Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2627


Chương 2627:

 

“Tôi có việc.”

 

“Thừa Tiêu, tối nay tôi không có chỗ để đi, một lúc nữa tôi có thể đến nhà anh ngủ một đêm không?” Giọng của Hứa An An ở đầu dây bên kia dường như có chút men say hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt liền quay đầu nhìn về phía anh, không biết tại sao, cô lại muồn biết suy nghĩ của anh.

 

“Cô muốn đến nhà tôi?” Giọng anh trầm thấp lại câu dẫn hỏi.

 

“Ừm! Muốn mài! Anh bằng lòng để tôi đến sao?” Hứa An An vẻ mặt chờ mong, thậm chí ngữ khí đã bắt đầu trở nên mập mờ: “Chỉ cần anh cho em đến, chuyện gì tôi cũng bằng lòng làm cho anh đấy nhé!”

 

Hứa Tâm Duyệt tự dưng nổi da gà, cô có chút lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh, thật hy vọng mình không ở trên xe của anh ta.

 

“Cô muốn làm gì cho tôi?” Anh vậy mà còn có thời gian tán gái.

 

Hứa Tâm Duyệt đúng là muốn nhanh chóng xuống xe, anh muốn nói cái gì cũng được, đừng để cô nghe thấy, không ngờ anh cũng là một chuyên gia tán gái.

 

“Anh nói đi? Người của tôi đều là của anh, anh muốn làm gì cũng được.” Hứa An An đương nhiên cũng là một cao.

 

thủ tình trường, chỉ kém không nói thẳng ra thôi.

 

Ai biết được bầu không khí được đưa lên cao trào rồi, thì người đàn ông này lại đột nhiên lạnh lùng trả lời: “Không cần, tối nay tôi có việc.”

 

Nói xong, liền cúp máy.

 

Hứa Tâm Duyệt hơi trừng mắt, quay đầu nhìn anh, người đàn ông này có cần phải đáng ghét như vậy hay không?

 

Nhưng mà, rất nhanh Hứa An An lại gọi điện thoại đến, người đàn ông vô tình nhấn tắt máy không nghe.

 

“Anh tùy tiện tìm một chỗ thả tôi xuống xe, anh đi hẹn hò với Hứa An An đi!” Hứa Tâm Duyệt đột nhiên nói, trong lòng cô, cô nghĩ rằng mình là bóng đèn.

 

Thế nhưng anh lại híp mắt nhìn về phía trước nói: “Hẹn hò gì chứ?”

 

“Không phải ban nãy anh rất nhiệt tình hay sao? Tôi sẽ không quấy rày hai ngươi.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi nói.

 

Cố Thừa Tiêu dừng xe ở một bãi để xe gần bờ biển, anh đột nhiên ác ý nghiêng người ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm cô: “Trên xe tôi có phụ nữ rồi, tại sao tôi phải tìm người phụ nữ khác?”

 

Hứa Tâm Duyệt liền nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được người đàn ông bên cạnh bắt đầu trở nên nguy hiểm, cô hai tay vòng ngực nói: “Anh… anh muốn làm gì?”

 

“Ở nơi ngoại ô hoang vu như này, cô nói xem tôi muốn làm gì?” Người đàn ông nhếch miệng, vẻ mặt tà ác.

 

“Anh… Cố Thừa Tiêu, anh đừng làm càn!” Hứa Tâm Duyệt hoang mang, không ngờ anh ta là người như vậy, nụ hôn lần trước ở trong tủ quần áo, anh ta còn chưa giải thích đâu!

 

Cố Thừa Tiêu thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, thú vị thưởng thức, đột nhiên anh hỏi: “Hứa Tâm Duyệt, cô có từng thích tôi hay không?”

 

Hứa Tâm Duyệt trong lúc hoang mang, đột nhiên nghe được giọng nói nghiêm túc của anh, cô ngơ ngắn, liền ngẳng đầu lên nhìn vào khuôn mặt nghiêng khó dò của anh, còn có đôi mắt thâm sâu như bóng đêm, cô không thể nào phân biết được anh đang trêu đùa cô hay là nghiêm túc.

 

Cô trừng mắt nhìn, nửa ngày không biết nến trả lời anh thế nào.

 

“Vấn đề này rất khó trả lời hay sao?” Có Thừa Tiêu có hơi ảo não hỏi lại.

 

“Tại sao lại hỏi vấn đề này chứ?” Hứa Tâm Duyệt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, quay đầu nhìn về phía bờ biển ngoài cửa sổ, giả vờ không nghiêm túc.

 

Sau lưng truyền đến giọng nói trằm thấp của anh: “Tôi muốn biết.”

 

“Được rồi! Bởi vì Dĩ Mục, tôi không ghét anh, thêm việc anh cứu tôi mấy lần, cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi, vậy nên, đối với người đã cứu mạng mình, đương nhiên là tôi thích rồi.” Hứa Tâm Duyệt hơi khó khăn trả lời vấn đề này.
 
Chương 2628


Chương 2628:

 

Nhưng, anh làm sao sẽ hài lòng chứ? Người phụ nữ này cố tình bỏ qua trọng điểm đúng không? Còn gán thêm cho anh cái gì mà ân nhân cứu mạng nữa.

 

“Ý của tôi là thích theo kiểu tình yêu nam nữ.” Cố Thừa Tiêu không ngại nói rõ ràng hơn, người phụ nữ này muốn giả ngốc, anh không cho phép.

 

Hứa Tâm Duyệt đương nhiên biết rồi! Cô cũng không ngốc, cô nói như vậy, ý đã rất rõ ràng rồi, ý là cô không muốn trả lời câu hỏi này một cách chính diện.

 

“Cố Thừa Tiêu, đưa tôi về bữa tiệc đi.” Hứa Tâm Duyệt quay đầu mệnh lệnh: “Anh đã đồng ý với anh trai tôi là sẽ đưa tôi về đấy rồi.”

 

Có Thừa Tiêu khẽ giật mình, người phụ nữ này vẫn không muốn nói, anh hơi tức giận khởi động xe, đột nhiên nhẫm chân ga.

 

Hứa Tâm Duyệt còn chưa kịp phản ứng, vừa nãy cô đã tháo dây an toàn ra rồi, vừa nhấn chân ga như vậy, theo quán tính khiến cho trán cô đụng thẳng vào kính xa.

 

“A…” Hứa Tâm Duyệt vội vàng che lại cái trán bị đụng đau, có chút tức giận nhìn người đàn ông thô lỗ kia nhanh chóng thắt dây an toàn.

 

Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhưng vẫn đi với tốc độ như vậy không dừng lại, Hứa Tâm Duyệt tức giận nói: “Lái chậm chút.”

 

Mặc dù anh có chút buồn bực, nhưng vẫn giảm tốc độ xe xuống, nhưng bầu không khí trong xe không biết tại sao lại trở nên ngột ngạt, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

 

Có Thừa Tiêu vẫn dừng xe ở ven đường, anh bật đèn xe, dưới ánh đèn nhìn góc trán của cô bị đụng đỏ lên, Hứa Tâm Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, thì tay của anh đã nhẹ nhàng xoa lên.

 

Lúc Hứa Tâm Duyệt muốn giãy dụa thoát ra, anh cúi người, cánh môi mát lạnh của anh hôn xuống mái tóc cô, giống như là xin lỗi cho sự thô lỗ lúc nãy.

 

Hô háp của Hứa Tâm Duyệt cứng lại, người đàn ông này.

 

muốn làm gì, lúc cô nghiêng đầu muốn nhìn xem, thì nụ hôn của anh, đột nhiên nhanh chóng bá đạo ép xuống, che lấy đôi môi cô.

 

“Ưm…” Lần này đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt trừng lớn, anh lại ăn đậu hủ của cô?

 

Nụ hôn này, khiến không khí trong xe nhanh chóng nóng lên, lúc Hứa Tâm Duyệt đầy anh ra, gương mặt đỏ bừng, hai tai vòng lấy ngực dán người vào cửa sổ xe: “Cố Thừa Tiêu, anh lưu manh, ai cho phép anh hôn tôi.”

 

Hứa Tâm Duyệt thở hào hển, vẻ mặt vừa tức giận vừa có chút hoang mang, người đàn ông này quên mắt thân phận của mình rồi hay sao? Anh là ba của con trai Hứa An An, tương lai muốn kết hôn cùng với Hứa An An, còn đến trêu trọc cô làm gì?

 

Cố Thừa Tiêu cũng ngơ ngác mắt máy giây, anh không ngờ rằng ban nãy mình vậy mà lại xúc động hôn cô, nhưng không thể không nói, hương vị ngọt ngào giống như lần trước vậy.

 

Thậm chí đầu dã thú đang ngủ say trong cơ thể anh, cũng bị cô dễ dàng gọi dậy, chết tiệt, anh cám dục nhiều năm như vậy, cứ như thế bị cô phá vỡ.

 

“Thật xin lỗi.” Cố Thừa Tiêu nói xin lỗi, liền khởi động xe đi về hướng khách sạn, mà Hứa Tâm Duyệt ở cạnh cửa sổ xe, tâm rối như tơ vò.

 

Nụ hôn vừa rồi, cảm giác sinh ra chỉ có mình cô là rõ ràng nhất, giống như cả người bị điện giật vậy, rải khắp tất cả mọi nơi trên cơ thể, không nói ra được là cảm giác gì, nhưng có hơi kỳ diệu.

 

Nhưng loại cảm giác này, cô thể nói cho bất kỳ ai, chỉ có thể cất dưới đáy lòng.

 

“Không thích sao?” Đột nhiên, một giọng nam trầm tháp hỏi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt khẽ giật mình, ý thức được anh đang muốn nói đến điều gì, cô trái lương tâm nói: “Không thích, sau này không cho phép anh hôn tôi nữa.”

 

Sắc mặt Cố Thừa Tiêu trong nháy mắt trở nên u ám hon, dưới bầu không khí ánh đèn màu xanh xám, có thể nhìn thấy anh đang nghiếng răng nghiêng lợi, đang rất là tức giận.

 

Người phụ nữ này đang nghỉ ngờ kỹ thuật hôn của anh?

 

Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nhìn anh, thích hay không thích đều không quan trọng, quan trojnng là, giữa cô và anh, mãi mãi không có khả năng, mặc dù cô là con của Bùi gia, thế nhưng cô ở Hứa gia, vẫn là em họ của Hứa An An, đây là sự thật không thể chối cãi, cho nên, giữa cô và Cố Thừa Tiêu, cách một tầng quan hệ không thể vượt qua.

 

“Cố Thừa Tiêu, sau này đừng như vậy nữa.” Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nói.
 
Chương 2629


Chương 2629:

 

Cố Thừa Tiêu nhíu mày, nhìn khuôn mặt không hề tức giận của cô, mà lại nhìn thấy một chút đau khổ trong lòng cô, con ngươi anh tối lại, càng hiểu rõ cô đang lo lắng điều gì.

 

Thân phận của cô là em họ của Hứa An An cho nên, cô không dám lại gần anh, người phụ nữ này đối với chuyện này rất là mẫn cảm.

 

“Con trai của tôi càng thích cô hơn Hứa An An.” Cố Thừa Tiêu không đầu không đuôi nói một câu.

 

Hứa Tâm Duyệt ngạc nhiên, điều này, cô cũng có thể nhìn ra được, cô cắn cắn môi, thật sự rất muốn nói bí mật này cho anh, bởi vì người mang thai mười tháng sinh ra con trai anh là cô!

 

Nhưng năm đó cô đã ký hiệp định giữ bí mật này với mẹ con Hứa An An, vậy nên, cô không thể nói.

 

“Nhưng Hứa An An từ đầu đến cuối vẫn là mẹ ruột của Tiểu Mục, điều này, không thể nào thay đổi được.” Hứa Tâm Duyệt tỉnh táo nói, chuyện này, năm đó cô cũng là người tham gia, không thể nào làm giả được.

 

Có Thừa Tiêu trầm mặc, khoang xe cũng trở nên yên tĩnh, khách sạn cũng ở cách đó không xa, cũng không ai nói chuyện nữa.

 

Cuối cùng, cũng đến trước cửa lớn khách sạn, Cố Thừa Tiêu đem xe đi vào, Hứa Tâm Duyệt xuống xe, xe của anh liền lao nhanh ra đường lớn, giống như một người đan tức giận vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi, có hơi bất đắc dĩ quay người quay trở lại tiệc rượu, lúc này đã là chín rưỡi, sắp mười giờ rồi.

 

Lúc cô trở lại tiệc rượu, hầu hết khách mời đều đã đi về, Lâm Tuấn Khâm lại rất là có chấp chờ cô trở lại.

 

“Tâm Duyệt, em quay lại rôi.”

 

“Ừm!” Hứa Tâm Duyệt mím môi cười.

 

“Tâm Duyệt, chúng ta cũng chuẩn bị về nhà thôi, khách mời cũng gần về hét rồi, tối nay để cho mọi người đều biết con, ba mẹ đều cảm thấy rất tự hào.” Bùi phu nhân nói, tất cả mọi người đều khen ngợi con gái của bà, là một người mẹ, có thể không tự hào hay sao?

 

Mọi người cùng nhau đi vào bãi đỗ xe, Lâm Tuần Khâm đi về phía một chiếc xe thể thao, nói với Hứa Tâm Duyệt: “

 

Tâm Duyệt, tối mai gặp.”

 

“Được, ngày mai gặp.” Hứa Tâm Duyệt vẫy tay với anh, ngồi vào trong xe của cha.

 

“Tâm Duyệt hình như có tâm sự đúng không?” Bùi phu nhân quan tâm hỏi, hình như từ khi con gái trở về cảm giác đầu lông mày vẫn luôn mang theo một chút tâm sự.

 

“Mẹ, con không sao.” Hứa Tâm Duyệt cười lắc đầu, cho dù có tâm sự, đó cũng là chuyện không thể nói với bất kỳ ai.

 

Cô không muốn hủy hoại thanh danh của ba mẹ, nếu như: cô thực sự có quan hệ gì đó với Có Thừa Tiêu, người Hứa gia chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ hủy hoại thanh danh của cô, cô không muốn liên lụy ba mẹ và gia tộc.

 

Cho nên, cô nên cách xa Cố Thừa Tiêu ra một chút, tốt nhất thì cả đời này cũng không nên có bắt kỳ quan hệ gì.

 

Nhận rõ điểm này, Hứa Tâm Duyệt sẽ đem tất cả những gì sảy ra tối nay cất vào sâu tận đáy lòng, không nói với bắt kỳ ai.

 

Đêm này, Cố Thừa Tiêu một mình trở về biệt thự, nằm ở trên giường, ánh mắt của anh nhìn vào phía phòng thay đồ, nhớ lại chuyện lần đó cô không thẻ trồn thoát, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cho dù lần đó anh là gì đi nữa, cô cũng chỉ có thể mặc cho anh làm!

 

Trong màn đêm yên tĩnh, Cố Thừa Tiêu phát hiện trong đầu đều là hình bóng của Hứa Tâm Duyệt, đêm nay cô giống như ánh trăng, làm tan đi sự cô độc trong tim anh, mãi không thể quên đi. Nếu như đổi thành người phụ nữ khác, nói không chừng anh sẽ theo đuổi cô, nhưng cô từng là người của Hứa gia, mà lại còn có quan hệ chị em họ với Hứa An An, bây giờ trở thành con gái cưng được nâng nỉu trong lòng bàn tay của Bùi gia, cho dù anh có muốn theo đuổi, thì Bùi gia cũng sẽ không để con gái họ đi làm mẹ kế.

 

Sáng sớm, Hứa Tâm Duyệt nhận được điện thoại của Lê Yên, hẹn cô ra giải sầu, Hứa Tâm Duyệt cũng vừa hay tâm trạng không được tốt.

 

Hai người bạn tốt mười giờ sáng đã ngồi ở trong một tiệm trà chiều, Lê Yên sắp phải đến tòa soạn báo làm việc rồi, nhưng chuyện khiến cô không vui là, tòa soạn báo ấy là do Mặc Trạch Dương mỏ, cô nghĩ, cho dù anh đồng ý để cô đến tòa soạn làm việc, thì anh cũng sẽ không cho cô sống tôt.

 

“Nếu như cậu đã biết anh ta sẽ không để cậu sống tốt, vậy mà cậu vẫn đi.” Hứa Tâm Duyệt cười nhìn cô ấy.
 
Chương 2630


Chương 2630:

 

“Anh ta không để tớ sống tốt, vậy thì tớ càng phải nhanh chóng làm ra thành tích cho anh ta xem, để anh ta không được phép xem thường tớ, cho dù anh ta là thái tử gia thì sao? Tớ còn không thèm đề ý đến anh ta nữa kìa.”

 

“Yên tâm đi! Anh ta cũng không thể làm gì cậu được, nghĩ mà xem, ba mẹ cậu với ba mẹ anh ta là bạn thân, nếu như: anh ta dám bắt nạt cậu, vậy thì cậu cứ mách với ba mẹ.”

 

Hứa Tâm Duyệt nghĩ cách giúp cô.

 

“Cậu nói đúng, mách lẻo là sở trường của tớ mà.” Lê Yên nói xong, nhìn vê phía cô: “Nói chuyện của cậu đi, đoạn thời gian này không liên lạc với tớ, cậu thế nào rồi?”

 

“Giống như là ngồi tàu siêu tốc vậy.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, nói những chuyện sảy ra gần đây cho cô ấy nghe, Lê Yên nghe xong ngạc nhiên trừng mắt: “Thì ra cậu là con gái bị thất lạc hai mươi năm của Bùi gia? Trời ơi!”

 

“Tớ cũng rất may mắn ở lúc còn sống, có thể nhận lại được ba mẹ, bây giờ tớ đang sống cùng với ba mẹ.”

 

“Tâm Duyệt, thế là quá tốt rồi, nếu như bọn họ biết được chuyện mà cậu gặp được ở Hứa gia, thì chắc chắn sẽ đứng ra làm chủ cho cậu.” Lê Yên đau lòng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt lắc đầu: “Không, tớ không định nói với ba mẹ, thật ra tớ với Hứa gia đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tớ cũng không cần thiết phải ngày nào cũng nhìn thấy bọn họ, chuyện trước kia, tớ cũng không muốn nghĩ đến nửa.

 

“Nếu như ba mẹ cậu biết được con gái cưng của mình bị đuổi ra khỏi Hứa gia, còn bắt nạt bà ngoại của cậu, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không thể nào nhịn được.”

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi, tâm sự nặng nề nói: “Thật ra, đây cũng là ý của bà ngoại với dì nhỏ tớ, họ không muốn tớ chống đối với Hứa gia, mà trên buổi tiệc gặp mặt tối qua, bọn họ cũng đến.”

 

“Được rồi! Vậy sau này bọn họ chắc chắn không thể nào bắt nạt cậu được nữa, vậy Hứa An An chắc phải bị tức chết rồi, cô ta vẫn luôn lấy việc chèn ép cậu làm niềm vui mà? Bây giờ xem xem cô ta còn có thể chèn ép cậu được nữa không? Cho dù cô ta là ngôi sao hạng A thì sao chứ?

 

Cô ta thử dám bắt nạt cậu nữa xem, chờ tớ vào tòa soạn báo rồi, thì sẽ lấy bút làm đao, chuyện cô ta thân bại danh liệt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Lê Yên thế nhưng là một người có tính cách mạnh mẽ.

 

Hứa Tâm Duyệt cười lên, có một người bạn thân như vây, đúng là phúc của cô mà.

 

Lúc này ở Hứa gia.

 

Đúng là đang được bao phủ bởi một bầu không khí lo lắng, Hứa An An đã đi ra ngoài từ sớm rồi, Hứa Đào Dương và Lâm Tịnh Nhã ngồi trong phòng khách, nhìn nhau một hồi lâu, đáy mắt Hứa Đào Dương hiện lên một vòng âm tàn: “Tuyệt đối không được để cho Hứa Tâm Duyệt biết được cái chết của anh cả, nếu không, cô ta sẽ liên hợp với tất cả người của Bùi gia để đối phó với chúng ta, thế thì chúng ta chết chắc rồi.”

 

“Chuyện này ông biết tôi biết, còn ai biết được nữa chứ?

 

Yên tâm đi!” Lâm Tịnh Nhã không muốn mình tự dọa mình, mà bọn họ vẫn còn có chỗ dựa.

 

“An An của chúng ta thế nhưng là mẹ ruột của con trai Cố Thừa Tiêu, cậu ta nhìn thấy chúng ta bị bắt nạt cũng không thể thấy chết không cứu.”

 

“Rốt cuộc thì An An bị làm sao vậy, đến bây giờ vẫn chưa nắm được Cố Thừa Tiêu, không phải đã có con rồi à? Sao lại không làm được gì như vậy?” Hứa Đào Dương nhịn không được cảm thấy tức giận nói, bây giò kinh tế của ông ta cũng đang có chút khó khăn, vẫn luôn muốn leo lên Có Thừa Tiêu, nhưng vẫn không thấy con gái đưa anh về nhà.

 

“Yên tâm đi! An An cũng rất cố gắng, chỉ là không biết trong lòng Cố Thừa Tiêu đó nghĩ như thế nào, hình như: vẫn luôn có chút ý nghĩ với con nhỏ Hứa Tâm Duyệt đó, vũ hội lần trước tôi cũng nhìn ra được, con nhỏ Hứa Tâm Duyệt này mặc kệ là công khai hay là âm thầm đều đang cố gắng quyến rũ cậu ta.”

 

“Lẽ nào Hứa Tâm Duyệt muôn giành với An An? Cô ta dựa đâu chứ?” Hứa Đào Dương hừ lạnh.

 

“Cô ta là muốn báo thù chúng ta, bây giờ cô ta có Bùi gia làm chỗ dựa rồi, nên không coi chúng ta ra gì nữa rồi, đến hạnh phúc sau này của An An, cô ta cũng muốn cướp, hừ!

 

Nếu như Hứa Tâm Duyệt cô ta thật dám cướp Cố Thừa Tiêu, cho dù muốn xé rách mặt với Bùi gia, tôi cũng phải làm cho Hứa Tâm Duyệt thân bại danh liệt, nói thế nào đi nữa, thì cô ta cũng từng là con cháu Hứa gia chúng ta.”

 

“Đúng vậy, cho dù đắc tội với Bùi gia, cũng phải để cho An An gả vào Có gia.” Hứa Đào Dương cũng nghĩ như vậy.

 

Lúc này Hứa An An đang ở trong phòng làm việc của mình, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đều là hình ảnh khiêu vũ của Cố Thừa Tiêu và Hứa Tâm Duyệt tối qua, cô ta có một loại dự cảm không được tốt, hình như Cố Thừa Tiêu động lòng với Hứa Tâm Duyệt.

 

Không, cô ta không thể nào cho phép Hứa Tâm Duyệt trở thành mẹ của con trai cô ta, cô không xứng.
 
Chương 2631


Chương 2631:

 

Cô ta chắc chắn phải tìm được cơ hội nắm lấy Cố Thừa Tiêu, cho dù dùng một chút thủ đoạn cũng được, sau khi trải qua một trận mây mưa, cô ta không tin Cố Thừa Tiêu vẫn không quan tâm đến cô ta.

 

Tập đoàn Có thị.

 

Có Thừa Tiêu ngồi trước bàn làm việc, trên bàn chất đầy một đống giấy tờ, nhưng anh không muốn xem một chút nào hét, không biết tại sao trong đầu anh đều là hình bóng của một người phụ nữ, từng cái nhăn mặt từng nụ cười của cô, dáng vẻ xấu hổ, quật cường, đôi mắt như nước của cô.

 

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, người phụ nữ này là Hứa Tâm Duyệt, người phụ nữ khiến cho anh mắt ngủ tối qua, không biết từ lúc nào đã trở thành người khiến anh mong nhớ ngày đêm, trước kia Cố Thừa Tiêu sẽ còn khắc chế chính mình một chút nhưng sau đêm hôm qua, anh phát hiện bản thân mình không thể khắc chế được nữa, giống như cô có một loại ma lực, phá tan tất cả đi thẳng đến đáy lòng anh.

 

Khiến anh giống như con trai vậy, luôn nhớ đến cô, sao vậy? Người phụ nữ này thật sự có ma lực? Đầu tiên là dùng với con trai anh, bây giờ lại bắt đầu dùng với anh rồi sao?

 

Có Thừa Tiêu lắc đầu, cảm giác ý nghĩ này hơi buồn cười, đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Mặc Trạch Dương.

 

“Alol”

 

“Tối nay đi ăn, uống rượu với tớ đi.”

 

“Được thôi! Cậu mời hay tớ mời.” Cố Thừa Tiêu cười hỏi.

 

“Tối kéo búa bao quyết định.” Mặc Trạch Dương cũng cười.

 

“Còn dùng cánh trẻ con như vậy?”

 

“Đó là đương nhiên, đây là cách mà trước kia chúng ta vẫn hay dùng.”

 

“Được rồi! Tớ chọn chỗ, tối gặp.”

 

Nói xong, Cố Thừa Triêu gọi nội bộ cho trợ lý: “Đặt cho tôi một nhà hàng mà tôi thường đi.”

 

“Vâng, nhà hàng Khúc Thủy được không ạ?”

 

“Được!” Cố Thừa Tiêu trả lời, đấy là một nhà hàng mà anh thường xuyên đến.

 

Hứa Tâm Duyệt đi dạo với Lê Yên đến ba giờ chiều, cô nhận được điện thoại của mẹ, tối nay cùng ăn cơm với người lớn Lâm gia, bởi vì tối qua người lớn bên Lâm gia không đến, nên hôm nay ba mẹ cô mời riêng Lâm gia một bữa cơm.

 

“Vâng, mẹ, bây giờ con về ngay đây.”

 

“Không sao, mẹ nghe nói công ty của Tuấn Khâm gần chỗ của con, con gọi cậu ấy xem sao, tý nữa hai đứa cùng đến, bố mẹ đi từ nhà đến”

 

Hứa Tâm Duyệt một chút cũng cảm thấy được, Lê Yên chuẩn bị về nhà, hai người cùng hẹn lần sau lại đi chơi.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trong quán cà phê, khoảng năm giờ cô mới gọi điện cho Lâm Tuần Khâm, Lâm Tuần Khâm vô củng vui mừng, đồng ý trong vòng mười phút sẽ đến tìm cô.

 

Hứa Tâm Duyệt cười nói: “Không vội, chúng ta cũng không phải đến gấp.”

 

Nhưng, trong vòng mười phút, Lâm Tuần Khâm đúng là đã đến, chỉ là có chút thở dốc, rõ ràng là chạy một mạch từ chỗ đỗ xe đến đây.

 

“Tâm Duyệt, anh sợ em chờ lâu, đi thôi! Nhà hàng đó ở gần đây.” Lâm Tuần Khâm nói với cô.

 

Hứa Tâm Duyệt đứng dậy, Lâm Tuấn Khâm nói: “Là một nhà hàng tên Khúc Thủy, phong cách rất là trang nhã cách điệu, thức ăn ở trong đó rất ngon.”

 

“Ừm”

 

Cửa chính nhà hàng Khúc Thủy.

 

Một chiếc xe thể tha màu đen cold ngầu suýt thì đụng trúng một chiếc Bentley, do hai người cùng rẽ vào chỗ để xe, nhưng mà, xe thể thao vẫn là thắng trước, một tiếng vang dễ nghe vang lên, xe đã đi trước đến bãi đỗ xe.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trên chiếc xe Bentley nhíu nhíu mày, người kia vội vàng đi đầu thai hay sao? Sắc mặt Lâm Tuấn Khâm ở bên cạnh cũng rất khó coi, điều này khiến anh ở trước mặt cô trông rất là LOW.
 
Chương 2632


Chương 2632:

 

Lâm Tuấn Khâm cũng không cam chịu yếu hơn, nhanh chóng lái xe vào bãi đỗ xe, và dừng ở bên cạnh chiếc xe thể thao đó, anh muốn nhìn xem người ngồi trong chiếc xe đó giỏi như thế nào.

 

Hứa Tâm Duyệt rõ ràng nhìn thấy Lâm Tuấn Khâm tức giận rồi, cô cười an ủi nói: “Được rồi, lái nhanh, cũng không có nghĩa là kỹ thuật lái xe giỏi! Anh đừng tức giận.”

 

Lâm Tuấn Khâm cũng không muốn tranh lúc này, nhưng điều anh muốn tranh là tranh khí thế mà thôi, thể hiện được chí khí của đàn ông.

 

Hứa Tâm Duyệt vừa hay ngồi đối diện với cửa xe thể thao, cô đưa tay mở cửa, cửa xe thể thao cũng cùng lúc mở ra, hai cánh cửa cứ như vậy ngại ngùng đụng vào nhau, Hứa Tâm Duyệt hít một hơi, sợ đụng xước sơn.

 

Mà một đôi chân dài của đàn ông bước xuống, thân thể cao lớn bước ra từ trong xe, Hứa Tâm Duyệt lúng túng mở: cửa đến một nửa, đột nhiên nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, ngay lập tức đôi mất xinh đẹp của cô trừng lớn.

 

Sao có thể là?

 

Anh?

 

Cố Thừa Tiêu?

 

Lúc Cố Thừa Tiêu đóng cửa liếc nhìn chiếc Bentley ở bên cạnh, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ quen thuộc sau cửa xe, động tác đóng cửa của anh chợt dừng lại, nhưng mà, ánh mắt của anh lại chú ý đến người đàn ông ngồi trên ghế lái “Cố tiên sinh?” khuôn mặt đầy tức giận của Lâm Tuấn Khâm, sau khi nhìn thấy chủ nhân của xe thể thao, liền ngạc nhiên đứng ở tại chỗ.

 

“Hai người cũng ăn cơm ở đây?” Cố Thừa Tiêu híp mắt, lại quay ra hỏi cô gái đang ngồi ở ghé phụ.

 

“ÔI Đúng vậy! Ba mẹ tôi cùng ăn cơm với chú dì Lâm ở đây.” Hứa Tâm Duyệt có chút ngại không dám nhìn vào ánh mắt của anh, dù sao thì tối hôm qua anh và cô vẫn còn dây dưa không rõ.

 

“Vừa nãy tôi có chút vội, xin Cố Thừa Tiêu nhìn về phía Lâm Tuấn Khâm, thản nhiên nói xin lỗi vì việc ban nãy anh vượt làn.

 

“Không sao không sao.” Lâm Tuấn Khâm vẫn muốn tránh xa người đàn ông có thực lực cao hơn anh ta, vậy nên, chỉ cần anh tỏ thái độ trước thì anh ta vẫn sẽ chấp nhận.

 

“Anh sắp trễ hẹn rồi à?” Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu hỏi, nếu không, anh gấp như vậy làm gì chứ?

 

Có Thừa Tiêu cố ý trả lời: “Đương nhiên, không thể để cho người đẹp chờ tôi được.”

 

Nói xong, anh khóa xe đi về phía đại sảnh nhà hàng, Hứa Tâm Duyệt đứng ở sau lưng anh trong lòng dâng lên một tia thất lạc, người đẹp?

 

Anh hẹn phụ nữ sao? Khó trách lại vội như vậy!

 

Đột nhiên phát hiện, Hứa Tâm Duyệt vốn không hiểu rõ người đàn ông này, anh có rất nhiều tiền, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ chờ để được hẹn hò với anh, nếu là thủ đoạn giống tối qua của anh, không biết được dùng với biết bao nhiêu người phụ nữ rồi.

 

“Tâm Duyệt, đi thôi!” Lâm Tuần Khâm gọi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt đi theo anh bước vào đại sảnh nhà hàng, vừa hay ở trước cửa thang máy vẫn thấy Cố Thừa Tiêu đang đợi thang máy, cô cắn môi, cố ý đứng sát lại gần Lâm Tuần Khâm, giống như đang cố gắng kéo dài khoảng cách với anh vậy.

 

Cố Thừa Tiêu một tay bỏ vào trong túi quần, vừa phóng khoáng vừa lười biếng, anh nghiêng đầu, liếc qua người phụ nữ đang dựa lại gần Lâm Tuấn Khâm, nhìn cô như vậy giống như một người vợ nhỏ nghe lời chồng.

 

Hừ, tối hôm qua từ chối anh, là do đã nhìn trúng người này này rồi sao?

 

Cuối cùng thì trong lòng cô vẫn sẽ để ý việc anh có một đứa con! Người phụ nữ độc thân nào mà lại đồng ý gả cho một gia đình đã có con trai rồi chứ? Trong đầu Cố Thừa Tiêu toàn là những suy nghĩ lung tung, trong lòng anh không hề bình tĩnh giống như mặt ngoài của mình.

 

“Tâm Duyệt, sau khi ăn xong, anh đưa em đến chỗ này thả lỏng chút được không?”

 

“Chỗ nào?” Hứa Tâm Duyệt tò mò hỏi.

 

“Lễ hội âm nhạc điện tử! Do bạn anh mở, ở chỗ đấy rất là thoải mái.” Lâm Tuần Khâm vẻ mặt mong đợi nhìn cô.

 

Hứa Tâm Duyệt không thích náo nhiệt cho lắm, nhưng không biết tại sao, cô không muốn từ chối, thế là trả lời một câu: “Được rồi! Sau khi ăn xong đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng được.”

 

Có Thừa Tiêu nghe hết những lời mà bọn họ định làm sau khi ăn xong, thang máy vừa đến, anh liền bước vào trước, đôi mắt lạnh lùng của anh liếc nhìn cô, Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu liền đụng vào ánh mắt của anh, cô tự nhiên nhìn vào đôi mắt anh.
 
Chương 2633


Chương 2633:

 

“Cố tiên sinh tầng máy?” Cô hơi lạnh nhạt hỏi.

 

“Tầng 4.” Cố Thừa Tiêu đáp.

 

Hứa Tâm Duyệt ấn thang máy giúp anh, mà tầng của bọn cô là tầng 5, Khúc Thủy là một nhà hàng hết sức nổi tiếng, gồm có một đại sảnh và những phòng bao riêng loại nhỏ, mà tầng 5 đều là những phòng bao lớn.

 

Vừa đến tầng 4, Cố Thừa Tiêu không nói một câu bước ra, Hứa Tâm Duyệt nhìn bước chân vội vã của anh, đúng là đến một phút cũng không muốn để cho người phụ nữ đó chờ! Dáng vẻ không kịp chờ đợi như vậy?

 

Hứa Tâm Duyệt với Lâm Tuấn Khâm đi vào phòng riêng, người lớn hai nhà đều đã đến, đang vui vẻ nói chuyện ngày xưa, người lớn bên Lâm gia vừa nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt, trong ánh mắt liền có suy nghĩ riêng, đây không phải là hình mẫu con dâu lý tưởng của nhà họ hay sao?

 

“Đến, Tâm Duyệt ngồi, để mẹ giới thiệu với con.”

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi bên cạnh mẹ, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú, dì.”

 

“Ây! Tâm Duyệt, dì và mẹ cháu đang nói về cháu đấy!

 

Đúng là xinh như trong tưởng tượng của dì.”

 

Hứa Tâm Duyệt khiêm tốn cười, cô quay đầu chạm vào ánh mắt của Lâm Tuần Khâm, trong ánh mắt của anh có kích động, còn có một tia xấu hỏ.

 

Bữa com ngày hôm nay, ngoại trừ Hứa Tâm Duyệt ra, những người khác đều có cùng một suy nghĩ, đó là tác hợp hai người trẻ này, bởi vì người nhà hai bên ai cũng đều mong hai người họ có thể ở bên nhau.

 

Tầng dưới, Cố Thừa Tiêu ngồi cùng với Mặc Trạch Dương, rõ ràng là đang không vui, vừa ngồi xuống đã gọi rượu uống.

 

“Chúng ta còn chưa gọi món đâu! Đã gọi rượu rồi! Rốt cuộc là tớ muốn uống, hay là cậu muốn uống vậy hả?”

 

Mặc Trạch Dương cảm thấy có hơi buồn bực nên mới tìm anh đến uống rượu cùng, không ngờ anh còn tích cực hơn.

 

Có Thừa Tiêu cảm thấy buồn bực, là tâm sự không thể nói ra, anh cũng hiểu rất rõ, quan hệ của Lâm gia với Bùi gia, mặc dù thực lực của Lâm gia không bằng Bùi gia, nhưng quan hệ của hai nhà rất là kiên cố, thậm chí có thể coi là thế gia, Lâm Tuần Khâm cũng được người lớn bên Bùi gia nhìn xem từ bé đến lớn.

 

Xem ra hai nhà tối hôm nay là định cho hai người xem mắt, mà cô lại ngoan ngoãn đến đây như vậy, xem ra cô đã chấp nhận buổi xem mắt này rồi?

 

Có Thừa Tiêu uống một cốc rượu, rượu mạnh uống xuống cổ họng, nhưng lại càng cảm thấy buồn bực.

 

Trong bữa ăn, Hứa Tâm Duyệt không hề để tâm ở đây, nhóm người lớn đang bàn tán chuyện gì đó thú vị, cô chỉ phối hợp cười theo, căn bản không hề chú ý nghe bọn họ nói gì.

 

Lâm Tuần Khâm ở bên cạnh thấy cô cứ xuất thần như vậy, muốn biết cô đang nghĩ gì.

 

“Tâm Duyệt, ăn đi em.” Anh ta gọi cô một tiếng, thuận tiện rót nước uống cho cô. Hứa Tâm Duyệt vội vàng cười, nhắc ly lên chuẩn bị uống.

 

Lúc này, cô chợt nghe thấy Lâm phu nhân cười nói: “Nhìn xem, hai đứa nhỏ thật xứng đôi!”

 

“Khu!” Đồ uống vừa được rót vào miệng lập tức làm Hứa Tâm Duyệt bị sặc, cô ho khù khụ vài tiếng.

 

Lâm Tuấn Khâm vội vàng vươn tay vỗ lưng cho cô, buồn cười nói: “Sao mà em uống nước thôi cũng để sặc vậy!”

 

Nói xong, anh ta đưa qua cho cô một tờ khăn giây.

 

Hứa Tâm Duyệt mặt đỏ bừng, bốn cặp mắt đối diện đều đồng loạt lo lắng nhìn về phía cô, cô vội vàng xua tay cười nói: “Không sao, không sao ạ, do con uống nhanh quá thôi.”

 

“Tuấn Khâm! Con chăm sóc Tâm Duyệt cho thật tốt đầy!”

 

Lâm phu nhân nói với con trai mình.

 

“Dạ cứ để con lo!” Lâm Tuần Khâm đương nhiên rất muốn nhận công việc này, anh ta vươn tay tiếp tục vỗ lưng cho Hứa Tâm Duyệt, nhìn cô đầy quan tâm.

 

Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu lên, thấy ba mẹ cô và ba mẹ Lâm đều đang hài lòng nhìn họ, điều này khiến cô cảm thấy lo lắng, bữa ăn tối nay không phải chỉ là bữa ăn bình thường sao? Mà là một bữa xem mắt?
 
Chương 2634


Chương 2634:

 

Hứa Tâm Duyệt muốn ngắt đến nơi rồi, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cho việc này cả! Với lại, cảm giác cô dành cho Lâm Tuấn Khâm chỉ là cảm giác giữa bạn bè với nhau thôi.

 

“Ba, mẹ, con đi vệ sinh.” Nói xong Hứa Tâm Duyệt trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Cô cần hít thở không khí trong lành, bình ổn lại tâm trạng của mình. Nhất là hôm nay cô đã gặp phải Cố Thừa Tiêu ở đây, việc này càng khiến cho đầu óc cô rồi rắm hơn.

 

Trong lúc đi tìm nhà vệ sinh, cô cố nghĩ xem nên giải thích chuyện này với người lớn của hai bên gia đình như thế nào, dù sao cô cũng không muốn bọn họ hiểu lầm rằng cô đồng ý việc xem mắt này!

 

Nếu như không giải thích rõ với bọn họ thì không phải cả hai nhà đều sẽ rất lúng túng sao? Hứa Tâm Duyệt đi về phía nhà vệ sinh thì nhìn thấy trên cửa nhà vệ sinh treo một tấm biển ghi: “Nhà vệ sinh tầng 5 đang được sửa chữa, xin hãy dùng nhà vệ sinh ở tầng 4.”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng có chút mót rồi, cô bước đến cầu thang ở bên cạnh đi xuống tầng 4. Đúng lúc cô định rẽ vào một hành lang khác thì đột ngột đụng phải ai đó ở góc cua, cô chưa nhìn rõ là ai đã trực tiếp cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. “

 

Dứt lời, cô muốn đi qua người đàn ông đó để vào nhà vệ sinh, nhưng nào ngờ một giọng nói lạnh lùng lại vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô.”

 

Giọng nói này, giọng nói này…

 

Hứa Tâm Duyệt giật mình ngắng đầu lên. Trời ơi! Sao lại trùng hợp như vậy, cô lại đụng trúng Có Thừa Tiêu rồi.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không nói nên lời, nhà hàng lớn như vậy, sao mà cô cứ đụng phải anh mãi thế. Thấy anh nói không nhận lời xin lỗi, cô nháy mắt tò mò hỏi: “Cố tiên sinh, anh bị tôi đụng đau ở đâu sao?”

 

Cố Thừa Tiêu vòng tay lại nhìn chằm chằm cô: “Đúng vậy, mau đưa tôi đến bệnh viện đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt không biết nên khóc hay nên cười, nghiêm trọng đến vậy sao? Cô nghiêm túc nói: “Cố tiên sinh, anh đừng đùa nữa được không? Vừa rồi tôi đụng anh cũng đâu có mạnh lắm đâu!”

 

Có Thừa Tiêu hỏi thẳng: “Hôm nay cô đến đây để xem mắt sao? Với người đàn ông tối hôm qua?”

 

Hứa Tâm Duyệt sững sờ, không ngờ rằng anh lại đoán đúng, cô đỏ mặt nói: “Không… không phải! Không phải là xem mắt đâu. Hơn nữa, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Còn anh thì sao? Anh đến đây để hẹn hò à? “

 

Có Thừa Tiêu nhướng mày: “Đương nhiên. Sao? Cô có ý kiến gì à2”

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi cắn môi, lập tức sắp xếp lại câu chữ của mình: “À! Đương nhiên là tôi không có có ý kiến gì rồi. Vậy tôi cũng nói thật với anh nhé! Đúng vậy, tôi đến đây xem mắt đấy.”

 

Sắc mặt Cố Thừa Tiêu hơi tối đi: “Cô thích anh ta à? Khi nào đính hôn, để tôi chuẩn bị sẵn tiền mừng.”

 

Hứa Tâm Duyệt tức tối nói: “Không cần anh đến tham gia.”

 

“Sao được chứ? Quan hệ hai nhà chúng ta tốt như vậy, tôi đương nhiên phải chuẩn bị một phong bì thật lớn để khỏi bị nói là keo kiệt chứ.” Cố Thừa Tiêu dút lời thì cười lạnh nói: “Vậy vị hôn phu của cô có biết chuyện chúng ta đã ở bên nhau đêm qua không? Anh ta có biết chúng ta đã phát sinh chuyện gì trên xe không?”

 

Mặt Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng đến tận mang tai, cô vội vàng chạy tới, che miệng anh lại cảnh cáo: “Anh… anh im đi!”

 

Vốn dĩ cô tưởng rằng anh sẽ né đi, tay cô cũng chỉ che nhẹ lại miệng của anh, thế nhưng nào ngờ người đàn ông này lại không hề tránh đi, thế nên lòng bàn tay của cô cứ thế mà áp sát vào đôi môi mỏng gợi cảm của anh, độ ấm của đôi môi anh khiến tay cô như bị bỏng. Cô nhanh chóng rút tay lại: “Xin… xin lỗi.”

 

Có Thừa Tiêu cắn môi mỏng, anh đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ tay cô, đẩy mở một cái kho không có người ra, kéo cô vào bên trong.

 

Hứa Tâm Duyệt sắp điên rồi, người đàn ông này định làm gì vậy? Không phải anh đang đi hẹn hò sao? Sao anh có thể làm vậy cơ chứ?

 

Lưng của Hứa Tâm Duyệt đụng vào tường, cô chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay to lớn đã bá đạo siết chặt lấy cằm cô, đôi môi mỏng nóng bỏng trực tiếp dán xuống.

 

“Ưm…” Hứa Tâm Duyệt trừng lớn mắt, không thể tin được hành vi của người đàn ông này, anh… anh vậy mà lại hôn cô ở đây?

 

Nụ hôn của Cố Thừa Tiêu có chút thô lỗ, như thể anh hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô, nụ hôn này còn mang theo lửa giận của anh.

 

Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thầy đôi môi của mình bị anh m*t đến sưng đỏ, cô vô thức vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng không thể nào đầy ra cả. Cuối cùng, cô chỉ có thể cắn anh một cái, lúc này Cố Thừa Tiêu mới thở hỗn hển buông cô ra.
 
Chương 2635


Chương 2635:

 

Đôi mắt sắc bén của anh khoá chặt vào cô, anh nhìn đôi môi đỏ như tô son của cô, cảm giác vô cùng đắc ý, nhéch miệng cười.

 

“Hứa Tâm Duyệt, không phải cô chuẩn bị đính hôn sao?

 

Ban nãy tại sao lại phối hợp với tôi như vậy?” Người đàn ông khẽ cười hỏi.

 

“Anh! Tôi không có.” Hứa Tâm Duyệt muốn ngất đi quá, người đàn ông này rõ ràng là bá đạo đến mức cô không thể chống cự, cô làm gì có phối hợp với anh chứ?

 

“Cô có hay không thì tôi biết rõ nhất.” Có Thừa Tiêu nói có là có.

 

*Anh… đồ khốn nạn, anh buông tôi ra, tôi muốn đi ra ngoài.” Hứa Tâm Duyệt vươn tay đầy anh ra, bực tức nói: “Không phải anh đang hẹn hò sao?

 

“Đúng vậy, đối tượng hẹn hò của tôi vẫn đang chờ tôi, cô có muốn đi xem không?” Cố Thừa Tiêu khoanh tay lại mỉm cười hỏi.

 

“Tôi không muốn!” Nói xong, Hứa Tâm Duyệt đẩy anh ra, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh nữ, trốn vào trong một gian phòng vệ sinh.

 

Quá đáng, quá đáng thật mà, người đàn ông này không biết tôn trọng người khác sao?

 

Hứa Tâm Duyệt đi vào vệ sinh xong, đến trước gương nhìn đôi môi hơi đỏ của mình, cô đưa tay lên vuốt nhẹ.

 

Đáng ghét, tại sao người đàn ông này lại hôn cô? Anh cảm thấy như vậy rất vui sao?

 

Từ nhà vệ sinh bước ra, Hứa Tâm Duyệt vừa định đi lên cầu thang lên lại gian phòng ở tầng 5 thì bỗng nghe thấy từ phía đại sảnh truyền đến tiếng nói. Trong lòng cô không khỏi dâng lên một chút tò mò. Cô muốn xem thử người phụ nữ đang hẹn hò với Có Thừa Tiêu trông như thế nào.

 

Cô len lén bước bước đến núp sau một cây trụ trong sảnh, ngước mắt lên tìm xung quanh. Đột nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng của Cố Thừa Tiêu đang ngồi bên cửa sổ, cô nhìn về phía đối diện của anh thì… Người ngồi đó làm gì phải phụ nữ chứ? Rõ ràng là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai và lịch lãm giống như anh mà!

 

Mà bàn của hai người họ cũng chỉ có hai ghé ngồi, vậy là Cố Thừa Tiêu đã nói dối cô, rõ ràng là đang đi ăn với một người đàn ông, lại nói dối cô là đang hẹn hò.

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi, quay người đi, không hiểu sao, cô lại hơi tha thứ cho hành vi thô lỗ ban nãy của anh.

 

Lúc Hứa Tâm Duyệt quay trở lại phòng bao, mặt cô vẫn còn hơi nóng, cô cũng không dám nhìn thẳng ba mẹ và người nhà họ Lâm, chỉ cúi thấp đầu uống nước.

 

“Tâm Duyệt, em tìm không thấy nhà vệ sinh sao? Sao lại đi lâu vậy?” Lâm Tuần Khâm tháy lạ bèn hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt nóng bừng mặt, đáp: “Phòng vệ sinh ở tầng này đang được sửa nên em phải xuống tầng dưới đi.”

 

Hứa Tâm Duyệt nóng lòng đợi đến lúc ba mẹ ăn xong thì người hai nhà mới đứng lên rời đi, người lớn hai nhà trò chuyện rất vui vẻ, hai bên đều đã biết ý của đối phương về chuyện máy đứa con bọn họ.

 

Việc tiếp theo là để máy đứa nhỏ tự tranh thủ lấy thôi, bọn họ rất hài lòng.

 

Từ sảnh tầng một bước ra, lúc Hứa Tâm Duyệt còn đang ã 3N HE ân ii TỆPH S1 Vi DĐL ngây ngân thì Bùi phu nhân nói: “Tâm Duyệt, vân còn sớm, con có muốn để Tuấn Khâm đưa con đi chơi thư giãn không?”

 

“Dạ? Con…” Hứa Tâm Duyệt không biết nên từ chối hay đồng ý.

 

Lâm Tuần Khâm vội nắm bắt cơ hội này nói: “Dì, hai người yên tâm giao Tâm Duyệt cho cháu đi! Chiều nay cháu muốn đưa em ấy đi đến một nơi rất thú vị, cháu đảm bảo trước 9 giờ sẽ đưa em ấy về nhà. “

 

Hứa Tâm Duyệt chưa kịp nói gì thì ba cô Bùi Hoa đã đồng ý rồi: “Được, vậy cháu đưa Tâm Duyệt đi chơi vui vẻ nhé, có cháu chăm sóc con bé chú dì rât yên tâm.”

 

“Vậy chúng ta đi trước đã, Tuấn Khâm con phải đi cùng Tâm Duyệt cho tốt đấy.” Lâm phu nhân cũng ám thị con trai phải cố lên.

 

Khi người lớn hai bên đều đã rời đi, Lâm Tuấn Khâm cười nói: “Không phải lúc trước anh có nói muốn dẫn em đến xem lễ hội âm nhạc điện tử sao? Chúng ta đi dạo một chút sau đó mới xuất phát, tối nay chúng ta phải thư giãn một chút.”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không thể từ chối anh ta, cô gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”

 

Khi hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy có người bước ra từ hướng thang máy, đó là hai bóng dáng cao gầy, một người là Cố Thừa Tiêu và người còn lại là Mặc Trạch Dương. Có Thừa Tiêu vừa nhìn lướt qua đại sảnh đã thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng nói chuyện với nhau. Khuôn mặt điển trai của anh lập tức tối đi, vô cùng lạnh lẽo.
 
Chương 2636


Chương 2636:

 

Lúc này, Lâm Tuấn Khâm đang gọi điện cho bạn mình: “Alo, Tiểu Nam, cậu để lại cho mình hai vị trí tốt một chút.

 

Tối nay mình sẽ dẫn một người bạn tới.”

 

Có Thừa Tiêu tai rất thính, trùng hợp nghe được cuộc điện thoại của Lâm Tuấn Khâm, lại nhớ đến vừa rồi hình như anh ta nói sẽ đưa cô đến lễ hội âm nhạc điện tử, có vẻ như cả ngày hôm nay bọn họ đang hẹn hò với nhau.

 

Hứa Tâm Duyệt quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đang bước đến, cô lập tức hoảng hốt quay đầu lại, giả vờ như không nhìn thấy hai người Cố Thừa Tiêu.

 

“Có tổng, thật là trùng hợp! Lại gặp phải anh rồi.” Lâm Tuấn Khâm lại không để mắt cơ hội, lên tiếng chào hỏi Có Thừa Tiêu gật đầu, đuôi mắt anh quét về phía người phụ nữ bên cạnh anh ta, người phụ nữ đang giả vờ như không quen biết anh, sau đó rời đi với Mặc Trạch Dương.

 

Hứa Tâm Duyệt quay lại nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, nhớ đến việc vừa rồi mình bị cưỡng hôn trong nhà kho thì cảm thấy rất bực bội.

 

“Tâm Duyệt, đi thôi! Anh đã đặt chỗ xong rồi, tối nay chúng ta có thể thoải mái vui chơi.” Lâm Tuấn Khâm cười, nói với cô.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu, đi theo anh ta đến nơi để xe.

 

Tình cờ xe của anh ta lại để ngay cạnh xe của Có Thừa Tiêu. Lúc này, một chiếc xe lao tới, Hứa Tâm Duyệt không nhận ra, còn Lâm Tuấn Khâm thì lại bị doạ giật nảy mình, sự việc xảy ra quá nhanh, anh ta nhanh chóng nắm lấy eo Hứa Tâm Duyệt, ôm cô vào lòng.

 

Hứa Tâm Duyệt bị anh ta kéo lấy, cả người ngã vào vòng tay của Lâm Tuấn Khâm, tránh được chiếc xe vừa lao tới.

 

Mà cảnh tượng này tình cờ lọt vào mắt người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe thể thao đối diện, Cố Thừa Tiêu nhìn chằm chằm vào cô gái đang bị người đàn ông khác ôm chặt lấy, bàn tay đang nắm vô lăng của anh bắt giác siết chặt hơn.

 

Người phụ nữ này còn thật sự tạo cơ hội cho người đàn ông khác, cô nóng lòng muốn đàn ông như vậy sao?

 

Một bên mờ ám không rõ ràng với anh, một bên thì tận hưởng sự chăm sóc của người đàn ông khác, cô cũng thật bận rộn đấy nhỉ?

 

Cố Thừa Tiêu đột nhiên đẩy cửa xe bước xuống, đứng trước cửa xe, nhìn chằm chằm Hứa Tâm Duyệt đang chuẩn bị bước lên chiếc xe bên cạnh: “Bùi tiểu thư, chiều nay cô có rảnh không?”

 

Hứa Tâm Duyệt giật mình, dùng giọng điêu lịch sự và xa cách nói: “Cố tiên sinh có chuyện gì không?”

 

“Tối hôm qua lúc tôi đưa cô về nhà, cô đã để quên đò trên xe tôi, tôi muốn trả lại cho cô.” Người đàn ông rất tự nhiên mở lời, nói ra một chuyện vốn không hề có thật.

 

Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt khẽ trợn tròn, cô có để quên đồ gì sao? Đâu có!

 

“TÔI. Ty “Là một món đồ rất quan trọng.” Cố Thừa Tiêu nói tiếp, anh có cách để ngăn người phụ nữ này lên xe của Lâm Tuần Khâm.

 

Hứa Tâm Duyệt lúc này mới hiểu được người đàn ông này đang giở trò với cô, cô nheo mắt, diễn theo với anh: “Thật sao? Tôi không nhớ nữa, nếu vậy thì để hôm khác có thời gian tôi sẽ đến lầy!”

 

“Tôi sắp đi công tác rồi, tốt nhát là bây giờ cô đi với tôi về lấy đi.” Ánh mắt của Có Thừa Tiêu rất cương quyết.

 

Lâm Tuấn Khâm ở bên cạnh rất lo lắng, anh ta không muốn buổi hẹn hò tối nay của bọn họ sẽ bị huỷ bỏ, anh ta cười nói: “Cố tiên sinh, nếu không phải là món đồ rất quan trọng thì sau này lấy cũng được mài”

 

Có Thừa Tiêu nhàn nhạt nói: “Nếu như Bùi tiểu thư quên rồi thì tôi cũng không ngại giúp cô nhớ ra.”

 

Nói xong, người đàn ông còn thản nhiên li3m khóe miệng một cái.

 

Lâm Tuấn Khâm không hiểu ý anh, nhưng Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn đã hiểu ngay, ý anh là, nếu cô không lên xe của anh, anh sẽ lôi chuyện tối hôm qua cô bị anh cưỡng hôn ra, người đàn ông này có nhất thiết phải làm vậy không chứ?

 

“Được rồi, tôi đi lấy đồ với anh.” Hứa Tâm Duyệt không thể không đồng ý, cô quay sang an ủi Lâm Tuấn Khâm: “Anh yên tâm, tối nay em sẽ đến lễ hội âm nhạc điện tử với anh. Em lấy xong đồ sẽ gọi cho anh sau.”

 

Nói xong, Hứa Tâm Duyệt mở cửa ngồi vào chiếc xe thể thao của Cố Thừa Tiêu. Cố Thừa Tiêu cũng lên xe, khóe miệng anh nhéch lên, chiếc xe thể thao lập tức khởi động, phóng ra khỏi bãi đỗ xe.

 

Để lại Lâm Tuấn Khâm đứng tại chỗ với vẻ mặt bối rối.

 

Sao đối tượng hẹn hò của anh ta lại dễ dàng bị Cố Thừa Tiêu đưa đi mát rồi?
 
Chương 2637


Chương 2637:

 

Trong xe.

 

Hứa Tâm Duyệt vài lần muốn mở miếng lên tiếng, nhưng vẫn quyêt định im lặng, cô không biệt người đàn ông này muốn đùa giỡn gì nữa.

 

“Buổi xem mắt của cô thành công rồi à?” Cố Thừa Tiêu quay đầu sang liếc nhìn cô một cái.

 

“Anh thấy đùa như vậy vui lắm à?” Hứa Tâm Duyệt hỏi ngược lại.

 

“Vui chứP’ Người đàn ông nhếch miệng cười trả lời.

 

“Không vui chút nào!” Hứa Tâm Duyệt ngoảnh mặt đi nói.

 

“Sao? Tôi làm phiền cô hẹn hò nên cô tức giận?” Cố Thừa Tiêu nheo mắt hỏi.

 

“Anh rõ ràng biết tôi đang hẹn hò, vậy mà vẫn muốn làm phiền sao?” Hứa Tâm Duyệt khó chịu trừng mắt nhìn anh.

 

“Tôi cứ muốn làm phiền đấy thì sao?” Người đàn ông nhìn thẳng về phia trước, ra vẻ rất vô lại nói.

 

“Anh… Cố Thừa Tiêu, tôi thừa nhận rằng chúng ta có làm vài việc đi quá giới hạn, nhưng tôi hy vọng sau này những việc này sẽ không xảy ra nữa.” Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nói, cô không muốn chơi kiểu mập mờ như thế này, bởi vì như này sẽ không đi tới đâu cả, lại còn rất nguy hiểm.

 

“Sao vậy? Bùi tiểu thư bắt đầu chú ý đến danh tiếng của mình rồi?” Cố Thừa Tiêu chế giễu.

 

Hứa Tâm Duyệt không muốn làm xấu mặt ba mẹ mình, họ đều là những người có danh tiếng trong giới.

 

“Anh dừng xe phía trước đi, tôi muôn xuông xe.” Hứa Tâm Duyệt yêu cầu anh.

 

“Tiểu Mục muốn gặp cô.” Người đàn ông đột nhiên trầm giọng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt sửng sốt: “Thật sao?”

 

Người đàn ông này nói dối như cơm bữa, cô không tin lời anh ta nói lắm.

 

Nhìn thấy vẻ mặt cô có chút hoài nghi, Cố Thừa Tiêu có chút tức giận nói: “Sao? Bây giờ cô nghi ngờ mỗi lời tôi nói rồi sao? Hay là cô lo rằng tối nay sẽ bỏ lỡ buổi hẹn hò ở lễ hội âm nhạc điện tử?”

 

Hứa Tâm Duyệt ngây người ra, cũng không phải vì nguyên nhân này, cô chỉ không muốn bị anh lừa thôi.

 

“Nếu muốn đi gặp Tiểu Mục thì tôi muốn mua cho cậu bé một món quà.” Hứa Tâm Duyệt tin lời anh, với lại không biết vì sao cô không thể từ chối bất cứ điều gì liên quan đến cậu nhóc cả.

 

Có Thừa Tiêu gật đầu, lái xe chạy vào trung tâm mua sắm gần đó, hai người xuống xe, bước đến khu đồ chơi trẻ em ở trung tâm mua sắm,.

 

“Chào anh chị, hai người muốn mua đồ chơi cho con sao ạ? Xin hỏi bé nhà mình là trai hay gái ạ?” Người nhân viên rất niềm nở hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt có chút xấu hổ, cô chưa kịp giải thích thì người đàn ông bên cạnh đã nói: “Con trai.”

 

“Đồ chơi của bé trai ở bên này ạ.” Người nhân viên chỉ vào chiếc tủ ở một phía khác.

 

Hứa Tâm Duyệt đi sang đó để chọn, cô nhìn trúng một bộ đô chơi Lego, cô chỉ tay vào bộ đô chơi nói: “Lây cho tôi cái đói”

 

“Con của anh chị bao nhiêu tuổi rồi ạ? Bộ đồ chơi này dành do trẻ con trên mười hai tuổi chơi.” Người nhân viên chu đáo hỏi.

 

“Không phải con của chúng tôi, là con của vị này. Đứa trẻ đã 5 tuổi, nhưng mà cậu bé có thể chơi với cái này.” Hứa Tâm Duyệt tìm thấy cơ hội liền vội vàng giải thích.

 

Nhân viên lập tức lúng túng cười: “À! Ra là vậy! Xin lỗi hai vị”

 

Người nhân viên lấy đồ chơi ra, Hứa Tâm Duyệt quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Tặng cậu nhóc món này được không?”

 

“Cô mua mà, cô tự quyết định đi!” Người đàn ông tự nhiên lại có chút không vui.

 

“Vậy thì lấy cái này đi!” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói với người nhân viên.

 

Cố Thừa Tiêu đứng ngoài cửa đợi cô, Hứa Tâm Duyệt đang thanh toán tiền, người nhân viên nói: “Chị, chồng chị đẹp tra thật đấy! Anh ấy tái hôn lần hai với chị đúng không?”

 

Hứa Tâm Duyệt: “…”
 
Chương 2638


Chương 2638:

 

Sao lại hiểu lầm đến mức này cơ chứ? Cô nhân viên này tưởng là cô đang mua đô chơi cho con trai riêng của chông sao?

 

Hứa Tâm Duyệt không buồn giải thích, đi với Cố Thừa Tiêu mua đồ chơi cho trẻ con, không bị hiểu lầm mới lạ.

 

Thấy Hứa Tâm Duyệt cầm theo món đồ chơi đi ra, Cố Thừa Tiêu nói với cô: “Đi với tôi mua cho con trai tôi vài bộ quần áo.”

 

Hứa Tâm Duyệt đương nhiên không có ý kiến gì, tình cờ đây là cửa hàng đồ trẻ em, Hứa Tâm Duyệt bước vào một cửa hàng, nghĩ đến chiều cao của Tiểu Mục, cô chọn ra vài bộ quần áo cho cậu nhóc, co rất cẩn thận chọn lựa từng kiểu dáng, chất vải một.

 

Có Thừa Tiêu vừa nhìn đã biết là chưa từng đi mua quần áo bao giờ, anh đứng trong cửa hàng giống như một vị thần gác cửa đẹp trai, chờ cô chọn xong.

 

Những cô gái đi ngang qua đều không khỏi ngoái lại nhìn anh, chiều cao và khí chất của anh thật sự giống như một minh tinh nồi tiếng vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt đang chọn vài bộ quần áo thì cô nhân viên cửa hàng không khỏi che miệng hâm mộ nói: “Chị ơi, chồng chị đẹp trai quá!”

 

“Đúng đấy, đúng đấy, tôi cũng vừa định nói đây, anh ấy có khí chất quá.” Một nhân viên khác hưng phần nói.

 

Khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt bắt giác đỏ lên, cô muốn nói các cô ấy đã hiểu lầm rồi, nhưng cũng có giải thích thì cũng chỉ phí công vô ích, dù sao các cô ấy cũng không phải người mà cô quen biết, vậy nên cô cười nói: “Giúp tôi gói mấy bộ này lại.”

 

Hứa Tâm Duyệt nhấc máy túi quần áo đi ra, nói với Cố Thừa Tiêu: “Đi thôi! Tôi mua xong rồi.”

 

Có Thừa Tiêu vươn tay cầm lấy đồ trên tay cô, quay đầu nhìn thấy mấy nhân viên cửa hàng đang nhìn về phía này, chụm đầu lại bàn tán gì đó thì nhíu mày: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

 

“Không… không nói gì hết.” Hứa Tâm Duyệt đỏ mặt, nhanh chóng rời đi.

 

Nhưng mà, cô chỉ mới vừa đi vài bước, người đàn ông phía sau đã cong môi cười nói: “Chắc họ tưởng tôi là chồng cô chứ gì?”

 

Hứa Tâm Duyệt cứng đờ lưng, nhưng cô cũng không muốn trả lời anh. Lúc này bọn họ vào trong thang máy, Hứa Tâm Duyệt đi vào đứng trong góc, lúc đến tầng dưới thì đột nhiên có một đám người rất đông ùa vào trong, có hai người đàn ông trẻ tuổi có tình nhích về phía cô. Hứa Tâm Duyệt thấy không sao cả, dù sao cũng là do thang máy đông người.

 

Thế nhưng, một cánh tay đã bá đạo chặn lại, Hứa Tâm Duyệt được Cố Thừa Tiêu trực tiếp bảo vệ trong vòng tay, tránh khỏi sự tiếp xúc của hai người đàn ông kia.

 

Nhịp tim của Hứa Tâm Duyệt đập thình thịch, lúc cô ngắng đầu lên thì đập vào mắt cô là đường quai hàm hoàn hảo của người đàn ông, trên đầu mũi cô còn thoảng thoảng mùi hương bạc hà nam tính, khiến đầu cô có chút choáng váng.

 

Cuối cùng, thang máy cũng xuống đến bãi đậu xe ngằm.

 

Mọi người vừa tản ra thì Hứa Tâm Duyệt liền ngọ nguậy muốn tránh ra, nhưng Cố Thừa Tiêu lại nắm chặt lấy tay cô, đi đến nơi để xe.

 

Hứa Tâm Duyệt có thoát khỏi tay người đàn ông nhưng vô ích.

 

Sau khi lên xe, hơi thở của Hứa Tâm Duyệt vẫn còn hơi gấp gáp, cảm giác này khiến cô có chút bối rồi.

 

Cố Thừa Tiêu lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đi về phía nhà anh, trong lòng Hứa Tâm Duyệt dấy lên sự chua xót.

 

Cô có thể ở bên bát cứ ai, nhưng lại không thể ở bên anh.

 

“Anh đưa quần áo với đồ chơi cho Tiểu Mục đi! Tôi không đến nhà anh nữa.” Hứa Tâm Duyệt đột ngột lên tiếng.

 

Người đàn ông dẫm mạnh phanh dưới chân, quay đầu nhìn cô: “Vì sao?”

 

“Không vì sao cả, chỉ là không đi thôi.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi nói.

 

Anh không dừng xe lại mà tiếp tục lái về phía trước, Hứa Tâm Duyệt tức giận nhìn anh: “Có Thừa Tiêu, anh có nghe thấy tôi nói không? Tôi bảo anh dừng xe lại.”

 

“Cô không nói cho tôi biết vì sao thì không để cô xuống xe.” Cố Thừa Tiêu nhìn về phía trước, phớt lờ cô.
 
Chương 2639


Chương 2639:

 

Ngực của Hứa Tâm Duyệt nghẹn lại, giọng nói của cô nghèn nghẹn: “Tôi và anh là gì của nhau đâu chứ? Hứa An An là mẹ của Tiểu Mục, anh nên đến tìm cô ta thay vì tìm tôi chơi trò mập mờ này. Nếu anh cần một người phụ nữ, với quyên lực tiên tài của anh, anh muôn tìm ai mà chẳng được, tôi sẽ làm đồ chơi cho anh đâu.”

 

Chiếc xe của người đàn ông đột ngột phanh gắp lại, tấp vào lề đường bên cạnh. Hứa Tâm Duyệt giật nảy mình hét lên, người đàn ông này lái xe mà cũng đùa giỡn được là sao chứ.

 

Xe dừng lại, ánh mắt của anh vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm cô, anh hừ lạnh nói: “Là do cô khiêu khích tôi trước.”

 

“Tôi làm gì có chứ?”

 

“Ban đầu cô tiếp cận Tiểu Mục, đến bên cạnh tôi, dụ dỗ quyến rũ tôi, bây giờ lại nói không có hứng thú chơi tiếp à.” Cố Thừa Tiêu giận dữ nói Hứa Tâm Duyệt thực sự là bị anh chọc tức đến mức muốn phát khóc, cô quyến rũ anh khi nào chứ? Cô nói muốn chơi với anh khi nào chứ?

 

“Tôi không có!” Hứa Tâm Duyệt phủ nhận.

 

“Bây giờ, tôi chỉ có hứng thú với một người phụ nữ là cô.

 

Cô nói phải làm sao đây? Cô muốn đá tôi đi sao?” Vẻ mặt Cố Thừa Tiêu như một tên đàn ông tồi, tàn nhẫn nói: “Muốn đá tôi không có dễ vậy đâu.”

 

Hứa Tâm Duyệt: Cô đã chọc phải người đàn ông này lúc nào vậy chứ?

 

“Dù sao tôi cũng không muốn tiếp tục chơi trò mập mờ này với anh.” Hứa Tâm Duyệt nói rất rõ ràng, cô vươn tay đầy mở cửa xe, cầm túi xách xuống xe.

 

Cố Thừa Tiêu cũng đẩy cửa bước xuống xe, đóng sầằm cửa lại, anh chống nạnh nhìn chăm chú người phụ nữ.

 

đang đi về phía trước, không hiểu sao anh lại có một cảm giác rất bức bồi.

 

Lúc này, anh không thể làm gì cả, nhưng lại muốn làm gì đó.

 

Trái tim Hứa Tâm Duyệt lúc này cũng vô cùng đau xót, ngoài việc này ra cô còn có thể làm gì nữa đây chứ? Tiếp tục chơi đùa với anh sao? Tiếp tục hôn hít với anh như một cặp tình nhân sao? Nhưng bọn họ lại chẳng là gì của nhau cả.

 

Ngay cả con trai của anh cũng là của Hứa An An, đây là sự thật không thể nào thay đổi, cho dù cô có thích đứa trẻ đó đến thế nào đi nữa cũng vô dụng.

 

“Hứa Tâm Duyệt, có phải em thích Lâm Tuấn Khâm không?” Sau lưng cô đột nhiên vang lên tiếng chất vấn của người đàn ông.

 

Bước chân của Hứa Tâm Duyệt khẽ khựng lại, cô hít một hơi thật sâu, nếu cô nói phải thì liệu anh có ngừng dây dưa với cô không?

 

Cô quay người lại, kiên quyết nói: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, ba mẹ tôi cũng thích anh ấy. Tôi đã quyết định sẽ thử qua lại với anh ấy rồi.”

 

Cố Thừa Tiêu như không thể hô hấp nữa, cảm giác bức bối ấy gần như xuyên thủng lồ ng ngực khiến anh cảm xúc của anh mắt khống chế.

 

Cô thực sự muốn qua lại với người đàn ông khác rồi.

 

“Tiểu Mục cần em.” Cố Thừa Tiêu khàn giọng nói, trong giọng nói của anh có chút bối rồi.

 

Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt khẽ hiện lên nét sửng sốt, cô quay người lại nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh xe, trong mắt anh hiện lên một loại cảm xúc khó hiểu, giống như anh đang… hoảng sợ.

 

*Người mà Tiểu Mục cần là một người mẹ thực sự. Anh nên đi tìm Hứa An An đi.” Hứa Tâm Duyệt đưa ra ý kiến với anh.

 

“Nhưng mà Tiểu Mục thích em, thằng bé muốn người ở bên cạnh nó là em. Thằng bé không thích Hứa An An, cũng không thích bất kỳ người phụ nữ nào khác.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt ngơ ngác, cơn gió thổi qua làm rối mái tóc dài của cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay của cô có chút kinh ngạc và bắt lực.

 

“Xin lỗi, nhờ anh giải thích với Tiểu Mục rằng tôi không thể nào ở bên cạnh cậu bé được.” Hứa Tâm Duyệt cố nén cảm giác không nỡ ở trong lòng xuống, cô phải giữ khoảng cách với người đàn ông này.

 

Vì cô sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó bọn họ đều sẽ mắc sai lầm.

 

Có Thừa Tiêu thấy lấy con trai ra cũng không giữ được cô, nghiền răng nghiền lợi nói: “Thế còn tôi thì sao? Hứa Tâm Duyệt, em nói thật cho tôi biết, có bao giờ em đã từng thích tôi chưa?”

 

Hứa Tâm Duyệt giật mình ngắng đầu lên, đôi mắt đẹp lóe lên sự hoảng sợ, không dám nhìn người đàn ông hung hăng ở đối diện.
 
Chương 2640


Chương 2640:

 

“Em có muốn nghe tôi nói thật cảm xúc của mình không?”

 

Có Thừa Tiêu tiếp tục hỏi.

 

“Không… tôi không muốn.” Hứa Tâm Duyệt hoàn toàn không muốn đối mặt với câu hỏi này, cô không muốn trả lời anh, cũng không muốn nghe anh nói, cô muốn trốn tránh cảm xúc thật sự trong lòng mình.

 

Nhưng người đàn ông lại muốn làm rõ vấn đề này, muốn bắt buộc cô phải đối mặt với nó.

 

“Hứa Tâm Duyệt, tôi thích em.” Giọng nói của Cố Thừa Tiêu nương theo gió len vào tai cô, chân thành mà thâm tình.

 

Hứa Tâm Duyệt lại càng thêm hoảng sợ, cô thậm chí muốn bỏ chạy khỏi đó, cô lắp bắp nói: “Anh… anh thích tôi làm gì chứ?”

 

“Đúng vậy! Tôi thích em để làm gì chứ? Nhưng tôi vẫn cứ thích em. Tôi không cách nào trốn tránh cảm xúc của trái tim mình, tôi không nhát gan như em, rõ ràng là em thích tôi nhưng lại cứ trốn tránh nội tâm của chính mình.” Cố Thừa Tiêu mắng.

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi đỏ ửng mặt, cô tức giận nói: “Tôi không có nhát gan.”

 

“Không phải? Lúc tôi hôn em, tôi không tin em không có chút cảm giác nào.” Cố Thừa Tiêu nhướng mày và nói.

 

Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng, cũng may là con đường này khá vắng vẻ, xung quanh không có ai, nếu không có người nghe thấy thì chắc cô phải chui đầu xuống đất thật quá.

 

“Tôi vốn đâu có đồng ý cho anh hôn tôi chứ?” Hứa Tâm Duyệt vặn lại.

 

“Nhưng em cũng không từ chối mà.”

 

Hứa Tâm Duyệt: “…” Cô thực sự không thể bác bỏ câu nói này.

 

“Miệng của em không thừa nhận, nhưng cơ thể của em thì rất thành thật đáy.” Có Thừa Tiêu hừ lạnh.

 

Hứa Tâm Duyệt thực sự có chút tức giận, người đàn ông này thế mà lại chọn lúc này để bàn về chuyện này, cô không thể không tiến vài bước về phía anh, cô quyết định anh muốn nói thì nói vậy!

 

“Được thôi! Tôi thừa nhận rằng tôi cũng có chút rung động với anh, nhưng vậy thì sao chứ? Tôi có thể rung động với anh, thì chẳng lẽ không thể rung động với người đàn ông khác nữa sao?”

 

Người đàn ông nào đó nhìn cô nghẹn ngào.

 

“Vậy là, em thừa nhận răng em có thiện cảm với tôi đúng không?” Cố Thừa Tiêu nheo mắt hỏi.

 

“Đúng là đã từng có, nhưng cũng không đến mức bắt buộc.

 

phải gả cho anh. Tôi rất thích Tiểu Mục, nhưng tôi không thể làm tổn thương người khác. Mặc dù tôi ghét Hứa An An, nhưng tôi chưa bao giò nghĩ đến việc làm tổn thương cô ta.” Không biết tại sao, lúc Hứa Tâm Duyệt nói dứt câu này, trong lòng lại có một cảm giác rất hụt hãng.

 

Cố Thừa Tiêu thấy cô nói vậy, anh biết rằng mình đã ép được cô nói ra suy nghĩ thật trong lòng, nhưng sự lương thiện của cô đã khắc sâu vào xương cốt, vậy nên người phụ nữ này sẽ không làm tổn thương bắt cứ ai.

 

Lúc này anh lại mong cô ác độc một chút, ích kỷ một chút, không cần đoái hoài đến cảm nhận của những người khác.

 

“Không phải em không thích tôi, mà chỉ vì em e ngại Hứa An An và danh tiếng của ba mẹ mình nên không dám thích tôi, đúng không?” Cố Thừa Tiêu nhìn sâu vào mắt cô.

 

Hứa Tâm Duyệt ngoảnh mặt đi, hôm nay thật đáng khen cho lòng can đảm của cô, cô cắn môi nói: “Nếu như anh đã biết rõ tình cảnh của tôi vậy thì đừng làm khó tôi nữa, đừng lại gần tôi nữa, chuyện của chúng ta kết thúc ở đây đi! “

 

Nói xong, Hứa Tâm Duyệt quay người, chuẩn bị rời đi thật sự, cho dù con đường có dài và cô đơn thế nào, cô cũng thà đi một mình.

 

Hô hấp của Cố Thừa Tiêu như nghẹn lại, không biết tại sao, anh lại cảm giác lo sợ rằng nếu giờ phút này đây anh không níu tay cô lại, thì cả đời này anh sẽ vụt mắt cô.

 

Anh sải rộng đôi chân dài, bàn tay to lớn nhanh chóng vươn đến bắt lấy người phụ nữ đang muốn rời đi, kéo lại.

 

Hứa Tâm Duyệt trừng lớn mắt, cả người cô bị một lực lớn kéo vào trong lòng anh, eo của cô lúc này đang bị cánh tay của anh quấn chặt lấy Trán cô đập vào lồ ng ngực rắn chắc của người đàn ông, khiến đầu cô có hơi choáng váng, nhưng hơi thở nam tính vừa dễ ngửi lại quen thuộc ập đến khiến trái tim cô lại bắt đầu đau xót, cô vừa vui mừng, lại vừa rất mâu thuẫn.

 

“Anh buông tôi ra…” Hứa Tâm Duyệt dùng sức đầy anh ra.
 
Chương 2641


Chương 2641:

 

“Không buông!” Người đàn ông bá đạo thì thầm.

 

“Có Thừa Tiêu!”

 

“Em không thể dũng cảm một chút sao? Em không muốn làm tổn thương ai cả, nhưng lại chỉ làm tổn thương tôi thôi hả?” Cố Thừa Tiêu nghiền răng nói.

 

Cuối cùng, Hứa Tâm Duyệt vẫn miễn cưỡng lên xe của Có Thừa Tiêu rồi cùng anh về nhà tặng quà cho cậu nhóc, cậu nhóc vừa có quà lại vừa được gặp lại Hứa Tâm Duyệt thì vô cùng vui mừng.

 

“Chị Tâm Duyệt, chị đã đến rồi thì tối nay đừng đi nữa, ở lại chơi với em đi!” Cậu nhóc ôm lấy chân của cô, đôi mắt to tròn ngắn nước nhìn cô đầy khẩn cầu, giống như một cậu bé đáng thương không ai yêu vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim cô mềm nhũn, vốn định sau khi tặng quà cho cậu nhóc sẽ rời đi, cũng thầm quyết định sẽ không dính dáng gì đến Có Thừa Tiêu nữa, nhưng cô lại chỉ không nỡ cậu nhóc này.

 

“Chị ơi, nếu chị không ở lại với em thi em sẽ rất buồn đó.”

 

Thằng nhỏ lại chớp chớp mắt, vài giọt nước mắt chực trào nơi mắt.

 

Hứa Tâm Duyệt mềm lòng, đành thỏa hiệp: “Được, vậy chị sẽ ở lại ăn tối với em nha.”

 

“Vậy chị có thể ở lại đến lúc em ngủ rồi hẳn đi không?”

 

Cậu nhóc lại nài nỉ tiếp tục hỏi.

 

Cô cũng đã đồng ý ở lại ăn tối rồi, Hứa Tâm Duyệt đương nhiên có thể đồng ý với cậu nhóc ở lại đến khi cậu nhóc ngủ: “Được, chị hứa với em.”

 

“Yeah! Chị Tâm Duyệt thật tuyệt.” Cậu nhóc hạnh phúc cười lên, đôi mắt lại long lanh nước mắt, trông thật đáng yêu.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt cho cậu nhóc: “Tiểu Mục, cho dù chị Tâm Duyệt không thể ở bên cạnh em thì em cũng vẫn còn daddy ở bên cạnh mà. Em là con trai, phải học cách mạnh mẽ lên,.”

 

“Dạ! Em biết rồi ạ.” Anh chàng nhỏ bé gật đầu, tự hứa sẽ mạnh mẽ hon.

 

Cậu nhóc định báo tin vui này cho daddy, nhưng lại không ngờ cậu nhóc vừa quay đầu lại đã thấy một bóng dáng cao gầy đang dựa vào khung cửa, xem ra, người nào đó đã nghe thấy hết rồi.

 

Hơn nữa, khóe miệng anh còn hơi nhếch lên, rõ ràng là anh cũng giống con trai, rất vui.

 

Nếu vậy thì có phải buổi hẹn hò ở lễ hội âm nhạc điện tử của cô đã bị hủy bỏ rồi không?

 

Cậu nhóc chạy đi chơi đồ chơi mới được tặng! Cậu nhóc cũng biết phải để không gian riêng tư cho daddy và chị Tâm Duyệt ở chung với nhau.

 

“Em đã hứa với Tiểu Mục thì phải làm cho được đấy, đừng có mà bỏ về giữa chừng.” Có Thừa Tiêu khoanh tay đi vào trong.

 

“Đương nhiên là tôi đã hứa sẽ làm.” Hứa Tâm Duyệt đáp lại anh.

 

“Thế còn buổi hẹn lễ hội âm nhạc điện tử của cô với Lâm Tuấn Khâm thì sao, có phải là nên huỷ đi không?” Cố Thừa Tiêu nhắc nhở cô.

 

*Tôi sẽ giải thích với anh ấy.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cằm điện thoại đi về phía ban công, mà người đàn ông ở phía sau không nhịn được cũng đi theo cô, anh cũng muốn nghe xem cô sẽ giải thích như thế nào.

 

Hứa Tâm Duyệt bắm số của Lâm Tuấn Khâm, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vui mừng của Lâm Tuấn Khâm vang lên: “Tâm Duyệt, em đang ở đâu?

 

Anh đến đón em.”

 

“Lâm thiếu gia, thực sự rất xin lỗi anh, tối nay em có chuyện, có lẽ không thể cùng anh tham gia lễ hội âm nhạc được rồi.” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.

 

“Sao vậy? Em có chuyện quan trọng bắt buộc phải làm sao?” Lâm Tuấn Hàm ở đầu kia rõ ràng có chút mắt hứng.

 

“Đúng vậy, là chuyện rất quan trọng, em xin lỗi, lần sau em sẽ mời anh lại một bữa.”

 

Lâm Tuấn Khâm ở bên kia cũng không thể ép buộc cô được, đành phải cười nói: “Thế thì thôi vậy, anh chờ em mời anh đi ăn đấy, ngày mai hay là ngày mót nhỉ? Anh đều rãnh cả.”

 

Lâm Tuấn Khâm cũng rất thông minh, anh muốn ấn định thời gian rõ ràng, nếu không định trước thời gian thì bữa ăn này sẽ vô cùng xa xôi.
 
Chương 2642


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2642:

 

“Vậy thì tối mai nhé! Em mời anh ăn tối.” Hứa Tâm Duyệt cười đáp.

 

“Được, vậy tối mai gặp lại em sau.” Lâm Tuấn Khâm vui vẻ cúp máy.

 

*Tôi sẽ giải thích với anh ấy.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cầm điện thoại đi về phía ban công, mà người đàn ông ở phía sau không nhịn được cũng đi theo cô, anh cũng muốn nghe xem cô sẽ giải thích như thế nào.

 

Hứa Tâm Duyệt bắm số của Lâm Tuấn Khâm, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vui mừng của Lâm Tuấn Khâm vang lên: “Tâm Duyệt, em đang ở đâu?

 

Anh đến đón em.”

 

“Lâm thiếu gia, thực sự rất xin lỗi anh, tối nay em có chuyện, có lẽ không thể cùng anh tham gia lễ hội âm nhạc được rồi.” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.

 

“Sao vậy? Em có chuyện quan trọng bắt buộc phải làm sao?” Lâm Tuấn Hàm ở đầu kia rõ ràng có chút mắt hứng.

 

“Đúng vậy, là chuyện rất quan trọng, em xin lỗi, lần sau em sẽ mời anh lại một bữa.”

 

Lâm Tuấn Khâm ở bên kia cũng không thể ép buộc cô được, đành phải cười nói: “Thế thì thôi vậy, anh chờ em mời anh đi ăn đấy, ngày mai hay là ngày mót nhỉ? Anh đều rãnh cả.”

 

Lâm Tuấn Khâm cũng rất thông minh, anh muốn án định thời gian rõ ràng, nếu không định trước thời gian thì bữa ăn này sẽ vô cùng xa xôi.

 

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người


 

“Tối nay tôi sẽ ở lại ăn tối, nhà có cơm chưa?” Hứa Tâm Duyệt hỏi anh ta.

 

“Tối nay không có người giúp việc, chúng ta phải tự mình làm, em có biết nấu ăn không?” Cố Thừa Tiêu hỏi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu, “Tôi biết nấu nhưng có lẽ là nấu không ngon lắm đâu, chỉ cần anh với Tiểu Mục không chê là được.”

 

“Không chê.” Có Thừa Tiêu nhàn nhạt nói, “Chỉ cần là do em làm, tôi và con trai sẽ ăn sạch.

 

Hứa Tâm Duyệt chớp mắt, không kiềm được bật cười: “Vậy thì anh với Tiểu Mục cũng đừng mong đợi quá nhiều vào tài nấu nướng của tôi đấy.”

 

Có Thừa Tiêu lại rất mong đợi, bởi vì chỉ bằng cách này, người phụ nữ này mới tham dự vào cuộc sống của anh và con trai.

 

Sau khi Hứa Tâm Duyệt xuống lầu, Có Thừa Tiêu liền gọi điện cho quản gia, bảo họ tối nay không cần đến đây. Hôm nay cả căn biệt thự chỉ có ba người họ, giống như một gia đình ba người vậy.

 

Hứa Tâm Duyệt đi tới tủ lạnh trong phòng bếp, nhìn thấy bên trong có rất nhiều nguyên liệu tốt, đều rất tươi, cô lấy ra vài loại nguyên liệu, xoay người lại thì thấy có một bóng người đang lười biếng lại gợi cảm dựa vào khung cửa phía sau, cô lấy làm lạ hỏi. ” Anh định đứng đó xem tôi nấu ăn hay là sang đây để giúp đỡ đây? “

 

Đại thiếu gia nhà họ Cố từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, mười đầu ngón tay chưa từng chạm vào nước. Thế mà tối nay, không ngờ anh lại đáp: “Được, tôi giúp em.”

 

Thấy anh thực sự bước sang đây, Hứa Tâm Duyệt chỉ vào củ hành tây nói: “Anh có biết cắt hành tây không?”

 

Có Thừa Tiêu tất nhiên biết làm. Anh lấy một củ hành tây mà cô đã rửa sạch, dùng dao thái thành từng lát mỏng.

 

Hứa Tâm Duyệt không kiềm được, len lén cười. Cô cũng không cố ý muốn chỉnh anh, mà chỉ muốn xem anh bị mất mặt thôi, bởi vì người đàn ông này đôi lúc thật sự rất đáng ghét.

 

Có Thừa Tiêu cắt một lúc thì nháy nháy mắt, mắt anh cay đến nỗi chảy nước mắt, anh không khỏi giơ mu bàn tay lên lau đi, mà anh vừa giơ lên lau thì mắt lại càng cay hơn.

 

Có Thừa Tiêu ngay lập tức nhắm mắt lại, lúc này anh mới kịp phản ứng lại “Hứa Tâm Duyệt, em cố ý chỉnh tôi!”
 
Chương 2643


Chuong 2643:

 

Hứa Tâm Duyệt cuôi cùng cũng không nhịn được cười phá lên, che miệng cười nói: “Thực xin lỗi.”

 

“Em còn cười, mau tới giúp tôi, tôi không mở mắt ra được.” Có Thừa Tiêu tức tối nói.

 

Hứa Tâm Duyệt không dám cười nữa, bởi vì nhìn anh lúc này thật sự không mở mắt ra được nữa, cô vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi lầy khăn cho anh”

 

Hứa Tâm Duyệt rất nhanh liền cầm đến một cái khăn ướt, cô cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau lên mắt anh, Cố Thừa Tiêu lúc này mới mở mắt ra được, nhưng đáy mắt anh lại có vài tia máu đỏ, lúc này Hứa Tâm Duyệt mới nhận ra hành động của mình có hơi quá đáng.

 

*Tôi xin lỗi!” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.

 

Lúc này, một cánh tay ôm lấy eo cô, cả người cô liền dán sát vào lồng ngực của người đàn ông, giây tiếp theo, một lòng bàn tay to đè lên sau gáy cô, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cứ như vậy, không một chút lý lẽ nào dán xuống.

 

“Ưm…” Đầu của Hứa Tâm Duyệt trong phút chốc bỗng trống rỗng, nụ hôn trừng phạt của người đàn ông cuốn mắt hơi thở của cô, khiến cô hô hắp khó khăn, mà đôi mắt đỏ hoe đang mở ra của anh giống như đôi mắt của một con thú dữ.

 

Nụ hôn này khiến cả hai đều hô hấp dồn dập, mặt Hứa Tâm Duyệt bỗng đỏ bừng, họ đang ở trong bếp, nếu cậu nhóc đột ngột chạy vào thì sẽ nhìn thấy hết mát.

 

“Cô Thừa Tiêu, anh giở trò lưu manh.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng kêu lên.

 

Có Thừa Tiêu nheo mắt và hỏi: “Em muốn cắt hành tây để làm món gì?”

 

“Trứng hành tây.” Hứa Tâm Duyệt đáp.

 

“Đứng xa một chút, tôi cắt cho xong.” Người đàn ông nói xong lại tiếp tục thái hành.

 

Còn Hứa Tâm Duyệt nhìn anh đang cố chịu đựng sự bỏng rát trên mắt, nghiêm túc thái hành thì trong lòng ngập tràn sự tự trách.

 

“Thôi, anh đừng cắt nữa.” Cô khuyên anh.

 

Có Thừa Tiêu lại nghĩ, dù sao cũng phải cắt, néu để cô cắt rồi bị cay mắt thì thôi cứ để anh làm vậy!

 

Bữa ăn cuối cùng cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, bốn món mặn, một món canh vô cùng giản dị, kỹ năng nấu nướng của Hứa Tâm Duyệt cũng không tệ chút nào.

 

Cố Thừa Tiêu gọi con trai xuống, ba người cùng nhau ăn cơm. Hứa Tâm Duyệt bới cơm cho cậu bé, còn gắp thức ăn cho cậu, cậu nhóc ăn rất vui vẻ. Bình thường cậu rất không thích ăn rau xanh thế mà hôm nay cũng không kén chọn chọn chút nào.

 

“Chị Tâm Duyệt, đồ chị nấu thật ngon, ước gì có thể được ăn đồ chị nấu mãi thì tốt quá.” Cậu nhóc nhân cơ hội nói.

 

Có Thừa Tiêu cũng ngước mắt lên, dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn cô, Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Tài nghệ nấu nướng của chị cũng bình thường thôi, daddy của em có thể mời một đầu bếp hàng đầu đến nấu cho em ăn mài”

 

“Nhưng mà, em chỉ muốn ăn cơm chị nấu thôi, chị Tâm Duyệt, dù người khác có nấu ngon đâu cũng không ngon bằng chị nấu.” Cậu nhóc nói đi nói lại cũng chỉ muốn biểu đạt một ý nghĩ duy nhất là muốn ăn đồ cô nấu.

 

Hứa Tâm Duyệt bật cười: “Sau này có cơ hội thì chị sẽ lại nâu cho em ăn.”

 

“Dạ được!”

 

Nhưng mà Có Thừa Tiêu biết, người phụ nữ này chỉ đang dỗ cho con trai anh vui thôi, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, bởi vì cô muốn tránh xa hai cha con anh ra.

 

Cơm nước xong xuôi, cậu nhóc ầm ï muốn ra ngoài chơi, mặc dù đã 7 giò tối nhưng Hứa Tâm Duyệt vẫn nhìn về phía Có Thừa Tiêu, chỉ cần anh đồng ý thì cô sẵn sàng đi cùng Tiểu Mục.

 

*Đi thôi!” Cố Thừa Tiêu đồng ý. Anh lái một chiếc xe địa hình vô cùng ngầu ra, cậu nhóc và Hứa Tâm Duyệt ngồi ở phía sau. Cả ba người tiền thẳng đến một công viên giải trí lớn ở trung tâm thành phó, sau đó mua vé vào cửa. Công viên giải trí về đêm chớp nháy những ánh đèn nhiều màu, làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

 

Cậu bé một tay nắm tay ba mình, tay còn lại nắm tay Hứa Tâm Duyệt. Ba người nắm tay nhau cùng đi trong công viên giải trí, trông như một gia đình vậy.

 

*Daddy, con muốn ăn kem.” Cậu bé nhìn thấy một xe kem đang đẩy đến thì ngước mặt nhìn anh với ánh mắt mong đợi.

 

“Chị Tâm Duyệt, chị có muốn ăn kem không?”
 
Chương 2644


Chương 2644:

 

“Được! Chị ăn với em.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, cô đang định trả tiền, thì quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh: “Cố tiên sinh có muốn ăn không?”

 

Trong nhận thức của cô, người đàn ông này không thể nào thích ăn kem được, nhưng lạ là, cô lại nghe thấy người đàn ông này nói: “Muốn.”

 

Thế là cô nhận lầy ba cây kem ốc quế, cô chia kem ra cho hai cha con, Hứa Tâm Duyệt vừa ăn vừa nhìn người đàn ông bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.

 

“Daddy, con muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ”. Cậu nhóc ăn xong kem liền chạy đi chơi trò chơi. Hứa Tâm Duyệt chơi cùng với cậu nhóc. Nửa tiếng sau, bọn đã chơi được rất nhiều trò, cậu bé cười rất vui vẻ, đối với cậu bé, hôm nay là một ngày thực sự rất hạnh phúc.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn cảnh con trai mình và Hứa Tâm Duyệt ở bên nhau, anh biết ngay cả người mẹ ruột là Hứa An An cũng không thể khiến con trai anh hạnh phúc như vậy, chỉ có người phụ nữ này mới có thể.

 

Nếu vậy thì, vì con trai của mình, có phải anh nên liều mạnh theo đuổi cho bằng được người phụ nữ này không?

 

Đáp án là, bắt buộc phả đeo đuồi, không chỉ vì con trai anh, mà còn vì chính anh nữa.

 

Anh không muốn người phụ nữ này thuộc về người khác, anh chỉ muốn cô thuộc về mình.

 

Khi đến quầy bán hàng lưu niệm, cậu nhóc chọn một cmón đồ chơi rô bốt mình yêu thích, sau đó còn chọn thêm một cặp móc khóa cặp tình nhân.

 

Sau khi thanh toán tiền xong, cậu nhóc quay người lại, đưa hai chiếc móc khoá ra, một chiếc đưa cho daddy, chiếc còn lại đưa cho Hứa Tâm Duyệt: “Tặng cho daddy và chị ạ.”

 

Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn thấy cặp móc khoá là móc khoá cặp tình nhân, thì có chút không biết làm sao: “Tiểu Mục, em tự giữ lấy chơi đi!”

 

“Không, chị Tâm Duyệt, chị với daddy của em mỗi người một cái, sau này khi hai người nhìn thấy cái này thì có thể nhớ đến nhau rồi!” Cậu nhóc cười toe toét nói.

 

Có Thừa Tiêu hào phóng nhận lấy, Hứa Tâm Duyệt không nỡ phụ lòng cậu nhóc cũng bèn nhận lấy, cô ngước đầu lên không ngờ lại chạm phải một đôi mắt đang thâm tình nhìn cô, thế là bèn hoảng hót quay đầu tránh đi.

 

Thời gian bắt giác đã là 9 giờ rưỡi, ba người cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Hứa Tâm Duyệt nói với Cố Thừa Tiêu: “Lát nữa anh thả tôi chỗ nào đó là được, tôi sẽ tự mình bắt taxi về nhà. “

 

“Tôi đưa em về.” Cố Thừa Tiêu không muốn thả cô giữa đường.

 

“Không, không cần đâu, anh cứ đưa Tiểu Mục về đi.”

 

“Bây giờ tôi đưa Tiểu Mục đến nhà bà nội nó rồi đưa cô VỀ.

 

*Hả?” Hứa Tâm Duyệt sửng sốt.

 

Cố Thừa Tiêu lái xe đi thẳng về phía nhà mẹ mình. Lúc này Hứa Tâm Duyệt phát hiện cậu bé đã ngủ say rồi, cậu nhóc đã thắt chặt dây an toàn, cái đầu nhỏ không có chỗ để dựa vào. Cô vội vàng ngồi sát vào bên cạnh cậu bé, ôm cậu dựa vào lòng mình, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt tỉnh xảo của cậu bé, trái tim cô lúc này được bao phủ bởi sự dịu dàng.

 

Đến cổng nhà họ Cô, Cố Thừa Tiêu không lái xe vào mà chỉ ôm cậu nhóc đi vào trong. Hứa Tâm Duyệt cũng không tiện vào nhà họ Cố nên chỉ đợi anh trên xe.

 

Giờ phút này, lòng cô cũng có chút hỗn loạn, Tiểu Mục là con của Hứa An An, cô gần gũi thân mật với ba con Cố Thừa Tiêu như vậy không tốt chút nào.

 

Dáng người cao lớn rắn rỏi của người đàn ông đi ngược chiều ánh sáng bước về phía bên này, càng bước tới gần, khuôn mặt của anh càng thêm chói mắt và hấp dẫn, Cố Thừa Tiêu quả thật là có vóc sắc không tầm thường.

 

Hứa Tâm Duyệt ngắm nhìn anh qua cửa kính xe, ngắm đến ngây người, đến khi anh đã bước đến cửa xe thì cô lại hoảng sợ quay đầu tránh đi.

 

*Muộn rồi, anh mau đưa tôi về nhà đi!” Hứa Tâm Duyệt nói.

 

“Em lên ghế phụ ngồi đi.” Cố Thừa Tiêu bảo.

 

Hứa Tâm Duyệt đành phải chuyển lên ghế phụ, Cố Thừa Tiêu khởi động xe, lái xe đi về phía có đường cao tốc, Hứa Tâm Duyệt không quen thuộc đường đi ở khu vực này nên cũng không biết anh có lái nhằm hướng hay không. Thế nhưng, khi cô đột nhiên phát hiện ra thì anh đã lái xe lên một con đường cao tốc quốc lộ, cô thấy vậy trực tiếp ngây người ra.

 

“Cố Thừa Tiêu, đây không phải là đường về nhà tôi, anh đưa tôi đi đâu vậy?”

 

“Đi hóng gió.” Có Thừa Tiêu nhàn nhạt nói.
 
Chương 2645


Chương 2645:

 

“Tôi không muốn đi hóng gió! Muộn lắm rồi, gần mười giờ.

 

rồi, có phải anh điên rồi không?” Hứa Tâm Duyệt trừng anh nói.

 

Có Thừa Tiêu không lên tiếng, chỉ chăm chú lái xe về phía trước. Một lúc lâu sau, anh nói: “Em gọi điện về nhà, nói với ba mẹ tối nay em sẽ không về nhà đi.”

 

“Không được, tôi không thể để ba mẹ nghĩ rằng tôi đang qua đêm ở bên ngoài được.” Hứa Tâm Duyệt cắn môi.

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì bọn họ biết tôi đi cùng Lâm Tuấn Khâm, nếu tôi nói hôm nay không về thì bọn họ nhất định sẽ nghỉ ngờ hai chúng tôi đi thuê phòng ở ngoài mắt.” Hứa Tâm Duyệt chán nản nói.

 

Cố Thừa Tiêu trong vài giây không biết nói gì: “Em tuỳ tiện tìm đại một cái cớ là được.”

 

“Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu chứ?”

 

“Đi ngắm bình minh trên biển.”

 

Hứa Tâm Duyệt cảm thấy người đàn ông này thật sự điên rồi! Tại sao anh lại muốn đưa cô đi ngắm bình minh trên biển chứ? Cô đã đồng ý bao giờ đâu!

 

Nhưng xe đã lái lên đường cao tốc rồi, cô cũng không còn cách nào khác, xem ra cô cũng chỉ có thể điên cuồng cùng với anh thôi. Nhưng khi cảnh biển dần dần hiện ra trước tầm mắt của cô, mặt biển tráng lệ, gắn kết thành một đường với vằầng trăng sáng tỏ, Hứa Tâm Duyệt lại cảm thấy vô cùng êm đềm.

 

Cô vẫn luôn xoay quằng trong guồng công việc quy củ, đến giờ thì lên giường đi ngủ, nào từng làm chuyện điên cuồng như vậy?

 

Nhưng đêm nay, người đàn ông này đã cho cô thấy được, thì ra lúc cô đang ngủ say như heo thì cảnh đêm lại tuyệt sắc như này.

 

Hứa Tâm Duyệt bấm gọi cho mẹ: “Alo, mẹ, tối nay con ở bên ngoài với bạn, mẹ không cần lo lắng cho con.”

 

“Bạn nào đấy con? Tuần Khâm à?”

 

“Hả? Không phải, không phải anh áy, là một người bạn nữ của con. Chúng con hẹn nhau đi ngắm bình minh.”

 

“Vậy được! Con chú ý an toàn đầy!”

 

“Vâng, con biết rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói xong cúp điện thoại, có cảm giác không tự chủ được, khóe miệng Cố Thừa Tiêu bên cạnh cũng nhếch lên, lúc này, anh cũng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.

 

Đường cao tốc ven biển trong màn đêm dường như đi mãi cũng không đến điểm dừng, những vì sao đuồi theo phía sau lưng bọn họ, cả đoạn đường vô cùng vắng vẻ, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe, du dương mà quyền rũ.

 

Mỗi nốt nhạc đều tràn ngập tình yêu.

 

Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta muốn lập tức nói chuyện yêu đương, yêu một cuộc tình mãnh liệt mà bất tận.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng bị âm nhạc khơi gợi lên cảm giác rung động, cảm giác này giống như cho dù phía trước có là vực sâu, là chết chóc thì cô vẫn dũng cảm kiên quyết đi tới đó, ánh mắt cô không tự chủ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

 

Dưới ánh đèn màu xanh lam dịu nhẹ, ngũ quan của người đàn ông càng thêm góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đang tập trung nhìn về phía trước sâu thẳm như màn đêm, tối như mực, khiến người ta trầm luân trong đôi mắt ấy.

 

Lông mi của anh vừa dài vừa dày, phủ xuống đôi mắt của anh như một cánh quạt nhỏ, che giấu đi tắt cả tâm tư của anh.

 

“Tôi đẹp trai lắm sao?” Cố Thừa Tiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô chăm chú hỏi.

 

Khuôn mặt trong bóng tối của Hứa Tâm Duyệt nóng bừng lên, không ngờ anh lại biết cô đang nhìn trộm anh.

 

“Bình thường thôi! Tôi từng thấy người đẹp trai hơn anh rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói trái với lương tâm! Anh có lẽ là người đàn ông dễ nhìn nhất mà cô từng thấy, đương nhiên những người kia dù có đẹp hơn anh nhưng cô không có cảm giác gì thì cũng như không.

 

“Hừ! Thừa nhận tôi đẹp trai rất khó sao?” Người đàn ông hình như rất tự tin về vẻ ngoài của mình.

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm thấy buồn cười, cô hỏi ngược lại anh: “Thế tôi có đẹp không?”
 
Chương 2646


CHương 2646:

 

Có Thừa Tiêu quay đầu lại, nhìn cô chăm chú rồi nói: “Tôi đã thấy rất nhiều người đẹp hơn em, nhưng em lại là người duy nhất thu hút tôi.”

 

Nụ cười của Hứa Tâm Duyệt khẽ cứng ngắc lại, cô nuốt nước bọt nói: “Tôi có chỗ nào đặc biệt đâu chứ?”

 

“Không biết nữa, nhiều phụ nữ như vậy nhưng tôi chỉ muốn nằm trên em.” Trong giọng điệu của anh có chút ác ý trêu chọc cô.

 

Hứa Tâm Duyệt trợn trắng mắt: “Cố Thừa Tiêu, anh có thể nghiêm túc chút được không?”

 

Cố Thừa Tiêu nheo mắt, những lời vừa rồi là lời nói thật lòng của anh, đó là những lời từ tận đáy lòng anh muốn nói với cô thê mà cô lại cho rằng anh không nghiêm túc.

 

“Hứa Tâm Duyệt, đối với những người phụ nữ khác thi tôi có thể rất nghiêm túc, nhưng với em thì không. Đây là sự khác biệt giữa em với bọn họ, tôi sẽ nảy ra suy nghĩ không nghiêm túc với em.” Có Thừa Tiêu nghiêm túc nói.

 

Hứa Tâm Duyệt trực tiếp cứng họng, nhất thời không biết đáp lời anh như thế nào.

 

“Cố Thừa Tiêu, thế anh đối với Hứa An An thì sao?” Hứa Tâm Duyệt không khỏi lên tiếng hỏi, không biết tại sao cô rất muốn biết chuyện này.

 

Không ngờ, người đàn ông không chút suy nghĩ trả lời: “Rất chán ghét.”

 

Hứa Tâm Duyệt chớp chớp mắt: “Anh ghét cô ta đến vậy.

 

sao? Tại sao chứ?”

 

“Không biết, dù sao tôi cũng cảm tháy rất phản cảm với cô ta.” Cố Thừa Tiêu nhàn nhạt nói: “Cho dù cô ta có là mẹ ruột của con trai tôi, tôi cũng không thích.”

 

Trái tim Hứa Tâm Duyệt đau nhói, phải biết rằng cô mới là người sinh ra Tiểu Mục, nhưng cô không muốn nói cho anh biết bí mật này, bởi vì đó cũng không phải là chuyện hiển hách gì.

 

“Mà này, muộn như vậy rồi, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?”

 

Hứa Tâm Duyệt tò mò hỏi.

 

“Đến đó rồi em sẽ biết.” Cố Thừa Tiêu ra vẻ bí hiểm, không nói cho cô biết.

 

Hứa Tâm Duyệt không hỏi thêm nữa, tromg lòng nghĩ thầm, có thể là một khách sạn ven biển chăng! Dù sao cô cũng đã đồng ý cùng anh đi ngắm bình minh rồi, vậy thì còn ngại gì nữa chứ?

 

Ngược lại, ở đây cách trung tâm thành phó xa như vậy, tâm tình của cô càng thoải mái hơn, như thể ở đây cô có thể trút bỏ hết muộn phiền, chỉ muốn được là chính mình.

 

Khi xe lái xuống một con đường đầy bùn, đi vào một con đường cát ven biển, Hứa Tâm Duyệt không khỏi kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Bên trong có khách sạn sao?”

 

Cố Thừa Tiêu vẫn không nói với cô: “Khi nào đến nơi thì em sẽ biết. Nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ trước đi.”

 

“Tôi không buồn ngủ!” Nói xong, Hứa Tâm Duyệt mở cửa sổ trời ra, ngắng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bên trên, cảm giác này khiến cô như được trở lại lúc còn bé ở bên bà ngoại, cùng bà đếm sao trên trời.

 

“Đẹp quá! Đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp như vậy.” Hứa Tâm Duyệt thở dài, dường như cô có thể thấy rõ cả dãi ngân hà vậy.

 

“Đêm nay em có thể ngắm cả đêm.” Có Thừa Tiêu trầm giọng nói.

 

Xe đi trên con đường cát tiền thẳng về phía trước khoảng hơn mười phút thì cuối cùng cũng không còn đường để đi nữa. Bọn họ đến một bãi đất bằng phẳng rất rộng, phía trước có vách núi cao, phía sau là những tảng đá khổng lồ, anh dừng xe lại ngay giữa bãi đất, vừa hay trốn vào giữa vách đá, không bị ai chú ý đến.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, sau đó cô kinh ngạc kêu lên: “Cố Thừa Tiêu, khách sạn đâu?

 

Đừng nói với tôi là tối nay chúng ta qua đêm trên xe đấy nhé!”

 

Cố Thừa Tiêu bật cười, tiếng cười vô cùng sảng khoái, anh đẩy cửa xe bước xuống: “Đúng vậy, chúng ta sẽ qua đêm trên xe.”

 

“Cái gì? Anh… anh lừa tôi!” Hứa Tâm Duyệt rất tức giận nhưng vẫn xuống xe đứng trên vách đá. Nhìn tháy bầu trời Sao và vùng biển bao la trước mặt, cô ngỡ ngàng sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt. Đứng giữa tự nhiên bao la rộng lớn, cô trở nên thật nhỏ bé, dường như mọi muộn phiền đều tan biến ở đây.

 

Lúc này, tay cô bị người đàn ông nào đó nắm lấy, Hứa Tâm Duyệt theo bản năng hơi giật ra nhưng Cố Thừa Tiêu lại càng nắm chặt hơn, anh cười ha ha nói: “Em sợ gì chứ? Ở đây không có ai thấy chúng ta đang làm gì cả, vậy nên em không cần phải lo ngại gì cả. “
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom