Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1458


Chương 1458

Cháu của Vương Quân – Vương Long nói đùa: “Cô, dượng, hai người đừng dọa Thanh Hà, nói cứ như nhà họ Vương chúng ta giống đầm rồng hang hổ vậy. Với lại Thanh Hà có thân phận gì, ai dám bắt nạt Thanh Hà, kẻ đó không phải là đầu óc có bệnh hay sao.

Mọi người rất vui vẻ, lúc này Vương Quân nhìn sang Vương Kinh Hồng, thương cảm hỏi: Anh cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Hạo… mất, anh lại biến thành như này.

Thần sắc của những người khác ảm đạm, lũ lượt nhìn sang Vương Kinh Hồng.

Vương Kinh Hồng hít sâu một hơi rồi nói: “Gặp phải đối thủ của chúng ta, Hạo vì bảo vệ bọn ta đã sử dụng cấm thuật. Cụ thể thì mọi người đừng hỏi, lập một cái mộ chôn quần áo và di vật cho Vương Hạo, nó không làm mất mặt nhà họ Vương chúng ta”

“Hạo thật ra trong xương cốt là người rất ngang bướng cố chấp, những năm nay khổ cho nó rồi. Haizz.”

Vương Quân thở dài, không biết nên nói gì.

Chỉ là trong đôi mắt già, có ánh nước lập lòe.

Ông ta rất thích đứa trẻ Vương Hạo, bề ngoài nhìn đứa trẻ đó rất hiền lành, không có chủ ý gì, anh cả nói gì thì làm cái đó.

Năm đó kêu Vương Hạo làm gia chủ, Vương Hạo cũng làm.

Bảo đuổi mẹ con Lý Kì, cũng làm.

Nhưng trên thực tế, trong xương cốt vấn là kiểu ngang bướng cố chấp.

Chỉ là đứa trẻ Vương Hạo đó biết hoàn cảnh khó khăn mà nhà họ Vương gặp phải, cũng biết làm như vậy mới có thể bảo vệ Lý Kì và Vương Bác Thần. ] Một mình Vương Hạo gánh chịu mọi khổ sở.

Những năm nay cũng chưa từng nghe nó oán trách một câu.

Nhưng càng như vậy, Vương Quân càng đau lòng cho Vương Hạo.

Chỉ là chuyện xảy ra về sau nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai ngờ Vương Bác Thần lại sở hữu dị huyết của nhà họ Vương.

Càng không ngờ đây cũng là một cái bây lớn do Thiên Đình tạo ra.

“Sử dụng cấm thuật là lựa chọn của Hạo, nó dùng phương thức này thể hiện sự bất mãn của mình. Con nghĩ, có thể bỏ ra một chút gì đó cho con cái của mình, cho dù là sinh mệnh, chỉ cần có thể bảo vệ con của mình, Hạo cũng cam tâm tình nguyện.”

Cô Vương Hồng hai mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước mắt nói.

Là ba mẹ, ai không hy vọng con mình bình an vô sự chứ?

Chỉ là quá bất lực, không cưỡng lại được vận mệnh bất công này.

Bầu không khí có hơi nặng nề, Chu Tuấn Vũ và Vương Hải đều cúi đầu, vô cùng chua xót.

Đây chính là sứ mệnh của nhà họ Vương.

Mấy thế hệ đều đang đấu tranh, cuối cùng lại chỉ có thể chết đi.

Bất lực.

Không cam tâm.

Chỉ hận không thể phá tan sứ mệnh này.

Vương Kinh Hồng buộc bản thân cười nói: “Mọi người không cần bi thương như vậy, Hạo là mỉm cười mà ra đi, Bác Thần đã nhận nó, tha thứ cho nó, Hạo đã rất vui, mọi người không cần như vậy. Đối với Hạo mà nói, đây cũng coi như một loại giải thoát.
 
Chương 1459


Chương 1459

Đám người vu lo lăng nhìn Vương Kinh Hồng.

Rõ ràng ông ta là người đau lòng nhất.

Mất ba, năm đó mất con trai lớn, bây giờ con trai út cũng chết.

Ông ta lại an ủi ngược mọi người, cố ý biểu hiện ra dáng vẻ thoải mái.

Vương Kinh Hồng tiếp tục cười nói: “Anh muốn sắp xếp một tang lễ cho Hạo, Hạo không làm nhà họ Vương chúng ta mất mặt, cho dù ba còn sống, ba chắc chắn cũng rất tán thưởng Hạo. Tuy Hạo không có thực lực gì, nhưng nó mạnh hơn lão già như anh, nó ở trong mắt anh, là nhân vật giống như ba, đều là đàn ông, là đàn ông thực thụ.”

Vương Quân gật mạnh đầu, nói: “Em đi sắp xếp, em tổ chức tang lẽ của Hạo của chúng ta thật hoành tráng. Đứa trẻ đó từ nhỏ đã thích náo nhiệt, không thích quạnh quế. Em nhất định tổ chức thật náo nhiệt cho nó.

Vương Bác Thần nhìn sang Vương Quân nói: “Ông hai, để cháu sắp xếp tang lễ của ba cháu đi, có chỗ nào không chu đáo thì ông nhắc nhở cháu là được.”

“Được được được, Bác Thần cháu sắp xếp là tốt nhất, Hạo chắc chắn cũng nguyện ý.”

Vương Quân giả bộ không để tâm mà dụi mắt, lau giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Người của nhà họ Vương trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, bọn họ đã quen rồi.

Đây là số của người nhà họ Vương.

Tuy không ai nói ra, nhưng mọi người lại đặt hy vọng vào người của Vương Bác Thần.

Người của nhà họ Vương trước giờ không chùn bước.

Bọn họ đang luôn đấu tranh.

Dù răng không ngừng có người chết đi.

Nhưng bọn họ vần không có từ bỏ.

Vương Bác Thần dùng thân phận thần chủ đích thân chủ trì tang lễ của Vương Hạo.

Ngay lập tức, tin dữ của Vương Hạo – gia chủ của nhà họ Vương đã kinh động cả Đế Đô.

Mà tin tức Vương Bác Thần quay về nhà họ Vương, càng khiến rất nhiều người kinh ngạc.

Mấy tháng trước đứa con riêng bị nhà họ Vương vứt bỏ kia còn đại náo nhà họ Vương, chết một lố người.

Bây giờ vậy mà quay về rồi.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Nhà họ Vương vốn là hào môn đỉnh cấp của nước R, hiện nay Vương Bác Thần quay về, ai còn dám đối kháng với nhà họ Vương nữa?

Mấy tháng trước, đám người tham gia tiệc mừng thọ của Vương Kinh Hồng đều bị dọa giật mình.

Chuyện lần đó bị quốc chủ đích thân đ è xuống, không ai dám truyền ra.

Nhưng người tham gia đều bắt đầu ý thức được nhà họ Vương sẽ một lần nữa quay lại thời huy hoàng như thời của Vương Long.

Tang lễ của Vương Hạo gây chấn động thủ đô.

Lãnh đạo cấp cao như đám người Nguyên Văn Việt, Quách Đỉnh lũ lượt tới.
 
Chương 1460


Chương 1460

Lão soái ngồi trên xe lăn cũng xuất hiện.

Vương Bác Thần để một số quần áo và di vật của Vương Hạo vào trong mộ, sau đó quỳ xuống.

Triệu Thanh Hà dân Dao Dao, cũng quỳ xuống theo.

“Ba, ba yên tâm, con sẽ trả thù cho ba, cứu mẹ con ra.”

Giọng nói của Vương Bác Thần run rẩy, lòng đau như cắt.

Anh vốn nghĩ, tìm một cơ hội làm dịu quan hệ với Vương Hạo, nhưng không ngờ Vương Hạo ngay cả cơ hội này cũng không cho anh.

Trong đầu Vương Bác Thần lóe qua hình ảnh khi Vương Hạo tiêu tán ngày hôm đó, tuy Vương Hạo đang mỉm cười, nhưng Vương Bác Thần biết trong lòng Vương Hạo không cam tâm, chết không nhắm mặt.

Hôm đó khi anh gọi một tiếng “ba” đó, trước khi chết, Vương Hạo đã mỉm cười.

Nhưng trong nụ cười đó mang theo sự tiếc nuối vô hạn.

Đó là sự áy náy đối với vợ và con trai.

Là người chồng, ông ta không thể bảo vệ vợ của mình.

Làm người ba, trước giờ chưa từng quan tâm con trai của mình.

Đối với ông mà nói, ngược lại là một loại giải thoát.

Vương Bác Thần quỳ dưới đất, không có rơi lệ không khóc thành tiếng, chỉ đờ đân nhìn hình ảnh của Vương Hạo trên bia mộ.

Đây là ba của anh.

Nhưng có hơi xa lạ, hơn 20 năm, tổng cộng gặp mặt không tới 5 lần.

Trước kia, anh thống hận người đàn ông này, anh muốn giết người đàn ông này.

Anh cho rằng mọi tội ác đều là do người đàn ông này tạo thành.

Nếu thật sự như vậy, vậy anh cũng sẽ không áy náy.

Anh sẽ cảm thấy cái chết của Vương Hạo là ông trời có mắt.

Nhưng ông trời đã trêu đùa anh một vố lớn.

Người anh thống hận nhất trở thành người đáng thương trong lưỡi miệng thiên hạ.

Người anh muốn giế t chết tới cuối lại dùng mạng sống của mình làm cái giá để bảo vệ tất cả mọi người.

Tất cả chuyện này giống như mộng ảo.

Khiến anh có chút không dám tin.

Anh khổ, nhưng Vương Hạo khổ hơn anh.

Anh còn có một mục tiêu thù hận, còn có thể báo thù.

Nhưng Vương Hạo thì sao? Ngay cả cơ hội báo thù cũng không có, dốc hết sức vậy mà không bảo vệ được người thân của mình.

Vương Bác Thần bỏ ra mọi thứ của mình, từ bỏ tất cả cũng không thể bảo vệ được thứ mà ông ta muốn bảo vệ.

Loại cảm giác bất lực và đau đớn này không phải ai cũng có thể chịu được.

“Vương Hạo, ba tại sao không nói sớm với con, tại sao cái gì cũng không nói mà cứ phải một mình chịu đựng, ba thà để con hận ba tới chết ba cũng không muốn để con biết sự thật, đồ ngốc, ba là đồ ngốc.”
 
Chương 1461


Chương 1461

Nội tâm của Vương Bác Thần đang gào thét, anh rất muốn ở trước mặt Vương Hạo, chất vấn ông ta, tại sao lại giấu diếm, tại sao không nói ra sớm.

Nhưng bây giờ anh ngay cả cơ hội như vậy cũng không có.

Một kẻ ngốc.

Ba thật sự là kẻ ngốc nhất trên đời.

Vương Bác Thần đờ đân nhìn di ảnh đó, bây giờ anh cũng là người làm ba, cũng có vợ con của mình.

Anh đâu thể không hiểu suy nghĩ của Vương Hạo.

Làm người ba, mãi mãi đều muốn giúp con cái của mình che chắn mọi khổ nạn, cho dù không đỡ được cũng phải nghiến răng mà gánh.

Con cái có thể oán trách ba, thậm chí oán hận ba.

Nhưng ba thì sao?

Ông ta có thể oán trách ai.

Ông ta lại nên đi oán hận ai?

Bởi vì một người ba biết đăng sau ông ta là con của ông ta, ông ta lùi lại, người chịu tổn thương chính là con cái.

Ông ta không thể lùi, cũng không muốn lùi.

Trái tim của Vương Bác Thần co rút.

Khi anh đại náo nhà họ Vương, Vương Hạo bị anh đè tới mức phải quỳ dưới đất, vấn không giải thích.

Khi phát hiện mộ rồng của mẹ, Vương Hạo vần không giải thích.

Cho tới khi chết, Vương Hạo cũng không giải thích.

Vương Hạo thậm chí còn cố ý dân dắt cảm xúc của Vương Bác Thần, khiến Vương Bác Thần hận ông ta, khiến cảm xúc của Vương Bác Thần có thể có một chỗ xả.

Có lẽ là bản thân Vương Hạo đã nếm đủ loại đau khổ đè nén đó, vậy nên không muốn để con trai của mình đè nén như vậy.

Vậy nên ông ta coi mình thành chõ xả cảm xúc của Vương Bác Thần.

Đây là điều mà Vương Bác Thần vào 2 ngày này mới nghĩ thông.

Nước mắt, khi hai mắt Vương Bác Thần nhăm lại thì rơi xuống.

Nhằm mắt lại, không thể ngăn được nước mắt.

Anh thấp giọng nói: “Ba, con hiểu ba rồi.”

“Ba, con hiểu ba rồi.”

Nước mắt chảy dọc theo gò má của Vương Bác Thần.

Đầu anh chạm xuống đất, hai tay ôm đầu, khóc nức nở.

Lúc này, anh giống như một đứa trẻ vô lực.

Mẹ bị ba và anh trai của mình hại chết, anh vốn cho rằng giết Lý Thành và Lý Kiệu thì đã báo thù cho mẹ.

Ai ngờ, sau đó lại một cái bẫy lớn hơn.

Mẹ chưa chết, đây vốn là một chuyện khiến anh vui mừng như điên, nhưng thế nào cũng không vui nổi.

Mẹ còn sống, nhưng là vật thí nghiệm của Thiên Đình, mà anh tới bây giờ ngay cả Thiên Đình ở đâu cũng không thể tìm được.
 
Chương 1462


Chương 1462

Sống, có lúc đau khổ hơn chết.

Anh không dám tưởng tượng, lúc này mẹ đang chịu hành hạ như nào.

Đối với ba, oán hận nhiều năm đã khắc vào trong xương tủy của anh, tuy nhiên về sau anh mới hiểu nỗi khổ tâm của ba.

Anh cuối cùng cũng biết, đã hiểu, nhưng ba lại mất rồi.

Đám súc sinh của Thiên Đình ngay cả cơ hội cho anh xin lỗi ba cũng không có.

Một câu ‘ba, con hiểu ba rồi.

Khiến Triệu Thanh Hà quỳ ở bên cạnh nghe mà xót xa, nhẹ nhàng vuốt lưng của Vương Bác Thần.

Vương Kinh Hồng trên xe lăn thì ngây ngốc nhìn vào di ảnh của con trai, bên cạnh là mộ của con trai lớn của ông ta.

Ông lão trải qua đủ sinh ly tử biệt này đưa tay lau nước mắt, lại phát hiện trong đôi mắt khô khốc cũng không chảy được một giọt nước mắt.

Hiện nay cháu của ông ta lại sắp đi lên con đường của con trai.

Ông ta không biết có phải về sau còn phải làm đám tang cho cháu trai hay không.

Đối với Thiên Đình, ông ta đã tuyệt vọng rồi.

Đấu tranh nhiều năm như vậy, đổi lại chỉ là hết đám tang này tới đám tang khác.

Nhưng dù như vậy, ông ta vẫn không ngăn cản cháu trai.

Đây là sứ mệnh của người nhà họ Vương, trừ phi tiêu diệt Thiên Đình, nếu không sẽ cứ như vậy, cho tới khi người của nhà họ Vương chết hết.

“Nhà họ Vương, không hèn.”

Nguyên Văn Việt không nhân tâm nhìn một màn bi thảm đó, nói với Quách Đỉnh mắt ươn ướt.

Khương Lạc Trần bình tĩnh nói: “Đời sau của sư phụ tôi sao có thể là kẻ hèn. Hoặc là Thiên Đình diệt vong, hoặc người của nhà họ Vương chúng tôi chết hết. Muốn người của nhà họ Vương chúng tôi phần thục, đó là chuyện không thể nào.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chiến thần Quốc Trụ – Hồ Quốc Trụ buồn bực nói: “Cứ phải kêu tôi ở lại sao? Sự thất vọng dồn nén này, tôi cũng chịu đủ rồi.”

Quách Đỉnh không khách sáo mà mắng: “Mẹ kiếp ông làm loạn cái gì, ông cho răng nhiệm vụ để lại đơn giản vậy à?”

Hồ Quốc Trụ hừ một tiếng, vuốt mắt.

Ông ta đâu phải không biết, ở lại bảo vệ người của mảnh đất này cũng là một nhiệm vụ khó khăn.

Không ai nói chuyện nữa.

Tuy hiện nay đã giải quyết phiền phức của thế gia hào tộc, nhưng tình hình vẫn không tốt lắm.

Thậm chí có thể nói, sau khi không còn xung đột với thế gia hào tộc, bọn họ phải đối diện thẳng với cổ tộc ẩn thế và Thiên Đình.

Áp lực trong đó nghĩ thôi cũng biết.

Tình hình không những không chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm tôi tệ.

Cổ tộc ẩn thế và Thiên Đình khó đối phó hơn thế gia hào tộc rất nhiều.

Thậm chí không biết, tiếp theo cổ tộc ẩn thế và Thiên Đình sẽ dùng cách thức gì mà ra tay.

“Càng khó khăn thì càng chứng tỏ chúng ta cách thành công không còn xa nữa.”
 
Chương 1463


Chương 1463

Nguyên Văn Việt cười khổ nói: “Chúng ta có thể đối diện thẳng với cổ tộc ẩn thế, chứng tỏ chúng ta mạnh hơn trước đây rất nhiều. Tuy trước kia đối mặt với cổ tộc ẩn thế áp lực không lớn như vậy, nhưng cũng chứng minh chúng ta không có tư cách làm đối thủ của cổ tộc ẩn thế. Bây giờ khó hơn chút, nhưng cũng chứng tỏ chúng ta có tư cách, chỉ cần chúng ta đỡ được làn sóng này, cuối cùng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Hồ Quốc Trụ mắng: “Cởi quần đánh rắm, rảnh rơi. Nói lời thừa thãi gì vậy.” Mọi người cũng lười để ý ông ta, mấng phu này hiểu cái cứt gì.

Người tới tham gia tang lễ của Vương Hạo, không giàu thì quý.

Vương Bác Thần cảm ơn người của các đại gia tộc, đồng thời cũng đang bày tỏ rõ, Vương Bác Thần anh quay về rồi.

“Cậu Vương, bớt đau buồn.”

Vợ chồng Vu Chiến và Giang Huệ đi tới an ủi, Vương Bác Thần gật đầu, hỏi tình trạng sức khỏe của ông cụ Vu và con gái của bọn họ.

Mấy tháng trước, Vu Chiến và Giang Huệ đến thành phố Hà Châu, mục đích là để đối phó công ty Hoa Nguyên.

Nhưng còn chưa kịp ra tay, ba và con gái của ông ta xảy ra tai nạn xe, được Vương Bác Thần cứu.

Ông cụ Vu mắng cho Vu Chiến một trận ối giời ơi, cầm gậy đánh mấy cái, Vu Chiến tự mình tới cửa xin lỗi, hai bên coi như không đánh không quen biết.

Vu Chiến chân thành nói: “Đã khỏi rồi, cậu Vương cậu là đại ân nhân của nhà họ Vu và nhà họ Giang chúng tôi, có gì cần cậu cứ việc phân phó.”

Vương Bác Thần gật đầu, lại đi qua chào hỏi với Trần Anh Minh ~ gia chủ đời này của nhà họ Trần ở Tinh Châu và Sài Vinh – gia chủ của nhà họ Sài ở Đông Đảo.

Lúc đó, ông cụ Phương của nhà họ Phương bị nhà họ Chu hại chết, Phương Viên bị Chu Cảnh bắt đi, lại suýt nữa bán cho Trần Anh Kiệt – nhị gia của nhà họ Trần.

Lần đó, Vũ Trọng Thiên mang thần chủ lệnh trấn Đông Nam Á, dọa cho cả Đông Nam Á run rẩy, ông cụ của nhà họ Trần = Trần Diệu Tổ đánh gãy chân của con trai thứ 2 Trần Anh Kiệt, dẫn Trần Anh Minh tới cửa xin lỗi, đích thân giải thích đầu đuôi sự việc mới dẹp được chuyện này.

Chỉ là Phương Viên bị ông lão thần bí mang đi, bây giờ vân không tra được bất cứ tin tức nào.

Vương Bác Thần cũng rất bất lực, hổ thẹn với chiến hữu Phương Hồng Binh.

Anh cũng lo lắng việc mất tích của Phương Viên có phải có liên quan tới Thiên Đình và cổ tộc ẩn thế không.

Mấy tháng nay, thứ tiếp xúc càng nhiều, Vương Bác Thần càng cảm thấy thế giới này tràn đầy thần bí.

Trước kia những bí cảnh mà các nước phát hiện, mọi người đều cho rằng là một số di tích thời trước gì đó, bây giờ Vương Bác Thần không cho rằng như vậy, tuy không có chứng cứ, nhưng những bí cảnh đó rất có thể có liên quan tới một đoạn lịch sử thần bí.

Chỉ là đoạn lịch sử đó, mọi người đều không dám chắc chắn, bởi vì từ trước tới nay, đoạn lịch sử đó đều bị người ta gọi là thời đại thần thoại.

Nếu thời đại thần thoại thật sự tồn tại, chuyện đó trở nên càng phức tạp.

Đặc biệt là sự xuất hiện của Tháp linh, Vương Bác Thần cảm thấy thời đại thần thoại rất có khả năng thật sự tồn tại.

Chỉ là bây giờ có rất nhiều chuyện vấn chưa thể khẳng định, không biết thời đại mà Tháp linh nói có gì khác biệt với thời đại thần thoại ghi chép trong lịch sử nước R không.
 
Chương 1464


Chương 1464

Tư liệu mà Dạ Thư Linh cho trước đó cũng không toàn diện, rất nhiều cái cũng đều là suy đoán, không thể kiểm chứng.

Hiện nay người duy nhất biết một số chân tướng, khả năng chỉ có bên Thiên Đình.

“Cậu Vương, trước đó con tôi bất kính với cậu, may mà cậu đại nhân đại lượng không chấp nhặt, nhà họ Sài chúng tôi vô cùng cảm kích cậu.”

Gia chủ của nhà họ Sài ở Đông Đảo = Sài Vinh cung kính nói.

Con trai ông ta = Sài Kiện đã đắc tội Vương Bác Thần mấy lần.

Về sau Sài Kiện tham gia tiệc mừng thọ của Vương Kinh Hồng, lần nữa gặp được Vương Bác Thần, mấy cường giả cung phụng đi theo, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Sài Kiện bây giờ bị dọa không dám ra ngoài.

Vương Bác Thần không để ý, chỉ gật đầu.

“Cậu Vương, bớt đau buồn.

Nhà họ Bao cũng có người tới, Bao Đình Cẩn dẫn con trai Bao Chức tới, một người đàn ông trung niên bên cạnh là Hàn Hiên – gia chủ của nhà họ Hàn và hổ nữ của nhà họ Hàn với vẻ ngoài anh hùng = Hàn Tĩnh.

Đối tượng Bao Chức thoái hôn trước đây chính là Hàn Tĩnh này.

Tướng mạo không tệ, nhưng ăn vận kiểu tomboy, trong động tác còn mang khí tức của quần nhân.

“Anh Thần.”

Bao Chức yếu ớt gọi một tiếng, khởi sắc hơn mấy tháng trước rồi.

Lúc đó Vương Bác Thần nói với anh ta bị vận xui quấn thân, tam thế tổ còn không tin.

Về sau thì tin rồi, sau khi về nhà nửa năm không ra ngoài.

Nếu không phải lúc đầu khi Vương Bác Thần xử lý phong thủy nghiệt long của nhà họ Cổ, chuyển đổi một chút vận xui của Bao Chức, nếu không thì anh ta đã sớm chết rôi.

Cho dù như vậy cũng bị hành gần chết, suýt nữa toi đời. Vân may Bao Đình Cẩn quen biết không ít người giỏi, lúc này mới nhặt được cái mạng của Bao Chức về.

Cũng vào tang lễ của ba Vương Bác Thần, anh ta mới cưỡng chế lấy lại tinh thần, nếu không anh ta sẽ không ra ngoài.

Vương Bác Thần võ vai của tam thế tổ, tuy tam thế tổ là một người ăn chơi, nhưng con người không xấu.

“Đợi lát nữa tôi phối ít thuốc cho cậu.

Nghe thấy lời này, Bao Đình Cẩn thầm thở phào.

Mạng của con trai ông ta coi như là Vương Bác Thần nhặt về, nếu Vương Bác Thần nguyện ý ra tay thì con trai không có chuyện gì lớn.

“Vương Bác Thần, anh vẫn ổn chứ?”

Cổ Linh Linh đi chung với Cổ Hách – ba của cô ta, có điều cô ta và Hàn Tĩnh là bạn thân, vậy nên ở chung với Hàn Tĩnh và Bao Chức.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của Vương Bác Thần, cô ta có hơi đau lòng.

“Tôi không sao, cảm ơn các người có thể tới tham gia tang lê của ba tôi.”

Vương Bác Thần cố gắng mỉm cười.

Nhưng ai cũng nhìn ra, nụ cười này của anh miễn cưỡng cỡ nào.
 
Chương 1409


CHƯƠNG 1409

Cấm thuật thiêu đốt tuổi thọ, thế mà trong thời gian ngắn lại có thể khiến người đạt tới Linh Đài Cảnh, thật đúng là khiến người ta giật mình.”

Thần Sứ số 10 không thèm để ý chút nào đến mấy người đã bị Vương Bác Thần giết chết kia, thở dài nói: “Đáng tiếc, loại cấm thuật này chỉ thúc đẩy thần huyết, cũng không có tác dụng gì.”

Nhìn thấy những người này, máu trong người Vương Bác Thần đã bắt đầu sục sôi.

Chính là những kẻ này, đã bắt mẹ đi.

Bây giờ, bọn chúng lại muốn bắt con gái mình đi!

“Mẹ tôi ở đâu!”

Lửa giận của Vương Bác Thần sôi trào, mặc dù dưới uy áp của đối phương, giờ phút này anh không thể nào nhúc nhích, nhưng lại vẫn muốn giết chết đối phương.

Thần Sứ số 10 nhìn anh, cười nói: “So với quan tâm mẹ của cậu, cậu vân nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn. Cậu bây giờ quá yếu, tuy rằng tiềm lực thí nghiệm của cậu rất lớn, nhưng nếu không vực dậy nổi nữa, vậy thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.

“Con gái của cậu đúng là rất đáng yêu, bốn tuổi, ừm, vừa lúc có thể dùng làm vật thí nghiệm, nếu có thể chống đỡ được, không chừng còn có thể sống sót. Nếu không chống chịu được, vậy thì con gái của cậu cũng chỉ có thể chết thôi.”

“Mẹ mày!”

Vương Bác Thần tức giận hét lên một tiếng, đánh ra một quyền.

Khương Lạc Trần cũng đồng thời bổ ra một đao.

Thần Sứ số 10 thậm chí còn chưa cử động, hai vị Hộ Pháp mặc đồ màu tím đã xuất hiện trước người ông ta, nhẹ nhàng ngăn chặn lực tấn công mạnh mẽ của Vương Bác Thần là Khương Lạc Trần.

Không hề dao động!

Không có một chút phần thắng nào!

Chẳng lẽ cũng chỉ có thể mặc người căn xé sao?

Khương Lạc Trần khó chịu, không cam lòng, trong lòng nghẹn một cục tức.

Vương Bác Thần cũng như vậy, anh dùng vỏn vẹn bốn năm, đi đến một bước hôm nay.

Anh dùng mạng đổi lấy thực lực hôm nay, nhưng khi đối diện với một vị Thần Sứ của Thiên Đình, vẫn chẳng đáng để nhắc tới.

Ngay cả tư cách khiến đối phương ra tay đều không có.

Mà đây, mới chỉ là một vị Thần Sứ của Thiên Đình.

Phần nộ, tuyệt vọng.

“Chó tạp chủng, vợ tao đâu!”

Vương Hạo đánh ra một quyền, tuổi thọ của ông ta, đã hoàn toàn bị ông ta đốt hết.

Nhiều năm uất ức như vậy, nghẹn ứ trong lồng ngực, hôm nay phải xả ra ngoài.

Một quyền này đánh ra, không khí cũng chấn động, sắc mặt Thần Sứ số 10 cũng thay đổi, không dám sơ ý.

Thần Sứ số 10 lại không đỡ một quyền này, cười nói: “Cấm thuật của nhà họ Vương quả nhiên là bất phàm, nhưng anh có thể kiên trì được bao lâu? Anh còn được bao nhiêu năm tuổi thọ của thể dùng?”

“Giết mày là đủ rồi!”

Vương Hạo đã không còn để ý cái gì nữa.
 
Chương 1410


CHƯƠNG 1410

Ông ta phải dùng bất cứ giá nào.

Nhân nại nhiều năm như vậy, uất ức và áy náy nhiều năm như vậy, đã biến ông ta trở thành cái xác không hồn từ lâu.

Còn sống, lại sống không bằng chết.

“Mẹ nó, bắt nạt vợ của tao, bắt nạt con trai tao, bây giờ còn muốn bắt cháu gái của tao đi, chúng mày là lũ súc sinh!”

Trong mắt Vương Hạo đầy tơ máu, từng quyền từng quyền đánh ra.

Mỗi một quyền, đều mang theo sự uất hận cùng với áy náy của ông ta.

Ông ta vốn là tóc ngắn, nhưng sau khi sinh mệnh hoàn toàn bị đốt hết, chớp mắt như đã trải qua mấy chục năm, tóc dài ra, bac cả đầu.

Cả đầu tóc bạc tung bay.

Giống như một kẻ điên.

“Hôm nay, cho dù tao có chết, cũng phải kéo theo lũ súc sinh chúng mày!”

Vương Hạo tức giận hét lên, hỗn loạn bên trong cơn tức giận tột cùng và không cam lòng.

Thần Sứ số 10 không ngừng né tránh.

Nhưng vấn bị đánh trúng một quyền, bay ngược ra ngoài.

Những người phía sau ông ta, lại không may mắn như vậy.

Vài kẻ mặc đồ đen bị đánh chết, mấy tên Thiên Tướng trực tiếp bị Vương Hạo xé toạc.

Còn lại hai tên Hộ Pháp muốn trốn, nhưng vẫn chết.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Từ đầu đến cuối, Hắc Tôn Giả đều không hề lộ diện, để mặc cho Vương Hạo đánh chết những tên thuộc hạ này.

Ở trong mắt ông ta, đây đều là quá trình kích phát thần huyết trong người Vương Bác Thần.

Không cho chút hy vọng nào, thì sao có thể thể nghiệm được tuyệt vọng lớn hơn nữa cơ chứ?

Đương nhiên, trong mắt người bình thường, chính là đầu óc có vấn đề.

Nhưng những người Thiên Đình này, làm việc quỷ dị, không thể suy đoán theo lẽ thường.

Bọn họ đều là kẻ điên, không thể dùng con mắt của người bình thường mà nhìn bọn họ được.

Huống chi, đối với bọn họ mà nói, đã chết thì đều là phế vật, chỉ có thể sống sót thì mới có thể dùng.

Nhìn lực sinh mệnh đã hoàn toàn bị thiêu đốt của Vương Hạo, Vương Bác Thần tức giận quát: “Vương Hạo, ông dừng lại cho tôi! Ông đừng tưởng rằng ông làm như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho ông, tôi không cần!

Mẹ tôi thì tôi sẽ tự mình cứu, không cần ông giả mù sa mưa như vậy. Chúng tôi và ông không có bất kỳ quan hệ gì cả, cho dù có chết tôi cũng sẽ không nhận phân tình cảm này của ông. Ông đừng phí tinh lực, tôi sẽ không tha thứ cho ông, vĩnh viễn sẽ không. Ông cảm thấy ông làm như vậy thì tôi sẽ đồng tình với ông sao? Không, tôi chỉ càng căm giận ông mà thôi.”

Vương Hạo cười lớn, gương mặt lại đâm lệ.

Trong lòng ông ta có nỗi khổ, chỉ có ông ta mới biết.

Ông ta chưa bao giờ giải thích với Vương Bác Thần.

Cũng chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về những khó chịu trong lòng ông ta.
 
Chương 1411


CHƯƠNG 1411

Chỉ ở trong con ngõ nhỏ, nói với lão soái, ông ta cảm thấy cho dù mình còn sống thì cũng chẳng khác nào đã chết.

“Đúng vậy, tôi là một kẻ hèn nhát, làm một người chồng, lại không bảo vệ được vợ của chính mình. Làm cha, lại không bảo vệ được con trai của mình. Tôi sinh ra đúng là một kẻ thất bại!”

Vương Hạo nện một quyền xuống, giận dữ hét lên: “Nhưng mà, tôi không phụcHI”

Thần Sứ số 10 bị một quyền này của Vương Hạo đánh cho không thể trốn, chỉ có thể đỡ lấy một quyền này từ chính diện.

Nhưng Vương Hạo lúc này, đã một lòng muốn chết, không hề muốn sống nữa.

Huống chỉ, ông ta cũng đã định không thể sống tạm bợ nữa.

Ông ta dùng cấm thuật thiêu đốt toàn bộ lực sinh mệnh của mình.

Bụp.

Thần Sứ số 10 tuy rằng chặn được một quyền này, nhưng vẫn bị một quyền này nện cho nằm rạp dưới đất, xương cốt trên người cũng bị gãy mấy cái.

Lực sinh mệnh của Vương Hạo đã hoàn toàn cạn kiệt, trên người đã dần tản ra hơi thở tử vong.

Tuy răng giờ phút này ông ta rất mạnh, nhưng đã không còn bất cứ hy vọng tồn tại nào nữa.

“Tôi chỉ muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng, tôi chỉ muốn cùng bạch đầu giai lão với Kỳ, tôi chỉ muốn ở bên cùng trưởng thành với con trai, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, chỉ muốn làm một tên phế vật trong mắt các người.”

Vương Hạo nện một quyền lên đầu Thần Sứ số 10, gào rống, giận dữ.

“Vì sao ngay cả cơ hội làm phế vật cũng không cho tôi, vì sao lại phải cho tôi xa vợ cách con, vì sao, vì sao chứ!!!”

“Đều là tại chúng mày, hại tao đến con trai cũng không nhận tao, làm hại vợ tao đến nay sống chết không rõ. Bây giờ chúng mày còn bắt cháu gái tao đi, tao gi ết chết hết chúng mày!!!”

“Súc sinh, chúng mày đều là súc sinh, tao giết hết chúng mày!!”

Một quyền của Vương Hạo nện xuống, mang theo vô vàn căm phần, vô vàn nghẹn khuất, vô vàn áy náy.

Năm đó ông ta nhãn nhịn, khiến cho vợ và con trai phải chịu tủi nhục, nên đến bây giờ con trai cũng không chịu nhận ông ta, còn vợ thì đến nay không rõ sống chết.

Năm đó ông ta nhịn, ông ta bỏ lỡ mất năm tháng trưởng thành của con trai, bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều điều.

Ông ta hối hận.

Năm đó nếu không nhãn nhịn, vậy thì rất có thể đã chết, nhưng như vậy cũng còn hơn so với bây giờ.

Đúng vậy, ông ta hối hận rồi.

Nếu năm đó không nhãn nhục, có lẽ một nhà ba người đã chết.

Nhưng ít nhất sẽ không có tiếc nuối, có thể cùng chết bên nhau.

Bây giờ thì sao?

Ông ta rất hối hận.

“Mày đi chết cho tao!! Chó tạp chủng, tao cho chúng mày bắt nạt vợ con tao, cho chúng mày bắt nạt cháu gái tao. Tao đánh chết mày! Chó tạp chủng!”

Thần Sứ số 10 tuyệt vọng, ông ta không ngờ tới sau khi Vương Hạo sử dụng cấm thuật, thiêu đốt lực sinh mệnh, sức mạnh sẽ lại lớn như vậy.
 
Chương 1412


CHƯƠNG 1411

Chỉ ở trong con ngõ nhỏ, nói với lão soái, ông ta cảm thấy cho dù mình còn sống thì cũng chẳng khác nào đã chết.

“Đúng vậy, tôi là một kẻ hèn nhát, làm một người chồng, lại không bảo vệ được vợ của chính mình. Làm cha, lại không bảo vệ được con trai của mình. Tôi sinh ra đúng là một kẻ thất bại!”

Vương Hạo nện một quyền xuống, giận dữ hét lên: “Nhưng mà, tôi không phụcHI”

Thần Sứ số 10 bị một quyền này của Vương Hạo đánh cho không thể trốn, chỉ có thể đỡ lấy một quyền này từ chính diện.

Nhưng Vương Hạo lúc này, đã một lòng muốn chết, không hề muốn sống nữa.

Huống chỉ, ông ta cũng đã định không thể sống tạm bợ nữa.

Ông ta dùng cấm thuật thiêu đốt toàn bộ lực sinh mệnh của mình.

Bụp.

Thần Sứ số 10 tuy rằng chặn được một quyền này, nhưng vẫn bị một quyền này nện cho nằm rạp dưới đất, xương cốt trên người cũng bị gãy mấy cái.

Lực sinh mệnh của Vương Hạo đã hoàn toàn cạn kiệt, trên người đã dần tản ra hơi thở tử vong.

Tuy răng giờ phút này ông ta rất mạnh, nhưng đã không còn bất cứ hy vọng tồn tại nào nữa.

“Tôi chỉ muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng, tôi chỉ muốn cùng bạch đầu giai lão với Kỳ, tôi chỉ muốn ở bên cùng trưởng thành với con trai, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, chỉ muốn làm một tên phế vật trong mắt các người.”

Vương Hạo nện một quyền lên đầu Thần Sứ số 10, gào rống, giận dữ.

“Vì sao ngay cả cơ hội làm phế vật cũng không cho tôi, vì sao lại phải cho tôi xa vợ cách con, vì sao, vì sao chứ!!!”

“Đều là tại chúng mày, hại tao đến con trai cũng không nhận tao, làm hại vợ tao đến nay sống chết không rõ. Bây giờ chúng mày còn bắt cháu gái tao đi, tao gi ết chết hết chúng mày!!!”

“Súc sinh, chúng mày đều là súc sinh, tao giết hết chúng mày!!”

Một quyền của Vương Hạo nện xuống, mang theo vô vàn căm phần, vô vàn nghẹn khuất, vô vàn áy náy.

Năm đó ông ta nhãn nhịn, khiến cho vợ và con trai phải chịu tủi nhục, nên đến bây giờ con trai cũng không chịu nhận ông ta, còn vợ thì đến nay không rõ sống chết.

Năm đó ông ta nhịn, ông ta bỏ lỡ mất năm tháng trưởng thành của con trai, bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều điều.

Ông ta hối hận.

Năm đó nếu không nhãn nhịn, vậy thì rất có thể đã chết, nhưng như vậy cũng còn hơn so với bây giờ.

Đúng vậy, ông ta hối hận rồi.

Nếu năm đó không nhãn nhục, có lẽ một nhà ba người đã chết.

Nhưng ít nhất sẽ không có tiếc nuối, có thể cùng chết bên nhau.

Bây giờ thì sao?

Ông ta rất hối hận.

“Mày đi chết cho tao!! Chó tạp chủng, tao cho chúng mày bắt nạt vợ con tao, cho chúng mày bắt nạt cháu gái tao. Tao đánh chết mày! Chó tạp chủng!”

Thần Sứ số 10 tuyệt vọng, ông ta không ngờ tới sau khi Vương Hạo sử dụng cấm thuật, thiêu đốt lực sinh mệnh, sức mạnh sẽ lại lớn như vậy.
 
Chương 1413


CHƯƠNG 1413

Vương Hạo cười, thân thể bắt đầu tan rã.

Ông ta nhìn về phía Vương Kinh Hồng, giọng nói rin rít: “Ba, xin lỗi, con trai bất hiếu, đi trước một bước.”

“Hạo…

Vương Kinh Hồng nước mắt như mưa, đấm thùm thụp vào ngực mình, lòng đau như căt, ngất xỉu tại chô.

“Vương Hạo, ông là tên nhu nhược, ông là tên nhu nhược!”

Vương Bác Thần thoát khỏi ngăn trở của Khương Lạc Trần, tiến lên, muốn bắt lấy cái gì đó.

Nhưng cơ thể Vương Hạo đã hoàn toàn rữa nát, cuối cùng anh chẳng bắt được gì cả.

“Ba —

“Hạo, con là người giỏi giang, chúng ta đều không bằng.”

Khương Lạc Trần sững sờ nhìn Vương Hạo biến mất, lẩm bẩm một mình.

Không ai nghĩ rằng cuối cùng sẽ là tình huống như thế này.

Không ai có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Vương Hạo.

Cũng không ai có thể hiểu được những năm nay Vương Hạo đã phải sống trong sự giày vò như thế nào.

Có lẽ, cái chết, đối với Vương Hạo mà nói, là một sự giải thoát.

Vương Bác Thần quỳ trên mặt đất, cả người như mất hồn.

Vương Hạo đã chết.

Người đàn ông phụ lòng mẹ mình đã chết rồi.

Người đàn ông không xứng làm chồng, không xứng làm cha đã chết rồi.

Nhưng tại sao anh lại buồn như vậy?

Tại sao anh lại đau lòng như vậy.

Anh nhìn hai bàn tay trống không của mình, người đàn ông phụ tình kia chết rồi, chẳng để lại gì cả.

Chỉ tiêu tan như vậy, ngay cả một góc áo anh cũng không nắm được.

Không để lại thứ gì cả.

“Thực ra, tôi đã sớm hiểu được nỗi khổ trong lòng ông rồi, tôi hiểu chỗ khó của ông khi làm một người đàn ông, tôi hiểu ông không dễ dàng gì.”

Vương Bác Thần tự lẩm bẩm: “Nhưng tôi không biết nên đối mặt với ông thế nào, không biết nên mở miệng với ông thế nào.

Ông cũng không cho bản thân ông một cơ hội để tôi chấp nhận ông.”

“Ba, con hiểu ba rồi.”

“Nhưng ba lại không còn nữa.

Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, rất nhiều thi thể năm trên mặt đất.

Ảnh vệ bảo hộ Triệu Thanh Hà và Dao Dao đều chết cả.

Ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát của Thiên Thần Các đều đã chết sạch rồi.

Vương Hạo cũng chết rồi.

Vương Bác Thần ngây người quỳ trên mặt đất, máu và nước mắt chảy ra từ mắt anh.
 
Chương 1414


CHƯƠNG 1414

“Bác Thần.”

Triệu Thanh Hà chạy nhào tới, ôm lấy Vương Bác Thần, đau lòng mà khóc: “Anh muốn khóc thì cứ khóc ra đi, đừng dọa em sợ được không. Ba chúng ta không trách anh, ông ấy chưa từng trách anh. Ông ấy nói với em, anh là niềm tự hào của ông ấy, nói răng anh mạnh hơn ông ấy. Ba chúng ta nói, nếu ông ấy chết rồi, ông ấy không muốn anh bị đả kích, ông ấy hy vọng anh đứng dậy, cứu mẹ chúng ta về. Bác Thần, anh nói gì đi chứ.

Trần Ngọc ôm lấy Dao Dao đang bất tỉnh, không ngừng lau nước mắt.

Gia đình này, quá khổ rồi.

Bà ta không biết tại sao những người bí ẩn đó lại muốn ép gia đình này vào chỗ chết.

Bà ta không thể hiểu tại sao ông trời lại bất công như vậy, muốn giáng mọi tai họa lên đầu của người nhà này.

“Bác Thần, linh hồn của ông sui gia trên trời cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của con. Con trai, con khóc đi, khóc ra là được rồi.”

Trần Ngọc buồn đến nỗi không biết nên nói gì.

Trước đây bà ta cũng rất tức giận Vương Hạo, tại sao lòng dạ lại cứng rắn như vậy.

Nhưng bây giờ, bà ta đã hiểu.

Nỗi khổ trong lòng của Vương Hạo không kém gì Vương Bác Thần.

Hai cha con này, có chuyện gì đều tự giấu trong lòng, một mình chịu đựng.

Hai cha con này a.

“Tên súc sinh đáng chết, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ khiến các ông xuống địa ngục.”

Kiều Thanh Phong đấm một quyền xuống đất, bực bội đến khó chịu.

Chỉ cảm thấy vùng trời này khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Tư Lam lau nước mắt, không nói gì.

Chỉ là trong mắt có sát ý nồng đậm.

“Bác Thần, anh nói một câu đi, anh đừng dọa em sợ. Ba chúng ta cũng không hy vọng anh như vậy, anh khóc đi.”

Triệu Thanh Hà đang khóc, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Vương Bác Thần luôn che giấu thân phận của mình.

Bởi vì kẻ địch mà anh phải đối mặt quá mạnh rồi.

Vương Bác Thần quay đầu lại, trong hai mắt giăng đầy tia máu, trên mặt chảy xuống hai hàng lệ, ngơ ngác: “Mẹ, Thanh Hà, anh không còn ba nữa rồi.”

Trần Ngọc vô cùng đau lòng, nói: “Con trai, con còn có chúng ta, con còn có chúng ta.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện, cười nói: “Ôi, thật là một màn vui buồn ly hợp, màn kịch này rất hấp dẫn đấy.

Hắc Tôn Giả đã ra ngoài rồi!

Hắc Tôn Giả xuất hiện rồi!

Sự xuất hiện của ông ta khiến dây cung kia trong lòng đám người Khương Lạc Trần lại lần nữa căng lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Nếu như vừa nãy lúc vị Thần Sứ số 10 bị Vương Hạo đánh chết kia xuất hiện đã mang lại cho bọn họ cảm giác áp bức với thực lực ngang tàng.

Vậy thì thứ mà người áo đen này mang đến lại là sự sợ hãi và bất lực.
 
Chương 1415


CHƯƠNG 1415

Môi bước của ông ta đều như đang dâm lên trái tìm của mọi người, khiến người ta khó chịu, dường như trái tìm sắp vỡ tung rOI.

Ông ta không giải phóng uy áp nhưng loại khí chất của Chí Tôn Giả khiến tất cả mọi người cảm nhận được sự áp bức, giống như đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn.

Chí Tôn Giả!

Cường giả tuyệt thế!

Thần Sứ số 10 vừa rồi đã khiến bọn họ cảm thấy khó chống cự.

Cuối cùng, nếu không phải Vương Hạo đã đánh đổi tính mạng để đánh chết Thần Sứ số 10, bọn họ căn bản không thể chống cự.

Nhưng hiện tại, người áo đen này lại mang lại cho bọn họ cảm giác còn mạnh hơn vô số lần so với Thần Sứ số 10.

Đối phương chưa làm gì cả, chỉ khí chất thôi đã khiến bọn họ có loại k1ch thích muốn quỳ xuống hành lẽ.

“Đây, đây là cường giả chí tôn của Thiên đình sao? Là cường giả trên Linh Đài Cảnh sao?”

Khương Lạc Trần cười khổ không thôi.

Vốn cho rằng Vương Hạo đánh đổi tính mạng của mình, gi ết chết Thần Sứ số 10 thì sẽ không sao nữa.

Nhưng ai có thể nghĩ rằng cường giả thực thụ bây giờ mới xuất hiện.

Xuất hiện khi họ vừa mới có một tia hy vọng và may mắn.

Đập tan mọi hy vọng của bọn họ.

Loại cường giả này, sao có thể chống lại?

Một Thần Sứ số 10 đã có thể nghiền chết bọn họ.

Bây giờ xuất hiện một vị cường giả trên Linh Đài Cảnh, hoàn toàn đập tan hy vọng của bọn họ.

Không nhìn thấy hy vọng.

Hắc Tôn Giả cười nhạt, nói: “Không ngờ thần huyết của nhà họ Vương lại có thể dùng cấm thuật để kích phát, chỉ đáng tiếc, loại thần huyết này không có bất cứ tác dụng gì với chúng tôi, nếu không cũng không cần trả cái giá đắt như vậy.”

“Thật không ngờ rằng, một chuyện cỏn con đơn giản như vậy lại khiến nhiều người chết như vậy. Có điều chết cũng chết rồi, một đám phế vật mà thôi.”

Không ai đáp lại, Hắc Tôn giả dường như cũng không thèm để ý.

Khương Lạc Trần vốn đã sẵn sàng liều chết một phen, nhưng đối phương vừa nhìn ông ta một cái, ông ta lập tức cảm thấy toàn thân giống như bị giam cầm, không thể nhúc nhích.

Chỉ một ánh mắt này đã khống chế được ông ta.

Đây là sức mạnh cấp độ nào chứ?

Đây chính là cường giả chí tôn của Thiên đình sao?

Chẳng trách Thiên đình có thể ngự trị phía trên cổ tộc ẩn thế và thế gia hào tộc.

Loại sức mạnh khiến người ta tuyệt vọng này, e răng chỉ có thần linh mới có thể sở hữu được.

Hắc Tôn Giả đi giữa không trung, đi tới trước mặt Vương Bác Thần, bật cười nói: “Không cần đau lòng như vậy, cậu chẳng qua là chết một ông bố mà thôi, không có gì to tát cả.”

“Hôm nay bản tôn tới chỉ là muốn dẫn con gái cậu đi mà thôi, vốn muốn lặng lẽ mang đi nhưng không ngờ lại bị một đám phế vật làm thành như vậy, có điều không thể không nói, các cậu vấn là có chút năng lực đấy.
 
Chương 1416


CHƯƠNG 1416

“Vương Bác Thần, cậu có thể gây ra trận náo động này, không uổng chúng tôi đã dốc nhiều tâm huyết như vậy vào cậu.

Nhưng thực lực hiện tại của cậu vân không đủ, đối với chúng tôi mà nói, không có chút lợi ích gì.”

“Còn con gái cậu, bản tôn sẽ mang đi trước, mang đi nghiên cứu một chút, dù Sao cậu sở hữu hai loại thần huyết, trong cơ thể con gái cậu cũng sở hữu thần huyết của nhà họ Vương, chúng tôi phải nghiên cứu một chút xem thần huyết của con gái cậu và thần huyết của cậu có chỗ nào không giống nhau không?”

Mọi người đều nhìn ông ta một cách đầy giận dữ.

Tuy nhiên, không nói ra được một lời nào.

Đối phương chưa làm gì mà đã khống chế được bọn họ, ngay cả di chuyển cũng không thể di chuyển.

Ánh mắt của Vương Bác Thần đang phun trào lửa giận, anh hận không thể xé xác lão súc sinh này.

Triệu Thanh Hà nhìn Hắc Tôn Giả với vẻ cầu xin, hy vọng có thể buông tha cho Dao Dao.

Dao Dao mới bốn tuổi.

Cô bé còn chưa hiểu gì đã bị bắt đi làm vật thí nghiệm.

Trần Ngọc muốn liều mạng nhưng không thể động dậy, trong ánh mắt đầy vẻ oán hận.

Giọng điệu chậm rãi của Hắc Tôn Giả, lại làm cho tất cả mọi người tuyệt vọng.

Ông ấy giống như thần linh, một câu nhẹ như không của ông ấy lại là tai nạn của người khác.

Ông ta đứng giữa không trung, bao trùm trên đỉnh đầu mọi người, giống như thần linh, nhìn xuống con kiến hôi.

Trong ánh mắt không có khinh thường, có chỉ là không chút để ý.

Đối với thần linh cao cao tại thượng mà nói, một bầy kiến hôi như vậy dù có lăn qua lăn lại thế nào, cũng sẽ không làm người khác chú ý.

Nhiều lắm cũng chỉ là cảm thấy có chút thú vị mà thôi.

Cái này giống như người thường trêu chọc con kiến vậy, ở trong mắt người thường, ném con kiến vào người hay cầm cục đá ngăn lại, hoặc giả là đánh vỡ cái tổ kiến, cũng chỉ là một loại trò chơi, là một việc vui lúc nhàm chán.

Thế nhưng với con kiến mà nói, chính là một tai nạn.

Hôm nay, đám người Vương Bác Thần, chính là con kiến.

Hắc Tôn Giả, chính là người trêu chọc kiến.

Từ góc nhìn của ông ta, chẳng chỉ là dân Dao Dao đi làm thí nghiệm mà thôi, hơn nữa trong mắt bọn họ, có thể trở thành vật thí nghiệm của những thần linh trên cao như bọn họ, đó là vinh hạnh của cha con Vương Bác Thần.

Chắng qua chỉ là một vật thí nghiệm, không có gì lớn.

Nhưng mà, đối với Vương Bác Thần mà nói, đối với Triệu Thanh Hà mà nói, đối với Trần Ngọc mà nói, là đang muốn mạng của bọn họ.

Muốn cướp con gái, cháu gái mới bốn tuổi của bọn họ đi, đi làm thí nghiệm, đây là muốn hủy cả nhà bọn họ mà.

Sao có thể đồng ý?

Lại làm thế nào để từ bỏ ý đồ.

Nói rộng rõ, với những cao tầng ở Thiên Đình, dùng người Hiên Viên tộc và nhà họ Vương để làm thí nghiệm, giúp bọn họ tiến thêm một bước, trở thành thần linh thật sự, đây là chuyện phải làm.
 
Chương 1417


CHƯƠNG 1417

Mặc dù nhiều năm như vậy, người chết nhiều như vậy, phá hủy vô số gia đình, nhưng theo bọn họ, tất cả đều là đáng giá.

Một người thành công vạn cốt khô.

Huống gì, lại còn là vì thành thần chứ, sao có thể không có hy sinh chứ?

Nhưng mà đối với Hiên Viên tộc, đối với nhà họ Vương mà nói, là tai họa ngập đầu.

Vương Long năm đó, Lý Kỳ và Vương Bác Thần sau này, cùng với những người Hiên Viên tộc trước đó đã chết trong thí nghiệm kia, đều là vật thí nghiệm của bọn họ.

Đều là vật tiêu hao bình thường trong mắt bọn họ, chết thì chết thôi, không có gì lớn.

Kiến hôi mà, ai lại đi quan tâm?

Nhưng mà, Vương Bác Thần sẽ quan tâm, Khương Lạc Trần sẽ quan tâm, Vương Kinh Hồng sẽ quan tâm!

Đám kiến hôi trong mắt bọn họ, đó là thân nhân của bọn người Vương Bác Thần!

Người thân huyết mạch.

Bây giờ, Dao Dao chỉ mới bốn tuổi, sẽ bị những tên súc sinh kia mang đi làm vật thí nghiệm.

Ai cũng sẽ không đồng ý!

Nhưng mà, lại không thể làm gì.

Không thể làm gì!!!

Hắc Tôn Giả vừa xuất hiện, đã ép cho bọn họ đứng cũng không nổi.

Vương Bác Thần cắn chặt răng, chống lại uy áp khổng lồ này.

Giống như một ngọn núi, ác liệt mà đặt trên người annh.

Máu tươi trong cơ thể đang sôi trào, khí lực toàn thân anh đều đang chống lại.

Trong hai mắt, đều đã bị tơ máu che kín.

Trên trán, nổi gân xanh!

Anh không cam lòng!

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì, mẹ con chúng tôi vừa ra đời đã là vật thí nghiệm của mấy người.

Dựa vào cái gì, con gái của tôi cũng là vật thí nghiệm của mấy người!

Dựa vào cái gì, mấy người cao cao tại thượng!

Tôi không phục!

Không cam lòng!

Tôi muốn giế t chết mấy người!

Súc sinh!

Một đám súc sinh!

Nội tâm Vương Bác Thần đang gào rú, đang gầm thét.

Mặc dù bị uy áp đè ép đến không thể mở miệng, nhưng anh vẫn không dừng phản kháng.

Máu tươi trong cơ thể đang kích động, đang sôi trào, đang thiêu đốt!!

Dưới uy áp khổng lồ này, anh, lại chậm rãi ngẩng đầu lên!
 
Chương 1418


CHƯƠNG 1418

Phốc!

Mao mạch trên người nổ tung.

Có thể thấy được anh gánh chịu áp lực như thế nào.

Rồi sau đó, Vương Bác Thần, hai tay chống người, chậm rãi đứng lên.

Mao mạch trên mặt, mao mạch trên người, toàn bộ đều nổ tung!

Chỉ là trong nháy mắt, anh đã biết thành người máu.

Anh cắn chặt răng, chỉ vào Hắc Tôn Giả, gian nan: “Ông cái đồ chó hoang già!!”

“Ông cái đồ chó hoang già!”

Vương Bác Thần chỉ vào Hắc Tôn Giả, mao mạch toàn th@n dưới uy áp khổng lồ nổ tung.

Anh cắn chặt răng, máu tươi từ giữa kế răng chảy ra, trong mắt chảy ra huyết lệ, gian nan mắng.

Anh dùng nghị lực kinh người đứng lên, nhưng chỉ đứng lên, lại dùng hết sức cả người.

Tất cả mọi người, đều không cam lòng.

Khương Lạc Trần giấy giụa, Kiều Thanh Phong giấy dụa, Tư Lam giấy dụa.

Không một ai cam tâm.

Không một ai muốn, cứ giống như chó chết vậy, phủ phục dưới chân lão già kia.

Bọn họ không phục!

Cả người Vương Bác Thần đều đang co giật, run rẩy, gian nan chống lại uy áp.

Khương Lạc Trần run run rẩy rẩy đứng lên, trong mũi miệng phun ra máu tươi, hai con ngươi cũng muốn xông ra ngoài, đang cực kỳ gian nan chống lại.

Ai lại muốn quỳ xuống?

Trong lòng Kiều Thanh Phong gào thét, cũng muốn đứng lên, nhưng anh ta không có thực lực như Vương Bác Thần và Khương Lạc Trần, cuối cùng vân không thể thành công.

Tình hình của anh ta càng nghiêm trọng hơn, thất khiếu chảy máu, trực tiếp bị ép năm xuống đất.

“Thú vị”

Hắc Tôn Giả không chút để ý đến lời nhục mạ của Vương Bác Thần, loại cấp bậc như ông ta, cũng không phải vì bị một con kiến hôi nhục mạ mà tức giận.

Chỉ là, chỉ là một con kiến như vậy, thế mà lại có thể đứng lên trong uy áp của ông ta, như vậy đã rất thú vị rồi.

Ông ta ngược lại muốn xem xem, vật thí nghiệm Vương Bác Thần này, có khả năng chịu đến cực hạn nào.

“Quỳ xuống.”

Hắc Tôn Giả thản nhiên nói.

Uỳnh.

Uy áp khổng lề, giống như lại có một ngọn núi, đè về phía Vương Bác Thần và Khương Lạc Trần.

Phụt.

Khương Lạc Trần và Vương Bác Thần đồng thời phun ra máu, cơ thể khom xuống, thiếu chút nữa lần nữa quỳ xuống.

Hai người cắn chặt răng, dùng hai tay chống đầu gối, quật cường ngẩng đầu.

Trong ánh mất, lộ ra vẻ khinh miệt và coi thường.
 
Chương 1419


CHƯƠNG 1419

Khương Lạc Trần là người cực kỳ kiêu ngạo, bản thân là Chiến thần đời thứ hai của nước R sau Vương Long, kế thừa y bát của sư phụ Vương Long.

Sao có thể nhận thua như thế?

Càng không có khả năng quỳ xuống trước kẻ địch.

Lạc Khương Trần tôi, chính là đệ tử của chiến thần đầu tiên của nước R, Vương Long.

Tôi còn là lão soái của nước R!

Tôi không thể quỳ!

Tôi đại diện, là nước R!

Tôi cũng không thể quỳ!

Nếu không, tôi sẽ không xứng với cái tên gọi “Lão Soái” này.

Mà Vương Bác Thần, càng hơn như vậy.

Hắc Tôn Giả, có huyết hải thâm cừu với anh, là một trong những người thiết kế đại cục này.

Bắt mẹ của anh, giế t chết cha anh, còn muốn đưa con gái mới bốn tuổi của anh đi làm thí nghiệm, anh sao có thể cúi đầu trước loại súc sinh này.

Càng không có khả năng quỳ xuống.

Khương Lạc Trần là lão soái nước R, mà anh, chính là thần chủ nước R!

Hai người đều liều mạng chống lại.

Uỳnh.

Uy áp lại lần nữa đ è xuống.

Giống như một người chịu sức nặng hai trăm cần, đã sắp muốn qua đời, nhưng lại bị người bỏ thêm vào 100 cân.

Cơ thể lại lần nữa run lên.

Hai chân không ngừng run rẩy.

Sắp không chịu nổi.

Hai người bị ép đến cong người, sắp chạm đến mặt đất.

Nhưng mà hai người này, chính là không quỳ.

Một vị, là lão soái của nước R.

Một vị, là thần chủ nước R.

Bọn họ sao có thể quỳ xuống!

Sao có thể quỳ xuống!

Đây là tôn nghiêm!

Là mối hận!

Là phân nộ!

Là không cam lòng!

Là không chịu thua!

“Phi!”

Khương Lạc Trần nhổ ra một ngụm nước bọt kèm máu với Hắc Tôn Giải Đây là miệt thị của ông ta.

Cho dù có thể hủy diệt cơ thể của ông ta, nhưng không thể nào làm tỉnh thần ông ta thần phục.

“Còn không quỳ xuống?”

Hắc Tôn Giả nghiền ngẫm cười, giọng nói như là tiếng cú đêm.
 
Chương 1420


CHƯƠNG 1420

Càng giống như là đang chơi đùa với hai con kiến quật cường.

“Quỳ mẹ mày!”

Vương Bác Thần từ trong kế răng, nặn ra ba chữ.

Máu tươi trong cơ thể anh đang sôi trào.

Dưới áp lực khổng lồ này, dường như có thứ gì đó, bắt đầu thức tỉnh rồi!

Trong cơ thể của Vương Bác Thần, bắt đầu xuất hiện tiếng nổ, giống như là sóng biển đánh vào nham thạch.

Máu tươi dường như đang thiêu đốt.

Dường như xuất hiện một loại lột xác khác.

Cái này so với hai lần lột xác trước đó, hoàn toàn khác biệt.

Vương Bác Thần không có cảm nhận được loại đau khổ trước đó, mà lại là một cảm nhận khác.

Càng giống như là một loại kế thừa.

Kế thừa huyết mạch tổ tiên.

Trong cơ thể, dường như có một loại âm thanh từ viên cổ truyền lại.

Giống như là bản ngâm xướng của tư tế, ngôn ngữ vô cùng phức tạp, tối nghĩa khó hiểu. Vương Bác Thần nghe không hiểu, cũng nghe không rõ ràng.

Âm thanh kia cực kỳ mơ hồ, đứt quãng, giống như một người cà lăm đang nói.

‘Ầy? Thú vị, thật là thú vị.”

Hắc Tôn Giả hình như cảm nhận được cái gì đó, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, đột nhiên vui vẻ.

Đây là thần huyết của Hiên Viên tộc thức tỉnh?

Không ngờ thật sự là gặp k1ch thích, thật sự thức tỉnh rồi.

Thần huyết Hiên Viên tộc, vô cùng khó có thể thức tỉnh.

Bọn họ thí nghiệm nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng thức tỉnh chỉ là lác đác.

Vốn, ông ta chỉ là muốn vào hôm nay, k1ch thích thần huyết nhà họ Vương trong cơ thể Vương Bác Thần lần nữa thức tỉnh, từ đó tăng khả năng thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc.

Chỉ là không ngờ, thần huyết Hiên Viên tộc trong cơ thể Vương Bác Thần, lại thật sự thức tỉnh rồi.

Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

“Không hổ là vật thí nghiệm chúng ta coi trọng nhất trong mấy ngàn năm nay, cậu luôn có thể mang đến kinh hỉ cho chúng ta.

Hắc Tôn Giả không chút keo kiệt khen ngợi.

Nhưng mà loại khen ngợi này của ông ta, giống như là sự khen ngợi của thợ săn đối với con mồi.

Giống như là con người nhìn thấy một món ăn ngon, nói một câu: “Ăn thật ngon”

“Nhanh thức tỉnh đi, để bản tôn nhìn xem, thần huyết Hiên Viên tộc đến cùng có hiệu quả thế nào.”

Hắc Tôn Giả như là bi3n thái, nhìn chăm chằm vào Vương Bác Thần, ánh mắt nóng bỏng.

Mà Vương Bác Thần lúc này, hoàn toàn không cảm nhận được cái gì bên ngoài.

 
 
Chương 1421


CHƯƠNG 1421

Ý thức của anh, giống như là bị cái gì đó bao lấy, xuyên việt đến trước thời cổ đại, về thời đại man hoang.

Thời đại nhân loại vẫn còn ăn tươi nuốt sống.

Đó là thời đại thần quyền và vương quyền cùng tồn tại.

Trong mơ hồ, dường như xuất hiện một đại tế tỉ đầu mang mặt nạ hoàng kim.

Ông ta cầm trong tay một cây giống như xương đùi của nhân loại làm quyền trượng, hai tay mở rộng, trong miệng truyền ra tiếng ngâm xướng thần bí.

Hình ảnh mơ hồ đó, dường như làm máu tươi trong cơ thể Vương Bác Thần càng thêm sôi trào.

Quanh người xuất hiện ánh lửa hơi yếu.

Nhưng không xuất hiện ngọn lửa.

Đột nhiên, một loại uy áp hơi yếu từ trong cơ thể Vương Bác Thần phát ra.

Làm cho người trời sinh sợ hãi, giống như là một loại đè ép trên huyết mạch.

Giống như là loại áp lực quỷ dị lúc đối mặt với tượng khi bái phật ở chùa miếu khắp nơi.

“Thần lực! Đây là thần lực!”

Trong giọng nói của Hắc Tôn Giả mang theo kích động, còn mang theo tiếng khóc.

“Đã nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy, thân lực lại lần nữa đáp xuống nhân gian, bản tôn cuối cùng cũng chờ được!

Thần lực à, đây là sức mạnh của thần!”

“Chúng ta không sai, tất cả chúng ta làm đều là đáng giá, chết nhiều người như vậy cũng đúng!”

Hắc Tôn Giả giống như là người điên, lầm bầm lầu bầu.

Mấy ngàn năm rồi.

Bọn họ vì thành thần, dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.

Biến vô số người trở thành vật thí nghiệm, chết nhiều người như vậy.

Hôm nay, cuối cùng cũng cảm nhận được thần lực.

Mặc dù, thần lực này lại yếu ớt như vậy.

Nhưng cũng đã đủ.

Chứng minh bọn họ là đúng.

Thế gian sớm đã vô thần.

Bọn họ muốn thành thần.

Bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng thành công.

Mà Vương Bác Thần lúc này, cơ thể chậm rãi bay lên giữa không trung, cả người hôn me.

Trên người xuất hiện một tầng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt.

Đây là một loại sức mạnh ôn hòa.

Uy áp của Hắc Tôn Giả, dường như không có tác dụng với anh.

Chút uy áp thần tính từ trên người Vương Bác Thần phát ra, căn bản không thể nào chống lại uy áp của Hắc Tôn Giả.

Nhưng mà loại uy áp này vừa xuất hiện, uy áp của Hắc Tôn Giả dường như không hề có tác dụng với Vương Bác Thần.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom