Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 20


CHƯƠNG 20

Nhan Vũ Trúc ngẩn ngơ nhìn bàn tay trống trải của mình. Cô ta bị Lưu Thiên Hàn ghét bỏ rồi sao? Rõ ràng là muốn hủy hoại hình tượng Nhan Nhã Tịnh, sao người bị ghét bỏ lại biến thành cô ta chứ?

Tình hình bên Nhan Nhã Tịnh ngày càng quyết liệt, người phụ nữ kia nói lý lẽ không lại Nhan Nhã Tịnh nên khóc lóc om sòm.

“Con hồ ly tinh này quyến rũ chồng tôi, khiến tôi không còn mặt mũi gì cả. Bệnh viện các ông phải đuổi cô ta đi, bằng không tôi sẽ không sống nữa. Bây giờ bồ nhí còn ngang ngược như vậy, muốn người ta phải sống như thế nào đây? Dù sao cũng không có ai làm chủ cho tôi, tôi không sống nữa, không sống nữa.”

Nói xong, người phụ nữ kia làm ra vẻ muốn đâm đầu vào tường.

Những người xung quanh thấy người phụ nữ kia nghĩ không thông, vội vàng kéo cô ta lại.

Bùi Bảo Bình làm ra vẻ khó xử: “Nhã Tịnh, cô xem, lỡ như gây ra án mạng… Hay là cô đi làm thủ tục thôi việc đi, dù sao cũng là cô có lỗi trước.”

“Tôi không sống nữa! Không sống nữa!” Người phụ nữ kia đấm ngực dậm chân: “Các người đừng kéo tôi! Để tôi chết đi! Để cho tôi chết đi!”

“Vợ à, em đừng kích động!” Lý Tùng giữ chặt người phụ nữ kia, sau đấy quay mặt lại, nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ bất đắc dĩ: “Cô nói xem cô nằng nặc quấn lấy tôi làm gì? Giờ cô hại vợ tôi muốn tự sát, cô vui rồi chứ gì?”

“Đúng rồi, mặt dày thật đấy! Dồn ép người ta đến mức không sống nổi nữa.”

“Mau sa thải cô ta đi! Sao bệnh viện có thể dùng loại người này được thế!”

“Đúng vậy, người thứ ba là đáng xấu hổ nhất, phải cạo đầu bôi vôi thả trôi sông.”

Nghe những người này nói, Nhan Nhã Tịnh giận đến mức bật cười, cô nhấc chân lên, đi từng bước tới trước mặt Lý Tùng: “Anh Lý đúng không? Anh Lý, tôi nghĩ rằng trước khi nói chuyện anh nên đi soi gương đi, khẩu vị của tôi hình như không nặng như vậy đâu! Trông anh thế này thật sự tôi không thể nào xuống tay được!”

Vốn dĩ những người vây quanh đều đứng về phía vợ chồng Lý Tùng, bây giờ nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, bọn họ bỗng tỉnh ra ít nhiều.

Quả thực, Lý Tùng có dáng người béo phệ ngắn ngủn, cảm giác mặt đầy dầu. Cặp với anh ta? Đúng là khẩu vị hơi nặng.

Nghe thấy lời nói của Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt luôn bị băng lạnh bao trùm của Lưu Thiên Hàn thấp thoáng nét cười.

Người phụ nữ này luôn có thể làm anh ngạc nhiên. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Tùng nghẹn họng, nói không nên lời. Người phụ nữ kia thấy đám đông bắt đầu trở mặt, ngay lập tức cuống lên.

Bà ta nghiến răng kèn kẹt, vung cánh tay to khỏe lên kéo Nhan Nhã Tịnh: “Con hồ ly tinh, mày cướp chồng bà mà còn vênh mặt nữa hả? Không phải mày thích quyến rũ đàn ông sao? Bây giờ tao sẽ lột sạch mày ra cho mọi người xem, rốt cuộc mày không biết xấu hổ đến mức như thế nào!”

Bà ta vừa hô hoán, mấy người phụ nữ cao lớn thô kệch đều cùng nhào lên người Nhan Nhã Tịnh, còn có người lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay video.

Nhan Nhã Tịnh cả kinh, cô không thể ngờ những người này lại muốn sử dụng vũ lực.

Màn hãm hại này rất tục tĩu, nhưng Nhan Nhã Tịnh phải thừa nhận rằng chiêu này cũng thật độc.

Trên mạng có rất nhiều video quay cảnh người vợ đánh đập bồ nhí dã man, trong video, không ít nhân tình bị người vợ vừa xé quần áo vừa túm tóc, đánh cho vô cùng thê thảm. Nếu như cô cũng bị những người này lột quần áo, đánh đập dã man, sau đó đăng lên mạng thì thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
 
Chương 21


CHƯƠNG 21

Nhan Vũ Trúc làm thế này là muốn cô đi vào chỗ chết!

“Hồ ly tinh thối tha không biết xấu hổ! Đánh chết con bồ nhí! Đánh chết mày!” Người phụ nữ kia nói xong, bắt đầu tiến lên nắm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh không muốn đánh người, nhưng bây giờ tình thế bức bách, cô cũng không thể mặc cho một đám phụ nữ chanh chua hoành hành ngang ngược trước mặt mình được.

Lưu Thiên Hàn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, đôi chân dài thẳng tắp bước tới. Anh còn chưa đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh thì cơ thể béo tròn của người phụ nữ kia đã bị ném mạnh xuống đất.

“Ôi giời ơi!” Người phụ nữ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Đứa nào đẩy tao? Bà đây liều mạng với mày!”

Hách Trung Văn rảo bước lên trước, chặn trước mặt Nhan Nhã Tịnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay mình: “Ôi chao ơi, nhiều dầu quá đấy!”

“Là mày? Thằng ranh con kia, mày dám đẩy tao à? Xem tao có đánh chết mày không!”

Người phụ nữ kia vẫy tay gọi trợ thủ của mình: “Các chị em, hôm nay chúng ta phải cho thằng ranh con tóc vàng này biết thế nào là lễ độ!”

Ranh con tóc vàng?

Hách Trung Văn vuốt tóc mình. Tóc anh ta đúng là màu vàng, nhưng gọi là thằng ranh con tóc vàng có vẻ hơi khó nghe đấy.

Anh ta không thèm đánh phụ nữ, nhưng nếu những người phụ nữ này dám bắt nạt chị đại của anh ta thì anh ta sẽ không ngại ra tay.

Người phụ nữ kia gào mãi mà đám trợ thủ không dám tiến lên, cô ta tức tối giậm chân thình thịch, vừa định nói gì đó thì một trong những chị em tốt đã run lẩy bẩy kéo cánh tay cô ta lại: “Vũ Điệp, hình… hình như cậu ta là cậu Hách…”

“Tôi quan tâm nó là cậu Hách hay cậu Dịch làm quái gì? Nó giúp con hồ ly tinh này thì hôm nay tôi cho nó chết!” Nói xong, cô ta tiếp tục nhào về phía Hách Trung Văn.

Bùi Bảo Bình giơ tay ra túm lấy cánh tay của người phụ nữ kia, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, tươi cười rạng rỡ: “Cậu Hách, sao… sao cậu lại tới đây thế?”

“Làm sao? Bệnh viện nhà tôi, tôi không thể đến chắc?” Hách Trung Văn che chở Nhan Nhã Tịnh trong lòng mình rõ ràng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, nhưng vẻ uy nghiêm vô hình tỏa ra trên người anh ta lại đè ép những người kia đến mức không thở nổi.

“Được chứ được chứ, đương nhiên là được rồi!” Bùi Bảo Bình cười đến mức miệng cũng bị chuột rút: “Cậu Hách à, cậu và Nhã Tịnh…”

“Cái gì mà Nhã Tịnh? Đây là chị… là vợ tôi!” Hách Trung Văn ôm Nhan Nhã Tịnh càng chặt hơn, anh ta nheo mắt lại, nhìn Lý Tùng mặt đang tát mét: “Anh nói vợ tôi quyến rũ anh? Ha! Chuyện cười lố bịch gì vậy! Vợ tôi đã có được một người đàn ông như tôi rồi mà còn để mắt tới anh nữa sao?”

Nghe Hách Trung Văn nói như vậy, mọi người xung quanh bất giác so sánh Hách Trung Văn và Lý Tùng. Tất cả đều nhất trí cho rằng, dù có mù đi chăng nữa thì phụ nữ thà sờ bắp tay của cậu Hách cũng không muốn dính dầu mỡ trên người Lý Tùng.

Nghĩ thôi cũng biết đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh bị đôi vợ chồng không biết xấu hổ này hãm hại.

“Ba! Mẹ!”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nối gót nhau xông tới. Nhan An Bảo quan sát Nhan Nhã Tịnh một lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn Nhan Nhã Tịnh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 22


CHƯƠNG 22

Nhan An Mỹ ngưỡng mộ nhìn Hách Trung Văn: “Ba ơi ba đẹp trai quá! Năng lực bạn trai level max luôn đó nha!”

Lại được bé cưng khen ngợi. Vui thật!

Lòng Hách Trung Văn như nhũn ra, anh ta bế Nhan An Mỹ như đang nâng kho báu: “Đẹp trai không, đẹp trai không? Ba còn có thể đẹp trai hơn nữa cơ!”

Ấu Trĩ.

Nhan An Bảo thầm lầu bầu trong lòng, nhưng đôi môi kiêu ngạo lại không khống chế được mà giương lên.

“Ôi trời ơi, hai đứa bé này đáng yêu quá!”

“Đúng vậy. Cả nhà này đều đẹp hết nấc, có thể debut luôn cũng được”

“Đôi vợ chồng kia mặt dày quá! Ăn vạ cũng chẳng ai như vậy. Không tự tiểu ra mà soi lại xem mình là cái giống gì. Mợ chủ Hách nhà người ta làm sao có thể để mắt tới con lợn béo kia được chứ!”

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, gương mặt thô ráp đen đúa của Vũ Điệp lập tức biến thành màu gan heo bị sung huyết. Cô ta có chậm tiêu đến mấy thì bây giờ cũng đã biết Hách Trung Văn là cậu chủ của nhà họ Hách danh tiếng lẫy lừng.

Nhà họ Hách cũng đã đủ làm người khác giật mình rồi, nhà họ Lưu sau lưng nhà họ Hách lại càng làm người ta kinh hãi hơn.

Vũ Điệp run lẩy bẩy, nhào thẳng tới bên chân Nhan Nhã Tịnh: “Mợ Hách à, tôi sai rồi. Tôi có mắt mà không biết Thái Sơn. Tôi đáng chết! Tôi đáng chết!”

Nói xong, Vũ Điệp giơ tay ra vả mặt mình đôm đốp.

Nhan Nhã Tịnh không thích ỷ thế hiếp người, nhưng từ trước tới giờ cô cũng không phải là người hiền lành gì, cô lạnh lùng liếc nhìn Vũ Điệp: “Không phải chị nói tôi quyến rũ chồng của chị sao? Chị sai ở chỗ nào thế?”

“Không, không phải như vậy!” Xuân Hoa ra sức lắc đầu: “Cô không quyến rũ chồng tôi, là tôi nói bậy. Có người nặc danh cho tôi một khoản tiền, bảo tôi hãm hại cô…”

Bầu không khí trở nên xôn xao. Mợ Hách thực sự bị người ta hãm hại.

Oan khuất đã được rửa sạch, Nhan Nhã Tịnh biết khi nào nên dừng lại. Lý Tùng thấy Nhan Nhã Tịnh không truy cứu nữa liền vội vàng lôi kéo vợ mình cúp đuôi cuốn xéo.

Ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh dừng lại trên người Bùi Bảo Bình: “Chủ nhiệm Bùi, bây giờ tôi có nên đi làm thủ tục nghỉ việc không?”

Đầu Bùi Bảo Bình lắc đến mức gần như gãy cổ: “Nhã Tịnh, cô nói cái gì vậy chứ? Ở đây chúng tôi cần người nhân tài ưu tú như cô. Sao cô có thể từ chức được?”

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh run rẩy: “Nhưng rõ ràng vừa rồi chủ nhiệm Bùi nói…”

“Ôi trời! Là hiểu lầm đó mà. Đều là hiểu lầm cả thôi!” Bùi Bảo Bình cười nịnh hót: “Nhã Tịnh, sau này chúng ta phải học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”

Nhan Nhã Tịnh vô cùng chướng mắt cái dáng vẻ ton hót nịnh nọt này của Bùi Bảo Bình, nhưng bây giờ cô không có chứng cứ Bùi Bảo Bình và Nhan Vũ Trúc cấu kết với nhau làm chuyện xấu, cũng không thể thật sự làm gì ông ta.

Thấy Hách Trung Văn lại định ôm mình, Nhan Nhã Tịnh vội vàng vùng ra khỏi vòng tay anh ta: “Sao hôm nay anh lại tới đây?”

Nhan Nhã Tịnh quyết định, có một số lời nhất định phải nói rõ ràng với Hách Trung Văn. Cho dù anh ta là ba của An Bảo và An Mỹ nhưng họ cũng không phải là vợ chồng hay người yêu, cần phải tránh tiếp xúc thân mật quá mức.
 
Chương 23


CHƯƠNG 23

“Đến đón em về nhà!” Hách Trung Văn cười tủm tỉm nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi đã chuyển hết đồ đạc của em và hai bé con qua rồi. Tối nay ba mẹ con có thể đến chỗ tôi ở!”

Nhan Nhã Tịnh trợn tròn mắt, cô nói sẽ đến chỗ Hách Trung Văn ở khi nào?

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Hách Trung Văn lại nói tiếp: “Chị đại, tôi đã mua đồ để ăn lẩu rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn lẩu được không?”

“Ơ cậu nhỏ, sao cậu cũng ở đây? Tối nay có muốn cùng nhau ăn lẩu không?”

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh đứng bên cạnh Hách Trung Văn, còn cả hai đứa nhỏ vây quanh Hách Trung Văn, không hiểu sao lồng ngực lại thấy chua xót, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh thốt ra một tiếng: “Ừ!”

“Hả?” Hách Trung Văn sửng sốt, anh ta chỉ hỏi khách sáo vậy thôi, mà không ngờ cậu nhỏ lại coi là thật!

Đêm nay anh ta còn định nhân cơ hội dồn chị đại vào tường, dồn lên xe dồn lên giường nữa cơ mà. Nghe nói con gái bây giờ thích nhất là mấy kiểu dồn ép. Cậu nhỏ đi theo thì anh ta không dồn nổi!

Từ trước đến nay Hách Trung Văn luôn kính nể ông cậu nhỏ được coi là kỳ tài kinh doanh này. Đương nhiên anh ta không dám nói không cho Lưu Thiên Hàn đi, cười rung cả người: “Cậu nhỏ đồng ý ăn cùng thì tuyệt vời quá rồi! Bữa lẩu tối nay nhất định sẽ ngon lắm đây, cực kỳ ngon luôn.”

Hách Trung Văn đang định nói gì đó tiếp thì điện thoại di động của anh ta chợt đổ chuông.

Là mẹ của anh ta – Lưu Diễm Mai gọi tới.

Giọng nói của Lưu Diễm Mai như thiêu như đốt, như muốn làm thủng màng nhĩ của Hách Trung Văn: “Thằng ranh con kia, cô gái mà con gây họa ở khách sạn năm năm trước mang theo đứa con tìm tới cửa rồi. Con tự xem làm thế nào đi!”

“Cái gì?” Hách Trung Văn kinh ngạc đến mức suýt thì nhảy dựng lên. Anh ta liếc nhìn qua Nhan Nhã Tịnh đứng bên cạnh, vội vàng nói với Lưu Diễm Mai: “Mẹ, làm sao lại thế được? Bọn họ nhất định là lừa đảo!”

“Mẹ không biết!” Lưu Diễm Mai vẫn mạnh mẽ như mọi khi: “Tự con chuốc lấy món nợ vô lý đó thì con tự xử lý đi. Đừng có hòng mẹ thu dọn cho con! Trong vòng một giờ, trở về ngay cho mẹ! Nếu không mẹ sẽ lập tức kêu người khoá thẻ ngân hàng của con!”

Nói xong câu này, Lưu Diễm Mai cúp điện thoại rất dứt khoát.

“Mẹ…” Hách Trung Văn tức giận đến mức muốn cắn nát điện thoại. Anh ta đã tìm được vợ con rồi, kẻ lừa đảo này từ đâu nhảy ra thế!

Sợ Lưu Diễm Mai sẽ khoá thẻ ngân hàng của mình thật, Hách Trung Văn nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định trở về một chuyến.

Hách Trung Văn tiến lên trước, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, đừng quên, chúng ta đã hẹn rồi đấy, tối nay cùng nhau ăn lẩu. Lát nữa tôi sẽ tới đón em tan làm.”

Nhìn đôi bàn tay của Hách Trung Văn cầm vào tay Nhan Nhã Tịnh, đồng tử Lưu Thiên Hàn chợt co rụt lại. Không biết vì sao, bây giờ anh cực kỳ muốn chặt đứt cặp móng vuốt đó của Hách Trung Văn.

Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Hách Trung Văn: “Hách béo, cậu mau đi làm việc của cậu đi. Tối nay tôi cũng có việc muốn nói với cậu.”

Thấy Nhan Nhã Tịnh đồng ý tối nay cùng ăn lẩu, Hách Trung Văn không khống chế được nụ cười nơi khoé miệng: “Chị đại, tối nay không gặp không về!”
 
Chương 24


CHƯƠNG 24

Anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh đắm đuối thêm một lát mới lưu luyến bịn rịn rời đi.

Sau khi Hách Trung Văn đi rồi, Nhan Nhã Tịnh mới nhận ra được một vấn đề rất nghiêm trọng, Hách Trung Văn đã mang hai đứa trẻ tới đây. Cô còn phải đi làm nữa mà! Ai đưa hai đứa nhỏ trở về đây!

Đánh mắt nhìn sang Lưu Thiên Hàn đứng kế bên, Nhan Nhã Tịnh dò hỏi: “Anh… Anh Lưu, tôi vẫn chưa tan làm, có thể phiền anh giúp tôi đưa An Bảo và An Mỹ về trước không?”

“Ừ.” Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Ừ?

Nhan Vũ Trúc kinh hãi đến mức suýt rớt con ngươi ra ngoài. Lưu Thiên Hàn vừa đồng ý ăn lẩu với Hách Trung Văn, cô ta cũng đã đủ kinh ngạc rồi, bây giờ anh lại còn đồng ý giúp Nhan Nhã Tịnh đưa đón trẻ con?

Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn luôn lạnh lùng vô cảm. Cô ta quen biết anh nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng tự đón cô ta. Từ khi nào mà anh trở nên tốt bụng như vậy?

Ánh mắt của Nhan Vũ Trúc như một con dao rơi trên mặt Nhan Nhã Tịnh. Cô ta không biết vì sao Hách Trung Văn lại lầm tưởng rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của anh ta, nhưng không cần biết ra sao, cô ta cũng không cho phép ba quả bom Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ này chôn bên cạnh mình. Cô ta phải gỡ bỏ triệt để từng quả một!

Buổi chiều đến đón Nhan Nhã Tịnh là Lưu Thiên Hàn và hai đứa trẻ.

Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Mỹ đã hớn hở nhào vào trong lòng cô, cô bé liếc nhìn phần gáy cao quý lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn: “Mẹ ơi, ông cậu đẹp trai cực kỳ cực kỳ luôn! Ông cậu mua cho con quá trời nhiều sô cô la!”

Khóe môi của Nhan An Bảo run rẩy. Nhan An Mỹ, em là đồ chỉ biết ăn không có tiền đồ, cứ mua sô cô la cho em là đẹp trai hả? Thôi được rồi, cậu bé thừa nhận, ông cậu thực sự đẹp trai, còn mua transformers cho cậu bé nữa.

Ông cậu…

Nhan An Bảo cụp mí mắt xuống, sâu trong đáy mắt có đôi chút hụt hẫng thấy rõ. Thật ra cậu bé không thích gọi anh là ông cậu, cậu thích gọi anh là ba hơn. Đáng tiếc, anh không phải ba của cậu bé.

“Anh Lưu, cám ơn anh đã giúp chăm sóc An Bảo và An Mỹ. Đợi có lương rồi tôi mời anh ăn cơm.” Nhan Nhã Tịnh không thích nợ ân tình của người khác, cô nhẹ nhàng nói với Lưu Thiên Hàn.

“Ừ.”

Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn ít qua lại, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được, anh kiệm lời như thế nào.

Cô cho rằng sau khi đồng ý, Lưu Thiên Hàn sẽ không nói gì nữa. Nhưng bất ngờ là sau một hồi trầm mặc, anh lại bảo: “Bọn trẻ rất ngoan.”

“Hả?” Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, anh Lưu đang nói chuyện phiếm với cô?

Nhan Nhã Tịnh vừa suy nghĩ xem nên tiếp lời gì đó thì nghe thấy Nhan An Mỹ mê trai cảm thán: “Ông cậu đẹp trai quá! Nói chuyện cũng đẹp trai nữa luôn! Con muốn mau chóng lớn nhanh, lớn lên con sẽ cưới ông cậu!”

“Ông cậu, ông phải chờ con lớn lên đấy nhé. Con muốn làm cô dâu của ông cậu!” Nhan An Mỹ nói với Lưu Thiên Hàn như thật.

Nhan An Bảo nhìn Nhan An Mỹ đầy khinh bỉ: “Nhan An Mỹ, em có ngốc không vậy? Chúng ta và ông cậu là họ hàng, họ hàng với nhau không thể kết hôn được đâu.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ ánh mặt trời của Nhan An Mỹ trở nên ỉu xìu xuống chỉ trong nháy mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ông cậu đẹp trai như vậy, nếu em không kết hôn với ông cậu, ông cậu sẽ bị người khác cướp đi mất!”
 
Chương 25


CHƯƠNG 25

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Nhan An Mỹ lập tức cười tít mắt: “Mẹ ơi, mẹ và ông cậu không phải họ hàng, hai người có thể kết hôn! Phù sa không chảy ruộng ngoài, mẹ cưới ông cậu đi!”

Bàn tay vịn vô lăng của Lưu Thiên Hàn khựng lại. Anh biết, lời của Nhan An Mỹ hoàn toàn là lời nói của trẻ con không kiêng nể gì, nhưng không rõ vì sao anh lại có chút chờ mong câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh.

“Khụ khụ…” Nghe Nhan An Mỹ nói vậy, Nhan Nhã Tịnh suýt sặc nước miếng. Vốn dĩ khi đối mặt với Lưu Thiên Hàn thì nhịp tim của cô đã không ổn định được rồi, lại thảo luận đề tài mẫn cảm như vậy, khiến mặt cô nóng như phát sốt.

Nhan An Bảo cũng nhìn Nhan Nhã Tịnh đầy chờ mong. Cậu bé thừa nhận mình cũng nghĩ như vậy. Hơi bất công với bà, nhưng nếu người mẹ thích là ông cậu thì Nhan An Bảo ủng hộ bọn họ ở bên nhau vô điều kiện.

Như vậy chúng mới có thể ở cùng ông cậu mãi mãi. Cậu bé muốn ở cùng ông cậu mãi mãi.

Nhan Nhã Tịnh ho húng hắng mãi mới tìm lại được giọng nói của mình. Cô xoa mái đầu nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ, quở trách: “An Mỹ, con nói bậy cái gì vậy, anh Lưu là trưởng bối của mẹ!”

“Anh Lưu, An Mỹ còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đừng nghe con bé nói linh tinh. Tôi thề, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với anh cả! Đánh chết tôi tôi cũng không dám ngấp nghé anh Lưu đâu!”

“Ừ.” Bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn để trên vô lăng, những đốt ngón tay trắng bệch thấy rõ. Thì ra cô không muốn lấy anh! Sao trong lòng lại khó chịu thế này!

Lưu Thiên Hàn mở cửa sổ xe. Gió mát thổi vào, lòng anh càng ngột ngạt hơn.

Biệt thự của Hách Trung Văn nằm cạnh biệt thự Tầm Viên của Lưu Thiên Hàn. Lúc Lưu Thiên Hàn đi đón Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn đã từ nhà họ Hách trở về.

Nhan Nhã Tịnh vừa xuống xe, Hách Trung Văn đã xông tới như một tia chớp, đè mạnh cô lên cửa xe.

Nụ cười ở khóe môi Hách Trung Văn hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Đã dồn xe thành công!

Hách Trung Văn vén một sợi tóc vàng trước trán mình, nhân tiện soi mặt mình trong gương chiếu hậu của chiếc xe thể thao. Cool ngầu vô đối, cực kỳ hoàn mỹ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh ta cúi mặt, nhìn Nhan Nhã Tịnh đắm đuối. Đột nhiên trong tay anh ta xuất hiện một bó hoa hồng đỏ tươi như làm ảo thuật.

“Chị đại, tặng em nè.”

Nhan Nhã Tịnh không ngờ vừa xuống xe đã bị va đập như vậy, cô cảm thấy thắt lưng mình sắp bị xô gãy luôn rồi.

Cô xoa eo mình, nghiến răng vì đau, còn chưa nguôi ngoai thì đã thấy môi Hách Trung Văn nhích dần về phía môi mình.

Dồn xe chỉ là khúc dạo đầu thôi, thời khắc đẹp nhất dĩ nhiên là ôm hôn thắm thiết.

Hách Trung Văn nhắm mắt lại. Giờ khắc này, anh ta chỉ muốn kề bên, hôn thắm thiết cô gái mà anh ta yêu.

“Hắt xì!”

Ba tiếng hắt xì vang lên cùng lúc.

Nhan Nhã Tịnh đẩy tay Hách Trung Văn ra, khi nhìn thấy đầu sỏ gây tội trong tay Hách Trung Văn, cô nhanh chóng đặt bó hoa hồng đỏ tươi kia ra xa.
 
Chương 26


CHƯƠNG 26

Cô quay người lại, kiểm tra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cẩn thận. May mà lần này chỉ mới nổi một vài nốt sưng nhỏ, không quá nghiêm trọng.

“An Bảo, An Mỹ, các con sao rồi? Mặt có ngứa không?” Nhan Nhã Tịnh lo lắng nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, hỏi.

“Mẹ, con không sao.” Nhan An Mỹ khẽ lắc đầu, còn ánh mắt của Nhan An Bảo thì vô thức dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn.

Vừa rồi ông cậu cũng hắt xì và gương mặt cũng có vài vết đỏ giống cậu bé. Cậu bé và An Mỹ đều dị ứng với phấn hoa. Trước đây đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói hẳn là do di truyền. Cậu bé luôn nghĩ bệnh dị ứng là di truyền từ ba, nào ngờ lại di truyền từ ông cậu.

“Bé con, hai con bị làm sao thế? Sao bỗng dưng lại hắt xì?” Hách Trung Văn xót xa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Hình như còn nổi mẩn lên nữa này. Bé con, không phải các con bị dị ứng phấn hoa giống như cậu nhỏ đấy chứ?”

“Vâng ba ạ, chúng con bị dị ứng với phấn hoa… Hắt xì!” Nhan An Mỹ còn chưa nói xong thì đã hắt xì.

Như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt Hách Trung Văn chợt cứng đờ.

Nhưng rất nhanh đã lập tức trở về dáng vẻ của một đứa trẻ to xác, anh ta cười: “Bệnh này… Bệnh này có thể di truyền cách một thế hệ luôn cơ à, đúng là thần kỳ…”

Ngay sau đó, anh ta áy náy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nói: “Xin lỗi các con, lỗi tại ba. Ba không biết các con dị ứng với phấn hoa. Nếu biết trước thì ba đã tặng cho mẹ con bất ngờ khác rồi.”

“Ba, chúng con không sao. Mặt con giờ cũng không có ngứa nữa rồi!” Nhan An Mỹ xoa mặt Hách Trung Văn như một bà cụ non: “Ba, ba cũng đừng áy náy! Đúng rồi ba ơi, chẳng phải ba nói muốn ăn lẩu sao? Chúng ta mau đi ăn thôi, con rất muốn ăn lẩu!”

“Được! Cục cưng, chúng ta đi ăn lẩu thôi!” Hách Trung Văn bế Nhan An Mỹ bằng một tay, bước nhanh vào bên trong biệt thự.

Nhan An Mỹ lén đưa mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, âm thầm thè lưỡi. Cô bé cảm thấy mình thật sự giống một kẻ phản bội, ba đối xử với mình tốt như vậy mà có lúc mình còn hy vọng mẹ với ông cậu đến với nhau.

Để chăm sóc Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, Hách Trung Văn đã mời riêng vài dì giúp việc.

Nguyên liệu cho món lẩu đã được các dì chuẩn bị sẵn cả, nước lẩu tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Bụng Nhan An Bảo đã kêu gào lên từ lâu vì đói, cậu bé cầm đũa bằng tay trái, gấp một miếng thịt dê thơm ngào ngạt.

Nhan An Bảo vừa định cho thịt dê vào miệng thì để ý thấy Lưu Thiên Hàn cũng gắp một miếng khoai tây, điều hiển nhiên là anh cũng dùng đũa bằng tay trái!

Nhan An Bảo nhìn sang Hách Trung Văn, Hách Trung Văn đang ân cần gắp đồ ăn cho Nhan Nhã Tịnh, mà Hách Trung Văn thì dùng tay phải.

Đôi mắt như quả nho của Nhan An Bảo nhuốm một màu đen sâu thẳm. Đáng lý ra cậu bé và Hách Trung Văn mới là ba con ruột. Vì sao khuôn mặt, tính cách và cả những phương diện khác nữa của cậu bé đều giống với ông cậu hơn?

“Chị đại, em ăn nhiều vào, em gầy quá đấy.” Hách Trung Văn gắp cho Nhan Nhã Tịnh một con tôm bóc vỏ: “Chị đại, tôi nhớ trước kia em thích ăn tôm bóc vỏ nhất!”

Nghe Hách Trung Văn nói vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lưu Thiên Hàn cũng gắp một con tôm đã bóc vỏ định bỏ vào trong bát Nhan Nhã Tịnh, đưa gần tới bát của cô thì anh mới chợt bừng tỉnh.

Anh đang làm gì thế này!

Mặc dù cô gọi anh là cậu nhỏ, nhưng bọn họ còn chưa đến mức độ thân thiết để anh có thể gắp đồ ăn cho cô.
 
Chương 27


CHƯƠNG 27

“Hách béo, cậu không cần gắp đồ ăn giúp tôi đâu, tôi có thể tự ăn được.” Nhìn núi đồ ăn trong bát, Nhan Nhã Tịnh bất đắc dĩ nói.

“Chị đại, là vì tôi thích phục vụ cho em thôi mà!” Hách Trung Văn không tự ý thức được mình bị dè bỉu, vẫn xun xoe đáp lại.

“Hách béo, cậu cũng mau ăn đi, lẩu ăn nóng mới ngon.” Thật ra Nhan Nhã Tịnh muốn nói, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm tôi ăn không vào, nhưng vì không muốn tổn thương trái tim bé bỏng của Hách Trung Văn nên chọn cách nói khéo.

“Chị đại, em tốt với tôi quá!” Hách Trung Văn như thể bị cảm động, đột nhiên anh ta dụi vào người Nhan Nhã Tịnh, ôm lấy cánh tay cô rồi úp lên vai cô như một chú cún con.

“Chị đại, bây giờ tôi vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Chúng ta thật sự có con với nhau. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, rất hạnh phúc… Không đúng! Chị đại, tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ…”

“Chị đại, em và các cục cưng sẽ không rời bỏ tôi đúng không?”

Nhìn tay Hách Trung Văn đặt trên cánh tay của Nhan Nhã Tịnh, tay Lưu Thiên Hàn bỗng khựng lại một thoáng, đôi đũa đang cầm rơi loảng xoảng xuống bàn.

Tim đập hoảng loạn, ăn không vào nữa.

Lưu Thiên Hàn không nhìn về phíag Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn nữa: “Tôi còn có việc, về trước đây.”

Hách Trung Văn chỉ ước sao cái bóng đèn Lưu Thiên Hàn đi cho mau, nên không giữ anh lại. Anh ta ôm cánh tay Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại! Em nói xem cái đêm của năm năm trước, nếu em không lén rời đi thì tốt biết mấy, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau bao năm như vậy.”

Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng đẩy Hách Trung Văn ra: “Buổi tối hôm đó không phải là cậu bỏ đi trước sao?”

“Hả?” Hách Trung Văn sửng sốt, lời nói hôm nay của người phụ nữ tên Trương Vân kia lại vang vọng trong đầu anh ta.

Không lẽ, người ở cùng anh ta buổi tối hôm đó… đúng thật là Trương Vân?

Vậy còn chị đại…

Hách Trung Văn nhìn Nhan An Bảo đang bình tĩnh cầm đũa ăn bằng tay trái, lẽ nào chị đại đi vào phòng của cậu nhỏ?

Các bé cưng cũng là con của cậu nhỏ?

Vậy còn Nhan Vũ Trúc kia là sao nữa?

Hách Trung Văn còn chưa kịp hoàn hồn sau mớ hỗn độn thì lại nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói: “Hách béo, có vài lời tôi phải nói rõ ràng với cậu.”

“Tôi vẫn luôn xem cậu như một người bạn tốt, cũng sẽ chỉ là bạn mà thôi, cho dù An Bảo và An Mỹ…”

Hách Trung Văn không ngốc, nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, đương nhiên anh ta có thể đoán được tiếp theo cô sẽ từ chối ở bên anh ta.

Sắc mặt anh ta hơi tái đi, cố hết sức kéo ra một nụ cười cứng ngắc: “Chị đại, chúng ta tiếp tục ăn lẩu, ăn lẩu đi. Có gì nói sau.”

Nhan Nhã Tịnh biết Hách Trung Văn đang đánh trống lảng, nhưng những lời đó cô không thể không nói. Không thích một người mà lại gieo cho họ hy vọng là một chuyện tàn nhẫn.

Vừa định mở miệng nói thì di động của Nhan Nhã Tịnh đổ chuông như thể đang đòi mạng.
 
Chương 28


CHƯƠNG 28

Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Cao Bắc Vinh: “Là bác sĩ Nhan đúng không? Bây giờ cô có rảnh không? Lưu Cửu bệnh nặng rồi, nếu có rảnh thì phiền cô đến đây một chuyến.”

Nghe nói Lưu Thiên Hàn bị bệnh, trái tim Nhan Nhã Tịnh không khỏi run lên. Cô sợ tình trạng của anh không ổn, cũng không quan tâm việc ăn lẩu nữa mà cầm hòm thuốc, vội vã chạy sang biệt thự của Lưu Thiên Hàn ở sát vách.

Cũng giống như lần trước, khi Nhan Nhã Tịnh sang đến nơi thì Cao Bắc Vinh đã chờ sẵn ở bên ngoài biệt thự.

Vừa thấy Nhan Nhã Tịnh, Cao Bắc Vinh bước khập khiễng đến chào đón, ánh mắt anh ấy không giấu nổi niềm lo lắng: “Bác sĩ Nhan, tình hình của Lưu Cửu hình như không tốt lắm. Cậu ấy nói bị chua ngực. Trước giờ tôi nghe nói loét dạ dày, đau lưng, đau chân các thứ chứ chưa nghe “chua ngực” bao giờ cả. Cô nói xem, Lưu Cửu sẽ không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nào đấy chứ?”

Chua ngực?

Nhan Nhã Tịnh cau mày, cô theo thầy học nhiều năm nhưng vẫn chưa nghe cụm từ chua ngực này bao giờ.

Chưa gặp Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh không dám kết luận bừa, cô nhìn Cao Bắc Vinh: “Anh Lưu ở trong phòng phải không? Tôi vào xem thử.”

Lưu Thiên Hàn đang ở phòng làm việc. Anh không bật đèn, hơn nửa người đều bị bao phủ trong bóng tối, đường nét hoàn mỹ như điêu khắc. Khí chất của anh cao quý bẩm sinh, dù không nói lời nào vẫn toả ra khí thế áp đảo người khác. Từ xa nhìn lại, trông anh như một vị vua của thế giới bóng đêm.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở trước cửa phòng, Lưu Thiên Hàn hơi sửng sốt: “Sao cô lại sang đây?”

“Là tôi nhờ bác sĩ Nhan sang đây.”

Cao Bắc Vinh mở đèn phòng làm việc, nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ mặt lo âu: “Lưu Cửu, chẳng phải cậu nói ngực rất chua hay sao? Mau để bác sĩ Nhan xem thử. Kiểu chua ngực này hiếm thật. Đừng có là bệnh hiểm nghèo gì đấy!”

“Đúng đấy anh Lưu. Để tôi xem thử cho anh.” Nhan Nhã Tịnh đặt hòm thuốc lên bàn của Lưu Thiên Hàn: “Tôi bắt mạch cho anh trước.”

Lưu Thiên Hàn hơi chần chừ, nhưng nghĩ lại thì anh vẫn vươn tay ra cho Nhan Nhã Tịnh.

Khi ngón tay vừa chạm vào da thịt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt nóng bừng.

Vô số hình ảnh tươi đẹp bắt đầu gây rối trong đầu cô, cô hít sâu một hơi, phải không ngừng tự nhủ với bản thân rằng bác sĩ nên điều trị cho bệnh nhân bằng một trái tim bình thường thì đầu ngón tay của cô mới bớt run hơn.

Mạch tượng của Lưu Thiên Hàn không khác biệt lắm so với lần trước. Mạch đập mạnh mẽ, khí huyết dồi dào, cũng không có dấu hiệu nóng trong người, hẳn là rất khỏe mạnh mới phải, sao bỗng nhiên lại thấy chua ngực?

Nhan Nhã Tịnh thu tay về, định tìm hiểu sâu thêm về tình trạng bệnh của anh: “Anh Lưu, anh có thể nói rõ hơn về trình trạng bệnh của anh không? Anh bắt đầu cảm thấy chua ngực từ khi nào? Ngoại trừ lồng ngực thì còn triệu chứng ở chỗ nào khác nữa không?”

Không biết có phải do ảo giác của Nhan Nhã Tịnh hay không, nhưng hình như khuôn mặt tuấn tú đó của Lưu Thiên Hàn hơi ửng hồng, là màu hồng của vẻ ngượng ngùng.

Thấy Lưu Thiên Hàn chẳng nói chẳng rằng, Cao Bắc Vinh không nén được sự sốt ruột: “Lưu Cửu, cậu mau nói đi! Nếu cậu lỡ mắc bệnh hiểm nghèo, ba mẹ cậu sẽ tới đây đập chết tôi mất!”

Rõ ràng có sự bối rối trong ánh mắt của Lưu Thiên Hàn, đôi mắt sâu và bao la như biển cả, gần như có thể hút hồn người vào trong.

Sau khi im lặng một lúc lâu, đôi môi mỏng của anh mấp máy, giọng nói anh trầm thấp và truyền cảm như giai điệu đàn violin vang lên: “Khi nhìn thấy một người phụ nữ thân mật với người đàn ông khác, ngực sẽ rất chua. Ừ, có thể là bị bệnh rồi.”
 
Chương 29


CHƯƠNG 29

“Phụt…”

Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cô còn tưởng rằng Lưu Thiên Hàn mắc phải chứng bệnh gì cực kỳ nghiêm trọng, nào ngờ lại là ghen tuông!

Lưu Thiên Hàn nổi máu ghen mà cũng không hay biết. Thật quá… ngây thơ chăng?

Cao Bắc Vinh cũng cảm thấy phấn khích. Lúc Lưu Thiên Hàn trở về, Cao Bắc Vinh có gọi anh ăn cơm nhưng anh nói mình ngực mình bị chua, không muốn ăn. Cao Bắc Vinh còn tưởng rằng anh bị bệnh gì đó khủng khiếp lắm. Cực khổ cả buổi trời, thì ra là ghen à!

Khóe môi Cao Bắc Vinh giật giật, anh ấy cũng muốn cười to thành tiếng nhưng sợ người nào đó sẽ dùng vũ lực quá mạnh đánh gãy luôn một chân còn lại của mình, nên đành phải nhịn cười đến mức cả người co rúm như bị rút gân.

Thấy sắc mặt tối sầm của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh sợ cô mà còn tiếp tục cười nữa sẽ khiến anh tức giận, cô vội bịt miệng lại: “Xin lỗi nhé anh Lưu, tôi không cố ý đâu. Tôi… cổ tôi hơi ngứa, không khống chế được.”

“Anh Lưu, anh không mắc bệnh gì cả. Có lẽ do anh thích người phụ nữ đó, phản ứng này của anh là đang ghen.”

Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh ngày càng run rẩy, cô sợ mình kiềm chế không được sẽ lại bật cười khiến Lưu Thiên Hàn thẹn quá hóa giận. Cô thu dọn hòm thuốc, nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự.

Đi xuống lầu, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cũng không kiềm chế được nữa mà phá lên cười.

Nhan Nhã Tịnh cười đến mức không cười được thêm nữa, người phụ nữ mà Lưu Thiên Hàn thích là Nhan Vũ Trúc sao? Anh và Nhan Vũ Trúc có vẻ rất thân thiết.

Nhan Nhã Tịnh ấn ngực mình, xem bệnh xong rồi bị lây nhiễm hay sao thế? Hình như ngực cô cũng chua chua thì phải…

Ghen tuông…

Trong đầu Lưu Thiên Hàn là một mớ hỗn loạn, biểu hiện ban nãy của anh hiển nhiên là đang ghen.

Sao có thể như thế được? Cô là người của Trung Văn, là mẹ của các con của Trung Văn mà.

Cao Bắc Vinh kìm nén khổ vô cùng, sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi thì cuối cùng anh ấy không thể kiểm chế được nữa, phá lên cười.

“Ha ha ha! Lưu Cửu, cậu đang hồi xuân đấy à!” Cao Bắc Vinh không sợ chết, lê cái chân gãy đến trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, nói mau, nói mau, cậu nhìn trúng con gái nhà ai thế? Có muốn tôi lừa con người ta đem đến tận giường cậu không?”

“Câm miệng!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.

Tình đầu chớm nở của Lưu Thiên Hàn còn lạ hơn cả cây sắt ra hoa. Cao Bắc Vinh tiếp tục không vâng lời, tiến về trước: “Lưu Cửu, chúng ta là anh em, cậu tiết lộ cho tôi một ít đi. Tôi đảm bảo sẽ không nói với bất kỳ người nào khác. Nói mau lên, người lọt vào mắt xanh của cậu là ai thế?”

“Cậu!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo như phát ra từ trên đỉnh núi băng, Cao Bắc Vinh không khỏi rùng mình.

Cao Bắc Vinh nghiến răng, cười gượng: “Thế thì thôi đi. Cậu không phải mẫu người mà tôi thích. Cơ thể này của cậu ôm cứng ngắc, cấn người gần chết! Tôi thích con gái trắng trẻo mềm mại hơn. Như bác sĩ Nhan ấy, chắc chắn ôm sẽ rất thoải mái!”
 
Chương 30


CHƯƠNG 30

Cao Bắc Vinh đang mơ tưởng về cái ôm ấm áp dịu dàng vô cùng say sưa, bỗng nhiên cảm giác mi tâm của mình phát rét. Vừa mở mắt ra đã thấy Lưu Thiên Hàn đang lạnh lùng nhìn mình. Ánh mắt đó như lưỡi kiếm băng, dường như đang muốn chém anh ấy thành trăm nghìn mảnh.

Cơ thể gầy guộc của Cao Bắc Vinh bắt đầu run rẩy. Vì sao Lưu Cửu lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế? Cứ như thể mình vừa đụng chạm phải vợ cậu ta vậy!

Đầu Cao Bắc Vinh chợt nảy số, chẳng lẽ người phụ nữ khiến Lưu Cửu chớm nở tình đầu chính là bác sĩ Nhan?

Thế này thì… hơi phiền phức đấy.

Cao Bắc Vinh có nghe kể về chuyện của Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn. Lưu Cửu tuy lạnh lùng nhưng thật ra rất nặng tình, rất quan tâm chị cả Lưu Diễm Mai và đứa cháu trai này. Nếu anh vừa ý với Nhan Nhã Tịnh, chỉ sợ… sẽ thật sự phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại mất thôi.

Phải làm sao để Lưu Cửu cũng có được một tình yêu trọn vẹn đây?

Trước khi về lại biệt thự của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh nhận được một cuộc điện thoại từ ba mình, Nhan Thành Lâm.

Nhan Thành Lâm nói bà nội Nhan Nhã Tịnh bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa, muốn được gặp Nhan Nhã Tịnh lần cuối.

Nhan Nhã Tịnh không hề có cảm tình gì với Nhan Thành Lâm nhưng bà nội Nhan lại rất tốt với cô, cô cũng muốn đi thăm bà nội Nhan.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng nhà họ Nhan đã bày sẵn thiên la địa võng chờ mình. Lần này cô về nhà họ Nhan sẽ phải sa vào cảnh muôn đời không ngóc đầu dậy nổi!

Nhan Nhã Tịnh không thích Thanh Thiên Bội và Nhan Thành Lâm, nếu bọn họ không thậm thụt sau lưng mẹ cô thì mẹ cô đã chẳng buồn bực mà chết. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đến nhà họ Nhan, cô cũng không thèm nhìn mặt Thanh Thiên Bội và Nhan Thành Lâm mà đi thẳng lên phòng của bà nội trên lầu.

Bà nội hiện giờ đang thở hắt ra nhiều hơn hít vào, đôi mắt già nua vô hồn. Khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt ấy chợt sáng rừng rực lên tựa như hồi quang phản chiếu.

“Nhã Tịnh, là Nhã Tịnh của bà đúng không?”

Tay bà nội Nhan run rẩy nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, Minh Tự đâu rồi? Sao nó không về thăm bà cùng cháu?”

Vành mắt Nhan Nhã Tịnh chua xót, bà nội ốm đến nỗi quên cả chuyện Minh Tự đã là người thực vật.

Nhan Nhã Tịnh quay mặt đi không để bà thấy đôi mắt ngấn lệ của mình: “Bà nội, Minh Tự ra nước ngoài du học rồi, vài ngày nữa em ấy sẽ về thăm bà.”

“Ra nước ngoài du học à? Minh Tự của bà có triển vọng lắm.” Bà nội Nhan vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cháu và Minh Tự đều phải sống thật rốt…”

Nhan Nhã Tịnh nắm chặt tay bà nội. Sau khi mẹ qua đời, Minh Tự bị tai nạn xe cộ rồi biến thành người thực vật, Nhan Thành Lâm đuổi cô và Nhan Minh Tự ra khỏi nhà họ Nhan. Nếu không phải bà nội lén giúp đỡ bọn họ thì Minh Tự đã sớm chết từ lâu rồi.

“Bà nội, bà cũng phải khỏe lên…” Nhan Nhã Tịnh hoảng loạn lau nước mắt, tình trạng này của bà nội có khi không chống đỡ được thêm mấy ngày nữa.

Bà nội Nhan nói mấy câu cùng với Nhan Nhã Tịnh, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhan Nhã Tịnh xuống lầu, Thanh Thiên Bội cười hiền từ chào đón: “Nhã Tịnh à, chuyện lần trước cảm ơn con, nếu không có con chắc dì đã không đợi được xe cứu thương đến rồi. Nhã Tịnh, con vẫn chưa ăn cơm đúng không? Dì đã bảo vú chuẩn bị thức ăn rồi, tối nay ở lại ăn cơm đi!”
 
Chương 31


CHƯƠNG 31

“Đúng đấy Nhã Tịnh. Cả nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm chung với nhau. Tối nay ở lại ăn cơm đi.” Nhan Thành Lâm cười hiền từ đi tới, dáng vẻ hệt như một người cha tốt.

Nhìn hai gương mặt dối trá của Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy ghê tởm. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào cả, cô rảo bước ra phòng khách.

Thanh Thiên Bội nháy mắt ra hiệu với Nhan Thành Lâm, Nhan Thành Lâm bước nhanh theo, nắm lấy cổ tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi, con ở lại ăn với ba một bữa cơm đi!”

“Ba? Ông Nhan, phiền ông đừng xúc phạm chữ “ba” này. Ghê tởm lắm!” Nhan Nhã Tịnh hất tay Nhan Thành Lâm, tiếp tục đi ra ngoài.

Sắc mặt Nhan Thành Lâm hơi khó coi khi bị Nhan Nhã Tịnh làm nghẹn họng như vậy, nhưng nghĩ đến mục đích tối nay, ông ta tươi cười nói: “Nhã Tịnh, xem con đi kìa, tính tình vẫn bướng bỉnh như ngày nào! Ba biết trước đây ba đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng bây giờ ba thật lòng muốn bù đắp cho con.”

Nhan Nhã Tịnh cười khẩy: “Bù đắp? Ông Nhan, ông cho thuốc mê vào đồ ăn để bù đắp cho tôi à? Ông Nhan ạ, cái sự bù đắp này của ông tôi nhận không nổi đâu!”

Nhan Thành Lâm giật mình. Ông ta không ngờ Nhan Nhã Tịnh chưa ăn thức ăn trên bàn mà đã nhìn ra trong đồ ăn có cho thêm thứ gì đó.

Sơ hở chỗ nào chứ? Sao lại bị Nhan Nhã Tịnh phát hiện?

“Ông Nhan, thức ăn ngon như thế thì nên để lại cho mình ăn đi. Tôi không rảnh mà chơi đùa ba mươi sáu kế với mấy người!”

Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh đóng sập cửa phòng khách rồi bước ra khỏi biệt thự.

Gió đêm hơi se lạnh, nhưng trái tim Nhan Nhã Tịnh còn lạnh hơn.

Năm đó, Nhan Thành Lâm cưới mẹ cô chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản của bà. Ông ta đã thông đồng với Thanh Thiên Bội từ đầu.

Buồn cười là mẹ cô hết mực chung tình với ông ta, đưa hết tiền của trong tay để giúp ông ta công thành danh toại mà không hề giữ lại cho mình chút gì. Kết quả là kẻ thứ ba dắt theo hai người con trai tới nhà, bà ấy thì bị chồng đuổi ra khỏi cửa.

Nước mắt suýt lăn ra khỏi hốc mắt. Nhan Nhã Tịnh ngửa mặt lên, cố để không cho nước mắt rơi xuống.

Một người như Nhan Thành Lâm không đáng để cô phải rơi lệ.

Nhan Nhã Tịnh hít thật sâu, lúc vừa định mở cổng chính thì sau cổ chợt tê rần. Thế giới của cô chìm vào u tối.

Một giây trước khi mất đi ý thức, Nhan Nhã Tịnh nghe được tiếng nói của Nhan Thành Lâm.

“Mau đưa đến chỗ của sếp Bùi, ba mươi tỷ đấy, không được xảy ra bất kỳ sơ sót gì.”

“Ông Nhan, nghe nói sếp Bùi bản tính hung ác, lỡ như cô chủ Nhan bị ông ta giày vò đến chết thì…”

Không đợi người nọ nói xong, Nhan Thành Lâm đã cắt ngang lời anh ta mà không có lấy một cảm xúc: “Bị giày vò đến chết thì đó là số kiếp của nó!”

Nhan Nhã Tịnh cười khẩy trong lòng. Đây là ba ruột của cô đấy!

Nhan Nhã Tịnh vừa mở mắt ra đã bắt gặp một khuôn mặt đen đúa, thô kệch và béo nục.

Nhan Nhã Tịnh biết đây chính là sếp Bùi theo lời của Nhan Thành Lâm.
 
Chương 32


CHƯƠNG 32

Sếp Bùi không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ tỉnh lại nhanh như vậy nên không khỏi giật mình, nhưng nghĩ đến việc Nhan Nhã Tịnh đã bị tiêm thuốc, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ông ta, ông ta lại thấy yên lòng

Ông ta nở nụ cười đen tối với Nhan Nhã Tịnh, lộ ra khuôn miệng với hàm răng vàng khè: “Bé cưng à, em đẹp quá. Còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa. Ba mươi tỷ này cũng đáng giá!”

“Rốt cuộc ông muốn làm gì? Thả tôi ra khỏi đây mau!” Giọng Nhan Nhã Tịnh khàn khàn, vẻ mặt cảnh giác, quát lên với sếp Bùi.

“Đừng chạm vào tôi, ông đừng chạm vào tôi!” Thấy tay của sếp Bùi sờ lên người mình, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ghê tởm đến cực độ: “Ông cút ngay cho tôi!”

Cô lần mò muốn tìm di động của mình để báo cảnh sát.

Còn chưa kịp chạm vào thì điện thoại đã reo lên. Cô không xem là ai gọi đến mà đã vội vàng cầm lấy, ấn vào nút trả lời rồi hét lớn: “Cứu tôi!”

Nhan Nhã Tịnh vừa dứt lời, điện thoại di động của cô đã bị sếp Bùi giật lấy, thẳng thừng ném ra ngoài cửa sổ.

“Bé con đáng yêu, em quyến rũ quá. Nào, để tôi yêu em cho tốt nhé.”

Nói xong, sếp Bùi liền đi về phía Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức lực toàn thân xoay người lại khiến cho sếp Bùi vồ hụt.

Sếp Bùi cũng không tức giận. Ông ta giữ vai cô khiến cô không thể động đậy.

Tất nhiên, Nhan Nhã Tịnh không muốn để ông ta thành công, cô liều mạng giãy dụa. Khi ở nước ngoài cô đã học được một số kỹ năng tự vệ, quá đủ để đối phó với một người đàn ông bình thường. Nhưng bây giờ cô đã bị tiêm một thứ thuốc gì đó thậm chí còn rất khó cử động cơ thể. Cho nên, với sức lực của cô bây giờ, căn bản cũng không phải là đối thủ của sếp Bùi.

“Biến đi! Cút ngay cho tôi!”

Nhan Nhã Tịnh đấm đá sếp Bùi, chút ít sức lực đó của cô đánh lên người ông ta như đang gãi ngứa.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt sếp Bùi, Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ tột cùng. Chẳng lẽ đêm nay cô thật sự bị người đàn ông ghê tởm này chiếm đoạt sao?

Không! Cô tuyệt đối sẽ không để mình bị hủy hoại thế này!

Cô thầm cắn răng, tập trung toàn bộ sức lực vào chân mình.

Cô cong đầu gối lên, không hề khách khí thúc vào phần dưới của đối phương.

“A a a!”

Sếp Bùi kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Ông ta đau đớn đến độ toàn thân run lên, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói.

Ông ta bước tới tát vào mặt Nhan Nhã Tịnh một cái thật mạnh: “Con điếm thối này, mày dám đá tao à! Để xem tao chơi chết mày thế nào!”

Cái tát của ông ta quá hung ác, môi Nhan Nhã Tịnh rịn ra máu. Cô không quan tâm đến sự đau đớn trên mặt, nhìn thấy một cái ly thủy tinh trên bàn đầu giường bên cạnh, cô liền cầm lấy đập vào đầu sếp Bùi.

Máu đỏ tươi chảy xuống trán ông ta, nhuộm đỏ cả hai mắt ông ta.

Ông ta lập tức thô bạo túm tóc Nhan Nhã Tịnh, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Con điếm thối, ba mày và chị gái mày đã bán mày cho tao rồi, mày còn dám không nghe lời ông mày à? Được, rượu mời không uống thích uống rượu phạt à, thế thì cũng đừng trách ông mày không nể mặt!”

Nói rồi, sếp Bùi giang tay nện mạnh đầu Nhan Nhã Tịnh vào tường.
 
Chương 33


CHƯƠNG 33

Nhan Nhã Tịnh vốn đã choáng váng, sau khi bị sếp Bùi đập đầu thì lại càng mơ màng hỗn loạn hơn.

Cô biết đêm nay sếp Bùi sẽ không tha cho mình. Rất có khả năng là cô còn không thể còn sống sót rời khỏi gian phòng này, nhưng cho dù cô chết thì cũng sẽ không để tên đàn ông này sống khá khẩm!

Còn cả Nhan Thành Lâm và Nhan Vũ Trúc nữa…

Bọn họ đã quyết tâm muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô cảm tạ bọn họ, cảm tạ bọn họ đã cắt đứt hoàn toàn chút quan hệ máu mủ cuối cùng giữa cô và họ!

Nhan Thành Lâm, Nhan Vũ Trúc, tốt nhất là các người nên cầu nguyện Nhan Nhã Tịnh tôi sẽ chết ở đây đi. Nếu không, chỉ cần tôi còn một hơi thở thì các người hại tôi một, tôi nhất định sẽ đòi lại nghìn lần vạn lần!

Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh bị sếp Bùi quẳng xuống đất. Cô có thể cảm giác rõ ràng là có mảnh kiếng bể đâm vào trên lưng mình, máu me đầm đìa.

Cô đau đớn hít vào một hơi, muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng dù đã dùng sức nắm thật mạnh mép giường thì cũng không thể đứng dậy được.

“Con điếm thối, ông chơi chết mày! Chơi chết mày!”

Sếp Bùi chửi thề một tiếng, tát liên tục vào mặt Nhan Nhã Tịnh.

Cơ thể Nhan Nhã Tịnh vô cùng đau đớn nhưng cô vẫn quật cường hất cằm lên.

Cô sẽ không thừa nhận thất bại trước những người cố gắng đẩy cô vào vũng lầy ngàn đời không thể quay đầu lại này!

Cô âm thầm chộp lấy một mảnh thủy tinh, khi cái tát của sếp Bùi lại giáng tới, Nhan Nhã Tịnh gần như đã dùng hết toàn bộ sức bình sinh để đâm mảnh vỡ vào mặt đối phương.

“A a a! Mặt tôi!”

sếp Bùi đau đớn, mặt mày méo xệch biến dạng. Ông ta túm lấy Nhan Nhã Tịnh trên mặt đất đè xuống giường. Nhan Nhã Tịnh tưởng ông ta lại định đánh mình nhưng không ngờ ông ta lại đột ngột quay người lại đi tới đến một góc phòng.

Nhan Nhã Tịnh nắm lấy thành giường, khó khăn bước về phía trước. Cô nghĩ phải rời khỏi cái động quỷ này, chỉ cần cô đi ra ngoài là có thể được cứu. Thế nhưng, cô còn chưa kịp tới cửa thì đã bị sếp Bùi túm trở lại.

Cô biết càng những lúc như thế này thì càng không thể lộ ra vẻ rụt rè của mình, cô ngẩng đầu lạnh lùng nói gằn từng chữ: “Tốt nhất là ông nên để tôi rời khỏi đây! Nếu đêm nay tôi có chuyện gì không hay xảy ra thì ông cứ chờ mà ngồi tù bóc lịch!”

Cứ như thể Nhan Nhã Tịnh đã nói điều gì đó vô cùng nực cười, sếp Bùi không nhịn được mà cười phá lên: “Ha! Vào tù á hả? Trên tay tao có nhiều mạng người lắm, không phải tao vẫn còn khỏe mạnh đứng ở đây chơi chết mày à?”

sếp Bùi lau máu trên mặt, nhe răng cười gằn, ép Nhan Nhã Tịnh vào tường!

Người vừa gọi cho Nhan Nhã Tịnh là Cao Bắc Vinh.

Cao Bắc Vinh vốn muốn gọi để hóng chuyện, hỏi Nhan Nhã Tịnh cảm giác với Lưu Thiên Hàn là thế nào, không ngờ ngay sau khi điện thoại được kết nối thì lại nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Nhan Nhã Tịnh.

“Cứu tôi!”

“Alo bác sĩ Nhan, chuyện gì xảy ra ở đó vậy?”

Nhan Nhã Tịnh không nói gì thêm. Sau đó, thứ truyền vào trong tai Cao Bắc Vinh là tiếng điện thoại đập ầm ầm trên mặt đất.
 
Chương 34


CHƯƠNG 34

Cao Bắc Vinh sợ Nhan Nhã Tịnh thật sự xảy ra chuyện gì nên không dám lề mề chút nào, lập tức cầm điện thoại quay lại phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn.

“Lưu Cửu, không ổn rồi. Hình như bác sĩ Nhan xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho cô ấy thì nghe tiếng cô ấy kêu cứu. Sau đó, cô ấy không nói lời nào nữa!”

Cánh tay cầm tài liệu của Lưu Thiên Hàn chợt khựng lại, không khí quanh người chợt lạnh hẳn đi, áp lực mạnh đến mức khiến người ta không thở nổi.

“Định vị điện thoại của cô ấy!”

“Rồi rồi rồi, tôi sẽ định vị điện thoại di động của cô ấy ngay đây!”

Hiệu suất làm việc của Cao Bắc Vinh là hàng đầu. Gần như ngay lập tức sau đó, anh ấy đã nhanh chóng xác định được vị trí điện thoại di động của Nhan Nhã Tịnh.

Điện thoại của Nhan Nhã Tịnh ở một biệt thự phía bắc thành phố. Cao Bắc Vinh đã sử dụng mạng lưới tình báo của nhà họ Cố để nhanh chóng tìm ra thông tin của biệt thự này.

Căn biệt thự đó do một ông trùm than đá tên Bùi Tấn Trung đứng tên.

Bùi Tấn Trung …

Khi nhìn thấy thông tin về Bùi Tấn Trung trên mạng lưới tình báo của nhà họ Cố, ánh mắt của Lưu Thiên Hàn đã lạnh đến mức gần như có thể đóng băng người khác.

Bùi Tấn Trung là kẻ thích nhất trò hành hạ những người con gái đẹp. Ông ta đã lấy mạng không ít người, nhưng vì ông ta có nhiều tiền đến mức có thể đập chết người nên những chuyện đó đều bị dùng tiền để giải quyết, còn ông ta thì vẫn sống vui sống khỏe.

Giờ Nhan Nhã Tịnh rơi vào tay ông ta thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều!

Lưu Thiên Hàn bỗng dưng bóp mạnh tay. Cây bút vàng trong tay bị anh bẻ gãy răng rắc. Anh còn không thèm mặc áo khoác vào mà cầm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng lao ra khỏi biệt thự.

Cao Bắc Vinh đã biết Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy, theo anh ấy thấy thì cho tới bây giờ Lưu Thiên Hàn đều luôn tỉnh táo thờ ơ, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh thế này.

Cao Bắc Vinh nắm lấy cái nạng, khập khiễng đuổi theo: “Lưu Cửu, chờ tôi với, tôi đi cứu bác sĩ Nhan cùng cậu!”

Sếp Bùi bị Nhan Nhã Tịnh hành hạ không ít, cảm giác trên người mình sưng đau nhức mỏi, ông ta bèn thẹn quá hoá giận.

Đêm nay ông ta nhất định phải dạy cho người phụ nữ không biết điều này một bài học!

Nghĩ đến thứ ông ta đặt người làm từ nước L kia, trên gương mặt méo mó ục ịch của ông ta lập tức nở một nụ cười nham hiểm.

Thứ đó có tính phụ thuộc rất mạnh, một khi đã dính vào thì không thể bỏ được.

Sau khi tiêm khoảng hơn một ngày, cơn nghiện phát tác thì sẽ sống không bằng chết.

Chỉ cần ông ta tiêm cho Nhan Nhã Tịnh thứ đó thì không phải cô sẽ phải ngoan ngoãn với ông ta sao!

sếp Bùi nhanh chóng cầm một cái kim tiêm, đi từng bước đến bên cạnh Nhan Nhã Tịnh: “Con điếm thối, mày còn cứng đầu à? Chờ đến lúc tao tiêm SK cho mày thì để xem mày còn có thể cứng đầu đến mức nào!”

Nghe thấy lời sếp Bùi nói, Nhan Nhã Tịnh liền biến sắc.

Không thể dính vào thứ đó được, một khi dính vào thì cuộc sống sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, thứ SK đó quá kinh khủng!

Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh không muốn bị tiêm thứ đó vào người, nhưng hiện tại cô thật sự không còn chút sức lực nào, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn chiếc kim tiêm trên tay sếp Bùi càng ngày càng gần da thịt mình.
 
Chương 35


CHƯƠNG 35

Cây kim lạnh lẽo đã chạm vào da thịt Nhan Nhã Tịnh. Ngay khi Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng cây kim sắp đâm vào da mình thì cửa phòng đột nhiên bị phá ra.

Cơ thể mập mạp cồng kềnh của sếp Bùi bị đá văng xuống đất. Khi ông ta ngã xuống đất thì tình cờ bị đè lên cây kim tiêm, cây kim sắc lạnh đâm vào cánh tay ông ta khiến ông ta đau đớn hét lên.

Lưu Thiên Hàn nhìn trên người Nhan Nhã Tịnh dính đầy máu tươi, gân xanh trên trán giật đùng đùng. Lần đầu tiên trong đời vì một người phụ nữ mà anh có ý muốn giết người đến vậy.

Nhận hết cú đau này đến cú đau khác, sếp Bùi tức giận mặt xanh lét, ông ta hung dữ gào lên: “Thằng ranh con kia, mày dám đánh tao, để xem tao có…”

Khi nhìn rõ mặt Lưu Thiên Hàn, tiếng sếp Bùi chợt im bặt.

Lưu Thiên Hàn.

Người đàn ông tự phụ và cũng tàn nhẫn nhất Vân Hải này.

Cơ thể sếp Bùi bất giác co rúm lại, ông ta đang đau đến mức người run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười: “Cậu… cậu Lưu, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tôi đáng chết, sau này tôi không dám nữa! Cậu Lưu, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi!”

“Ông thật sự đáng chết!”

Đôi chân dài thẳng tắp giơ lên, sếp Bùi thậm chí còn không nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đã di chuyển như thế nào, nhưng ông ta có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương lồng ngực mình vỡ vụn, cảm giác sống không bằng chết.

Lưu Thiên Hàn vốn dĩ muốn dạy cho sếp Bùi một bài học nhớ đời. Thế nhưng, khi nhìn thấy cơ thể đầy máu và khuôn mặt sưng tấy khủng khiếp của Nhan Nhã Tịnh thì anh lại sợ nếu cô tiếp tục chậm trễ thì cô sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng bế cô lên, đứng dậy lao ra khỏi phòng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn thấy Cao Bắc Vinh tập tễnh bước tới, giọng nói Lưu Thiên Hàn lạnh như dao đâm: “Đừng để ông ta chết dễ dàng như vậy!”

“Mấy cái thứ giày vò kia là trò tôi thích nhất mà! Lưu Cửu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho ông ta cực kỳ “vui vẻ”!” Cao Bắc Vinh xoa nắm đấm, đá mạnh vào mặt sếp Bùi khiến ông ta “vui sướng” hét lên thảm thiết…

“Anh Lưu, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi…” Nhan Nhã Tịnh khàn giọng nói với Lưu Thiên Hàn, hơi thở rất mỏng manh.

Một giây trước, Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng cô đã định sẵn sẽ rơi vào địa ngục, nhưng không ngờ cô vẫn có thể được cứu rỗi.

Nép mình trong vòng tay Lưu Thiên Hàn, mọi hoang mang trong lòng cô đều bị quét sạch, thay vào đó là sự an tâm khó tả.

Thật sự luyến tiếc sự ấm áp của vòng tay ôm ấp này!

Lưu Thiên Hàn không nói gì. Đột nhiên, anh cúi mặt xuống bịt chặt môi Nhan Nhã Tịnh lại.

Đầu Nhan Nhã Tịnh nổ đùng một tiếng, anh Lưu lại hôn cô sao?

Anh Lưu là ông cậu của An Bảo và An Mỹ, họ như thế này có tính là loạn luân không?

Nhan Nhã Tịnh biết cô nên đẩy Lưu Thiên Hàn ra, nhưng cô không thể khống chế nổi mà chìm đắm vào.

Trên người anh thoang thoảng mùi hương cỏ, được anh hôn như thế này giống như tắm mình trong ánh mặt trời, gió nhẹ phả vào mặt khiến người ta cảm thấy tinh thần thư thái, vui vẻ.

Lưu Thiên Hàn cũng bị sửng sốt trước hành động của mình. Điều anh tự hào nhất chính là sự tự chủ của bản thân, nhưng trước mặt Nhan Nhã Tịnh thì lần nào anh cũng như bị trúng thuốc, hoàn toàn không thể khống chế nổi mình.
 
Chương 36


CHƯƠNG 36

Anh có vẻ thực sự bị bệnh rồi, không cách nào chữa khỏi được nữa.

Anh đột nhiên rời môi Nhan Nhã Tịnh, yết hầu lăn lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Trên môi bỗng trống rỗng, Nhan Nhã Tịnh chợt có cảm giác hụt hẫng.

Nhan Nhã Tịnh thầm cười trong lòng, mất mát, cô mất mát cái quái gì!

Làm sao một người như anh Lưu lại có thể yêu cô được!

Có khi anh Lưu còn không biết ghen ấy chứ. Vừa mới rồi anh hôn cô cũng chỉ là vì muốn xin lỗi cô vì đã đến muộn, dù sao thì mạch não của một số người cũng không thể đánh giá theo lẽ thường được! Người Pháp gặp nhau còn kề mặt vào nhau đó thôi!

Một nụ hôn thực sự không có ý nghĩa gì cả!

Lưu Thiên Hàn…

Ba từ này là một biểu tượng khiến người ta ngước nhìn ở Vân Hải, cao không thể chạm, cô không thể và cũng không được không biết lượng sức mình.

Sự im lặng khiến bầu không khí trở nên khó xử. Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, cô định nói gì đó để giảm bớt sự bối rối khó giải thích này thì giọng Lưu Thiên Hàn lại lọt vào tai cô: “Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.”

“Không cần, không cần đâu!” Nhan Nhã Tịnh vội vàng lắc đầu: “Anh Lưu, phần lớn máu trên người tôi đều là của Bùi Tấn Trung . Tôi không bị thương nhiều lắm đâu, chỉ cần trở về bôi thuốc mỡ là được.”

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh không đi bệnh viện kiểm tra kỹ càng được cho cô thì anh không yên tâm. Nhưng thấy Nhan Nhã Tịnh khăng khăng, anh cũng không đề cập tới việc đến bệnh viện nữa.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ đến chuyện gì đó, liền nói tiếp: “Anh Lưu, làm phiền anh đưa tôi đến Cư Xá Thiên Mệnh. Tôi sợ nếu tôi đến gặp Hách béo với bộ dạng như thế này thì sẽ làm cho An Bảo và An Mỹ hoảng loạn mất.”

“À, anh cho tôi mượn điện thoại di động một chút nhé, tôi gọi cho An Bảo và An Mỹ, nếu không thì chúng sẽ lo lắng.”

Lưu Thiên Hàn không nói gì, đặt điện thoại vào tay Nhan Nhã Tịnh. Ngay khi Nhan Nhã Tịnh chuẩn bị gọi điện cho Nhan An Bảo thì lại có mấy thông báo tin nhắn hiện lên trên màn hình, tất cả đều do “Kiếm một ông bố đem về” gửi tới.

Kiếm một ông bố đem về…

Đây không phải là tên nick Zalo của An Bảo sao? Làm thế nào mà thằng bé lại kết bạn với anh Lưu được vậy?

“Anh Lưu, anh có muốn trả lời tin nhắn trước không?” Thấy Lưu Thiên Hàn đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay mình, Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi.

“Ừ.” Lưu Thiên Hàn hiếm khi đọc Zalo, nhưng đây là tin nhắn từ Nhan An Bảo. Anh không muốn nhìn thấy đứa trẻ trông giống hệt con mình có vẻ mặt thất vọng.

“Kiếm một ông bố đem về”: “Ông cậu ơi, có phải ông cậu đang ở với mẹ cháu không?”

Nhan Nhã Tịnh đang ở trong lòng Lưu Thiên Hàn, vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy câu của Nhan An Bảo. Cô đỏ cái mặt mo, nghĩ thầm chắc hẳn Lưu Thiên Hàn sẽ nói dối An Bảo, nhưng anh lại thành thật đáp trả một chữ: “Ừ.”

“Kiếm một ông bố đem về”: “À, cháu hiểu rồi, vậy cháu không quấy rầy nữa, hai người cứ tiếp tục đi.”

Lưu Cửu: “Ừ.”

Nhan Nhã Tịnh rối loạn, tiếp tục làm gì? Tại sao cô lại cảm thấy ý nghĩa của cái tin nhắn này không trong sáng lắm nhỉ? Điều khiến cô càng sụp đổ hơn nữa là anh Lưu còn đáp lại bằng một câu “Ừ”!
 
Chương 37


CHƯƠNG 37

Anh Lưu trả lời An Bảo như thế này chắc là vì không có ý gì khác. Anh hồi âm cho người ta dường như luôn là một chữ, lời ít mà ý nhiều như vậy.

Nhưng cô không muốn An Bảo hiểu lầm!

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt chỉ vào điện thoại trong tay Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, cho tôi mượn điện thoại của anh một chút…”

Gần như ngay sau khi cô bấm số điện thoại di động của Nhan An Bảo thì giọng nói của cậu bé đã vang lên từ đầu dây bên kia: “Mẹ, mẹ đang dùng điện thoại của ông cậu à?”

Nhan Nhã Tịnh bị Nhan An Bảo hỏi không hiểu sao lại thấy chột dạ, cô hắng giọng đáp lại: “Đúng vậy, điện thoại của mẹ bị hỏng nên mẹ mượn điện thoại của anh Lưu dùng tạm. An Bảo, tối nay con và An Mỹ sẽ ở chỗ của ba nhé, tối nay mẹ có chuyện phải giải quyết nên không đi đón các con được.”

“Mẹ yên tâm, con sẽ không quay về quấy rầy mẹ và ông cậu đâu.” Ngừng một lát, Nhan An Bảo lại nói tiếp: “Bất kể mẹ chọn ở bên ai, con sẽ đều ủng hộ mẹ hết.”

Nhan An Mỹ cũng ở bên cạnh Nhan An Bảo, cô bé hô lớn vào điện thoại một tiếng giòn tan: “Mẹ, An Mỹ sẽ không làm phiền mẹ và ông cậu đâu!”

Nhan Nhã Tịnh tiếp tục bối rối, cả ngày hai đứa nhóc này toàn nghĩ cái gì vậy trời!

Cô vừa định giải thích với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ thì đã nghe thấy hai đứa nhỏ ở đầu dây bên kia nói giọng ngọt ngào: “Mẹ, ông cậu, chúc ngủ ngon nhé ạ.” Rồi lập tức cúp điện thoại.

Nhan Nhã Tịnh ngây người nhìn màn hình điện thoại di động đang dần biến thành màu đen, cô biết chắc chắn Lưu Thiên Hàn đã nghe những gì An Bảo và An Mỹ nói vừa rồi, cô sợ anh hiểu lầm nên vội nói: “Anh Lưu, đừng nghe An Bảo và An Mỹ nói hươu nói vượn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên anh Lưu.”

“Ha ha, anh Lưu còn là cậu nhỏ của tôi nữa cơ mà. Tôi làm sao có thể có ý nghĩ xấu với người lớn chứ! Anh Lưu nhất định phải tin tôi!”

“Ừ!” Giọng anh vẫn không có chút rung động nào, nhưng đôi mắt của Lưu Thiên Hàn rõ ràng đã trầm xuống không ít.

Thấy Lưu Thiên Hàn không hiểu lầm, Nhan Nhã Tịnh không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là không biết vì sao mà nghe anh dứt khoát quả quyết nói “ừ” như vậy, trong long cô lại chợt có cảm giác cô đơn không cách nào xua tan…

Lưu Thiên Hàn không đưa Nhan Nhã Tịnh trở lại Cư Xá Thiên Mệnh mà đến biệt thự của anh.

“Anh Lưu, không phải tôi đã nói là cứ đưa tôi đến Cư Xá Thiên Mệnh sao? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”

“Tôi có một ít thuốc ở đây.” Sau khi dừng lại, Lưu Thiên Hàn tiếp tục nói thêm: “Sẽ không để lại sẹo.”

“Ồ!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng đáp lại, hình như cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mà, việc cô quay lại Cư Xá Thiên Mệnh quả thực không thích hợp. Đồ đạc của cô đều được chuyển đến chỗ của Hách Trung Văn rồi, thậm chí có khi cô còn không tìm được thuốc chống viêm, như vậy thì thà cứ đến chỗ anh Lưu xin ít thuốc còn hơn.

Trên mặt và cánh tay thì Nhan Nhã Tịnh có thể tự mình bôi thuốc, đối với vết thương trên lưng thì nếu cô tự mình xử lý lại hơi khó khăn.

Trên lưng cô đau rát, hình như trong vết thương còn có cả mảnh vỡ thủy tinh. Nhan Nhã Tịnh cởi quần áo, vươn tay định lôi mảnh vỡ thủy tinh ra. Động tác này quá khó khiến cô đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không lấy ra được ra.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nhan Nhã Tịnh bị động tác này làm cho sửng sốt, cô quay mặt lại thì thấy Lưu Thiên Hàn đang đứng ở cửa phòng.
 
Chương 38


CHƯƠNG 38

Nhan Nhã Tịnh bị tình huống này làm cho sợ choáng váng, làm sao anh có thể đi vào đây được!

Sau khi kịp phản ứng, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lấy áo khoác lên người. Áo khoác quẹt qua vết thương trên lưng khiến cô đau đớn hít vào một hơi lạnh.

Lưu Thiên Hàn không ngờ anh đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của anh cũng chợt ửng hồng bất thường.

Nhưng chỉ trong tích tắc, vẻ mặt anh đã trở lại vẻ lãnh đạm và bình tĩnh thường ngày.

Anh tiến lên, nhìn thoáng vết máu trên bông vô trùng: “Lưng của cô cũng bị thương, tôi xử lý vết thương trên lưng giúp cô.”

“Không…” Không cần…

Nhan Nhã Tịnh còn chưa từ chối xong thì Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cô: “Cô có chắc là có thể xử lý vết thương trên lưng không?”

Nhan Nhã Tịnh giật mình, vết thương trên lưng cô thực sự rất khó xử lý. Chắc chắn là cô không thể lấy mảnh vụn thủy tinh ra, nếu không làm tốt còn có thể bị nhiễm trùng.

Nhan Nhã Tịnh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Thật ra có rất nhiều bác sĩ nam làm ngoại khoa, khi xử lý vết thương đều không liên quan gì đến chuyện sắc tình, hiện giờ cô cứ coi Lưu Thiên Hàn như một bác sĩ nam là được.

Giống như cô lúc trước cũng đã từng kiểm tra chỗ nào đó cho anh.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, Nhan Nhã Tịnh quyết định để Lưu Thiên Hàn xử lý vết thương trên lưng giúp mình, cô lặng lẽ nhìn anh rồi nói khẽ: “Anh Lưu, anh hãy quay đầu lại trước đi, đợi khi nào tôi gọi rồi hẵng quay lại.”

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn vô cùng hợp tác xoay người đi, Nhan Nhã Tịnh vội vàng cởi áo khoác ra, để áo khoác che chắn phía trước, sau đó nhanh chóng nằm trên giường: “Giờ được rồi.”

Nghe thấy tiếng Nhan Nhã Tịnh Lưu Thiên Hàn mới quay lại. Nhìn thấy vết thương máu me đầm đìa, lông mày anh không khỏi nhíu chặt.

Vừa rồi, anh đã quá nhân từ với Bùi Tấn Trung .

Đúng vậy, kẻ như thế đáng phải bị tùng xẻo.

Lưu Thiên Hàn cũng từng lăn lộn trong mưa bom bão đạn. Thời điểm đó, chuyện bị thương tích là chuyện thường, quanh năm suốt tháng anh đã quen với việc xử lý vết thương, còn thành thạo hơn nhiều bác sĩ.

Sau khi khử trùng cái nhíp, anh liền nhanh chóng lấy mảnh thủy tinh trên lưng Nhan Nhã Tịnh ra, sát trùng vết thương trên lưng cô bằng cồn, rồi đầu ngón tay nhúng vào thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.

Phải nói thuốc mỡ của Lưu Thiên Hàn thực sự có tác dụng, vết thương trên lưng Nhan Nhã Tịnh lúc đầu rất đau, nhưng thuốc mỡ thoa vào lại thấy mát lạnh, dễ chịu không thể tả.

Có vẻ như không còn đau nữa.

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh vốn đang hỗn loạn, sau khi cơn đau trên lưng dịu đi thì liền thấy mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu.

Đầu ngón tay Lưu Thiên Hàn chạm đến làn da bóng loáng của cô như bị điện giật, nhanh chóng thu tay lại.

Anh để thuốc mỡ sang một bên, trầm ngâm một lát mới chậm rãi mở miệng nói: “Cô rất thích Trung Văn à?”

Đáp lại Lưu Thiên Hàn chỉ là hơi thở đều đều của Nhan Nhã Tịnh.
 
Chương 39


CHƯƠNG 39

Lưu Thiên Hàn cụp mắt xuống. Thấy Nhan Nhã Tịnh đã ngủ say, anh liền lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị cho cô ra rồi mặc vào cho cô.

Bàn tay to lớn vô tình lướt qua gương mặt cô, cái chạm nhẹ khiến cổ họng anh không khỏi thít chặt.

Ở trước mặt cô, dường như anh luôn không thể tự kiềm chế, chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ làm ra chuyện không kiểm soát được, Lưu Thiên Hàn cứng ngắc xoay người, bước từng bước đi ra khỏi phòng.

Vừa đi tới cửa phòng thì sau lưng liền vang lên một tiếng nghẹn ngào.

Trái tim Lưu Thiên Hàn đột ngột co thắt lại, anh không tự chủ mà quay người, cúi xuống.

Nhan Nhã Tịnh ngủ trằn trọc không yên, hai giọt lệ lăn dài xuống từ khóe mắt, vai cũng không ngừng run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

“Nhã Tịnh không khóc, không khóc…”

Nhan Nhã Tịnh nghẹn ngào nhưng khóe môi lại cố gắng nhếch lên, nhắm mắt lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại: “Mẹ, Nhã Tịnh không khóc, Nhã Tịnh rất kiên cường…”

Đùng…

Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung ở nơi mềm mại nhất trong trái tim mình, khiến anh không thể kiểm soát được bản thân.

Giờ khắc này, rốt cuộc anh đã không thể khống chế nổi chính mình. Anh chỉ muốn tiến lên ôm cô vào trong lòng, làm mọi cách để cô vơi đi nỗi đau thương trong lòng.

Tay Lưu Thiên Hàn tăng sức lực ôm lấy Nhan Nhã Tịnh. Anh không biết dỗ người ta thế nào, nhất là phụ nữ, thế là liền đưa tay ra, lúng túng vỗ vào vai Nhan Nhã Tịnh, giọng điệu cứng nhắc: “Đừng khóc.”

“Không khóc, con không khóc…”

Mặc dù Nhan Nhã Tịnh nói như vậy nhưng lại càng khóc dữ dội hơn, những giọt nước mắt ấm áp lăn xuống, rơi vào tim Lưu Thiên Hàn khiến trái tim anh cũng đau đến nứt ra.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không để ai bắt nạt em nữa.” Lời nói của Lưu Thiên Hàn rất trịnh trọng, mỗi chữ mỗi câu đều giống như một lời thề.

Nhan Nhã Tịnh đã hoàn toàn chìm đắm trong nỗi bi thương của chính mình. Trong giấc ngủ, cô hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lưu Thiên Hàn, cô chỉ biết rằng ba cô đã bán đứng cô, mẹ cô rời bỏ cô mãi mãi, em trai nương tựa vào nhau của cô có thể sẽ không bao giờ thức dậy nữa…

Ngày thường cô đã quen giả vờ kiên cường nên trong mơ cô chỉ muốn khóc lớn một trận.

Nhan Nhã Tịnh khóc ngày càng nhiều, Lưu Thiên Hàn không khỏi lúng túng tay chân. Anh đã trải qua bao việc mưa to gió lớn, sát phạt quyết đoán, những vấn đề liên quan đến sinh tử mà còn không thèm chớp mắt, giờ thì lại thấy bối rối chưa từng có.

Anh không thích cô khóc.

Anh đưa tay ra, cẩn thận lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, thậm chí còn không nhận ra hành động của mình dịu dàng đến nhường nào.

Anh còn cảm thấy dịu dàng như thế là chưa đủ.

Anh như bị mê hoặc mà cúi xuống, đôi môi mỏng in lên môi Nhan Nhã Tịnh như chuồn chuồn lướt nước.

Ăn rồi mới biết vị ngon, muốn ngừng mà không được.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hách Trung Văn vội vàng đi vào như thiêu như đốt, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, anh ta không khỏi kêu lên: “Hai người đang làm gì vậy!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom