Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 20: 20: Luật Sư Đại Diện Hàn Chấn Đông


Nụ cười trên khóe môi Lãnh Bá Siêu lập tức vụt tắt ngay khi nghe những lời này.

Anh đi lại về phía giường mà gõ nhẹ vào đầu cô, khẳng định:
- "Tôi đẹp từ khi mới lọt lòng.

Đây là lần đầu tiên cô đưa ra lời nhận xét khách quan nhất kể từ khi đặt chân vào Lãnh gia."
Trước thái độ tự phụ này của anh, Vệ Ngữ Đồng khẽ bĩu môi tỏ vẻ chê bai đáp trả:
- "Vậy chắc tôi phải rút lại câu nói khi nãy của mình."
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận đầu môi đã bị bàn tay của Lãnh Bá Siêu chặn lại, anh trầm giọng nói:
- "Khen tôi một lần cũng không được sao?"
Nghe đến đây, Vệ Ngữ Đồng miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó tiếp tục nằm lăn ra giường mà ôm chặt chiếc gối bên cạnh.

Nhìn dáng vẻ chẳng mấy quan tâm của cô khiến Lãnh Bá Siêu có chút giận dỗi mà dùng tay kéo người cô ngồi dậy, cau mày nói:

- "Khoan đã.

Tôi từng xem nhiều bộ phim truyền hình, mỗi sáng chồng đi làm, người vợ thường hôn chào tạm biệt."
Vệ Ngữ Đồng lim dim mắt, sau đó khẽ thở dài bất lực.

Người đàn ông này chẳng khác gì đang làm nũng với cô.

Liền lập tức, cô vòng tay choàng lấy cổ Lãnh Bá Siêu, sau đó nhướng người hôn lấy một bên má của anh, gỏn gọn nói:
- "Làm việc tốt nhé."
Cô định buông tay thì người trước mặt đã xoay mặt, hướng bên má còn lại, sau đó chỉ chỉ vào.

Vệ Ngữ Đồng vì muốn anh không làm phiền giấc ngủ của mình mà nhanh chóng hôn lấy bên còn lại khiến anh vô cùng hài lòng mà mỉm cười không ngớt.
- "Bây giờ tôi ngủ được rồi chứ?"
Liền lập tức, cô buông tay ra khỏi người anh mà ngã lăn ra giường chìm vào giấc ngủ.

Lãnh Bá Siêu lắc đầu nhìn cô đầy bất lực, sau đó rút trong túi ra chiếc điện thoại mà chụp lại dáng vẻ ngáy ngủ cùng gương mặt mộc vào lúc sáng sớm của cô sau đó bật cười, xoay người đi ra khỏi phòng.
Mãi một lúc sau, chiếc điện thoại nằm trên bàn phát sáng, hiện lên cái tên không xác định kèm dòng tin nhắn:
- "Đừng quên nhiệm vụ của mình."
Tập đoàn Lãnh thị...
Cánh cửa rộng lớn mở ra, Lãnh Bá Siêu dõng dạc bước vào bên trong.

Vừa nhìn thấy anh, nhân viên có mặt tại đó lập tức xếp thành hàng mà cúi đầu lịch sự chào hỏi:
- "Chào mừng Lãnh tổng của chúng ta trở lại làm việc sau kết hôn."

Lãnh Bá Siêu cùng thư kí bước vào thang máy.

Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra ở tầng cao nhất thì đúng lúc xuất hiện người đàn ông diện trên người bộ vest màu nâu đi từ hướng ngược lại.

Cả hai lúc này đối diện nhìn nhau.

Người trước mặt ngay khi nhìn thấy Lãnh Bá Siêu, gương mặt vốn đang căng thẳng lập tức thở phào nhẹ nhõm mà tiến lại gần, vỗ vào vai anh cười nói:
- "Cuối cùng thì cậu cũng đã quay lại làm việc.

Chào mừng người đàn ông đã kết hôn chính thức quay lại Lãnh thị."
Hàn Chấn Đông, luật sư đại diện của Lãnh thị trong các trường hợp xảy ra tranh chấp, dẫn đến kiện tụng.

Đồng thời, anh cũng hỗ trợ xử lí các thủ tục liên quan đến pháp lí trong công ty.
Phòng làm việc của Lãnh Bá Siêu...
Sau khi xử lí số tài liệu trên bàn, Lãnh Bá Siêu cảm thấy có chút gì đó buồn chán mà lấy điện thoại ra nghịch.


Vừa mở album ảnh, khóe môi anh không nhịn được mà bật cười khi xem lại tấm ảnh ngáy ngủ của Vệ Ngữ Đồng được chụp lúc sáng mà cười phát ra tiếng.
Suy nghĩ một hồi, anh vội nhắn tin cho người đang ở nhà mà hỏi han tình hình:
- "Cô đã dậy chưa đấy hay còn nằm lăn trên giường.

Ngủ nhiều quá sẽ thành heo đến lúc đó không ai yêu."
Chẳng hiểu từ lúc nào, Lãnh Bá Siêu lại cảm thấy việc trêu chọc cô hằng ngày là một niềm hạnh phúc cho nên không chút do dự mà soạn tin nhắn.

Khoảng chừng năm phút sau, phía bên kia đã phản hồi:
- "Tôi dậy từ lâu rồi, hứ.

Tôi mà biến thành heo thì sẽ đeo bám anh đến cả đời, hahaha."
Cô còn không quên gửi hình đ ĩa trái cây thơm ngon được Lãnh phu nhân cho người mang đến tận phòng khiến anh chỉ biết đưa tay che miệng nhịn cười..

 
Chương 21: 21: Nỗi Ám Ảnh Bạo Lực


Hàn Chấn Đông vừa ra khỏi thang máy đi xuống sảnh lớn đã chạm mặt Lạc An Tâm.

Vốn có nghe qua chuyện tình cảm giữa Lãnh Bá Siêu và cô cho nên ngay khi chạm mặt, anh khẽ nhướng mày, lạnh giọng nói khéo:
- "Nếu ai đó đến tìm Lãnh tổng thì hôm nay trở về tay không rồi, bởi vì anh ấy không có ở đây."
Nghe những lời này, Lạc An Tâm lập tức lên tiếng:
- "Tại sao anh biết?"
Hàn Chấn Đông ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng người đối diện, dõng dạc nói:
- "Bởi vì mấy ngày vừa qua cậu ấy chưa từng đến công ty."
Dứt lời, anh lấy ra từ bên trong túi áo chiếc danh thiếp đưa về phía Lạc An Tâm, gỏn gọn nói:
- "Đây là danh thiếp của tôi.

Luật sư Hàn Chấn Đông chuyên giải quyết các hành vi tố tụng, gây ảnh hưởng đến quyền lợi của cá nhân hay tổ chức."
Nói dứt câu, anh dõng dạc bước ngang qua người Lạc An Tâm, sau đó còn không quên nói vọng lại:
- "Và đặc biệt hơn là giải quyết những người có ý định phá hoại gia đình người khác."
- "Anh..."
Lạc An Tâm hiểu rõ ẩn ý mà tức giận lớn tiếng.

Tuy nhiên người kia đã bước ra khỏi cánh cửa chính mà ngồi vào bên trong xe, anh khẽ nhếch môi cười lạnh sau đó lên ga rời đi.
Đang chăm chú lái xe, tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Hàn Chấn Đông ngay lập tức mở máy.


Phía bên kia truyền đến giọng nói của người phụ nữ trung niên:
- "Cậu chủ, cô gái ấy vẫn trốn ở một góc không chịu hợp tác tắm rửa cũng như bôi thuốc."
- "Được rồi dì Trương, tôi sẽ ghé mua ít đồ ăn, sau đó trở về nhà.

Cứ để cô ấy lấy lại bình tĩnh trước đã."
Hàn gia...
Hàn Chấn Đông hai tay xách hai túi thức ăn, có cả bánh ngọt dõng dạc tiến vào bên trong nhà.

Ngay khi nhìn thấy anh, dì Trương từ phía nhà bếp lật đật chạy ra nhận lấy túi đồ, vẻ mặt bất lực mà chỉ tay về phía căn phòng ở trên lầu.
- "Nhờ dì soạn ra dĩa sau đó mang lên trên phòng giúp tôi."
- "Vâng, thưa cậu chủ."
Nói rồi, Hàn Chấn Đông chậm rãi bước về phía căn phòng nằm cạnh ngay phòng ngủ của anh mà nhẹ nhàng mở tung cửa, chậm rãi tiến vào bên trong.
Hàn Chấn Đông đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng nhưng chẳng thấy ai.

Mãi một lúc sau, anh tinh mắt phát hiện dáng người nhỏ bé đang tỏ ra sợ hãi mà nấp dưới gầm giường.
- "Đừng sợ.

Mọi chuyện kết thúc rồi.


Từ bây giờ trở đi, cô không còn sống trong cảnh bị người khác đánh đập nữa."
Giọng điệu anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng nhằm thuyết phục người đang nấp dưới giường chui ra ngoài.

Đôi mắt tròn xoe chứa đựng nỗi sợ hãi mà nhìn chăm chăm vào người Hàn Chấn Đông.

Liền lập tức, anh sớm hiểu ra điều gì đó mà cởi bỏ chiếc áo vest trên người, sau đó ném lên giường.

Hiện tại chỉ còn chiếc áo thun cao cổ trắng, chậm rãi nói chậm từng chữ:
- "Cô nhìn xem, tôi không phải đám người giả dạng người tốt mà đưa cô vào tròng để bạo lực thân thể."
Ngừng một lát, anh lại nói tiếp:
- "Nhưng tôi cũng không phải người tốt hoàn toàn.

Tôi thẳng tính, khô khan, có sao nói vậy.

Nếu cô cứ nấp mãi vào góc tối, không chịu bước ra vùng sáng thì mãi mãi chẳng bao giờ nhìn thấy bầu trời trên cao vốn đẹp và trong xanh đến nhường nào."
Dứt lời, anh xoay người, toan mở cửa bước ra khỏi phòng liền nghe thấy giọng nói ú ớ, nức nở của người phía sau.

Cô gái lúc này chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, toàn thân thương tích đầy mình cùng với mái tóc xù xòa che đi nửa gương mặt giống như một kẻ ăn xin.

Cô được Hàn Chấn Đông đưa về đã hơn một tuần.

Nhưng vì nỗi ám ảnh bị kẻ buôn người bạo lực cho nên mất đi niềm tin vào con người mà từ chối ý tốt của anh.

Suốt cả một tuần không tắm rửa khiến cơ thể cô bây giờ đã bốc mùi, vết thương trên người cũng vì thế mà nhiễm trùng, lở loét khắp nơi..

 
Chương 22: 22: Dần Dần Mở Lòng


Nhìn thấy người trước mặt vẫn còn dè chừng mình cho nên Hàn Chấn Đông giữ một khoảng cách nhất định, anh chỉ tay về phía giường trải nệm êm mà gỏn gọn nói:
- "Đừng trốn dưới gầm giường nữa.

Ở bên dưới nhiều mạng nhện lắm."
Cô gái khẽ cúi mặt nhìn xuống cơ thể đã bẩn thỉu và bốc mùi của mình mà lắc lắc đầu.

Mặc dù cô không nói lời nào thế nhưng người đằng kia đã hiểu ý mà lên tiếng nói:
- "Giường bẩn có thể thay ga mới.

Con người cũng vậy.

Ai cũng có khoảng thời gian bế tắc nhất của mình, chỉ cần tiếp tục bước đi, chúng ta nhất định sẽ gặp được người tốt."
Là một luật sư chứng kiến nhiều vụ án, cũng như những vụ tranh chấp khác nhau cho nên Hàn Chấn Đông phần nào hiểu được nỗi sợ trong lòng của những người được gọi là nạn nhân.

Đặc biệt là nạn nhân của sự bạo lực.
- "Bây giờ căn phòng này là của cô.


Mọi thứ trong phòng cô cứ dùng thoải mái, kể cả phòng tắm.

Nếu như cô muốn rời khỏi, tôi sẽ đồng ý để cô đi bất cứ khi nào cô muốn trừ phi cô thực sự quay về là chính mình cũng như biết chăm sóc cho bản thân.

Khi ấy, tôi sẽ để cô đi."
Nói rồi, anh đặt xuống giường một túi đồ.

Bên trong là quần áo, khăn tắm, xà phòng còn có cả thuốc sát trùng vết thương và bông băng sau đó xoay người tiến về phía cửa, trầm giọng nói:
- "Hãy gội rửa những bụi bẩn đeo bám trên người, cũng như gội rửa hết những nỗi sợ đã trải qua.

Bóng tối của cuộc đời dần xóa tan bởi ánh sáng tương lai đang ở ngay phía trước.

Tôi không làm phiền cô nữa.

Khi nào tâm trạng cô ổn định, thì hãy đến phòng bên cạnh gặp tôi.

Hàn Chấn Đông tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chuyện."
Cốc...Cốc...Cốc...
- "Vào đi."
Hàn Chấn Đông buông quyển sách dày đang đọc dở xuống bàn mà ngắn gọn lên tiếng, sau đó lập tức xoay ghế lại.

Dì Trương vẻ mặt tươi cười chậm rãi dìu người bên cạnh đi vào trong.

Đứng trước mặt anh bây giờ là một cô gái đã được tắm rửa sạch sẽ.

Mái tóc dài được tết hai bên, khuôn miệng chúm chím khẽ bặm lại, diện trên người chiếc đầm babydoll màu trắng rất hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của cô.


Nhìn kĩ một hồi thì cô gái này cũng có một vài nét đặc biệt đó chính là đôi má bánh bao ửng hồng hiện đang có một vài vết thương trên gương mặt.
- "Cậu chủ, cô ấy cuối cùng cũng chịu để tôi khử trùng vết thương và bôi thuốc.

Một thời gian sau, tôi nghĩ những vết roi sẽ chóng biến mất."
- "Ừm.

Dì Trương cứ mua những loại thuốc tốt chữa lành sẹo.

Dù sao cô ấy cũng là con gái cho nên quan trọng bề ngoài một chút."
Dì Trương khẽ gật đầu sau đó bước ra ngoài khép chặt cửa lại.

Hiện tại bên trong phòng chỉ còn mỗi cô và Hàn Chấn Đông.

Nhìn người đứng rụt rè ở phía cửa không dám nhìn thẳng vào mắt mình, hai tay run sợ không ngừng đan chặt vào nhau.

Hàn Chấn Đông liền lên tiếng nhằm xóa tan bầu không khí tĩnh lặng, anh nói:
- "Tôi là luật sư, không phải ác quỷ cho nên không bao giờ ăn thịt cô đâu.

Tự tin nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời."
Nghe đến đây, người con gái khẽ siết chặt tà váy, chậm rãi ngẩng mặt nhìn người phía trước.


Hàn Chấn Đông từ từ tiến lại gần, trầm giọng hỏi:
- "Bọn buôn người đó đã bị pháp luật trừng trị rồi.

Cô đã được tự do cho nên không cần phải sợ bất cứ điều gì cả.

Hơn nữa, nhà mà cô đang ở là nhà của luật sư Hàn Chấn Đông, sẽ không có một tên buôn người nào có thể làm hại cô."
Nghe đến đây, cánh môi đang mím chặt của cô gái lúc này khẽ thả lỏng mà gật nhẹ đầu.

Hàn Chấn Đông lại tiếp:
- "Cô tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ngập ngừng một lúc lâu, cô gái mới nhỏ giọng trả lời:
- "Tôi...tôi tên Quế Anh, năm nay mười chín tuổi.

Cha mẹ tôi mất sớm chỉ còn mỗi tôi, cho nên tôi đã đi khắp nơi để xin việc, nào ngờ gặp phải tên giả danh người học cao lừa gạt bán tôi cho kẻ buôn người.".

 
Chương 23: 23: Tôi Là Luật Sư


Nghe đến đây, Hàn Chấn Đông khẽ phì cười mà nói vui:
- "Tôi hơn cô tám tuổi cho nên muốn gọi bằng chú hoặc anh thì tùy.

Nhưng thôi, gọi bằng anh đi để tôi thấy mình không quá già."
Quế Anh gật gật đầu tuy nhiên ánh mắt lại hướng về chiếc áo vest nâu trên giường thi thoảng không ngừng run nhẹ.

Liền lập tức, Hàn Chấn Đông ngồi phịch xuống giường, vội cầm chiếc áo vest lên hướng về phía cô mà dõng dạc nói:
- "Yên tâm, tôi không phải đám người giả danh người thành đạt.

Tôi đích thị là luật sư đã từng du học Canada.

Nếu cô còn hoài nghi, tôi có thể chứng minh."
Dứt lời, anh đi đến một góc phòng, cũng chính là nơi làm việc của mình mà chỉ vào số sách dày cộm chất chồng lên nhau, nói chậm từng chữ:
- "Đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến pháp luật: luật kinh tế, thương mại, xã hội, hôn nhân gia đình, chính trị...!Tất cả đều là thật."
Quế Anh tròn xoe mắt cảm thán, khẽ đưa tay chạm vào chúng.

Ngay khi cô vừa xoay qua thì người bên cạnh đã giơ tấm bằng cử nhân luật của mình, rồi chỉ tay vào tấm ảnh lúc anh chụp khi tốt nghiệp, tự hào nói:
- "Bằng chứng có đủ cả rồi cho nên cô yên tâm rồi nhé."
Nghe đến đây, người trước mặt khẽ phụt cười, cô chỉ tay về phía tấm ảnh, nhỏ giọng nói:

- "Đây là anh sao? Nhìn anh trông có vẻ ngơ ngác khi nhìn vào máy ảnh."
Hàn Chấn Đông gương mặt sượng trân mà vội vàng giải thích:
- "Chỉ là lúc đó tôi chưa có đủ sự tin mà thôi.

Hơn nữa, tôi là người không thích chụp hình trước máy ảnh bởi vì khi lên hình độ đẹp trai của tôi chỉ còn 70%."
Bất ngờ, anh tiến sát lại gần người con gái mà đưa mặt về phía cô, nghiêm túc hỏi:
- "Mà cô nhìn bên ngoài thấy tôi như thế nào?"
Khoảng cách gần khiến Quế Anh có chút ngượng ngùng mà lùi người ra sao.

Ngay khi cô định lên tiếng đã bị người kia cắt ngang, anh dõng dạc đáp:
- "Tất nhiên là đẹp trai hơn trong hình có phải không? Tôi vốn biết cô sẽ trả lời như thế mà."
Vẻ mặt Quế Anh hoàn toàn ngơ ngác trước người đàn ông này.

Không ngờ luật sư như anh lại có những lúc tự phụ đến vậy.
Biệt thự Lãnh gia...!
Suốt ngày một mình trong phòng khiến Vệ Ngữ Đồng cảm thấy vô cùng bức bối cho nên quyết định xuống nhà tìm thứ gì đó để học hỏi.

Lãnh phu nhân đang chăm chú đan len dưới phòng khách ngay khi nhìn thấy con dâu cưng của mình bước xuống liền lập tức dạt mọi thứ sang một bên, mỉm cười nói:
- "Bá Siêu cả ngày ở công ty cho nên con cảm thấy có chút cô đơn đúng không?"

Nghe bà hỏi, Vệ Ngữ Đồng chỉ biết cười mỉm cho qua mà đưa mắt nhìn những thành phẩm len ở trên bàn, cảm thán nói:
- "Những thứ này do chính tay mẹ đan hết cả sao?"
Lãnh phu nhân mỉm cười gật đầu, ôn nhu nói:
- "Vậy con có muốn mẹ dạy cách đan không?"
- "Dạ muốn ạ."
Ngay lập tức, cô ngồi xuống ghế.

Ánh mắt tập trung cao độ mà quan sát đôi tay thoăn thoắt của người bên cạnh, sau đó bắt chước làm theo.
- "Linh Lang, con đan ngược rồi.

Phải như thế này."
Mãi một lúc sau, căn phòng lại vang lên giọng cười đầy bất lực của Lãnh phu nhân.
- "Linh Lang, con làm gì thế? Đó chẳng phải là vịt lai gà sao?"
Cuối cùng, buổi học đan len tại gia cũng kết thúc.

Vệ Ngữ Đồng nhanh chóng trở về phòng bật máy lạnh lên, sau đó nằm lăn ra giường.

Cô nghiêng người nhìn sang chiếc móc khóa hình con vịt lai gà của mình mà bĩu môi nói:
- "Cái này xấu quá.

Nhìn mãi vịt chẳng ra vịt mà gà chẳng ra gà."
Dứt lời, cô mạnh tay định ném chiếc móc khóa vào thùng rác thế nhưng suy nghĩ lại mà giữ lại đặt lên trên giường, nhếch môi nói:
- "Dù sao đây cũng là thành phẩm suốt ba tiếng đồng hồ của mình.

Ném đi thì tiếc quá chi bằng cho anh ta xài đỡ vậy.".

 
Chương 24: 24: Món Quà Bất Đắc Dĩ


Lãnh Bá Siêu vẻ mặt mệt mỏi cuối cùng cũng được trở về nhà.

Vừa về đến nơi anh đã đi thẳng lên trên lầu.

Ngay khi anh mở cửa bỗng giật mình vì Vệ Ngữ Đồng lao đến, giọng nói đầy năng lượng mà đưa chiếc hộp nhỏ về phía anh:
- "Tôi tặng anh đấy.

Cái này do chính tay tôi làm cho nên không được đẹp lắm."
Nói rồi, cô đặt nó vào lòng bàn tay Lãnh Bá Siêu khiến anh có chút bất ngờ mà nhìn cô chằm chằm, thắc mắc hỏi:
- "Sao cô biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
- "Hả???"
- "Ngay cả bạn bè thân thiết tôi cũng chưa nói cho họ biết, chỉ có mỗi người trong nhà biết thôi."
Phía bên ngoài, Lãnh phu nhân khẽ đưa tay che miệng cười thầm, một lúc sau lặng lẽ rời đi.

Đột nhiên, Vệ Ngữ Đồng cảm thấy có chút ngượng ngùng vì nhận ra điều này.


Bởi vì, món quà cô tặng cho anh thực ra là vì nó quá đỗi xấu xí nên gửi nhờ chỗ anh tạm, đâu ngờ tình hình lại đi theo hướng khác.

Liền lập tức, cô đưa tay toan giành lại chiếc hộp, thế nhưng người trước mặt đã cho vào túi, anh nói:
- "Cảm ơn.

Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được ngày hôm nay."
- "Tôi nói trước là nó xấu lắm đấy."
- "Không sao.

Chẳng phải tự tay cô làm à?"
Dứt lời, anh xoay người đi vào phòng tắm, khóe môi lúc này không giấu nổi niềm hạnh phúc mà nở nụ cười tươi.

Bao nhiêu mệt mỏi trong người bỗng chốc tan biến sau khi nhận được món quà này.
Thân ảnh săn chắc chậm rãi ngồi vào bồn tràn ngập nước ấm.

Lãnh Bá Siêu miệng cười không ngớt mà nhớ lại những gì Vệ Ngữ Đồng đã nói:
- "Tôi tặng anh đấy.

Cái này do chính tay tôi làm cho nên không được đẹp lắm."
Anh nhìn sang chiếc hộp nhỏ đang đặt trên kệ nằm cạnh bồn tắm mà đưa tay với lấy, sau đó cẩn thận mở ra.

Vừa nhìn thấy chiếc móc khóa vịt lai gà của cô mà không nhịn được cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Mắt nhìn chăm chăm vào món quà nhỏ, niềm hạnh phúc không giấu nổi trên gương mặt, Lãnh Bá Siêu lẩm bẩm nói:
- "Lần đầu làm như vậy cũng xem như đẹp lắm rồi.


Huống hồ cô ấy cũng đã cất công tận ba tiếng để tặng nó cho mình cho nên mình phải giữ gìn thật cẩn thận mới được."
Về phía Vệ Ngữ Đồng, trong lòng cô không khỏi bức rức mà thi thoảng nhìn về phía phòng tắm.

Hiện tại đã hơn hai tiếng mà người bên trong vẫn chưa ra khiến cô hình dung cảnh tượng Lãnh Bá Siêu nổi giận đùng đùng ngay khi nhìn thấy chiếc móc khóa.
- "Diệp Linh Lang, sinh nhật tôi mà cô lại tặng món quà dị thường này sao? Để trừng phạt, tối nay cô sẽ không được tham gia bữa tiệc cùng với mọi người.

Ngay cả bánh kem cô cũng không được nhìn thấy và nằm ngủ dưới đất đến tận nửa năm cho tôi."
Vệ Ngữ Đồng giật mình mà trở về với thực tại.

Cô sợ hãi đến nỗi gương mặt nhiễu nhại mồ hôi mà tiếp tục nhìn về phía phòng tắm.

Lãnh Bá Siêu hiện tại vẫn chưa bước trở ra khiến cô càng thêm chắc nịch rằng anh đang rất tức giận ở bên trong mà chấp tay cầu khẩn.
- "Tôi muốn được ăn bánh, tôi không muốn nằm ngủ mãi dưới sàn nhà đâu."
Nhìn thấy đôi chân của người đang đứng im trước mặt.

Vệ Ngữ Đồng hoảng hốt mà lùi về sau, nhanh tay cầm lấy chiếc gối ôm chắn ngay phía trước mặt mình, lắp bắp nói:
- "Nếu anh không thích món quà đó thì tôi sẽ tìm thứ khác để tặng cho anh.

Xin anh đừng bắt tôi phải nhịn ăn bánh kem và ngủ dưới sàn nhà."
Nhìn người trên giường không ngừng run lên cầm cập khiến Lãnh Bá Siêu chỉ biết nở nụ cười đầy bất lực, anh nhẹ nhàng nói:

- "Tôi nói những lời nói đó từ lúc nào?"
- "Vừa mới lúc nãy.

Trong sự tưởng tượng của tôi."
Quả thật hết nói nổi cô gái này.

Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu trèo lên trên giường, sau đó đưa tay nắm lấy cái gối ôm từ người trước mặt mà chậm rãi kéo ra.

Vệ Ngữ Đồng có chút níu kéo tuy nhiên chiếc gối đã nhanh chóng nằm trọn về phía anh.

Lãnh Bá Siêu từng bước nhích lại gần thì người con gái lại lùi ra xa.

Bất ngờ, anh vòng tay ôm chầm lấy cô, đầu tựa lên bờ vai người con gái, trầm giọng nói:
- "Sao tôi lại giận chứ? Không quan tâm món quà đó như thế nào, nhưng chỉ cần tự tay cô làm, tôi nhất định sẽ thích nó.".

 
Chương 25: 25: Không Đội Trời Chung


Tối hôm đó, Lãnh gia tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nho nhỏ theo ý muốn của Lãnh Bá Siêu.

Anh chủ yếu mời những người bạn thân thiết cho nên chỉ vỏn vẹn vài người.

Lạc An Tâm vì không được Lãnh gia chào đón cho nên chỉ còn cách gửi lời chúc mừng sinh nhật qua tin nhắn.

Khi nhận được tin của người cũ, Lãnh Bá Siêu chỉ gỏn gọn nhắn lời cảm ơn đến khiến cô vô cùng hụt hẫng trước thái độ ngày càng hờ hợt của người đàn ông này.
Hai chiếc xe hơi màu đỏ và đen cùng lúc xuất hiện.

Người đàn ông diện trên người chiếc áo vest màu xanh đen chậm rãi bước ra từ chiếc xe hơi màu đen.

Không ai khác chính là Thẩm Đằng.

Anh là một trong những người bạn thân thiết của Lãnh Bá Siêu trong các cuộc vui chơi và cũng là ông chủ hộp đêm Thịnh Phát nổi tiếng ở thành phố này.
Cánh cửa chiếc xe hơi màu đỏ bên cạnh lúc này cũng mở tung.

Bước xuống xe là một chàng trai với chiếc áo thun tay dài màu đen cổ lọ, kết hợp cùng chiếc quần tây nâu, theo sau là một cô gái tóc tết hai bên, diện trên người chiếc đầm babydoll màu xanh ngọc.


Hàn Chấn Đông vội xoay lưng nhìn người đang đứng rụt rè phía sau mình, trầm giọng nói:
- "Buổi tiệc này chỉ toàn người thân quen.

Tôi muốn cô nhìn cuộc sống bằng cái nhìn tích cực hơn."
Ngay khi vừa chạm mặt người ở phía bên kia, Hàn Chấn Đông liền lập tức bĩu môi mà chậm rãi tiến lại gần chỗ Thẩm Đằng, cao giọng nói:
- "Xin chào ông chủ Thẩm.

Hôm nay không đi cùng cô Lạc An Tâm gì đó à? Mà cũng phải thôi, cô ta bây giờ làm gì có tư cách đến dự sinh nhật của Bá Siêu.

Anh không có bạn đi cùng chắc cảm thấy có chút tủi thân nhỉ?"
Nghe những lời này khiến gương mặt Thẩm Đằng lập tức sa sầm lại.

Nhìn người đối diện đang không ngừng vênh váo mà muốn xông đến đấm anh ta một trận nhừ tử.
Mặc dù cả hai người đều là đối tác trong công việc và là những người bạn thân thiết của Lãnh Bá Siêu.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Hàn Chấn Đông và Thẩm Đằng lại vô cùng khắc khẩu, cho nên mỗi khi có mặt Hàn Chấn Đông thì không bao giờ có Thẩm Đằng.

Bởi lẽ, hai con người với hai trường phái đối lập nhau cho nên chẳng bao giờ cùng chung một chiếc thuyền.
Về phía Hàn Chấn Đông, lý do anh luôn khiêu khích với Thẩm Đằng là vì trước đây đã có một vụ c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c tại hộp đêm Thịnh Phát.


Khi ấy, Hàn Chấn Đông là luật sư đại diện cho bên bị hại, nhưng vì Thẩm Đằng dùng mối quan hệ xã hội rộng của mình đã bao che cho kẻ phạm tội vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của hộp đêm cho nên trong vụ kiện tụng đó, phía Hàn Chấn Đông bị xử thua kiện.

Đó cũng chính là sự thất bại đầu tiên trong suốt mấy mươi năm hành nghề luật sư của anh.

Vì thế, mỗi khi nhắc đến hộp đêm, anh luôn có cái nhìn vô cùng tiêu cực và cho là nơi dẫn đến nhiều tệ nạn xã hội, cũng như tiếp tay cho những kẻ buôn người cho nên bản thân không bao giờ đặt chân đến đó.

- "Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, đến giờ anh vẫn chưa nguôi ngoai sao?"
Thẩm Đằng mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt người đối diện, lạnh giọng nói.

Hàn Chấn Đông nhếch môi cười nhạt mà dõng dạc đáp trả:
- "Con người tôi thù dai lắm.

Đặc biệt là hạng người không biết đứng ra bảo vệ phụ nữ như anh.

Chính vì cuộc sống có những người như anh cho nên ông trời đã sai tôi xuống đây để thực thi công lý."
Vừa nói, Hàn Chấn Đông khẽ nhếch môi, sau đó vỗ nhẹ lên vai người trước mặt mà ghé sát tai của Thẩm Đằng nói nhỏ:
- "Lo mà trông coi hộp đêm của mình cho tốt.

Bởi vì, anh sẽ chẳng bao giờ biết được tôi ra tay vào lúc nào đâu."
Dứt lời, Hàn Chấn Đông dõng dạc tiến vào bên trong trước.

Anh không quên chìa tay nắm lấy tay của Quế Anh ở phía sau mà đi lướt qua người Thẩm Đằng.

 
Chương 26: 26: Quà Sinh Nhật Đặc Biệt


Một lúc sau, Thẩm Đằng cũng dõng dạc tiến vào bên trong.

Vừa nhìn thấy anh, Lãnh Bá Siêu liền nở nụ cười niềm nở, đứng bên cạnh anh chính là Vệ Ngữ Đồng.

Về phía Hàn Chấn Đông, anh được xếp ngồi cạnh Quế Anh, nhàn nhạt cầm lấy tách trà trên tay uống một ngụm, sau đó đưa mắt nhìn về phía Thẩm Đằng như thể ra hiệu tạm đình chiến, tránh mất đi bầu không khí yên bình của buổi tiệc.
Vệ Ngữ Đồng nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi cạnh Hàn Chấn Đông đang rụt rè cắn nhẹ miếng bánh mà anh đưa cho liền lập tức chạy đến chỗ Quế Anh khen ngợi:
- "Cô gái này tên là gì thế? Mặt mũi trông thật đáng yêu."
Nghe cô hỏi, Hàn Chấn Đông lập tức nhìn sang người bên cạnh mà trả lời thay:
- "Cô ấy tên là Quế Anh.

Hiện đang sống ở nhà tôi.


Hiện tại cô ấy có phần rụt rè cho nên tôi đưa cô ấy đến cùng để làm quen với mọi người."
Thẩm Đằng ngồi đối diện chứng kiến giọng điệu vốn cao ngạo của Hàn Chấn Đông mỗi khi nói chuyện với anh khi không lại trở nên ôn nhu mà lên tiếng châm chọc:
- "Tôi không ngờ một luật sư cao cao tại thượng như anh cuối cùng cũng chịu thua trước một cô gái."
Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông khẽ nhíu mày, sau đó nhìn người đối diện bằng đôi mắt hình viên đạn mà lập tức thanh minh:
- "Tôi là người luôn đứng ra bảo vệ quyền lợi của phái nữ.

Chẳng giống như ai kia vì lợi ích cá nhân mà bán rẻ lương tâm."
Không để người kia đáp trả, Hàn Chấn Đông dõng dạc nói tiếp:
- "Tôi chỉ là thực thi công lý chứ không phải vì tình cảm riêng tư mà đưa cô ấy về nhà."
Thẩm Đằng khẽ cười nhạt mà gật nhẹ đầu, thản nhiên đáp:
- "Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người đàn ông vì một người phụ nữ mà gạt bỏ những quy tắc của bản thân.

Đặc biệt là những người miệng hổ như anh.

Để tôi chống mắt lên xem, sự tự cao của anh kéo dài được bao lâu."
- "Hàn Chấn Đông tôi trước giờ luôn làm theo lý trí, không phải con tim."
Dứt lời, cả hai người không ngừng trừng mắt nhìn vào người đối diện.

Mãi cho đến khi Lãnh Bá Siêu lên tiếng, bầu không khí u ám mới hoàn toàn xua tan.


Liền sau đó, cả hai đồng loạt nhoẻn nụ cười thật trân mà vui vẻ đồng thanh đáp:
- "Chúc mừng sinh nhật."
Sau khi ăn uống xong xuôi, hiện tại đến lúc tặng quà.

Nhìn thấy Thẩm Đằng tặng Lãnh Bá Siêu món quà là một bức tranh thủy mặc đắc giá, Hàn Chấn Đông khẽ bĩu môi tỏ vẻ nhàm chán, sau đó vội vàng lấy ra một quyển sách dày cộm từ bên trong chiếc cặp luôn mang theo bên mình mà đưa về phía Lãnh Bá Siêu, gỏn gọn nói:
- "Vì biết cậu vốn giàu rồi cho nên tôi không mua thứ gì cả mà tốt bụng tặng cho cậu quyển sách về luật hôn nhân gia đình.

Mong rằng cậu luôn hạnh phúc với cuộc hôn nhân hiện tại và duy trì chế độ một vợ một chồng cho tới khi xuống tới suối vàng nhé.

Đặc biệt, có vợ rồi hạn chế đi bar, đi club và các nơi như hộp đêm chẳng hạn."
Vừa nói, Hàn Chấn Đông không ngừng liếc nhẹ về phía Thẩm Đằng mà nói móc anh.

Về phía Lãnh lão gia và Lãnh phu nhân chỉ biết đưa tay che miệng nhịn cười trước món quà thiết thực và những lời khuyên đầy bổ ích từ phía anh chàng luật sư đại diện này.
Vệ Ngữ Đồng thay mặt chồng nhận lấy những món quà này mà mỉm cười bất lực.


Cô chẳng hiểu nỗi tại sao Lãnh Bá Siêu lại có thể quen biết những con người với những phạm trù khác nhau như thế này mà đứng sát lại gần anh, nhỏ giọng thắc mắc:
- "Anh mời cùng lúc hai oan gia trái chủ này đến tham dự cùng buổi tiệc quả thật không phải dạng tầm thường.

Có thể nói, anh là vị thần có mối quan hệ rộng nhất quả đất."
Trong suốt bữa tiệc, Hàn Chấn Đông luôn âm thầm quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của Quế Anh.

Cô hiện tại bắt đầu cảm thấy vui vẻ hơn, đặc biệt là thoải mái trò chuyện với Vệ Ngữ Đồng, thậm chí còn cười tươi khiến anh vô cùng hài lòng.
Trước khi lên xe trở về nhà, Hàn Chấn Đông còn không quên hạ cửa kính mà nói vọng ra với người ở trong chiếc xe màu đen cạnh đó:
- "Nhờ anh gửi lời đến Lạc An Tâm, bảo cô ta đừng mặt dày đến công ty tìm Bá Siêu nữa bởi vì công việc của tôi dạo này rất dày đặc cho nên ở lại công ty thường xuyên."

 
Chương 27: 27: Bôi Vết Thương


Trên đường lái xe trở về nhà, Hàn Chấn Đông thi thoảng liếc mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Cô hiện tại chỉ im lặng, hai tay không ngừng bấu chặt lấy tà váy.

Vẻ mặt vui vẻ tại bữa tiệc khi nãy bỗng chốc biến mất khi ngồi vào trong xe khiến anh cảm thấy bực dọc trong người mà lên tiếng nói:
- "Tôi để ý mỗi lần chỉ còn mỗi tôi và cô thì cô luôn tỏ ra sợ hãi.

Nhìn mặt tôi không giống người tốt cho nên cô không dám nói chuyện cười đùa sao?"
Nghe anh hỏi, người bên cạnh lắc lắc đầu phủ nhận.

Ngay lập tức, anh tấp xe vào lề rồi dừng lại, mà quay sang nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh, nói tiếp:
- "Cô cứ im lặng như vậy làm cho người khác không biết cô đang nghĩ gì."
Hàn Chấn Đông vừa nói dứt lời thì người bên cạnh đã xoay qua vòng tay ôm chầm lấy anh.

Quế Anh gục đầu vào vai người bên cạnh, nức nở nói:

- "Cảm ơn anh.

Cảm ơn anh rất nhiều.

Nếu như không có anh, cuộc sống tôi ắt hẳn sẽ rất tăm tối.

Tôi không biết phải làm gì mới có thể trả hết món nợ ân tình này."
Hàn Chấn Đông lập tức chắp ra sau nhằm hạn chế động chạm vào người của Quế Anh, anh gỏn gọn đáp:
- "Cô không cần phải làm điều gì cả.

Chỉ cần yêu thương bản thân và vui vẻ sống, đó chính là điều mà tôi muốn."
Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng ngay trước nhà.

Hàn Chấn Đông khẽ nhìn sang, định lên tiếng nói thì phát hiện người bên cạnh đã ngủ gục.

Anh định đưa tay khều nhẹ vai cô.

Thế nhưng suy nghĩ một lúc, anh quyết định bế lấy cơ thể bé nhỏ mà chậm rãi tiến vào bên trong nhà.
Dì Trương nhìn người đàn ông đang bế lấy cô gái bé nhỏ định cất giọng nói.

Tuy nhiên, Hàn Chấn Đông đã nháy mắt ra hiệu cho bà giữ im lặng để tránh đánh thức người trên tay.
Cạch...
Dì Trương giúp anh mở cửa phòng, liền sau đó lặng lẽ bước xuống lầu.

Bước vào trong, Hàn Chấn Đông nhẹ nhàng đặt Quế Anh nằm xuống giường.

Cô lúc này đã chìm sâu vào giấc ngủ.


Hàng lông mi dày cong vút cùng đôi má bánh bao hồng hào trông vô cùng đáng yêu.

Ngay khi cô trở người nằm nghiêng lộ ra vết thương ở mép đùi đang không ngừng chảy máu.

Chắc có lẽ do vận động mạnh khiến vết thương bị rách, lộ cả phần thịt sâu bên trong, nhìn mà đau lòng.
- "Bị đau khi ấy mà cũng không dám lên tiếng.

Cô gái này thật hết nói nổi."
Hàn Chấn Đông lắc đầu bất lực nhìn chằm chằm vào chỗ vết thương sau đó nhanh chóng đi tìm lọ thuốc.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cẩn thận vén nhẹ tà váy của cô lên cao mà chậm rãi bôi thuốc một cách im lặng nhất có thể, trầm giọng nói nhỏ:
- "Tôi là vì bôi thuốc chứ không có ý định đụng chạm vào da thịt cô đâu nhé.

Yên tâm mà ngủ đi, bởi tôi sẽ làm nó một cách nhẹ nhàng."
Vừa nói, đầu ngón tay dính đầy thuốc của anh khẽ nhẹ nhàng bôi lên chỗ vết thương khiến cô vì rát mà rơi nước mắt trong vô thức.
Sau khi mọi việc xong xuôi, anh nhẹ nhàng kéo tà váy người con gái xuống, sau đó cẩn thận đắp mền giúp cô mà xoay người bước trở ra ngoài.
Nói về Lãnh Bá Siêu và Vệ Ngữ Đồng, sau khi buổi tiệc sinh nhật tàn, anh mệt mỏi bước lên trên lầu đi vào phòng ngủ.

Toàn bộ món quà được tặng anh đều dồn vào một góc.


Duy chỉ có chiếc móc khóa bằng len của cô vẫn cầm chắc trong tay mà cẩn thận cho vào túi quần.
Vệ Ngữ Đồng sớm đã trải mền gối dưới sàn rồi hướng về phía Lãnh Bá Siêu, dõng dạc nói:
- "Bởi vì hôm nay là sinh nhật của anh cho nên tôi sẽ ngủ dưới.

Chúc anh sinh nhật vui vẻ một lần nữa."
Dứt lời, cô định ngả đầu xuống gối liền cảm nhận cả người đã bị Lãnh Bá Siêu nhấc bổng lên mà không ngừng vùng vẫy:
- "Lãnh Bá Siêu, anh bế tôi đi đâu thế?"
Lãnh Bá Siêu không đáp mà ném cô nằm lên trên giường sau đó cũng vì thế và tiến lên giường nhìn người đang ngơ ngác, gỏn gọn nói:
- "Tôi quá mệt mỏi việc mỗi đêm phải oẳn tù tì phân chia chỗ ngủ.

Kể từ ngày hôm nay, cả hai chúng ta sẽ ngủ trên một chiếc giường."
- "Tôi không đồng ý."
Ngay lập tức, Vệ Ngữ Đồng lên tiếng bác bỏ..

 
Chương 28: 28: Capuchino Vị Trà Xanh


Vệ Ngữ Đồng ngay lập tức định bước xuống giường liền bị cánh tay của người phía sau ghì chặt lên cổ mà kéo cô trở lại đẩy mạnh xuống giường, sau đó nằm đè lên người cô.

Dáng người rộng lớn của Lãnh Bá Siêu dường như che mất vóc dáng nhỏ bé của Vệ Ngữ Đồng.

Liền lập tức, cô cố gắng ngóc đầu lên nhưng bị cánh tay rộng lớn của anh chắn lại mà thở hổn hển nói:
- "Người...người anh nặng quá.

Tôi sắp chết tới nơi rồi."
Mặc cho cô than vãn, Lãnh Bá Siêu vẫn không chịu đứng lên mà dùng tạng người cao lớn của mình đè người con gái nằm dưới, anh trầm giọng nói:
- "Cô chịu thua chưa? Nếu cô cứ bướng, tôi sẽ lấy thịt đè người đến khi nào cô tắt thở thì thôi."
Vệ Ngữ Đồng cảm thấy l ồng ngực lúc này vô cùng khó thở vì bị người phía trên đè lên mà ngoan ngoãn gật đầu liên tục.

Khóe môi Lãnh Bá Siêu cong nhẹ mà nằm sang một bên.

Cả hai người nằm cạnh nhau không ngừng thở hổn hển, sau đó quay mặt nhìn sang đối phương bật cười lớn.
Tối hôm đó, Vệ Ngữ Đồng đã ngủ say.

Cô nghiêng người sang một bên còn Lãnh Bá Siêu thì nằm thẳng người.

Mãi một lúc sau, anh bỗng trở mình, sau đó gác chân lên người nằm bên cạnh, bàn tay ôm chặt lấy eo người nằm cạnh mà ngủ một cách ngon lành.
Lãnh thị...

Lạc An Tâm trên tay cầm một hộp bánh, vẻ mặt hớn hở lái xe đến tận công ty tìm Lãnh Bá Siêu.

Ngay khi cô vừa đặt chân đến đại sảnh, sắc mặt bỗng chốc sa sầm xuống khi nhìn thấy người đang đứng vênh váo trước mắt.

Người đàn ông với chiếc áo thun cổ lọ màu trắng phối cùng chiếc áo khoác đen nhếch môi cười nhạt mà cao giọng chào hỏi:
- "Xin chào cô Lạc.

Chúng ta có duyên quá nhỉ.

Hôm nay cô đến đây là nhờ tôi giúp đỡ chuyện gì?"
Lạc An Tâm chưa kịp mở miệng trả lời thì người trước mặt đã lên tiếng nói tiếp:
- "Nếu cô muốn biết thêm nhiều kiến thức về pháp luật thì yên tâm.

Tôi sẵn sàng tư vấn hoàn toàn miễn phí cho cô.

Đặc biệt là luật hôn nhân gia đình, chế độ một vợ một chồng sau khi kết hôn.

Bởi vì tôi nghĩ cô đang thực sự rất cần được phổ cập về bộ luật này."
Nghe đến đây, Lạc An Tâm không nhịn được nữa mà tức giận nói:
- "Này anh, tôi với anh chỉ mới gặp mặt nhau vài lần.

Có cần nặng lời như thế không?"

Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông khẽ nghiêng đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào hộp bánh đang ở trong tay Lạc An Tâm mà cười nhạt đáp:
- "Tôi nặng lời với cô sao? Từ khi nào? Chẳng qua là tôi thân thiện đến chào hỏi đối tác cũ của sếp mình mà thôi.

À mà không, phải nói là người tình cũ của sếp."
Hàn Chấn Đông ghé sát tai Lạc An Tâm mà nói nhỏ, sau đó đứng cách ra xa cô một khoảng rồi đưa tay phủi phủi lên người mình nhàn nhạt nói tiếp:
- "Bỗng nhiên cả người tôi có mùi gì đó bám vào.

Ngửi không nhầm thì đó chính là mùi..trà...xanh."
- "Hàn Chấn Đông, anh quá đáng rồi đó.

Có tin là tôi kiện anh tội xúc phạm danh dự người khác không?"
Lạc An Tâm không nhịn được nữa mà lớn tiếng mắng chửi.

Tuy nhiên, vẻ mặt Hàn Chấn Đông lại vô cùng bình thản.

Anh khẽ bĩu môi tỏ vẻ nhàm chán, sau đó gỏn gọn đáp trả:
- "Ơ hay, cô lấy bằng chứng gì để buộc tội tôi? Hay bản thân vốn là như thế cho nên khi nghe hai từ đó lại trở nên nhạy cảm?"
Nói rồi, anh tiến lại gần phía người đang đứng, mặt đối mặt nhìn cô, lạnh giọng nói:
- "Chẳng qua sáng nay tôi vừa uống capuchino vị trà xanh.

Phải công nhận vẻ bề ngoài của nó thực sự rất đẹp, bắt mắt.

Tuy nhiên, khi uống một ngụm vào thì rất đắng cho nên tôi đã phun ngược trở ra, vô tình bắn vào áo.

Bây giờ vẫn còn ngửi thấy.

Mùi trà xanh quả thực bám rất lâu, cho nên chắc tôi phải dùng nước xả để khử đi cái mùi khó chịu, hoặc là vứt đi chiếc áo khoác này.".

 
Chương 29: 29: Trong Tim Chỉ Có Một Người


Phòng làm việc...
Lãnh Bá Siêu khẽ đưa tay xoay cây bút bi trên tay, khóe môi khẽ cong lên mà bật cười không ngớt.

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh lúc sáng sớm thức dậy đã phát hiện Vệ Ngữ Đồng nghiêng người ôm chầm lấy mình mà ngủ ngon lành.

Gương mặt cô áp sát vào lồ ng ngực anh, thi thoảng cọ qua cọ lại khiến anh không dám cử động vì sợ cô thức giấc.

Anh khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc suôn mềm của người con gái, trong lòng không khỏi ao ước khoảnh khắc này trôi đi thật chậm.
Cạch...
Tiếng mở cửa mạnh của người từ ngoài bước vào ngay lập tức dập tan gương mặt vốn mơ mộng của Lãnh Bá Siêu.

Anh nhanh chóng lấy lại biểu cảm lạnh lùng mà nhìn người bên ngoài chậm rãi tiến vào, trên tay còn cầm theo một hộp bánh mà đặt dứt khoát xuống bàn, gỏn gọn nói:
- "Tình cũ nhờ tôi đưa bánh cho anh."
Hàn Chấn Đông vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của người đối diện.

Quay trở lại khi nãy, Lạc An Tâm vì quá tức giận mà ném hộp bánh về phía Hàn Chấn Đông, tức giận nói:

- "Được thôi.

Tôi đi là được chứ gì.

Nhờ anh chuyển chiếc bánh này đến cho Bá Siêu."
Dứt lời, cô xoay lưng hậm hực lên xe rời khỏi.

Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông đưa mắt nhìn xuống chiếc hộp.

Bên trong chỉ đơn thuần là bánh kem dâu nhỏ.

Khóe môi anh lúc này khẽ cong, trầm giọng nói:
- "May mắn chiếc bánh không phải vị trà xanh."
Trở về thực tại, Lãnh Bá Siêu vẻ mặt trầm ngâm nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đang ở trên bàn.

Suy nghĩ một lúc, anh giơ tay vẫy nhẹ, lạnh giọng nói:
- "Tặng lại cho anh đấy.

Tôi không ăn nó đâu."
Nghe câu trả lời này khiến Hàn Chấn Đông vô cùng hài lòng liền cầm hộp bánh lên, đi về phía thùng rác mà thẳng tay ném một cách không thương tiếc.

Chiếc bánh bên trong lúc này đã nát thành nhiều miếng nhỏ, Hàn Chấn Đông khẽ xoay lưng nhìn về người đang ngồi trên ghế.

Biểu cảm Lãnh Bá Siêu lúc này vô cùng bình thản khiến anh hài lòng mà vỗ tay không ngớt:
- "Tốt lắm.

Thế mới xứng đáng là sếp của tôi.

Dù là mối quan hệ yêu đương hay trong hôn nhân thì trong tim chỉ nên có một người."
Nghe những lời này, Lãnh Bá Siêu có chút trầm ngâm mà gật nhẹ đầu, sau đó rút chiếc móc khóa từ bên trong túi ra mà ngắm nghía thật lâu.

Chiều đến, sau khi tan làm, Hàn Chấn Đông trên đường lái xe trở về nhà không quên gọi điện cho dì Trương hỏi han tình hình của Quế Anh.

Ngay lập tức, dì Trương lên tiếng đáp:
- "Tôi thấy cô ấy cả ngày mặc đầm babydoll không thoải mái lắm.

Chi bằng, cậu ghé cửa hàng mua thêm vài bộ đồ ngủ dễ mặc thêm cho cô ấy."
Hàn Chấn Đông gật gật đầu mà ghi nhớ những gì căn dặn của dì Trương.

Sau khi cúp máy, dì Trương vui vẻ nhìn người ở cạnh thản nhiên đáp:
- "Dì đã dặn dò thiếu gia mua cho con vài bộ quần áo ngủ để tiện đi lại trong nhà."
Trung tâm thương mại...
Hàn Chấn Đông ghé ngang một cửa hàng chuyên bán đầy đủ các loại đồ ngủ dành cho nữ.

Ngay khi vừa nhìn thấy anh, nữ nhân viên đã nhiệt tình đón tiếp:
- "Chào anh.

Anh đến đây muốn mua loại đồ ngủ nào ạ?"
Nhớ lời căn dặn của dì Trương, Hàn Chấn Đông dõng dạc nói:
- "À, tôi muốn mua loại đồ ngủ nào dễ mặc."
Nghe đến đây, nữ nhân viên khẽ đưa tay che miệng cười thầm, liền sau đó đi vào trong mang ra một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng.


Phần trước được thiết kế là hai sợi dây lớn được thắt thành cái nơ che chắn hai bên ngực.

Chỉ cần kéo gỡ chiếc nơ ra thì toàn bộ sẽ rơi xuống.

- "Chiếc váy ngủ này hiện đang rất hot.

Dễ mặc, rất thích hợp cho các cô gái trẻ."
- "Vậy sao? Được rồi, tôi lấy hai cái, một đen một trắng nhé."
Ngay khi nhận được đồ, Hàn Chấn Đông hí hửng lên xe ra về.

Sau khi anh rời đi, nữ nhân viên vừa thanh toán xong không nhịn được mà bật cười sau đó ghé sát tai nữ đồng nghiệp bên cạnh to nhỏ:
- "Kinh nghiệm xương máu đầy mình.

Hầu hết những người đàn ông đến đây mua đồ cho người phụ nữ của mình thường hay nói mua loại dễ mặc nhưng ngại nói ra là dễ cởi.

Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ấy thì chắc rằng tôi đã tư vấn chính xác loại váy ngủ đó.".

 
Chương 30: 30: Ngoài Cứng Trong Mềm


Về đến nhà, Hàn Chấn Đông đi sang phòng của Quế Anh đưa chiếc túi đựng đồ cho cô, gỏn gọn nói:
- "Loại đồ ngủ dễ mặc nhất."
Quế Anh đưa tay nhận lấy, miệng không ngừng nói cảm ơn liền nhanh chóng đặt chiếc túi xuống giường.
- "Sau này nếu như cần gì kể cả mĩ phẩm, cô cứ thoải mái nói với tôi nhé.

Nhân viên ở đó hầu hết ai nấy đều nhiệt tình tư vấn."
Quế Anh khẽ gật đầu định nằm lên giường đi ngủ.

Tuy nhiên, Hàn Chấn Đông đã kịp thời lên tiếng nói:
- "Cô định đi ngủ trong bộ đầm babydoll này à? Hay là mặc thử liền hai cái mới tôi vừa mua.

Nếu không vừa thì cũng kịp thời mang đi đổi."

Trước sự nhiệt tình này của anh, Quế Anh chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chậm rãi đi vào bên trong phòng tắm để thay.
Trong lúc chờ đợi, Hàn Chấn Đông khẽ ngồi lên trên giường, miệng không ngừng huýt sáo.

Khoảng chừng vài phút sau, cánh cửa phòng tắm hé mở, dáng người con gái nhỏ nhắn diện trên người chiếc váy ngủ có chút kì lạ, vẻ mặt ngượng ngùng mà tiến về phía anh.

Chiếc nơ phía trước ngực được thắt vô cùng tinh tế, thi thoảng lộ ra vài mảng da thịt.

Đôi gò b ồng đảo ẩn sao chiếc nơ càng thêm quyến rũ khiến Hàn Chấn Đông ngay khi nhìn thấy mà đỏ mặt tía tai đến mức chảy cả máu mũi mà lắp bắp nói:
- "Cô mặc ngược sao?"
- "Đâu có.

Tôi mặc theo ảnh mẫu mà."
Cô đưa chiếc ảnh mẫu chụp lên cho anh xem rồi lập tức xoay người về phía sau.

Lớp vải đằng sau mỏng đến mức có thể nhìn thấy cả da thịt bên trong và cả quần nội y màu kem của cô.
- "Tại sao lúc gói đồ, nó lại không giống như bây giờ?"
Quế Anh cúi đầu, đưa tay chỉnh chỉnh lại chiếc nơ phía trước ngực.

Tuy nhiên, người ngồi trên giường lúc này đã không thể chịu được nữa mà nhanh chóng chạy đến ngăn lấy.

Nào ngờ anh còn khiến chiếc nơ trở nên lỏng lẻo, phút chốc bung ra mà rơi xuống toàn bộ.
Trước mắt Hàn Chấn Đông lúc này là cả cơ thể tr.ần tr.ụi của Quế Anh.


Hiện tại, trên người cô chỉ mặc mỗi quần con mà hốt hoảng trợn tròn mắt, nhanh chóng đưa tay che chắn phần ngực đang phô bày trước mặt người đàn ông.

Hai mắt Hàn Chấn Đông không ngừng nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mặt.

Mãi một lúc sau anh mới bừng tỉnh mà vớ lấy tấm chăn trên giường mà choàng lên người của Quế Anh, lắp bắp nói:
- "Tôi...tôi xin lỗi.

Lần sau tôi sẽ đưa cô đích thân lựa chọn."
Vừa nói, anh vừa đẩy nhẹ người con gái đang bao trùm bởi tấm chăn dày đi trở ngược vào bên trong phòng tắm.

Sau đó vội vàng lao ra phía cửa mà đóng sầm một cái.
Trở về phòng, Hàn Chấn Đông vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Trong đầu anh lúc này chỉ toàn hình ảnh gợi cảm của Quế Anh khi nãy mà vội đưa tay, cầm lấy tách trà trên bàn.


Đôi tay không ngừng run mạnh, đến mãi một lúc sau anh mới uống cạn sạch nước trong ly mà đặt xuống bàn một cách dứt khoát.
- "Tại sao trong người mình bây giờ lại cảm thấy vô cùng nóng bức và khó chịu?"
Anh đưa tay lau đi những giọt mồ hôi không ngừng nhiễu nhại trên trán mà lập tức đi vào phòng tắm xả nước thật mạnh.
- "Hàn Chấn Đông, mày làm sao thế? Khi không lại thấy trong người nóng bừng là như thế nào? Phải chăng mình đã bị sốt rồi sao?"
Về phía Quế Anh, cô hiện tại vẫn giữ chặt tấm chăn đang quấn quanh người mà nhìn thẳng vào gương, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ.

Khoảng khắc Hàn Chấn Đông nhanh tay choàng lấy tấm chăn quấn quanh người cô phần nào cảm nhận được anh thực sự là một người đàn ông tinh tế và dịu dàng mặc dù thường ngày anh hay cao giọng mỗi khi nói chuyện với cô.

Trong lòng cô có chút rung động trước sự quan tâm của anh đến cả vẻ bề ngoài và cả nội tâm sâu bên trong con người cô.

Hàn Chấn Đông luôn quan tâm việc cô đang nghĩ gì, đang cảm thấy khó chịu ra sao mà chóng tìm ra phương án giúp cô lấy lại nụ cười trên môi..

 
Chương 31: 31: Vụ Nổ Xe Hơi


Vài ngày sau...
Lãnh thị...
Lãnh Bá Siêu ung dung thưởng trà, mắt không ngừng dán lên màn hình máy tính mà xem tin tức mỗi buổi sáng.

Bỗng dưng, gương mặt anh vô cùng sửng sốt ngay khi nghe những lời này từ nữ biên tập viên tin tức:
- "Kính thưa quý vị.

Hiện tại tôi đang có mặt tại hiện trường tai nạn.

Chiếc xe hơi mang biển số 6X-XYXZ đang trên đường đi về phía Nam bất ngờ phát nổ khiến cặp vợ chồng ở bên trong xe bị thương nghiêm trọng ngay lập tức được đưa đi cấp cứu chẳng biết tình trạng hiện tại ra sao.

Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật vụ việc này vào bản tin tiếp theo."
- "Đây chẳng phải là biển số xe của cha mẹ Linh Lang sao?"
Lãnh Bá Siêu nhíu mày tỏ vẻ lo lắng.


Nếu như để vợ mình biết chuyện này, chắc hẳn cô sẽ không giữ được bình tĩnh mà một mực chạy đến bệnh viện.

Liền lập tức, anh lái xe rời khỏi công ty mà mau chóng quay trở về nhà.
Biệt thự Lãnh gia...
Vừa về đến nơi, anh vội vàng chạy lên trên lầu, miệng không ngừng gọi tên cô.
- "Diệp Linh Lang."
Liền lập tức, anh mở tung cửa phòng ngủ.

Bên trong hiện tại chẳng có ai khiến anh càng thêm lo lắng mà lật đật đi ngược xuống bên dưới.

Ngay khi anh vừa bước trở ra phòng khách thì đúng lúc Vệ Ngữ Đồng cùng Lãnh phu nhân vừa từ bên ngoài trở về.

Nhìn người trước mặt căng thẳng đến mức nhíu chặt lông mày lại với nhau, Vệ Ngữ Đồng liền cất giọng quan tâm:
- "Anh làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô khiến Lãnh Bá Siêu càng chắc nịch rằng cô vẫn chưa biết chuyện mà thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh phu nhân ở cạnh cũng tỏ ra khó hiểu mà lên tiếng hỏi:
- "Công ty xảy ra chuyện lớn sao? Trông con có vẻ lo lắng quá vậy?"
Ngay lập tức, Lãnh Bá Siêu khẽ cười gằng mà lái sang chuyện khác, anh nói:
- "Mẹ và Linh Lang vừa mới đi mua sắm về sao?"
Nghe anh hỏi, Lãnh phu nhân khẽ mỉm cười, liền sau đó ôn nhu đáp:
- "Ở nhà mãi thì buồn cho nên mẹ đưa Linh Lang ra ngoài mua một ít đồ.

Con bé bảo muốn theo mẹ học đan len cho nên mua một vài vật dụng hỗ trợ việc học tập ấy mà."
- "À...vậy thì tốt rồi."

Lãnh Bá Siêu nở nụ cười gượng, sau đó nhanh chóng đi trở lên trên lầu trước sự ngơ ngác của hai người ở phía cửa.

Tuy nhiên, Vệ Ngữ Đồng chẳng mấy để tâm mà vui vẻ trò chuyện cùng Lãnh phu nhân.

Cả hai trông có vẻ ngày càng thân thiết.
Khóa chặt cửa lại, Lãnh Bá Siêu gọi điện cho Hàn Chấn Đông, nói chậm từng chữ:
- "Chấn Đông, thời gian này phiền anh tới bệnh viện tìm hiểu tình hình sức khỏe của hai người có tên là Diệp Quang và Hà Nhật Giai.

Cập nhật tin tức về họ mà báo lại cho tôi."
Hàn Chấn Đông sau một đêm mất ngủ, mắt mở không lên.

Ngay khi anh vừa chợp mắt chưa được bao lâu đã nhận ngay tin nhắn khẩn từ phía Lãnh Bá Siêu mà mệt mỏi thở dài, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- "Tôi chuyển sang nghề thám tử từ bao giờ thế? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải bắt Bá Siêu trả công hậu hĩnh cùng một chuyến du lịch ở khách sạn năm sao mới được."
Nói rồi, anh loạng choạng đi vào bên trong phòng tắm thay đồ, sau đó lái xe hướng đến bệnh viện.
...***...
Chát...Chát...
Tiếng bạt tay vang lên liên tục, hướng thẳng vào người đàn ông mặc vest đen đang quỳ gối trước một người đàn ông trung niên đang bừng bừng lửa giận mà lớn tiếng quát:
- "Đồ vô dụng.


Có mỗi chuyện làm nổ chết hai người họ cũng không xong."
Ngay lập tức, người đang quỳ vội vàng thanh minh:
- "Chiếc xe thực sự đã nổ.

Nhưng tôi không ngờ rằng hai người họ lại may mắn thoát chết và được người dân kịp thời đưa đi cấp cứu."
Nghe những lời này, người trước mặt lập tức ngồi ngả lưng ra ghế sofa, khẽ cầm điếu thuốc hút một hơi thật sâu, sau đó phả ra làn khói trắng, trầm giọng nói gằng từng chữ:
- "Mau cho người trà trộn vào bệnh viện và tìm cách diệt khẩu trước khi chúng tỉnh lại.

Đôi vợ chồng ấy chính là nhân chứng duy nhất có thể chứng minh thân phận thật của Vệ Ngữ Đồng.

Con bé đó hiện đang tìm mọi cách chiếm được lòng tin từ phía Lãnh Bá Siêu.

Nó sẽ là con ách chủ bài giúp tao đạt được ước muốn trừ khử Lãnh thị ra khỏi giới thương trường mà vươn lên đứng đầu."

 
Chương 32: 32: Hàn Chấn Đông Có Vợ


Vệ Ngữ Đồng cảm nhận được ngày hôm nay Lãnh Bá Siêu có chút gì đó khác lạ so với mọi khi.

Ngay lập tức, cô gác lại việc đan len mà xin phép Lãnh phu nhân trở lên trên phòng để thăm hỏi tình hình của người bên trong.

Ngay khi cô vừa mở cửa đã thấy Lãnh Bá Siêu đang làm gì đó với chiếc TV.

Vừa nhìn thấy cô, anh lập tức giật mình mà nhanh chóng buông tay, nở nụ cười gượng.
- "Chẳng phải cô đang học đan len cùng mẹ sao?"
Nghe anh hỏi, Vệ Ngữ Đồng chậm rãi tiến lại gần, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, quan tâm hỏi:
- "Anh có điều gì không thể nói sao? Tôi hiểu được cảm giác có những chuyện bản thân muốn nói cho ai đó nghe lại không thể nói ra.

Nhưng mãi im lặng như thế sẽ khiến trong lòng vô cùng bức rức, khó chịu."
Vệ Ngữ Đồng vừa dứt lời thì người trước mặt đã nắm lấy tay cô, sau đó kéo về phía mình mà ôm chặt, khiến cô tròn xoe mắt.
- "Thứ mà tôi cần bây giờ chính là được ôm lấy em."
Vừa nói, Lãnh Bá Siêu tựa đầu lên bờ vai thanh mảnh của người con gái.

Trong lòng anh bây giờ tràn ngập nỗi sợ.


Sợ rằng cô biết được chuyện tai nạn của cha mẹ mình sẽ đau buồn.

Sợ rằng cô không chịu được cú sốc khi biết tình trạng nguy cấp hiện giờ của hai người họ.
Ngay khi nghe những lời này, Vệ Ngữ Đồng trở nên im lặng, khẽ đưa tay từ từ ôm lại người đàn ông.

Cả hai người ôm chầm lấy nhau.

Mặc dù không nói lời nào thế nhưng đối với mỗi người, đối phương như thể đã tiếp thêm năng lượng để tiếp tục bước đi trên con đường phía trước.

Lãnh Bá Siêu vẻ mặt trầm ngâm mà nói thầm:
- "Linh Lang, đợi sau khi tình hình sức khỏe của cha mẹ em được đảm bảo, anh sẽ đích thân đưa em đến gặp họ.

Chấn Đông vừa báo cho anh hay rằng, vụ tai nạn bất ngờ ấy có ẩn khuất ở phía sau."
Bệnh viện trung tâm thành phố...
Phòng ICU...
Hàn Chấn Đông vừa trở ra ngoài gọi điện một lúc, ngay sau khi quay trở lại thì đã thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo sơmi màu đen đang lén lút đưa mắt nhìn vào bên trong.

Liền lập tức, anh giả vờ tỏ ra lo lắng mà dõng dạc đi lại gần nơi người đàn ông đang đứng mà nghe điện thoại.


- "Mẹ à, vợ con vừa mới sinh xong.

Nhờ mẹ chuẩn bị một số vật dụng cần thiết, con sẽ chạy về nhà lấy chúng."
Nghe giọng nói vang lên khiến người đàn ông lạ mặt giật mình, liền sau đó nhanh chân rời khỏi phòng ICU.

Một lúc lâu sau, Hàn Chấn Đông mới đi về phía căn phòng mà đưa mắt nhìn vào bên trong.

Bệnh nhân hiện tại vẫn đang thở oxi.

Nhớ lại dáng vẻ lén lút khi nãy của người đàn ông càng khiến anh thêm chắc nịch rằng hắn ta đang tìm cơ hội lẻn vào bên trong căn phòng để tìm cách mưu hại bệnh nhân.
Vì đề phòng có kẻ xấu lẻn vào, Hàn Chấn Đông ngồi túc trực ngay phía cửa, thi thoảng anh khẽ đưa tay che miệng mà ngáp dài, chán nản nói:
- "Đáng lẽ giờ này mình phải ở phòng đọc sách.

Đứng canh như này thật là buồn chán.

Chẳng thà chờ vợ sinh đẻ."
Khoảng chừng mười phút sau, ở phía hành lang, một dáng người nhỏ bé trên tay cầm một túi xách đựng đầy đồ mà hớt hải chạy về phía Hàn Chấn Đông khiến anh ngơ ngác mà khó hiểu hỏi:
- "Quế Anh, cô đến đây làm gì?"
Quế Anh thở hổn hển, một lúc sau thật thà nói:
- "Chẳng phải anh gọi điện bảo tôi mang đến những vật dụng cần thiết mang đến cho vợ anh sao? Cô ấy hiện tại đang ở phòng nào?"
Ngay lập tức, anh vội lấy điện thoại ra mà kiểm tra lịch sử.

Quả thật khi nãy anh chỉ nhấn vào tên cô giả vờ gọi, ai dè màn hình cảm ứng đến mức khiến anh lúc này mới ngộ ra mà đưa tay lên trán, bất lực nói:
- "Tôi có vợ khi nào? Sao cô ngây thơ quá vậy?".

 
Chương 33: 33: Hiểu Lầm Nghiêm Trọng


Quế Anh vẫn không tin vào thực tại mà cố gắng đáp lại:
- "Nhưng tôi nghe rõ rằng vợ anh đang ở phòng sinh.

Vì sợ anh không có tâm trạng lái xe về nhà, cho nên tôi đích thân mang đến."
Hàn Chấn Đông khẽ thở dài bất lực, liền sau đó đưa tay giật lấy túi đồ khỏi tay của Quế Anh mà ném thẳng xuống đất khiến cô ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.
- "Cô từng thấy vợ tôi chưa? Cô ấy có ở cùng nhà với tôi không?"
Nghe những lời này khiến Quế Anh suy nghĩ lại.

Quả thật ở nhà anh ngoại trừ cô ra, thì chẳng có cô gái trẻ nào cả.

Ngay khi cô trở về thực tại thì cả người đã bị Hàn Chấn Đông dồn vào một góc tường, anh cúi người, áp sát vào mặt cô mà nói chậm từng chữ:
- "Hàn Chấn Đông tôi luôn tôn thờ hôn nhân một vợ một chồng.

Người con gái mà tôi chọn yêu chắc chắn sẽ là vợ của tôi.

Hơn thế nữa, tôi không bao giờ có vợ ở bên ngoài khi mà chưa tổ chức hôn lễ.

Và đặc biệt, tôi không bao giờ kí gửi gen đẹp trai, tài giỏi của mình cho người mà tôi không yêu."

- "Vậy tại sao anh lại gọi điện căn dặn tôi chứ?"
- "Ngốc à.

Tôi là vì đang diễn kịch để qua mặt gã áo đen khi nãy.

Vậy mà cô cũng tin răm rắp.

Nếu nhỡ sau này cô có sinh con cho tôi thì mong rằng đứa bé được kế thừa gen trội của ba nó."
Nghe đến đây, gương mặt Quế Anh bỗng chốc ửng đỏ vì xấu hổ, cô nhỏ giọng nói:
- "Anh...anh chịu để tôi sinh con cho anh sao?"
Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông chợt nhận ra bản thân đã đi quá đà mà đưa tay bịt miệng mình, sau đó anh xoay người về hướng khác.

Vành tai lúc này đã đỏ ửng mà lẩm bẩm trách cứ bản thân:
- "Hàn Chấn Đông ơi, sao mày lại có thể đưa ra ví dụ khiến cô ấy dễ hiểu lầm đến vậy? Kinh nghiệm bao năm làm nghề luật sư của mày biến đi đâu mất rồi?"
Mãi một lúc sau, anh xoay người trở lại, bàn tay rộng lớn áp chặt người con gái bé nhỏ vào góc tường, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi:
- "Vậy...cô nghĩ thế nào nếu tôi muốn cô sinh con cho tôi?"
Quế Anh ngay lập tức xấu hổ mà cúi đầu.


Hai tay không ngừng đan chặt vào nhau, lắp bắp nói:
- "Anh là ân nhân của tôi.

Nếu...nếu như có thể làm gì đó để trả ơn, tôi sẵn sàng chấp nhận sinh con cho anh."
Câu trả lời tưởng chừng khiến người đối diện hài lòng thế nhưng gương mặt anh lập tức sa sầm xuống mà lạnh giọng nói:
- "Nếu như cô đồng ý làm chuyện đó là vì trả ơn thì tôi không cần.

Bởi vì, người con gái được phép sinh con cho tôi chỉ có thể là người tôi yêu."
Nghe những lời này, Quế Anh lập tức òa khóc nức nở bởi lẽ cô biết với thân phận thấp kém như mình sẽ chẳng bao giờ lọt vào tầm mắt của một đại luật sư xuất chúng như Hàn Chấn Đông.
- "Tôi nói gì sai sao?"
Hàn Chấn Đông trở nên lúng túng ngay khi thấy cô bật khóc nức nở.

Quế Anh khẽ đưa tay lau lau những giọt nước mắt trên gương mặt, mỉm cười nhìn anh nhẹ nhàng đáp:
- "Anh nói đúng.

Người đó chắc hẳn phải là người con gái anh yêu.

Tôi nghĩ rằng đã tới lúc bản thân nên rời khỏi để người con gái mà anh yêu sẽ không cảm thấy phiền khi đặt chân vào Hàn gia."
Dứt lời, cô nhanh chóng nhặt hết số đồ rơi rớt trên sàn bỏ vào túi xách mà chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện khiến Hàn Chấn Đông chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng người khuất dạng.
- "Mình đã nói sai gì sao? Rõ ràng cô ấy là người phụ nữ đầu tiên và là duy nhất mà mình đưa đến Hàn gia sinh sống."
Đôi chân anh muốn đuổi theo người con gái tuy nhiên lại dừng lại mà nhìn vào căn phòng ICU.

Hiện tại, anh không thể lơ là trước nhiệm vụ quan trọng được giao phó..

 
Chương 34: 34: Con Người Thật Của Hàn Chấn Đông


Hàn gia...
Dì Trương vừa ở trong bếp bước trở ra đã nghe tiếng khóc nức nở của người ngoài ngõ.

Quế Anh trên tay cầm chặt túi xách tiến vào trong.

Vừa nhìn thấy dì Trương cô đã chạy nhào tới mà ôm chầm lấy bà, nấc nghẹn nói:
- "Chắc con sẽ không ở lại đây nữa.

Thời gian qua cảm ơn dì đã quan tâm chăm sóc cho con."
Bà nhìn cô gái nhỏ gương mặt mếu máo rồi nhìn xuống túi đồ đặt bên dưới mà khó hiểu hỏi:
- "Con đi đâu mà mang nhiều đồ thế? Đây chẳng phải là những vật dụng dành cho phụ nữ sau khi hạ sinh sao?"
Lúc này, Quế Anh cố lấy lại bình tĩnh mà thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho người bên cạnh nghe.


Ngay lập tức, dì Trương bật cười đáp:
- "Vậy là con có tình cảm với Chấn Đông nhà dì sao?"
Nghe bà hỏi, Quế Anh hai mắt đỏ ngầu mà gật gật đầu, sau đó tủi thân nói:
- "Nhưng anh ấy từ chối con.

Chắc có lẽ anh ấy nói những lời đó là vì muốn đuổi khéo con ra khỏi Hàn gia."
Ngay lập tức, dì Trương nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô gái nhỏ mà đi về phía ghế, sau đó chậm rãi ngồi xuống, ôn nhu đáp:
- "Vậy con có muốn nghe dì kể về chuyện của Chấn Đông không?"
Quế Anh ánh mắt tò mò mà gật gật đầu liên tục.

Liền lập tức, dì Trương kể lại mọi chuyện liên quan đến anh cho cô nghe:
- "Thằng bé nói như thế đều là có lý do cả.

Nó không muốn con vì mang ơn nghĩa mà chấp nhận trao thân khi mà con không có bất kì tình yêu nào dành cho nó."
- "Thật ra khi vừa lên bảy tuổi, Chấn Đông đã cùng mẹ tận mắt chứng kiến cảnh cha mình và người phụ nữ khác ân ái ngay chính ngôi nhà của mình.

Đó chính là nguyên nhân tại sao nó rất ghét những người phụ nữ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.

Nó ghét trà xanh và ghét cả việc đi đến những quán bar, hộp đêm để tìm những cô gái trẻ mua vui.

Thằng bé chưa bao giờ uống rượu bởi vì sợ rằng trong cơn say, bản thân sẽ làm những chuyện không đứng đắn mà dẫn đến những quan hệ ngoài luồng không mong muốn."
Hai mắt Quế Anh có chút cảm động mà tập trung lắng nghe người bên cạnh.

- "Nhìn vẻ bề ngoài Chấn Đông mạnh mẽ, luôn đứng ra bảo vệ kẻ yếu, thế nhưng lại không bảo vệ được gia đình của mình.

Nó không thích dùng từ hoa mĩ để tán tỉnh bất kì cô gái nào khác mà chỉ dùng hành động để chứng minh."
- "Sau khi ly hôn, mẹ của Chấn Đông vì đau lòng mà lâm bệnh qua đời.

Cha cũng về chung sống với tình nhân mà quyết đưa Chấn Đông ở cùng.

Tuy nhiên, thằng bé nhất mực từ chối mà bay sang Canada vừa học vừa làm.

Mặc dù có cha là cảnh sát trưởng, thế nhưng Chấn Đông chưa bao giờ lạm dụng sự quyền uy đó trong các cuộc kiện tụng mà tự lực cánh sinh."
Nói đến đây, đôi mắt dì Trương bỗng đỏ ngầu mà đưa tay dụi dụi, sau đó trầm giọng nói tiếp:
- "Dì còn nhớ, lần đầu tiên chứng kiến thằng bé thua kiện trong vụ án xảy ra ở hộp đêm Thịnh Phát, Chấn Đông cố trở về nhà với vẻ mặt vô cùng bình thản như chưa hề xảy ra chuyện.

Mãi cho tới khi dì tình cờ đi ngang qua, bên trong phòng đã nghe được tiếng khóc của Chấn Đông.

Đó cũng là lần đầu tiên dì chứng kiến thằng bé yếu lòng."

- "Nhìn vẻ bề ngoài Chấn Đông ngạo mạn là thế.

Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong là một trái tim giàu tình yêu thương và là người đàn ông nhất mực chung tình.

Con chính là người con gái đầu tiên mà nó đưa về nhà.

Đã từng có nhiều cô gái khác giống như con chịu cảnh bạo lực, thế nhưng thằng bé chỉ giúp đỡ bằng việc tìm kiếm công việc khác để bắt đầu lại cuộc sống, chứ chưa bao giờ đưa về Hàn gia tận tình chăm sóc."
Vì là người ngủ khá trễ cho nên mỗi tối dì Trương thường hay nhìn thấy Hàn Chấn Đông lẳng lặng ghé sang phòng của Quế Anh cẩn thận đắp chăn cho cô.

Sau khi kiểm tra mọi cánh cửa sổ đã khép chặt, anh mới quay trở về phòng của mình.

Và mới tờ mờ sáng, anh đã lặng lẽ xuống bếp nấu cháo mang đến phòng cô sẵn, tự mình đi mua thuốc cũng như quần áo cho cô mà không bao giờ lên tiếng nhờ vả dì Trương..

 
Chương 35: 35: Hội Bạn Thân


Nhận được tin từ phía Hàn Chấn Đông, Lãnh Bá Siêu liền lập tức lái xe rời khỏi Lãnh thị mà đi đến bệnh viện để xem tình hình hiện tại.

Ngay khi anh vừa đến nơi đã nhìn thấy Hàn Chấn Đông vẻ mặt tươi cười mà vỗ vai người đàn ông bên cạnh tuổi tầm hai mươi chín mang kính cận, diện trên người chiếc áo blouse trắng hướng mắt nhìn về phía Lãnh Bá Siêu đang tiến lại gần.
- "Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?"
Lãnh Bá Siêu vẻ mặt lo lắng mà gấp gáp hỏi.

Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông nhìn sang vị bác sĩ trẻ bên cạnh mình, sau đó dõng dạc trả lời anh:
- "Khi nãy, suýt nữa cả hai người họ không qua khỏi.

Nhưng cũng nhờ người bạn thời đại học này của tôi mà nhịp tim cả hai nhanh chóng trở lại bình thường."
Người bên đàn ông đứng cạnh Hàn Chấn Đông lập tức tiến lại gần chỗ Lãnh Bá Siêu mà đưa tay ra, thân thiện chào hỏi:
- "Xin chào.


Tôi tên Chu Gia Hào, là người bạn quen biết với luật sư Hàn Chấn Đông, cũng chính là bác sĩ điều trị trực tiếp của bệnh nhân Diệp Quang và Hà Nhật Giai."
Lãnh Bá Siêu khẽ nở nụ cười thân thiện mà đáp lại:
- "Tôi là Lãnh Bá Siêu, là bạn bè thân thiết với Hàn Chấn Đông.

Cậu ấy cũng là luật sư đại diện cho công ty của tôi."
Người bên cạnh vẻ mặt tự hào mà khoe khoang nói:
- "Những người bạn mà Hàn Chấn Đông này quen biết không chỉ đẹp trai mà còn có học vấn cao siêu."
Nghe những lời nói này từ phía Hàn Chấn Đông khiến hai người đàn ông bên cạnh không nhịn được mà tươi cười rạng rỡ.

Ngay lập tức, Chu Gia Hào vỗ nhẹ lên vai Hàn Chấn Đông, trầm giọng nói:
- "Nghe bảo cậu vừa cãi nhau với người yêu, không phải sao?"
Người mà Chu Gia Hào nói đến không ai khác chính là Quế Anh.

Khi anh vừa lái xe đến bệnh viện, vô tình nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn không ngừng khóc sướt mướt mà chạy thật nhanh ra ngoài, sau đó không may va phải vào người anh mà té ngã ra sau.
- "Này cô, cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Chu Gia Hào vội vàng ngồi xuống mà hỏi han Quế Anh.

truyện kiếm hiệp hay
- "Tôi...tôi không sao.

Cảm ơn anh."
Nghe đến đây, gương mặt Hàn Chấn Đông bừng đỏ, máu ghen trong người trổi dậy mà nhanh tay tóm lấy cổ áo của Chu Gia Hào, lạnh giọng tra hỏi:
- "Anh dám làm Quế Anh bị thương sao? Chỉ cần có người làm tổn thương cô ấy, cho dù là bạn bè thân thiết thì tôi cũng không bỏ qua đâu."
Trước sự giận dữ của người trước mặt, Chu Gia Hào chỉ biết lắc đầu, sau đó cười nhạt nói:

- "Cậu yêu cô ấy đúng không?"
Hàn Chấn Đông vội vàng tránh né, mà gỏn gọn đáp:
- "Tôi không biết."
Câu trả lời ấp úng này của anh khiến Lãnh Bá Siêu đứng gần đó không nhịn được mà lên tiếng nói:
- "Đại luật sư đưa ra lời khuyên cho người khác bây giờ lại không hiểu được con tim mình sao? Hàn Chấn Đông, tôi biết cậu cũng đang xây một bức tường ngăn chặn cảm xúc.

Nhưng nếu đã có người đứng trước đó đợi, tại sao cậu không một lần thử đập tan bức tường ấy mà chạy đến ôm chặt lấy cô ấy."
Hai tay Hàn Chấn Đông khẽ siết chặt mà trở nên im lặng, Lãnh Bá Siêu ngừng một lát lại tiếp:
- "Cậu luôn khuyên tôi trân trọng người con gái bên cạnh.

Vậy còn bản thân cậu thì sao? Đừng tỏ ra cao cao tại thượng nữa, đã tới lúc phải hạ mình để giành lấy tình yêu rồi.

Bản thân tôi cũng vậy.

Tôi bây giờ mới nhận ra trái tim mình đã yêu Diệp Linh Lang mất rồi.

Lý do tôi âm thầm làm tất cả mọi chuyện không chỉ để bảo vệ người thân của cô ấy mà còn bảo vệ nụ cười trên môi của cô ấy.


Chỉ cần nhìn thấy cô ấy cười, tôi sẵn sàng làm tất cả."
Nghe những lời từ phía Lãnh Bá Siêu như thể tiếp thêm sức mạnh cho Hàn Chấn Đông.

Liền lập tức, anh nhìn sang Chu Gia Hào mà nghiêm túc nói:
- "Tôi cần phải quay trở về nhà.

Nhờ cậu chăm sóc cho hai người họ."
Chu Gia Hào khẽ mỉm cười mà gật nhẹ đầu, anh trầm giọng đáp:
- "Được rồi.

Hãy giữ chặt người con gái này nhé.".

 
Chương 36: 36: Lật Tung Vũ Trụ Tìm Em


Hàn gia...
Chiếc xe dừng ngay phía cửa, Hàn Chấn Đông hớt hải chạy vào trong tìm Quế Anh.

Dì Trương hiện tại vẫn ngồi trên ghế.

Hai mắt bà đo đỏ tựa như mới khóc khiến sắc mặt Hàn Chấn Đông lập tức tối sầm lại, trong đầu không ngừng cho rằng Quế Anh đã dọn ra khỏi nhà mà không nói không rằng chạy lên trên lầu.
Mở tung cửa phòng nhưng chẳng thấy một ai.

Kể cả phòng anh cũng vậy.

Liền lập tức, Hàn Chấn Đông ngã khụy xuống sàn.

Hai mắt đỏ ngầu đến mức nổi cả gân máu.

Giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống mà gục đầu xuống sàn, nấc nghẹn nói:
- "Cô ấy đi thật rồi.


Ngay cả lời tạm biệt cũng không muốn nói với mình.

Thật là tàn nhẫn."
Nói rồi, Hàn Chấn Đông hét lớn, míu môi nức nở tựa như một đứa trẻ:
- "Quế Anh, em ác lắm.

Em gieo rắc sự thương nhớ vào trái tim anh, bây giờ lại lặng lẽ mà rời khỏi cuộc đời anh sao? Anh không cho phép.

Anh sẽ kiện em vì tội cố ý cướp đi trái tim của chàng luật sư tài giỏi như anh.

Em khiến anh cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng.

Em ác lắm, em ác lắm Quế Anh."
Phía bên ngoài cửa, dì Trương và Quế Anh lén đưa mắt nhìn vào bên trong.

Cả hai nhanh chóng bịt lấy tai mình vì tiếng mắng chửi vang vọng khắp căn nhà của Hàn Chấn Đông mà nhìn nhau nhịn cười trước sự đau khổ, giằng xé của người bên trong.
Dì Trương khẽ vỗ nhẹ lên vai của Quế Anh, sau đó chậm rãi bước xuống lầu để cô thoải mái mà lắng nghe từng tiếng lòng của Hàn Chấn Đông.

Thoáng chốc đã mười phút trôi qua, người bên trong vẫn chưa nguôi ngoai, hai tay không ngừng đập mạnh xuống sàn, miệng không ngừng trách cứ người con gái đã bỏ anh:
- "Nếu em không quay trở lại thì anh sẽ lật tung vũ trụ để mang em trở về.

Sẽ không có bất cứ chàng trai nào đồng ý cưới em, bởi vì toàn bộ cơ thể của em anh đã nhìn hết rồi.

Em chỉ có thể là người của Hàn Chấn Đông anh mà thôi.

Nếu em không quay trở về, anh sẽ ở vậy đến suốt đời.

Sẽ không cưới vợ sinh con.


Khi ấy, em sẽ phải mang tội vì đã hủy hoại cuộc đời anh.

Quế Anh, em ác lắm, em ác lắm."
Quế Anh đứng ngoài nghe hết những lời của người bên trong.

Cô không biết nên buồn hay nên vui mà quyết định mở tung cửa tiến vào.

Nghe tiếng động, Hàn Chấn Đông lập tức xoay người lại, tóc tai anh lúc này bù xù sau một hồi dằn vặt nội tâm mà ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trước mặt.

Quế Anh nhìn dáng vẻ lôi thôi, lụy tàn này của anh mà không nhịn được cười bất lực mà châm chọc:
- "Đại luật sư đẹp trai tài giỏi hiện tại như thế này à? Vì những lời mắng chửi, nguyền rủa vang vọng khắp đất trời của anh khiến em không thể không quay trở lại."
Nếu như cô không bước vào thì chắc có lẽ anh sẽ nói đến tận khuya.

Vì không muốn Quế Anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, tàn tạ này, ngay lập tức, Hàn Chấn Đông vội xoay người sang hướng khác để tránh né, sau đó đưa tay lau lau nước mắt, từ từ đứng bật dậy.
Ngay khi anh xoay người lại thì cô đã chạy đến ôm chầm lấy anh.

Quế Anh hạnh phúc đến rơi nước mắt nhưng vẫn không quên châm chọc:
- "Lần đầu tiên có người miệng độc như anh đấy.

Chẳng thèm tìm kiếm người ta mà không ngừng nói rằng em độc ác.


Em cướp lấy trái tim anh khi nào?"
Cô vừa dứt câu liền cảm nhận nụ hôn cuồng nhiệt từ phía Hàn Chấn Đông.

Đôi tay anh giữ chặt lấy gương mặt nhỏ bé của cô mà không ngừng m*t lấy cánh môi hồng hào của người con gái.

Gương mặt cô xấu hổ, có chút vụng về vì đây là nụ hôn đầu tiên.

Tuy nhiên, người đối diện lại vô cùng thuần thục.

Đầu lưỡi anh không ngừng càn quét toàn bộ khoang miệng bên trong cô, sau đó còn không quên cắn nhẹ khiến môi cô bật máu như thể trả đũa vì đã khiến anh dằn vặt suốt gần nửa tiếng đồng hồ, khóc đến mức muốn sưng cả mắt.

Mãi một lúc sau, Hàn Chấn Đông mới chịu rời khỏi cánh môi người con gái, kéo cả những giọt nước trắng trong từ miệng cô ra ngoài mà nuốt trọn.
- "Anh từng hôn rồi sao? Trông có vẻ thuần thục."
- "Không.

Em là người đầu tiên anh hôn đấy.".

 
Chương 37: 37: Nói Lời Yêu


Vệ Ngữ Đồng ngồi một mình trầm tư trong phòng.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên lồ ng ngực mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ về Lãnh Bá Siêu.
- "Mình có nên tiếp tục nhiệm vụ mà cha nuôi đã giao phó không? Cả Lãnh gia ai ai cũng đối xử tốt với mình.

Về phần Bá Siêu, anh ấy cũng quan tâm mình nhiều hơn.

Mình thực sự không muốn làm anh ấy tổn thương."
Vệ Ngữ Đồng không ngừng tự hỏi.

Bất ngờ, màn hình điện thoại cô phát sáng.

Liền lập tức, đôi tay cô bất giác run nhẹ mà cầm chiếc điện thoại lên, chậm rãi đọc từng dòng tin nhắn của người bên kia:
- "Đã hơn ba tháng rồi, người của cha báo tin rằng con đã có được sự tin tưởng từ phía Lãnh Bá Siêu.

Nghe bảo Lãnh Bá Siêu không để tài liệu quan trọng ở công ty mà cất vào một căn phòng bí mật khác.

Hãy tìm cách đi đến căn phòng đó và trộm hết những tài liệu ấy.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, con sẽ được tự do.

Đến lúc đó, cha nuôi sẽ đưa con đi tìm lại người thân của mình."

Cạch...
Tiếng mở cửa vang lên khiến Vệ Ngữ Đồng có chút giật mình mà vội vàng bỏ điện thoại vào trong túi.

Vẻ mặt vốn đang căng thẳng của cô phút chốc tan biến.

Thay vào đó là sự tươi tắn như mọi khi mà nhìn người đàn ông đang tiến lại phía mình.
Lãnh Bá Siêu cẩn thận mang đến một tô cháo ếch, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi nhìn sang người bên cạnh, ôn nhu nói:
- "Anh nghe mẹ bảo rằng dạo gần đây sắc mặt em có vẻ xanh xao cho nên sau khi tan làm tiện đường ghé sang cửa tiệm mua cháo.

Nghe bảo cháo ở đây là ngon nhất trong thành phố này."
Dứt lời, anh khẽ múc một muỗng, còn không quên thổi nguội mà đưa về phía Vệ Ngữ Đồng, dịu dàng nói:
- "Anh đã thổi nguội rồi, mau ăn thôi."
Vệ Ngữ Đồng nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của người trước mặt, sau đó đưa mắt nhìn về phía tô cháo ếch thơm lừng, hai mắt lúc này có chút rưng rưng, trầm giọng lên tiếng:
- "Anh đừng đối xử tốt với em.

Em không xứng với anh đâu."
Hai mắt cô đỏ hoe như sắp khóc.

Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu trở nên lo lắng, vội đặt muỗng cháo trở lại tô mà đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt người con gái, quan tâm hỏi:
- "Em vẫn còn nghĩ đến chuyện của Lạc An Tâm sao? Anh thừa nhận, trước đây bản thân vì hoàn thành tâm nguyện của bà nội về chuyện em đã cứu sống anh khỏi trận hỏa hoạn mà đồng ý kết hôn.

Nhưng sau một thời gian ở cạnh em, anh mới nhận ra rằng quyết định của người lớn không bao giờ là sai cả.


Kể từ khi em đến, cuộc sống xung quanh anh tràn ngập tiếng cười.

Anh nghĩ rằng mình đã thực sự yêu...."
Lãnh Bá Siêu chưa nói hết câu liền cảm nhận cánh môi mình đã bị ngón tay thon dài của Vệ Ngữ Đồng ngăn lại.

Giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống đôi má hồng hào của thiếu nữ.

Lúc lâu sau, Vệ Ngữ Đồng mới ngập ngừng lên tiếng:
- "Anh đừng vội nói ra câu đấy khi chưa hiểu hết con người em.

Anh sẽ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài tươi cười ấy từ lúc nào không hay, ưm..."
Vệ Ngữ Đồng chưa kịp nói hết những nỗi lòng bên trong thì người trước mặt đã nhanh chóng hôn lấy môi cô.

Cánh môi anh đào của cô phút chốc bị anh nuốt trọn.

Hơi thở ấm nóng của người đối diện dần truyền sâu vào bên trong khiến cô cảm thấy có chút khó thở.

Lãnh Bá Siêu đưa đầu lưỡi của mình mà không ngừng khuấy đảo khoang mi3ng của người con gái.

Phía bên ngoài không ngừng ngậm chặt cánh môi dưới của cô, sau đó không quên cắn nhẹ lên môi trên.

Giọt nước mắt từ khóe mi của Vệ Ngữ Đồng bất ngờ rơi xuống bàn tay rộng lớn của người đàn ông đang giữ chặt gương mặt cô.

Nó mặn đến mức dù không nếm trải thì anh vẫn cảm nhận được tâm trạng khó tả lúc này của đối phương.
- "Linh Lang, anh yêu em.

Anh yêu em nhiều hơn anh nghĩ."

 
Chương 38: 38: Lần Đầu


Nghe những lời từ anh khiến Vệ Ngữ Đồng cảm động mà nói ra hết những lời trong lòng mình.
- "Bá Siêu, em cũng yêu anh.

Chẳng biết tự lúc nào bản thân em đã rung động trước người đàn ông ấm áp như anh.

Nhưng...em không xứng đáng được anh yêu."
Cô vừa dứt câu thì người trước mặt mà dùng tay chặn lại.

Lãnh Bá Siêu nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sự nuông chiều.

Ngay lập tức, anh bế Vệ Ngữ Đồng đi về phía giường, sau đó chậm rãi đặt cô nằm xuống, rồi áp cơ thể to lớn của mình lên trên, trìu mến nhìn cô đáp:
- "Anh sẽ không hối hận khi nói ra những lời này."
Dứt lời, anh cúi người hôn lấy môi người dưới thân.


Bàn tay khẽ luồng vào chiếc áo thun đang mặc trên người Vệ Ngữ Đồng mà vuốt ngược từ dưới cơ bụng sau đó luồng ra sau lưng mà tách đôi móc gài áo ngực.
Ngay lập tức, anh nắm chặt lấy hai tay cô mà duỗi thẳng l3n đỉnh đầu.

Sau đó thuận tiện kéo chiếc áo thun chậm rãi ra khỏi người con gái mà ném mạnh xuống sàn.

Chiếc áo ngực trên người cô vốn trở nên lỏng lẻo và đang cần được tự do.

Thoáng chốc, mọi thứ trên người Vệ Ngữ Đồng đều đã được ném hết xuống sàn khiến cô xấu hổ không dám mở mắt nhìn người trên thân.
- "Chúng ta đã là vợ chồng.

Sớm muộn gì cũng sẽ làm chuyện này, chỉ là sớm hay muộn thôi."
Giọng nói Lãnh Bá Siêu lúc này trở nên khàn đục.

Ánh mắt tràn ngập sự mê muội mà ngắm nhìn thân ảnh dưới thân.

Cơ thể mịn màng cùng đôi gò b ồng đảo vì quá căng thẳng mà nhiễu nhại mồ hôi.

Ngay lập tức, anh khẽ đưa tay di chuyển khắp nơi từ phần hõm vai sau đó dọc xuống đôi gò căng tròn mà xoa xoa, cưng nựng.

Giọng điệu lúc này đã tràn ngập mùi vị h0an ái.
- "Mềm quá."
Hai hạt lựu trên đỉnh núi sớm đã sưng phồng khiến người trên thân vô cùng hài lòng mà cúi người, há miệng cắn nhẹ.

Vệ Ngữ Đồng bị đau vì bị anh làm càn mà nhíu mày trách móc:
- "Ưm...đừng cắn, em đau."

Nghe đến đây, hành động cắn hạt lựu của Lãnh Bá Siêu lập tức dừng lại liền chuyển sang x0a nắn càng khiến người con gái khó chịu mà cong người.

Vì người bên dưới không ngừng ngọ nguậy khiến anh không chịu được mà lật người cô sang một bên, sau đó vỗ mạnh vào bờ m ông đ ẫy đà, giọng ma mị nói:
- "Đừng bướng."
Cuối cùng, toàn bộ quần áo trên người Lãnh Bá Siêu cũng được anh cởi bỏ mà ném xuống sàn cùng với số quần áo của cô.

Trên giường hiện tại chỉ còn hai thân ảnh tr.ầ.n tr.ụ.i cùng những âm thanh va chạm giữa những mảng da thịt với nhau.
Lãnh Bá Siêu nắm lấy tay Vệ Ngữ Đồng mà đặt trực tiếp lên c@u nhỏ bên dưới đã căng cứng của mình, khiến cô mặt đỏ bừng bừng, cả người vì thế mà trở nên nóng hổi, cố vùng tay ra khỏi dị vật to dài ấy mà lắp bắp nói:
- "Nó đáng sợ quá."
Vừa nói, cô không ngừng nhắm mắt tránh né mà lắc đầu liên tục.

Thế nhưng, người trên thân vẫn giữ chặt tay cô mà vòng lấy thứ đó, anh trầm giọng nói:
- "Em bây giờ là chủ nhân của nó.

Có thể sai khiến nó bất cứ lúc nào."
Nghe những lời lẽ đầy h0an ái ấy khiến vùng hạ th@n cô phút chốc đã ướt đẫm mà tỏ ra khó chịu, hai chân không ngừng đan chặt vào nhau nhằm ngăn lại dòng nước ấy.
- "Đừng khép.


Nó sẽ khiến em cảm thấy khó chịu."
Lãnh Bá Siêu nhanh chóng hôn dọc khắp cơ thể người dưới thân nhằm giúp cô quên đi sự bứt rứt trong cơ thể, sau đó nhẹ nhàng tách rộng hai chân cô ra, dịu dàng nói:
- "Hãy thả lỏng.

Anh sẽ đi vào một cách nhẹ nhàng nhất."
Ngay khi thứ ấy đâm vào, Vệ Ngữ Đồng khẽ hét lên một tiếng.

Bàn tay không ngừng bấu chặt lấy ga giường.

Những giọt máu đỏ tươi phút chốc đã thấm đầy lên chiếc ga giường màu trắng.

Giọt nước trong suốt từ chiếc vòi của người trên thân bắn thẳng vào trong khiến cô đạt đến kh0ái cảm mà cong người, đôi tay bấu lấy khuôn ngực vạm vỡ Lãnh Bá Siêu đến mức trầy xước, sau đó bất tỉnh mà nằm lăn ra giường.

 
Chương 39: 39: Ân Ái Trong Phòng Tắm H


Lãnh Bá Siêu khẽ nở nụ cười, lộ ra hai đồng điếu ở khóe môi mà chậm rãi nằm xuống, ôm lấy người bên cạnh.
Đối với anh thì đây có lẽ là việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.

Bởi lẽ, sâu thẳm trong trái tim anh, Vệ Ngữ Đồng đã chiếm một vị trí đặc biệt quan trọng.

Thế nhưng, người kia thì ngược lại.

Mặc dù thừa nhận yêu anh là thế, nhưng cô vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, nhằm ngăn anh tiến sâu vào trái tim mình.
Trên chiếc giường đã nhàu nhụa, ẩn sau lớp chăn là hai cơ thể ôm chặt lấy nhau.

Hai thể xác đã hòa thành một nhưng chẳng biết đến bao giờ cả hai mới có chung một suy nghĩ.
Mãi một lúc sau, Vệ Ngữ Đồng mới tỉnh dậy.

Cô nhìn sang người nằm bên cạnh.


Anh hiện tại vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngay lập tức, cô vội vàng kéo tấm chăn đang bị cánh tay của Lãnh Bá Siêu giữ lại mà quấn vòng quanh lên người, chậm rãi bước xuống giường.
Phịch...
Đôi chân không vững khiến cô ngã khuỵ xuống sàn mà đau đớn kêu lên, vô tình đánh thức người ở trên giường.

Lãnh Bá Siêu giật mình mở choàng mắt.

Ngay khi nhìn thấy người nằm cạnh ngã ra sàn mà lật đật bước xuống giường, chạy đến đỡ lấy cô, lo lắng hỏi:
- "Em không sao chứ? Sao không ngủ thêm một ít nữa."
Liền lập tức, Vệ Ngữ Đồng nhìn xuống vùng hạ th@n nhếch nhác của mình, khó chịu nói:
- "Nó bẩn quá cho nên em muốn đi vào phòng tắm."
Cô vừa dứt câu liền cảm nhận cả cơ thể bị nhấc bổng lên.

Chiếc chăn quấn trên người cũng vì thế mà rơi xuống sàn.
- "Cảm ơn anh đã đưa em vào trong."
Vệ Ngữ Đồng nằm trọn trong bồn tắm, lúc này mới cảm thấy dễ chịu trở lại mà mỉm cười nhìn người đàn ông tr.ầ.n tr.ụ.i từ trên xuống dưới nói lời cảm ơn.

Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu cũng ngồi vào bồn tắm.

Cơ thể cường tráng của anh thoáng chốc khiến chiếc bồn trở nên chật hẹp đến mức cảm nhận được sự ma sát của từng mảng da thịt ẩn sau tầng nước mát.
- "Anh đi ra ngoài đi.

Một lát em tắm xong thì tới lượt anh."
Lãnh Bá Siêu bĩu môi lắc đầu mà sao đó ôm chầm lấy cô, giọng nũng nịu như một đứa trẻ:

- "Anh cũng muốn được tắm ch ung.

Chi bằng để anh giúp em cọ lưng nhé."
Bao liêm sỉ trước giờ của anh sớm đã biến mất kể từ lúc ân ái trên giường.

Giọng nói ma mị cùng đôi tay không yên vị mà vội vàng chạm nhẹ lên cặp đùi nõn nà của thiếu nữ đang ẩn mình dưới làn nước, sau đó cúi người tiếp tục cắn nhẹ lên bầu ng ực của cô, còn không quên m*t mạnh tựa như một đứa trẻ khát sữa khiến gương mặt vốn đang bình thản của cô phút chốc bị anh làm cho đỏ bừng, mà đưa tay đánh liên tục vào người anh, nói:
- "Bi3n thái.

Anh dày vò nó tận hơn hai tiếng trên giường vẫn chưa đủ sao?"
Nghe những lời này, Lãnh Bá Siêu khẽ nở một nụ cười nhẹ, dường như chưa thỏa mãn, nhìn cô đáp:
- "Một tiếng với anh là quá ngắn cho nên anh muốn em phải bù thêm cho anh nữa."
Dứt lời, anh cúi người hôn dọc bờ vai người con gái khiến cô ra sức kháng cự, không ngừng mạnh tay hất nước trong bồn vào mặt anh.
Cảm nhận bản thân có chút yếu thế khi ở dưới nước, Lãnh Bá Siêu nhanh chóng tóm gọn người bên cạnh mà bế cô ra khỏi chiếc bồn.

Anh chậm rãi ngồi lên cái ghế nhỏ ở một góc phòng tắm rồi mới để Vệ Ngữ Đồng ngồi lên trên đùi mình.

Tư thế ái muội này khiến người con gái cảm thấy nguy hiểm mà vội đặt một chân xuống, toan bỏ chạy.

Tuy nhiên chân còn lại của cô vẫn bị anh giữ lại khiến cô mất thăng bằng mà té ngã ra sàn.

Ui da...
- "Em không sao chứ?"
Lãnh Bá Siêu hốt hoảng vội đỡ lấy đầu Vệ Ngữ Đồng.

May thay vẫn còn kịp.

Hiện tại, cô đã nằm lăn ra sàn.

Tư thế này vô cùng thuận lợi.

Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu ngồi trụ trên thân cô, sau đó dùng tay tách rộng đôi chân người dưới thân sang hai bên mà đưa dị vật căng c ứng của mình không ngừng th úc mạnh từng đợt.
- "A...ưm...nhẹ...nhẹ thôi...em không chịu được."
Mỗi lần anh rút ra rồi lại đâm vào khiến cô không chịu được mà thốt lên âm thanh khoái lạc mà với tay bám víu lên thành tường vô tình đụng phải khóa nước vòi sen khiến cả sàn nhà phút chốc càng thêm trơn trượt.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom