Siêu Nhiên [ Zyuohger] Có thể coi đó là một cuộc phiêu lưu.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392195397-256-k576340.jpg

[ Zyuohger] Có Thể Coi Đó Là Một Cuộc Phiêu Lưu.
Tác giả: zsheep_nosleep
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nếu ai xem "Chiến đội thú vương" - Zyuohger rồi thì chắc sẽ biết hết tất cả các nhân vật nên tôi sẽ không nhắc lại nữa nha.

Bộ truyện này của tôi đại khái là sẽ theo mạch truyện gốc nhưng sẽ nhấn nhá vào sao cho thỏa mãn cái tính nết của tôi nên nếu ai không thích có thể tìm đến một bộ truyện khác phù hợp hơn nha.

Đừng ném đá tôi tội nghiệp.

Câu chuyện này sẽ có ship couple nữa.

Misao x Yamato, Amu x Sela.

Mặc dù trong chuyện chính gốc có nhiều hint của Yamato x Amu nhưng tôi thấy chưa đủ wow, hehe.​
 
[ Zyuohger] Có Thể Coi Đó Là Một Cuộc Phiêu Lưu.
Chương 1: Zyuland


Thảm động thực vật ở Trái Đất là một trong những tiềm năng lớn của con người.

Khắp các đất nước đều có một vùng rừng tài nguyên của họ và Nhật Bản cũng không ngoại lệ.

Họ chiếm ưu thế với một vùng biển rộng bao la và những cánh rừng bạt ngàn vòn đầy những bí ẩn.

Bên cạnh những lợi ích thực thụ của thiên nhiên, Nhật Bản cũng phải chịu thiên tai đi kèm.

Lũ lụt, sóng thần và động đất vẫn là một trong những vấn đề còn nan giải đối với chính quyền.

Song vẫn không thể phủ nhận được những giá trị mà thiên nhiên đã đem lại cho con người nơi đây.

Trong vô số những khu rừng rộng lớn của thế giới, rừng X là một trong những khu rừng bí ẩn nhất.

Với diện tích trải dài từ phía Đông Nam đến phía Bắc Nhật Bản, rừng X có một thảm thiên nhiên chù phú cùng những nguồn tài nguyên còn chưa được khám phá.

Tiềm năng là vậy nhưng khả năng để thâm nhập và khám phá thảm động thực vật nơi đây vẫn còn hạn chế.

Như có một thế lực huyền bí, những người tiến vào khu rừng đều biến mất một cách bí ẩn, thứ ở lại chỉ còn những ghi chép còn đang giang giở.

Với số lượng người mất tích cùng những câu chuyện huyền bí về khu rừng, không còn ai dám bước vào rừng X dù chỉ nửa bước.

Kazakiri Yamato là một nhà động vật học trẻ.

Một tháng trước anh đã nhận nhiệm vụ tiến vào rừng X để tiếp tục công việc của những người đồng nghiệp đã biến mất trước đây.

Nhiều người nghe còn cảm thấy dường như sếp không thích Yamato nên mới giao cho anh cái nhiệm vụ này.

Tuy đã nghe qua nhiều câu chuyện về rừng X, anh vẫn quyết định đồng ý và chuyển công tác tới gần khu rừng.

Không phải Yamato không sợ chết mà là anh không có nhiều niềm tin vào những câu chuyện được đồn thổi.

Cậu của anh sống ở bìa khu rừng và vẫn an toàn, hơn nữa chính phủ cũng đã khẳng định rằng không có bất kì một hiện tượng siêu nhiên nào xảy ra.

Bản thân Yamato cũng đã chán việc ngồi mài đũng quần ở nơi công sở, đối phó với đồng nghiệp và sếp cũng như phải nói chuyện với con người.

Không phải anh ghét con người hay gì, nhưng anh thấy giao tiếp hằng ngày thì hơi phiền.

Với chừng đó lí do, không có gì lạ khi Yamato nhận nhiệm vụ này.

Có lẽ đó sẽ là một trong những khoảng thời gian tuyệt nhất đời anh, hoặc nếu anh mất cả cuộc đời để khám phá khu rừng đó, sẽ còn tuyệt vời hơn nữa.

Chỉ khoảng một tháng rưỡi sau đó, Yamato hoàn toàn hối hận với suy nghĩ của mình.

Hóa ra chính phủ cũng không đáng tin đến vậy.

Nhìn cái còng tay sắc lạnh ở cổ tay, anh thở dài, ngoan ngoãn bước đi ở giữa ba người lính có cái đầu thú và cơ thể con người.

Thật khó tin khi Yamato đang dần trở thành nhân vật chính của một câu chuyện kì quái khác về khu rừng X.

Cây thương sắc nhọn sau lưng thúc giục anh bước nhanh hơn, nhưng sự tò mò của anh về thế giới mới dường như lớn hơn bất kì một sự đe dọa nào.

Một nơi động vật nói tiếng người, mặc quần áo và đi bằng hai chân, sống trong một cộng đồng chung với những tầng lớp được chia ra như hệ thống của con người đủ để lôi kéo sự tò mò của một nhà động vật học.

Mặc kệ việc hai tay còn đang bị còng, Yamato hướng ánh mắt của mình về mọi phía, quan sát mọi thứ từ người dân, cuộc sống đến những tòa nhà vuông vức đầy màu sắc.

- Đừng có ngọ nguậy như một con sâu thế nữa, Con người.

Tập trung đi về phía trước đi.

Tiếng gầm lớn phía sau khiến Yamato điếng tai, một trong những chiến binh sư tử đã tìm thấy anh, có vẻ không phải là người nhân từ, tuy vậy, con sử tử trông có vẻ nhàn nhã với tình hình hiện tại.

-Nơi này rốt cuộc là như thế nào vậy?

Động vật đứng bằng hai chân và có ngôn ngữ riêng.

Rốt cuộc là tiến hóa thế nào vậy?

Yamato không mấy sợ hãi với trò hù dọa của tên lính, trái ngược còn cảm thấy thú vị, nhìn chằm chằm vào người thú với đôi mắt tò mò.

- Đừng có nhìn chằm chằm thế chứ.

- Chịu thôi, tại vì hai bên đều khác nhau mà.

Một người lính khác, có vẻ là giống cái thuộc họ hổ, tiến tới và tham gia vào câu chuyện.

Họ đang đứng ở giữa chợ, có lẽ cô ấy đã xao nhãng và đi mua sắm một chút trước khi quay lại với nhiệm vụ của mình.

Thực tế Yamato khá dè chừng những người này, bơur vì họ không coi anh là một mối nguy hại, thậm chí khi bắt giữ cũng chẳng để tâm quá nhiều, giống như họ chỉ đang bắt được một con thỏ mà thôi.

Điều đó chứng tỏ khả năng chiến đấu của họ phải thuộc vào top đầu, Yamato mà làm gì gây quá khích có lẽ sẽ bị xử ngay tại chỗ mất.

Dù sao thì họ cũng đều là động vật hoang dã mà.

- Này, Tusk yêu cầu chúng ta dẫn tên con người đó về lại Link Cube.

Một cô cá mập, cũng là một chiến binh, đi lại và thông báo.

Họ chỉ vừa từ chỗ đó đi đến chợ được một vài tiếng.

Mục đuchs ban đầu là đưa Yamato đến nhà giam để lấy lời khai, nhưng có vẻ còn có chuyện quan trọng hơn cần anh phải trở lại chỗ đã đưa anh đến đây.

Khi cả bốn người trở lại vùng đồi canh giữ, một cảnh tưởng hỗn loạn hiện ra trước mắt họ.

Link Cube, khối vuông khổng lồ có khả năng mở cỗng kết nối giữa thế giới con người và thế giới động vật này, đang rung lắc giữ dội.

Nó xoay nhanh, tỏa ra một luồng năng lượng lớn như thể sắp nổ tung.

Các nhà khoa học đầu ngựa đang cố gắng tìm mọi cách để có thể khiến cho Link Cube bình ổn lại nhưng vô hiệu.

Trong khi cả bọn còn đang ngỡ ngàng, một chiến binh đầu voi đi tới với món bảo vật của Yamato trong tay.

- Tên con người kia, có phải ngươi đã ăn trộm " Ouja no Shikaku" không?

Sau câu nói đó, những người xung quanh đều trở nên kích đông.

Tên Sư tử ngay lập nhấc cổ áo anh lên từ đằng sau, gào lên một cách giận dữ.

- Thì ra là ngươi đã trộm nó.

Tính quay lại đây trộm tiếp hả.

- Không không, tôi không biết, cái đó là tôi được tặng mà.

- Khả năng cao là do tên con người này mà Link Cube mới biến động lớn đến vậy.

Nếu cứ tiếp tục, nó sẽ vỡ đấy.

Trước lời thông báo của đầu Voi, Yamato bắt đầu hoảng loạn.

Cái Link Cube đó mà vỡ thì anh hết đường về còn đâu.

Nhưng với sức nắm của tên Sư tử sau lưng, anh không thể làm gì khác ngoài việc giãy dụa và la hét trong vô vọng.

Không khai thác được gì từ Yamato, đám thú nhân nhố anh vào nhà giam gần nhất, chuẩn bị cho sự cần thiết của anh nếu như họ tìm thấy cách khiến Link Cube trở lại bình thường.

Đối mặt với cái lồng sắt chắc chắn, Yamato cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Hiện giờ anh không thể được thả ra một cách dễ dàng được, mà Link Cube thì sắp vỡ đến nơi.

Anh không còn thời gian để mà thăm thú cái nơi này nữa rồi.

Phải tìm cách trở về càng sớm càng tốt.

Yamato tỏ ra ngoan ngoãn hai ngày, thành công lấy được một chút thông tin từ những binh lính cấp thấy trong buồng giam.

Hiện tại chìa khóa để mở Link Cube đang ở trong tay của Tusk, được đặt trong một căn phòng phía cuối dãy của nhà giam, được bảo vệ một cách kĩ càng.

Năm chiếc chìa khóa còn lại vẫn được gắn ở Link Cube vì không ai có thể tiếp cận nó qua luồng năng lượng nóng như lửa đốt.

Yamato thở phào, anh chỉ cần lấy một chìa khóa.

Tối đó, theo phân công, một tên lính mang thức ăn đến phòng giam cho Yamato.

Thông qua những hàng rào thưa mà dày, hắn thấy anh ngủ trên giường nên hơi buông lỏng cảnh giác.

Khi cánh cửa được mở ra và tên lính canh tiến sâu vào phòng giam, Yamato lao xuống từ trần buồng giam, đánh ngất tên lính.

Sau khi dọn dẹp lại sàn nhà vương đồ ăn, anh kéo tên lính lên giường, bỏ chiếc balo trước đó làm giả hình người, đặt tên lính vào và khoác thêm cả cái áo khoác của anh lên người hắn.

Bằng cách này, anh sẽ kéo được thêm chút thời gian.

Yamato khóa lại cửa phòng giam, cẩn trọng đi xuống căn phòng cuối hành lang như những gì những tên lính truyền tai nhau.

Quả nhiên là món bảo vật của anh ở đây, nhưng nó còn được bảo vệ bởi một đống laze và kính cường lực.

Thế giới này coi vậy mà cũng hiện đại dữ dằn.

Yamato hít một hơi, bắt đầu di chuyển mình, lách qua những tia laze.

Cũng may anh không thuộc loại người hai mươi tuổi nhưng xương khớp sáu mươi.

Vấn đề nằm ở chỗ tấm kính cường lực và cách thoát ra kia kìa.

Đến được chỗ bảo vật, Yamato trầm tư.

Giống như những buồng giam khác, ở đây còn có một cửa sổ nhỏ ở trên cao, nếu bỏ hết thanh chắn đi thì anh có thể lách qua một cách dễ dàng, nhưng tấm kính cường lực kia thì không đùa được đâu.

Yamato xem qua lớp kính, một độ dày lớn.

Nhưng anh nhận ra cấu tạo vủa lớp kính này.

Nó là thủy tinh, cấu tạo giống như phần lớn của một giọt thủy tinh đông đặc.

Điều đó có nghĩa là anh chỉ cần tìm ra phần mỏng nhất của lớp kính thôi.

Yamato chạm tay quanh khung tính, cảm nhận từng chút một.

Anh không còn nhiều thời gian nữa, khả năng cao là sự biến mất của một người lính đã bị phát hiện.

- Đây rồi.

Một góc siêu nhỏ của mặt kính thứ nhất.

Yamato lấy từ trong túi chân một chiếc zozo đen, đạp mạnh nó vào phần mỏng đó.

Ngay lập tức mặt trước của chiếc lồng kính vỡ toang.

Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của lính canh, âm thanh vang xa khắp nhà giam.

Tiếng bước chân, la hét và vũ khí chạm vào nhau làm anh lạnh gáy.

Yamato cuốn đầu zozo vào các song chắn và đặt một cái bẫy đơn giản ở ngay cửa ra vào.

Khi đám binh lính đuổi đến căn phòng, sức nặng của một lính tê giác kéo sập cả bức tường đằng sau Yamato.

Đúng là sức mạnh muôn thú không đùa được.

Cửa vừa mở là anh dọt liền, tay nắm chặt khối vuông không rời.

Nếu lần này mà thất bại thì Yamato hết đường về.

Khả năng cao là sẽ bị bắt giam suốt đời, hoặc là bị xử tử ngay lập tức, hoặc tệ hơn nữa là trở thành bữa khuya cho đám lính canh này.

Chạy được một đoạn, Yamato nghe thấy tiếng gầm quen thuộc, con sư tử bắt anh sáng nay cũng đã gia nhập cuộc đuổi bắt.

Anh dùng zozo kéo bản thân lên không trung, luồn qua các nhánh cây.

Đáng lí ra Yamato phải bị bắt từ bao giờ rồi, chắc quyết tâm sống của anh cao quá đây mà.

Khi đến được chỗ đồi canh giữ Link Cube, Yamato liều mạng xông qua đám người đang hốt hoảng, đặt chiếc chìa khóa cuối cùng vào.

Ngay lập tức, khối hình hộp xoay chuyển và mở ra, anh lập tức bị hút vào, bốn chiến binh bảo vệ Link Cube cố gắng tiếp cận anh cũng bị đưa sang thế giới khác.
 
[ Zyuohger] Có Thể Coi Đó Là Một Cuộc Phiêu Lưu.
Chương 2: Cuộc chiến của con người.


Trận chiến giữa hai phe thiện và ác đã kết thúc với chiến thắng dành cho các siêu anh hùng của Trái Đất.

Nhưng đồng thời, đó cũng là sự khởi đầu của một cuộc chiến dai dẳng hơn về sau.

Yamato hiểu điều đó.

Bản thân anh đã và đang có một cuộc chiến khác của riêng mình và hiện tại, nhân loại lại đặt lên vai anh một sứ mệnh khác quan trọng không kém.

Nhìn sự hỗn loạn mà bọn ngoài hành tinh gây ra cho khu rừng, Yamato chỉ biết thở dài.

Rừng sâu biết cách tự chữa lành, thế nên việc anh cần làm bây giờ là đối mặt với bốn nhân thú đến từ thế giới khác kia.Bọn Sela có vẻ cũng không nghĩ bản thân lại vướng vào chuyện này.

Quan trọng hơn, thứ giúp họ về nhà đã bị phá hủy.

Tuy là chưa hoàn toàn nhưng việc thiếu đi một Ouja no Shikaku khiến Link Cube không thể hoạt động.

Họ dần mất bình tĩnh.Yamato tiến đến, cố gắng tỏ ra vẻ niềm nở với những người ít phút trước còn muốn giết mình.

- Mọi người, không sao cả chứ.- Tên con người.

- Tusk là người phản ứng đầu tiên.

Sau trận chiến vừa rồi, cậu có quá nhiều câu hỏi.-Làm thế nào mà cậu có thể sử dụng sức mạnh của người Zyuman?Đúng ngay câu khó nhất.

Yamato tự nói trong lòng, không khỏi khó xử.

Chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao bản thân lại dùng được.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, trong đầu anh chỉ có một ý niệm muốn chiến đấu.

Và Ouja no Shikaku phát sáng.

Tất cả chỉ có thế.

Nhưng những thứ này rõ ràng chẳng thể xoa dịu đi sự tò mò của Tusk.- Chuyện đó tôi thực sự không rõ.

Cho đến khi tôi có thể cho các cậu một câu trả lời hợp lí, hãy đến chỗ tôi nhé.

Dù sao thì các cậu cũng không thể trở về Zyuland mà đúng chứ.Yamato cố gắng lái câu chuyện sang một chủ đề khác và có vẻ nó khá thành công.

Leo là người hưởng ứng đầu tiên và hai cô gái cũng bắt đầu hướng đến con đường thuận lợi nhất lúc này.

Chỉ riêng Tusk là phản đối và nhất quyết tự mình đi tìm Ouja no Shikaku còn lại.

Yamato không thể đòi hỏi sự tin tưởng từ Tusk ngay lúc này, vì suy cho cùng thì chính vì anh mà họ mới bị đưa sang thế giới của con người.

Nhìn nhóm người chỉ còn lại ba, anh quyết định để chuyện của Tusk sang một bên.

Trời đã dần về chiều tối, sẽ mất nhiều thời gian để thu xếp chỗ ở cho những người bạn mới này.Trên đường về ngôi nhà trên cây, đội nhân thú nhanh chóng nhận ra sự hoang vắng của khu rừng và Yamato cũng rất vui vẻ mà giải thích.

Đây sẽ là nơi sống hoàn hảo của các Zyuman.

Con người duy nhất ở đây là Yamato và cậu của anh, sẽ không một ai phát hiện ra sự có mặt của các dị nhân đến từ thế giới khác nếu che giấu một cách khéo léo.

Đó cũng là lí do vì sao Yamato để Tusk đi một mình.

Suy cho cùng thì nhân thú cũng là động vật, sinh tồn trong rừng chắc sẽ đơn giản thôi.

Ngôi nhà trên cây của Yamato nằm gần bìa rừng, ngự trên một cái cây to lớn và cách mặt đất một khoảng gần bốn mét.

Nó đủ rộng rãi cho hai người sinh sống, nhưng việc thêm dân số sẽ khiến căn nhà hơi chật chội một chút.

Yamato nhớ lại căn nhà cây bên cạnh- cũng rộng rãi không kém căn chính, định bụng sẽ để bốn nhân thú kia ở lại đó.

Căn phụ đó chỉ có một gian, làm hoàn toàn bằng gỗ, bên cạnh cửa chính còn có hai cửa sổ bên cạnh và một cửa sổ đằng trên.

Nó được nối với ngôi nhà chính thông qua một cái cầu treo chắc chắn, cách mặt đất cao hơn bốn mét mốt.

Căn phụ đó từng là chỗ để anh nghiên cứu các tài liệu về sinh vật, mặc dù rộng rãi nhưng cũng đã chất đầy một đống tài liệu, giấy tờ và mấy cái mô hình, hiện vật liên quan.

Nếu muốn dọn vào trong thì phải xử lí đống đồ đó trước đã.

Sẽ mất kha khá thời gian đấy.

Sela không mấy để ý đến câu chuyện mà hai người bạn Zyuman nói tới.

Dù cô đã đồng ý ở lại nhà Yamato nhưng trong lòng cô vẫn còn đầy nghi hoặc.

Giống như Tusk, cô đủ lí trí để hiểu rằng rõ ràng thân phận của con người trước mắt đây rất đặc biệt.

Bên cạnh việc sử dụng được sức mạnh của Zyuman, cách Yamato thể hiện bản thân trong trận chiến trước đó hoàn toàn giống như một chiến binh đã được chui rèn.

Anh hoàn toàn bình tĩnh, phân tích được tình hình, biết mình phải làm gì và làm nó một cách hoàn hảo.

Rõ ràng không phải con người nào cũng như thế.

Những con người bị Deathgalien tấn công trước đó chỉ biết hoảng loạn, la hét và chạy trốn.

Họ hành động theo bản năng và di chuyển một cách ngu ngốc.

Hơn nữa, khi Yamato lạc đến Zyuland, anh chỉ ngạc nhiên một giây trước khi nắm rõ tình hình của bản thân và hành động một cách điêu luyện để trốn thoát.

Nhanh hơn và mạnh mẽ hơn cả những chiến binh thực thụ như tê giác hay trâu rừng, một con người khác biệt với số đông.

Sela chắc chắn với suy nghĩ của bản thân.

Hơn nữa, theo như những gì cô biết, những người như nhà sinh vật học thì chỉ giỏi ở khoản sách vở, nhiều lắm thì có mấy kĩ năng sinh tồn trong nơi rừng rú, chứ không phải là cầm kiếm nên đánh nhau với thứ sinh vật lần đầu nhìn thấy như Yamato.

Sela bất lực nhìn hai người bạn vẫn còn đang ríu rít, trong lòng không khỏi cảm thán.

Không biết là họ đã nhận ra được gì chưa nữa.

Bỗng cô cảm nhận được gì đó luẩn quẩn quanh mình, một âm thanh nhỏ xíu, the thé như giọng cười chui vào tai cô.

Sela cảnh giác, nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì.

Một dự cảm không lành dần chôn chân trong lòng cô.

Phía trước, hai mày Yamato đã nhíu chặt.Đến được bên dưới chân căn nhà, Yamato dừng lại, quay sang những người bạn mới.- Tôi nghiên cứu ở đây với cậu của tôi, thế nên đến lúc hai bên gặp mặt, các cậu cứ nói là đồng nghiệp đến đây nghiên cứu sinh vật nhé.

Dù sao cũng là Zyuman, chắc các cậu sẽ biết rõ về sinh vật chứ nhỉ.- Cái đó thì không thành vấn đề.

Mà nghiên cứu ở đây là sao?

Bộ cậu chỉ làm việc ở đây thôi hả?

Tôi tưởng nhà sinh vật học thì phải đi khắp nơi chứ?- Leo khó hiểu hỏi lại.- Trước đây thì không, nhưng đúng là bây giờ tôi chỉ nghiên cứu khu rừng này thôi.

Con người chúng tôi gọi nó là rừng X vì nó rất bí ẩn.

Đã có nhiều sự mất tích diễn ra ở đây, nên việc phân loại và phát hiện các loài sinh vật đang bị đình trệ.

Hiện tại thì chỉ mình tôi thực hiện nghiên cứu về khu rừng này thôi nên các cậu không cần lo.

Ngoài tôi và cậu của tôi thì sẽ không có con người nữa.

Nếu đi xa khỏi căn nhà thì các cậu có thể trở về hình dạng thật.Yamato vừa giải thích vừa đưa họ lên cầu thang.

Chỉ vừa mở cửa, anh đã thấy cậu mình đang trong bộ đồ hóa trang hải cẩu và giả tiếng của chúng.

Tài diễn của ông còn khiến Amu và Leo hiểu lầm đó là Zyuman thật.

Mọi chuyện chỉ hỗn loạn lên khi Leo gầm vào mặt cậu Mario bằng hình dạng thật và khiến ông ngất đi.

Sau khi ổn định lại thì cũng đã qua giờ cơm tối, tất cả mọi người đều mệt mỏi và buồn ngủ.

Vì chưa thể dọn dẹp căn nhà nghiên cứu nên đêm nay ba người Leo, Amu và Sela sẽ ngủ tạm ở một góc nào đó trong nhà chính.

Yamato thấy lạ khi chẳng ai tỏ ra lo lắng cho Tusk.

Họ chỉ đơn giản nói rằng đó là tính cách của cậu bạn voi từ trước tới giờ, thế nên không cần bận tâm đến nhiều.

Anh cũng không nghĩ sự xa cách bắt nguồn từ việc khác giống loài.

Mối quan hệ của Leo và Amu có vẻ khá tốt.

- Tôi sẽ ra ngoài một lát.

Yamato đi thẳng vào rừng, quay lại con đường chiều nay đã đi.

Khi đã cách xa ngôi nhà, những con quỷ nhỏ thó bắt đầu hiện ra.

Chúng có đủ hình dạng, nhưng chủ yếu đều có nét của động vật.

Tất cả chúng như đều đang chờ đợi, những đôi mắt đói khát sáng rực lên trong màn đêm.

Không khí xung quanh lạnh hẳn đi, sương mù giăng khắp nơi, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng không đủ để soi rõ bất cứ thứ gì.

Yamato hít sâu, kéo mũ áo hoodie và rút dây.

Từ trong tay anh hiện ra một thanh kiếm phát ra ánh sáng nhẹ như trăng.

Những con quỷ nhỏ lao vào tấn công nhưng nhận một chém là liền tan vào không khí.

Yamato lao vào đám quỷ, từ thanh kiếm chuyển sang một ngọn giáo, rồi một ngọn đao và những chiếc kurenai sắc nhọn ghim chặt bọn quỷ vào sổ chết.

Anh bước nhanh, lộn mèo, chuyền từ cành này qua cành khác như một con vật linh hoạt.

Sela hoàn toàn đúng khi nhận xét về khả năng chiến đấu của Yamato, anh là một chiến binh, một chiến binh được rèn luyện trong khắc khổ.

Lũ quỷ yếu dần, từng con từng con tan ra hòa vào không khí.

Cho đến khi mặt trăng ló ra khỏi những đám mây, chỉ còn lại Yamato đang đứng quay lưng lại với một linh hồn của con hươu cái.

Anh lấy lại hơi thở đều, từ từ quay lại, đôi mắt dịu hẳn.

Con hươu dẫn anh đến một cái vực nông, bên dưới có một con hươu con đang nằm bẹp dí như chờ chết.

Yamato dùng dây leo xuống, xem xét tình hình vết thương của con con và băng bó lại bằng hộp cứu thương nhỏ mang theo trong túi áo.

Sau đó anh mang theo vật nhỏ leo lên trên.

- Sống chết là chuyện của tự nhiên, thế nên khi vết thương của con cậu lành và tôi thả nó về với thiên nhiên, tôi không thể cứu mạng nó thêm một lần nữa.

Cậu hiểu đúng chứ?Yamato hướng về phía con hươu cái mà nhắc nhở.

Có vẻ nó cũng hiểu và dần siêu thoát, chỉ còn lại những đốm nhỏ như đom đóm lập lòe trong chốc lát.

Anh nhìn lại con hươu con còn run rẩy trong tay, vuốt ve nó một cách dịu dàng.

Đó chính là cuộc chiến còn lại mà Yamato vẫn luôn tham gia trong suốt thời gian qua, cuộc chiến mà chỉ mình những kẻ tham gia mới được biết.

Anh đã từng nói bản thân không tin vào những thứ tâm linh, căn bản là vì những gì con người cho là tâm linh thì đều là sự thật đối với anh.

Những thứ như quỷ, linh hồn, thần chết, đọc tâm,...

đều là những thứ mà Yamato phải trải qua mỗi ngày và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Từ lúc chiều anh đã cảm nhận thấy bọn quỷ này manh động khi Zyuman và Deathgalien xuất hiện, sẽ rất rắc rối nếu có mối liên hệ nào đó giữa bọn quỷ với lũ người ngoài hành tinh đó.

Thậm chí số lượng của bọn chúng hôm nay còn đông hơn gấp ba lần so với bình thường.

Cái ác thường kêu gọi nhau đúng chứ.

Yamato không về thẳng nhà mà đi đến chỗ Link Cube.

Quả nhiên là Tusk ở đây.

Cậu ta đã ngủ quên từ lúc nào, bên cạnh là chú voi mecha nhỏ xíu cũng đang cuộn tròn lại.

Anh ngồi xuống tảng đá bên cạnh, lặng lẽ nhìn khối vuông nứt vỡ nằm trơ trọi giữa dòng suối.

Tiếng róc rách hòa lẫn vào tiếng thú rừng.

Tay anh vẫn đều đặn vuốt ve chú hươu con đã vào giấc.
 
[ Zyuohger] Có Thể Coi Đó Là Một Cuộc Phiêu Lưu.
Chương 3: Tìm kiếm sự thấu hiểu.


Ánh nắng chiếu xuống mí mắt khiến Tusk nhíu mày.

Cậu giật mình, vội bật dậy khỏi tảng đá.

Chiếc chăn mỏng trên người cũng theo đó mà trượt xuống.

Không biết cậu đã ngủ mất từ lúc nào.

Tusk day trán, định hình lại xung quanh liền phát hiện bên cạnh đã có một cái lều.

Bên trong phát ra tiếng lạch cạch cùng âm thanh rên rỉ nhỏ xíu của loài hươu.

Trước khi Tusk kịp đi lại kiểm tra thì người bên trong đã bước ra.

Là Yamato.- Cậu dậy rồi hả?

Đã đói chưa?

Tôi có mang theo chút trái cây này.

Yamato đưa cho Tusk một quả táo đỏ mọng với một nụ cười tươi rói, ý thiện rõ ràng.

Nhưng với một người đang tràn đầy sự ngờ vực như Tusk, đó chỉ là một hành động ngu ngốc.

Cậu gạt đi, trừng ánh mắt đầy hung dữ về phía người kia.- Biến đi.

Tôi không cần sự thương hại từ một con người.Thành ý bị coi rẻ không khiến Yamato tức giận.

Anh đặt quả táo xuống tảng đá chỗ Tusk ngồi rồi vòng vào bế con hươu non ra ngoài.

Thấy tình trạng đáng thương của vật nhỏ, Tusk càng nhíu mày khó chịu.- Đúng là cậu khó mở lòng thật ha.

Nhưng nếu xét trong tình huống hiện tại, sự cứng đầu của cậu chỉ đứng thứ hai trong số những cách để chống lại tôi thôi.

Nếu cậu giống như Sela đi theo tôi để nắm bắt điểm yếu kẻ thù thì chắc chắn sẽ có lợi hơn nhiều.Nghe đến tên bạn mình khiến Tusk bật dậy, vào thế phòng thủ, giọng nói đầy tức giận.- Ngươi làm gì họ rồi?- Không gì cả.

Hiện tại thì họ đang ở nhà tôi, chắc vẫn còn đang ngủ.

Ở đó còn có cậu của tôi nữa, một con người yếu đuối không có sức phản kháng để chống lại sức mạnh của Zyuman, cũng không có ý muốn tấn công trước.

Giờ thì chúng ta đang ở thế cân bằng đấy Tusk.

Tôi có bạn của cậu.

Bạn cậu có cậu của tôi.

Tusk không hiểu được ý của Yamato.

Nhưng cậu chắc chắn lũ bạn vô tri của mình sẽ không đủ tinh tường để bắt giữ con tin.

Còn Yamato lại đủ trí lực để áp chế ba người bạn của cậu.

Tusk cũng nhận ra sức mạnh khác biệt của Yamato.

Nếu như đối đầu ở đây, không chắc cậu sẽ thắng.

Nhưng trước khi để cậu kịp đưa ra hành động tiếp theo, Yamato đã lấy ra thiết bị biến hình đưa cho cậu.- Việc cậu không đặt niềm tin vào tôi là hoàn toàn hợp lí, bởi vì sự thật là do tôi mà các cậu mới bị cuốn sang thế giới con người, phải tham gia vào cuộc chiến với bọn Deathgalien và mất cơ hội được về nhà.

Tôi rất biết ơn khi các cậu đã xả thân mình để chống lại chúng, nhưng thế là đủ rồi.

Tôi không có tư cách giữ lại Ouja no Shikaku.

Cậu không muốn đi theo tôi cũng được.

Khu rừng này không có con người qua lại, ngoài tôi ra thì chỉ có cậu của tôi thôi nên cậu có thể sinh hoạt ở đây.

Nếu cậu muốn gặp lại ba người kia thì men theo phía Tây hướng ra bìa rừng, chúng tôi sống trên một ngôi nhà ở trên cây khá lớn.Nói rồi Yamato rời đi, nhưng giữa chừng lại đứng lại.

- Tôi rất sẵn lòng giúp các cậu tìm lại Ouja no Shikaku cuối cùng.

Tôi đã từng được một Zyuman cứu mạng, thế nên tôi mới có mong muốn giúp đỡ người khác bằng sức mạnh của mình.

Suy cho cùng thì tất cả chúng ta đều có sự kết nối với nhau mà đúng chứ.

Nếu không ta đã chẳng có duyên mà gặp gỡ thế này.Tusk nhìn theo bóng Yamato xa dần, ánh mắt nhiễu loạn bởi những dòng suy nghĩ đè lẫn lên nhau.Yamato quay lại nhà mình.

Lúc này mọi người đã dùng xong bữa sáng, bên ngoài còn thoang thoảng mùi canh miso.

Thấy anh về với một con hươu con, đám Sela vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ rằng nó sẽ trở thành tiêu bản để anh nghiên cứu.

Đến lúc này Yamato mới biết ở Zyuland cũng có những loài sinh vật như thế này và Zyuman cũng ăn thịt chúng.

Mà nhớ lại thì lúc gặp mặt ở Zyuland, Yamato đã thấy Tusk- một con voi, ngồi trên lưng của một con voi khác.- Cậu đói chưa?

Tớ đi lấy đồ ăn sáng cho cậu nhé.

- Amu hướng anh hỏi.- Vậy thì phiền cậu rồi.Yamato để con hươu con lại cho Sela, còn bản thân vào phòng lấy đồ đi tắm.

Sau một đêm hôm qua, anh thật sự muốn đi ngủ luôn cho rồi, nhưng anh không thể giờ giấc bất ổn như vậy được, mà hình như bọn Sela cũng không có phát hiện ra anh đi đêm không về.

Đến lúc Yamato tắm xong thì ba người kia đã biến đâu mất, trên bàn còn lại một mâm cơm nhỏ gồm canh miso, trứng cuộn và cơm trắng.

Anh ngồi vào bàn, bắt đầu dùng bữa.

Canh mặn quá.

Hẳn Amu đã thử nấu món ăn của con người.

- Bọn tôi về rồi đây.

Ồ.Amu từ cửa bước vào với một cây cào lá.

Hẳn họ đã giúp cậu Mario làm chút việc nhà.

Nhưng sự phấn khích của Amu là thứ mà Yamato không đoán được.- Có chuyện gì vậy Amu?- Bộ quần áo đó là sao vậy?

Chúng đẹp quá.

Cô đi đến bên Yamato, tay sờ nhẹ vào bề mặt của chiếc áo sweater lệch vai.

Anh không tự nhiên chỉnh lại vai áo ba lỗ bị lộ ra, tìm cách giữ khoảng cách.- Nếu Amu muốn thì tôi có thể dẫn cậu đến cửa hàng.

Có lẽ sẽ có những trang phục đẹp hơn nhiều đó.- Thật chứ?

Vậy chúng ta đi ngay bây giờ được không?- Tất nhiên rồi.

Cả các cậu nữa.

Đã xác định ở lại đây lâu dài thì phải làm quen dần mới được.

Yamato quay sang nói với hai người còn lại với một nụ cười dịu dàng.

Cả bọn đều tỏ ra rất phấn khích, đặc biệt là Amu.

Có lẽ việc đi mua sắm đã là sở thích từ trước của cô rồi.Bên cạnh rừng X có hai ngôi làng khá thưa thớt, người dân chủ yếu là người già.

Ở đó họ chủ yếu là chăn nuôi và trồng trọt nên thường những khi mua lương thực hay đồ dùng y tế, Yamato sẽ đi đến hai ngôi làng đó.

Tuy nhiên nơi mà anh muốn dẫn nhóm Amu đến là một thị trấn cách đó ba tiếng đi xe buýt.

Bên cạnh việc mặt hàng phong phú hơn thì Yamato còn muốn luyện tập cho nhóm bạn mới cách cư xử với con người ở các độ tuổi khác nhau.

Người già thường trầm tính và lặng lẽ, nên nếu có bất kì sự kì lạ nào họ cũng sẽ nhanh chóng bỏ qua hoặc giữ yên trong lòng.

Nhưng người trẻ thì không như vậy, họ tò mò về mọi thứ.

Yamato cũng không có ý định nhốt người Zyuman lại trong rừng, nên học cách cư xử với con người là tốt nhất rồi.Yamato đưa cho mỗi người một cái phong bì rồi nói.- Cách sử dụng tiền tệ thì tôi đã chỉ sơ cho các cậu rồi.

Còn đây là số tiền các cậu sẽ tiêu hôm nay.

Có gì muốn hỏi cứ hỏi tôi nhé.

- Chỗ này gọi là trung tâm thương mại, cũng giống như chợ ở chỗ các cậu.

Cái mấy cậu cần học hôm nay chỉ có việc sử dụng tiền tệ và cách đối phó với con người thôi.

Họ có tính tò mò cao lắm và cũng không phải ai cũng là người tốt.

Nếu bọn họ phát hiện ra sự kì lạ của các cậu thì sẽ làm ra những hành động nguy hiểm cho các cậu.

Thế nên hãy cố gắng giữ bí mật nhé.Sau khi cả nhóm đã thống nhất, Yamato dẫn họ đến cửa hàng quần áo đầu tiên.

Amu rất phấn khích mà kéo Sela đi thử đồ liền, còn Yamato thì đưa Leo đến quầy nam.

Dù quần áo của nhóm người Zyuman đẹp thật nhưng sẽ thu hút sự chú ý của người khác nhiều lắm.

Mà anh cũng phát hiện ra dù Ouja no Shikaku đã giúp nhóm Sela có khuôn mặt giống con người nhưng đuôi của họ vẫn còn nguyên.

- Này Leo, cậu giấu đuôi vào trong quần áo được không?- Như vậy thì sẽ khó chịu lắm.

Không thích.

- Leo trả lời lại bằng một giọng siêu to khiến anh phải bịt tai lại.- Nhỏ tiếng chút đi mà.

- Yamato bất lực nhìn người bạn sư tử.- Mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào cậu từ đằng sau đó.

Hoặc nếu tò mò họ có thể sẽ nắm thử luôn.

Sư tử cũng là mèo nên nếu bị vậy thì cậu có chắc sẽ kiềm chế được mà không cào vào mặt người ta không.- Tôi thấy từ nãy tới giờ cậu cứ lo lắng chuyện đó hoài.

Con người mà đáng sợ như vậy thì đã chẳng trốn chạy lũ Deathgalien như hôm qua rồi.- Leo khinh khỉnh đáp lại.- Không phải con người nào cũng giống nhau.

Chúng tôi cũng có vũ khí để tự vệ, nhưng không phải ai cũng được phép sử dụng.- Yamato thở dài, đi đến giàn quần áo giả vờ lựa đồ, giọng nhỏ dần đi khi nhận ra có nhân viên đứng gần đó.- Còn nhớ mấy người mặc đồ xanh đậm cố gắng tấn công lũ Deathgalien hôm qua chứ.

Trong xã hội con người, họ được gọi là cảnh sát và có trách nhiệm giống như những chiến binh.

Vũ khí được sử dụng lúc đó là món vũ khí cùn nhất mà con người có thể tạo ra, và người cảnh sát đó đã thật sự giết chết được một tên lính bên địch khi bắn nhiều phát vào cùng một vị trí.

Điều đó chứng tỏ chúng tôi hoàn toàn có thể chống trả lại lũ ngoài hành tinh đó.- Anh dừng một chút, quay sang nhìn thẳng vào Leo, người đang đứng sững lại vì hồi tưởng.- Cũng như bắt giữ và triệt hạ Zyuman.- Yamato đi đến nắm lấy tay Leo.- Tôi không biết Zyuman là một tập thể như thế nào, nhưng con người rất phức tạp, không phải ai cũng chấp nhận hòa bình.

Thế nên chúng ta hãy cố gắng giữ vững hòa khí hai bên nhé.

Bởi vì các cậu đã cùng chúng tôi chiến đấu, thế nên tôi cũng muốn giúp đỡ cả Zyuland của các cậu nữa.

Leo hiểu những gì Yamato nói.

Dù hơi tưng tửng thật nhưng anh biết rõ những mặt tối và mặt xấu tại thế giới của mình.

Zyuman cũng giống như con người.

Dù không được công khai với dân chúng, nhưng rõ ràng đã từng có rất nhiều con người lạc đến Zyuland, kết cục chẳng mấy tốt đẹp.

Hẳn đó cũng là lí do khiến sự kết nối giữa hai thế giới bị cắt đứt.- Xin lỗi, tôi hiểu rồi.- Leo thở ra, giọng nói so với ban đầu nhỏ hẳn đi.

Cái đuôi đằng sau cũng thu lại bên dưới áo.- Được rồi, đừng đặt nặng quá nhé.

Tôi giúp cậu chọn mấy bộ đồ thoải mái một chút.Yamato đẩy Leo vào phòng thay đồ, cố gắng phá vỡ không khí nặng nề sau lời tâm sự.Khi cả nhóm tập hợp lại, tất cả mọi người đều đã có trang phục mới.

Cả Amu và Sela đều chủ động che đi đuôi của mình dưới tà váy dài.

Riêng Leo thì có vẻ vẫn còn khó chịu do không quen, chuyến mua sắm tiếp theo trầm lặng hẳn đi.Đến lúc ra về, tay mọi người đã lóc nhóc đồ.

Dù có hơi không suôn sẻ một chút nhưng mục đích hôm nay coi như hoàn thành.

Việc tiếp theo của cả bọn là trở về dọn dẹp lại căn nhà phụ.

Hôm nay cậu Mario ra ngoài để giao hàng nên không thể tham gia giúp đỡ, nên công việc của mọi người sẽ nhiều lắm đây.
 
[ Zyuohger] Có Thể Coi Đó Là Một Cuộc Phiêu Lưu.
Chương 4: Là một gia đình.


Sau hai ngày yên ả, bọn Deathgalien đã hành động.

Player Halbagoi thuộc đội Azalt chào sân với một trận mưa thương khổng lồ xuống thị trấn lân cận rừng X.

Sự tấn công bất ngờ khiến thiệt hại về người và của tăng dần đều.

Nhận được thông báo, chính phủ đã cho di tản người dân đến các thành phố lân cận và đã thả hai quả bom xuống vị trí của kẻ tấn công nhưng chỉ gây được thương tích nhỏ cho hắn.

Tuy nhóm Sela đã tham chiến nhưng chỉ đẩy lùi được hắn một thời gian.

Hiện tại, tất cả những gì họ có thể làm là chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Tuy đã có thông báo di tản nhưng cậu Mario và Yamato vẫn chưa có sự chuẩn bị nào.

Bởi vì khoảng cách giữa thị trấn và rừng X là khá xa thế nên họ có thể ở lại đây để lánh nạn.

Hai ngôi làng có người già sinh sống cũng đã di tản đến gần bìa rừng, cách nhà trên cây một đoạn, mặc kệ những lời đồn thổi đáng sợ về khu rừng.

Thậm chí một số người còn tiến vào trong để tìm kiếm thức ăn.

Tuy làng của họ chưa bị tấn công nhưng không có ai dám quay lại vào lúc này.

Điều đó khiến Yamato bận bịu hơn một chút khi phải đi đặt biển cảnh báo thú dữ và dán nhãn những loài cây ăn được cho nhóm người mới tới.

Sự xuất hiện của họ đã khiến khu rừng dậy sóng một chút, nhưng có vẻ nó đủ bao dung để không đưa ra bất kì sự xua đuổi nào.

- Thật khủng khiếp.- Cậu Mario nhấp ngụm trà, đưa ra lời nhận xét khi nhìn vào những thiệt hại mà bọn Deathgalien gây ra.- Giống như tận thế vậy.Hiện tại trong nhà chỉ còn mình ông, nhóm Yamato đã ra ngoài từ lúc nào, để lại một lời nhắn trên bàn và biến mất.

Mục đích ban đầu của họ là sẽ đi đặt biển cảnh báo cho người dân, nhưng chỉ có Yamato và Amu là nghiêm túc với nhiệm vụ của mình, còn Leo và Sela- những chiến binh tâm huyết có một kế hoạch khác.

Tusk biết vị trí của họ thì họ cũng biết vị trí của người bạn thân thiết.

Sự tức giận và khó hiểu bao trùm tâm trí họ khi các trận chiến trước cậu đã không tham gia.

Bản thân họ hiểu rõ dù ở xa cỡ nào thì bản năng vẫn sẽ cảm nhận được và thông báo về sự xuất hiện của sự khát máu, thế nên họ tuyệt đối không tin Tusk không xuất hiện là vì không biết tin.

_____________________________________Amu cùng Yamato tiến vào bên trong khu rừng, trên tay ôm theo một xấp giấy đã in chữ và những cột bảng gỗ đã được đóng chắc chắn.

Theo sự hướng dẫn của Yamato, cả hai nhanh chóng hoàn thành xong công việc của mình.

Quả thực trong khu rừng này có rất nhiều thứ có độc mà ở Zyuland cũng không có.

Cách đây vài phút, Yamato còn cứu Amu khỏi một đống phấn rụng từ một loài hoa có thể khiến người ta bị bỏng nếu đụng phải.

Thấy Leo và Sela chưa quay lại, hai người lo lắng đi tìm.

Dọc con đường mà hai người họ đã nhận phân công không có lấy một biển cảnh báo nào.

Rõ ràng đã có người không gương mẫu, hoặc là họ gặp nguy hiểm, hoặc là cả hai đã có việc quan trọng hơn để làm.

Suy nghĩ một hồi, Yamato quyết định đi tới chỗ Link Cube.

Nhưng đi được một hồi, anh tinh ý nhận ra Amu đã xuống sức, liền chậm lại rồi quyết định ngồi tạm cạnh suối nghỉ ngơi.- Tay cậu đẹp thật đấy Yamato.- Amu nhìn theo bàn tay anh đưa xuống suối, đưa ra lời nhận xét.- Một bàn tay mềm mại và thon thả.

Chẳng giống như tay của một người đã đánh bại tên Deathgalien đó.- Chỉ là gen thôi.

Mẹ tôi cũng có một bàn tay đẹp.- Vậy chiếc vòng bạc đó chắc cũng là của cô nhà ha.- À ừm.

Đây là kỉ vật của mẹ tôi, nó cũng giống như vật hộ mệnh vậy.- Yamato xoay chiếc vòng bạc trên tay, ánh mắt lóe lên sự hoài niệm.Amu nhìn ánh mắt đó mà chạnh lòng.

Nó khiến cô nhớ về người mẹ của mình, một người lạnh lùng nhưng lại yêu thương cô vô kể.

Có lẽ vì chỉ còn lại một mình mẹ, Amu hiểu sâu sắc ánh mắt nhớ nhung của Yamato.

Ngay cả cô cũng bắt đầu nhớ về người mẹ của mình sau ba ngày không gặp.

- Tại sao Yamato lại liều mạng mình mà chiến đấu vậy?- Cô nhẹ nhàng hỏi, ngồi xuống phiến đá lớn phía sau mình.- Cậu rất yêu thương mẹ mình mà nhỉ, chẳng có một người mẹ nào lại muốn thấy con mình bị thương hết.Nhận được câu hỏi, Yamato nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Anh luôn được dạy rằng chiến đấu là trách nhiệm, vì nếu những người có sức mạnh như anh không đứng lên, sẽ chẳng ai đứng lên hết.

Mẹ anh thì vẫn luôn ủng hộ những việc mà anh làm, thế nên, suốt hai mươi năm năm qua, Yamato vẫn luôn sống với trách nhiệm.

Nhưng khi được hỏi tới, chính anh cũng không biết lí do vì sao mình lại chiến đấu.

Anh căm ghét bọn quỷ, nhưng trước đó thì sao.- Vì tôi muốn giúp đỡ mọi người.

Mẹ tôi luôn dạy rằng mọi sinh mệnh đều có sự liên kết với nhau, thế nên tôi coi Trái Đất giống như một gia đình lớn đối với mình vậy, mà đã là gia đình thì phải luôn giúp đỡ lẫn nhau đúng chứ.Câu nói đó không sai, nhưng Amu thấy có thứ gì đó không đúng ở đây.

Một thứ gì đó rất khó chịu.- Vậy Amu thì sao?- Tôi.....Cảm giác giật mạnh ở đuôi khiến Amu rùng mình.

Cô bật dậy, hướng ánh mắt tới phía Tây khu rừng.- Là bọn Deathgalien.

_____________________________________

- Tại sao cậu lại không tới hả?Tusk quay lại, hai cánh tay đang ôm củi hơi căng ra.

Nhìn hai người bạn vẫn còn khỏe mạnh, cậu thở hắt ra.

Có vẻ lời của Yamato khá đáng tin.- Tôi không hiểu các cậu đang nói gì hết.Leo thấy Tusk định đi liền cáu tiết, tiến tới nắm lấy vai cậu giật về.

- Tôi chắc chắn là cậu cũng cảm nhận được sự xuất hiện của bọn Deathgalien.

Tại sao cậu lại không tới hả?

- Đúng vậy.

Thật không thể tin được một chiến binh như cậu lại hèn nhát chạy trốn khỏi chiến trường.

Cậu đã quên những gì chúng ta được dạy rồi sao?- Sela cũng buông lời chất vấn Tusk.Đối mặt với sự tức giận của bạn bè, Tusk lại chẳng có vẻ gì là hối lỗi.

Ngược lại, cậu còn giận dữ đẩy Leo ra.- Chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta?

Bọn Deathgalien nhắm đến con người chứ không phải Zyuman.

Hơn nữa Ouja no Shikaku cũng là sức mạnh của tộc chúng ta.

Ngay từ đầu chúng ta đã chẳng hề liên quan gì đến thế giới con người rồi.

Tôi mới là người phải hỏi lí do gì khiến các cậu phải lao vào trận chiến này.

Thật ngu ngốc.Vừa dứt câu, Tusk đã nhận ngay một cú đấm đầy sức mạnh từ Leo khiến cậu ngã lăn ra đất, bên má đỏ bừng.- Chúng tôi đồng ý giúp con người là vì Yamato đã không ngần ngại gì mà cho chúng tôi chỗ ở và thức ăn.

Cậu cũng đã nhận được sự giúp đỡ từ cậu ấy cơ mà.- Leo khịt mũi, nói bằng giọng chắc nịch.- Dù là người Zyuman, chúng ta không thể chắc chắn có thể sống sót trong khu rừng này được.

Qua các tài liệu của Yamato, tôi thấy có rất nhiều loại thực vật nguy hiểm mà Zyuland không hề có.

Hơn nữa, nếu dong duổi bên ngoài, chúng ta còn có khả năng bị con người bắt về nghiên cứu nữa.- Các cậu biết con người nguy hiểm như vậy mà còn cố tin vào họ sao?- Con người đúng là nguy hiểm thật, nhưng không phải ai cũng như vậy.

Ngay cả người Zyuman chúng ta, cậu có chắc chưa từng có vụ nghiên cứu con người nào không.

Lựa chọn thông minh nhất bây giờ là đi theo Yamato, người mà rõ ràng chúng ta có thể tin tưởng được.

Hơn nữa.....- Sela dừng lại, hơi hướng mắt sang Leo.- Bảo vệ con người cũng là một cách để ta tự bảo vệ mình.

Không thể biết được liệu khi con người diệt vong, Link Cube có mở rộng Zyuland hay không.

Nếu bọn Deathgalien phát hiện ra chúng ta, chắc chắn chúng sẽ lại tiếp tục cái trò chơi máu lạnh của chúng lên đồng bào của ta.

Cậu thấy như vậy là ổn sao Tusk?Nghe những lời Sela nói, Tusk trầm mặc.

Cậu nhớ lại những lời mà Yamato đã nói trước đây.

Quả nhiên quyết định của cậu chỉ là sự cứng đầu số hai mà thôi.

- Cậu không muốn tin Yamato hay con người thì cũng được thôi, tại vì chúng tôi cũng như vậy.

Bây giờ không thể đặt niềm tin bừa bãi được.

Leo kéo Tusk đứng dậy.- Nhưng ít nhất hay tham gia với chúng tôi nhé.

- Chúng ta cũng cần xác nhận sức mạnh của Yamato đến từ đâu đúng chứ?- Sela cũng đưa ra lời thuyết phục.- .....Ờ.

______________________Một cơn mưa thương khổng lồ lại tiếp tục rơi xuống thành phố.

Từ trên tầng thượng của một tòa cao ốc, Halbagoi cười khoái trá với những tiếng nổ lớn bản thân gây ra.

Nhưng khác với những đợt tấn công trước, lần này thị trấn đã không còn một tiếng la hét thống khổ nào từ con người nữa.

Lúc này hắn mới nhận ra nơi đây đã là chốn không người.

Halbagoi cho ngừng cơn mưa thương của mình, định tiến tới thành phố tiếp theo.

Nhưng trước khi để hắn kịp nhảy xuống khỏi tòa cao ốc, Amu đã tấn công hắn trước với những phát súng liên hoàn.

Thật sự thì chẳng cần đến bản năng của thú rừng, đòn tấn công từ cơn mưa thương đã đủ làm rúng động thị trấn và thông báo tới mọi con người về sự xuất hiện của kẻ ác.

Halbagoi rơi xuống từ độ cao cả ngàn mét, mặt đất vỡ ra tạo nên một màn khói bụi dày đặc.

Amu nhanh chóng chuyển sang dùng kiếm, lao vào tấn công tên Player khi hắn còn chưa phòng bị.

Nhưng với sức mạnh của một mình cô là không đủ để có thể tiêu diệt được hắn.

Halbagoi nhanh chóng dồn cô vào góc.

Thấy đồng đội gặp nguy hiểm, Yamato đứng từ xa cũng nhanh chóng tìm cách giúp đỡ.

Anh vào một chiếc xe hơi còn chìa khóa, ra tín hiệu cho Amu rồi lái xe lao thẳng vào tên Halbagoi khiến hắn vừa bị húc vừa bị ép vào tường, trước khi anh chạy ra ngoài còn không quên cho thêm một mồi lửa khiến chiếc xe phát nổ.

Amu lao tới kéo anh ra xa khỏi vụ nổ, nhưng những mảnh vỡ từ chiếc xe vẫn khiến cả hai bị thương một chút.

- Sao mà cậu liều quá vậy?- Dù sao cũng phải làm gì đó chứ.

Tuy có hơi phá hoại một tí nhưng cũng đủ để cầm chân hắn rồi.Halbagoi lê lết bước ra từ vụ nổ.

Cơ thể hắn đã xuất hiện nhiều thương tích nặng nề.

Hắn tức giận gào to.- Sao lũ hạ đẳng các ngươi dám động vào ta hả?Hắn biến ra một cây thương lớn, lao thẳng nó về phía Amu và Yamato.

Ngay lúc nguy cấp đó, Sela từ sau lao tới với hình dáng cá mập, chặn đứng đòn đánh.- Xin lỗi nhiều nhé, bọn này có chút chuyện nên đến hơi muộn chút.

- Leo đập đập khẩu súng lên vai, sảng khoái nói.Tusk từ sau đi tới, ném một Ouja no Shikaku vào lòng Yamato.- Đúng là một hành động ngu ngốc.

Cậu nghĩ gì mà lại lao vào cuộc chiến mà không có giáp chứ.

Thật nguy hiểm.- Tusk....- Chỉ là cho mượn thôi.

Đây sẽ là sự trả ơn của chúng tôi cho thức ăn và chỗ ở.Yamato nở nụ cười, nắm lấy Ouja no Shikaku.- Giải quyết chuyện này thôi nào.

____________________________________Chiến thắng một lần nữa thuộc về phe chính diện.

Tuy kẻ ác đã bị tiêu diệt, nhưng có lẽ thị trấn đó sẽ không thể có lại vẻ nhộn nhịp như trước.

Với thông báo trực tiếp từ Ginis, chính phủ vẫn đang chuẩn bị cho các cuộc tấn công tiếp theo, người dân xung quanh tiếp tục được sơ tán.

Hai ngôi làng vắng sát bìa rừng cũng bắt đầu chuyển đi.

Sự yên ắng và lạnh lẽo của khu rừng vì đó mà tăng lên.Nhóm Yamato trở về nhà sau một ngày vất vả.

Lần này, Tusk đã đồng ý đến ở nhà của Yamato và cậu của anh.

Hiện tại đã là giờ cơm tối.

Hẳn cậu Mario đã sắp nấu xong.

Nhưng ngoài dự đoán, vừa bước vào nhà, cả bọn đã ngửi thấy một mùi rất khó chịu, đặc biệt là Tusk.

Đúng lúc mọi người đang thắc mắc thì cậu Mario đi ra với một thau lớn toàn là natto.

Mùi hôi từ nó khiến Tusk sốc đến mức trở về hình dạng thật của mình và ngã lăn ra mặt đất.

Căn nhà lại gà bay chó sủa, nhưng cuối cùng, mọi thành viên đã về cùng một nơi.
 
Back
Top Bottom