Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
582,441
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
349965789-256-k259675.jpg

[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Tác giả: _MieuCac_
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hòa Tu Tẩu ( 熙禾等 )
Chuyển ngữ bởi Miêu Các
Beta : Minh
Bìa by Mèo - Miêu Các
Link: https://www.zhihu.com/.../151.../section/1540007799920103424

Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên sách, Nữ phụ, Cung đình hầu tước, Truyện ngắn, 1v1, Góc nhìn nữ chính.

Cảm ơn chị Leo Sing đã cung cấp bản convert và raw ạ (๑•̀ㅂ•́)و✧
===============
✨Giới thiệu:
Gần đây có điều gì đó không ổn với kẻ thù một mất một còn của ta.

Ta vào vai một ác nữ, nhiệm vụ là quấn quýt si mê nam chính vì hắn là một đại tướng.

Mà đối thủ của ta, Tạ Ngọc Chương là tên đại ác nhân chuyên đối đầu với nam chính.

Một bên ta điên cuồng đối đầu với phản diện, một bên nịnh bợ nam chính, nếm đủ trăm cay ngàn đắng đi được hơn một nửa cốt truyện, thành công khiến nam chính giải trừ hôn ước với ta, chờ bị đuổi ra khỏi kinh thành là đã có thể kết thúc sứ mệnh của mình.

Nhưng đối thủ một mất một còn của ta lại mang ta về phủ đệ của hắn, nói với đôi mắt đỏ hoe:
"Hắn tốt đến mức nào lại có thể khiến nàng trong nhiều năm như vậy đều không thèm liếc nhìn đến ta một cái?"
===============
Dù đã duyệt qua nhưng có thể vẫn có lỗi sai, hi vọng sẽ nhận được lời nhắc nhở thiện chí từ mọi người ạ ❤
Vì là edit nên chỉ có thể chính xác được từ 70 - 80% so với bản gốc, cảm ơn mọi người đã đón đọc ạ ✪ ω ✪
Đây là bản edit Phi lợi nhuận, vui lòng không REUP dưới mọi mục đích và hình thức
╯︿╰
============== Tags: 1vs1hethongngontinhngọtxuyên​
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 1


Edit : Bích Beta : Minh ===============1.Cả kinh thành đều biết ta say đắm Lâm Tĩnh An.

Vì hắn, ta vứt bỏ sự dè dặt, tìm mọi cách lấy lòng hắn, làm đủ thứ việc ác, đắc tội rất nhiều thế gia quyền quý.Ta vượt qua muôn vàn khó khăn theo đuổi hắn suốt 5 năm trời.

Cuối cùng, hắn lại ôm lấy em gái của ta, vô cùng chán ghét mắng ta thật ghê tởm.

Ngay tại yến hội, các công tử quý nữ thì thầm với nhau, miệng nói những lời quan tâm lo lắng nhưng trong ánh mắt lộ ra sự châm chọc và đầy hứng thú.

Ta biết bọn họ đang chê cười ta nhưng ta không quan tâm, chỉ biết lau nước mắt.

Ta nhếch nhác chật vật đến tột cùng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của một quận chúa.

Nhưng ta vẫn cố gắng gằn nói từng chữ trong nghẹn ngào: "Em thật sự thích chàng, chúng ta cũng đã có hôn ước rõ ràng rồi.

Khương Vân Nhu chẳng qua chỉ là thứ nữ, hoàn toàn không xứng với chàng!"

Khương Vân Nhu là em gái của ta.

Từ khi sinh ra đã mảnh mai đáng yêu nên luôn được mọi người yêu mến.

Nàng ta nghe vậy thì hai mắt nhanh chóng ầng ậng nước sợ hãi nhìn Lâm Tĩnh An, làm bộ cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn.

Lâm Tĩnh An ôm chặt nàng ta, mặt tràn đầy lửa giận hung tợn mà nhìn ta: "Ngươi mới là người không xứng..

Lâm gia ta không chứa nổi loại phụ nữ ác độc như ngươi."

"Từ nay về sau, hôn ước giải trừ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.

Ta sẽ cưới Vân Nhu, ngươi đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa."

Nước mắt ta chảy càng dữ dội, run rẩy chất vấn: "Chàng đã muốn cưới nàng ta thì mai sau tuyệt đối đừng hối hận!"

Lâm Tĩnh An lạnh lùng nói: "Ta chỉ hối hận khi quen biết ngươi."

Những tiếng cười nhạo chế giễu từ bốn phía ngày càng lớn hơn, ánh mắt chế giễu của mọi người đổ dồn hết vào ta.

Ta chưa bao giờ cảm thấy mất mặt, chật vật như hôm nay.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Vân Nhu dựa vào Lâm Tĩnh An mỉm cười đắc thắng.

Ta đã hoàn toàn suy sụp, quay đầu chạy khỏi yến hội trong nước mắt.

Trước lúc rời khỏi, có một quý nữ nào đó cười khúc khích cá cược: "Ta đoán không được một tháng, chắc chắn nàng ta sẽ quay lại.

" "Da mặt ả ta dày lắm đó, tuyệt đối không quá ba ngày đâu."

"......"

Mấy năm nay ta lì lợm bám lấy Lâm Tĩnh An không rời trông cứ như không thể sống thiếu hắn vậy.

Vì thế tất nhiên bọn họ không tin rằng ta sẽ bỏ cuộc như vậy.

Ta chạy một hơi đến con hẻm hẻo lánh nhỏ, ngừng khóc, lấy tay áo lau khô nước mắt.

Nhưng lần này bọn họ đã đoán sai, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ hướng mắt trông mong Lâm Tĩnh An nữa, sẽ không vì một thằng đàn ông mà tự ngược đãi bản thân nữa.

Cuối cùng nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành.=================
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 2


Edit : Bích Beta : Minh ===============02.Ta là một nữ phụ độc ác, đây là điều mà cái thứ tự xưng là hệ thống trong đầu nói cho ta biết.

Hệ thống ném cho ta một quyển sách cầu kỳ sến súa, chỉ vào ba chữ "Khương Vân Nhu" bên trên, thương hại mà nhìn ta.

"Thế giới ngươi đang sống thật ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng, tất cả đều dựa vào cốt truyện mà vận hành.

Khương Vân Nhu và Lâm Tĩnh An là những người được Thiên Đạo lựa chọn.

Bọn hắn phải trải qua khó khăn trắc trở mới có thể ở bên nhau, mà ngươi chính là công cụ để gây trở ngại cho họ.

"Thế nhưng số liệu hiện tại biểu thị mức độ chịu khống chế của ngươi vẫn luôn giảm dần.

Sau này, nội dung chính của cốt truyện sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Hiện tại chúng ta thương lượng cùng hợp tác, ngươi đi theo cốt truyện một cách thành thật, ta sẽ trả cho ngươi thù lao hậu hĩnh."

Xem xong cuốn tiểu thuyết, ta lập tức cảm thấy tam quan như đã vỡ nát tan tành.

Ta chân thành nói:"Không cần phiền toái như vậy, ta có thể giải trừ hôn ước với Lâm Tĩnh An, đóng gói Khương Vân Nhu tới cho hắn ngay bây giờ."

Hệ thống từ chối.

"Không có nữ phụ ác độc cản trở, làm sao có thể phụ trợ tình yêu của nam nữ chính ngọt ngào hơn?"

Ta cả kinh: "Một người là muội muội của ta, một người là vị hôn phu của ta, các ngươi gọi đây là ngọt sủng à?"

Hệ thống trầm mặc, một lát sau nó nói:

"Sau khi cốt truyện hoàn thành, ta sẽ cho ngươi một thân phận hoàn toàn mới, ngươi sẽ không bị bất cứ quy tắc nào ràng buộc, muốn làm gì thì làm."

Lần này đến lượt ta từ chối.

"Hiện tại ta đã có thể làm bất cứ điều gì mình muốn rồi."

Hệ thống cười lạnh: "Không.

Thiên Đạo là tối thượng, bất luận quá trình như thế nào thì kết cục của ngươi vẫn không thể sửa đổi."

"Nếu như ngươi không phối hợp, cho dù ngươi không tham gia bất cứ điều gì, đến thời điểm cuối cùng ngươi hít một hơi cũng có thể đột tử.

Nhưng nếu lựa chọn phối hợp với cốt truyện, ngươi không chỉ có thể tránh được cái chết còn có thể tự do sống với thân phận mới."

Ta hít một hơi thật sâu: "Thảo nào các ngươi không phải người."

Hệ thống: "Năm ngàn lượng."

Ta cười lạnh một tiếng: "Nhìn ta giống như thiếu tiền sao?"

Hệ thống: "Hoàng kim".

Ta: "Ta là liếm cẩu chuyên nghiệp.

Độc ác là bản tính của ta.

Khi nào có thể bắt đầu?"

[Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh (dembuon.vn)]__________________

03.

Dưới sự chỉ đạo của hệ thống, ta bắt đầu tận tâm theo đuổi Lâm Tĩnh An.

Cơm ăn áo mặc, không có gì là không thể cho đi, ngày nào cũng dính mặt vào mông hắn, bày tỏ tình yêu mọi lúc mọi nơi .

Còn phải bớt chút thời gian nghĩ kế chèn ép, bắt nạt Khương Vân Nhu.

Đương nhiên, là một vai phụ ác độc, ta chẳng bao giờ thành công.

Bất kể kế hoạch của ta có hoàn hảo đến đâu, bọn họ đều có thể phá giải một cách xảo diệu, rồi phản kích ngược lại ta.

May nhờ phúc của hệ thống, thân thể ta mới bình an vô sự.

Nhưng mà tinh thần của ta, thể diện của ta, một chút nhân cách tốt đẹp còn sót lại của ta thì lại đang chết dần chết mòn.

Những năm gần đây vì để hỗ trợ cho Lâm Tĩnh An và Khương Vân Nhu, ta không biết được mình đã đắc tội với bao nhiêu người.

Vốn dĩ những đại nhân quyền quý có thể tuỳ tay bóp chết một tiểu quận chúa quyền quý như ta trong kinh thành là không ít, huống chi ta còn làm mình làm mẩy không biết tốt xấu như vậy.

May thay, dưới sự kiểm soát của logic bí ẩn nào đó.

Ta, nữ phụ độc ác trong truyện cuối cùng cũng đã đi đến thời khắc này.

Cuối cùng ta cũng đợi được đến lúc Lâm Tĩnh An huỷ hôn với ta trước mặt mọi người.

Đúng vậy, tuy rằng bọn họ sớm đã ở chung nhưng hôn ước của ta cùng Lâm Tĩnh An vẫn có thể xảy ra.

Bọn họ đã trải qua nhiều lần "Hiểu lầm —— chia tay—— quay lại" nhưng cái hôn ước này vẫn cứ kiên cường tồn tại.

Dù nữ chính có bất lực đau khổ đến đâu, nam chính vẫn không giải trừ hôn ước, dẫn tới ta và cái hôn sự này đã ngược bọn họ không biết bao nhiêu lần.

Trời ạ, cốt truyện sắp đến hồi kết.

Cuối cùng nam chính cũng định giải trừ hôn ước, có trời mới biết ta đã chờ đợi bao lâu mới có được ngày này.

Hiện giờ nhiệm vụ của ta sắp hoàn thành.

Ngày mai, toàn bộ những việc xấu xa mà ta đã làm sẽ truyền đến tai bệ hạ.

Ông ta sẽ tước bỏ phong hào rồi đuổi ta ra khỏi kinh thành.

Mà ta thì sẽ không cam lòng, tìm cách trốn thoát, trả thù bọn họ rồi bị binh lính đuổi theo đánh chết.

Từ đó không còn bất kỳ uy hiếp gì với nhân vật chính nữa.

Ta nhịn lại một bụng những câu chửi thề, quay lại nhìn vào số hoàng kim rực rỡ lấp lánh rồi chuẩn bị tinh thần nghênh đón kết cục của chính mình.

Ngay sau đó, một đám quan binh với khuôn mặt lạnh lùng cầm trường kiếm trên tay vây lấy ta trong ngõ nhỏ.

Ta bàng hoàng ngẩng đầu, thầm nghĩ sao cốt truyện lại đẩy nhanh như vậy?
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 3


Edit : Bích Beta : Minh ===============04.Thì ra là người quen.

Binh lính vây quanh ta lui dần, nhường ra một con đường lớn.

Cỗ xe ngựa gỗ mun đỗ ở đầu ngỏ, màn xe được hộ vệ xốc lên, một nam tử trẻ tuổi áo gấm đen hồng chậm rãi đi đến trước mặt ta.

Ta đang ngồi xổm trên mặt đất, hắn lạnh lùng đánh giá ta từ trên cao, khí thế bức người.

Khoé miệng hắn hơi nhếch lên, mở miệng ra là mỉa mai châm chọc: "Bị tình nhân vứt bỏ là loại cảm giác như thế nào?"

Ta không trả lời, nhưng thật ra trong lòng lại rất lo lắng.

Mấy năm nay, bởi vì nhiệm vụ ta đắc tội không ít người, trong đó không thiếu các thế gia quyền quý.

Vị đại nhân trước mắt này cũng là một trong số đó, cũng là người có địa vị cao — Tạ Ngọc Chương– thừa tướng trẻ tuổi nhất triều Đại Chu.

Tuy xuất thân là con vợ lẽ nhưng thủ đoạn cứng rắn tàn nhẫn, tâm tư thâm trầm, dẫm đạp lên vô số người để từng bước bò lên địa vị quyền khuynh triều dã.
(*) 权倾朝野 – Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ.

Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng.

Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là chính quyền bù nhìn hoặc chịu khống chế.)

Hắn cũng là phản diện lớn nhất ở thế giới này.

Giai đoạn đầu nhẫn nhịn ngủ đông không lộ diện, sau đó lại điên cuồng chống lại nam chính.

Hắn là người duy nhất có thể chân chính làm hại nhân vật chính, thậm chí có thể dày vò bọn hắn đến mức hơi thở thoi thóp.

Quả nhiên là tia hy vọng của giới phản diện.

Khác một trời một vực với bia đỡ đạn thường xuyên " tự làm tự chịu" như ta.

Trước mắt thì vị hy vọng của giới phản diện này không có được câu trả lời nên nháy mắt sắc mặt lạnh xuống.

Hắn hơi cúi người xuống, dùng đôi mắt đen nhánh u ám nhìn ta.

Cảm giác bị áp đảo bởi khí thế của hắn, ta không nhịn được hơi ngả người ra sau.

Tạ Ngọc Chương đưa tay chạm nhẹ vào khoé mắt ta, trên ngón trỏ đọng một vệt nước.

Chắc là vừa mới nãy ta vui quá, chưa kịp lau khô nước mắt.

Theo ta biết thì Tạ Ngọc Chương là kẻ ưa sạch sẽ mà hắn lại rất nghiền ngẫm vân vê giọt nước mắt kia.

Hắn nhìn ta với vẻ giễu cợt, cười nhạo hỏi: "Không dám nói?"

Ta suy nghĩ về câu hỏi của hắn, yếu ớt trả lời: "Chàng ấy không vứt bỏ ta....."

Nói đúng ra là ta chủ động làm liếm cẩu, hiện giờ cũng là ta chủ động không liếm nữa thôi.

Người bị bỏ rơi là hắn mới đúng!

Nữ phụ liếm cẩu thì cũng có tôn nghiêm chứ.
(Liếm cẩu: những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác... ngoài ra còn chỉ những người biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn từ bỏ cả lòng tự trọng, cố chấp theo đuổi.)

Ngay sau đó, nữ phụ đang cố gắng bảo vệ phẩm giá của mình bị bóp cổ cảnh cáo.

Tạ Ngọc Chương âm trầm, gằn từng chữ một:"Chấp mê bất ngộ, vậy là nàng vẫn thích hắn sao?"
(Chấp mê bất ngộ nghĩa là cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.)

Thích hay không thích cái gì, đây gọi là chuyên nghiệp.

Cùng là vai ác với nhau mà không thể hiểu nhau một chút sao?

Nhưng mà ta không dám làm mình làm mẩy với hắn như trước đây, lúc trước là do làm nhiệm vụ, bây giờ mà dỗi là không khác gì tìm đường chết.

Hồn vía của ta như bay ra ngoài liều mạng nắm lấy cổ tay hắn.

Ta sợ hắn xúc động một chút sẽ khiến ta đăng xuất ngay lập tức.

Tạ Ngọc Chương trông có vẻ như còn căng thẳng hơn ta, khoé mắt hắn đỏ hoe, oán hận nhìn chằm chằm ta một hai phải nghe bằng được câu trả lời.

Làm ơn đi đại ca, ngươi là kẻ đang nắm giữ vận mệnh của ta, ngươi ra vẻ oan uất uỷ khuất cái gì...

Trong lúc bế tắc, đầu óc nóng lên nên ta buộc miệng kêu: "A Ngọc, ta đau!"

Tạ Ngọc Chương người luôn không thể hiện cảm xúc gì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, đột nhiên buông lỏng tay ra lùi về sau vài bước.

...Ừm..phản ứng này có phải hơi quá mức không?

Ta nói chứ có phải có phải yêu ma quỷ quái gì đâu.

Nhưng cũng ngoài ý muốn đạt được mục đích của ta.

Tạ Ngọc Chương thực sự cũng không dùng nhiều lực lắm, nhưng ta còn làm bộ làm tịch mà ho khan vài tiếng làm bộ yếu đuối thê thảm.

Trong đầu điên cuồng nghĩ cách làm thế nào để mượn cơ hội thoát thân, để Tạ Ngọc Chương tha ta một mạng.

Còn chưa kịp nghĩ ra thì thấy hắn nhìn ta với vẻ mặt khó đoán, lạnh lùng ra lệnh cho đám thị vệ đang chờ ở một bên:

"Mang nàng ta về phủ.

Từ nay về sau, Khương Vân là người của Tạ phủ."

Ta: "Hả?"__________________05.

Thật quá đáng.Cốt truyện đang trên đà sắp hoàn thành rồi mà đột nhiên rẽ hướng sang hướng nào đó không thể hiểu nổi.Ta, một nữ phụ ác độc, làm đủ mọi chuyện xấu trên trời dưới đất.Kết quả chỉ bị tước đi một cái phong hào.Không chỉ không bị đuổi ra khỏi kinh thành, ngược lại còn bị tên phản diện lớn nhất truyện Tạ Ngọc Chương khống chế mang về Tạ phủ.Người khác đều nghĩ hắn muốn tra tấn ta, ban đầu ta cũng nghĩ như vậy.Ta thậm chí còn suốt đêm thương lượng với hệ thống về việc bỏ chạy.Nhưng mà -----Ngày đầu tiên.Tạ Ngọc Chương ném ta vào trong một cái viện, quản gia đi tới hỏi ta cần gì.

Ta thử thăm dò muốn gọi chút thức ăn và kết quả là hạ nhân dâng lên một bàn đầy cao lương mỹ vị.Ngày hôm sau.Tỳ nữ thân cận của ta chạy đến ôm lấy ta khóc thương ta khổ quá.

Theo sau là một đám người mang theo rương to rương nhỏ đồ đạc của ta.Ngày thứ ba.Tạ Ngọc Chương rốt cuộc cũng tới.

Lúc đó ta đang ngồi xích đu lắc qua lắc lại rất thoải mái, mười phần thích ý thưởng thức quả nho tươi ngon mọng nước do tỳ nữ đút cho.Hắn mặc quan phục, hẳn là mới hạ triều xong.

Nhìn hắn vất vả làm ta - kẻ ăn không ngồi rồi hưởng thụ cuộc sống này có hơi áy náy.Cũng không nhiều lắm, ta chỉ lịch sự thôi.Tạ Ngọc Chương liếc nhìn ta từ trên xuống, ý vị không rõ: "Nhìn nàng có vẻ đã thích ứng được rồi.

Ta còn cho rằng nàng sẽ vì tình mà khóc sướt mướt."

Khóc lóc cũng không phải không được, nhưng giờ diễn kịch cũng không có thưởng, ta cũng không rảnh để tăng ca.Nói ra sẽ bị lộ, vì thế ta chỉ giữ im lặng.Tạ Ngọc Chương nhấp môi, giọng nói trở nên lạnh dần:"Lâm Tĩnh An cùng Trấn Nam vương phi làm giao dịch.

Nàng ta nhận Khương Vân Nhu làm con gái nuôi, hiện tại Khương Vân Nhu có thể coi như là tiểu thư của Trấn Nam vương phủ.

Hắn làm thế hẳn là vì trải đường cho hôn sự sau này.Ta đã về hưu rồi, không cần tiếp tục để ý đến nhân vật chính, ta biết rõ đường đi nước bước của bọn họ, biết bọn họ sau này sẽ như thế nào.Nhưng nếu Tạ Ngọc Chương đã có lòng nói thì ta vẫn nên thể hiện chút sự bất mãn với tư cách là nữ phụ độc ác."

Thật tức chết ta mà."

Câu này không biết sao lại chọc tới hắn rồi, sắc mặt Tạ Ngọc Chương xấu đi, giọng trầm xuống: "Không muốn nói chuyện với ta, trong lòng lại thương nhớ hôn sự của Lâm Tĩnh An."

Ủa không phải ngươi chủ động đề cập đến sao?Lúc trước có người nói thừa tướng đại nhân tính cách thất thường, xem ra đều không phải là tin đồn vô căn cứ.Vừa rồi sắc mặt của Tạ Ngọc Chương còn đang tức giận, chốc lát không biết đang nghĩ cái gì, cười như không cười.

"Nhớ thương cũng vô dụng, ngoại trừ Tạ phủ ra nàng không thể đi đâu được."
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 4


Edit : Bích Beta : Minh ===============06.Ta nhìn cảm xúc của hắn đổi tới đổi lui, trong lòng xoẹt qua một ý nghĩ xấu, nghiêng đầu nói: "A Ngọc, nếu ta không được ra ngoài , vậy ta có thể ăn gà hạt dẻ của Ngũ Vị lâu bên ngoài không?"

Biểu cảm của Tạ Ngọc Chương thực sự vô cùng đặc sắc.

Xấu hổ, buồn bực, kinh ngạc, khiếp sợ, đủ loại cảm xúc hiện lên.

Cuối cùng chỉ hất tay áo mà rời đi.

Tỳ nữ sống sót qua kiếp nạn, vỗ ngực hỏi ta sao phải khiêu khích Tạ đại nhân như vậy, rốt cuộc thì mạng của chúng ta đều nằm trong tay hắn.

Ta hơi mỉm cười, không nói gì nhưng tâm tình nặng trĩu.

Cái tên A Ngọc này, ta đã đoán được nó sẽ khiến Tạ Ngọc Chương xúc động nhưng không nghĩ phản ứng lớn đến vậy.

Có vẻ như việc kết thân lúc bé quả thật đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn.

Kỳ thật, trong kinh thành hầu hết mọi người cũng không biết lúc trước Thủ phụ đại nhân Tạ Ngọc Chương không phải là kẻ nhìn thôi đã thấy sợ, bọn ta cũng từng được coi là thanh mai trúc mã.__________________07.Khi đó, Tạ Ngọc Chương không nắm giữ nhiều quyền lực trong tay, là con của vợ lẽ không được sủng ái, ngày ngày trôi qua ở Tạ phủ vô cùng khổ cực đáng thương.

Mà ta, đích nữ duy nhất của phủ quận công, chất nữ được Hoàng quý phi sủng ái nhất.

Khi đó cha mẹ ta vẫn còn sống, đối với nữ nhi độc nhất vô cùng cưng chiều, bao bọc dẫn đến tính cách của ta xấu hơn bây giờ rất nhiều.

Nói ra thật xấu hổ, khi còn nhỏ ta không chỉ một lần gây khó dễ Tạ Ngọc Chương.

Khi đó Tạ Ngọc Chương bởi vì xuất thân hèn hạ nên bị cô lập, tính tình trở nên quái gở, còn thường xuyên bị ca ca trong phủ bắt nạt.

Ta lúc ấy theo mẫu thân đi dự tiệc ở Tạ gia, nhân lúc bà không để ý trộm chuồn ra khỏi yến tiệc đi loanh quanh khắp nơi.

Chính lúc đó ta bắt gặp một đám người vây quanh đang tay đấm chân đá Tạ Ngọc Chương.

Nói thiệt, tuy tính tình của Tạ Ngọc Chương không tốt nhưng lại kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẹ.

Lông mày, lông mi đều đen nhánh, môi hồng răng trắng, thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy rất giống một tiểu cô nương.

Lúc ấy tinh thần trượng nghĩa của ta nổi dậy, nhặt hòn đá dưới đất lên ném tới dọa cho bọn chúng vắt chân lên cổ mà chạy.

Trước khi đi còn không quên buông mấy lời khó nghe.

Ta cóc thèm quan tâm, vỗ vỗ tay làm mặt quỷ với chúng.

Quay đầu lại nhìn, Tạ Ngọc Chương đang phủi bụi đất trên người, muốn âm thầm rời đi.

Ta đương nhiên không cho phép, kéo tay áo hắn không buông.

Dù sao cũng là ta cứu hắn, đáng ra hắn phải đối với ta ngàn ân vạn tạ, mang ơn suốt đời, sao có thể không nói câu nào liền bỏ chạy!

Là một người thiện lương tốt bụng, ta quyết định phải trang điểm cho muội muội đáng thương này một phen.

Như vậy hắn sẽ cảm thấy ta là cô nương lương thiện, chu đáo nhất thiên hạ rồi coi ta là sự tồn tại độc nhất trong trong lòng hắn.

Chỉ có điều ý nghĩ đó của ta bị người ta đập nát không chút lưu tình...
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 5


Edit : Bích Beta : Minh ===============08.Tạ Ngọc Chương thà chết cũng không chịu phối hợp với ta.

Tại sao?

Ta không hiểu!

Ta chỉ muốn tết cho hắn hai cái bím tóc dễ thương thôi mà ! (我只是想给他扎两个可可爱爱的小团子发型啊!)

Hắn không ngừng trốn tránh, ta lơ đãng làm đứt mấy sợi tóc của hắn.

"......"

Tạ Ngọc Chương dừng lại, che đầu, trừng mắt tức giận liếc ta.

Hắn trông rất đẹp, vẻ ngoài dữ tợn trông cũng rất đáng yêu.

Tất nhiên ta rất hào phóng, không thèm so đo với em gái nhỏ.
(他长得好看)

Trông hắn cực kỳ đau đớn.

Trong lòng ta cũng cảm thấy áy náy, vì thế ta ôm lấy đầu hắn xoa xoa giống như mẫu thân vẫn thường làm cho ta.

Ta bắt chước mẫu thân, dịu dàng dỗ dành hắn: "Không đau, không đau đâu."

Tạ Ngọc Chương lập tức sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa phức tạp nhìn ta, cũng ngừng giãy giụa.

Như này mới đúng ý ta.

Vì thế ta tiếp tục nói: "Bây giờ ta đổi cho ngươi sang kiểu tóc tiên nữ được không?

Tay nghề ta tốt lắm đó, nhất định sẽ khiến ngươi thật xinh đẹp."

Hắn lại chán ghét mà giãy giụa tiếp.

Ta rất buồn bực.

Hắn cứ di chuyển như vậy thì ta làm sao mà chải tóc được.

Vì thế ta lại đành hết cách ôm lấy đầu hắn rồi hôn bẹp mấy cái.

Tạ Ngọc Chương cứng đờ, bất ngờ nhìn ta.

Thấy hắn không ngọ nguậy nữa, ta tiếp tục chạm vào tóc hắn.

Nhưng mà không bao lâu hắn lại bắt đầu giãy dụa, ta chỉ có thể tiếp tục ôm lấy hắn.

Cuối cùng, đầu tóc của Tạ Ngọc Chương rối tung lên, đầu có hai nắm tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, trên mặt thì ướt dầm dề nước miếng.

Hắn lúc ấy nhỏ gầy, không cách nào thoát khỏi ta, chỉ có thể tức giận đỏ mặt nhìn ta.

Ta lúc ấy bị chiều hư, rất ích kỉ, không thể hiểu sắc mặt của hắn.

Còn đúng tình hợp lý tức giận với hắn: "Đều tại ngươi không chịu ngồi yên cứ nhích tới nhích lui, chải đầu cũng không chịu.

Ngươi xem, tóc bị ngươi làm hỏng rồi."

Tạ Ngọc Chương hung hăng lau mặt, đứng dậy muốn rời đi.

Ta tò mò đi theo sau hắn, không ngừng truy hỏi.

"Muội muội, muội muốn đi đâu?

Nếu không thì cùng ta về nhà trước đi.

Ta tìm người chải đầu cho muội có được không?

Thật sự y phục của muội cũng rất khó coi, xám xịt, giống như quần áo của nam......

Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên của muội là gì á?"

Trông Tạ Ngọc Chương còn tức giận hơn nữa.
__________________09.Nói chuyện một lúc lâu, ta cũng mất bình tĩnh, tủi thân đi tìm nương ta.

Vì thế, không lâu sau Tạ Ngọc Chương bị đưa đến Khương phủ làm bạn cùng chơi với ta.

Ta cũng đã biết được tên của hắn.

Đương nhiên đã biết hắn không phải muội muội, dựa theo tuổi thì ta còn phải gọi hắn một tiếng ca ca.

Tuy nhiên, là đại tiểu thư của Khương gia, sẽ không có ai bắt ta phải lễ phép với con vợ lẽ không được sủng ái như hắn.

Ta cảm thấy Tạ Ngọc Chương hẳn là một bé gái nhỏ xinh đẹp, người khác sẽ không quản ta.

Vì thế, ta coi Tạ Ngọc Chương như tỷ muội, hay gọi hắn là A Ngọc.

Tuy rằng hắn chưa bao giờ thích cái tên ấy, sau đó A Ngọc cũng miễn cưỡng chấp nhận nó.

Tạ Ngọc Chương tính tình lãnh đạm, chỉ thích ở trong phòng đọc sách, với ta mà nói thì không phải kiểu bạn có thể chơi cùng.

Ta đòi mặc váy cho hắn, hắn không chịu.

Ta bím tóc cho hắn, hắn cũng không thèm.

Hắn không quan tâm đến quần áo đẹp hay đánh phấn nhưng dù sao vẫn rất tốt tính.

Khi đó ta không biết tương lai Tạ Ngọc Chương sẽ trở thành một thừa tướng ác độc, tàn nhẫn, búng tay một cái có thể bẻ gãy cổ ta.

Vì thế, mỗi ngày ta đều ỷ vào thân phận của mình, nhảy Disco xung quanh hắn, cố tình làm những điều hắn không thích, như ma quỷ vậy.

Ban đầu, trên mặt Tạ Ngọc Chương mỗi ngày đều dính nước mắt.

Lúc đầu hắn sẽ tức giận sau đó phải bất lực với ta.

Sau đó ta lại ôm hắn như trước đây, hắn cũng sẽ bình tĩnh dần lau nước mắt đi, tiếp tục làm việc của mình như không có gì xảy ra.

Ta không chịu thua, đành phải tìm cách khác trêu chọc hắn,vừa mềm vừa cứng, vừa đe doạ vừa dụ dỗ, cách gì cũng đều dùng qua.

Sau này ta làm nhiệm vụ phải cố chấp theo đuổi Lâm Tĩnh An, chính là kinh nghiệm luyện tập lên Tạ Ngọc Chương trước đây.

Đừng nhìn hiện tại ta hèn mọn, túng thiếu như vậy.

Nói ra thì ai dám tin, Tạ thừa tướng - quan đại thần quyền lực nhất hiện nay, khi còn nhỏ từng bị người khác đè đầu cưỡi cổ, muốn làm gì thì làm.
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 6


Edit : Bích Beta : Minh ===============10.Đối với ta mà nói, những chuyện lúc nhỏ đó là một huân chương vinh dự, có thể tự hào khoe khoang với thế hệ sau cả đời.

Nhưng đối với Tạ thừa tướng mà nói thì hẳn là một lịch sử quá khứ đen tối.

Vì thế hắn muốn làm thịt ta cho hả giận cũng là điều bình thường thôi.

Tuy là vậy nhưng ta vẫn không biết sống chết, sau khi nhảy disco trong bãi mìn lâu như vậy mà vẫn còn có thể sống khá thoải mái đó chứ.

Tỳ nữ: Không thể tin được

Hệ thống: Quá đáng, thế giới này có phải bị lỗi chỗ nào rồi không?

Ta cũng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Với bản tính có thù tất báo của Tạ Ngọc Chương, hắn ta nhất định đang cân nhắc xem làm thế nào để ta ra đi đau đớn nhất, tốt nhất là phải khiến cho người khác phải khiếp sợ nữa.

Ta quyết định bình tĩnh chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Mấy hôm nay không thấy Tạ Ngọc Chương đâu cả, ta ở Tạ phủ sống thoải mái đến mức âm mưu quỷ kế gì gì đó cũng lười không muốn chạy trốn.

Thời điểm gặp lại hắn là tận mười ngày sau.

Thoạt nhìn, ta thực sự không nhận ra hắn.

Tạ Ngọc Chương thay một chiếc áo có ống tay rộng sáng màu, trên hông thắt đai lưng màu xám bạc, tóc cũng buộc lỏng.

Liếc mắt nhìn qua trông cũng giống mấy tên công tư văn nhã phong lưu.

Mấu chốt là, phong cách ăn mặc này rất giống với Lâm Tĩnh An.

Chẳng lẽ Tạ Ngọc Chương đang theo đuổi phong cách "Khiêm Khiêm quân tử"?
*Người quân tử có tính cách khiêm tốn, ôn hoà, tâm thái bao dung; thanh tịnh, thanh chính như ngọc.

Ta bị chính tưởng tượng của mình doạ sợ rùng mình.

Nét mặt Tạ Ngọc Chương rất tự nhiên, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt ta, chỉ đem đồ trong tay ném qua cho ta.

Sờ vào thấy lúc mềm lúc cứng, lại còn ấm ấm.

Ta tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Tạ Ngọc Chương không trả lời ta.

Thôi được rồi, đã bao nhiêu năm rồi mà còn chưa sửa xong cái thói lải nhải phiền toái này.

Ta vạch túi ra, bên trong là một cái bao giấy thấm dầu.

Mùi hương thoang thoảng xuyên qua túi đóng gói khuếch tán ra ngoài không khí.

Ta hít hít mũi, kinh hỉ nói: "Gà hạt dẻ từ Ngũ vị lâu sao?"

Tạ Ngọc Chương hừ lạnh một tiếng: "Nhặt được ở trên đường."

Thôi kệ, ngoan cố mạnh miệng nhưng có thể khiến người ta vui vẻ là tốt rồi.

Thật ra ta ở Tạ phủ không thiếu đồ ăn thức uống nhưng món gà hạt dẻ của Ngũ vị lâu là độc nhất vô nhị.

Thời gian qua không được ăn, ta thật sự nhớ nhung vô cùng.

Ta hào hứng mở túi ra, đang chuẩn bị xé một miếng gà to cho vào miệng nhưng vừa đến miệng thì dừng lại.__________________11.Ta từng nghe Lâm Tĩnh An kể một câu chuyện.

Nghe nói có lần Tạ Ngọc Chương thẩm vấn phạm nhân, người đó cố chấp không chịu nhận tội.

Tạ Ngọc Chương không nói gì, bữa tối còn nhẹ nhàng bảo hạ nhân đơm thêm cơm cho hắn.

Hôm sau người đó đã bị trúng độc mà chết.

...Thịt gà trong tay bỗng trở nên nóng đến bỏng tay.

Tạ Ngọc Chương nhíu mày, khó hiểu nhìn qua.

Ta lúng túng, cẩn trọng hỏi: "Ờm, không có gì, chỉ là khách khí hỏi một chút, cái này chắc không phải là cơm chém đầu đâu nhỉ?"

Tạ Ngọc Chương sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt đen xì mười phần khó coi.

"Khương Vân Vi, nàng giỏi lắm."

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: " Đúng vậy, là cơm chém đầu.

Trong đó có Vong tình thủy và bột Hành Trí Đan.

Ăn hay không ăn nàng đều không sống nổi."

Ô ô ta chỉ cẩn thận hỏi thăm một chút, người ta chỉ có một cái mạng, cẩn thận có thể cầu sinh đến vạn năm.

Tên Ta Ngọc Chương hễ này mở mồm ra, độc dược cũng không độc bằng hắn.

Ta run rẩy sợ hãi, cắn một ngụm nhỏ..

Tạ Ngọc Chương lạnh mắt nhìn ta, ánh mắt kia giống như hận không thể bóp chết ta tại chỗ.

Ưm, thơm quá, ta vẫn còn sống!

Ta tự biết mình cần phải lấy lòng tên đại phản diện ác độc kia nên không dám nói một câu sợ, hắn tức giận mà giết ta.

Ta cố gắng phớt lờ ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ta, an an phận phận ăn thịt.

Sau khi tâm trạng trở nên thoải mái, Tạ Ngọc Chương bất thình lình nói: "Tháng sau là đại hôn của Lâm Tĩnh An và Khương Vân Nhu"
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 7


Edit : Bích/ PuBeta : Minh ===============12.Lúc ấy ta đang vô cùng khó khăn đấu tranh với miếng xương gà, tư thế cực kì bất nhã.

Hắn vừa nói xong thì ta theo bản năng nhìn lại, ngơ ngác không biết nên phản ứng như thế nào.

Ây da, trời đánh tránh bữa ăn mà.

Chẳng lẽ bây giờ muốn ta nhổ miếng thịt trong miệng ra, bắt đầu diễn kịch sao?

Tạ Ngọc Chương hoàn toàn không ý thức được hành động của mình, cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của ta.

"Muốn xem sao?

Tháng sau ta đưa nàng đi."

Ta yếu đuối hỏi: "Ta có nên xem không?"

"Không có nên hay không nên, ta hỏi nàng muốn đi không."

"...Không, không muốn?"

Tạ Ngọc Chương trở nên nghiêm túc: "Tại sao không muốn đi, bọn họ sắp thành thân mà nàng còn chưa chịu hiểu sao?

Vì sao nàng không muốn xem?

"

"Ấy không không không, có lẽ ta sẽ đi coi thử."

Ánh mắt Tạ Ngọc Chương trở nên sắc lạnh: "Nàng muốn đi gặp ai?

Nàng không phải rõ ràng đã biết hắn cưới Khương Vân Nhu là điều đương nhiên sao?

Kết cục đã định, nàng có đi hay không cũng không thay đổi được gì cả."

Ta im lặng ăn miếng thịt:"..."

Tạ Ngọc Chương à, nghiêm túc đấy, ngươi có muốn nghe lại những gì ngươi đang nói không.

Mới mấy năm thôi mà sao ngươi đã trưởng thành thành thế này.

Nhóc con ôm ấp ta, cùng ta chịu phạt ngày xưa đâu mất rồi.__________________13.Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này ?

Hệ thống : "Đúng vậy, cô nói xem vì sao nhỉ, nữ phụ ác độc?"

Ác độc chỉ là nghề nghiệp của ta, xin đừng gán vào bản thân ta, cảm ơn.

......

Được rồi, nhìn kỹ lại lương tâm của mình một chút, trước khi Tạ Ngọc Chương trưởng thành, có lẽ ta đã để lại trong lòng hắn một bóng ma.

Ta đã từng chính miệng nói với Tạ Ngọc Chương rằng ta vẫn sẽ luôn là người bảo vệ hắn.

Nhưng sau đó ta lại vì Lâm Tĩnh An mà điên cuồng dẫm đạp hắn như kẻ thù sống còn.

Tạ Ngọc Chương kiêu ngạo và nhạy cảm như vậy, hắn không ghi hận ta mới là lạ.__________________14.Cứu với, tên này có gì đó là lạ.

Từ sau cái ngày nói cho ta tin tức Lâm Tĩnh An muốn thành hôn xong, Tạ Ngọc Chương trở nên vô cùng kỳ lạ.

Mỗi ngày hắn đều mặc một thân bạch y kia đi dạo trong viện của ta.

Không có âm dương quái khí, cũng không có uy hiếp đe dọa gì, ngược lại hắn không ngừng đem đến cho ta đủ loại món ăn.
( m dương quái khí: lạ lùng, quái lạ)

Khụ, không có độc.

Trừ chuyện này ra, có lần đã hơn nữa đêm mà hắn đột nhiên kéo ta tới viện của hắn, ta còn tưởng rằng hắn không nhịn được nữa mà muốn lấy mạng của ta.

Kết quả chỉ là tới để....... xem pháo hoa?

Tiếng nổ bùm bùm làm ta hoàn toàn tỉnh ngủ.

Ta ôm lấy cánh tay mình trong gió lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Chương, tự hỏi đây là phương thức trả thù gì vậy.

Tạ Ngọc Chương xem rất chăm chú, sườn mặt của hắn lộ ra chút dịu dàng dưới ánh sáng mờ ảo đêm tăm tối.

Trong đôi mắt thường ngày luôn sâu thẳm khó lường, giờ đây phản chiếu hình ảnh bầu trời đầy tia sáng của pháo hoa, hiện lên niềm vui mừng thuần túy.

Ta hơi sửng sốt.
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 8


Edit : PuBeta : Minh ===============15.Tạ Ngọc Chương thoáng liếc nhìn ta rồi ngay lập tức thu lại ánh mắt.

Đúng là Tạ thủ phụ mà.

Ta ngượng ngùng thu hồi tầm mắt..

Hắn bất ngờ hỏi: "Nàng đang suy nghĩ chuyện gì?"

Ta không chút do dự nói: "Ta đang nghĩ thật bất ngờ, Tạ đại nhân cũng là người sống tình cảm ghê!"

Tạ Ngọc Chương cười một cách khó hiểu, không chút để ý hỏi lại : "Vậy nàng đoán xem bây giờ ta đang nghĩ gì?"

Thật là một câu hỏi đòi mạng.

Ta thử dò hỏi: "Ngài đang nghĩ pháo hoa thật đẹp?"

Hắn cúi đầu chỉnh lại bạch y trên người, rồi ngẩng đầu với dáng vẻ rất ôn nhu.

Tốt rồi ~ Nhìn hắn như thế thì có vẻ ta đã đoán đúng rồi.

Tạ Ngọc Chương mỉm cười nhìn ta, chậm rãi mở miệng nói.

"Không, ta đang nghĩ, ta thật sự hận nàng."

Ta:.......

Ôi, liệu có ai có thể hiểu được cảm giác của ta lúc này cơ chứ.__________________16.Ta thực sự khó hiểu.

Cuối cùng làm thế nào mà Tạ Ngọc Chương lại vừa có vẻ bình thường, nhưng lại cũng rất không bình thường.

Những chuyện ta đã làm trước đây thật khiến cho hắn bị tâm thần phân liệt ư?__________________17.Mặc dù là phận nữ nhi nhưng ta đã không học tập ở nhà từ khi lên bảy tuổi, thay vào đó ta năn nỉ mẫu thân đưa ta đến giảng đường, cũng vì nơi đó nhiều người và náo nhiệt hơn.

Thứ muội của ta Khương Vân Nhu yêu thích đọc sách nên đã năn nỉ mẫu thân được đi học cùng ta.

Thế nhưng nàng ta lại mong muốn được cải trang thành nam nhân để giả làm thư đồng của ta.

Ách......

Ta cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng với giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ đó của nàng ta thì thực sự khó hiểu.

Với điều kiện của Khương gia, cũng không phải không cho nàng đi học được, hà cớ gì phải cải trang.

Lại nói, nàng ta thực sự nghĩ rằng mình cải trang sẽ không thể bị người khác nhìn ra à?

Sau khi vào giảng đường, hầu hết các thiếu gia vây quanh Khương Vân Nhu vừa nhéo vừa bóp mặt nàng, ngạc nhiên nói: "Thư đồng này thật tuấn tú, tại sao lại có một nam hài đẹp mặt như thế chứ?"

Đúng là chẳng có một ai nhận ra điều đó.

Ta:......

Ta có điểm nghi ngờ thế giới này.

Khương Vân Nhu cùng nhóm học sinh cười nói chuyện, ta cảm thấy thật nhàm chán, liếc mắt nhì thoáng qua Tạ Ngọc Chương đang ngồi đọc sách ở một góc xa học đường.

Ta đi qua đón, đứng vẫy tay trước mặt hắn.

"Gặp ta có vui không?"

Thần sắc Tạ Ngọc Chương bình tĩnh: "Khi ngươi đang nài nỉ Khương phu nhân, ta ở bên cạnh đã nghe thấy tiếng ngươi."

Đúng là lớn lên cùng nhau thật sự không tốt chút nào, ngay cả cảm giác mới lạ cũng không còn.

Ta khó chịu ngồi đó phá rối, Tạ Ngọc Chương mở sách ra đọc, ta lập tức dùng tay che trang sách.

Hắn miễn cưỡng gỡ tay ta ra khỏi sách.

Ta lười biếng kéo dài âm cuối: "Hảaa?"

Tạ Ngọc Chương nhướng mày nhìn ta nhưng hắn không di chuyển.

"Hỏi lại một lần nữa, ngươi gặp ta có thấy vui hay không nào?"

Giằng co một hồi, Tạ Ngọc Chương không khỏi thở dài: "Vui."

Ta tươi cười buông tay: "Vậy mới đúng chứ."

Dù thế nào đi chằng nữa, hắn sẽ luôn thỏa hiệp vì ta.__________________18.Ngoại trừ trường hợp liên quan tới Lâm Tĩnh An.

Hai người bọn hắn trời sinh đã không hợp nhau, từ trước đến nay sự thù địch của Tạ Ngọc Chương đối với Lâm Tĩnh An đều rất rõ ràng.

Trước khi ta biết bản thân là nữ phụ độc ác, Tạ Ngọc Chương đã có dấu hiệu của một nhân vật phản diện.

Lần đầu bọn họ gặp nhau là ở giảng đường.

Khi ấy ta đang đùa giỡn với Tạ Ngọc Chương, bỗng nhiên cả giảng đường bắt đầu trở nên náo nhiệt, cười gọi tên ta.

Quay đầu lại liền hiểu rõ.

Lâm Tĩnh An đứng ở cửa, một thân bạch y áo tay bó cùng dáng người cao lớn đĩnh bạt, khí chất ôn hòa, cảnh đẹp ý vui..

Ta bị đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đẩy đến đứng bên cạnh hắn.

Những học sinh đứng bên cạnh xem chuyện vui cùng cười vang xô đẩy hắn : "Tĩnh An không muốn chào hỏi tiểu nương tử của mình một tiếng hả?"

"Có một tiểu nương tử xinh đẹp bên cạnh mà Tĩnh An có thể chăm chú học được sao?"

Da mặt dày như ta lúc ấy cũng có chút ngượng ngùng, khẽ trộm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Sau đó gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ lập tức bị đánh tỉnh.
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 9


Edit : PuBeta : Minh ===============19.Bộ dạng Lâm Tĩnh An nhíu mày thật mâu thuẫn, hắn tức giận trừng mắt với người kia một cái.

Tiếp đó hắn thờ ơ lướt qua ta, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có.

Âm thanh xem náo nhiệt lập tức trở nên nhỏ dần.

Những người học tại giảng đường không giàu thì cũng quý, phần lớn đều thông minh từ nhỏ nên dễ dàng nhận ra thái độ của Lâm Tĩnh An đối với hôn sự này.

Được rồi,, kỳ thật ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn.

Dù sao hôn sự cũng là do phụ mẫu hai nhà sắp đặt, tình bằng hữu là của bọn họ, không có chút liên quan gì đến bọn ta.

Cho nên ta cũng có thể hiểu được, hắn đối xử với ai cũng thân thiện, nho nhã lịch sự.

Thậm chí ngay cả "thư đồng" của ta càng mười phần ân cần chu đáo.

Chỉ duy nhất đối với ta thì không hề che giấu sự thờ ơ, không muốn nói chuyện với ta dù chỉ một chút.

Ta hiểu hết mà.

Nhưng điều đó không ngăn được việc ta thật sự rất tức giận!

Cuối cùng ta cũng sợ nhiều người nghĩ rằng vị hôn phu trên danh nghĩa của ta thà đến gần "thư đồng nam" cũng không thèm liếc mắt qua ta một lần!
__________________20.Ta giả vờ oan ức, chán nản buồn bã đi tìm Tạ Ngọc Chương.

Ngoài ý muốn là sắc mặt của hắn cũng hết sức khó coi, dùng tay nắm trang sách mạnh đến trắng bệch.

"Ngươi sao vậy?"

"Ngươi và Lâm Tĩnh An có hôn ước?"

Hai người chúng ta đồng thanh mở miệng.

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm ta, cố chấp muốn ta trả lời trước.

Chuyện này không có gì phải giấu giếm, ta gật đầu.

Sắc mặt Tạ Ngọc Chương trở nên tái nhợt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân cứng đờ

Ta không nhìn ra vẻ mặt của hắn, khá câu nệ mà đứng tại chỗ.

Hơn nữa ngày sau, hắn khàn giọng hỏi: "Ngươi thích hắn?"
__________________21.Dĩ nhiên là không thích rồi.

Yêu cầu của ta về hôn phu tương lai rất cao, một trong số đó chính là phải thiên vị ta tuyệt đối.

Lâm Tĩnh An có thể dịu dàng với bất kì ai, trừ ta.

Chuyện này ta có thể nhẫn nhìn, chỉ có thể xin Lâm Tĩnh An cúi đầu vì ta một lần.

Cơ mà ta còn chưa kịp trả lời thì phu tử đã hùng hổ đi tới, chỉ vào hai người bọn ta nói bọn ta nói chuyện quá ồn áo, cách mấy dặm cũng có thể nghe được.

Ta cúi người chạy nhanh đến vị trí ngồi của mình, còn bị liếc nguýt.

Từ đó về sau Tạ Ngọc Chương không hỏi ta vấn đề này nữa.

Ta cũng dần dần quên mất.

Tất nhiên phần lớn nguyên nhân là việc học tập đã chèn ép ta đến không còn chút tinh lực để nghĩ về những thứ khác.

Nhắc tới đoạn thời gian đó, ta không nhịn được lau những giọt nước mắt chua xót của bản thân.

Ta học không tốt, cả ngày bị phu tử mắng.

Ngược lại Khương Vân Nhu rất cố gắng, thường xuyên được khen.

Người có tầm mắt cao như Lâm Tĩnh An cũng nhìn nàng ta, vẻ mặt ngày càng trở nên dịu dàng hơn.

Điều này làm ta cảm thấy rất buồn bực.

Theo lý thuyết trí nhớ của ta không tệ, nhưng không hiểu sao lại không nhớ được những kiến thức mà phu tử giảng dạy, ta cũng tự thử lén đọc sách thì tất cả đều có thể hiểu, nhưng đến khi kiểm tra thì lại viết đến rối tinh rối mù.

Mỗi ngày Tạ Ngọc Chương thức khuya để giảng bài cho ta cũng không cứu nổi trường hợp này.

Sau đó hình thành thói quen bị phu tử mắng, ngày nào ông không mắng ta một lần thfi sẽ khó chịu, một ngày ta không bị mắng cũng thấy khó chịu

Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì chứ.

Thật muốn để lại đam mê này ở lại rồi trốn đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back