Làng anh nằm ở phía Bắc xứ Ayden.
Cái lạnh luôn luôn chiếm phần hơn so với tia nắng ấm áp.
Để có cái ăn, cả làng gom góp trồng trọt chút lương thực được mùa nào hay mùa ấy.
Thế mà gần đây khi thuế tăng cao, lượng lương thực cứ vơi dần đi.
Nếu tình hình tiếp tục như vậy e rằng dân làng chẳng còn đủ ăn trong mùa đông năm nay.
Vì thế mà từ lâu rồi, màu áo trắng vàng của lính hoàng gia hễ xuất hiện là người ta lại lẩn đi đâu mất.
Nhưng trốn đâu cho hết khi chúng sẵn sàng đứng trước cửa nhà hàng giờ đồng hồ chỉ để thu thuế đủ chỉ tiêu.
Hôm nay, chúng lại “đóng quân” ở nhà ông Heist.
Ông khóc lóc quỳ xuống chân chúng.
“Xin các ngài, cái thân già này còn sức đâu mà làm lụng.”
Tên lính nhăn nhó.
Không chắc hắn thấy thương hay ghê tởm ông, sau đó chỉ lẳng lặng giở quyền sổ da nâu trên tay.
“Tháng trước ông cũng xin để tháng sau đấy.
Định trốn đến bao giờ hả?
Tôi cá là trong nhà trữ được hàng tá cho mùa đông rồi.
Mau lên, đưa mười bốn bao đây, gộp lại ba tháng tôi đã du di cho ông.”
Ông Heist trợn mắt lên, hét vào mặt hắn.
“Tôi làm gì ra số lương thực nhiều đến thế?”
“Mười bốn bao của ba tháng!
Không hiểu tôi đã giảm một bao à mà còn nhảy dựng lên?”
Hắn tặc lưỡi quay sang người lính bên cạnh.
“Mày đi vào bưng đủ ra đây.”
“Không được, không được!
Tôi làm gì có!”
Vừa gào, ông vừa níu lấy chân tên lính không rời.
Mặc cho lão già gầy nhom có cố gắng thế nào thì tên lính vẫn khỏe hơn, hắn đạp ông ra phát một.
Trưởng làng trẻ từ xa chạy tới, hớt ha hớt hải nói.
“Xin các ngài dừng tay, tôi sẽ trả thay một tháng cho ông ấy.”
Tên lính gập cuốn sổ trên tay, ngoái nhìn thanh niên đang chạy tới.
Khi anh gục xuống thở hổn hển trước mặt, hắn tự nhiên nhoẻn miệng cười.
“Tức là ngươi nộp tổng cộng mười bốn bao trong tháng này nhỉ.”
Trưởng làng gật đầu.
“Đến nhà tôi mà lấy.”
“Cậu Kae...”
Ông Heist run rẩy nhìn anh.
Không đợi ông nói tiếp, người thanh niên tên Kae ngồi xuống vỗ vai ông.
“Không sao đâu, ông Heist.”
Kae vốn lường trước sự việc này nên đã xin mọi người quyên góp chút ít sao cho cộng thêm của nhà mình là đủ năm bao.
Xui thật, ông Heist chẳng có mụn con nào, vợ mất sớm.
Nay ông đã già một thân một mình việc trồng trọt làm sao nổi nữa.
Hai tên lính nhịp chân chờ đợi.
Thấy Kae đã xong màn kịch sướt mướt, hắn nhìn cậu rồi hất cằm, ý nói dẫn đường.
Kae nuốt cơn tức vào trong lòng, chậm rãi đi về nhà.
Đằng sau cậu, hai tên lính ung dung bước từng bước lạo xạo trên đất, xe ngựa thồ hàng kêu lọc cọc nhịp nhàng.
Đến nơi, chúng cứ thế bốc lên xe thêm năm bao ngô.
Vợ và con của Kae thẫn thờ nhìn theo.
Dù anh vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị nhưng trong đầu chỉ mải nhẩm tính xem số lương thực còn lại có giúp cả nhà qua nổi tháng tới hay không?
Khi hai tên lính rời đi, làng bỗng yên lặng hẳn.
Cảm giác bầu trời hửng chút nắng nhẹ kể cả có nhiều mây đến đâu.
Bấy giờ, người dân mới bắt đầu rụt rè mở cửa ló mặt ra.
Họ tụ họp lại bên trưởng làng trẻ.
Có người nhíu mày lo lắng, có người lại nghiến răng vẻ tức tối.
Gã đàn ông bặm trợn đó lên tiếng đầu tiên.
“Sao chúng cứ tắc quái mãi thế!”
“Luật bên trên ban vậy, chúng chỉ làm theo thôi mà.”
“Tôi cá chúng ăn chặn vài bao thì có.
Làm sao thuế vô lý vậy được.”
Kae xua tay trấn tĩnh mọi người nhỡ như chuyện đi xa hơn.
Hiện giờ, cãi nhau cũng chẳng có ích gì.
Mùa lạnh đang đến gần, nếu không mau nghĩ ra giải pháp đối phó với đống thuế khóa này, có thể làng sẽ chết đói, chết rét hết cả.
“Xin hãy nghe tôi nói.
Sắp tới làng ta phải đón cái rét quen thuộc ấy rồi.
Để đối phó với khó khăn này, tôi bày ra kế hoạch gom góp tất cả lương thực lại một nơi để phân phát đều cho tất cả.
Mọi người thấy sao?”
“Chuyện này...”
Ai nấy quay ra nhìn nhau đầy bối rối.
Kae lại nói tiếp.
“Trước mắt, ta cố gắng cầm cự qua tháng này.
Còn tôi định sẽ tới chỗ Bá tước phản ánh.”
“Anh tới chỗ Bá tước?”
Mọi người nháo nhào bàn tán.
Trong đó, người đàn ông bặm trợn bước lên, mặt đối mặt với Kae.
“Nếu được thì tôi cũng muốn đi.”
“Không, Fran.
Thêm người chỉ tổ khiến bên trên nghĩ ta định chống đối gì đó.
Tôi chỉ đi xin xỏ thôi, và tôi thừa biết đó là sở đoản của anh.
Tôi cần anh ở lại trông coi làng khi tôi đi vắng hơn.”
Nghe Kae giải thích xong, Fran sốt ruột ra mặt nhưng có vẻ anh cũng thấy những lời đó có lý.
“Đây là cách duy nhất rồi.”
Một người ở đầu hàng lên tiếng.
Dù vậy, không ai là không lo lắng.
Suốt bao nhiêu năm nay có bao giờ làng gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này đâu.
Thuế tăng bất ngờ như vậy sao họ kham kịp đây.
Cuối cùng, mọi người ai về nhà nấy mang số lương thực còn lại đến giếng nước to nhất trong làng.
Ông Heist mang đến một nửa bao ngô và ngồi xin lỗi mãi.
Kae an ủi ông, sau đó cùng Fran ghi chép lại rồi tính.
Sau một buổi, cậu đứng trước mọi người để thông báo.
“Số lương thực này nếu phân phát hằng tuần cho mỗi nhà năm cân có thể sẽ đủ sống qua tháng tới.”
“Năm cân?”
Những nhà sẵn ít như ông Heist có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng số gia đình vốn nhiều hơn mà giờ chỉ còn năm cân trông bối rối ra mặt.
Họ vẫn không ý kiến gì sau đó mà ngồi nghe một cách yên lặng.
Kae thấy hết.
Anh hiểu, nhưng rốt cuộc chẳng còn cách nào khác nên Kae chỉ biết cúi mặt.
“Còn tôi nhất định sẽ thành công trở về.
Dù giảm đi một bao cũng được.”
Ngôi làng chìm trong cảnh u ám suốt mấy ngày sau.
Kae cuốn gói lên đường.
Anh tạm biệt vợ con và tiến đến con đường vào rừng, qua khu rừng này là tới trung tâm Ayden.
Mất năm ngày trời.
Kae cứ đi về phía Mặt Trăng Nhỏ lặn, mệt thì nghỉ tạm trong hang, ăn bánh mì làm sẵn và đốt lửa để sưởi ấm.
Càng đi về phía Nam, không khí càng ấm áp hơn một chút.
Chiếc áo vải dày thẫm mồ hôi, không biết là vì mệt hay vì nóng.
Cuối cùng, đường phố trung tâm Ayden đã hiện ra trước mắt.
Tốt quá rồi.
Anh lập tức dùng số tiền ít ỏi của mình mua vài miếng bánh khoai để dự trữ.
Trung tâm Ayden đúng là khác xa với ngôi làng nhỏ phía Bắc của anh.
Đường phố tấp nập người qua lại, đền thần trắng tráng lệ, nhà cửa có phần khang trang và rộng rãi.
Ước gì cuộc sống ở làng sẽ có ngày phát triển đến thế này.
Dù vậy, Kae chợt nhận ra đó là một ước mơ viển vông.
Nhưng ai mà biết được.
Trước mắt, anh nên thôi mơ mộng để tập trung vào việc chính.
Kae đi thẳng đến lâu đài Bá tước.
Ngay khi thấy có người tới, hai tên lính gác cổng giương giáo.
“Ngươi tới đây có việc gì.
Bá tước không tiếp dân thường.”
Kae quỳ rạp ngay lập tức, hét lên cầu xin.
“Thưa các ngài, tôi tới từ làng nhỏ phía Bắc Ayden.
Do tình hình canh tác không khả quan mà thuế lại quá khả năng, thật tình kính mong bề trên có thể xem xét hỗ trợ thì chúng tôi mới đủ sống sót được.”
Hai tên lính ngơ ngác nhìn Kae.
Khi anh ngước lên, một tràng cười rộn vang như tát vào mặt anh.
Chúng cười hả hê, cười đến chảy nước mắt.
Kae không hiểu, có gì đáng cười cơ chứ?
“Biến đi tên tiện dân, thiếu đóng góp của chúng mày thì bọn tao cũng không chết đói đâu.”
“Thiếu đốc thúc của bọn tao, chúng mày đâm ra lười làm mới chết đói thôi.
Sức trẻ làm nhiều ra thì đâu đến nỗi chứ hả?”
Quá sức hoang đường.
Kae chẳng tin nổi vào tai mình.
Anh tức đến nổi gân xanh nhưng vẫn cố giấu đi sau cái cúi đầu van xin ấy.
Bằng chút giọng yếu ớt, Kae nói tiếp.
“Làm ơn...”
“Thôi, đi đi.”
Kae vẫn cúi đầu ngồi đó.
Anh không biết sau lưng mình có một chiếc ô tô đang đi tới.
Bọn lính thấy vậy sợ xanh mặt vội xốc nách Kae lên.
“Tránh đường mau.”
Kae vẫn cố chấp nghiến răng nghiến lợi giằng co với chúng.
“Xin các ngài, làm ơn cho tôi được gặp Bá tước.”
“Thằng ngu này.”
Sau tiếng chửi nhỏ như không của tên lính, chiếc ô tô đen rẽ sang bên rồi đỗ lại.
Hai tên lính đứng phắt dậy, lưng thẳng tắp.
Cửa ô tô bật mở, sau đó người đàn ông trong xe bước ra, vòng sang phía bên kia để mở của cho một người khác.
Kae trố mắt trông theo, thứ phương tiện đen tuyền này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.
Không cần ngựa kéo, cũng không cần người đẩy, nó cứ tự di chuyển bằng mấy bánh xe chẳng làm bằng gỗ.
Người đàn ông bước ra từ phía bên kia khiến đám lính hét lớn.
“Kính chào ngài Công tước.”
Công tước, tước vị còn cao hơn cả Bá tước ư?
Kae nghe vậy bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngài Công tước bước tới chỗ họ.
Gương mặt ông ta hiền hơn anh nghĩ.
Nụ cười nhẹ lúc nào cũng trên môi.
“Có chuyện gì vậy?”
Công tước hỏi.
Một tên lính dõng dạc đáp.
“Dạ thưa ngài, đột nhiên có một tên tiện dân từ phương Bắc tới đòi hỗ trợ.
Sự việc bất ngờ nên chúng tôi không xử lý kịp.”
“Vậy à?”
Ánh mắt Công tước chuyển qua Kae.
Anh cố nén cơn run rẩy, từ từ dập đầu xuống đất.
“Làng tôi sắp chết đói.
Kính mong các ngài cứu giúp.”
Chắc Kae chẳng biết mặt hai tên lính cắt không còn một giọt máu.
Chúng chưa bao giờ gặp tên dân thường nào to gan đến thế.
Trái lại, Công tước chỉ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
“Cho hắn vào.”
Dứt lời, ông quay đi, rảo bước qua cổng.
Dù há hốc miệng ngạc nhiên nhưng hai tên lính không dám chống lại mệnh lệnh, chỉ máy móc mở cổng, trơ mắt nhìn Kae bước qua.
Lâu đài Bá tước cao lớn đến mức Kae phải ngẩng lên hết cỡ mới thấy đỉnh tháp.
Anh đi sau Công tước.
Kể cả đối diện với ánh nhìn kì lạ của những tên lính, Kae cũng không sợ.
Tấm lưng của Công tước như lá chắn miễn tử vậy.
Qua một hành lang dài, rồi đến một chiếc cửa to, cuối cùng Kae cũng tận mắt nhìn thấy Bá tước lần đầu tiên.
Trước giờ anh chỉ nghe đến danh tiếng của ông ta là người cai quản vùng đất Ayden này, chứ chưa bao giờ có dịp chứng kiến.
Trông Bá tước còn nhỏ con hơn anh.
Bá tước trịnh trọng cúi đầu.
“Mừng ngài Công tước xứ Edgar đến với Ayden chúng tôi.
Xin hỏi, vị này là...”
“Đây là một người dân thường phía Bắc cần chúng ta cứu giúp.”
Sắc mặt Bá tước lập tức thay đổi, không còn trang trọng như vừa rồi mà đanh lại, quan sát Kae từ đầu đến chân.
“Trước tiên, mời ngài ngồi.”
Ông ta ngồi xuống rót trà bưng đến trước mặt Công tước.
Mất một hồi lâu nhìn hai người này hết đưa lên mũi ngửi rồi uống, Kae thấy sốt ruột hẳn.
Anh nhìn quanh căn phòng này giết thời gian.
Trần nhà cao vút, cửa sổ cũng to.
Dưới chân anh là một tấm thảm lớn với hình vẽ hoa hòe chằng chịt.
Bộ bàn ghế của Bá tước cũng được chạm khắc họa tiết rối mắt.
“Có việc gì?”
Bá tước bất ngờ nói.
Kae mặc định ông ta hỏi mình nên đáp lại ngay, giọng hơi run.
“Xin thưa, làng chúng tôi ít người mà lương thực chẳng làm ra được bao nhiêu, thuế quá cao nên cạn kiệt.
Mong các ngài xem xét hỗ trợ để chúng tôi có thể canh tác tiếp.”
Bá tước không nói gì mà hạ tách trà.
Kae chẳng thể thấy biểu cảm của ông ta, trong lòng nảy một chút lo lắng.
Công tước nói, giọng vẫn uyển chuyển dễ nghe.
“Ta thấy thế này.
Luật thuế vốn không phải do chúng ta duyệt.
Thế nên dù muốn cũng chẳng có cách nào thay đổi cho cậu.”
Kae thất vọng siết chặt tay.
Lặn lội đường rừng tới đây, cuối cùng chỉ nghe có vậy nên anh thấy không cam lòng.
“Tuy nhiên, ta biết con đường cho cậu tự thay đổi đấy.”
Nghe vậy, hy vọng bỗng tràn ngập trong Kae.
Anh ngước lên nhìn Công tước với hy vọng.
“Cậu có biết cưỡi ngựa không nhỉ?”
“Có, thưa ngài.”
Nghe vây, ông vui vẻ cười.
“Thế thì tốt.
Bá tước Hursyn, trao cho hắn một con ngựa để tới kinh đô.
Ở đó, cậu hãy tìm tới Vua đề xuất ngài ban luật giảm thuế.”
Như mở ra chân trời mới, Kae dập đầu cảm ơn rối rít.
May quá.
Anh đã gặp được người tốt, một người sẵn sàng chỉ lối và dẫn đường cho tiện dân như anh.
Sau khi Kae rời khỏi phòng, Bá tước cảm thán một câu mệt nhọc.
“Loại người kém hiểu biết, suốt ngày chỉ dùng chân tay cũng chỉ đến thế.”
“Kìa Hursyn, ngươi không thấy cậu ta rất chính nghĩa à?
Thần Công Lý hẳn sẽ soi đường cho những người như thế này.”
Công tước ngắm nhìn gợn mây qua cửa sổ.
“Ngài Lerbon, ngài nhẹ tay quá.”
Công tước uống một ngụm trà.
Một hớp trà ngọt dịu như thường lệ.
“Phải để họ biết chắc không có hy vọng thì mới thôi cố gắng được chứ.”
***
Kae dắt ngựa cùng rời khỏi trung tâm Ayden.
Anh chưa dám cưỡi vì trông bộ lông lẫn chiếc yên ngựa này có vẻ được chăm chút kỹ càng lắm.
Nó là một con ngựa nâu nom khỏe mà hiền.
Mất thêm năm ngày ròng rã, Kae mới trở về làng.
Vừa nhìn thấy anh, mọi người đã hô hào nhau ra đón.
Có vẻ họ vô cùng háo hức và mong ngóng tin tốt từ Kae nhưng rất tiếc, anh phải thông báo rằng:
“Tôi cần phải đi một lần nữa.
Khác với lần trước, bây giờ tôi đến kinh đô Iarish.”
Ai nấy cũng lộ rõ vẻ bất ngờ và lo lắng làm Kae áy náy.
Anh nói tiếp.
“Tôi đã định đi ngay cùng con ngựa được cấp này nhưng không muốn mọi người lo lắng nên chạy về báo tin trước.”
“Vậy Bá tước đã nói gì?
Tại sao anh phải đến Iarish?”
Vợ của Kae hỏi.
“Thật ra anh còn gặp cả Công tước xứ Edgar.
Ông ấy nói luật thuế không phải do họ ban mà phải kiến nghị lên nhà Vua.”
Cô vợ nghe vậy vội nắm lấy tay Kae.
“Thánh thần ơi.
Không được đâu.
Anh có biết dân thường không được nói chuyện trực tiếp với Vua ư?
Chưa kể từ đây đi đến Iarish cách những hai thành phố rồi.”
“Chỉ cần có cách thì dù khó thế nào anh cũng sẽ làm.”
Đối mặt với ánh mắt quyết tâm của Kae, cô chỉ biết lắc đầu.
Đúng là chồng cô luôn cố gắng vì lý tưởng nhưng đây chính là điều mà cô lo sợ.
Một lý tưởng thật viển vông.
Cuối cùng, vì không muốn Kae khó xử với làng nên cô quyết định im lặng.
Fran lên tiếng.
“Cậu có đồ ăn chưa, nếu vậy hãy mang đi một ít.”
“Fran...”
Trái lại với sự ngờ vực xung quanh, Fran lại tin rằng đó là cách duy nhất.
Và nếu anh ở trong tình cảnh của Kae, anh cũng sẽ làm như vậy.
“Tôi cảm kích vì cậu đã không đi ngay mà còn về thông báo cho chúng tôi.
Mọi người thấy không?
Kae chẳng phải một người hấp tấp mà rất đáng tin cậy.
Nếu đã không thể làm gì hơn thì hãy cố sống sót qua tháng này và chờ cậu ấy trở về thôi.”
“Chúng tôi không biết nữa...”
“Mọi người cứ tin ở tôi.”
Dù nghi ngờ vẫn còn đó nhưng ý chí của Kae khiến mọi người không thể từ chối.
Họ cũng muốn thử ít nhất một lần được giúp đỡ bởi người quyền lực nhất vương quốc.
Đối với tầm hiểu biết của họ, Vua chính là bậc thánh nhân muốn gì được nấy.
Kae góp được một chút bánh khoai và bánh mì.
Anh chẳng dám lấy nhiều, mà còn an ủi mọi người rằng: “Tôi sẽ tự săn thú rừng.”
Vì vậy, Kae dắt thêm con dao phay ngang lưng cùng với một ống nước.
Trong túi vải cũng sắp một chút quần áo.
Vợ anh chính là người chuẩn bị chu toàn mọi chuyện.
“Ba đi mấy hôm nữa thôi.”
Kae xoa đầu đứa con trai nhỏ, nói lời tạm biệt rồi leo lên ngựa tiếp tục cuộc hành trình về phía Nam.
Điểm đến là trung tâm vương quốc Ze’yndor, Iarish.
Kae ngồi trên lưng ngựa và đi một cách chậm rãi.
Tuy vậy, nó vẫn nhanh hơn là đi bộ.
Mất khoảng bốn ngày rưỡi để anh băng qua trung tâm Ayden một lần nữa.
Anh chỉ nán lại mua thêm chút đồ ăn rồi khởi hành tiếp.
Cứ thế mệt lại nghỉ, đồ ăn vơi đi dần.
Quãng đường đi vừa có rừng, vừa có suối nước và sông.
May mắn là Kae biết bắt cá.
Đó toàn là những con cá hồi béo làm anh có thêm dũng khí tiếp tục cuộc hành trình.
Mặt Trăng, Mặt Trời thay phiên nhau trên trời không biết bao nhiêu lần.
Kae đếm, hẳn mình đã ròng rã trên lưng ngựa hơn một tuần trời rồi.
Cầu mong chuyến đi này sẽ gặt hái gì đó, nếu không, mọi nỗ lực từ trước đến giờ sẽ khiến anh phát điên.
Cho đến một ngày, Kae gặp phải một vách núi cao.
Anh không có bản đồ, chẳng còn cách nào khác ngoài đi đường vòng.
May mắn rằng gần đây có một con sông đầy cá.
Kae men theo con sông, mong ở hạ lưu có khu dân cư nào đó.
Trăng Nhỏ hôm nay lặn sớm, chỉ có ánh sáng leo lắt của Trăng Lớn thì không thể soi rọi cánh rừng này.
Kae quyết định nghỉ chân bên bờ sông nhỏ.
Anh buộc chắc dây ngựa vào gốc cây, sau đó đi quanh tìm chỗ nằm.
Bỗng Kae thoáng nghe thấy những tiếng thở kì lạ.
Thú rừng ư?
Anh nắm chặt con dao trong tay, đứng tại chỗ để quan sát xung quanh.
Nếu là lợn rừng thì nó sẽ trở thành bữa tối thịnh soạn của anh.
Tiếng thở ngày càng lớn hơn ở đằng sau.
Kae quay phắt lại, tay hơi run.
Nhưng khi nhận ra thứ đó là gì, tứ chi anh rụng rời chực ngã ra đất.
Không phải lợn rừng, đó là một con gấu.
Mắt nó sáng quắc, miệng không ngừng gầm gừ.
Kae ngồi phịch xuống đất lùi lại từng bước.
Con gấu chực lao đến.
Anh hét toáng lên rồi co chân chạy thật nhanh.
Những cái cây xung quanh cản đường con gấu đuổi theo.
Còn Kae nhỏ người hơn nên lách qua được.
Nhưng lợi thế này không kéo dài bao lâu thì con gấu đuổi kịp.
Nó giơ vuốt đánh vào lưng khiến Kae lăn ra đất.
Nó chậm rãi tiến đến định ngoạm lấy cổ anh.
Ngay lập tức, Kae vung con dao trên tay chém vào mặt nó.
Không ngờ nó chỉ gầm lên một tiếng rồi nổi điên đuổi theo, nhanh hơn.
Lần này nó bắt ngay được và cắn vào vai Kae.
Cơn đau lan khắp người, anh bất lực khuỵu xuống.
Hết thật rồi...
Kae đau đến mức đầu óc không nhìn thấy gì ngoài những ảo ảnh về vợ con trước mắt.
Bỗng con gấu không cắn nữa.
Anh nghe thấy tiếng nó gầm chói tai nhưng chẳng còn sức đâu gượng dậy xem chuyện gì xảy ra.
Thân hình to lớn của con gấu mờ dần trong tầm mắt Kae, tưởng như nó tan biến cho cảnh vật đằng sau hiện lên.
Anh lờ mờ trông thấy cô gái cầm thương trắng.
Cô ta...
Đỏ như máu.
***
Kae tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ còn vai thì nhức không tả nổi.
Anh cảm nhận được vết thương trên vai được bó chặt bằng áo của mình.
Ký ức bay loạn trong đầu Kae.
Vụ bị con gấu đuổi, anh nhớ rõ mồn một nhưng còn tại sao mình lại nằm đây thì không.
Có lẽ ai đó đã cứu anh.
Một cô gái đỏ như máu.
Kae nén lại cơn đau để nhìn xung quanh.
Cô gái ấy đang ngồi ở đằng xa, quay lưng về phía anh.
Mà không phải cô đang ngồi, cô quỳ trên đống sỏi đá bờ sông, như đang cầu nguyện với Mặt Trăng ở chân trời.
Cô ấy hơi khác so với trí nhớ của Kae, không còn đỏ như máu mà tóc cô màu đen rõ ràng.
Kì lạ thật.
Chắc vì đau quá nên Kae bị ảo giác.
Cô quỳ ở đó đến khi Mặt Trăng Lớn khuất hẳn mới đứng dậy định rời đi.
Kae chưa nói cảm ơn nên gọi với theo.
“Chờ đã, cô gì đó ơi.”
Nghe thấy anh gọi, cô gái khựng lại.
Như thể cân nhắc xem có nên quay lại không, một lúc sau cô mới đi tới gần Kae.
“Anh còn sống à?”
Kae giật mình.
Cô gái này nói giọng địa phương lạ hoắc, nghe như một đứa trẻ con.
“Tôi chẳng có thì giờ trông nom anh đâu.
Anh có thể tự đứng lên được không?”
“Ơ... tôi...”
Nghe vậy, Kae cố nhúc nhích, từ từ ngồi thẳng dậy.
Bấy giờ, anh mới thấy diện mạo của cô gái này.
Đúng là cô chừng mười bốn, mười lăm tuổi.
Đôi đồng tử đỏ chót, có vẻ chẳng phải người bình thường.
Kae ngơ ngác nhìn cô.
Trái lại với vẻ ngoài hơi trẻ con thì khuôn mặt cô đanh lại như thép cứng.
“Sao anh lại ở đây?”
Dừng lại để hít lấy một hơi thật sâu, Kae quyết định sẽ nói thật.
“Tôi đang tới kinh đô Iarish.
Còn em?”
Cô gái nhíu mày khó hiểu.
“Em không thể đi đâu khác.
Anh tới Iarish làm gì?
Với con ngựa kia à?”
Kae theo đó nhìn ra sau, con ngựa của anh vẫn yên vị ở đó.
“Em nói không thể đi nơi khác là sao?”
“Nếu anh không biết lí do thì không nên đến Iarish.”
Nói xong, cô ngồi khoanh chân đối diện Kae.
Trông vẻ khó chịu của anh, cô gái mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến Kae ngay lập tức nghĩ đến đám lính sỉ nhục anh trước cổng lâu đài.
Chẳng phải cô cũng coi anh như tên ngốc không biết gì ư?
“Sao em lại cười vậy?”
“Không phải em khinh thường anh đâu.
Chỉ vì em nghĩ chuyện này chẳng ai biết cũng tốt.”
Cô gái quay sang phía sông, nhặt sỏi lên mân mê.
“Trước tiên, tại sao anh đến Iarish?”
Kae nhìn quanh.
Vẻ bình thản của cô gái khiến anh vừa yên tâm mà cũng vừa bối rối.
Có lẽ cô chính là người cứu anh khỏi con gấu ban nãy.
Nếu vậy, cô bình thản trước nguy hiểm rình rập cũng đúng.
Mặt khác, một cô gái nhỏ thế này đánh bại con gấu to lớn đó ư?
Thật khó tin.
Anh cũng nên thừa nhận mình biết quá ít về thế giới bên ngoài.
“Làng anh không thể đối mặt với mùa lạnh sắp tới nên muốn xin Vua giảm thuế”
Nghe xong, cô gái trố mắt nhìn anh.
“Anh ngây thơ hơn em tưởng đấy.”
Kae á khẩu.
Con bé này trông nhỏ hơn anh đến chục tuổi ấy chứ.
Cô hắng giọng.
“Em xin lỗi.
Hẳn làng anh phải ở xa lắm.
Nhưng em khuyên thật lòng hãy dừng lại đi, đừng tốn công vô ích nữa.”
Mặt Kae nghiêm lại.
“Nếu không làm gì đó thì mọi người trong làng sẽ lâm vào đói khổ.”
“Vua cũng giống trưởng làng, phải quan tâm đến người dân.
Họ khổ thì hỗ trợ?”
Cô gái thêm vào.
Kae trơ mắt nhìn cô.
Anh tự hỏi nếu không phải vậy thì là gì?
Cô gái đáp lại bằng một cái thở dài.
Trời đang sáng dần lên.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Đáng ra anh không nên mất thời gian ở đây và cô gái này cũng vậy, cô đã nói: “không có thời gian trông nom anh.”
“Vậy cứ thử xem.
Đi men theo vách đá này sẽ gặp đường lên.
Chúc anh may mắn.”
Cô gái đứng dậy.
“Cảm ơn đã cứu...”
Kae tranh thủ nói.
“Đừng cảm ơn.
Em cũng chẳng khác gì bọn chúng.”
Cô gái không buồn quay lại nhìn anh mà cứ thế bước đi về phía chân trời.
Thật là một cô gái kì lạ.
Dù có nhiều câu hỏi, Kae đành gác lại để tiếp tục hành trình.
Con ngựa bị buộc suốt đêm kích động vẫy tai.
Khi đến xoa dịu con ngựa, Kae thấy phần thân trên của con gấu trong rừng, bị chém lìa bởi một nhát sắc lẹm.
Nó bốc lên mùi hôi thối và tanh tưởi.
Ở bên cạnh là bãi tro củi cùng xương trắng xếp thành đống.
***
Kae men theo vách đá, cuối cùng cũng tìm thấy đường đi lên.
Lần này anh đi thật nhanh, không thể tốn thời gian thêm nữa.
Khoảng hai ngày trôi qua.
Cây cối trên đường thưa dần, khu dân cư hiện ra.
Nhưng khi Kae hỏi người xung quanh, họ nói phải đi qua thành phố này mới tới kinh đô.
Thế là anh tăng tốc nhất có thể, bỏ qua việc ngắm nhìn quang cảnh đường phố tấp nập.
Cho đến khi trước mặt Kae là một bức tường thành cao, có hai lính canh gác cổng.
Anh xuống ngựa, từ từ bước đến chỗ họ.
“Dân thường không được phép vào.”
Hai người lính đồng thanh.
“Tôi được sự cho phép của Công tước xứ Edgar, đến đây muốn trình bày với nhà Vua một việc quan trọng.”
Tên lính nhíu mày, quay sang hỏi đồng đội.
“Ngài ấy trong thành rồi nhỉ?
Hôm nọ có nhắc gì đâu.”
“Ngài Công tước đến đây rồi ư?”
Tên lính đáp lại câu hỏi của Kae bằng một cái trừng mắt.
“Đây là ngựa mà Bá tước ban cho tôi.
Các anh xem đi.”
Kae thêm vào.
Hai tên lính đi vòng qua, quan sát kĩ càng con ngựa nâu.
Trông nó được tỉa tót kĩ lưỡng, không phải ngựa quèn mà dân thường có thể sở hữu.
Đặc biệt là yên ngựa bằng chất liệu cao cấp, có hẳn vết in tên nghệ nhân làm ra.
Chúng tạm chấp nhận với điều kiện:
“Hãy để ngựa ở đây, cùng con dao...”
Sau khi tịch thu toàn bộ đồ Kae mang theo, hai tên lính để anh bước qua cổng.
Kinh đô Iarish còn cách một quãng sông nữa.
Kae vội vàng chạy bộ qua cầu.
Cây cầu rất dài.
Dù vậy anh có thể trông thấy nhà cửa trắng muốt của thủ đô ở phía trước.
Càng đến gần, mấy tòa nhà càng cao dần lên.
Cho đến khi Kae đứng dưới chân một tòa nhà, anh hoàn toàn bị choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của nó.
Kae chưa từng thấy loại chất liệu làm nhà như thế này bao giờ.
Có lẽ là một loại đá màu trắng tạc rất công phu.
Trái với vẻ ngỡ ngàng của anh, mọi người xung quanh nhìn Kae như thể gặp một sinh vật lạ và bắt đầu bàn tán.
Thấy vậy, anh đành trốn trong hẻm và tìm đường đến cung điện một cách lén lút.
Trông ai nấy mặc váy vóc lụa là.
Không chừng họ đều là quý tộc cả đấy.
Trong khi tìm đường qua hẻm, Kae vẫn không thôi hồi hộp.
Nơi này so với làng của anh như thể ở thế giới tương lai vậy.
Dù ngoài đường ít người qua lại nhưng thỉnh thoảng phương tiện giống của Công tước lướt qua.
Khó tin hơn, trên vỉa hè còn có một đám trẻ con chơi đùa bằng ma thuật.
Chúng điều khiển gió và nước trên tay, tạt qua tạt lại.
Kae không biết phải cảm thán gì nữa.
Bỗng có một toán lính chạy tới trước mặt anh, người đầu tiên cất tiếng nói dõng dạc.
“Chúng tôi được phản ánh rằng có một người lạ lạc vào thành.
Tham quan đến đây là đủ rồi.”
Dứt lời, hai, ba tên lính vòng ra sau Kae rồi xốc nách anh lên.
“Ơ không.
Tôi muốn gặp nhà Vua.
Tôi được sự cho phép của Công tước xứ Edgar.”
“Đừng có nói nhảm.
Bắt hắn vào ngục đi.”
“Thả tôi ra!
Công tước bảo tôi đến đây xin nhà Vua.
Làng chúng tôi khổ quá rồi!
Thả tôi ra!”
Kae vùng vẫy.
Không ngờ, anh có thể thoát ra được và đấm một cú vào mặt tên lính bên cạnh.
Ngay lập tức, hàng đống thứ giáng mạnh vào đầu Kae cho đến khi anh ngất lịm.
***
Cảm giác bị lôi xềnh xệch trên đất làm Kae tỉnh.
Kae cố lấy lại tầm nhìn còn mờ ảo.
Đám lính đưa anh tới gần cung điện.
Kae đoán thế bởi trong khóe mắt anh, tòa nhà tráng lệ phía sau chiếc cổng vàng kia nằm ở đẳng cấp khác so với đống nhà trên phố.
Kae không thể cử động.
Anh chỉ ngoái đầu nhìn quanh.
Chợt trông thấy bóng hình quen thuộc phía sau cánh cổng vàng, đó là Công tước xứ Edgar, Kae vận hết sức bình sinh lao tới, bám chặt vào cổng và hét.
“Ngài Công tước!
Tôi tới rồi!”
Công tước quay lại nhìn chưa đầy một giây thì lại bước tiếp.
Đầu óc Kae nhói đau, mọi kí ức như chảy tuột ra ngoài.
Phải chăng ông chưa nghe thấy?
Kae tiếp tục hét lên.
“Ngài Công tước!”
Kae hét đến mức khàn cổ nhưng bóng lưng ông ta cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi khuất sau tòa nhà cung điện.
Tên lính ném Kae vào ngục, nơi được bao quanh tứ phía bởi song sắt.
Anh chẳng còn sức để phản kháng lại bất cứ điều gì.
Tất cả giống như một cơn ác mộng.
Kae đã bỏ ngoài tai biết bao lời cảnh báo để đi đến bước này.
Giờ anh nằm bất động đúng tư thế tên lính ném vào.
Chưa bao giờ Kae phẫn nộ như lúc này.
Nhưng anh chẳng thể làm gì khác ngoài nằm đó.
Hình ảnh tên Công tước cười mãi ám lấy tâm trí anh.
Nụ cười quỷ quái và cay độc hơn bất kỳ lời chửi mắng nào.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tên lính bước vào ngục.
Kae vẫn nằm đó, cơ thể bốc lên mùi hôi thối.
“Ngươi được thả theo lệnh của Công tước Lerbon.
Đừng có mà gây rối nữa đấy nếu không muốn nằm đây vài ngày nữa.”
Tên lính mở cửa.
Sau đó cùng hai người khác áp giải Kae ra ngoài.
Anh không dám ngẩng mặt lên, không dám hé môi nửa lời.
Nếu còn ở trong đó thì Kae sợ sẽ hết cơ hội gặp lại vợ con của mình.
Chợt nghe được tiếng đùa vui, Kae ngước lên thì thấy ở đằng xa, một cô gái tóc bạch kim đang ríu rít nói chuyện với ai đó.
Kae chằm chằm cô bé, nhớ đến đứa con trai nhỏ nhắn ở nhà rồi đột nhiên bật khóc.
Cô bé tóc bạch kim quay lại.
Ngay lúc đó, tên lính ấn đầu anh xuống và quát nhỏ: “Không được nhìn.”
Kae bị tống ra khỏi thành.
Một chú chim trắng nhỏ cứ bay xung quanh anh.
Kae xua tay đẩy nó đi, thật chẳng còn tâm trí đâu ngắm cảnh.
Dù đã lập tức đi tìm nhưng sự thật là cả ngựa cùng đồ anh mang theo biến mất chẳng còn một dấu vết.
Tình cảnh bần hàn đến cùng cực.
Không thể kiềm chế cảm xúc của mình, Kae tìm một con hẻm nhỏ và khóc nức nở.
Phải ăn nói sao với mọi người đây?
Kinh đô là như thế này ư?
Làm sao về nhà được đây?
Suốt mấy tiếng đồng hồ khóc mệt nghỉ.
Cuối cùng có một tia hy vọng chợt lóe.
Con ngựa cũ bất ngờ chạy đến chỗ anh.
Ban đầu Kae không tin nổi.
Sau vài lần sờ nắn con ngựa và tự tát vào mặt mình, anh chấp nhận rằng đây là thực tại.
Kae ngay lập tức nhảy lên lưng ngựa, ôm nó thật chặt và năn nỉ.
“Cho ta về nhà, cho ta về nhà.”
Chú ngựa bắt đầu băng băng trên đường, ra khỏi khu dân cư.
Cứ mỗi lần không biết đi đâu thì nó lại đứng lại, chờ Kae chỉ đường.
Chẳng biết đã cách xa kinh đô bao nhiêu, anh chỉ nhớ mình thức dậy khi con ngựa hất anh xuống gốc cây đầy quả rụng, anh ăn ngấu nghiến cho dù có thối rữa hay nhão nhoẹt.
Nếu không ăn, Kae sẽ chết đói.
Anh uống nước sông và cứ thế chạy về nếu có cơ hội, không kể ngày đêm.
Đến một ngày, phần rừng phía trước trông thật quen thuộc.
Kae phóng nhanh hết sức.
Anh thấy trung tâm Ayden rồi cứ vậy lao vào rừng.
Sắp rồi, sắp về nhà rồi.
Cơ thể Kae gầy xộc đi như cái xác khô.
Anh còn chẳng nhận ra bản thân phản chiếu trên mấy vũng nước mưa.
Khoan... xác ư?
Kae đã thấy xác người giữa đường.
Một cái xác của lính hoàng gia trong rừng.
Chỉ còn mỗi thân người thối rữa còn đầu thì biến mất.
Anh nhảy khỏi ngựa và nôn thốc nôn tháo.
Chuyện gì thế này?
Đi vào sâu hơn, xác lính xuất hiện càng nhiều.
Chúng đều bị mất đầu.
Anh lo cho tình hình của làng nên bỏ qua nỗi sợ khiến tay mình run rẩy, phi thẳng mà không dừng lại một giây.
Cuối cùng, những ngôi nhà quen thuộc cũng ở trước mắt.
Thế nhưng con đường làng vắng hiu hắt, chẳng có lấy một bóng người.
Kae nhảy khỏi ngựa để ngó vào từng nhà, gắng sức gọi vang.
“Ông Heist!
Cô Luxie!
Fran!
Vợ ơi!
Kas!”
Đáp lại anh chỉ là tiếng gió thổi đất cát kêu lạo xạo.
Không khí lạnh lẽo đến nổi gai ốc.
“Mọi người đâu cả rồi?”
“Bên này có người!”
Tiếng một tên đàn ông hét toáng lên vọng tới.
Khi anh quay lại theo hướng đó thì bị báng súng giáng vào mặt.
Kae ngã lăn ra đất.
“Dừng tay!
Hình như là dân thường đấy!”
Kae cố liếc qua khóe mắt.
Người ghì anh xuống đất là một lính hoàng gia.
Hắn vừa thả ra thì Kae ngay lập tức đánh hắn ngã nhào.
Anh gào lên.
“Chúng mày làm gì người dân ở đây rồi?
Bọn khốn!”
“Bọn tao chẳng làm gì chúng nó cả!
Bên trên bảo bọn tao dẫn làng này đi sang nơi khác làm mỏ!
Tự nhiên bị một con quái vật giết lấy giết để đây này!”
Nghe xong, nắm đấm Kae khựng lại giữa không trung.
Anh bàng hoàng hỏi.
“Sao lại dẫn đi làm mỏ?”
“Chúng mày trồng mấy cái cây cũng không xong, tốt nhất là đi làm mỏ chứ sao?”
Kae giáng một cú đấm vào mặt hắn.
Anh chẳng biết nói gì thêm, chỉ đấm, đấm và đấm.
Mặc cho đám lính chạy ra can ngăn nhưng anh vẫn vùng lên đấm bằng được vài phát nữa.
Chúng giơ họng súng chĩa vào đầu Kae.
Mấy tên cặn bã, bọn nó phá nát cuộc sống yên bình của làng này.
Cách đây tám năm, thuế đâu đến nỗi khắc nghiệt như vậy?
Thu hết của người nghèo, dựng lên đám thành lũy chói mắt ấy để làm gì cơ chứ?
Bắn đi.
Bỗng bọn lính chuyển nòng súng lên.
Một tên hét lớn vẻ sợ hãi.
“Bắn đi!”
Loạt súng nổ chói tai, vẫn chưa chịu dừng lại mà càng ngày càng vội vã.
Cho đến khi tên đứng trước mặt anh hết đạn, hắn cuống cuồng định vứt súng chạy.
Ngay lúc đó, lưỡi thương trắng lướt qua cắt lìa cổ tên lính.
Máu me bắn tung tóe, bắn vào cả quần áo của Kae.
Anh sợ hãi lùi lại.
Cô gái mắt đỏ xuất hiện một lần nữa, để cứu anh, phải không?
Cô tiếp tục vung cây thương trắng dài quá thân người găm vào đầu tên lính khác.
Đầu hắn nát bấy.
Cứ thế qua vài động tác xoay cán thương, cắt đạn, cắt cổ, cắt đầu.
Nháy mắt, đám lính chẳng còn một ai.
Toàn thân cô gái đầy máu.
Cô chỉ dùng chút ma thuật gió thổi bớt đi.
Kae như phát điên.
Mắt anh nhòe đi trước cảnh tượng kinh hoàng ấy.
Cô ta là ai vậy?
Xong xuôi đâu đấy, cô tiến đến gần Kae.
Anh bất giác lùi lại vì sợ.
“Anh vẫn còn sống cơ à?”
Lại tiếng địa phương ấy, gần như tiếng của Iarish nhưng vẫn không giống y vậy.
“Cô làm gì người dân...”
“Tôi không làm gì cả.
Anh nghe bọn lính nói rồi đấy.
Chúng dẫn họ đi làm mỏ.”
Cô thản nhiên đáp.
“Tại sao...
Cô là ai thế?”
“Anh trở về từ Iarish, phải không?
Thế nào?
Có giống tưởng tượng không?
Có phải van xin là chúng sẽ cho không?”
Cảm thấy bị mỉa mai, mặt Kae đỏ lên.
Bỗng có tiếng vọng đến từ xa, là tiếng hô của lính hoàng gia.
Kae nghe loáng thoáng từ: “bắn!”
“Đi đi nếu không muốn chết.”
Cô gái nói.
“Hả?
Cô giúp tôi?”
Loạt đạn bay tới.
Tưởng như nó trúng lưng của cô gái nhưng ma thuật gió của cô hất văng tất cả.
Viên đạn chệch hướng cứa rách vai Kae một vết thật sâu.
Cô gái vẫn đứng đó, chẳng vẻ gì lo lắng.
Đôi đồng tử đỏ chót của cô như bị bao trùm bởi bóng tối.
“Tôi chẳng khác gì chúng.”
Kae bắt đầu mường tượng lại lúc mình được cứu khỏi con gấu, nửa thân trên của nó ở trong rừng cùng một đám xương và tro củi.
Cô ta ăn nó.
Đến xác lính mất đầu thối rữa trong rừng.
Chứng tỏ chúng đã ở đó từ lâu.
Thật tình cờ.
Đúng vậy, chỉ tình cờ thôi.
Cô ta chưa bao giờ giúp anh cả.
Thế nên: “Đừng cảm ơn.”
Kae đứng dậy loạng choạng chạy đi.
Anh sợ đạn sẽ trúng mình lần nữa.
Nhưng anh không dám ngoái lại.
Tiếng hét thất thanh cứ vang lên không ngừng.
Kae cứ chạy, chạy mãi.
Tiếng hét vẫn vang lên trong đầu anh từ đó về sau.