Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Zata X Laville] Mơ .

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
338929140-256-k912608.jpg

[ Zata X Laville] Mơ .
Tác giả: simplavizl
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Năm 18 tuổi - tuổi đẹp nhất của đời người vậy mà Laville lại bị dồn vào chỗ chết.

Tuyệt vọng.

Đau đớn.

Bất lực.

Cậu chưa muốn chết, nhưng cuộc đời lại dồn cậu vào chỗ chết.

Chính vì vậy khi có người vươn tay ra cứu mình, Laville đã nắm chặt lấy nó như một sợi dây cứu mạng.

Nhưng cậu đâu biết sợi dây cứu mạng ấy lại là một sợi dây thừng từ từ siết lấy cổ cậu, từ từ đẩy cậu xuống bờ vực thẳm.

 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 1


" Cút đi đồ ch* đẻ.

Tao không có đứa con như mày"" Đ* mẹ mày đồ đồng tính bệnh hoạn"Năm 16 tuổi, sau khi đã đắn đo suy nghĩ kĩ càng, Laville quyết định sẽ nói cho ba mẹ biết tính hướng của mình.

Từ trước đến giờ cậu chưa từng thích con gái, và cũng chưa hề có ý định hẹn hò với con gái.

Khi đứng trước mặt ba mẹ thổ lộ hết nỗi lòng, trái tim Laville đập dồn dập.

Từ lúc còn bé cậu luôn sống theo mong muốn của ba mẹ nên hôm nay Laville muốn liều mình một phen, bộc bạch hết tâm tư của mình.

Trước đó cậu đã nghĩ đến biểu cảm của ba mẹ khi biết cậu là gay, hoặc là im lặng hoặc là thất vọng.

Nhưng cậu ngàn vạn lần không ngờ đến phản ứng của họ khác xa với suy nghĩ của cậu.Sau khi nghe Laville nói cậu là gay, ba cậu giận dữ đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế khiến nó đổ rạp ra sau, ông ta thẳng tay giáng xuống mặt cậu một cái tát với gương mặt giận dữ:" Thằng súc s*nh"Cái tát ấy mạnh đến nỗi khiến Laville ngã nhào ra đất, máu từ miệng cậu rỉ ra.

Nhưng dường như một cái tát vẫn chưa xả đủ cơn tức, ông ta tiếp tục cầm chiếc ghế phang vào người cậu, chân không ngừng đạp vào đầu cậu:" Từ giờ ra đường mày đừng nhận tao là ba mày, nhận mày là con tao chỉ sợ tổn hại đến thanh danh của tao.

Ra đường mày còn gọi tao là ba thì đừng hỏi tại sao tao lại không đánh chết mày."

Laville nằm co quắp dưới nền đất lạnh, hai tay ôm chặt lấy phần đầu ngăn không cho bị ba mình đánh trọng thương.

Còn mẹ cậu - người mà cậu nghĩ có thể sẽ bênh vực mình một chút thì lại chẳng mảy may liếc nhìn cậu lấy một cái mà chỉ đang cố ngăn người chồng của mình không phá tan bành mất ngôi nhà.Hai người bọn họ lạnh lùng xông thẳng ra khỏi nhà, bỏ lại Laville thương tích đầy mình không một câu hỏi han.

Thật ra từ trước đến giờ quan hệ giữa cậu và ba mẹ cũng không được tốt, họ dường như không quan tâm đến cậu mà chỉ quan tâm đến thành tích của cậu.

Laville nhớ khi cậu còn nhỏ, cậu từng vẽ một bức tranh về cả gia đình rồi mang đi khoe với ba mẹ.

Lúc đó cậu chỉ mong mình sẽ nhận được một cái xoa đầu từ ba hoặc một lời khen từ mẹ.

Nhưng mẹ cậu chỉ nhìn bức tranh một cách thờ ơ rồi quay lưng bỏ đi, còn ba cậu thì lại trách mắng cậu:" Tại sao mày lại không chịu học bài mà lại đi vẽ mấy thứ vớ vẩn linh tinh này ?"

Sau đó ông ta giật bức tranh từ tay Laville rồi xé nát nó trước mặt cậu.

Từ lúc đó Laville nhận ra trong nhà này, thành tích quan trọng hơn hạnh phúc của cậu.

Để lấy lòng ba mẹ, cậu luôn cố gắng học tập để giữ vững thành tích cao trong lớp.

Trong suốt thời kì đi học cậu chưa từng dám để bản thân tụt xuống vị trí top 2.

Sự việc ngày hôm nay xảy ra là do cậu chủ quan nghĩ rằng mình đã luôn đứng đầu để ba mẹ nở mày nở mặt thì có lẽ ba mẹ sẽ thông cảm cho tính hướng của mình một chút.

Laville không ngờ tới họ cái có cái nhìn cay nghiệt đến tính hướng của cậu như vậy.

Cái họ quan tâm bây giờ là thanh danh của bản thân chứ không phải là đứa con trai họ đã dứt ruột đẻ ra này."

Khi nào đủ tuổi mày cút ra khỏi nhà của tao cho đỡ khuất mắt tao"" Tao không ngờ tao lại đẻ ra một đứa đáng xấu hổ như mày"Trong suốt 1 năm sau đó, Laville bị chì chiết bởi hàng tá câu mắng chửi của ba mẹ.

Mỗi khi nhìn thấy mặt cậu là họ lại chửi cậu là " bệnh hoạn", " nỗi ô nhục của dòng họ", là thứ " đáng xấu hổ",....Không chỉ có mình ba mẹ cậu, cả họ hàng cũng không một ai đứng về phía cậu mà toàn thì thầm bàn tán nói xấu sau lưng Laville.

Bọn họ cho rằng gia đình mình có nghiệp nên mới có một đứa con bị gay trong nhà.Laville bị hành hạ cả về thể xác và tinh thần.

Mỗi lần ba cậu uống say hay bực tức điều gì đó là lại lôi tính hướng của cậu ra làm lí do để xả cơn tức.

Ông ta đánh đập cậu một cách dã man tàn bạo.

Toàn cơ thể Laville lúc nào cũng chằng chịt vết thương, nhưng cậu không biết chia sẻ cho ai mà chỉ biết ôm trọn chúng vào lòng.Trong khoảng thời gian chịu sự sỉ vả của gia đình, cơ thể Laville đã mang bệnh.

Do trước đó ba cậu vì bực tức chuyện cá độ mà đã lôi cậu ra để đánh.

Ông ta giơ chân ra đạp thẳng vào bụng cậu, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa là do cậu mà ông ta mới thua.

Laville chưa kịp phản ứng nên đã ăn trọn cú đá của ba.

Đêm hôm đó cậu ôm chiếc bụng đau, cuộn tròn mình trên giường, thầm nghĩ ngày mai sẽ đỡ.

Nhưng đến hôm sau bụng vẫn ê ẩm đau nên cậu quyết định một thân một mình đến bệnh viện để khám.

Lúc này cậu mới biết bản thân mắc bệnh trầm cảm.

Là trầm cảm giai đoạn 1.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 2


Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, Laville từ từ đọc từng dòng chữ được in trên phiếu xét nghiệm.

Kết quả kết luận cuối cùng ghi rằng: trầm cảm giai đoạn 1.

Phù.

Vẫn còn nhẹ.

Vẫn có thể chữa được.

Laville thở hắt một hơi vuốt ngực tự trấn an bản thân.

Nhưng cậu lấy đâu ra tiền để mua thuốc trị bệnh ?

Cái này chắc chắn không thể để ba mẹ biết được, nếu không họ lại thất vọng về cậu mất thôi.

" Chắc phải đi kiếm việc làm thôi nhỉ."

Laville lẩm bẩm trong miệng.

Từ sau ngày hôm đó, Laville bước vào chuỗi ngày vừa học vừa làm.

Laville xin làm thêm ở một của hàng tiện lợi.

Với thân hình cao ráo nên không ai nghĩ cậu vẫn là học sinh cấp 3, chính vì vậy cậu được đồng ý vào làm.

Sáng 6h Laville khoác cặp đi ra khỏi nhà để đến trường, đến 5h chiều cậu lại vội vội vàng vàng thay quần áo cất sẵn trong cặp để đến chỗ làm thêm.

Laville làm thêm đến 10r tối sau đó tan ca ra về.Ngày đầu tiên đi làm Laville không nói cho ba mẹ mình một tiếng nào.

Vì cậu vẫn hy vọng họ sẽ lo lắng cho mình một chút khi mà đã đến giờ tan học nhưng vẫn chưa thấy cậu về nhà.

Nhưng trái với kỳ vọng của cậu, khi Laville về đến nhà cậu thấy nhà đã bị khóa trái.

Sau khi mở cửa bước vào nhà, Laville thấy căn nhà tối om.

Có lẽ ba mẹ đi ngủ trước rồi.

Mong sao họ vẫn phần mình một chút thức ăn.

Cậu đã hy vọng như thế.

Nhưng khi bật điện phòng ăn lên, Laville thấy bàn ăn trống trơn, đến một chút thức ăn thừa cũng không có.

Lòng cậu hơi hụt hẫng một chút.

Không sao, nhịn một bữa chắc cũng không chết.Kết quả của ngày đầu tiên đi làm về là cậu phải ôm một chiếc bụng đói meo đi ngủ.

Có lẽ vì luật pháp nên ba mẹ Laville vẫn miễn cưỡng để cậu ở lại trong căn nhà của họ, nhưng miệng họ lúc nào cũng lải nhải việc 18 tuổi cậu hãy biết thân biết phận mà cuốn gói ra khỏi nhà, hay họ than phiền về gánh nặng của họ khi vào đóng một khoản lớn tiền học cho cậu như thế nào.Laville nghe những lời oán trách của ba mẹ mà chỉ biết im lặng.

Họ thành công gieo rắc vào đầu cậu rằng cậu phiền phức như thế nào, nuôi cậu họ khổ ra làm sao.

Mấy ngày sau đó, để không làm phiền ba mẹ, cậu không dám xin ba mẹ mình một đồng ăn sáng nào.

Sáng sớm Laville sẽ lặng lẽ ra khỏi nhà, trưa thì ăn tạm vài lát bánh mì, đến tối đói cậu sẽ mua một hộp mì ăn cho qua bữa.

Laville hạn chế mua những món ăn cậu cho là " xa xỉ " chỉ để tích tiền đóng tiền học.

Những hôm cạn tiền vì học phí, Laville đành phải lấy những đồ ăn đã hết hạn sử dụng mà cửa hàng tiện lợi vứt đi chỉ để lấp đầy cái bụng.

Trong khoảng thời gian làm thêm, Laville đã làm quen với một cô bé tên là Bonnie.

Bonnie học cùng trường với Laville, kém cậu một tuổi.

Danh tiếng ở trường của Bonnie không được tốt, mọi người ai cũng xa lánh cô bé vì nghĩ rằng Bonnie là kẻ bắt nạt.

Laville biết đến tin đồn của Bonnie và cũng đụng mặt cô bé vài lần ở trường nhưng cậu chọn cách phớt lờ vì không muốn dây thêm rắc rối vào cho bản thân.

Cho đến một hôm khi đang dọn dẹp sân sau của trường, bỗng Laville nghe thấy tiếng chửi bới, kèm theo đó lại tiếng tát ở phía góc khuất của bức tường :" Cái loại mồ côi như mày mà cũng đòi vào cái trường này, mày thấy mày xứng à ?"

" Đánh nó cho tao, nhìn thấy chỉ tổ bẩn mắt của tao"Laville nấp sau bức tường, sau đó ngó đầu vào nhìn.

Cậu sửng sốt khi thấy Bonnie đang bị một đám con gái tầm 3-4 đứa vây lại đánh.

Sau khi đã đánh cô bé xong, họ lôi đâu ra một cô bé khác.

Cô bé này cũng đầy vết thâm trên người, cả người đang co ro lại vì sợ hãi.

Sau đó một đứa con gái dùng chân đá mạnh vào đầu cô bé này, lớn tiếng quát : " Nói !

Ai là người đã đánh mày ?"

Cô bé bị đánh sợ hãi, nói bằng giọng lắp bắp run rẩy :" Là...là Bonnie ạ.

Chính nó đã đánh mình..."

Bọn bắt nạt sau khi nghe xong liền bật cười khanh khách.

Có đứa vẫn không quên giở giọng giễu cợt Bonnie :" Mày đừng tưởng được nhận nuôi với gia đình có tiếng thì nghĩa mày là người có quyền.

Mày vẫn chỉ là con nhỏ mồ côi được nhặt từ trong trại về thôi."

Có vẻ như Bonnie đã quá quen với chuyện này, cô không phản kháng mà chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm những đứa bắt nạt.

Laville nhìn cảnh tượng trước mắt không nhịn được mà xông ra :" Mấy đứa đang làm gì vậy ?

Tin là anh sẽ báo lên cho chủ nhiệm của mấy đứa không ?"

Nhóm bắt nạt nghe thấy có tiếng người thì giật thót, đứa nào đứa nấy nhanh chóng che mặt mình lại vì sợ Laville nhìn ra sau đó chạy mất."

Em có làm sao không ?"

Laville chìa tay mình ra ý muốn đỡ Bonnie đứng dậy.

Bonnie thấy vậy cũng nắm lấy tay anh mà đứng lên :" Em không sao.

Cảm ơn vì anh đã quan tâm."

" Sao em bị đánh mà không chút phản kháng nào vậy.

Có cần anh báo cho giáo viên chủ nhiệm không ?"

Bonnie nghe thấy thế liền níu tay Laville rồi lắc đầu.

Ngập ngừng một lúc, sau đó cô bé mới kể chuyện cho Laville nghe.

Thì ra Bonnie là trẻ mồ côi được một gia đình khá giả nhận nuôi.

Để không làm cho ba mẹ nuôi phiền lòng, cô luôn cố gắng học tập.

Thời gian trước cô mới chuyển đến trường này, nhưng vì mới chuyển đến mà thành tích lại đứng đầu khiến cho một vài bạn trong lớp đố kị nên mới bày ra trò cô là kẻ bắt nạt để mọi người xa lánh.Họ điều tra thân phận của cô, sau khi biết cô là cô nhi thì luôn lôi điều này ra để giễu cợt.

Cô không dám nói cho ba mẹ biết, vì Bonnie luôn nghĩ họ nhận nuôi mình đã là một gánh nặng, cô không muốn gây thêm phiền phức cho họ.

Laville nghe xong chỉ biết im lặng.

Cậu hiểu cảm giác của cô, vì trên lớp Laville cũng không có bạn.

Họ gọi cậu là đồ mọt sách, hơn nữa khi biết cậu là người đồng tính thì họ lại càng xa lánh cậu.

" Gay lọ dơ bẩn " là từ mà Laville phải nghe hằng ngày.Laville nhẹ nhàng xoa đầu Bonnie sau đó mỉm cười với cô :" Vậy anh làm bạn với em có được không nè"Bonnie nghe xong mà không kìm được nước mắt.

Chưa có ai đối xử dịu dàng với cô đến thế, chính vì vậy mà Bonnie lao vào lòng Laville khóc lớn một trận.Tính cách Bonnie và Laville cũng khá hợp nhau khiến họ dễ dàng thân thiết.

Cũng có người đồn này đồn kia, rằng không hiểu sao một thằng đồng tính lại có thể chơi với một kẻ bắt nạt.

Bonnie cũng biết Laville là người đồng tính, nhưng cô không hề ghê tởm cậu, ngược lại còn rất ủng hộ tính hướng của Laville.

Chính vì vậy mà mấy lời nói đàm tiếu họ không quan tâm, vì chỉ họ mới biết con người thực sự của đối phương là gì.

Tiếp xúc với Laville cũng giúp cho Bonnie đỡ vướng vào rắc rối vì Laville sẽ đứng ra bảo vệ cô.

Đứng trước đàn anh lớn hơn một tuổi thì việc lo sợ sự việc bị phát giác cũng không có gì là lạ, vì vậy bọn bắt nạt cũng ít làm phiền tới Bonnie nhất có thể.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 3


( Có tình tiết rape.

Bạn nào tim sắt thì có thể đọc không thì có thể bỏ qua.

Tui đã đắn đo suy nghĩ một lúc lâu xem có nên cho e bé của tui bị rape hay không và quyết định cuối cùng của tui là có🥲.

Tui thấy mình ác zl nhưng mà như vậy mới đúng với nội dung của bộ truyện là ngược tả tơi, ngược lên bờ xuống ruộng.

Tui nhắc trước nha là truyện này chắc cũng ngắn thui nma sẽ không có bất kì sự ngọt ngào nào ở đây nhé.

Ngược từ đầu đến cuối luôn.

Ai thích ngược thì có thể theo dõi bộ truyện này của tui.

Là truyện ngược đầu tiên nên chắc cũng có vài tình tiết khá ngang nên mọi ng góp ý cho tui nha.

Tui đang phải đi đọc 7749 truyện ngược khác để trau dồi kiến thức viết truyện ngược cho bản thân.

Có gì mọi ngừoi góp ý xuống phần cmt nha) Sự chì chiết mà ba mẹ Laville tạo cho cậu ngày một kinh khủng.

Họ càng ngày càng làm ra những trò quá đáng, không chỉ đánh đập chửi bới Laville mà họ còn nhốt Laville bên ngoài không cho cậu vào nhà, hay thậm chí là đốt hết sách vở của cậu vì cho rằng một thằng đồng tính thì không có tư cách để đi học.Laville không biết làm gì hơn, điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là thu hết đống tro tàn thành một nắm mà ôm vào lòng.

Học là thứ giúp cậu chạy trốn hiện thực, sách vở giúp tâm hồn Laville trở nên thoải mái, dễ chịu hơn trước những ánh nhìn phán xét của mọi người xung quanh.

Vậy mà con đường sống duy nhất của Laville cũng bị ba mẹ cậu giẫm nát.

Gia đình Laville mặc dù không thuộc dạng khá giả gì nhưng Laville lại học tại một trường có tiếng, tất cả đều nhờ vào công sức ngày đêm cày cuốc của cậu để đạt được tấm vé duy nhất được tuyển thẳng vào ngôi trường này.

Chính vì vậy gia đình Laville cũng khá khó khăn trong việc đóng học phí cho cậu.Mặc dù vậy trước kia khi đóng tiền học, nhà cậu vẫn còn dư ra một chút ít đủ để sinh sống qua ngày.

Nhưng bây giờ tiền học Laville đã tự trả vậy mà gia đình cậu còn sống thiếu thốn hơn cả lúc trước.

Cuối cùng lộ ra là do ba Laville sa đọa vào những tệ nạn xã hội, ông ta cầm cố đủ thứ trong căn nhà để có tiền ăn chơi, kể cả bảo vật của gia đình được truyền lại từ nhiều đời.

Một khi đã dính lầy thì con người khó mà thoát ra được, ông ta càng chơi càng ham cuối cùng dẫn đến rỗng túi.

Nhưng với một con nghiện hết tiền không có nghĩa là sẽ dừng chơi, mà phải tìm mọi cách để có tiền chơi tiếp cho dù là giết người cướp của.

Nhưng gan ba Laville bé, ông ta nào dám giết người chỉ để có tiền đi chơi.

Nên ông ta đã nghĩ ra kế sách vô cùng bỉ ổi đó là đem người thân đi tiếp khách.

Con vợ mình quá già rồi, không thể để nó đi tiếp khách được.

Còn thằng con mình, mới 17 tuổi người còn ngon nghẻ trẻ khỏe như thế, cho đi tiếp khách là hợp lý.

Ông ta vừa cười khanh khách vừa vỗ vào đùi vì cho rằng mình đã nghĩ ra một cách kiếm tiền quá ư là tuyệt vời.

Đó là lôi cơ thể của con trai ra và kiếm tiền từ nó.

Nhưng ông ta đâu biết rằng hành động đó của mình là giọt nước tràn ly đẩy Laville vào chỗ chết.

Tối, Laville đang ngồi học bài bỗng bị ba đập cửa xông vào.

Ông ta nắm lấy cánh tay Laville sau đó kéo xộc cậu ra ngoài :" Mày mau đi theo tao."

Laville không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu cố chống cự nhưng vẫn bị ba lôi xềnh xệch ra khỏi nhà" Ba ơi ba dẫn con đi đâu vậy ?

Con không muốn đi đâu, ba đừng kéo con đi được không ba ?"

Laville vừa cố gỡ những ngón tay đang bấu chặt lấy cánh tay mình vừa nài nỉ van xin trong lo sợ.

Nhưng một từ cũng không lọt tai ông ta, hắn vẫn cứ thế mà kéo cậu đi.

Hắn kéo cậu đến một quán bar sâu trong một con hẻm sau đó đẩy cậu vào bên trong " Mày đi vào trong cho tao.

Nhanh lên"Tiếng thét của ba khiến Laville sợ hãi.

Cậu run rẩy bước từng bước vào bên trong.

Laville làm sao mà không biết đến nơi này, nơi đây tụ hội những trò ăn chơi sa đọa nhất trên đời, từ rượu chè, thuốc lá cho đến cả mại dâm, ma túy hay thậm chí là buôn người.

Laville bước từng bước nặng nề, cậu chỉ mong sao có thể kéo dài thời gian để nghĩ được cách chạy trốn.

Laville không biết điều gì đang chờ đợi mình ở trước mặt, điều đó khiến cậu càng trở nên lo sợ.

Thấy Laville bước từng bước chậm rãi, ba Laville tức giận liên tiếp đẩy khiến cậu phải đi nhanh hơn, cuối cùng hai người họ dừng lại trước một cánh cửaÔng ta gõ cửa hai lần, sau khi nghe thấy có tiếng người nói vào đi thì liền mở cửa đi vào " Tôi đưa con hàng đến rồi đây ."

Ông ta đẩy Laville vào trong.

Bên trong căn phòng là khung cảnh thác loạn chưa từng thấy.

Bên này là cảnh một ông đang ngồi dạng chân để gái đi*m " chăm sóc " dươg vật, bên kia hai ông đang tranh nhau dập lấy dập để một cô gái đi*m khác.

Mà những người này toàn ông trùm có tiếng vợ con đàng hoàng.

Khung cảnh trước mặt khiến Laville cảm thấy buồn nôn.

Hai chân cậu run run không đứng vững, trong đầu Laville bây giờ là đống suy nghĩ hỗn loạn làm cách nào để thoát khỏi đây.

Thấy Laville, một người đàn ông liền dừng trò tình thú của mình lại, sau đó bước đến chỗ cậu.

Đang trong cuộc vui chính vì vậy mà chỗ đó của người đàn ông kia vẫn còn cương cứng, trên thân còn đang dính thứ dịch màu trắng đục."

Đực rựa à.

Tao tưởng mày đem con gái đến cơ mà ?"

Ba Laville nghe vậy mà phát sợ, giọng ông ta run rẩy không ngừng giải thích :_ " Con hàng nào mà chẳng giống nhau hả ngài.

Thời buổi bây giờ trai hay gái đều có thể chơi hết còn gì.

Ngài nhìn xem con trai tôi có nét như thế này, lúc làm ngài tưởng tượng đó là con gái cũng được mà."

" Con hàng ?".

Laville nghe xong mà giật thót, cậu bàng hoàng quay lại nhìn ba mình, nhưng ông ta lại quay đi tránh né ánh mắt cậu.Gã đàn ông kia đưa tay tóm lấy mặt Laville rồi đưa qua đưa lại ngắm nghía một hồi :" Trông đúng là ưa nhìn thật.

Tao cũng chưa chơi con trai bao giờ.

Để nó lại đây cũng được."

" Dạ...thế còn tiền thì sao ạ ?"

Ba Laville ngập ngừng hỏi.

Đối với ông ta bây giờ tiền quan trọng hơn tất cả.Gã đàn ông kia liếc nhìn một cái, sau đó đá mắt về phía vali trước mặt.

Ba Laville cũng hiểu ý, vội vàng ôm vali rồi nhanh chân chạy mất.Laville đang đứng chôn chân thì sực tỉnh, cậu cũng vội vã chạy theo ba mình:" Ba ơi...đừng bỏ con lại đây mà...con xin ba cho con theo với..."

Nhưng cậu vừa chạy đến cửa thì liền bị một tên vệ sĩ chặn lại.

Laville biết, cậu chắc chắn không chạy thoát được.

Gã đàn ông kia thấy cậu định bỏ chạy liền túm cậu lại sau đó giáng cho cậu một cú thật mạnh :" Tao mua mày mà mày còn có ý định chạy trốn à ?

Mày muốn tao mất tiền oan hay gì ?"

Laville bị đánh đến mức choáng cả đầu, nhưng cậu vẫn vội quỳ xuống xin tha :" Xin ngài...xin ngài tha mạng cho tôi lần này.

Tôi sẽ trả đủ số tiền mà ngài sẽ bỏ ra...cầu xin ngài..."

Nghe Laville cầu xin trong sợ hãi, gã đàn ông kia chỉ cười khẩy một tiếng:" Mày nghĩ tao tiếc số tiền đấy à.

Tao bỏ tiền ra là để mua sự sung sướng mà gửi mày kêu mày trả.

Mày có bị ngu không ?

Việc của mày bây giờ là ngẩng cái miệng mày lên và bú nó cho tao."

Laville kinh hãi cúi rạp đầu xuống đất.

Cậu biết nếu ngẩng mặt lên thì bản thân sẽ phải trải qua điều gì, chính vì vậy dù có bị dọa nạt Laville vẫn không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.

Gã đàn ông kia thấy Laville không nghe lời thì liền tức giận, hắn túm tóc cậu sau đó dí mặt cậu vào dươg vật của mình " Bú nó cho tao"Dươg vật của hắn dí thẳng vào mặt Laville, mùi tanh ngòm của tih dịc khiến Laville suýt nôn.

Nhưng dù hắn có dí thế nào cậu cũng nhất quyết không mở miệng."

À mày giỏi.

Không nghe lời tao đúng không.

Người đâu, banh mồm nó ra cho tao."

Hai ba người đang trong cuộc vui cũng phải dừng lại làm theo chỉ đạo của gã đàn ông này.

Laville kinh hãi lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cuối cùng miệng cậu vẫn bị tách ra, một thứ dị vật bẩn thỉu cứ thế xông thẳng vào mồm cậu.( Mình tính viết tiếp nhưng mà thui dừng ở đây để nghĩ ngôn từ.

Viết mà xót con quá chừng 🥲)
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 4


" Haa...chặt thật"Gã đàn ông kia vừa liên tiếp đưa đẩy trong miệng Laville vừa bày ra vẻ mặt kích thích.

Laville bị chọc sâu tận trong cuống họng không ngừng nôn khan nhưng tên kia cũng không thèm để ý mà vẫn tiếp tục thúc vào miệng cậu.

Hắn ta nắm đầu Laville ấn sâu xuống tận gốc của dươg vât, sau đó hắn dừng ở nơi sâu nhất mà bắn thứ dịch trắng đục, tanh ngòm vào bên trong " Khục...ha...ha..."

Laville bị bất ngờ, nôn hết đống dịch ra ngoài.

Cậu sợ hãi, nước mắt nước mũi chảy không ngừng, miệng thì run rẩy cầu xin :" Làm ơn...tha cho tôi...tôi hứa sẽ trả đủ số tiền cho các người mà...xin hãy tha cho tôi đi mà..."

Gã đàn ông bóp chặt gương mặt của Laville, hằn giọng cảnh cáo " Tao đ*o quan tâm đến việc mày có trả tiền hay không.

Nhưng mà lúc nãy ai cho phép mày nhổ đống kia ra ngoài vậy hả thằng chó này ?"

Hắn tức giận nắm tóc cậu sau đó dí mặt Laville xuống bãi nôn mà cậu vừa oẹ ra " Liếm hết cho tao"Laville kinh hãi bị ấn mặt xuống đất, nhưng cậu vẫn cố gắng chống cự không cho mặt mình dính vào đống kinh tởm đó.

Tên kia thấy cậu kháng cự liền nổi điên, hắn thẳng tay tát Laville một cái thật mạnh rồi gầm gừ:" Mày dám làm trái lại lời tao à.

Được, rồi tao cho mày sống không bằng chết ."

Nói xong hắn ta liền ngoắc ngoắc tay ra lệnh cho đám đàn em " Chúng mày ra giữ chân tay nó lại cho tao."

Laville bị ba bốn người giữ chặt chân tay khiến cậu không nhúc nhích nổi.

Hai tay cậu bị ấn chặt xuống nền nhà, còn hai chân thì bị nhấc lên cao, để lộ nơi cửa huỵet hồng hào.

Gã kia nhìn mà có hơi rùng mình " Lầm đầu tiên tao chơi con trai đấy, không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ ?"

Vừa nói xong hắn liền thúc thẳng côn thịt của mình vào bên trong Laville " Aaaaa...đau quá...làm ơn dừng lại đi mà..."

Gã đàn ông kia không hề mở rộng mà trực tiếp đưa thứ dơ bẩn đó vào bên trong người cậu.

Laville đau đớn kêu lên, hai hàng nước mắt chảy dài, chân không ngừng giãy giụa nhưng đã bị giữ chặt" Haa~ không ngờ chỗ này của mày chặt phết, không khác gì con gái, có khi còn chặt hơn của con gái nhiều."

Nói xong hắn tiếp tục đâm thúc vào bên trong Laville.

Thứ đó đưa đẩy trong bụng khiến Laville cảm thấy buồn nôn, Laville đau đớn nhưng phải cố kìm giọng mình lại để không phát ra tiếng.

Cậu nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi chịu đựng sự dày vò.

Laville vẫn đang tự trấn an bản thân, rằng chỉ làm một lần rồi cậu sẽ được thả ra.Tên kia sau khi đạt tới giới hạn thì liền phóng toàn bộ chất dịch đặc tanh nóng vào bên trong bụng Laville.

Hắn từ từ rút ra mang theo đó là một ít dịch đặc rỉ ra ngoài.

Hâu huyet Laville bị xâm phạm không ngừng co giật, càng nhìn càng khiến người ta kích thích.

Laville nằm sõng soài trên nền đất, khó nhọc thở một cách hổn hển để kiềm nén cơn buồn nôn đang đọng ở cổ họng.

Cậu biết nếu giờ chống đối không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nếu vậy thì thà nghe theo làm một lần có khi bọn chúng sẽ chán mà tha cho cậu.

Nhưng trái với suy nghĩ của Laville, một hiệp với tên kia là chưa đủ.

Hắn lại tiếp tục đè cậu ra mà làm thêm hai, ba lần nữa.

Mặc cho Laville khóc lóc van xin tha thứ nhưng hắn vẫn mặc kệ và tiếp tục cuộc vui.

Những tên đàn em đứng bên cạnh nhìn cảnh trước mắt mà cũng không kiềm được cơn hứng.

Bọn chúng sau khi có được sự cho phép của tên kia cũng lao vào Laville như hổ đói, tên thì đút dươg vật vào mồm cậu, tên thì cầm tay cậu để xóc cho mình, có những tên còn không đợi nổi đến lượt mà nhét cùng lúc hai cây vào bên trong bụng Laville.Bọn chúng hành hạ thân xác của cậu, không cho Laville nghỉ ngơi một giây phút nào.

Cả cơ thể Laville nhớp nháp toàn tih dịc tanh tưởi, bụng thì chứa đầy dịc nhầy, chỉ cần ấn nhẹ là đống dịc đó cũng tuôn ra như nước.

' Cứu với...có ai không...cứu tôi với...'Laville nằm im bất động mặc cho cơ thể bị làm nhục đến rã rời.

Đôi mắt cậu vô hồn nhìn chăm chăm trần nhà.

Laville không còn sức để kêu cứu, hay nói đúng hơn dù giờ có kêu thì cũng không ai đến cứu cậu.

Trong suốt cuộc làm tình Laville không hề cương, cậu bị bắt ép làm tình đến điên dại.

Chúng không chỉ hành hạ cậu trong một đêm, mà chúng còn giam cậu tận 2 ngày, điên cuồng dập nát thể xác cậu.

Mỗi lần Laville bất tỉnh thì chúng nhấn đầu cậu xuống xô nước rồi tiếp tục hành hạ Laville.

Chúng kéo cậu đến khắp nơi trong căn phòng để làm tìh, trên ghế, trên bàn, dưới đất,...chưa nơi nào là cậu chưa làm qua.

Đến khi bọn chúng chơi chán, chúng vứt cậu nằm co ro một mình trên chiếc ghế sopha.

Laville nằm im trên ghế, hai tay buông thõng xuống mặt đất.

Cả cơ thể cậu nhớp nháp toàn tih dịc, bụng cũng nhiều đến mức căng phồng cả lên.

Laville cứ nằm im như thế, hai hàng nước mắt chảy dài, đôi môi khô khốc không phát nổi ra tiếng.

Tại sao cuộc đời lại đối xử với cậu như vậy ?

Thật muốn chết quách đi cho xong.

Chuông điện thoại vang lên.

Nó cứ kêu như thế liên hồi rồi chợt tắt.

Màn hình điện thoại Laville bật sáng.

30 cuộc gọi nhớ đến từ Bonnie, cộng với 15 tin nhắn cô nhắn cho cậu_ " Laville à sao dạo này anh không đến lớp vậy."_ " Anh ốm à anh Laville."_ " Có gì nhớ nhắn lại cho em một tiếng nhé.".....
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 5


Laville thấy màn hình điện thoại nháy sáng ở trên mặt đất, nhưng cậu cũng chẳng còn tâm trạng để cầm nó lên mà đọc tin nhắn nữa.

Laville nhìn khắp cơ thể mình.

Nước mắt cậu lặng lẽ chảy dài trên gò má.Thật bẩn .Laville ngồi bất động trên ghế cứ thế mà khóc, cho đến khi nhân viên phục vụ vào thông báo cậu nên rời đi Laville mới từ từ đứng dậy.

Nhân viên thấy vết tích trên người Laville không khỏi xót xa nhưng cũng không thể làm gì được, vì họ biết rõ bước chân vào đây kết cục chỉ có thể là như vậy.

Laville nhặt đống quần áo trên đất, mặc lên người sau đó từ từ lê bước cơ thể rã rời ra khỏi quán bar.

Cậu cứ vô thức đi mà không có điểm dừng, quần áo xộc xệch với dáng đi xiêu vẹo khiến người đi đường luôn ngoái lại nhìn nhưng Laville cũng không để tâm.

Điều duy nhất hiện hữu trong đầu Laville lúc này là mình thật bẩn.

Không biết làm gì và cũng không biết đi về đâu, Laville bất giác trở về nhà.

Cậu đứng trước cửa nhà một hồi lâu nhưng không dám bước vào.

Cậu không biết nên nhìn mặt ba mình như thế nào, oán hận trách móc hay khóc lóc kể lể, Laville đều không làm được.

Nhưng cậu không về đây thì còn chỗ nào chứa chấp một con người bẩn thỉu như cậu ?

Laville chầm chậm mở cửa nhà bước vào.

Nhà hoàn toàn trống trơn, giống như chưa từng có người ở.

Cậu chạy khắp nhà kìm kiếm ba mẹ, nhưng Laville nhận ra đến đồ đạc trong nhà cũng không còn.

Laville đâu biết rằng sau khi nhận tiền từ việc bán con, ba mẹ cậu đã ôm tiền và dọn sạch đồ đạc chuyển đi nơi khác.

Họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cậu, không muốn nhận một đứa con dơ bẩn như cậu.

Laville suy sụp ngồi xuống mặt đất, vai không ngừng run lên, đôi môi run rẩy thốt lên những lời không thể phát ra tiếng :" Tại sao...tại sao lại đối xử với tôi như vậy...tôi đâu có làm gì sai...tại sao vậy..."

Bạn bè trên lớp bắt nạt Laville có thể chịu được, nhưng đến cả ba mẹ quay lưng với cậu thì Laville làm sao chịu đựng nổi.

'Thật muốn chết mà'.

Laville bất giác đưa tay lên lau nước mắt, nhưng cậu lại chững lại một nhịp.

'Tay mình bẩn như thế này, tại sao mình vẫn có thể để như vậy được.

Phải đi tắm, phải kì hết những vết tích bẩn thỉu trên cơ thể này đi mới được...'Trong một thoáng chốc, từ suy nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời, Laville lại muốn tẩy rửa bản thân.

Có lẽ cậu muốn bắt đầu lại cuộc sống mới.

Laville từ từ bước vào nhà tắm, cởi bỏ bộ quần áo sau đó vứt vào thùng rác rồi vặn nước xả thẳng vào người mình.

Laville cúi xuống nhìn cơ thể, chẳng chịt vết tích của những đêm thác loạn.

Điều đó khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

Một cảm giác khó chịu trào ngược nơi cuống họng.

Laville nhớ lại lúc những tên đó đút duog vat vào miệng khiến cậu rùng mình ghê tởm, cậu liền vội vàng thọc tay vào trong họng để nôn hết những thứ đó ra ngoài" Khục...haa...haa"Laville ho khan vì đau đớn.

Cậu cố chấp thọc cả bàn tay để moi móc chúng ra nhưng không được.

Kinh tởm.

Thực sự rất kinh tởm.

Nếu không nôn được những thứ trong bụng ra, ít nhất cậu cũng phải xóa bằng được những dấu vết trên cơ thể.

Nghĩ là làm, Laville vội vàng lấy bàn chà giặt đồ điên cuồng kì cọ những vết trên cơ thể.

Cậu kì mạnh đến mức cả cơ thể đã đỏ tấy, một vài chỗ đã tróc da rớm máu nhưng Laville vẫn không có ý định dừng lại.'Chưa sạch.

Vẫn chưa sạch.

Thực sự rất bẩn.

Mình thật bẩn.'Laville vừa kì cọ cơ thể vừa nghiến răng ngăn không cho hàng nước mắt chảy ra.

Laville nhốt mình trông nhà vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ chỉ để kì cọ cơ thể.

Máu trên người Laville chảy ra hòa vào dòng nước đang tuôn xối xả rồi chảy xuống lỗ thoát nước.

Laville tắm rửa cho đến lúc cơ thể hết dấu tích, chỉ còn lại những vết xước xát cậu mới vơi đi được phần nào.

Nhưng vừa đứng dậy để đi ra khỏi nhà vệ sinh, Laville cảm thấy một thứ kì lạ đang chảy ra từ thân dưới của mình.Thứ nhớp nháp đó chảy từ huyệt hậu của Laville rồi rơi lộp độp xuống sàn.

Laville quên mất, cậu không chỉ bẩn ở bên ngoài mà bên trong cũng đã ô uế rồi, dù có tắm rửa hàng trăm ngàn lần thì cơ thể cậu cũng không thể nào trong sạch được.

Laville run rẩy lấy tay móc hết thứ đó ra ngoài nhưng làm cách nào cũng không hết, chỉ cần cậu di chuyển một tí là thứ dịch đó lại rỉ ra.

'Ghê tởm.

Quá ghê tởm.'Laville không muốn thứ đó ở trong cơ thể mình, cậu không muốn bị mọi người coi là thằng đi*m.

' Phải lấy hết ra...phải lấy hết.'Laville có lẽ bị điên rồi.

Cậu mong muốn lấy hết thứ bẩn thỉu ra đến nỗi điên cuồng đấm vào bụng mình, mặc cho cơ thể đau nhói, mặc cho những vết bầm tím đã xuất hiện xung quanh bụng nhưng Laville vẫn không hề dừng lại.

Cho đến khi đã thấm mệt, Laville tựa lưng vào bức tường thở hồng hộc.

Dù có làm cách nào thì bên trong vẫn không thể sạch hoàn toàn được.

Laville thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Cậu tự hỏi tại sao ông trời lại đối xử bất công với cậu như thế.

Thích con trai là một tội ác hay sao mà cậu lại bị phạt nặng đến vậy.

Laville sợ rồi.

Cậu sợ cuộc sống tàn ác này rồi.

Cậu muốn chết.

Cậu muốn giải thoát cho bản thân.

Vì không có một ai thương cậu hết thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 6


Laville mặc lại bộ quần áo rồi mở cửa đi ra khỏi nhà.

Trong đầu Laville vô cùng hỗn loạn, ý nghĩ về cái chết đang bủa vây lấy cậu.

Laville vô thức đi trên đường, đi mãi, đi mãi.

Cậu đi đến bờ biển cách nhà tầm 10km bằng đôi chân trần nhưng Laville cũng không cảm thấy đau, vì trong lòng cậu đau khổ đủ rồi.Laville đứng trên bờ cát vàng lặng nhìn dòng biển đang đánh từng cơn sóng vào chỗ cậu đứng.

Biển thật đẹp, thật mát.

Nhưng tiếc rằng biển đẹp như thế mà lại phải chứa đựng cơ thể bẩn thỉu của cậu, thật đang tiếc mà.

Laville lặng nhìn biển phía xa xa.

Cậu lại đang suy nghĩ về những việc đã xảy ra với mình, hai hàng nước mắt lại chảy dài.Nếu như mình đi ra phía biển ngoài xa kia thì sẽ có gì ngoài đó nhỉ ?

Từ bé Laville rất thích biển, cậu từng mong ước có một ngôi nhà trên biển để sống an nhàn đến hết cuộc đời.

Nhưng không ngờ biển lại là nơi đầu tiên cậu chọn để tự sát.

Laville lặng lẽ tiến từng bước ra ngoài biển.

Sóng biển từng cơn vỗ vào người Laville như muốn ngăn cản cậu làm điều dại dột, nhưng Laville vẫn cố từng bước tiến ngày càng xa hơn.

Cho đến khi nước đã ở ngang ngực cậu, Laville bỗng cảm thấy một lực mạnh kéo mình ngược lại phía sau :" Myra ?"

Laville bất giác quay trở lại nhìn.

Gương mặt anh tú, mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu vàng đồng đang nhìn cậu với biểu cảm đầy lo lắng.

Nhưng khi vừa nhìn kĩ gương mặt Laville, người kia liền cau mày :" A...không phải sao."

Laville vừa thoáng nhìn thấy gương mặt của người kia thì bỗng thấy trước mắt tối sầm, sau đó cậu không còn nhớ cái gì nữa.

Laville bất giác tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ở trên giường.

Cậu nhìn xung quanh, khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Laville ngồi dậy định đứng ra khỏi giường thì nghe thấy giọng nói :" Cậu tỉnh rồi à ?"

Người kia tựa lưng ở thành giường nhìn chằm chằm Laville.

Chưa kịp đợi cậu hỏi người kia tiếp tục nói :" Nãy tôi thấy cậu đi ra ngoài biển thì kéo cậu vào, ai ngờ vừa chạm vào người cậu cậu liền bất tỉnh.

Tôi vừa gọi cho bác sĩ tư nhân của tôi đến khám cho cậu, là cơ thể bị suy nhược nên ngất đi nên cậu cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái cho đến lúc cơ thể cảm thấy khỏe hẳn đi."

Laville nghe xong hơi chột dạ, ấp úng từ chối:" Không...không cần đâu.

Làm phiền đến anh rồi.

Cảm ơn vì đã cho tôi nằm nghỉ ngơi nhưng giờ tôi phải rời đi rồi."

Laville kéo chăn, đứng xuống giường sau đó rời đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước cánh tay cậu lại bị nắm chặt:" Cậu lại định ra biển tự sát à ?"

Laville ngớ người.

Cậu chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất không biết nói gì cả.

Người kia vuốt tóc, khẽ thở dài một tiếng :" Haiz...đã cứu cậu mà lại để cậu đi tự sát tiếp chắc tôi day dứt cả đời quá.

Có lẽ tôi phải giữ cậu cho đến khi nào tinh thần cậu ổn định tôi mới có thể thả cậu ra mất."

Laville trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

Không ngờ vẫn có người đối xử với cậu tốt như vậy.

Nhưng cậu mà ở lại thì có hơi kỳ quặc nên trước khi rời đi, cậu muốn hỏi người kia một câu :" Tại sao anh lại mang tôi về nhà anh vậy ?

Không phải chỉ cần đưa tôi đến bệnh viện rồi bỏ mặc tôi ở đấy là xong rồi hay sao ?"

Người kia nhìn chằm chằm Laville một lúc rồi chậm rãi trả lời :" Không biết nữa.

Chắc là lí do cá nhân của tôi thôi.

Mà cậu vẫn định rời đi đúng không ?

Tôi nói trước là tôi không để cậu đi đâu đấy nhé.

À, tên tôi Là Zata.

Cần gì về sau cứ nói tôi, tôi sẽ giúp đỡ cậu cho đến khi tâm trạng cậu bình thường trở lại."

Ban đầu Laville thẳng thừng từ chối, cậu cũng đã có ý định bỏ đi mấy lần nhưng đều bị Zata giữ lại.

Cuối cùng Laville cũng bị khuất phục trước thái độ cố chấp của Zata.

Laville có hơi thắc mắc : những người khác cứu người đều để người ta ở lại nhà mình như thế này sao ?

Đúng là kì lạ thật .Mấy ngày đầu ở nhà Zata, Laville vẫn còn ngại ngùng, thứ gì cậu cũng không dám động vào vì nhìn nhà Zata có vẻ anh là một người giàu có, cậu sợ động vào đồ mà bị hỏng hóc thì cậu làm gì có tiền mà đền.

Đa số các bữa cơm Zata và Laville đều ngồi ăn cùng nhau, chỉ thi thoảng vài bữa Zata có việc trên công ty thì Laville mới phải ăn một mình" Cậu đi như thế này ba mẹ cậu không lo lắng gì cho cậu sao ?"

Laville đang ăn, nghe câu hỏi của Zata mà người hơi khựng lại.

Sau đó cậu lại cúi gằm mặt xuống chậm rãi trả lời :" Tôi không còn nhà."

Zata cũng không để ý đến lời nói của Laville nhiều.

Anh chỉ muốn hỏi cho không khí 2 người bớt nhạt nhẽo nhưng có vẻ đối với Laville câu hỏi này đã xoáy sâu vào trong tâm trí cậu.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 7


Laville ở lại nhà của Zata cũng gần nửa năm nhưng anh chưa từng một lần nhắc đến chuyện cậu phải rời đi.

Mỗi khi Laville ngập ngừng đến việc dọn ra khỏi nhà Zata thì anh lại cố đổi chủ đề nói chuyện khiến cậu vẫn không thể nào mở lời nổi.

Thời gian sống chung với Zata, anh đã cho Laville một cảm xúc kì lạ.

Cậu luôn cảm thấy lúc nào Zata cũng quan tâm tới mình, mọi hành động của mình đều được anh để ý.

Zata trong mắt Laville vô cùng tinh tế và hoàn hảo, anh quan tâm chăm sóc cậu, khiến cậu thấy bản thân vô cùng đặc biệt.

Tần suất Laville nghĩ đến việc dọn ra khỏi nhà Zata cũng ngày một ít đi, vì khi sống cùng anh cậu mới biết thế nào là được yêu thương.

Suy nghĩ muốn chết của Laville cũng không còn, bởi vì bây giờ trong lòng cậu đang ấp ủ một thứ cảm xúc khác.

Cảm xúc ấy lớn đến nỗi đè nén sự đau thương trong tâm hồn Laville, vì thứ xúc cảm đó mà cậu tự nhủ mình phải tiếp tục sống.

Mỗi sáng thức dậy đụng mặt Zata trong lòng Laville lại nôn nao khó tả, đó cũng chính là lúc cậu nhận ra bản thân đã thích Zata.

Thời gian tiếp xúc càng lớn, tình cảm ngày càng tăng, giờ Laville không chỉ dừng lại ở việc thích Zata mà cậu đã yêu anh luôn rồi.

Mỗi khi nghĩ đến việc anh và cậu hẹn hò, lòng Laville lại rạo rực, miệng thì luôn mỉm cười.

Trông cậu bây giờ rất yêu đời, khác hẳn với hình ảnh ảm đạm vài tháng về trước.

Thi thoảng trong đầu Laville cũng dấy lên suy nghĩ rằng bản thân bẩn thỉu, thấp kém như thế này liệu Zata có chấp nhận cậu.

Nhưng những hành động mà Zata biểu lộ với Laville lại khiến cậu mơ tưởng rằng Zata có lẽ cũng để ý đến cậu, chỉ là bản thân anh vẫn chưa nhận ra.

Còn về phía Zata, việc anh đưa cậu về nhà là có mục đích.

Ngoại trừ đôi mắt ra, thực sự Laville rất giống với người đó.

Người đó như một chấp niệm hằn sâu trong tâm trí Zata khiến anh không thể nào buông bỏ được.

Số phận trớ trêu, anh và người đó lại không thể ở bên cạnh nhau.

Chính vì vậy Zata muốn tìm một người giống với người đó để có thể lấp đầy khoảng trống nơi trái tim mình.

Đối với Laville, Zata không hề có một chút cảm xúc nào với cậu.

Những hàng động Zata thể hiện với Laville mà cậu cho rằng đó là hành động quan tâm thì đối với Zata đó là hành động hết sức bình thường.

Có lẽ với ai Zata cũng sẽ đối xử như thế.

Việc thỏa mãn được mục đích mà chỉ tốn một phần miệng ăn đối với Zata không phải vấn đề lớn.

Chính vì vậy anh luôn cố gắng giữ Laville ở lại, không phải vì tình cảm mà chỉ để thỏa mãn nhu cầu cá nhân.Laville không biết điều đó, cậu luôn mơ tưởng về một tương lai hạnh phúc khi có thể hẹn hò với người mình thương.

Cũng đã lâu lắm rồi Laville và Bonnie không gặp nhau, chính vì vậy Bonnie đã liên lạc lại với cậu để hẹn gặp mặt :" Dạo này trông anh có vẻ tốt hơn nhỉ."

" Ừm...có một chút."

Laville gãi gãi đầu.

Cậu không ngờ chỉ dính một chút yêu đương lại có thể thay đổi nhiều đến vậy, đến mức Bonnie có thể nhận ra sự thay đổi của cậu " Một chút thôi á.

Em thấy anh tốt lên nhiều lắm luôn ấy.

Lần đó em gọi cho anh không được, liền chạy qua nhà tìm anh.

Vừa đến nơi thì thấy anh đang bước ra khỏi nhà, sắc mặt anh lúc đó đúng tệ luôn, giống như sắp chết đến nơi ấy.

Em chạy đến chỗ anh thì lại bị mất dấu, gọi điện chục cuộc anh cũng không thèm bắt máy luôn.

Làm em lo muốn chết.

May dạo này liên lạc lại được với anh, em cũng bớt lo hơn."

" Ha ha anh xin lỗi.

Lần đó vướng một chút rắc rối.

Giờ anh đỡ hơn nhiều rồi.

Cảm ơn em đã quan tâm anh nhé."

Laville gượng cười.

Cậu cúi gằm mặt xuống vân vê đầu ngón tay dưới gầm bàn.

Cậu không dám kể với Bonnie, dù cho quan hệ của cậu với cô đủ thân thiết đến mức có thể kể mọi thứ cho nhau nghe, nhưng cậu vẫn sợ.

Cậu sợ Bonnie sẽ ghê tởm mình nếu cô biết việc mình từng phải trải qua.

Cậu rất sợ, đến bây giờ việc nghĩ lại nó cũng đủ khiến Laville rùng mình."

Tại sao anh lại nghỉ học ?"

" Hả ?"

Laville ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Bonnie đang nhìn mình chằm chằm" Không...không có gì...chuyện gia đình anh thôi.

Với lại anh thấy mình không cần thiết phải đi học."

Laville vừa nói vừa lẩn tránh ánh mắt của Bonnie.

Ánh mắt ấy như đang nhìn xoáy vào sâu bên trong khiến cậu không thể nào đối mặt với nó được, vì nếu vậy cậu sợ sẽ nói ra những thứ không nên nói mất " Không cần thiết ?

Anh đùa em à.

Em thừa biết anh thích việc học đến mức nào mà Laville.

Anh có chuyện gì đang giấu em phải không ?

Nay em hẹn gặp anh cũng vì muốn hỏi chuyện này thôi đấy."

Laville lại cúi gằm mặt xuống.

Cơ thể Laville rung lên, cậu cắn chặt môi để không phải nhớ lại cảm giác ghê tởm đó.

Laville đã cố cúi gằm mặt để cho Bonnie không thể nhìn thấy biểu cảm đau khổ của cậu lúc này, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra :" Anh sao vậy Laville ?

Nếu không muốn nói thì thôi, đừng ép bản thân quá.

Em cũng không phải tò mò đến mức đấy, không bắt buộc anh phải nói ra đâu.

Bình tĩnh lại đi nào."

Bonnie kéo ghế lại gần Laville, vừa nói vừa xoa lưng cậu để an ủi " Nếu anh nói ra...em sẽ không ghê tởm anh chứ ?"

Bonnie nghe xong trong lòng đầy khó hiểu.

Việc kinh khủng gì đã xảy ra để Laville phải nói như thế ?

Sau khi bình tĩnh trở lại, Laville chậm rãi kể từng chuyện cho Bonnie nghe.

Thi thoảng cậu cũng ngập ngừng vài lần, nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi nghe cậu nói không sót một chữ.

Từ việc cậu bị ba mình bán như thế nào, đến việc bản thân bị hành hạ ra sao, không sót một chi tiết nào.

Bonnie nghe xong chỉ biết trợn tròn mắt, cô không dám tin vào tai mình, tại sao những chuyện kinh khủng như thế lại xảy ra với một người hiền lành như Laville ?

Bây giờ cô mới hiểu tại sao lúc đó cậu hỏi cô câu hỏi như thế .

" Ba anh...tên khốn đó...tại sao có thể làm một việc vô nhân tính như vậy ?"

Gương mặt Bonnie thể hiện rõ sự phẫn nộ, đến mức cô phải nghiến răng mình lại để không cho sự tức giận ấy đạt đến đỉnh điểm.

Tay Bonnie siết chặt lấy cốc nước được đặt trên bàn, chặt đến mức tưởng chừng như cốc nước có thể vỡ tan thành từng mảnh.Dù chuyện đã xảy ra lâu nhưng nghĩ lại và kể lại như thế này, Laville vẫn không khỏi sợ hãi.

Đây là nỗi ác mộng lớn nhất cuộc đời cậu, khiến việc kể lại thôi cũng khiến sắc mặt cậu trở nên khó coi hẳn " Anh Laville...hiện tại anh có ổn không ?

Em không ghê tởm anh đâu, anh đừng để tâm quá nhé.

Hay anh có gì muốn làm hay muốn mua không em đi mua cùng anh nhé.

Hay là mình đi chơi cho khuây khoả nha anh ?"

Laville chua xót nhìn Bonnie.

Cậu biết cô đang lo lắng cho mình, chắc cô nghĩ mình sẽ làm điều dại dột.

Nhưng giờ cậu đã cảm thấy khá hơn, nghĩ lại việc đó chỉ khiến cậu rùng mình chứ không còn sợ hãi đến mức muốn chết đi nữa " Haa...anh không sao đâu Bonnie à.

Thật ra còn một chuyện khác anh muốn kể em nữa."

Khi nhắc đến chuyện này, gương mặt Laville bỗng tươi tắn hẳn lên.

Cậu hào hứng kể cho Bonnie nghe việc cậu đã gặp Zata như thế nào, việc anh đối xử tốt với cậu ra sao.

Tất cả những điều đó đã khiến Laville rung động.

Đó cũng chính là điều khiến cậu gạt bỏ đi ý nghĩ tự sát và gắng gượng sống tiếp.Bonnie im lặng ngồi nghe Laville nói.

Zata sao.

Cô biết người này, hơn nữa cô cũng biết về người trong lòng của Zata, chỉ là cô không biết ngoại hình người con gái ấy ra sao.

Zata có tiếng trong giới thương nhân như thế, mọi nhất cử nhất động của Zata đều là tin hot.

Bonnie chỉ lặng lẽ nhìn Laville, ánh mắt tràn đầy sự thương xót.

Cô chỉ sợ....Nhưng nhìn Laville hạnh phúc khi kể về Zata như thế nào, Bonnie không dám mở miệng.

Việc cô cầu mong lúc này là Zata cũng có tình cảm với cậu, để cuộc đời Laville bớt đau khổ đi một chút.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 8


Lâu lắm mới gặp lại Bonnie nên Laville đi chơi hơi quá, đến gần đêm cậu mới trở về nhà.

Vừa mở cửa vào nhà, bước vào phòng khách, Laville bị giật mình bởi bóng đen đang ngồi thù lù trên ghế sopha " Cậu đi đâu mà giờ này mới về ?

Cậu về muộn sao không báo cho tôi trước một tiếng ?"

Laville có hơi bất ngờ.

Cậu không nghĩ rằng Zata lại có thể ngồi đợi mình đến tận khuya thế này " À...hôm nay tôi đi gặp người bạn cũ.

Lâu lắm không liên lạc nên tôi có ngồi hơi lâu một tí.

Anh đợi tôi về à ?

Sao không bật điện lên mà lại ngồi trong bóng tối thế này ?"

Zata không nói gì, chỉ ngồi lẳng lặng trên ghế.

Laville không thấy Zata trả lời lại có hơi lúng túng, cậu quyết định bật điện phòng khách lên cho anh còn mình thì trở về phòng.

Nhưng cậu vừa kịp bật điện thì Zata đã đứng phắt dậy sau đó đi đến trước mặt cậu.

Zata bất chợt đi đến khiến Laville giật mình lùi ra sau một bước " Lần sau cậu có về muộn thì nhắn cho tôi trước một tiếng.

Hoặc cậu có lịch trình gì thì nhắn cho tôi.

Cậu không nói gì xong đi khỏi nhà cả ngày khiến tôi lo lắng đấy."

Nói xong Zata trở về phòng.

Chỉ là hôm nay anh trở về nhà không thấy có tiếng người liền hơi ngạc nhiên.

Hằng ngày khi Zata từ công ty về nhà, anh sẽ luôn bắt gặp hình ảnh Laville đang đứng trong bếp nấu cơm cho anh hoặc đang đứng trước cửa chào mừng anh về nhà.

Nhưng hôm nay về nhà tối om khiến Zata cảm thấy lạ lẫm.

Ko thấy bóng dáng Laville khiến anh lo lắng.

Nhưng Zata chỉ nghĩ đơn giản rằng anh đã quen với việc có Laville bên cạnh nên khi cậu biến mất anh cảm thấy hơi cô đơn.

Chỉ có thế mà thôi.

Laville lúc này đang đứng bất động ở phòng khách.

Hai chữ " lo lắng" của Zata khiến cậu nghĩ ngợi.

Vì anh lo lắng cho cậu nên mới ngồi đợi cậu đến nửa đêm, vì anh có để ý đến cậu nên mới lo lắng.

Tim Laville đập rộn ràng.

Laville lấy tay siết chặt ngực mình lại ngăn không cho tim nhảy ra ngoài.

Chỉ một thái độ quan tâm nhỏ bé của Zata lại càng khiến Laville thích anh nhiều hơn.

Chỉ một hành động ấy thôi mà cũng khiến Laville hạnh phúc.

Cứ ngỡ thời gian sống vui vẻ bên nhau có thể kéo dài mãi mãi, nhưng một sự việc xảy ra đã làm thay đổi tất cả mọi thứ.

Trong một lần đang ăn cơm cùng nhau, bỗng Zata nhận được điện thoại.

Là từ cấp dưới của anh.

Zata nhấc máy lên nghe, vừa nghe được một lúc bỗng sắc mặt Zata thay đổi.

Anh bật dậy khỏi bàn ăn rồi liên tục tra hỏi cấp dưới đó có phải sự thật không.

Sau khi bắt gặp ánh nhìn của Laville, Zata một tay che loa điện thoại sau đó đi ra ngoài ban công.

Vừa nghe xong cuộc điện thoại, Zata liền lấy áo khoác treo trên móc quần áo rồi lao ra khỏi nhà, bỏ mặc một mình Laville đang ngồi bần thần trên bàn ăn đợi anh quay lại.

Zata bỏ đi đến sáng mới trở về nhà.

Dáng vẻ anh trong vô cùng mệt mỏi, hai mắt gần như rũ xuống đến nơi.

Laville đang dọn dẹp nhà cửa nghe thấy tiếng động liền chạy ra để đón Zata " Anh về rồi sao ?

Trông anh mệt mỏi vậy, để tôi dìu anh vào giường nhé."

Laville chỉ vừa chạm đầu ngón tay vào tay Zata liền bị anh giật phắt ra " Không cần, để tôi tự vào."

Nói rồi Zata lảo đảo bước vào phòng ngủ sau đó đóng sầm cửa lại.

Laville đứng im trước cửa nhà, nắm chặt bàn tay bị Zata hất ra đau điếng.

Chưa bao giờ Laville thấy Zata lạnh lùng như thế, từ lúc sống chung cậu chỉ thấy anh tức giận một lần duy nhất, nhưng lần đó cũng không quá đáng đến mức này.

Dù tay rất đau nhưng Laville chỉ nghĩ về Zata, cậu lo lắng rằng công ty anh có chuyện nên Zata mới hành xử như thế.

Những ngày sau đó, Zata thường xuyên ra ngoài sau đó sáng sớm mới trở về.

Có những lần anh đi hai ba ngày sau mới trở về.

Lúc anh trở về lúc nào cũng là dáng vẻ mệt mỏi.

Cơ thể mệt mỏi cộng thêm tâm trạng không tốt khiến tính tình Zata thay đổi.

Anh nóng nảy với mọi thứ Laville làm, chỉ một hành động không vừa ý Zata lại trách móc cậu.

Nhưng Laville cũng không dám phản bác lại, cậu lo cơ thể Zata bị bệnh nên anh trách móc gì cậu nhận đấy, dù đó không phải lỗi của cậu.

Laville nghĩ rằng thời điểm này Zata đang gặp chút rắc rối, chỉ cần nhường nhịn anh một tí thì Zata ấm áp ngày trước sẽ quay trở lại.

Cho đến một hôm Zata trở về trong trạng thái say khướt.

Anh lạnh lùng mở cửa phòng Laville sau đó ngồi đè lên người cậu.

Laville đang ngủ bị tiếng mở cửa làm giật mình, vừa kịp ngồi dậy thì lại bị anh ấn xuống giường " Zata à...anh sao vậy..."

Zata không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Laville bằng ánh mắt sắc lạnh.

Ánh mắt ấy đáng sợ đến nỗi khiến Laville run lẩy bẩy.

Hai tay Laville bị Zata ấn chặt trên đầu giường, cậu càng cố giãy thì càng bị anh siết chặt hơn.

Giọng Laville run rẩy cố trấn an Zata " Za...Zata...anh mệt quá đúng không ?

Hay là...tôi đưa nha về giường nghỉ ngơi sau đó nấu bát canh giải rượu cho anh nhé...Anh mau bình tĩnh lại đi..."

Nhưng một lời của Laville cũng không lọt tai Zata.

Anh điên cuồng lột sạch đống quần áo trên cơ thể cậu, để lộ ra dáng người gầy nhom.

Zata ngắm nhìn cơ thể Laville sau đó chậc một tiếng " Sao lại gầy như thế này...rõ ràng đã cho cậu ăn đầy đủ rồi cơ mà..."

Sau đó Zata cúi xuống liên tục gặm mút cơ thể Laville.

Cách hành xử của Zata khiến Laville sợ hãi, hành động của anh khiến cậu nhớ lại đêm hôm đó.

Hàng loạt kí ức kinh tởm lại ùa về trong đầu Laville khiến cậu kinh hãi.

Laville không ngừng giãy giụa cầu xin Zata hãy buông tha cho mình, nhưng Zata lúc này như con thú khát tình vồ vập lấy cơ thể cậu.

Từng cái chạm của Zata khiến Laville rùng mình, cậu nhớ lại cảm giác lúc bị những tên ở quán bar cưỡng hiếp.

Mỗi khi nhớ kí ức bi thảm ấy, bụng Laville lại cảm thấy bồn chồn, sau đó là cơn buồn nôn trực trào nơi cổ họng.

Dù đã điên cuồng giãy giụa, dù đã cầu xin đến mức khàn cả giọng, nước mắt thì đã chảy dài ướt đẫm gối nhưng dường như Zata vẫn không có ý định dừng lại.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 9


Zata tháo cà vạt sau đó buộc tay Laville với thành giường.

Hai chân cậu bị anh ngồi đè lên nên không thể giãy giụa nổi nữa, Laville nằm im mặc cho Zata lạm dụng thân thể mình " Haaa...mịn thật...y như con gái vậy..."

" Đến cả cơ thể nhỏ nhắn này cũng giống..."

Zata di chuyển tay xuống dưới liền đụng vào cái đó của cậu khiến anh hơi khựng lại " A cậu cũng có cái đó mà nhỉ ?"

" Anh say quá rồi đấy...làm ơn dừng lại đi..."

" Không sao...chỉ cần cái này là đủ..."

Zata trực tiếp bỏ qua lời cầu xin của Laville mà cho tay vào chọc ngoáy bên trong cậu.

Laville bị bất ngờ hơi rướn cơ thể mình lên tạo thành đường cong hoàn hảo.

" Đẹp thật...bên trong cũng ấm nữa...tôi muốn đặt cái của mình vào trong đây..."

Zata nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể Laville khiến cậu bị kích thích.

Lần trước bị như vậy nhưng cậu không hề có cảm giác này mà chỉ có sự kinh tởm, vậy mà Zata động chạm cậu lại không ghê tởm đến mức như thế, thậm chí còn có chút thoải mái.Hay do cậu yêu anh nên mới có cảm nhận như vậy ?Zata trực tiếp nhét vào bên trong, Laville bị đau bất ngờ phát ra tiếng.

Zata nhìn gương mặt Laville rồi lầm bầm :" Nếu mắt cũng giống nữa thì tốt quá...giá như cậu là con gái..."

Laville nghe thấy lời nói của Zata khiến cậu chạnh lòng.

Vậy anh không thích cậu vì cậu là con trai hay sao ?

Vậy anh đang làm trò gì với cậu vậy ?

Laville khó chịu đẩy cơ thể Zata ra khỏi người cậu rồi vừa khóc vừa nói :" Anh nhìn kĩ đi tôi là con trai đấy.

Nếu anh thích con gái sao lại làm loại chuyện này với tôi ?"

Rượu khiến đầu óc Zata choáng váng nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra giọng nói của Laville.

Zata mơ màng nhìn kĩ lại mặt Laville một lần nữa, sau đó chép miệng " Chậc...đúng thật...cậu không phải cô ấy.

Cô ấy không có cái giống của cậu, mắt cô ấy cũng khác mắt của cậu..."

Vừa nói xong Zata liền lật ngược người Laville lại " Như thế này mới giống..."

Sau đó Zata từ từ ra vào bên trong cậu.

Laville đau nhưng không thể làm gì vì cơ thể cậu đã bị anh chế ngự.

Nước mắt Laville chảy dài ướt đẫm cả gối.

Laville đã quá mệt mỏi với việc phải phản kháng rồi, muốn làm gì cơ thể cậu Laville cũng mặc kệ.

Vì cơ thể cậu đã bị vấy bẩn, có chống chế để giữ lại chút sự trong sạch cho bản thân thì cũng chẳng cần thiết.

Zata điên cuồng thúc vào bên trong Laville, đến khi đạt đến cực khoái liền bắn hết vào bên trong cậu.

Zata mệt nhoài nằm đè lên người Laville sau đó miệng anh lầm bầm " Myra..."

Laville nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng Zata, cậu từ từ nhấc anh ra khỏi cơ thể mình, lau qua một lượt người Zata, đắp chăn tử tế lại cho anh rồi đi ra khỏi phòng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Laville ra ban công đứng, trên người cậu chỉ khoác một tấm áo choàng tắm mỏng manh.

Tỳ tay lên lan can, Laville lặng nhìn bầu trời đen kịt trước mặt.

Cậu thở dài một hơi " Myra sao...Zata yêu cô ấy à..."

Gió lạnh từng cơn thổi qua người Laville khiến cả cơ thể cậu run lên vì buốt.

Laville cố giữ ấm bằng cách rít từng điếu thuốc lá để cho làn khói đi vào trong cơ thể.

Hiện tại Laville đang rất buồn.

Cậu yêu Zata và cậu biết có lẽ trong lòng Zata đang có người khác.

Vậy cậu biết làm như thế nào đây ?

Có lẽ nên buông bỏ đoạn tình cảm này và rời đi trước khi quá muộn.

Laville cứ đứng lặng lẽ ngoài ban công như thế cả đêm.

Cậu không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, điều duy nhất bây giờ Laville muốn là ở một mình.

Zata đang ngủ bất chợt tỉnh giấc.

Anh từ từ ngồi dậy thấy đầu đau nhức vô cùng.

Đang xoa xoa huyệt thái dương, Zata bỗng chợt nhớ lại việc tối qua bản thân đã làm với Laville " Mẹ kiếp...mày vừa làm cái gì vậy ?"

Zata lẩm bẩm trong miệng.

Anh vội vàng đứng dậy mặc quần áo sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Vừa bước ra khỏi phòng Zata bắt gặp hình ảnh Laville đang đứng ở bếp nấu đồ ăn sáng cho anh, khiến anh cảm thấy hơi nghẹn lòng.Zata từ từ bước gần đến chỗ Laville rồi nói :" Laville...chuyện hôm qua...cho tôi xin lỗi.

Là do tôi say quá.

Cậu không sao chứ ?"

Laville chỉ im lặng không nói gì.

Cậu không muốn nhìn mặt Zata lúc này.

Zata thấy Laville im lặng thì hơi hoảng sợ, liền đứng trước mặt Laville, 2 tay ôm lấy mặt cậu xem xét một hồi :" Trông cậu nhợt nhạt quá rồi này, là do tối hôm qua đúng không ?

Cho tôi xin lỗi đi mà, lỗi tại tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu cho đến khi cậu khỏe lại nhé."

Laville có hơi bất ngờ.

Lâu lắm rồi cậu mới thấy lại dáng vẻ quan tâm mình của Zata.

Laville hơi mỉm cười :" Tuỳ anh..."

Thấy sự đồng ý của Laville, Zata phì cười rồi xoa đầu cậu :" Vậy là cậu đồng ý cho tôi chăm sóc rồi đấy nhé.

Đi ra ăn sáng thôi nào."

Nói rồi Zata cầm luôn hai đĩa thức ăn trên tay Laville rồi đặt lên bàn.

Zata quan tâm Laville như thế này lại khiến cậu động lòng.

Mặt Laville đỏ bừng bừng.

Thế này thì làm sao Laville có thể buông bỏ tình cảm của mình dành cho Zata được. ( Sr mn dạo này tui bận ôn thi nên ra chương mới hơi lâu.

Với lại bí quá nên tui sủi để nghĩ thêm cốt truyện =))) )
 
Back
Top Bottom