Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Yêu! Tôi Hận Em...

Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 11



Tận đến lúc có tiếng đổ vỡ lớn ở tầng dưới... Cậu mới sực tỉnh....

Thấy vẻ mặt sợ hãi... đ*ng q**n ươn ướt của cái thằng vừa định h**p... Nhầm! Giết mình.... Rồi thấy bỗng mắt nhìn được bình thường... thì hiểu chuyện..... Khẽ cười... môi nhếch lên 2 cm.

" Lại đây anh mày bảo này... ấy.... Đừng chạy nào cưng..."

" Cút... cút!! Tránh xa tô-"

" Bốp "

" Ựa"

Khổng Sơ Minh nhanh chóng tung cước vào gáy c* cậu..... Chậc... Gục luôn kìa.....không biết nó có ngất như trong phim hay... gãy mọe cổ rồi ngủ ngàn thu không đây..... mà có khi thế lắm... thường thì dùng tay chặt... Mình cho nó hẳn một cái giò cơ mà.... Ế mà kệ đi a...?

Bất quá... theo trực giác... Cậu biết hắn đang ở tầng dưới.... Chậc chậc!!!! Làm sao bây giờ đây!!!???? Cứ thế này mà xuất hiện trước mặt hắn haaaa!?...... Không! Không bao giờ à nha!!!!!!

Cậu nghe thấy tiếng giầy cộp cộp trên nền..... Chết rồi..... Tiếng ngày càng gần........

Đồ chết tiệt! Lúc cần không đến! Lúc ứ cần đến là sao hả!!??? Giờ thì chết rồi!! ban đêm còn nói là mơ chứ ban ngày thế này!!!!!!!!!!!

Thịch... thich.... thich... Tim cậu đập loạn....

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tôn Tử Dạ.... chẳng hiểu sao... hắn có một linh cảm rằng... Sơ Minh ấy... đang ở rất gần đây......

... Ahahaha.... Lại bị ảo tưởng quá độ rồi sao..... Nhưng mà... vẫn à hắn di chuyển thật nhanh đến căn phòng ấy....

Sơ Minh.... Sơ Minh......

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _

Khoảng cách 1m........ 50 cm...!!!! Ôi ô!!!! Làm sao đây!!!???

_ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _

" Rầm!"

Chính xác là hắn dùng chân để đạp bay cái cửa phòng.... Cơ mà.......

Trong phòng vắng tênh..... Chỉ có một xác thanh niên đang nằm vật trên nền... chờ đã...

Hắn cúi đầu nhìn kĩ gáy " nạn nhân".... Chính xác... Sơ Minh ở đây!

" Triệu Tự kiểm tra camera ngôi nhà này cho tôi!... Không cần! Chỉ cần cái phòng này thôi!"

________________________________________________

Cậu lúc này ở đâu!?

Chính xác là đang lấp lửng trên cành cây! hả!? Sao lại là cây!?

Chính xác là cậu nhảy từ cửa sổ tầng 3 xuống... Cậu tính sẵn rồi!! Cái cây này đỡ nếu trượt thì chết thẳng cẳng khỏi lo gặp hắn! Nhưng mà 90% là vẫn thành công mà!

May quá đê! Mình tính toán như thần mà!!!

" Sơ.... Minh đấy hả?"

Cậu giật bắn!!!! Đứa nào biết tên mình hay vậy!!!??...... Cậu khẽ liếc mắt....... May quá méo phải hắn a!

" Sơ Minh đúng không?"

"................"

" Cái mặt thớt kia của mày giấu đâu cho khuất? Bơ nhau à?"

....... Cậu đã định bơ tên này cơ mà..... Cứ dông dài thế này! Khéo bị lộ mất!

"...... Ờ.... Cơ mà... quen nhau à?"

Một cái dép lào bỗng từ dưới phi lên như tên lửa! Cậu vội nhảy xuống! Đậu! Cao thủ phương nào đâu a!? Chơi tiểu lí phi đao... à dép cơ à!?

" Bố đây" - Cậu trai gỡ kính mát ra - " Mạnh Dực"

_____ _ _ _ __ _ __ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _

" Thưa sếp.... Phòng này không cài camera... Mà... camera chỉ ghi lại cậu này bế Sơ Sơ thôi... Không có sự xuất hiện của Sơ Minh"

....... Không thể như vậy... không thể được... Chỉ là tia hy vọng mong manh thôi... tôi vẫn tìm em!

Hắn đang tính tự mình kiểm tra toàn bộ khu vực này 1 lần nữa thì bị công việc réo gọi nên cũng chẳng nán lại lâu.

" Các cậu kiểm tra toàn bộ khu vực này cho tôi! Tìm Sơ Minh!"

" Vâng thưa sếp!"

Thấy hắn đi đã xa.... Mấy bạn nhỏ tay sai tụm lại xì xào.

" Ế!? Tóm lại tìm Sơ Minh hay Sơ Sơ đây!?" - Bạn nhỏ kính đen 1.

"..... Chắc là Sơ Sơ đấy.... Thì bao nhiêu lần tìm Sơ Minh có thấy đâu!" - Bạn nhỏ kính đen 2.

" Tìm cái con mèo ú Sơ Sơ đi! Có khi sếp lỡ miệng thôi!" - Triệu Tự cũng phát mệt!

________________________________________________

Cậu rụt rè bước vào nhà Mạnh Dực... Nói với tôi là bạn bè toàn là đứa trá hình nhà nghèo đi!? Cả cái tên Tử Dạ lẫn Thiên Ngự! Bây giờ là đến lượt thằng này! Tụi mi nói với ta rằng nhà các mi rất có điều kiện sẽ chết đúng không!? Biết vậy khi xưa vay thằng này 1 đống tiền rồi qua Mỹ bùng luôn một thể có phải hay hơn không!?

" Này, tao tưởng mày đi Nhật với bồ nhí mà?"

Mạnh Dực thả cơ thể rơi tự do lên ghế sô pha to oạch.... ngán ngẩm.

" Đứa nào nói thế?"

" Thiên Ngự"

" Tát chết mợ nó đi!"

Cậu sáp sáp lại gần, cẩn thận dò hỏi.

" Ơ thế không phải thật à? Bao dưỡng tao đi a?"

" Trừ phi mày là mèo...."

" Nếu tao là mèo mày sẽ bao dưỡng đúng không?!!!!!"

An Mạnh Dực lập tức nhéo nhéo hai cái má của cậu.

" Mày ngớ ngẩn hả? Cơ mà sao tự nhiên xuất hiện thế?"

Cậu nuốt khan một ngụm....

" Thì... Mày... nghe tao kể này... đừng có sốc nhá..."

20 phút trôi qua....

Mạnh Dực lộn cái bàn! Đúng là lật luôn cái bàn lên!

" Hừ hừ! Tao đang điên tiết với thằng Thiên Ngự thì mày lại đến đây truyền đạo hả!? Mày đùa tao à? Nói thẳng là mày muốn tránh mặt Tử Dạ luôn đi! Dám xúc phạm loài mèo!?"

Cậu khóc không ra nước mắt! Sống chết bàm đùi Mạnh Dực....

" Tin tao đi mà!!!............ Tao là mèo thật đâ---" " Phốc"

Một làn khói trắng tỏa ra..... Cậu biến mất.... xuất hiện trước mặt Mạnh Dực là... chó hả?..... Mà chờ đã.... mới có 1 giây thôi mà thằng Sơ Minh đâu mất rồi!? Ảo thuật à!?

" Ngao~ Ngaooo~" - Cậu đi đến dụi cái đầu nhỏ vào chân Mạnh Dực.

" À nhớ rồi.... Chó của Sơ Minh,,,, hừm... dễ thương ghê!... Hừm... theo kiến thức chuyên cày đam của mình thì..."

Nựng Sơ Minh trên tay... Mạnh Dực hí hửng gọi điện đến số của hắn.

" Đây nhá! Giờ thì cho tao con mèo nhà mày đi!"

"........ Không bao giờ!"

" Há há!! Tao là tao thích con mèo này rồi nhá!"- Mạnh Dực dừng lại một nhịp - " Nhưng mà tao biết con mèo này thích ở với tao hơn MÀY!"

" Tý tao đến đón Sơ Sơ"

" Ooh! Sơ Sơ cơ mà ~" - Mạnh Dực híp mắt nhìn Sơ Minh - " Đừng nói với tao là mày cố ý đi!?"

" Hả?"

" Không có gì, đến nhanh nhanh cái.... Tao cho mày biết cái này"

....... Cậu tối mặt... Theo Mạnh Dực là quyết định sáng suốt hay lối tắt đến gặp tử thần!?

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

[ Ngoại truyện: Chào, Tôi là Thiên Ngự.

Tôi chẳng biết sao... hiện tại lại bị tên này dồn vào tường cả.....

Nhớ là sáng nay tên này mới chuyển đến trường này thôi..... Mình chỉ là lỡ tay tát cho thằng này 1 phát.... Nhỡ chân dẫm lên bụng nó 1 cái.... xong lỡ lời chửi :" Thằng b**n th**!" Thôi mà a?... Không lẽ chỉ vậy thôi mà nó muốn giết mình!?

" Mạnh Dực à! Anh yêu em!!!"

" Bốp "

Vũ Thiên Ngự ăn một tát... à đâu! Tổng cộng là 2 tát 2 lên gối trong ngày! Nhưng mà Ngự không có bỏ cuộc nha! Mỹ nhân nghìn năm có một thế này! Không nhanh tay là chấm hết!

" Tôi đếm đến 3 có bỏ ra không hả?... Ông đây đang rất là bực à nha!"

" Trả lời anh đã!!!!" Nguồn :

..... Đệt.... cái đối thoại này quen quen... À... Vừa điên tiết với thằng Tử Dạ xong giờ là thằng này à?

" Tôi thẳng 100% sữa tươi con bò cười, có bỏ ra không đây?"

Khóe môi Thiên Ngự khẽ nhếch lên......

" Chào! Tôi là Thiên Ngự!" - Bỏ lửng câu nói, Ngự dùng một chân chèn g*** h** ch*n cậu để tránh bị dính cước - " Và, anh sẽ bẻ cong em!"

..... Rất nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại vụ này.... Mạnh Dực rất muốn phi đến đá cho bay răng cái khuôn mặt đang cười ngu ngu trước mặt mình!

" Tôi hối hận rồi!"

Thiên Ngự tay đang kẹp thuốc lá ngồi thành giường... đứng hình.

" Thì lúc đó em vẫn là đá cho tôi 1 phát phải vào viện 1 tuần đấy thôi!"

" Tôi hận lúc đấy không đạp cho cái chuym của anh nát luôn đi!

" Em ác!.. Hắc hắc.... Nát cái này thì.... ai thỏa mã-"

Tiếp đó là tiếng la hét của cậu thanh niên trẻ tuổi }

________________
 
Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 12



{ LẠI MỘT MÙA XUÂN. ( Hoàn )

Khổng Sơ Minh vốn chịu lạnh thiệt là kém! Hầy! Lại đang chui rúc ở ổ chăn sống chết không bước xuống giường nửa bước.

" Mùa xuân cái gì!? Khác quái gì đông đâu!?"

Tôn Tử Dạ run cầm cập chạy như chó rượt rồi thì điêu luyện nhảy tót vào ổ chăn ấm áp..... Ôi ~ Cảm giác này đâu gì sánh bằng nha~

Sơ Minh cau mày, đạp đạp cái cục mỡ Tử Dạ ra.

" Lạnh thế! Anh như xác chết! Biến ra!"

" Ơ kìa ơ kìa... Đừng ruồng bỏ anh chứ!!!"

Cậu mở cái túi Tử Dạ vừa đem vào.... vừa nãy là đạp nhè nhẹ... Cơ mà lần này là đạp 1 phát chết luôn!

" Cái thằng kia! Mi mua về cái gì đây!?"

Tôn Tử Dạ vừa ấm được một lúc bị đạp ...lăn xuống, nền nhà cứng ngắc không thương tiếc truyền cho anh cái lạnh giá....... Hắn nhanh chóng lấy được động tác quỳ gập đầu....

" Thứ lỗi..... cẩu nô tài vô dụng.."

Nhìn Ba con sói..... Khổng Sơ Minh nuốt không trôi nổi cục giận... Hừ!

" Ta hỏi nhà ngươi mua cái thứ đồi trụy này về làm gì!?"

".... Em nhìn kĩ đi... Anh chỉ mua mì thôi mà... cái đó..."

" Sao!?"

" Cái đó.... cái đó..... là... Mạnh Dực nhét vào tay anh...."

" Ừ ừ...... tao tin mày mà... ừm... đâu ai lại hại bạn nhỉ... ừ ừ..." - tắt điện thoại, Sơ Minh bẻ ngón tay răng rắc.

" Bốp" - " Á"

Lại một mùa xuân nữa.... chưa được.... động đến cúc hoa nhỏ của Khổng Sơ Minh....... A..... Có tiểu thụ ngạo kiểu thật là khổ aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!! Trời xanh có thấu được tâm tư con không!?}

_______________________________________________________________

" Ngao~" ( Mày nhìn tao làm cái gì a?)

"...... Ra là mày đúng là mèo thật"

" Ngao~ Ngao~" ( Tao đã nói rồi mà)

.... Ế mà chờ đã..... Nó mời hắn ta đến đây làm gì a?.......

" Mày không biết chứ công ty Thiên Ngự đang nợ Tử Dạ một món nợ đấy... Hừm... Tao là tao đang nghĩ nên lấy mày đem bán trả nợ không đây..."

" Ngaoooo!!! Ngáo Ngáo!!!!"( Không được aaa!! Không thể bán đứng tình bạn à nha!!!)

" Bất quá, tình bạn và tình yêu..... Tao vẫn là chọn tình yêu mày ạ"

...... Tình bạn.... Tình yêu..... Tình bạn.... Tình yêu.... Cái đầu mèo nhỏ hiện lên hình ảnh cậu và tên Phi Ngự c*̀ng ngồi lên hai bên c*̉a 1 chiếc cân. Ngay lập tức Mạnh Dực đi đến 1 sút đá bay cậu thẳng tới chỗ hắn!!! Vậy là bên Thiên Ngự lập tức trùng xuống, xong Mạnh Dực lại ngồi thế vào chỗ cậu!!! 2 bên chiếc cân lại cân bằng!!

Ôi ô tình bạn c*̉a tôi ôi ô.... Ahuhuhu trái tim này vỡ nát rồi... Nát rồi... Cánh hoa úa tàn...

Cậu mải mê chìm đắm trong bể tự ngược mà không để ý Tử Dạ đã xuất hiện ở đây từ lâu. Nhìn cái biểu cảm thốn đến tận rốn, hai tay ốp lên má mà cái môi bất đắc dĩ chu ra.... Xong hết ngồi lại lăn lăn ra nền... Lăn lăn xong đập " cộp " cái đầu nhỏ... vào tường đau thấy cha mẹ kêu vài tiếng ngao ngao thì... Rút kinh nghiệm chuyển hai tay giữ chặt đầu rồi lăn a lăn ~

Thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà!

" Đấy, đáng yêu chết người như vậy tôi cực thích, cho tôi đi"

Mạnh Dực phát biểu 1 câu làm cho mèo bự đang lăn c*̃ng phải bất động tại chỗ .... Từ từ quay đầu lại.... Hai mắt mở to thao láo! Miệng run cầm cập... hết sức kinh hãi!!!!

" Chẳng có lí do gì để làm vậy"

" Có chứ"

" Có gì!?"

" Mèo ú muốn tránh xa nhà ngươi"

" Đừng suy diễn vớ vẩn"

" Sao không làm phép thử?"

" Tốn thời gian" - Tử Dạ đi đến vươn hai tay tính bế lấy cậu, thì bị Sơ Minh không thương tiếc gạt phắt ra.

Mạnh Dực khoanh hai tay dựa tường vô c*̀ng đắc ý.

" Ngoan.. Sơ Sơ về nhà nào..." - Hắn kiên nhẫn vươn tay ra 1 lần nữa.

" Ngao!! Ngáo ngao ngaoo!!!"( Không a! Theo anh về tôi chết lúc nào không biết!!!)

Cậu đưa tay ra chuẩn bị gạt tay hắn thì lập tức bị hắn bắt lấy khống chế rồi khóa cứng trong vòng tay rắn rỏi mạnh mẽ. Nguồn :

Sơ Minh tức tối, mặt đã bựa mông sau khi nhăn lại thì bội phần bựa mông!

Hắn ghé miệng sát tai cậu.... Bất thình lình dùng môi mím giữ lấy 1 góc tai mèo mong tang.

" Ngao ngáo ngaooooo!!!!!!"( Mụ nội nhà miiii!!!) - Cậu theo phản xạ giương vuốt mèo thì... giương không nổi vì bị hắn giữ chặt hay chân trước 2 chân sau luôn!!! .... đành bất lực nhắm nghiền mắt chịu đựng cái cảm giác tê tê ngưa ngứa truyền đến.

Hắn phi thường mê luyến cái cảm giác mềm mềm mát mát ở môi, cứ vậy mà lưu luyến không rời. Còn mèo ta thì.... chuyển từ chán ghét sang thích thích..... Mặt phi thường phởn phởn.

" Tôi nói, hai kẻ các ngươi bày ra cái cử chỉ như vậy để mù mắt thiên hạ sao?"

Tôn Tử Dạ ngưng lại.

" Tôi về"

Mạnh Dực đi đến bắt lấy tay hắn.

" Chậm đã" - Sau đó chuyển ánh mắt đến Sơ Minh - " Giờ mày dãy nảy chứng tỏ chán ghét gã này, tao liền nhận nuôi sủng mày lên trời, nếu không tao mặc xác mày bị hành chết!"

Cậu như mở cờ trong bụng!!!! Yeahhhhh thoát khỏi tên Tử Dạ ngu ngốc này thì còn gì bằng!!!!! Tháng ngày hạnh phúc đã đến bên con~ Và mùa xuân biết em biết em lỡ trao 1 món tiền~ Xong bị bùng~~~~

Đang muốn giãy thì cậu nhận ra... Đạo lực c*̉a hắn mạnh hơn... Phát đau! Ai oán ngước lên liền bắt gặp ánh mắt hỗn loạn c*̉a hắn. A... Phải chăng cậu quá vô tâm đi!? Cậu chính là kẻ hiểu hơn ai hết mức độ cô đơn c*̉a hắn, vậy mà còn muốn rời xa hắn? Trách hắn đối đãi mình không nên hồn... Nhưng mà đó giờ hắn đã hầu hạ ai ngoài cậu chưa? Vụng về nhưng mà từ chân tâm!

Hắn căn bản là không cho cậu quyền động đậy. Việc Sơ Minh rời xa hắn đã để lại nỗi đau tột c*̀ng và chứng sợ cô đơn ở hắn... Hắn giờ đây sợ mất đi mọi thứ xung quanh... Đặc biệt là con mèo nhỏ này, mặc dù nhìn đến nó là hình ảnh Sơ Minh lại hiện lên giằng xéo trái tim hắn đến rỉ máu nhưng mà, hắn chính là muốn như vậy. Hắn muốn con mèo này khắc thật sâu Sơ Minh trong lòng hắn, muốn nó ngày ngày ở bên để cho hắn cảm giác Sơ Minh vẫn bên hắn, muốn nó chờ đợi mình không quản đêm muộn, muốn mèo nhỏ lại 1 lần nữa đem đến cho hắn cảm giác ấm áp khi được quan tâm là như thế nào. Hắn chính là khao khát như vậy.

" Ui ui, người thì ích kỉ giữ mèo không cho nó động đậy, trong khi mèo c*̃ng chẳng buồn động tay chân. Tình yêu nhân thú sâu nặng nhẩy? Mạnh Dực đây đành bó chân"

Tử Dạ sửng sốt, đúng là Sơ Minh không hề động đậy!! Nó có thể ra miệng cạp hắn 1 cái nhưng mà nó không làm!! Sơ Sơ không ghét hắn!

" Hây, Tử Dạ mi vui cái gì? Mèo đâu có hiểu tiếng người, nó mà hiểu thì mi cứ mơ đi!"

Mặc kệ Mạnh Dực nói vậy, hắn vẫn không vơi đi niềm vui.

_________ _________ ___________ ___________

" Sếp, không tìm được chó.... À mè----- Oaaaa ngài tìm đâu ra hay vậy?"

Tử Dạ mặt ngoài là lạnh như tiền âm phủ nhưng mà thẳm trong thâm tâm là vui như mở hội.

Này Tử Dạ? Phải chăng hắn đã quên đi việc tìm kiếm Sơ Minh đi!!??

Mèo ba tư béo nụ thì say ngủ trong vòng tay hắn, được nựng trong vòng tay trai đẹp thì đứa nào chẳng muốn ngủ cơ chứ? Đặc biệt đây là vòng tay c*̉a ai? c*̉a hắn!

Tổng kết lại, cậu không còn e ngại cái kiểu chăm sóc bá đạo c*̉a hắn, ngược lại còn vài phần tín nhiệm. Ở bên hắn ấm áp an toàn, hơi liều mạng nhưng tội gì không ở? Ăn sung mặc sướng ngu gì không ở? Không phải đau đầu học hành ngu gì không ở? Coi như đây là cậu chuộc lỗi với hắn đi, tâm can buông lỏng tội gì không ở bên?

" Tao biết cuối c*̀ng mày vẫn muốn chung 1 chỗ với hắn" - Lời nhắn nhủ c*̉a Mạnh Dực cứ lảng vảng bên tai cậu.

____________________________________________
 
Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 14: Kết thúc



.... WHAT THE HELL!!????

" Anh đang tìm Sơ Sơ... con mèo đó hả?"

Tử Dạ không nói gì, ngầm khẳng định.

" Anh... không cản tôi?"

Tử Dạ không nói gì, ngầm xác định.

Ấy là hắn đã vô tình phi thẳng con dao sắc nhọn cắm thật sâu lên tim cậu.

Cậu cười khẩy vẽ lên nét chế nhạo bản thân. Ai mới là kẻ sau cùng không thể dứt đây!? Là ai? Ai?

Là cậu! Chỉ riêng cậu thôi sao? Chỉ mình Khổng Sơ Minh tôi lưu luyến sao?? Hahahaha.... Buồn cười quá... hahaha.. Sau cùng cái kẻ đá người, kẻ tìm trăm phương ngàn cách tránh xa người, nay lại muốn người giữ mình.

Thực xàm!

Đưa tay che ngang miệng kìm nén nỗi nghẹn uất. Cậu loạng choạng bước ra ngoài.

Thật khéo, mưa rơi, mưa rơi mới thật hợp tâm người! Mưa ấy, từng hạt nặng trĩu đổ như thác chảy đè nặng đôi vai gầy của Sơ Minh. Mưa vô tình làm ướt áo ai.

Ngửa đầu lên nhìn bầu trời đã sớm chuyển đêm. Há miệng đỡ lấy từng hạt mưa, mưa ấy, theo thế nhẹ chảy trong thanh họng của cậu, mưa chát như muốn ướp mặn lục phủ ngũ tạng của cậu!

Mưa ấy chỉ là hạt nước hay tảng đá vậy!? Nó nhấn mạnh vai cậu xuống. Hai đầu gối đập mạnh xuống gạch men vỉa hè lẻ loi vài bóng người.

Hắn, đã đúng như ý cậu, quên cậu rồi, không còn luyến tiếc cậu nữa đâu, quên cậu thật rồi!! Ây, đừng nhìn tôi như thằng bệnh vậy? Tôi quỳ giữa trời mưa này để không ai biết tôi khóc? Được chứ?

Người mềm nhũn, cậu nằm xuống, áp tai lên nền gạch... Hầy, đó giờ chưa nhồi cái gì vô bụng... đói chết ta! Au au... bụng cậu như sôi tỉ độ. Tim cậu đó giờ còn nghĩ nó ngưng đập rồi đó, nhẹ đưa tay chạm lên ngực trái, à, vẫn còn đập, vẫn đau nhưng đau quá chẳng còn cảm nhận nổi.

Mưa mặn thấm ướt từng thớ thịt, mưa lạnh ăn mòn từng lớp da. Lạnh quá, thân lạnh, tim lạnh.

Phải chi khi đó mình đủ tự tin đối mặt với hắn, nói hắn nghe tất cả, liệu có thể chứ?

Không có khả năng, quên rồi, hắn quên rồi.

Mình không muốn hại hắn nữa đâu...

--------- -------- --------- -------- --------- -------

Cảm nhận được cơn đau ập đến, đưa tay áp lên trán mình. Nóng quá, sốt mất rồi!!

Đang tính ngồi dậy thì một vật nào đó đè nặng lên ngực cậu... nó đang cựa quậy!

" Ngao~"

" Tử Dạ?"

Hắn cười khì khì, vươn tay chạm đến gáy cậu, theo đó nhẹ đưa cậu áp vào lồng ngực mình. Tay kia vòng qua eo, giữ chặt lấy cậu. Dúi mũi cọ cọ bên cần cổ trắng ngần kia.

Cậu có hơi bất ngờ, tay dơ lên tính đẩy hắn ra lại ngập ngừng khựng lại, đặt trên tấm lưng rộng rãi kia.

" Anh... cút đi!"

Hắn lại cười khì khì.

" Anh là cẩu a!"

Tử Dạ xiết tay chặt hơn, nhưng không quá dùng sức, sợ cậu đau.

" Em là mèo"

Cậu bất động một chút, lại thở phào, trời ạ. Sớm muộn cũng biết thôi mà.

" Giờ thì sao đây?"

" Nuôi Sơ Minh của anh thôi"

Cậu giận hờn cong ngón tay làm điệu cào cào lưng hắn, phụng phịu rúc sâu vào ngực hắn hơn!

" Ai là người đuổi tôi để tìm con mèo Ba Tư lợn mập kia!??"

" Em tự tát vào mặt mình đấy à? ... Phì... đấy là anh ... anh không muốn chán ghét anh thêm.. không muốn đâu Sơ Minh à, anh ấy, anh muốn em tự mình trở về bên anh, anh không muốn cưỡng ép em... Anh biết Minh không thích vậy, anh để em đi, nhưng mà anh xin lỗi, ở giây cuối anh vẫn không kiềm được mình, vẫn lao ra ngoài để tìm kiếm em, thấy em nằm ngất bên đường. Anh tưởng tim mình bị hỏng mất rồi, anh điên cuồng bế em chạy 1 mạch đến bệnh viện, trong khi quên rằng mình có xe! Sơ Minh... Anh nhu nhược vậy đấy, anh ích kỉ lắm, nhưng đừng ghét anh! Này Sơ Minh..."

" Đừng nói gì cả"

Hắn câm nín nhìn cậu đang trườn ra khỏi người mình, vươn hai tay vòng qua cổ mình, cẩn thận ghé sát mặt với mình.

" Em yêu anh, xin lỗi vì tất cả"

Hắn cứ đờ ra như thế, đến khi chiếc lưỡi nóng bỏng kia chạm đến khoang miệng của mình thì mới hoàn hồn. Bất giác nở nụ cười thập phần nham hiểm, đè cậu nằm lên đệm giường mềm mại.

" Anh yêu em, mèo nhỏ, đừng bỏ anh mà chạy lung tung"

Chốc chỉ nghe được tiếng th* d*c đầy ái muội.

______ ____ ________ ________ _________ ____

Ngồi trong lòng hắn, cậu phi thường thoải mái!

" ... Không lẽ con mèo Sơ Sơ... bốc hơi rồi?"

" Nó mất rồi"

Thịch.... Sao có thể??? Mình.. mình nhập vào xác nó.. xong lúc hóa người đến nay chưa thành mèo lần nào.. sao có thể!?

" Sao anh biết?"

" Anh biết em là Sơ Sơ khi xem lại mấy đoạn video camera quay được, thấy 1 tệp bị xóa đi, may anh còn cài dạng lưu trữ ở máy tính... Thì, Sơ Sơ bị chính cái mụ giúp việc kia hại chết! Thảo nào xin nghỉ việc! Bà ta không thể tin được là Sơ Sơ còn sống... Bây giờ anh chỉ biết em ở bên anh... còn lại tất thảy thì quên đi..."

" Thế tức là... nó mất em liền... trời ơi đầu em!! Quá thiếu logic! Thế nào... thế kia... thế này....!!! Chốt! Mai anh thịt bà kia báo thù cho Sơ Sơ!"

Đang tính mở miệng phun tào thêm nữa, Sơ Minh liền bị hắn dùng môi mình đè môi cậu lại!

" Chết tiệt! Ỏ... a.. ưm..ến..."

Xa xa, vắt vẻo trên cành cây là một tiên nhân thân bạch y đang vuốt mượt mảnh tóc tán loạn trên vai.

" Ngao~"

Tiên nhân ấy nhìn con mèo béo ú đang cọ cọ chân mình, cười mỉm.

" Ta hoàn thành ước muốn của ngươi rồi, mèo tinh, giờ theo ta nào"

Sơ Sơ " phốc" một cái liền hóa thành nam thiếu niên tuấn lãng, nắm lấy tay của tiên nhân, lưu luyến nhìn về ngôi nhà đã tắt đèn kia.

Cám ơn Sơ Minh đã cứu tôi khi ấy, khoảng thời gian bên 2 người là quãng kí ức đẹp nhất khi ở trần gian với tôi.

Chắc giờ ngài đã thấu tư tình hắn khi thiếu ngài đúng không? Mèo tinh chuyên gạt người, vô tình như tôi còn thấy thập phần thương hại.

Ấy, thời điểm ngài nhận ra lỗi lầm của mình cũng là lời nguyền được hóa giải, là lúc ước muốn tôi thành sự thực.

Hai người bên nhau, đây cũng chính là món quà tôi cảm tạ ân đức hai người ban cho.

Hãy yêu, đừng hận nhau!

________________________________________________________Chính văn hoàn________________________________________

Follow để đọc thêm truyện từ tác giả.

( Tác giả thành công trút bỏ gánh nặng, cảm ơn!)
 
Back
Top Bottom