Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Yêu! Tôi Hận Em...

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,965
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
yeu-toi-han-em.jpg

Yêu! Tôi Hận Em...
Tác giả: Trang Sơ
Thể loại: Đam Mỹ, Truyện Teen
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ôn nhu thâm tình công x Tạc mao ngạo kiều thụ, người hóa mèo, vườn trường, hiện đại,ngọt, điềm văn HE,

Anh công bị thất tình vì lý do mình quá béo. Đau lòng tột độ nên anh quyết tâm trờ thành nam thần khiến em thụ hối hận. Sau này em thụ trờ thành mèo nha anh công. Toàn bộ câu chuyện được tác giả viết theo lối đan xen giữa hiện tại và quá khứ bồng bột...​
 
Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 1: Mở đầu



_______________________________________________

Khổng Sơ Minh mệt mỏi, sắc mặt trầm xuống.....

Cậu cố lết cái chân của mình ra khỏi phòng bệnh sặc mùi thuốc khử trùng...

A....... Cậu thở dài thườn thượt, ngả mình lên băng ghế gần đó.

" Cậu là Khổng Sơ Minh?"

Một người phụ nữ trung niên bước tới bắt chuyện với cậu.

" A... vâng... có gì sao?"

" Tôi là mẹ của Tôn Tử Dạ"

".............................."

__________________________________________

Đôi vợ chồng trung niên ngồi đối mặt với cậu, sắc mặt không mấy tươi tỉnh.

Sơ Minh nhẹ nhàng rót trà đưa cho hai người.

Chà.... nhìn cũng biết là đám người nhà giàu... Chậc chậc... Sao chưa bao giờ Tử Dạ kể cho mình biết bố mẹ anh ta giàu có vậy nhỉ?

Cậu niềm nở, nặn ra một nụ cười.

" Cháu mời hai bác"

Người phụ nữ xám mặt, tựa đầu lên vai chồng mình.

Người đàn ông kia đan xiết 10 ngón tay lại, cất giọng.

" Chia tay với Tôn Tử Dạ đi!"

Nụ cười trên mặt cậu tắt hẳn.

Người đàn ông tiếp lời.

" Tôi biết tình hình bệnh tật của cha cậu, với hoàn cảnh hiện tại... tôi biết cậu không thể chi trả.."

" Cháu biết!... Nếu đến đây chỉ để nói việc này thì mời hai cô chú về cho!" - Cậu giận dữ đặt ấm trà xuống.

Người phụ nữ im lặng đã lâu, lúc này mới lên tiếng.

" Cậu bình tĩnh.... Chắc cậu phải biết Tử Dạ sau này sẽ là người thừa kế của gia tộc chúng tôi... Cậu cứ thử nghĩ đi! Hai thằng con trai ở với nhau thì ra thể thống gì??!! Cậu không cần tương lai nhưng nó cần! Cậu làm ơn đi!"

" Chuyện tương lai gì gì đó cháu đúng thật chưa nghĩ đến! Nhưng chúng cháu yêu nhau thật lòng thưa cô!"

" Cậu yêu nó hay yêu tiền của nó!!!??... Ôi ôi..." - Người phụ nữ rơm rớm lệ - " ... Nếu cậu cần tiền đến vậy tôi sẽ đưa... làm ơn... tránh xa Tử Dạ nhà chúng tôi đi!"

Cậu đang tính phản bác lại thì bị lời nói của người đàn ông chặn lại.

" Cậu có một đứa em gái đang học cấp 2 đúng không? Với tình cảnh này cậu định cho con bé nghỉ học? Định cho cha cậu chết?"

".............." - Cậu cúi đầu nhìn nền nhà.......

Phải... nhà cậu đang rất khó khăn.....

Trước kia cậu cũng thuộc dạng cậu ấm cô chiêu đi.... Nhưng chỉ qua một đêm... Tất thảy đều bị đảo lộn.... công ty bố cậu phá sản... Ông còn bị người hãm hại đến thành phế nhân... lại còn bị bệnh tim..

Mẹ cậu..... Cái người nên ở bên gia đình nhất lại....nhẫn tâm dứt áo ra đi.... bỏ lại người chồng đang bệnh tật cùng hai đứa con nhỏ.....

Cậu hận!!! Hận cái người đàn bà đó đến xương tủy! Còn chút tiền họ hàng gửi đến để giúp đỡ gia đình mà mụ ta cũng cuỗm sạch!!! Cái gì mà :" Mẹ đi mua băng vệ sinh, lát sẽ về.."

Con khỉ!!! Băng băng cái sịp!!! Mua băng vệ sinh mà mất tận 5 năm à?? Mụ bò sang Châu Phi để mua hả? !!! Ta hận! Hận! Đừng bao giờ ta tin vào phụ nữ các người!

Thế đó, cậu chính là trụ cột của cái gia đình này! Cái gia đình này không cần mẹ!!

Hằng ngày cậu đi làm thêm sau khi tan học, được ngày nghỉ duy nhất cũng đi làm thêm... cậu tranh thủ từng giây từng phút để đi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống này...... Tất nhiên là cậu cũng nỗ lực học rất nhiều để giành lấy cái học bổng để học tiếp chứ!... Nhưng mà... trường cậu đã bắt đầu cấm đi làm thêm... cũng chẳng nơi nào nhận người làm không có bằng tốt nghiệp cấp 3.... mà tiền chữa trị cho bố cậu ngày càng nhiều..... Nếu dừng điều trị thì.....

Chỉ vì cái hoàn cảnh đáng thương của cậu, nên cậu cũng chẳng có mấy bạn bè....

Cho đến khi cậu gặp Tôn Tử Dạ - Ánh sáng đời cậu.... Hắn ta là người đã cứu vớt cậu khỏi cái đầm lầy đen tối của cuộc sống này.......

Cám ơn.....

__________________________________________________________

Gió thu nhẹ bay trong tiết trời thanh nhã~

Dưới ánh dương tà....

Bóng hai thanh niên ẩn hiện....

" Em nói sao?" - Cậu thanh niên mập mạp, trắng nõn.... hai má phúng phính không tin vào tai mình nữa...

"........ Tử Dạ... chia tay đi!"

Tử Dạ hai mắt sũng nước..... nắm lấy tay của Sơ Minh mà đong đưa nhõng nhẽo...

" Hông! Em lại đùa anh đúng... không?? Đùa không vui!"

Sơ Minh nhìn hắn thảm thương.... chua xót một trận, cậu kiên nhẫn gằn từng chữ.

" TÔI NÓI CHIA! TAY! ĐI!"

".......... Wây sừ ma?"

Là bố mẹ anh ép tôi!!!!..... Tên ngốc nhà anh!!!

"....... Vì...." - Cậu nhíu đôi mày lá liễu thanh mảnh lại... vắt óc tìm ra một lí do........

"........ Vì anh xấu đúng không?" - Tử Dạ ngưng khóc hẳn, mặt sắc lạnh đặt câu nghi vấn.

............. Cậu khựng lại.... cậu biết " Béo" là một từ thuộc sách cấm của hắn.... bất kì ai nói hắn " béo" liền chết không toàn thây.... bất quá đúng là hắn béo thật....... Đó là khuyết điểm duy nhất của hắn ta..... Nhưng cậu yêu nhất điểm này mà....

"... Đúng! Anh quá béo! béo như Trư soái! Chia tay đi!" - Cậu thầm tát mình 100 cái.

Tôn Tử Dạ nhìn lại mình..... đau đớn một hồi.... Hắn không có ngờ cậu cũng có ngày nói ra câu này... ha... thật chẳng khác nào lấy axit xát vào tim...

" Anh sẽ giảm cân! Đừng bỏ anh mà!!!!" - Tôn Tử Dạ rũ bỏ lòng tự trọng, quỳ xuống, nước dãi sụt sùi bám đùi cậu.

" Anh nhìn xem!!! Cái má phúng phính của anh" - Rất đáng yêu!!! - " ... Như kiểu là hai cái mông đắp lên mặt vậy! Tởm chết!"

"......................................" - Á khẩu.

..................................~ Dưới ánh dương tà buồn thiu~ Nơi đã chứng kiến... cuộc chia tay đầy nước mắt của hai chàng niên thiếu.....

______________________________________________

3 năm sau:

Khổng Sơ Minh biếng nhác mở mắt..... ha? Mắt mình bị sao thế này?.....

Mà cái phòng khổng lồ này đâu phải của mình a?

Từ khi nào mắt mình chỉ thấy mỗi màu màu xanh dương và xám thế a?

Cậu theo thói quen đưa tay dụi dụi mắt.... ơ đệt... sao lại .......

Nhìn " cánh tay " của mình... Cậu phát hoảng!!! Ôi cha mẹ ơi!!! Tay con sao lắm lông thế... hở hở... lòng " bàn tay "... sao lại hình hoa mai.... nhùn nhũn hồng hồng...a móng này... Quắc!!! sao !!!!!.....

.....Đánh liều một phen. Cậu di chuyển đến chiếc gương gần đó..... Từng bước đi nhẹ tâng... Nhìn hai chân sau... ôi mẹ ơi..... Đừng nói là.....

Khi nhìn chính mình trong gương... cậu mới ngậm ngùi chấp nhận cái sự thật hư cấu! Ôi cha mẹ ơi!!! Con thành cẩu! Nhầm! Mèo rồi!!!! Cái con mèo Ba Tư này quen lắm nha!!!! AAAAAA~ Cái vòng cổ! Quác!!! Cái vòng này là mình tự tay làm cho con mèo của mình mà!!!! Ôi mẹ ơ-

" Cạch" - Cửa phòng bật mở.

Một người đàn ông bước vào, a~ Đẹp trai vại~ chuẩn mực của cái đẹp... Mọi đường nét trên khuôn mặt đúng chuẩn Men lỳ như tượng David... Không! Còn đẹp hơn!

Theo sau là một cô nàng rất xinh đẹp, ra sức gắt lên.

" Tôn Tử Dạ! Đồ khốn nạn!"

... A..... Tôn... Tử .... Dạ?... Có khi trùng tên....

.... Mà chờ đã.... cái con mèo Ba Tư này... mình đúng là có tặng cho hắn....... này... đừng nói là.....

-------
 
Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 4



Lúc này đã 6 giờ tối.

Mi mắt cậu hơi run run.....

Cậu lười nhác mở mắt.

Lại theo thói quen đưa tay dụi mắt....... Lông chân cọ vào mắt làm cậu kêu lên một tiếng.....

!!! Quên mất !!! Cái lốt mèo ngu ngốc này!!!!

Bật 4 chân, cậu nhảy vèo 1 cái bay ra tận cửa.

Quá tuyệt chứ!! Mụ nội nó đáp xuống êm ghê!!!!

.... Ôi ôi đói quá đi nha! Cậu than thở.... bắt đầu lần mò kiếm cái ăn.

" Cạch" " Rầm"

Thấy có tiếng động, cậu quay ngoắt mặt về phía cửa nhà.

Từ ngoài, một mỹ thiếu niên sắc mặt bơ phờ bước vào nhà, đập vào mắt cậu là cái bản mặt bựa đời của con mèo béo ú trước mặt! Ôi hết hồn!

Lại phân cảnh 4 mắt nhìn nhau ver Cô dâu 8 tuổi. Slow motion!

{ " Từng tằng ta loằng quằng bùng chéo~~"

Khổng Sơ Dương hai mắt tối đi, phi ánh mắt chết chóc cho cậu mỹ thiếu niên.....

" Ngao ~~~ Ngaooo ngáo!" ( Ngươi là ai?!)

Máy quay lập tức lia về phía thiếu niên kia.

Mỹ nam cũng phóng ánh nhìn dao kéo.

"Ây da~ Mày là con gì vậy?"

Phóng to mặt tầm 2 phút rồi máy quay lại lia về phía Sơ Minh.

Hai tai mèo dựng thẳng.. miệng gầm gừ.....

" Ngao ngao ngáo!"( Mắt mù sao!!! Mèo mèo đó!!!)

Phóng to cái mặt tầm 2 phút rồi lại lia về phía kia.

Thiếu niên hơi nhếch mép.

" Chó hả? Ngộ ghê nha... chó có chân y hệt chân mèo"

Sơ Minh tối mặt! hứ!!! Tôi rất là ghét cái thể loại người xuyên tạc tiếng mèo à nha!! Đấy là Quốc ngữ của tôi đó!!! Láo toét!!!

" Ngao ngaooo gáo !" ( Điêu dân lớn mật!)

" Ôi ôi!!! Cưng muốn khen anh đẹp trai đúng không?"

" Ngáo !" ( méo phải!)

" Ahahaha cám... ơn nha"

" Ngáo ngáo ngaoooo!!!!" ( Đã bảo là méo phải !)

" Tằng tằng tằng tằng tung tung tung.... a á à a aahhhhh~~~~" - Nhạc chạy dồn.

Lia thêm 10 12 lượt như vậy... thằng quay phim chóng mặt bất tỉnh nhân sự}

Cậu bắt buộc phải dùng hành động để tỏ rõ ra lập trường!

Tuyệt chiêu lăng ba vi bộ bổ nhào tới mỹ nam! Hứ ! xem ta cào chết miii!!!!!

Mỹ thiếu niên đã kịp nhận ra sát ý, khẽ nghiêng người sang 1 bên.

Đúng lúc cửa vào lại mở lần nữa.

Hắn vừa mới ló đầu ra thì...

" Ngaoooooo!!!!!" ( Ôi đậu!!!!!!)

" Gaoooooo!!!!!!!" ( Ôi!! Phộng!!!)

Tiếp nối hai tiếng gào thét là tiếng răng môi đụng chạm đất mẹ!!!

" Rầm!!"

" A....." - Hắn đau đớn kêu một tiếng....

Thật ra hắn kịp chống tay xuống không có nát ass.... Cái làm hắn đau thấy cha mẹ là.....

!!!!!!!!!!!! Cái miệng con mèo này đập thằng vào miệng mình!! răng nó cắm thẳng vào môi mình!!!!

Cậu khẽ khẽ mở mắt....... ... lại giật thót nhắm mặt lại!!!!

" Ái on èo ia ôn ồn ắn a!" - Hắn lại túm gáy cậu gỡ ra.

Tim cậu đập manh... không biết trăng sao mây gì hết! Liều mạng dùng móng vuốt của mình níu chặt lấy áo vest của hắn!!!

Mỹ thiếu niên nhìn cái cảnh người và... chó ôm hôn thắm thiết... không cầm lòng được mà lôi smartphone ra để " Seo phi"( Selfie ).

FB: Chim Sun Sun:

18:10 : Ôi ôi!!! Vị băng sơn nhà tôi cư nhiên đi ngoại tình * Chấm nước mắt* [ Hình ảnh].

Hắn quẫn bách cắn lại miệng con mèo!

.......... " Ngáo!!!!!!!"

Lại dính chưởng... vậy là hai bên má của hắn đều cân xứng hoàn hảo.

Hắn tay vẫn túm gáy Sơ Minh, dơ lên khoảng không, để nó cách ra mình.

" Sơ Minh! Cậu làm cái mẹ gì ở đây?"

......................................

................................................

A? Mình có nghe nhầm không a? Đừng bảo chưa gì ta đây đã bị bại lộ nhé?

Cậu mỹ thiếu niên kia lập tức tím mặt.

" Im đi! Đừng gán cho tôi cái tên đó! Tôi là Bạch Hạ Thư!"

" Tôi nói sao thì chính là vậy!" - Hắn cũng gào lên.

" Anh con mợ nó thức tỉnh đi! Cậu ta bỏ anh lâu rồi!" - Hạ Thư đi đến túm lấy caravat của hắn,

Chú mèo Sơ Minh mặt đần thối... ngơ ngơ chưa hiểu gì.....

Hắn quẳng cậu sang 1 bên như quẳng rác. Gạt phăng tay Hạ Thư dễ dàng, túm lấy cổ áo Hạ Thư. Nhíu mày, gằn từng chữ.

" Không thể chấp nhận thì biến đi!"

Bạch Hạ Thư dùng hai tay cố gắng gỡ tay hắn ra..... tên này quá khỏe.....

Hắn nói thêm, từng câu chữ lạnh tanh: " Ngay từ đầu nếu không có cái chất giọng với đôi mắt này thì cậu cũng chỉ là thằng đ**m rẻ tiền thôi!"

Sơ Minh sửng sốt.... giờ cậu mới để ý kĩ.... cậu trai này đúng là có đôi mắt xanh biếc y hệt mình..... với con mèo này.... Cái chất giọng lúc giận dữ lên cũng thật giống.......

Hạ Thư mặt trắng bệch........ run rẩy......

Hắn lúc này mới chịu buông, rút ra một tấm séc, ghi một hàng dài con số, vô cùng lạnh lùng thả trước mặt Hạ Thư.

" Đừng để tôi thấy cậu lần nữa"

Cũng chẳng thèm xem phản ứng của Hạ Thư, hắn phất tay ra lệnh cho đám vệ sĩ theo sau.

Tử Dạ nhu nhu trán, tháo chiếc caravat màu nâu ra......... nhìn sơ qua cũng biết chiếc caravat này đã cũ........ Hắn nhìn về phía con mèo đang phát ngốc nhà mình....ngay lập tức, thả lỏng cơ mặt, vui vẻ nở nụ cười.

Cậu nghệt mặt...... hắn ta.... vừa nãy.....đáng sợ... không.... không.... Cái con người hai mặt đứng trước tôi đây.... sẽ... không phải là Tôn Tử Dạ ... chứ?

_________________________________________________________________

{MÀU MẮT ( Hoàn )

Những cơn gió cuối đông buồn thiu cứ vô tình làm bay tóc ai.

Cậu ngả người xuống thảm cỏ, cứ thế mà nhìn trời.

Tôn Tử Dạ vừa đi lang thang khắp mọi nơi tìm cậu mãi chẳng thấy.... hóa ra cậu lăn ra phát ngốc ở đây! Liền đi đến gần.

Khổng Sơ Minh nhìn bầu trời phủ đầy mây, nói.

" AAAAA~ Lạnh chết con mất... hầy... trả trời xanh lại cho taooo điiii aaaaa!!"

...... Cái sắc mây u ám đột nhiên được thay bằng màu hổ phách! Cậu giật thót vừa dơ tay lên tung chưởng thì bị hắn giữ lại.

Hắn dí sát mặt vào mặt cậu.

Hơi thở của hắn phả phủ lên mặt cậu, cậu xấu hổ nhắm chặt mắt lại.

Ai dè hắn thả tay cậu ra, cũng ngã lên thảm cỏ xanh mướt, vui vẻ nói.

" Anh tưởng mắt em thì nhìn cái gì cũng ra màu xanh chứ"

Cậu lúc nãy... cứ tưởng hắn hôn cậu! Đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, gào lên.

" ĐỒ NGỐC NHÀ ANH! Thế anh nhìn cái gì cũng ra màu sít à!!??"

Hắn lại chăm chú nhìn cậu, ôn nhu nói : " Đâu có.... anh thấy màu xanh của mắt em mà,... đẹp lắm luôn! Móc ra cho anh đi?... Ế mà đừng nói với anh... thật ra nó màu sít nhé?"

" Ngu ngốc!"

}
 
Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 7



__________ ________ ____

Vẫn căn phòng kín ấy.

Một người một chó... lộn... mèo.

Vũ Thiên Ngự quỳ rạp xuống nền gạch.

Chú mèo suýt nữa thì nhỏ an nhiên ngồi hất mặt trên giường, một chân vô cùng điệu nghệ lướt trên bàn phím.

..............................

.................................... ẢO! Con mụ ngoại nó ảo tung cả dép!

Vũ Thiên Ngự vẫn chưa thể tiếp nhận được cái sự thật siêu cấp hư cấu này!

Thiên Ngự vừa định leo lên giường ngồi thì.....

Khổng Sơ Minh thành thục dùng hai bàn chân nhỏ xinh ấn tổ hợp phím Ctirl + V :" Lộn xộn tao cào nát cúc mày"

Thiên Ngự khóc không ra nước mắt, ấm ấm ức ức cúi đầu trước con chó... chết! Mèo bự này.

Một mèo một người cứ như vậy tầm 20 phút.

Hai đầu gối Thiên Ngự đau buốt, lệ cay khóe ướt khe khẽ lên tiếng: " Xong... chưa thế?"

Sơ Minh liền quay màn hình laptop về phía Thiên Ngự.

Trên màn hình lúc này đã là một diễn văn dài:

"( Ngự thân mến.

Tao biết là mày sẽ không thể tin ngay được chuyện này..... bất quá tao ép mày tin phỏng có được không? ( tổ hợp phím Ctirl + V ) )"

Thiên Ngự đọc xong càng tủi thân hơn, gật gật tỏ ý đồng thuận.

Sơ Minh vui vẻ kéo màn hình xuống tiếp.

"( Tao biết là mày sẽ tin mà. Hiện tại tao muốn mày phụng dưỡng tao, giải cứu tao khỏi cái tên chập mạch kia.)"

Thiên Ngự ngạc nhiên, liền hỏi luôn: " Tại sao? Nếu mày nói ra điều này cho cậu ta chả tốt hơn à?"

Sơ Minh nhe răng nanh.

" Vâng vâng thứ lỗi tiểu nữ vô lễ."

"( Cám ơn mày đã đồng ý, bây giờ thì bế tao về nhà mày đi)"

Thiên Ngữ lắc lắc đầu, vô cùng thảm thương nói: " Không có được đâu, mày xem , đến tao còn bị đuổi khỏi nhà, tha theo mày thì tao biết đi đâu?"

"( Mày thấy tao quan tâm không?)"

Thiên Ngự nhẹ nhấc cái mông đặt lên nệm, vô cùng nghiêm túc nhìn cậu.

" Tao nói thật sự, 3 năm qua thằng Tử Dạ nó không lúc nào không nhớ tới mày đâu, là mày bỏ nó có phải nó bỏ mày đâu.... Tao biết là do bố mẹ nó... nhưng mà... bây giờ thì.. ách... sao mày không..."

Thiên Ngự bỏ lửng câu nói, im lặng.

Hai mắt mèo rũ xuống...... Cậu muốn nói với hắn.... nhưng mà......Chính cậu.. sợ đối mặt với hắn.....

Thiên Ngự không muốn làm khó cậu, vươn tay nhét cậu trong lòng, đu đưa người.

" Để mai tao hỏi Mạnh Dực là được chứ gì?"

.... Mạnh Dực! Đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra thằng này sớm hơn!!!!!! Nó là bác sĩ thú y cơ mà! Ở yên ổn với nó trước rồi tính sau!

" Ngao~ Ngao~" ( Coi như mày được việc, Thưởng!)

" ...... Tao được phép xuyên tạc tiếng mày không?"

Sau đó là tiếng la hét chói tai của cậu thanh niên trẻ tuổi đáng yêu...

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Đã 11 rưỡi.

Lại mụ ngoại nó vẫn là căn phòng kín!

Người và mèo lúc này hai mắt lim dim.... mới đó còn sung sức lăn lăn lộn lộn cùng nhau chơi l*l ( Tất nhiên là cậu chỉ ở bên cạnh chỉ đạo)... thế mà giờ mệt rã rời.

" Tử Dạ ngủ quên rệ đường rồi mày ạ"

" Ngao"

" Mày còn sức không đấy... hay là cứ ngủ trước đi... oáp ~"

Nói rồi Vũ Thiên Ngự liền lăn ra ngủ không thương lượng.

Cậu vẫn chờ.

Đồng hồ đã điểm 24:00.

Cậu vẫn chờ..... Sao mãi chưa về vậy....

1:00 A.M.

Cậu vẫn chờ.... Lòng cậu như lửa đốt........ Về đi chứ!

2:00.

" Cạch " - Cửa vào nhà mở.

Hắn hai mắt đỏ ngàu.... Suốt đó giờ hắn chưa có chợp mắt lúc nào..... Thật mệt mỏi.....

" Ngao!!! Ngao! Ngaoooo!!"( Anh rúc xó nào bây giờ mới về hả? Sao không ở đấy luôn đi!?)

Hắn bất ngờ cúi xuống... đập vào mắt hắn là cái bản mặt bánh lọc của chú mèo Ba Tư ú mập.

Cái giọng điệu ngao ngao của nó là tức giận hay đang làm nũng vậy ta ơi?! Dễ thương chết mất!

Mọi mệt mỏi áp lực bỗng bay sạch! Hắn nở nụ cười gượng gạo, nhào tới ôm trọn lấy cậu..... Cái cảm giác này.... thật hoài niệm à nha....

" Ngao! Ngao! Ngaoooo~!"( Anh con mợ nó cút! Hôi như chuột chù!)

" Cám ơn nhóc..... đã đợi anh..."

" Ngao!!! Ngáo ngao!~"( Hứ! Tôi có thèm vào đợi nhá!)

" Gao~"

Cậu thở ra một tiếng, thật may.... cậu đã nghĩ ra cho đủ một nghìn lẻ một giả thuyết giải thích cho việc hắn về quá trễ này.... Mà thôi, về là tốt rồi!

Hắn hít hà thật lâu cái mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ bộ lông siêu dầy này..... Thật là.. chủ nào tớ nấy... cho dùng sữa tắm mèo cao cấp không thích liền đạp bay không thương tiếc... nhất thiết cứ phải là Enchanteur....

Hắn bế cậu đặt xuống ổ mèo gần đó rồi lẳng lặng đi tắm lần nữa.

Nhìn theo bóng lưng của hắn..... Cậu suy tư.....

Từ lúc hắn bước vào, nhìn cái ánh mắt đượm buồn kia.... nhìn miệng hắn khẽ lầm bẩm :" Minh Minh, Anh đã về" thì không khỏi..... thương hại... hahahah... thương hại đấy!.... Tên ngốc nhà anh... làm ơn đừng có trưng ra cái bộ mặt thảm hại kia có được không?! Anh làm ra cho ai xem!? Làm ơn quên tôi nhanh đi rồi yên yên an an mà cưới vợ đi!

Bất quá, vẫn là tự mình lặp lại cái thói quen này còn nói ai... Hả tôi ơi? Mắc gì phải thức liền mấy tiếng chỉ mong được nhìn thấy hắn!? Chỉ để được nói :" Chào mừng anh đã về" ?

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

" Sơ Sơ... Anh không ngờ nhóc lại... có thể.... cuồng anh quá như vậy a!"

Hắn rưng rưng nước mắt nhìn cái chú mèo Ba Tư trước đây sống chết cách xa anh 50 mét, đụng chạm liền ăn chưởng này đang ngoan ngoãn nằm trên giường mình.

" Ngao, ngao ngào ngao!!!"( Tôi đây chẳng qua muốn sống giống người hơn mà thôi!)

Tôn Tử Dạ còn cố tình bày ra bản mặt người vợ sau 10 năm cưới cuối cũng được chồng... lâm hạnh*.

" Vợ à vợ..... ôi hạnh phúc quá điiiii!!!" - Chui thật nhanh vào trong chăn, hắn vui mừng không thôi!

Cậu hừ lạnh một tiếng, nhẹ lăn vào tấm ngực rắn rỏi của hắn.

" Sơ Sơ..... ngủ chưa?"

"...... Ngao"( Ngủ rồi)

" .... Lần sau anh sẽ về sớm! Không để nhóc phải chờ lâu đâu!" - Giọng hắn khàn khàn, có chút chua xót.

"......." ( Làm ơn đi, tôi đã nói là méo có chờ cơ mà...)

" Không tin à? Thật mừ!" - Hắn giở giọng nhõng nhẽo, cứ xáp vô cái bản mặt của mình vào cái bản mặt nhăn nhăn nhó nhó của mèo bự.

"..... Ngao, ngao"( Con mợ nó hết xuyên tạc giờ là tự đặt được lời thoại cho tôi à?)

.... Chẳng mấy chốc chỉ còn nghe được tiếng thở đều đều của hắn.... Nhìn cái gương mặt góc cạnh này, ngủ mà hai mày còn nhìu chặt lại, cậu bất giác vươn tay đặt giữa rãnh nhỏ... để nó giãn ra.

....... Ôi đệt! Tay người! Mụ nội nó mình hóa người rồi!!!!!!

__________________________________________________________________

{ CỐ MỘNG.

Vẫn như mọi ngày, hắn luôn rời khỏi nhà lúc rạng sáng và trở về nhà cũng là vào lúc rạng sáng.

Hắn mệt mỏi bước vào nhà..... theo thói quen vô thức nói.

" Minh Minh, Anh đã về"

Nhưng đáp lại hắn là sự tĩnh lặng đến đáng sợ..... Lại một năm nữa không có em ấy....

Hắn cười chua xót..... thầm cười nhạo bản thân rốt cuộc đang ảo tưởng điều gì?

________________________________________________

" Sếp! Tý đi ăn cùng bọn em đi!!"

Hắn xua tay, lịch sự từ chối : " Thôi, tôi phải về sớm, cô cậu cứ tự nhiên đi"

" Ù uôi!! Cô nương nhà nào sướng quá vậy nha!"

Hắn lái xe thật nhanh về nhà..... A! Không biết em ấy có đợi mình lâu không nhỉ? Lát lại bị ăn chưởng cho xem... haha...

Hắn hảo hứng mở cửa nhà.

" Anh đã về"

Hắn vui, nhưng cảnh đâu có vui, vẫn là cái khoảng không vắng lặng này..... Ngôi nhà thiếu đi một người đúng thật chẳng khác nào nhà hoang.

Nụ cười trên môi càng dài thêm... không.... hắn không phải vui hơn đâu... đau... là đau hơn....

Hắn rất muốn đấm cho mình 100 cái để tỉnh..... Rốt cuộc là bao giờ mới tỉnh mộng đây?... Sơ Minh.... giờ em ở đâu?

______________________________________

Sau đó hắn liền chuyển nhà.... Hắn nhiều khi ngủ luôn tại công ty chứ cũng chẳng muốn về..... Cái nơi không có cậu... không phải nhà! Thế về làm gì đây!?

Dù có tìm bao nhiêu thế thân đi nữa thì... cuối cùng là tự mình dìm mình xuống biển mộng tưởng mà thôi... ahahahahahaha.......}

_______________________________________
 
Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 8



_ _ _ ______________

Nhìn từng đốt tay thanh mảnh trắng noãn của mình.... rồi dùng tay kia áp lên má... xoa x** n*n nắn một hồi...

Thôi rồi.... thôi rồi...

Cậu nuốt ực một ngụm... đang tính ngồi dậy thì nhớ ra cánh tay nặng trịch của hắn đang đè ngang bụng mình....

Cậu len lén trườn mình ra... Cánh tay của hắn từ từ trượt xuống.....

Cậu thở phào nhẹ nhõm.... dùng tay vuốt vuốt tự trấn an mình... May quá đê.....

Bỗng, một bàn tay nắm lấy mái tóc dài bạch kim của cậu giật ra sau.

" Á..." - Cậu đau đớn kêu lên một tiếng.

Cậu uất ức quay ngoắt lại.... liền bắt gặp cặp mắt hổ phách sáng rực trong đêm....

Hắn kéo cậu vào lòng, vòng hai tay qua cái eo mảnh khảnh... khóa chặt không buông... miệng liên tục mấp máy...

" Sơ Minh... Sơ Minh... đừng...đừng bỏ...anh mà.. Sơ Minh..."

Cậu bị khóa cứng không thể nhúc nhích nổi... đây là lấy thịt trói người chứ ôm ấp cái quái gì!?

" Bỏ ra!" - Cậu ra lệnh. Đúng. Là mệnh lệnh.

" Không bao giờ!"

Hắn dùng sức hơn.... hắn sợ... sợ nếu hắn yếu sức đi... cậu... lại sẽ chạy khỏi hắn mất... hắn... Hắn sẽ lại mất cậu.... Hắn không muốn! 3 năm! 3 năm đã là quá đủ!

" Chát"

Cậu không hề lưu tình giáng cho hắn cái tát.... Cái đồ ngốc này!

" Tôi nói bỏ ra là bỏ ra! Con mẹ nó anh điếc hả? Con mẹ nó tôi đau bỏ ra... ưm...a...!"

Hắn vẫn coi nhẹ lời nói của cậu, áp hai lòng bàn tay giữ hai bên má cậu, trực tiếp khóa lại cánh môi xinh đẹp kia bằng chiếc hôn thật sâu. Bao nhớ mong, chờ đợi được hắn gửi gắm trong từng giây..... Hắn gấp gáp đè cậu ngã xuống đệm, kéo dài cái hôn xông đến xương quay xanh..... Miệng không ngừng thầm thì gợi cảm...

" Anh yêu em.. Sơ Minh... yêu...yêu em..."

Cậu hoàn toàn bị hắn chi phối..... bị nhấn chìm theo động tác của hắn cũng dần dần phối hợp....

Nhưng mà.... hắn bỗng lim dim mắt... ngã gục xuống.... NGỦ!!!!!

..............

................................... Mợ nó chứ!

____________________________________________________________

Từng tia nắng khẽ len qua khe cửa sổ rọi thẳng mắt hắn.

Khẽ cau mày, hắn run run mi... biếng nhác mở mắt....

Đập vào mặt hắn lại một lần nữa là cái bản mặt méo mập nhăn nhắn nhó nhó .... kinh dị!

Rất may tay mèo đã kịp chặn miệng hắn để ngăn đi tiếng hét.

" Ngao~" ( Dậy đi làm đi má)

" Chào buổi sáng, Sơ Sơ"

Hắn xoa xoa lưng cậu, một tay đỡ trán hồi tưởng lại.... Ra chỉ là mơ thôi sao? Ahahahahahah....... Rốt cuộc mình điên đến mức nào rồi... trong mơ cũng chẳng thể buông tha cho em ấy....

" Này Sơ Sơ"

Cậu vừa nhảy xuống giường định rời đi thì bị hắn gọi lại, miễn cưỡng chậm bước.

" Ngao?" ( Sao ku?)

" Tao mơ thấy chủ mày đấy, gato không?"

" Ngao ngao~" ( Chó dại!)

______________________________________________________________

Cậu theo bước chân người giúp việc đi tìm cái ăn..... cậu bước đi từng bước nhanh gọn như đang sải bước trên sàn diễn catwalk, cái mông cứ thế mà vểnh lên.

Hắn đang ăn thấy cảnh này suýt sặc.

Cậu nghe thấy tiếng sặc đi kèm với điệu cười ngả ngớn của hắn thì quay phắt lại trừng đôi ngươi xanh biếc đẹp mê hồn....sắc lạnh.

" Thứ lỗi tiểu dân thất lễ"

Hứ!

Bên ngoài cậu vẫn tỏ ra bình thường như chưa từng có sự việc gì xảy ra chứ sâu thẳm trong chân tâm..... cậu lo sợ muốn chết!!!! Sau khi hắn ngủ say cậu len lén báo cho thằng cẩu bằng hữu biết!!!! Như vậy thì việc rời khỏi hắn phải càng sớm càng tốt! Đêm dài lắm mộng! Thật may là trời vừa hửng sáng cậu liền biến trở lại lốt mèo!

Hắn vừa bước ra đến cửa nhà... bất giác quay đầu nhìn lại. Thật tốt! Còn có Sơ Sơ tiễn mình!...

Cậu nghiêng nghiêng cái đầu bé con nhìn hắn thật lâu.... rồi bị hắn thơm nhẹ lên chiếc mũi ươn ướt hồng hồng...

Cái hơi ấm này.... a... lại nhớ về cái vụ chết tiệt kia rồi!!!! Cậu ngượng thấy má!!! Dùng hai chân mèo che mặt! Mụ ngoại nó!!!

Cái biểu cảm ngoài dự đoán của cậu khiến hắn thật vui vẻ!

" Ở nhà ngoan, chồng đi làm"

" Ngao!!!!" ( Anh phắn ngay và luôn! Tên khốn!)

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tận 9 giờ trưa Thiên Ngự mới lề mề lết ra khỏi phòng, vừa bước được 2 bước liền vấp phải cái cơ thể ú mập chặn trước cửa của mèo bự... Ngự cứ thể mà hôn môi thắm thiết với nền nhà.

" Ngao~"

" Hừ,... Tao nghĩ là... mày nên cố gắng ở đây thêm tuần nữa đi...a?"

... Cậu im lặng chùi chùi cái móng sắc lém của mình bằng giấy ướt...

" Ây.... Mạnh Dực á... nó.. nó đi du lịch bên Nhật với bồ nhí rồi...a.. Tuần nữa về..."

Cậu dừng động tác, trừng mắt nhìn Thiên Ngự... cái nhìn đầy ai oán...

" Ây... Tao bất lực rồi... Để qua hôm nay xem có đúng thật là đêm đến mày hóa người hay không rồi tính tiếp...ha?"

Cậu nhẹ khép mi ngoan suy nghĩ...

_____ _____ ______

{ SẼ CÓ LÚC TA KHÔNG THỂ HIỂU.

" Há há... Mạnh Dực, mày xem màu này đẹp không? Thích không?"

Cậu vui vẻ chìa ra chiếc caravat nâu nhạt ra trước mặt cậu trai thanh tú. Mạnh Dực chán ghét gạt ra, hừ lạnh.

" Cái này cho tao á. Tao vứt ngay và luôn"

Sơ Minh tức giận! Cái caravat này mua bằng nửa tháng lương của cậu à nha! Đổ mồ hôi sôi nước mắt mới mua được đấy!!!

______ ________ _____

" Ê tặng anh đấy"

Hắn nhìn hộp quà được gói cẩn thận trước mặt.... hạnh phúc không nói lên lời! Hóa ra em ấy nhớ sinh nhật mình a!

Nhưng mà... đến khi mở hộp quà ra... hắn sững người... bên trong là chiếc caravat màu nâu được thiết kế rất tinh tế.. nhưng mà....

Hắn cau mày, chẳng nói lời nào thẳng tay hất món quà xuống đất trước con mắt mở to của cậu.

Cậu.... cậu... cậu tức giận! Cái món quà này... cái món quà này cậu đâu phải ăn cắp ăn trộm mà ra!! Có biết là cậu phải làm tăng ca không quản sáng tối trưa chiều không?! Có những hôm cậu tận 3 giờ sáng mới xong việc để mà ngủ có biết không? Ha... ra là anh ta khinh rẻ món quà này.... ha....

Cậu nắm chặt thành quyền giáng cho hắn một cú..... cú đấm đó... như thể không phải đánh hắn mà đánh chính vào trái tim cậu....ha.....

" Con mẹ nó! Chia tay mợ nó đi thằng chó!"

Hắn..... bị cậu đánh đầu nghiêng sang một bên...tim hắn nhói đau...cũng tức giận mà gào lên với cậu.

" Ờ chia tay mẹ nó đi!"

Hai người trừng nhau một cái rồi đi ngược hướng nhau. Kẻ lệ rơi... Kẻ đau lòng.

Hắn...... thật ra... đã nghĩ rằng... quà đó... cậu tặng cho Mạnh Dực... tặng không được nhận mới đẩy sang cho mình... Ra là cậu ta coi rẻ mình vậy ư?

- Còn tiếp - }
 
Yêu! Tôi Hận Em...
Chương 9



____________________

" Mày đi lung tung lạc tao kệ đấy. Thế nhá tao đi đây"

" Ngao~" ( Phắn!)

Thiên Ngự vừa bước ra khỏi căn biệt thự cũng là lúc cậu rời khỏi nhà.

Cậu biết rằng ở đây ngoài nhà hắn ra thì cậu cũng chẳng có đâu mà ở! Thế cậu ra ngoài làm gì!?

Hít thở không khí trong lành phỏng có được không? Nhốt mãi trong cái lồng to oạch đó lão tử ngạt chết phỏng có được không?

Lon ton từng cái chân bé nhỏ.... đệt... cứ như kiểu đang tự sát các cháu ạ! Người thì toàn mỡ... lăn bước nào nó đè chùn chân bước đấy.... hầy....muốn nằm luôn bên đường cho xe cán cho bẹp dí quá....

" Ôi ôi!! Con...lợn kia mọc lông dầy ghê!!"

Ơ đệt! Con dở hơi nào nói bố là lợn thế!? Nói là chó đã là sỉ nhục quá lớn! Điêu dây láo toét! Cậu hướng ánh nhìn dao kéo về phía phát ra tiếng nói.

Là một cô bé tầm 6 tuổi..... bên cạnh là một thanh niên tầm cấp 3... Ồ~ Khá đẹp trai đấy chứ!? Tầm 3 năm nữa chững chạc hơn... hừm.. chắc không thua hắn đâu nhỉ!?

" Anh... anh ơi bắt lợn về nuôi đi!!!"

Phắc!

Cậu đã bị đụng chạm sâu sắc đến lòng tự tôn cao thượng của loài mèo lộn... của loài người trong lốt mèo à nha! Lão tử cào chết nội mi!!!

"Thôi em... kia không phải lợn đâu..."

Đúng đấy! Giỏi lắm cậu em!

" Nếu anh không lộn... thì là 1 giống chó..."

Úi lộn cái bàn! Chó cái mụ ngoại nhà mi!!! Hôm nay ta thay trời hành đạo! Quyết.... chạy lấy người!!! Óa óa óa!!!

Hai anh em nhà kia thấy thú vị với con lợn... chó này thì bất chợt nhào đến úp sọt! Làm cậu chưa kịp trở tay thay quần sịp!

Tên anh trai nhanh chóng giữ được cậu trong vòng tay.... thì gãi gãi tóc...

" Hóa ra là mèo..."

" Ngao! Ngao!"( Giờ mới biết hả!? Ngu!)

" Lạ ghê, thôi cứ bắt về nuôi... còn chủ nó thì cứ thương lượng mua sau"

Ôi đệt! Bọn trẻ ngày nay nát hết rồi!!! Cư nhiên đi bắt mèo nhà người ta như thật!!!

" Ngao!!! Ngao!!! Ngáo!"( Thả ra!! Yameteeee!!!!!) - Cậu dùng hết sức bình sinh mà quẫy đạp.

" Anh ơi... ưm... mèo mà bị thiến thì ngoan lắm anh nhỉ!?" - Bé gái tròn xoe mắt hỏi.

Cậu câm nín luôn... phát sợ với trẻ con ngày nay.... cái con bé kia hẳn không phải cố tình nói vậy đi!?.....Huhuhu Ahuhuhu!!! Tên Tử Dạ chết tiệt nhà anh!!! Cứu tôi điiiiiiiiiiiii!!!!!!

______ _____ ___

" Hắt xì"

Hắn dùng giấy lau lau mũi... a? Sơ Sơ ở nhà nhớ mình rồi sao?

Hắn nhìn đồng hồ... mới có 9 rưỡi... hừm...

________ ________________________

Cậu đang choáng ngợp bởi gia tài nhà hai đứa này....

Cư nhiên bố mẹ chúng nó là tỉ phú đi!?

" Hạo Dư! Mày dắt em mày đi đâu giờ mới về!!?" - Một phụ nữ tầm 40 lên giọng gắt lên với cậu anh trai.

Tư Hạo Dư im lặng chẳng đáp lời... trực tiếp bế mèo lên phòng.

Bé gái tính đi theo thì bị người phụ nữ giữ lại.

" Con muốn.. muốn chơi với anh Dư cơ!!!!"

" Im ngay! Cấm con tiếp xúc với cái thằng đó!"

Chà!? Cái gia đình này phức tạp ghê nha?

_________ _______

" Cạnh"

Phòng cậu trai này rộng ghê nha... cơ mà trống trải quá.....

" Ê lợn"

Cậu khinh không thèm đáp.

" Đùa thôi, Hy Hy lại đây"

Đậu! Ai cho phép mày đặt cho ta đây cái tên đàn bà đó hả?

Tư Hạo Dư cười cười tựa bên cửa.

" Mày thấy đấy.... cái gia đình này quá hạnh phúc đi?"

Ôi thôi... lại thành cái bệ xí trút bầu tâm sự cho con trẻ rồi.

" Mẹ tao... cái con mụ đó theo trai bỏ tao lâu rồi... kia là dì ghẻ thôi..."

Ồ... giống mình đấy chứ?

Cậu lăn lăn cái thân đến gần Hạo Dư. Ngao ngao vài tiếng.

Hạo Dư nghe tiếng cậu... tự nhủ đấy là lời an ủi...

" Cám ơn mày.... Ha? Tao muốn tự sát quá... Mới hôm qua thôi tao come uot ...Ông già ruồng bỏ tao... bạn bè xa lánh tao... Đến thằng người yêu cũng ngại cái sĩ diện chia tay tao.... Ha? Bế tắc quá.

Cậu im lặng... cậu khác Hạo Tư... Bố cậu... biết giới tính cậu dù hơi sốc nhưng vẫn là vui vẻ chấp nhận... còn mong cậu hạnh phúc cùng Tử Dạ.. Em gái cậu cũng ủng hộ đấy chứ! Tử Dạ... ha... anh ta còn chẳng thèm ngại chốn đông người ngang nhiên cầu hôn cậu rồi đấy chứ!?.... Nghĩ lại thì... cậu trai này ngoài sống trong cái nhà rỗng tình thương to tổ chảng này thì chẳng có gì hơn cậu cả?

" Tao nói nhé... anh yêu tao... đẹp trai lắm..."

Vâng vâng... nhìn cái cơ thể lực lưỡng này của chú mà là thụ thì tôi hiểu anh công của anh thế nào rồi....

" Anh ấy tặng tao cái nhẫn kim cương đẹp lắm... tao tiếc là... cái nhẫn đó phải chi chính tay anh ấy tặng tao đi?"

Hứ! Tử Dạ tặng tôi nhẫn bạc! Nhưng mà tự tay đeo cho tôi đấy nhá! Ý nghĩa hơn nhiều nhá! Lêu lêu!!!

" Anh ấy... đẹp trai lắm...."

Hứ! Tử Dạ nhà tôi đẹp gấp 10 lần chắc luôn!

" Anh ấy... ha... cho tao ở hẳn một căn biệt thự... nhưng mà.... chỉ khi say anh ta mới đến đó một lần... ha.... Tao đã thử nổi giận bỏ đi xem thế nào... anh ta còn chẳng thèm bận tâm... mang gái đến thế chỗ cơ mà..."

Hứ! Lại thua anh mày rồi! Đây ở nhà trọ nhỏ nhưng mà suốt ngày anh ta quấn lấy tôi nhá! Hứ! Mới dọa bỏ đi liền nằm lê lết bên sàn ôm đùi tôi đấy nhá! Còn dám dẫn gái đến sao!?

" Nhưng mà... tao vẫn yêu anh ấy... chẳng thể bỏ.... trong khi anh ấy chán ngán tao...."

.... Cậu trầm luân... A?... Là sao đây? Bạn trai cậu này khốn nạn vậy mà cậu ta vẫn bám lấy... còn Tử Dạ ....anh ta yêu mình.... anh ta tuyệt vời vậy mà mình còn bỏ là sao... là sao....

______________ _____________________

" Alo... cô Lý... cô trông chừng hộ cháu Sơ Sơ... hôm nay tăng ca... việc lại nhiều chắc hôm nay không về đâu...

" .... Thưa cậu chủ... tôi sáng nay... xin nghỉ rồi mà"

" A... xin lỗi... cháu quên"

Hắn chẳng hiểu sao lại lo lắng cho con mèo ngố kia nữa...

" Thiên Ngự... cậu trông chừng Sơ Sơ dùm tôi"

" Sơ Sơ á? Sáng nay tôi thấy nó lẽo đẽo chạy ra ngoài... chắc giờ này về rồi chứ nhỉ?"

".......... Thằng điên! Sao mày không giữ Sơ Sơ lại!!!"

" Thì nó bảo muốn đi dạo hít thở không khí mà"

Hắn liền cúp máy lái xe như bay về nhà mà không để ý đến điểm bất hợp lí trong câu nói của Thiên Ngự.

__________ _____________ ________

" Mày muốn tự sát cùng tao không?"

..... Cậu mở to mắt.... thằng này nó điên quá rồi đi... tự sát là tự mình giết mình sao lôi cả tôi? Bộ? Nghe chuyện của mày là lão tử biết quá nhiều cần diệt khẩu sao?

" Ngáo!!!!!" - Cậu sống chết chui xuống gầm giường.

" Ngoan... không sao đâu"

Mày lừa em mày chứ lừa không nổi ta đâu!!!!! Ahuhu Tử Dạ!!! Xin anh đó!!! Cứu tôi đi mà!!!!!! Ahuhuhuhuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!

_____________

Tim hắn thắt lại...... a... Sơ Sơ... Sơ Sơ sẽ rời bỏ mình như Sơ Minh sao.....?

- ________ ____________ _______
 
Back
Top Bottom