Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
208808544-256-k72296.jpg

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Tác giả: KrayandDam
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trường Yên.

Thể loại: Cổ trang, song hướng thầm mến, song khiết, mất trí nhớ, phiên ngoại có sinh tử, đoản văn, ngọt sủng, không tưởng, hài (thật sự hài), có H (still cua đồng).

ĐAM MỸ NHA.

Độ dài: 42 chương + 9 phiên ngoại.

Văn án:
Toàn bộ Đại Ngu Mãn Châu đều biết, ngự sử và tướng quân bát tự không hợp, bao nhiêu năm nay, chỉ việc đối đầu với tướng quân là mưa bão đều không thay đổi.

Sau này, vào một ngày nào đó, tướng quân nhặt được ngự sử bị hạ thuốc ở thanh lâu...

CP: Tư Đồ Việt (ôn nhu phúc hắc bỉ khí tướng quân công) x Thẩm Mục (si tình ngoan ngoan ngự sử thụ).

P/S: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.

Cảm phiền đừng nhắn tin xin chuyển ver ạ.

Chủ nhà mắc chứng không biết cách từ chối, từ chối rồi sẽ cảm thấy tội lỗi, xin đừng khiến chủ nhà khó xử ạ.

Xin cám ơn.

Editor: K&D.

 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Văn Án


Tác giả: Trường Yên.

Thể loại: Cổ trang, song hướng thầm mến, song khiết, mất trí nhớ, phiên ngoại có sinh tử, đoản văn, ngọt sủng, không tưởng, hài (thật sự hài), có H (still cua đồng).

ĐAM MỸ NHA.Độ dài: 42 chương + 9 phiên ngoại.

Văn án:
Toàn bộ Đại Ngu Mãn Châu đều biết, ngự sử và tướng quân bát tự không hợp, bao nhiêu năm nay, chỉ việc đối đầu với tướng quân là mưa bão đều không thay đổi.

Sau này, vào một ngày nào đó, tướng quân nhặt được ngự sử bị hạ thuốc ở thanh lâu...CP: Tư Đồ Việt (ôn nhu phúc hắc bỉ khí tướng quân công) x Thẩm Mục (si tình ngoan ngoan ngự sử thụ).P/S: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.

Cảm phiền đừng nhắn tin xin chuyển ver ạ.

Chủ nhà mắc chứng không biết cách từ chối, từ chối rồi sẽ cảm thấy tội lỗi, xin đừng khiến chủ nhà khó xử ạ.

Xin cám ơn.Editor: K&D.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 1.


Tướng quân đang rất đau đầu.Từ thuở niên thiếu nhậm chức tướng quân, chinh chiến sa trường, nguy cấp đến mấy cũng chưa từng đau đầu như vậy.Hắn giương mắt nhìn quanh gian phòng, đúng rồi, thanh lâu lớn nhất kinh thành, Nhiễm Túy Lâu.Lại giương mắt nhìn người đang nằm trên giường, đúng rồi, ngự sử đương triều, Thẩm Mục.Địa điểm không sai, cũng không nhận nhầm người, nhưng người này, cho dù mặt trời có mọc đằng Tây đi chăng nữa thì y cũng không nên xuất hiện ở đây mới phải.Ngự sử đại nhân đọc qua tất cả các loại thi thư, tính tình thanh lãnh, có thể nói là thà đi nhảy sông cũng sẽ không đi dạo thanh lâu.Nhưng bây giờ người này lại đang nằm trên giường trong thanh lâu, gương mặt ửng hồng, nắm chặt góc chăn, nặng nề thở dốc, mềm mại hệt như tiểu bạch miêu trong phủ tướng quân.Yết hầu tướng quân hơi động, đầu cũng đau không ngừng, cả những nơi khác cũng đau.Con mọt sách Thẩm Mục này, đọc sách đến ngốc rồi sao?!

Thanh lâu mà y cũng đến được?!Tướng quân dùng sức ngắt nhéo chính mình--- mẹ nó, không thể động đến con mọt sách này, nếu không y nhất định sẽ giết mình rồi sau đó đi nhảy sông tự sát.Nhưng con mọt sách này đã không còn tỉnh táo nữa rồi, không ngừng sờ loạn cọ loạn, vươn tay kéo ống tay áo của tướng quân, đặt tay hắn lên người mình, tướng quân bị dọa lùi về sau mấy bước, Thẩm Mục thiếu chút nữa rớt xuống giường.Tay tướng quân phản xạ lại còn nhanh hơn não, nhanh chóng nhảy trở về ôm lấy y, một cái ôm đầy cả lồng ngực.Thẩm Mục lại càng nhuyễn đến lợi hại, trực tiếp ôm cổ hắn hôn lên.Đầu tướng quân ong ong cả lên, tay đã đưa vào trong quần áo người ta mới giật mình tỉnh lại, lại đặt y lên giường, hơi thở gấp gáp uy hiếp người dưới thân, "Mẹ nó, ngươi mà còn cử động nữa, lão tử thật sự sẽ làm ngươi!"

Thẩm Mục giống như không nghe thấy, hai tay vô lực giãy giụa, chỉ biết lầm bầm: "Nóng..."

Nội tâm tướng quân đang không ngừng giao chiến, cắn chặt răng, thật vất vả mới có thể miễn cưỡng buông y ra, lại nghe thấy người dưới thân mơ mơ màng màng gọi một tiếng: "Tư Đồ..."

Đầu óc tướng quân đã hoàn toàn trống rỗng, đợi đến khi phục hồi tinh thần, hắn đã ôm lấy người ta lăn thành một đoàn.Dựa vào một chút lý trí còn sót lại trong đầu, hắn nghĩ, con mọt sách này sau khi tỉnh táo lại liệu có đi nhảy sông hay không?Sự việc đang diễn ra bây giờ, so với bất kỳ giấc mộng xuân nào của tướng quân, đều hương diễm hơn rất nhiều.Thẩm Mục mềm mại không ngừng chui rúc vào trong lồng ngực hắn, hô hấp quấn quýt cùng nhau, thể chất của văn nhân vốn yếu ớt, cơ thể y vừa trắng vừa nhuyễn, chọc cho tướng quân tinh lực cuồn cuộn, ôm lấy người ta lăn qua lăn lại, một lần lại một lần.Thẩm Mục khóc đến khóe mắt đỏ hoe, thân thể mềm nhũn ngủ đến mê man rồi.Tướng quân ăn đến no nê mới kinh ngạc phát hiện mình thật sự không phải con người, con mọt sách lại bị hắn dằn vặt đến như vậy.Đang yên đang lành, gọi tên ta làm gì?

Hắn nhéo nhéo gương mặt đỏ bừng của Thẩm Mục, ngươi gọi cũng gọi ta rồi, ta còn có thể nhịn được sao?Tướng quân thở dài, rời giường đi mặc quần áo, sau đó lại sang giúp Thẩm Mục, sau đó ôm người vào lòng, nhảy qua cửa sổ, vượt nóc băng tường trả người về Thẩm phủ.Hắn nghĩ, bình thường người con mọt sách này không ưa nhất chính là hắn, nếu biết đã cùng hắn hoan hảo, sợ là cũng phải phun ra mấy cân máu.Tướng quân sợ rồi, sau khi lén lút trả người về phủ liền bỏ chạy.Tướng quân trở về phủ tướng quân, nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, trong đầu đầy ắp hình ảnh khóe mắt đỏ hoe của con mọt sách kia, cùng cơ thể trắng trẻo mềm mại.

Thật vất vả mới chợp mắt được, lại mơ thấy con mọt sách 'ầm' một tiếng nhảy xuống sông, dọa hắn một thân mồ hôi lạnh giật mình bật dậy.Tim hắn đập 'thình thịch thình thịch', lại phải lén lút chạy về Thẩm phủ, ngồi xổm trên nóc nhà, lật ngói lên nhìn lén.Thẩm Mục đã tỉnh rồi, chỉ mặc một bộ áo trong, ngồi trước cửa sổ ngẩn người.Tướng quân cau mày, gió lớn như vậy, tên ngốc này vậy mà cũng không mặc nhiều thêm một chút!Sau đó, Thẩm Mục ngồi trước cửa sổ hắt hơi một cái, chân tướng quân run lên, xém chút nữa là ngã xuống.Lúc này, tiểu tư mang theo chậu nước đứng bên ngoài gõ cửa, tướng quân mới nhớ ra, tới giờ phải vào triều rồi.Trong lúc lâm triều, ngự sử đại nhân vẫn như trước, lạnh nhạt xa cách, theo thường lệ lại bắt đầu chỉ trích tướng quân một trận.Mọi người trong triều đều đã tập mãi thành quen.

Cả triều đều biết ngự sử và tướng quân bát tự không hợp, mấy năm qua chỉ việc đối đầu với tướng quân là mưa gió đều không thay đổi, nếu như tướng quân ăn nhiều hơn hai bát cơm, y cũng sẽ chỉ trích tướng quân lãng phí lương thực.Tướng quân đứng trong bách quan, Thẩm Mục đang nói cái gì, một câu hắn cũng không nghe lọt, hắn chỉ luôn cảm thấy, mặt của con mọt sách này, đỏ đến có chút không được bình thường.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 2.


Sau khi bãi triều, tướng quân không tự chủ mà đi theo phía sau Thẩm Mục.Thẩm Mục đầu nặng chân nhẹ, đi mỗi ba bước lại trượt chân một cái, thật vất vả mới lết đến cửa cung, lại bị bịt miệng tha đi.Tướng quân cũng không biết ép người ta vào góc tường để làm gì, đại khái là sợ con mọt sách này lại chạy mất.

Cũng không biết tại sao, mỗi lần Thẩm Mục nhìn thấy hắn từ xa đều phải đi đường vòng, mười ngày nửa tháng cũng khó mà nói được một câu với nhau.

Người trong phủ tướng quân đều nói, Thẩm ngự sử chắc là sợ tướng quân thấy y sẽ muốn đánh y một trận, dù sao cũng là oan gia ngõ hẹp, có ai lại tình nguyện mỗi ngày đều bị người ta chỉ trích chứ.Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trừng hết nửa ngày, tướng quân mới kinh ngạc phát hiện nơi hắn chạm vào hình như có chút nóng hơn bình thường."

Sao mặt ngươi lại nóng như vậy?!"

Tim tướng quân 'lộp độp' một cái, con mọt sách này lại bị người ta bỏ thuốc sao?!Mặt Thẩm Mục giống như càng đỏ hơn, lắc lắc đầu, giãy dụa muốn đi, trong lúc lôi lôi kéo kéo, từ cổ áo lộ ra loang lổ dấu vết hồng hồng, tướng quân đột nhiên tự hiểu ra, mặt cũng đỏ lên, "Ngươi...

Sốt rồi?"

Thẩm Mục cúi đầu không nói, cả người như muốn bốc khói, tướng quân sốt sắng nói: "Có cần...

đến đại phu khám..."

Thẩm Mục cứng đờ, đẩy người ra muốn đi, tướng quân nhanh tay lẹ mắt bế y lên, "Chuyện kia...

Ta đưa ngươi về trước...

Sau đó tìm người tới bốc thuốc...

Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói bất kì cái gì đâu..."

Đầu Thẩm Mục lúc nặng lúc nhẹ, vừa muốn nói gì đó, tướng quân lại đột nhiên nhảy lên nóc nhà, y cả kinh, theo bản năng ôm lấy cổ tướng quân.Trong lòng tướng quân rung động, tối hôm qua, chính là đôi tay với khớp xương rõ ràng này, vịn chặt vào lưng hắn, vào thời điểm khó nhịn nhất để lại trên lưng hắn một đường lại một đường...Sau khi Thẩm Mục phục hồi tinh thần liền vội vã buông tay, chống lại cơn chóng mặt, cố gắng giãy dụa lần cuối, "Tư Đồ tướng quân...

Ngươi thả ta xuống..."

Tướng quân không vui, ôm lấy y giả bộ không nghe thấy, lướt qua mái hiên Thẩm phủ, vào đến trong phòng mới đặt người lên giường."

Ngươi nghỉ ngơi đi, " Tướng quân ấp a ấp úng nói xin lỗi, "Chuyện kia...

Tối hôm qua là do ta sai...

Nếu ngươi muốn đánh ta, ta sẽ không đánh lại..."

Thẩm Mục nằm trong chăn, thấp giọng nói: "Không phải lỗi của ngươi."

Linh quang đột nhiên lóe lên, tướng quân không kịp suy nghĩ đã hỏi: "Con mọt sách, sao ngươi lại đến thanh lâu?!"

Con mọt sách sững sờ, kéo chăn bọc cả người lại.Tướng quân: "..."

Tướng quân bay trở về quân doanh, kéo quân y Liên Tầm đi ra.Liên Tầm: "Sao vậy?

Ta còn bệnh nhân đó."

Tướng quân ngước nhìn trời, "Ngươi có... loại thuốc kia..."

Liên Tầm ngơ ngác, "Loại thuốc nào?"

"Thì... loại thuốc sau khi làm chuyện kia rồi phát sốt..."

Liên Tầm ngẩn người, vỗ đùi, "Được nha, Tư Đồ Việt, có tiền đồ nha, bắt được cải trắng* nhà ai vậy?!

Ai lại xui xẻo như vậy, bị ngươi coi trọng?!"*: cải trắng = đứa ngốc.Tướng quân thiếu kiên nhẫn, "Rốt cuộc ngươi có thuốc hay không?"

Liên Tầm lắc đầu quay về lấy thuốc, vừa đi vừa nói thầm, "Chà chà, lời cũng không chịu nói, biết ngay là cầm thú..."

Tướng quân: "..."

Nếu nói nhiều ta sợ y sẽ đi nhảy sông mất.Tướng quân mang theo thuốc, lén lén lút lút trở về Thẩm phủ, dọc theo đường đi, hắn cực kỳ khinh bỉ hộ vệ trong Thẩm phủ--- chỉ với tính cảnh giác này, cũng may ta với con mọt sách kia không có thù hận gì, nếu không y cũng đã bị bắt đi một trăm tám mươi lần rồi.Hộ vệ cũng rất oan ức, đâu phải tên trộm nào cũng có công phu vượt nóc băng tường cao cường như tướng quân đâu.Lúc tướng quân vào phòng, Thẩm Mục đã ngủ rồi.Khuôn mặt đỏ bừng bừng chôn vào bên trong đệm chăn mềm mại, chăn trên người lên lên xuống xuống theo nhịp hô hấp của y.Trái tim của tướng quân cũng đập 'thình thịch thình thịch' theo.Hắn vốn tưởng rằng, sau khi con mọt sách tỉnh lại, nếu không phải mang đao đến liều mạng với hắn, chính là ôm theo cục đá đi nhảy sông, uổng công hắn còn sợ mất mật cả một đêm.

Nhưng bây giờ con mọt sách lại đang ngủ ngon lành ở đây, không giận dữ cũng không làm loạn, trái tim đang đập 'thình thịch thình thịch' của tướng quân lại càng tăng tốc--- y không tức giận?

Y có phải là không tức giận hay không?

Tại sao y lại không tức giận...Suy nghĩ của tướng quân bắt đầu bay cao bay xa, Thẩm Mục nằm trên giường chà xát chăn mền, từ từ mở mắt.Tướng quân rất lúng túng, "...

Khụ khụ...

Ta để thuốc trên bàn..."

Thẩm Mục gật gật đầu.Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, quản gia đứng ngoài cửa phòng nói vọng vào: "Đại nhân, Lý công tử đến rồi."

Thẩm Mục giống như đột nhiên thanh tỉnh, vén chăn lên, bước xuống giường, "Mời hắn đến tiền thính đợi ta."

Quản gia tuân lệnh lui xuống.Thẩm Mục khách khí xin lỗi tướng quân: "Tư Đồ tướng quân, hôm nay Thẩm mỗ còn có công vụ trên người, không tiện chiêu đãi, mong tướng quân thứ lỗi."

Tướng quân: "..."

Mẹ nó, lại trở thành Tư Đồ tướng quân rồi.Tướng quân bất đắc dĩ đi ra ngoài, vượt qua mấy cái nóc nhà, lại nhịn không được chạy trở về tiền thính.Trong tiền thính, con trai thừa tướng- Lý Trường Dữ, đang chờ Thẩm Mục.Tướng quân ngồi xổm trên nóc nhà, đè xuống ngọn lửa trong lòng."

Tử Ngôn, " Thẩm Mục vừa bước vào tiền thính, Lý Trường Dữ liền vui vẻ gọi.Tướng quân đang ở trên nóc nhà: "..."

Mẹ nó, tại sao phải gọi thân thiết như vậy?!Thẩm Mục khách khí hành lễ, "Lý công tử."

Lý Trường Dữ bắt lấy tay Thẩm Mục, "Tử Ngôn khách khí rồi, gọi ta Trường Tự là được."

Tướng quân: "..."

Mẹ nó, ngươi mau buông tay!
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 3.


Thẩm Mục bất động thanh sắc rút tay ra, "Không biết Lý công tử đến thăm là vì chuyện gì?"

Lý Trường Dữ không khuất phục không chùn bước, lại vươn tay sờ lên trán y, "Tử Ngôn, có phải ngươi bị bệnh hay không?

Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Thẩm Mục lùi về sau một bước, "Nhiễm phong hàn mà thôi.

""Nếu Tử Ngôn không thoải mái thì quay về nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay cũng không gấp."

"Thẩm mỗ không sao, Lý công tử cứ nói đừng ngại."

"Thôi, ngươi cứ luôn cố chấp như vậy, " Lý Trường Dữ trở về ghế ngồi, "Ngươi cũng biết vài ngày nữa sứ đoàn Bắc Nghiêu sẽ vào kinh đúng không?"

Thẩm Mục gật đầu.Lý Trường Dữ: "Phụ thân đã tiến cử với hoàng thượng, sẽ do ngươi tiếp đón."

Thẩm Mục cau mày, "Không biết thừa tướng đại nhân có gì phân phó?"

"Nghe nói sứ đoàn Bắc Nghiêu có ý hòa thân, mà luận về chuyện giao hảo kết thân này, phụ thân cảm thấy tốt nhất nên để Đông Lăng làm thông gia, " Lý Trường Dữ ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục, "Tử Ngôn có hiểu ý tứ của phụ thân không?"

Thẩm Mục rũ mắt, "Thẩm mỗ đã hiểu."

Tướng quân trên nóc nhà mặt trầm như nước, con mọt sách này là đồng bọn của thừa tướng?Thừa tướng tham luyến quyền thế cũng không phải chuyện cần phải giấu diếm gì, mà từ lời của Lý Trường Dữ, sao lại còn bao hàm cả ý tứ không an phận trong đó?Lý Trường Dữ vừa rời đi, tướng quân ngay lập tức từ trên nóc nhà nhảy xuống, dọa đến gương mặt đang đỏ hồng của Thẩm Mục cũng trắng hơn mấy phần.Tướng quân buồn rầu, "Ngươi đang giúp thừa tướng làm việc?"

Thẩm Mục mím môi không nói lời nào.Tướng quân từng bước một áp sát, "Hắn muốn làm gì?

Tại sao lại chủ trương muốn kết thông gia với Đông Lăng?

Hắn cùng Đông Lăng có cấu kết?

Muốn đoạt quyền?"

"Tư Đồ tướng quân," Thẩm Mục giả vờ trấn định, "Thẩm mỗ chỉ là nghe lệnh làm việc, những chuyện khác đều hoàn toàn không biết."

"Ngươi còn giả vờ!

Ba năm trước, là ai đến mạng chỉ còn lại một sợi chỉ cũng phải liều chết đưa tin giúp hoàng đế!"

Ba năm trước, An Vương tạo phản, không ai biết tại sao tướng quân đang ở biên quan cách xa vạn dặm lại đột nhiên xuất hiện trong kinh thành suất binh dẹp phẳng phản loạn, ngoại trừ hoàng đế cùng Thẩm Mục thiếu chút nữa là mất mạng.Một con mọt sách như vậy làm sao có thể đi giúp đỡ thừa tướng cấu kết ngoại địch?Con mọt sách này còn mạnh miệng, "Thẩm mỗ tự có chừng mực, tướng quân không cần bận tâm."

Tướng quân giận dữ, giơ tay đánh lên mông y một cái.Thẩm Mục ôm lấy mông, hai mắt mở to, một mặt khiếp sợ.Tướng quân: "..."

Mẹ nó, lỡ tay rồi."

Khụ khụ...

Có đau không?"

Mặt Thẩm Mục đỏ bừng lên.Tướng quân ngước nhìn trời, "Chuyện kia...

Ngươi nhớ phải bôi thuốc."

Thẩm Mục so với tôm luộc đã không còn gì khác biệt."

Chuyện của thừa tướng, ngươi không muốn nói cũng chẳng sao, cứ để sau này muốn nói hãy nói."

Tướng quân thở dài, vừa mới xoay người muốn đi, lại mạnh mẽ xoay ngược trở về, "Tên Lý Trường Dữ kia là sao?!"

Thẩm Mục không hiểu gì."

Sao hắn có thể động tay động chân với ngươi như vậy?!"

Thẩm Mục: "...

Ta không thích hắn."

Tướng quân hài lòng, "

Sau này không được cho hắn chiếm tiện nghi của ngươi nữa!"

Năm ngày sau, sứ đoàn Bắc Nghiêu đã đến kinh thành.Thẩm Mục phụng mệnh tiếp đón, dùng yến tiệc quà cáp để chiêu đãi, đến cuối cùng phải đưa người về hết dịch quán mới có thể trở về Thẩm phủ.Nhưng sau khi y hồi phủ không bao lâu, lại có người đến báo tin, trong sứ đoàn Bắc Nghiêu có ba người bởi vì say rượu chưa chơi tận hứng, lại đã nghe tiếng của Nhiễm Túy Lâu từ trước, không nhịn được chạy đi uống hoa tửu, cuối cùng lại say đến ngất ngây, ở trong lâu bắt đầu quậy phá.Thẩm Mục vội vã chạy tới Nhiễm Túy Lâu, nửa đường gặp được hai người Bắc Nghiêu cũng đang đi tới đó.Hai người kia có chút lúng túng."

Đã khiến ngự sử đại nhân cười chê rồi."

Một người có vóc người hơi lớn ngượng ngùng nói.

Người còn lại có thân hình nhỏ nhất, tính khí lại rất lớn, tức giận mắng thầm, "Thứ làm người khác mất mặt ngứa mắt!"

Khi bọn họ chạy đến Nhiễm Túy Lâu, ba con ma men kia còn đang vì say rượu mà đùa giỡn cợt nhả một đàn cơ*.*: người đánh đàn, bán nghệ không bán thân.Trong lâu, Tôn ma ma đã gấp đến độ hoa dung thất sắc, Vân Thiển cô nương này là người của Tư Đồ tướng quân a, bình thường những vương tôn công tử kia đều kiêng kỵ tướng quân, tay cũng không dám chạm thử, hiện tại thì hay rồi, từ đâu mọc ra ba con ma men, Vân Thiển cô nương này nếu như có mệnh hệ gì, tướng quân có gỡ luôn tòa lâu này hay không?Cũng may ngự sử đại nhân đã kịp mang tùy tùng theo dẫn người đi, trong đó có hai tùy tùng càng hung dữ hơn cả, trực tiếp ra tay đánh ba con ma men kia ngất xỉu.Tôn ma ma mang theo Vân Thiển, rối rít cám ơn Thẩm Mục.Thẩm Mục nhìn cô nương đang cúi đầu kia, thầm nghĩ, đây là cô nương trong lòng người kia, quả thực thanh lệ động nhân, rất xứng đôi với hắn.

Y thở dài trong lòng, mình ngày hôm đó chắc là bị ma nhập rồi, tại sao vừa nhìn thấy hắn đi vào tòa lâu này, trong lòng lại tràn đầy oan ức cùng tức giận, quỷ thần xui khiến đi theo vào...

Người ta là đi gặp cô nương trong lòng, có quan hệ gì với mình đâu?Tướng quân đi ra từ nhà bếp trong quân doanh, không ngừng mắng nhiếc.Liên Tầm từ trong lều đi ra gặp hắn, hỏi: "Làm sao vậy?

Lại là ai chọc tức ngươi rồi?"

Tướng quân: "Mẹ nó, tên tiểu tử Triệu Thất này lại nấu cơm đến cháy khét!"

Liên Tầm hơi nhướng mày, "Vân Thiển cô nương lại xảy ra chuyện rồi?"

"Không có chuyện gì, " Tướng quân vung vung tay, "nghe nói là có mấy con ma men uống say rồi quấy phá một chút, tên Triệu Thất này thiếu chút nữa là mang theo dao phay đi tìm người liều mạng."

Liên Tầm: "Haizz, ta nói ngươi tại sao làm người tốt lại không làm đến cùng, trực tiếp chuộc thân giúp cô nương người ta đi, không cần mỗi ngày đều phải ăn cơm khét."

Tướng quân mỉm cười, "Nữ nhân của mình thì tự mình đi chuộc, ta che chở giúp hắn như vậy là đã nghĩa khí lắm rồi."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 4.


Tướng quân đang ngồi khắc gỗ.Tay nghề của tướng quân cũng không tệ, Liên Tầm từng nói nếu ngày nào đó hắn không làm thổ phỉ nữa, có thể mở một tiểu lâu với Triệu Thất, hắn chỉ cần phụ trách khắc bí đỏ thôi, dù sao thổi lửa nấu cơm hắn đều không biết làm.Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng hắn lại trở thành tướng quân.Triệu Thất phiền nhiễu bước tới, muốn nói lại thôi.Mảnh gỗ trong tay tướng quân đã gọt ra hình dáng của con người, hắn thổi thổi vụn gỗ, bắt đầu khắc mặt, "Làm sao vậy?

Muốn gặp người yêu sao?"

Triệu Thất gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Hôm qua nàng đã bị dọa sợ, ta muốn đi thăm nàng..."

Tướng quân đứng lên, nhét mảnh gỗ vào bên hông, "Đến chỗ cũ chờ đi."

Tướng quân vừa bước tới cửa Nhiễm Túy Lâu, Tôn ma ma mặt đầy son phấn đã bước ra nghênh đón, "Ôi, tướng quân, ngài đã tới rồi!"

Tướng quân tránh né một thân son phấn của nàng, trực tiếp bước lên lầu.Tôn ma ma đi theo sau hắn lải nhải, "Tướng quân, hôm nay ngài phải an ủi Vân Thiển cô nương thật tốt vào, hôm qua không biết từ đâu tới mấy con ma men không có mắt, đã dọa nàng sợ rồi."

Tướng quân nghĩ, chứ còn gì nữa, đến cơm cũng khét rồi."

Cũng may là không có chuyện gì xảy ra, tướng quân, cuối cùng ngài cũng đến rồi, Vân Thiển cô nương nhất định sẽ vui lắm, ta đi gọi nàng giúp ngài."

Tôn ma ma vừa mới quay người liền nhớ tới cái gì đó, run khăn che miệng, nhỏ giọng hỏi tướng quân, "Tướng quân, gần đây có một loại hương mới được đưa tới, gọi là Ỷ Hoan, hiệu quả tốt vô cùng, tướng quân có muốn đốt một lò không?"

Tướng quân vừa nghe liền biết là hương thúc tình, lập tức nhớ lại dáng dấp của con mọt sách ngày hôm đó, chắc không phải là trúng loại thuốc này đâu nhỉ?"

Ta hỏi ngươi, lần trước lúc ta tới đây, ngự sử đại nhân Thẩm Mục có phải cũng đã đến?"

Tôn ma ma sững sờ, nắm chặt khăn trong tay, giống như bị làm khó dễ, "Chuyện này..."

Tướng quân lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho nàng, Tôn ma ma lập tức hớn hở, "Ai nha, tướng quân khách khí quá rồi," Lại trực tiếp ôm vào lòng ngực, nhỏ giọng nói: "Ngày ấy Thẩm ngự sử đúng là đi theo sau ngài vào đây, ngài ấy là khách quý nha, ta vội vàng gọi hết tất cả các cô nương đến để hầu hạ ngài ấy, ngài ấy vậy mà lại không cần, hoang mang hoảng loạn mở một gian phòng, đóng cửa lại cũng không bước ra ngoài nữa."

"Sau đó thì sao?"

Tôn ma ma hơi chột dạ, "Sau đó...

Sau đó ngài ấy đã bỏ đi rồi."

Sắc mặt tướng quân không thay đổi nhìn nàng chằm chằm."

Tướng quân..."

Tôn ma ma cảm thấy có chút sợ hãi."

Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, nói lại lần nữa."

"Ta...

Ai nha, đều do cô nương trong đây không hiểu chuyện, muốn bám cành cao, sai tiểu tư đưa một lò Ỷ Hoan vào phòng ngài ấy..."

Tôn ma ma nheo mắt nhìn sắc mặt của tướng quân, cẩn thận nói, "Nhưng sau đó Thẩm ngự sử thực sự đã rời đi, cô nương kia vào phòng tìm không thấy người."

Tướng quân:...

Người đã chạy đến Thuỷ Tạ Các rồi.Thuỷ Tạ Các là nơi tướng quân và Vân Thiển dùng để che dấu tai mắt của người khác, mỗi lần cửa vừa đóng, tướng quân liền mang theo Vân Thiển nhảy qua cửa sổ đi gặp tình lang, sau đó hắn sẽ trở về đây ngủ một giấc, tỉnh dậy lại đến đó đưa người về.Nhưng vào ngày hôm đó, sau khi hắn giao người cho Triệu Thất, vừa về tới đã nhìn thấy con mọt sách đang nằm bẹp trên giường thở dốc.Thật là con mẹ nó quá kích thích rồi.Tướng quân trước giờ vẫn luôn muốn biết nguyên nhân con mọt sách kia xuất hiện trong thanh lâu.Sau khi hắn giao Vân Thiển cho Triệu Thất, nhìn hai người kia chán ngắt ngồi bên hồ ăn khoai lang nướng.Tướng quân cảm thấy thật sự quá ngược rồi, không thèm nhìn nữa.Hắn dung dăng dung dẻ chạy tới Thẩm phủ, nhìn thấy con mọt sách đang đứng bên cạnh bể nước ở trong phủ, hồn đã bay xa.Đang nghĩ cái gì vậy chứ?Tướng quân lo lắng vô cùng, con mọt sách này không phải là muốn nhảy xuống bể nước đó chứ?Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền nhìn thấy con mọt sách bước lên phía trước một bước.Tướng quân sợ chết khiếp, vội vàng từ trên mái nhà nhảy xuống."

Ngươi muốn làm cái gì? !"

Thẩm Mục cả kinh, chân đều mềm nhũn, thiếu chút nữa đã thật sự rơi vào trong bể nước.Tướng quân vội vàng ôm lấy, "Thư ngốc, ngươi đừng nghĩ quẩn a!"

Thẩm Mục: "...

Ta không có."

Tướng quân vẫn còn sợ hãi trong lòng, "Vậy ngươi bước qua đây làm gì?"

Thẩm Mục: "Hình như có con cá chết rồi...

Ta muốn đến nhìn thử."

Tướng quân quay đầu lại nhìn, quả thật có con cá đã lật cái bụng trắng lên.Thẩm Mục đỏ mặt từ trong lồng ngực hắn giãy giụa chui ra.Tướng quân lúng túng, "...

Cách bể nước xa một chút, cẩn thận đừng để rơi xuống đó."

Thẩm Mục gật gật đầu, nghe lời mà lùi lại hai bước, "Tướng quân đến có việc gì không?"

Tướng quân:...

Lại thật sự chẳng có việc gì.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 5.


Tướng quân nghĩ muốn nát óc, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện, "Nghe nói hôm qua trong thanh lâu có người đến gây sự, đã bị ngươi mang đi, là người trong sứ đoàn Bắc Nghiêu sao?"

Thẩm Mục gật đầu: "Có vài người đã uống say rồi."

"Còn quậy đến rất náo nhiệt ha," Tướng quân hiếu kỳ, "bọn họ thực sự là đến để hòa thân sao?"

Thẩm Mục rũ mắt, thanh âm cũng thấp xuống, "Bọn họ...

Muốn gả công chúa cho tướng quân."

Tướng quân: Hả?!"

Công chúa Bắc Nghiêu ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, nguyện cùng tướng quân kết tóc giai lão."

Tướng quân cả người đều cảm thấy không ổn, "Mẹ nó, công chúa Bắc Nghiêu là cái thá gì?!

Trong lòng lão tử đã có người rồi!"

Thẩm Mục vẫn cứ rũ mắt, "Vân Thiển cô nương...

Sẽ thông cảm cho tướng quân thôi..."

Tướng quân: "...

Mắc mớ gì đến nàng?

Nàng cùng tình lang còn đang ngồi bên bờ hồ ăn khoai lang nướng kia kìa."

Thẩm Mục: ? ? ?Thẩm Mục có chút ngây ra, "Hả?"

Tướng quân vỗ ót một cái, hắn mới nhớ tới con mọt sách này không biết chuyện của Triệu Thất, chắc là đều như những người khác, đều cho rằng Vân Thiển là người của hắn."

Ta không có quan hệ gì với nàng cả," Tướng quân nhanh chóng rũ sạch quan hệ, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Thẩm Mục nghe, cây ngay không sợ chết đứng mà đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người anh em mình, "tên tiểu tử Triệu Thất này vẫn cứ luôn chưa góp đủ tiền, lại sợ cô nương của mình bị người ta bắt nạt, chỉ có thể nhờ ta chống đỡ giúp..."

Thẩm Mục: Ò.Nhưng ngươi vẫn là đã có người trong lòng rồi nha.Tướng quân: "Dù sao đi nữa ta cũng không có quan hệ gì với nàng cả, cũng sẽ không cưới cô công chúa Bắc Nghiêu kia."

"Nhưng...

Hoàng mệnh khó trái..."

Thẩm Mục bất an nói, "Có lẽ ngày mai hoàng thượng sẽ hạ chỉ..."

"Vậy bây giờ ta đi nói rõ ràng với hắn."

Nghe tướng quân nói muốn đi, Thẩm Mục liền nhanh chóng ngăn cản hắn, "Tư Đồ tướng quân, Thánh tâm khó dò, nếu như khiến cho long nhan tức giận..."

"Vậy lão tử sẽ không làm cái chức tướng quân này nữa!"

Lửa giận của tướng quân còn đang cháy phừng phực, "Tướng quân chó má gì chứ, chuyện này không thể làm, chuyện kia không thể làm, bây giờ đến chuyện lão tử cưới ai cũng muốn xen vào, lão tử là thiếu nợ hoàng đế hay là thiếu nợ tên Lão Bất Tử kia rồi?!"

"Tướng quân ngài phải ăn nói cẩn thận."

Sắc mặt Thẩm Mục trắng bệch, y biết rằng lúc trước tướng quân nhận nhiệm vụ đó trong lúc lâm nguy, bất đắc dĩ mới phải nhậm chức quan, nhiều năm qua đều bị bó tay bó chân, hao tâm tốn sức.

Tất cả mọi người đều nói số giàu sang của hắn đã tới, một động sơn phỉ vậy mà đều được ban ân cho vào triều làm quan, một bước lên mây, chỉ có y là đau lòng hắn, thương hắn thân bất do kỷ, một người có tính cách tự do hào hiệp như vậy, lại phải đối mặt với cả triều đình ngươi lừa ta gạt này.Tướng quân nhăn mặt lại, "Ngươi cũng hi vọng ta cưới cái cô công chúa Bắc Nghiêu kia sao?"

Thẩm Mục không dám nhìn hắn, "Công chúa có thân phận cao quý, nhất định có thể hỗ trợ cho tướng quân..."

Tướng quân tức giận không kiềm được, "Lão tử không cưới!

Ai thích cưới thì đi mà cưới!"

Nói xong phất ống tay áo đi ra ngoài, "Lão tử phải phá nát cái ngự thư phòng của hắn!"

Thẩm Mục sợ hãi, trong lòng quýnh lên, trực tiếp ôm lấy tướng quân từ phía sau.Thẩm Mục: "..."

Ta không phải cố ý.Tướng quân: "..."

Tên ngốc này hiểu ra rồi?!Thẩm Mục vội vã buông hắn ra, suy nghĩ một chút vẫn nói, "Nếu như tướng quân thật sự không muốn cưới công chúa Bắc Nghiêu, việc này cũng không phải không có đường lui."

"Hoàng thượng vốn cũng không muốn cho tướng quân cưới công chúa Bắc Nghiêu, dù sao tướng quân cũng là người có quyền cao chức trọng, nếu như lại có Bắc Nghiêu làm hậu thuẫn..."

"Chỉ sợ là hắn sẽ chẳng thể nào ngủ yên ổn nữa rồi," Tướng quân mỉm cười, "vậy tại sao hắn lại dám đồng ý?"

"Hoàng thượng đưa ra điều kiện, sau khi kết hôn công chúa nhất định phải ở lại kinh thành."

"Làm con tin?

Hắn mơ cũng rất đẹp."

Tướng quân tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Thẩm Mục, hỏi, "Thư ngốc, hình như ngươi đặc biệt hiểu rõ hoàng đế?"

Thẩm Mục trầm mặc, một lúc lâu mới trả lời: "Ta...

Là người của hoàng thượng..."

"Đánh rắm!"

Tướng quân cực kỳ hung dữ nói, "Ngươi là người của lão tử!"

Thẩm Mục: "..."

Thẩm Mục từ mặt đến gót chân đều đỏ bừng cả lên.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 6.


Thẩm Mục lắp ba lắp bắp, "Tướng...

Tướng quân đừng nói bậy..."

Tướng quân chỉ là nhất thời nhanh miệng, lời vừa nói ra bản thân hắn cũng giật mình hốt hoảng, nhưng mặt tướng quân so với tường thành còn có thể dày hơn, duỗi tay ra kéo người tới bên mình, "Ta không hề nói bậy, thư ngốc, ngươi muốn quịt nợ sao?!"

Thẩm Mục hận không thể chui vào trong kẽ hở nào đó luôn cho rồi, "Đó...

Đó là ngoài ý muốn..."

Tướng quân: "Lão tử không cần biết, lão tử ngủ qua rồi thì chính là người của lão tử!"

Mặt con mọt sách mặt đỏ bừng lên, nhưng lại nhớ tới tướng quân nói "đã có người trong lòng", nghĩ rằng tướng quân là bởi vì ngủ rồi nên cảm thấy có trách nhiệm, "Tướng quân không cần phải như vậy...

Thẩm mỗ...

Có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra..."

Tướng quân cuống lên, "Thư ngốc, ngươi..."

Nghẹn nửa ngày rốt cục bật ra một câu thành ngữ, "Bội tình bạc nghĩa!"

Thẩm Mục là một con mọt sách, không chịu nổi tội danh lớn như thế, vì vậy cũng trở nên hoảng loạn, "Ta...

Ngươi...

Vậy người trong lòng của ngươi phải làm sao bây giờ?!"

Tướng quân sững sờ, rốt cục đã hiểu được con mọt sách ngốc nghếch này vẫn chưa hiểu ý mình.Hắn không nói thêm lời nào nữa, ôm lấy y rồi hôn xuống."

A..."

Thẩm Mục mở to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc.Môi lưỡi ấm áp lướt qua hàm răng, ký ức đêm hôm đó đột nhiên cuồn cuộn trở về, che ngợp bầu trời, chân Thẩm Mục nhuyễn đến đứng không nổi nữa."

Thư ngốc, ngươi hãy nghe cho kỹ, " Trong lúc thở dốc, hơi thở nóng rực của người kia dừng lại bên tai, hun đỏ cả vành tai y, "Người trong lòng ta, tên là Thẩm Mục."

Đây là lần thứ hai Thẩm Mục nghe thấy tướng quân gọi tên mình.Lần đầu tiên là khi đang ở trên bãi săn tiếp đãi tam hoàng tử Đông Lăng.Người Đông Lăng dũng mãnh hiếu chiến, có rất nhiều chiến mã, người dân cả nước trừ em bé sơ sinh, phụ nữ cùng trẻ nhỏ, ai cũng có thể rong ruổi trên lưng ngựa, nên khi nghe nói văn nhân nước Đại Ngu không biết cưỡi ngựa, ánh mắt của tam hoàng tử Đông Lăng cực kỳ khinh bỉ, cam kết với hoàng đế, nếu như có bất kỳ một văn nhân nào có thể cưỡi ngựa của họ chạy một vòng quanh bãi săn mà không bị hất ngã, Đông Lăng sẽ tặng cho Đại Ngu tám trăm chiến mã đã được tinh luyện.Văn nhân có mặt ở bãi săn không nhiều, võ tướng thì không ít, nhưng tướng quân lại chẳng hề có mặt ở đó.

Tướng quân nói, sợ bọn Đông Lăng kia thấy lão tử thì chân run đứng không nổi.Lúc đó, tướng quân đã đại sát tứ phương, tam hoàng tử Đông Lăng oai phong lẫm liệt trên chiến trường, què một chân trở về.Vì vậy, cơn giận này vẫn luôn ở trong tim tam hoàng tử, chỉ đợi có cơ hội trút giận.Giữa đám văn nhân đang ngồi, chỉ có Thẩm Mục đứng dậy, gầy gò nhưng lại thẳng tắp và kiêu ngạo, dứt khoát trèo lên lưng ngựa.Nhưng, chạy được vài bước, y phát hiện con ngựa này có gì đó không đúng.Con ngựa kia đột nhiên cực kỳ nôn nóng, đá văng móng ngựa liền nhảy cẫng lên, giống như muốn hất người đang ngồi trên lưng xuống.

Thẩm Mục nắm chặt dây cương, sắc mặt trắng bệch, sử dụng hết toàn lực để mình không ngã xuống.Người Đông Lăng không ngừng cười nhạo, có người còn cố gắng nói lớn tiếng: "Không được thì mau nhảy xuống đi."

"Đúng đó, để bị thương thì không tốt đâu."

"Tên tay nhỏ chân cũng nhỏ kia, coi chừng bị ngựa giẫm chết nha."

"Thư sinh còn đòi cưỡi ngựa cái gì, các ngươi không phải có câu nói 'bách vô nhất dụng* là thư sinh' sao?"*: trăm thứ không có thứ gì dùng được, vô dụng."

Nói bậy, thư sinh của Đông Lăng chúng ta cưỡi ngựa cũng rất lợi hại đó..."...Hoàng đế trầm mặt, triều thần Đại Ngu hai mặt nhìn nhau, nghẹn đến đỏ mặt tía tai.Lúc này, một bóng người xẹt qua tường vây, ngồi xuống đằng sau Thẩm Mục, kéo lấy dây cương, che chở người trong ngực, mạnh mẽ lôi kéo con ngựa đang phát điên kia chạy hết một vòng bãi săn, sau đó một quyền đánh con ngựa kia ngất xỉu.Tam hoàng tử giận không nhịn nổi, vỗ bàn đứng dậy, "Tư Đồ Việt, ngươi không tuân quy củ!"

Tướng quân cười nhạo một tiếng, "Lão tử xuất thân từ trong ổ thổ phỉ, không hiểu cái gì gọi là quy củ."

"Lại nói, cái tam hoàng tử gọi là quy củ, chính là sai người bỏ thuốc cho ngựa ăn sao?"

Hắn vung tay lên, một người bị dẫn tới, mặt mũi sưng vù, là tùy tùng bên người tam hoàng tử."

Không liên quan đến tiểu nhân đâu ạ," Người kia kinh hoảng liên tục dập đầu lạy, "là tam điện hạ sai khiến tiểu nhân..."

"Nói bậy!"

Tam hoàng tử tức muốn nổ phổi, "Người đâu!

Đưa tên cẩu nô tài kia xuống!"

"Hắn có nói bậy hay không ta không biết," Ánh mắt tướng quân cực kỳ ác liệt, "nhưng ngựa của các ngươi cũng điên quá rồi, mà dù sao cũng không thể trách các ngươi, hạng người gì thì nuôi ra loại ngựa đó thôi."

"Ngươi...

Ngươi..."

Tam hoàng tử giận điên lên, hoàng đế chỉ ngồi ở đó, mở một mắt nhắm một mắt."

Tuy rằng chúng ta đã thắng," Tướng quân tiếp tục nói, "nhưng ngựa của quý quốc không thích hợp với tướng sĩ của ta, tám trăm con ngựa kia hay là thôi đi."

"Nhưng mà, các ngươi phải nhớ cho kỹ," Hắn kéo Thẩm Mục đến bên người, "người thắng các ngươi ngày hôm nay, chẳng phải cái gọi là thư sinh vô dụng trong miệng các ngươi, mà là ngự sử của triều ta, Thẩm Mục."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 7.


Thẩm Mục từ trong kí ức trở về, y có chút hoảng hốt, không xác định hỏi: "Ngươi...

Ngươi nói cái gì?"

Tướng quân không nói nữa, mày mắt thâm trầm, trực tiếp ấn người xuống hôn lên.Thẩm Mục không biết bọn họ làm sao trở về phòng.Y bị tướng quân áp ở trên cửa, răng môi tràn ngập khí tức bá đạo nóng rực của người kia, đốt đến cả người y cũng nóng hổi.

Bàn tay thô ráp của hắn giam cầm hông y lại, lồng ngực dán vào lồng ngực, là nhiệt độ đã dựa vào lưng mình vào lúc kinh tâm khuyết đảm trên bãi săn năm ấy, quen thuộc đến nghiện, như nụ cười khoe khoang lộ liễu nhất của người kia khi đứng trên thành cao nhìn xuống, bên tai lại vang vọng giọng nói trầm thấp nhất.Tướng quân cắn lên cổ y một cái, làn da trắng muốt ngay lập tức đỏ lên, Thẩm Mục không nhịn được bám víu lên người hắn, những tiếng rên rỉ nhỏ vụn không ngừng tràn ra khỏi môi y, giống như những tràn pháo hoa mãnh liệt nhất, trực tiếp thiêu đốt dòng máu nóng đang sôi sùng sục bên trong tướng quân, khơi dậy dục vọng cuồn cuộn vô tận của hắn.Bắp thịt trên cánh tay tướng quân căng chặt, hô hấp lại ngày càng thô, Thẩm Mục bị đốt đến đáy lòng cũng không ngừng run rẩy.

Âm thanh của hắn, giống như là từ trong lồng ngực vọng ra, hùng hồn trầm thấp, hắn nói, thư ngốc, lần này thật sự không có hương thúc tình rồi.Thẩm Mục treo trên người hắn, ôm lấy eo lưng rắn chắc của hắn, nơi bí mật nhất của cơ thể bị một thứ nóng bỏng thâm nhập, nóng đến cả người y đều nhũn ra, đầu ngón chân cũng không ngừng run rẩy.

Khóe mắt đỏ hoe của y tràn ra nước mắt, ý thức bị phá vụn thành từng mảnh, không nhịn được rồi nhỏ giọng nức nở.

Va chạm mãnh liệt khiến y muốn bám trên người hắn cũng không được, tiếng khóc dần dần được khuếch đại, nước mắt chạm vào lồng ngực người kia, y cắn lên bả vai hắn một cái.Tướng quân ngày càng thở dốc nặng nề, hắn nắm chặt lấy cái eo nhỏ mềm mại của người đang nằm dưới người mình, mồ hôi lẫn vào nước mắt của y, giống như muốn xuyên thủng cả lồng ngực của hắn."

Thư ngốc, gọi ta một tiếng."

Hắn hôn lên vành tai y, nói.Mặt Thẩm Mục chôn ở hõm vai hắn, tiếng khóc ngắt quãng, "Tư Đồ..."

"Gọi A Việt."

A Việt, hắn vẫn luôn muốn y gọi hắn như vậy, đã muốn từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi trong mỗi giấc mơ đều là hình dáng y một thân thanh sam không ngừng giục ngựa, nhiễm màu tà dương đỏ như máu nơi biên cảnh, tựa như thần tiên lạc đường.

Lại giống như trong những ngày xuân bồn chồn nhất, gọi hắn tỉnh lại luôn là đệm giường ướt át.Bây giờ, mộng cảnh rốt cục cũng tiến vào hiện thực, người kia đang ôm lấy cổ hắn, cắn lên vai hắn, cả cơ thể đều ửng hồng như trái đào tươi kia, khóc đến tim hắn cũng run rẩy."

A Việt, A Việt..."

Hắn nghe thấy y gọi tên mình, trước mắt chỉ còn một đoạn bạch quang....Tướng quân ôm lấy Thẩm Mục đang mê man, thoả mãn ngắm nhìn người trong lòng.Con mọt sách của hắn thật là đẹp nha, lông mi dài như vậy, da mặt lại mềm như vậy, lúc ngủ lại giống như một bé mèo trắng, thỉnh thoảng lại chà xát vào ngực hắn, hô hấp không ngừng phả vào lòng hắn, ngứa đến tận đáy lòng.Hắn đương nhiên nguyện ý, tướng quân nghĩ, người này chính là con mọt sách của hắn.Trong lúc ngủ, con mọt sách cảm thấy hơi lạnh, không tự chủ mà chui rúc vào cơ thể nóng bỏng bên cạnh kia, chui được một nửa mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một lồng ngực cơ thịt rắn chắc."

Tỉnh rồi?"

Thanh âm trầm thấp của tướng quân ghé sát vào lỗ tai y, lập tức cúi đầu hôn lên chóp mũi y một cái.Thẩm Mục sững sờ, rốt cục tỉnh táo trở lại, phát hiện chính mình còn đang trần truồng, ôm chặt lấy eo của tướng quân cũng đang trần truồng nốt, chân tay quấn quýt, ngay lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay về.Tướng quân mất hứng, kéo lấy tay y đặt trở về lại eo mình, "Trốn cái gì?

Ngươi hối hận rồi?!"

"Không...

Không phải..."

Thẩm Mục đỏ mặt, cũng không biết phải đặt mắt vào đâu.

Mặc dù bọn họ được phủ kín bởi tấm chăn, nhưng bên dưới tấm chăn lại hoàn toàn trần truồng, tướng quân ôm lấy eo y, bắp thịt rắn chắc bắt đầu dùng sức, bây giờ vì sợ y sẽ chạy mất mà giam cầm y, đôi tay đầy vết chai bắt đầu lướt xuống dưới, xoa mông y.Cơ thể Thẩm Mục cứng đờ, "Ngươi..."

"Ta làm sao?!"

Tướng quân nghiêm mặt, "Ngươi lại muốn chạy?!"

"Ta không có..."

"Ngươi có.

Ta hỏi ngươi, tại sao trước đây mỗi lần nhìn thấy ta ngươi đều bỏ chạy?

Thật sự là do sợ ta đánh ngươi sao?"

"Không phải..."

Thẩm Mục lắp ba lắp bắp, cũng không dám nhìn tướng quân, "Ta...

Ta chỉ là...

Cảm thấy có lỗi với ngươi..."

Dù sao tướng quân với y cũng không hề có ân oán hay thù hận gì, mỗi ngày y lại không ngừng chỉ trích hắn, chăm chỉ cần cù, mưa gió cũng chẳng ngăn được, giống như tướng quân thiếu nợ y tám đời rồi vậy."

Thư ngốc ngốc nghếch," Tướng quân bóp bóp hai má y, "chỉ với mấy việc lông gà vỏ tỏi của ngươi, có thể có tác dụng với ta sao.

Là ý muốn của hoàng đế đúng không?"

Thẩm Mục gật gật đầu, "Hoàng thượng cũng chỉ là muốn nhắc nhở tướng quân, đừng phô trương quá mức."

"Ngươi gọi ta là cái gì?"

Tướng quân ngay lập tức trầm mặt.Thẩm Mục đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.Tướng quân lại đưa tay đi vò mông người ta."

A Việt..."

Thẩm Mục xấu hổ đến mức muốn chôn mình luôn cho rồi, tướng quân lại cười đến giống như một kẻ ngu si vậy, trán chạm vào trán của người trong lòng, nói: "Thư ngốc, phải nhớ cho kỹ, nam nhân của ngươi gọi là A Việt, chẳng phải là tướng quân gì cả."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 8.


Tư Đồ Việt không thích danh xưng 'tướng quân' này chút nào, đây chỉ là thứ do người cha nằm trên giường sống dở chết dở để lại cho hắn.Hắn lớn lên trong ổ thổ phỉ, cùng nương và cữu cữu*, chưa từng thấy phụ thân.

Nương nói, phụ thân của hắn đã bị sói tha đi mất rồi, tìm khắp nơi đều không tìm được hài cốt.

Nhưng vào năm hắn mười tuổi, một nam nhân cao lớn bước chân vào trại, mặt dày mày dạn cầu xin hai người quay về.

Khi đó hắn mới biết, phụ thân bị sói tha đi của hắn đã trở về.*: mẹ và cậu.Phụ thân hắn tên Lâm Chính Nhai, là một vị tướng quân chiến công hiển hách của Đại Ngu.Chỉ là trước khi gặp nương, phụ thân hắn đã có thê tử, thê tử lại là một con sư tử Hà Đông, không cho phép bất kỳ nữ nhân nào khác vào nhà, một khóc hai nháo ba thắt cổ, quậy đến không biết trời đất.

Tính cách của nương lại cực kỳ mạnh mẽ, sau khi biết Lâm Chính Nhai đã có gia thất, trực tiếp cầm đao đuổi người ra khỏi trại, nhìn cũng không muốn nhìn, con trai thì tự mình nuôi.Sau đó, thê tử của Lâm Chính Nhai qua đời, ông muốn đón hai người về, cho nương một cái danh phận, còn muốn Tư Đồ Việt nhận tổ quy tông.

Nhưng nương không chịu, thà ở trên núi làm nữ thổ phỉ cả đời cũng không muốn đi làm tướng quân phu nhân.Lại qua mấy năm, nương cũng qua đời, Tư Đồ Việt cùng cữu cữu ở trên núi làm thổ phỉ, vui vẻ tự do, đến cửa của phủ tướng quân cũng không thèm liếc nhìn một cái.Sau đó nữa, Đông Lăng xâm lấn, Lâm Chính Nhai khoác áo giáp ra trận, nhưng bên trong mênh mông cát vàng, ông bị trọng thương, may mắn không mất mạng, biên cảnh báo nguy.Chủ soái Đại Ngu trọng thương, quân tâm đại loạn, Lâm Chính Nhai sống không còn được bao lâu, chỉ muốn trước khi chết gặp lại con trai một lần.Vì vậy, một đạo thánh chỉ trực tiếp trói Tư Đồ Việt lôi đến biên cảnh.Biên cảnh đang ngập tràn nguy hiểm, đế vương trẻ tuổi ở kinh thành cũng sứt đầu mẻ trán, trong mộng đều là bốn phương thất thủ, kinh thành bị tàn phá đến đáng sợ, nửa đêm giật mình tỉnh dậy cả người đều là mồ hôi lạnh.Đại Ngu của hoàng đế, trước khi hoàng đế leo lên ngồi trên chiếc ghế kia trong Điện Kim Loan, vốn đã mưa gió bấp bênh.Nhưng không bao lâu sau, biên cảnh lại truyền đến tin chiến thắng.Tư Đồ Việt từ trên xuống dưới một thân bỉ khí, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, hỏa thiêu đại doanh Đông Lăng, ngay trước mắt hoàng đế đốt ra một tia hi vọng cho Đại Ngu.Tướng sĩ Đại Ngu đứng trước ánh lửa hừng hực hoan hô sôi trào, nhiệt huyết trong lòng cũng theo tiếng hô hào không ngừng dâng lên, quân kỳ Đại Ngu mấy ngày nay ảm đảm đến gần như mất màu, bây giờ dựa vào ánh sáng từ ngọn lửa kia, cờ đỏ như máu.Tư Đồ Việt mười sáu tuổi ngồi xổm trên sườn núi, trong miệng cắn một cọng cỏ, cả mặt đều là ghét bỏ, "Gào cái rắm!

Trời mà mưa xuống thì cả lũ đều xong đời!"

Trận đại hỏa này đốt đến chấn động quân tâm Đại Ngu, phụ thân của Tư Đồ Việt dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng không chịu cưỡi hạc về Tây, run run rẩy rẩy kiên quyết nhét binh phù vào trong tay Tư Đồ Việt.Tư Đồ Việt không chịu nhận, hắn không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cái người nửa đường nhảy ra nói là phụ thân hắn này, càng không muốn bước vào triều đình, giao du với mấy kẻ xấu xa kia, cái gọi là binh phù này không bằng gọi là bùa đòi mạng, hắn vẫn chưa chán sống, chỉ muốn ở trên núi làm thổ phỉ tiêu dao tự tại.Nhưng mà, lương thảo của đại quân Đông Lăng bị một cây đuốc của Tư Đồ Việt đốt hơn nửa, không thể chống đỡ quá lâu, nên chỉ có thể điên cuồng công phá cửa thành, từng bước ép sát.Tiếng hô "Giết!!!!" rung trời, trong từng cơn gió nơi biên cảnh đều mang theo mùi tanh của máu.Nhiều năm sau, Tư Đồ Việt vẫn thường xuyên nghĩ lại, nếu như khi đó hắn không khoác lên người khôi giáp của Lâm Chính Nhai, không cưỡi ngựa giương đao công phá đại quân Đông Lăng, vậy có phải hắn đã có thể làm một tên thổ phỉ cả đời không can thiệp đến chuyện của triều đình hay không?Nhưng câu hỏi này cũng sẽ không có đáp án, cho dù thời gian quay trở lại, lần thứ hai đối mặt với sự áp sát của quân địch, lựa chọn của năm mười sáu tuổi ấy vẫn sẽ không có gì thay đổi.Chỉ là hắn không thích những con người tâm địa bất chính kia, một câu nói cũng có thể quẹo đến mười bảy mười tám khúc, đến thư ngốc của hắn cũng giấu diếm nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là không thù không oán, lại phải giả vờ giống như có thâm cừu đại hận gì đó với hắn vậy, Tư Đồ Việt nhớ tới chuyện này liền cảm thấy không thoải mái, nếu không phải do hắn cho rằng thư ngốc không ưa hắn, nhiều năm như vậy hắn có thể không trêu trọc con mọt sách này sao?

Bỏ lỡ nhiều năm như vậy, món nợ này, đều phải tính lên trên đầu vị hoàng đế tẻ nhạt ở trong cung kia."

Chậc, lần thu liệp* tiếp theo giả bộ lỡ tay bắn hai mũi vào người hắn là được rồi."

Tướng quân vừa mặc quần áo vừa nói, Thẩm Mục được bao bọc chăn, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực...

Chủ ý này là do ta nghĩ ra."*: thu liệp = cuộc săn bắn vào mùa thu."

Cái gì?!"

Tướng quân "thật vất vả" mới bò ra khỏi giường, bây giờ vừa nghe thấy những gì y nói liền áp người xuống giường một lần nữa, "Giúp đỡ nam nhân khác đối phó với nam nhân của mình, hửm?"

Thẩm Mục đỏ mặt đẩy hắn ra, "Danh tiếng của ngươi quá tốt, thừa tướng nếu như có ý đồ xấu, ta sợ ngươi sẽ gặp chuyện..."

Tướng quân giả bộ hung ác không được nữa rồi, đáy lòng đã mềm nhũn cả ra, nắm lấy cằm của con mọt sách hôn một cái, "Đau lòng ta như vậy sao?"

Đáy mắt hắn đều là ý cười, trong đôi mắt sâu thăm thẳm đó lại chỉ có gương mặt đỏ bừng của Thẩm Mục.

Thẩm Mục kinh ngạc nhìn hắn, giống như bị hắn giam lại ở đáy mắt, không thoát ra được, mãi đến khi bàn tay tướng quân thăm dò tiến vào trong chăn...Thẩm Mục giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đẩy tướng quân ra, "Muộn lắm rồi...

Không phải ngươi nói phải đi đón Vân Thiển cô nương sao..."

Tướng quân nhéo eo con mọt sách một cái, ảo não bò dậy, nghĩ thầm, mẹ nó, tên tiểu tử Triệu Thất kia, ngươi còn không góp đủ tiền nữa, lão tử sẽ đem ngươi đi lăng trì!
 
Back
Top Bottom