Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMCSfyljvEr5TpeOQ7jcc5cyZajySUb5vx_8GjX555t76kennKKIDKLeZv30NA_ETrb8nPnnrZbDSfdG9et5idvhEiyhWkHP84DgTOVX250pOv9kTSdwv2A9IYXFw0jn1Gtts93cdG1mHRN4TRMARsf=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Tác giả: Lăng Hựu Niên
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại, Khác, Nữ Phụ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trần Hi xuyên vào một quyển tiểu thuyết điền văn, trở thành nhân vật phản diện nhằm làm nổi bật vẻ đẹp và sự thiện lương của nữ chính.

Trong nguyên tác, nữ chính đã đính hôn với nam chính, là một thư sinh cùng thôn, hai người giúp đỡ, tương trợ lẫn nhau. Sau đó, nam chính thi đỗ Trạng nguyên, thăng quan tiến chức, nữ chính trở thành người giàu có nhất triều đình, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.

Còn Trần Hi, vai trò của nàng là nhân vật phản diện, trong nhà tài tử thư sinh đã định hôn ước với nàng đột nhiên gặp biến cố, không bàn đến việc đột nhiên trở nên nghèo rớt mồng tơi, hắn còn lâm bệnh nặng, nằm liệt giường quanh năm không có thuốc nào chữa được. Không bao lâu sau khi Trần Hi từ hôn cùng tài tử thân thể ốm yếu kia, tài tử cũng buông tay nhân gian, bởi vì bị cho là có số khắc phu, cho nên không có ai tới cửa cầu hôn, mới hai mươi tuổi, Trần Hi đã buồn bực mà chết.

Vai trò phản diện quá rõ ràng.

Ngay khi Trần Hi vừa xuyên qua, chàng thư sinh mà cô vừa từ hôn đã tìm đến cửa.

Nhìn người trước mặt, mặt mũi không chút huyết sắc, trông giống như gió thổi qua cũng có thể tan biến, đều là nhân vật phụ, đột nhiên Trần Hi cảm thấy rất thương xót cho chàng thư sinh đoản mệnh này.

Không đợi cô mở miệng, chàng thư sinh bệnh tật đầy người đã lạnh mặt ném tất cả những món đồ bồi thường sau khi từ hôn tới trước mặt cô.

Ném xong, hắn xoay người rời đi, như thể nhìn cô thêm một cái cũng làm bẩn mắt mình.

Trần Hi: "?"

Tính khí cũng rất lớn đấy chứ.

Nhưng mà Trần Hi không hề bận tâm, cô sẽ không làm nhân vật phản diện nữa, cô muốn tập trung kiếm tiền và phát triển sự nghiệp!

**

Trần Hi từ bỏ việc kinh doanh bánh ngọt của gia đình, không cạnh tranh với nữ chính nữa, chuyển sang làm đồ ăn có vị cay, kinh doanh phát đạt đến mức không tưởng.

Cuộc sống thuận lợi, tâm tình tốt hơn, cho nên thuận tay chăm sóc cho tài tử ốm yếu, một nhân vật phụ giống như cô.

Không ngờ, chăm sóc một thời gian, người vốn dĩ ốm yếu quanh năm lại không những không chết mà còn sống thêm một năm, hai năm, ba năm, cho đến khi trưởng thành hắn đã biến thành một thiếu niên tuấn tú, còn đứng đầu trong kỳ thi Hương và Giải Nguyên.

Mà Trần Hi cũng nhờ vào tay nghề nấu ăn của mình mà danh tiếng lan truyền khắp mười dặm tám thôn, người đến cửa cầu hôn cô nối liền không dứt.

Ngày hôm đó, hai vợ chồng Trần gia cuối cùng cũng chọn được một vị hôn phu hài lòng cho nữ nhi nhà mình, đang định gật đầu đồng ý, tân Giải Nguyên Lang đột nhiên đến nhà.

Nhìn sắc mặt hắn nặng nề, rõ ràng là không có ý tốt, Trần Hi chắn ở trước mặt cha mẹ, không đợi nàng mở miệng, chợt nghe Tiểu Giải Nguyên kia nặng nề nói: "Chuyện hôn sự giữa ta và thiên kim Trần Hi của quý phủ, cũng nên đưa ra để tính toán rồi."

Trần Hi: "...?"

Trần Hi cho rằng hắn đang mỉa mai mình có mắt không tròng, nhíu mày nói: "Hôn ước của ta với Giải Nguyên Lang đã được giải trừ từ ba năm trước."

Tiểu Giải Nguyên liếc nàng một cái, móc ra một tờ giấy ố vàng, đưa tới trước mặt nàng: "Hôn thư vẫn còn, hôn ước vẫn giữ nguyên như cũ."

Trần Hi: "???"

Không phải hắn chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đã cảm thấy chán ghét, sao ngay cả hôn thư cũng vẫn còn giữ?

Sau đó, Trần Hi mới biết được, ngày đó hắn mang theo hôn thư một đường chạy đến nhà cô, sợ chậm một bước thì nàng sẽ định hôn với người khác.​
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 1: Chương 1



Tiết Hàn Lộ, lá rụng.

Thôn Bình Sơn tọa lạc ở chân núi, sau khi trời mưa xuống, cái lạnh càng rõ rệt, rõ ràng mới là giữa thu, mà lại lạnh như đã vào đông.

Trần Hi lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, trán lại còn đau dữ dội, chỉ biết cuộn chặt chăn r3n rỉ.

Thật là nghiệp chướng mà.

Cô chỉ là thức đêm ở phòng thí nghiệm chạy dữ liệu suốt một đêm, vừa tỉnh dậy, lại xuyên không vào trong sách.

Nếu xuyên thành nhân vật chính thì cũng thôi đi, cho dù là xuyên thành người qua đường giáo ăn no mặc ấm, cô cũng có thể tiếp nhận, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuyên thành nhân vật phản diện của nữ chính trong truyện điền văn.

Phản diện, đúng như tên gọi của nó.

Nữ chính càng chân thành, thiện lương, đẹp đẽ và hạnh phúc bao nhiêu, thì cô càng ngu ngốc, xấu xa, và kết cục đương nhiên là bi thảm, đau khổ.

Nguyên thân và nữ chính là người cùng thôn, hai người bằng tuổi nhau, dung mạo không hơn kém nhau bao nhiêu, luôn bị người trong thôn so sánh.

Nguyên thân có tính tình mạnh mẽ hơn một chút, cộng thêm gia cảnh tốt hơn nữ chính, nên việc gì cũng muốn hơn nữ chính một bậc.

Trong sách, nữ chính đính hôn với nam chính là thư sinh nghèo, nguyên thân đính hôn với tài tử thư sinh có gia cảnh khá tốt Lục Thời Nghiễn.

Nữ chính chăm chỉ, tháo vát, đầu óc linh hoạt, làm bánh kẹo để buôn bán kiếm thêm tiền trợ giúp cho vị hôn phu là nam chính, nguyên thân cũng bắt chước nữ chính làm bánh kẹo buôn bán.

Chỉ có điều, việc làm ăn của nữ chính thì phát đạt, còn nguyên thân thì lỗ lã đủ đường.

Chuyện đó thôi cũng được, vị hôn phu của nữ chính từ một thư sinh nghèo không ai biết đến, từng bước thăng tiến, đỗ trạng nguyên, cuối cùng làm đến chức thủ phụ, cùng nữ chính trở thành người giàu có, một huyền thoại về tình yêu và sự nghiệp.

Vị hôn phu tài tử của nguyên thân lại lại qua đời giữa chừng trong kỳ thi tuyển sinh, không chỉ trong nhà gặp phải biến cố, trong một đêm mất cả cha lẫn mẹ, vị hôn phu tài tử này cũng bệnh nặng không dậy nổi.

Trong nhà nguyên thân cảm thấy vị hôn phu gia cảnh sa sút, người cũng bệnh tật, ốm yếu không chịu được, không phải lương phối, cho nên lập tức từ hôn với tài tử.

Sau khi từ hôn không lâu, tài tử cũng buông tay nhân gian, nguyên thân và người nhà phải gánh vác thanh danh khắc phu, còn bị mắng là bỏ đá xuống giếng lúc người ta gặp khó khăn, ép người ta đến chết, tuy rằng vị hôn phu chết không phải do Trần gia tạo thành, nhưng Trần gia cũng phải gánh vác mạng người này, việc kinh doanh của gia đình bị ảnh hưởng nặng nề, ngày càng sa sút.

Không chỉ nghèo túng, tiếng xấu lan truyền khiến không còn ai đến cầu hôn Trần Hi, nàng không sống đến hai mươi tuổi thì đã u uất mà chết.

Sự đối lập rõ ràng.

Nói trắng ra, nguyên thân chính là công cụ để làm nổi bật nữ chính.

Nghiêm túc mà nói, bước ngoặt trong cuộc đời của nguyên thân chính là việc từ hôn.

Trước khi từ hôn, tuy rằng bị so sánh với nữ chính ở khắp nơi nhưng vẫn không đến mức bi thảm như vậy, sau khi từ hôn, quả thực cuộc đời của nàng lao xuống dốc không phanh.
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 2: Chương 2



Nhưng sự tồn tại của nguyên thân vốn là vì làm nền cho sự tốt bụng, lương thiện và xinh đẹp của nữ chính, không có lần từ hôn này thì cũng sẽ có nội dung khác của kịch bản ấn định sẵn ở trên người nàng, là một nữ phụ làm bàn đạp cho nữ chính nàng không có lựa chọn nào khác.

Hiện tại không biết vì nguyên nhân gì, nguyên thân ngoài ý muốn mà chết đi, Trần Hi xuyên qua.

Lúc này đầu nàng rất đau, suy nghĩ cũng rất rối, tạm thời vẫn chưa xác định được nàng đã xuyên vào giai đoạn nào theo nội dung cốt truyện của nguyên tác.

Vươn tay ra từ trong chăn, run rẩy sờ sờ chỗ trán bị băng bó, giống như là bị va đập, đụng một cái đã đau đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt.

Kỹ thuật chữa bệnh ở thời cổ đại lạc hậu như vậy, đập đầu mà không thể khử trùng cẩn thận, chẳng phải dễ dàng đi đời nhà ma sao.

Nghĩ như vậy, tay nàng chạm xuống chỗ trán không bị thương.

Nóng rực.

Lúc này Trần Hi mới kịp phản ứng, thì ra mình bị sốt.

Trách không được vì sao nàng lại cảm thấy lạnh, luôn run rẩy.

Nghĩ đến nguyên thân chính là bởi vì té bể đầu một cách ngoài ý muốn, nhiễm trùng sốt cao mà chết, cũng thật thê thảm.

So với kết cục buồn bực mà kết liễu cuộc đời mình trong sách, xem như nàng ấy cũng đã được giải thoát.

Nhưng người xuyên không đến đây như nàng thì thảm rồi.

Tuy nhiên, nàng cũng không phải nguyên thân, coi như không biết tác giả xây dựng nhân vật nguyên như thế nào, nàng cũng không ngốc đến mức luôn tranh giành cao thấp với nữ chính, huống hồ chi nàng còn biết trước nội dung cốt truyện, càng không có khả năng đi theo nội dung cốt truyện mà tác giả đã định sẵn.

Cổ họng Trần Hi khô rát, không biết là khát hay là sốt, nuốt nước miếng cũng tốn sức, cũng không có tinh thần để suy nghĩ xem sau này nên làm gì bây giờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết người nhà của nguyên thân đã đi đâu, trong phòng ngay cả một người cũng không có.

Thật sự khát chịu không nổi, nàng chống người ngồi dậy, nhìn thấy trên bàn trong phòng có đặt một ấm trà, mơ mơ hồ hồ đi qua đó.

Nước trong bình đã sớm lạnh tanh, nhưng nàng cũng không quản nhiều như vậy, ùng ục ùng ục, một hơi uống hơn phân nửa bình, rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.

Sau khi đã tỉnh táo lại, suy nghĩ hỗn loạn cũng dần dần hồi phục.

Đầu Trần Hi vừa tỉnh táo, khuôn mặt vốn đang đỏ bừng trong nháy mắt đã trắng bệch.

Nàng rùng mình một cái.

Ông trời đúng là biết trêu người!
Nàng đã nói quá viển vông rồi, lí do vì sao nguyên thân đột nhiên chết đi, nguyên lai là do vết thương trên đầu của nàng, chính là vào buổi sáng sau khi đi đến nhà vị hôn phu tài tử kia để từ hôn, trên đường về nhà bị người ta đuổi theo chửi bới cho nên không cẩn thận đã bị ngã.

Từ hôn?
Từ hôn!
Hơn nữa lại vừa từ hôn vào hôm nay!
Khi biết được mình xuyên sách, Trần Hi không mắng chửi người.

Khi biết được nàng xuyên vào một nhân vật phản diện có kết cục thê thảm, Trần Hi cũng không mắng chửi người.

Nhưng lúc này, nàng trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng định mệnh máu chảy đầy đầu.

Sự kiện quan trọng nhất, có thể tránh được kết cục thê thảm của nhân vật gốc, chính là từ hôn.

Lúc vừa mới uống nước, nàng còn nghĩ, chỉ cần nàng không từ hôn khi vị hôn phu gặp nạn, không phân cao thấp cùng nữ chính, sống cuộc sống bình yên của mình, thì cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.

Kết quả, vừa tỉnh táo lại một chút, ký ức của nguyên thân đã nói cho nàng biết, hôn đã từ rồi, hơn nữa lại là vừa mới từ hôn.

Trần Hi vốn đã sốt đến choáng váng đầu óc, trước mắt choáng váng từng đợt.

Loại khởi đầu địa ngục này đúng là đang trêu ngươi nàng mà?
Nàng vốn là một kỹ sư hóa học, thức đêm làm thí nghiệm đã rất thảm rồi, vậy mà còn bị thế này nữa sao? Rốt cuộc nàng đã gây ra tội lỗi gì!
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 3: Chương 3



Rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì!
Càng nghĩ càng tức, trước mắt không chỉ cảm thấy choáng váng, còn biến thành màu đen, nàng phải chống tay lên bàn mới có thể đứng vững.

Ngay khi nàng đang hổn hển tự hỏi nên làm thế nào để cứu vãn ảnh hưởng của sự kiện từ hôn đối với tương lai sau này, trong sân vốn đang yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân vừa dồn dập vừa hỗn loạn.

Còn có tiếng ồn ào.

Nghe động tĩnh, người đến không ít.

Trần Hi cố gắng chống đỡ nhìn ra bên ngoài.

Thấy rất nhiều người tràn vào nhà nàng, không bao lâu đã đứng đầy sân.

"Lục gia cửa nát nhà tan, Lục tiểu tử mang bệnh nặng trong người, , các người lúc này lại từ hôn, chẳng phải đang đẩy người ta vào chỗ chết sao!"
"Đúng vậy! Lúc trước là các người năn nỉ muốn kết thân, hiện tại nhìn Lục gia suy sụp, các người lại là người chạy đến đòi từ hôn! Mặt mũi các người để đâu rồi!"
"Đồ bất lương! Tâm địa đen tối! Thôn Bình Sơn sao lại có một nhà bại hoại như các ngươi!"
"Bại hoại!"
"Không biết xấu hổ!"
"Khinh người quá đáng!"
……
Từng tiếng mắng chửi rơi vào tai Trần Hi, nàng trừng mắt nhìn.

Đây là! Sự kiện từ hôn bắt đầu có tác dụng, nhà nàng bị người trong thôn phỉ nhổ?
Sức mạnh của cốt truyện mạnh mẽ như vậy sao?
Trần Hi lại rùng mình một cái.

Cha mẹ của nguyên thân mang vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích cùng người trong thôn, bọn họ đã gom phần lớn tiền bạc của cải trong nhà đưa cho Lục gia xem như để bồi thường, còn tặng không ít vật bổ dưỡng quý giá… Nhưng căn bản không ai nghe, càng lúc càng lớn, thậm chí có người còn ném lá rau héo và trứng thối vào nhà nàng.

Nhìn cha mẹ nguyên thân vì hạnh phúc cả đời của nguyên thân đã dùng hơn nửa gia tài để bồi thường, còn phải đối mặt với việc bị mọi người mắng chửi, còn ôm hết tất cả các sai lầm vào trên người mình, để cho người trong thôn không trách nữ nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện của bọn họ, mũi Trần Hi cảm thấy chua xót.

Kỳ thật cha mẹ nguyên thân thật sự rất yêu thương nguyên thân.

Chẳng qua, nguyên thân là nữ phụ làm bàn đạp cho nữ chính, nhất định cuộc đời này sẽ không chết già.

Các bánh răng của số phận đã quay và kịch bản tồi tệ nhất đã xảy ra, nhưng không phải là không có biện pháp để cữu vãn.

Nếu đã chiếm cứ thân thể con gái người ta, dù thế nào cũng nên để cho cha mẹ nguyên thân an hưởng tuổi già.

Nàng hít sâu một hơi, làm cho tâm tình mình thoáng bình phục một chút, sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.

Cô là đương sự của sự kiện này, không nên để hai ông bà già một mình đối mặt.

Muốn đánh muốn mắng, nàng đều nhận -- cũng hy vọng có thể dập tắt lửa giận của mọi người, giảm bớt chút ảnh hưởng không tốt.

Nhưng mà nàng mới vừa đi tới nhà chính, đã bị thiếu niên chạy tới trước mặt kéo lại.

"Muội muội, trở về đi!"
Thiếu niên có vẻ mặt ngây thơ chất phác, hắn ta đang cau mày, cắn môi lôi kéo nàng đi về phía tây, không cho nàng đi ra ngoài.

Trần Hi sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, thiếu niên trước mắt là ca ca của nguyên thân, Trần Diệu.

Nguyên thân năm nay mười lăm tuổi, Trần Diệu lớn hơn nàng một tuổi.

Nhưng chỉ số thông minh của huynh ấy chỉ dừng lại ở năm tuổi.

Bởi vì khi còn bé, nguyên thân ham chơi nên mới rơi xuống nước, là ca ca đã liều mạng cứu giúp, nàng mới nhặt về một mạng, nhưng ca ca lại sốt cao rồi biến thành kẻ ngốc.

Nhìn người đang liều mạng lôi kéo nàng đi vào trong phòng, còn thường xuyên nhìn chằm chằm vào cửa sợ có người đi vào, nhìn ca ca che chở cho nàng, mũi Trần Hi lại chua xót.

Người một nhà này, quả thật có tư tâm, nhưng cũng không nên có kết cục như vậy như trong nguyên tác.

Nàng vỗ vỗ vai ca ca, cười với huynh ấy: "Không sao, muộn ra ngoài thăm cha mẹ.

"
Thiếu niên không đáp ứng, vẫn liều mạng túm lấy cánh tay nàng không buông.
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 4: Chương 4



"Ca ca.

" Trần Hi lại nở nụ cười với huynh ấy:" Thật sự không sao, muộn ra ngoài giải thích một chút, các thúc bá trong thôn bớt giận rồi thì sẽ giải tán, cha mẹ cũng có thể nghỉ ngơi.

"
Thiếu niên lúc này mới mang vẻ mặt không xác định hỏi ngược lại: "Thật sao?"
Trần Hi gật đầu: "Thật mà, muộn có lúc nào lừa gạt ca ca chưa?"
Thiếu niên nhíu mày, suy nghĩ một lát, lúc này mới thả ra: "Vậy được rồi, ta cùng muội muội qua đó giải thích.

"
Nói xong hắn nhỏ giọng nói: "Vạn nhất bọn họ đánh muộn thì ta ngăn cản cho muội.

"
Trần Hi muốn nói không cần, nhưng nghĩ rằng giải thích nhiều thì huynh ấy cũng sẽ không nghe, bèn nói: "Cám ơn ca ca!"

Thiếu niên vui vẻ, ưỡn ngực đầy kiêu ngạo: "Không cần khách khí.

"
Nhưng vừa ra khỏi cửa, hắn lập tức thu mình lại, mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn lấy can đảm bảo vệ muội muội ở phía sau.

Trần Hi vừa đi ra, tiếng chửi bới trong sân liền dừng lại một chút.

Mọi người nhìn băng trùm đầu còn rớm máu và sắc mặt trắng bệch của Trần Hi, nhất thời không thể thốt ra lời.

Trần Hi đi tới trước mặt mọi người, trực tiếp cúi người thật sâu.

Ca ca bảo vệ ở bên cạnh nàng, nhìn nàng như vậy, cũng học theo bộ dáng của nàng, cúi người thật sâu.

Trần Hi đưa mắt nhìn người bên cạnh, tâm trạng buồn bực bởi vì xuyên sách trở thành một nhân vật phụ phản diện của nàng cũng vơi đi chút ít.

Nàng vẫn duy trì tư thế khom người xin lỗi, lớn tiếng nói: "Chuyện này bởi vì ta mà ra, cha mẹ chính là quá thương ta, cho nên mới đưa ra quyết định từ hôn, bôi nhọ thanh danh của thôn Bình Sơn, đều là lỗi của ta, các vị thúc bá muốn mắng thì mắng ta đi, không liên quan đến cha mẹ ta.

"
Mắng chửi một tiểu cô nương bệnh tật yếu đuối, mọi người trong thôn trong lúc nhất thời có chút không mở miệng được.

Nhưng cứ thế mà bỏ qua, cũng không thể.

Một người trẻ tuổi trong đó không kìm được lửa giận, cao giọng nói: "Hi nha đầu, đừng trách thúc nói chuyện khó nghe, chuyện này cha mẹ ngươi làm quá đáng quá! Sau này chúng ta biết ngẩng mặt lên thế nào với các thôn khác? Người ta nhắc đến thôn ta, chính là nói nhà ngươi thấy người gặp nạn, liền từ hôn để phủi sạch quan hệ, ngươi ra ngoài mà hỏi thăm, tám thôn mười dặm xung quanh đây, có thôn nào làm chuyện mất mặt như vậy không? Các ngươi làm xấu hổ cả thôn chúng ta!"
Chuyện từ hôn này, nói như thế nào thì ở trong mắt người khác, đều là lỗi của Trần gia bọn họ.

Trần Hi cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đồng ý.

"Đúng vậy.

" Nàng vẫn khom người: "Việc này là nhà ta sai rồi, nhưng không có liên quan gì đến cha mẹ ta, đều là lỗi của một mình ta, là ta năn nỉ cha mẹ ta đến Lục gia để từ hôn, các ngươi muốn mắng thì mắng ta đi, đánh ta cũng được, ta không ngụy biện.

"
Hôn nhân đã lui, thanh danh của nàng cũng gần như đã bị huỷ hoại, không bằng để một mình nàng gánh vác toàn bộ, bảo vệ cha mẹ Trần gia, sau này còn có cơ hội xoay chuyển.

Chủ yếu là, nàng là người hiện đại, đối với thanh danh của mình, nàng kỳ thật cũng không quan tâm.

Có người cầu hôn hay không, nàng lại càng không để tâm.

Nhưng cha mẹ Trần lại không giống vậy, bọn họ để ý đến sự đánh giá và cái nhìn của người trong thôn đối với bọn họ, không thoát khỏi ánh mắt thế tục.

Bị mắng chửi khắp mười dặm tám thôn, đối với cha mẹ Trần, sinh ra và lớn lên ở vùng đất này, còn khó chịu hơn là bị giế t chết.

Nàng thì khác.

Cho nên, khi nói những lời này, Trần Hi thập phần thành khẩn.

Vì để cho mọi người trong thôn ở trong sân đều nghe rõ ràng, nàng còn cố ý nâng cao giọng nói.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả cha Trần và mẹ Trần đều bị lời này của nàng làm cho kinh hãi.

Trong lúc nhất thời không ai mở miệng.

Lúc này, ngoài sân, một thiếu niên gầy gò đang bước nhanh về phía Trần gia, nghe thấy giọng nói của Trần Hi vang lên từ trong sân, khuôn mặt vốn lạnh lùng trong lúc nhất thời trầm xuống vài phần.
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 5: Chương 5



Không ai nói chuyện, Trần Hi nghĩ một chút, mọi người nhất định là nghe lọt tai rồi, nàng dứt khoát bỏ thêm một câu: "Hoặc là các thúc bá cảm thấy phải phạt ta như thế nào đó mới có thể làm cho mọi người bớt giận thì cứ phạt ta như thế đi, đều là lỗi của một mình ta, ta đều nhận!"
Thôn dân trong làng ở trong sân đưa mắt nhìn nhau.

Trẻ con đều đã nhận sai rồi, nếu bọn họ lại truy cứu, ngược lại, bọn họ là trưởng bối không nói lý lẽ, so đo với trẻ con.

Nhưng chuyện này cũng không thể dễ dàng bỏ qua.

Vẫn là người trẻ tuổi vừa mới mở miệng lúc nãy, đang muốn nói nếu biết sai rồi vậy thì thu hồi lời nói trước đó đi, hôn ước vẫn giữ nguyên như cũ, coi như việc này chưa phát sinh, bọn họ cũng không truyền ra bên ngoài, miễn để cho mười dặm tám thôn cười nhạo thôn Bình Sơn bọn họ bất nhân bất nghĩa.

Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe thấy ai đó hô một tiếng:
"Tiểu tử Lục gia đến rồi!"
Mọi người ào ào quay đầu, nhìn về phía thiếu niên đang đi tới từ bên ngoài cửa.

Trần Hi đang khom lưng nhận sai trước mặt mọi người để tự kiểm điểm, mi tâm hơi nhíu lại, tiểu tử Lục gia?

Chính là vị hôn phu tài tử của nguyên thân kia?
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, xung quanh cũng càng ngày càng yên tĩnh, Trần Hi cảm thấy có chút kỳ quái.

Chủ yếu là có chút rợn người.

A, nàng còn bởi vì khom lưng quá lâu, não không được cung cấp đủ máu, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, cảm thấy vô cùng choáng váng.

Vì thế, Trần Hi dứt khoát đứng thẳng lên.

Vừa mới đứng vững, đã đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo như sương.

Nhìn thiếu niên ốm yếu không còn chút huyết sắc trước mắt, gầy gò đến mức gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã, khóe mắt Trần Hi giật giật.

Vị hôn phu tài tử, Lục Thời Nghiễn?
Mặt mày thiếu niên thanh tú, nhưng khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Không biết là vì tức giận hay là vì bị bệnh, trong cái trắng bệch còn có chút xanh xao.

Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm, Trần Hi cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Nghĩ đến kết cục trong sách, hắn chưa đến tuổi nhược quán đã sớm qua đời, cũng là nhân vật pháo hôi như Trần Hi, nàng đột nhiên cảm thấy rất thương xót cho vị tài tử đoản mệnh này
Vì phụ trợ cho nam nữ chính, nhóm nhân vật phụ như bọn họ đơn thuần chỉ là những công cụ bất hạnh.

Nhìn thấy chân mày hắn khẽ nhíu, đôi mắt mang theo vẻ giận dữ, Trần Hi bất giác mím môi lại.

Trong nhà gặp đại họa, vị hôn thê lại chọn lúc này đưa cả nhà tới cửa muốn từ hôn, đổi lại là ai, cũng không thể bình tĩnh mà đón nhận được.

Bộ dạng này của hắn, nàng có thể hiểu được.

Nhưng…
Đó đều là sự sắp đặt của cốt truyện!
Hắn thê thảm, nàng cũng không tốt hơn hắn là bao.

Chẳng qua vào thời điểm mấu chốt này, một mực giải thích mình khó khăn và bất đắc dĩ thế nào, không những không có tác dụng, mà còn có thể gây tác dụng ngược, kích động thiếu niên đang giận dữ trước mắt.

Vạn nhất người này tức chết tại chỗ, vậy thanh danh của nàng và Trần gia một nhà lại càng kém.

"Ta…"
Trần Hi đang muốn nói lời xin lỗi với hắn trước mặt mọi người -- hòa hoãn một chút tâm tình của hắn.

Nhưng mà, nàng vừa mới mở miệng phun ra một chữ, thiếu niên bệnh tật trước mặt đã trực tiếp ném hết những thứ trong tay xuống trước mặt nàng.

Ném xong, hắn không nói một câu, trực tiếp xoay người rời đi.

Vẻ mặt lạnh lùng, giống như là liếc nhìn nàng nhiều hơn sẽ làm bẩn mắt hắn, thậm chí ngay cả một chữ cũng khinh thường nói với nàng.

Trần Hi nhìn thứ trên mặt đất.

Là thuốc bổ mà gia đình bọn họ bồi thường cho hắn.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng đơn bạc thẳng tắp của thiếu niên.

Mi tâm nhíu chặt.

Tính khí lớn như vậy, để giải quyết mối oan gia này sợ là khó khăn vô cùng.
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 6: Chương 6



Đúng vậy, lúc vừa mới khom người xin lỗi trước mặt mọi người, nàng đã tính toán biện pháp hữu hiệu nhất rồi, đó chính là hòa giải với Lục Thời Nghiễn để hai nhà bắt tay giảng hòa, nếu hai bên đương sự cũng không còn để ý thì người bên ngoài đương nhiên cũng không tiện chỉ trích cái gì.

Chỉ là, việc giải trừ mối hận, để hai nhà hòa giải có một điểm cực kỳ khó khăn, đó là Lục Thì Nghiên là một người đoản mệnh.

Vạn nhất trước khi hắn chết, hai nhà còn chưa thể giảng hòa với nhau thì cha Trần và mẹ Trần vẫn phải mang tiếng xấu là ép tử tiểu bối.

Điều này đối với cha mẹ Trần mà nói thì không quá công bằng, cũng sẽ khiến cho nửa đời sau của bọn họ đều phải sống trong áy náy.

Cho nên điểm mấu chốt nhất trước mắt chính là nghĩ biện pháp bảo vệ mạng sống của Lục Thời Nghiễn.

Việc này rất khó, nhưng dù có khó hơn nữa thì cũng phải làm.

Nếu không, hắn vừa chết, nàng là một người hiện đại thì sẽ không có gánh nặng tâm lý gì, nhưng cha Trần và mẹ Trần chắc chắn không vượt qua được cú sốc này.

Hơn nữa, Trần Hi cũng thật sự cảm thấy Lục Thời Nghiễn đáng thương, nếu có thể cứu mạng hắn thì nàng cũng nguyện ý dốc sức.

Nàng không phải thánh mẫu, chỉ là nếu Lục Thời Nghiễn còn sống thì đối với nàng và Trần gia càng có lợi.

Người trong thôn vốn là tới khiển trách Trần gia, muốn Trần gia thu hồi lời từ hôn buổi sáng, gia quay về cùng tiểu tử Lục gia.

Hiện tại Lục Thời Nghiễn đã tự mình bày tỏ thái độ, hai nhà xem như hoàn toàn bất hoà, người trong thôn cảm thấy có khuyên nữa cũng không có ý nghĩa.

Về phần Trần gia, say này sẽ bị phỉ nhổ hay là bị coi thường thì đó đều là những gì Trần gia đáng bị như vậy.

Chủ yếu là bọn họ hiện tại đang đứng ở trong viện Trần gia cũng cảm thấy xui xẻo.

Cùng sống trong một thôn với một gia đình như vậy, bọn họ cảm thấy mất mặt.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng chỉ để lại vài tiếng thở dài khinh bỉ, sau đó đồng loạt lắc đầu rời đi.

Đám người vừa đi, sân nhỏ của Trần gia thoáng cái đã trống không.

Mẹ Trần vẻ mặt đau lòng bước nhanh tới trước mặt con gái: "Tiểu Hi, sao con lại ra ngoài, còn đang cháy, mau mau mau, mau trở về nằm đi, bên ngoài lạnh lắm!"
Khuôn mặt già nua của cha Trần cũng lộ ra vài phần lo lắng: "Đầu còn đau không?"
Trần Hi nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đau, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cha mẹ không cần lo lắng.

"

Dứt lời, nàng nhìn thấy ca ca vẫn còn đang khom người, nàng vội kéo người lên: "Ca ca, đừng cúi đầu, mau đứng lên, cẩn thận choáng váng đầu.

"
Nghe được lời của muội muội, Trần Diệu lập tức đứng thẳng người lên.

Bởi vì quá vội vàng, chóng mắt đứng không vững, cũng may Trần Hi sớm có chuẩn bị, túm lấy hắn, lúc này mới không ngã sấp xuống.

"Hắc hắc.

" Trần Diệu nhếch miệng cười rạng rỡ với muội muội:" Thật đúng là bị muội nói trúng rồi, ta cảm thấy rất choáng váng.

"
Cảm xúc phiền muộn của Trần Hi bị nụ cười của ca ca xua tan một chút: "Vào phòng trước đã.

"
Nàng khom lưng nhặt thuốc bổ bị Lục Thời Nghiễn ném xuống đất.

Trần gia cũng không phải là gia đình giàu có, mấy thứ này ngày thường cha mẹ Trần cũng không nỡ mua, là vì bồi thường Lục Thời Nghiễn cho nên mới cố ý mua, rất đắt.

"Con đừng nhúc nhích, để ta.

" Cha Trần vội vàng tiến lên, ngăn con gái lại, nhanh chóng nhặt đồ lên rồi thúc giục mọi người nhanh chóng vào nhà: "Mau vào nhà nằm nghỉ đi, không cho con đi ra, con không nghe lời, bị lạnh nữa thì sao?"
Trần Hi vừa bị đẩy vào trong phòng, vừa giải thích mình thật sự không sao.

Chờ đến khi người một nhà vào trong phòng, thuốc bổ được nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, cha Trần và mẹ Trần thở dài một hơi.

Thở dài xong mới nhận ra con gái đang ở trước mặt, còn đang nhíu mày bất an nhìn chằm chằm thuốc bổ bị trả lại trên bàn, mẹ Trần vội vàng nói thêm: "Lục tiểu tử nhất thời chưa khỏe lại, chờ hai ngày nữa, mẹ mang theo đồ đến nhà nó xem sao.

"
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 7: Chương 7



Cha Trần cũng sợ con gái suy nghĩ quá nhiều ảnh hưởng đến việc hồi phục sức khoẻ, gật đầu nói: "Đúng, hai ngày nữa ta cùng mẹ con qua đó một chuyến, con đừng lo lắng, cũng không cần lo lắng, không có việc gì đâu.

"
Trần Hi thở dài trong lòng.

Không sao đâu?
Làm sao có thể!
Việc này lớn rồi.

Nếu nàng thật sự mặc kệ, sau này Trần gia ở thôn Bình Sơn chắc chắn sẽ rất khó sống.

Trong lòng cha mẹ Trần chỉ lo cho nàng, bọn họ đi gặp Lục Thời Nghiễn, tới tới lui lui vẫn là những lời kia, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn có thể khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Bởi vì đứng ở góc độ cha mẹ Trần, bọn họ vì hạnh phúc cả đời của con gái mình, từ hôn cũng không sai.

Chỉ là chọn thời cơ không đúng, bị người ta chỉ trích đạo đức không tốt.

Cho nên bọn họ cố gắng bù đắp cho Lục Thời Nghiễn, còn bỏ ra một số tiền lớn để mua nhiều thuốc bổ bồi dưỡng thân thể như vậy.

Nhưng, thời cơ không đúng, bồi thường cái gì cũng vô dụng.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Hi trở nên nghiêm túc.

Trước khi bắt tay giảng hòa, không thể để bọn họ đi gặp Lục Thời Nghiễn nữa.

Vạn nhất bởi vì đau lòng con gái nhà mình mà nói cái gì đó không thích hợp, khiến cho Lục Thời Nghiễn bệnh tật ốm yếu tức chết thì đó mới thật sự là khó khăn.

Nghĩ đến đây, nàng quyết định thật nhanh: "Cha, mẹ, chuyện này để con xử lý, các người không cần lo.

"
Cha mẹ Trần sửng sốt một chút, cha Trần phụ nói thêm: "Đứa nhỏ ngốc, con đang nói bậy bạ gì đó, loại chuyện như thế này, con là con gái, làm sao xử lý được? Yên tâm đi, trong lòng ta và mẹ con đều hiểu rõ, con ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đi, ta cùng mẹ con nhất định sẽ xử lý chuyện này một cách thỏa đáng.

"
Điều Trần Hi sợ chính là chuyện này.

Nàng muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, cha mẹ Trần yêu thương nữ nhi, giải thích cho bọn họ sợ bọn họ nghe không lọt tai cho nên nàng chuyển đề tài, kéo cánh tay mẹ Trần làm nũng nói: "Mẹ à, con gái đã trưởng thành, chuyện này con có thể tự mình xử lý, hai người còn không tin con gái của mình sao?"
Mẹ Trần cau mày nói: "Không phải không tin con, nhưng hôn nhân đại sự vốn là việc của cha mẹ, là người mai mối! "
Trần Hi lập tức giải thích: "Nhưng Lục bà và Lục bá mẫu đã qua đời, hiện tại chỉ còn lại Lục Thời Nghiễn, cha mẹ suy cho cùng cũng là trưởng bối, đi gặp Lục Thời Nghiễn khó tránh khỏi sẽ khiến hắn cảm thấy nhà chúng ta đang khi dễ Lục gia không có trưởng bối, con và hắn ngang hàng, hơn nữa đây lại là hôn sự của hai chúng con, coni đi qua giải thích với hắn, nói cho hắn nghe, hắn sẽ không phản ứng mạnh như vậy, các người nói có đúng không?"
Cha mẹ Trần liếc nhau, con gái nói cũng có lý.

Hai lão nhân bọn họ đi nói chuyện từ hôn với một tiểu bối quả thật có chút không thích hợp.

"Nhưng…"
Thấy cha mẹ Trần đã buông lỏng, Trần Hi lập tức lại nói: "Hơn nữa vừa rồi con đã thừa nhận đều là lỗi của một mình con ở trước mặt toàn bộ người trong thôn, vậy con tự mình đi xin lỗi Lục Thời Nghiễn cũng hợp tình hợp lý, cha mẹ nuôi con lớn như vậy đã rất vất vả rồi, cũng không cần ra mặt vì con nữa, con có thể tự mình giải quyết.

"
Thấy con gái tri kỷ nhu thuận như thế, hết lần này tới lần khác lại bị người ta bàn tán như vậy, ánh mắt mẹ Trần lập tức đỏ lên: "Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì vậy chứ, con là con gái của chúng ta, nuôi lớn con, yêu thương con không phải là chuyện chúng ta nên làm sao!"
Trần Hi áp sát trên vai bà ấy làm nũng: "Con đương nhiên biết cha mẹ thương con, con cũng muốn báo đáp ân dưỡng dục của cha mẹ mà, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, con tự mình giải quyết, cha mẹ đồng ý nha?"
Con gái hiểu lý lẽ như vậy, lúc nãy đối mặt với toàn bộ người trong thôn cũng không hoảng hốt, trong lòng cha mẹ Trần vừa vui mừng vừa đau lòng, sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 8: Chương 8



"Ai, vậy thì tùy con, chúng ta tạm thời mặc kệ, con tự đi nói chuyện với Lục Thời Nghiễn, nhưng có một chuyện, nếu con không xử lý được, nhất định phải kịp thời nói với mẹ và cha con, không thể một mình chống đỡ.

"
Trần Hi đưa tay ôm lấy mẹ Trần: "Con biết mẹ thương con nhất mà!"
Trần Diệu ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, cha mẹ cùng muội muội nói chuyện quá nhanh nên hắn nghe không hiểu lắm, nhưng câu này của muội muội thì hắn nghe hiểu, hắn tiến lên, cũng vươn cánh tay ôm lấy muội muội: "Ta cũng thương muội muội!"
Nghĩ đến vừa rồi ca ca cùng mình cúi đầu xin lỗi, tuy rằng hắn không biết nàng đang làm gì, nhưng vẫn theo bản năng che chở nàng, loại bảo vệ này lại càng đáng quý hơn cả.

Trần Hi cười cười với hắn: "Cảm ơn ca ca.

"
Trần Diệu cười rạng rỡ: "Muội muội không cần khách khí với ta.

"
Bận rộn một ngày, người một nhà cũng chưa ăn cơm trưa, lúc này đã là nửa buổi chiều, cha mẹ Trần sợ hai đứa nhỏ đói bụng, vội vàng đi vào phòng bếp nấu cơm.

Chờ sau khi ăn cơm xong, cha mẹ Trần phải đi thu hoạch đồng áng.

Sau khi từ hôn, tiền trong nhà gần như cạn kiệt, phải nhanh chóng làm việc kiếm tiền.

Hơn nữa mấy ngày nay bận rộn lo liệu việc từ hôn, công việc đồng áng đều bị trì hoãn.

Vốn cha mẹ Trần muốn giữ Trần Diệu lại để chăm sóc em gái, nhưng đã bị Trần Hi dùng lý do đã khoẻ hơn rồi, việc thu hoạch trong ruộng quan trọng hơn để từ chối.

Trần Diệu tuy rằng trí lực chỉ dừng lại ở năm sáu tuổi, nhưng đến cùng vẫn là một cơ thể mười lăm mười sáu tuổi, có thể giúp đỡ không ít chuyện.

Không lay chuyển được nàng, cha Trần mẹ Trần đành phải dặn dò nàng ở nhà một mình nghỉ ngơi cho thật tốt, không thoải mái thì lớn tiếng gọi bọn họ, bọn họ ở ngay ruộng sau nhà, có thể nghe thấy.

Chờ Trần Hi đồng ý, lúc này bọn họ mới mang theo nông cụ rời đi.

Trần Hi nằm trên giường, suy nghĩ vẫn xoay chuyển không ngừng, có mấy lời, vẫn nên nhanh chóng giải thích rõ ràng cùng Lục Thời Nghiễn thì tốt hơn.

Thấy trời dần tối, mí mắt nàng đột nhiên nhảy liên tục.

Lục Thời Nghiễn tính khí nóng nảy như vậy, trong nhà lại chỉ còn mình hắn, hiện tại hắn đừng tự mình tức giận ở nhà mà chết đấy!
Vừa nghĩ như vậy, Trần Hi lập tức đứng ngồi không yên.

Không được, nàng phải đi xem thế nào.

Cho dù hôm nay không có cơ hội giải thích rõ ràng với Lục Thời Nghiễn, nàng cũng phải đi xem tình hình của Lục Thời Nghiễn, đừng chết.

Trong sách, Lục Thời Nghiễn thật sự sau khi từ hôn không bao lâu đã chết, nhưng cụ thể là bao lâu thì Trần Hi cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng dù sao cũng rất nhanh.

Thời gian cấp bách, Trần Hi không dám trì hoãn nhiều, lập tức nhảy từ trên giường xuống, mang giày vào, lúc đang định đi ra ngoài thì nhìn đống thấy thuốc bổ trên bàn, quyết định ngay lấy một cái túi vải gói lại, mang theo ra cửa.

Nếu hôm nay Lục Thời Nghiễn cho nàng cơ hội nói rõ ràng, nàng sẽ thuận tiện dâng thuốc bổ, làm tròn lễ nghĩa.

Hơn nữa, bộ dáng bệnh tật của hắn, hiện tại chính là lúc cần những thứ này nhất.

Người trong sơn thôn đều làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, trời vừa tối, thôn trang liền yên tĩnh vô cùng.

Giờ này chính là thời gian ăn cơm tối, cũng không có ai đi lại trong thôn, cũng tiện lợi cho Trần Hi.

Thôn Bình Sơn có lịch sử mấy trăm năm, có quy mô lớn nhất so với các thôn xung quanh, có hai ba trăm hộ gia đình, nhà Trần Hi ở phía đông, nhà Lục Thời Nghiễn ở phía tây.

Vì xây dựng dựa vào núi, hai nhà cách nhau khá xa.

Trần Hi trốn tránh mọi người, dựa vào trí nhớ tìm được nhà Lục Thời Nghiễn.

Lục gia xây trên một sườn núi thấp, bởi vì bốn phía đều là đá, không có người, nhìn từ xa, một ngôi nhà đơn độc trong bóng đêm tịch mịch, làm cho Trần Hi nhớ tới Lục Thời Nghiễn một mình xuất hiện ở nhà nàng vào buổi chiều.

Có lẽ là phù hợp với cách xây dựng nhân vật, ngay cả môi trường sống cũng cô đơn lẻ bóng như vậy.

Trong lòng Trần Hi thổn thức một tiếng, nàng không dám đi thẳng đến cửa chính, mà đi vòng ra phía sau nhà.

Nàng cẩn thận nghe ngóng một lát, trong sân rất yên tĩnh, không giống như là có người khác.

Nhưng không tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không dám chắc -- lỡ như bên trong có người đang im lặng đối mặt, không nói lời nào thì sao?
Nàng rón rén tìm một tảng đá lót dưới chân, vừa cẩn thận từng li từng tí bám đầu tường đứng vững, hơi thở còn chưa đều, ngẩng đầu lên đã nhìn thẳng vào Lục Thời Nghiễn đang đứng trong sân không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Hi: "! "
 
Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 9: Chương 9



Trần Hy bám vào tường, ngẩn ngơ đứng đó, hồi lâu không kịp phản ứng.

Thật sự là nàng không biết nên giải thích như thế nào.

Đêm nay là một hạ huyền, mặt trăng phải đến nửa đêm mới lên, giờ mới chập tối, bầu trời đen kịt, chỉ có vài vì sao lấp lánh.

Hai người cách một bức tường, lẳng lặng giằng co.

Trần Hi bối rối, nhất thời không kịp phản ứng, còn Lục Thời Nghiễn lại vô cùng bình tĩnh.

Không chỉ bình tĩnh, mà còn rất lạnh lùng.

Cha mẹ Lục gia xảy ra chuyện vào đầu xuân, Lục Thời Nghiễn còn đang trong thời gian chịu tang, mặc bộ trường sam màu trắng, trên người tỏa ra khí chất lạnh lẽo, như trúc xanh tùng bách, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ánh mắt nhìn về phía nàng đặc biệt lạnh lùng.

Thấy nàng ghé vào đầu tường, giống như đang chế giễu, nhìn chằm chằm mình, Lục Thời Nghiễn bỗng nhiên nhíu mày, đáy mắt bốc lên lửa giận: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói khàn khàn cứng rắn, giống như là từ kẽ răng chui ra.

Từng chữ lộ ra vẻ chán ghét.

Trần Hi bị hỏi đến mức ngẩn ra.

"Ta, ta chỉ muốn đến thăm ngươi một chút…"
"Xem ta chết chưa?" Lục Thời Nghiễn ngắt lời nàng, lạnh mặt nói: "Khiến ngươi thất vọng rồi.

"
Trần Hi thầm nghĩ, tài tử đoản mệnh này nói chuyện thật là chua ngoa.

Vì trào phúng nàng, hắn thậm chí lại còn nguyền rủa chính mình, thật đúng là không kiêng kị một chút nào.

"Không phải.

" Trần Hi trầm mặc một lát, trong giọng nói mang theo sự lấy lòng mà giải thích: "Ta chỉ đến xem, không phải ngươi còn! "
Lời còn chưa dứt, Lục Thời Nghiễn đột nhiên ho khan kịch liệt.

Hắn bệnh rất nặng.

Cách xa như vậy nhưng Trần Hi cũng có thể thấy rõ lúc hắn ho, cả người đều run rẩy.

Sau khi ho xong, thậm chí ngay cả thắt lưng cũng không thẳng lên được, giống như là muốn ho hết lục phủ ngũ tạng ra.

Trần Hi chỉ nghe cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhói, chớ nói chi là Lục Thời Nghiễn đang phải chịu đựng.

Mắt thấy hắn ho đến nỗi thắt lưng càng ngày càng cong, cuối cùng còn phải đỡ lấy đầu gối, đừng nói đến việc mở miệng nói chuyện, ngay cả hô hấp bình thường cũng không thể.

Trần Hi khẩn trương: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"
Trời ạ, đừng để ho đến mức xảy ra chuyện gì đấy.

Ở thời đại này, kỹ thuật chữa bệnh lạc hậu như vậy, chỉ cần ho thôi cũng sẽ chết người!
Lục Thời Nghiễn ho đến tê tâm liệt phế, lục phủ ngũ tạng đau không nói, huyệt thái dương, lỗ tai, mắt, cũng đều đau như kim đâm vì trận ho khan này.

Hắn đã không còn nghe thấy giọng nói của nàng nữa.

Chính xác mà nói, hắn đã không nghe được thanh âm bên ngoài, giờ khắc này hắn chỉ có một cảm giác mà thôi: Đau.

Thấy hắn không đáp lại, chỉ chống đầu gối, ho đến sống dở chết dở, Trần Hi sợ hãi, cũng không giải thích với hắn nữa, vội vàng bám tường muốn xuống.

Bởi vì sốt ruột, trọng tâm của nàng không ổn định, tảng đá kê dưới chân nghiêng một cái, cả người ngã sấp xuống đất.

Bốn phía đều là đá vụn, cú ngã này khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt, không ngừng hít thở vì đau.

Nàng cũng không để ý đến sự đau đớn, vội vàng đứng lên, khập khiễng vòng ra sau nhà, chỉ hai ba bước đã vọt vào sân.

Lục Thời Nghiễn ho đến nghẹt thở, tiếng ho kia không còn sức lực, giống như đao kiếm cắt vào lòng Trần Hi, nàng tiến lên đỡ lấy hắn, vừa vỗ lưng thuận khí cho hắn, vừa hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Khuyên nhủ cũng được, vỗ lưng thuận khí cũng thế, đều không có tác dụng, Lục Thời Nghiễn vẫn ho đến khó thở, cả người co giật, nếu không phải lúc này Trần Hi liều mạng đỡ, hắn đã sớm đâm đầu xuống đất.

Thật vất vả mới đỡ được hắn.

Trần Hi vừa muốn hỏi hắn có sao không, nếu không thì nàng sẽ đi mời Hứa Bán Tiên Nhi của thôn Mã Loan đến xem thử thì thấy Lục Thời Nghiễn rốt cục có thể đứng thẳng người.

Sắc mặt nàng thay đổi, còn chưa kịp vui vẻ, Lục Thời Nghiễn đột nhiên dùng sức đẩy nàng sang một bên.

Trần Hi không hề phòng bị, bị hắn đẩy lảo đảo, trực tiếp đụng vào vại nước lớn phía sau.
 
Back
Top Bottom