Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 390


Ngô Phi Vũ nghe xong, trong lòng không khỏi bất bình thay cho Tống Dập, hắn không nhịn được nói: "Chuyện năm đó, cha đã điều tra rõ ràng chưa? Nếu chỉ dựa vào lời nói một phía mà kết luận là do Tống Dập gây ra thì có phải thiên vị quá không? Con tuy không rõ chuyện năm đó nhưng chuyện đó có lợi cho Tống Dập không? Hay có lợi cho tỷ tỷ con? Con không tin bọn họ là loại người như vậy."

"Hơn nữa, sau khi tỷ tỷ con xảy ra chuyện năm đó, cha lập tức đuổi tỷ tỷ ra khỏi nhà, không cho tỷ ấy một xu của hồi môn, rồi tỷ tỷ đi theo Tống Dập đến vùng quê nghèo khó đó, ngược lại nha hoàn thân cận của tỷ tỷ bỗng nhiên mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu về nhà, chưa đầy mấy ngày đã bạo bệnh mà chết, cha không thấy chuyện năm đó có gì kỳ lạ à?”

Ngô Phi Vũ chọn những thông tin trọng điểm mà mình mới điều tra được kể lại cho Ngô Vĩnh Xương.

Nghe vậy, vẻ mặt của Ngô Vĩnh Xương cuối cùng cũng có chút thay đổi, chẳng lẽ chuyện năm đó thực sự như Phi Vũ nói, có ẩn tình gì khác?

Lúc đầu, khi xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, ông ta thực sự vô cùng tức giận.

A Nguyệt là đại nữ nhi của ông ta, từ nhỏ đã được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn.

Chỉ là sau này ông ta bận rộn với chính sự nên đã giao nàng cho Lâm di nương, Lâm di nương cũng giống như ông ta, hết mực yêu thương A Nguyệt, vì vậy sau này ông ta mới lập Lâm di nương làm chủ mẫu.

Sau đó, bỗng nhiên xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, ông ta cảm thấy mất hết mặt mũi.

Hơn nữa, khi đó A Nguyệt tỉnh lại dường như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn sự dịu dàng, đoan trang như trước, ngược lại giống như một người ngoài không có chút tình cảm nào với gia đình này.

Nàng không những cãi lời ông ta trước mặt mọi người, còn tự ý quyết định chuyện hôn sự của mình, nhất quyết đi theo tên hỗn trướng đó về quê.

Lúc đó, trong cơn tức giận, cộng thêm chuyện gia đình không muốn lộ ra ngoài, ông ta đã trực tiếp đuổi cả hai ra khỏi phủ.

Nhìn nữ nhi trước mặt không hề có tình cảm cha con với mình, cũng không có chút hối hận nào, ông ta đành đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tống Dập, chỉ trách hắn đã mê hoặc nữ nhi của mình.

Vừa lúc Lâm Thị sai bà v.ú tìm hiểu rõ sự thật, nói với ông ta một câu, ông ta liên lười nghe tiếp.

Chuyện này liên trở thành điều cấm ky trong phủ. Hiện giờ nghe Phi Vũ nhắc lại chuyện này, từng nghi vấn cũng dần hiện lên trong đầu ông ta.

Ông ta không khỏi nhíu mày: "Chuyện năm đó, là kế mẫu con tự sai người điều tra, nếu con có nghỉ ngờ gì, chờ bà ấy về rồi hỏi là biết ngay."

Ngô Phi Vũ cười khẩy một tiếng: "Không cân đâu, chuyện năm đó đúng sai thế nào, trong lòng con tự có phán đoán, nhưng con chỉ tin tỷ tỷ con chắc chắn bị người khác hãm hại, nếu không tỷ ấy cũng không thể làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy."

"Chỉ có một điều, Tống Dập đại ca cũng là nạn nhân, mong cha đừng vì thành kiến trước đây mà làm chuyện gì tổn hại đến danh dự nhà họ Ngô trong kỳ thi của hắn."

Ngô Vĩnh Xương nghe xong, sắc mặt vừa mới dịu xuống lập tức lại trở nên giận dữ, giơ nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào người Ngô Phi Vũ: "Ngươi xem cha ngươi là loại người øì? Ta làm sao có thể làm ra chuyện tiểu nhân như vậy? Hừ, chỉ là một tên thư sinh, ta còn chưa thèm làm khó hắn, ta nói cho ngươi biết, loại người như hắn, ta đoán chắc hắn cũng chẳng có tiền đồ gì, bấy nhiêu năm rồi mà ngay cả một tú tài cũng không đỗ, ngươi nghĩ lần này hắn có thể đỗ à?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 391


Ngô Phi Vũ thấy vậy, không khỏi bật cười trong lòng.

Nếu ngay cả một người tài giỏi như Tống Dập cũng không đỗ thì càng không cần nói đến hắn.

Chỉ là hiện giờ cha hắn đã có thành kiến sâu sắc với Tống Dập, nói gì ông ta cũng không nghe lọt tai, cứ chờ xem vậy. ...

Bên kia, Tống Dập gặp Ngô Vĩnh Xương, hắn vẫn không hề có chút sợ hãi nào.

Chuyện năm đó, A Nguyệt đã sớm đoạn tuyệt tình cha con với ông ta.

Với hắn, ông ta càng không có gì liên quan.

Chỉ có một điều, hắn cảm thấy may mắn vì Cố Tâm Nguyệt không đưa hai hài tử đến cổng thư viện đón hắn, nếu không sợ là lại gây ra một trận sóng gió.

Lúc Tống Dập vừa về đến tiệm, liên đụng phải Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử đang chuẩn bị ra ngoài.

Thấy Tống Dập về, Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Buổi chiều tiệm đông khách quá, ta định làm xong việc sẽ qua cổng thư viện xem, không ngờ ngươi lại rA Yênh như vậy, thế nào? Thi thế nào?”

Tống Dập cười với nàng: "Không sao, ta lớn thế này rồi, không cần đi đón đâu, thi cử chắc không vấn đề gì, nàng có lo lắng thì lo cho Phi Vũ đi."

Nghe hắn nhắc đến Phi Vũ, Cố Tâm Nguyệt không khỏi nghĩ đến chuyện sáng nay gặp hắn ở cổng thư viện, liền vội vàng kể với Tống Dập: "Sáng nay ta gặp Phi Vũ ở cổng thư viện, hình như hắn rất áp lực vì chuyện sản nghiệp của mẫu thân hẳn, nói là chờ hắn đỗ đạt, lấy lại được sản nghiệp của mẫu thân thì sẽ giao cho ta quản lý, hắn bị làm sao vậy?”

Thấy nàng không hiểu, Tống Dập liền an ủi: "Hắn chắc là tốt bụng, muốn giao một nửa sản nghiệp của tỷ tỷ hắn cho hai hài tử, chuyện này đến lúc đó hãy nói, nàng muốn thì chúng ta nhận cho hợp tình hợp lý, nàng không muốn thì thôi, dù sao sau này ta cũng sẽ kiếm tiền cho nàng."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cũng gật đầu: "Ta không ham hố mấy thứ đó, chỉ là Hoài Cẩn và Tử Du..."

Thấy hai hài tử đang chăm chú chơi một bên, không nghe hai người nói chuyện, nàng liền nói tiếp: "Chỉ là dù sao đó cũng là của mẫu thân hai hài tử, nếu có thể để lại một ít cho chúng, cũng coi như có cái để nhớ, thôi, chờ hắn đỗ đạt lấy lại được rồi hãy nói, ta chỉ lo hắn dù đỗ đạt cũng không dễ dàng lấy lại được, đừng để kế mẫu bắt nạt mới được."

Tống Dập hiểu rõ Ngô Phi Vũ đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng ở phủ, cũng không khỏi lo lắng cho hắn.

"Có chúng ta ở đây, lúc cần thì chúng ta có thể giúp hắn." Tống Dập an ủi: "Thôi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, vất vả thi cử xong rồi, ta muốn hai ngày nữa sẽ đưa nàng và các hài tử đến trang trại chơi, nhan lúc trời đẹp đi dạo chơi."

Hoài Cẩn và Tử Du nghe nói được ra khỏi thành dạo chơi, chúng không khỏi buông đồ chơi trong tay, chạy lại: “Cha, thật sự đưa chúng con đến trang trại à? Tuyệt quá, lâu rồi không gặp ông nội."

Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Tất nhiên rồi, sắp đến tiết Thượng Ty mùng 3 tháng 3 rồi, chúng ta đến vào ngày đó nhé."

"Được."...

Vừa lúc cả nhà đang vui vẻ chuẩn bị đồ ăn ngon, đồ chơi hay để mang đến trang trại cho mọi người thưởng thức vào ngày mai đi dạo chơi thì Ngô Phi Vũ mấy ngày không thấy bỗng nhiên đến.

Cố Tâm Nguyệt không biết mấy ngày nay tại sao hắn lại không đến, chỉ nghĩ rằng trong nhà hắn có việc, hoặc thi xong đi chơi đâu đó.

Ngô Phi Vũ nghe nói mọi người ngày mai sẽ ra ngoại thành đến trang trại dạo chơi, không khỏi giơ cả tay lẫn chân tán thành: "Ngày mai vừa hay ta không có việc gì, cho ta đi cùng nhé.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 392


Tống Dập trâm ngâm một lát, hỏi: "Ngô tri phủ có đồng ý cho ngươi ra khỏi thành cùng chúng ta không?”

Lần trước gặp nhau, chắc hẳn Ngô tri phủ về sẽ nhắc nhở hẳn, bảo hắn đừng qua lại với mình nhiều.

Thấy Tống Dập đoán trúng, Ngô Phi Vũ bất đắc dĩ cười khổ: "Hai ngày nay, thời tiết vào xuân, ông ta bận ra khỏi thành xem xét tình hình dân chúng, không quản được ta, hay là thế này, ngày mai ta bảo Lý Văn Tài đi tìm ta, chúng ta cùng nhau đi riêng, thế nào?"

Tống Dập biết hắn muốn che mắt người khác nên mới cố ý kéo Lý Văn Tài đi cùng.

Nhưng Lý Văn Tài cũng là người lắm lời, Tống Dập lo hắn cùng đi đến trang viên sẽ không ổn, bèn nhìn Cố Tâm Nguyệt, muốn hỏi ý kiến của nàng.

Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ bọn họ muốn đông vui, vất vả lắm mới thi xong, đồng học cùng lớp cùng nhau đi dạo chơi thư giãn.

Nàng cười nói: “Được thôi, gọi hắn đi cùng, đông người mới vuil"

Ngô Phi Vũ thấy nàng sảng khoái đồng ý, vội vàng đứng dậy: "Được, bây giờ ta bảo Trân Khai đi tìm Lý Văn Tài nói một tiếng, ta cũng vê phủ chuẩn bị một chút, ngày mai gặp nhau ở trang viên!"... Ngày hôm sau.

Mùng ba tháng ba, Tết Thượng TY.

Trời đất vào xuân, vạn vật ấm áp.

Đúng là thời điểm thích hợp để đi dạo chơi.

Cố Tâm Nguyệt đặc biệt thay cho hai hài tử một bộ quần áo mới sáng sủa, Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục cũng được gọi đi cùng.

Hôm qua nghe Trần Khai đến truyền lời, nói là muội muội của Lý Văn Tài cũng đòi đi theo dạo chơi.

Hứa Thị nghe vậy, trước đó bà còn đang suy xét đến chuyện hôn sự của Tam Thanh, nghĩ đến tuổi của muội muội Lý Văn Tài có lẽ cũng tương đương với Tam Thanh, bèn lại kéo Tam Thanh dậy khỏi giường từ sáng sớm, bảo hắn tắm rửa thay quần áo, cùng đi.

Cố Tam Thanh lo lắng cho việc kinh doanh ở cửa hàng, không có hứng thú với chuyện xem mắt, bị Hứa Thị lải nhải cả buổi sáng, hắn cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

Hứa Thị không yên tâm, lại dặn dò Cố Tâm Nguyệt giúp hắn xem xét kỹ càng.

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ đành cười đồng ý, sau khi ăn sáng xong, cả đoàn người liền vui vẻ lên đường đến trang viên ngoại thành.

Lúc mọi người đến nơi, xe ngựa của Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài đã đến trước một bước, lúc này mấy người đang xuống xe ngựa chờ Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt ở cửa, chờ bọn họ đến rồi cùng vào.

Người đi cùng Lý Văn Tĩnh chính là muội muội của Lý Văn Tài, trước đây lúc ở nhà, nàng ta thường nghe ca ca khen ngợi nhà họ Cố, đặc biệt là Tống Dập, lời khen ngợi không dứt bên tai.

Nàng ta luôn nghe ca ca nói đồ ăn ở nhà bọn họ ngon như thế nào, trang trại có lẽ cũng rất nguy nga. Nàng ta liền nảy ra ý định muốn đến xem, nhất quyết đòi theo ra ngoài đi dạo chơi.

Nhưng ai ngờ, vừa xuống xe ngựa, nàng ta nhìn thấy lối vào trang trại lại vô cùng đổ nát.

Hơn nữa nhìn ra trang trại ở phía xa xa, nơi này lại nằm dưới một sườn đồi không có gì nổi bật, giống như vùng ngoại ô hoang vu, nhất thời nàng ta cũng chẳng còn hứng thú đi chơi nữa.

Thêm vào đó, danh tiếng của Ngô Phi Vũ đi cùng ở trong thành vốn đã tai tiếng, Lý Văn Tĩnh tức giận, dứt khoát ngồi trên xe ngựa, không muốn xuống chào hỏi mọi người.

Chờ đến khi cuối cùng nhìn thấy bóng dáng người nhà họ Cố, nàng ta mới vén rèm lên xem.

Nhìn một cái, lúc bắt đầu nàng ta cũng thấy không sao nhưng sau khi phát hiện ra người nhà họ Cố lại đi xe la, trong long nàng ta càng thêm khinh thường.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 393


Chờ đến khi ba chiếc xe tụ họp, xe la của Tống Dập chạy trước, dẫn mọi người đi qua con đường nhỏ, thẳng vào trang trại.

Vừa vào trang trại, tâm nhìn trước mắt bỗng nhiên rộng mở.

Lúc này đất trời vào xuân, dưới chân núi hoa dại nở rộ, thêm vào đó những cây đào và cây mơ được di chuyển đến trước đó được mọi người chăm sóc rất tốt, giờ đã lần lượt nở hoa.

Cây liễu trồng bên bờ sông cũng đã nhuộm màu xanh.

Mọi người đến trang trại, sau khi chào hỏi mọi người xong, Cố Tâm Nguyệt liền bảo Tống Dập dẫn mọi người đến bờ sông câu cá.

Mãi đến lúc này, Lý Văn Tĩnh mới xuống xe ngựa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt chào hỏi mọi người.

Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Tống Dập, không khỏi lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nàng ta vội vàng nhìn đi chỗ khác, tiếp tục chào hỏi những người còn lại.

Cố Tâm Nguyệt gánh vác trọng trách mai mối của Hứa Thị, đương nhiên nhìn nàng ta nhiêu hơn hai lần.

Thấy bên cạnh nàng ta mặc dù không có nha hoàn hầu hạ, nhưng nàng ta vẫn có dáng vẻ của một tiểu thư, nàng lập tức cũng cảm thấy nàng ta không xứng với tam ca nhưng khách đến chính là khách, đương nhiên nàng vẫn phải niềm nở và nhiệt tình chào đón.

Chờ đến khi nàng sắp xếp bàn ghế ở bên bờ sông, tiện cho mọi người ngồi câu cá và vui chơi, nàng liền dặn dò Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục trông chừng Hoài Cẩn và Tử Du không được để chúng nghịch nước, rồi nàng quay người tiếp tục bận rộn công việc của mình.

Trang trại tràn ngập sắc xuân, Cố Tâm Nguyệt liền theo Ngọc Nương đi khắp trang viên xem xét.

Thấy cây ăn quả và những cây rau mới gieo xuống đều phát triển tốt, nàng không khỏi vui mừng đến nỗi không khép miệng lại được. Mọi người thấy Cố Tâm Nguyệt đến, cũng rất vui mừng, những vấn đề tích tụ trước đó lại có thể hỏi nàng.

Thực ra Cố Tâm Nguyệt cũng chỉ là tay ngang trồng trọt, phần lớn những việc đồng áng đều được nàng xem từ cuốn sách nông nghiệp toàn thư đó.

Nàng chỉ là học đến đâu dùng đến đó mà thôi.

May mà mọi người đều quen với việc trông trọt, vốn dĩ chỉ cân nói một lần là hiểu ngay.

Sau khi nói cười với mọi người việc đồng áng xong, Tống Chính Quang dẫn theo mấy nam nhân từ trên núi vừa bắt được một số thỏ và gà rừng xuống, nghĩ rằng người phủ thành chưa từng ăn thứ gì ngon, ông ta liền bắt một số thú rừng xuống cho mọi người ăn thử.

Cố Tâm Nguyệt nhìn đống thú rừng vừa bắt được một cách ngạc nhiên, hỏi Ngọc Nương: "Trưa nay hay là dựng một giá lửa ở bên bờ sông, làm một bữa tiệc nướng ngoài trời cho mọi người đi?”

"Được lắm, nói thật, trong núi cũng chẳng có gì để chiêu đãi mọi người, còn sợ chậm trễ các đồng học của Tống Dập." Ngọc Nương vội vàng đồng ý.

"Không sao, đều là những người quen biết, ăn gì cũng được, chỉ có cô nương kia là lần đầu gặp, không biết nàng ấy có ăn quen không, lát nữa ta đi hỏi, nếu không quen, ta còn mang theo một số điểm tâm mới làm." Cố Tâm Nguyệt đáp lại.

"Vậy thì tốt." Ngọc Nương cười đáp.

Hai người trò chuyện một lúc, liền vội vàng dẫn mọi người mang những con thỏ và gà rừng đã làm sạch lên giá lửa bắt đầu nướng.

Vừa rồi Tống Dập và Cố Tam Thanh chuyên tâm câu cá, trước đây hai người ở trên núi đã luyện được tay nghề bắt cá giỏi, lúc này trong thùng gỗ đã có hơn mười con.

Bên kia Lý Văn Tài và muội muội Lý Văn Tĩnh câu cả buổi trời, gần như chẳng thu hoạch được gì, đành phải đến ngồi quanh bàn uống trà.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 394


Ngô Phi Vũ thấy Cố Tâm Nguyệt liên tục đi lại trong trang trại, bận rộn không ngừng, liền lập tức chạy tới, giúp đỡ dọn dẹp giá nướng.

Hắn lại giúp Cố Tâm Nguyệt gọi mọi người đem cá đến nướng.

Cố Tâm Nguyệt thấy Tống Dập và Cố Tam Thanh chỉ mải mê câu cá, mặc kệ huynh muội Lý Văn Tài ngồi một bên uống trà, không khỏi trách móc: "Được rồi, đã đủ ăn rồi, không cần câu nữa, thật không dễ dàng gì mới được ra ngoài chơi, các ngươi cũng đến chào hỏi khách khứa đi."

Tống Dập và Cố Tam Thanh thấy vậy, đành phải cứng đầu ngồi xuống.

Thực ra bọn họ và Lý Văn Tài rất thân thiết, chỉ vì hắn dẫn theo muội muội đi cùng, cả hai đều thấy không tiện nên vẫn chưa ngồi xuống.

Đặc biệt là Cố Tam Thanh, biết Hứa Thị trước khi đi đã dặn hắn nhớ đi xem cô nương nhà người ta có hợp không, hắn lại càng thêm ngại ngùng.

Ai ngờ hai người vừa mới cứng đầu ngồi xuống một bên, liên nghe thấy Lý Văn Tĩnh ngồi cách đó không xa lên tiếng: "Tống ca, ta nghe nói Ngô đại thiếu gia vốn có tính cách phong lưu, tại sao tẩu tử lại thân thiết với hắn như vậy?"

Tống Dập từ khi ngồi xuống, ngoài uống trà, ánh mắt hắn vẫn luôn dịu dàng và tập trung dõi theo Cố Tâm Nguyệt.

Thấy bóng hình nhẹ nhàng của nàng thoăn thoắt đi lại trong trang trại, thấy nàng vừa vui vẻ trò chuyện với mọi người, vừA Yênh nhẹn sắp xếp mọi việc trong trang trại, dưới ánh nắng ấm áp của buổi trưa mùa xuân, mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày của nàng đều nhuốm màu tươi sáng.

Đặc biệt là khi thấy nàng làm việc mình thích, cả người như tràn đầy sức lực không bao giờ cạn, Tống Dập không khỏi ngây người nhìn.

Lúc này, bỗng nhiên nghe Lý Văn Tĩnh lên tiếng, hắn không khỏi thấy chói tai vô cùng. Lý Văn Tĩnh vừa dứt lời, liên thấy mọi người đều trừng mắt nhìn nàng ta.

Trong những ánh mắt đó không chỉ có sự lạnh lẽo như hồ nước băng gia, mà còn có nhiều sự chế giễu như nhìn kẻ ngốc.

Lý Văn Tĩnh vừa định tiếp tục mở lời giải thích thì lập tức bị Lý Văn Tài ngăn lại: "“Muội muội, muội không biết đâu, Ngô Phi Vũ này vẫn luôn coi Cố nương tử như tỷ tỷ, cứ gọi là tỷ tỷ, tỷ tỷ, mặc dù hai người không phải tỷ đệ ruột nhưng quan hệ cũng không khác gì tỷ đệ ruột cả."

Lý Văn Tĩnh tuy trong lòng khinh thường nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu im lặng. "Vậy là ta hiểu lầm tẩu tử rồi, ta quen ăn nói thẳng, Tống ca đừng để bụng nhé."

Tống Dập mím chặt môi mỏng, trên mặt đã lộ vẻ không vui nhưng thấy Lý Văn Tài liên tục xin lỗi mình, hắn chỉ đành thôi.

Hắn chỉ là không muốn tiếp tục ngồi uống trà với bọn họ, Tống Dập liên đứng dậy đi giúp Cố Tâm Nguyệt, Cố Tam Thanh cũng theo sát phía sau.

Cố Tâm Nguyệt thấy mấy người này, người này người kia người nọ đều đến giúp, nàng vội xua tay: "Ở đây có ta và mấy người Ngọc Nương là đủ rồi, tại sao mọi người đều đến đây, vậy không phải huynh muội nhà họ Lý không có người tiếp đãi uống trà à?"

Tống Dập mím chặt môi: "Tùy bọn họ.”

Cố Tam Thanh cũng ở bên cạnh nói: "Thích ăn thì ăn, không thích thì thôi."

Cố Tâm Nguyệt ngơ ngác nhìn hai người, bất lực lắc đầu, không biết hôm nay hai người này tại sao lại nóng tính thế?

May mà đồ nướng đã chuẩn bị xong, Cố Tâm Nguyệt vội bảo Ngô Phi Vũ đi mời hai huynh muội đến.

Mọi người lần lượt ngồi xuống.

Hôm nay nắng ấm lạ thường, mọi người quây quần bên đống lửa, càng thấy ấm áp vô cùng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 395


Ngoài Ngô Phi Vũ và huynh muội nhà họ Lý lần đầu đến, những người còn lại đều đã quen với quy trình ăn đồ nướng.

Ngoài thỏ rừng, gà rừng và cá tươi, còn có thịt ba chỉ thái mỏng đang tỏa mùi thơm phức trên phiến đá.

Những thứ này ăn kèm với rau sống đã rửa sạch, ăn no nê rồi, mọi người mới bắt đầu nướng rau và đồ ăn chính.

Ngô Phi Vũ ăn rất thoải mái, vừa ăn vừa khen ngợi.

Lý Văn Tài cũng không kém cạnh, vừa ăn vừa gọi muội muội bên cạnh.

Lý Văn Tĩnh vốn thấy việc ăn thịt cá ngoài trời như vậy rất th* t*c, nhưng thấy mọi người ăn ngon lành, mùi thơm của đồ nướng lại cứ bay vào mũi mình nên nàng ta cũng thử cầm lấy một miếng ăn thử.

Không ngờ hương vị lại rất ngon, nàng ta không nhịn được lại ăn thêm không ít.

Lý Văn Tài vốn thấy muội muội mình ngày thường quá nghiêm trang, định không muốn đưa nàng ta đến đây, lúc này thấy nàng ta có vẻ ăn cũng rất vui vẻ, không khỏi yên tâm.

Hắn bèn cười hỏi: "Muội muội, thế nào? Ta không nói khoác với muội đấy chứ? Tay nghề của Cố nương tử quả thực không chê vào đâu được, muội chưa từng ăn thịt nướng nào ngon như vậy chứ gì?”

Lý Văn Tĩnh nuốt miếng thịt gà trong miệng, lúc này nàng ta mới từ tốn đáp: "Cũng được, chỉ là ngày thường ta ăn thịt ít, toàn ăn rau quả, nhất thời không quen lắm."

Mọi người nghe vậy, chỉ cười không nói gì.

Ngô Phi Vũ ở bên cạnh tưởng nàng ta nói mình chưa từng ăn thịt, không khỏi thương cảm nhìn Lý Văn Tài: “Văn Tài huynh, nhà ngươi ngày thường không đủ tiền mua thịt à? Chẳng trách lần nào ngươi cũng đến tiệm của tỷ tỷ ta ăn chực, toàn cướp thịt kho tàu của ta." Lý Văn Tài ngượng ngùng gãi đầu cười: "Chủ yếu là thịt do Cố nương tử làm ngon, ngon lắm."

"Hừ, đó là đương nhiên." Ngô Phi Vũ không hề khiêm tốn đáp lại, tiện tay gắp miếng cá đã gỡ xương chia cho Hoài Cẩn và Tử Du.

Cố Tâm Nguyệt vốn định hỏi Lý Văn Tĩnh có muốn ăn gì khác không, giờ thấy nàng ta ăn ngon lành như vậy, miệng còn nói không quen, nàng không khỏi thấy buồn cười, cũng lười hỏi thăm nàng, bèn nhận lấy xiên nướng mà Tống Dập đưa cho, tự mình ăn.

Chờ mọi người ăn no uống đủ, Lý Văn Tài sợ muội muội ở lại sẽ khiến mọi người không vui, bèn dẫn người về thành trước. Thấy nàng ta đi rồi, mọi người cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.

"Tâm Nguyệt, cô nương này ở đây có phải có vấn đề gì không? Sao lại nói năng khó nghe như vậy, chẳng lẽ tiểu thư phủ thành đều như vậy à? Nhưng ta thấy gia thế của nàng ta cũng bình thường, bên cạnh còn chẳng có lấy một nha hoàn, giả vờ làm tiểu thư cái gì chứ?" Ngọc Nương ở bên cạnh Cố Tâm Nguyệt, chỉ tay lên đầu, nhỏ giọng hỏi.

Ngọc Nương vốn quen nói thẳng, Cố Tâm Nguyệt đành bất lực cười nói: "Vốn dĩ mẫu thân ta còn nhờ ta xem xét cô nương này, nghe nói tuổi tác nàng ta tương đương với tam ca, vốn định xem có thể không. "

"Tam Thanh đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả rồi, chỉ là cô nương này nhìn không hợp lắm." Ngọc Nương trực tiếp đưa ra ý kiến của mình.

Nói vê dung mạo, Cố Tam Thanh cũng xứng với nàng ta.

Chỉ nói về gia thế, tuy nàng ta đi xe ngựa đến, trên người nàng ta ăn mặc cũng không tệ nhưng bên cạnh không có nha hoàn hầu hạ, nhìn không giống tiểu thư khuê các nhà quyền quý, nhưng lại có khí thế của tiểu thư khuê các nhà quyền quý, quả thực không xứng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 396


Cố Tâm Nguyệt hiểu ý của Ngọc Nương, nàng vội vàng nhỏ giọng an ủi: "Đúng vậy, vốn dĩ chỉ muốn kết thêm vài người bạn, không hợp thì thôi, tam ca còn trẻ, sau này từ từ để ý cho hắn là được."

"Ừ, ngươi về cũng nói với mẫu thân ngươi, không thể quá vội vàng." Ngọc Nương lại nói.

Vốn dĩ chỉ có hai người nhỏ giọng trò chuyện nhưng ai ngờ Cố Tiểu Lục ngồi bên cạnh lại nghe rõ mồn một, hắn lập tức vỗ n.g.ự.c về phía Cố Tam Thanh: "Tam thúc, thúc đừng vội, nếu không gặp được người thích hợp, chờ sau này ta về kinh thành, ta sẽ giới thiệu tỷ tỷ của ta cho thúc!"

Nghe vậy, mọi người không khỏi cười ồ lên.

Cố Tam Thanh cũng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Chỉ biết khoác lác, chờ ngươi về rồi hãy nói."

Thấy mọi người đã ăn xong, Ngô Phi Vũ chủ động nhắc đến: "Hôm qua ta nghe quản gia phủ đệ nói, mấy hôm nay phụ thân ta vẫn luôn đi khắp nơi ngoài thành để thị sát dân tình, hình như ông ta định mở số hộ khẩu, để mọi người nhanh chóng ổn định bên ngoài thành Thanh Châu, chuyên tâm cày ruộng.”

Tống Chính Quang và Tống Dập nghe vậy, lập tức cùng lúc hỏi: "Thật à?" "Có lẽ là hai ngày nữa, trước đó ta nghe tỷ phu nói sổ hộ khẩu trước đây của mọi người đều đã mất rồi, nên khi nghe tin này, ta liên lập tức nghĩ đến việc nói với mọi người, ta thấy thế này, nhân lúc hôm nay rảnh, hay là để tỷ phu soạn sẵn bản khai cho mọi người, chờ hai ngày nữa tin tức đến, ta sẽ lập tức thông báo cho tỷ phu đi làm." Ngô Phi Vũ tiếp tục nói.

"Được." Tống Dập nói, liền chuẩn bị đứng dậy tìm bút mực.

Tống Chính Quang ra ngoài nói với mọi người, ai nấy đều rất vui mừng, xếp hàng để Tống Dập giúp soạn bản khai.

Thừa dịp Tống Dập giúp mọi người viết bản khai, Cố Tam Thanh liên cùng Tống Chính Quang trao đổi về một số thế võ, trước kia ngày nào, hắn cũng đi theo Tống thúc luyện tập trên núi đã thành thói quen, khoảng thời gian này luyện tập trong thành, hắn vẫn còn một số chỗ chưa hiểu rõ.

Ngô Phi Vũ không ngờ Tống Chính Quang lại có võ công cao cường như vậy, cũng vội vàng tham gia vào.

Trước kia ở biên ải, hắn cũng ngày đêm luyện tập.

Nếu nói về việc đọc sách, hắn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, so sánh ra, hắn vẫn thích múa đao lộng thương hơn, chỉ tiếc rằng thời thế bây giờ coi trọng văn chương hơn võ nghệ, e rằng cha sẽ không đồng ý với hẳn.

Nhưng hôm nay, không ngờ hắn lại có thể gặp được một cao thủ trong trang trại này, Ngô Phi Vũ chỉ cảm thấy luyện tập rất thoải mái.

Lúc đó, hắn liền quyết định bái Tống Chính Quang làm sư phụ, Tống Chính Quang nghĩ đến mối quan hệ giữa Tống Dập và nhà họ Ngô, không muốn sau này hắn khó xử nên ông ta đành tìm một cái cớ để thoái thác.

Chỉ nói rằng sau này nếu hắn muốn đến thì cứ đến tìm ông ta để so tài là được. ...

Mọi người quay về thành chưa được hai ngày thì thông báo của quan phủ đã được ban xuống. Chỉ cần là dân lưu vong bên ngoài phủ Thanh Châu, bất kể trước đây đến từ đâu, đều được cấp lại sổ hộ khẩu, sau này sẽ là người dân Thanh Châu với thân phận mới.

Tống Dập dẫn theo Tống Chính Quang, cầm bản khai đã soạn sẵn trước đó, đích thân đến phòng hộ khẩu, đích thân làm thủ tục cấp sổ hộ khẩu cho mọi người.

Tống Chính Quang cầm sổ hộ khẩu của mọi người, không khỏi xúc động rơi nước mắt.

Từ nay về sau, mọi người không còn là bại tướng, tù binh, gián điệp hay người Điền Quốc nữa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 397


Cuối cùng mọi người cũng đã có gốc gác.

Sau này mọi người muốn ra vào phủ Thanh Châu cũng sẽ thuận tiện hơn.

Sau khi làm xong sổ hộ khẩu, Tống Dập dẫn Tống Chính Quang đến cửa hàng trước, hầu hết người nhà họ Cố đều đang bận rộn trong cửa hàng.

Thấy hai người nhanh chóng làm xong, mọi người không khỏi mừng rỡ, Cố lão đầu vội kéo Tống Chính Quang vào cửa hàng: "Sao nhanh vậy? Có thuận lợi không?”

Tống Chính Quang xúc động đưa số hộ khẩu đã làm xong cho mọi người xem: "Rất thuận lợi, lúc chúng ta đến làm thủ tục, vừa hay Ngô công tử cũng đến phòng hộ khẩu, giúp chúng ta nói vài câu, rất nhanh đã làm xong cho chúng ta.”

"Làm xong rồi thì tốt, làm xong rồi thì tốt quá." Cố lão đầu cười ha ha, sau đó kéo Tống Chính Quang đi đi lại lại trong cửa hàng: "Tống lão đệ, ngươi xem cửa hàng nhà chúng ta thế nào? Bây giờ còn chưa đến giờ ăn, một lát nữa đến giờ ăn là phải xếp hàng dài."

Tống Chính Quang đi theo Cố lão đầu xem xét kỹ càng cửa hàng từ trong ra ngoài.

Sau đó, ông ta mới dẫn người đến chỗ ngồi: "Tống lão đệ, giờ ngươi cũng đã có số hộ khẩu rồi, hay là ở lại phủ thành luôn đi, Thanh Hoan và Tống Dập đều ở đây, nhà chúng ta cũng ở được, nếu ngươi thấy không tiện, hai hài tử Tống Dập và A Nguyệt kiếm được cũng không ít bạc, mua cho ngươi một căn nhà gần đây cũng được.”

Hứa Thị nghe xong, cũng đồng ý nói: "Đúng vậy, trước kia là không có cách nào, bây giờ ngươi đã vào thành, theo lý thì nên dọn ra ở để hưởng phúc, để hai hài tử ở cùng ngươi."

Tống Chính Quang thấy hai người tuy không nỡ để hai hài tử dọn ra ngoài nhưng vẫn rất hiểu chuyện chủ động đề nghị như vậy, ông ta liên vội vàng xua tay: "Không được, không được, bây giờ chúng ta đang kiếm tiền và tích tiền, sao có thể mua nhà được? Hơn nữa ta ở trên núi quen rồi, những người đó nhất thời cũng không thể rời xa ta, ta qua đó còn có thể giúp mọi người quản lý trang trại, nếu ta cũng đến phủ thành thì trang trại phải làm sao?"

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt gật đầu nói: "Cha nói có lý, hiện tại trang trại phía sau mới bắt đầu, năm đầu tiên thực sự không thể thiếu cha, nhưng sau này việc của trang trại chắc chắn phải dần giao cho người khác, cha bình thường chú ý một chút, xem có hậu bối nào phù hợp không, sau này có thể quản lý trang trại hay không?” Tống Dập cũng ở bên cạnh lên tiếng: "Đúng vậy, cha đã phiêu bạt bên ngoài mười mấy năm, cuối cùng cả nhà chúng ta mới được đoàn tụ, sau này trang trại có thể giao cho người khác, cha nhất định phải ở cùng con và Thanh Hoan."

Tống Thanh Hoan nghe ca ca nói vậy, liền vội vàng gật đầu: "Ca ca và tấu tử nói có lý, cha, sau này cha cứ chuẩn bị dọn ra ở cùng chúng con là được."

Tống Chính Quang thấy nhi tử, nhi tức và nhi nữ đều thật lòng khuyên nhủ, ông ta không khỏi có chút xúc động: "Được, chờ trang trại ổn định, ta sẽ chuyển vào phủ thành ở cùng các con, sau này chuyện trang trại ta định dần dần dạy cho A Đức quản lý."

"A Đức?" Cố Nhị Dũng đang dọn dẹp vệ sinh cửa hàng nghe vậy, vội vàng đi tới.

Chẳng lẽ nhạc phụ tương lai vẫn chưa từ bỏ A Đức à?

Tống Thanh Hoan thấy hắn hấp tấp như vậy, nhớ lại cảnh hắn ghen tuông ở trang trại trước đó, không khỏi liếc xéo hắn.

Cố Nhị Dũng thấy vậy vội vàng im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Hoan, kiên nhẫn chờ Tống Chính Quang giải thích.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 398


"Đúng vậy, A Đức này, từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, cha và mẫu thân hắn mất sớm, để lại một mình hắn cô đơn bên ngoài, từ nhỏ đã có khả năng tự lập mạnh mẽ, chăm chỉ chịu khó, đầu óc cũng nhanh nhạy, thực ra ta đã sớm muốn nhận hắn làm nghĩa tử, giao trang trại cho hắn quản lý có lẽ sẽ không thành vấn đề." Tống Chính Quang từ tốn nói với mọi người.

Vì chuyện ép dầu, Cố Tâm Nguyệt và A Đức đã tiếp xúc với nhau vài lần, cũng thấy hắn là người thật thà, làm việc cũng khá đáng tin cậy.

Nên nàng cũng đồng ý nói: "Được, chỉ cần là cha coi trọng là được, sau này chuyện lớn nhỏ trong trang trại, cha hãy dẫn dắt hắn nhiều hơn, cố gắng để hắn sớm tiếp quản chat"

"Được, được!" Tống Chính Quang vui vẻ đồng ý.

Mọi người trò chuyện một lúc, trong cửa hàng dần dần có không ít thực khách vào gọi món.

Tống Chính Quang lại tò mò nhìn trong cửa hàng một lúc.

Cố lão đầu lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, Tống đệ, ngươi cũng đã xem cửa hàng rồi, bây giờ theo chúng ta về nhà xem đi, để Tâm Nguyệt làm hai món nhắm, trưa nay huynh đệ chúng ta uống một chén trước đã." Hứa Thị cũng vội vàng xua tay: "Đúng vậy, còn Tống Dập và Thanh Hoan, mấy đứa về trước đi, trong cửa hàng này có chúng ta là đủ rồi."

Tống Chính Quang một tay nắm Hoài Cẩn, một tay dắt Tử Du.

Hai hài tử vừa đi vừa giới thiệu với ông ta, sợ ông ta lần sau không tìm được đường vê.

Chờ mọi người vào nhà, Cố lão đầu dẫn Tống Chính Quang tham quan kỹ càng ngôi nhà hiện đang ở.

Mặc dù ngôi nhà là thuê nhưng từng cây cỏ trong nhà đều do mọi người trong gia đình cùng nhau tự tay bài trí, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cuộc sống của một gia đình. Đặc biệt là Tống Chính Quang, khi nhìn thấy một mảnh đất lớn ở sân sau được trồng đủ loại rau quen thuộc, ông ta không khỏi bật cười: "Chà, Cố huynh, các ngươi thực sự không bỏ qua cả một nơi nhỏ bé như vậy, nhìn ngôi nhà không lớn nhưng trồng không ít thứ! Sắp xếp quả thực rất tuyệt!"

Cố lão đầu vội vàng cười lớn: "Đương nhiên rồi! Đi, sân trước nắng đẹp, trưa nay chúng ta bày một bàn ăn ở sân."

"Được!"

Cố lão đầu dẫn Tống Chính Quang ra sân trước, Tống Dập vội vàng bưng nước nóng chuẩn bị pha trà. Cố Tâm Nguyệt thì trực tiếp vào bếp, định làm hai món nhắm nhỏ cho họ, Tống Thanh Hoan thấy vậy liên vội vàng chạy tới giúp.

Cố Tâm Nguyệt liên tục xua tay với nàng ấy: "Không cần, lát nữa để Tử Du giúp ta nhóm lửa, muội ra sân trước dọn một phòng trống, lát nữa uống say rồi, cha còn có thể nằm nghỉ, sau này cũng thường xuyên qua đây ở tạm!"

Nghe tẩu tử nói vậy, Tống Thanh Hoan vui vẻ quay người đi ra sân trước, dọn một căn phòng cho Tống Chính Quang.

Cố Tâm Nguyệt thì nhanh nhẹn nấu vài món nhắm, lại bảo Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đi mua rượu về.

Tống Dập bên kia trò chuyện một lúc với Tống Chính Quang và Cố lão đầu, lo Cố Tâm Nguyệt một mình bận rộn không xuể, hắn liền chạy vào bếp giúp nàng, loay hoay bày biện rượu và thức ăn trong sân.

Hôm nay mọi người đều cực kỳ vui mừng, như thể đang ăn Tết vậy.

Chỉ tiếc là ba người uống giỏi nhất của nhà họ Cố đều còn đang bận rộn với công việc ở cửa hàng, nếu không thì bọn họ nhất định phải cùng Tống Chính Quang uống vài chén cho thỏa thích.

Cố lão đầu không giỏi uống rượu, ông ta vừa mời rượu vừa giữ lại: "Lão đệ, ta thấy hay là ngươi đừng đi nữa, tối nay ở lại đây một đêm, ta thấy hài tử Thanh Hoan vừa rồi đã dọn phòng cho ngươi rồi, chờ đến tối Đại Sơn, Nhị Dũng và Tam Thanh về, sẽ có thể uống thêm với ngươi vài chén.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 399


Tống Chính Quang không biết là vì vui quá hay vì uống thêm vài chén dưới nắng, mà mặt đã đỏ bừng.

Nhưng nghĩ đến mọi người ở trang trại đang chờ tin tức của mình, ông ta đương nhiên không thể ở lại, liền vội vàng xua tay: "Không được, không được, mọi người ở trang trại chắc đang sốt ruột lắm rồi, ta phải nhanh chóng vê mới được, ta nghĩ kỹ rồi, sau này ta sẽ mang hàng từ trang trại đến đây, không cần Nhị Dũng và Tam Thanh chạy đi chạy lại nữa, như vậy sau này ta cũng sẽ thường xuyên qua đây." Cố lão đầu thấy ông ta không chịu, cũng không tiện khuyên nhiều, liên nói: "Vậy thì ít nhất cũng chợp mắt một lát đi, nếu không lát nữa quay về, say rượu mà đánh xe thì không ổn!"

Tống Chính Quang nghe vậy, mới gật đầu: "Được, vậy ta đi nằm một lát!"

Ăn xong, Tống Thanh Hoan chủ động xin rửa chén: "Tẩu tử, hôm nay ca ca ta theo cha uống cũng không ít, ta thấy huynh ấy có hơi say rồi phải không? Tẩu nhanh về phòng xem đi, ở đây cứ để muội, lát nữa muội sẽ đưa hai hài tử đi ngủ."

Cố Tâm Nguyệt vừa rồi đã thấy Tống Dập nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, còn nghĩ hắn có phải cũng uống quá chén rồi không?

Không ngờ đến cả Tống Thanh Hoan cũng nhìn ra, nàng liền rót một cốc nước, pha thêm chút mật ong rồi mang vào phòng.

Vừa vào phòng, quả nhiên Tống Dập vẫn ngồi nghiêm chỉnh trong thư phòng, tay cầm một quyển sách.

Nếu không phải Cố Tâm Nguyệt nhận ra quyển sách cầm ngược thì còn tưởng hắn thực sự đang chăm chỉ đọc sách.

Cố Tâm Nguyệt bước lên, đưa cốc nước mật ong cho hắn, bật cười: "Say đến thế này rồi, còn đọc được chữ trên sách không?” Tống Dập hơi nghiêng đầu, nhìn nàng, sau đó cong môi cười: "Ta không say."

Cố Tâm Nguyệt liếc hắn, giả vờ tức giận: "Không say? Vậy tại sao quyển sách này lại cầm ngược? Đừng có cãi nữal Mau uống hết nước mật ong rồi lên giường nghỉ ngơi một lát đi."

Tống Dập thấy trên mặt nàng có chút vẻ đe dọa, hắn vội vàng nhận lấy cốc nước mật ong, ừng ực uống hết.

Đặt cốc nước xuống, hắn mới cất giọng trâm thấp: "A Nguyệt vào nằm cùng ta một lát."

Cố Tâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, giả vờ tức giận: "Ban ngày ban mặt, mọi người đều ở nhà, ngươi tự đi mà nằm."

Cố Tâm Nguyệt không nói thì còn đỡ, nàng vừa dứt lời, Tống Dập vốn còn nghiêm chỉnh bỗng nhìn nàng trêu chọc, cười nói: "Ban ngày ban mặt, nàng nghĩ đến đâu rồi? Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng mà thôi."

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt chột dạ sờ mũi: "Có gì mà không thể nói ở đây? Nhất định phải..." nằm nói?

Chưa kịp để nàng nói hết, Tống Dập đã vội vàng đứng dậy, thuận thế ôm nàng lên.

Lúc hắn ngồi đó trông vẫn khá vững, ai ngờ hắn vừa đi thì bước chân đã có phần lảo đảo, Cố Tâm Nguyệt giật mình, khi cơ thể lơ lửng giữa không trung thì nàng lập tức vòng tay qua cổ hắn, nghiến răng nói: “Ngươi đi chậm thôi. ˆ

Tống Dập lảo đảo ôm nàng lên giường, sau đó cởi giày tất cho cả nàng và hắn.

Lúc nằm ổn định, Cố Tâm Nguyệt vội vàng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

"A Nguyệt, sau khi bảng vàng công bố, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ nhé." Tống Dập im lặng một lúc, sau đó mới nghiêm túc nói.

Cố Tâm Nguyệt ngẩn người, không ngờ hắn lại chấp niệm vào việc tổ chức hôn lễ đến vậy.

Chưa kịp để nàng phản bác, Tống Dập lại tiếp tục nói: "Lại một mùa xuân nữa trôi qua, ban đầu ta định chờ đến khi ta thi đỗ kỳ thi hương năm nay, hoặc thi đỗ kỳ thi hội năm sau rồi mới tổ chức nhưng hôm nay ta bỗng nhiên thấy ta chờ không được rồi, A Nguyệt, nàng... "
 
Back
Top Bottom