Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 160


"Đúng vậy, may mà năm ngoái khi gieo hạt mùa thu, ta đã cắn răng gieo lúa mì, mặc dù mọi người đã đói cả một mùa đông nhưng trên núi sắp nảy mầm rồi, muốn ăn rau gì mà không có?”

Tống Dập nói xong với mọi người, liền chắp tay dẫn theo Cố Tâm Nguyệt rời đi.

Đợi hai người vừa đi, một số người bắt đầu thì thầm: "Các ngươi có phát hiện không? Hai người Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt không hề gầy đi chút nào, ta thấy sắc mặt bọn họ hồng hào lắm."

"Hừ, cái này thì tính là gì? Ngươi chưa thấy hai hài tử kia hay sao, sáng nay khi hai phu thê đưa hài tử đến nhà họ Cố, ta nhìn thấy rất rõ ràng, các ngươi còn nhớ trước kia hai hài tử đó gây như que củi không, bây giờ đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp."

"Ngươi cũng không nhìn xem, nhà người ta thu hoạch mùa thu rất bội thu, lại bán hạt dễ kiếm được không ít bạc, người ta có thể giống như chúng ta hay sao?"

"Nói thì nói vậy nhưng người ta là tự dựa vào bản lĩnh kiếm được, chúng ta đỏ mắt gì chứ?"

"Hừ, có gì ghê gớm, chỉ có hai mẫu ruộng đó, thu hoạch mùa hè liệu sẽ được bao nhiêu? Mùa thu năm nay chúng ta cũng tranh thủ lên núi nhặt hạt dẻ, chưa chắc ai sống sung sướng hơn ai."

Cố Tâm Nguyệt đi theo Tống Dập đang sải bước về phía trước, hai người hoàn toàn không nghe thấy tiếng bàn tán phía sau.

Cố Tâm Nguyệt nhớ lại lời của thôn dân vừa nãy, nàng không khỏi cau mày, chìm vào suy ngẫm.

Nếu không có trận tuyết mùa xuân sắp tới, năm nay có lẽ sẽ là một năm được mùa.

Nhưng tuyết mùa xuân đến, những cây lúa mì vừa mới xanh lại sẽ bị đóng băng chết.

Mà mùa màng trên đất này coi như không còn chút hy vọng nào.

Tống Dập nhận ra tâm trạng nàng đang xuống dốc, hắn vội vàng chậm bước chân lại, nhẹ giọng hỏi: "Nàng có thấy những gì ta nói lúc nãy có gì không ổn không?"

"Không có, ta chỉ thấy thời tiết mấy hôm nay có chút kỳ lạ, có về ấm lên quá nhanh, khiến người ta cảm thấy bất an." Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh giải thích.

"Quả thật là như vậy." Tống Dập nghe vậy, cũng chìm vào suy ngẫm.

"Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên của muội muội?" Cố Tâm Nguyệt đổi chủ đề hỏi.

"Tống Thanh Hoan, là tên do mẫu thân ta đặt cho." Nói đến đây, gương mặt Tống Dập cũng thoáng hiện lên sự vui vẻ. Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, khẽ ngạc nhiên trong chốc lát.

Cái tên hay như vậy, xem ra mẫu thân của Tống Dập cũng là một nữ tử không tâm thường?...

Buổi trưa mùa xuân ấm áp.

Hai người cứ đi như vậy, đi qua một thôn trang rồi lại tới một thôn trang khác.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện vê một số chuyện đã qua của Tống Dập, còn có một số chuyện thú vị trong thôn.

Không biết từ lúc nào, cả hai đã đến trước cửa nhà của muội muội.

Tống Dập bước lên một bước gõ cửa.

Một lúc sau, một phụ nhân khoảng 30 tuổi đến mở cửa.

Cửa chỉ mở hé, thấy hai người lạ mặt, nàng ta không khỏi cảnh giác: "Các ngươi tìm ai?"

Tống Dập chắp tay: "Ta là Tống Dập ở thôn Lê Hoa, chúng ta đến thăm muội muội của ta, Tống Thanh Hoan.”

"Ồ, các người đến không đúng lúc rồi, hôm nay nàng ấy đi lên trấn rồi, không có ở nhà, nam nhân trong nhà hôm nay cũng đều ra ngoài rồi, không tiện tiếp đón các ngươi, xin mời về đi." Nói xong, phụ nhân đó định đưa tay đóng cửa lại.

Cố Tâm Nguyệt đẩy cửa ra, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ngươi là đại tẩu của Tống Thanh Hoan phải không? Chúng ta đi một đường đến đây, có hơi khát, có thể vào uống một ngụm được được không?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 161


Không đợi phụ nhân đó từ chối, Cố Tâm Nguyệt liền than thở: "Chúng ta cố ý đến đây tặng lương thực cho muội muội, không ngờ lại nặng như vậy, mang theo cả đường sắp mệt c.h.ế.t rồi, chúng ta không thể mang về được nữa phải không? Ngươi nói xem?”

Phụ nhân đó nghe nói bọn họ mang theo lương thực, lại thấy cái giỏ sau lưng Tống Dập quả thực căng phồng, nàng ta không khỏi động lòng.

Nàng ta do dự một chút, vội vàng mở cửa: "Các ngươi mau theo ta vào trong bếp đi, trong nhà chỉ có ta và mẫu thân, không có nam nhân nên không tiện để các người ở lại lâu."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, bước vào trong.

Cố Tâm Nguyệt kéo phụ nhân đó vào bếp, từ từ uống nước, lại cố ý lật đồ mình mang theo ra cho nàng ta xem.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trong phòng.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, ai ngờ người phụ nhân kia bỗng nhiên kéo nàng lại.

Bất đắc dĩ, Cố Tâm Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng lấy một nắm bột mì trong giỏ rắc lên.

Nhân lúc nàng ta đang chật vật, nàng vội vàng chạy vào trong nhà theo tiếng động.

Trên chiếc giường trong nhà.

Một nữ tử trẻ tuổi với nửa khuôn mặt bầm tím, tóc tai rũ rượi đang nằm trên giường, ánh mắt đã mất hết sức sống.

Tống Dập nằm sấp bên cạnh, liên tục gọi nàng.

Nhưng nàng ấy vẫn không có phản ứng gì.

Còn đẳng sau Tống Dập, người trông giống như mẫu thân ở trong nhà liên tục kéo Tống Dập ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền kéo phụ nhân đó lại, đẩy bà ta ra ngoài cửa, tiện tay khóa cửa lại.

Sau đó nàng mới vội vàng chạy đến bên giường, thấy muội muội nằm trên giường như sắp c.h.ế.t đói.

Quần áo trên người nàng ấy cũng rách nát không chịu nổi.

Cố Tâm Nguyệt không đành lòng nhìn tiếp, vội vàng hét lên với Tống Dập: "Ngươi ra ngoài trước ởi, ta thay y phục cho muội muội, chúng ta về nhà thôi."

Ánh mắt Tống Dập chứa đầy sự tức giận, như đang cố kìm nén.

Hắn gật đầu với Cố Tâm Nguyệt, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y đi ra ngoài.

Tống Dập vừa đi, Cố Tâm Nguyệt không quan tâm gì nữa, nàng vội vàng lấy một miếng bánh mềm từ trong không gian ra, dùng nước nóng cho nàng ấy ăn trước một miếng.

Sau đó nàng lại lấy một viên đường nhét vào miệng nàng ấy: "Muội muội, ngậm lấy, một lát nữa sẽ khỏe lại thôi."

Một lúc sau, Tống Thanh Hoan cuối cùng cũng có chút ý thức trở lại.

Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng lấy một bộ quần áo dự phòng mà mình cất trong không gian rA Yênh chóng mặc cho muội muội Thanh Hoan.

Khi mặc quần áo, nàng sờ thấy người nàng ấy gầy đến mức hơi cấn tay, cũng thấy dáng vẻ chật vật của nàng ấy.

Mặc dù tự nhận mình là người khá lý trí Cố Tâm Nguyệt cũng không khỏi cay mũi, khóe mắt hơi ửng đỏ.

Tống Thanh Hoan vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt hơi ươn ướt của nàng, nàng ấy khẽ lẩm bẩm: "Tẩu tử?"

Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Ừm, ta là tẩu tử mới của muội. ˆ

Tống Thanh Hoan sững sờ, sau đó hiểu ra.

Vừa rồi có lẽ là do nàng ấy đói quá nên choáng váng.

Thậm chí còn nhìn nhầm nàng thành tẩu tử trước đây.

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cho nàng ấy, sau đó mới gọi Tống Dập vào.

Tống Dập vừa vào cửa, thấy muội muội đã thay một bộ quần áo mới, mái tóc rối bù cũng đã được chải chuốt, tỉnh thần cũng đã khá hơn một chút, hắn không khỏi nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt biết ơn.

Tống Dập đỡ Tống Thanh Hoan dậy: "Muội muội, về nhà với chúng ta đi, ta và tẩu tử của muội đến đón muội đây.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 162


Tống Thanh Hoan lại sững sờ, sau đó nước mắt lập tức tuôn rơi: "Ca ca, tẩu tử, muội... muội muốn về nhà.”

Tống Dập thấy nàng ấy khóc, nhất thời không biết an ủi thế nào, liền ngồi xổm xuống: "Đi, ta cõng muội về nhà."

Cố Tâm Nguyệt nhận lấy cái giỏ sau lưng Tống Dập, đeo lên vai mình, lại đỡ Thanh Hoan ở bên cạnh, ba người chuẩn bị ra ngoài.

Vừa mới đi đến cửa, liền thấy phụ nhân vừa rồi dẫn theo mấy nam nhân từ trong thôn chạy tới.

Thấy ba người, bà ta kia lập tức gào thét thảm thiết: "Mọi người xem, còn vương pháp không? Nhân lúc nam nhân nhà chúng ta không có mặt, bọn họ giữa ban ngày ban mặt lại đi cướp người!”

Mấy nam nhân kiA Yênh chóng vây chặt ba người Cố Tâm Nguyệt: "Các ngươi từ đâu tới? Sao lại có thể cướp người? Mau thả người ra."

Tống Dập cảm nhận được muội muội phía sau đang run rẩy, không khỏi nằm chặt hơn.

"Chúng ta đến đón muội muội nhà mình, tại sao lại thành cướp người? Nói đến vương pháp, ta cũng muốn hỏi, muội muội ta mới gả đến đây một năm, tại sao lại thành ra thế này? Nếu không, các ngươi đi theo ta đến huyện nha đòi vương pháp?”

Mấy người đều sững sờ, không phải phụ nhân nhà họ Lưu nói có kẻ xấu đến cướp người hay sao?

Tại sao kẻ xấu lại chính trực, lại còn có học thức thế này?

"Chuyện gia đình hà cớ gì phải đi làm phiền huyện thái gia? Có mâu thuẫn gì trong nhà đều là chuyện nhỏ, đóng cửa nói chuyện cho rõ ràng là được, sao có thể cứ động một tí là muốn đưa người đi?" Một nam nhân trung niên trông giống như thôn trưởng ra mặt hòa giải.

Cố Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Các người nhìn muội muội ta xem, nàng ấy đã đói đến mức nào rồi? Nếu không phải vừa rồi ta dùng nước nóng pha chút lương khô cho nàng ấy ăn thì giờ này không biết nàng ấy còn sống hay không, các ngươi nhìn mặt mũi nàng ấy bầm dập này, chẳng lẽ đây là cách xử lý chuyện gia đình của các ngươi à?”

Mấy người còn lại theo ánh mắt của Cố Tâm Nguyệt nhìn sang, không khỏi lắc đầu.

"Nhà họ Lưu kia, các người đã làm gì với con dâu thế này, tại sao lại có thể hành hạ người ta đến mức này, thật là tạo nghiệt mài”

"Hừ, tại cái bụng ả ta không tốt, gả đến đây hơn một năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì, dạo gần đây lại còn giở tính nết không cho con trai ta động vào, ta không đánh c.h.ế.t ả đã là tốt lắm rồi."

Tống Thanh Hoan im lặng lắng nghe, nàng ấy cũng không còn sức để cãi lại, chỉ biết khóc nức nở.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, một tay đặt sau lưng nàng ấy an ủi, lạnh lùng nói với mấy người kia,

"Bây giờ chúng ta đang vội đưa muội muội đến trấn trên tìm đại phu khám, nếu chậm trễ việc chữa trị, các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Nếu không, làm phiền các người tránh ra, đợi chúng ta dưỡng thương xong, chúng ta sẽ quay lại tính sổ chuyện này sau."

Các nam nhân thấy mặt mũi Tống Thanh Hoan trắng bệch, tím bầm, cả người cũng nửa sống nửa chết, không khỏi có chút chột dạ, lùi lại phía sau.

Nếu là người khác đến bắt nạt người trong thôn thì bọn họ có thể ra mặt giúp đỡ.

Nhưng chuyện này rõ ràng là nhà họ Lưu không có lý, lỡ như sau này người này có vấn đề gì, đổ lỗi cho bọn họ thì sao?

Thấy mọi người lùi lại, Tống Dập vội bước ra.

Phu thê hai người không ngừng nghỉ chạy đến trấn trên khám đại phu.

Cố Tâm Nguyệt lại đích thân kiểm tra Thanh Hoan một lần nữa, phát hiện trên người nàng ấy mặc dù có một số vết thương cũ nhưng không quá nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là trên mặt, chỉ là trông có vẻ hơi đáng sợ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 163


Quan trọng nhất vẫn là nàng ấy luôn trong tình trạng đói, tổn thương nguyên khí.

Hai người bốc một ít thuốc, lại thuê một chiếc xe ngựa.

Khi trở về thôn, trời đã tối.

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng sắp xếp cho nàng ấy ở phòng tây.

Thời tiết ấm dần, chỉ cần trải mười cân chăn bông lên là đủ, thậm chí không cân dùng chậu than.

Trong nhà đã có sẵn bông và vải, Hứa Thị và Trương Thị giúp đỡ, hơn một ngày đã may xong hai bộ quần áo. Chỉ trong hai ngày, dưới sự chăm sóc của Cố Tâm Nguyệt, đủ loại canh nước bổ dưỡng, sắc mặt của Tống Thanh Hoan đã tốt lên trông thấy.

Ngay cả vết bầm tím trên mặt nàng ấy cũng mờ đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú cũng lộ ra.

Có lẽ Tống Dập và nàng ấy đều giống mẫu thân, nhìn kỹ còn có vài phân giống nhau.

Mặc dù cơ thể nàng ấy đã từ từ điều dưỡng tốt lên, nhưng tỉnh thần vẫn luôn ủ rũ.

Cố Tâm Nguyệt lo lắng nàng bị chứng căng thẳng sau sang chấn.

Nàng cũng có thể đoán được nguyên nhân khiến nàng ấy buồn bã.

Nhà chồng bên kia mấy hôm nay vẫn không có động tĩnh gì, không biết bọn họ đang giở trò gì, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng ấy.

Có lễ lo sợ đánh người bị thương thật nên vẫn bọn họ vẫn đang chờ động tĩnh, đợi người khỏe lại rồi đến đòi người.

Thay vì ngồi chờ, chỉ bằng bọn họ chủ động tấn công.

Đêm khuya tĩnh lặng, phu thê hai người thì thâm bàn bạc đến nửa đêm mới ngủ. ...

Sáng sớm hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt làm một bàn đầy ắp đồ ăn sáng, nào là bánh bao, bánh trứng, lại nấu một nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo.

Sợ không đủ ăn, nàng lại hấp một đĩa lạp xưởng lớn .

Khi Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh được mời đến, nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn thịnh soạn như vậy, cả hai đều không khỏi ngạc nhiên: "Chậc chậc, sáng sớm đã ăn thịt rồi à."

"Muội muội, đây không phải là Hồng Môn Yến đấy chứ."

"He he, nhị ca, tam ca ăn nhiều vào, ăn no mới có sức, lát nữa chúng ta đi tìm người tính sổ."

"Tính sổ?"

Tống Dập chắp tay khẽ giải thích với hai người, hai người nhanh chóng liếc nhìn sang phòng bên cạnh.

Thấy trong phòng bên cạnh là một nữ tử trắng trẻo thanh tú, yếu đuối, hai người lập tức hiểu ra.

Đây chính là muội muội mà Tống Dập đón vê mấy hôm trước - Tống Thanh Hoan.

Nghe xong lời giải thích của Tống Dập, Cố Nhị Dũng tức giận đập bàn đứng dậy: “Nhà họ Lưu này cũng thật ức h.i.ế.p người quá đáng, ức h.i.ế.p nhà họ Tống ít nam nhân đúng không, không sao, nam nhân nhà họ Cố chúng ta đông, đi đánh cho bọn họ một trận.”

Tiếp đó, hắn lại nhìn Tống Dập đảm bảo: "Tống Dập, ngươi yên tâm, lần trước ngươi giúp ta nhặt lại một mạng trên núi, chuyện này cứ giao cho ta.”

Cố Tâm Nguyệt vội vàng xua tay: "Nhị ca, ca đừng vội, chúng ta qua đó trước là để thương lượng, hai người đi theo để trợ uy, cho dù đến lúc cần động thủ, cũng phải nhớ lấy an toàn của mình là trên hết."

"Chuyện này thì muội yên tâm, lát nữa chúng ta về thu dọn ít đồ nghề rồi lên đường."

Vừa nghe nói mấy người định đến nhà họ Lưu, Tống Thanh Hoan đang trốn trong nhà lập tức chạy ra, khóe miệng run rẩy nói: "Ca, tấu tử, muội đi cùng mọi người."

Tống Dập cau mày, rõ ràng là không muốn để nàng ấy trải qua một lần tra tấn nữa: "Không cân, muội ở nhà nghỉ ngơi là được, chúng ta sẽ nhanh chóng quay về, đợi lấy được giấy hòa li, muội sẽ không còn phải lo sợ nữa."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 164


Tống Thanh Hoan cúi mắt giãy giụa một lúc, lại kiên quyết lắc đầu: "Muội muốn tự mình đến giải quyết, muội sẽ tự bảo vệ mình."

Cố Tâm Nguyệt thấy nàng ấy vốn mềm yếu, lúc này lại bỗng nhiên cảm thấy nàng ấy có chút sức sống, bèn đồng ý: "Để muội muội đi cùng cũng được nhưng chúng ta phải cải trang trước.”

Một lúc sau.

Cố Tâm Nguyệt trang điểm mãi, cuối cùng hóa trang cho Thanh Hoan một lớp “bạo hành gia đình."

Đệm xe ngựa rất dày.

Chiếc chăn bông lớn gấp đôi, trải một nửa đắp một nửa, quấn chặt chẽ người nàng ấy.

Trên cùng trải một tâng một chăn cũ mỏng để che mắt người khác.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh về nhà thu dọn một số đồ nghề vừa tay, đựng trong giỏ.

Hai hài tử và một con ch.ó cũng được đưa đến nhà họ Cố.

Sau khi thu dọn xong xuôi, cuối cùng đoàn người cũng chuẩn bị lên đường.

Vừa mới ra khỏi cửa, đoàn người đã thấy Lưu Thị lén lút trốn ở góc tường nhìn về phía này.

Thấy mấy người ra ngoài, nàng ta vội vàng nhổm dậy định bỏ chạy.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh nhanh mắt nhanh tay chặn đường nàng ta lại.

Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Ồ, vừa hay, chúng ta đang định đi tìm “đại tấu" đây."

Lưu Thị quay đầu lại một cách tức tối: "Tìm... tìm ta làm gì?"

"Thế này, chuyện tốt mà nhà họ Lưu các ngươi làm, muội muội ta được đón về nằm hai ngày rồi mà sức khỏe vẫn không khá hơn, chúng ta là tẩu tử có nên ra mặt đòi lại công bằng không? Đại tẩu sẽ không chỉ che chở cho nhà mẫu thân đẻ của mình đấy chứ." Cố Tâm Nguyệt cong môi hỏi.

"Đừng nói bậy, vợ chông nhà người nào mà chẳng cãi nhau." Lưu Thị có chút chột dạ nói. “Chậc, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, nghe nói chuyện hôn sự của muội muội ta là do một tay ngươi sắp xếp, người nàng ấy gả cho cũng là biểu đệ của ngươi, giờ muội muội ta bị đánh thành ra thế này, ngươi chịu trách nhiệm lấy thư hòa ly về đi."

"Cái gì? Thư hòa ly? Không được, không được, biểu đệ ta không thể dễ dàng để người đi như vậy được." Lưu Thị vội vàng xua tay từ chối.

Lúc trước, biểu đệ của nàng ta đến thôn Lê Hoa thăm họ hàng, vừa nhìn thấy Tống Thanh Hoan đã thích nàng ấy ngay.

Cuối cùng hắn cũng cầu xin nàng ta làm chủ để cưới người về. Sao hắn có thể dễ dàng buông tay như vậy được.

Đừng nhìn thấy lúc này, hắn đánh thê tử rất tàn nhẫn nhưng lúc thích thì hắn cũng thật sự thích.

Lưu Thị vừa thầm than thở vừa có chút lung lay.

Nếu Tống Thanh Hoan muốn thư hòa ly, cũng không phải là không có cách, vừa khéo lúc này, nhà họ Lưu cũng để nàng ta đến đây dò la tin tức.

Chỉ cần nàng ta thêm mắm dặm muối nói thành bệnh nặng, chẳng phải là...

Chỉ là bọn họ muốn thư hòa ly, không có chút tiền thì sao được?

Cố Tâm Nguyệt thấy trên mặt nàng ta hiện rõ vẻ tính toán, nàng nhướng mày: "Đại tẩu, nếu ngươi có cách, không bằng nói ra nghe thử?"

"Nói thật, biểu đệ ta đúng là thỉnh thoảng có hơi hồ đồ, nhưng cũng rất khó đối phó, nếu các ngươi muốn dễ dàng lấy được thư hòa ly, sẽ không dễ đâu." Lưu Thị mắt đảo một vòng, tiếp tục nói: "Hay là để ta thử xem, nhưng mà ngươi thấy đấy, việc này chắc chắn phải tốn chút tiền để lo liệu thì mới ổn."

"Vậy sao? Đáng tiếc là ta không có nhiều tiên, trong nhà cũng không có nhiều lương thực, chỉ có ba mẫu ruộng lúa đáng giá chút tiền, nhất thời lấy đâu ra tiền cho ngươi đây." Cố Tâm Nguyệt cố tình làm ra vẻ khó xử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 165


Lưu Thị nghe thấy ruộng lúa, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Hai ngày trước khi nàng ta đi ngang qua còn nhìn thấy, mấy mẫu lúa mì đó là tốt nhất, xanh mướt rất đẹp mắt, lúc đó nàng ta còn tức giận giẫãm lên mấy lần.

"Không có tiền thì khó giải quyết lắm, nếu không được thì ngươi trả mấy mẫu ruộng lúa này cho ta, chuyện thư hòa ly ta đảm bảo sẽ giúp ngươi giải quyết ổn thỏa, không chút sai sót."

Khi nàng ta vừa dứt lời, Tống Dập, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh lập tức đứng ra. Cố Tâm Nguyệt kéo mấy người lại, ra hiệu cho Tống Dập.

"A Dập, nếu đại tẩu muốn lấy lại mấy mẫu ruộng đó thì cứ đưa cho nàng ta đi, dù sao chúng ta cũng không biết trồng." Cố Tâm Nguyệt cố tình đau lòng nói.

"Nhưng mà..." Tống Dập nhíu mày, mặc dù tối qua, Cố Tâm Nguyệt đã bàn bạc với hắn, nếu bất đắc dĩ thì không cần lấy ruộng nữa, nhưng hắn vẫn còn nghỉ ngờ.

"Tẩu tử, không được, không thể đưa đất đi được." Tống Thanh Hoan vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Cố Tâm Nguyệt trấn an nàng ấy nằm xuống: "Không sao, chỉ là mấy mẫu ruộng mà thôi, không quan trọng bằng sự tự do của muội." Huống chi, mấy mẫu ruộng này sắp thành đất hoang rồi.

Một khi chạy nạn, thôn dân sẽ bỏ ruộng bỏ nhà, có nhiều ruộng đi chăng nữa thì có ích gì?

Tống Thanh Hoan không hiểu gì thở dài, nhíu mày chặt hơn.

"Thật chứ? Ngươi không lừa ta đấy chứ, ngươi không được đổi ý đâu nhé! Giao khế đất đây, ta sẽ lập tức đi giúp ngươi khuyên hòa ly."

"Tất nhiên, này, ngươi cầm thư hòa ly đi tìm nhà họ Lưu ký, chúng ta cũng đã mang theo khế đất rồi, nếu ngươi không tin, chúng ta đi tìm trưởng thôn làm chứng, một lát nữa ngươi đến nhà họ Lưu trước, chúng ta sẽ đến ngay sau, khi ngươi lấy được thư hòa ly, chúng ta sẽ trao thư hòa ly và khế đất cho nhau."

"Vậy thì tốt quá."

"Khoan đã, đất có thể đưa cho ngươi nhưng còn một chuyện nữa, ngươi gọi đại ca đi cùng đến nhà trưởng thôn, sau này Thanh Hoan sẽ đi theo nhị phòng chúng ta sống, không còn liên quan gì đến đại phòng các ngươi nữa, sau này đại phòng và nhị phòng cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Nghĩ đến chuyện một năm trước, để Lưu Thị làm chủ hôn sự của Thanh Hoan, Tống Dập cảm thấy vô cùng hối hận.

Lúc đó hắn chỉ lo than thân trách phận, chăm sóc hai hài tử đã đủ mệt mỏi rồi.

Không ngờ hắn lại gián tiếp làm hại muội muội của mình.

"Đoạn tuyệt quan hệ à? Được, ta về gọi đại ca của ngươi, một lát nữa gặp nhau ở nhà trưởng thôn."

Lưu Thị nhếch mép, chỉ cần lúc đó nàng ta lấy lại được hết đất, ai còn thèm nhận người họ hàng nghèo hèn này nữa?

Thật ngốc nghếch.

Vì Tống Thanh Hoan, một gánh nặng như vậy, mà bọn họ đến đất cũng không cần.

Mấy người không nghe lời khuyên của trưởng thôn, nhanh chóng làm chứng.

Lưu Thị liên lên đường đến nhà họ Lưu trước, chuẩn bị thuyết phục bọn họ ký thư hòa ly.

Còn Cố Tâm Nguyệt và những người khác thì đẩy xe cải chậm rãi lên đường.

"Muội muội, chúng ta đông người như vậy, còn sợ nhà họ Lưu hay sao? Lúc đó nếu hắn không đưa thư hòa ly, chúng ta sẽ trực tiếp bắt hắn ký tên, cần gì phải lãng phí ba mẫu ruộng, sao có thể tin được Lưu Thị?" Cố Tam Thanh vẫn còn canh cánh trong lòng về việc hứa đưa ra ba mẫu ruộng vừa rồi.

Nhà muội muội chỉ có từng này đất, nếu đưa hết ra ngoài, sau này nàng sẽ trồng gì?

Cố Tâm Nguyệt giải thích: "Chuyện hòa ly, nhà họ Lưu sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu phải đi nói lý với chó, chỉ bằng để chó cắn chó, mặc dù Lưu Thị không phải loại tốt lành gì nhưng vì ba mẫu ruộng đó, nàng ta nhất định sẽ tìm cách lấy được thư hòa ly."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 166


Quan trọng là tai họa sắp đến, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều.

Cố Tâm Nguyệt không muốn dây dưa với bọn họ nữa, phải có thư hòa ly trong tay trước, sau đó nàng mới có thể thoải mái rút đao báo thù.

"Nhưng cũng không cần phải đưa hết ba mẫu ruộng chứ, sau này các ngươi sẽ sống thế nào?" Cố Nhị Dũng cũng phản đối.

Tống Thanh Hoan nghe Cố Nhị Dũng nói, nàng ấy xấu hổ chui vào chăn âm thầm rơi nước mắt.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, cố tỏ ra thoải mái cười nói: "Chỉ là ba mẫu ruộng mà thôi, đổi lại một muội muội về nhà giúp chúng ta, đáng lắm, nhị ca không biết việc buôn bán gia vị của muội kiếm được bao nhiêu tiên hay sao? Sách tranh của Tống Dập kiếm được bao nhiêu tiền hay sao? Muội muội quay về vừa khéo có thể giúp chúng ta trông hài tử, tất nhiên là rất đáng!"

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh dường như đã bị thuyết phục.

Cũng đúng, đã có bản lĩnh kiếm tiền thì ba mẫu ruộng đó có là gì.

Cùng lắm thì sau này muốn trồng trọt, bọn họ tự mua lại là được.

Tống Thanh Hoan trốn trong chăn nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, trong lòng nàng ấy bỗng thấy dễ chịu hơn hẳn.

Nàng ấy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Tâm Nguyệt.

Một thứ tình cảm khác lạ dâng trào trong đáy mắt.

Nếu một ngày nào đó, nàng ấy có thể trở nên tự tin và mạnh mẽ như tấu tử thì tốt biết mấy.

Đoàn người chậm rãi đi đến thôn Lưu Gia.

Người đi tới chính là Lưu Thị đã lấy được thư hòa ly, thấy mấy người đã đến, nàng ta vội chạy tới: "Này, thư hòa ly, đưa giấy tờ đất cho ta.”

"Chậc chậc, giỏi thật, nhanh như vậy đã lấy được rồi." Cố Tâm Nguyệt nhận lấy, đưa cho Tống Dập xem, xác nhận không có vấn đề gì, Cố Tâm Nguyệt mới đưa giấy tờ đất cho nàng ta: "Ngươi cầm vê tìm trưởng thôn làm thủ tục đi."

"Được." Lưu Thị vui về nhận lấy.

Lần đầu tiên hai người có cảm giác hợp tác vui vẻ.

Giao dịch hoàn tất, Cố Tâm Nguyệt và mọi người tiếp tục đi về phía nhà họ Lưu.

Lưu Thị thấy vậy, vội vàng gọi lại: "Các ngươi làm gì vậy? Còn lo dấu tay của ta là giả à? Đã có trưởng thôn ra làm chứng rồi, sao có thể là giả được?"

"Thư hòa ly đã lấy được rồi nhưng mối thù này vẫn phải báo, nếu ngươi muốn giúp thì ở lại cũng được." Cố Tâm Nguyệt chớp mắt cười nói.

"Xì ——" Lưu Thị như nhìn thấy ma, vội vàng chạy về hướng thôn Lê Hoa.

Tống Dập nhìn muội muội đang nằm trên xe với vẻ ngơ ngác, đưa thư hòa ly cho nàng ấy.

Mặc dù đã được tự do nhưng trong lòng nàng ấy vẫn luôn bị tổn thương sâu sắc, e rằng khó có thể lành lại.

Xem ra nhà họ Lưu này, dù có phải lên đao xuống biển, hôm nay hắn cũng phải đi một chuyến.

Một lát sau, cánh cổng nhà họ Lưu lại bị gõ mở.

Trong sân, bà lão họ Lưu vẫn đang trong cơn hoảng sợ, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, bà ta không khỏi rùng mình.

Vừa rồi, đứa cháu gái ruột của bà ta chạy đến báo tin.

Ả nữ nhân Tống Thanh Hoan c.h.ế.t tiệt kia thực sự đã bị nhi tử bà ta đánh sắp chết!

Để tránh bị liên lụy, bà ta mới ép nhi tử nhanh chóng ấn dấu tay, để Lưu Thị mang thư hòa ly vê.

Sao mới một lúc mà bọn họ lại chạy về đây rồi?

Bà Lưu trừng mắt nhìn con dâu cả, bảo nàng ta ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, còn chưa thấy bóng người, bà ta đã nghe thấy tiếng hét của nàng ta: "Mẫu thân ơi! Ma kìal”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 167


Bà Lưu đứng không vững: "Ngươi la hét cái gì thế? Ban ngày ban mặt, ma ở đâu ra?"

"Mẫu thân, mẫu thân tự xem đi..." Đại tức phụ sợ hãi chui vào bếp.

Bà Lưu kéo nhi tử lại gần xem, không phải là ả nữ nhân đáng c.h.ế.t đáng lẽ phải đang hấp hối hay sao?

Sao nàng ấy lại bị kéo đến đây rồi?

Bà Lưu vội vàng đẩy xe ra khỏi cửa: "Ôi chao, chúng ta đã ký thư hòa ly rồi, ả nữ nhân này không thể c.h.ế.t trong nhà chúng ta được! Mau kéo ra ngoài." "Bà nói ai không c.h.ế.t được?" Cố Nhị Dũng bước lên đẩy bà lão đáng ghét ngã lăn ra đất.

"Đã khiến bà thất vọng rồi." Tống Thanh Hoan nghiến răng nghiến lợi nói một câu từ trên xe.

Nhi tử của bà Lưu - phu quân cũ của Tống Thanh Hoan - Lưu Thiện ngây ngốc đứng tại chỗ, một lúc sau hắn mới phản ứng lại.

"Thanh Hoan, nàng không c.h.ế.t à? Không c.h.ế.t thì tốt quá rồi, dù sao nàng cũng đã biết quay về, vậy thì thư hòa ly vừa nãy không cần tính nữa." Lưu Thiện cười hì hì, đưa tay ra định kéo Tống Thanh Hoan.

Tống Thanh Hoan sợ hãi lùi sang một bên, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Một lúc sau, bàn tay đáng sợ kia vẫn không đặt lên người nàng ấy.

Thay vào đó, nàng ấy nghe thấy tiếng hắn hét lên: "Á... đau, mau buông ra."

"Không tính? Ngươi nghĩ hay thật." Cố Nhị Dũng túm lấy người kia, giơ tay đ.ấ.m một cú, đánh cho hắn ngã lăn ra đất.

Hắn vừa hét lên như vậy, đại nhỉ tử của bà Lưu cũng cầm gậy từ bên ngoài chạy vào.

Không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

Cố Nhị Dũng lấy một cây gậy từ trong giỏ ra, hướng về phía Cố Tam Thanh hét lớn: “Các ngươi lui ra sau hết, một mình ta đánh hai tên vô lại này nhẹ nhàng lắm."

Sau một hồi hỗn chiến, hai huynh đệ nhà họ Lưu đều nằm trên đất k** r*n.

Cố Nhị Dũng thì một sợi tóc cũng không hề rối.

Bà Lưu thấy đứa đại tức phụ gọi cứu binh trong thôn đến, bà ta vội vàng khóc lóc: "Trời ơi, đánh người rồi, cứu mạng!"

Trưởng thôn dẫn đầu đi đến: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tống Dập đứng giữa đám đông, giọng nói lạnh lùng: "Trưởng thôn, ngươi còn nhớ chúng ta chứ? Vài ngày trước chúng ta đã nói sẽ quay lại, hôm nay chúng ta đến để đòi nợ."

Trưởng thôn suy nghĩ một chút, vừa rồi nhà họ Lưu vội vàng mang thư hòa ly đến nhờ hắn làm chứng.

Hắn còn tưởng rằng Tống Thanh Hoan kia thực sự bị đánh đến sắp chết, nghĩ rằng nên tránh chuyện thì hơn nên cũng không hỏi nhiều.

Ai ngờ mới một lúc, hắn lại bị gọi đến đây.

Nhìn thế này, quả nhiên là người nhà mẫu thân đẻ của đối phương đến gây chuyện.

Còn Tống Thanh Hoan thì không c.h.ế.t nhưng nàng ấy vẫn đang nằm trên xe, trông có vẻ không được tốt lắm.

Trưởng thôn cau mày, không vui nhìn bà Lưu: "Ta thấy nếu hai bên đã ký thư hòa ly thì chuyện này nên cố gắng hòa giải, mặc dù hai nhi tử của ngươi cũng bị thương nhưng đều là thương tích ngoài da, ngươi xem mặt của cô nương nhà người ta kìa, nàng ấy bị thương đầy mặt, mấy ngày nay vẫn chưa khỏi."

Bà Lưu không chịu, khóc lóc thảm thiết: "Ngươi xem nhà bọn họ chỉ có một nữ nhân bị thương, nhà ta có tới hai nhi tử bị thương, sắp đến lúc phải trông cậy vào chúng để ra đồng nhổ cỏ, lên núi kiếm đồ ăn, hai người này mà bị thương thì phải làm sao?"

"Chưa nói đến thương tích của tiểu nhi tử, đại nhi tử của ta phạm lỗi gì? Bọn họ phải bồi thường tiền thuốc thang cho ta!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 168


Nói xong, bà Lưu trực tiếp ôm lấy chân Cố Nhị Dũng, tiếp tục khóc lóc thảm thiết.

Điều này khiến Cố Nhị Dũng tức giận, dù hắn có hất thế nào cũng không hất ra được.

Đã vậy bà ta còn là một bà già, trước mặt nhiều người như vậy, lỡ hắn ra ra tay quá nặng, chẳng phải bà ta lại đổ lỗi cho bọn họ hay sao?

Đang lúc Cố Nhị Dũng đang bứt tai, bứt tóc thì Cố Tâm Nguyệt đi đến, hỏi bà ta: "Bà thấy bao nhiêu tiền là đủ để trả tiền thuốc thang cho một nhi tử của bà?"

Nghe Cố Tâm Nguyệt chủ động hỏi như vậy, bà Lưu hơi sửng sốt, sau đó bà tA Yênh chóng đứng dậy: "Ít nhất cũng phải 2 lạng bạc! Đúng vậy, không có 2 lạng bạc thì hôm nay các ngươi đừng hòng bước ra khỏi sân này."

Cố Tâm Nguyệt cong môi, lấy 1 thỏi bạc trong n.g.ự.c ra, cầm trên tay lắc lắc: "Ta có 5 lạng bạc ở đây, 2 lạng là tiền thuốc thang cho đại nhi tử của bà, 3 lạng còn lại ta cũng không cần nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì..." Bà Lưu nhìn chằm chằm vào thỏi bạc trong tay Cố Tâm Nguyệt, ánh mắt sáng lên, như thể sắp có được nó ngay vậy.

"Nhưng mà chúng ta vẫn chưa đánh tiểu nhi tử của bà sướng tay, phải để hắn chịu thêm ba cú đ.ấ.m của nhị ca ta nữa thì số bạc này mới là của bà, bà cân nhắc xem, một lạng bạc một cú đấm, rất hời."

"Mẫu thân, đừng nghe ả ta nói bậy, nắm đ.ấ.m của nhị ca ả ta to như vậy, vừa rồi đánh con nhiều như vậy, đau c.h.ế.t mất." Lưu Thiện kêu lên.

Đừng nhìn Lưu Thiện bình thường có tính cách ngang ngược nhưng hắn lại nghe lời mẫu thân nhất, đúng là một đứa con trai ngoan ngoãn.

Cố Tâm Nguyệt chỉ hỏi vài câu từ Tống Thanh Hoan là đoán ra được.

Bình thường Lưu Thiện không ít lần nghe lời mẫu thân, đánh đập Tống Thanh Hoan. Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt rất muốn xem, giữa bạc và nhi tử, đau đớn và hiếu thuận, hai mẫu tử sẽ lựa chọn như thế nào?

",." Bà Lưu do dự một lúc, sau đó bà ta lại liếc nhìn số bạc trong tay Cố Tâm Nguyệt, an ủi tiểu nhi tử: "Vừa rồi con đã chịu nhiều đ.ấ.m như vậy mà vẫn không sao, chịu thêm ba đ.ấ.m nữa thì có sao đâu?"

Nhưng đó là ba lạng bạc đấy!

Lưu Thiện nghe xong thì ngây người.

Bình thường mẫu thân thương hắn nhất, tại sao lại như vây?

Chẳng lẽ hắn còn không bằng ba lạng bạc hay sao?...

Trước khi Cố Nhị Dũng ra tay, Cố Tâm Nguyệt thì thầm bên tai hắn vài câu.

Cố Nhị Dũng khẽ gật đầu, sải bước về phía Lưu Thiện.

Lúc nãy hắn không muốn làm to chuyện, nên chỉ gây ra một số thương tích ngoài da, so với những tội lỗi mà muội muội Thanh Hoan phải chịu thì có là gì?

Vậy mà người ta còn mặt mũi đòi hai lạng bạc tiên thuốc thang hay sao?

Nếu vậy, hắn sẽ đánh cho bọn họ phải tiêu hết 5 lạng bạc mà vẫn không khỏi.

Hai cú đ.ấ.m giáng xuống, mọi người nhìn có vẻ chỉ nhẹ nhàng đập vào chân hắn. Lưu Thiện cũng nhất thời chưa kịp phản ứng.

Đợi đến khi cú đ.ấ.m thứ ba sắp giáng xuống người hắn, cơ thể Lưu Thiện mới chậm chạp phản ứng lại.

Một chân tê dại.

Một chân khác cũng tê dại.

Tiếp theo, chân thứ ba... cũng tê đại.

Đánh xong, Cố Nhị Dũng còn không quên đe dọa: "Sau này dám đến thôn Lê Hoa tìm muội muội Thanh Hoan gây phiền phức, nhớ hỏi thử nắm đ.ấ.m của ta có đồng ý không?”

Chân Lưu Thiện run rẩy, bên dưới có vẻ có thứ chất lỏng gì đó chảy ra: "Không dám... không dám...” "Vậy thì tốt." Cố Nhị Dũng ghét bỏ bịt mũi, dẫn theo bốn người còn lại rời đi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 169


"Mẫu thân... mẫu thân nhanh lấy bạc đi tìm đại phu đến xem giúp con đi, con thấy chân hơi tê."

"Con xem con sợ kìa, không đến nỗi nào đâu, dù sao thì người trong thôn mình đều ở đây, mấy vị huynh đệ kia cũng coi như thủ hạ nể tình, có dùng sức đâu?”...

"Nhị ca, vừa rồi ca ra đòn nhẹ như thế, tại sao tên tiểu tử kia lại sợ đến vậy?" Mấy người vừa đi xa, Cố Tam Thanh liên không nhịn được hỏi.

"Hắc hắc, vừa rồi muội muội nói với ta là muốn đánh hắn đến mức không dám đến bắt nạt muội muội Thanh Hoan nữa, ta liền bỗng nhiên nhớ ra, trước kia lúc ta đi xa đã từng theo người giang hồ học trộm một chiêu, tuy rằng nắm đ.ấ.m không nặng nhưng quyền nào cũng đánh vào huyệt đạo, tên tiểu tử kia ít nhất mười ngày nửa tháng cũng không xuống giường được, còn về sau có thể làm đàn ông được hay không thì phải xem vận may của hẳn."

"Nhị ca, ca lợi hại quá, nhưng tiếc cho 5 lạng bạc của muội muội quá, một quyền một lạng, chậc chậc chậc, không biết hắn có phúc hưởng hết 5 lạng bạc đó hay không." Cố Tam Thanh có chút tiếc nuối nói.

"Tam ca, ta thấy 5 lạng bạc này tiêu rất đáng." Cố Tâm Nguyệt cười nói.

"Ta hỏi ca, nhìn hai mẫu tử vì 5 lạng bạc này mà từ nay nảy sinh hiêm khích, ca có thấy sướng không?”

"Vì 5 lạng bạc này, chúng ta lại đ.ấ.m tên khốn đó ba quyền, khiến hắn nửa tháng không xuống giường được, có sướng không?”

"Một lần đánh hắn đến mức tè ra quần, sau này không dám đến thôn Lê Hoa tìm Thanh Hoan gây phiền phức nữa, có đáng không?”

Cố Nhị Dũng cảm nhận sâu sắc nhất, lớn tiếng nói: "Sướng!"

Cố Tam Thanh cũng không còn tiếc bạc nữa, hô to: "Sướng!"

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Tống Dập, hắn cười gật đầu: "Đáng!"

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt cũng cười ha ha, đã lâu rồi nàng không tiêu tiền sướng tay đến vậy!

Tống Thanh Hoan nằm trên xe đẩy cũng rất cảm động.

Nàng ấy nắm chặt tờ giấy hòa li, lại nhìn Lưu Thiện vẫn luôn đánh đập nàng ấy bị đánh thảm như vậy, nhất là ngày nào hắn cũng rao giảng về chữ hiếu, giờ thì hắn cũng đã hiểu rõ mẫu thân mình, trong lòng nàng ấy sung sướng vô cùng.

Nàng ấy cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể bước về phía trước.

Hai ngày nữa trôi qua.

Gió xuân thổi qua, trên núi có thể thấy rõ đã thêm chút màu xanh. Đúng lúc mọi người hăng hái, xắn tay áo chuẩn bị xuống ruộng nhổ cỏ, lên núi tìm rau dại để sống qua ngày thì nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh.

Sáng sớm mở cửa ra, Cố Tâm Nguyệt bị gió lạnh thổi vào khiến cả người nàng run lên.

Mặc dù đã chuẩn bị từ sớm nhưng khi ngày này đến, nàng vẫn không khỏi giật mình.

Có lẽ là do đã quen với những ngày tháng thoải mái, nhất thời nàng còn có chút không nỡ.

Cố Tâm Nguyệt định thần lại, nhanh chân đi vào nhà, đắp chăn cho hai hài tử.

Tống Dập đang mặc quần áo cũng cảm thấy một luồng khí lạnh ùa vào: “Sao vậy?”

"Bên ngoài gió lớn, nhiệt độ cũng giảm rồi."

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có một tia cảnh giác.

Tống Dập suy nghĩ một chút, nhớ đến lời nhắc nhở của Cố Tâm Nguyệt mấy ngày trước, hắn không khỏi nhíu mày: "Ta ra ngoài xem, đốt lò sưởi trước."

"Được, ta đi nấu cơm, than mùa đông còn khá nhiều, đốt một chậu trước, rồi mang một chậu đến phòng muội muội.”

Hai phu thê nhà họ Tống nhanh chóng phân công, nhanh nhẹn làm việc. Tống Dập đốt lửa, rồi vội vàng đi xách đầy nước vào bể nước.

Cố Tâm Nguyệt thì chạy về dặn dò mấy ca ca hôm nay không được vào núi.
 
Back
Top Bottom