Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 310: Chương 310



Lâm San San bị sa thải rồi, Hạ Nhu tiếp nhận vị trí của cô ta trở thành Tổ trưởng của tổ ba.

Sắc mặt khó coi của tên tay sai vừa rồi còn chế giễu Hạ Nhu, trước đây thì vẫn cứ trước sau gì cũng chị San San, bây giờ người ta đi rồi mà tiễn cũng không tiễn, thấy Hạ Nhu mang đồ văn phòng phẩm chuyển đến vị trí của Lâm San San thì vô cùng vồn vả tới giúp đỡ.

"Để tôi, để tôi, mấy việc này sao có thể để chị tự động tay vào được chứ." Hạ Nhu cau mày lại rồi quay đầu nói với bộ phận nhân sự, nhóm của cô ấy không cần người như vậy, việc sa thải hay chuyển đến tổ khác là chuyện của bộ phận nhân sự.

Vừa ngồi xuống chưa được lâu thì điện thoại vang lên, là Thư Nhan gọi đến, thông báo cho cô ấy và mấy tổ trưởng khác cùng đi với Giám đốc đến họp.

Bận rộn cả một ngày, Thư Nhan bóp bóp vào cổ đi xuống lầu, Phương Trạch Vũ đã đợi cô ở phía xe: "Rất mệt sao?"

"Công ty đã lên kế hoạch cho thương hiệu áo quần nữ trong nội thành, những việc linh tinh rất nhiều nên họp nguyên cả một ngày." Thư Nhan nói xong thì hỏi lại: "Hôm nay anh bận không?"

"Vẫn may là anh có mấy người bạn chiến đấu giúp anh." Hai người nói chuyện trên đường cho đến khi về tới nhà.

"Vậy em về trước đây, anh cũng về sớm đi." Thư Nhan vẫy vẫy tay với anh ấy rồi quay lưng rời đi.

Bình thường thì Phương Trạch Vũ sẽ không lái xe về đến làng mà đi tìm một nơi để đỗ xe rồi xuống xe đi bộ về.

Ở một góc của lối đi vào làng có một người phụ nữ đang quanh quẩn ở đó, nhìn thấy Phương Trạch Vũ vừa muốn đi đến thì thấy người qua đường lại lập tức rút lui vì sợ có người phát hiện.

TBC

Phương Trạch Vũ bước về phía trước một cách thong thả rồi dừng lại ở chỗ ngã rẽ phía trước đợi khoảng một phút, anh liền chặn ngang người tiến đến rồi đẩy vào tường mới phát hiện là một người phụ nữ. Anh vội vàng buông tay ra, đứng cách xa cô ta hai mét.

"Cô là ai? Tại sao lại theo dõi tôi?" Vừa rồi anh cảm thấy có người đang theo dõi mình hơn nữa kỹ năng rất vụng về, làm thế nào cũng không ngờ đó lại là một người phụ nữ.

"Tôi" Châu Tiểu Mai vặn vặn cổ tay sợ hãi nhìn Phương Trạch Vũ: "Tôi không có ác ý gì đâu, anh còn nhớ hai năm trước có cứu một người ở trên đường Công Nhân không?"

Phương Trạch Vũ cẩn thận quan sát cô ta, hình như là đã từng cứu một người. Lúc đó không nhìn kỹ tướng mạo nhưng khi ấy ngoại trừ đám côn đồ ra thì còn hai người bọn họ, cô ta có thể nói ra chuyện này tức là cô ta không nhầm rồi.

"Cô chính là cô gái tối hôm ấy, cô theo tôi để làm gì?" Khi đó cô ta cầu xin khẩn thiết, nói rằng bản thân có việc làm, có chồng chưa cưới, tuyệt đối không thể để cho người ta biết chuyện mình bị cướp sắc, nên anh ấy mới thả người ra, nhưng sau đó cô ta cố ý dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh để tống người ta vào tù.

Châu Tiểu Mai cắn môi bạo gan hỏi: "Anh có biết dì Sáu ở thôn Hạ Trang không?"

Phương Trạch Vũ quen dì Sáu, bà ta là chị em gái với bà cụ vẫn thường xuyên đến nhà chơi, nhưng không nói chuyện nhiều với Phương Trạch Vũ.

"Lần trước, dì Sáu đến nhà tôi nhắc về anh, nói là... chúng ta có vẻ hợp nhau nên tôi lén đi nhìn trộm anh mới biết là người ngày hôm đó cứu tôi, vì vậy... chuyện đó, tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là Châu Tiểu Mai, là giáo viên môn ngữ văn ở trường trung học."

Phương Trạch Vũ hốt hoảng một lúc nhớ ra là bà nội đã từng nói về việc chị em gái bà ấy giới thiệu cho anh ấy một đối tượng, một cô giáo khoảng ba mươi tuổi, lúc trước có nói về đối tượng này đã đính hôn rồi, kết quả là sau khi đi nước ngoài mấy năm thì hủy hôn với cô ta rồi.

"Bà nội có đề cập qua với tôi rồi, nhưng tôi đã nói với bà nội rằng tôi đã có người yêu, tôi tin có lẽ bà ấy đã nói qua với dì Sáu, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây." Phương Trạch Vũ gật đầu chào quay lưng chuẩn bị bước đi

"Đồng chí Phương." Châu Tiểu Mai gọi Phương Trạch Vũ: "Vậy anh nên biết là tôi đã bị hủy hôn rồi, mặc dầu tôi và người khác đã từng qua lại nhưng quan hệ giữa tôi và anh ấy là trong sạch, tôi vẫn còn là một cô gái hơn nữa tôi là một giáo viên chính thức, công việc nhàn hạ, kỳ nghĩ cũng nhiều sau này có con rồi nên về mặt giáo dục anh không cần phải bận tâm, anh không suy nghĩ lại lúc sao?"

Phương Trạch Vũ quay đầu lại nhìn Châu Tiểu Mai lạnh lùng: "Tôi nói rồi, tôi đã có người yêu, trong mắt tôi cô ấy là tiên nữ, bất cứ cô gái nào cũng không bằng cô ấy, điều kiện của cô giáo Châu tốt như vậy tôi tin rằng nhất định sẽ tìm được người tốt hơn tôi, trời cũng không còn sớm nữa, cứ tiếp tục nán lại ở đây bị người khác nhìn thấy sẽ nói chuyện xấu đấy, cô giáo Châu mau về nhà đi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 311: Chương 311



Châu Tiểu Mai nhìn xung quanh, thấy ở đằng xa có một người trong thôn đi đến, mím môi: "Đồng chí Phương, tôi thật sự thích anh, hy vọng anh có thể suy nghĩ cẩn thận rồi lại đưa ra quyết định." Nói rồi liền quay lưng chạy

Phương Trạch Vũ lắc đầu, thích hay không thích anh ấy còn phân biệt được rõ ràng hay sao.

Anh ấy không để tâm đến Châu Tiểu Mai nên đương nhiên sẽ không đề cập với Thư Nhan.

Gần đây Thư Nhan cũng bận rộn, làm áo quần mẫu, quay quảng cáo, bán trực tiếp ở cửa hàng, ngoài ra Hồ Thụy Tuyết còn định mang ra thi đấu ở nước ngoài, cho dù cuộc thì lớn hay là nhỏ đều phải đăng ký rồi đến lúc đó sẽ là cách để quảng bá.

Chủ ý này vô cùng hay, cho dù là bọn họ không muốn thừa nhận nhưng ở Trung Quốc thì thật sự bụt chùa nhà không thiêng, tham gia qua vài cuộc thi ở nước ngoài và giành được giải thưởng nghe có vẻ cao cấp thì có thể khá được ưa chuộng ở trong nước.

Tình hình phát triển được ở nhiều mặt khiến cho Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan bận tối tăm mặt mũi.

Vừa đúng lúc công ty con của Phương Trạch Vũ ở Seoul sắp khai trương, với cương vị là ông chủ của công ty chắc chắn là anh ấy phải đến để chủ trì công việc, nên trong một khoảng thời gian hai người thậm chí còn không gặp được nhau, mà chỉ có thể gọi điện nói chuyện vào buổi tối.

"Ở bên này công việc của anh gần xong rồi, ngày mai hoặc mốt là có thể về rồi, Seoul quả thật rất đẹp và có rất nhiều nơi để chơi, đồ ăn cũng rất ngon chắc chắn em sẽ thích, lần tới sẽ đưa bọn trẻ cùng đến đây du lịch."

Phương Trạch Vũ biết Thư Nhan thích đi du lịch, mỗi lần đến nơi nào đó là sẽ hỏi han khắp nơi, nếu như cảm thấy không tệ liền muốn đưa Thư Nhan đi cùng.

Thư Nhan nghe xong thì khóe miệng cong lên: "Được thôi, đợi bận xong đợt này thì chúng ta đi biển trước đã vì đã hứa với bọn trẻ rồi."

"Dĩ nhiên, anh nói là sau này mà."

Thư Nhan khẽ cười, biển lớn chỉ có Cảng Thành, bây giờ lại thêm một cái Seoul nữa, cứ tiếp tục tăng nhiều lên như vây không phải là đều phải lên kế hoạch cả đời hay sao?

TBC

Cuộc họp hôm nay kết thúc sớm, Thư Nhan dự định về sớm đến chợ rau, vừa đi đến chỗ rẽ liền bị một người phụ nữ chặn cô ấy lại.

"Cho hỏi cô là ai?" Thư Nhan quan sát cô ta từ trên xuống dưới và xác nhận là bản thân mình chưa bao giờ gặp cô ta.

"Xin chào, tôi là Châu Tiểu Mai là giáo viên ngữ văn trường trung học." Châu Tiểu Mai giới thiệu nhấn mạnh về nghề nghiệp của mình, sau đó quan sát kỹ Thư Nhan: "Tôi... tôi muốn xem người mà Phương Trạch Vũ thích rốt cuộc là trông như thế nào."

Lời này thật sự khiến người ta hiểu lầm, làm cho cô ấy giống như một kẻ tiểu tam còn Châu Tiểu Mai là vợ chính đến để bắt quả tang.

Thư Nhan đứng thong thả nhìn Châu Tiểu Mai cười hỏi: "Vậy nên cuối cùng cô và A Vũ có quan hệ gì?"

"Tôi... bà nội ở trong ngôi nhà mà hiện giờ Phương Trạch Vũ đang ở, cô biết đấy, bà ấy rất thích tôi, lúc trước chị em của bà ấy đến nhà tôi hỏi thăm tình hình, cô cũng biết gia đình nhà gái rất dè dặt, tôi muốn lén nhìn đồng chí Phương rồi mới quyết định, không ngờ anh ấy là người cứu tôi lúc trước, tôi vẫn luôn đi tìm anh ấy nhưng vẫn không tìm thấy, có lẽ là duyên phận, không ngờ lại gặp nhau theo cách này nhưng tôi nghe người ta nói anh ấy có người yêu rồi, vì vậy... tôi muốn hỏi rõ ràng, nếu như thật sự... tôi... tôi rút lui."

Đây là tuyệt thế Đại Bạch Liên gì đây? Trả lại cho tôi mà rút lui, cô có mặt trước đó chưa mà sao bây giờ rút lui?

Nếu như Thư Nhan không tin tưởng Phương Trạch Vũ thì có lẽ lúc này đã xảy ra sự hiểu lầm rồi, bọn họ đang chính thức hẹn hò, bà cụ trong nhà lại tìm người đi hỏi dò con gái nhà người khác, là ý của bà cụ hay là ý của Phương Trạch Vũ đây?.

Thêm vào đó, nếu như Thư Nhan thật sự chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn và đang nuôi hai đứa trẻ mà không có sự nghiệp, không có việc làm và bây giờ xuất hiện một người phụ nữ độc thân, trông tướng mạo cũng không tệ lại còn có một công việc rất tốt, vậy sẽ cảm thấy xấu hổ vì thua người không?.

Thật tiếc là bây giờ Thư Nhan có sự nghiệp thành công, đừng nói cô ta Châu Tiểu Mai chỉ là một giáo viên bình thường, cho dù là giáo sư đại học cô ấy cũng không ngạc nhiên, quan trọng là Thư Nhan tin tưởng Phương Trạch Vũ.

Cô ấy cười nhàn nhạt: "Tôi nghĩ là khi bà cụ đề cập đến thì chắc chắn là không biết quan hệ của tôi và A Vũ, hơn nữa sau khi bà ấy nhắc đến thì A Vũ tuyệt đối sẽ từ chối ngay lúc đó." Thư Nhan rất bình tĩnh nói.

Cô ấy và bà cụ có tiếp xúc qua mấy lần, là một người có vẻ rất hiểu biết sẽ không thể nào làm ra những chuyện này.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 312: Chương 312



Bước đến gần Châu Tiểu Mai, Thư Nhan suy nghĩ nói: "Nhất định cô đã đi tìm A Vũ rồi phải không? Hơn nữa lại còn đạp phải cây đinh nếu không với tính cách này của cô sẽ không đến tìm tôi vào lúc này."

Thấy vẻ mặt giận giữ và xấu hổ của cô ta, Thư Nhan nghiêm mặt lại nghiêm túc khiến cho Châu Tiểu Mai có chút sợ hãi: "Nếu cô đã biết Phương Trạch Vũ đã có người yêu vậy thì nên biết mà kiêng dè, cô nên biết vì năm đó Phương Trạch Vũ cứu một cô gái mà bị xử oan mất đi công việc, bị ngồi tù, lại vì chuyện này mà mất đi người thân, anh ấy cứu cô mà cô không cảm kích, ngược lại còn đi phá hoại tình cảm của anh ấy sao? Đừng có nói với tôi về tình yêu, tình yêu là sự tương đối, cô dựa vào cái gì mà cho rằng Phương Trạch Vũ sẽ thích cô? Dựa vào việc cô lớn tuổi hơn tôi? Dựa vào việc cô chưa từng kết hôn? Hay dựa vào công việc giáo viên kia của cô? Tự cho rằng mình có trình độ, ngoài ra, thân là một giáo viên thì cái hành vi của cô thật sự không xứng một chút nào."

Khuôn mặt Châu Tiểu Mai đỏ bừng, cô ta thật sự muốn đến xem một người phụ nữ đã từng ly hôn và mang theo hai đứa trẻ thì dựa vào cái gì mà muốn chiến thắng cô ta.

"Tôi không có ý khác, tôi... tôi chỉ là..."

"Là cô muốn biết tại sao Phương Trạch Vũ sau khi nhìn thấy điều kiện của cô ưu tú như vậy, mà tại sao vẫn kiên quyết chọn tôi phải không?" Loại người như vậy Thư Nhan đã gặp qua rất nhiều rồi, đều là bị những người xung quanh tán tụng thành quen, cảm thấy bản thân mình là tiên nữ hạ phàm.

"Không phải vậy" Bị chọc trúng tâm tư nên Châu Tiểu Mai thẹn quá hóa giận: "Cô cũng quá hùng hổ dọa người rồi, căn bản là tôi không có ý đó, hy vọng cô có thể tốt với đồng chí Phương."

Thư Nhan trừng mắt còn nói thêm một câu như thế này trước khi đi, cô và Phương Trạch Vũ có quan hệ gì mà cần phải nhờ cô gửi gắm?

Tối đến khi Phương Trạch Vũ gọi điện đến thì Thư Nhan kể cho anh ấy nghe chuyện mình gặp phải Châu Tiểu Mai.

"Hai năm trước anh đã cứu cô ta một lần, sau đó bọn anh không có liên hệ gì cả, đột nhiên mấy ngày trước chạy đến nói thích anh, đây không phải là nói xằng bậy sao? Em mặc kệ cô ta đợi anh quay về giải quyết." Dừng lại một lúc, Phương Trạch Vũ cẩn thận nói: "Nhan Nhan, bà nội có nhắc đến một lần nhưng nó là việc rất lâu trước đó rồi, khi bà nói thì anh có nói là mình đã có người mình thích rồi."

Thư Nhan khẽ cười, đương nhiên Thư Nhan tin tưởng Phương Trạch Vũ, sự tín nhiệm này cũng không có thì làm sao ở bên cạnh nhau được.

Thư Nhan nghĩ rằng bản thân mình cũng đã nói như vậy, người mà trong lòng có chút liêm sĩ thì sẽ không thể nào lại xuất hiện nữa, kết quả là tối ngày hôm sau lại gặp Châu Tiểu Mai.

"Tôi đến để xin lỗi cô, tôi xin lỗi đã mang đến phiền phức cho cô."

"Vốn dĩ cô không gây phiền phức cho tôi, nhưng cô cứ lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt tôi thì đúng là khiến tôi có hơi khó chịu." Thư Nhan nói không chút khách khí.

Châu Tiểu Mai muốn nói thêm gì đó thì chỉ thấy Phương Trạch Vũ bước xuống từ trong xe đi ra.

"Tôi nhớ là tôi đã nói chuyện rõ ràng với cô rồi mà, tôi đã có bạn gái rồi, cô ấy là người tôi muốn nắm tay hết cả đời này, nếu như cô còn làm phiền cô ấy thì đừng trách tôi không khách sáo." Phương Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào Châu Tiểu Mai: "Đừng khiến cho tôi hối hận vì đã cứu cô."

Đột nhiên khóe mắt Châu Tiểu Mai đỏ lên, môi run rẩy mà nhìn Phương Trạch Vũ rồi nói câu cuối cùng: "Xin lỗi." Nói xong thì quay lưng bỏ chạy.

Thư Nhan và Phương Trạch Vũ nhìn nhau và đều có thể nhìn thấy điều khó hiểu trong mắt của đối phương.

"Nhan Nhan, anh thật sự không có gì với cô ta cả, trước kia cô ta gặp phải bọn cướp, khi anh đi ngang qua tiện tay giúp cô ta một phen, nhiều năm trôi qua như vậy rồi vẫn chưa bao giờ gặp lại."

"Được rồi, em còn có thể không tin anh sao?" Thư Nhan quan sát anh ấy một lượt, đi Seoul một chuyến quay về đã phơi nắng đen hơn một chút, cũng gầy đi một chút: "Em biết hôm nay anh về nên có nhờ bác cả làm nhiều đồ ăn hơn, tối nay ăn cơm ở chỗ em nhé?"

TBC

"Được" Phương Trạch Vũ vui vẻ gật đầu.

Suốt trên dọc đường đi gặp rất nhiều người ở trong cùng khu chung cư, bọn họ cũng không lấy làm lạ khi nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi ra đi vào cùng nhau.

Lúc đợi thang máy, vừa hay Lâm Tuệ cũng trở về, cô ấy nhìn thấy Phương Trạch Vũ có chút bối rối cười, vừa nhìn thấy Phương Trạch Vũ lại nhớ đến mấy câu chuyện phiếm nói với Thư Nhan trước đây, cô ấy đều quên rằng bản thân mình không nói mấy lời xấu xa đối với Phương Trạch Vũ.

"Hôm nay hai người ra ngoài chơi sao?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 313: Chương 313



"Không phải, A Vũ mới đi công tác về, tôi bảo anh ấy ăn tối ở đây, chị đi mua thức ăn sao?" Thư Nhan nói chuyện rất phóng khoáng.

"Không phải, trong nhà hết xì dầu rồi nên tôi đi mua xì dầu." Sau đó đột nhiên chẳng còn lời gì có thể nói nữa.

Bữa tối rất thịnh soạn, cái gì cũng có gà vịt, cá tôm hùm, cua, tay nghề của bác cả rất giỏi, Phương Trạch Vũ cũng vô cùng tán thưởng, ăn hai bát cơm lớn, một phần ba thức ăn đều vào trong bụng anh ấy.

"Anh đừng ăn no quá." Thư Nhan bưng một cái chén nhỏ bên trong còn vài miếng cơm.

TBC

"Không thể nào chứ, em ăn ít như vậy ư? Ăn nhiều thêm một chút đi."

"Em không ăn nữa." Bây giờ Thư Nhan không ăn thịt heo và quá nhiều cơm trắng vào buổi tối, cô ấy chỉ ăn một ít đồ chay, và cũng ăn một ít hải sản, thì đã no gần như tám mươi phần trăm rồi, có thể dưỡng sinh lại có thể gìn giữ vóc dáng và đối với làn da cũng rất tốt.

Phương Trạch Vũ chau mày, chút thức ăn này còn không đủ cho anh ấy ăn hai miếng.

"Em đã gầy đi nhiều rồi, không cần giảm cân nữa đâu." Thật sự anh ấy cảm thấy bây giờ Thư Nhan quá gầy rồi vẫn cứ là phúc hậu một chút thì tốt hơn.

Chỉ có thể nói là gu thẩm mỹ của hai người khác nhau, người ở thời đại này tương đối đều thích đẩy đà một chút, nhìn vào có sự may mắn, thời đại của Thư Nhan chú ý đến người đẹp mảnh khảnh, đương nhiên gầy quá cũng không đẹp, vì vậy bây giờ Thư Nhan cũng không còn giảm cân nữa, chủ yếu là tạo hình thích hợp.

"Không có, em thật sự no rồi, duy trì vóc dáng là một phần, chủ yếu là dưỡng sinh, ông bà ta đã nói rồi, ăn vừa đủ no thì sống lâu trăm tuổi." Thư Nhan cười nói.

Phương Trạch Vũ cũng nghe qua điều này rồi, nhưng người có thể làm được thật sự rất ít, Thư Nhan có thể kiên trì được thì rõ ràng cô ấy rất có nghị lực.

Ăn cơm xong Phương Trạch Vũ mang quà từ Seoul ra, ngoài một vài đồ ăn thì còn về rất nhiều hoa giả cho Thư Nhan và Thanh Thanh, từng đóa hoa giả sống động như thật rất đẹp, của Thiên Bảo là một con ngựa điêu khắc bằng đá, cũng sống động như thật.

"Cám ơn chú Phương." Thanh Thanh nhìn thấy những bông hoa giả trong hộp rất vui.

Thiên Bảo cũng rất thích ôm lấy ngựa đá điêu khắc không nỡ rời tay.

"Mọi người thích là được rồi." Tặng được quà có thể làm cho bọn trẻ yêu thích nên Phương Trạch Vũ khá hào hứng.

"Em cũng rất thích." Hôm nay Thư Nhan buộc tóc đuôi ngựa, cầm lấy một đóa hoa giả đeo vào bên tai: "Đẹp không?"

"Đẹp." Phương Trạch Vũ ngẩn ngơ nói.

Thư Nhan liếc ngang nhìn anh: "Đồ ngốc."

Chuyến du lịch đến thảo nguyên lần trước thật sự đã rất giúp ích, bây giờ bọn trẻ rất thân thiết với Phương Trạch Vũ, đặc biệt là Thiên Bảo, một ngày không thấy Phương Trạch Vũ đâu đều sẽ hỏi tại sao chú Phương không đến.

Thanh Thanh không còn bài xích nữa, có thể là có chút ngượng ngùng nên không tương tác nhiều như vậy với Phương Trạch Vũ.

Thư Nhan tiễn Phương Trạch Vũ ra đến cửa thang máy vừa quay về nhà chuẩn bị mở cửa thì nghe Lâm Tuệ gọi cô ấy lại.

"Thư Nhan, đến nhà tôi ngồi chơi đi." Thời gian này bận rộn suốt nên thật sự đã lâu rồi không cùng nói chuyện với Lâm Tuệ, bảo cô ấy đợi một lát, Thư Nhan về nhà cắt một dĩa trái cây bưng sang.

"Dạo gần đây chị đang làm gì vậy? Đi sớm về khuya không cách nào thấy được cả bóng dáng." Lâm Tuệ cũng bưng ra rất nhiều đồ ăn vặt.

"Đừng nhắc nữa, việc ở công ty quá là nhiều, mấy ngày nay còn phải đi công tác, chị càng không gặp được tôi đâu." Hồ Thụy Tuyết đưa Hạ Nhu ra nước ngoài tham gia cuộc thi, những việc linh tinh của công ty lại dồn lên hết cho cô.

"Công ty của cô bận như vậy chắc là việc làm ăn rất tốt phải không?" Lâm Tuệ đã biết Nhan Tuyết là do Thư Nhan mở, khỏi phải nói lúc đó cô ấy đã ngạc nhiên nhiều như thế nào, còn tưởng rằng Thư Nhan nói mở công ty chính là mấy kiểu công ty nhỏ, ai ngờ đâu không nói không rằng lại thành sếp tổng của một công ty thương hiệu trong nước.

Chồng cô ấy thử tính toán sổ sách, bây giờ tổng tài sản của Nhan Tuyết rơi vào khoảng ba trăm triệu tệ, cho dù là Thư Nhan chỉ có một nữa thì cô ấy cũng là một tỷ phú, là tỉ phú đấy? Ở thời đại Vạn Nguyên Hộ đã là tài giỏi thì tỉ phú là khái niệm gì?*

*Vạn Nguyên Hộ: là vào những năm 1970 những gia đình có thu nhập hàng năm khoảng mười ngàn tệ được cho là một số tiền lớn rồi.

Tóm lại Lâm Tuệ vô cùng khâm phục Thư Nhan, nói ly hôn là ly hôn, nói lập nghiệp là lập nghiệp, bảo yêu đương là yêu đương, cuộc sống thật sự rất sinh động.

"Vẫn còn được, nhưng toàn bộ tiền đều ở trong công ty, còn như thật sự nói về tiền mặt thì có khả năng là không bằng chị." Thư Nhan nữa đùa nữa thật.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 314: Chương 314



"Nói đùa sao." Lâm Tuệ cảm thấy màn dạo đầu cũng khá ổn rồi liền nhỏ giọng hỏi: "Chị thật sự hẹn hò với Phương Trạch Vũ sao?"

"Không phải chị đã thấy hết rồi à?"

"Hai người yêu nhau lúc nào vậy? Giấu cũng kỹ quá." Lâm Tuệ ghen tỵ vì Thư Nhan thế mà không nói cho cô ấy biết.

"Mặc dầu chúng tôi quen biết nhau khá lâu, nhưng thời gian ở bên nhau chưa được lâu lắm, đừng nói chuyện của tôi nữa, gần đây Tú Nguyệt như thế nào rồi? Lâu rồi không gặp cô ấy." Thư Nhan không muốn đề cập đến chuyện của cô ấy và Phương Trạch Vũ nữa nên nhanh chóng đổi chủ đề.

Nghe Thư Nhan nhắc đến Ngô Tú Nguyệt, Lâm Tuệ bĩu môi: "Đừng nhắc nữa, bây giờ cô ta quá khủng khiếp rồi, đang làm bà chủ kiếm được rất nhiều tiền, làm gì còn xem trọng gai cấp công nhân như chúng ta được chứ." Nghe giọng điệu này lẽ nào hai người cải nhau xảy ra mâu thuẫn rồi sao?

Chưa đợi Thư Nhan hỏi lại thì Lâm Tuệ đã bắt đầu đùng đùng nói: "Từ khi mở cửa hàng áo quần đó thì đã không đưa đón con cái nữa, lúc nào cũng là mẹ chồng cô ấy đưa đón, chúng tôi cũng ít khi liên lạc, thời gian trước không biết thế nào mà cứ cách năm ba bữa là tự mình đưa đón, nhưng người ta lại có dụng ý khác, đụng phải một phụ huynh nói rằng bản thân làm kinh doanh quá bận rộn, nếu bận từ sáng đến tối mới có thể kiếm được vài trăm tệ, đụng phải tôi thì liền nói tôi đừng đi làm, đến giúp cho cô ta, mỗi tháng sẽ trả cho tôi bắt đầu với năm trăm tệ, tôi thiếu năm trăm tệ đó sao? Mới kiếm được mấy đồng tiền đã xem thường người khác rồi sao?"

Thư Nhan thật sự không biết hiện giờ Ngô Tú Nguyệt đã trở thành như thế này, lúc trước là người rất hiền lành chất phát.

"Cửa hàng áo quần của cô ấy làm ăn như thế nào?" Sau khi để cửa hàng cho Trương Hoa Tú quản lý thì cô ấy không đến nữa, cô ấy cũng không cần tự mình đưa đón bọn trẻ nên cũng không tiếp xúc với Ngô Tú Nguyệt, nên cũng không đường nào biết được tình hình hiện giờ của cô ấy.

"Tôi có thấy ở bên đấy lúc đi mua sắm thì quả thật làm ăn rất khá. Tôi không biết cụ thể kiếm được bao nhiêu nhưng có khả năng cũng được vài trăm đấy."

"Ngày trước gặp tôi còn nói là đang xem nhà, có lẽ là kiếm được rất nhiều, mấy người chúng ta cũng có thể được xem là bạn bè, làm bạn thì cô ấy kiếm được càng nhiều tôi càng vui nhưng con người cô ấy như vậy là không được, hiện giờ tôi đã không nói chuyện với cô ấy nữa, chị cũng nên ít qua lại với cô ấy đi."

Cái gì mà cô ta kiếm được nhiều thì tôi càng vui? Kỳ thực mấy lời này Thư Nhan không tin lắm, có thể Ngô Tú Nguyệt có hơi tự mãn, có điều lúc trước Lâm Tuệ cũng không ít lần biểu hiện cảm giác hơn hẳn trước mặt Ngô Tú Nguyệt.

Lâm Tuệ lưỡng lự hỏi: "Chị nói xem nếu tôi mở một cửa hàng áo quần thì sẽ như thế nào? Tôi không làm như thế với cô ấy, giống như kiểu ban đầu chị đã giúp cô ấy đưa ra chủ ý vậy, mở một cửa hàng áo quần nữ cao cấp và tìm ra một số khách hàng chất lượng cao, cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt đông thì đông đó, ồn ào ầm ĩ như chợ rau, tôi không thích."

"Vậy công việc của chị phải làm như thế nào?" Thư Nhan hỏi ngược lại.

"Vẫn tiếp tục làm công việc đó, lại không nhất thiết tôi phải ở trong cửa hàng, tôi tìm người trông coi." Rõ ràng là đã lên kế hoạch rất lâu rồi.

"Cái này chị phải tự suy nghĩ cho rõ ràng đi, đã lâu rồi tôi cũng không mở cửa hàng nên giá cả thị trường hiện giờ tôi cũng không hiểu lắm."

Với sự việc này của Ngô Tú Nguyệt nên Thư Nhan cũng không muốn làm những việc hàm ơn mắc oán nữa, bây giờ Lâm Tuệ nói thì hay đấy, ai mà biết được sau này cô ấy sẽ trở nên như thế nào.

"Tôi sẽ đi khảo sát thị trường, sẽ không đưa đến một cách lộn xộn được, đúng rồi, không phải vừa rồi chị nói là công ty của chị cũng bắt đầu sản xuất áo quần nữ sao? Tôi tham gia vào công ty chị thì như thế nào?"

"Tạm thời chúng tôi không có kế hoạch tuyển dụng cửa hàng nhượng quyền cho thương hiệu đồ nữ." Thư Nhan từ chối khéo léo.

Định nghĩa của áo quần nữ và cửa hàng nội y không giống nhau, bọn họ muốn sản xuất thương hiệu đồ nữ sang trọng và cao cấp, đương nhiên là không thể tràn lan khắp nơi. Sỡ dĩ vì sao các thương hiệu xa xỉ phẩm lại quá xa xỉ, ngoại trừ vì giá cả đắt đỏ ra thì chính là phải thể hiện sự cao cấp so với thương hiệu phổ thông về mọi mặt, ví dụ như để có mặt trong các trung tâm mua sắm thì nhất định phải là trung tâm mua sắm lớn nhất, vậy thì chỉ có thể ở thành phố tuyến một, thành phố tuyến hai bây giờ không xứng để sở hữu.

TBC

Ví dụ như nói số lượng áo quần của toàn quốc có bao nhiêu chiếc thì chính là bấy nhiêu chiếc, trong đó có vài mẫu vẫn có giới hạn, trong nước chỉ có mười chiếc vân vân.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 315: Chương 315



Ngoại trừ vậy ra, công ty đã phái người đến khảo sát thị trường ở Cảng Thành và các tỉnh vịnh, đến lúc đó sẽ bắt đầu cùng nhau thiết lập các cửa hàng chuyên dụng, nếu như thành tích thi đấu ở nước ngoài không tệ thì Thư Nhan còn định trực tiếp mở một vài cửa hàng ở nước ngoài tại các thành phố trọng điểm.

Lâm Tuệ hơi lấy làm tiếc, cô ấy biết Thư Nhan thành lập thương hiệu nội y đó thành công rất lớn, ở gần thành phố đại học có một cửa hàng kinh doanh rất thịnh vượng, tiếc là lúc đó cô ấy không nghĩ đến việc kinh doanh, nếu không bây giờ cô ấy cũng đã kiếm được tiền rồi, còn chuyện của Ngô Tú Nguyệt nữa.

Trái cây ăn gần hết rồi, Thư Nhan bưng dĩa về nhà.

Ngày hôm sau Phương Trạch Vũ chở Thư Nhan đi làm, bây giờ hai người đã cùng ra vào ở trong công ty rồi, người ở bên trong tòa nhà đều biết bọn họ đang yêu đương.

Trong đó có rất nhiều người ngưỡng mộ Phương Trạch Vũ, thất vọng bản thân tại sao lại không theo đuổi Thư Nhan, mẹ đơn thân thì làm sao chứ, người ta có năng lực lại còn xinh đẹp.

"Tổng giám đốc Hồ quay lại rồi sao?" Thư Nhan hỏi lễ tân.

"Quay lại rồi, đang ở phòng làm việc."

"Được." Thư Nhan đi thẳng đến phòng làm việc của Hồ Thụy Tuyết, cô ta đang nói chuyện với người bộ phận thiết kế và bộ phận tiếp thị.

"Cô đến rồi." Hồ Thụy Tuyết mỉm cười khi thấy Thư Nhan, quầng mắt thâm và dáng vẻ rất mệt mỏi: "Vậy cứ nói như vậy trước đi, mọi người về sắp xếp lại những thứ mà tôi đã nói, lát nữa khi họp phải dùng đến."

Sau khi đẩy hết người của bộ phận thiết kế và tiếp thị đi chỗ khác, Hồ Thụy Tuyết đứng dậy đi đến nằm xuống ghế sofa uể oải nói: "Chuyến đi lần này tôi chạy đến bốn nước, tham gia mười mấy cuộc thi lớn nhỏ, cuộc thi lớn chỉ có giải khuyến khích, nhỏ thì thành tích cũng không kém."

Thư Nhan nhìn một loạt tất cả các giải thưởng rồi thở phào nói: "Đã quá tuyệt lắm rồi, bây giờ tôi sẽ cho người viết thông cáo với báo chí, tốt nhất là ngày mai có thể thấy ở trên báo, bên quảng cáo cũng đã làm gần xong rồi, chỉ đợi cô quay về để cùng xem."

Những người không làm trong ngành này sẽ không quan tâm đến cuộc thi thiết kế trang phục, dù sao bọn họ chỉ biết được Nhan Tuyết thành lập một thương hiệu áo quần nữ mới, hơn nữa giành được rất nhiều giải thưởng ở nước ngoài vậy là đủ rồi.

Hành trình thương hiệu áo quần nữ và đồ nội y không giống nhau, vì kỳ vọng quá cao nên về các phương diện phải làm được tốt nhất.

Thời gian gần đây nhất, toàn bộ Nhan Tuyết đều đang ở trạng thái chiến đấu, từ trên xuống dưới đều bận rộn túi bụi.

"Nhiều tờ báo đều đã đưa tin mẫu áo quần nữ mới của công ty chúng ta giành được giải thưởng, quảng cáo đã lần lượt phát sóng, đang phát sóng trước mắt có đài truyền hình Nam Thành, tỉnh Lam Giang, tỉnh Hồ Giang, Quảng Châu, phía bên đài truyền hình Trung ương vẫn đang còn đàm phán, đại khái là tuần sau có thể phát được rồi." Giang Bội là trợ lý của Thư Nhan, năng lực làm việc rất mạnh.

Thư Nhan lấy cây bút gõ gõ lên bàn: "Bên chỗ cửa hàng chuyên dụng nói như thế nào?"

TBC

"Tất cả các cửa hàng chuyên dụng ở trong nước đều đã được bài trí ổn thỏa cả rồi, áo quần cũng mang qua hết rồi, người của bộ phận thiết kế và bộ phận tiếp thị đã được phân công nhanh chóng đến các cửa hàng. Ở Cảng Thành đang tăng ca làm thêm giờ để sửa sang lại vì vậy có thể kịp thời gian, bên chỗ tỉnh vịnh có khả năng phải sau một tháng nữa mới có thể khai trương được, còn về ở nước ngoài thì trước mắt chỉ có thành phố A và thành phố C có thể đồng bộ được"

Có hai địa điểm này là đủ rồi, Thư Nhan lập tức ra lệnh: "Nhất định phải viết trên tờ rơi rằng ở hai địa điểm có cửa hàng chuyên dụng khai trương đồng bộ, tốt nhất là có thể cố tình làm cho nó nỗi bật lên."

Giang Bội đồng ý mà không có chút khó khăn nào, dù sao người lo lắng không phải cô ấy, mà đâu đầu chính là bộ phận quảng cáo.

Nghe tiếng gõ cửa, Giang Bội đi đến mở cửa, người đến là Hạ Nhu.

Hoàn toàn khác hẳn với cô thực tập sinh Hạ Nhu lo lắng bất an trước đây, đi nước ngoài một chuyến với Hồ Thụy Tuyết, cầm về các giải thưởng lớn nhỏ, cô ấy có thể là bình thường ở nước ngoài, nhưng tại Trung Quốc hiện giờ cô ấy đã là một nhà thiết kế có chút tiếng tăm. Sau khi về nước Thư Nhan đã đề bạt cô ấy trở thành Phó giám đốc mà không có bất kỳ người nào phản đối.

"Tổng giám đốc Thư, bên phía nhà máy gọi điện đến nói rằng có một kiện vải có vấn đề." Bây giờ là thời khắc rất quan trọng vậy mà xuất hiện vấn đề về vải.

Thư Nhan hết sức xem trọng lập tức gọi điện đến nhà máy hỏi kỹ càng mới biết vấn đề của kiện vải này là đến từ bên phía Hồ Thụy Dương, đa số nguồn hàng của bọn họ là đến từ phía Hồ Thụy Dương, ngoại trừ giá cả phải chăng thì cũng xuất phát từ sự tin tưởng, hợp tác lâu như vậy mà chưa lúc nào xuất hiện vấn đề cả.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 316: Chương 316



Thư Nhan gọi điện cho Hồ Thụy Tuyết, cô ấy bảo hôm nay nhà có việc nên chiều nay sẽ đến.

"Vải có vấn đề? Tớ đang ở cùng anh trai tớ để tớ hỏi anh ấy." Hồ Thụy Tuyết cúp máy quay đầu hỏi Hồ Thụy Dương: "Thư Nhan nói lô vải đến nhà máy gần đây có vấn đề, thợ kiểm tra bảo rằng về cơ bản là chất lượng không đạt chuẩn, hơn nữa có rất nhiều vết bẩn và mùi ẩm mốc."

Cô ấy cần sản xuất thương hiệu sang trọng, nhưng kết quả lại xuất hiện tình hình vải như thế này tức là có bày ra trên vỉa hè cũng không có ai thèm.

"Em đừng lo lắng, bây giờ để anh gọi điện đến công ty hỏi cho rõ ràng đã." Hồ Thụy Dương đứng dậy đi gọi điện.

"Sao vậy?" Mẹ Hồ bưng thức ăn đi ra: "Anh hai con lại đang bận chuyện của công ty nữa sao? Đã bảo hôm nay là sinh nhật của ba con không được phép bận việc của công ty."

"Không phải công ty của anh hai là bên chỗ con xảy ra chút chuyện." Hồ Thụy Tuyết đựng dậy giúp mẹ bê thức ăn: "Không phải chuyện gì lớn lắm chỉ một lát nữa sẽ giải quyết xong rồi, sao ba vẫn chưa xuống."

Một lúc sau Hồ Thụy Dương quay lại mà không nói chuyện gì đã xảy ra chỉ nói là đã cho người mang lô hàng vải có vấn đề đó trả về lại, sau đó sẽ chở lại lô hàng khác tốt hơn mang đến.

"Hôm này là sinh nhật của ba nên không nói chuyện này nữa, ngày mai anh đến công ty của em giải thích rõ ràng với Thư Nhan." Hồ Thụy Dương kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn xung quang một lát chau mày hỏi: "Con bé đâu?"

"Đang còn ở trên lầu, để tôi đi gọi nó." Bà Vương thấy sắc mặt của Hồ Thụy Dương không tốt lập tức chạy lên lầu gọi Hồ Linh Ngọc.

Cả nhà nhanh chóng đã ngồi kín chỗ rồi, trừ Đóa Đóa ra thì tất cả mọi người đều nói lời chúc mừng đến ba Hồ.

"Hiếm khi cả nhà được ngồi ăn cơm với nhau vậy nên đừng khách sáo nữa." Ba Hồ hơi béo mặt mũi hiền lành, có cảm giác rất tốt để nói chuyện.

Tuy là nói như vậy, khi cả nhà ăn cơm dường như chẳng có âm thanh gì, ăn xong rồi mới bắt đầu trò chuyện.

TBC

"Người bạn kia của em, Thư Nhan đấy, quả thực năng lực rất giỏi." Các phương án được đặt ra gần đây rất thành công.

Hồ Thụy Tuyết liếc nhìn anh ta: "Anh hai, sự quan tâm của anh đối với Thư Nhan có phải là cao quá không?"

Mặc dầu khi thành lập công ty cô ấy nhờ vào sức mạnh của gia đình, nhưng chủ yếu là cô ấy dựa vào bản thân mình và tài năng của Thư Nhan mới có ngày hôm nay, Hồ Thụy Tuyết không mong nhiễm quá nhiều dấu vết của nhà họ Hồ, đó là công ty của cô và Thư Nhan.

"Em xem em kìa, nghĩ nhiều quá đấy, anh không có ý gì khác mà chỉ cảm thấy năng lực của cô ấy rất giỏi, lúc nào đó cũng có thể giúp công ty anh vạch ra kể hoạch." Hồ Thụy Dương cười.

"Cái này anh tự mình đi tìm Thư Nhan đi, em không đi làm ống nói chuyển lời đâu." Hồ Thụy Tuyết biết Thư Nhan không thích Hồ Thụy Dương, nói ra thì cũng do Hồ Thụy Dương tự làm tự chịu, tính công kích quá mạnh, mà Thư Nhan thì thuộc kiểu quá độc lập tự chủ nếu có thể thích anh ta mới là kỳ lạ.

Hồ Thụy Dương do dự một lát đột nhiên hỏi: "Em nói sẽ như thế nào nếu anh theo đuổi Thư Nhan?"

Hồ Thụy Tuyết đang uống ngụm trà liền phun ra.

"Nhìn cái bộ dạng kìa." Mẹ Hồ nhìn thấy liền trừng mắt nhìn Hồ Thụy Tuyết.

"Anh hai, anh đang nói gì vậy? Anh theo đuổi Thư Nhan?" Hồ Thụy Tuyết không dám tin mà nhìn anh ta sau đó hắng nhẹ: "Đừng mơ nữa anh không có cửa."

"Anh cũng ly hôn, cô ấy cũng ly hôn, ai cũng có con vậy tại sao lại không có cửa?" Vợ cũ của Hồ Thụy Dương và anh ta thuộc về cuộc liên hôn gia tộc, hai người vẫn luôn cung kính như tân và có đứa con gái mười tuổi, năm năm trước đột nhiên vợ cũ đề xuất ly hôn với lý do là muốn du học ở nước ngoài, hơn nữa lại muốn định cư ở nước ngoài, sau đó Hồ Thụy Dương rất bình thản ký thỏa thuận ly hôn, vợ cũ anh ta thật sự ra nước ngoài hơn nữa vẫn không hề quay lại.

Mấy năm nay, cha mẹ cứ nói bóng nói gió ám chỉ rất nhiều đều bị anh ta từ chối, sỡ dĩ chọn Thư Nhan ngoại trừ khả năng của cô ấy ra chính là vì anh ta thật sự tò mò một người chưa bao giờ được tiếp nhận sự giáo dục, thậm chí là một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình như vậy tại sao có thể thay đổi lớn được như thế.

"Người ta có người yêu rồi, đương nhiên là anh coi như vô vọng." Nói thật thì mặc dầu trai của cô ấy trông rất được, năng lực giỏi, có tiền, nhưng thật sự không hề xứng đôi, đừng nói là Thư Nhan có người yêu rồi mà dù là chưa có thì Hồ Thụy Tuyết cũng sẽ không tán thành.

Hồ Thụy Dương có chút thất vọng thở dài: "Anh còn đang muốn theo đuổi cô ấy kết quả lại bị người khác hớt tay trên rồi, bạn trai cô ấy là ai? Làm nghề gì?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 317: Chương 317



"Anh quan tâm người ta để làm gì, dù sao anh cũng hết cách rồi, làm giống như anh muốn theo là có thể theo được ấy, yêu cầu của Thư Nhan bạn em cao lắm đấy, chứ không phải chó mèo nào cũng theo được đâu." Hồ Thụy Tuyết khẽ hứ một tiếng.

"Hồ Thụy Tuyết." Đôi mắt của Hồ Thụy Dương long sòng sọc: "Em hình dung anh trai em như vậy sao?"

Một trận cười ở bên cạnh vọng đến, hai người quay đầu lại nhìn Hồ Linh Ngọc đang cười khủng khiếp ở bên đó.

TBC

"Không có gì, con chỉ cảm thấy cô miêu tả quá chính xác." Trước khi Hồ Thụy Dương nỗi nóng thì Hồ Linh Ngọc đứng dậy đi lên lầu: "Con còn chưa làm xong bài tập con đi lên trước đây."

"Thư Nhan đó là người hợp tác với con cùng mở công ty sao? Không phải con nói cô ấy người rất đẹp mà tính cách cũng rất tốt sao? Anh con có ý với người ta vậy tại sao con không giúp nó làm mai đi?" Mẹ Hồ hiếm khi nghe được con trai mình đề xuất chuyện theo đuổi một người phụ nữ.

"Con đã nói là người ta đã có người yêu rồi, mẹ đừng có tham gia góp vui nữa." Vốn dĩ Thư Nhan và anh hai không thích hợp với nhau.

"Anh hai con đã ly hôn bao nhiêu năm rồi? Chưa lúc nào suy nghĩ đến việc đó, bây giờ không dễ gì mới lên tiếng làm thế nào lại có người yêu rồi?" Mẹ Hồ thở dài quay sang Hồ Thụy Tuyết.

"Con thì sao? Con cứ dự định cả đời cứ như thế này à? Con cũng lớn hơn Thư Nhan mấy tuổi mà cô ấy có thể lại được một người khác, tại sao con lại không thể? Đóa Đóa lại ở trong hoàn cảnh như thế này vậy sau này khi tuổi tác con lớn hơn thì phải làm sao? Mẹ cũng không bảo con phải kết hôn ngay bây giờ nhưng cứ có thể gặp gỡ tiếp xúc, nếu gặp phải người thích hợp thì tính tiếp, rồi cuối cùng một ngày nào đó chúng ta già đi đến lúc đó thì chúng ta cũng không còn nữa, con cũng già đi thì ai sẽ đến mà chăm sóc Đóa Đóa? Con sinh thêm một em trai hay một em gái cũng là để cho Đóa Đóa có một chỗ dựa."

Cha mẹ vẫn luôn nhìn xa hơn, nhiều hơn so với con cái, và cả hai người trong gia đình đều đã ly hôn chẳng có một đứa để khiến bà ấy bớt lo.

Sao bỗng nhiên lại đem lửa đốt cô ấy? Hồ Thụy Tuyết nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Cô ấy có thể hiểu tâm lý của cha mẹ là muốn cô lại tìm một người bạn đời khác, nhưng hiện giờ cô thật sự không có suy nghĩ như vậy, công ty bận như thế, con gái cũng cần cô ấy chăm sóc và hơn nữa cô ấy luôn tin chắc rằng tình yêu không có thật. Mặc dầu đã là quá khứ rồi, nhưng vết thương chịu ở trong lòng làm thế nào có thể nhanh quên như vậy được chứ.

Thư Nhan thực sự còn không biết bản thân mình được Hồ Thụy Dương nhớ đến nếu không thì quả thật là có thể ăn ít đi một vài bát cơm.

Hiệu ứng của quảng cáo rất tốt, cửa hàng chuyên dụng còn chưa khai trương mà đã có không ít người đến tư vấn. Trên thực tế có rất nhiều người tò mò, ở trong nước có một thương hiệu phải như thế nào mới có thể giành được giải thưởng ở nước ngoài.

Kết quả lại không khiến bọn họ thất vọng, áo quần mang hơi thở cổ điển hơn nữa lại kết hợp với yếu tố của Trung Quốc vô cùng đoan trang và tao nhã.

Thành tích tổng doanh thu ở mỗi nơi vô cùng nỗi bật, rất nhiều mẫu vừa đưa lên kệ là đã hết sạch, đặc biệt là những kiểu dáng có số lượng giới hạn vẫn chưa được bày lên đã bị người ta tranh nhau lấy.

"Tác phẩm của chúng ta đã được chọn rồi." Hồ Thụy Tuyết đẩy cửa phòng làm việc của Thư Nhan và phấn khích nói.

"Tác phẩm nào?"

"Tác phẩm bộ sưu tập Tường Vân đã được một cuộc thi lớn ở nước ngoài chọn trúng, bây giờ tớ đi gọi người đặt vé máy bay đây, tớ sẽ đi cũng Hạ Nhu." Ban đầu Hồ Thụy Tuyết đăng ký là vì liều một phen, còn nước còn tát, dù sao mọi người cũng đang ở nước ngoài thì cứ đi đăng ký góp vui. Không ngờ lại có thể được trúng tuyển.

"Đây là chuyện tốt, hai người nhanh đến đó đi, ở công ty bên này có tớ ở đây rồi nên cậu yên tâm đi." Thư Nhan gọi điện bảo Hạ Nhu đến phòng làm việc của cô ấy.

Nhưng khi Thư Nhan nói với Thanh Thanh còn có cả Thiên Bảo nữa chuyện đi biển vốn dĩ đã bàn xong, nay lại đẩy lùi vài ngày nữa thì hai đứa trẻ có chút thất vọng.

"Mẹ xin lỗi, thật sự mẹ bận quá, tuần tới được không? Nhất định tuần tới chúng ta sẽ đi." Cô ấy cũng biết những việc đã hứa với bọn trẻ rồi thì nhất định phải làm cho đến cùng, nhưng cái này thuộc về trường hợp xảy ra đột ngột không thể đem việc công ty dẹp sang một bên mà đi du lịch được.

Lý thuyết vẫn mãi là lý thuyết vì trong hiện thực thì không thể nào nuôi con theo sách vở được, hiện giờ Thư Nhan tự mình nuôi con nên cảm thấy những quyển sách đó, những lời giảng dạy của chuyên gia đều toàn là lời nói không, giảng đạo lý với bọn trẻ? Tầm bậy, trẻ con có thể nói đạo lý với bạn thì không phải là trẻ con nữa rồi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 318: Chương 318



Năm ngày sau, Hồ Thụy Tuyết đưa Hạ Nhu ôm lấy cúp vẻ vang trở về nước, lần này không cần họ phải đi tìm nhà báo nữa, mà người ta tự tìm đến tận cửa để phỏng vấn giúp bọn họ phát quảng cáo miễn phí.

Ở trong mắt người Trung Quốc, Khiên Nhan đã là một thương cao cấp, không kém hơn là bao so với các thương hiệu nước ngoài, Hồ Thụy Tuyết nói rằng cô ấy quen biết một vài người chị em rất thích các mẫu áo quần của thương hiệu Khiêm Tuyết.

"Đợi đến khi tham gia thêm một vài cuộc thi thì sang năm có thể chuẩn bị một chương trình thuộc về của riêng chúng ta, đến khi đó sẽ mời một số người nỗi tiếng tham gia, để làm tăng phẩm cách của thương hiệu."

Không dễ dàng gì để trở thành một thương hiệu xa xỉ, không phải cứ là các bạn định giá cao thì sẽ là thương hiệu xa xỉ. Còn phải tích lũy thời gian, đối với chuyện này thì dĩ nhiên có sốt ruột cũng vô ích.

"Từ từ sẽ có, sốt ruột cũng không ăn được miếng đậu phụ nóng*, bây giờ chúng ta đã làm rất tốt lắm rồi." Thư Nhan rất hài lòng với thành tích đạt được trước mắt, từ lúc bọn họ thành lập công ty cho đến nay vẫn chưa được một năm mà có thể đi đến được bước này thì thực sự đã hiếm lắm rồi.

*Sốt ruột cũng không ăn được miếng đậu phụ nóng: tức là có làm sao cũng phải đợi nếu không vội vàng sẽ làm hỏng .

"Tớ không sốt ruột, tớ biết rằng cậu đã đồng ý với bọn trẻ rồi, ngày mốt đi đợi đến hai ngày tớ hết lệch múi giờ thì mấy người đi." Hồ Thụy Tuyết cười.

"Không sao đâu, tan học còn lâu lắm, cậu nghĩ ngơi cho khỏe trước rồi tính sau."

Bờ biển Nam Thành thật ra cách đây không xa, bọn họ không có đến thành phố hấp dẫn nhất mà là lựa chọn một làng chài nhỏ, đây là quê hương của một đồng nghiệp Thư Nhan đã từng quen trước đây, phong cảnh rất đẹp, người dân thuần phác.

Lúc này ngành du lịch vẫn chưa phát triển, cũng như các danh lam thắng cảnh, giống như một làng chài nhỏ gần như không có người qua lại này, đột nhiên nhìn thấy đoàn người Thư Nhan, rất nhiều các bọn họ đều tò mò nhìn bọn họ.

TBC

Phương Trạch Vũ bế Thiên Bảo, Thư Nhan nắm tay Tinh Tinh, đi thẳng đến nhà trưởng thôn.

"Mọi người đến đây du lịch sao?" Điều này thật kỳ lạ, du lịch không đến những thành phố lớn ở Nam Thành, lại chạy đến làng chài nhỏ này của bọn họ.

"Đúng vậy, chúng tôi đều là người đất liền, hai đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy biển nên dẫn bọn họ thử đến đây chơi. Trước đây tôi có quen một người, cô ấy ở gần đây, nói ở đây phong cảnh rất đẹp, người địa phương cũng vô cùng hiếu khách, bây giờ là lúc nghỉ hè mà? Nên chúng tôi thử đến đây chơi." Thư Nhan đi thẳng đến đây, tình cảnh không phát triển bằng ba mươi năm sau, nhưng đây mới mà hương vị vốn có.

"Được rồi, bạn hai người vẫn còn ở đây không?" Có người đến du lịch, nói rằng người thôn bọn họ rất tốt, nói ra cũng là chuyện khiến mọi người ca tụng không lý do nào từ chối được.

"Người bạn đó rất lâu rồi không liên lạc, hơn nữa còn cách nơi này rất xa, cho nên ông có người bạn trong thôn nào không giúp chúng tôi thuê một căn phòng, một đêm mười đồng, tiền cơm tính riêng." Thư Nhan lấy đâu ra bạn bè, thật ra là bịa chuyện thôi.

Bà vợ trưởng thôn đá chân ông ấy, một đêm được mười đồng, tiền cơm đưa riêng, một ngày ít nhất được hai mươi đồng, không hề ít.

Trưởng thôn rít một hơi t.h.u.ố.c lá sợi, không phản ứng với vợ mình, nói: "Phần lớn chúng tôi ở đây đều ở nhà đất, tôi e rằng mọi người sẽ không quen với ở đây, cuối thôn Trương Cường mới xây nhà, con cái và con dâu của ông ấy đều làm công ở bên ngoài, chắc chắn phòng trống, tôi sẽ giúp các cô hỏi thử."

"Thật sự quá cảm ơn." Thư Nhan thật ra đã biết hành động dưới bàn, chỉ là vờ như không biết thôi.

Lần này bọn họ tính chơi vài ba bữa, ở nhà đất cũng không sao, nhưng có nhà mới thì càng tốt.

Sau khi bước vào bên trong được hai ba phút, họ nhìn thấy tòa nhà có ba phòng, hai tầng, trưởng thôn giải thích lý do đến, vợ Trương Cường nhiệt tình đón tiếp.

Giữa nửa căn nhà có một cầu thang, có một nhà vệ sinh dưới cầu thang, một nửa căn phòng ở bên trái, vợ chồng Trương Cường sống, bên ngoài căn nhà có một vài cái cuốc, trồng ít cây nông sản, ... Bên phải là phòng bếp, gian ngoài là nhà ăn. Nông thôn lúc này cũng không có phòng khách, trước cầu thang đặt mấy cái ghế dựa, có người đến thì có thể nói chuyện phiếm đó chính là phòng khách tốt nhất.

Lầu hai có bốn phòng, một nhà vệ sinh. Ngoài trừ nửa gian bên phải thì các phòng khác cũng chưa được trang trí.

"Đây là phòng của con trai tôi, sau khi bọn chúng rời khỏi đây thì tôi đã dọn gọn lại đồ, khăn trải giường đều đã được giặt sạch sẽ, tôi sẽ trải lên cho mọi người." Vợ Trương Cường vô cùng nhiệt tình nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 319: Chương 319



Con dâu và con trai bà ra ngoài làm việc, một tháng hai người làm thêm cũng được năm trăm đồng, mấy người này ở một đêm đã trả mười đồng, tiền cơm trả riêng, tìm ở đâu ra được chuyện tốt như thế.

Thư Nhan thoáng nhìn của Phương Trạch Vũ, vừa nãy trưởng thôn còn nhầm tưởng bọn họ có quan hệ vợ chồng, Thư Nhan cảm thấy chỉ chơi mấy ngày nên giải thích có thể gây lời ra tiếng vào, nên đành chịu. Không ngờ đến đây chỉ có một căn phòng, nghĩ có hơi xấu hổ.

"Làm sao thế? Căn phòng này tôi thường xuyên quét dọn, rất sạch sẽ." Vợ Trương Cường còn tưởng bọn họ không thích căn phòng này.

"Không có ý gì đâu, căn phòng này rất tốt, bọn tôi đặt bốn ngày trước, sau đó có ở lại thêm xong sẽ nói cho dì biết sau." Thư Nhan nhanh chóng cười nói.

Lúc Phương Trạch Vũ đưa trưởng thôn đi, bèn nhét hai gói thuốc lá, cho dù thế nào lễ phép vẫn là điều cần thiết.

Có một phòng vệ sinh, hơi bất tiện về không có bồn vệ sinh tự xả, là loại thùng gỗ ngày xưa, cũng không có bồn rửa tay mà chỗ tốt duy nhất là có thể xả nước, nếu không lại phải xách nước đánh răng rửa mặt.

"Tôi vừa mới hỏi trưởng thôn, ở đây có thể thuê được thuyền. Anh ra ngoài hỏi thăm thử xem mấy ngày nay có thể đi ra biển không, ngày mai chúng ta có thể đi ngay được không?" Phương Trạch Vũ nói.

"Anh đi nghỉ trước đây, thời gian còn sớm, không cần vội như vậy đâu." Một cái làng chài nhỏ như vậy thời gian năm ngày cũng khá dư dả.

"Không sao, anh không mệt, bọn em ngủ trước đi, anh thuận đường đi dạo loanh quanh thử xem có thuyền về hay không đi mua ít hải sản."

Nghe thấy hải sản, ánh mắt Thiên Bảo sáng ngời, cậu thật sự rất thích ăn hải sản.

Làng chài nhỏ vô cùng yên tĩnh đột nhiên có mấy bạn nhỏ vui đùa chạy qua, khóe miệng Phương Trạch Vũ cong lên, bước nhanh về phía bến tàu.

Vô cùng may mắn đúng lúc có một con thuyền bắt cá quay về, Phương Trạch Vũ theo chân bọn họ hỏi xem để thuê thuyền đưa bọn họ ra khỏi bắt cá được không.

"Đội tàu chúng tôi có. Đương nhiên không phải là loại thuyền lớn này, mọi người có thể thuê một con thuyền nhỏ chút, một lần hai trăm đồng, có thể thả lưới được ba lần, lúc đó toàn bộ những thứ đánh bắt được, mấy hôm nay thời tiết rất tốt, ngày mai đã có thể ra biển." Đưa mấy người ra ngoài bắt cá rất đơn giản, gần biển là được.

"Vậy được, vậy chúng ta quyết định như thế đi." Phương Trạch Vũ thanh toán tiền đặt cọc, nhìn bọn họ dọn hải sản xuống dưới, cười nói: "Đây là mọi người đang bán hải sản sao? Tôi mua trước để nếm thử xem."

"Nếu như anh không chế, tôi cho anh mấy con nhỏ, anh cứ trực tiếp lấy đi." Hải sản lớn nhỏ lộn xộn, loại nào tươi mới to bự thì lấy ra mang đi bán, còn thừa lại một vài thứ sắp chết, còn nhỏ đều lấy ra, chia mỗi người một ít, tự lấy ra ăn hoặc đi cho người khác.

Làng chài không thiếu hải sản, bọn họ từ lớn đến bé đều ăn, có rất nhiều người mang đi phơi, đi đến người khác thăm người thân lúc đó đem tặng cũng rất có mặt mũi.

"Vậy thì không được, mọi người bắt về vất vả như thế vẫn phải trả tiền." Phương Trạch Vũ sẽ không vì chút đồ này mà lợi dụng họ.

Người lái thuyền chọn một ít đưa cho Phương Trạch Vũ, trực tiếp nhét vào tay anh: "Mấy thứ này bọn tôi lấy về ăn cũng không hết, không đáng bao nhiêu tiền, ngày mai bảy giờ sáng đứng đến muộn. Đúng rồi, mọi người ngồi thuyền sao? Nếu không tốt nhất mọi người nên uống thuốc say sóng đi."

"Tôi về hỏi thăm thử xem." Phương Trạch Vũ đúng là phải hỏi thử.

TBC

Xách một túi hải sản lớn quay về, vợ Trương Cường lập tức nhận lấy: "Anh đi lên nghỉ ngơi đi, cơm chiều tôi nấu xong sẽ mang lên."

"Vậy phiền dì rồi." Phương Trạch Vũ lên lầu rửa sạch tay chân xong lúc này mới về phòng.

Thư Nhan sẽ ngồi thuyền, hai đứa nhỏ đi được cả máy bay và xe, ngồi thuyền chắc cũng không sao? Thư Nhan hơi do dự, quyết định mai mang thuốc say sóng lên thuyền, lỡ không chịu được thì còn có cái uống.

Một bàn lớn hải sản đêu mới được vớt lên, cả nhà vô cùng thích thú ngồi ăn. Đặc biệt là Thiên Bảo, ăn đến mức dính đầy mặt.

"Mẹ, khi nào chúng ta lại đến được nữa?"

"Hôm nay vừa đến lại nghĩ đến lần sau?" Thư Nhan chọc chọc trán cậu: "Bình thường ở nhà cũng không bạc đãi con đó?"

Thiên bảo thích ăn hải sản, Tinh Tinh cũng thích, Hồ Thụy Tuyết thường xuyên đưa hải sản cho chúng ăn, hải sản tươi hay phơi khô đều có. Gần như mỗi ngày đều nấu hải sản, sao còn có thể thèm thuồng đến như vậy?"

"Thứ này càng ăn càng ngon."

"Con chỉ thích ăn đồ tươi thôi, cứ ăn năm ngày liên tiếp thử xem, xem con còn thích nữa hay không." Thư Nhan lột một con tôm đặt vào trong chén cậu: "Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn phải đi ra bãi biển bên ngoài."
 
Back
Top Bottom