Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 200: Chương 200



Không chờ chúng kịp phản đối, Phượng Khê đã cất cao giọng, nói: “Sứ giả của Nhân tộc tới trao đổi chuyện quan trọng, mời các vị ra gặp mặt.”

Mấy người Giang Tịch: “…”

Sứ giả của Nhân tộc?

Trao đổi chuyện quan trọng?

Nàng giỏi nhập vai thật đấy!

Chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi mấy con yêu thú Nguyên Anh lục tục đi xuyên qua làn sương.

Mấy người Giang Tịch không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy.

Không cần đến hai mươi mấy con, chỉ cần hai con thôi là đã đủ lấy mạng họ rồi.

Tuy trong đợt thí luyện cờ Càn Khôn, họ từng đối đầu với Thiên Nguyên Thần Mộc sở hữu tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng đó là yêu thực trận pháp, mà giữa yêu thực trận pháp và yêu thú thật sự có sự chênh lệch cực lớn.

Huống chi nơi này không chỉ có mỗi yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ, mà còn có cả yêu thú Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí có ba con đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.

Tu vi giữa hai bên chênh lệch lớn đến độ mọi người nản lòng thoái chí, chẳng hề có ý định phản kháng.

Phượng Khê chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nàng chắp tay vái chào bầy yêu thú Nguyên Anh: “Các vị, ta xin tự giới thiệu, ta là Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - tấm gương của Nhân tộc - ánh sáng của chính đạo.”

“Cuộc đàm đạo hôm nay do ta toàn quyền phụ trách, không biết trong số các vị, ai là thủ lĩnh?”

Mấy người Giang Tịch chẳng còn tâm trạng đâu mà châm chọc chuyện Phượng Khê tự dán vàng lên mặt mình nữa, trái tim họ đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi.

Một con Vượn Tay Dài có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cất giọng the thé: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta là được.”

Hổ Mắt Đỏ đứng cạnh nghe vậy thì cười lạnh: “Nói với ngươi? Ngươi là cái thá gì? Ta mới là thủ lĩnh của nơi này!”

Con Tê Tê Một Sừng rít lên: “Ta mới là vua của khu rừng này! Chỉ bằng các ngươi mà đòi tranh giành với ta ư?”

Ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ bất đồng ý kiến, lập tức cãi cọ ầm ĩ.

Chúng biết nói tiếng người, nên những lời này, mấy người Giang Tịch đều nghe rõ ràng.

Mọi người: “…”

Chỉ cần một câu nói đã có thể khơi dậy cuộc nội chiến giữa chúng!

Quả không hổ là tiểu sư muội!

Sau đó, họ nghe Phượng Khê cất giọng áy náy: “Ba vị, đừng ồn ào nữa, đều do ta dùng từ không đúng, chúng ta vẫn nên nói vào chuyện chính thì hơn.”

Nghe vậy, một hổ, một vượn, một tê tê đồng thời quay đầu nhìn Phượng Khê.

Hổ Mắt Đỏ ồm ồm hỏi: “Chuyện gì? Đừng bảo là muốn bọn ta giúp các ngươi thoát khỏi đây đấy nhé? Mơ đi! Bọn ta không chủ động tấn công các ngươi đã là nể mặt tu sĩ Nhân tộc lắm rồi đấy.”

Lời nó nói là sự thật.

Yêu thú Nguyên Anh có linh trí cực cao.

Chúng biết suy xét lợi và hại.

Tuy chúng có thể dễ dàng nuốt chửng mấy tên Nhân tộc này, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc kết thù với Nhân tộc.

Bởi mấy tên này đều là đệ tử thân truyền.

Đến lúc đó, dẫu có sương mù phòng ngự, Nhân tộc cũng sẽ dùng mọi cách hủy hoại rừng Sương Mù này để g.i.ế.t c.h.ế.t chúng.

Vì thế, chúng sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này.

Phượng Khê lắc đầu: “Rời khỏi đây chỉ là chuyện nhỏ, tuy tạm thời bọn ta vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng cũng không đến mức cùng đường bí lối. Nếu thật sự không nghĩ ra cách nào, bọn ta còn có thể dùng linh bảo truyền tống để rời đi.”

Mấy người Giang Tịch: “…”

Linh bảo truyền tống ở đâu?

Phượng Khê nói tiếp: “Chuyện ta muốn nói quan trọng hơn chuyện này nhiều, có liên quan đến sự tồn vong của các ngươi.”

“Các ngươi đều nhìn thấy tia lôi kiếp kia đúng không? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi, tiếp theo đây các ngươi còn phải nghênh đón thêm một đợt lôi kiếp nữa. Dù tu vi của các ngươi đã đạt đến kỳ Nguyên Anh, thì có thể chịu được mấy tia lôi kiếp cơ chứ?”

Tê Tê Một Sừng bĩu môi: “Ngươi đừng nói linh tinh, rõ ràng tia lôi kiếp kia đánh vào khu vực bên trong, có liên quan gì đến bọn ta đâu?”

Phượng Khê cười khẽ: “Bởi ta đã dẫn dụ tia lôi kiếp vào trong cờ Càn Khôn, cứu các ngươi một mạng, coi như quà gặp mặt cho các ngươi.”

Dứt lời, Phượng Khê lấy cờ Càn Khôn ra.

Cờ Càn Khôn cũng dốc sức thể hiện bản thân, tuy thiếu sức mạnh, nhưng nó có thể bù đắp bằng kỹ thuật diễn.

Cờ Càn Khôn đột nhiên biến lớn, màn sáng chiếu giữa không trung, trông rất có lực uy h**p.

Bầy yêu thú Nguyên Anh lập tức tin tưởng vài phần.

Tê Tê Một Sừng cất giọng khó hiểu, hỏi: “Vì sao lôi kiếp lại muốn đánh bọn ta?”

Phượng Khê cười khẽ: “Chuyện này còn cần hỏi ư? Rốt cuộc chuyện sương mù trong khu vực trung tâm là như thế nào, tự các ngươi hiểu rõ mà.”

Nói đến đây, Phượng Khê không nói tiếp nữa.

Nàng lẳng lặng quan sát sự thay đổi biểu cảm của bầy yêu thú Nguyên Anh, nhất là ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ.

Thấy vẻ kinh ngạc và hoảng hốt trên mặt chúng, nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Đại năng của Nhân tộc bọn ta đã bói ra kiếp nạn này, nên mới sai bọn ta tới cảnh báo các ngươi. Chẳng qua không ngờ vừa tới đã chạm mặt đợt lôi kiếp đầu tiên, nên ta bèn giúp các ngươi giải quyết lôi kiếp. Có tin hay không thì tùy các ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy bọn ta đi trước nhé.”

Vượn Tay Dài cất tiếng gọi nàng lại: “Chờ đã! Ta nghe một hồi lâu mà vẫn chưa hiểu, rốt cuộc vì sao Nhân tộc các ngươi lại muốn giúp bọn ta?”

Phượng Khê thở dài: “Bởi bọn ta sợ bị vạ lây. Nếu các ngươi c.h.ế.t, sợ rằng kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là Nhân tộc của bọn ta. Vì thế bọn ta cần các ngươi xông pha phía trước.”

“Ngại quá, Nhân tộc bọn ta âm hiểm, xảo trá, không biết xấu hổ như thế đấy.”

Vượn Tay Dài: “…”

Mấy người Giang Tịch: “…”

Chẳng qua, Phượng Khê nói vậy lại khiến đám yêu thú Nguyên Anh cảm thấy rất đáng tin.

Bởi trong mắt chúng, Nhân tộc luôn không có lợi thì không dậy sớm, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ giúp đỡ chúng.

“Vậy Nhân tộc các ngươi có ý gì?”

Phượng Khê chậm rãi nói: “Đương nhiên bọn ta muốn giúp các ngươi, nhưng hiểu biết của bọn ta về sương mù và khu vực trung tâm có hạn. Vì thế, các ngươi cần phải kể rõ mọi chuyện cho bọn ta biết.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 201: Chương 201



Vượn Tay Dài híp mắt nhìn chằm chằm Phượng Khê: “Sao bọn ta biết lời ngươi là thật hay giả?”

Phượng Khê thở dài: “Dù sao những lời nên nói ta đều nói rồi, các ngươi thích tin thì tin, không tin ta cũng đâu có cách nào.”

“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy bọn ta đi trước đây. Làn sương mù đáng c.h.ế.t này có thể ăn mòn linh lực, bọn ta không thể ở lại lâu.”

Dứt lời, Phượng Khê ra hiệu cho mấy người Giang Tịch rời đi cùng mình.

Nghe thấy có thể rời đi, mấy con yêu thú Kim Đan lập tức chạy vút đi. Đời này chúng chưa bao giờ chạy nhanh như thế, chỉ chớp mắt đã chạy được hàng trăm trượng.

Trong lòng Phượng Khê thầm đếm: mười, chín, tám…

Khi nàng đếm đến năm, phía sau vang lên tiếng của Vượn Tay Dài: “Chờ một lát.”

Phượng Khê quay đầu lại: “Các ngươi đã nghi ngờ bọn ta, có nhiều lời hơn cũng vô ích thôi. Vẫn nên mạnh ai nấy lo thì hơn.”

Vượn Tay Dài nghiến răng: “Chúng ta tin được chưa! Ngươi mau quay lại đây.”

Bầy yêu thú Kim Đan đã chạy được một đoạn rất xa: “…”

Nàng đang bịa chuyện đấy.

Ngay cả bọn ta cũng nhìn ra.

Ấy thế mà các ngươi lại tin răm rắp là sao?

Chẳng lẽ tu vi càng cao thì linh trí càng thấp?

Chúng chẳng hề biết rằng, linh trí càng cao sẽ càng nghĩ mọi chuyện theo hướng phức tạp, cũng càng… dễ lừa hơn.

Sau khi vòng về, Phượng Khê hếch cằm: “Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”

Vượn Tay Dài nói: “Các ngươi đi theo bọn ta là sẽ biết thôi.”

Phượng Khê gật đầu: “Được.”

Nàng vốn định để bầy yêu thú Kim Đan tiếp tục cõng họ, nhưng toàn thân chúng run rẩy đến độ quỳ rạp trên mặt đất, rõ ràng không có gan tiến vào khu vực trung tâm.

Phượng Khê chỉ đành giải trừ khế ước với chúng, sau đó dẫn theo mấy người Giang Tịch đi bộ vào.

Sau khi xuyên qua làn sương mù dày đặc, mọi người nhìn thấy một mảnh đất hoang vu.

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Tại sao lại thế này?

Đi thêm một đoạn nữa, họ nhìn thấy một đài cao. Trên đài có một bộ xương khô ngồi khoanh chân, trong tay bộ xương cầm một thanh kiếm.

Sương mù nhẹ nhàng tỏa ra từ phía dưới đài cao.

Phượng Khê ngẩn người.

Sao cảnh tượng trước mặt quen mắt thế nhỉ?

Đúng rồi, dưới đáy hang sâu cũng như thế này.

Chẳng lẽ nơi đây cũng là mắt trận, cũng đang trấn áp thứ gì đó?

Có khi nào là trấn áp làn sương mù kia không?

Đúng vậy, làn sương mù kia có thể chậm rãi ăn mòn linh lực, nếu chúng lan tỏa rộng khắp, thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Đoán chừng khi uy lực của trận pháp còn mạnh mẽ, sương mù không thể tỏa ra. Theo thời gian dần trôi, uy lực của trận pháp yếu dần, nên lượng sương mù tỏa ra mới càng ngày càng nhiều.

Nhưng bộ xương khô kia không chịu từ bỏ, cứ cách một thời gian sẽ nghĩ cách xua tan sương mù, ý đồ muốn tìm người bên vào tiến vào giúp đỡ.

Tiếc là người bên ngoài không dám tiến vào khu vực trung tâm.

Dần dà, phạm vi bị sương mù bao phủ càng lúc càng lớn.

Về nguyên nhân của sự cố bất thường lần này, rất có thể do trận pháp lại lỏng lẻo thêm một chút, khiến đám sương mù trốn ra được.

Suy đoán của Phượng Khê nhanh chóng được bầy yêu thú Nguyên Anh xác thực.

Lần nào cũng vậy, trước khi sương mù tan biến, bộ xương khô đều sẽ xác c.h.ế.t vùng dậy, biểu diễn một bộ kiếm pháp.

Hơn nữa đúng là phạm vi bị sương mù bao phủ càng lúc càng lớn thật.

Phượng Khê nói suy đoán của mình cho mấy người Giang Tịch nghe.

Trong số họ có rất nhiều người vẫn chưa biết chuyện hang sâu ở Hỗn Nguyên Tông, nhưng hiện tại đã không cần thiết phải giấu diếm nữa.

Vẻ mặt hai người Tần Thời Phong và Mục Tử Hoài đều thoáng cứng đờ.

Lúc trước họ không biết rõ vì sao đang yên đang lành Thẩm Chỉ Lan lại bị cấm túc, giờ đây nghe Phượng Khê kể rõ đầu đuôi, chút hảo cảm cuối cùng họ dành cho nàng ta cũng tan biến sạch.

Bất kể nàng ta vô tình hay hữu ý, thì suýt chút nữa nàng ta đã gây nên thảm họa của Nhân tộc.

Phượng Khê nói với mọi người: “Vị tiền bối này đã dùng tính mạng để bảo vệ Nhân tộc, chúng ta nên vái lạy để tỏ lòng thành kính.”

Dứt lời, nàng dẫn đầu quỳ xuống dập đầu với bộ xương khô.

Mấy người Giang Tịch cũng vội vàng quỳ xuống.

Mọi người dập đầu lạy ba cái, rồi mới đứng dậy.

Liễu Thiếu Bạch của Vạn Kiếm Tông khó hiểu hỏi: “Trận pháp phía dưới hang sâu vẫn còn khá rắn chắc, vì sao trận pháp ở nơi này lại lỏng lẻo đến mức độ này?”

Mọi người cũng cảm thấy khó hiểu.

Ánh mắt của Phượng Khê dừng lại trên người những con yêu thú Nguyên Anh.

Vì sao nơi này lại có nhiều yêu thú Nguyên Anh tới vậy?

Hơn nữa, sao chúng lại chịu sống trong hoàn cảnh hoang vu này mà không chịu rời đi?

“Đừng bảo các ngươi đã sử dụng linh bảo gì ở đây không?”

Bầy yêu thú Nguyên Anh đồng loạt cúi thấp đầu: mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất đẹp quá đi mất.

Phượng Khê: “…”

Không cần hỏi nữa, chắc chắn là lỗi của chúng rồi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 202: Chương 202



Cuối cùng, Hổ Mắt Đỏ dùng móng vuốt bới mặt đất ở nơi cách bộ xương khô chừng mười trượng, để lộ một dây leo trụi lủi.

Không có lấy một chiếc lá.

Ngay cả vỏ cây cũng bị gặm gần hết.

Phượng Khê: “…”

Tần Thời Phong kinh ngạc nói: “Hình như đây là Căn Nguyên Tức Mạn trong truyền thuyết. Chúng nảy mầm từ đất, sở hữu hơi thở sinh mệnh nồng đậm. Chỉ cần là nơi có Căn Nguyên Tức Mạn sinh trưởng, thì dù địa phương đó có cằn cỗi đến đâu đi nữa, sinh vật vẫn sẽ bừng bừng sức sống mà thôi.”

Phượng Khê sực hiểu ra: “Muội vốn thắc mắc vì sao sương mù ở đây không giống sương mù ở hang sâu, hóa ra là vì nơi này có Căn Nguyên Tức Mạn, nên uy lực của sương mù mới không mạnh bằng.”

Chẳng qua không ai ngờ rằng, Căn Nguyên Tức Mạn lại bị đám yêu thú ngốc kia coi là bảo bối mà ăn sạch.

Thật ra, đám yêu thú này cũng chỉ tình cờ phát hiện Căn Nguyên Tức Mạn mà thôi.

Căn Nguyên Tức Mạn sinh trưởng dưới lòng đất, hơn nữa còn tỏa ra mùi cực kỳ khó chịu với yêu thú, nên không có con yêu thú nào ăn loại cây này.

Một ngàn năm trước, trời giáng thiên lôi, tạo ra một hố sâu, để lộ Căn Nguyên Tức Mạn.

Xuất phát từ tò mò, có vài con yêu thú đã ăn thử vài miếng, từ đó đi l*n đ*nh cao đời thú.

Cũng may chúng vẫn biết chiến lược phát triển bền vững nên mới không gặm luôn cả rễ của Căn Nguyên Tức Mạn.

Và cũng vì lần đó tận mắt chứng kiến lôi kiếp, nên chúng mới tin tưởng vào lời nói dối mà Phượng Khê bịa ra.

Chẳng qua chúng cảm thấy đối tượng chính mà lôi kiếp muốn đánh là Căn Nguyên Tức Mạn, nhưng chúng đã ăn Căn Nguyên Tức Mạn, nên chắc hẳn cũng sẽ bị coi như “đồng lõa” mà đánh lây.

Chính vì thế, tuy hai bên ông nói gà bà nói vịt, nhưng do cái lưỡi không xương lắm đường lắt léo của Phượng Khê, nên chúng nó mới tin tưởng chẳng chút nghi ngờ.

Thế mới bảo, ngôn ngữ là một môn nghệ thuật.

---

Sau khi bàn bạc, đoàn người Phượng Khê quyết định cứu chữa Căn Nguyên Tức Mạn trước.

Những người am hiểu thuật pháp hệ Mộc không ngừng thay phiên nhau thi triển quyết mưa thuận gió hòa, ngoài ra còn bố trí trận tụ linh xung quanh Căn Nguyên Tức Mạn.

Phượng Khê chẳng thể giúp gì được, bèn tiến đến gần bộ xương khô, bắt đầu luyện kiếm.

Chính là bộ kiếm pháp mà lão già ở đáy hang sâu đã dạy.

Mấy người Giang Tịch: “…”

Trước kia họ chỉ thấy đàn gảy tai trâu, ngờ đâu giờ lại được chứng kiến kiếm luyện xương khô.

Mạch não của tiểu sư muội vẫn cứ lạ kỳ như thế.

Thật ra Phượng Khê cảm thấy, cách đây không lâu bộ xương khô đã thức tỉnh một lần, có lẽ dùng kiếm pháp có thể gọi nó thức tỉnh thêm lần nữa.

Nếu nó tỉnh lại luyện vài đường kiếm, biết đâu sương mù lập tức tan ngay thì sao.

Bởi chuyện cứu chữa Căn Nguyên Tức Mạn không thể xong trong một sớm một chiều, vẫn là cách này có hiệu quả nhanh hơn.

Khi nàng luyện đến lần thứ ba, đầu của bộ xương khô hơi ngẩng lên, linh kiếm trong tay bay vọt về phía Phượng Khê.

Trong lòng Phượng Khê vui vẻ, nàng dễ dàng né tránh đợt tấn công đầu tiên của linh kiếm.

Thật ra hiện tại nàng có hơi phiêu, nàng rất tự tin vào kiếm thuật của mình, thậm chí còn có chút đắc ý, ngông cuồng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, chút đắc ý và ngông cuồng của nàng đã bị xương khô đánh cho tan thành mây khói.

Xương khô người ta còn chưa nhúc nhích, mà thanh kiếm kia đã ép cho Phượng Khê xoay vòng vòng rồi, đấy là trong trường hợp người ta đã thu lực lại rồi đấy nhé.

Phượng Khê biết, điều chênh lệch giữa hai người không phải chiêu thức, mà là thế kiếm.

Đoán chừng bộ xương khô đã lĩnh hội thế Ngộ Lôi, nàng mơ hồ nhìn thấy gió và sét bám vào linh kiếm.

Hóa ra đây mới là cách sử dụng thế kiếm đúng cách.

Mấy người Lăng Thiên Đình mới chỉ chạm với mặt ngoài của thế kiếm mà thôi.

Phượng Khê có hơi xấu hổ.

Nàng vốn cảm thấy thế kiếm chẳng có tác dụng gì, bởi nàng có tuyệt chiêu dùng mãi không hết kia mà.

Nhưng lúc này nàng nhận ra, dù nàng có dùng tuyệt chiêu, thì cũng không phải đối thủ của bộ xương khô.

Nói đúng hơn là không xứng làm đối thủ của người ta!

Xem ra về sau nàng phải nghĩ cách lĩnh hội thế kiếm mới được. Nếu thật sự không được, nàng sẽ đến Vạn Kiếm Tông ở vài hôm, “giao lưu tình cảm” với những thế kiếm từng đuổi g.i.ế.t nàng kia.

Đúng lúc này, kiếm gỗ rung mạnh, phát ra tiếng vù vù.

Linh kiếm trong tay bộ xương khô rơi xuống đất.

Mà bộ xương khô thì… rụng rời thành từng mảnh.

Phượng Khê: “…”

Nàng thật sự bị dọa c.h.ế.t!

Nếu bộ xương khô có mệnh hệ gì, ai sẽ trấn áp đám sương mù kia?

Nàng luống cuống tay chân lắp lại bộ xương, nhưng lại bất cẩn lắp xương chân lên bả vai, nối xương tay với khớp hông, ngay cả đầu lâu cũng bị nàng lắp ngược…

Phượng Khê liên tục xin lỗi: “Tiền bối, xin lỗi, xin lỗi! Đây là lần đầu tiên con lắp ghép, nên không có kinh nghiệm, để con lắp thêm vài lần là thành thạo ngay ấy mà.”

Mất nửa ngày trời, cuối cùng nàng cũng ghép được bộ xương thành hình dáng con người.

Thật ra vừa nãy mấy người Giang Tịch vốn định tiến lên giúp đỡ, nhưng Phượng Khê từ chối.

Nàng sợ bộ xương nổi điên, đến lúc đó lỡ khiến mấy người Giang Tịch bị thương thì không tốt.

Tốt xấu gì nàng cũng có bộ giáp mà Tiêu Bách Đạo đưa, dù bị đ.â.m một nhát cũng chẳng sao.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 203: Chương 203



Sau khi lắp ghép hoàn thiện bộ xương khô, Phượng Khê nhặt linh kiếm lên, đặt vào tay bộ xương. Tiếp theo đó nàng quỳ xuống, chuẩn bị dập đầu nhận tội.

Kết quả, bộ xương khô lại rụng rời thành từng mảnh.

Phượng Khê: “…”

Nàng đành lắp ghép lại lần nữa.

Không thể không nói, chuyện gì cũng một lần lạ hai lần quen, lần này tốc độ lắp ghép của Phượng Khê nhanh hơn lần đầu nhiều.

Ghép xong, hai chân nàng mới chỉ khẽ cong, vẫn chưa kịp quỳ hẳn xuống, thì bộ xương khô đã bắt đầu run rẩy.

Phượng Khê vô thức đứng thẳng dậy.

Bộ xương hết run.

Phượng Khê vờ định quỳ xuống, bộ xương khô lại bắt đầu run rẩy.

Phượng Khê: “…”

Ý là không muốn nàng quỳ xuống á hả?

Là không muốn hay… không dám?

Phượng Khê không nhịn được nhìn về phía thanh kiếm gỗ bị nàng tùy tiện cắm trên mặt đất.

Ban nãy sau khi con hàng này rung vù vù, bộ xương khô mới rụng rời thành từng mảnh.

Có khi nào do bộ xương khô sợ thanh kiếm gỗ không nhỉ?

Nhớ lại phản ứng của những tàn kiếm trong Kiếm Trủng của Vạn Kiếm Tông, Phượng Khê cảm thấy suy đoán này rất có thể là sự thật.

Kiếm gỗ có địa vị phết đấy!

Trong thần thức của nàng vang lên giọng nói của quả cầu đen: “Chủ nhân, ngươi đừng dán vàng lên mặt nó nữa. Dẫu có địa vị đến đâu, thì hiện tại nó vẫn là một phế vật, một yêu tinh chuyên gây họa.”

“Đầu tiên suýt chút nữa khiến tàn kiếm trong Kiếm trủng sợ hãi, sau đó lại hại ngươi bị những bóng kiếm kia đuổi khắp tông môn, vừa rồi lại khiến bộ xương khô rụng rời thành từng mảnh.”

“Ta nói này, lỡ bộ xương khô thật sự bị nó dọa c.h.ế.t, thì ai sẽ trấn áp đám sương mù ở đây? Nói không chừng là ngươi đó, bởi chỉ ngươi mới biết bộ kiếm pháp kia mà.”

“Thế nên, thanh kiếm gỗ này chính là yêu tinh chuyên gây họa, nên ném nó vào trong Kiếm Trủng để nó tự sinh tự diệt thì hơn…”

Quả cầu đen nói một tràng dài, thanh kiếm bất chợt nhảy lên, đập cho quả cầu đen một cái đau điếng.

Quả cầu đen lập tức bị đập dẹp như bánh.

Nó lập tức câm miệng không nói nữa.

Lúc này, Phượng Khê bất ngờ phát hiện ra, sương mù đang chậm rãi tan biến.

Xem ra việc nàng đối luyện với bộ xương khô khá có hiệu quả.

Những người khác cũng phát hiện ra sự thay đổi này, trái tim vốn căng thẳng đã thả lỏng hơn phân nửa.

Hình Vu đắc ý nói: “Thấy chưa? Ta đã bảo mà, chúng ta luôn có thể tin tưởng tiểu sư muội. Chỉ cần có muội ấy, sẽ chẳng có vấn đề nào mà không giải quyết được cả.”

Mọi người đều cảm thấy lời hắn nói đúng, tiểu sư muội thật sự rất đáng tin cậy.

Lúc này, bốn người Tiêu Bách Đạo đã tiến vào rừng Sương Mù.

Nói đúng hơn là, họ đã tiến vào từ khoảnh khắc sương mù bao phủ.

Bởi họ biết, nếu họ không vào, sợ rằng đệ tử thân truyền của họ sẽ khó mà sống sót.

Tuy họ cũng bị sương mù hạn chế, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn mấy người Phượng Khê nhiều.

Có điều rừng Sương Mù quá lớn, muốn tìm được người không phải chuyện dễ dàng.

Trên đường đi, họ còn gặp một bầy yêu thú đang thực hiện sứ mệnh kéo dài dòng dõi.

Bốn người: “…”

Yêu thú trong rừng Sương Mù… cần mẫn thật!

Có một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu Hồ Vạn Khuê rồi biến mất, nhưng do mải sốt ruột tìm đồ đệ, nên ông ta cũng không quá để tâm.

Đi thêm một đoạn nữa, họ chạm mặt bầy yêu thú Kim Đan đang trên đường chạy trốn.

Bầy yêu thú Kim Đan: “…”

Đúng là xui xẻo tột cùng.

Vừa thoát khỏi một nha đầu b**n th**, đã lại chạm mặt bốn Nhân tộc có tu vi Hóa Thần.

Chúng không có gan bỏ trốn, bèn đồng loạt quỳ xuống.

“Rống… rống… rống.”

Bốn người Tiêu Bách Đạo: “…”

Ồ, mấy con yêu thú này khá lễ phép đấy!

Người không biết còn tưởng được dạy dỗ, huấn luyện đàng hoàng ấy chứ!

Hồ Vạn Khuê hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy đệ tử thân truyền của bốn tông môn bọn ta không? Chúng đi đâu rồi?”

Bầy yêu thú Kim Đan thầm nghĩ: đâu chỉ nhìn thấy, chúng còn bị nàng nô dịch, tra tấn nữa kìa!

Nếu không động tác quỳ rạp của chúng nào có thành thục đến thế.

Chúng rống lên vài tiếng, sau đó đứng dậy bày ra tư thế dẫn đường.

Bốn người Hồ Vạn Khuê lập tức vui vẻ, đi theo bầy yêu thú Kim Đan đến vùng rìa khu vực trung tâm.

Trái tim bốn người đều trầm xuống.

Bọn nhãi ranh kia tiến vào khu vực trung tâm rồi ư?

Trong đó toàn yêu thú Nguyên Anh.

Chúng tiến vào chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t à?

Bốn người chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến bầy yêu thú Kim Đan đang run bần bật, mà sốt sắng tiến sâu vào khu vực trung tâm.

Sau đó, họ nhìn thấy cảnh tượng khiến họ phải trợn mắt, há hốc mồm.

Hai mươi mấy con yêu thú Nguyên Anh cúi gằm mặt, tinh thần cực kỳ uể oải.

Trong số các đồ đệ bảo bối của họ, có vài người đang bày trận, những người còn lại đều vây quanh Phượng Khê nịnh nọt hết lời.

“Tiểu sư muội không hổ là Trúc Cơ thiên phẩm, ngộ tính của muội thật sự hơn người.”

“Tiểu sư muội, khó trách thế kiếm của Vạn Kiếm Tông bọn ta cứ rượt đuổi muội mãi, hóa ra là do muội là kỳ tài kiếm thuật.”

“Tiểu sư muội, muội đâu chỉ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Ngay cả bộ xương khô cũng phải nhìn muội bằng con mắt khác…”

Ngay cả bốn người Mục Tử Hoài cũng liên tục khen ngợi, chẳng qua họ không có mặt mũi gọi “tiểu sư muội”, mà gọi là “Phượng Khê tiểu sư muội”.

Tiêu Bách Đạo vuốt râu, nói: “Ba vị, không thể không nói, miệng của đệ tử thân truyền ở ba tông môn các ngươi ngọt thật đấy.”

Ba người Bách Lý Mộ Trần: “…”

Đám nhãi ranh này!

Ngày thường chưa thấy chúng khen người làm sư phụ một câu nào đâu!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 204: Chương 204



Bách Lý Mộ Trần nhìn một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy “thi thể” của nhị đồ đệ đang nằm trên mặt đất.

Ôi chao, trông thảm hại chưa kìa.

Gương mặt sưng phù như đầu heo, người ngợm toàn m.á.u là m.á.u.

Tuy ông ta không hài lòng với nhị đồ đệ này cho lắm, nhưng dạy dỗ bao năm, ít nhiều cũng có tình cảm, nên vội vội vàng vàng chạy đến kiểm tra tình hình của hắn ta.

Vừa nhìn, ông ta đã sững người.

Trên người hắn ta bị thủng mấy lỗ, đều là vết thương do linh kiếm tạo thành.

Chẳng lẽ hắn ta đã xảy ra tranh chấp với đệ tử thân truyền của ba tông môn khác?

Nhưng thoạt trông quan hệ giữa đại đồ đệ và những người khác đều khá hài hòa, không giống như từng xảy ra xích mích.

Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?

Lúc này, mấy người Giang Tịch cũng nhìn thấy các sư phụ, họ vội vàng tiến tới chào hỏi.

Bầy yêu thú Nguyên Anh đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: may mà ban nãy không nuốt sống đám nhãi ranh này, nếu không thì giờ chúng đã toi đời rồi.

Lại nhớ đến tai họa do mình gây ra, con nào con nấy ngoan ngoãn tiến tới vấn an.

Bốn người Bách Lý Mộ Trần thầm nghĩ: yêu thú trong rừng Sương Mù này đặc biệt thật, bất kể là yêu thú Kim Đan hay yêu thú Nguyên Anh thì đều rất lễ phép.

Sau khi chào hỏi, mấy người Tiêu Bách Đạo bèn hỏi đầu đuôi mọi chuyện.

Phượng Khê nhanh mồm nhanh miệng kể lại toàn bộ câu chuyện.

Do có chuyện ở hang sâu làm tiền đề, nên bốn người Tiêu Bách Đạo không quá kinh ngạc khi biết chuyện sương mù ở rừng Sương Mù, nhưng thật ra họ lại khá có hứng thú với Căn Nguyên Tức Mạn.

Biết đâu đến thời điểm quan trọng, thứ này lại phát huy công dụng lớn thì sao.

Đương nhiên, tiền đề là có thể gây giống thành công.

Còn về bầy yêu thú Nguyên Anh, bốn người họ cũng không dám nói gì.

Bởi người ta là yêu thú mà, họ đâu thể dạy dỗ chúng như cháu trai được.

Vả lại, sau này họ sẽ phái người tới đây canh chừng, nên bây giờ không thể trở mặt với chúng, trái lại còn phải kéo gần quan hệ.

Vì thế, họ chỉ nói vài câu không đau không ngứa, rồi cứ thế bỏ qua chuyện này.

Cuối cùng, Bách Lý Mộ Trần xụ mặt hỏi: “Vì sao Tu Hàm lại bị thương? Là ai gây ra?”

Phượng Khê lập tức nói: “Bách Lý chưởng môn, Lộ Tu Hàm giả vờ nhận lỗi với ta, thực tế thì động tay động chân vào linh thạch, ý đồ muốn độc c.hết ta. May mà ta thông minh, nhìn thấu âm mưu quỷ kế của hắn ta, sau đó so tài với hắn ta một lát.”

“Ngài đừng hiểu lầm, tuy ta đánh bại hắn ta, nhưng ta chỉ đ.â.m vài cái vào đùi thôi, những vết thương còn lại đều do mấy người Mục sư huynh gây ra đấy. Bởi họ cảm thấy Lộ Tu Hàm quá khốn nạn, sợ rằng nếu không để hắn ta nếm chút đau khổ, thì hắn ta sẽ còn tiếp tục gây sự, nên họ mới hạ quyết tâm dạy dỗ Lộ Tu Hàm một bài học.”

“Những lời ta nói đều là sự thật, nếu không tin ngài có thể hỏi mấy người Mục sư huynh mà xem.”

“Ngoài ra, với đầu óc của Lộ Tu Hàm, chắc chắn không thể tự nghĩ ra chuyện hạ độc ta, đoán chừng là do Thẩm Chỉ Lan đứng sau xúi giục. Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán chủ quan của ta, nếu ngài có thời gian thì thẩm vấn Lộ Tu Hàm xem có phải không.”

Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần hết xanh lại trắng, ông ta nhìn về phía bốn người Mục Tử Hoài, hỏi: “Những lời Phượng Khê nói có phải sự thật không?”

Bốn người họ gật đầu: “Là sự thật đó ạ.”

Dù không phải thì họ cũng phải cắn răng nói phải.

Đâu thể nói rằng họ bị Phượng Khê uy h**p, nên mới đ.â.m Lộ Tu Hàm thành tổ ong đúng không?

Nói thế chắc chắn sư phụ họ sẽ tức c.hết cho xem!

Bách Lý Mộ Trần còn chưa nói gì, Tiêu Bách Đạo đã tức điên lên: “Bách Lý Mộ Trần, quá tam ba bận rồi đấy nhé. Tự ngươi đếm lại xem, Lộ Tu Hàm và Thẩm Chỉ Lan đã hại Tiểu Khê bao nhiêu lần rồi? Lần này ngươi phải cho bọn ta một đáp án hài lòng, nếu không đừng hòng ta để yên.”

Lần này ông tức thật rồi!

Hãm hại Phượng Khê chẳng khác gì đ.â.m vào tim ông.

Bách Lý Mộ Trần vốn định lên giọng hỏi tội, giờ đây đã ủ rũ hạ mình: “Chuyện đó, lão Tiêu à, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Với lại, Phượng Khê vẫn bình an vô sự kia mà…”

“Câm cái miệng thối của ngươi lại! Đồ đệ ta bình an vô sự là do đồ đệ ta có bản lĩnh, chuyện này có liên quan gì đến đồ đệ ngươi? Ngươi bớt nói mấy lời thừa thãi này đi, hôm nay nhất định phải cho ta một đáp án hài lòng.”

Hồ Vạn Khuê gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Bách Lý chưởng môn, ta cảm thấy lão Tiêu nói không sai. Hai đồ đệ của ngươi làm chuyện xấu hết lần này đến lần khác. Nhất là Thẩm Chỉ Lan, suýt nữa đã gây ra họa lớn, chẳng những không biết ăn năn hối cải, trái lại còn xúi giục Lộ Tu Hàm hãm hại Phượng Khê, đúng là tính xấu không đổi.”

Lộ Chấn Khoan cũng nói: “Đúng đó, Bách Lý chưởng môn, lần trước bọn ta đã nể mặt ngươi mà tha cho nàng ta, lần này nhất định phải trừng phạt thật nghiêm mới được.”

Đúng lúc này, Lộ Tu Hàm tỉnh lại.

Hắn ta rống lên: “Là ta hận Phượng Khê, nên mới muốn chơi c.hết nàng ta. Muốn phạt thì phạt ta đây này, chuyện này chẳng liên quan gì đến Chỉ Lan sư muội cả.”

Phượng Khê thật sự phải nhìn Lộ Tu Hàm bằng con mắt khác, tuy hắn ta vừa xấu xa vừa ngu ngốc, nhưng quả là một lòng một dạ với Thẩm Chỉ Lan.

Thế nên có thể thấy, thủ đoạn của Thẩm Chỉ Lan thật sự không tầm thường.

Nhưng cũng đúng thôi, trong cốt truyện nguyên tác, tất cả những con “cá” mà Thẩm Chỉ Lan nuôi đều một lòng một dạ với nàng ta kia mà.

Chẳng qua sau khi xuyên tới đây, nàng đã đào một rãnh to nối liền với “hồ cá” của nàng ta…
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 205: Chương 205



Đầu óc Bách Lý Mộ Trần ong ong.

Ông ta vốn định thẩm vấn lại xem, biết đâu trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.

Nhưng bây giờ không cần thẩm vấn nữa, bởi nhị đồ đệ của ông ta đã chính miệng nhận tội rồi.

Ông ta hỏi đi hỏi lại vài lần, Lộ Tu Hàm đều khăng khăng rằng chuyện này không liên quan đến Thẩm Chỉ Lan, tình nguyện một mình gánh tội.

Bách Lý Mộ Trần nhắm chặt hai mắt.

Mãi một lúc lâu sau, ông ta mở mắt ra.

“Lão nhị, trước kia vi sư luôn đặt kỳ vọng cao vào ngươi, nhưng ngươi khiến vi sư thất vọng quá. Sở dĩ hiện tại ngươi phạm phải sai lầm lớn đến vậy, âu cũng do vi sư dung túng, dạy dỗ không nghiêm, nên vi sư sẽ gánh một nửa tội lỗi cho ngươi. Nửa còn lại, chính ngươi phải tự chịu.”

“Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi không còn là đồ đệ của Bách Lý Mộ Trần ta nữa. Ta phạt ngươi đến linh quặng lộ thiên lao dịch, vĩnh viễn không được rời đi.”

Dứt lời, Bách Lý Mộ Trần tự đánh một chưởng vào n.g.ự.c mình.

Ông ta lập tức hộc ra một ngụm m.á.u.

Sau đó, ông ta hỏi Tiêu Bách Đạo: “Tiêu chưởng môn, ngươi đã hài lòng với kết quả này chưa?”

Tiêu Bách Đạo có hơi bối rối.

Nói thật, ông không ngờ rằng Bách Lý Mộ Trần sẽ dùng cách tự hại mình này để xoa dịu lửa giận của ông.

Ông vội tới đỡ Bách Lý Mộ Trần: “Ngươi tội gì phải làm vậy? Ngươi làm vậy tự dưng khiến ta trở thành người quá quắt.”

“Được rồi, ngươi đã làm đến mức này, ta cũng không tiện nói gì nữa. Thật ra mấy người Tử Hoài đều không tệ, sau này để đám trẻ qua lại thường xuyên hơn, chuyện cũ bỏ qua đi thôi.”

Hồ Vạn Khuê và Lộ Chấn Khoan cũng vội chạy tới hòa giải, còn lấy đan dược ra cho Bách Lý Mộ Trần uống.

Vẻ mặt Phượng Khê đờ đẫn.

Nàng cũng không ngờ Bách Lý Mộ Trần lại tàn nhẫn tới vậy.

Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng đã hiểu dụng ý của ông ta.

Xoa dịu cơn giận của Tiêu Bách Đạo chỉ là mục đích thứ yếu, mục đích chủ yếu là làm cho bốn người Mục Tử Hoài xem.

Bây giờ sáu đồ đệ, Lộ Tu Hàm đã hoàn toàn hư hỏng.

Thẩm Chỉ Lan cũng tràn ngập nguy cơ.

Ông ta nhất định phải nắn thẳng bốn đồ đệ còn lại.

Muốn đạt được mục đích, không ra tay tàn nhẫn thì không được.

Chỉ khi khiến họ đau lòng, họ áy náy, thì họ mới có thể quay đề đường ngay lối thẳng.

Tâm trạng Phượng Khê có hơi phức tạp, tuy con người Bách Lý Mộ Trần có hơi hẹp hòi, nhưng ông ta thật lòng yêu thương các đồ đệ.

Nói đúng hơn là bốn vị chưởng môn đều có một điểm chung, đó là đều dốc lòng dốc dạ với các đệ tử thân truyền của mình.

Rõ ràng cách làm của Bách Lý Mộ Trần đã khiến bốn người Mục Tử Hoài chấn động không thôi, vành mắt người nào người nấy đều đỏ hoe, đồng thời càng hận Lộ Tu Hàm và Thẩm Chỉ Lan hơn.

Dù Lộ Tu Hàm đã gánh tội thay Thẩm Chỉ Lan, nhưng họ thừa biết rằng Lộ Tu Hàm không thông minh đến vậy, chắc chắn là do Thẩm Chỉ Lan xúi giục.

Từ khi sư phụ họ nhận nàng ta làm đồ đệ, Hỗn Nguyên Tông chưa từng có lấy một ngày an ổn.

Nàng ta thật sự là sao chổi!

Lộ Tu Hàm cũng không ngờ Bách Lý Mộ Trần sẽ làm vậy, trong mắt hắn ta lộ rõ sự tự trách và hối hận, nhưng chỉ chốc lát sau, những cảm xúc đó đều bị sự oán hận thay thế.

Phượng Khê không phải người của Hỗn Nguyên Tông, hắn ta g.i.ế.t nàng thì sao?

Chỉ cần một ngày hắn ta chưa c.hết, thì những người có lỗi với hắn ta đừng hòng sống tốt.

Bất kể lão già hồ đồ Bách Lý Mộ Trần, hay đám Mục Tử Hoài gió chiều nào theo chiều nấy, đều chờ c.hết đi!

Nhất là Phượng Khê, hắn ta sẽ khiến nàng sống không được, c.hết không xong!

Nhìn thấy ánh mắt oán độc của hắn ta, Phượng Khê khẽ cong môi cười.

---

Sau khi giải quyết xong chuyện của Lộ Tu Hàm, bốn người Tiêu Bách Đạo bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Tuy thoạt trông bầy yêu thú Nguyên Anh đã biết sai, nhưng biết đâu sau này chúng lại tái phạm, nên bắt buộc phải cử người đến đây trông coi.

Một người trong số họ phải ở lại đây, chờ người được cử tới rồi mới có thể rời đi.

Đương nhiên, chắc chắn không thể để các đệ tử thân truyền ở lại, lỡ yêu thú đột nhiên nổi thú tính, thì chẳng phải sẽ toi mạng ư?

Nên chỉ có thể chọn một trong bốn người Tiêu Bách Đạo.

Cuối cùng, họ quyết định để Lộ Chấn Khoan ở lại.

Bởi tâm tư ông ta khá tinh tế, có thể xử lý tốt quan hệ với bầy yêu thú Nguyên Anh.

Sau khi bàn bạc thỏa đáng, mấy người Tiêu Bách Đạo đi tới gần bộ xương khô, cung kính vái lạy ba cái, rồi mới rời đi.

Thương tích của Lộ Tu Hàm khá nặng, Phượng Khê đề nghị để Hổ Mắt Đỏ chở hắn ta đến rìa rừng Sương Mù, rồi để nó vòng về sau.

Tuy Hổ Mắt Đỏ không vui, nhưng cũng không dám từ chối.

Vì thế, mọi người lập tức rời khỏi khu vực trung tâm.

Lúc này sương mù đã tan được kha khá rồi, hơn nữa có ba người Tiêu Bách Đạo ở đây, đoàn người không gặp phải bất cứ ngăn trở gì.

Đi được nửa đường, họ nghe thấy một loạt âm thanh không thể miêu tả.

Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng: “Đoạn đường phía trước không dễ đi, chúng ta đi đường vòng vậy.”

Tiểu Khê vẫn là hài tử, không thể làm ô uế tâm hồn ngây thơ của con bé.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 206: Chương 206



Hình Vu khẽ lẩm bẩm: “Nhìn yêu thú người ta nhiệt tình chưa kìa, đâu giống đám linh thú trong tông môn chúng ta, phải vừa ép vừa dỗ.”

Hồ Vạn Khuê ngẩn người.

Ông ta đã bắt được luồng suy nghĩ chợt thoáng qua kia.

Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến bầy yêu thú này nhiệt tình với việc sinh sản đến vậy. Có lẽ chúng đã ăn trúng loại thảo dược gì đó. Nếu có thể tìm ra loại thảo dược này, vấn đề khiến toàn tông môn ông ta đau đầu sẽ được giải quyết.

Nghĩ đến đây, ông ta bèn nín thở. Đám luyện đan sư trong tông môn quá vô dụng, đã nghiên cứu lâu thế rồi mà vẫn chưa tìm ra thành phần của loại đan dược kia.

Thế là, ông ta nói với Tiêu Bách Đạo: “Thời gian gấp gáp, đừng đi đường vòng nữa, đi đường này đi thôi.”

Dứt lời, ông ta tăng tốc, dẫn đầu tiến về phía trước.

Tiêu Bách Đạo bĩu môi, đừng bảo lão Hồ này có sở thích đặc biệt đấy nhé? Sao ông cảm thấy ông ta rất thích xem cảnh tượng xấu hổ kia thế nhỉ?

Nhưng ông cũng không tiện làm mất mặt ông ta, nên chỉ đành tăng tốc đuổi theo.

Trên đường đi, Phượng Khê nhìn Hổ Mắt Đỏ vài lần.

Ban đầu Hổ Mắt Đỏ không để trong lòng, nhưng đến lần thứ ba nàng nhìn nó, nó bắt đầu nghi hoặc.

Tiểu nha đầu kia nhìn nó làm gì nhỉ?

Chẳng lẽ nhìn trúng nó rồi?

Chắc không phải đâu, bởi nó và nàng đâu cùng giống loài.

Thế nàng nhìn nó làm gì nhỉ?

Thấy Phượng Khê hếch cằm về phía Lộ Tu Hàm đang nằm trên lưng nó, đôi mắt nó trợn tròn.

Đừng bảo nàng cố ý đề nghị nó chở Lộ Tu Hàm này, là vì muốn nó chơi c.hết hắn ta đấy nhé?

Thế thì lộ liễu quá rồi.

Tuy giờ đây hắn ta không còn là đệ tử thân truyền nữa, nhưng cũng không thể công khai cắn c.hết hắn ta như thế được.

Lúc này, nó nghe Tiêu Bách Đạo dặn dò Phượng Khê: “Bầy yêu thú kia điên cuồng lắm, lát nữa con nhớ theo sát vi sư, kẻo lại gặp nguy hiểm.”

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ. Con nhất định sẽ theo sát người, tránh cho gặp chuyện ngoài ý muốn.”

Sau đó, nàng liếc Hổ Mắt Đỏ một cái.

Hổ Mắt Đỏ đột nhiên nhạy bén một cách lạ thường, chuyện ngoài ý muốn ư?

Đúng rồi!

Nếu là ngoài ý muốn, thì không thể trách nó được.

Sau khi hạ quyết tâm, nó khẽ chớp mắt với Phượng Khê.

Sở dĩ nó phối hợp với nàng như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân.

Nàng có thể khiến bộ xương khô rụng rời thành từng mảnh, việc này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ nàng không đơn giản!

Không phải những con yêu thú kia chưa từng nhằm vào bộ xương khô, chúng không có lòng kính sợ Nhân tộc, nên tất nhiên không kiêng dè nhiều đến thế.

Nhưng ngay cả việc đến gần bộ xương khô cũng không thể, chứ đừng nói đến việc khiến bộ xương khô rụng rời thành từng mảnh.

Có hai kẻ xui xẻo từng thử rồi, kết quả bị linh kiếm đ.â.m thành kẹo hồ lô!

Ngoài chuyện này ra, Hổ Mắt Đỏ còn thấy đám đệ tử thân truyền vây quanh nàng, chắc chắn tương lai nàng sẽ cực kỳ thành công cho xem.

Bây giờ không kéo gần quan hệ thì đợi đến bao giờ nữa?

Mà hai lý do trên chỉ là nguyên nhân thứ yếu thôi, nguyên nhân chủ yếu là nó sợ không nghe lời sẽ bị Phượng Khê tính sổ.

Với cái lưỡi không xương của nàng, chỉ cần nói vài câu khích bác, sợ rằng ba tu sĩ Hóa Thần kia sẽ giáng chưởng đập nó c.hết tươi!

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã đến nơi bầy yêu thú đang “triền miên”.

Nghe thấy tiếng động, có vài con yêu thú cái bất chợt chạy vọt về phía Hổ Mắt Đỏ.

Hổ Mắt Đỏ vừa kinh ngạc vừa tức giận, nó đứng thẳng lên, rống thật to.

Vì hành động đứng thẳng đó, mà Lộ Tu Hàm “vô tình” bị hất ngã xuống mặt đất.

Linh lực của Lộ Tu Hàm vẫn đang bị giam cầm, hơn nữa còn bị thương nặng. Hắn ta vừa định bò dậy đã bị một con yêu thú điên cuồng dẫm lên đùi.

Sau đó, một bầy yêu thú nối tiếp nhau dẫm qua người hắn, trong đó còn có một con Voi Xám…

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Khi Bách Lý Mộ Trần kịp phản ứng lại, Lộ Tu Hàm đã c.hết thẳng cẳng rồi.

Thật ra những người khác đều phản ứng sớm hơn ông ta, đều có cơ hội ra tay cứu giúp.

Nhưng họ vờ như không thấy.

Loại người xấu xa như hắn ta, đã nên c.hết từ lâu rồi.

Vành mắt Bách Lý Mộ Trần đỏ hoe.

Bất kể đồ đệ này ngu xuẩn, xấu xa đến mức nào, thì đây cũng từng là đệ tử của ông ta, ít nhiều gì cũng có chút tình sư đồ.

Mấy người Mục Tử Hoài cũng có hơi đau lòng, rơi vài giọt nước mắt.

Hổ Mắt Đỏ gục đầu xuống: “Đều là lỗi của ta, là ta đã hại c.hết hắn ta. Các người muốn đánh muốn phạt gì ta cũng xin chịu.”

Phượng Khê cũng gục đầu xuống: “Ta cũng có sai, ta không nên đề nghị để Hổ Mắt Đỏ chở hắn ta.”

Nghe vậy, Quân Văn lập tức phản bác: “Tiểu sư muội, chuyện này có liên quan gì đến muội đâu? Không để Hổ Mắt Đỏ chở hắn, chẳng lẽ để người khác cõng chắc? Xa như thế, ai mà cõng nổi?”

“Ta thấy cũng không nên trách Hổ Mắt Đỏ, đó là phản ứng bản năng của nó khi bị kinh hoảng. Muốn trách thì chỉ có thể trách Lộ Tu Hàm xui xẻo, đoán chừng là do hắn ta làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức, nên giờ mới bị báo ứng đó.”

Tiêu Bách Đạo quát: “Câm miệng! Bớt nói linh tinh đi, nếu con còn nói bừa, xem ta có tẩn con không.”

Quân Văn rụt cổ lại, không dám hé răng.

Lúc này, Hồ Vạn Khuê cũng đuổi tới.

“Ôi, việc này phải trách ta. Nếu không tại ta khăng khăng muốn đi con đường này, thì đã chẳng xảy ra chuyện như vậy.”

Chuyện đến nước này rồi, Bách Lý Mộ Trần còn có thể nói gì nữa?

Ông ta thở dài một tiếng: “Thôi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chẳng ai có lỗi cả, đều là số phận của nó rồi.”

Ban nãy khi còn ở trong khu vực trung tâm, tia oán hận trong mắt Lộ Tu Hàm sao có thể giấu được ông ta.

Thân là sư phụ, để giữ tu vi và tính mạng của hắn ta, ông ta không tiếc tự tổn thương bản thân. Hắn ta chẳng cảm kích thì thôi, trái lại còn mang lòng oán hận.

Thôi! C.hết cũng tốt, ít nhất còn giữ lại chút tình nghĩa sư đồ.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 207: Chương 207



Mọi người an ủi Bách Lý Mộ Trần một lát, rồi đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Hồ Vạn Khuê có hơi thất thần, cứ thi thoảng ông ta lại liếc nhìn Phượng Khê một cái.

Ban nãy ông ta vừa cưỡng chế ký khế ước với một con yêu thú, căn cứ theo lời con yêu thú kia nói, thì sau khi ăn trúng đan dược của Phượng Khê, chúng mới trở nên “nhiệt tình” như vậy.

Nói thế thì, cặn dược cũng trước là do Phượng Khê luyện chế ra ư?

Không ngờ nàng còn biết cả luyện đan!

Còn luyện loại đan dược không đứng đắn này nữa chứ.

Mà mấy chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là có loại đan dược này, Ngự Thú Môn ông ta sẽ bước lên một bậc thang mới.

Ông ta xây dựng tâm lý một hồi lâu, rồi cố nặn ra nụ cười mà bản thân cho là từ ái nhất: “Tiểu khê, lúc trước con nói muốn bái ta làm Nhị sư phụ, lời này còn tính không?”

Tiêu Bách Đạo chỉ hận không thể lấy giẻ lau để bịt kín miệng Hồ Vạn Khuê.

Dám đào đồ đệ của ông ngay trước mặt người làm sư phụ là ông, đúng là đồ mặt dày.

Ông lạnh mặt nói: “Lão Hồ, Tiểu Khê còn bé không hiểu chuyện nên ăn nói linh tinh, ngươi đừng coi là thật. Con bé là đệ tử thân truyền của ta, nào có đạo lý bái người khác làm sư phụ.”

Hồ Vạn Khuê cũng cảm thấy bản thân có hơi l* m*ng, dù có muốn đào đồ đệ thì cũng phải… giấu Tiêu Bách Đạo chứ!

Thế là ông ta cười lảng tránh: “Lão Tiêu, ta chỉ đùa chút thôi. Ai mà không biết Tiểu Khê là cục cưng bảo bối của ngươi, ta đâu dám tranh giành gì. Nhưng lúc trước Tiểu Khê đã học pháp quyết ngự thú của Ngự Thú Môn bọn ta, tuy trên danh nghĩa ta và con bé chẳng có quan hệ gì cả, nhưng trong lòng ta, ta vẫn luôn coi con bé như đồ đệ của mình.”

“Tiểu Khê à, về sau nếu con có bất cứ thắc mắc gì trong lĩnh vực ngự thú, thì đều có thể hỏi ta bất cứ lúc nào. Ngự Thú không chỉ đơn giản là ký khế ước với vài con yêu thú, trong đó còn nhiều kiến thức phức tạp lắm. Dạo này con có rảnh không, hay là đến Ngự Thú Môn ta ở vài ngày đi? Vừa hay gần đây Thiện Đường đang nghiên cứu vài món ăn mới, con đến nếm thử xem sao.”

Tiêu Bách Đạo suýt thì tức nổ mũi.

Ông ta tưởng ông là hài tử ba tuổi chắc?

Nghe lời ông ta nói mà xem, rõ ràng đang có ý dụ dỗ đồ đệ bảo bối của ông.

Nhưng… ông lại không nỡ từ chối.

Bởi nếu có thể được Hồ Vạn Khuê truyền dạy tri thức, thì đối với Phượng Khê mà nói, đây là chuyện trăm lợi mà không có một hại.

Lúc này, ông nghe đồ đệ bảo bối cười tủm tỉm nói: “Hồ sư thúc, đa tạ tấm lòng của ngài, nhưng con đã rời Huyền Thiên Tông nhiều ngày rồi, nên có hơi nhớ. Tương lai nếu có cơ hội, con nhất định sẽ cùng sư phụ tới Ngự Thú Môn làm khách.”

Trong lòng Tiêu Bách Đạo lập tức thoải mái.

Dù lão Hồ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thì trong lòng đồ đệ bảo bối cũng chỉ có mỗi mình ông thôi.

Thấy Phượng Khê uyển chuyển từ chối mình, trong lòng Hồ Vạn Khuê hối hận không thôi.

Trước kia có một cơ hội đặt ngay trước mặt ông ta, nhưng ông ta không quý trọng.

Giờ muốn quý trọng thì cũng muộn rồi.

Ông ta nói vài lời khách sáo rồi chuyển đề tài.

Phượng Khê tinh ranh biết bao!

Hồ Vạn Khuê không thể vô duyên vô cớ muốn nhận nàng làm đồ đệ, chắc chắn là có mưu đồ.

Vậy mưu đồ cái gì?

Đừng bảo là đan dược khiến yêu thú đam mê sinh sản này đấy nhé?

Không thể nào, lúc trước khi nàng luyện chế loại đan dược này, cũng là nhìn bầu vẽ gáo, bắt chước quy trình của các luyện đan sư ở Ngự Thú Môn thôi mà.

Chẳng lẽ nàng chó ngáp phải ruồi, nghiên cứu ra một loại đan dược mới?

Trong lúc nàng đang mải phân tích chuyện này, Hổ Mắt Đỏ chợt vươn móng vuốt, khẽ chọc chọc nàng.

Lúc này Phượng Khê mới nhớ ra chuyện Lộ Tu Hàm đã c.hết, không cần bắt Hổ Mắt Đỏ đi theo họ nữa.

Đoán chừng nó muốn về mà không dám nói, nên mới nhờ nàng giúp đỡ.

Nghĩ vậy, nàng nói: “Sư phụ, Hồ sư thúc, Bách Lý chưởng môn, có phải chúng ta nên thả Hổ Mắt Đỏ về rồi không? Hay là chờ tới khi chúng ta đi đến bìa rừng, rồi mới cho nó quay về báo tin?”

Bây giờ hễ nhìn thấy Hổ Mắt Đỏ là Bách Lý Mộ Trần lại nhớ tới Lộ Tu Hàm, vì thế ông ta nói: “Sương mù cũng tan gần hết rồi, chúng ta có thể liên lạc với Lộ chưởng môn bằng bùa đưa tin, nên để nó về đi thôi.”

Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê cũng cảm thấy không nhất thiết phải bắt Hổ Mắt Đỏ đi theo, nên đều đồng ý để nó quay về.

Vì thế, Hổ Mắt Đỏ tung tăng chạy mất.

Bảo nó ở lại đòi lợi ích từ Phượng Khê á? Nó đâu ngốc, nếu đòi lợi ích ngay, thì chẳng phải công khai cho mọi người biết rằng nó và Phượng Khê cấu kết với nhau ư?

Tương lai còn dài mà, đợi mai này đòi sau.

Phượng Khê cũng nghĩ thế, con người nàng có ơn báo ơn, có thù báo thù, nên tất nhiên sẽ không bạc đãi Hổ Mắt Đỏ rồi

Mọi người đi mãi, cuối cùng cũng tới bìa rừng.

Bách Lý Mộ Trần gắng gượng nâng cao tinh thần chào tạm biệt mọi người, rồi mới gọi phi thuyền ra, dẫn các đệ tử rời đi.

Lăng Thiên Đình cũng dẫn các sư đệ, sư muội đi trước.

Chỉ còn lại người của Ngự Thú Môn và Huyền Thiên Tông.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 208: Chương 208



Hồ Vạn Khuê cười như nở hoa: “Lão Tiêu, vừa hay thuận đường, ta chở các ngươi một đoạn.”

Tuy biết chắc rằng ông ta có ý đồ, nhưng Tiêu Bách Đạo vẫn đồng ý.

Bởi ngự kiếm quá vất vả.

Trên phi thuyền, Hồ Vạn Khuê nhiệt tình một cách bất thường, hết mời linh trà lại mời điểm tâm, chỉ thiếu điều bóp chân cho Tiêu Bách Đạo nữa thôi.

Tiêu Bách Đạo cảm thấy mệt thay ông ta: “Ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.”

Hồ Vạn Khuê xoa xoa tay: “Thế ta nói thẳng nhé! Tiểu Khê, con nói thật với sư thúc đi, sở dĩ đám yêu thú trong rừng Sương Mù trở nên, ừm, nhiệt tình như thế, có phải vì con đã cho chúng uống đan dược không?”

Phượng Khê cười gật đầu: “Vâng.”

Tiêu Bách Đạo: “…”

Tiểu đồ đệ ngây thơ thuần khiết của ông sao có thể có loại đan dược không đứng đắn bậc này được!

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Ông gầm lên giận dữ: “Lão ngũ, đan dược kia có phải do con đưa cho Tiểu Khê không?”

Quân Văn đang ngồi trong góc hóng chuyện: “…”

Phượng Khê vội giải thích: “Sư phụ, chuyện này không liên quan đến Ngũ sư huynh. Đan dược nhiều con nhiều cháu kia là do con tự luyện chế, hơn nữa là do con học từ các luyện đan sư của Ngự Thú Môn.”

Không chờ Tiêu Bách Đạo phản ứng lại, Hồ Vạn Khuê đã hét lên: “Con nói gì? Con học từ luyện đan sư của Ngự Thú Môn bọn ta ư? Con học từ ai?”

“Lần trước khi con tới Ngự Thú Môn làm khách có đi ngang qua phòng luyện đan, thấy có một luyện đan sư đang dạy các đệ tử thực hành, con bèn liếc qua xem một cái. Sau khi vào phòng luyện đan, con tự nhìn bầu vẽ gáo, bắt đầu luyện chế theo quy trình vừa thấy. Nhưng thiên phú của con không tốt, luyện hỏng hai lò, đến lò thứ ba mới thành công.”

“Hồ sư thúc, con xin lỗi ạ. Không phải con cố ý học trộm đâu, con chỉ tùy tiện liếc mắt một cái thôi, thật đấy. Thật sự chỉ liếc mắt một cái thôi.”

Hồ Vạn Khuê: “…”

Thiên phú không tốt?

Chỉ liếc mắt một cái?

Lò thứ ba mới thành công?

Nghe lại xem, đây mà là lời con người nên nói ư?

Con có biết là, đám luyện đan sư của Ngự Thú Môn ta đã nhổ sạch tóc, cũng không thể đuổi kịp cái “thiên phú không tốt” của con không hả?

Tiêu Bách Đạo còn khiếp sợ hơn ông ta nhiều.

Tuy Phượng Khê từng nhiều lần nhấn mạnh rằng nàng biết luyện đan, nhưng Tiêu Bách Đạo căn bản không tin, vẫn luôn cho rằng những đan dược kia đều nhờ… hóa duyên mà có.

Bây giờ nghe có vẻ như, tiểu đồ đệ thật sự biết luyện đan?

“Tiểu Khê, con nói thật với sư phụ đi, con thật sự biết luyện đan à?”

Phượng Khê có hơi cạn lời: “Sư phụ, hay là con luyện chế ngay tại chỗ cho người xem nhé?”

Hồ Vạn Khuê vội nói: “Được! Được! Con luyện một lò ngay đi!”

Tiêu Bách Đạo lườm Hồ Vạn Khuê một cái: ai mượn ngươi đồng ý thay ta?

Nhưng ông cũng không ngăn cản.

Bởi ông vẫn không tin tiểu đồ đệ biết luyện đan.

Không phải ông không tin Phượng Khê có thiên phú, mà do ông quá ấn tượng với cảnh khói đặc cuồn cuộn, thịt linh thú hun khói ở Thiện Đường sắp trở thành món đặc sản của Huyền Thiên Tông đến nơi.

Phượng Khê lập tức lấy chiếc lò luyện đan thiếu một chân và những loại thảo dược cần dùng ra.

Hồ Vạn Khuê vỗ vỗ vai Tiêu Bách Đạo: “Bây giờ Huyền Thiên Tông các ngươi không còn khó khăn như trước nữa, mau tranh thủ tìm cho Tiểu Khê một chiếc lò luyện đan tốt hơn chút đi.”

Nhìn xem đứa bé đã bị ép thành dạng gì rồi!

Lần đầu tiên ông ta thấy luyện đan sư dùng lò luyện đan “tàn tạ” đến thế!

Trong lòng Tiêu Bách Đạo thầm chua xót.

Tiểu đồ đệ hào phóng đưa toàn bộ linh thạch mình có cho người sư phụ không biết cố gắng là ông, còn bản thân nàng lại tiết kiệm đến mức này.

Ông phải tích đức tám đời, mới nhận được một đồ đệ tốt đến thế.

Hai người Tiêu Bách Đạo đều không biết rằng, sở dĩ Phượng Khê vẫn dùng chiếc lò tàn tạ này, là vì nàng lười đổi lò mới thôi.

Thiếu một chân cũng đâu ảnh hưởng đến việc luyện đan, chắp vá dùng tạm có sao đâu.

Nàng lo sẽ dọa sợ hai lão nhân gia, nên cố ý thả chậm tốc độ luyện chế.

Dù vậy, Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê vẫn trợn tròn mắt.

Sao tốc độ luyện đan của Tiểu Khê lại nhanh thê? Sắp đuổi kịp Luyện đan sư cấp Địa đến nơi!

Khi Phượng Khê luyện chế xong, mở nắp lò đan ra, hai lão nhân gia lại không nhịn được mà thốt lên đầy kinh ngạc.

Xác suất thành công tận một trăm phần trăm? Còn đều là đan dược thượng phẩm nữa chứ!

Dù là Luyện đan sư cấp Địa cũng chưa chắc có thể làm được chuyện này!

Quân Văn cuối cùng cũng được giải oan, hắn thầm bĩu môi: nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của hai người kìa!

Hai người mới nhìn thấy một góc của tảng băng chìm thôi đấy nhé, nếu để hai người biết thực lực chân chính của tiểu sư muội, chẳng phải sẽ kinh ngạc rớt cằm ư?

Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê đồng thời im lặng một lúc lâu.

Một lát sau, Tiêu Bách Đạo cười rộ lên.

Ai bảo đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông chỉ biết tu luyện kiếm đạo?

Thấy chưa, đồ đệ bảo bối của ông chẳng những biết luyện đan, mà còn là thiên tài luyện đan nữa kìa!

Lần này lão nhân gia vui điên lên được!

Không có chuyện gì khiến ông vui hơn tiền đồ của các đồ đệ cả.

Hồ Vạn Khuê thì lại hối hận thối ruột.

Nếu trong buổi lễ nhận đồ đệ của Hỗn Nguyên Tông, ông ta nhận Phượng Khê làm đồ đệ trước Tiêu Bách Đạo, thì bây giờ cục cưng bảo bối này đã là đồ đệ của ông ta rồi.

Giờ có hối hận cũng muộn rồi, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Bách Đạo cười hô hố.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 209: Chương 209



Hồ Vạn Khuê cố nén cơn ghen tị, chúc mừng Tiêu Bách Đạo vài câu, rồi nói đến chủ đề chính: “Lão Tiêu, ta đi thẳng vào vấn đề nhé.”

“Đan dược nhiều con nhiều cháu mà Tiểu Khê luyện chế cực kỳ hữu dụng với Ngự Thú Môn bọn ta, ngươi xem có thể châm chước bán công thức cho bọn ta không? Hoặc Huyền Thiên Tông các ngươi tự luyện chế rồi bán đan dược cho bọn ta cũng được!”

Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê: “Tiểu Khê, đây là công thức con tự nghiên cứu ra, con quyết định đi.”

Đương nhiên Phượng Khê sẽ không bán con gà mái đẻ trứng vàng đi, nên nàng lựa chọn phương án thứ hai.

Nàng cũng không cần người trong tông môn luyện chế cùng, tự nàng có thể làm được.

Một tháng một chậu to chắc cũng đủ rồi nhỉ?

Bởi nếu dùng loại dược này thường xuyên thì không tốt cho lắm.

Hai bên bắt đầu đàm phán giá cả, Phượng Khê cười tủm tỉm bảo Hồ Vạn Khuê ra giá.

Sau khi Hồ Vạn Khuê nói giá, Phượng Khê chủ động giảm mười phần trăm.

“Hồ sư thúc, ngài đã giúp đỡ con rất nhiều, nên con giảm giá cho ngài.”

Hồ Vạn Khuê cảm động không thôi, nha đầu Tiểu Khê này quá tốt bụng, quá hiểu chuyện rồi.

Dưới cơn cảm động, Hồ Vạn Khuê đưa năm sư đồ Tiêu Bách Đạo về tận Huyền Thiên Tông.

Tiêu Bách Đạo mời ông ta ở lại chơi vài hôm, ông ta bèn sốt sắng chạy mất.

Ở lại á? Không đời nào!

Dù Tiêu Bách Đạo có tặng thêm linh thạch, ông ta cũng quyết không ở lại.

Trước khi vào tông môn, Phượng Khê vẫn “cam tam tình nguyện” dập đầu vái lạy tổ sư gia như thường lệ.

Quả cầu đen bất chợt nổi ý xấu!

“Kiếm gỗ, ngươi tài giỏi lắm kia mà, có thể khiến bộ xương khô không dám nhận cái quỳ lạy của chủ nhân chúng ta kia mà. Thế sao ngươi không dạy cho tổ sư gia của Huyền Thiên Tông một bài học đi?”

Thanh kiếm gỗ im phăng phắc, chẳng có chút phản ứng nào, trông như đã c.h.ế.t rồi vậy.

Quả cầu đen bĩu môi: “Chậc chậc, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thôi…”

Nó còn chưa kịp dứt lời, thanh kiếm gỗ đã bay vút lên, quả cầu đen lại lần nữa bị đập dẹp thành bánh.

Bầu không khí yên tĩnh trở lại.

Tiêu Bách Đạo sốt ruột muốn chia sẻ tin vui với các “lãnh đạo cấp cao” trong tông môn, bước chân ông suýt thì hóa thành tàn ảnh.

Phượng Khê cũng không dặn Tiêu Bách Đạo giấu diếm giúp mình. Trước kia nàng giấu là vì muốn đợi đến cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn sẽ giả heo ăn thịt hổ. Nhưng bây giờ nàng đã là Trúc Cơ thiên phẩm rồi, không cần thiết phải giả yếu nữa.

Chẳng qua, với tình hình hỗn loạn của Hỗn Nguyên Tông, không biết cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn còn có thể cử hành đúng thời hạn không nữa.

Trên đại diện, Tiêu Bách Đạo thông báo tin Phượng Khê đã đột phá Trúc Cơ thiên phẩm.

Mọi người lập tức bùng nổ.

Nhớ lại lúc Phượng Khê vừa gia nhập tông môn, nàng vẫn là một tiểu phế vật không thể tu luyện.

Thế mà mới mấy tháng trôi qua, nàng đã lắc mình biến thành thiên tài Trúc Cơ thiên phẩm rồi.

Chờ họ bình tĩnh lại, Tiêu Bách Đạo lại thông báo chuyện Phượng Khê là thiên tài luyện đan.

Lần này mọi người đều giữ thái độ hoài nghi.

Nhất là hai vị trưởng lão từng bị thuật luyện đan của Phượng Khê ảnh hưởng.

Họ vẫn còn nhớ rõ cảnh khói đặc cuồn cuộn, khiến họ suýt thì c.h.ế.t ngạt.

Quý trưởng lão - người trở về tông môn trước đoàn người Tiêu Bách Đạo hai ngày - cũng không tin.

Phượng Khê mới chỉ đứng ngoài quan sát ông ấy luyện đan mấy lần, sao có thể trở thành thiên tài luyện đan được?

Quá vô lý!

Thế là, Phượng Khê bèn luyện đan ngay trước mặt mọi người.

Nàng vẫn cố ý thả chậm tốc độ, hơn nữa lần này cũng không luyện ra đan dược cực phẩm.

Nhưng nhiêu đó đã đủ khiến mọi người kinh ngạc không thôi rồi.

Quý trưởng lão rưng rưng nước mắt: “Tổ sư gia phù hộ, cuối cùng Huyền Thiên Tông chúng ta cũng xuất hiện một thiên tài luyện đan rồi.”

Phượng Khê thầm nói: chuyện này liên quan rắm gì đến tổ sư gia?

Tổ sư gia chỉ biết dạy nàng… quỳ thôi!

Cũng không đúng, tuyệt chiêu chữ “quỳ” kia của nàng có liên quan đến ngài ấy.

Thôi vậy, quỳ thì quỳ.

Dù sao nàng cũng rảnh mà, quỳ một lát cũng đâu có sao.

---

Quý trưởng lão nước mắt lưng tròng hỏi Phượng Khê sau này có muốn học luyện đan với ông ấy không? Ánh mắt khẩn thiết của ông ấy khiến Phượng Khê không thốt nổi lời từ chối.

Phượng Khê suy nghĩ một lát: học cũng được. Tuy nàng đã học kha khá kiến thức từ quyển trục thượng cổ, nhưng vẫn có một số chỗ không hiểu cho lắm, vừa hay có thể nhờ Quý trưởng lão chỉ dạy.

Quý trưởng lão sốt sắng muốn đưa Phượng Khê đến phòng luyện đan ngay lập tức. Vất vả lắm mới tìm được một thiên tài, nhất định phải tranh thủ thời gian dạy dỗ.

Tiêu Bách Đạo đau lòng đồ đệ, bèn cất tiếng khuyên can: “Tiểu Khê đi đường xa chắc cũng mệt lắm rồi, để con bé về nghỉ ngơi hai ngày rồi học cũng không muộn.”

Lúc này Quý trưởng lão mới chịu thôi, chẳng qua ánh mắt ông ấy nhìn Phượng Khê cực kỳ ai oán.

Phượng Khê: “…”
 
Back
Top Bottom