Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 110: Chương 110



Lúc này, các “lãnh đạo cấp cao” của Ngự Thú Môn đều đáp xuống mặt đất, cùng nhau an ủi Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo giơ tay chỉ thẳng mặt Hồ Vạn Khuê, đôi môi mấp máy mấy lần nhưng không nói thành lời, cuối cùng do quá bi thương, ông hôn mê bất tỉnh.

Hồ Vạn Khuê vội vàng đút cho ông một viên thuốc, rồi liên tục gọi tên ông, mãi mới đánh thức được Tiêu Bách Đạo.

Lúc này, một trưởng lão của Ngự Thú Môn nói: “Tiêu chưởng môn, ngài đừng quá lo lắng, ban nãy ta đã đi kiểm tra, phát hiện hồn đăng của Hình Vu vẫn còn sáng. Điều này chứng tỏ Quân Văn và Phượng Khê cũng không sao.”

Tiêu Bách Đạo đột nhiên siết chặt quần áo của trưởng lão nọ: “Lời ngươi nói là thật ư?”

Trưởng lão vội gật đầu: “Thật mà, thật mà!”

Tiêu Bách Đạo buông ông ta ra, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi mới liên lạc với người của tông môn mình.

Nghe người tông môn mình báo lại rằng hồn đăng của Phượng Khê và Quân Văn vẫn sáng, ông phun ra một ngụm m.á.u, lại lần nữa ngất đi.

Mấy người Hồ Vạn Khuê cảm động không thôi.

Người ta thường nói người tu chân bạc tình, nhưng rõ ràng Tiêu Bách Đạo là ngoại lệ.

Thật ra Hồ Vạn Khuê cũng không tốt hơn Tiêu Bách Đạo là bao, trong lòng ông ta đau đớn từng cơn.

Chẳng qua thân là chưởng môn, giờ đây Ngự Thú Môn lại đang rối ren, hỗn loạn, ông ta phải đứng ra chống đỡ.

Sau khi đích thân sắp xếp cho Tiêu Bách Đạo, Hồ Vạn Khuê đích thân điều tra nguyên nhân sự việc.

Cuối cùng phát hiện ra, kẻ đầu sỏ của chuyện này là Già Thiên Cuồng Hống.

Chính nó đã sai con Hạc cánh dài kia dọa Phượng Khê.

Con Hạc cánh dài kia không ngã xuống, bởi sau khi Quân Văn túm Phượng Khê lên phi kiếm của mình, nó sợ bị phạt nên đã bay đi trốn rồi.

Hồ Vạn Khuê tức điên lên!

Uổng công ngày thường ông ta luôn miệng khen Già Thiên Cuồng Hống nhà mình đáng tin hơn Kim Mao Toan Nghê. Chẳng ngờ giờ đây nó lại gây ra họa lớn, khiến ông ta tái mét mặt mày.

Ông ta tới tìm Tiêu Bách Đạo, giải thích: “Lão Tiêu, việc này do Già Thiên Cuồng Hống gây ra, ta tuyệt đối không che chở cho nó. Dẫu nó có là thần thú trấn phái, thì nên phạt thế nào, cứ phạt như thế.”

“Chẳng qua, việc cấp bách nhất lúc này là nghĩ cách cứu người, chờ mấy đứa nhóc bình an quay về, rồi dạy dỗ Già Thiên Cuồng Hống cũng không muộn.”

Tiêu Bách Đạo cũng biết bây giờ không phải lúc để so đo, nhưng, cứu thế nào?

Hồ Vạn Khuê cũng xoắn xuýt vấn đề này.

Nói thật lòng thì, bây giờ ông ta vẫn không hiểu vì sao mấy đứa Phượng Khê vẫn còn sống?

Đó chính là địa hỏa đấy!

Dẫu có là tu sĩ Hóa Thần, thì cùng lắm cũng chỉ có thể kiên trì một khắc mà thôi.

---

Lúc này, ba đồ đệ mà họ nhớ thương đang ăn thịt nướng.

Thịt nướng bằng địa hỏa.

Hương thơm nức mũi.

Hình Vu dùng tay áo lau dầu trên khóe miệng, giọng nói ồm ồm không rõ: “Tiểu sư muội, thịt nướng này thơm quá!”

Quân Văn nhìn gã bằng ánh mắt ghét bỏ: “Mang ngươi đi nướng chắc còn thơm hơn ấy chứ.”

Hình Vu trợn trắng mắt, nhìn chim béo đang nằm thẳng đơ cạnh Phượng Khê, gã nói: “Tiểu sư muội, không ngờ con chim béo này lại là Phượng Hoàng nhỏ. Lần này may mà có nó, nếu không chúng ta đã c.h.ế.t thẳng cẳng rồi.”

Đúng vậy, sở dĩ mấy người Phượng Khê đại nạn không c.h.ế.t, là nhờ chim béo.

Chim béo là Phượng Hoàng, lấy lửa làm thức ăn, nên tất nhiên cũng có thể cắn nuốt địa hỏa.

Chẳng qua, nó rất ghét bỏ.

Bởi địa hỏa quá khó ăn.

Trong khoảnh khắc mấy người Phượng Khê rơi xuống, chim béo cắn nuốt một phần địa hỏa.

Cùng lúc đó, Phượng Khê nhanh tay ném rất nhiều tảng băng mà nàng lấy từ vùng Cực Băng ra, mới may mắn giữ được tính mạng.

Lúc này, họ đang ngồi trên đỉnh một ngọn núi do băng tạo thành.

Băng tan chảy với tốc độ nhanh chóng, sợ rằng cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.

Mà bụng chim béo cũng đã căng tròn như quả bóng, trong thời gian ngắn, e rằng không thể cắn nuốt thêm địa hỏa nữa.

Phượng Khê có hơi hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp phải chuyện này, nàng đã nhặt thêm vài tảng băng nữa rồi.

Chuyện này dạy cho nàng một bài học: về sau phải tích trữ thêm nhiều vật tư hơn!

Biết đâu, tới một thời điểm nào đó, chúng sẽ phát huy tác dụng thì sao!

Chẳng qua chuyện quan trọng nhất lúc này, là làm thế nào để rời khỏi đây?

Trừ khu vực nhỏ chỗ họ đang ngồi, những khu vực khác toàn là địa hỏa, không có lấy một chỗ để đặt chân.

Nếu không mau chóng nghĩ cách, đoán chừng sau khi núi băng này tan ra, họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị… hỏa táng.

Sau khi ăn nốt miếng thịt nướng cuối cùng, Hình Vu nói: “Tiểu sư muội, nếu không nghĩ ra cách thì thôi, c.h.ế.t thì c.h.ế.t. Có thể c.h.ế.t cùng ngươi, ta cũng coi như c.h.ế.t có ý nghĩa!”

Quân Văn lườm hắn: “Nhưng nếu c.h.ế.t cùng ngươi, ta c.h.ế.t không được nhắm mắt!”

Hình Vu: “…”

Phượng Khê cau mày hỏi Hình Vu: “Không phải huynh nói địa hỏa ở phòng luyện đan được vận chuyển từ bên ngoài về ư? Sao ở đây lại có địa hỏa?”

Hình Vu cười khổ đáp: “Ta cũng vừa biết ở đây có địa hỏa, đoán chừng sư phụ ta và các trưởng lão cũng không biết chuyện này. Nếu biết thì Ngự Thú Môn bọn ta đã sớm dọn đi rồi.”

“Ta cứ thắc mắc mãi sao mấy năm nay càng ngày càng nóng, hóa ra là do địa hỏa này.”

Phượng Khê vắt nát óc cũng chẳng thể nghĩ ra, vì sao đang êm đang đẹp, lòng đất phía dưới Ngự Thú Môn lại đột nhiên có địa hỏa?

Mấy năm gần đây đâu xảy ra động đất, sóng thần gì đâu? Theo lý thì chuyện này không thể xảy ra mới đúng.

Lúc này, Quân Văn đột nhiên thở dài: “Nếu chúng ta có Tích Hỏa Châu thì tốt. Có nó, chúng ta sẽ có thể hành động tự nhiên trong địa hỏa.”

“Ngũ sư huyh, Tích Hỏa Châu mà huynh nói là gì thế?”

Quân Văn lại thở dài: “Ta cũng chỉ đọc được trong một cuốn tạp thư thôi. Nghe nói, trong địa hỏa có một loại yêu thú tên là Thôn Hỏa Hưu, thường lấy dung nham làm thức ăn. Mỗi lần ăn dung nham, nó đều sẽ chảy ra một giọt nước mắt đỏ như m.á.u. Số ít những giọt nước mắt đó sẽ biến thành Tích Hỏa Châu.”

“Nghe đồn chỉ cần mang Tích Hỏa Châu theo người, là sẽ không sợ địa hỏa, thậm chí dùng tay không hái hỏa tủy, cũng sẽ bình yên vô sự.”

“Chẳng qua phần lớn nội dung trong tạp thư đều là bịa đặt, không đáng tin cho lắm.”

Hình Vu cũng nói: “Ta cũng đọc cuốn tạp thư đó rồi, nhưng sư phụ ta nói đó là do tác giả bịa ra thôi… Nhỉ?”

Sở dĩ Hình Vu nói thêm chữ “nhỉ”, là vì gã nhìn thấy ở nơi xa, có một con yêu thú đỏ rực đột nhiên ló đầu ra khỏi địa hỏa.

Nó đang cắn nuốt dung nham.

Vừa ăn, vừa chảy ra những giọt nước mắt đỏ như m.á.u.

Đây có phải là… ăn ngon phát khóc trong truyền thuyết không?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 111: Chương 111



Đôi mắt ba người Phượng Khê lập tức sáng rực lên!

Không ngờ trên đời này thật sự có Thôn Hỏa Hưu!

Lúc này, Thôn Hỏa Hưu cũng phát hiện ra họ, nhưng nó vờ như không thấy.

Nó chỉ có hứng thú với nham thạch, chứ không có hứng thú với thịt.

Sống c.h.ế.t của những người này, càng chẳng có quan hệ gì với nó.

Đầu óc Phượng Khê nhanh chóng hoạt động, cô tập hợp tất cả các dấu hiệu lại, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.

Địa hỏa có ở khắp mọi nơi, chẳng qua phần lớn đều nằm sâu dưới lòng đất, chỉ có một lượng nhỏ phun trào khỏi mặt đất, được tu sĩ thu thập về để luyện đan.

Thế nên, việc lòng đất phía dưới Ngự Thú Môn có địa hỏa cũng không phải chuyện quá ngạc nhiên.

Chẳng qua, trước kia địa hỏa vốn nằm ở tầng sâu, giờ đây có lẽ do Thôn Hỏa Hưu đã đào ra một đường hầm, nên mới dẫn địa hỏa lên tầng nông.

Dần dà, đã hình thành vùng địa hỏa rộng lớn thế này.

Vì vậy, con Thôn Hỏa Hưu kia chính là kẻ đầu sỏ.

Nhưng bây giờ không phải lúc so đo mấy chuyện này, nếu họ muốn sống, thì phải trông chờ vào con Thôn Hỏa Hưu kia.

Khổ nỗi nhìn thái độ hiện tại của nó, dẫu có cầu xin thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhất định phải tìm ra lối tắt.

Vì thế, Phượng Khê ra hiệu cho Quân Văn và Hình Vu đừng nói chuyện, cũng đừng nhìn con Thôn Hỏa Hưu kia.

Còn nàng thì lấy ra một cái gậy gỗ, buộc dây thừng vào đầu gậy, rồi bắt đầu câu cá.

Vừa câu, nàng vừa ngâm nga hát, dáng vẻ cực kỳ thảnh thơi.

Thôn Hỏa Hưu cố kiềm chế lắm rồi, nhưng vẫn không nhịn được ngước mắt nhìn nàng vài lần.

Sau đó, nó nhìn thấy một con cá đỏ rực nằm bên chân Phượng Khê.

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Không thể nào!

Sao trong địa hỏa lại có cá?

Chắc chắn là nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra!

Nó không ăn dung nham nữa, mà mở to mắt, nhìn chằm chằm cần câu của Phượng Khê.

Hừ!

Nó nhất định phải vạch trần nàng.

Lúc này Phượng Khê không hát nữa, mà bắt đầu tán phét với hai người Hình Vu.

“Hình Vu sư huynh, huynh nói xem, nếu chúng ta c.h.ế.t ở đây, liệu Ngự Thú Môn của các huynh có chuyển nhà không?”

Hình Vu: “… Hả? Có chứ! Chắc chắn phải chuyển rồi.”

“Con mẹ nó, làm gì có ai muốn sống ngay trên chốc địa hỏa. Chưa biết chừng người trong tông môn đang thu dọn đồ đạc rồi ấy chứ.”

Phượng Khê gật đầu: “Cũng đúng. Nếu lòng đất phía dưới Huyền Thiên Tông bọn muội đột nhiên xuất hiện địa hỏa, chắc chắn Huyền Thiên Tông cũng sẽ chuyển đi.”

“Một khi Ngự Thú Môn các huynh chuyển đi, tin tức nơi này có địa hỏa sẽ lập tức lan truyền. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều tu sĩ tới đây thu thập địa hỏa, chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm cho xem! Mà chỗ đông người thì khó giữ được bí mật lắm.”

Ngày thường đầu óc của hai con hàng Hình Vu và Quân Văn không được thông minh cho lắm, nhưng thần kỳ là họ luôn có thể nhạy bén cảm nhận được ý đồ của Phượng Khê.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi Phượng Khê vừa dứt lời, Quân Văn đã lập tức nói ngay: “Đó là điều chắc chắn rồi. Tuy chúng ta sợ địa hỏa, nhưng ta nghe nói, tu sĩ Hóa Thần có thể kiên trì chừng một khắc đó. Hơn nữa ở phía Nam Vực còn có linh bảo tránh hỏa, giúp tu sĩ đi lại tự nhiên trong địa hỏa. Tới khi đó, đừng nói là bắt yêu thú, sợ rằng đến một cây kim cũng không bỏ sót ấy chứ.”

Phượng Khê cười: “Đâu cần nhắc đến Nam Vực xa xôi. Chẳng phải Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông đã nhận được bảo vật của Vân Tiêu Tông đấy ư? Trong đó có một bộ bảo giáp không sợ nước, không sợ lửa. Đừng nói là địa hỏa, dẫu có là hỏa tủy cũng chẳng thể ảnh hưởng tới nó.”

“Mà Thẩm Chỉ Lan còn có sở thích bắt một vài loài yêu thú hiếm lạ về để giải phẫu, lột da, rút gân, lấy m.á.u, cắt thịt... nữa chứ.”

Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Thôn Hỏa Hưu cảm thấy lạnh sống lưng.

Lời ba Nhân tộc kia nói có phải sự thật không?

Họ c.h.ế.t ở đây, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng tới vậy ư?

Lúc này, Phượng Khê vẫy tay với nó: “Con mèo nuốt lửa kia ơi, lại đây ta bảo!”

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Thôi bỏ đi, nó không thèm chấp kẻ thất học.

Chắc chắn nàng không biết chữ “Hưu” viết như thế nào!

Thôn Hỏa Hưu mang theo vài phần cảnh giác, chậm rãi tiến gần về phía Phượng Khê.

Thật ra nó cũng không sợ mấy người Phượng Khê động tay động chân với nó. Không nói cái khác, toàn thân nó đều bị địa hỏa bao quanh, họ vốn không thể chạm vào nó.

Phượng Khê híp mắt đánh giá nó một lát, rồi nói: “Con mèo nuốt lửa này trông cũng cao lớn, oai phong đấy nhỉ?”

Thôn Hỏa Hưu khẽ hừ lạnh một tiếng, nó thầm nghĩ: chuyện này còn cần nàng nói ư?

Sau đó, nó khẽ rũ bộ lông dài trên người.

Phượng Khê nói tiếp: “Có phải ban nãy ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện không? Nếu ngươi đã nghe được, thì ta cũng không giấu diếm nữa.”

“Nếu bọn ta c.h.ế.t ở đây, ngươi chắc chắn sẽ bị Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông rút gân, lột da, lấy m.á.u, cắt thịt… Thế nên, vì sự an toàn của ngươi, ngươi hãy đưa bọn ta mấy trăm viên Tích Hỏa Châu đi!”

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Tạm không bàn đến chuyện lời nàng nói là thật hay giả, nhưng nàng vừa mở miệng đã đòi mấy trăm viên Tích Hỏa Châu, sao nàng có thể mặt dày tới mức đó nhỉ?

Hơn nữa, Thẩm Chỉ Lan gì đó thật sự có thể đi lại tự nhiên trong địa hỏa ư?

Trong lúc đó nghĩ ngợi, Phượng Khê nói tiếp: “Dù cho ngươi không sợ Thẩm Chỉ Lan, thì cũng nên suy xét đến con Phượng Hoàng nhỏ kia.”

“Nếu ngươi không đồng ý với ta, ta sẽ lập tức bóp c.h.ế.t nó, để nó niết bàn. Một khi nó niết bàn, toàn bộ địa hỏa nơi này sẽ bị nó hập thụ, ngươi sẽ biến thành mèo hoang không nhà để về.”

Chim béo nằm thẳng cẳng trên mặt đất: “…”

Mẫu thân hư quá đi mất!

Nhưng nó thích lắm!

Khó trách tính cách nó nổi loạn như thế, chắc chắn là mẫu thân báo mộng dạy nó!

Nó quả là đứa con được mẫu thân yêu nhất!

Còn đồ con lừa kia chẳng là cái thá gì cả!

Thôn Hỏa Hưu bị Phượng Khê dọa sợ.

Nhất là khi Phượng Khê nói Phượng Hoàng niết bàn.

Lỡ kẻ loài người này thật sự bóp c.h.ế.t Phượng Hoàng nhỏ, vậy chắc chắn Phượng Hoàng sẽ niết bàn, nó sẽ gặp xui xẻo!

Phượng Khê vẫn luôn quan sát sự thay đổi trong mắt nó, thấy mắt nó lộ ra vẻ sợ sệt, nàng lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Nếu ngươi tặng Tích Hỏa Châu cho bọn ta, những chuyện xui xẻo đó sẽ không xảy ra.”

“Chẳng qua, chuyện địa hỏa chắc chắn không thể giấu được, ngươi không thể ở lại đây nữa. Con người ta khá lương thiện, thế nên ta sẽ giúp ngươi chọn một địa điểm mà không ai biết, để ngươi được sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.”

Thôn Hỏa Hưu trợn tròn mắt, nhìn Phượng Khê với vẻ nửa tin nửa ngờ.

Nàng thật sự tốt bụng đến vậy ư?

Phượng Khê vươn ngón tay chỉ Phượng Hoàng nhỏ: “Ngươi không tin ta cũng được thôi, nhưng ít ra cũng phải tin vào ánh mắt của nó chứ nhỉ? Nó sẽ lựa chọn một người mặt dày, vô liêm sỉ, luôn miệng dối trá làm chủ nhân ư?”

Thôn Hỏa Hưu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng. Phượng Hoàng là chim thần, chủ nhân mà nó lựa chọn, chắc chắn không phải người xấu.

Nhưng, cứ thế mà đi với nàng ư?

Nó cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó, nhưng nếu hỏi nó là sai ở đâu, thì nó lại không trả lời được.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 112: Chương 112



Phượng Khê có hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi. Cứ làm như ta muốn đưa ngươi theo lắm vậy. Ngươi đưa Tích Hỏa Châu cho ta trước đi đã, rồi chậm rãi nghĩ kỹ cũng được.”

Hiện tại tư duy của Thôn Hỏa Hưu đã hoàn toàn bị Phượng Khê dẫn dắt, nên chẳng cảm thấy chỗ nào không ổn. Nó lập tức mở không gian trữ vật tự thân ra, lấy ba viên Tích Hỏa Châu đưa cho Phượng Khê.

Phượng Khê giữ cho bản thân một viên, hai viên còn lại thì chia cho Quân Văn và Hình Vu.

Hai con hàng này ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa.

Thành công rồi ư?

Chỉ thế thôi mà đã thành công rồi á?

Tích Hỏa Châu thật sự rất thần kỳ, vừa cầm vào tay, cảm giác nóng rát khó chịu do bị địa hỏa thiêu đốt ban nãy lập tức biến mất.

Quân Văn véo bắp tay Hình Vu, Hình Vu đau đến độ hét lên một tiếng.

“Ngươi véo ta làm gì?”

Quân Văn nhìn Tích Hỏa Châu trong tay với vẻ mặt phấn khích: “Để xem có phải đang nằm mơ không.”

Hình Vu: “…”

Đúng là đồ thần kinh.

Nhưng gã lười chấp nhặt với Quân Văn, bởi lúc này gã cũng đang mừng như điên đây.

Vốn tưởng lần này chắc chắn sẽ phải c.h.ế.t, chẳng ngờ lại tìm được đường sống.

Tiểu sư muội thật sự không phải người mà!

Chỉ nói vài câu đã lừa được Tích Hỏa Châu trong truyền thuyết vào tay, đây là chuyện mà con người có thể làm được ư?

Hình Vu thử dí vạt áo vào địa hỏa, nhưng vạt áo vẫn nguyên vẹn, chẳng mảy may bị ảnh hưởng.

Phượng Khê cất những tảng băng còn thừa vào nhẫn trữ vật, rồi mới tung người nhảy xuống địa hỏa.

Nàng nhìn Thôn Hỏa Hưu: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Đi theo bọn ta hay ở lại nơi này?”

Thôn Hỏa Hưu nghĩ đi nghĩ lại, nó cảm thấy trực giác của mình đáng tin hơn, nên lắc đầu tỏ vẻ không đi cùng nàng.

Phượng Khê cười: “Ngươi rảnh rỗi đào hang lung tung, dẫn địa hỏa lên tầng nông, hại ba bọn ta suýt thì hóa thành tro bụi, hại Ngự Thú Môn thấp thỏm lo âu. Ấy thế mà ngươi chẳng có lấy một câu xin lỗi nào là sao?”

Thôn Hỏa Hưu cảm thấy tai mình có vấn đề.

Nha đầu loài người này đang trách nó đấy ư?

Quả là to gan!

Nó lập tức phun một ngụm lửa về phía Phượng Khê.

Phượng Khê chẳng thèm trốn, thậm chí còn lao qua địa hỏa, đ.ấ.m thẳng một quyền vào đầu nó.

Thôn Hỏa Hưu bị đánh tới độ đầu óc ong ong.

Bình thường nó không có thiên địch, trừ phun lửa ra, thì nó chẳng còn bản lĩnh gì nữa.

Đúng là một “bình hoa” chính hiệu.

Thế nên không cần nghĩ cũng biết nó bị Phượng Khê đánh thảm đến mức nào.

Phượng Khê vừa đánh vừa mắng: “Ta cho ngươi khoe khoang này! Cho ngươi vờ vịt này! Ta bảo ngươi đi theo, thế mà ngươi còn dám không đồng ý? Mới cho tí thể diện mà đã hếch mặt lên tận trời rồi!”

Nước mắt Thôn Hỏa Hưu chảy ròng ròng.

Nó khóc lóc gật đầu, đồng ý đi theo Phượng Khê.

Không đi không được, nếu bị đánh tiếp, thì nó sẽ biến thành t.h.i t.h.ể mất thôi.

Phượng Khê bắt đầu tiến hành ký khế ước với nó.

Khế thành, Quả cầu đen lập tức nhảy ra giáo dục tư tưởng cho nó: “Đồ vô dụng trừ phun hỏa ra thì chẳng làm được cái gì sất. Chỉ có chủ nhân của ta lương thiện, tốt bụng nên mới chịu nhận ngươi thôi, nếu không với loại phế vật không có năng lực sinh tồn như ngươi, sợ rằng ngươi còn chẳng sống đến lúc mặt trời ngày mai ló rạng ấy chứ.”

Thấy Thôn Hỏa Hưu bị “đòn tâm lý” của bản thân đánh tới độ toàn thân ủ rũ, trong lòng quả cầu đen cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Quả nhiên, sự vui sướng của bản thân phải được thành lập trên sự đau khổ của ngươi khác.

Chim béo cũng mắng quả cầu đen chẳng kiêng nể: “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi làm trò ngu ngốc, thì chủ nhân của ta đã không rơi xuống đây rồi! Đoán chừng bây giờ ngoại công đang khóc đau lòng lắm cho xem! Nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ mổ c.h.ế.t ngươi!”

Thật ra con hàng này đang giận chó đánh mèo.

Bởi lúc này đây, nó đang cảm thấy khó chịu vì cái bụng căng phồng địa hỏa.

Nghe chim béo nhắc đến Tiêu Bách Đạo, trong lòng Phượng Khê lập tức trầm xuống. Đúng vậy, sợ rằng lúc này sư phụ đang sốt ruột lắm đây.

Vẫn nên mau chóng nghĩ cách ra ngoài thì hơn.

Vì thế, nàng hỏi Thôn Hỏa Hưu: “Làm thế nào mới có thể ra ngoài?”

Trong thần thức của nàng vang lên giọng nói nửa sống nửa c.h.ế.t của Thôn Hỏa Hưu: “Vài hôm trước trong lúc chơi đùa, ta đã vô tình đào thông ống dẫn địa hỏa ở phòng luyện đan của Ngự Thú Môn, các ngươi có thể bò từ đó ra ngoài.”

Hình Vu: “… Khó trách các trưởng lão ở phòng luyện đan khen địa hỏa lần này có chất lượng tốt, đốt vài tháng rồi mà vẫn chưa hết!”

Phượng Khê: “…”

Ít ra con Thôn Hỏa Hưu này cũng làm được một chuyện tốt.

Nàng lập tức sai Thôn Hỏa Hưu đi trước dẫn đường, sau khi rẽ trái, rẽ phải, họ nhìn thấy một chiếc bình lớn được chế tạo từ chất liệu đặc thù, chỗ miệng bình có một ống dẫn thông lên phía trên.

Dưới đáy bình có một lỗ thủng rất lớn, không cần nói cũng biết là do Thôn Hỏa Hưu làm ra.

Ba người Phượng Khê chui vào bình, bò theo đường ống tiến lên trên.

Đoạn đầu khá ổn vì thành ống khá dày, nhưng đoạn sau thì thành ống rất mỏng.

Chẳng qua nơi này cách mặt đất rất gần, mấy người Phượng Khê vừa bò vừa đào.

Vài luyện đan sư trong phòng luyện đan đang bàn tán về chuyện của ba người Phượng Khê.

“Ôi, tuy hồn đăng của ba đứa nó vẫn còn sáng, nhưng ta vẫn cảm thấy lành ít dữ nhiều.”

“Nghe nói trong khe hở kia đỏ rực, toàn là địa hỏa. Đừng nói ba đứa nó, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng khó mà chịu được.”

“Đúng đó, đoán chừng chẳng bao lâu nữa sẽ truyền ra tin dữ thôi. Quá thê thảm!”

“Chẳng ai ngờ cưỡi trên lưng hạc rồi mà vẫn có thể xảy ra chuyện? Lần này thần thú trấn phái gây họa lớn rồi!”

“Tiếc là chúng ta chỉ có thể lo lắng suông chứ chẳng giúp ích được gì. Thôi thì đành trông chờ vào kỳ tích chứ biết sao giờ.”

“...”

Trong lúc họ đang trò chuyện hăng say, dưới chân đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.

Đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó hét toáng lên, chạy ào ra ngoài.

“Địa hỏa! Chắc chắn là địa hỏa! Chắc chắn địa hỏa đã lan đến phía dưới phòng luyện đan rồi!”

“Mau chạy đi! Địa hỏa phun trào!”

“...”

Chỉ trong chớp mắt, trong phòng luyện đan chẳng còn lấy một bóng người.

Không chỉ phòng luyện đan, mà rất nhiều đệ tử bên ngoài nghe tiếng đều ngự kiếm bỏ chạy.

Sợ chạy chậm thì sẽ bị địa hỏa cắn nuốt.

Vì thế, chờ tới khi ba người Phượng Khê chui ra khỏi mặt đất, thì chẳng nhìn thấy ai cả.

Vẻ mặt Hình Vu ngơ ngác: “Tiểu sư muội, ngươi nói xem, có khi nào Ngự Thú Môn bọn ta thật sự chuyển đi rồi không?”

Phượng Khê không để ý tới gã, mà gửi tin cho Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ ơi, bọn con đang ở phòng luyện đan, sư phụ ở đâu thế? Để con đi tìm ngài.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 113: Chương 113



Lúc này Tiêu Bách Đạo đang cùng mấy người Hồ Vạn Khuê bàn bạc cách cứu người. Tiếc là bàn tới bàn lui, vẫn chẳng bàn ra cách nào cả.

Ngay khi ông vò đầu bứt tai, thì nhận được tin nhắn của Phượng Khê.

Ông kích động tới độ vành mắt đỏ hoe.

Lập tức túm Hồ Vạn Khuê, chạy ngay đến phòng luyện đan.

Hồ Vạn Khuê cũng phấn khích không kém.

Tốt quá rồi, tiểu đồ đệ của ông ta bình an vô sự.

Về sau gã muốn ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng cũng mặc gã, chỉ cần bình an là tốt rồi.

---

Khi nhìn thấy Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê ngẩn người.

Chỉ chưa đến một ngày, mà Tiêu Bách Đạo đã tiều tụy chẳng ra hình người, sắc mặt ông tái nhợt như người c.h.ế.t.

Chóp mũi Phượng Khê chua xót, nước mắt lập tức chảy ròng: “Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, đã để ngài lo lắng rồi!”

Vành mắt Quân Văn cũng đỏ hoe.

Tiêu Bách Đạo chỉ luôn miệng nói: “Không sao là tốt, không sao là tốt!”

Bên kia, Hồ Vạn Khuê và Hình Vu cũng bật khóc tại chỗ.

Họ vui vì đại nạn không c.h.ế.t, vui vì còn được gặp lại nhau.

Sau khi cố ổn định tâm trạng, Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê bèn hỏi thăm những chuyện ba người Phượng Khê đã trải qua.

Hình Vu và Quân Văn tự giác ngậm chặt miệng, những chuyện kiểu này vẫn nên giao cho tiểu sư muội giải thích thì hơn.

Phượng Khê đáp với giọng điệu cực kỳ sinh động: “Khi vừa ngã xuống, con đã lập tức nhớ tới những tảng băng lấy từ vùng Cực Băng, bèn lấy ra toàn bộ…”

Hồ Vạn Khuê chen ngang hỏi: “Tiểu Khê, lúc ấy ta nhìn thoáng qua khe hở, thấy bên trong tràn ngập địa hỏa. Sợ rằng tảng băng trong nhẫn trữ vật của con vừa rơi xuống, đã bốc thành hơi nước ấy chứ!”

Phượng Khê cười đáp: “Hồ sư thúc, sở dĩ ngài nói vậy, là vì chưa biết trong nhẫn trữ vật của con có bao nhiêu tảng băng. Nói thế này nhé, số băng con có, đủ tạo thành một núi băng nhỏ.”

Hồ Vạn Khuê: “…” Cứ coi như vừa rồi ông ta chưa hỏi gì đi!

Không nói những chuyện khác, chỉ riêng cái tính “nhổ sạch lông dê” này thì giống hệt sư phụ nàng!

Phượng Khê tiếp tục kể, những lời nàng kể đều là tình hình thực tế, chẳng qua nàng đã giấu nhẹm chuyện chim béo là Phượng Hoàng.

Không phải nàng đề phòng Tiêu Bách Đạo, mà lo có càng nhiều người biết thì bí mật càng khó giữ, từ đó kéo thêm cả đống rắc rối. Sau này nàng sẽ tìm cơ hội, lén kể với ông sau.

Sau khi Phượng Khê kể xong, hiện trường chìm vào yên lặng.

Ba người họ chẳng những gặp nạn không c.h.ế.t, mà còn lấy được Tích Hỏa Châu trong truyền thuyết?

Phượng Khê còn ký khế ước với Thôn Hỏa Hưu?

Đây có phải sự thật không thế?

Phượng Khê bảo mọi người tản ra, để lộ một khoảng đất trống, rồi thả Thôn Hỏa Hưu ra ngoài.

Thôn Hỏa Hưu đã sớm tích một bụng lửa giận, nhưng nó không giám trút lên Phượng Khê, cũng không giám trút lên quả cầu đen và chim béo, bây giờ cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận.

Nó vừa gào thét, vừa phun lửa, dáng vẻ ngầu lòi đắc ý không thôi.

Sau đó, nó bị Phượng Khê đá cho ngã ngửa.

Hiện trường chìm vào im lặng.

Đôi mắt mọi người suýt lồi ra đến nơi.

Không ngờ lại là Thôn Hỏa Hưu thật!

Những lời Phượng Khê nói đều là sự thật!

Phượng Khê thu Thôn Hỏa Hưu vào túi đựng linh thú, rồi nói với Hồ Vạn Khuê: “Hồ sư thúc, mấy ngày trước Thôn Hỏa Hưu đã đào thủng đáy bình đựng địa hỏa ở phòng luyện đan rồi. Nói cách khác, giờ đây dưới chân chúng ta toàn là địa hỏa. Mọi người vẫn nên mau chóng nghĩ cách thì hơn, nếu không Ngự Thú Môn sẽ biến thành BBQ Môn đấy!”

Đầu Hồ Vạn Khuê phình to ra!

Ông ta vội vàng triệu tập các “lãnh đạo cấp cao” trong tông môn tới bàn chuyện, ba thầy trò Tiêu Bách Đạo cũng có mặt.

Thôn Hỏa Hưu trong túi đựng linh thú hỏi Phượng Khê với giọng điệu nghi hoặc: “Họ nói tới nói lui, chốt lại là không muốn địa hỏa chứ gì? Chỉ cần dẫn đi là được mà!”

“Đầu tiên lấp kín mấy cái hang kia, sau đó ta đào thêm mấy cái hang khác, địa hỏa tự nhiên sẽ bị dẫn tới nơi khác thôi.”

Phượng Khê truyền lại lời của Thôn Hỏa Hưu cho mọi người nghe.

Mọi người: “…”

Sau đó, trọng trách lấp hang được giao cho ba người Phượng Khê.

Do con hàng Phượng Khê sợ có kẻ ngấp nghé Tích Châu Hỏa của mình, nên nói dối là Tích Châu Hỏa chỉ có thể nhận chủ một lần, không thể đổi chủ. Mà chỉ khi ở trong tay chủ nhân, Tích Hỏa Châu mới phát huy tác dụng.

Thành công tự đào hố chôn mình.

Ba kẻ xui xẻo chỉ đành chịu thương chịu khó lấp hang.

Cũng may lượng công việc cũng không quá lớn, chỉ tốn chừng nửa ngày đã làm xong.

Việc còn lại là xử lý địa hỏa ở tầng nông.

Việc này cũng không quá khó, chỉ cần đào hố dẫn địa hỏa ra, để người của Ngự Thú Môn nghĩ cách dập tắt là được.

Phượng Khê còn tìm Hồ Vạn Khuê mượn một chiếc bình lớn để đựng dung nham, cất làm lương thực dự trữ cho Thôn Hỏa Hưu.

Sau khi xử lý xong tất cả những chuyện vặt vãnh này, thì cũng đã đến lúc tính sổ.

Con hạc cánh dài xui xẻo và Già Thiên Cuồng Hống bị đưa tới quảng trường Ngự Thú Môn.

Những lời Hồ Vạn Khuê nói trước đó đều là lời nói thật lòng, dù Già Thiên Cuồng Hống là thần thú trấn phái, ông ta cũng không có ý định bao che cho nó.

Gây ra tai họa lớn bậc này, phải để nó nhớ lâu một chút mới được.

“Lão Tiêu, ngươi xem nên xử phạt chúng nó ra sao?”

Tiêu Bách Đạo chỉ hận không thể một chưởng tát c.h.ế.t Già Thiên Cuồng Hống, may mà hai đồ đệ của ông tốt số, nếu không lần này đã lành ít dữ nhiều rồi.

Chẳng qua, ông vẫn giao quyền quyết định cho Phượng Khê.

“Tiểu Khê, con quyết định đi.”

Phượng Khê suy nghĩ một lát rồi nói với Hồ Vạn Khuê: “Hồ sư thúc, tuy hạc cánh dài bị Già Thiên Cuồng Hống ép buộc, nhưng bị ép buộc không có nghĩa là nó vô tội. g.i.ế.t thịt…”

Hạc cánh dài bị dọa đến độ chân cẳng mềm oặt.

Kết quả, Phượng Khê nói: “g.i.ế.t thịt thì hơi đáng tiếc, chi bằng để nó chơi với con mèo lớn của con vậy.”

Dứt lời, nàng thả Thôn Hỏa Hưu ra.

Đôi mắt to tròn của Thôn Hỏa Hưu lâp tức sáng rực lên.

Từ khi bắt đầu có ký ức đến nay, nó vẫn luôn sống trong địa hỏa, làm gì có cơ hội nhìn thấy sinh vật sống.

Mà con chim lớn kia, thoạt trông rất thú vị!

Quảng trường mở cấm chế, nên hạc cánh dài không thể bay lên, chỉ có thể liều mạng chạy thật nhanh để né tránh Thôn Hỏa Hưu.

Khổ nỗi lông nó quá dài, chẳng bao lâu sau đã bị Thôn Hỏa Hưu đốt cháy rụi.

Trên quảng trường tràn ngập mùi cháy khét và tiếng kêu gào thảm thiết của Hạc cánh dài.

Phượng Khê khẽ hít một hơi thật sâu: “Hồ sư thúc, ngài có muốn ăn hạc nướng không ạ?”

Hồ Vạn Khuê: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 114: Chương 114



Lúc này, Già Thiên Cuồng Hống cả giận quát: “Họa đứa nào gây ra đứa đó gánh. Nó làm vậy là do bị ta ép, ngươi thả nó ra, muốn trút giận thì trút lên ta đây này!”

Phượng Khê cười phì thành tiếng: “Ồ, không ngờ ngươi cũng khá có trách nhiệm đấy nhỉ? Nhưng tiếc là có trách nhiệm chẳng đúng thời điểm gì cả.”

“Lúc ba bọn ta rơi xuống địa hỏa, chẳng thấy ngươi ló mặt ra, bây giờ mọi chuyện ổn thỏa hết rồi lại nhảy ra đòi làm anh hùng? Đừng tưởng ta không biết ngươi ỷ vào thân phận thần thú trấn phái của ngươi, cảm thấy ta sẽ không thật sự làm gì ngươi chứ gì?”

“Lúc trước ngươi còn chê cười Kim Mao Toan Nghê bị tụt giảm tu vi. Chậc chậc, ngươi thì giữ được tu vi đó, nhưng không giữ được đầu óc.”

“Dù không có chuyện địa hỏa, hành động của ngươi cũng đã tát thẳng mặt người của Ngự Thú Môn các ngươi rồi. Ngay cả linh cầm làm phương tiện di chuyển mà Ngự Thú Môn còn chẳng khống chế được, thì lấy tư cách gì mà tuyên bố là tông môn ngự thú đệ nhất vùng Bắc Vực này?”

“Thần thú trấn phái ư? Ngươi tự nhìn nhận lại xem bản thân có xứng với bốn chữ này không? Ta thấy ngươi là con sâu làm rầu nồi canh thì có!”

“Sao? Ngươi vẫn không phục á? Ta nói ngươi nghe, nếu ba bọn ta đều c.h.ế.t trong địa hỏa, chắc chắn quan hệ giữa Huyền Thiên Tông và Ngự Thú Môn sẽ trở nên rạn nứt, thậm chí còn xảy ra tranh chấp. Một khi hai tông môn trở mặt, Ma tộc sẽ nhân cơ hội làm loạn, đến khi đó khắp nơi vang lên tiếng oán than, sinh linh đồ thán.”

“Ngươi không chỉ là con sâu làm rầu nồi canh của Ngự Thú Môn, mà còn là tội đồ của toàn Nhân tộc khu Bắc Vực. Nếu ta là ngươi, ta đã chẳng có mặt mũi đâu mà sống tiếp, đã sớm lấy cái c.h.ế.t để tạ tội rồi…”

Già Thiên Cuồng Hống bị mắng đến độ không biết giấu mặt vào đâu. Nhất là khi nhìn thấy trên gương mặt của người trong Ngự Thú Môn không có vẻ tôn trọng và sùng bái như xưa nữa, thay vào đó là vẻ trách cứ, đầu óc nó nóng lên: “Được! Được! Ta đáng c.h.ế.t đúng không? Vậy ta c.h.ế.t cho các ngươi xem!”

Dứt lời, nó giơ chân trước lên, định đập vào đầu mình để t.ự s.át.

Phượng Khê cười lạnh: “Chỉ những kẻ nhu nhược mới chọn cách tự sát để trốn tránh trách nhiệm. Ngươi định là kẻ nhu nhược ư?”

Móng vuốt của Già Thiên Cuồng Hống không thể chụp xuống nữa.

Nó uất hận hét ầm lên, rồi hỏi Phượng Khê: “c.h.ế.t cũng không được, sống cũng không xong. Rốt cuộc ngươi muốn ta làm thế nào mới hài lòng?”

“Tội c.h.ế.t có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Thứ nhất, ngươi phải trịnh trọng xin lỗi ba bọn ta.”

“Thứ hai, không dạy cho ngươi một bài học, thì ngươi không nhớ lâu được. Vì thế cứ cách nửa tháng, ngươi phải hiến cho ta chút m.á.u. Cũng không cần nhiều đâu, chỉ cần đầy hai chậu giặt quần áo là được!”

Già Thiên Cuồng Hống: “…”

Đầy hai chậu giặt quần áo?

Nửa tháng một lần?

Sao nàng không dứt khoát g.i.ế.t nó luôn cho rồi?

Nó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi lấy m.á.u của ta làm gì?”

“Làm tiết canh nhúng lẩu.”

Già Thiên Cuồng Hống: “…”

Nó vẫn nên c.h.ế.t thì hơn!

Thật ra, Phượng Khê muốn dùng m.á.u của nó để bồi bổ cho những con non yếu ớt kia.

m.á.u của thần thú tốt hơn bất kỳ loại đan dược nào.

Chưa biết chừng còn có thể kích phát huyết mạch tổ tiên, từ đó tăng phẩm cấp ấy chứ.

Nàng vốn định quay về tông môn trích chút m.á.u của Kim Mao Toan Nghê, bây giờ Già Thiên Cuồng Hống chủ động dâng tới cửa, tất nhiên là nàng sẽ không khách sáo.

Kim Mao Toan Nghê ở Huyền Thiên Tông bất chợt hắt xì một tiếng, rồi thoáng rùng mình.

Ôi giới ơi, lại đó điêu dân muốn hại trẫm!

----

Ban đầu, Hồ Vạn Khuê vốn tưởng Phượng Khê chỉ đang đùa thôi, nhưng kết quả lại phát hiện nàng thật sự nghiêm túc.

Chẳng qua, việc này do phía ông ta đuối lý trước, hơn nữa nếu không nhờ Phượng Khê phát hiện kịp thời, một khi địa hỏa lan tràn, Ngự Thú Môn thật sự sẽ biến thành BBQ Môn.

Vả lại, định kỳ rút m.á.u Già Thiên Cuồng Hống cũng tốt, để nó khắc ghi thật kỹ bài học lần này.

Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng hai bên quyết định: ba tháng sẽ rút m.á.u một lần, mỗi lần rút hai bát tô, hạn trong một năm.

Lúc này, Phượng Khê cũng thu Thôn Hỏa Hưu về túi đựng linh thú.

Còn con hạc trắng kia đã biến thành hạc đen.

Lông trên người nó đã bị đốt trụi.

Thôn Hỏa Hưu đắc ý không thôi. Nó khống chế lửa rất tốt, không hổ là ông tổ của trò chơi lửa!

Phượng Khê lười chấp vặt với một con hạc cánh dài có phẩm cấp không cao, nên chỉ dọa chút thôi chứ không lấy mạng nó.

Chờ mọi chuyện được xử lý đâu vào đấy, ba sư đồ Phượng Khê lại lần nữa đưa ra lời cáo từ.

Hồ Vạn Khuê vẫn dẫn đầu các “lãnh đạo cấp cao”, tiễn ba sư đồ đến tận cổng tông môn.

Ông ta chắp tay nói với Tiêu Bách Đạo: “Lão Tiêu, ta không nói những lời thừa thãi nữa, về sau hai tông môn ta vĩnh viễn kết minh, bất kể gặp phải chuyện gì, Ngự Thú Môn ta đều sẽ đứng cùng phe với Huyền Thiên Tông các ngươi!”

Tiêu Bách Đạo nghe vậy thì mừng rơn, ông khách khí đáp lại vài câu, rồi mới gọi phi kiếm ra, ngự kiếm quay về tông môn.

Quân Văn bám sát theo sau.

Và rồi, nhóm người Hồ Vạn Khuê nhìn thấy Phượng Khê rút thanh kiếm gỗ của nàng ra, ngồi lên kiếm, rồi tự trói bản thân thành chiếc bánh chưng.

Thanh kiếm lao đi, mang theo tiếng hét sợ hãi của nàng…

Mãi một lúc lâu sau, Hồ Vạn Khuê mới nói: “Nha đầu Tiểu Khê không hổ là thiên tài, ngay cả các ngự kiếm cũng độc đáo như thế…”

Người của Ngự Thú Môn: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 115: Chương 115



Tâm trạng của Phượng Khê cực kỳ tốt đẹp, bởi chuyến tới thăm Ngự Thú Môn lần này đã giúp nàng bội thu.

Chỉ riêng đồ ăn thức uống lấy từ Ngự Thú Môn đã đủ cho sư đồ họ ăn cả năm.

Chưa kể đến mười hai con yêu thú cấp Địa và một con kỳ thú Thôn Hỏa Hưu.

Quả là tay trắng kiếm lợi kếch sù!

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Bách Đạo, tâm trạng phơi phới của nàng lập tức trở nên héo rũ.

Lúc nghỉ ngơi, nàng lấy một bình sứ nhỏ ra, đưa cho Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, đây là Bổ Ích Đan, mỗi ngày uống một viên, sẽ có lợi cho sức khỏe của ngài.”

Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: Bổ Ích Đan cũng chỉ là một loại thuốc bổ bình thường, uống cũng chẳng có mấy hiệu quả.

Nhưng dẫu thế nào thì đây cũng là tấm lòng của tiểu đồ đệ, thế là ông đành nhận lấy.

Dưới sự kiên trì của Phượng Khê, ông mở nút bình, đổ ra một viên đan dược.

Sau đó, ông ngẩn người.

Bởi trên viên đan dược có một vòng hoa văn màu vàng.

Không ngờ đây lại là đan dược cực phẩm.

“Tiểu Khê, con lấy đan dược này ở đâu thế?”

Phượng Khê vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ: “Con luyện đấy!”

Tiêu Bách Đạo: “…”

Lúc này đây, ông nhớ lại rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như những cơn khói đặc cuồn cuộn thường xuyên bốc lên ở khu cư trú của Huyền Thiên Tông; chẳng hạn như những đôi mắt đỏ hoe vì bị khói hun của các trưởng lão; chẳng hạn như những con gà hun khói, thỏ hun khói ăn mãi không hết ở Thiện Đường…

Viên đan dược này không thể do nàng luyện chế được!

Chắc chắn là đệ tử thân truyền nào đó đã đưa cho nàng. Dẫu sao trước đó, khi còn ở vùng Cực Băng, nàng đã cứu họ kia mà!

Vì nghĩ cho lòng tự trọng của đồ đệ bảo bối, Tiêu Bách Đạo cũng không vạch trần “lời nói dối” của nàng, mà nuốt viên thuốc xuống bụng.

Uống xong, vẻ mặt ông tràn ngập sự tiếc nuối.

Tuy Bổ Ích Đan là loại đan dược phẩm cấp thấp, nhưng giá cả đan dược cực phẩm có thể tăng gấp mấy lần đấy!

Phượng Khê lại lấy ra một đóa băng phách, bảo Tiêu Bách Đạo đeo bên người để tẩm bổ thần thức.

Tiêu Bách Đạo không thể lay chuyển nàng, chỉ đành đồng ý.

Sau đó, ông nhìn về phía Quân Văn.

Quân Văn: “…”

“Sư phụ, ngài đeo băng phách của con đi!”

Tiêu Bách Đạo: “Được thôi!”

Sau đó, ông trả băng phách của Phượng Khê lại cho nàng, rồi nhận lấy băng phách của Quân Văn.

Quân Văn: “…”

Hôm nay, cuối cùng ba sư đồ cũng về đến Huyền Thiên Tông.

Tiêu Bách Đạo và Quân Văn đều bình an tiếp đất, riêng Phượng Khê thì ngã khuỵu gối, rồi biểu diễn một cú trượt dài.

Trượt xa hơn ba trượng.

Thậm chí Quân Văn còn nhìn thấy đầu gối tiểu sư muội nhà mình ma sát với mặt đất, tạo ra… tia lửa!

Phượng Khê suýt thì tức hộc m.á.u!

May mà nàng đã chuẩn bị, quấn một tấm vải mềm quanh đầu gối, nếu không cứ mãi thế này, sớm muộn gì đầu gối nàng cũng phế mất thôi.

Nhưng bất kể thời điểm nào, con hàng này cũng không quên thiết lập tính cách của mình. Nàng cung kính nói: “Tổ sư gia ở trên cao, hành trình tới Ngự Thú Môn lần này của đệ tử cực kỳ mạo hiểm, nhưng cũng may nhờ tổ sư gia phù hộ, chẳng những hóa nguy thành an, mà còn thu hoạch cực kỳ phong phú…”

Vẻ mặt già nua của Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự an ủi, Tiểu Khê quả là một đứa bé ngoan!

Ông cũng quỳ xuống, cảm tạ sự phù hộ của tổ sư gia giúp hai đồ đệ hóa nguy thành an.

Thấy sư phụ và tiểu sư muội đều quỳ xuống, Quân Văn cũng chỉ đành quỳ xuống theo.

Hắn không biết nên nói gì, bèn thành thật dập đầu lạy ba cái.

Sau đó, trong đầu hắn chợt lóe lên một luồng linh quang, cả người lập tức rơi vào cảnh giới quên mình.

Tiêu Bách Đạo thấy vậy thì mừng rơn: Tiểu Ngũ ngộ đạo rồi!

Ông và Phượng Khê lập tức hộ pháp cho Quân Văn.

Hơn một canh giờ sau, thân thể Quân Văn lóe ra một luồng sáng, thành công đột phá từ Trúc Cơ tầng ba lên Trúc Cơ tầng bốn, còn là Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ.

Lúc này đây, con hàng Quân Văn đang cong môi cười ngây ngốc.

Không ngờ hắn cũng có ngày ngộ đạo!

Tục ngữ nói quả không sai, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, gần quan được ban lộc. Chắc chắn hắn đã được hưởng ké vận may của tiểu sư muội.

Tiêu Bách Đạo vội hỏi: “Tiểu Ngũ, con vừa ngộ ra điều gì thế?”

Quân Văn gãi đầu: “Con cũng không biết nói thế nào nữa. Chẳng qua đột nhiên con cảm thấy, dù nói hay đến đâu cũng không bằng hành động thực tế. Sau đó, con bèn ngộ đạo!”

Phượng Khê: “…”

Nếu không phải biết Ngũ sư huynh là kẻ ngốc, nàng thậm chí còn nghi ngờ, hắn nói lời này là đang ngấm ngầm xỉa xói nàng.

Nàng khẽ nhìn thoáng qua tấm biển tông môn, rồi nói với Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, con đã cẩn thận kiểm tra mười hai con non kia rồi, không có bất cứ bất thường nào. Vì vậy con định giải trừ khế ước với chúng, rồi tặng miễn phí cho tông môn.”

Tiêu Bách Đạo ngẩn người.

Ông thật sự không ngờ Phượng Khê sẽ làm vậy.

“Đồ nhi, chuyện này, chuyện này không được. Những linh thú đó do con ký khế ước, sao lại tặng miễn phí cho tông môn?”

Phượng Khê cười đáp: “Sư phụ, những con non đó không có sức chiến đấu, con giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, còn mất công chăm sóc chúng. Chi bằng giao cho tông môn nuôi, vừa giảm bớt gánh nặng của con, vừa có thể giúp càng nhiều đệ tử có cơ hội tiếp xúc với linh thú cấp Địa, chẳng phải một công đôi việc ư?”

Tiêu Bách Đạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Con có thể giao chúng cho tông môn nuôi, nhưng không thể giải trừ khế ước. Nếu không tương lai con chắc chắn sẽ hối hận.”

Phượng Khê gật đầu: “Được, con nghe ngài.”

Nàng thật sự không để tâm, bởi ngay cả Phượng Hoàng nhỏ nàng còn chê phiền cơ mà.

Chứ đừng nói đến mấy con linh thú cấp Địa, nàng chẳng thèm để vào mắt.

Trong thức hải, quả cầu đen và chim béo đang mở một cuộc họp nhỏ.

Đây là lần đầu tiên hai linh sủng có cùng một nhận thức.

Rằng: chủ nhân của chúng cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một điểm không tốt là quá lăng nhăng, quá tốt bụng!

Thấy con nào là khế ước với con đó!

Đấy, vừa ra ngoài một chuyến, đã ký khế ước với tận mười ba con!

Nếu chúng không làm gì đó, nàng thật sự sẽ biến túi đựng linh thú thành Ngự Thú Môn mất thôi.

Vì thế, quả cầu đen cất giọng tủi thân: “Chủ nhân, ngươi còn nhớ lời hứa dẫu có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước không?”

Chim béo cũng thút thít: “Mẫu thân, con chỉ muốn làm đứa con độc nhất của ngài thôi. Ngài đã từng hứa với con sẽ không mang cái thai thứ hai kia mà!”

Phượng Khê: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 116: Chương 116



Quả cầu đen và chim béo cảm thấy chúng đã nắm chắc phần thắng.

Chúng chính là phụ tá đắc lực của chủ nhân vô lương tâm, tốt xấu gì nàng cũng phải kiêng dè cảm nhận của chúng chứ.

Sau đó, chúng nghe Phượng Khê chậm rãi nói: “Nếu các ngươi đã không hài lòng đến vậy, chi bằng ta giải trừ khế ước với các ngươi nhé?”

Quả cầu đen: “…”

Chim béo: “…”

Quả cầu đen lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Chủ nhân, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà. Ngươi đừng tưởng thật.”

Chim béo cũng đổi giọng mềm mại: “Mẫu thân, không, chủ nhân. Thứ như linh sủng tất nhiên là càng nhiều càng tốt, nhiều thú nhiều sức mà! Thế nên, ngài cứ việc nhận thêm, nếu ngài không quản được, ta sẽ quản giúp ngài.”

Phượng Khê hài lòng gật đầu: “Các ngươi có thể nghĩ vậy thì tốt rồi. Thật ra, ta không muốn nhận nhiều thế đâu, nhưng xã hội cứ đưa đẩy, ta cũng bất đắc dĩ lắm chứ.”

“Trước đó khi còn ở vùng Cực Băng, nếu không nhận Gấu Tuyết và Lang Vương, nói không chừng chúng ta đã bị đông c.h.ế.t rồi. Những con non vừa sinh kia, nếu ta không nhận, sợ rằng chúng sẽ bị ngỏm củ tỏi mất.”

“Về phần con mèo nuốt lửa kia, ta nhận nó là để tương lai tiện tìm kiếm hỏa tủy. Chờ sau này tìm được thời điểm thích hợp, ta sẽ giải trừ khế ước với chúng, chỉ để lại khế ước với hai đứa các ngươi.”

“Dẫu sao thời gian ký khế ước của chúng ta lâu nhất, hơn nữa các ngươi đã cùng ta vượt qua bao khó khăn, trắc trở, tình cảm của ta dành cho các ngươi vừa thuần khiết, vừa sâu đậm nhất.”

Quả cầu đen và chim béo lập tức cảm động tới độ nước mắt lưng tròng.

Quả nhiên, ta mới là đứa được chủ nhân (mẫu thân) yêu nhất!

Ta mới là thịt đầu tim của chủ nhân (mẫu thân)!

Quả cầu đen lén nói với chim béo: “Giờ đây lòng ta đã hiểu rõ, đám tiểu tam, tiểu tứ kia không có cửa so với ta! Nói theo cách của con người, thì ta là chính phòng phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, ngươi là tiểu thiếp có danh có phận, hai con thú ở vùng Cực Băng là ngoại thất, còn con mèo nuốt lửa cùng lắm được coi là nha đầu thông phòng. Về phần đám con non kia, thậm chí còn chẳng được coi là nha đầu thông phòng, cùng lắm chỉ là nha đầu đổ nước quét nhà thôi.”

Chim béo hi hi ha ha tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng nó lại nghĩ: Chó má! Ta mới là cục cưng bảo bối của mẫu thân, còn tất cả các ngươi chỉ là cọng cỏ đuôi chó thôi!

Sau khi an ủi hai linh sủng, Phượng Khê tung tăng đi theo Tiêu Bách Đạo vào tông môn, rồi đi tới chính điện.

Nhóm các “lãnh đạo cấp cao” của tông môn đã chờ từ sớm.

Tiêu Bách Đạo kể sơ qua mọi chuyện, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự hào.

Nếu không nhờ đồ đệ bảo bối của ông, sớm muộn gì Ngự Thú Môn cũng bị địa hỏa nuốt chửng.

Đồ đệ bảo bối của ông chỉ dựa vào năng lực của bản thân, mà cứu cả một tông môn!

Thân là sư phụ, đương nhiên ông phải cảm thấy vinh dự và tự hào rồi!

Nhớ lại lúc vừa nhận nàng làm đồ đệ, tiểu nha đầu đã nói nàng sẽ trở thành ánh sáng của Huyền Thiên Tông, khi ấy ông cho rằng nàng nói khoác, nghe tai này qua tai kia.

Giờ đây, tiểu nha đầu đâu chỉ là ánh sáng của Huyền Thiên Tông, nàng sắp trở thành ánh sáng của Nhân tộc đến nơi rồi!

Nhóm các “lãnh đạo cấp cao” của Huyền Thiên Tông đều có chung một niềm tự hào, ánh mắt họ nhìn Phượng Khê sáng lấp lánh như nhìn linh thạch vậy.

Nhìn thế nào cũng thấy thích!

Phượng Khê khiêm tốn đáp lại vài câu, sau đó thả mười hai con linh thú cấp Địa và Thôn Hỏa Hưu ra ngoài.

Lại lần nữa khiến mọi người chấn động.

Sau đó, Tiêu Bách Đạo kể chuyện Quân Văn ngộ đạo.

Nhóm các “lãnh đạo cấp cao” không có phản ứng gì, chỉ chúc mừng qua loa cho có lệ.

Quân Văn: “…”

Mọi người đối xử bất công như thế, thật sự tốt ư?

Cũng may đại sư huynh Giang Tịch còn thật lòng thật dạ khen hắn vài câu, khiến trái tim tràn ngập vết thương của hắn được an ủi đôi phần.

Đêm đó, Phượng Khê tìm tới sân viện của Tiêu Bách Đạo, gọi cả Giang Tịch và Quân Văn cùng tới.

Nàng lấy ra hai viên Tích Hỏa Châu đưa cho Tiêu Bách Đạo và Giang Tịch.

Tuy trước đó Thôn Hỏa Hưu chỉ cho Phượng Khê ba viên Tích Hỏa Châu, nhưng sau khi ký khế ước, nó lại bị Phượng Khê lừa thêm hai viên nữa.

Thôn Hỏa Hưu khóc không ra nước mắt.

Nhưng nghĩ đến việc sau khi ký khế ước với Phượng Khê, nó đã được ngắm nhìn phồn hoa của nhân gian, đặc biệt còn được chơi đùa một cách vui vẻ với hạc cánh dài, tâm trạng nó lại trở nên xán lạn!

Cuộc sống hiện tại có ý nghĩa hơn trước kia nhiều!

Nàng thích thì cho nàng vậy!

Cùng lắm nó khóc thêm vài lần là được chứ gì!

Tiêu Bách Đạo còn đỡ, Giang Tịch thì ngại không dám nhận, cảm thấy bản thân đã để tiểu sư muội phải thua thiệt quá nhiều.

Phượng Khê cười nói: “Đại sư huynh, chúng ta là sư huynh muội ruột đó, huynh để tâm mấy chuyện này chẳng phải quá khách khí rồi ư? Vả lại, tu vi của muội thấp, về sau còn phải trông cậy huynh bảo vệ muội nữa mà!”

Nghe nàng nói vậy, Giang Tịch mới nhận lấy Tích Hỏa Châu.

Phượng Khê lại kể chuyện chim béo là Phượng Hoàng nhỏ cho Tiêu Bách Đạo nghe.

Ban đầu Tiêu Bách Đạo còn nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi chim béo cất giọng mềm mại: “Tiểu Hoàng Hoàng kính cẩn bái kiến sư ngoại công và sư cữu cữu ạ!”

Từ khi biết Phượng Khê đặt tên cho quả cầu đen là Hỗn Cầu, chim béo bèn chủ động đặt cho mình cái tên Tiểu Hoàng Hoàng.

Không cho mẫu thân nó phát huy kỹ năng đặt tên âm vô cùng.

Phượng Khê cũng lười sửa đúng xưng hô của nó! Muốn gọi thế nào thì gọi đi! Mệt!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 117: Chương 117



Đầu tiên Tiêu Bách Đạo kinh ngạc đến độ trợn mắt, há hốc mồm, ngay sau đó là vẻ mừng rỡ không khép được miệng: đồ nhi của ông quả là con cưng của điềm lành!

Hai thầy trò tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, Phượng Khê nói: “Sư phụ, con đã bói cho bản thân một quẻ rồi. Đời này con có chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lớn có, nhỏ có, nhưng lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.”

“Vì thế, nếu sau này ngài nghe tin con đã xảy ra chuyện gì, thì cũng đừng để trong lòng. Chắc chắn con sẽ lại tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt ngài.”

“Không chỉ mỗi con thôi đâu, ngay cả các sư huynh con cũng bói luôn rồi. Tuổi thọ của họ còn dài hơn rùa ấy chứ, căn bản sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Vì thế, ngài cứ yên tâm, gặp chuyện gì cũng đừng để trong lòng, nếu không bọn con còn phải lo lắng ngược cho ngài.”

Phượng Khê thật sự lo lắng Tiêu Bách Đạo suy nghĩ, âu phiền quá độ. Dẫu sao trong cốt truyện nguyên tác, sau khi năm đồ đệ xảy ra chuyện, cơ thể ông bèn sụp đổ.

Quân Văn cũng khuyên nhủ theo: “Sư phụ, tiểu sư muội nói đúng đó. Sau này ngài đừng lo nghĩ linh tinh nữa, chắc chắn bọn con sẽ luôn bình an. Lần này khi ngã xuống địa hỏa con chẳng lo lắng gì cả, vì chỉ cần có tiểu sư muội ở đó, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì.”

Giang Tịch cũng góp lời khuyên nhủ.

Tiêu Bách Đạo vui mừng gật đầu: “Đều do vi sư quan tâm quá hóa loạn, về sau sẽ không như thế nữa.”

Phượng Khê vẫn không yên tâm, nàng quyết định sau này mỗi lần đi thỉnh an đều lải nhải dặn đi dặn lại. Nghe trong thời gian dài, chắc chắn khả năng chịu đựng của Tiêu Bách Đạo sẽ trở nên mạnh mẽ thôi.

Tiêu Bách Đạo còn nói thêm: “Đúng rồi, vừa hay sư phụ có tin tức muốn báo cho các con đây. Do ba tông môn kia đều có đệ tử thân truyền bị thương chưa khỏi, nên cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn bị dời lại nửa năm. Thời gian này các con phải tập trung tu luyện, đừng quan tâm đến chuyện tỷ thí nữa.”

Mấy người Phượng Khê đã sớm đoán được chuyện này. Không nói người khác, chỉ riêng Hình Vu, thoạt trông đã có thể nhảy nhót tung tăng đó, nhưng thật ra vết thương vẫn chưa lành hẳn, không thể sử dụng quá nhiều linh lực.

Mấy ngày sau đó, Phượng Khê đều dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện.

Trừ mỗi sáng thỉnh an Tiêu Bách Đạo, thì thi thoảng nàng mới đi thăm những con linh thú non kia.

À, nàng còn đến tìm Kim Mao Toan Nghê, kể chuyện bản thân dạy dỗ Già Thiên Cuồng Hống cho nó nghe.

Ấn tượng của Kim Mao Toan Nghê dành cho Phượng Khê lập tức tăng vọt.

Tăng đến mức nào á? Đến mức dẫu hiện tại Phượng Khê bảo nó hiến m.á.u, nó sẽ chủ động dâng thêm vài chậu, tránh cho Phượng Khê không đủ dùng!

Chỉ chớp mắt mà hai tháng nữa lại trôi qua, Phượng Khê phát hiện việc tu luyện của bản thân đã rơi vào trạng thái bình cảnh.

Bất kể nàng tu luyện thế nào, thì kinh mạch và bốn loại linh căn của nàng đều không xảy ra bất cứ thay đổi gì.

Nàng cảm thấy bản thân nên điều chỉnh một chút.

Vì thế, nàng dành phần lớn thời gian để luyện kiếm.

Tuy thanh kiếm gỗ vẫn giữ dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t kia, nhưng Phượng Khê đã dựa vào tốc độ của bản thân, tăng tốc độ thanh kiếm lên vài lần.

Hôm nay, Phượng Khê tới rủ Quân Văn luyện kiếm cùng mình.

Quân Văn kinh ngạc không thôi, sao tốc độ kiếm của tiểu sư muội lại nhanh thế?

Chẳng lẽ thanh kiếm gỗ này nghĩ thông rồi?

Trong lúc nghỉ giải lao, Quân Văn thuận miệng nói: “Tiểu sư muội, ta thấy muội luyện bộ Huyền Thiên Kiếm pháp này cũng khá thành thục rồi đó. Muội thử cân nhắc xem có nên luyện một tuyệt chiêu không?”

Tuyệt chiêu là chiêu thức mà tự bản thân người luyện ngộ ra, thông qua sự am hiểu đối với bộ kiếm pháp, người khác không giúp gì được.

Chuyện này phải xem ngộ tính, có người ngộ ra tuyệt chiêu với uy lực cực kỳ mạnh mẽ, có người lại ngộ ra tuyệt chiêu thường thường.

Nhưng xét về tổng thể, thì chắc chắn sẽ có uy lực mạnh hơn chiêu thức bình thường. Đồng nghĩa với việc, lượng linh lực phải tiêu hao cũng nhiều hơn, không dễ dàng sử dụng.

Phượng Khê không phải buồn phiền về vấn đề này.

Cách tu luyện của nàng và mọi người khác nhau. Nàng có thể bổ sung linh lực từ thế giới bên ngoài bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào; vì thế, nàng có thể tùy tiện sử dụng tuyệt chiêu, không giới hạn số lần.

Nếu Quân Văn không nhắc tới, thì nàng thật sự quên mất chuyện tuyệt chiêu này.

Vì thế, từ hôm nay trở đi, nàng bèn bắt đầu nghiền ngẫm tuyệt chiêu.

Nàng còn cố ý quan sát tuyệt chiêu của những người khác.

Tuyệt chiêu của Quân Văn là “vạn kiếm hợp nhất”. Sau khi sử dụng, linh lực của hắn sẽ hóa thành một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, lực công kích tăng gấp ba lần.

Tuyệt chiêu của Giang Tịch là “thiên la địa võng”. Sau khi sử dụng, linh lực của huynh ấy sẽ hóa thành một tấm lưới bao trùm kẻ địch, tuy lực công kích chỉ tăng gấp hai, nhưng phạm vi công kích lại tăng gấp ba.

Tuyệt chiêu của mỗi người mỗi khác, nhưng nhìn chung, hoặc có thể mở rộng phạm vi linh lực công kích, hoặc sẽ tăng tốc độ và lực công kích.

Phượng Khê suy nghĩ bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng ngộ ra tuyệt chiêu của mình.

Nàng tung ta tung tăng chạy tới khoe với Giang Tịch, tiện thể luận bàn luôn.

Về phần vì sao không tìm Quân Văn á? Bởi con hàng này cảm thấy tuyệt chiêu của bản thân có uy lực quá lớn, Quân Văn không chống đỡ nổi.

Quân Văn: “…”

Hắn, một Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ, lại không chịu nổi một chiêu của nàng ư?

Hắn sẽ chống mắt lên xem, tuyệt chiêu của nàng là gì!

Giang Tịch cũng cực kỳ tò mò, huynh ấy bắt đầu luyện tập với Phượng Khê.

Tuy Giang Tịch đã áp chế tu vi, nhưng dẫu sao huynh ấy cũng là Kim Đan trung kỳ, nên chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã rơi vào thế yếu.

Con hàng này nở nụ cười gian: “Đại sư huynh, muội sắp tung tuyệt chiêu rồi, huynh cẩn thận chút nhé.”

Giang Tịch đề cao cảnh giác, kết quả, linh lực của Phượng Khê biến thành một chữ… “Quỳ” thật to!

Giang Tịch: “…”

Cái quái gì thế này?

Giây tiếp theo, toàn bộ chữ “quỳ” gồm mười ba nét hóa thành hình một bàn tay, đập về phía Giang Tịch.

Phần lớn uy lực đều dồn về phía khuỷu chân.

Nên một khi bị đập trúng, chắc chắn huynh ấy sẽ phải quỳ xuống!

Tuy Giang Tịch có hơi thoáng ngẩn ra vì kinh ngạc, nhưng tu vi của huynh ấy vẫn còn đó, có thể né tránh một cách nhẹ nhàng.

Chứ nếu đổi thành một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, sợ rằng khó mà tránh được.

Huynh ấy vừa định bình luận hai câu, thì Phượng Khê lại lần nữa vung kiếm, chữ “quỳ” lại lần nữa xuất hiện.

Mười ba nét lại lần nữa hóa thành bàn tay, đập về phía Giang Tịch.

Giang Tịch vừa né xong, linh lực của Phượng Khê lại tiếp tục biến thành chữ “quỳ”.

…..
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 118: Chương 118



Khi chuỗi hành động này lặp lại đến lần thứ sáu, mũi của Phượng Khê bắt đầu chảy m.á.u cam!

Nàng chỉ đành dừng lại.

Con hàng này còn thở dài đầy tiếc nuối: “Đại sư huynh, bây giờ muội chỉ có thể sử dụng liên tục sáu lần tuyệt chiêu, có phải muội phế vật quá rồi không?”

Giang Tịch - người bị ép khôi phục tu vi về kỳ Kim Đan mới có thể chật vật né tránh: “…”

Quân Văn đứng cạnh quan sát từ đầu đến cuối trận luận bàn, yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán.

May mà tiểu sư muội không chọn hắn, nếu không chắc chắn hắn cũng phải quỳ xuống.

Tạm không bàn đến uy lực hay tốc độ, tuyệt chiêu này của tiểu sư muội cũng thất đức hệt như nàng vậy.

Tuyệt chiêu của người khác chỉ lấy mạng thôi, còn tuyệt chiêu của nàng lấy cả mạng lẫn tôn nghiêm của kẻ địch.

Thật ra Phượng Khê cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng: nàng phải quỳ tổ sư gia bao nhiêu lần, thì sẽ bắt người khác quỳ nàng gấp trăm, ngàn bấy nhiêu lần.

Không còn cách nào khác, nàng chó như thế đấy!

Hơn nữa, tuyệt chiêu của nàng cực kỳ độc đáo đấy chứ!

Chắc chắn là độc nhất vô nhị toàn bộ giới tu chân.

Bất kể là ai, đều phải quỳ xuống gọi cha!

Sau khi ổn định hơi thở, Giang Tịch im lặng một lúc thật sâu, không nói gì, rồi lẳng lặng quay về bế quan.

Nếu huynh ấy không cố gắng, sợ rằng lần luận bàn tiếp theo sẽ thật sự phải quỳ xuống trước tiểu sư muội mất thôi.

Huynh ấy không thể mất mặt như thế được!

Quân Văn cũng vội vàng quay về tu luyện.

Hắn vốn có hơi đắc ý vì bản thân ngộ đạo, giờ đây đã bị dọa tỉnh rồi.

Phượng Khê mất đi hai người cùng luyện tập.

Con hàng này chỉ đành tới rủ Kim Mao Toan Nghê luyện cùng.

Đôi mắt to tròn của Kim Mao Toan Nghê lập tức sáng lên.

Tuy hiện tại ấn tượng của nó dành cho Phượng Khê đã tốt hơn trước, nhưng không có nghĩa là nó quên mất chuyện Phượng Khê đào hố, lừa nó quỳ xuống trước nàng.

Ấn tượng tốt thì tốt, nhưng thù cũ vẫn phải báo.

Vì thế, nó vui vẻ đánh nhau với Phượng Khê.

Sau đó, nó trợn tròn mắt!

Tuyệt chiêu quỷ quái gì thế này?

Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!

Nhưng nó cảm thấy chẳng sao cả, dẫu tuyệt chiêu có kỳ quái đến đâu thì cũng chẳng có tác dụng gì với nó, nó là thần thú sở hữu tu vi Nguyên Anh trung kỳ cơ mà!

Mãi đến khi nó nhìn thấy Phượng Khê liên tục ném ra sáu chữ “quỳ”, toàn thân nó toát mồ hôi hột!

Tuy giờ đây nó vẫn có thể né tránh, nhưng nếu sáu mươi, thậm chí sáu trăm chữ “quỳ” thì sao?

Phượng Khê chẳng quan tâm nó đổ mồ hôi thật hay đổ mồ hôi giả, nàng vui vẻ vì đã tìm được một đối tượng luyện tập tốt. Hễ rảnh rỗi là nàng lại chạy tới luận bàn với Kim Mao Toan Nghê.

Hiện tại ngày nào Kim Mao Toan Nghê cũng liều mạng tu luyện, chỉ sợ có ngày bản thân bị nhổ trọc.

Hôm nay, khi Phượng Khê và Kim Mao Toan Nghê đang “giao lưu tình cảm”, Tiêu Bách Đạo gọi nàng qua.

Giang Tịch và Quân Văn cũng có mặt.

Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo cực kỳ nghiêm túc: “Không biết Ma tộc làm thế nào mà biết được chuyện của thành Vô Danh, chúng đang chuẩn bị phái sứ đoàn tới đây hỏi thăm tình hình. Tuy mấy năm gần đây, quan hệ giữa Ma tộc và Nhân tộc thường xảy ra mâu thuẫn, nhưng vẫn chưa xé rách mặt. Vì thế, sau khi bàn bạc, bốn chưởng môn đều quyết định sẽ đón tiếp nồng nhiệt.”

Phượng Khê cũng không quá bất ngờ với chuyện này. Với tính tình gian xảo của Ma tộc, sao có thể không cài cắm gián điệp vào Nhân tộc? Nhờ vậy mà dò xét được chuyện của thành Vô Danh cũng chẳng lạ gì.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo nói tiếp: “Địa điểm tiếp đãi là ở Hỗn Nguyên Tông. Vì thế, ba đứa các con chuẩn bị đi, mấy ngày nữa cùng ta xuất phát tới Hỗn Nguyên Tông.”

Nghe thấy sẽ phải tới Hỗn Nguyên Tông, Phượng Khê thoáng cong môi.

Hỗn Nguyên Tông, run rẩy đi!

Ta - Phượng Khê đã quay lại rồi!

---

Hôm nay đã tới ngày xuất phát.

Khi ra đến cổng tông môn, Phượng Khê vẫn như thường lệ “cam tâm tình nguyện” quỳ xuống bái lạy tổ sư gia.

Tất cả người của Huyền Thiên Tông đều thầm giơ ngón tay cái, tiểu nha đầu Phượng Khê này thật sự rất kính trọng tổ sư gia!

Mỗi lần ra vào tông môn đều quỳ lạy, chưa một lần quên!

Chẳng ai biết rằng, trong lòng người nào đó đang thầm tức c.h.ế.t!

Thầm yên lặng hạ quyết tâm, chuyến này tới Hỗn Nguyên Tông, nhất định phải tìm mấy kẻ xui xẻo quỳ lại cho nàng!

Quỳ lạy xong, Phượng Khê thắt đai an toàn, rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người ở Huyền Thiên Tông với tiếng la hét thất thanh…

Người của Huyền Thiên Tông: từ nhỏ tiểu nha đầu Phượng Khê này đã khác người!

Bốn sư đồ vừa ngự kiếm vừa trò chuyện, nên cũng không thấy đường xá khô khan.

Chẳng qua người nào đó luôn viện đủ loại lý do để ngồi ké phi kiếm của người khác.

Trải qua một đường bôn ba, cuối cùng bốn sư đồ cũng đến ngoài cổng Hỗn Nguyên Tông.

Cát trưởng lão - trưởng lão của Chấp Pháp Đường dẫn người ra nghênh đón.

Tâm trạng Cát trưởng lão có hơi phức tạp.

Mấy tháng trước, Phượng Khê vẫn là đệ tử tạp dịch của Hỗn Nguyên Tông, là một tiểu phế vật có đan điền bị thương nặng.

Nhưng hôm nay, nàng chẳng những trở thành đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông, mà còn nhiều lần lập công, được tôn xưng là tấm gương của Nhân tộc!

Chẳng qua, nghĩ đến việc Thẩm Chỉ Lan không chỉ nhận được bảo vật của Vân Tiêu Tông, tu vi tăng vọt, mà khoảng thời gian trước còn trở thành phù sư cấp Huyền, chút hối hận không nói thành lời trong lòng ông ta lập tức biến mất chẳng còn chút tăm hơi.

Biết Phượng Khê nhanh mồm nhanh miệng, ông ta đã cố ý dặn dò những người tới tiếp đón, rằng đừng xung đột với nàng, tránh gây ra hậu quả xấu.

Vì thế, khi bốn sư đồ Phượng Khê tới, biểu hiện của người Hỗn Nguyên Tông đều cực kỳ nhiệt tình, chẳng ai chê trách được điều gì.

Cát trưởng lão vốn lo Phượng Khê sẽ bới lông tìm vết, kết quả tiểu cô nương vẫn luôn cười tủm tỉm, thái độ đối với ông ta cũng cực kỳ cung kính, lễ phép.

Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, đón tiếp bốn sư đồ nàng vào chính điện của Hỗn Nguyên Tông.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 119: Chương 119



Bách Lý Mộ Trần đã chờ sẵn trong chính điện.

Hai bên chào hỏi vài câu, rồi mới phân chủ khách ngồi xuống.

Ba người Phượng Khê là tiểu bối nên chỉ có thể đứng sau lưng Tiêu Bách Đạo.

Đám Mục Tử Hoài đứng đối diện, vẻ mặt đều thoáng nét mất tự nhiên.

Tuy họ và Phượng Khê không thân quen, nhưng dẫu gì Phượng Khê cũng đã cứu họ, trong khoảng thời gian ngắn, họ không biết nên đối đãi với nàng bằng thái độ gì.

Vẻ mặt Lộ Tu Hàm cực kỳ u ám, cúi đầu chẳng biết suy nghĩ cái gì.

Chỉ thiếu mỗi Thẩm Chỉ Lan.

Bách Lý Mộ Trần khách sáo vài lời để mở đầu câu chuyện, rồi nói: “Tiêu chưởng môn, ta vừa nhận được tin, trên đường đi sứ đoàn Ma tộc gặp một vài sự cố, nên vài hôm nữa mới có thể tới đây. Sau khi biết tin, Lộ chưởng môn và Hồ chưởng môn đã lập tức vòng về tông môn, dù sao họ cũng ngồi phi thuyền mà, đi đi về về chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.”

“Còn sư đồ các ngươi đi đi về về tốn thời gian quá, chi bằng ở lại Hỗn Nguyên Tông chúng ta mà chờ.”

Những lời Bách Lý Mộ Trần nói khiến người ta nghe mà khó chịu. Trong ý ngoài lời đều đang ngấm ngầm mỉa mai Huyền Thiên Tông không nỡ ngồi phi thuyền.

Nếu là trước kia, chắc chắn Tiêu Bách Đạo sẽ cảm thấy mất tự nhiên, nhưng hiện tại ông đã không còn là ông của quá khứ nữa.

Ông đã học được một bài học quý giá từ tiểu đồ đệ bảo bối rồi.

Đó là: chỉ cần ông không thấy xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

Ở lại cũng được thôi, dẫu sao thức ăn của Hỗn Nguyên Tông cũng rất ngon, của miễn phí tội gì không hưởng.

Vì thế, ông cười đáp: “Huyền Thiên Tông bọn ta nghèo quá, đúng là không nỡ ngồi phi thuyền, vậy đành làm phiền rồi.”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Càng ngày lão già này càng không biết xấu hổ!

Ông ta đáp lại vài câu không mặn không nhạt, rồi sau người dọn tiệc đón gió tẩy trần cho bốn sư đồ Tiêu Bách Đạo.

Trong bốn sư đồ, chỉ có mỗi Giang Tịch là khá dè dặt, còn ba người kia thì đã sớm ăn phình má rồi.

Phượng Khê thậm chí còn không biết xấu hổ mà nói: “Bách Lý chưởng môn, ta cảm thấy món thịt viên nấm và thịt kho tàu này không tệ; món bánh lá sen này cũng khá ngon. Đợi đến khi bọn ta quay về, ngài gói cho bọn ta một ít mang về nhé.”

Bách Lý Mộ Trần: “… Được!”

Ông ta chẳng những phải cung cấp đồ ăn, chỗ ở miễn phí cho họ, mà còn phải đóng gói đồ cho họ mang về ư?

Trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy bản thân mình coi tiền như rác!

Phượng Khê ăn đến thản nhiên. Hỗn Nguyên Tông vẫn đang nợ nàng hơn chín nghìn vạn linh thạch đấy, chút đồ ăn này còn chẳng bỏ tiền lãi đâu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bách Lý Mộ Trần sai người đưa bốn sư đồ đến phòng dành cho khách.

Tiêu Bách Đạo ở một gian, Quân Văn và Giang Tịch ở một gian, Phượng Khê ở một gian.

Phòng dành cho khách của Hỗn Nguyên Tông xa hoa hơn Ngự Thú Môn nhiều. Trong mỗi phòng đều có trận tụ linh và trận pháp cách ly, chỉ cần đặt chút linh thạch vào đó là có thể khởi động.

Thậm chí trong khu vực dành cho khách còn sắp xếp bốn gã tạp dịch luôn chờ nghe sai bảo.

Ba người Tiêu Bách Đạo không quen có người theo hầu, nên bảo nhóm tạp dịch rời đi.

Sau đó, Phượng Khê gọi tất cả họ vào phòng mình.

Một người thì bóp chân cho nàng, một người thì bóp vai cho nàng, một người thì quét dọn vệ sinh, người còn lại thì chuyên kể chuyện cho nàng nghe.

Phượng Khê cảm thấy rất hứng thú với những câu chuyện thú vị ở Hỗn Nguyên Tông, nàng nghe đến say sưa.

Tuy trước kia nàng từng là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, nhưng vẫn luôn chuyên chú tu luyện, căn bản không quan tâm đến mấy chuyện này.

Sau này bị Thẩm Chỉ Lan hãm hại, lại càng không có tâm trang nghe mấy chuyện đó.

Chờ đến khi được hầu hạ thỏa mãn cả về thể xác và tinh thần, Phượng Khê mới cho các tạp dịch rời đi. Nhưng khi rời đi, nàng đưa cho họ mỗi người một lọ Chỉ Huyết Đan.

Tuy không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đối với tạp dịch, đó đã là một món quà lớn rồi.

Ai nấy đều mang vẻ mặt mang ơn đội nghĩa, thầm nói: khó trách Phượng Khê được coi là tấm gương của Nhân tộc, nhìn người ta ra tay hào phóng chưa kìa!

Trước kia họ cũng từng giúp đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông làm việc rất nhiều lần rồi, nhưng đến cả cái rắm cũng không được nhận.

Sáng hôm sau, Bách Lý Mộ Trần hẹn Tiêu Bách Đạo đi phẩm trà luận đạo, mấy người Mục Tử Hoài thì dẫn ba người Phượng Khê đi tham quan tông môn.

Đây là lần đầu tiên Giang Tịch và Quân Văn đến Hỗn Nguyên Tông, tuy trên mặt không thể hiện ra, nhưng trong lòng họ vẫn rất cảm khái.

Khó trách Hỗn Nguyên Tông được xưng là tông môn đứng đầu trong bốn tông môn lớn, mọi phương diện của họ đều mạnh hơn Huyền Thiên Tông nhiều.

Đây là sự thật mà họ không thể không thừa nhận.

Phượng Khê thật ra không có quá nhiều cảm xúc, bởi trước kia nguyên chủ chính là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông mà.

Đi dạo được một lát, Lộ Tu Hàm bèn đưa ra đề nghị dẫn họ đến thăm kiếm sơn của Hỗn Nguyên Tông.

Thật ra kiếm sơn của Hỗn Nguyên Tông cũng chẳng khác gì Vạn Kiếm Bích của Huyền Thiên Tông, đều là nơi tổ sư gia khai môn lập phái phong ấn linh kiếm.

Ánh mắt Phượng Khê khẽ lóe lên, hôm qua một đệ tử tạp dịch đã nói với nàng: sau khi Thẩm Chỉ Lan lấy Phi Hồng Kiếm ra khỏi kiếm sơn, kiếm sơn thường xuyên xảy ra chuyện… quỷ quái.

Mọi người thường xuyên nghe thấy tiếng kiếm vù vù, thi thoảng lại nghe thấy tiếng nức nở, thậm chí có người còn nhìn thấy bóng người đong đưa vào đêm khuya.

Bách Lý Mộ Trần đã sai người điều tra, nhưng không tra được cái gì.

Chẳng qua chờ mãi mà không thấy xảy ra chuyện gì, nên mọi người cũng không quá để tâm vào chuyện này.

Trừ chuyện này ra, ở giữa kiếm sơn và đài lấy kiếm có một hang sâu không thấy đáy, không biết dưới hang có cái gì.

Người lấy kiếm đều sẽ cố ý cách miệng hang xa một chút, nên không xảy ra bất cứ nguy hiểm gì cả.

Kết hợp tất cả những chuyện bên trên lại, Phượng Khê đưa ra một phán đoán: chắc chắn Lộ Tu Hàm lại nghĩ ra ý đồ xấu xa.

Vì thế, nàng nói: “Kiếm sơn cũng chẳng khác gì Vạn Kiếm Bích của Huyền Thiên Tông bọn ta. Ta không có hứng thú, chúng ta đổi nơi khác đi.”

Mục Tử Hoài cười đáp: “Được. Vậy chúng ta ra sau núi ở Đông Phong dạo đi. Bây giờ đúng mùa hoa thược dược tơ vàng nở, đẹp không sao tả xiết!”

Phượng Khê mỉm cười đồng ý.
 
Back
Top Bottom