Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 100: Chương 100



Tuân thủ nguyên tắc “mọi thứ đều có giá trị của nó”, Phượng Khê cất toàn bộ những tảng băng mà mọi người đào ra vào nhẫn trữ vật.

Vừa cất xong, ở phương xa chợt vang lên tiếng gọi.

Hai mắt Quân Văn sáng lên: “Tiểu sư muội, hình như là giọng của sư phụ chúng ta.”

Hai mắt Hình Vu cũng sáng lên: “Có cả sư phụ ta nữa.”

Gương mặt những người khác cũng tràn ngập sự vui mừng, người của tông môn họ tới rồi!

Trong lúc mọi người kích động, Phượng Khê lại lấy xe trượt tuyết ra, thả thêm cả Gấu Tuyết ra nữa.

“Mau! Mau tạo hình đi! Để khi các sư phụ tới nhìn xem, lần này chúng ta tới vùng Cực Băng không phải để chịu khổ chịu nạn, mà là tới để tạo phong cách!”

Mọi người: “…”

Thôi được rồi, nàng vui là được!

Vì thế, mọi người đều ngồi lên xe trượt tuyết.

Phượng Khê thì đứng trên lưng Gấu Tuyết, một tay giữ chặt mũ lông xù trên đầu, tay còn lại vẫy vẫy về nơi xa: “Sư phụ! Sư phụ ơi! Con ở đây nè!”

Trên gương mặt nhóm người Tiêu Bách Đạo tràn ngập vẻ nôn nóng, sở dĩ họ có thể tìm tới đây, là nhờ năm tên tám tu kia.

Ngày đó, năm tên tán tu bị truyền tống tới khu vực giáp ranh vùng Cực Băng, không phải trải qua quá nhiều khó khăn đã có thể rời khỏi.

Sau đó, họ làm theo lời Phượng Khê, lan truyền tin tức Thẩm Chỉ Lan lấy được bảo vật của Vân Tiêu Tông.

Chuyện nhanh chóng truyền tới tai bốn tông môn lớn.

Bách Lý Mộ Trần của Hỗn Nguyên Tông vừa mừng vừa lo. Mừng là vì đồ đệ của mình nhận được cơ duyên lớn, lo là vì “thất phu vô tội, hoài bích có tội”, sợ rằng sẽ có rắc rối.

Nhưng bất kể thế nào, vui mừng vẫn chiếm phần hơn.

Chưởng môn của ba môn phái khác trừ hâm mộ và ghen tị ra, thì càng lo lắng cho an nguy của đồ đệ nhà mình.

Tán tu đã bình an trở về, nhưng sao vẫn chẳng thấy bóng dáng của đồ đệ nhà mình đâu?

Họ chờ thêm vài ngày nhưng vẫn không có tin tức gì. Lúc này họ chẳng thể ngồi yên được nữa, bèn bàn bạc cùng tổ chức thành đoàn tới vùng Cực Băng, tìm kiếm nơi các đệ tử thân truyền rơi xuống.

Do đường xá xa xôi, nên họ cũng chỉ vừa tới.

Tuy hồn đăng của các đồ đệ vẫn còn sáng choang, nhưng trong lòng các sư phụ vẫn rất lo lắng.

Ngay cả họ tới vùng Cực Băng này cũng cửu tử nhất sinh, huống hồ là đám nhãi ranh kia.

Tiêu Bách Đạo là người lo lắng hơn cả: “Thân thể Tiểu Khê vốn ốm yếu, tu vi lại thấp, chắc chắn phải chịu rất nhiều đau khổ, đoán chừng chỉ còn nửa cái mạng ấy chứ.”

Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng rất lo lắng cho đồ đệ nhà mình.

Riêng Bách Lý Mộ Trần lại tỏ vẻ khoan khoái, ung dung.

Bởi ông ta biết trong trứng tiên thú của Thẩm Chỉ Lan là một con tuyết hồ tám đuôi, nếu nàng ta thúc giục trứng nở trước thời hạn, thì việc giữ mạng không phải vấn đề.

Ông ta chắp tay sau lưng, nói: “Chúng bình an vô sự, hơn phân nửa là nhờ công của Thẩm Chỉ Lan. Nếu không có tuyết hồ tám đuôi, chúng căn bản không thể sinh tồn ở vùng Cực Băng này.”

Ba người Tiêu Bách Đạo cũng nghĩ vậy, tu vi của hầu hết các đệ tử thân truyền mới chỉ đạt tới kỳ Trúc Cơ, chỉ có bốn đệ tử Kim Đan, họ có thể sinh tồn ở vùng Cực Băng này, đúng là nhờ có tuyết hồ tám đuôi của Thẩm Chỉ Lan.

Vì thế, họ đều tỏ ý cảm ơn Bách Lý Mộ Trần.

Tâm trạng Bách Lý Mộ Trần phơi phới, Chỉ Lan đúng là đồ đệ tốt của ông ta, giúp ông ta có thêm thể diện.

Đúng lúc này, Tiêu Bách Đạo mơ hồ phát hiện có bóng người đong đưa ở nơi xa, ông bèn dùng linh lực phóng to tiếng gọi.

Hồ Vạn Khuê và Lộ Chấn Khoan cũng gọi theo.

Bách Lý Mộ Trần vẫn giữ dáng vẻ ung dung như cũ, không kêu gọi tiếng nào.

Họ vừa gọi, vừa tiến nhanh về phía bóng người đong đưa.

Các sư phụ vốn tưởng sẽ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của đồ đệ nhà mình.

Các đồ đệ sẽ bị đông lạnh thành đồ ngốc, người ngợm tràn đầy vết thương, thậm chí còn có đứa hôn mê.

Nhưng, kết quả thì sao?

Một bầy Sói Tuyết kéo đồ vật có vẻ ngoài như xe bò, những đồ đệ bảo bối của họ đứng trên xe, tinh thần phơi phới, vẫy tay về phía họ.

Bên cạnh “xe bò” còn có một con Gấu Tuyết, Phượng Khê đội mũ lông xù, vừa vẫy tay vừa nở một nụ cười rạng rỡ.

Nhóm các sư phụ chợt khựng lại.

Đây là ảo giác đúng không?

Không phải sự thật đâu nhỉ?

Đúng lúc này, các đồ đệ sôi nổi chạy tới.

Giống như một đào “én con”, nhào vào lòng “én mẹ”.

Các đồ đệ ôm chặt sư phụ của mình, nhảy tửng tửng, vừa cười vừa khóc.

Phượng Khê cũng nhảy xuống khỏi lưng Gấu Tuyết, chạy tới trước mặt Tiêu Bách Đạo.

“Sư phụ! Đồ nhi có tội, đã khiến ngài lo lắng rồi!”

Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi!”

Dù miệng thì cười, nhưng khóe mắt ông lại đọng nước mắt.

Giang Tịch và Quân Văn cũng chạy tới: “Sư phụ!”

Vẻ mặt “lương sư từ phụ” lập tức biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt hùng hổ: “Sao lại thế này? Sao hai đứa có thể để Tiểu Khê ngồi trên lưng Gấu Tuyết? Lỡ có nguy hiểm gì thì sao?”

“Tiểu Ngũ, đây chắc chắn lại là chuyện xấu mà con gây ra! Ta biết ngay là con không yên được một giây phút nào mà!”

“Còn cả Giang Tịch nữa, thân là đại sư huynh, sao con không quản Tiểu Ngũ, để mặc nó quậy phá thế hả? Cơ thể sư muội con ốm yếu, tu vi thấp, nếu bị dọa sợ thì sao?”

Quân Văn: “…”

Giang Tịch: “…”

Gan nàng phơi khô rồi còn to hơn cái cối xay gió ấy chứ. Sao nàng có thể bị dọa sợ cho được?

Chẳng qua, họ cũng không quá bất mãn với sự thiên vị của sư phụ, bởi tiểu sư muội vẫn còn nhỏ, vốn nên được cưng chiều.

Đừng nói sư phụ, đến cả họ còn cưng chiều tiểu sư muội kia mà.

Phượng Khê lại có hơi áy náy với hai sư huynh, nàng giải thích: “Sư phụ, chuyện này không liên quan tới Đại sư huynh và Ngũ sư huynh đâu…”

Tiêu Bách Đạo xua tay: “Con đừng nói đỡ cho chúng. Con đó, quá ngoan ngoãn, quá hiểu chuyện. Sư phụ biết hết mà!”

Phượng Khê: “…”

Tuy Tiêu Bách Đạo có hơi thiên vị Phượng Khê, nhưng ông cũng rất yêu thương Quân Văn và Giang Tịch. Ông kiểm tra toàn thân trên dưới vài lần, sau khi chắc chắn rằng hai người không hề bị thương, ông mới yên lòng.

Bên phía Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng vậy, chẳng qua trong số các đệ tử của họ, có vài người bị thương nặng.

Tuy hiện tại đi đứng không thành vấn đề, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian.

Vì thế, hai người họ đều quan tâm kiểm tra vết thương đồ đệ, sợ để lại di chứng.

Bách Lý Mộ Trần trợn tròn mắt!

Các đồ đệ bảo bối của ông ta đâu?

Sao ở đây chẳng có đứa nào thế?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 101: Chương 101



Lúc này, Tần Thời Phong đi tới trước mặt ông ta, hành lễ nói: “Bách Lý chưởng môn, đoàn người Chỉ Lan sư muội đã bị đưa tới khu vực trung tâm của vùng Cực Băng rồi. Ngài mau vào đó cứu họ đi!

Bách Lý Mộ Trần không thể tin vào tai mình: “Ngươi nói gì cơ? Mấy đứa Chỉ Lan bị đưa tới khu vực trung tâm á? Ai đưa chúng qua đó? Không phải các ngươi đi cùng ư?”

Phượng Khê chen lời đáp: “Bách Lý chưởng môn, tuy trước kia ta đã rời khỏi Hỗn Nguyên Tông, nhưng trong lòng ta vẫn luôn cho rằng ngài là người có trách nhiệm, nhìn xa trông rộng, xứng danh đại anh hùng.”

“Ta thật sự không ngờ rằng, ngài lại dạy dỗ ra một đồ đệ có vấn đề về phẩm hạnh như Thẩm Chỉ Lan.”

“Sở dĩ nàng ta bị truyền tống tới khu vực trung tâm, là vì nàng ta ăn nói khép nép, lấy lòng Ma tộc hòng giành được bảo vật Ma tộc. Kết quả, thông minh bị thông minh hại, nàng ta bị Ma tộc tính kế.”

“Ta thì khác. Ta chẳng những chặt một cánh tay của lão già Ma tộc, mà còn bày kế khiến mười vạn Ma binh, Ma tướng hồn phi phách tán.”

“Ngoài ra, ta còn moi được rất nhiều chuyện bí mật động trời từ miệng lão ma đầu.”

“Ngài nói xem, cùng là đệ tử thân truyền, sao lại có sự chênh lệch lớn tới thế nhỉ?”

Mấy người Tần Thời Phong: “…”

Mấy lời nàng nói đều là sự thật cả, nhưng họ cứ cảm thấy sai sai ở đâu ấy.

Nói chuyện quả là một môn nghệ thuật mà!

Bách Lý Mộ Trần cảm thấy Phượng Khê đang khoác lác, thế là ông ta nhìn về phía Tần Thời Phong: “Thời Phong, lời Phượng Khê nói có phải sự thật không?”

Tần Thời Phong thoáng do dự: “Tạm coi là… có đi!”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Có là có, không có là không có. Tạm coi là có là sao?

Hình Vu hét lên: “Lời Phượng Khê tiểu sư muội nói là thật, bọn ta đều có thể làm chứng! Vì cướp đoạt bảo vật của Ma tộc, Thẩm Chỉ Lan chẳng những nịnh nọt lấy lòng lão ma đầu, mà còn bỏ mặc sống c.h.ế.t của bọn ta. Kết quả giờ đây gặp báo ứng rồi đấy, bị lão ma đầu đưa tới khu vực của vùng Cực Băng.”

“Liễu Thiếu Bạch, ngươi nói xem?”

Liễu Thiếu Bạch luôn cảm thấy áy náy vì khi còn ở trong bí cảnh đã không nói đỡ cho Phượng Khê, giờ đây đừng nói phần lớn những lời Phượng Khê nói là sự thật, dẫu nàng có nói dối, hắn ta cũng sẽ gật đầu khăng khăng đó là thật.

Vì thế, vừa nghe Hình Vu nhắc tới mình, hắn ta đã vỗ n.g.ự.c nói: “Đều là thật! Bọn ta tận mắt chứng kiến!”

Những đệ tử bị thương nặng cũng vội vàng tới làm chứng.

Nếu không ngờ Phượng Khê, họ đã c.h.ế.t ở vùng Cực Băng này rồi, bây giờ không báo đáp còn chờ đến bao giờ nữa?

Gương mặt Bách Lý Mộ Trần lúc xanh lúc trắng, chẳng lẽ mấy đứa Chỉ Lan thật sự cúi đầu nịnh nọt lấy lòng Ma tộc ư?

Đúng lúc này, Phượng Khê lại nói: “Thật ra nói thế cũng hơi phiến diện, dẫu sao Thẩm Chỉ Lan cũng dùng linh bảo truyền tống cứu chúng ta ra khỏi bí cảnh Quy Bối Sơn mà!”

Bách Lý Mộ Trần đang sốt sắng tìm bậc thang để xuống đài, giờ có người bắc cho, ông ta vội hùa theo: “Đúng đó, Chỉ Lan chỉ nhất thời hồ đồ thôi, bản tính của nó vẫn rất tốt.”

Ánh mắt Phượng Khê hơi lóe lên, xem ra năm tán tu kia đã nghe theo kiến nghị của nàng, không lan truyền chuyện Thẩm Chỉ Lan vứt bỏ họ ra ngoài.

Nàng vờ thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Bách Lý chưởng môn, linh bảo truyền tống mà ngài tặng Thẩm Chỉ Lan, một lần có thể chở bao nhiêu người thế?”

Giờ đây lòng Bách Lý Mộ Trần đang nóng như lửa đốt, ông ta chẳng nghĩ ngợi được nhiều, thuận miệng đáp ngay: “Ba mươi người. Sao thế?”

Phượng Khê gật đầu: “Ồ!”

“Nhưng khi ra khỏi bí cảnh Quy Bối Sơn, Thẩm Chỉ Lan nói linh bảo truyền tống chỉ có thể chở mười tám người, nên đã bỏ lại năm tán tu và ba người Huyền Thiên Tông bọn ta.”

“Xem ra là nàng ta cố ý!”

“Chậc chậc, ta vốn tưởng nàng ta vẫn còn chút ưu điểm, giờ xem ra, đúng là xấu xa từ trong ra ngoài mà. Ta thấy ngài không cần đi cứu nàng ta làm gì nữa, loại đệ tử như vậy, nên trực tiếp xóa tên khỏi tông môn thì hơn.”

“Mấy đồ đệ còn lại của ngài cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, kẻ thù giúp nàng ta làm điều ác, kẻ thì không có chủ kiến, nàng ta nói gì nghe đó. Ngài dứt khoát xóa tên cả đám đi cho rồi.”

“Hỗn Nguyên Tông vẫn còn rất nhiều hạt giống tốt, ngài nhận thêm mấy đồ đệ nữa là được. Đúng rồi, tuy chuyến này Lộ Tu Hàm không tham gia, nhưng hắn ta cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu, ngài đập c.h.ế.t hắn ta đi.”

Bách Lý Mộ Trần lập tức thẹn quá hóa giận: “Làm càn!”

Tiêu Bách Đạo kéo Phượng Khê ra sau lưng bảo vệ: “Ngươi quát nạt đồ đệ của ta làm gì? Có chuyện tìm ta đây này!”

“Hơn nữa, Tiểu Khê nói sai ở đâu hả? Phẩm hạnh của Thẩm Chỉ Lan ra sao, ngươi hiểu rõ hơn ai khác. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng ta ra tay hãm hại Tiểu Khê, đã đủ chứng tỏ nàng ta không ngay thẳng rồi. Chỉ mỗi lão già hồ đồ như ngươi mới chịu nhận loại người đó làm đệ tử thân truyền thôi.”

“Giờ thì hay rồi, một con sâu làm rầu nồi canh, dạy hư luôn cả mấy đồ đệ khác.”

“Ta thấy Tiểu Khê nói không sai, loại người như vậy không cần cứu nữa, c.h.ế.t càng bớt việc!”

Bách Lý Mộ Trần tức điên lên.

Tức tới độ tóc tai dựng ngược!

Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê vội chạy tới hòa giải: “Tiêu chưởng môn, ngươi bớt nói vài câu đi. Dù nhân phẩm của Thẩm Chỉ Lan thật sự có vấn đề, thì chúng ta vẫn phải cứu người. Sau khi cứu về, để Bách Lý chưởng môn trừng trị nghiêm khắc chút là được!”

Đệ tử thân truyền là bảo bối của tông môn, sao có thể nói không cần là không cần ngay được.

Vả lại, chuyện Thẩm Chỉ Lan làm cùng lắm chỉ coi như thấy c.h.ế.t không cứu, chứ chưa tới mức hãm hại đồng đạo, cấu kết với Ma tộc.

Bách Lý Mộ Trần còn phải trông chờ mọi người giúp ông ta cứu đồ đệ, nên không tiện trút giận, chỉ hừ lạnh không nói gì nữa.

Phượng Khê khẽ chớp mắt, nàng chui ra khỏi lưng Tiêu Bách Đạo, đi tới trước mặt Hồ Vạn Khuê, hành lễ rồi nói: “Hồ chưởng môn, mấy hôm trước bọn ta gặp nguy hiểm, cách duy nhất để thoát khỏi nguy hiểm là ký khế ước với Gấu Tuyết. Lúc ấy Gấu Tuyết chỉ lơ là cảnh giác với mỗi mình ta, nên ta là người thích hợp ký khế ước nhất.”

“Có điều, ta không biết pháp quyết ngự thú!”

“Tần sư huynh suy xét tới an nguy của tất cả mọi người, đã truyền thụ pháp quyết ngự thú của Ngự Thú Môn cho ta. Sau đó, dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, ta thành công ký khế ước với Gấu Tuyết, tiếp đó lại ký khế ước với Lang Vương.”

“Cũng nhờ vậy, bọn ta mới có thể bình an rời khỏi vùng Cực Băng.”

“Tất thảy đều nhờ Tần sư huynh chí công vô tư, càng nhờ ngài có cách dạy dỗ hắn ta, ngài chính là ân nhân của tất cả bọn ta. Ta thay mặt mọi người cảm ơn ngài!”

Dứt lời, Phượng Khê cúi người thật sâu, vái lạy ông ta.

Quân Văn và Hình Vu đưa mắt nhìn nhau, cũng nhanh nhẹn khom lưng bái lạy.

Những đệ tử thân truyền còn lại cũng không tiện trơ mắt nhìn, nên đều khom lưng lạy theo.

Hồ Vạn Khuê sững người.

Đại đồ đệ dạy pháp quyết ngự thú cho Phượng Khê ư?

Đây, đây chẳng phải làm bừa ư?

Nhưng ngẫm lại, dưới loại tình huống đó cũng chỉ có thể làm vậy, đại đệ tử làm thế cũng không sai.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 102: Chương 102



Chờ đã!

Tạm gác chuyện dạy pháp quyết sang một bên, Phượng Khê vừa nói nàng đã ký khế ước với cả Gấu Tuyết lẫn Lang Vương đúng không?

Đùa gì thế?

Một Luyện Khí kỳ như nàng, sao có thể ký khế ước với yêu thú hệ băng Kim Đan hậu kỳ?

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Lúc này, Phượng Khê phất tay, Gấu Tuyết và Lang Vương lập tức đứng thành hàng, đồng thời “quỳ” xuống đất, dập đầu với Hồ Vạn Khuê!

Mấy người Hồ Vạn Khuê kinh ngạc trợn tròn mắt.

Yêu thú hệ băng ở vùng Cực Băng nổi tiếng hung dữ, dũng mãnh không sợ c.h.ế.t, chưa ai có thể khiến chúng khuất phục.

Thế mà giờ đây, chúng lại ngoan ngoãn dập đầu với ông ta ư?

Dẫu bị ký khế ước, cũng không nên… hèn mọn như thế chứ?

Vẻ mặt Gấu Tuyết tràn ngập vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Hèn mọn thì đã sao?

Đời gấu của nó đã mất sạch thể diện rồi!

Lang Vương cũng mặc kệ sự đời, mặc ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Trong khi Hồ Vạn Khuê còn đang ngây người, Phượng Khê đã cười nói: “Hồ chưởng môn, ta học pháp quyết ngự thú của Ngự Thú Môn ngài, cũng coi như nửa đồ đệ của ngài, về sau ta sẽ gọi ngài là nhị sư phụ nhé!”

Hồ Vạn Khuê: “…”

Con mẹ nó chứ nhị sư phụ*!

*Cách đọc “Nhị sư phụ” nghe gần giống với “sư phụ ngốc” ý!

Tiêu Bách Đạo khẽ ho khan: “Đồ nhi, con đừng nói linh tinh. Con là đồ đệ bảo bối của vi sư, sao có thể gọi người khác là sư phụ? Nhị sư phụ cũng không được!”

Hồ Vạn Khuê cũng xua tay: “Không ổn, không ổn! Dạy rồi thì thôi, chỉ cần ngươi không truyền ra ngoài là được.”

Phượng Khê gật đầu: “Dạ được. Thế về sau con gọi ngài là Hồ Sư thúc nhé, gọi vậy nghe có vẻ thân thiết hơn.”

Hồ Vạn Khuê cũng không tiện nói thêm gì, bèn cười đồng ý.

Sau đó, ông ta chợt nhớ ra một chuyện, hỏi Phượng Khê: “Ngươi học pháp quyết ngự thú tốn bao lâu thời gian?”

Lúc trước đại đồ đệ tốn một tháng đã học được, nên được tôn là đệ nhất thiên tài của Ngự Thú Môn.

Căn cứ vào thời gian để đoán, chẳng lẽ Phượng Khê chỉ tốn nửa tháng đã học được?

Phượng Khê thở dài: “Hồ sư thúc, ngộ tính của con không được tốt lắm, trước kia lại chưa từng tiếp xúc với việc ngự thú, nên phải tốn hơn một canh giờ mới học được. Ngài nói xem, con có vô dụng không cơ chứ?”

Hồ Vạn Khuê: “…”

Mọi người: “…”

Nếu ngươi là đồ vô dụng, vậy bọn ta là cái gì?

Đồ ngốc ư?

Mọi người kinh ngạc cảm thán, đồng thời cũng thoáng tiếc nuối. Nếu đan điền của Phượng Khê không bị thương, nàng chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài tuyệt diễm.

Nghĩ tới đây, họ lại càng không hài lòng với Thẩm Chỉ Lan - người đã hại Phượng Khê hơn.

Nàng ta đã hủy hoại một thiên tài.

Vẻ mặt Bách Lý Mộ Trần sắp thành tắc kè hoa tới nơi.

Đây là lần đầu tiên trong lòng ông ta cảm thấy hối hận khi đã nhận Thẩm Chỉ Lan làm đồ đệ.

Trước khi nhận nàng ta, Hỗn Nguyên Tông vẫn luôn độc chiếm vị trí đầu tiên trong bốn tông môn lớn, từ trước tới nay vẫn luôn là ông ta châm chọc người khác, ông ta chưa từng mất mặt tới mức này.

Nhưng, cảm giác hối hận đó chỉ thoáng qua.

Chỉ Lan sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, là thiên tài tu luyện, là đứa con cưng được Thiên Đạo ưu ái, dẫu phẩm hạnh có chút vấn đề, thì dạy dỗ lại là được!

Thế là ông ta mặt dày nói: “Các vị, bây giờ không phải lúc để ôn chuyện. Phiền các vị cùng ta tới khu vực trung tâm, cứu mấy đứa nghiệt đồ kia về.”

“Các vị yên tâm, lần này quay về tông môn, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, để chúng hoàn toàn thay đổi, lần nữa làm người.”

“Chỉ cần có thể cứu người bình an quay về, Hỗn Nguyên Tông ta sẵn lòng nhường ra một phần mười số khoáng sản trời ban năm nay.”

Ông ta đã nói đến mức này, mấy người Hồ Vạn Khuê cũng không tiện từ chối.

Vả lại, bốn tông môn lớn nên đoàn kết một lòng, nếu lúc này họ đứng ngoài không giúp, chờ tới khi đệ tử thân truyền của họ gặp chuyện, các tông môn khác cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Mấy người Tiêu Bách Đạo vốn định để các đệ tử về tông môn trước, nhưng đám Phượng Khê không yên tâm, khăng khăng đòi đứng tại chỗ chờ họ quay về.

Phượng Khê còn cho nhóm các sư phụ mượn Gấu Tuyết và bầy Sói Tuyết. Tuy so với các yêu thú ở khu vực trung tâm, chúng chẳng khác gì kiến hôi, dẫm nhẹ cái là c.h.ế.t, nhưng ít nhất cũng có thể làm thú cưỡi, tiết kiệm thời gian và thể lực.

Tiêu Bách Đạo cảm thấy lời của tiểu đồ đệ có lý, nên cũng không từ chối.

Phượng Khê lại cảnh cáo Gấu Tuyết và Lang Vương, tránh cho chúng nó gây chuyện.

Thật ra hành động của Phượng Khê khá thừa thãi, bởi chúng nào có gan gây chuyện.

Trong nhóm người vừa tới, trưởng lão có thực lực kém nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ rồi, tu vi cao hơn chúng cả bậc kia mà.

Sau khi mấy người Tiêu Bách Đạo rời đi, Phượng Khê cũng không rảnh rỗi. Nàng dẫn theo các đệ tử thân truyền, bắt đầu lùng xục khu vực xung quanh.

Chỉ cần là thứ có thể bán lấy tiền, nàng đều không tha.

Năm ngày sau, mấy người Tiêu Bách Đạo đã quay lại.

Đoàn người Thẩm Chỉ Lan cũng được cứu về.

Trừ Thẩm Chỉ Lan chẳng mấy một sợi tóc nào, thì đám Mục Tử Hoài đều bị thương, Mạc Tu Viễn là nặng nhất, mất nửa cái mạng.

Phượng Khê nhạy bén phát hiện: dường như Bách Lý Mộ Trần đang phấn khích.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã biết đáp án.

Bách Lý Mộ Trần chắp tay với ba chưởng môn còn lại: “Cảm ơn sự giúp đỡ của ba vị. Lần này Chỉ Lan cũng coi như nhờ họa được phúc. Băng phách ngàn năm chỉ có thể gặp, không thể cầu, là thánh phẩm chữa trị thần thức. Ấy thế mà con bé lại tìm được tận ba đóa, đúng là đáng mừng!”

Trong lòng ba người Tiêu Bách Đạo có hơi ghen tị.

Thẩm Chỉ Lan bị đưa đến khu vực trung tâm của vùng Cực Băng, chẳng những bình an vô sự, mà còn tìm được băng phách ngàn năm, không hổ là đứa con được Thiên Đạo ưu ái.

Sau đó, họ nghe Phượng Khê hỏi với giọng điệu nghi hoặc: “Băng phách ngàn năm quý giá tới vậy ư? Chẳng phải thứ này mọc khắp nơi à?”

Dứt lời, nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc hộp ngọc, sau đó lấy một đóa băng phách vạn năm ra, tùy ý tung hứng trong lòng bàn tay.

Quân Văn thấy vậy, cũng lấy hai đóa của mình ra, mỗi tay cầm một đóa.

“Đúng đó, thứ này quá bình thường, ta hái xong hai đóa thì lười chẳng thèm hái nữa.”

Mấy người Hình Vu cũng lấy băng phách mà mình được chia ra, trên mặt ai nấy đều mang theo chút… ghét bỏ.

Chỉ riêng chàng thiếu niên Tần Thời Phong là người thành thật, tuy hắn cũng lấy băng phách ra, nhưng lại cúi đầu chẳng nói gì.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 103: Chương 103



Vài ngày trước, khi nhóm Tiêu Bách Đạo vừa tới, do nóng lòng đi cứu người nên chẳng trò chuyện được mấy câu, tất nhiên các đồ đệ cũng chưa kịp nói chuyện băng phách.

Lúc này, nhìn thấy nhiều băng phách như thế, đôi mắt các sư phụ trợn tròn lên.

Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng: “Bách Lý chưởng môn, xem ra, băng phách cũng không phải thứ quý hiếm gì.”

Hồ Vạn Khuê gật đầu: “Đúng đó, nói là nó mọc đầy đường cũng chẳng ngoa.”

Lộ Chấn Khoan lại tỏ vẻ trách móc: “Đám nhãi ranh này kín miệng thật, có đồ tốt thế này mà chẳng hé răng lấy nửa lời. Các con xem đệ tử của Hỗn Nguyên Tông người ta kìa, hễ nhận được thứ tốt là hận không thể thông báo cho toàn thiên hạ biết. Lần trước lấy được bảo vật của Vân Tiêu Tông cũng thế, mà lần này lấy được băng phách cũng vậy. Các con phải học hỏi người ta nhiều vào.”

Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần lập tức tái đi.

Gương mặt già nóng rát!

Đúng lúc này, Phượng Khê lại nói: “Thẩm Chỉ Lan, bọn ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nên đã chia đều băng phách. Ba đóa băng phách này của ngươi định chia thế nào? Đừng bảo ngươi định độc chiếm đấy nhé?”

Tất nhiên là Thẩm Chỉ Lan muốn độc chiếm rồi.

Đồ mà nàng ta tìm được, vì sao phải chia cho mấy kẻ vô dụng kia?

Nàng ta nghiến răng nói: “Ta sẽ giao nộp băng phách cho tông môn, việc phân chia sẽ do tông môn quyết định.”

Phượng Khê: “Ồ.”

Sau đó nàng không nói gì nữa.

Mục Tử Hoài cảm thấy chẳng sao cả, nhưng sắc mặt ba người Mạc Tu Viễn lại lập tức trở nên khó coi.

Hiện tại họ rất bất mãn với Thẩm Chỉ Lan.

Thậm chí họ còn bắt đầu đồng ý với cách nói của Phượng Khê, rằng Thẩm Chỉ Lan chính là sao chổi!

Đi theo nàng ta, họ xem như xui tận mạng!

Có thứ tốt thì nàng ta chiếm làm của riêng, nhưng có xui xẻo thì họ phải gánh hết!

Bách Lý Mộ Trần không còn mặt mũi ở lại, ông ta gắng gượng xã giao vài lời khách sáo, rồi dẫn đám Thẩm Chỉ Lan rời đi.

Sau khi họ đi, Hình Vu nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, các ngươi và Tiêu chưởng môn ngồi phi thuyền của bọn ta về nhé! Trên đường về chúng ta có thể trò chuyện.”

Liễu Thiếu Bách vừa nghe vậy cũng vội vàng góp lời: “Tiểu sư muội, phi thuyền của Ngự Thú Môn không rộng bằng phi thuyền của Vạn Kiếm Tông bọn ta, mọi người ngồi phi thuyền của bọn ta đi.”

Mấy người còn lại cũng lập tức đi tới, mồm năm miệng người mời Phượng Khê lên phi thuyền của tông môn mình.

Ban đầu lời nói còn khá văn minh, sau đó, đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông bắt đầu mắng chửi nhau.

Mục đích chỉ có một: đó là mời Phượng Khê ngồi phi thuyền của tông môn mình.

Hồ Vạn Khuê: “…”

Lộ Chấn Khoan: “…”

Tạm gác những chuyện khác sang một bên, các ngươi gọi Phượng Khê là “Tiểu sư muội” có thích hợp không?

Người ta là đệ tử của Huyền Thiên Tông đó, biết không hả?

Cuối cùng, Phượng Khê chọn phi thuyền của Ngự Thú Môn.

Bởi Ngự Thú Môn tiện đường hơn.

Các đệ tử của Vạn Kiếm Tông cũng chỉ đành từ bỏ. Trước khi rời đi, ai nấy đều lưu luyến Phượng Khê, Tống Ngọc Điệp thậm chí còn rơi nước mắt.

Lộ Chấn Khoan: “…”

Nếu không các ngươi cút hết sang Huyền Thiên Tông luôn đi!

Bên phía Ngự Thú Môn lại tràn ngập tiếng cười, cả đám đệ tử đều vây quanh Phượng Khê, hộ tống nàng lên phi thuyền.

Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê suýt bị đám đông chen lấn, đẩy ngã xuống cầu thang: “…”

Mắt thấy phi thuyền biến thành một chấm đen nhỏ rồi dần dần biến mất, Gấu Tuyết gầm lên giận dữ.

Nó thật sự tức điên lên được!

Đồ giả dối!

Đồ lừa đảo!

Đã hứa trước khi rời đi sẽ giải trừ khế ước với bọn nó kia mà?

Đừng bảo là nàng quên mất đấy nhé?

Lang Vương cũng im lặng chảy hai hàng nước mắt, đau xót chẳng nói nên lời.

Nhưng, nó cảm thấy không giải trừ khế ước cũng khá tốt. Ít nhất có tầng ràng buộc này, Gấu Tuyết sẽ không nuốt chửng nó.

Trong lúc nó đang nghĩ ngợi, Gấu Tuyết tát nó một phát, sai nó dẫn theo bầy sói đi săn mồi.

Thật ra không phải Phượng Khê quên đâu.

Nàng cố ý đấy!

Nàng đổi ý rồi.

Sau này nàng còn phải tới vùng Cực Băng để lấy thành Vô Danh kia mà, thế nên giữ lại Gấu Tuyết và bầy Sói Tuyết vẫn còn tác dụng.

Lúc này, nàng đang kể chi tiết những chuyện đã trải qua cho mấy người Tiêu Bách Đạo nghe.

Cuối cùng Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê cũng hiểu vì sao mấy người Hình Vu lại thân thiết với Phượng Khê tới vậy.

Bởi nếu không có Phượng Khê, họ đã sớm c.h.ế.t ở vùng Cực Băng rồi.

Hồ Vạn Khuê vỗ vai Tiêu Bách Đạo: “Lão Tiêu, đồ đệ của ngươi rất tốt!”

Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo lập tức hiện rõ vẻ cảnh giác: “Ngươi biết thế là được rồi! Đừng có ý đồ với đồ đệ của ta đấy!”

Hồ Vạn Khuê: “…” Ngươi nghĩ nhiều rồi!

Đúng là ông ta coi trọng Phượng Khê thật, nhưng ông ta thật sự không muốn giành đồ đệ với Tiêu Bách Đạo.

Tạm không bàn tới những vấn đề khác, riêng đan điền của nàng vẫn chưa khỏi hẳn kia kìa.

Dẫu nàng có thông minh, lanh lợi tới đâu, thì tu vi của nàng cũng vĩnh viễn sẽ dừng lại ở kỳ Luyện Khí.

Mà trong giới tu chân này, thực lực quyết định tất cả.

Đây cũng là nguyên nhân dẫu Bách Lý Mộ Trần bất mãn với Thẩm Chỉ Lan, nhưng vẫn coi nàng ta là bảo bối.

Phượng Khê cũng biết đạo lý này, dù nàng có mưu trí vô song tới đâu, thì đứng trước thực lực tuyệt đối vẫn chẳng là cái gì cả.

Thế nên, lần này quay về tông môn, nàng phải tranh thủ phần lớn thời gian để tu luyện mới được.

Về phần tâm nguyện của lão già thành Vô Danh, sau khi bàn bạc, Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê bảo Phượng Khê tạm thời giữ kín chuyện này, chờ họ thương lượng với hai chưởng môn khác rồi mới quyết định xem nên làm thế nào.

Phượng Khê ngoan ngoãn đồng ý.

Hồ Vạn Khuê cố ý đi đường vòng, đưa mấy sư đồ Phượng Khê tới tận cổng Huyền Thiên Tông, đồng thời cũng còn từ chối lời mời ở lại chơi vài ngày của Tiêu Bách Đạo.

Không phải vì ngại, mà vì ông ta chê Huyền Thiên Tông kẹt xỉ!

Mấy năm trước ông ta từng tới đây một lần, đến cả phòng ở cũng đổ nát, xập xệ, chứ đừng nói tới đồ ăn, phải nói là thảm không nỡ nhìn.

Nói khó nghe thì, thức ăn của linh thú ở Ngự Thú Môn ông ta còn ngon hơn nhiều.

Sau khi tiễn sư đồ Ngự Thú Môn, Phượn Khê dè dặt đi theo sau Tiêu Bách Đạo, bởi lúc này đây, lòng nàng đang dấy lên một dự cảm xấu.

Và rồi, chân nàng mềm nhũn, khuỵu gối, quỳ sụp xuống đất.

Phượng Khê: #¥@%%@¥%¥!

Không còn cách nào khác, vì thiết lập tính cách, nàng chỉ đành dập đầu bái lạy: “Tổ sư gia trên cao, may mà có ngài phù hộ, đệ tử mới có thể bình an quay về.”

“Chuyến này ra ngoài rèn luyện, đệ tử ngộ ra rất nhiều điều, nhưng điều sâu sắc nhất là kẻ mạnh chính là chân lý! Vì thế, sau này đệ tử nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, sớm ngày trở thành niềm tự hào của Huyền Thiên Tông ta!”

Giang Tịch vốn là người thành thật, thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống, bày tỏ sự quyết tâm.

Quân Văn: “…”

Thôi, sư huynh sư muội đều quỳ rồi, hắn không quỳ thì không ổn lắm nhỉ?

Thế là hắn cũng quỳ xuống.

Hắn vừa quỳ, Tiêu Bách Đạo cũng lập tức quỳ theo.

Đôi mắt ông rưng rưng, thầm khấn vài câu.

Đại loại là cảm ơn tổ sư gia đã phù hộ, để các đồ đệ trở về bình an.

Quân Văn vốn chỉ quỳ cho đủ số, nay thấy sư phụ như thế, hắn cũng thành tâm dập đầu ba cái với tấm biển.

Hắn thầm quyết tâm, về sau nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không để sư phụ phải lo lắng vì mình nữa.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 104: Chương 104



Kết thúc màn bái lạy đầy thành kính, Phượng Khê quay về sân viện của mình. Nàng rửa ráy qua loa, rồi tới tìm Tiêu Bách Đạo.

Trừ lệnh bài chưởng môn của Vân Tiêu Tông, nàng đưa toàn bộ chiến lợi phẩm cho Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo không muốn nhận. Hai sư đồ đưa qua đẩy lại, cuối cùng Tiêu Bách Đạo đành cầm một nửa, hơn nữa còn kiên trì viết giấy vay nợ với danh nghĩa chưởng môn.

Phượng Khê cũng chỉ có thể mặc ông muốn làm gì thì làm.

Phượng Khê vừa rời khỏi sân viện của Tiêu Bách Đạo, trưởng lão phụ trách chăm sóc Kim Mao Toan Nghê chợt gọi nàng lại.

“Tiểu Khê ơi, nghe tin con đã về, thần thú trấn phái vẫn luôn quậy ầm ĩ kia kìa. Con qua xem sao đi!”

Phượng Khê lập tức đổi hướng đi tới chuồng thú.

Kim Mao Toan Nghê gào rống vang trời.

Phượng Khê đoán được ý nó muốn biểu đạt.

Lúc trước nàng từng đồng ý sẽ đưa công pháp cho nó, nhưng tới giờ vẫn chưa thực hiện.

Phượng Khê cũng bất đắc dĩ lắm chữ, nàng cũng đang trông chờ vào đống ngọc giản trong thức hải đây. Chỉ khi ngọc giản tương ứng sáng lên, nàng mới có công pháp để đưa cho Kim Mao Toan Nghê.

Nhưng nàng không thể ăn ngay nói thật, bởi Kim Mao Toan Nghê không dễ chọc, nếu biết nàng lừa nó, chắc chắn nó sẽ quậy ầm cho xem.

Phượng Khê xụ mặt nói: “Ngươi còn có mặt mũi tìm ta đòi công pháp ư? Ngươi thử nói xem, gần đây ngươi đang làm gì? Hết ăn rồi đến ngủ, ngươi có chăm chỉ tu luyện không? Với thái độ lười biếng đó của ngươi, ta đưa công pháp cho ngươi cũng chỉ tổ lãng phí thôi!”

“Ngươi có biết thần thú trấn phái của ba tông môn khác nói xấu sau lưng ngươi thế nào không? Chúng gọi ngươi là Bùn Vàng đấy! Biết vì sao chúng lại gọi ngươi là Bùn Vàng không? Vì bùn nhão không thể trát tường…”

Kim Mao Toan Nghê vốn cảm thấy bản thân chiếm lý, nay nghe Phượng Khê chửi một tràng, nó lại dần cảm thấy chột dạ, cuối cùng gục đầu xuống chẳng cãi lại nửa câu.

Phượng Khê lập tức uốn lưỡi, thay đổi thái độ: “Nhưng ta thấy chúng chỉ đang nói linh tinh thôi. Chẳng qua ngươi chỉ nhất thời mất phương hướng, chỉ cần ngươi phấn chấn tinh thần, ba con kia cộng lại cũng không phải đối thủ của ngươi.”

“Vì thế, từ hôm nay trở đi, ngươi phải chấn chỉnh ngay thái độ tu luyện, nhất định phải chăm chỉ, dốc sức cố gắng. Đúng rồi, ta có mang cho ngươi chút đặc sản của biển Vô Cực và vùng Cực Băng, ngươi nếm thử xem sao.”

Dứt lời, Phượng Khê ném cho nó mấy con cá và t.h.i t.h.ể của một yêu thú hệ băng.

Kim Mao Toan Nghê vừa ăn vừa cảm động phát khóc.

Phượng Khê quả là người tốt.

Người tốt!

Chỉ mỗi nàng là người thật lòng đối xử tốt với nó!

Sau khi “an ủi” Kim Mao Toan Nghê xong, Phượng Khê đi bộ về sân viện của mình, bắt đầu tu luyện.

Con người nàng không sợ khổ, không sợ mệt, tuy có đôi lúc nàng rất yếu ớt, cần được cưng chiều, nhưng một khi đã cố gắng, thì chính nàng còn phải phục bản thân.

Trong hai tháng tiếp theo, trừ thời gian tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê chẳng đi đâu nữa, cứ lao đầu vào tu luyện.

Hôm nay, trong lúc tu luyện, Phượng Khê bất ngờ phát hiện ra, trong đan điền đã mọc thêm một Linh căn màu vàng.

Kim Linh căn.

Nàng cười nhe nhởn.

Nhưng, rất nhanh sau đó, nụ cười của đã đông cứng lại.

Bởi ba loại Linh căn khác đang đánh hội đồng Kim Linh căn.

Kim Linh căn bị đánh tới độ la hét thảm thiết.

Chiếc chồi non vừa nhú đã bị đánh cho rụt về!

Phượng Khê: “…”

Nàng lẳng lặng rút chủy thủ ra.

Ba loại linh căn kia lập tức run rẩy, đồng tâm hiệp lực… kéo mần non của Kim Linh căn ra!

Sau đó, Kim Linh căn tự uốn éo bản thân thành hình trái tim.

Phượng Khê: “…”

Con hàng mới nhú này cũng không phải đèn cạn dầu.

Sau khi Kim Linh căn mọc ra, vết thương ở đan điền của Phượng Khê được cải thiện với tốc độ chóng mặt, chỉ còn một vết nứt nhỏ nữa là lành hẳn.

Điều này khiến Tiêu Bách Đạo vui phát điên lên được.

Dẫu phát hiện đồ đệ sở hữu bốn loại linh căn, ông cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần đồ đệ khỏe mạnh là được.

Hôm nay, Tiêu Bách Đạo nhận được tin nhắn của Hồ Vạn Khuê - chưởng môn Ngự Thú Môn.

Nghe xong, Tiêu Bách Đạo cảm thấy ông ta điên rồi.

Ý của Hồ Vạn Khuê là trong Ngự Thú Môn có vài quả trứng linh thú đã tới ngày nở, nhưng mãi vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Vì thế ông ta muốn mời Phượng Khê qua xem, rồi giúp nghĩ cách.

Tiêu Bách Đạo vừa tức giận vừa buồn cười, trứng linh thú không nở, tìm Phượng Khê thì có ích gì?

Cứ làm như nàng có thể ấp trứng ý.

Đúng là vớ vẩn mà!

Ông vốn định từ chối.

Nhưng… khổ nỗi Hồ Vạn Khuê hối lộ quá nhiều.

Thôi vậy, chỉ là ấp trứng thôi mà.

Nếu tiểu đồ đệ không ấp được, thì ông sẽ ấp.

Vì thế, Tiêu Bách Đạo quyết định đưa Phượng Khê tới Ngự Thú Môn. Có thể thành công thì tốt, nếu không thành công, ít nhất cũng có thể ăn uống ké vài hôm.

Tạm không bàn tới những khía cạnh khác, chỉ riêng thức ăn của Ngự Thú Môn rất ngon.

Đủ các loại linh thú được chế biến đa dạng: chiên, xào, nấu, hấp,… ngon nuốt lưỡi.

Sau khi nghe chuyện, Quân Văn cũng ồn ào đòi đi theo, Tiêu Bách Đạo chỉ đành dẫn hắn đi cùng.

Thêm một người, có thể ăn nhiều hơn một miếng.

Nếu không phải lo cho thể diện tuổi già, ông đã muốn dẫn theo người của toàn tông ấy chứ.

Khi ra tới cổng tông môn, Phượng Khê lại bị vấp ngã.

Khoảng thời gian qua, nàng đã ngẫm nghĩ cẩn thận, nhớ lại những lời bản thân đã nói vào cái ngày đầu tiên tới Huyền Thiên Tông.

“... nhờ tổ sư gia sáng lập Huyền Thiên Tông, nên con mới có chỗ dung thân. Từ tận đáy lòng, con cực kỳ cảm kích tổ sư gia, đừng nói quỳ lạy, dẫu bảo con dập đầu chín chín tám mươi mốt lần, con cũng đồng ý.”

Lúc đó nàng chỉ nói cho sang miệng thôi, ai ngờ cái tấm biển này lại tin là thật.

Thôi, quỳ thì quỳ vậy.

Cũng coi như một cách để củng cố thiết lập tính cách.

Tuy Phượng Khê đã cho Tiêu Bách Đạo khá nhiều bảo vật, tình hình kinh tế của Huyền Thiên Tông cũng đã được cải thiện, nhưng Tiêu Bách Đạo đã quen với việc tiết kiệm, nên cảm thấy ngự kiếm phi hành thuận tiện hơn.

Vì thế, ba sư đồ ngự kiếm khởi hành.

Phượng Khê vẫn thít chặt “đai an toàn”, nàng còn cất giọng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Đảm bảo an toàn khi ngự kiếm là có trách nhiệm với tính mạng của chính bản thân và những người ngự kiếm khác.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 105: Chương 105



Trên đường đi khá thuận lợi, khổ nỗi cứ hở ra là Phượng Khê lại biểu diễn “kỹ năng làm màu” cho Tiêu Bách Đạo xem.

Hết ngự kiếm lộn nhào, lại đến ngự kiếm bằng một chân, thậm chí cả ngự kiếm lướt sóng nữa…

Trái tim Tiêu Bách Đạo giật thót, lúc nhảy tót lên cổ họng, lúc lại chui thọt xuống bụng. Nhưng sau nhiều lần như thế, cảm xúc của ông cũng chai sạn luôn rồi.

Tuy thao tác ngự kiếm của tiểu đồ đệ khá mạo hiểm, nhưng nàng vẫn bình yên vô sự, chẳng mất một cọng lông tóc nào.

Thậm chí ông còn nghi ngờ thanh kiếm gỗ kia cố ý phối hợp biểu diễn với nàng ấy chứ.

Nhưng, liệu có thể không?

Nó chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường thôi mà.

Nào có xứng với đồ đệ bảo bối của ông!

Ông thầm quyết tâm, chờ vết thương ở đan điền của Phượng Khê lành hẳn, ông sẽ đưa nàng tới Vạn Kiếm Bích chọn một thanh linh kiếm.

Tiểu đồ đệ của ông thông minh lanh lợi như thế, chắc chắn có thể tìm được một thanh linh kiếm hữu duyên.

Nếu một lần không tìm được, ông sẽ dẫn nàng tới nhiều lần.

Một lần lạ, hai lần quen, qua lại nhiều lần, vô duyên cũng tự thành hữu duyên.

---

Hôm nay, ba sư đồ đã tới Ngự Thú Môn.

Hồ Vạn Khuê đích thân ra cổng đón tiếp, cho Tiêu Bách Đạo đủ thể diện.

Nếu là trước kia, cùng lắm ông ta chỉ chờ ở cửa chính điện thôi.

Sở dĩ lần này ông ta khách khí như vậy, hoàn toàn là vì ơn cứu mạng của Phượng Khê với mấy người Hình Vu.

Chờ Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê chào hỏi nhau xong, Phượng Khê mới tiến lên, cười tủm tỉm hành lễ chào Hồ Vạn Khuê, mở miệng ngậm miệng đều gọi Hồ sư thúc, tiếng sau còn thân thiết hơn tiếng trước.

Biểu hiện của Hồ Vạn Khuê cũng rất thân thiện, gần gũi, gương mặt tràn ngập ý cười.

Thấy thế, trong lòng Tiêu Bách Đạo có hơi chua chua.

Thậm chí ông còn cảm thấy hối hận vì đã đi chuyến này.

Nhưng nghĩ tới lợi ích mà Hồ Vạn Khuê đã hứa, ông nhịn!

Hồ Vạn Khuê trò chuyện với Phượng Khê một lát, rồi cười nói với Tiêu Bách Đạo: “Tiêu chưởng môn, mời vào trong!”

Tiêu Bách Đạo sải chân, khoan thai bước qua cổng Ngự Thú Môn.

Hiện tại Phượng Khê có chút bóng ma tâm lý với cổng tông môn, nàng nhấc cao chân, khẽ khàng, dè dặt bước qua bậc cổng.

Người của Ngự Thú Môn thấy vậy thì cho rằng đó là biểu hiện của sự kính ngưỡng và tôn trọng mà Phượng Khê dành cho Ngự Thú Môn.

Rất nhiều người đều thầm gật đầu. Khó trách sau khi quay về, mấy người Hình Vu vẫn luôn khen Phượng Khê hết lời, nhân phẩm của tiểu cô nương này thật sự không tệ.

Phượng Khê cũng không biết bản thân chó ngáp phải ruồi, vô tình thu hoạch được một loạt hảo cảm. Thấy bản thân bình an bước qua bậc cổng mà không bị vấp ngã, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra chỉ là tổ sư gia của Huyền Thiên Tông nàng không đứng đắn thôi, chứ tổ sư gia của Ngự Thú Môn người ta chín chắn lắm đấy.

Vừa qua cổng, Phượng Khê đã nhìn thấy phía trước có rất nhiều hạc trắng.

Hình Vu ghé sát nàng giới thiệu: “Tiểu sư muội, đây là hạc lông dài mà Ngự Thú Môn bọn ta dùng làm phương tiện di chuyển thay cho đi bộ. Để ta chọn cho ngươi con xinh đẹp nhất nhé!”

Quân Văn liếc mắt lườm Hình Vu: Phượng Khê là tiểu sư muội của Quân Văn hắn cơ mà!

Gã kia dựa vào đâu mà cũng gọi nàng là tiểu sư muội?

Đúng là đồ mặt dày!

Hừ, mặt còn dày hơn cái thớt!

Hình Vu nhanh chóng chọn cho Phượng Khê một con hạc to nhất, có bộ lông rực rỡ nhất, rồi ân cần đỡ Phượng Khê ngồi lên lưng hạc.

Sau đó, gã chọn cho Quân Văn một con hạc ốm lòi xương, còn hơi… hói đầu!

Quân Văn tức phồng mũi!

Nhưng hắn cũng không tiện trút giận, chỉ có thể hung hăng lườm Hình Vu một cái sắc lẹm.

Khi con hạc đầu đàn do Hồ Vạn Khuê cưỡi cất cánh, những con hạc khác cũng bám sát theo sau.

Trong thần thức của Phượng Khê vang lên giọng nói khích đểu của quả cầu đen: “Chủ nhân, ta cảm thấy thiệt thòi thay ngươi! Con hạc trắng lông dài này là chim, con chim béo kia cũng là chim, vì sao chim béo không thể làm thú cưỡi cho ngươi?”

“Suy cho cùng, cũng tại nó vô dụng quá! Cũng chỉ mỗi chủ nhân ngươi tốt bụng, mới chịu nhận nó làm linh sủng, nếu không với chút năng lực đó của nó, sợ rằng ném ra đường cũng chẳng ai thèm nhặt ấy chứ.”

Chim béo khẽ chớp đôi mắt đậu xanh, nặn ra một giọt nước mắt: “Chủ nhân, nó nói đúng, con vô dụng quá! Con đã lãng phí tình yêu của ngài dành cho con. Con xin lỗi ngài, hu hu hu…”

Phượng Khê: “…”

Một cáo già đen tối, một đóa sen trắng nhu nhược đáng thương.

Rốt cuộc nàng đã gây nên nghiệt gì, mà phải nhận hai thứ khốn nạn này?

Chẳng qua, đứa gây sự trước là đứa mang tội.

Vì thế, nàng mắng quả cầu đen một trận.

Trong lòng chim béo cực kỳ đắc ý: Hừ! Đấu với ta á? Ta chơi c.h.ế.t ngươi!

Một khắc sau, đàn hạc trắng hạ cánh xuống sân chủ phong.

Hồ Vạn Khuê mời Tiêu Bách Đạo tiến vào chính điện.

Sau lời chào hỏi, Hồ Vạn Khuê sai người dọn tiệc.

Tuy ở đây có rất nhiều người đã tích cốc, nhưng đồ ăn trong bữa tiệc đều được chế biến từ linh thực, có ích cho việc tu luyện của tu sĩ.

Ngự Thú Môn nuôi rất nhiều linh thú, một phần trong số đó đặc biệt dùng làm thực phẩm. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của tông môn.

Ba sư đồ của Huyền Thiên Tông vờ khách sáo, rụt rè vài câu, sau đó bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Tuy gần đây Phượng Khê đã ăn khá nhiều hải sản của biển Vô Cực và thịt yêu thú của vùng Cực Băng, nhưng kỹ năng nấu nướng của đầu bếp ở Huyền Thiên Tông làm gì có cửa mà so sánh với đầu bếp của Ngự Thú Môn.

Đồ ăn người ta nấu có đủ sắc, hương, vị, cực kỳ thơm ngon!

Sau khi cơm nước xong xuôi, Hồ Vạn Khuê mới nói tới vấn đề chính.

“Theo lý thì, số trứng linh thú này phải nở từ nửa tháng trước rồi, nhưng tới tận bây giờ, chúng vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.”

“Nếu là trứng linh thú bình thường thì cũng thôi, khổ nỗi đây đều là trứng của linh thú cấp Địa, nếu vứt đi thì lỗ to.”

“Lão Tiêu, ta cũng hết cách rồi, thế nên mới phải mời sư đồ các ngươi tới giúp ta nghĩ cách.”

Thật ra ban đầu Hồ Vạn Khuê cũng không nghĩ tới chuyện mời Phượng Khê tới giúp đỡ đâu, là do Hình Vu đề nghị cả đấy thôi.

Gã nói: “Sư phụ, Phượng Khê tiểu sư muội chỉ tốn hơn một canh giờ đã học xong pháp quyết ngự thú, hơn nữa còn thành công ký khế ước với Gấu Tuyết có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Chuyện này chứng minh điều gì?”

“Chứng minh nàng có thiên phú ngự thú cực cao! Biết đâu nàng có thể tìm ra nguyên nhân trứng linh thú không nở thì sao?”

Lúc đầu Hồ Vạn Khuê không chịu đồng ý, nhưng Hình Vu cứ lải nhải không ngừng, hơn nữa ông ta thật sự hết cách, cuối cùng chỉ đành còn nước còn tát.

Thật ra, ông ta không ôm quá nhiều hi vọng với Phượng Khê.

Nhưng dẫu sao sư đồ người ta cũng tới rồi, thử chút cũng có mất gì đâu.

Vì thế, mọi người kéo nhau tới khu Ấp Trứng của Ngự Thú Môn.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 106: Chương 106



Khu Ấp trứng được chia thành mấy tổ nhỏ, tên tổ được đặt theo số thứ tự. Số thứ tự càng nhỏ, chứng tỏ chất lượng thức ăn của linh thú trong tổ càng cao.

Lúc này họ đang tiến vào tổ số hai.

Vừa tiến vào, Phượng Khê đã cảm nhận được linh khí nồng đậm.

Ttong tổ có hai chiếc ổ được đan từ một loại cỏ đặc biệt, trên mỗi ổ đặt một quả trứng linh thú.

Tiêu trưởng lão - người phụ trách tổ Ấp trứng số hai nói: “Bọn ta đã kiểm tra rồi, trong những quả trứng linh thú này đều có hơi thở của sự sống, không phải trứng ung.”

“Hơn nữa trong quá trình thúc nở cũng không có gì bất thường, khổ nỗi chờ mãi mà chúng chẳng chịu phá xác, đúng là khiến người ta rầu thối ruột mà.”

Phượng Khê hỏi: “Ngài đã thử những cách nào rồi?”

Tiêu trưởng lão thở dài: “Ngoài thúc nở bằng linh khí ra, bọn ta còn bảo mẫu thú triệu hoán con non, thậm chí còn dùng cả hương dẫn thú,… Những cách có thể dùng, bọn ta gần như đều thử hết rồi.”

Sau khi nghe xong, Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt: “Chưa thử luộc, chiên, xào, hấp ư?”

Tiêu trưởng lão: “…”

Mọi người: “…”

Sắc mặt Tiêu trưởng lão lập tức trở nên khó coi.

Vốn ông ta đã không đồng ý với việc mời Phượng Khê tới giúp đỡ, một người ngoài nghề như nàng có thể giúp gì được cơ chứ?

Bây giờ nghe xem, nàng đang nói gì thế này?

Luộc, chiên, xào, hấp ư?

Sao hả?

Ban nãy nàng chưa ăn no à?

Chẳng lẽ ông ta còn phải dâng hiến trứng linh thú để làm một bàn tiệc toàn trứng cho nàng?

Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng: “Đồ nhi, con đừng quậy.”

Phượng Khê lập tức gục đầu xuống, không nói gì nữa.

Trái tim của mấy người Hồ Vạn Khuê lạnh hơn nữa, xem ra Phượng Khê cũng chẳng có cách nào.

Tám, chín phần mười là số trứng này phải bỏ đi thôi.

Thật ra còn một cách nữa, là đập vỡ vỏ trứng để giúp con non phá xác, nhưng loại hành vi đốt cháy giai đoạn này làm giảm xác suất sống sót của con non, dẫu có sống thì cơ thể cũng sẽ yếu ớt.

Chẳng ai ngờ rằng, sau khi rời khỏi khu vực Ấp trứng, Phượng Khê lại nói với Hồ Vạn Khuê: “Hồ sư thúc, ban nãy con không nói đùa đâu.”

“Có ba nguyên nhân khiến linh thú chậm chạp không nở. Nguyên nhân thứ nhất là do hoàn cảnh bên ngoài không đạt tiêu chuẩn. Nguyên nhân thứ hai là con non quá yếu ớt, không có năng lực phá xác.”

“Còn một nguyên nhân cuối cùng là, chính bản thân con non không muốn phá xác.”

“Căn cứ vào các dấu hiệu đang có, thì rõ ràng là nguyên nhân thứ ba. Vì thế, chi bằng chúng ta sử dụng vài thủ đoạn, thử ép chúng nó xem sao.”

Hồ Vạn Khuê thấy nàng nói có lý, bèn hỏi: “Thủ đoạn mà con nói là gì?”

Phượng Khê chớp mắt: “Chẳng hạn như nướng? Hấp muối? Luộc? Kho với thịt!”

Hồ Vạn Khuê: “…”

Nói nửa ngày, cuối cùng thì nàng vẫn muốn ăn trứng linh thú của ông ta!

Hồ Vạn Khuê chỉ coi như nàng đang nói bừa, không để trong lòng.

Ông ta đáp một cách qua loa: “Ta sẽ cân nhắc. Sư đồ các con đi suốt một ngày đường, chắc cũng mệt lắm rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta bàn bạc lại cũng không muộn.”

Hồ Vạn Khuê đích thân đưa ba sư đồ đến phòng dành cho khách, sau khi sắp xếp thỏa đáng, ông ta mới rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Hình Vu đã tới: “Tiểu sư muội, trời vẫn chưa tối, để ta đưa ngươi đi dạo nhé?”

Phượng Khê chào Tiêu Bách Đạo, rồi đi cùng Hình Vu.

Quân Văn cũng đi theo.

Đùa à, đây là tiểu sư muội của hắn.

Đương nhiên hắn phải giám sát chặt chẽ rồi.

Chờ tới một nơi tĩnh lặng, Hình Vu lén lút nói: “Tiểu sư muội, những lời ngươi nói ban nãy, không phải nói đùa đấy chứ? Ngươi thật sự cảm thấy, ép một chút là có thể khiến con non phá xác ư?”

Phượng Khê gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Muội chỉ suy đoán, chứ không hoàn toàn chắc chắn.”

Hình Vu khẽ đảo mắt: “Ca tối nay do đại sư huynh trực đêm, chúng ta chuồn vào trong đó thử xem sao?”

Vừa nghe thế, Quân Văn đã lập tức nổi giận: “Hình Vu, đầu óc ngươi có bị úng nước không thế? Ngươi quậy thì quậy một mình đi, sao còn kéo tiểu sư muội nhà ta theo? Nếu xảy ra chuyện, ngươi có c.h.ế.t cũng không sao, nhưng tiểu sư muội nhà ta thì phải làm sao bây giờ?”

Quân Văn thật sự rất tức giận.

Từ thái độ của Hồ Vạn Khuê là có thể nhìn ra, ông ta cực kỳ coi trọng số trứng linh thú này. Nếu Phượng Khê quậy với Hình Vu, lỡ xảy ra chuyện thì rất khó dàn xếp.

Hình Vu nghẹn họng: “Ta, ta chỉ cảm thấy tiểu sư muội không chuyện gì không làm được. Cách của muội ấy chắc chắn sẽ thành công.”

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Không cần lén lút, chờ thêm hai ngày, khi Hồ sư thúc thật sự không thể nghĩ thêm cách nào nữa, biết đâu lại dùng cách của muội thì sao? Hình Vu sư huynh, huynh đưa muôi đi dạo quanh đây là được.”

Hình Vu gãi đầu: “Được, ta nghe ngươi.”

Thế là, Hình Vu đưa Phượng Khê và Quân Văn đi dạo khắp Ngự Thú Môn.

Đi tới cả chuồng của thần thú trấn phái của Ngự Thú Môn.

Thần thú trấn phái của Ngự Thú Môn là một con Già Thiên Cuồng Hống.

* Già Thiên Cuồng Hống: theo truyền thuyết rất giống con chó, là một loài thú dữ ăn thịt thời xưa.

Khác với Kim Mao Toan Nghê bị xích bằng huyền thiết vạn năm, Già Thiên Cuồng Hống nhà người ta hoàn toàn được tự do hành động.

Bởi người ta đáng tin!

Người ta không nhảy tưng tửng khắp tông môn, không rảnh quá hóa rồ, hở tí là gây sự, quậy ầm ĩ, khiến các đệ tử trong tông môn phải chịu vạ lây.

Nghe thấy tiếng động, Già Thiên Cuồng Hống nhấc mí mắt lên, khẽ liếc Phượng Khê một cái, vẻ mặt tràn ngập sự khinh miệt: “Tiểu phế vật, ta hỏi ngươi, hiện tại tu vi của đồ ngu Kim Mao Toan Nghê kia đã tụt giảm đến cảnh giới nào rồi? Đừng bảo là kỳ Kim Đan đấy nhé?”

Phượng Khê cười như không cười, đáp: “Đúng là tu vi của Kim Mao Toan Nghê bị thụt lùi, thậm chí không thể nói tiếng người nữa. Nhưng thế cũng tốt, ít nhất nó cũng hơn hẳn đám súc sinh biết nói tiếng người, nhưng không nói được lời nào tử tế.”

Trong lúc nhất thời, Già Thiên Cuồng Hống chưa kịp phản ứng lại. Mãi tới khi bóng dáng Phượng Khê đi khuất, nó mới nhận ra.

Tiểu phế vật đang mắng nó!

Chờ đó!

Chuyện này nó quyết không để yên!

Sau khi rời khỏi chuồng thú, Hình Vu sợ Phượng Khê không vui, vội vàng xin lỗi thay thần trú trấn phái nhà mình, rồi mới đưa Phượng Khê và Quân Văn tiếp tục đi dạo.

Khi trời sập tối, họ đi tới Luyện Đan Đường của Ngự Thú Môn.

Trình độ luyện đan của Ngự Thú Môn chỉ đứng sau Hỗn Nguyên ông, vì thế quy mô của Luyện Đan Đường cực kỳ lớn, thậm chí còn có địa hỏa riêng.

Nghĩ tới Luyện Đan Đường tồi tàn của Huyền Thiên Tông, trong lòng Quân Văn và Phượng Khê có hơi ghen tị.

Không nói cái khác, chỉ riêng địa hỏa này đã đủ khiến người ta hâm mộ rồi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 107: Chương 107



Hình trưởng lão của Luyện Đan Đường đang dạy nhóm đệ tử luyện chế đan dược, dù thấy Phượng Khê và Quân Văn tới, ông ta cũng chẳng thèm tránh né.

Chỉ không giảng giải nữa, chứ động tác thả đan dược vẫn không hề dừng lại.

Nếu chỉ nhìn mà đã có thể học được, thì luyện đan sư đã đi đầy đường rồi.

Phượng Khê nhìn một lát, sau đó cảm thấy hơi ngứa tay: “Hình Vu sư huynh, ta có thể mượn địa hỏa của các huynh để luyện vài lò đan dược không?”

Tất nhiên là Hình Vu lập tức đồng ý. Gã đi tìm Chấp sự của Luyện Đan đường, mở cho Phượng Khê một phòng luyện đan.

Gã vốn muốn tận mắt chứng kiến Phượng Khê luyện đan, nhưng lại bị Quân Văn viện cớ kéo ra khỏi Luyện Đan Đường.

Thấy trong phòng Luyện Đan có trận pháp cách ly, Phượng Khê bèn thả vào trong đó một viên linh thạch, rồi chuẩn bị luyện đan.

Tuy chỉ nhìn một lát, nhưng nàng đã đoán được đại khái công thức rồi.

Trong lòng nàng thầm rầu rĩ, hình như trong thức hải của nàng không có công thức này, vì nàng chưa thấy bao giờ.

Mà cũng không đúng. Nàng mới chỉ mở được một phần nhỏ công thức, biết đâu công thức của Hình trưởng lão có cấp bậc khá cao, nằm ở phần mà nàng chưa mở thì sao.

Nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một số loại thảo dược tương ứng, đồng thời lấy luôn cả chiếc lò luyện đan bị thiếu một chân kia, rồi bắt đầu luyện đan.

Lần đầu tiên, thất bại, khói đen cuồn cuộn.

May mà phòng luyện đan đã được cách ly, Phượng Khê sai quả cầu đen hút sạch khói đen.

Quả cầu đen: “…”

Đã hứa là những việc nặng việc bẩn này sẽ giao cho chim béo làm cơ mà?

Vì sao nó vẫn phải làm?

Lần thứ hai, dựa vào cảm giác và kinh nghiệm, Phượng Khê điều chỉnh công thức, kết quả vẫn thất bại.

Nhưng lần này thảo dược không bị cháy đen nữa, chỉ biến thành nồi hồ nhão mà thôi.

Phượng Khê đổ hồ nhão vào thùng gỗ chuyên chứa rác thải

Sau khi rửa sạch lò luyện đan, nàng lại tiếp tục miệt mài.

Lò thứ ba thành công!

Trong lò luyện đan có mười viên đan dược trắng trẻo, mập mạp, đều là đan dược thượng phẩm.

Nhưng Phượng Khê vẫn cảm thấy không hài lòng. Ấy thế mà lại chẳng có lấy một viên đan dược cực phẩm nào, đúng là rác rưởi.

Chẳng qua vấn đề khiến nàng quan tâm hơn cả, là rốt cuộc đan dược này là đan dược gì? Sao lại có mùi hương kỳ lạ thế?

Dẫu sao cũng là học trộm, nên nàng ngại không dám hỏi Hình trưởng lão, chỉ đành cất đan dược đi, chờ quay về Huyền Thiên Tông rồi hỏi Quý trưởng lão sau.

Rời khỏi phòng luyện đan, nàng đi tìm Hình Vu.

Thấy cảm xúc của nàng có phần ủ rũ, Hình Vu cho rằng nàng không luyến chế thành công, nên biết ý không hỏi nhiều. Vả lại trời cũng tối sầm rồi, nên gã đưa họ về phòng dành cho khách.

Đêm khuya, tạp dịch của Luyện Đan Đường dọn dẹp các rác rưởi thải ra trong quá trình luyện đan như thường lệ, rồi vận chuyển tới sau núi đổ.

Sau khi họ rời đi, một con linh thú cấp thấp ngửi ngửi tìm tới, rồi bắt đầu đào đất.

Sau đó, con thứ hai, con thứ ba…

Đêm hôm khuya khoắt, sau núi Ngự Thú Môn vang lên một loạt tiếng thú r*n r*, tiếng nào tiếng nấy tràn ngập tình ý.

Đêm đó đã xảy ra rất nhiều cuộc tình vượt chủng tộc.

Khiến người của Ngự Thú Môn ngẩn ngơ.

Sau khi hồi hồn, họ lại thấy mừng như điên.

Họ vắt nát óc để tìm cách khiến đám linh thủ này kéo dài dòng giống, càng là yêu thú cấp cao lại càng bắt bẻ về bạn tình, khiến sản lượng trứng linh thú ngày một thấp.

Nếu có thể tìm ra nguyên nhân khiến đám linh thú này đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, vậy rất có thể, Ngự Thú Môn sẽ phát triển lên một tầm cao mới.

Thậm chí họ chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm tới chuyện trứng linh thú không chịu nở. Toàn bộ tông môn bắt đầu lùng sục nguyên nhân đám linh thú nuôi thả ở sau núi đột nhiên ph*t t*nh.

Tìm mãi, cuối cùng họ cũng tìm ra đáp án.

Do ăn phải chất thải luyện đan, linh thú mới trở nên nhiệt tình như lửa.

Do chất thải luyện đan được đổ lẫn vào nhau, nên trong khoảng thời gian ngắn, họ cũng không có cách phân biệt xem, rốt cuộc là chất thải luyện đan của ai gây nên hiện tượng này.

Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó là do nhiều loại chất thải luyện đan trộn vào nhau, mới tạo ra hiệu quả như vậy.

Chuyện này lập tức tạo công ăn việc làm cho nhóm luyện đan sư ở Luyện Đan Đường.

Họ lập tức bắt tay vào công việc, nghiên cứu những chất thải luyện đan đó.

Tuy nhiên, chuyện này liên quan tới lợi ích chính của Ngự Thú Môn, thậm chí còn sinh ra một số ảnh hưởng sâu xa, nên Hồ Vạn Khuê đã ra lệnh phong tỏa tin tức.

Đối ngoại chỉ nói rằng hôm qua có một con thú cấp cao xổng chuồng, nên mới khiến đám linh thú nuôi thả ở sau núi xao động.

Ông ta còn đặc biệt dặn dò Hình Vu, rằng chuyện này tuyệt đối không được kể với ba người của Huyền Thiên Tông, nếu không ông ta sẽ trục xuất gã ra khỏi Ngự Thú Môn.

Hình Vu không dám không đồng ý. Vì thế khi Phượng Khê hỏi tới, gã bèn đáp bằng cái cớ mà Hồ Vạn Khuê đã bịa ra.

Phượng Khê cũng không quá quan tâm tới chuyện này, hơn nữa dẫu sao đây cũng là chuyện của Ngự Thú Môn người ta, hỏi nhiều quá cũng không tốt.

Hai ngày sau đó, Phượng Khê đi theo Hình Vu ăn nhậu chơi bời, cuộc sống cực kỳ đắc ý.

Tiêu Bách Đạo thấy Hồ Vạn Khuê không nhắc lại chuyện trứng linh thú nữa, cũng giả vờ hồ đồ, ăn thêm hai ngày càng có lợi chứ sao.

Thậm chí ông còn đang cân nhắc xem… có nên đóng gói về không đây?

Nên cần thể diện, hay cần mỹ thực đây?

Hay là bảo Tiểu Ngũ đóng gói nhỉ?

Dẫu sao hắn cũng không biết xấu hổ sẵn rồi, cõng thêm cái nồi này nữa cũng có hề gì đâu?

---

Có lẽ chuyện chất thải luyện đan đã tiếp thêm sự tự tin cho người của Ngự Thú Môn, vì vậy họ không quá coi trọng những quả trứng chưa nở như trước nữa.

Cộng thêm Hình Vu liên tục lải nhải trước mặt Hồ Vạn Khuê, cuối cùng Hồ Vạn Khuê quyết định thử cách của Phượng Khê xem thế nào.

Tất nhiên là họ không thể để Phượng Khê “gây tai họa” cho toàn bộ số trứng, mà chỉ lấy một quả, đặt vào tổ ấp riêng.

Phượng Khê chắp tay sau lưng, đi vòng vòng quanh qua trứng kia.

“Bé con à, ta không phải người của Ngự Thú Môn các ngươi, nên đối với ta, các ngươi sống hay c.h.ế.t cũng chẳng quan trọng. Hôm nay có giữ được mạng không, phải xem các ngươi có biết điều không!”

Dứt lời, đầu ngón tay nàng bốc lên một ngọn lửa nhỏ, bắt đầu nướng trứng linh thú.

Chứng kiến cảnh tượng này, Tiểu trưởng lão vội lấy tay che ngực.

Ông ta đau lòng quá!

Đây là trứng của linh thú cấp Địa đó!

Có trời mới biết, để thúc giục số trứng này nở, ông ta đã phí bao công sức.

Phải nói rằng, nếu năm đó ông ta cũng dốc sức như thế, thì đã sớm thê thiếp thành đàn rồi, chứ không phải già đầu mà vẫn độc thân như bây giờ.

Chẳng qua, dù đau lòng đến đâu đi nữa, thì ông ta cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể để mặc Phượng Khê “hành hạ” quả trứng.

Thấy quả trứng linh thú kia không có phản ứng gì, Phượng Khê lại đốt thêm một ngọn lửa.

Vẫn không phản ứng, lại thêm một ngọn nữa.

Thậm chí mọi người còn ngửi thấy mùi trứng nướng thơm phức.

Ai nấy đều nhụt chí!

Xem ra, thủ đoạn của Phượng Khê cũng chẳng có tác dụng gì.

Cũng đúng thôi, dẫu nàng có ranh ma, lắm mưu nhiều kế đến đâu thì cũng chỉ là người ngoài nghề, nào trông mong nàng nghĩ ra ý tưởng hay ho gì được!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 108: Chương 108



Đúng lúc này, trong phòng ấp yên lặng vang lên một tiếng nứt rất nhỏ.

Tất cả mọi người nhìn về phía quả trứng với ánh mắt khó tin, ấy thế mà ngoài vỏ trứng lại xuất hiện một vết nứt.

Ngay sau đó, là hai vết, ba vết…

Cuối cùng, vỏ trứng cũng nứt ra, sau đó, một tia sáng màu lam đột nhiên lóe lên.

Tiêu Bách Đạo phản ứng nhanh nhất, ông nhanh chóng hóa linh lực thành tấm lưới, bao lấy tia sáng xanh kia.

Hồ Vạn Khuê bám sát theo sau, cũng góp thêm một tầng lưới nữa.

Lúc này những người khác mới phản ứng lại, đợi tới khi nhìn rõ thứ trong lưới, Tiêu Trưởng lão khó tin hét lên: “Đây, đây chẳng phải Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh ư? Không phải thứ này đã bị tuyệt chủng rồi ư? Sao lại xuất hiện ở Ngự Thú Môn của chúng ta?”

Những người có mặt ở đây đều là “lãnh đạo cấp cao” của Ngự Thú Môn, nghe thấy năm chữ “Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh”, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh, là một trong những loài côn trùng kỳ lạ từ thời thượng cổ.

Chúng sẽ ký sinh trong những con non chưa nở, do bị chúng hấp thụ phần lớn dưỡng chất, nên thời gian nở của con non sẽ bị kéo dài.

Sau khi nở, Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh sẽ dần dần hút tủy não của con non, biến con non thành con rối.

Khi rệp cái trưởng thành, nó sẽ đẻ một lượng lớn trứng rệp, rồi lan truyền khắp nơi.

Chỉ trong thời gian ngắn, nó có thể ký sinh trên rất nhiều yêu thú…

Sắc mặt Hồ Vạn Khuê trắng bệch.

Trong quả trứng này có Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh, thế trong những quả trứng khác thì sao?

Chắn chắn cũng có cho xem.

Nếu không nhờ Phượng Khê đánh bậy đánh bạ phát hiện ra, thì đoán chừng không bao lâu sau, toàn bộ linh thú trong Ngự Thú Mô đều bị chúng ký sinh.

Nếu linh thú bị Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh khống chế, quay sang tấn công họ…

Quần áo trên người Hồ Vạn Khuê lập tức bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.

Không chỉ ông ta, mà tất cả những người Ngự Thú Môn có mặt tại đây đều tỏ vẻ sợ hãi.

Nhưng ba người Huyền Thiên Tông lại ngơ ngác chẳng hiểu gì. Chẳng qua, nhìn dáng vẻ hiện tại của người Ngự Thú Môn, họ cũng đoán được chuyện này rất nghiêm trọng.

Phượng Khê khá bất mãn với ngọc giản trong thứ hải, vì trong đó không ghi lại loại côn trùng kỳ lạ nữa.

Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu. Bởi nội dung của ngọn giản chủ yếu liên quan tới luyện đan, Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh không phải tài liệu luyện đan, cũng không phải độc trùng, tất nhiên sẽ không được ghi lại rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, Hồ Vạn Khuê bắt đầu sắp xếp mọi người xử lý hậu quả.

Chắc chắn không thể giữ Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh rồi, họ dùng linh hỏa đốt sạch, không để lại bất cứ mảnh vụn gì.

Sau đó, họ giải thích sơ qua về tình huống của Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh cho ba người Tiêu Bách Đạo nghe.

Tiêu Bách Đạo cũng tỏ vẻ nghĩ mà sợ.

Hồ Vạn Khuê lại nhờ Phượng Khê dùng cách tương tự, ép những con Rệp ký sinh ở những quả trứng linh thú còn lại ra ngoài.

Tuy mọi người đều biết sử dụng hỏa quyết, nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn nên để Phượng Khê làm thì hơn.

Bởi họ không… b**n th** như Phượng Khê, chưa chắc đã lừa được Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh.

Sau khi đột sạch Rệp, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, các con non lục tục bò ra.

Chẳng qua chúng rất gầy yếu, dáng vẻ như sống không nổi nữa vậy.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, bởi tất cả các chất dinh dưỡng của chúng đều bị Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh hấp thụ rồi mà.

Hồ Vạn Khuê cau mày, tuy căn cứ theo nội dung điển tịch ghi lại, trong một quả trứng yêu thú chỉ có một con Rệp ký sinh, nhưng lỡ như thì sao?

Vì thế, rốt cuộc nên xử lý đám con non này thế nào đây?

g.i.ế.t, hay để lại?

Tuy những con non này vừa phá xác, nhưng chúng đã có linh trí. Sau khi cảm nhận được sát ý, chúng vô thức chạy đến bên cạnh Phượng Khê, nhìn nàng với ánh mắt cầu xin.

Phượng Khê: “…”

Nhìn những đôi mắt trong veo mà ngu ngốc của đám con non, lương tâm thường xuyên rời nhà trốn đi của Phượng Khê đột nhiên tìm về.

“Hồ sư thúc, tốt xấu gì những con này vẫn còn sống, hơn nữa còn chứa đựng tâm huyết của mọi người, nếu từ bỏ như thế thì đáng tiếc quá.”

“Nếu ngài không yên tâm, thì bảo ai đó ký khế ước với chúng. Làm vậy chỉ cần trong cơ thể chúng xuất hiện vấn đề gì, là chủ nhân sẽ biết ngay, cũng không sợ xuất hiện tai họa ngầm.”

Hồ Vạn Khuê thở dài: “Tiểu Khê, con nói có lý đó, nhưng có lẽ con không biết, số lượng linh thú mà mỗi người có thể ký khế ước là có giới hạn. Chuyện này liên quan đến tu vi, thiên phú của bản thân tu sĩ và cả phẩm cấp của linh thú khế ước nữa.”

“Số linh thú này đều là linh thú cấp Địa, nếu ký khế ước với chúng, thì phần lớn các đệ tử đều không thể ký khế ước với linh thú khác nữa.”

“Vả lại, những con non này quá gầy yếu, xác suất sống sót không cao. Nếu linh thú khế ước c.h.ế.t, thần thức của chủ nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng…”

Ý của Hồ Vạn Khuê rất rõ ràng, rằng giữ lại những con non này sẽ phải trả một cái giá lớn, quá lỗ.

Phượng Khê nghe xong thì nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi hoặc: “Hồ sư thúc, hóa ra còn có chuyện giới hạn số linh thú khế ước ư? Con đã ký khế ước với ba con linh thú rồi, nào có chuyện gì đâu? Con cảm thấy, ít nhất con vẫn có thể ký khế ước với một trăm tám mươi con nữa ấy chứ.”

Quả cầu đen không thể lộ mặt, nên trong mắt người ngoài, Phượng Khê chỉ ký khế ước với chim béo, Gấu Tuyết và Lang Vương.

Hồ Vạn Khuê im lặng, những người khác của Ngự Thú Môn cũng im lặng.

Ký khế ước với ba con linh thú cũng không phải chuyện gì to tát, dẫu sao chỉ cần tăng tu vi, là số lượng linh thú có thể ký khế ước cũng tăng lên.

Nhưng quan trọng là, tu vi của Phượng Khê mới chỉ đạt tới kỳ Luyện Khí thôi!

Nàng đã ký khế ước với ba con, trong đó có hai con là kỳ Kim Đan!

Đúng là, vô lý!

Thấy Phượng Khê nhìn chằm chằm vào những con yêu thú non kia, Hồ Vạn Khuê suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Khê, thế này nhé, con có thể ký khế ước với bao nhiêu con thì ký với bấy nhiêu con. Chỉ cần ký khế ước thành công, ta đều tặng cho con. Những con còn dư lại, bọn ta sẽ bàn bạc cách xử lý.”

Phượng Khê: “…?”

“Được thôi!”

Dẫu mấy con này vẫn chỉ là con non, nhưng cấp bậc của nó vẫn còn đó, mỗi con đều đáng giá khá nhiều linh thạch.

Giờ được cho không, chẳng tội gì mà không lấy.

Dẫu nàng không dùng hết, thì cũng có thể lấy về để tăng thêm thể diện cho Huyền Thiên Tông kia mà.

Thế là, Phượng Khê bắt đầu ký khế ước.

Hồ Vạn Khuê và người của Ngự Thú Môn cảm thấy nàng chỉ có thể ký khế ước với hai con là cùng.

Nhưng, một con, hai con, ba con…

Chưa đến nửa canh giờ, Phượng Khê đã ký khế ước với toàn bộ mười hai con non cấp Địa.

Sau đó, nàng thất khiếu đổ m.á.u, ngất đi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 109: Chương 109



Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự đau lòng. Tiểu đồ đệ chỗ nào cũng tốt, chỉ có duy nhất một điểm không tốt, là quá tham tiền!

Tuy rằng điểm này… giống ông!

Sở dĩ Phượng Khê ngất xỉu là do thần thức bị hao tổn quá độ, chẳng bao lâu sau nàng đã tỉnh lại.

Không tỉnh không được, bởi mười hai con non trong thức hải của nàng đang khóc đến tê tâm liệt phế, cực kỳ bi thảm.

Phượng Khê quyết định, chờ có thời gian rảnh, nàng sẽ rà quét kỹ cơ thể và thần thức của chúng. Nếu không có gì bất thường, sau khi quay về Huyền Thiên Tông, nàng sẽ giải trừ khế ước với chúng, nếu không thì ồn c.h.ế.t mất thôi.

Nàng cũng lười nghĩ tên, nên trực tiếp dùng số thứ tự từ một đến mười hai để đặt.

Hồ Vạn Khuê có hơi hối hận.

Nhưng việc đã đến nước này, hơn nữa lần này Phượng Khê còn giúp Ngự Thú Môn một ơn lớn, nên ông ta chỉ đành cố kiềm chế sự đau lòng, khách khí chúc mừng nàng.

Đầu tiên Phượng Khê nói một tràng lời nịnh nọt, tâng bốc Hồ Vạn Khuê và Ngự Thú Môn lên đến tận trời.

Sau đó, nàng nói: “Hồ sư thúc, mấy con non này vừa nở, giờ vẫn còn yếu lắm, ngài có thể cho phép chúng ở lại phòng ấp thêm mấy ngày không?”

Hồ Vạn Khuê gật đầu đồng ý.

Phượng Khê không yên tâm, bèn ở lại phòng ấp cùng đám con non.

Ban đầu, mười hai con non còn nhìn nàng bằng ánh mắt nhút nhát, sợ sệt, nhưng chỉ chốc lát sau, cả đám đã tranh nhau tới gần nàng.

Con có ngoại hình nhỏ bé thì trực tiếp bò lên người nàng, còn con có ngoại hình to lớn thì liều mạng dùng đầu cọ cọ.

Phượng Khê: “…”

Giờ nàng trả hàng còn kịp không?

Nàng lạnh mặt quát một tiếng, đám con non kia mới lưu luyến đi gặm vỏ trứng.

Phượng Khê cảm thấy không thể lãng phí linh khí nồng đậm trong phòng ấm, vì thế bèn ngồi xuống đả tọa tu luyện, chẳng mấy chốc đã tiến vào cảnh giới quên mình.

Bốn loại linh căn lén lút ló đầu ra khỏi đan điền, bắt đầu hấp thụ linh khí.

Linh khí trong các phòng ấp của Ngự Thú Môn thông nhau, giờ đây chúng đều đổ dồn về phòng ấp số hai.

Điều này khiến con non trong các quả trứng linh thú ở những phòng ấp còn lại kinh ngạc trợn tròn mắt.

Sao đột nhiên linh khí lại giảm nhiều thế nhỉ?

Đừng bảo Ngự Thú Môn bị người ta diệt tông rồi đấy nhé?

Những con người kia có c.h.ế.t hay không cũng không quan trọng, chúng nó phải mau phá vỏ để ra ngoài thôi.

Vì thế, những con non đã có linh trí bắt đầu cố gắng phá vỏ trứng.

Chỉ trong một đêm, hiệu suất nở của trứng linh thú ở Ngự Thú Môn tăng gấp hai mươi lần!

Người Ngự Thú Môn trợn tròn mắt.

Chuyện, chuyện gì thế này?

Tuy họ cũng phát hiện linh khí gần như khô kiệt, nhưng họ cũng chỉ cho rằng đó là do những con non vừa phá xác tiêu hao.

Đoán đi đoán lại cũng chẳng ai đoán ra nguyên nhân vì sao những con non kia lại đồng loạt phá vỏ ra ngoài.

Không biết ai thuận miệng nói một câu: đoán chừng là do Phượng Khê, bởi những con linh thú trong phòng ấp số hai đều do nàng “ấp nở” kia mà.

Vì thế, Phượng Khê nhận được danh hiệu… nghệ nhân ấp trứng!

Phượng Khê: “…”

Tuy nàng cảm thấy danh hiệu này quá vô lý, thậm chí có hơi mất mặt, nhưng nàng cũng chỉ đành lẳng lặng nhận lấy.

Bởi, nàng chột dạ.

Khi tu luyện, nàng đã tiến vào cảnh giới quên mình. Mãi tới khi tỉnh táo lại mới phát hiện bốn loại linh căn to lớn hơn nhiều, hơn nữa dáng vẻ đứa nào đứa nấy đều lén lút, chột dạ.

Dùng gót chân nàng cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Nàng sợ sự việc bại lộ, nên không ngừng thúc giục Tiêu Bách Đạo quay về Huyền Thiên Tông.

Tiêu Bách Đạo cũng đang định về. Dẫu sao đã ở đây mấy ngày rồi, nếu không về thì không thể nào nói nổi.

Ông vốn định sai Quân Văn đóng gói chút thức ăn, để hắn “cõng nồi” cho mình, không ngờ tiểu đồ đệ mới chỉ ám chỉ vài câu, Hình Vu đã tới Thiện Đường của Ngự Thú Môn càn quét sạch mọi thứ.

Dáng vẻ như chỉ hận không thể đóng gói luôn đầu bếp để tặng cho Phượng Khê vậy.

Tiêu Bách Đạo gật đầu, tiểu tử Hình Vu này không tệ, rất phóng khoáng, rộng lượng.

Nhưng trái ngược với ông, Hồ Vạn Khuê tức đến tái mặt.

Chẳng qua nghĩ tới việc Phượng Khê đã giúp tông môn mình một ơn lớn, ông ta chỉ đành nhẫn nhịn.

Đoạn đường từ chủ phong đến cổng tông môn, mọi người vẫn cưỡi hạc trắng, Phượng Khê vẫn ngồi trên lưng con hạc xinh đẹp nhất, còn Quân Văn vẫn ngồi trên lưng con hạc… đầu hói kia.

Trên đường đi, cái miệng của Hình Vu chưa từng nghỉ ngơi, gã vẫn luôn giới thiệu phong cảnh cho Phượng Khê nghe.

Quân Văn đi cạnh thấy thế thì bĩu môi nguýt dài một tiếng.

Nhưng nghĩ tới chuyện, chẳng mấy chốc họ sẽ rời khỏi Ngự Thú Môn, tâm trạng hắn lại lập tức lán xạn như ánh mặt trời.

Chỉ cần sư huynh chính quy là hắn còn ở đây, những “sư huynh hoang” kia chỉ có thể dẹp sang một bên.

Đúng lúc này, con hạc mà Phượng Khê cưỡi đột nhiên chao đảo rồi lao xuống dưới mà không hề báo trước.

Nó bị rút gân.

Thật ra là nó giả vờ đấy.

Nhưng nó cũng bất đắc dĩ lắm chứ.

Thần thú trấn phái sai nó làm vậy, nó nào dám không nghe!

Nó cũng không muốn khiến Phượng Khê ngã xuống đất, chỉ muốn dọa nàng chút thôi.

Chờ lao xuống một độ cao nhất định, nó sẽ bay đàng hoàng.

Nhưng thấy tiểu sư muội mình lao xuống, dưới tình thế cấp bách, Quân Văn gọi phi kiếm ra, ngự kiếm đuổi theo Phượng Khê, túm chặt rồi nhấc bổng nàng lên phi kiếm của mình.

Thật ra Phượng Khê đã đoán được chuyện hạc trắng đang dọa mình, nên không để trong lòng.

Huống chi kiếm gỗ thường xuyên “chơi” nàng như thế, nàng đã quen rồi.

Chẳng qua nhìn thấy Quân Văn lo lắng đến độ đổ mồ hôi hột, nàng bèn ngoan ngoãn đứng trên phi kiếm của hắn.

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên nứt ra, để lộ dung nham cuồn cuộn, sóng nhiệt bốc lên.

Một lực hút cực lớn hút Phượng Khê và Quân Văn vào trong đó.

Hình Vu đuổi theo sau, chẳng hề do dự, cũng lập tức nhảy xuống theo.

Gã đã phụ lòng tiểu sư muội hai lần rồi, lần này không thể làm đào binh nữa!

Lúc này, Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê cũng phát hiện ra điều bất thường.

Cả hai gần như đồng thời nhảy xuống.

Sau đó… ngã chổng vó.

Bởi khe nứt đã khép lại.

Đôi mắt Tiêu Bách Đạo lập tức đỏ hoe.

Phía dưới có địa hỏa.

Người ngã xuống đó, chắc chắn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

Tâm trạng ông trở nên rối loạn, điên cuồng vung chưởng đánh về phía Hồ Vạn Khuê.

Hồ Vạn Khuê không dám đỡ đòn, thứ nhất là tu vi của ông ta thấp hơn Tiêu Bách Đạo, thứ hai là ông ta đuối lý.

Bất kể vì nguyên nhân gì, nhưng Quân Văn và Phượng Khê thật sự đã xảy ra chuyện ở Ngự Thú Môn.

Lại nghĩ tới Hình Vu, đôi mắt ông ta cũng đỏ theo.

Dẫu ngày thường ông ta hay chê bai tiểu đồ đệ này, nhưng gã cũng là miếng thịt đầu tim của ông ta, kết quả chỉ trong chớp mắt, người đã hóa thành tro.

Lòng ông ta đau c.h.ế.t đi được.

Ngoài những cảm giác đó ra, ông ta còn cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu.

Đúng là Ngự Thú Môn ông ta có địa hỏa, nhưng ông ta phải dùng vật dụng chuyên môn, rồi tới tận núi Xích Diễm để lấy về.

Giờ đây đang êm đẹp, vì sao lòng đất dưới chân họ cũng có địa hỏa?

Ôi trời!

Thế hóa ra là Ngự Thú Môn ông ta nằm trên một ngọn núi lửa ư?

May mà hôm nay phát hiện ra, nếu không, lỡ ngày nào đó núi lửa phun trào…
 
Back
Top Bottom