Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,179
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM7JY5ovOq0YhEKxwKkdLePkFukByqA5qOu1eNcVe-g8CbE-n4Zukd0z38Hbv2kD6VXgVywCJOSxI4McpzP8ixyaA9moQq21bGl5qtVpKOCaA7v9Uyz_RE1Q3u2Lpj59LynSemgfaIN0LanWHa_zuA8=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Tác giả: Chấp Thủ Yên Hỏa
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Phượng Khê xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết tu tiên. Nhưng xui thay, ngày xuyên chính là ngày giỗ.

Không chịu đầu hàng trước số phận c.h.ó má, nàng tìm mọi cách rời khỏi Hỗn Nguyên Tông - nơi có nữ chính, rồi gia nhập Huyền Thiên Tông.

Ngờ đâu, tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.

Trong nguyên tác, năm sư huynh của nàng đều là c.hó l.iếm* của nữ chính, người này còn chết thảm hơn người kia.

(*) Gốc là “舔狗” – dịch nôm na ra tiếng Việt là “C.hó l.iếm”, ý chỉ những người không có chủ kiến, không có ý chí phấn đấu, chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác… Ngoài ra còn chỉ những người biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn từ bỏ cả lòng tự trọng, cố chấp theo đuổi.

Phượng Khê cười khỉnh: “C.hó l.iếm thì ghê gớm lắm chắc? Có c.hó bằng ta không?”

Đại sư huynh bị trúng kịch độc, chỉ có m.áu của nữ chính mới có thể giải độc. Sau khi được nữ chính cứu sống, đại sư huynh trở thành c.hó l.iếm trung thành của nữ chính, nhưng lại bị nữ chính đá xuống Ma Uyên sâu vạn trượng, cuối cùng hồn phi phách tán.

Phượng Khê hí hửng bưng một chậu m.áu to tới:

“Sư huynh, uống m.áu của muội nè! Muội nhiều m.áu, bao huynh uống no luôn!”

Nữ chính vừa uống thuốc giải độc, đang định cắt đầu ngón tay: “…”

Nhị sư huynh mang trong mình dòng m.áu của hoàng tộc Yếm tộc. Sau khi được nữ chính tặng một viên đan dược che giấu huyết mạch, nhị sư huynh cam tâm tình nguyện vào sinh ra tử vì nữ chính. Dẫu cuối cùng bị nữ chính đẩy ra làm kẻ chết thay, nhị sư huynh vẫn vui vẻ chịu đựng.

Phượng Khê lấy tờ hiệp nghị hòa bình với thời hạn một vạn năm của Nhân tộc và Yểm tộc ra:

“Nhị sư huynh, hãy cứ thoải mái thể hiện huyết mạch hoàng tộc Yểm tộc cao quý của huynh đi! Hãy để vô số thiếu nữ cuồng si huynh, mải ngắm nhìn huynh tới độ đâm đầu vào tường!”

Nữ chính nhìn viên huyết đan ba tháng phải uống một lần trong tay: “…”

Triết lý sống của Phượng Khê: Chỉ khi trở thành c.hó giữa bầy c.hó, mới có thể trở thành người trên người.​
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 1: Chương 1



‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c.h.ế.t...

Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách.

Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách!

Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn…

Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau!

Không đau sao được?

Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập.

Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn.

Nhưng khi nàng l.iều m.ạng g.i.ế.t c.h.ế.t yêu thú giữ cây, nữ chính đã nhanh tay nhổ mất Lăng Không Thảo của nàng.

Tất nhiên Phượng Khê không cam tâm, sau khi đòi mà nữ chính không trả, nàng bèn ra tay đ.ánh nhau với nữ chính.

Kết cục khi đối đầu với nữ chính không cần nói cũng biết, nàng chẳng những không thể lấy lại Lăng Không Thảo, mà còn bị nữ chính đ.ánh cho thương tích đầy mình. Đan điền của nàng nứt như mạng nhện, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Không những vậy, nữ chính còn lấy lý do Phượng Khê g.iết h.ại đồng môn, tố cáo nàng với Chấp Pháp Đường, hại Phượng Khê bị đ.ánh hai mươi trượng, sau đó bị biếm thành tạp dịch.

Hơn một tháng sau khi tiến vào Tạp Dịch Đường, khi đang quét dọn chuồng thú, Phượng Khê bị Linh thú nổi điên dẫm thành bánh thịt, c.h.ế.t thẳng cẳng.

Còn nữ chính Thẩm Chỉ Lan, sau khi đ.ánh nhau với Phượng Khê, nàng ta chợt giác ngộ, thành công đột phá Trúc Cơ.

Không những vậy, khi nội môn tiến hành kiểm tra linh căn, phát hiện ra nàng ta sở hữu Thủy Linh Căn cực phẩm. Mọi người ngạc nhiên, rồi nhao nhao suy đoán: có lẽ lần kiểm tra nhập môn kia bị sai sót.

Từ đó, nàng ta trở thành bảo bối trân quý của toàn tông môn.

Chưởng môn Bách Lý Mộ Trần trực tiếp tuyên bố sẽ nhận Thẩm Chỉ Lan làm đệ tử cuối cùng, sau này sẽ không nhận thêm đồ đệ nữa. Ngoài ra, ông ta còn đặc biệt chọn một ngày lành để tổ chức một buổi lễ nhận đồ đệ cực kỳ rình rang.

Hôm nay, chính là ngày lành đó.

Khách khứa từ khắp nơi tới dự, náo nhiệt khôn cùng.

Bách Lý Mộ Trần tươi cười đầy mặt, đắc ý không thôi.

Nhóm khách khứa ngoài mặt cười chúc, trong lòng lại vô cùng ganh tị. Người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Hỗn Nguyên Tông quả là may mắn!

Mà nếu lòng đã không thoải mái, tất nhiên phải tìm chỗ giải tỏa.

Có người nhắc tới Phượng Khê, lợi dụng nàng để công kích Thẩm Chỉ Lan.

“Bách Lý chưởng môn, tuy thiên phú tu luyện quan trọng thật đấy, nhưng nếu nhân phẩm có vấn đề, thì phải suy xét cho kỹ.”

Trong lòng Bách Lý Mộ Trần thừa hiểu họ đang ghen tị, không ăn được nho thì nói nho xanh, nên sai Nhị đệ tử là Lộ Tu Hàm gọi Phượng Khê tới. Chỉ cần nàng lên tiếng đính chính lại “sự thật”, sẽ chẳng ai có cớ mà bắt bẻ nữa.

Lúc này, Lộ Tu Hàm đang lạnh mặt ra lệnh cho Phượng Khê: “Phượng Khê, hôm nay là lễ bái sư của Chỉ Lan, ta hi vọng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện không vui nào.”

“Lần đó, rõ ràng Chỉ Lan là người phát hiện Lăng Không Thảo trước, nhưng ngươi lại sinh lòng cướp đoạt. Chỉ Lan vì tự vệ, nên mới bất đắc dĩ phải ra tay với ngươi.”

“Mọi chuyện đều là ngươi tự làm tự chịu. Chỉ cần ngươi kể rõ “sự thật”, ta sẽ bảo Tạp Dịch Đường đổi cho ngươi một công việc nhàn hạ hơn.”

“Hiểu rồi chứ?”

Lộ Tu Hàm lải nhải một thôi một hồi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phượng Khê. Nàng khẽ cong môi, thẩm nghĩ: hiểu chứ, hiểu tới không thể hiểu hơn là đằng khác.

Muốn tẩy trắng cho Thẩm Chỉ Lan chứ gì?

Trong nguyên tác, Phượng Khê không dám phản kháng, làm đúng theo lời của Lộ Tu Hàm.

Nhưng tiếc thay, Lộ Tu Hàm lại không làm đúng theo lời hắn nói, thứ nàng ấy nhận được không phải một công việc nhàn hạ, mà là sự hành hạ ngày một nghiêm trọng.

Thấy nàng không nói gì, Lộ Tu Hàm đang định cất tiếng thúc giục. Đúng lúc này, Phượng Khê ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt lộ rõ ý cười khổ: “Ta hiểu mà. Bây giờ đúng sai đã không còn quan trọng, quan trọng là danh dự của Hỗn Nguyên Tông chúng ta. Ta biết nên làm gì.”

Lộ Tu Hàm không quá để tâm tới câu trả lời của Phượng Khê. Hắn thầm nghĩ: chỉ cần không phải đồ đần thì đều biết nên làm gì.

Nhưng đợi buổi lễ nhận đồ đệ kết thúc, hắn sẽ không để nàng tiếp tục sống, tránh cho tương lai xảy ra biến cố.

Vì chuyện đánh nhau lần này, Chỉ Lan sư muội đã khóc rất nhiều lần. Chỉ khi Phượng Khê c.h.ế.t, tâm bệnh của muội ấy mới có thể khỏi hẳn.

Phượng Khê nhìn thấy sự tàn nhẫn chợt lóe trong mắt hắn. Xem ra cái c.h.ế.t của nguyên chủ trong nguyên tác không phải tai nạn ngoài ý muốn, mà do có người rắp tâm mưu hại.

Nàng không thể ở lại Hỗn Nguyên Tông nữa.

Nếu ở lại, nàng chỉ còn một con đường c.h.ế.t.

Nàng nói với Lộ Tu Hàm bằng giọng điệu xấu hổ:

“Lộ sư huynh, sau khi bị biếm thành tạp dịch, ta có hơi túng thiếu. Huynh có thể cho ta mượn chút linh thạch không? Không cần nhiều đâu, chỉ cần năm trăm viên linh thạch là được.”

Lộ Tu Hàm cảm thấy khó tin: “Ngươi mượn linh thạch của ta á? Còn muốn mượn tận năm trăm viên?”

Phượng Khê gật đầu: “Không có linh thạch, lòng ta sẽ bất an. Mà hễ lòng bất an, ta lại không kiểm soát được cái miệng mình, sẽ nói linh tinh.”

Sắc mặt Lộ Tu Hàm lập tức trầm xuống: “Ngươi uy h.i.ế.p ta?”

Phượng Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Ừ.”

Lộ Tu Hàm: “…”

Không phải chứ? Kẻ tạp dịch có đan điền rạn nứt như ngươi mà cũng dám uy h.i.ế.p đệ tử thân truyền là ta ư?

Ngươi chán sống rồi đúng không?

Hiện tại, Lộ Tu Hàm rất muốn dạy cho Phượng Khê một bài học, nhưng ngẫm một lát, hắn vẫn kiềm chế lại.

Người của các tông môn khác vẫn đang chờ để tra hỏi, nếu hắn g.i.ế.t c.h.ế.t Phượng Khê ngay lúc này, thì danh tiếng của Chỉ Lan sư muội sẽ mãi không được tẩy trắng.

Chỉ Lan sư muội là người có tấm lòng lương thiện, thanh khiết như băng như ngọc, hắn sẽ không để danh tiếng của muội ấy có vết nhơ.

Về chuyện trong cuộc thi trước đó, muội ấy cũng đâu cố ý, là do Phượng Khê h.iếp người quá đáng, muội ấy bất đắc dĩ phải đánh trả.

Muốn trách thì phải trách Phượng Khê không biết điều.

Nàng đòi linh thạch ư? Hắn cho nàng là được!

Dẫu sao chờ buổi lễ nhận đồ đệ kết thúc, hắn cũng sẽ g.i.ế.t nàng. Tới lúc đó, linh thạch vẫn quay về túi hắn.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 2: Chương 2



Nghĩ vậy, hắn lạnh mặt lấy năm trăm viên linh thạch trong túi trữ vật ra, đưa cho Phượng Khê.

Phượng Khê cất kỹ linh thạch, nụ cười trên môi nàng càng ngọt ngào hơn.

“Sư huynh tốt ơi, ta còn muốn thêm một viên Tôi Linh Đan nữa.”

Đan dược nào cũng chứa độc tố, có chăng là lượng độc tố nhiều hay ít mà thôi. Người có linh lực cao thì có thể dùng linh lực thải độc.

Còn người có linh lực thấp thì phải dùng Tôi Linh Đan.

Thế nên, giá trị của Tôi Linh Đan vô cùng xa xỉ.

Ở Hỗn Nguyên Tông, chỉ có đệ tử thân truyền mới được lĩnh Tôi Linh Đan, mỗi tháng một viên.

Lộ Tu Hàm: “…”

Sư huynh tốt cái nỗi gì? Ngươi coi ta là kẻ ngu coi tiền như rác thì có!

Hắn chỉ hận không thể lập tức bóp c.h.ế.t Phượng Khê, nhưng nghĩ tới chuyện tông chủ của những tông môn khác vẫn đang chờ, hắn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đưa cho Phượng Khê một viên Tôi Linh Đan.

Chờ buổi lễ nhận đồ đệ kết thúc, hắn sẽ c.hơi c.hết nàng!

Phượng Khê cất kỹ bình sứ nhỏ chứa Tôi Linh Đan, rồi mới theo chân Lộ Tu Hàm tới hội trường diễn ra buổi lễ nhận đồ đệ.

Lộ Tu Hàm hành lễ: “Sư phụ, đồ nhi đã đưa tạp dịch Phương Khê tới.”

Bách Lý Mộ Trần xua tay ra hiệu cho Lộ Tu Hàm lui sang một bên. Sau đó, ông ta cất tiếng:

“Phượng Khê, hôm nay, trước mặt các vị đồng đạo, ngươi hãy kể rõ “sự thật” về cuộc tranh chấp Lăng Không Thảo giữa ngươi và Chỉ Lan đi.”

Phượng Khê cúi đầu, im lặng không nói gì.

Chân mày của Bách Lý Mộ Trần khẽ cau lại: “Phượng Khê, ngươi…”

Ông ta còn chưa nói hết lời, Phượng Khê đã ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ướt đẫm nước mắt.

“Chưởng môn, ta thật sự được phép kể rõ sự thật ư?”

Lòng Bách Lý Mộ Trần thoáng trầm xuống, ông ta mơ hồ cảm thấy chuyện này đang phát triển theo hướng mà ông ta không thể đoán trước được.

Ông ta còn chưa kịp đáp lời, Tiêu Bách Đạo - chưởng môn của Huyền Thiên Tông đã giành nói trước: “Tiểu cô nương, ngươi cứ an tâm kể rõ thực hư. Nếu chưởng môn của các ngươi không chịu giải quyết công bằng, bọn ta sẽ can thiệp, ra mặt làm chỗ dựa cho ngươi.”

Bách Lý Mộ Trần cười đáp: “Tiêu chưởng môn nói đùa rồi. Phượng Khê, ngươi nói đi, nhất định phải nói rõ sự thật.”

Ông ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “nói rõ sự thật”.

Phượng Khê không nhìn Bách Lý Mộ Trần, mà nhìn Tiêu Bách Đạo: “Tiêu chưởng môn, ngài sẽ ra mặt làm chỗ dựa cho ta thật ư?”

Tiêu Bách Đạo thoáng sửng sốt: ta chỉ muốn hóng chuyện nên thuận miệng khích bác vài câu thôi, sao ngươi lại coi là thật?

Nhưng đang ở trước mặt cả đống người, ông chỉ đành nói: “Ừm, dù ngươi không phải đệ tử của Huyền Thiên Tông ta, ta không tiện can thiệp quá sâu, nhưng nếu ngươi thật sự phải chịu bất công, bổn tọa sẽ ra mặt đòi công bằng cho ngươi.”

Sau đó, ông nhìn thấy ánh mắt Phượng Khê sáng rực: “Tiêu chưởng môn, hiện tại ta là tạp dịch của Hỗn Nguyên Tông, chứ không phải đệ tử. Chỉ cần giao nộp phí chuộc thân, ta sẽ có thể rời khỏi tông môn.”

“Ngài có thể nhận ra làm đệ tử của Huyền Thiên Tông không? Để ta làm đệ tử ngoại môn cũng được.”

“Quyết định vậy nhé, bây giờ ta đã là đệ tử trong tông môn của ngài, ngài có thể can thiệp sâu một cách danh chính ngôn thuận.”

Tiêu Bách Đạo: “…”

Ngươi là lươn à mà miệng lưỡi trơn tru thế?

Trong lúc Tiêu Bách Đạo hoang mang chưa kịp phản ứng lại, Phượng Khê đổ năm trăm viên linh thạch trong túi trữ vật xuống mặt đất.

“Bách Lý chưởng môn, đây là phí chuộc thân của tạp dịch, ta tự xin rời khỏi Hỗn Nguyên Tông. Về sau, ta là người của Huyền Thiên Tông.”

Bách Lý Mộ Trần bị kinh ngạc trước một loạt động tác của Phượng Khê. Ngay lúc ông ta còn đang ngẩn người, Nhị đồ đệ yêu dấu của ông ta đã tức giận gầm lên:

“Phượng Khê, số linh thạch đó là của ta! Là ta đưa cho ngươi!”

Phượng Khê tròn mắt đáp: “Đúng vậy, đây là phí ngươi mua chuộc ta, để ta tẩy trắng cho Thẩm Chỉ Lan. Nếu ngươi đã đưa cho ta, thì là của ta rồi!”

Khi nhóm người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Phượng Khê đã nhanh mồm nhanh miệng kể rõ đầu đuôi sự việc.

“Có trời chứng giám, ta bị oan! Chỉ cần Hỗn Nguyên Tông lấy đá lưu ảnh ghi lại cảnh khảo thí ngày đó ra cho mọi người cùng xem, thì sẽ biết ngay ai đúng ai sai thôi.”

“Ta biết, nếu ta không nói theo những lời Lộ Tu Hàm đã “mớm” sẵn, ta sẽ không được yên thân, thậm chí có thể bị g.i.ế.t ch..ế.t bất cứ lúc nào. Nhưng đối với ta mà nói, danh dự còn quan trọng hơn tính mạng, ta thà c.h.ế.t, cũng không muốn chịu oan.”

“Cầu xin các vị tiền bối làm chủ cho ta!”

Lộ Tu Hàm sững người!

Lúc này hắn mới chợt nhận ra, hắn bị Phượng Khê hố rồi.

Cảm giác gậy ông đập lưng ông, cực kỳ đau đớn.

Hắn chỉ thẳng mặt Phượng Khê, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói linh tinh! Ngươi bịa chuyện! Ta…”

Không đợi hắn kịp nói hết lời, Phượng Khê đã trốn ra sau lưng Tiêu Bách Đạo.

“Chưởng môn! Người của Hỗn Nguyên Tông muốn diệt khẩu, ngài cứu ta với!”

Tiêu Bách Đạo: “…”

Phượng Khê ló đầu ra khỏi lưng Tiêu Bách Đạo, nói với Lộ Tu Hàm: “Ta bịa chuyện bao giờ? Ngươi chẳng những cho ta năm trăm viên linh thạch làm phí bịt miệng, mà còn đưa cho ta một viên Tôi Linh Đan - loại đan dược mà chỉ đệ tử chân truyền các ngươi mới có.”

Vừa nói, nàng vừa lắc lắc bình sứ nhỏ.

Đầu Lộ Tu Làm ong ong. Hắn vốn tưởng Phượng Khê tham lam nên mới đòi linh thạch và Tôi Linh Đan của hắn, chẳng ngờ nàng đang đào hố.

Một cái hố để chôn sống hắn!

Lúc này, Phượng Khê đưa bình sứ nhỏ cho Tiêu Bách Đạo.

“Chưởng môn, ngài xem, đây là Tôi Linh Đan mà hắn đưa cho ta. Để tẩy trắng cho Thẩm Chỉ Lan, sư đồ họ đã bỏ cả vốn gốc rồi đấy.”

“Dẫu người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm rất hiếm có, nhưng người tu đạo, chẳng phải nên chú trọng nhân phẩm ư? Giống như Huyền Thiên Tông chúng ta vậy, ai nấy đều khiêm tốn, chú trọng tu dưỡng nhân phẩm của bản thân. Đây mới là dáng vẻ mà một tông môn lớn nên có!”

Tiêu Bách Đạo: “…”

Dù những lời nịnh hót của ngươi rất êm tai, nhưng ta không muốn nhúng tay vào chuyện này!

Ngươi mở miệng là chưởng môn ơi chưởng môn à, khiến ta đ.â.m lao phải theo lao.

Đúng lúc này, Lộ Chấn Khoan - chưởng môn của Vạn Kiếm Tông cười hỏi: “Tiêu chưởng môn, đó là Tôi Linh Đan thật à? Không phải ta khen chứ, tiểu đệ tử của Huyền Thiên Tông các ngươi nói chuyện thú vị thật đấy.”

Hồ Vạn Khuê - chưởng môn của Ngự Thú Môn cũng cười tủm tỉm tiếp lời: “Đúng vậy, tuy tiểu cô nương này vẫn còn nhỏ, nhưng lại cực kỳ có cốt khí, quả là hiếm có, coi như Huyền Thiên Tông các ngươi đã nhặt được bảo bối rồi!”

Tiêu Bách Đạo: “…”

C.o.n m.ẹ nó, mắt các ngươi mù hay đầu óc các ngươi có vấn đề?

Ta còn đang phân vân xem có nên nhận đồ đệ không, các ngươi đã quyết định thay ta rồi?

Vả lại, một đứa bị vỡ đan điền mà là bảo bối cái nỗi gì?

Ta tặng bảo bối này cho các ngươi đấy, các ngươi có dám nhận không?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 3: Chương 3



Tiêu Bách Đạo biết tỏng ý đồ của hai người này. Họ châm chọc khích bác để Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Tông xảy ra mâu thuẫn, còn họ thì ngồi làm ngư ông đắc lợi chứ gì?

Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ đi đến nước này, ông đã chẳng lắm miệng.

Từ nay, ông nhất định phải khắc ghi một triết lý: Trong lúc ăn dưa thì không được lắm miệng, lắm miệng rồi sẽ không ăn được dưa ngon!

Nhưng, có nên nhận Phượng Khê làm đệ tử không nhỉ?

Ông vô thức quay đầu nhìn Phượng Khê, đúng lúc tiểu cô nương cũng đang nhìn ông.

Gương mặt nàng tràn ngập sự cầu khẩn, xen lẫn chút quyết tuyệt muốn đập nồi dìm thuyền.

Lòng Tiêu Bách Đạo mềm nhũn. Thôi vậy, nếu đã lội vào vũng nước đục này, thì đành ra mặt cho nàng vậy!

Thuận tiện chọc tức lão già Bách Lý Mộ Trần kia.

Thế là, ông cười nói với Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê: “Đúng là Tôi Linh Đan, hơn nữa độ tinh khiết cũng không tệ lắm. Hai người cũng xem đi.”

Dứt lời, ông nhìn Bách Lý Mộ Trần, thấy sắc mặt ông ta xám xịt khó coi, ông nói:

“Bách Lý chưởng môn, đệ tử của ta nói đúng đó. Chỉ cần Hỗn Nguyên Tông lấy đá lưu ảnh ra, chân tướng tự khắc rõ ràng, khỏi tranh cãi cho mất thời gian.”

Sắc mặt của Bách Lý Mộ Trần lại càng khó coi hơn.

Không phải do ông ta phản ứng chậm, mà do hành động của Phượng Khê nằm ngoài dự liệu của ông ta. Hơn nữa nàng nhanh mồm nhanh miệng, khiến ông ta không kịp ngăn cản.

Đương nhiên, ông ta cũng bị Nhị đồ đệ yêu dấu của mình chọc tức.

Ngu như heo vậy!

Ông ta cố ổn định cảm xúc, rồi cười nói: “Tiêu chưởng môn, Phượng Khê nói dối hết lần này đến lần khác, lại giỏi ngụy biện, ngươi đừng tin lời nó. Đừng vì nó mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta!”

Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Bách Lý chưởng môn, ngươi đang tránh nặng tìm nhẹ đúng không? Phượng Khê chỉ là một tiểu nha đầu có đan điền rạn nứt, ta có nhận con bé làm đệ tử hay không, cũng chẳng ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta.”

“Ngươi vẫn nên lấy đá lưu ảnh ra để bọn ta xem rồi phân xử thì hơn.”

Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng rối rít hùa theo:

“Đúng đấy. Bách Lý chưởng môn, tranh cãi chi cho mất thời gian, cứ lấy đá lưu ảnh ra là biết ai nói thật ai nói dối ngay thôi. Dẫu sao Thẩm Chỉ Lan cũng trong sạch, ngươi sợ cái gì?”

“Đúng vậy, chỉ cần lấy đá lưu ảnh ra, thật giả tự khắc rõ ràng.”

Bách Lý Mộ Trần nghiến răng nói với Cát trưởng lão của Chấp Pháp Đường: “Cát trưởng lão, lấy đá lưu ảnh ghi lại cuộc khảo thí ra đây.”

Vẻ mặt Cát trưởng lão tràn ngập sự xấu hổ: “Chưởng môn, do đệ tử của Chấp Pháp Đường không bảo quản đúng cách, đá lưu ảnh đã bị vỡ rồi. Nhưng ta có thể làm chứng, Thẩm Chỉ Lan trong sạch, mọi việc đều do Phượng Khê gieo gió gặt bão.”

Nghe vậy, giọng nói của Phượng Khê trở nên run rẩy: “Đá lưu ảnh là chứng cứ quan trọng, bây giờ nó bị vỡ rồi, trong sạch của ta phải làm sao? Chẳng lẽ bắt ta gánh nỗi oan này cả đời ư?”

“Hoặc là để ta đối chất với Thẩm Chỉ Lan, hoặc là Hỗn Nguyên Tông các người bồi thường cho ta. Nếu không, dẫu hôm nay có đ.ập đầu c.h.ế.t tại đây, ta cũng sẽ không chịu khuất nhục.”

Gương mặt Bách Lý Mộ Trần cực kỳ u ám, ông ta hối hận tới xanh ruột!

Sớm biết chuyện sẽ đi đến nước này, ông ta đã chẳng gọi Phượng Khê tới làm gì.

Vốn đang tốt đẹp, giờ lại biến khéo thành vụng. Ông ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?

Tất nhiên là không thể để nàng và Thẩm Chỉ Lan đối chất, bởi ông ta hiểu rõ chân tướng của chuyện này.

Thế là, ông ta liếc mắt ra hiệu cho Cát trưởng lão.

Cát trưởng lão ngầm hiểu, nói với Phượng Khê: “Chuyện xảy ra ngày đó đã sớm có kết luận, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa. Chẳng qua, Chấp Pháp Đường ta cũng phải chịu trách nhiệm vì không bảo quản đá lưu niệm cho tốt, thế này đi, ta sẽ miễn tiền phí chuộc thân cho ngươi, lại bồi thường cho ngươi thêm năm trăm linh thạch, chuyện này dừng lại tại đây.”

Phượng Khê cười.

Nàng vươn tay chỉ bụng mình: “Đan điền của ta hỏng rồi, cuộc đời ta cũng chấm hết. Chẳng lẽ đời ta chỉ đáng giá một nghìn linh thạch thôi ư? Cát trưởng lão, ông thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi bản thân xem, ông làm vậy có phải đang bắt nạt người khác không?”

Ngay giây phút nghe nhắc tới linh thạch, cả người Tiêu Bách Đạo như được bơm m.áu.

“Khụ khụ, tiểu nha đầu nói đúng đó. Hỗn Nguyên Tông của các ngươi lắm tiền nhiều của, chỉ bồi thường một nghìn linh thạch thì cũng quá keo kiệt rồi. Phượng Khê, ngươi cứ nói một con số đi, ta ra mặt thay ngươi.”

Ánh mắt Phượng Khê khẽ khóe lên, xem ra nàng thành công rồi.

Nàng giơ một ngón tay với Cát trưởng lão.

Trong lòng Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: tiểu nha đầu này gớm thật, dám đòi tận mười vạn linh thạch cơ đấy.

Sau đó, ông nghe Phượng Khê nói: “Mười nghìn vạn linh thạch.”

Phụt!

Tiêu Bách Đạo phun sạch nước trà trong miệng ra ngoài.

Sắc mặt Cát trưởng lão lập tức trầm xuống: “Phượng Khê, ngươi đừng quá đáng!”

Phượng Khê cong môi cười: “Cát trưởng lão, nếu ta cho ông mười nghìn vạn linh thạch, rồi hủy đan điền của ông. Ông có nguyện ý không? Những người ở đây, có ai nguyện ý không?”

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Đừng nói mười nghìn vạn, dù là một trăm nghìn vạn, cũng không ai nguyện ý.

Đan điền là cội nguồn của việc tu luyện, hủy đan điền, chẳng khác gì hủy hi vọng sống.

Phượng Khê cười khổ: “Xem ra chẳng ai nguyện ý cả.”

“Vậy mọi người nói xem, mười nghìn vạn là nhiều ư? Hiện tại ta đã trở thành phế nhân, sau này nếu muốn sống sót, thì nhất định phải nhờ tông môn che chở. Vì thế, trong mười nghìn vạn này, ta sẽ nộp cho Huyền Thiên Tông năm nghìn vạn.”

Cát trưởng lão hít một hơi thật sâu: “Phượng Khê, nhiều nhất là một vạn linh thạch. Nếu không tông môn sẽ không đồng ý với yêu cầu rời tông của ngươi.”

Tiêu Bách Đạo lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi đang uy h.i.ế.p đệ tử thân truyền của bổn tọa đấy ư? Thế chẳng khác gì coi khinh bổn tọa.”

“Ngươi không muốn bồi thường tiền cũng được thôi, vừa bay bổn tọa quen biết một đại sư luyện khí thiên tài, chỉ cần đá lưu ảnh vẫn chưa vỡ thành bột mịn, người nọ vẫn sẽ phục hồi được hình ảnh bên trong. Tới lúc đó, mọi người chỉ cần liếc qua là biết ngay chân tướng.”

Nhóm người: “…”

Ban nãy, ngươi thậm chí còn không chịu nhận Phượng Khê làm đệ tử ngoại môn kia mà?

Sao hiện tại đã nói nàng là đệ tử thân truyền rồi?

Không phải là vì năm nghìn linh thạch kia đấy chứ?

Ngươi đúng là thấy tiền sáng mắt!

Quan trọng là, Hỗn Nguyên Tông người ta còn lâu mới đồng ý.

Cát trưởng lão thoáng nhìn Bách Lý Mộ Trần, rồi cắn răng nói: “Phượng Khê, ba mươi vạn linh thạch. Ngươi chịu thì ta đưa, không chịu thì thôi.”

Phượng Khê biết đây là ranh giới cuối cùng của Hỗn Nguyên Tông. Nếu không nhờ Tiêu Bách Đạo can thiệp, ngay cả một vạn nàng cũng không lấy được.

Thấy Tiêu Bách Đạo khẽ gật đầu với mình, nàng bèn thở dài: “Được thôi, ba mươi vạn thì ba mươi vạn vậy. Số còn lại cho các ngươi nợ, sau này ta sẽ đòi lại sau.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 4: Chương 4



*Do Tiêu Bách Đạo đã nhận Phượng Khê làm đệ tử chân truyền, nên từ chương này, mình sẽ đổi xưng hô của Tiêu Bách Đạo với Phượng Khê là: “ta - con/ đồ nhi” và “con/ đồ nhi - ngài” nhé!

Dứt lời, nàng lưu loát cất năm trăm linh thạch trên mặt đất đi: “Các ngươi đã đồng ý miễn phí chuộc thân cho ta rồi, ba mươi vạn là tiền bồi thường thêm, các ngươi đừng gộp hai khoản này làm một đấy nhé.”

Cát trưởng lão: “…”

Sau đó, ông ta nghe Phượng Khê nói: “Ba mươi vạn linh thạch kia, ngươi cứ đưa thẳng cho sư phụ ta đi. Người xưa đã dặn “hoài bích có tội”, để linh thạch ở chỗ ta không an toàn.”

Tiêu Bách Đạo cực kỳ hài lòng, dẫu đồ đệ này là bị tình thế (tiền) ép phải nhận, nhưng được cái nàng rất hiểu chuyện!

Trái ngược với sự vui vẻ của ông, Bách Lý Mộ Trần sắp tức tới hộc máu.

Bách Lý Mộ Trần có hàng trăm cách chơi c.h.ế.t Phượng Khê, nhưng ông ta cần thể diện.

Ông ta đường đường là chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông, nếu làm khó một tạp dịch nhỏ ngay trước mặt vô số người, thì quá mất mặt.

Quan trọng là, Tiêu Bách Đạo coi trọng linh thạch hơn cả cha ruột. Nếu không bồi thường, chắc chắn ông sẽ không để yên.

Hơn nữa, ông ta đã nhận ra, Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn đang ngóng trông ông ta và Tiêu Bách Đạo xảy ra mâu thuẫn, ông ta sẽ không để họ được như ý.

Thay vì để người khác xem trò cười, chi bằng thể hiện sự rộng lượng của tông môn, không thèm chấp nhặt với kiến hôi Phượng Khê.

Vả lại, hôm nay là ngày lành diễn ra lễ bái sư của Chỉ Lan, chẳng tội gì phải mất thời gian tranh cãi chút chuyện cỏn con này.

Ba mươi vạn kia, sớm muộn ông ta cũng sẽ đòi về.

Tới lúc đó, lông cừu sẽ quay về thân cừu thôi.

Vì thế, ông ta cố kiềm chế cơn giận, nói: “Phượng Khê, ban nãy ngươi đổi trắng thay đen, bịa chuyện thành tính, vốn nên nghiêm trị. Nhưng nể tình ngươi còn nhỏ tuổi đã trở thành phế nhân, bổn tọa không chấp nhặt với ngươi. Nếu ngươi muốn rời khỏi Hỗn Nguyên Tông, thì cứ đi đi.”

Phượng Khê tự động loại bỏ đống lời nhảm nhí phía trước, chỉ nghe đúng trọng điểm ở câu cuối cùng. Nàng cười tủm tỉm đáp:

“Đa tạ Bách Lý chưởng môn!”

Đúng lúc này, Đổng trưởng lão - người phụ trách nghi thức của buổi lễ cất tiếng nói:

“Chưởng môn, đã tới giờ lành rồi!”

Bách Lý chưởng môn khẽ gật đầu: “Bắt đầu đi!”

Nghi thức nhận đệ tử chân truyền vô cùng rườm rà, tốn rất nhiều thời gian.

Thẩm Chỉ Lan chậm rãi bước tới thực hiện nghi thức, trên môi giữ vững nụ cười mỉm.

Phượng Khê híp mắt đánh giá nàng ta. Chẳng trách nàng ta có thể làm nữ chính, nhìn dáng dấp kia mà xem, trước lồi sau lõm, vừa quyến rũ vừa yêu kiều.

Nhìn lại bản thân mình thì…

Được rồi, hiện tại thân thể này mới mười hai tuổi, vẫn chưa tới tuổi dậy thì cơ mà.

Nhìn thấy Phượng Khê, bước chân Thẩm Chỉ Lan thoáng khựng lại.

Sao Phượng Khê lại đứng sau lưng Tiêu chưởng môn?

Nhưng nàng ta nhanh chóng ổn định cảm xúc, hiện tại Phượng Khê chỉ là một phế vật không có giá trị lợi dụng, không đáng để nàng ta phải nghĩ ngợi, ắt sẽ có người giúp nàng ta “giải quyết” Phượng Khê.

Chẳng qua, nàng ta cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có hơi không đúng, nhưng nàng ta lại không biết không đúng chỗ nào.

Nhất là người của Hỗn Nguyên Tông, trên mặt chẳng có chút vui mừng nào.

Người biết thì bảo đây là lễ bái sư của nàng ta, người không biết lại tưởng đang tổ chức tang sự cho nàng ta ấy chứ!

Sau khi kết thúc nghi thức, Lộ chưởng môn của Ngự Thú Môn và Hồ chưởng môn của Vạn Kiếm Tông phất tay, thả phi thuyền ra, rồi dẫn theo các đệ tử trong tông rời đi.

Phượng Khê nhìn Tiêu chưởng môn với ánh mắt trông mong, chờ ông cũng thả phi thuyền ra. Nhưng Tiêu chưởng môn lại rút kiếm, xách cổ áo Phượng Khê, rồi ngự kiếm phi hành.

Phượng Khê: “…”

Lúc này nàng mới vô thức nhận ra, Tiêu Bách Đạo tới một mình, không dẫn theo bất cứ đệ tử nào.

Nàng định nói chuyện, nhưng miệng vừa hé ra, đã bị gió thổi thành cái loa.

Chưởng môn ơi, ta bảo này, lúc ngài ngự kiếm, có thể thi triển quyết cản gió không?

Ngài không thấy gió táp thẳng mặt đấy à?

Đan điền của nàng bị vạn nứt, thế nên cơ thể nàng cực kỳ suy yếu. Bây giờ bị gió lạnh thổi, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Tới lúc này, Tiêu Bách Đạo mới vội vàng thi triển quyết cản gió.

Phượng Khê quay đầu lại, thấy Hỗn Nguyên Tông đã khuất bóng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi chuyện phát triển đúng theo dự liệu của nàng, điều ngoài ý muốn duy nhất là không ngờ Tiêu Bách Đạo lại đồng ý nhận nàng làm đệ tử thân truyền.

Xem ra Huyền Thiên Tông còn thiếu tiền hơn nàng nghĩ.

Đúng vậy, mọi chuyện đều đã được nàng lên kế hoạch từ trước.

Bất kể là bám thảm, giả ngu hay đòi linh thạch, đều là nhằm vào Tiêu Bách Đạo.

Căn cứ theo miêu tả trong sách, Huyền Thiên Tông rất nghèo, nghèo tới mức nào á?

Miêu tả thế này cho dễ hiểu nhé: nghèo tới mức chỉ tiếc không thể chia một viên Tích Cốc Đan thành tám phần.

Thế nên, nàng chỉ cần thả ‘mồi câu” là linh thạch, chắc chắn Tiêu Bách Đạo sẽ cắn câu.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo cất tiếng, giọng nói có hơi mất tự nhiên: “Đồ nhi, ba mươi vạn linh thạch mà Hỗn Nguyên Tông bồi thường…”

Không chờ ông nói hết, Phượng Khê đã đáp ngay: “Sư phụ, tư chất của đồ nhi không cao, ngài phá lệ nhận con làm đệ tử thân truyền, chắc chắn mọi người trong tông môn sẽ bàn tán. Thế nên, con định nộp hết ba mươi vạn linh thạch này cho tông môn. Làm vậy sẽ có thể chặn miệng mọi người, tránh cho có người chỉ trích ngài.”

Tiêu Bách Đạo không ngờ Phượng Khê lại nói vậy.

Đúng là ông nhằm vào linh thạch, nhưng cùng lắm ông chỉ định lấy mười lăm vạn linh thạch, chứ không bảo Phượng Khê giao nộp toàn bộ.

“Không cần nhiều thế đâu, con đưa ta mười lăm vạn là được rồi.”

Phượng Khê lắc đầu: “Sư phụ, số linh thạch này là thành ý của con. Hơn nữa, ‘thất phu vô tội, hoài bích có tội’, nếu giữ lại, con sợ sẽ rước thêm một vài rắc rối không cần thiết.”

Thấy vẻ mặt nàng tràn ngập sự thành khẩn, Tiêu Bách Đạo chỉ đành đồng ý.

Sau khi khen Phượng Khê, ông nói: “Đồ nhi, trước con, sư phụ đã nhận năm đệ tử, con đứng thứ sáu. Về sau vi sư sẽ gọi con là lão lục nhé.”

Phượng Khê: “…”

“Sư phụ, cách gọi lão lục này phổ thông quá, không thể hiện được dấu ấn riêng của thầy trò ta. Ngài cứ gọi con là Tiểu Khê hoặc đồ nhi là được.”

Thật ra Tiêu Bách Đạo cảm thấy không cần tạo dấu ấn riêng làm gì, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một cách xưng hô, gọi thế nào cũng được, nên ông nhanh chóng đồng ý.

Nghĩ tới năm vị sư huynh trên mình, tâm trạng Phượng Khê có hơi vi diệu.

Vì tất cả họ, đều là c.h.ó l.i.ế.m của Thẩm Chỉ Lan.

Khi nàng drop truyện không đọc nữa, cả năm đệ tử của Huyền Thiên Tông đều đã c.h.ế.t hết, mà nguyên nhân cái c.h.ế.t đều có liên quan tới nữ chính.

Tiêu Bách Đạo liên tục chịu đả kích, thêm việc bị trưởng lão Ma tộc đánh trọng thương, chẳng bao lâu sau cũng đi đời nhà ma.

Ông vừa c.h.ế.t, Huyền Thiên Tông như rắn mất đầu, trực tiếp bị Hỗn Nguyên Tông thâu tóm.

Nhìn kết cục của sư đồ Huyền Thiên Tông mà xem, người này còn c.h.ế.t thảm hơn người kia.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 5: Chương 5



May mà ở thời điểm này, nhóm đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông vẫn chưa gặp nữ chính, thuộc tính c.h.ó l.iếm vẫn chưa bị kích hoạt, nàng vẫn đủ thời gian để bóp c.hết mọi “điều kiện” để họ trở thành c.hó l.iếm của nữ chính.

Phượng Khê vừa nghĩ vừa hỏi Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, bao lâu nữa chúng ta mới tới Huyền Thiên Tông?”

“Nhanh thôi, nhiều nhất là ba ngày. Tuy ngồi phi thuyền chỉ mất một ngày đã tới nơi, nhưng sẽ không thể ngắm phong cảnh dọc đường, vì thế vi sư thích ngự kiếm phi hành hơn.”

Phượng Khê: “…”

Nghèo thì cứ nhận nghèo đi!

Vờ vịt cái gì?

Nhưng nàng vẫn nói lời trái lương tâm: “Sư phụ nói rất đúng. Có vài người, chỉ vì vội vã nhất thời mà lơ là phong cảnh ven đường.”

“Chuyện này cũng giống như tu luyện vậy, có vài người quá sốt ruột muốn đột phá trong khi chưa thấu hiểu hết quá trình tu luyện. Dẫu tu vi có tăng tiến, thì tâm cảnh cũng sẽ không kiên định.”

Dứt lời, Phượng Khê nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Tiêu Bách Đạo.

Như thể muốn nói: Con nói tiếp đi!

Phượng Khê: “…”

Được rồi, con hiểu rồi!

Phượng Khê lại lải nhải thêm một lát, cuối cùng đi tới kết luận: “Sư phụ, con cảm thấy tu đạo là đấu với trời, tất cả những đau khổ, trắc trở đều là cột mốc bắt buộc phải trải qua. Thay vì oán trời trách đất, chi bằng cảm ngộ niềm vui trong đó, cái này gọi là tìm niềm vui trong khổ đau…”

Nàng chỉ thuận miệng bịa chuyện, nhưng Tiêu Bách Đạo lại thoáng suy tư, bình cảnh ông gặp nhiều năm thoáng có dấu hiệu thả lỏng.

Đừng thấy Tiêu Bách Đạo có vẻ vô tư, không lo không nghĩ, nhưng mấy năm qua, ông đã phải vắt nát óc để cải thiện hoàn cảnh khốn khó của Huyền Thiên Tông. Chính điều này đã ảnh hưởng ít nhiều tới tâm cảnh của ông.

Hiện tại nghe tiểu nha đầu khuyên giải, ông chợt nghĩ thoáng ra. Đúng vậy, mọi đau khổ và trắc trở đều là những cột mốc không thể thiếu trên con đường tu đạo, ông không nên quá để tâm…

Tiêu Bách Đạo vội hạ kiếm, đáp xuống một vùng đất bằng phẳng. Sau đó, ông đau lòng lấy một trận pháp bảo vệ ra rồi khởi động.

“Ta tu luyện một lát, con hộ pháp cho ta!”

Dứt lời, ông nhắm mắt đả tọa.

Phượng Khê: “…”

Ngài vô tư quá thể rồi đấy!

Ngài quên mất con là một tiểu phế vật không thể tu luyện rồi ư?

Một canh giờ sau, Tiêu Bách Đạo mở mắt, rồi ngửa mặt lên trời cười to.

Phượng Khê: “…” Toang rồi!

Sư phụ điên rồi!

Tiêu Bách Đạo cười một lúc lâu mới chịu dừng, sau đó ông nhìn Phượng Khê với vẻ mặt tán thưởng:

“Đồ nhi, ngộ tính của con không tệ. Tu vi của vi sư đã kẹt ở tầng hai của cảnh giới Hóa Thần suốt nhiều năm, không ngờ sau khi nghe lời con nói, ta lại thành công đột phá lên tầng ba của cảnh giới Hóa Thần.”

Sở dĩ ông nhận Phượng Khê làm đệ tử thân truyền, là vì muốn moi linh thạch của Hỗn Nguyên Tông, đồng thời cũng thật sự cảm thấy nàng đáng thương.

Nhưng nói thật thì, khi bình tĩnh lại, ông cảm thấy có hơi hối hận, để nàng làm đệ tử nội môn là được, đâu nhất thiết phải nhận nàng làm đệ tử chân truyền.

Chẳng ngờ, ông lại có thu hoạch bất ngờ thế này!

Càng nhìn, ông lại càng cảm thấy Phượng Khê thuận mắt, càng thuận mắt lại càng muốn bày tỏ sự từ ái của sư phụ.

“Đồ nhi, đan điền của con bị hao tổn nghiêm trọng, con không cần làm nhiệm vụ tông môn đâu. Không thể tu luyện cũng không sao, con chứ việc ăn no chờ c.h.ế.t là được.”

“Con xem, từ trên xuống dưới Huyền Thiên Tông ta, chỉ có mỗi con ăn không ngồi rồi, hạnh phúc biết bao.”

Phượng Khê: “…” Con cảm thấy ngài không phải đang an ủi con, mà đang châm chọc con.

Thấy dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của nàng, Tiêu Bách Đạo bèn bổ sung: “Thật ra không phải không còn cách gì. Huyền Thiên Tông chúng ta có rất nhiều quyển trục từ thời thượng cổ, đoán chừng trong đó có biện pháp chữa trị đan điền. Chờ rảnh rỗi, sư phụ sẽ tìm cho con.”

Tuy Phượng Khê biết Tiêu Bách Đạo chỉ thuận miệng an ủi, nhưng ít nhiều gì cũng còn hi vọng mà, đúng không?

Trong lộ trình còn lại, Phượng Khê phát huy toàn bộ thuộc tính chân c.hó của mình, lời nịnh hót cứ tuôn ra như thể chẳng cần suy nghĩ.

Hai sư đồ cùng ngắm trăng ngắm sao, cùng bàn luận về thi từ ca phú, về lý tưởng nhân sinh…

Hôm nay, cuối cùng hai thầy trò cũng về tới Huyền Thiên Tông.

Tuy cuộc sống của Huyền Thiên Tông khá túng thiếu, nhưng cổng chính của tông môn do lão tổ tông để lại vẫn cực kỳ rộng lớn và khí phách.

Tiêu Bách Đạo chỉ vào tấm biển ghi tên tông môn, rồi nói với Phượng Khê: “Đồ nhi, ba chữ trên tấm biển do đích thân tổ sư gia khai môn lập phái chấp bút, nghe nói trong đó ẩn chứa cơ duyên lớn. Nhưng tiếc là mấy vạn năm qua đi, vẫn chẳng ai đủ trình nhìn thấu sự ảo diệu trong đó…”

Bụp!

Phượng Khê quỳ rạp xuống.

Tiêu Bách Đạo nói với vẻ mặt an ủi: “Đồ nhi, trong tông có bài vị của tổ sư gia, con không cần quỳ lạy ở đây đâu.”

Phượng Khê: “…”

Thật ra, nàng đứng trên phi kiếm trong thời gian dài, khi đột ngột đáp xuống mặt đất thì có hơi xây xẩm mặt mày, chân cẳng mềm nhũn, nên mới ngã khuỵu xuống đất.

Đương nhiên, nàng chẳng ngu gì mà giải thích đây là hiểu lầm. Nàng nói với giọng điệu thành khẩn: “Sư phụ, nhờ tổ sư gia sáng lập Huyền Thiên Tông, nên con mới có chỗ dung thân. Từ tận đáy lòng, con cực kỳ cảm kích tổ sư gia, đừng nói quỳ lạy, dẫu bảo con dập đầu chín chín tám mươi mốt lần, con cũng đồng ý.”

Nghe vậy, Tiêu Bách Đạo càng cảm thấy đồ đệ mình mới nhận là người có tấm lòng lương thiện, biết tri ân báo đáp, lại càng yêu thích nàng hơn.

Ông cười nói: “Tổ sư gia sẽ thấu hiểu lòng thành của con thôi, đứng lên đi.”

Lúc này Phượng Khê mới bò dậy, nhìn chằm chằm vào ba chữ to trên tấm biển.

Xấu hổ quá!

Nàng không biết đọc.

Bởi ba chữ kia là chữ cổ, không giống với chữ viết đang được sử dụng.

Nhưng nàng vẫn đoán được nghĩa, chắc chắn là ba chữ “Huyền Thiên Tông”.

Nét chữ hùng hồn, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở hồng hoang khẽ thoảng qua.

Nàng chỉ vội nhìn lướt qua, rồi tung tăng đi theo Tiêu Bách Đạo vào tông môn.

Chẳng ai biết rằng, từ ba chữ trên tấm biển kia, một luồng sáng mỏng manh khẽ lóe lên rồi vụt tắt.

Sau khi vào tông môn, Tiêu Bách Đạo lại gọi phi kiếm ra, chở Phượng Khê tới thẳng chủ phong.

Còn chưa tới chủ phong, Phượng Khê đã nghe tiếng thú gầm thét đầy phẫn nộ.

Tiêu Bách Đạo lập tức cau mày: “Chắc chắn là con Kim Mao Toan Nghê lại gây chuyện rồi!”

Tiêu Bách Đạo cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, thần thú trấn phái của người ta hiểu chuyện bao nhiêu, thì thần thú trấn phái của Huyền Thiên Tông gây chuyện bấy nhiêu. Quan trọng là, tu vi của nó chẳng những không tăng tiến, mà ngày càng thụt lùi.

Trong lúc đang phiền muộn, ông nghe tiểu đồ đệ yêu dấu của mình hỏi: “Sư phụ, hay nó đang động-dục?”

Tiêu Bách Đạo suýt thì ngã khỏi phi kiếm.

Từ ngữ tục tĩu bậc này, mà là lời một tiểu cô nương nên nói ư?

“Con đừng nói linh tinh, Kim Mao Toan Nghê vốn có tính cách ngang bướng, đoán chừng lại đang làm mình làm mẩy để vòi vĩnh gì đấy thôi. Chúng ta qua đó xem thử.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 6: Chương 6



Thân là thần thú trấn phái của Huyền Thiên Tông, địa vị của Kim Mao Toan Nghê cực cao, chuồng thú của nó ở ngay phía sau điện Nghị sự của chủ phong.

Phía trước chuồng thú có cả đống người vây quanh, gương mặt ai nấy cũng tràn ngập vẻ sốt ruột.

Kim Mao Toan Nghê vừa gào thét, vừa giật mạnh chiếc dây xích được đúc từ huyền thiết vạn năm trên cổ nó, dẫu cho phần cổ đã m.áu t.hịt đầm đìa, nó cũng chẳng bận tâm.

Vốn nó không bị xích đâu, nhưng khổ nỗi Kim Mao Toan Nghê quậy phá quá thể, nó phá hủy tài vật thì chẳng sao, chỉ sợ nó nóng tính gây ra m.ạng người, nên mới bất đắc dĩ phải xích nó lại.

Thấy Tiêu Bách Đạo tới, Kim Mao Toan Nghê lại càng gào to hơn!

Mọi người vội vàng hành lễ với Tiêu Bạch Đạo, ông xua tay ra hiệu miễn lễ, rồi hỏi: “Nó lại quậy gì thế?”

Trưởng lão phụ trách chăm sóc Kim Mao Toan Nghê vội đáp: “Chưởng môn, chúng ta đã đưa cho thần thú trấn phái ba quả Tử Kiều Linh Lung, nhưng nó chê ít, đòi chúng ta phải để lại toàn bộ cho nó ăn.”

“Nhưng ngài cũng biết rồi đấy, chúng ta còn đang trông cậy vào việc bán đống quả Tử Kiều Linh Lung đó đi để trang trải cuộc sống, sao có thể cho nó hết được?”

“Nó thấy chúng ta không đồng ý nên làm ầm ĩ suốt mấy ngày nay rồi.”

Huyền Thiên Tông có một cây Tử Kiều Linh Lung, là cây duy nhất ở vùng Bắc Vực này.

Ba mươi năm mới nở hoa một lần, ba mươi năm sau mới kết quả, chờ thêm ba mươi năm nữa quả mới chín.

Nói cách khác, phải mất chín mươi năm mới hái được một lứa quả Tử Kiều Linh Lung.

Vì hiếm như vậy, nên giá một quả cực kỳ xa xỉ.

Đối với một tông môn nghèo rách mồng tơi như Huyền Thiên Tông, lứa quả này là tiền cứu mạng!

Có thể giữ lại ba quả cho Kim Mao Toan Nghê là đã tốt lắm rồi.

Nhưng nó không biết đủ, đòi ăn tất cơ.

Tiêu Bách Đạo cố kiềm chế cơn giận, giảng giải đạo lý cho Kim Mao Toan Nghê. Nhưng Kim Mao Toan Nghê lại coi những lời ông nói như gió thoảng qua tai mà tiếp tục quậy phá, thậm chí còn quậy hăng hơn.

Phượng Khê thầm nhớ lại: trong sách, con Kim Mao Toan Nghê này cứ bám theo đòi làm linh sủng cho Thẩm Chỉ Lan. Nhưng khi hết giá trị lợi dụng, nó bị l.ột d.a r.óc x.ương, c.h.ế.t thẳng cẳng.

Thế nên, nàng phải rót cho nó một liều thuốc tàn nhẫn mới được.

Nghĩ vậy, nàng đi tới bên cạnh Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, nếu nó muốn, chúng ta cứ đưa cho nó đi.”

Tiêu Bách Đạo cau mày: “Đồ nhi, con không biết đâu, số quả Tử Kiều Linh Lung còn lại phải bán lấy tiền…”

Tiêu Bách Đạo giải thích cho nàng hiểu tình hình của tông môn. Đây cũng là vì Phượng Khê là tiểu đồ đệ yêu dấu của ông, nên ông mới mất công giải thích, chứ nếu là người khác, ông đã chửi cho tỉnh người rồi.

Phượng Khê khẽ cong môi cười: “Sư phụ, mục đích chính của chúng ta là kiếm ra linh thạch, còn biện pháp kiếm linh thạch, chúng ta có thể thay đổi linh hoạt kia mà. Nếu thần thú trấn phái muốn ăn quả Tử Kiều Linh Lung, chúng ta cứ đưa hết cho nó, đổi lại nó phải kiếm linh thạch cho chúng ta.”

“Con thấy nó da dày thịt béo, dẫu chảy m.áu cũng không biết đau, chi bằng chúng ta rút m.áu của nó mang bán đi. Con tin chắc, m.áu của Kim Mao Toan Nghê còn đắt hơn quả Tử Kiều Linh Lung.”

“Quan trọng hơn là, m.áu của Kim Mao Toan Nghê lúc nào cũng có, không cần chờ tận chín mươi năm như quả kia, hơn nữa đây là nguồn lực vô tận, dùng mãi không hết.”

Kim Mao Toan Nghê: “…”

C.on m.ẹ nó, ngươi thật sự không phải người!

Trước nay đều là ta hành người, đây là lần đầu tiên bị người hành lại.

Cái gì mà lúc nào cũng có? Ngươi tưởng m.áu ta là sữa bò chắc?

Còn gì mà nguồn lực vô tận, dùng mãi không hết?

Ngươi nghe lại xem, đây mà là lời một con người nên nói ư?

Nhưng chỉ chốc lát sau, Kim Mao Toan Nghê chợt nhận ra, nó đã đánh giá thấp độ c.hó của Phượng Khê. Nó nghe nàng nói: “Sư phụ, trừ m.áu ra, con thấy bộ lông vàng của nó cũng không tệ, chúng ta có thể cạo lông nó, làm thành mũ hoặc áo, chắc chắn có thể bán với giá cao.”

“Ngoài ra, chúng ta còn có thể tròng thêm cho nó mấy cái xích sắt nữa, rồi bán vé vào cửa cho người của ba phái khác tới đây tham quan. Chỉ cần đưa đủ tiền boa, họ có thể tiến lên s.ờ s.oạng hoặc x.oa n.ắn nó, s.ờ đầu hay s.ờ m.ông đều được…”

Kim Mao Toan Nghê tức đến độ cả người phát run.

Ta là thần thú trấn phái!

Ta là thể diện của Huyền Thiên Tông!

Thế mà ngươi lại dám bảo ta đi… b.án t.hân!

Tiểu nha đầu khốn nạn, ngươi tìm c.h.ế.t mà!

Ban nãy Kim Mao Toan Nghê chỉ giả điên để đòi ăn, bây giờ nó thật sự điên vì tức. Nó há miệng thật to, rồi rống lên một tiếng, ý đồ dọa Phượng Khê.

Nhưng Phượng Khê lại cười nhe răng: “Ngươi nói ngươi đồng ý ư? Vậy chúng ta bắt đầu rút m.áu cạo lông từ hôm nay nhé. Ta thấy phần lông trên đỉnh đầu ngươi cũng không tệ đâu, chút nữa ta sẽ cạo trọc cho ngươi, có được không?”

Kim Mao Toan Nghê: “…”

Lão tử không muốn làm hòa thượng!

Lúc này, Phượng Khê lại nói: “Sư phụ ơi, sư phụ, con lại nghĩ ra một cách kiếm tiền khác rồi. Hỗn Nguyên Tông có rất nhiều linh thú cái, đang muốn phối giống với linh thú đực của Ngự Thú Môn. Chi bằng chúng ta cướp việc làm ăn của Ngự Thú Môn, để thần thú trấn phái phối giống với những linh thú cái kia, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền…”

Cuối cùng Kim Mao Toan Nghê không chịu nổi nỗi nhục này, tức tới ngất đi.

Phượng Khê: “…”

Sức chịu đựng chỉ có vậy mà cũng đòi làm thần thú trấn phái á?

Tiêu Bách Đạo cũng không ngờ Kim Mao Toan Nghê sẽ bị đồ đệ của mình chọc tức tới hôn mê.

Nhìn Kim Mao Toan Nghê nằm thẳng cẳng ở kia, ông cảm thấy… cực kỳ hả giận.

Những người có mặt tại đây cũng cảm thấy cực kỳ hả giận.

Nếu không vì bận tâm tới khí độ của bản thân, họ còn muốn xông lên đá cho nó hai cú ấy chứ.

Cũng tại Kim Mao Toan Nghê kia quá đáng hận!

Khi Kim Mao Toan Nghê tỉnh lại, trước chuồng thú đã chẳng còn ai.

Chỉ có một tấm biển, viết: “Có quả thì mất mặt, cần mặt thì mất quả. Tự chọn đi!”

Kim Mao Toan Nghê: “…”

Chọn cái rắm!

Tất nhiên lão tử cần mặt rồi!

Nha đầu thối kia, ta và ngươi không đội trời chung. Ngươi cứ chờ xem!

Trừ chuyện này ra, trong lòng nó còn khắc ghi một suy nghĩ: linh thú ở Hỗn Nguyên Tông đều háo sắc, đều muốn mượn giống của nó!

Sau này, gặp con nào, nó sẽ c.ắn c.hết con nấy!

Nó phong lưu phóng khoáng, anh dũng vô địch nhường này, đâu phải thứ mà đám tiểu yêu tinh đó có thể với tới.

Nằm mơ đi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 7: Chương 7



Lúc này, Phượng Khê đã tung ta tung tăng đi theo nhóm người tới điện Nghị sự.

Ban nãy mọi người dồn mọi sự chú ý lên Kim Mao Toan Nghê, lúc này, họ lại dồn mọi sự chú ý lên người Phượng Khê.

Tiểu nha đầu này từ đâu tới thế?

Sao lại gọi chưởng môn là sư phụ?

Hơn nữa, bước chân của tiểu nha đầu này nhẹ bẫng, sắc mặt tái nhợt, đoán chừng đan điền đã bị tổn thương nặng.

Đây, đây chẳng phải là tiểu phế vật ư?

Không chờ mọi người hỏi, Tiêu Bách Đạo đã cười đáp: “Đây là Phượng Khê - tiểu đồ đệ ta mới nhận. Tuy đan điền của con bé bị tổn thương nặng, nhưng con bé thông minh lanh lợi, là một hạt giống tốt hiếm gặp.”

Mọi người: “…”

Chưởng môn ơi, có phải Hỗn Nguyên Tông hạ độc cho người không?

Nếu không sao người lại nói mê sảng thế?

Đan điền bị tổn thương nặng, có sống được hay không cũng là vấn đề, thế mà người còn khen nàng là hạt giống tốt hiếm gặp.

Nhìn thấu suy nghĩ của họ, Tiêu Bách Đào cười nói: “Tuy Tiểu Khê tạm thời không thể tu luyện, nhưng ngộ tính của nàng đối với việc tu luyện cực cao. Nàng chỉ khuyên giải một lát, mà ta đã thành công đột phá tầng ba của cảnh giới Hóa Thần rồi.”

Mọi người lập tức vỡ òa.

Tu vi của họ đều không cao bằng Tiêu Bách Đạo, nên họ không nhìn ra sự thay đổi trên người ông.

Lúc này nghe Tiêu Bách Đạo nói vậy, họ mới biết.

Mọi người nhao nhao chúc mừng. Đối với toàn bộ Huyền Thiên Tông, tu vi của chưởng môn tăng tiến là một chuyện vô cùng tốt.

Dẫu vậy, mọi người vẫn cảm thấy, hành động nhận Phượng Khê làm đồ đệ của Tiêu Bách Đạo là quá xúc động.

Có rất nhiều cách để khen thưởng nàng, đâu nhất thiết phải nhận nàng làm đệ tử chân truyền.

Không nói những chuyện tương lai xa vời, chỉ chừng nửa năm nữa thôi, nhóm đệ tử thân truyền của bốn tông môn sẽ phải tham gia thi đấu, Phượng Khê sẽ kéo thấp thành tích tổng thể của Huyền Thiên Tông mất.

Tuy nói vài lần thi đấu trở lại đây, Huyền Thiên Tông đều nhờ thực lực mà ổn định ở vị trí thứ tư, nhưng họ vẫn có vọng tưởng muốn vươn lên vị trí thứ ba kia mà.

Hiện tại nhận thêm một phế vật, vọng tưởng này lại càng xa vời hơn.

Nhưng dẫu sao cũng nhận rồi, đâu thể làm gì khác.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo nói với Lý đường chủ của Tạp sự đường: “Hỗn Nguyên Tông bồi thường cho Tiểu Khê ba mươi vạn linh thạch, con bé quyết định quyên góp toàn bộ cho tông môn ta. Lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi.”

Mọi người lập tức thay đổi ánh nhìn với Phượng Khê.

Hành động nhận đồ đệ của chưởng môn quả là sáng suốt.

Phế vật kéo chân sau thì đã sao, dẫu sao Huyền Thiên Tông chúng ta cũng chẳng có tham vọng gì, chỉ cần có thể đứng trong top năm là được.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo giới thiệu từng người cho Phượng Khê, Phượng Khê ngoan ngoãn hành lễ vấn an.

Mọi người đều cười, gật đầu đáp lễ nàng.

Sau màn chào hỏi giới thiệu, Tiêu Bách Đạo định bảo Phượng Khê ra ngoài điện đứng chờ, không ngờ nàng lại nói: “Sư phụ, con có thể nói vài câu không?”

Tiêu Bách Đạo gật đầu: “Nói đi!”

Phượng Khê hành lễ với mọi người rồi mới nói: “Các vị tiền bối, trước khi tới Huyền Thiên Tông, con đã chuẩn bị tâm lý bản thân sẽ bị lạnh nhạt, xa lánh, bởi tư chất của con không cao, hơn nữa đan điền đã bị tổn thương nặng, vốn không có tư cách trở thành đệ tử chân truyền.”

“Nhưng, con nhận ra con đã nhầm.”

“Con đã xem nhẹ sự đức độ của các vị tiền bối, cũng xem nhẹ sự bao dung của Huyền Thiên Tông.”

“Khó trách Huyền Thiên Tông chúng ta được công nhận là tông môn đứng đầu trong bốn tông môn. ‘Biển nạp trăm sông, có bao dung nên rộng lớn; Vách cao ngàn nhận, không h*m m**n mới vững bền’, đây mới là sự đức độ của một tông môn chân chính…”

Mọi người có mặt ở điện Nghị sự liên tục gật đầu, nói đúng lắm!

Về chuyện Huyền Thiên Tông có phải tông môn đứng đầu trong bốn tông môn thật không, chuyện này… không quan trọng.

Chúng ta chứ cho như vậy là được.

Phượng Khê nói tiếp: “Tuy con tạm thời không thể tu luyện, nhưng thân là một phần của Huyền Thiên Tông, mỗi giây mỗi phút con đều nghĩ cách đóng góp chút sức mọn cho tông môn. Ban nãy ở chuồng thú, do tình thế cấp bách nên con ăn nói có hơi l* m*ng, mong các vị tiền bối chớ trách.”

Mộc trưởng lão - người phụ trách chăm sóc Kim Mao Toan Nghê vội nói: “Nếu không nhờ con, có lẽ hiện tại Kim Mao Toan Nghê vẫn đang quậy ầm lên ấy chứ. Chuyện này chẳng những không trách con, còn phải khen thưởng con mới đúng.”

Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, tuy cách của Phượng Khê có hơi thô bạo, nhưng lại cực kỳ có hiệu quả.

Phượng Khê nghĩ thầm: khen thưởng con á? Sao ban nãy mọi người không chủ động đề cập mà phải để con nhắc mới nhớ ra, chẳng lẽ mọi người đều mắc chứng hay quên?

Nghe mọi người khen tiểu đồ đệ của mình, khóe miệng Tiêu Bách Đạo cong tới tận mang tai.

“Tuy đầu óc tiểu nha đầu này thông minh thật, nhưng mọi người cũng đừng quá khen, kẻo con bé lại kiêu ngạo. Tiểu Khê, con hãy chia sẻ những cảm ngộ của con với việc tu luyện cho mọi người cùng nghe đi…”

Phượng Khê lại nói miên man, cuối cùng đi tới kết luận: “Bất cứ lúc nào cũng phải dựa vào chính bản thân mình, ngoại vật chỉ là hư vô thôi. Chẳng nói đâu xa, chỉ nói Hỗn Nguyên Tông thôi nhé. Họ có tài nguyên tu luyện phong phú, tu vi của họ không ngừng tăng tiến, mọi người tưởng đây là chuyện tốt ư?”

“Không! Việc tu luyện của họ quá thuận lợi, vốn không phải trải qua chút trắc trở và suy sụp nào. Sau này, chỉ cần gặp chút gió thổi cỏ lay, họ sẽ dễ sinh tâm ma, dù tu vi có cao tới đâu cũng sẽ thất bại trong gang tấc!”

“Nhưng đệ tử của Huyền Thiên Tông chúng ta thì khác. Chúng ta trưởng thành từ gian khổ, mỗi bước đi đều cực kỳ kiên định, chẳng có tâm ma nào có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta.”

“Sẽ có một ngày, Huyền Thiên Tông chúng ta trở thành tông môn mạnh nhất hai vùng Nam - Bắc vực.”

Ban đầu, điện Nghị sự cực kỳ yên lặng.

Sau đó, tiếng vỗ tay vang trời.

Nói hay quá!

Nói đúng quá!

Đây là tiếng lòng của bọn ta!

Huyền Thiên Tông chúng ta nghèo thì sao?

Đây là thử thách của trời cao, là trời cao đang tôi luyện Huyền Thiên Tông.

Chúng ta nghèo, chúng ta tự hào vì điều đó.

Ấn tượng ban đầu của các trưởng lão trong Huyền Thiên Tông với Phượng Khê là… một tiểu phế vật có đan điền bị tổn thương nặng.

Sau tràng nói miên man của Phượng Khê, ấn tượng của mọi người về nàng đã thay đổi: Phượng Khê là một đệ tử vừa thông minh lanh lợi, vừa trung thành với tông môn.

Quan trọng nhất là, nàng có ngộ tính cao với việc tu luyện, là một hạt giống tốt!

Họ hoàn toàn quên khuấy chuyện ban nãy bản thân đã chân chọc Tiêu Bách Đạo thế nào.

Thấy mục đích đã đạt được, Phượng Khê biết ý xin phép rời điện đi dạo.

Gương mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập ý cười, ông dặn dò vài câu, rồi mới để Phượng Khê rời đi.

Lúc này, mọi người mới hỏi về lễ nhận đồ đệ của Hỗn Nguyên Tông, Tiêu Bách Đạo kể sơ qua, rồi nói: “Tuy tư chất của Thẩm Chỉ Lan không tệ, nhưng nhân phẩm có vấn đề, kém xe Tiểu Khê.”

Mọi người: “…”

Tuy bọn ta cũng cảm thấy Phượng Khê không tệ, nhưng chưởng môn cũng không thể trợn mắt nói dối vậy được.

Ở giới tu chân này, thực lực quyết định tất cả. Người không thể tu luyện, dẫu nhân phẩm có tốt tới mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 8: Chương 8



Lúc này, Cố phong chủ - phong chủ của Đông phong tò mò hỏi: “Đúng rồi, chưởng môn, sao ngài lại phát hiện ra hạt giống tốt Phượng Khê này thế?”

Nghe ông ấy hỏi vậy, Tiêu Bách Đạo mới nhớ ra… Ban đầu ông chỉ muốn hóng chuyện, kết quả lại mơ hồ nhận một đệ tử chân truyền.

Chậc!

Tiêu Bách Đạo kể sơ cho mọi người nghe, đương nhiên lúc kể đã chau chuốt lại từ ngữ. Ông nói ban đầu mình thấy chuyện bất bình nên ra mặt giúp nàng chống lưng, sau đó tinh mắt nhận ra sự thông tuệ của nàng.

Mọi người: “…” Sao cứ có cảm giác chưởng môn nhà mình bị lừa thế nhỉ?

Nhưng, có lẽ họ đã nghĩ sai rồi.

Chưởng môn là người có đạo tâm kiên định, sao có thể bị một tiểu cô nương có đan điền rạn nứt lừa dối cơ chứ?

Chỉ có thể nói Phượng Khê tốt số, gặp được chưởng môn nhà họ.

Sau đó mọi người lại bàn bạc chuyện trong tông môn, bàn đi bàn lại, vấn đề cấp bách nhất là thiếu linh thạch.

Tuy quả Tử Kiều Linh Lung có thể đổi được chút linh thạch, nhưng nhiêu đó chẳng khác muối bỏ biển.

Tiêu Bách Đạo nghĩ nát óc, nhưng chẳng thể nghĩ ra cách gì.

Sau khi mọi người tan họp, Phượng Khê hí hửng chạy tới tìm Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo kiềm chế sự phiền muộn trong lòng, cười nói với Phượng Khê: “Đi thôi, vi sư đưa con đi chọn sân viện.”

Thật ra, Tiêu Bách Đạo hoàn toàn có thể sai người khác, không cần đích thân đưa Phượng Khê đi chọn phòng.

Nhưng ông không yên tâm!

Tiểu đồ đệ của ông vẫn còn nhỏ, tính cách lại hiền lành ngoan ngoãn, lỡ bị b.ắt n.ạt thì sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Bách Đạo lại thầm mắng năm đồ đệ còn lại. Biết hôm nay ông sẽ về, mà chẳng thấy đứa nào ra đón, đúng là đám vô lương tâm!

Nếu họ tới, ông đã yên tâm giao Phượng Khê cho họ rồi.

Ở sườn núi giữa chủ phong có xây một dãy phòng ở, chỉ trưởng lão và đệ tử thân truyền mới có tư cách sống tại đây.

Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê: “Những viện mà biểu tượng môn phái trên cổng không sáng lên thì đều là viện trống. Con cứ chọn tùy ý.”

Lòng Phượng Khê tràn ngập sự mong chờ.

Cuối cùng nàng cũng có một sân viện của riêng mình rồi.

Nhưng, chỉ chốc lát sau, sự mong chờ của nàng đã tan biến theo gió.

Ai có thể giải thích cho nàng, vì sao phòng ốc trong viện đều lọt gió không?

Tiêu Bách Đạo khẽ ho han: “Cái đó, mấy năm trước khá túng thiếu, ta đã sai người tháo dỡ gỗ tốt và vật liệu quý đi bán. Sau khi con chọn được sân viện ưng ý, vi sư sẽ sai người ra sau núi chặt vài cây gỗ bình thường để sửa sang lại cho con.”

Phượng Khê: “…”

Quả là tông môn nghèo nhất Bắc Vực.

Cuối cùng, Phượng Khê chọn một sân viện ở giữa. Nguyên nhân rất đơn giản, xung quanh là sân viện của các đại lão, sống ở đây cực kỳ an toàn!

Tiêu Bách Đạo lập tức sắp xếp người sửa sang phòng ốc, còn ông đích thân đưa Phượng Khê tới Tạp vật đường ở Trung phong để nhận vật tư.

Ông làm vậy là để thông báo cho người trong tông môn biết rằng ông rất coi trọng Phượng Khê, tránh cho có người ức h.i.ế.p nàng.

Tất nhiên Phượng Khê hiểu nỗi khổ tâm của Tiêu Bách Đạo, thế nên, dù số vật tư được nhận còn chẳng phong phú bằng vật tư của đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông, trong lòng nàng vẫn cực kỳ ấm áp.

Chỉ khoảng một canh giờ sau, phòng ốc của Phượng Khê đã được sửa xong, trong phòng còn được kê thêm vài đồ dùng thiết yếu.

Tiêu Bách Đạo lại dặn dò nàng thêm vài câu, rồi mới rời đi.

Lúc Phượng Khê dọn dẹp xong mọi thứ, trời đã chạng vạng, Phượng Khê rửa ráy qua loa rồi đi ngủ.

Đây cũng là giấc ngủ an ổn đầu tiên từ khi nàng xuyên tới đây.

Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ, Phượng Khê đã thức.

Nàng không ăn cơm sáng, mà hổn hển chạy tới ngoài sân viện của Tiêu Bách Đạo.

Khi đến nơi thì vừa đúng giờ Mẹo một khắc.

Hồi trước, trên đường về tông, nàng đã bóng gió hỏi thăm Tiêu Bách Đạo. Biết mỗi ngày ông đều thức giấc vào giờ Mẹo, nàng bèn tới thỉnh an.

Nàng cũng không gõ cửa, mà cung kính đứng ngoài chờ.

Với tu vi của Tiêu Bách Đạo, khi Phượng Khê vừa tới, ông đã cảm ứng được rồi.

“Vào đi!”

Phượng Khê tung tăng tiến vào.

“Sư phụ ơi, con tới thỉnh an ngài.”

“Nha đầu con đó, thân thể vốn đã không khỏe rồi, sau này đừng bôn ba nữa.”

Tuy ngoài miệng trách, nhưng trong lòng Tiêu Bách Đạo vô cùng cảm động.

Chỗ ở của ông ở tít trên đỉnh núi, còn Phượng Khê lại sống ở sườn núi.

Nếu là những người khác thì chẳng có gì, dù không ngự kiếm thì đi lại cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng Phượng Khê thì khác.

Đan điền của nàng bị thương nặng, hiện tại nàng chẳng khác người phàm là bao.

Đi tới đi lui chắc chắn rất mệt mỏi.

Chỉ riêng phần tâm ý này thôi, đã khiến sư phụ già là ông cực kỳ cảm động rồi.

Phượng Khê khẽ cười mỉm: “Sư phụ, con biết ngài thương con, nhưng đệ tử thỉnh an sư phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Dẫu ngài có ngăn cản, con cũng vẫn sẽ tới.”

Tiêu Bách Đạo cười lắc đầu: “Được rồi, tùy con. Con ăn sáng chưa?”

Phượng Khê lắc đầu.

Hiện tại Tiêu Bách Đạo đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đã tích cốc từ lâu, nên trong nhẫn trữ vật của ông không có thức ăn. Vì thế, ông chỉ đành đưa cho Phượng Khê một viên Tích Cốc đan.

Nhưng biểu cảm của ông cực kỳ tiếc nuối và đau lòng.

“Đồ nhi à, nếu con rảnh rỗi thì tới Thiện đường lấy cơm cất vào túi trữ vật đi, phòng khi đói thì ăn. Con vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nên uống ít Tích Cốc Đan thôi.”

Phượng Khê: “…”

Dẫu lời nói của ngài tràn ngập sự quan tâm dành cho con, cũng không thể che giấu được sự thật ngài đang tiếc Tích Cốc Đan đâu.

Hai thầy trò nói chuyện một lát, Phượng Khê hỏi: “Sư phụ, lúc trước ngài nói Huyền Thiên Tông chúng ta có một số quyển trục từ thời thượng cổ. Con có thể xem không?”

Tiêu Bách Đạo thoáng khựng lại. Lúc trước ông nhắc tới quyển trục chỉ để dỗ nàng, bởi chữ cổ gần như đã thất truyền, chẳng ai đọc hiểu cả.

Chứ đừng nói tới việc tìm ra cách chữa trị đan điền từ trong đó.

Ông vốn định viện cớ kéo dài thời gian, nhưng đối diện với ánh mắt trông chờ của Phượng Khê, ông lại không nói thành lời. Cuối cùng, ông thở dài:

“Con tới Tàng thư các tìm Hải trưởng lão đi.”

Thôi, sớm muộn gì cũng phải đối diện với chuyện này, đau sớm lành sớm.

Tuy không thể chữa trị đan điền, nhưng ông có thể nghĩa cách vơ vét một số loại linh đan bổ dưỡng cho nàng, ít nhất cũng có thể kéo dài m.ạng sống của nàng, coi như tận nghĩa thầy trò.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 9: Chương 9



Trong lòng Phượng Khê biết rõ những lời Tiêu Bách Đạo nói trên đường về tông chỉ để dỗ mình, nhưng nàng vẫn quyết định thử xem sao.

Nàng rẽ trái, rẽ phái, cuối cùng cũng tới Tàng thư các ở trung phong để gặp Hải trưởng lão.

Vừa gặp, Hải trưởng lão đã đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Hải trưởng lão có tính cách cổ quái, quanh năm suốt tháng canh giữ ở Tàng thư các, hiếm khi rời đi, hôm qua ông ấy cũng không tới điện Nghị sự.

Sau khi nhận được tin mà Tiêu Bách Đạo gửi tới, ông ấy cảm thấy Tiêu Bách Đạo điên rồi.

Nếu không điên, thì sao lại nhận một tiểu phế vật làm đệ tử thân truyền?

Hải trưởng lão đang định châm chọc Phượng Khê vài câu, chẳng hạn như: dẫu có lật rách quyển trục thượng cổ, ngươi cũng không tìm ra cách đâu, ngươi chấp nhận số phận đi thôi.

Nhưng ông còn chưa kịp cất tiếng, đã thấy tiểu nha đầu trước mặt nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Ngài là Hải trưởng lão đúng không? Con đã nghe sư phụ nhắc nhiều về ngài, nói ngài là trụ cột của Huyền Thiên Tông chúng ta.”

“Mấy năm nay, ngài vẫn luôn trông giữ Tàng thư các, không vì danh lợi, mà vì giữ vững gốc rễ và thực hiện sứ mệnh truyền thừa Huyền Thiên Tông ta.”

“Nếu đệ tử của Huyền Thiên Tông ta đều có tinh thần tự nguyện cống hiến như ngài, thì Huyền Thiên Tông ta nhất định sẽ phát triển và hưng thịnh…”

Tấm lưng vốn khẽ còng của Hải trưởng lão lập tức đứng thẳng lên!

Tưởng ông ấy chỉ đang trông coi Tàng thư các thôi á?

Không, ông ấy đang thực hiện sứ mệnh truyền thừa của Huyền Thiên Tông, ông ấy là trụ cột của Huyền Thiên Tông!

Thôi được rồi, đan điền của tiểu nha đầu này bị thương nặng, nàng đã đáng thương lắm rồi, ông ấy không nên sát muối vào vết thương của nàng nữa.

Một khắc sau, Hải trưởng lão vờ mất kiên nhẫn: “Được rồi, ta không rảnh nghe ngươi nịnh hót nữa. Ngươi muốn xem quyển trục thượng cổ đúng không? Đi theo ta.”

Tàng thư các của Huyền Thiên Tông chia làm chín tầng, quyển trục thượng cổ được đặt ở tầng cao nhất.

Sau khi Hải trưởng lão dẫn Phượng Khê lên tới tầng chín, ông mở cấm chế.

Phượng Khê ngẩn người.

Nàng vốn tưởng tất cả các quyển trục thượng cổ đều được sắp đặt gọn gàng trên giá sách, để mọi người đọc.

Nhưng, hiện tại, đập vào mắt nàng là những đốm sáng nhỏ. Trong không gian tối tăm này, chúng như thể sao sáng đầy trời.

“Ban đầu, các quyển trục thượng cổ chỉ là những miếng ngọc giản bình thường, nhưng sau thời gian dài, chúng đã nảy sinh linh tính. Ngươi hãy phóng thần thức của mình ra, quyển trục nào tán thành ngươi sẽ chủ động hạ xuống tay ngươi.”

“Đừng cố cưỡng cầu, từng có người mạnh mẽ bắt lấy quyển trục, nhưng cũng chẳng ăn thua gì.”

Hải trưởng lão cảm thấy nửa câu sau của mình quá thừa thãi, bởi Phượng Khê là một tiểu phế vật, dẫu nàng có mạnh mẽ bắt lấy cũng chẳng thể bắt được.

Phượng Khê gật đầu, phóng thích thần thức theo lời Hải trưởng lão.

Đan điền của nàng bị thương nặng, nên thần thức cũng phải chịu hạn chế rất lớn. Chỉ chốc lát mà trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu nàng đau như nứt ra.

Hải trưởng lão cau mày: “Xem ra ngươi không có duyên rồi, cùng ta xuống dưới thôi.”

Phượng Khê không cam lòng, nàng cầu khẩn: “Hải trưởng lão, con muốn nghỉ một lát rồi thử lại. Hay là ngài xuống trước đi, nếu sau khi thử mà vẫn không thành công, con sẽ xuống tìm ngài.”

Tuy Hải trưởng lão cảm thấy nàng có thử bao nhiêu lần nữa cũng chỉ tổ phí công, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, ông ấy chỉ đành đồng ý.

Sau khi Hải trưởng lão rời đi, Phượng Khê thử thêm ba lần nữa, nhưng vẫn chẳng có quyển trục nào chủ động rơi xuống tay nàng.

Nàng híp mắt suy nghĩ, xem ra không thể sử dụng cách bình thường được, mà phải sử dụng cách đặc biệt.

Nàng chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn những đốm sáng kia, rồi hung dữ nói: “Nhanh cút xuống đây cho ta, để ta đọc xem. Đừng tưởng mình là quyển trục từ thời thượng cổ mà oai, nếu chọc ta tức lên, ta sẽ thiêu rụi các ngươi, để xem các ngươi còn oai kiểu gì?”

Dứt lời, Phượng Khê lấy gậy đánh lửa ra. Ánh sáng của ngọn lửa còn rực rỡ hơn những đốm sáng kia.

Thật ra, dù có là trẻ con ba tuổi cũng sẽ nhận ra Phượng Khê chỉ đang mạnh miệng mà thôi, chứ nàng làm gì có gan dám đốt Tàng thư các.

Huống chi Tàng thư các còn có trận pháp phòng hộ, lửa bình thường không thể đốt được.

Nhưng những quyển trục này mới thức tỉnh linh trí, chỉ thông minh hơn vật c.h.ế.t một chút, chứ nào so được với trẻ con ba tuổi, chúng căn bản không có khả năng phán đoán và tu duy logic.

Vì thế, chúng tin.

Quyển nào quyển nấy run rẩy.

Và rồi, tất cả đều nhào về phía Phượng Khê.

Phượng Khê chỉ kịp cất gậy đánh lửa đi, đã bị các quyển trục thượng cổ… c.hôn s.ống.

Nàng bị đau phát khóc.

Do tất cả những quyển trục thượng cổ kia đều là ngọc giản, trọng lượng rất nặng, nện vào người thật sự rất đau.

Phượng Khê vất vả lắm mới bò ra khỏi đống ngọc giản, nàng khóc lóc lật xem từng quyển một.

Nhưng càng lật, nàng lại càng khóc thảm hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, nàng đọc không hiểu.

Trong đó toàn là chữ thượng cổ.

Uổng công bị nện đau như thế!

Nàng sụt sịt mũi, định đưa tay mở túi trữ vật ra lấy khăn lau nước mắt, nhưng hành động của nàng lại bị những cuốn trục kia hiểu lầm.

Chúng cho rằng… nàng lại muốn đốt Tàng thư các, vì thế chúng đồng loạt xông thẳng vào đầu nàng.

Một lượng lớn thông tin ùn ùn kéo tới, khiến đầu Phượng Khê đau như nứt ra. Nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hải trưởng lão đợi ở dưới lầu suốt hai canh giờ, chờ mãi không thấy Phượng Khê xuống, ông ấy bèn lên tìm.

Sau đó ông ấy nhìn thấy Phượng Khê nằm sõng soài trên đất, thất khiếu đổ m.áu, mặt mũi bầm dập, giống hệt một người c.h.ế.t.

Hải trưởng lão sợ hãi, vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng. Sau đó, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn còn sống.

Một lát sau, Phượng Khê tỉnh lại.

Hải trưởng lão xụ mặt quở trách: “Ta đã dặn con đừng cậy mạnh rồi cơ mà. Tuy con có thể vận dụng thần thức, nhưng thần thức cùng một nhịp thở với linh lực, chắc chắn thần thức của con đã bị tổn thương nặng, nên mới khiến vết thương cũ ở đan điền tái phát. Xem ra con và những quyển trục thượng cổ kia không có duyên rồi, đừng uổng công nữa, xuống lầu với ta thôi.”

Hiện tại đầu Phượng Khê cực kỳ đau, hơn nữa, trong đầu như thể có rất nhiều người đang nói chuyện cùng một lúc, khiến nàng không có tâm trạng giải thích, chỉ đành đi theo Hải trưởng lão rời khỏi Tàng thư các.

Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t của nàng, Hải trưởng lão gọi một đệ tử tới, sai hắn ngự kiếm đưa Phượng Khê về chỗ ở.

Phượng Khê thẫn thờ nằm trên giường, trong đầu như thể có năm trăm con vịt đang kêu cạc cạc.

Nàng cố gắng tỉnh táo lại, đi kiểm tra thức hải.

Lúc này, nàng mới phát hiện trong thức hải của mình có vô số điểm sáng đang trôi nổi. Nhìn kỹ lại, đó đều là những quyển trục thượng cổ.

“Giọng vịt kêu” mà nàng nghe được, là do những quyển trục này phát ra.

Phượng Khê: “…?”

Sao đám kia lại chạy vào thức hải của nàng rồi?

Nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng mà quan tâm tới chuyện này, nàng phải nghĩ cách để đám này câm miệng, nếu không nàng sẽ bị chúng tra tấn tới phát điên mất thôi.

Vì thế, nàng nổi giận gầm lên: “Câm miệng hết cho ta! Nếu không ta thiêu rụi các ngươi!”

Cả đám lập tức yên tĩnh như gà.

Còn Phượng Khê, thần thức của nàng lại bị hao tổn quá độ, khiến thất khiếu đổ m.áu, hôn mê bất tỉnh.
 
Back
Top Bottom