Ngôn Tình Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu

Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Chương 260


“Chàng ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Thương Vãn ngáp một cái, một tay chống cằm tựa nơi quầy gỗ, “Tiểu Hoàn, ta muốn ăn bánh đào giòn mà muội làm.”

Thấy tỷ tỷ còn có tâm trạng đòi ăn điểm tâm, Tiểu Hoàn lập tức yên lòng, nghĩ thầm: tỷ phu nhất định vô sự.

Nàng xoay người bước về phía hậu viện: “Tỷ đợi một lát, muội vào làm ngay đây.”

Thương Vãn “ừm” một tiếng, nàng quả thực chẳng mảy may lo lắng. Lục Thừa Cảnh nếu đã hạ thủ, ắt đã liệu đến việc quan phủ tra xét, với tính nết cẩn trọng của chàng, sao có thể không chuẩn bị sẵn lời đối đáp?

Chỉ dựa vào sự nghi ngờ của một hộ vệ, hà hà, không có bằng chứng gì cả, quan phủ làm sao có thể kết tội Lục Thừa Cảnh?

Ngón tay khẽ gõ lên mặt quầy, Thương Vãn giờ chỉ bận tâm một chuyện, làm sao để Huyện thái gia gật đầu công nhận thương hội của họ.

Chuyện này nhất định phải giải quyết trước khi lên Kinh thành, bằng không đến Kinh thành, nơi lạ người lạ chỉ càng thêm phiền phức.

Mỹ nhân nhíu mày nhìn ra cửa, dáng vẻ trầm tư, cảnh tượng này lọt vào mắt người có ý đồ, liền cho rằng nàng đang lo lắng cho Lục Thừa Cảnh.

Chẳng bao lâu sau, những lời đồn bất lợi về Lục Thừa Cảnh bắt đầu lan truyền, nhưng những lời đồn này còn chưa đến tai Thương Vãn đã đột nhiên biến mất không dấu vết.

Trong con hẻm tối, Trần Tài dùng quạt xếp gõ gõ lên đầu ba tên côn đồ trước mặt, lạnh giọng nói: “Tin tức chưa qua tay ta mà đã muốn truyền ra ngoài, không biết quy củ như vậy, lưỡi của các ngươi cũng đừng hòng giữ lại.”

Lũ côn đồ sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, dập đầu cầu xin tha mạng.

Trần Tài lại xoay người, tay khẽ phất xuống, “Động thủ.”

Hai tên đả thủ cầm chủy thủ bước tới.

Không hề đoái hoài đến động tĩnh phía sau, Trần Tài vừa xoay quạt xếp vừa thong thả rời khỏi con hẻm tối, miệng khẽ lẩm bẩm: “Ân tình này, cứ ghi lại, ngày sau tất sẽ buộc tên sát tinh kia hoàn trả.”

Đêm buông xuống, quan sai đích thân hộ tống Lục Thừa Cảnh đến tận cửa Thương phủ.

“Phụ thân!” Viên Viên đang ngồi nơi ngưỡng cửa lập tức đứng dậy, đôi chân ngắn cũn chạy vội ra, ôm chầm lấy chân Lục Thừa Cảnh.

“Sao lại ngồi nơi ngưỡng cửa?” Lục Thừa Cảnh bế nữ nhi lên, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi bàn tay mềm mại, thấy ấm áp liền yên tâm.

“Chờ phụ thân.” Viên Viên ôm cổ chàng, một tay nhỏ vung vẩy trong không trung, líu lo nói: thẩm thẩm làm món ngọc kéo dài thật dài, đợi phụ thân về ăn cùng.”

“Là khoai môn kéo sợi.” Lục Thừa Cảnh ôm bé con đi vào trong, Tiểu Hắc thì lẽo đẽo đi vòng quanh chân chàng.

Chàng hỏi: “Nương tử đang làm gì?”

“Nương tử đi tìm thẩm thẩm xinh đẹp, không ở trong nhà.”

Lục Thừa Cảnh thoáng khựng lại, hỏi: thẩm thẩm xinh đẹp nào?”

Đối với nữ nhi của chàng, mọi nữ tử đều là thẩm thẩm xinh đẹp”, khiến Lục Thừa Cảnh nhất thời không đoán ra là ai.

“Tiểu Hoa, Thư Thư, Đường Đường…” Viên Viên bẻ từng ngón tay mà đếm, thật ra không phải không nhớ rõ, chỉ là lười nhớ.

May mà Lục Thừa Cảnh thường ngày đã quen nghe nữ nhi líu lo kể chuyện, bèn hỏi: “Là Hoa nương tử, Thư nương tử, Đường nương tử chăng?”

“Ưm ưm.” Viên Viên gật đầu.

Lúc này Lục Thừa Cảnh mới hiểu, hẳn là nương tử đã đi tìm các tỷ muội trong Lãng Thương Hội để thương nghị việc thành lập thương hội.

Chuyện này, chàng cũng không tiện nhúng tay.

Chàng khẽ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Viên Viên: “Chúng ta đi ăn khoai môn kéo sợi thôi.”

“Hoan hô!” Viên Viên vẫy tay hớn hở, còn không quên nói thêm: “Để phần cho nương tử, giữ lại.”

“Được.”

Đợi Thương Vãn trở về, cả nhà đã dùng bữa tối xong, đang ngồi trong sảnh nghe Viên Viên đọc sách, nội dung chính là bài học hôm nay Thạch Đầu học ở thư viện.

Thạch Đầu bị đả kích không nhẹ.

Cùng là đầu óc, vì cớ gì hắn đọc bốn năm lượt vẫn không nhớ nổi, mà Viên Viên chỉ nghe một lần đã thuộc?

Chẳng lẽ đầu óc mới thì tốt hơn sao?

“Bảo bối giỏi quá.” Tiểu Hoàn ôm lấy Viên Viên, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé.

Viên Viên hì hì cười, bất chợt quay đầu nhìn về phía cửa, giọng non nớt vang lên: “Nương tử!”

Thương Vãn đáp một tiếng, Lục Thừa Cảnh liền bước tới đón, cởi áo choàng giúp nàng, dịu giọng hỏi: “Nàng đã dùng bữa tối chưa?”

Thương Vãn khẽ lắc đầu, “Còn các ngươi thì sao?”

“Chúng ta ăn rồi ạ.” Thạch Đầu nhanh nhảu đáp.

Tiểu Hoàn đứng dậy: “Tỷ, tỷ muốn ăn gì, để muội làm.”

“Cho ta một bát mì thái, thật nhiều ớt.” Thương Vãn nói, nhất thời thấy thèm vị cay nồng.

“Được.” Tiểu Hoàn đáp lời rồi đi về phía nhà bếp.

Thạch Đầu nhìn trái nhìn phải, trước khi tỷ mình mở lời, tự giác đi về phía thư phòng.

Đêm nay dù không ngủ, hắn cũng phải học thuộc bài văn này! Hắn không tin điều không thể lý giải này nữa!

Viên Viên chạy lon ton đến bên Thương Vãn, vươn bàn tay nhỏ xíu nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng Thương Vãn, giọng nói mềm mại ngọt ngào chào hỏi muội muội.

Bé con đã nghĩ kỹ rồi, đợi muội muội từ trong bụng nương thân ra đời, con bé sẽ dẫn muội muội đi gặp các bạn nhỏ của mình, Hổ Hổ và các con vật khác chắc chắn sẽ thích muội muội lắm!

Còn muội muội trong bụng nương có thích đại hổ hay chăng, tiểu Viên Viên nhất thời chưa kịp nghĩ tới.

Lục Thừa Cảnh đỡ Thương Vãn ngồi xuống, nâng ấm trà rót một chén trà nóng đặt bên tay nàng.

Thương Vãn bế Viên Viên ngồi lên đùi, trêu chọc nữ nhi một lát mới hỏi: “Án đã kết thúc chưa?”

“Ưm.” Lục Thừa Cảnh gật đầu, “Huyện thái gia đã biết Lục Thừa Viễn bị Vương gia ruồng bỏ, mà hắn lại tự sát, đâu thể kéo dài không xử lý? Kinh thành đường xa, tên hộ vệ kia đã mua một cỗ quan tài, chôn cất Lục Thừa Viễn ở tổ mộ của Lục gia.”

Ban đầu Lục gia chật vật rời đi, tổ mộ lại không dời theo, giờ đây ngược lại đỡ phiền phức.

Thương Vãn nói: “Đợi tin tức truyền đến Kinh thành, e rằng chúng ta cũng đang trên đường đến Kinh thành rồi.”

Lục Thừa Cảnh khẽ “ưm” một tiếng, thấy Viên Viên thò tay túm lấy chén trà, liền rót lại một chén nước lọc ấm, từng chút một đút cho con bé uống.

Thấy thái độ không mấy quan tâm của Lục Thừa Cảnh, Thương Vãn thầm lắc đầu, nàng đang bận tâm chuyện gì thế này chứ.

Nàng nâng chén trà uống hai ngụm, rồi chuyển sang kể lại kết quả cuộc đàm phán vừa rồi với các nữ nhân.

“Thương tỷ tỷ nghĩ ra một cách, có lẽ có thể khiến Huyện thái gia gật đầu.”

Lục Thừa Cảnh ngẩng mắt nhìn lại, tò mò hỏi: “Cách gì?”

Thương Vãn khẽ cong môi cười: “Chàng từng nghe qua chuyện Huyện thái gia sợ thê tử chưa?”

Lục Thừa Cảnh khẽ gật đầu, trong thành, việc ấy ai ai chẳng biết.

“Thương tỷ tỷ muốn kéo phu nhân của Huyện thái gia vào cuộc.” Thương Vãn cười tủm tỉm, “Đến khi ấy, chẳng cần chúng ta phải mở miệng cầu xin, phu nhân của ông ta tất sẽ ép Huyện thái gia phải đồng ý.”

Gối đầu gối cổ vẫn là chuyện hệ trọng bậc nhất.

Thấy Lục Thừa Cảnh khẽ chau mày, Thương Vãn thu lại ý cười, nghiêng đầu hỏi: “Biện pháp này... không ổn sao?”

Lục Thừa Cảnh lắc đầu, “Không phải không ổn, chỉ là nếu thật sự kéo phu nhân của Huyện thái gia nhập hội, chỉ e chức Hội trưởng thương hội của các nàng sẽ rơi vào tay bà ta.”

Chàng lo, các nàng vất vả toan tính bấy lâu, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác.

“Chắc là không đến mức ấy.” Thương Vãn nói, “Thương tỷ tỷ đã dò la kỹ càng, vị phu nhân ấy vốn chẳng ưa xen vào chuyện thiên hạ, cả cửa tiệm trong nhà cũng giao cho huynh đệ bên ngoại trông coi, bao tâm tư đều dồn vào việc không để Huyện thái gia nạp thiếp.”

Lục Thừa Cảnh vẫn trầm tư, là người làm việc cẩn trọng, lại hỏi: “Nếu ngày nào đó bà ấy đột nhiên muốn nhúng tay vào thì sao?”

“Cái này thì…” Thương Vãn quả thật chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Viên Viên, “Thương tỷ tỷ đã sai người đưa thiếp bái kiến cho vị phu nhân đó rồi, đợi ngày mai gặp mặt thật rồi nói sau.”

“Như vậy cũng tốt.” Lục Thừa Cảnh tin tưởng ánh mắt nhìn người của nương tử nhà chàng.

“Tỷ , mì thái đã nấu xong rồi, mau ăn khi còn nóng.” Tiểu Hoàn bưng một cái khay đi vào, trong bát lớn đầy ắp một bát mì thái, chỉ nhìn màu đỏ rực kia đã thấy khá cay rồi.

Thương Vãn lập tức không bận tâm nói chuyện với Lục Thừa Cảnh nữa, chuyên tâm ăn mì.
 
Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Chương 261


Từ hậu viện huyện nha bước ra, Thương Vãn cùng Thư nương tử đều khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười.

Mọi sự xem như đã thành.

Hai người cùng lên xe ngựa. Thư nương tử đưa tay xoa nhẹ thắt lưng, than rằng:

“Thật không ngờ Tôn thị phu nhân lại là người tinh thông võ nghệ. May mà có muội đồng hành, bằng không để ta cùng bà ấy giao thủ, chỉ e phải lập tức nhận thua.”

Thương Vãn cũng không ngờ vị phu nhân của Huyện thái gia này lại thích lấy võ kết bạn, bên ngoài chẳng có chút tiếng gió nào.

Tôn thị phu nhân sau khi nghe ý định của hai người, tỏ ra rất hứng thú với thương hội chỉ toàn nữ giới, nhưng bà ấy cũng là người thông minh, biết rõ nguyên nhân thật sự Thương Vãn và Thư nương tử muốn kéo bà ấy vào cuộc.

Bà ấy liền đưa ra một điều kiện: nếu muốn bà gia nhập, tất phải đánh thắng bà trước đã. Một khi giao ước thành, việc thuyết phục Huyện thái gia cũng sẽ do bà đứng ra thu xếp trọn vẹn.

Tôn thị phu nhân sử dụng một cây hồng anh thương, khí thế phi phàm, vốn tự xưng mình là bậc nữ nhân hiếm có biết quyền cước. Song so với Thương Vãn, một kẻ từng lăn lộn nơi mạt thế, thì quả thật chẳng đáng để nhắc đến.

Vì muốn giữ thể diện cho Tôn thị phu nhân, Thương Vãn còn cố ý hạ thủ lưu tình.

Kết cục, trận đối chiêu ấy nàng thắng, mọi việc cũng đàm phán ổn thỏa.

Thư nương tử tựa lưng ra sau, nghiêng đầu nhìn Thương Vãn, mỉm cười nói:

“Đợi văn thư ban xuống, muội chính là Hội trưởng của Lãng Thương Hội chúng ta rồi.”

Thương Vãn rót một chén trà đưa tới:

“Tỷ chẳng phải cũng là Phó hội trưởng hay sao?”

Thư nương tử đón lấy chén trà, nhìn nàng chằm chằm một lúc, khẽ hừ nhẹ một tiếng:

“Cũng chỉ có muội thôi. Nếu đổi lại là người khác, vị trí Hội trưởng này, ta tất chẳng chịu nhường.”

Thương Vãn bật cười:

“Ta làm Phó hội trưởng cũng được, xưa nay không kén chọn chức vị.”

Thư nương tử không đáp lời, chỉ nhấp một ngụm trà rồi nói:

“Như đã bàn trước đó, hội quán tạm thời đặt tại biệt viện của Đường nương tử. Các quy củ cũng theo như đã định. Nếu sau này phát triển thuận lợi, thì dời đi cũng chưa muộn.”

Nàng nghiêng đầu nhìn nữ tử đối diện, chậm rãi cất lời:

“Hiện muội đang mang thai, không nên vất vả quá độ. Theo ý ta, đường sá gập ghềnh, chẳng lợi cho việc an thai. Chi bằng sinh xong hài tử rồi hãy lên đường, chẳng phải vững vàng hơn sao?”

Thương Vãn nghe vậy, thầm nghĩ trong bụng — quả nhiên ý này giống hệt lời khuyên lúc trước của ba người trong nhà.

Với thể chất hiện tại của nàng, đến nhảy vực còn chưa chắc tổn thương đến thai nhi, huống chi nàng lại có linh tuyền thủy hộ thể, chút hành trình này thực chẳng đáng gì.

Thấy Thương Vãn đã quyết, Thư nương tử cũng không khuyên thêm, chỉ khẽ thở dài:

“Đợi muội sinh xong hài tử, e rằng tiền đồ của phu quân muội cũng đã an định. Khi ấy nhớ gửi thư về, ta cùng các tỷ muội trong hội sẽ đến thăm mẹ con muội một phen.”

Thương Vãn bật cười, cố ý nói:

“Chư vị tỷ tỷ đều đến thăm ta, chẳng lẽ không lo việc kinh doanh nữa hay sao?”

“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, sao có thể đi hết được?” Thư nương tử giơ tay điểm không Thương Vãn, dặn dò: “Nhớ gửi thư về đấy.”

“Được.” Thương Vãn đáp lời, “Đợi ta an ổn đâu vào đấy, nhất định sẽ gửi thư về.”

Được lời bảo đảm này, Thư nương tử lúc này mới hài lòng.

Nàng tiếp tục cùng Thương Vãn bàn bạc vài câu chuyện về thương đội, đợi nói chuyện gần xong mới hỏi: “Em định khi nào khởi hành?”

Thương Vãn: “Đợi văn thư của thương hội được ban xuống sẽ khởi hành, Kinh thành cách xa, đi sớm hơn đi muộn tốt hơn.”

Đường xá xa xôi, đi sớm một chút, nói không chừng còn kịp đón năm mới ở Kinh thành.

Thư nương tử gật đầu, đến Kinh thành còn chưa biết tình hình thế nào, khởi hành sớm cũng tốt.

Nàng nói:

“Trước khi muội khởi hành, nhớ báo một tiếng, các tỷ muội trong hội sẽ cùng ra ngoài tiễn đưa. Những vị tỷ muội ở ngoài thành, hay tin muội sắp rời đi, cũng đã sai người đưa lễ vật tới, đều để cả ở chỗ ta.

Đặc biệt là Hồng Mai, nàng ấy đã sớm cho người đưa đồ tới. Những bộ y phục nhỏ cho Viên Viên đều do chính tay nàng ấy may lấy. Trước khi lên đường, nhớ ghé nhà ta mà nhận.”

Thương Vãn nghe xong, trong lòng không khỏi bất ngờ, lại dâng lên một trận ấm áp.

Xe ngựa dừng trước cửa Thương phủ, Thư nương tử không xuống xe, chỉ vén rèm vải vẫy vẫy tay về phía Thương Vãn.

Đợi xe ngựa đi xa Thương Vãn mới xoay người đi vào phủ.

Thạch Đầu cõng theo thư hòm, đang chuẩn bị ra ngoài, vừa trông thấy Thương Vãn liền cười gọi:

“Tỷ ơi, Lạc viện trưởng sai người đến mời muội qua phủ một chuyến, buổi trưa muội không về dùng bữa đâu.”

Thương Vãn ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên đã gần tới giờ ngọ thực.

Nàng bất đắc dĩ nhìn Thạch Đầu, khẽ trách yêu:

“Giờ này còn vội vã đi, muội định sang phủ họ Lạc dùng bữa cho kịp giờ ngọ sao?”

Chẳng phải cứ nhằm lúc dùng cơm mà đến, là hóa ra sang ăn chực hay sao?

Thạch Đầu chớp mắt, ngây thơ hỏi lại:

“Vậy… hay là muội ở nhà ăn xong rồi hãy đi?”

Thương Vãn nhướng mày hỏi:

“Người tới có dặn phải đến gấp hay chăng?”

Thạch Đầu gật đầu.

“Vậy thì muội cứ đi đi.”

Thương Vãn vừa nói, vừa đưa tay giúp Thạch Đầu chỉnh lại dây đeo thư hòm:

“Chắc là Lạc viện trưởng có việc gấp muốn gặp muội.”

“Dạ, muội đi trước đây!”

Thạch Đầu đáp lời, từ đi bộ chuyển thành chạy, sợ Lạc viện trưởng phải đợi lâu.

Thương Vãn quay về phòng, thay một bộ thường y sạch sẽ, rồi mới thong thả đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng, Lục Thừa Cảnh đang ôn nhu ngồi đọc sách sử cho Viên Viên nghe.

Tiểu oa nhi ngồi gọn trong lòng phụ thân, nghe đến đoạn dài thì đầu nhỏ gật gật, chẳng rõ là buồn ngủ hay thật sự hiểu được.

Thương Vãn tiện tay lấy một quả quýt trên án thư, nhẹ nhàng bóc vỏ, rồi nhét múi quýt vào miệng một lớn một nhỏ.

Quýt chua chua ngọt ngọt, mọng nước tươi ngon, phụ tử hai người đều vô cùng mãn nguyện.

“Nàng ta đã đồng ý rồi, chừng hai ngày nữa văn thư sẽ được ban xuống.”

Thương Vãn nuốt múi quýt trong miệng, rồi mới quay sang nói với Lục Thừa Cảnh:

“Việc ở Linh Dược Các cùng trang viên, thiếp đã thu xếp thỏa đáng. Còn chàng thì sao?”

Lục Thừa Cảnh khẽ gật đầu:

“Mọi sự trong thôn đã sắp đặt đâu vào đó. Người mà nàng chọn đều là hạng lanh lợi, biết tiến thối, không cần lo.”

“Thuận lợi là tốt rồi.”

Thương Vãn lại bóc thêm múi quýt, nhét vào miệng bé con đang nhìn mình lom lom, cười hỏi:

“Thế còn con thì sao?”

Đôi mắt tròn xoe chớp chớp, Viên Viên gật đầu lia lịa, vừa cắn múi quýt vừa lèm bèm:

“Bạn nhỏ, xong rồi ạ.”

Viên Viên cũng đã đi từ biệt đám tiểu thú trong núi, tiện đường tiễn Tiểu Hôi trở về tộc cũ, để nó tiếp tục làm sói vương, bảo vệ đàn.

Đồng thời, bé cùng các bạn nhỏ trong thôn đã hẹn ước, phải bảo vệ thôn làng, giữ gìn dược liệu, không để kẻ xấu ức h.i.ế.p dân lành.

Nếu chẳng may gặp phải kẻ gian khó đối phó, thì chim chóc sẽ bay đi báo tin cho bé.

“Giỏi lắm.”

Thương Vãn nghiêng người, hôn lên khuôn mặt tròn xoe đáng yêu của cục cưng trong lòng.

Lục Thừa Cảnh bỗng dưng ho khẽ một tiếng.

Thương Vãn ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ thấy Lục Thừa Cảnh hơi nghiêng mặt, vẻ mặt có chút... ấm ức.

Thương Vãn: “…”

Con hồ ly này… cũng chỉ mới hai tuổi sao?

Lục Thừa Cảnh ánh mắt sáng rỡ, thấp giọng gọi:

“Nương tử.”

Thương Vãn yên lặng một thoáng, sau đó ngẩng đầu, cúi sát lại hôn lên má chàng một cái.

Thôi thì, hồ ly do mình nuôi, có dính có dỗi cũng phải dỗ cho yên.

“Muội muội…”

Viên Viên vươn bàn tay nhỏ sờ lên bụng nương thân, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn nàng, cũng muốn hôn muội muội một cái.

Thương Vãn cúi nhìn bụng mình vẫn còn phẳng lì:

“…”

Thần thiếp… thật chẳng thể làm nổi việc ấy a!



Đêm xuống, Tiểu Hoàn và Thạch Đầu nối gót nhau trở về, vừa kịp lúc bữa tối.

Tiểu Hoàn khá vui vẻ, cuối cùng cũng đã bán Bảo Nguyệt Trai với giá cả khiến nàng hài lòng, ngày mai sẽ đến huyện nha sang tên.

Thạch Đầu sắc mặt lại có chút ủ rũ, Thương Vãn gắp một đũa cá vào bát hắn, hỏi: “Lạc tiên sinh mắng đệ à?”

“Không có ạ.” Thạch Đầu lắc đầu, “Viện trưởng tặng đệ rất nhiều sách, trên đó có những lời phê chú của viện trưởng, viện trưởng bảo đệ phải xem kỹ, nói rằng lão ấy đặt nhiều kỳ vọng vào em.”

“Đây là chuyện tốt mà.” Tiểu Hoàn quay đầu nhìn sang, “Sao đệ lại mặt mày ủ rũ thế?”

“Không phải vì chuyện này.” Thạch Đầu thở dài, “Viện trưởng muốn làm mai mối cho em.”

“Làm mai mối ư?!” Tiểu Hoàn kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cô nương nhà nào?”

Thương Vãn cũng tò mò không kém, Lục Thừa Cảnh đang đút cơm cho Viên Viên cũng dõi mắt nhìn theo.
 
Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Chương 262


“Không rõ.” Thạch Đầu chọc chọc miếng cá trong bát, “Lúc ta tới thì vị cô nương kia đã theo cữu của nàng rời đi rồi, ta chưa từng gặp mặt.”

Thương Vãn hỏi: “Ít nhất cũng biết nàng họ gì chứ?”

“Họ La.” Thạch Đầu dùng nước viết chữ lên mặt bàn.

Chúng nhân đều ghé đầu nhìn.

Tiểu Hoàn bĩu môi: “Chỉ biết mỗi cái họ thì tìm người thế nào được chứ.”

Trong thành kẻ mang họ La cũng chẳng ít.

Thạch Đầu ngơ ngác hỏi: “Vì sao phải tìm người?”

Y còn chưa từng gặp mặt vị cô nương kia, làm gì có nửa phần quan hệ?

Chúng nhân: Đương nhiên là vì tò mò, chẳng lẽ còn có nguyên cớ gì khác?

“Sớm biết vậy ta đã không nên ngăn đệ.” Thương Vãn có chút hối tiếc, nếu không phải nàng giữ Thạch Đầu ngoài cửa hôm ấy, thì biết đâu chừng y đã gặp được vị cô nương kia rồi.

Thạch Đầu nay cũng mười bảy, đến tuổi nên nghĩ chuyện thành thân. Cô nương mà Viện trưởng giới thiệu hẳn không kém, cứ thế bỏ lỡ cũng thật đáng tiếc.

“Đợi Thạch Đầu thi đỗ công danh rồi cưới vợ cũng chưa muộn.” Lục Thừa Cảnh cất lời an ủi Thương Vãn, bọn họ sắp hồi Kinh, đâu thể mang theo một cô nương chưa danh phận.

“Cũng đúng.” Thương Vãn tặc lưỡi một tiếng, xem như Thạch Đầu cùng vị cô nương kia vô duyên đi.

“Nếu đã không định tìm nàng, vậy đệ sầu não chi nữa?” Tiểu Hoàn quay sang hỏi Thạch Đầu.

Thạch Đầu thở dài một hơi: “Ta vốn chưa muốn thành thân, nhưng lại đã tới tuổi phải thành thân rồi, biết làm sao bây giờ?”

Trước khi Viện trưởng có ý làm mai, y chưa từng nghĩ đến chuyện cưới vợ. Vừa nghĩ tới chuyện thành thân, sinh hài tử, liền thấy sầu chẳng nguôi.

Nhất định phải thành thân sao?

Đệ còn sợ có ai ép đệ thành thân chắc?

Thương Vãn lại gắp cho y một đũa cá, dịu giọng: “Nào, ăn miếng cá bổ não đi.”

Thạch Đầu nhìn tỷ tử, trong lòng thầm nghĩ: Tỷ đang chê ta ngốc sao?

“Nếu đệ không muốn cưới vợ thì cứ khoan thành thân cũng được.” Lục Thừa Cảnh không ngờ y lại vì chuyện này mà phiền não, liền ôn tồn nói: “Ta và tỷ tử của đệ đều sẽ không thúc ép đâu.”

“Thật chứ?” Thạch Đầu tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tỷ phu.

“Đương nhiên.” Lục Thừa Cảnh gật đầu. Sau khi cưới vợ phải gánh trách nhiệm gia thất, nếu bản thân y còn chưa sẵn lòng, hà tất làm khổ nữ nhi nhà người ta?

Có được lời đảm bảo từ Lục Thừa Cảnh, Thạch Đầu liền phấn chấn trở lại, tâm tình tốt lên, bắt đầu chuyên tâm dùng bữa tối.

Ba ngày sau, Huyện thái gia bị phu nhân nhà mình ép đến đường cùng, ấm ức đóng đại ấn vào văn thư.

“Thành rồi.” Tôn thị phu nhân cầm lấy văn thư liền bước ra cửa.

Huyện thái gia vội vàng hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”

“Đi tìm các tỷ muội đánh bài, còn đi đâu nữa.” Tôn thị phu nhân phất tay, “Tối nay tự mình ăn cơm đi, khỏi phải chờ thiếp.”

Huyện thái gia bị dùng xong liền vứt bỏ: “……”

Loại sự tình quái lạ gì thế này!

Cùng thời điểm ấy, tại Linh Dược Các, Thương Vãn cụp mắt nhìn tiểu hài tử trước mặt, trong lòng không khỏi suy nghĩ: đứa nhỏ này từ đâu chui ra vậy?

Sở Húc chắp tay sau lưng, nhếch môi cười:

“Thương thẩm, tiểu chất đến đón mọi người hồi Kinh đây.”

Tiểu hài tử đã cao lớn hơn lúc rời đi, gương mặt nhỏ không còn tròn trĩnh như trước, nhưng trông tinh thần sáng láng, phấn chấn hơn nhiều.

Thương Vãn nhìn ra phía sau y: “Cháu tới một mình à?”

“Không phải, Thạch thúc đưa tiểu chất đến, đại ca dặn Thạch thúc vào thành tìm người, khi nào tìm được sẽ tới đây.”

Sở Húc kéo tay Thương Vãn lay lay:

“Thương thẩm, tiểu chất biết Lục thúc đã đỗ Giải nguyên, tiểu chất đã nói với phụ thân cùng đại ca rồi, tiểu chất muốn theo mọi người hồi Kinh.”

Nói đoạn, y lục lọi trong lòng, lấy ra hai tờ ngân phiếu mỗi tờ năm trăm lượng, nhét vào tay Thương Vãn:

“Thương thẩm, đây là… sinh hoạt phí của tiểu chất, di mẫu cầm lấy đi.”

Nàng đã đồng ý từ khi nào?

Hiển nhiên tiểu hài tử mặc định nàng sẽ không cự tuyệt, vừa giao ngân phiếu xong liền đảo mắt nhìn quanh:

“Viên Viên đâu rồi?”

“Con bé đang ở nhà dắt rùa.” Thương Vãn tạm thời nhận lấy ngân phiếu, dẫu sao việc trong đ**m cũng đã đâu vào đấy, nàng có mặt hay không cũng không ảnh hưởng gì, liền dứt khoát dẫn Sở Húc hồi phủ.

Suốt dọc đường, cái miệng nhỏ của Sở Húc không ngừng líu lo.

“Thương thẩm, nương của tiểu chất đều đang dùng Ngọc Dung Cao của Linh Dược Các đấy, nương rất thích, rất muốn gặp di mẫu.”

“Tiểu chất đã học được thương pháp rồi, phụ thân cùng đại ca đều khen tiểu chất đấy.”

“Tên họ Chung kia đã tống phụ thân hắn vào đại lao rồi, nghe nói là tội thông địch phản quốc, Thánh Thượng đã ban cho họ Chung thừa kế tước vị, giờ hắn đã là Hầu gia, rất được sủng tín trước mặt Thánh Thượng đó.”

“Kế sách của Vương gia thất bại rồi, Thái tử điện hạ không chọn nữ tử họ Vương làm Thái tử phi.”

“Lục gia mà di mẫu không ưa đã bị đạo tặc đột nhập, vị Lục lão gia kia bị đ.â.m một nhát, lúc tiểu chất rời đi thì vẫn còn nằm trên giường dưỡng thương. Lục phu nhân thì sợ tới mức sinh bệnh, nghe nói thân thể không ổn.”

“Nhị lang nhà họ đòi phân gia, lúc tiểu chất rời Kinh thì vẫn chưa phân xong.”

“Thương thẩm, tiểu chất lớn thêm rồi đó.”

“Tiểu Hoàn thẩm có ở nhà không? Tiểu chất muốn ăn sườn xào chua ngọt do thẩm ấy làm.”

“Thạch thúc học hành có tiến bộ không? Phu tử có trách mắng gì không?”

Tiểu hài tử có phần hưng phấn, đi thì nhảy nhót, nghĩ gì nói nấy, lời lẽ thao thao bất tuyệt, Thương Vãn chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Rất nhiều chuyện tiểu hài tử đã từng nhắc đến trong thư, nay gặp mặt, y lại kể càng thêm tường tận.

Một người nói, một người nghe, hai người cứ thế mà về phủ.

Sở Húc xoay đầu nhìn quanh, chẳng phải ngó nghiêng nhà cửa, mà là đang tìm Viên Viên.

Viên Viên nghe tiếng nương thân, từ trên đại thụ bên tường viện ló đầu ra, ngọt ngào gọi:

“Nương thân.”

Tiểu rùa con trên đầu nàng lắc lư qua lại, như thể cũng đang chào hỏi người dưới gốc cây.

Thương Vãn ngẩng đầu nhìn hài tử trên cây, dắt rùa kiểu gì mà lại dắt lên tận cây thế kia?

“Viên Viên!” Sở Húc nhìn thấy gương mặt nhỏ quen thuộc, lập tức vui vẻ vẫy tay gọi:

“Ta đến tìm muội đây!”

Viên Viên lúc này mới nhìn rõ Sở Húc c, tròn mắt kinh ngạc.

Thấy nàng không đáp lời, Sở Húc tưởng nàng đã quên mình, vội vã nói:

“Viên Viên, là A Niên ca ca đây!”

Viên Viên nghiêng đầu nhỏ nhìn y nhảy nhót bên dưới hồi lâu, rồi mới cong khóe mắt, cười tủm tỉm gọi:

“Ca!”

“A....!” Sở Húc mừng rỡ đáp một tiếng, ôm lấy thân cây trèo lên.

Y đến tìm Viên Viên đây.

Thương Vãn vốn còn lo lắng hai đứa bé một năm không gặp sẽ trở nên xa lạ, giờ xem ra nàng đã nghĩ nhiều rồi.

Nàng mũi chân khẽ điểm nhảy lên cây, xách cả hai đứa bé xuống.

Viên Viên vỗ vỗ cánh tay ngắn ngủn, chỉ vào bụng Thương Vãn giới thiệu với Sở Húc c, “Muội muội.”

Sở Húc c: “?”

Viên Viên tiếp tục chỉ: “Xinh đẹp, muội muội.”

Sở Húc nhìn chằm chằm bụng Thương Vãn, dưới sự giới thiệu lặp đi lặp lại của Viên Viên cuối cùng cũng hiểu ra, Thương Thẩm của y có tiểu bảo bối rồi.

Thương Vãn bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Viên Viên, “Phải phải phải, ai cũng biết con sắp có một muội muội rồi.”

Thật sự không cần gặp ai cũng nói đâu.

Mặc dù nàng cũng không biết mình đang mang thai bé trai hay bé gái, nhưng bé cưng nói là muội muội, thì cứ là muội muội đi.

Viên Viên nhe miệng cười lộ ra hàm răng trắng muốt.

“A Niên!” Tiểu Hoàn xách một giỏ rau từ ngoài cửa lớn đi vào, liếc mắt một cái đã thấy tiểu hài tử đứng cạnh Thương Vãn, vui mừng đi đến, “Cháu đến từ lúc nào vậy?”

“Tiểu Hoàn thẩm!” Sở Húc vui vẻ chạy tới, nhào vào lòng Tiểu Hoàn, “con nhớ thẩm quá chừng!”

“Ngoan.” Tiểu Hoàn ôm tiểu hài tử lên, cười hỏi, “Là nhớ thẩm hay muốn ăn sườn xào chua ngọt do thẩm làm?”

Sở Húc đảo mắt, “Cả hai đều nhớ!”

Tiểu thiếu gia họ Sở không cần phải chọn.

“Miệng con ngọt ghê.” Tiểu Hoàn cười nhéo nhéo mũi tiểu hài tử, “Vừa hay có mua sườn rồi, lát nữa sẽ làm cho con ăn.”
 
Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Chương 263


Lục Thừa Cảnh viết xong chữ đi ra tìm nữ nhi, Sở Húc ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức chạy tới chào hỏi, “Lục Chú!”

Lục Thừa Cảnh ngẩn ra một chút, sau đó nét mặt dịu lại, đưa tay xoa xoa đầu tiểu hài tử, “con đến khi nào vậy?”

“Vừa mới đến.” Sở Húc ngẩng đầu, giơ ngón tay cái về phía Lục Thừa Cảnh, “Lục Chú, chú vừa thi đã đỗ Giải nguyên, lợi hại thật đó.”

Lục Thừa Cảnh vừa định mở miệng nói chuyện, bên ngoài phủ đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, trong đó có một giọng nói là của Thạch Đầu.

Thương Vãn thân hình khẽ lay động đã đi ra ngoài.

Những người khác cũng vội vàng theo ra xem.

“Muốn đánh nhau à?” Thạch Đầu trừng mắt nhìn đại hán râu quai nón trước mặt, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

Hôm nay y đến thư viện làm thủ tục thôi học, vừa về đến đã thấy một đám người tụ tập trước cửa nhà, còn đánh người định xông vào.

“Hiểu lầm, hiểu lầm.” Trần Tài đứng giữa hai người, “Có gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ mà.”

“Không có hiểu lầm.” Thạch Đầu đưa tay gạt Trần Tài sang một bên, “Bọn họ đông người vây quanh cửa nhà ta như vậy, còn rút cả đao ra nữa, nếu không phải ta về kịp lúc, bọn họ đã xông vào rồi.”

“Ta ban nãy chỉ muốn gõ cửa thôi.” Người nam nhân râu quai nón lên tiếng giải thích một câu.

“Ngươi đã đánh quản sự nhà ta rồi, đây gọi là chỉ muốn gõ cửa sao?” Thạch Đầu chỉ vào người quản sự đang đứng bên cạnh với cái trán sưng một cục to.

Quản sự bị người nam nhân râu quai nón đẩy một cái, không phòng bị đ.â.m vào cột cửa, giờ này vẫn còn thấy hoa mắt.

“Hắn ta tự mình đứng không vững thôi.” Tiểu đệ đứng sau lưng người râu quai nón lầm bầm một câu.

Thạch Đầu cũng che chở người nhà như tỷ của y, nghe vậy lập tức bốc hỏa, “Các ngươi đánh người còn có lý sao?”

Y đang định đ.ấ.m cho gã râu quai nón một quyền, để gã râu quai nón nếm mùi lợi hại của mình, thân thể đang lao tới đột nhiên bị một người kéo ngược lại.

Y không cần quay đầu nhìn, lực đạo quen thuộc này, người đến chắc chắn là tỷ của y.

Thiếu niên lập tức tố cáo: “Tỷ, bọn họ đã đánh người nhà ta mà còn không xin lỗi.”

Thương Vãn buông tay áo Thạch Đầu ra, lướt mắt nhìn đám người râu quai nón, hỏi Trần Tài đang đứng bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”

“Đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Trần Tài thấy Thương Vãn ra ngăn cản, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào người nam tử râu quai nón, “Vị này là Thạch Phó Tướng của Sở Gia Quân, không phải đến gây sự đâu.”

Hắn lại chỉ Thương Vãn, nói với Thạch Trường Sinh: "Vị này chính là Thương chưởng quỹ của Linh Dược Các."

Thạch Trường Sinh gật đầu với Thương Vãn, đôi mắt hổ mang vẻ dò xét: "Ngươi vừa rồi sử dụng thân pháp gì?"

Nàng ta chớp mắt đã xuất hiện, với nhãn lực của hắn mà vẫn không nhìn rõ.

"Khinh công." Thương Vãn cũng đang đánh giá vị Thạch phó tướng này, hỏi: "Ngươi là đến tìm A Niên?"

Thạch phó tướng bị qua loa lấy lệ có chút không vui, nhưng biểu cảm bị râu quai nón che khuất nên không nhìn rõ, hắn gật đầu, hỏi: "Tiểu công tử ở đâu?"

"Thúc Thạch."

Lời hắn vừa dứt, Sở Húc đã chạy ra từ đại môn, nhưng không xông vào người hắn, trái lại ôm lấy thiếu niên vừa rồi định đánh nhau với hắn.

Hai người đầu kề đầu nói vài câu chuyện nhỏ, trông mối quan hệ rất tốt.

Thạch Trường Sinh lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng, một đường đi đến đây, hắn đã uổng công bắt thỏ rừng nướng gà rừng cho tiểu tử A Niên này rồi.

Trần Tài kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt, đúng như lời hắn nói, đây chỉ là một sự hiểu lầm.

Thạch Trường Sinh không hề đánh người, hắn chỉ là bẩm sinh sức lực lớn, quản sự không chịu nổi lực, nên mới ngã đập vào cột cổng.

Đao của những người này luôn cầm trên tay, sở dĩ rút ra là vì vỏ đao của hai người kia bị hỏng không có chỗ cất.

"Thương Thẩm, Lục thúc, Thúc Thạch hắn không có ý xấu." Sở Húc giờ này mới nhớ đến Thạch Trường Sinh, giơ bàn tay nhỏ lên giúp sức bảo đảm.

"Nếu đã là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được." Lục Thừa Cảnh chắp tay với Thạch Trường Sinh, "Gia đệ tuổi còn nhỏ, hành sự khó tránh khỏi bốc đồng, còn xin chớ trách."

Thạch Trường Sinh phất tay, "Cũng không hoàn toàn là hiểu lầm, người quả thực là do ta lỡ tay đẩy ngã."

Hắn đưa cho quản sự ít bạc, coi như tiền thuốc thang.

Nghĩ đến việc vừa rồi mình đã mắng một trận tơi bời những người này, Thạch Đầu có chút ngượng nguệ, sau khi xin lỗi thì đỡ quản sự vào trong thoa thuốc.

Lục Thừa Cảnh mời Thạch Trường Sinh và đoàn người vào trong.

"Thúc Thạch, nàng chính là Viên Viên muội muội ta từng nhắc với người." Sở Húc nắm tay Viên Viên đi bên cạnh Thạch Trường Sinh, cái cằm nhỏ ngẩng lên, một vẻ kiêu hãnh.

Thạch Trường Sinh cúi mắt nhìn bé con mũm mĩm bên cạnh, lớn lên trắng trẻo mập mạp thật đáng yêu, trông cũng không sợ hắn.

Hiếm có hài nhi nào không sợ bộ dạng này của hắn.

Hắn cố ý làm ra vẻ hung dữ lại gần, vốn dĩ là để trêu chọc bé con, không ngờ quai hàm đau nhói, râu bị bé con trước mặt giật rụng ba sợi.

Chúng tiểu đệ hít vào một hơi khí lạnh, giật râu sao, nhẵn ba sợi! Tướng quân sẽ không nổi cơn thịnh nộ chứ?

Viên Viên vừa nãy đã hứng thú với bộ râu đen trên mặt thúc Gấu này, giờ lại gần như thế, sao có thể không giật vài sợi xem sao?

Nhưng giật được rồi nàng lại bắt đầu ghét bỏ, bàn tay nhỏ vỗ một cái, định dán lại cho thúc Gấu.

Nhưng sợi râu đã giật rụng làm sao mà dán lại được? Nhưng Viên Viên lại thấy được, thế là bàn tay nhỏ vỗ bôm bốp lên, khiến quai hàm của Thạch phó tướng đều đỏ bừng.

Chúng tiểu đệ lại hít khí lạnh, bé con này thật dũng cảm.

Nhân lúc Thạch Trường Sinh chưa kịp phản ứng, Sở Húc ôm Viên Viên chạy thẳng về hậu viện, chân cẳng chạy thục mạng như bị chó săn đuổi.

Ba sợi râu bay phất phới rơi xuống đất, bị cơn gió lướt qua hiên thổi vào góc.

kia.

Thương Vãn cùng Lục Thừa Cảnh đứng yên như chẳng có chuyện gì, thậm chí khi Thạch Trường Sinh đưa mắt nhìn sang, Thương Vãn còn ung dung thi lễ, mỉm cười một cái với hắn.

Thạch Trường Sinh: “...”

Mặc dù hắn cũng không muốn so đo với một bé con, nhưng thái độ làm cha làm mẹ của các ngươi có phải có gì đó không đúng không?

Dù gì ta cũng là một vị tướng quân!

Trần Tài đột nhiên ho một tiếng, ra hiệu bằng mắt với Thạch Trường Sinh.

Đừng quên ngươi là đến cửa để nói lời cảm ơn đấy chứ.

Thạch Trường Sinh và Trần Tài hoàn toàn không có ăn ý, thậm chí hắn còn nghĩ mắt Trần Tài bị co giật.

May mắn thay, không khí không lạnh lẽo quá lâu, xét thấy những người này là người thân cận của Sở Húc c, Thương Vãn lên tiếng hòa giải.

Đoàn người đến sảnh ngồi xuống, Tiểu Hoàn đi pha trà mang đến.

Thạch Trường Sinh mở đầu câu chuyện, chủ yếu là thay mặt nguyên soái nhà mình bày tỏ lòng cảm kích đối với gia đình Thương Vãn, tiện thể dâng lên lễ vật.

Lễ vật quý ở tinh túy không quý ở số lượng, nhìn những thứ bày trên bàn, Trần Tài đoán Sở Húc về nhà chắc hẳn đã không ngừng nói lời hay ý đẹp về Thương Vãn và bọn họ, hắn nhìn mà còn thấy ngưỡng mộ.

Đồng thời, Thạch phó tướng đề nghị sẽ dẫn các huynh đệ hộ tống đoàn người Thương Vãn đến kinh thành.

Trong đó đương nhiên có lý do Sở Húc cứ nằng nặc đòi đi cùng Thương Vãn và bọn họ, nhưng quan trọng nhất vẫn là hảo ý của Sở nguyên soái.

Từ Đông Ninh huyện đi kinh thành đường sá xa xôi, có Thạch Trường Sinh và đoàn người hộ tống, trên đường đi nhất định sẽ ổn thỏa hơn nhiều.

Mặc dù Thương Vãn cảm thấy nhà mình không cần, nếu thật sự gặp phải sơn phỉ cường đạo gì đó, ai thu dọn ai còn chưa chắc đâu.

Nhưng tấm lòng ấy nàng đã nhận.

Kinh thành là nơi quyền quý tụ tập, nhà mình và Định Quốc Công phủ kết giao không có gì xấu.

Trong phủ phòng ốc không đủ ở, may mắn là Thương Vãn và bọn họ vài ngày nữa sẽ khởi hành, Thương Vãn đã đến khách đ**m gần nhất đặt phòng, để đoàn người Thạch Trường Sinh tạm trú.

Ngày rời đi càng ngày càng gần.
 
Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Chương 264


Hôm nay là một ngày trời trong gió mát, trời đẹp, thích hợp xuất hành, thích hợp động thổ, thích hợp hôn gả.

Trước cửa Thương phủ đỗ ba cỗ xe ngựa, cỗ xe đầu tiên chở người, hai cỗ phía sau chất đầy đồ ăn thức uống dùng trên đường.

Còn về hành lý khác, tất cả đều được thu vào không gian của Thương Vãn.

"Tỷ, đồ đạc đã xếp xong xuôi." Thạch Đầu kiểm tra xe ngựa xong chạy đến báo với Thương Vãn.

Thương Vãn bỏ bức thư đã viết xong vào phong bì, dặn dò quản sự mang đi dịch trạm. Đợi quản sự rời đi mới nói với Thạch Đầu: "Đợi tỷ phu ngươi về là chúng ta đi."

"Ồ." Thạch Đầu chân tay không ngừng, nói với Thương Vãn một tiếng rồi lại chạy ra ngoài.

Sở Húc và Viên Viên ngồi một bên ăn bánh hoa quế, hai đứa trẻ ngươi một miếng ta một miếng, ăn đến nỗi vụn bánh đầy cả bàn.

"Hai đứa ngươi ăn ít thôi, coi chừng tích thực." Tiểu Hoàn xách một bọc lớn đi vào, bên trong toàn là thịt khô, thịt ướp, viên chiên các loại, nàng đã làm chúng từ đêm qua.

Sở Húc đang ở trong phòng, nàng không tiện công khai đưa cho Thương Vãn cất vào không gian, đành phải đặt lên bàn trước.

Viên Viên cười tủm tỉm đưa miếng bánh hoa quế trong tay cho nàng ăn, thẩm, ăn đi."

Tiểu Hoàn lại gần há miệng cắn một miếng, sau đó mới đưa tay nhận lấy, ăn hết trong vài ba miếng.

Thấy đã nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Lục Thừa Cảnh, Tiểu Hoàn không khỏi nhìn ra ngoài cửa, "Tỷ phu sao còn chưa về?"

"Chắc hẳn sắp rồi." Thương Vãn cầm khăn tay lau miệng cho hai đứa trẻ.

Kiều Ngọc An cũng phải lên kinh dự thi, sớm đã nói rõ với Lục Thừa Cảnh sẽ cùng đi, qua lại cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

Sáng sớm hôm nay A Lạc đã chạy đến mời Lục Thừa Cảnh đến Kiều phủ, cụ thể làm gì cũng không nói. Lục Thừa Cảnh lo lắng xảy ra biến cố gì, liền đi theo.

Tiểu Hoàn lẩm bẩm: "Cũng chẳng nói là chuyện gì."

Lại đợi thêm một khắc đồng hồ, khi Thương Vãn định sai người đi Kiều phủ xem xét, Lục Thừa Cảnh đã trở về.

Cùng đến còn có hai cỗ xe ngựa của Kiều phủ và bốn vị hộ vệ.

Kiều Ngọc An theo Lục Thừa Cảnh vào phòng, giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút tức giận chưa tan.

"Xảy ra chuyện gì?" Thương Vãn để mặc Lục Thừa Cảnh giúp mình mặc áo choàng, khẽ hỏi.

Lục Thừa Cảnh buộc dây áo choàng, khẽ lắc đầu với Thương Vãn, ý là lát nữa hẵng nói.

Thương Vãn liền không hỏi tiếp, chỉ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."

Mọi người đi ra ngoài cửa, Lục Thừa Cảnh để Thương Vãn và những người khác lên xe ngựa trước, hắn gọi quản sự sang một bên, nhẹ giọng dặn dò vài câu, đợi quản sự lần lượt đáp ứng mới ngồi vào xe ngựa.

Thương Vãn vén màn vải nhìn biển hiệu trên cửa lớn, trong lòng thầm nghĩ chẳng biết khi nào sẽ trở lại.

Thạch Trường Sinh dẫn theo binh lính dưới quyền cưỡi ngựa đi trước ra ngoài thành, đợi ở cổng thành.

Xe ngựa của Thương Vãn và bọn họ đi trước, xe ngựa của Kiều Ngọc An ở phía sau, sau đó mới là xe ngựa chở hành lý, bốn vị hộ vệ cưỡi ngựa đi cạnh xe ngựa, đoàn xe ngựa một đường tiến về phía Đông thành môn.

Trên xe ngựa, Lục Thừa Cảnh uống một ngụm trà nóng, dưới ánh mắt tò mò của bao người, chậm rãi kể lại chuyện Kiều phủ.

Trương Ninh, vị hôn phu của Kiều Vi Vi, đột nhiên đến cửa hủy hôn, Kiều Ngọc An tức đến muốn đánh c.h.ế.t người, người nhà đều không khuyên được, A Lạc mới chạy đến tìm Lục Thừa Cảnh.

Thương Vãn thấy kỳ lạ, "Ta nhớ hôn kỳ chính là vào mùng chín tháng sau, không còn bao nhiêu ngày nữa, sao lại đột nhiên đến cửa hủy hôn?"

Lục Thừa Cảnh mím môi, thấp giọng nói: "Kiều cô nương còn chưa về nhà chồng, Trương Ninh lại đã làm cha từ nửa tháng trước."

Tiểu Hoàn kinh ngạc kêu lên, "Hắn nuôi ngoại thất?"

Tình huống này, Kiều phủ sao có thể gả Kiều Vi Vi sang đó nữa được.

"Trương Ninh cũng không hỗn xược đến cùng." Thạch Đầu nói, "Không đợi Kiều cô nương gả qua rồi mới thú nhận chuyện này."

Lục Thừa Cảnh lắc đầu, "Không phải hắn không muốn che giấu, mẹ đứa bé tối qua đã ôm con đến tận cửa, làm ồn ào đến nỗi hàng xóm láng giềng đều biết, Trương gia căn bản không giấu được."

Bởi vậy Trương Ninh mới vào sáng sớm ngày hôm sau đã đến cửa Kiều phủ, bàn về chuyện hủy hôn.

Nghĩ cũng biết mọi người Kiều phủ sau khi nghe xong sẽ có phản ứng gì.

Kiều Vi Vi trực tiếp tức đến ngất đi, Kiều phu nhân cũng tức đến suýt ngã quỵ, Kiều Ngọc An đá Trương Ninh mấy cước thật mạnh, nếu không phải Kiều phụ ngăn lại, Kiều Ngọc An đã có thể đánh c.h.ế.t người ngay tại chỗ.

Lục Thừa Cảnh lúc Lục Thừa Cảnh đến thì Kiều phủ đang loạn thành một mảng, người nhà họ Trương ở trong Kiều phủ khóc lóc om sòm, không ngừng kêu cứu mạng, nói những lời như ỷ thế h.i.ế.p người, đánh c.h.ế.t người.

Tiếng la hét truyền ra xa, người không biết còn tưởng Kiều phủ đang g.i.ế.c người.

Nếu không phải gia đinh của Kiều phủ chặn ở cửa, sớm đã có người chạy vào xem náo nhiệt rồi.

Thương Vãn hỏi: "Cuối cùng xử lý thế nào?"

"Hủy hôn. Người nhà họ Trương trong chuyện này không chiếm lý, dù Trương Ninh bị đánh cũng không dám thật sự làm loạn, càng đừng nói đến việc kiện lên quan phủ."

Lục Thừa Cảnh nhớ lại sự hỗn loạn trước đó của Kiều phủ liền cảm thấy đau đầu, hắn nói: "Chuyện này phía sau hẳn còn có ẩn tình khác, nhưng chúng ta sắp phải rời đi, lại không thể điều tra được nữa rồi."

Bởi vậy tâm trạng của Kiều Ngọc An mới tệ đến thế, rõ ràng biết mình bị người khác tính kế, nhưng lại không thể ở lại điều tra kỹ lưỡng.

Theo Lục Thừa Cảnh thấy, nếu Kiều Ngọc An thật sự bị chuyện này cản bước, lỡ mất ngày lên kinh, e rằng mới thực sự vừa lòng kẻ đứng sau.

Tiểu Hoàn khẽ thở dài một tiếng: "Hủy hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, nếu Kiều cô nương biết được, e rằng còn phải tức giận một trận."

Thế sự này vốn bất công như vậy, dù lỗi là do Trương Ninh, nhưng Kiều Vi Vi sau này e rằng khó tìm được nhà chồng.

Thương Vãn cảm thấy Tiểu Hoàn chỉ là lo lắng vẩn vơ, đợi Kiều Ngọc An thành đạt, còn sợ muội muội hắn không gả đi được sao?

Thật đến lúc đó, Kiều Vi Vi có lẽ còn có thể tìm được một phu quân tốt hơn Trương Ninh gấp bội.

Đang nói chuyện, đoàn xe đã ra khỏi Đông thành môn.

Thương Vãn nghe tiếng có người gọi mình bên ngoài xe ngựa, liền giơ tay vén rèm nhìn ra, ánh mắt lập tức chạm phải đoàn người Thư nương tử.

Hoa nương tử mỉm cười vẫy tay:

“Vãn Vãn, chúng ta tới tiễn muội, Tiểu Hoàn cũng tới, tỷ muội chúng ta trò chuyện đôi chút đi.”

Thương Vãn và Tiểu Hoàn ôm Viên Viên xuống xe, Sở Húc muốn đi theo, Thạch Đầu cản đứa bé lại, "phụ nhân nói chuyện, ngươi đi theo làm gì?"

Sở Húc bĩu môi, ngồi yên không nhúc nhích nữa.

"Bảo bối, lại đây Hoa Thẩm ôm nào." Hoa nương tử vươn tay ôm Viên Viên qua, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đáng yêu, "Nhưng không được quên Hoa Thẩm đâu đấy."

"Vâng ạ." Viên Viên ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ.

"Cũng không được quên Lâu dì." Lâu nương tử giành Viên Viên vào lòng, "Nhớ cùng nương ngươi quay về thăm nom."

"Không có thời gian về, gửi thư cũng được." Đường nương tử lại gần, vươn tay nhéo nhéo má Viên Viên, "Đến lúc đó Đường thẩm sẽ nhờ người mang đến cho ngươi món quà vặt ngươi thích nhất."

Vừa nghe có quà vặt, đôi mắt to tròn của Viên Viên sáng lấp lánh, lập tức đáp: "Được."

"Các ngươi cứ chiều nó đi." Thương Vãn vươn tay ôm Viên Viên về, "Lần trước đi dạo phố mua còn một hộp lớn đấy thôi."

Viên Viên ôm lấy cổ nương thân bĩu bĩu cái môi nhỏ, tiểu oa nhi không chê quà vặt nhiều đâu.

"Thuận buồm xuôi gió." Thư nương tử đưa cái bọc đeo trên cánh tay cho Tiểu Hoàn, "Một chút tấm lòng của tỷ muội ta."

Tiểu Hoàn nhìn tỷ của mình, thấy Thương Vãn gật đầu mới nhận lấy.

Mọi người nói chuyện một lát, nói rồi nói rồi Lâu nương tử quay đầu lau nước mắt, nàng vừa khóc, những người khác cũng bị ảnh hưởng mà mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy sự quyến luyến không nỡ chia xa.

Nhưng tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải chia ly.

Thương Vãn cuối cùng nói một câu "Bảo trọng", kéo Tiểu Hoàn trở lại xe ngựa.
 
Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Chương 265: Hoàn


Xe ngựa tiến về phía trước, Tiểu Hoàn mắt đỏ hoe, vén rèm xe vẫy tay với các nữ nhân, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng người mới buông rèm xuống.

Thương Vãn đưa cho nàng một chiếc khăn tay, an ủi: "Đâu phải sau này không gặp lại nữa, mau lau nước mắt đi, Thương tỷ tỷ đã nói rồi, đợi đến ngày muội thành thân, các nàng ấy đều sẽ đến thêm đồ hồi môn cho muội, tiễn muội xuất giá."

Tiểu Hoàn đỏ mặt, lườm Thương Vãn một cái, "Ta không gả chồng."

"Đúng đúng đúng, không gả chồng." Thương Vãn thấy nàng không khóc nữa, liền cười nhéo nhéo má nàng vẫn còn hồng, "Ở lại trong nhà, tỷ nuôi muội."

"Tỷ!" Chút nỗi buồn ly biệt trong lòng Tiểu Hoàn hoàn toàn tan biến.

Đoàn xe vừa đi được một dặm đường, lại dừng lại.

Bên quan đạo, Ngô lão gia, Lý lão gia, Lý Đại Sơn, Lý Tiểu Sơn, Thẩm Chu, Dung nương tử và gần hai mươi người lớn bé già trẻ khác đứng bên đường, đặc biệt đến tiễn gia đình Thương Vãn.

Phía sau họ đỗ hai cỗ xe lừa, trên xe lừa những bọc lớn bọc nhỏ chất đầy cồng kềnh, mấy giỏ trứng gà trứng vịt, gà vịt sống được buộc sẵn, thậm chí còn có một con cừu non đang kêu be be.

Thương Vãn và bọn họ đều xuống xe, đi đến trước mặt mọi người.

"Nghe nói hôm nay các ngươi đi, người trong thôn cùng nhau góp chút đồ, vội vã đến tiễn các ngươi." Ngô lão gia xoa tay, "Lo lắng gây thêm phiền toái cho các ngươi, cũng không dám chất nhiều. Trên xe đa phần là đồ ăn, các ngươi mang theo ăn trên đường."

Hắn quay người chỉ vào cái bọc hoa lớn nhất, "Bên trong đó là y phục mùa đông các thẩm đã vội vàng làm, mỗi người một bộ, cắt vải tốt mà làm, mặc vào không cấn người. Thấy trời càng ngày càng lạnh, trên đường đừng để bị lạnh."

"Không lạnh được đâu, chúng ta..." Lời của Thạch Đầu chưa nói xong, Lục Thừa Cảnh đã bịt miệng hắn lại, trên mặt hiếm khi nở nụ cười, ấm áp nói lời cảm ơn.

"Tay các thẩm thô kệch, không thể sánh bằng thợ thêu trong lầu làm đâu, các ngươi trên đường cứ tạm mặc vậy." Thẩm Chu quan tâm kéo tay Thương Vãn, "Ngươi đã mang thai, trên đường hãy tự chăm sóc bản thân nhiều hơn, chuyện lo lắng cứ để người khác lo. Sau này có thời gian thì quay về thăm nom, các thẩm đều nhớ mong ngươi."

Thương Vãn môi nở nụ cười: "Nhờ các thẩm nhớ mong, tài nghệ của các thẩm mười thợ thêu cũng không bằng đâu, đợi trời lạnh, ta sẽ ngày ngày mặc."

"Đệ muội này cái miệng ấy, hôm nay chắc bôi mật rồi." Dung nương tử ở bên cạnh trêu ghẹo một câu, kéo Tiểu Hoàn sang nói chuyện.

"Tỷ, đợi ta lớn rồi ta sẽ dẫn tiểu muội đi tìm tỷ, làm việc cho tỷ." Lý Tiểu Sơn hít hít mũi, mắt mong ngóng nhìn Thương Vãn, "Được không?"

"Chỗ ta không thu nhận người không có tài cán đâu." Thương Vãn vươn tay vỗ vỗ đầu hắn, "Học hành tử tế ở học đường, không được trốn học nữa."

Đầu năm, sau khi Thương Vãn từ phủ thành trở về liền bỏ tiền ra xây học đường trong thôn, Lục Thừa Cảnh giúp mời hai vị phu tử từng dạy ở học xá huyện, tiền học phí mỗi tháng được chi từ sổ sách của Linh Dược Các.

Chỉ cần là trẻ con của Du Thụ thôn, gia đình người lớn có tham gia bào chế dược liệu, đều có thể đến học đường học miễn phí.

Chỉ riêng điều này, người trong thôn ai mà không cảm tạ?

"Ta nhất định sẽ học hành tử tế." Lý Tiểu Sơn giơ tay bảo đảm, "Tiểu muội cũng sẽ học hành tử tế."

Thương Vãn cười cười: "Ta sẽ viết thư cho phu tử hỏi thăm tình hình của các ngươi, nếu thật sự học tốt, có tiền đồ, không cần các ngươi tìm đến, ta sẽ sai người đến đón các ngươi."

"Thật sao? Tỷ, tỷ đừng gạt ta."

Thương Vãn gật đầu, "Không gạt ngươi."

Lý Tiểu Sơn lập tức vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ, hắn về sẽ học hành tử tế!

"Bảo trọng!" Lý Đại Sơn vỗ vào vai Lục Thừa Cảnh và Thạch Đầu mỗi người một cái, "Đến nơi thì viết thư báo bình an."

Lục Thừa Cảnh gật đầu đáp ứng.

Mọi người đứng nói chuyện gần hai khắc đồng hồ, A Lạc ngồi trong xe ngựa nhìn ra ngoài, trong mắt có chút hâm mộ.

"Thiếu gia, bên chúng ta lạnh lẽo vắng vẻ, chẳng hề náo nhiệt chút nào."

Kiều Ngọc An không vui vẻ gì vỗ hắn, "Giống sáng nay thì náo nhiệt sao?"

Nhớ lại sự ồn ào náo nhiệt buổi sáng, A Lạc rụt cổ lại, cái loại náo nhiệt đó vẫn nên miễn đi thì hơn.

"Thời gian không còn sớm nữa, đừng để lỡ thời gian đến nơi tiếp theo." Ngô lão gia nhìn sắc trời, nói với mọi người, "Mọi người giúp một tay, chuyển hết đồ trên xe lừa xuống chất lên xe ngựa đi."

Nghe vậy, tất cả đều hành động, Thạch Trường Sinh cũng dẫn người đến giúp đỡ chuyển, rất nhanh đã chuyển hết đồ vào trong xe ngựa.

Cái gì trong xe ngựa không chất vừa, liền dùng dây thừng buộc lên nóc xe ngựa.

Vẫy tay đưa mắt tiễn người trong thôn ngồi xe lừa rời đi, đợi đến khi không còn thấy bóng người nữa, gia đình Thương Vãn mới ngồi trở lại xe ngựa.

Thạch Đầu mím môi đưa tay xoa ngực. Sở Húc liếc nhìn hắn, đôi mắt mèo linh động có thần, "Ngươi muốn khóc à?"

"Không muốn." Thạch Đầu quay đầu, cứng nhắc ném ra hai chữ.

Hắn cũng chẳng rõ trong lòng là tư vị gì.

Ngày trước khi Tỷ phu nhập ngục, bọn họ không nơi nương tựa, đành phải dọn đến làng.

Khi ấy chỉ có một gian nhà tranh, lại chưa quen thuộc với người trong làng, nhà họ Trần còn tìm mọi cách gây khó dễ, thêm phiền phức. Tiểu Hoàn và Viên Viên suýt nữa gặp họa, những ngày tháng trôi qua thật sự rất phiền lòng.

Giờ đây sắp phải rời đi, mọi người lại đều mang đồ tới tiễn họ.

Thạch Đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, sau này hắn nhất định sẽ quay lại đây để thăm thú.

Trong xe ngựa tràn ngập khí tức ảm đạm, ngay cả Lục Thừa Cảnh cũng đang thất thần, ánh mắt xoay chuyển mấy bận, không biết đã hồn bay phách lạc đến nơi nào.

Thương Vãn quét mắt nhìn mọi người trong xe, trừ hai đứa trẻ, ai nấy đều rầu rĩ không phấn chấn.

Nàng hắng giọng, "Mọi người trưng ra vẻ mặt bí xị thế làm gì?"

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

"Có nắm chắc thi đậu tam giáp không?"

"Sách Lạc Viện Trưởng giao cho ngươi đã thuộc lòng hết chưa?"

"Món mới đã nghĩ ra chưa?"

Thương Vãn chớp chớp mắt: "Bây giờ còn buồn bã không?"

Ba người: "..."

Đột nhiên không còn tâm trạng buồn bã nữa rồi.

Lục Thừa Cảnh và Thạch Đầu bắt đầu đọc sách, Tiểu Hoàn bắt đầu nghĩ món mới của mình, không khí trong xe ngựa tức thì trở nên tích cực, hăng hái hẳn lên.

Chưởng quầy Thương hài lòng bỏ hai múi quýt vào miệng.

Người mạt thế sống qua hôm nay chẳng biết ngày mai, ly biệt là chuyện thường tình, không có thói quen sầu não bi lụy vì cảnh xuân thu.

Có thời gian đó, nàng thà nghĩ xem làm thế nào để mở rộng bản đồ thương nghiệp của mình còn hơn.

Kinh thành phồn hoa, Tô Hàng phú túc, có rất nhiều bạc đang chờ nàng đi kiếm đó.

Trước tiên hãy đặt một mục tiêu nhỏ, mở Linh Dược Các khắp cả nước!

Biết đâu mười năm sau, phú thương số một Đại Chu triều chính là nàng đó.

----- HOÀN------
 
Back
Top Bottom