Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 140: Chương 46.1



Vân Yến khẽ thở dài không để lộ dấu vết, đặt Tô Ý xuống, giọng nói trong trẻo không chút dao động:

“Không phải cản cô, chỉ là đừng đứng lên khi xích đu đang lắc.”

Tô Ý ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ buộc tội nhìn vào đôi mắt nhàn nhạt của Vân Yến.

Đừng tưởng bế cô xuống xích đu là có thể làm lu mờ khí thế ngời ngời của cô!

[Ký chủ, giờ cô đúng là thấp hơn Khương Lê một tẹo]

Hệ thống tốt bụng nhắc nhở, thành thật lên tiếng.

[...]

Có thể đập c.h.ế.t hệ thống không? Loại đập bẹp mà không cần chịu trách nhiệm ấy.

“Các người quen nhau?”

Lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý trầm xuống.

Vân Yến chẳng ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ thu dây leo về:

“Không quen.”

Sắc mặt Tô Ý dịu đi, cô quay mặt, chậm rãi hừ một tiếng, nghĩ ngợi rồi nhảy vào lòng Vân Yến, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy vai anh.

“A Yến, vậy anh không được đồng ý lập nhóm với cô ta.”

Theo phản xạ, Vân Yến ôm lấy eo Tô Ý, ánh mắt cúi xuống dừng trên khuôn mặt nghiêm túc của cô. Dưới vẻ điềm tĩnh sâu thẳm, một tia thỏa mãn thoáng qua.

Mãi đến khi Tô Ý mím môi, lộ vẻ mất kiên nhẫn, giọng trầm khàn đầy cuốn hút mới chậm rãi vang lên:

“ Ừ,sẽ không.”

Dù sao anh cũng chẳng định lập nhóm.

Đôi mắt lạnh lùng của Khương Lê khẽ dao động, đầy vẻ khó tin.

Đây vẫn là Vân Yến lạnh nhạt, xa cách mà cô biết sao? Lại chẳng hề từ chối sự gần gũi của cô gái kia?

Hừ, mới vài ngày không gặp, chẳng lẽ anh ta có thêm một cô bạn gái yếu đuối từ đâu ra?

Trước đây hình như chẳng thấy Vân Yến có cô gái nào bên cạnh.

“Ý tôi rất rõ. Nếu không có việc gì, hai người đi ra ngoài đi.”

Lời từ chối sắc lạnh chẳng mang chút tình cảm, Vân Yến liếc Khương Lê đứng gần đó, rồi quay người bế Tô Ý đi vào nhà.

Tô Ý vòng tay qua cổ Vân Yến, khóe môi cong lên, hài lòng tựa đầu lên vai rộng của anh.

Liếc Khương Lê, cô lại quay đầu hừ một tiếng.

Cô chẳng thèm thích kẻ muốn cướp A Yến nhà cô.

Dù cô ta trông cũng tạm được.

Vẫn không thích.

“Khoan đã.”

Suy nghĩ một lúc, Khương Lê khẽ mở môi đỏ: “Nếu chúng ta có thể lập nhóm…”

Nếu lập nhóm với Vân Yến, với năng lực đặc biệt của cả hai, mang thêm một cô gái cũng không phải không được.

Cô cần một đồng đội đáng tin cậy.

“Đừng để tôi phải nói lần hai.”

Lời lạnh như băng mang theo sát khí đáng sợ, hơi lạnh lập tức lan khắp tứ chi, như thể đây mới là con người thật của anh.

Lời chưa nói hết của Khương Lê bị chặn ngang, như bị bóp nghẹt cổ, chẳng thốt ra nổi chữ nào.

Cứ như nếu cô nói thêm một câu, e là thật sự không bước ra khỏi cánh cửa này được.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 141: Chương 46.2



“Chị… Chị Lê… chúng ta đi trước đi…”

Tống Tư An run rẩy kéo góc áo Khương Lê.

Trước đây anh đã sợ Vân Yến, người này mắt luôn phủ một tầng băng lạnh, khó gần.

Giờ gặp lại, băng chẳng tan, còn thêm vẻ âm trầm rợn người.

Ngực nghẹn một hơi, Khương Lê đành nghiến răng quay đi.

Cô vẫn còn cơ hội, không cần vội vàng lúc này.

Tô Ý đung đưa đôi chân quấn quanh eo Vân Yến, tâm trạng cực tốt.

Nếu Vân Yến bế lâu thêm chút nữa thì càng tuyệt.

Bị đặt xuống sofa trong phòng khách, Tô Ý hơi hụt hẫng.

Thật ra được Vân Yến đẹp trai bế vẫn khá thoải mái.

Triệu Nhiễm, Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng liếc chú Border Collie ngồi xổm một bên.

Sao thấy con chó này thuận mắt hơn thế nhỉ…

Triệu Nhiễm vỗ ngực trấn tĩnh. Vừa nãy cô cũng bị ánh mắt học trưởng dọa, như thể giây tiếp theo lưỡi dao sẽ kề cổ mình.

“Tôi đi chuẩn bị rau để nấu ăn đây!”

Bỏ qua màn vừa rồi, Triệu Nhiễm vẫn chưa quên Vân Yến định nấu cơm.

Nơi này nhìn chẳng có vẻ gì là có nguyên liệu, thôi thì cô vào không gian hái ít rau đã chín đi.

“Vậy tôi với Tiểu Ngộ Tử đi lấy ít gạo và mì ở xe!”

Lâu Thượng vừa nói vừa bước ra chiếc xe đậu trong sân.

Nguyên liệu như gạo, mì, họ mang theo ít, vì cốp xe có hạn, chủ yếu vẫn là nước và đồ ăn liền.

Cuối cùng cũng được ăn cơm tươi, Tô Ý thong thả ngồi bên bàn ăn, nghĩ ngợi rồi vào bếp lấy ít sườn gà và đùi gà ra.

Cô không dám lấy nhiều, nhưng bữa trưa không có thịt thì đúng là khó chịu!

Vân Yến nhìn đống thịt gà chất đống, mặt không cảm xúc:

“Lấy hai miếng là đủ, còn lại cất đi.”

“Ơ, thế không đủ chia thì sao?”

Tô Ý chạm cằm, cô còn thấy mười miếng sườn, mười cái đùi gà là hơi ít ấy chứ.

“Cô đủ ăn là được.” Phần thịt cho người khác anh chẳng rảnh làm, xào thêm hai món rau đã là tốt lắm rồi.

“Thôi được!”

Tô Ý lặng lẽ cất đống thịt thừa đi. Đầu bếp đẹp trai nhà cô không muốn làm, cô cũng chẳng có cách nào.

Đòi hỏi thêm, nhỡ mất luôn phần của mình thì đúng là lỗ to.

“A Yến vất vả rồi!”

Nhìn dòng nước chảy róc rách trong bồn, xác nhận không cần mình giúp, Tô Ý ung dung vào phòng ăn, ngồi chờ cơm.

Tuyệt thật, chắc nơi này có bể chứa nước.

Vậy cô không cần lãng phí dị năng để tắm nữa.

Bữa trưa đơn giản với rau xào, cà tím cháy cạnh và đậu que. Dĩ nhiên, hai miếng sườn gà nổi bật trong bát Tô Ý không tính.

Lâu Thượng không biết lôi đâu ra hai hộp thịt hộp, cũng coi như có món mặn đưa cơm.

“Lâu Thượng, anh lấy thịt hộp đâu ra thế?”

Triệu Nhiễm nếm thử, thấy khá thơm.

Nhưng cô nhớ Lâu Thượng chủ yếu lấy bánh mì, mì gói, nồi tự sôi các kiểu mà.

“Không phải tiểu gia tìm, là của thằng nhóc trắng trẻo trong đội Lôi đội trưởng cho.”

Lâu Thượng xúc miếng cơm, ngẫm nghĩ:

“Gọi gì nhỉ, ờ, Đàm Tử Húc. Hắn muốn đổi ít thuốc giảm đau. May mà Tiểu Ngộ Tử lấy được ít thuốc ở tiệm trên siêu thị, thế là tôi đổi.”

“Thuốc giảm đau?”

Triệu Nhiễm thắc mắc: “Họ lấy thuốc giảm đau làm gì?”

“Nghe nói giáo sư Trịnh không khỏe. Lúc đầu chỉ say xe, sau nằm nghỉ trong phòng một lúc thì càng tệ, ý thức mơ hồ, cứ kêu đau chân gì đó.”

Cụ thể thì Lâu Thượng cũng không rõ, nhưng nhìn sắc mặt Đàm Tử Húc, chắc là nghiêm trọng.

“Chân sưng.”

Thẩm Tinh Ngộ điềm tĩnh bổ sung, đối diện ánh mắt khó hiểu của mọi người, giọng khàn khàn tiếp tục:

“Chân giáo sư Trịnh sưng, có lẽ không phải bong gân thì là bị thứ gì cắn.”

Tô Ý vừa gặm miếng sườn gà giòn tan, vừa nhíu mày nghĩ ngợi.

Thứ mà Cố Phàm Thâm và nữ chính gặp phải đã xuất hiện nhanh thế sao? Chẳng phải thứ đó ban ngày không ra à?

Nếu ban ngày mà ra được… đào tinh hạch chẳng phải tiện hơn sao?

“Đừng lo, có Tiêu Từ ở đó.”

Thấy Tô Ý lơ đãng, Vân Yến hiếm hoi chen vào.

Có Tiêu Từ, giáo sư Trịnh sẽ không gặp bất trắc.

“Ồ, ồ.”

Cô chẳng lo chút nào, chỉ hơi sốt ruột thôi.

[Ting! Nhiệm vụ check-in cập nhật: Điểm danh tại đài ngắm cảnh. Phần thưởng hoàn thành: Một lần rút thưởng.]

[Muốn ngắm hồ nước lấp lánh không? Đài ngắm cảnh hồ Tranh Tâm rất đáng để ghé! Gợi ý thân thiện: Hoàng hôn sẽ có cảnh đẹp bất ngờ đấy!]

Tô Ý: [...]
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 142: Chương 47.1



Sự yên tĩnh của buổi trưa thật ngắn ngủi.

Tô Ý ngồi vắt chân trên giường lớn trong phòng máy lạnh, đôi mắt hạnh lấp lánh đầy sức sống nhưng lại mang vẻ “sống không còn gì để yêu”.

Đột nhiên cô thấy hối hận.

Sau khi hấp thụ một lèo năm viên năng lượng, dị năng hệ thủy của cô lên cấp hai, nhưng đồng thời, cô phát hiện mình tràn đầy năng lượng đến cực điểm…

Giấc ngủ trưa làm đẹp của cô! Giờ thì chẳng còn chút buồn ngủ nào…

Tùy tiện lấy dây buộc tóc cột đuôi ngựa thấp, Tô Ý đeo kính râm rồi xuống lầu.

Chẳng còn cách nào, tràn đầy năng lượng quá cũng là một nỗi khổ.

[Ký chủ, năng lượng hệ thống cho là tinh khiết nhất, cô một hơi hút năm viên, không hưng phấn mới lạ!]

Dù dùng năng lượng để nâng cấp dị năng không gây mệt mỏi hay đau đớn như tinh hạch thây ma, nhưng cũng không thể hấp thụ nhiều thế một lúc!

Hệ thống mệt mỏi thở dài, đoán chừng nếu không tiêu hao bớt năng lượng, ký chủ có khi cả đêm không ngủ được.

[Hệ thống rác rưởi, sao không nhắc tôi sớm!]

Tô Ý đẩy kính râm trên sống mũi, cằm thon gọn khẽ nâng.

[...] Nếu thả nó ra khỏi phòng tối, nó sẽ nhắc muộn sao…

Giọng mềm mại chậm rãi vang lên, Tô Ý vịn tay vào lan can gỗ đàn hương trơn bóng, khựng lại.

[À, quên mất, vừa nãy tôi mặc áo hai dây mát mẻ, cậu không có ở đó.]

[...]

Trong phòng khách, Thẩm Tinh Ngộ tựa sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngay khi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang, đôi mắt đen sâu hoắm sắc bén mở ra.

Nhận ra người xuống lầu là Tô Ý, anh lập tức thả lỏng.

“Thẩm Tinh Ngộ, cho tôi mượn chó của anh dắt đi dạo chút nhé!”

Tô Ý dừng ở bậc thang cuối, cổ tay trắng nõn tựa lan can.

Gần cầu thang, chú Border Collie đang ngửa mặt nghỉ ngơi.

Thẩm Tinh Ngộ lặng lẽ nhìn chú chó nhà mình ngủ đến chảy dãi, cảm giác chẳng giống cần dắt đi dạo…

Nhưng Tô Ý đã mở lời, anh nghĩ dắt một vòng cũng được.

“Được.”

“Nhưng đừng đi xa. Đội trưởng Lôi hình như phát hiện mấy thứ kỳ lạ. Để an toàn, cứ dẫn Tiểu Mục đi quanh đây thôi.”

Nghĩ một lúc, Thẩm Tinh Ngộ bổ sung: “Đề phòng đi xa gặp thú biến dị hay rắn rết gì đó.”

Vân Yến bị đội trưởng Lôi gọi đi, xem ra chuyện phát hiện không đơn giản.

Tô Ý dùng ngón tay kéo kính râm xuống, đôi mắt tròn đen láy nhìn Thẩm Tinh Ngộ trên sofa:

“Thẩm Tinh Ngộ, có ai nói linh cảm của anh chuẩn không?”

Thẩm Tinh Ngộ hiếm khi ngơ ngác ngẩng đầu: “?”

Có sao?

Anh chỉ nghĩ thời điểm này không thể lơ là. Trong tận thế, chẳng nơi nào thực sự an toàn, cẩn thận một chút chẳng bao giờ thừa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 143: Chương 47.2



Tô Ý bất ngờ cười khẽ, đẩy kính râm lên: “Nhưng may mà anh ít nói.”

“Nếu không, đúng là thành quạ đen miệng độc rồi.”

“…”

Đôi tai cụp của chú chó đột nhiên bị ngón tay mảnh khảnh chạm vào. Chú Border Collie đang ngủ ngon kêu hừ hừ, lăn người tránh xa nguồn quấy rầy.

Tô Ý mím môi, đôi tai chó vừa bị cô véo hai cái đã theo động tác của chú chó mà rời xa tay cô.

[Hahaha, ký chủ, chó cũng chẳng muốn bị cô dắt đi!]

Quả cầu sáng nhỏ lăn một vòng trong đầu, cười khúc khích.

Giữa trưa hè nắng chang chang, ai lại đi dắt chó chứ!

Dù ngoài kia cây cối rợp bóng, cũng chẳng che nổi cái nắng gay gắt trên đầu.

Tô Ý bĩu môi, thò tay vào ba lô sau lưng lấy ra một cái đùi gà kho. Ba lô đúng là chẳng có gì ăn, nhưng trong không gian của cô thì không thiếu.

Cô không tin con chó lười này không dậy!

[Ký chủ, cô đến chó cũng không tha…]

Hệ thống thở dài, lặng lẽ thương tiếc một giây cho chú chó mất giấc trưa. May mà hệ thống không cần ngủ!

Quả nhiên, ngửi thấy mùi thơm, chú Border Collie lập tức tỉnh như sáo, nhận ra người cầm đồ ăn là ai thì tích cực vẫy đuôi, cọ vào chân Tô Ý.

Thẩm Tinh Ngộ điềm tĩnh ngoảnh mặt đi. Chó lớn rồi, càng ngày càng ngốc, biết làm sao?

“Muốn ăn đùi gà không? Đi, theo bổn tiểu thư đi dạo.”

Tô Ý cong môi đứng dậy, cái đùi gà trong tay vung nửa vòng rồi lướt qua đầu chú chó.

“Hừ hừ cũng vô ích, ra ngoài đi một vòng đã rồi ăn.”

Thẩm Tinh Ngộ khóe môi giật giật: …Chó này chảy dãi đến không nhìn nổi.

Hệ thống đầy hắc tuyến: …Cách ký chủ lừa chó đúng là không nhìn nổi.

“Chị ơi!”

Giọng trẻ con non nớt từ ban công lầu hai vang xuống, đầy phấn khích. Cố Tử Diệu bám lan can, vui vẻ nhìn Tô Ý vừa từ nhà bên bước ra.

Tô Ý nghe tiếng ngẩng đầu, chẹp miệng chẳng để tâm. Nhóc con này còn chưa cao bằng lan can kính!

Đuổi theo Cố Tử Diệu, Đồng Thất Thất liếc mắt thấy cô gái trên lối đi.

Cặp kính râm lớn che gần nửa khuôn mặt, nhưng làn da trắng và cái cằm nhỏ xinh khiến người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.

Bộ đồ hè rực rỡ như đưa người ta về khoảnh khắc trước tận thế, sạch sẽ và nổi bật.

Cô ấy là ai?

Từ nhà bên ra… là người trong đội khác đi cùng họ sao?

Đều tại chồng cô cứ nhất quyết che chắn cô kỹ càng, hại cô chẳng kịp gặp người cứu họ mà chồng nhắc đến. Giờ trạng thái của cô đã gần giống phụ nữ mới sinh xong rồi.

Cô gái này chắc có liên quan đến ân nhân của họ?

“Chị đến chơi với Diệu Diệu hả?”

Cố Tử Diệu nhảy nhót, vung vẩy tay ngắn. Cô Thất Thất bảo trẻ con phải ngủ trưa mới cao, nhưng cậu giờ chẳng buồn ngủ chút nào.

Nhìn đi, chị xinh đẹp cũng không ngủ mà!

Tô Ý nhìn nhóc con tràn đầy năng lượng và người phụ nữ bên cạnh cười dịu dàng, ngẫm nghĩ rồi quay người đẩy cổng sân biệt thự.

[Ký chủ, cô định chơi với nhóc con à?]

Oa, nhóc con loài người đáng yêu, thống thống đến đây!

Đè quả cầu sáng đang nhảy tưng tưng, Tô Ý chán ghét búng hệ thống một cái: [Nghĩ gì đấy.]

Nghĩ gì chứ, cô sẽ không phí thời gian với một nhóc con đâu.

“Tiêu Từ, giáo sư Trịnh giờ thế nào?”

Trong phòng khách lầu một, Đàm Tử Húc lo lắng nhìn giáo sư Trịnh đang hôn mê trên giường.

Giáo sư Trịnh đã lớn tuổi, giờ lại chẳng có thiết bị y tế đầy đủ, họ thật sự sợ lỡ có chuyện…

“Chân đã bớt sưng, chắc không sao. Nhưng giáo sư vẫn hôn mê, có thể bị say nắng.”

Tiêu Từ kiểm tra lại lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. May mà dị năng của anh có hiệu quả, mắt cá chân sưng đỏ đã giảm bớt.

“Trong phòng có nước, lát tôi nhờ Thất Thất lau người cho giáo sư, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn.”

Lý Cảnh Minh đỡ Tiêu Từ đang lảo đảo, lông mày rậm nhíu lại lo lắng:

“Anh Tiêu, anh nghỉ trước đi, vừa dùng nhiều dị năng rồi.”

Huống chi vết thương trên người anh Tiêu còn chưa lành hẳn!

“Đúng, uống nước đã!”

Thạch Lâm đưa chai nước khoáng. May có anh Tiêu, không thì họ chỉ biết trơ mắt nhìn vết sưng lan rộng. Hậu quả đó họ không gánh nổi.

Nếu không nhờ đội trưởng nhắc, họ còn chẳng nghĩ đến việc tìm Tiêu Từ.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên từ ngoài.

Chẳng mấy chốc, một cái đầu chó ngố ló qua khe cửa.

Ngay sau đó, giọng nữ kiều diễm pha chút bực bội vang lên: “Tiểu Mục, tránh ra cho bổn tiểu thư!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 144: Chương 48.1



“Cô Tô?”

Đàm Tử Húc mở cửa, thấy Tô Ý đứng ngoài cùng Bạch Kiệt ôm thanh dao dài gần đó.

“Anh ấy bảo giáo sư Trịnh ở đây, tôi đến xem.”

Tô Ý chỉ Bạch Kiệt, nghiêng đầu nhìn vào phòng.

Chủ yếu là muốn xem vết thương, xác nhận xem có phải dấu vết của thứ đó không.

Đàm Tử Húc ngượng ngùng gãi đầu, nghiêng người nhường lối: “Cô vào đi!”

Giọng cô Tô mềm mại hơn chị Lâm trong đội họ nhiều.

Tô Ý chẳng để tâm ánh mắt người khác, đi thẳng đến bên giường.

Người vừa nãy còn hăng hái ăn cơm, tinh thần phấn chấn, giờ nằm bất tỉnh trên giường, hai má ửng đỏ, nổi bật hơn cả là vùng da sưng đỏ trên chân.

Như thể nhét một quả bóng nhỏ vào, sưng to bất thường.

Tô Ý nhíu mày. Không giống…

“Cô Tô đừng lo, vết sưng trên chân giáo sư Trịnh về cơ bản đã được kiểm soát.”

Tiêu Từ nhìn Tô Ý mặt mày ủ dột, ngập ngừng lên tiếng.

“Nếu cô Tô không phiền, tôi có thể giúp cô chữa vết thương trên tay.”

Từ lúc Tô Ý vào, anh đã để ý vết thương băng bó trên tay cô.

Anh Vân và cô Tô là ân nhân cứu mạng của gia đình anh, giờ anh chỉ có thể đáp lại chút sức mọn.

Nghe vậy, Tô Ý mới nhìn người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt đang nói. Quan sát một lúc, cô kiêu kỳ gật đầu, đưa tay phải ra.

Cô không ngờ người đàn ông tương lai sẽ cùng con gái tung hoành giờ lại thế này.

Trông có vẻ yếu đuối, nhưng bỏ qua vết thương đẫm máu thì anh ta mang dáng vẻ nho nhã như học giả.

Hơi mát lạnh bao quanh lòng bàn tay, Tô Ý cảm nhận được rõ vết thương đang lành.

Khi Tiêu Từ dừng lại, Tô Ý kinh ngạc cử động tay phải, không còn cảm giác đau khi da thịt kéo giãn.

Tháo băng, giờ trên mu bàn tay trắng nõn chỉ còn vệt hồng nhạt.

“Tiêu Từ, dị năng của anh lợi hại thật!”

Tô Ý hài lòng cong môi, tốt lắm, giờ tiện hơn nhiều rồi.

Nhưng mà: “Chân giáo sư Trịnh không có vết thương sao?”

Tiêu Từ vốn học y, tuy chuyên về lâm sàng, nhưng các ca chấn thương phổ biến anh cũng từng thấy nhiều.

“Không có.”

“Có lẽ tiếp xúc với độc tố hay chất gây dị ứng gì đó.”

Tình trạng của giáo sư Trịnh có thể do da tiếp xúc với thứ gì đó. Nhưng trong tận thế, chuyện quái lạ nhiều vô kể, anh cũng không dám chắc.

“Ồ.”

Tô Ý lạnh nhạt, ánh mắt đượm vẻ suy tư.

“Á, đau quá huhu.”

Cố Tử Diệu khóc đến nghẹn ngào, được Đồng Thất Thất hốt hoảng bế vào.

“Chồng ơi, xem Diệu Diệu thế nào đi.”

Đồng Thất Thất suýt khóc, chỉ quay đi một chút không để ý, chẳng biết sao tay thằng bé lại sưng lên.

“Đừng gấp, để anh xem.”

Tiêu Từ vội bế Cố Tử Diệu từ tay Đồng Thất Thất, lập tức thấy bàn tay nhỏ sưng đỏ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 145: Chương 48.2



Trông giống hệt triệu chứng của giáo sư Trịnh…

Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Từ nghiến răng, nắm tay nhóc con truyền dị năng. Vết sưng này mà lan rộng thì khó xử lý.

[Á, nhóc con bị sao vậy?

Hệ thống nghe tiếng khóc của nhóc con thì nhảy tưng tưng hai cái, rồi khựng lại.

[Khoan đã. Ký chủ, tôi phát hiện năng lượng yếu trong tay trái nhóc con.]

Tô Ý nhìn bàn tay phải sưng như móng heo của Cố Tử Diệu, bất giác cười khẽ không chút nể nang.

“Cố Tử Diệu, tay trái em nắm gì thế?”

Nhờ dị năng của Tiêu Từ tạm kìm cơn đau, Cố Tử Diệu nghe tiếng Tô Ý, nức nở ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt.

Ngẩn ra một lúc, cậu bé mở lòng bàn tay trái.

Nằm trong lòng bàn tay là một hạt bồ công anh, phần lông trắng bị bóp nhàu nhĩ.

Tô Ý kéo kính râm xuống nhìn, rồi liếc mấy người bên cạnh chẳng có phản ứng, bĩu môi.

Không ai để ý mấy cái chân nhỏ xíu đang ngọ nguậy dưới hạt sao?

Nghĩ đến việc lát nữa tay trái của nhóc con cũng sẽ sưng lên, Tô Ý không nhịn được cảm thấy cảnh này hài hước quá, không dám nhìn.

Ở góc không ai để ý, một giọt nước nhỏ bằng móng tay bao lấy hạt giống đang giãy giụa, rơi xuống đất, rồi tan biến.

“Đừng khóc nữa.”

Tô Ý nhét một viên kẹo sữa vào miệng nhóc con đang chuẩn bị gào to, giọng thoáng chút hả hê.

Đừng khóc, lát nữa tha hồ mà khóc.

Hương sữa ngọt lan trong miệng, Cố Tử Diệu không nhịn được nhai thêm hai cái.

Quả nhiên người lớn nói đúng, ăn kẹo là hết đau!

Chị xinh đẹp tốt thật!

Tô Ý vỗ đầu chú chó đang ngồi thẳng tắp bên cạnh, tiện tay ném hai hộp thuốc tiêu sưng, rồi không chút do dự rời phòng.

Thu hoạch bất ngờ!

Mẫu thể của thứ này chắc không tệ.

Đàm Tử Húc, Lý Cảnh Minh và mấy người không ngờ Tô tiểu thư lại cho họ hai hộp thuốc tiêu sưng. Phải biết rằng, bây giờ họ thiếu nhất là thuốc men.

Có thứ này, giáo sư Trịnh sẽ hồi phục nhanh hơn.

Tô Ý chẳng bận tâm người khác nghĩ gì. Hai hộp thuốc thôi, với cô thì chẳng đáng là bao.

Sau khi Tô Ý đi, tiếng khóc rung trời lại vang lên trong biệt thự, vừa non nớt vừa khàn khàn.

Tiêu Từ: …Đau đầu.

[Tìm được mẫu thể chưa?]

Vòng qua dãy biệt thự, Tô Ý thong thả bước trên lối đi rợp bóng cây, ánh nắng lấp ló. Chú Border Collie phía sau ngậm đùi gà, ăn ngấu nghiến.

[Ký chủ, tìm được rồi, ở phía trước, cách chín mươi chín mét.]

Tô Ý: [...]

Hệ thống rác rưởi. Cô hiểu rồi, phạm vi dò của nó là một trăm mét…

Phía trước là một khu vườn công cộng nhỏ, hoa hồng và nguyệt quế nở rộ rực rỡ.

Nếu bỏ qua hai bóng người đáng ghét kia, Tô Ý nghĩ mình có thể kiên nhẫn ngắm hoa một chút.

“Chị Lê, cứu tôi…”

Tống Tư An đau đớn lăn lộn trên đất, người ngợm thảm hại, da thịt lộ ra sưng đỏ thấy rõ.

Cặp kính gọng đen trên mũi chẳng biết rơi đi đâu, đôi mắt sưng húp, biến thành một khe nhỏ.

Khương Lê nhờ mặc áo dài quần dài và đội mũ lưỡi trai nên tình trạng tốt hơn Tống Tư An nhiều, nhưng hơi thở gấp gáp và đôi tay run nhẹ tiết lộ cô chẳng hề bình tĩnh.

Tô Ý ung dung tựa vào thân cây gần đó, ánh mắt dưới kính râm lấp lánh ra vẻ xem kịch vui.

Để cô xem người này mạnh cỡ nào nào.

Khương Lê vội che mũi và miệng, nhìn Tống Tư An sưng đỏ khắp người, ánh mắt đen nhánh thoáng chút do dự.

Ban đầu cô chỉ định đến nơi thoáng đãng này để tập luyện, đó là thói quen của cô suốt bao năm nay. Nhưng đám cỏ hoa kỳ lạ này là sao?

Chỉ là bồ công anh bình thường, sao Tống Tư An vừa chạm đã ra nông nỗi này? Liệu có biến thành thây ma hay thứ gì khác không?

Ngón tay nắm chặt cây gậy trắng bệch.

Lát sau, như hạ quyết tâm, Khương Lê bước đến chàng trai đang gào đau đớn, dứt khoát dùng gậy đẩy anh ta ra.

Tô Ý hơi há miệng, nhìn chàng trai bị cây gậy đẩy ra ngoài chẳng ra hình người cùng với Khương Lê mặt lạnh như băng. Kinh ngạc một chút, cô lại thấy hơi chán.

Cô tưởng Khương Lê sẽ xuống tay tàn nhẫn cơ!

Không ngờ cô ta chỉ đẩy chàng trai gần mất hình người ra khỏi khu vực bồ công anh.

Nhưng…

Hừ, ai tranh A Yến của cô cũng đều đáng ghét!

Tô Ý cắn mạnh ống hút, mãi đến khi chẳng hút nổi giọt sữa chua nào mới buông ra.

Khương Lê cúi người tựa cây gần đó thở hổn hển. Đám này khó đối phó hơn thây ma nhiều.

Nhưng Tống Tư An…còn sống nổi không?

“Ư…chị Lê… cứu… cứu tôi…”

Tống Tư An nói năng không rõ, cố há miệng, nhưng môi sưng đến chẳng mở nổi.

Lông bồ công anh bay lất phất trong gió, không dày đặc như trước, nhưng vẫn khiến người ta khó tránh.

Đôi mắt luôn lạnh lùng, điềm tĩnh của Khương Lê khẽ dao động. Cô kéo mũ áo lên, lặng lẽ tránh ánh mắt chàng trai.

Ngẩng mắt, bất ngờ thấy bóng dáng nhỏ nhắn cách đó không xa.

Một màng nước mỏng bao quanh cô gái tinh tế dưới gốc cây và chú chó nằm bên, vẻ ung dung đối lập rõ rệt với sự thảm hại của họ lúc này.

Như chẳng hề bị ảnh hưởng, bình thản lạ thường.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 146: Chương 49.1



Dị năng của cô ta là hệ thủy?

Lông mày Khương Lê khẽ động, thần sắc dưới vành mũ lưỡi trai mờ mịt khó đoán.

“Ư ư.”

Tống Tư An vẫn đau đớn lăn lộn trên đất, miệng chẳng mở nổi, chỉ ú ớ r*n r*. Nhìn cậu ta đi, có thể đẩy cậu xa thêm chút không…

Hức… Gió từ đâu tới, không thể đổi hướng sao?

Tô Ý nhìn Khương Lê bước vài bước rồi dừng lại, đối diện khuôn mặt vẫn lạnh tanh của cô ta, kiêu ngạo khoanh tay, cằm tinh tế lộ dưới kính râm khẽ hếch lên.

Vẻ khinh miệt “các người sao yếu thế” chẳng chút che giấu.

[Ký chủ, trên cây sau lưng cô có con rắn nhỏ dài nửa mét.]

Hệ thống nhìn Tô Ý vẫn trừng Khương Lê, bất lực nhắc nhở.

Tô Ý chẳng ngoảnh đầu:

[Tôi có màng bảo vệ bằng nước, sợ gì rắn con. Đợi bổn tiểu thư bày tư thế ngầu hơn để chế nhạo bọn họ đã.]

Khương Lê chẳng phải lợi hại lắm sao?

Hừ, giờ chẳng phải một cây bồ công anh cũng không xử lý được à?

Chỉ cần khiến đối phương khó chịu, cô sẽ vui!

[...] Ký chủ nói cũng có lý, nó cũng muốn cùng chủ nhân trừng mắt người phụ nữ kia! Dám cướp nam thần của hệ thống!

Còn dám khinh ký chủ nhà nó!

Người phụ nữ tự cao tự đại, đáng bị nó trừng mắt!

“Chát.” Một âm thanh va chạm ngắn gọn vang lên sau tai.

Tô Ý mở to đôi mắt hạnh, khuôn mặt trắng nõn khẽ ngẩng, nhìn cô gái gần trong gang tấc.

Khương Lê cao hơn Tô Ý nửa cái đầu, lúc này mí mắt khẽ cụp, nhìn xuống cô gái đang kinh ngạc há miệng từ trên cao.

Do luyện võ, dáng người Khương Lê rất chuẩn, vừa có nét thanh mảnh của thiếu nữ, vừa mang sức sống mạnh mẽ của dân thể thao.

Cánh tay thon dài vươn qua vai Tô Ý, vững vàng đáp xuống thân cây sau lưng cô.

Ngón tay thon mang chút chai sần ngưng tụ một mũi băng nhỏ, đâm thẳng vào yếu huyệt của con rắn xanh định tập kích.

Tô Ý thật sự ngơ ngác, tưởng Khương Lê định động thủ, cô đã chuẩn bị sẵn viên gạch!

Kết quả…

[To gan, dám “ép tường” ký chủ nhà ta! Ký chủ, đập cô ta đi!]

“À…”

Tô Ý chậm rãi “à” một tiếng, đôi mắt tròn trong veo qua kính quan sát Khương Lê mặt không đổi sắc.

Hình như chẳng thấy cô ta có biểu cảm gì.

Lạ thật, sao Khương Lê lại ra tay cứu cô? Con rắn nhỏ sau lưng làm gì uy h**p được cô chứ.

Mà quan hệ giữa họ đâu phải kiểu này?

Nhưng mà, nhìn kỹ thì, tuy Khương Lê không đẹp xuất sắc như Triệu Nhiễm, nhưng đôi mắt nâu sẫm này đẹp quá! Như hổ phách ấy.

[Ký chủ… đừng nhìn chằm chằm người ta, cằm sắp rớt rồi…]

Sao hệ thống còn trẻ mà đã đầy tang thương?

Ồ, hóa ra vì có ký chủ mê sắc đẹp…
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 147: Chương 49.2



Sắc đẹp hại người, xin đồng bào lấy đó làm gương…

Tô Ý bĩu môi. Hệ thống rác rưởi nói nhảm, cô chỉ nhìn thêm hai cái, cằm đâu mà rớt!

Khương Lê mím môi, nhíu mày tránh ánh mắt Tô Ý, chỉ là đôi tai dưới mái tóc ngắn đỏ bất thường.

Sao cảm giác ánh mắt này nóng rực thế, là ảo giác của cô sao?

Thu tay phải, xác con rắn xanh cùng mũi băng rơi xuống đất, bụi đất bay lên.

“Dị năng của cô là hệ thủy?”

Giọng nói lạnh tanh mang chút khẳng định, Khương Lê nhìn cô gái có phần kiêu kỳ ngốc nghếch. Ngoài việc có chút kiểu ngạo, thật chẳng thấy giống người từng thuê côn đồ.

Lúc Tống Tư An kể lại, cô còn không ngờ tới.

Nhưng giờ virus hoành hành, nước bị ô nhiễm đến mức nào chẳng ai rõ, dị năng hệ thủy đúng là khó mà không khiến người ta động lòng.

Tô Ý quay mặt hừ một tiếng. Dù mắt cô ta đẹp, cô vẫn không thích.

Thấy cô gái quay đầu chẳng thèm đáp nửa câu, Khương Lê khẽ nghiêng người: “Tôi không tìm Vân Yến, cô lập đội với tôi đi.”

“?”

Dị năng hệ thủy tấn công có lẽ không mạnh, nhưng lưỡi băng của cô thì chẳng tồi, trong tận thế, muốn sống sót, Khương Lê chỉ muốn tìm điều kiện có lợi nhất cho mình. Không có đồng đội mạnh như Vân Yến, mang theo một người hệ thủy bên cạnh cũng không tệ, vừa hay thay Tống Tư An.

Tô Ý lần đầu gặp tình huống này: [Hệ thống, người phụ nữ này không bình thường!]

“Cô, chẳng phải thích A Yến nhà tôi sao?”

“Tôi thừa nhận tôi có chút ấn tượng với anh ta, nhưng thích thì chưa đến mức.” Sống sót đã khó khăn, ai rảnh mà quan tâm chuyện yêu đương?

“Cô Tô chắc cũng không thích Vân Yến, nếu không đã chẳng bỏ tiền thuê đám côn đồ suốt ngày quấy rầy anh ấy.”

“Có lẽ chỉ thấy Vân Yến lợi hại, đi theo sẽ an toàn, nên mới tỏ ra thân thiết, đúng không?”

“Hay là cô cân nhắc đổi người đi theo? Chúng ta đều là con gái, chẳng phải tốt hơn đi với người mình ghét sao?”

Đối với mục tiêu, Khương Lê luôn kiên nhẫn hơn vài phần.

Tô Ý vòng qua Khương Lê, lùi vài bước, mũi nhỏ khẽ động, xác nhận không còn ngửi thấy hơi thở của cô ta, mới thong thả giơ một ngón tay:

“Cô không mạnh bằng A Yến nhà tôi.”

Đừng nói Vân Yến là nhân vật đỉnh cao trong sách, dị năng song hệ hiếm có.

Riêng về nhan sắc, Vân Yến đã nhìn thích mắt hơn.

“Tôi cũng chẳng ghét A Yến.”

Thích à? Tô Ý lặng lẽ nghĩ. A Yến đẹp trai, nấu ăn ngon.

Ừ, thích.

Ánh mắt Khương Lê trầm xuống.

Đột nhiên, một tia nước mỏng lướt qua má, cuốn theo lọn tóc bên tai, để lại một vệt máu, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.

Ngẩn ra, cô nghe tiếng cười khẽ từ xa, trong trẻo mà khinh miệt.

“Việc cô làm đứt vài sợi tóc của tôi, tôi chưa quên đâu! Tôi thù dai lắm, sao mà lập đội với cô được?”

Tô Ý chỉ tiện tay thử độ sát thương của dị năng cấp hai, không ngờ nén nước thành tia mỏng lại sắc bén thế.

Còn Khương Lê, cô ta tưởng cô dễ lừa à?

Chàng trai sưng như heo trên đất đã bắt đầu mơ màng, lăn lộn cũng yếu ớt dần.

Tô Ý chẳng chút dao động, dẫn chú Border Collie đi về phía công viên nhỏ.

Hết kịch xem, đến lúc đào cỏ.

Khương Lê lặng lẽ nhìn Tống Tư An hơi thở mong manh, rồi liếc Tô Ý thong dong tiến gần đám thực vật biến dị, ánh mắt lạnh lùng thoáng dao động.

Lát sau, cô cầm gậy sắt quay về hướng biệt thự.

Không cứu được nữa.

Người không còn giá trị thì chỉ là gánh nặng.

Trong công viên nhỏ thoáng đãng, hoa nguyệt quế vàng, hồng, đỏ đua nhau nở rực rỡ. Chỉ riêng luống hoa ở rìa đã khô héo, còn lại một cây bồ công anh cao một mét, lông trắng đung đưa theo gió.

Có lẽ cảm nhận được kẻ xâm nhập, lông tơ tranh nhau bay tới, kèm theo vài tiếng “chít chít” nhỏ xíu.

Nhưng màng nước mềm mại đã chặn đứng đám lông trắng, dù xúc tu dưới đáy tấn công thế nào cũng chẳng xuyên nổi một ly.

Tô Ý liếc chú chó dưới chân, ung dung ngồi lên ghế nghỉ gần đó: “Lên đi, Tiểu Mục.”

“Nhổ cây cỏ kia đi.”

Nhổ cỏ bẩn tay, Tô Ý không làm!

Dắt chó đi dạo, không dùng chó thì quả là ngu ngốc.

“Gâu gâu!” Sau vài tiếng sủa, một bóng trắng lao nhanh về luống hoa tiêu điều.

Kèm theo là một màng chắn trong suốt.

Răng chó sắc nhọn cắn chặt rễ bồ công anh, thân cây giãy giụa nhưng chẳng chạm nổi kẻ nắm giữ sinh mạng mình, chỉ đành vô vọng lắc lư cành lá, mong tìm được chút cơ hội sống sót.

Tô Ý kéo kính râm xuống. Cô không nhìn nhầm chứ, con chó này vừa nhe ra hàm răng vàng lấp lánh?

“Đứng yên.”

Phía sau, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngả ngớn vang lên.

Tô Ý ngồi thẳng, chớp mắt. Dị năng cấp hai khiến giác quan của cô nhạy hơn, cô dám cá rằng mình nghe thấy tiếng đạn lên nòng.

Khoan, hình như cô thấy A Yến đang ở phía trước!

Hệ thống bị nhốt trong phòng tối suýt chửi thề.

Kẻ nào mà giữa ban ngày lại dám “khỏa thân chạy nhảy” sau lưng ký chủ thế kia!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 148: Chương 50.1



Cây bồ công anh bị cắn đứt rễ lập tức khô héo, lông trắng rụng đầy đất.

Nếu bỏ qua không khí đang căng như dây đàn thì cảnh này vẫn có chút đẹp đẽ.

“Tôi bảo đứng yên, nếu tiến thêm bước nữa tôi bắn chết cô em này!”

Tô Ý cảm nhận được rõ tiếng bước chân người đàn ông phía sau tiến đến gần, chẳng mấy chốc, nòng súng lạnh ngắt chạm vào màng nước quanh cô.

Cố Phàm Sâm hứng thú dùng súng chọc chọc lớp màng mỏng, một cánh tay tr*n tr** chống lên lưng ghế bên cạnh Tô Ý.

Cúi đầu nhìn bóng lưng cô gái, đúng là một em gái xinh đẹp, nhưng hình như quen quen.

“Cô em, dị năng này thú vị đấy!”

Hắn ta cố ý đè thấp giọng mang vẻ trêu chọc, hơi thở nóng rực chạm vào màng nước, tạo ra một gợn sóng nhỏ.

“Chặn được đạn không?”

Nhìn từ xa, cô gái nhỏ nhắn giống như đang bị người đàn ông cao lớn tr*n tr** vây trong lòng.

Lôi Du đứng cạnh Vân Yến cảm nhận được luồng áp lực lạnh thấu xương, như thể giây tiếp theo sẽ hóa thành lưỡi dao thực thể, nhuốm sát ý khát máu.

Anh Vân chắc chắn nổi giận thật rồi, khác hẳn vẻ lạnh lùng anh từng thấy.

Khi người đàn ông cúi sát, Tô Ý đã tức giận đứng bật dậy.

Dám dí súng vào cô, còn kề gần thế, có tin cô đập viên gạch vào mặt hắn không?

Nhưng ngay khi Tô Ý định quay lại rút gạch, giọng Vân Yến trầm thấp, lạnh lẽo vang lên:

“Tô Ý, đừng quay lại.”

“?”

Tô Ý đang bực bội bất giác bị giọng anh thu hút, ngẩng đầu, chìm vào đôi mắt đen sâu thẳm mang chút giận dữ.

Dưới vẻ bình tĩnh là sự lạnh lùng sát phạt.

Tô Ý chẳng hề sợ hãi sát ý đột ngột của Vân Yến, còn bĩu môi mách lẻo:

“A Yến, đằng sau có thứ xấu xí muốn ôm em.”

Cố Phàm Sâm suýt không giữ nổi khẩu súng.

Cái bong bóng to thế trước mặt, hắn có chạm một ly đâu! Bịa đặt gì chứ!

Khoan, giọng này sao quen thế?

Chưa kịp phản ứng, một dây leo đầy gai nhọn bất ngờ chui lên từ dưới đất, mang theo sát khí c.h.ế.t chóc.

Lôi Du và Nghiêm Nhất Thanh kinh ngạc đứng sững, dây leo này to bằng thắt lưng người lớn? Sàn đá cứng thế mà vỡ nát, không phải họ nhìn lầm chứ?

Đây mới là thực lực của anh Vân sao?

Bên kia, một dây leo mảnh hơn cuốn lấy màng nước của Tô Ý, nhanh chóng đưa cô gái trong bong bóng về bên chủ nhân.

Tô Ý ngoan ngoãn để dây leo kéo đi, đến khi đứng cạnh bạn trai, cô thu màng nước lại, lao vào vòng tay lạnh lẽo của anh.

Vẫn là lòng A Yến thoải mái nhất.

Đẹp thật.

Ừ, dáng người cũng tuyệt.

Ánh mắt Vân Yến lạnh buốt, nhưng tay trái thon dài chậm rãi ôm lấy gáy cô, lực đạo nhẹ nhàng vừa đủ khiến cô không ngoảnh lại.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 149: Chương 50.2



“Nhắm mắt.”

Giọng nói trong trẻo hơi khàn.

Tô Ý nheo mắt hạnh, tay nhỏ đặt trên eo anh khẽ lắc, nhắm thì nhắm, nhưng: “A Yến, phải đánh hắn giúp em.”

Đánh cho bò không nổi mới tốt.

Đầu dây leo đánh hụt lại lao tới, dường như còn tàn nhẫn hơn trước.

Cố Phàm Sâm theo bản năng nghiêng người tránh, nhưng dù nhanh thế nào, vẫn bị rạch toạc da lưng, máu me loang lổ.

Mảnh vải cuối cùng ở eo cũng tuột theo động tác né.

Thở hổn hển nhổ ra một ngụm máu, Cố Phàm Sâm mới nhận ra mình chọc giận người ta thật.

Tấn công thế này hắn không đỡ nổi, dù cơ thể được dị năng cường hóa và lưới tinh thần lực cũng chẳng tránh được.

Hắn đánh giá thấp Vân Yến.

Dây leo tấn công nhanh và ác, Cố Phàm Thâm bị đâm xuyên vai, nghiến răng lùi vài bước, đôi mắt hồ ly hếch lên lóe tia u ám.

“Á á.”

Hai người áo đen chẳng biết từ đâu nhảy ra, gào vài tiếng, nhanh chóng chắn trước Cố Phàm Sâm.

Không giống thây ma mà như con rối mất thần trí, bị điều khiển.

Vân Yến khẽ động ngón tay, dây leo to lớn xé tan hai kẻ cản đường, để lại một đống tay chân máu me tan nát.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc bị chặn lại, gã đàn ông tr*n tr**ng đã biến mất tăm.

Thu dây leo đang vung vẩy, ánh mắt Vân Yến sâu thẳm.

Cố Phàm Sâm, ngươi nghĩ chạy thoát được sao?

Ban đầu, anh chẳng định dây dưa với hắn, nhưng giờ thì vẫn nên g.i.ế.t hắn ta thì tốt hơn.

“Đệt, thằng khốn này chạy nhanh thật!”

Nghiêm Nhất Thanh nhìn đống hỗn độn trên đất, tức đến giậm chân.

“Vừa nãy ông đây không nên nương tay, đáng lẽ phải thiêu hắn thành tro!”

Không chỉ cướp tinh hạch của họ, lúc chạy trốn còn dám bắn bị thương đội trưởng!

Lôi Du thần sắc nghiêm nghị, nhìn thi thể tan nát trên đất, hơi thất thần.

Hai kẻ này là sao đây?

“Đội trưởng, anh mau về băng bó đi!”

Nghiêm Nhất Thanh chửi xong, ngoảnh lại nhìn cánh tay trúng đạn của Lôi Du, lo lắng.

Vừa nãy đội trưởng đuổi theo, vết thương còn chưa xử lý.

Lôi Du vẫy tay: “Không sao.”

Thể chất anh giờ còn mạnh hơn lúc huấn luyện trong quân đội, chút vết thương này chịu được.

“A, A Yến.”

Cái đầu nhỏ bị giữ trong lòng bàn tay lắc lư, Vân Yến như sực nhớ, bất ngờ buông tay.

Tô Ý khẽ ngẩng đầu: “A Yến, sao anh bắt em nhắm mắt?”

Cô còn chưa thấy cảnh gã đáng ghét kia bị đánh tơi bời!

Vân Yến ánh mắt đen lóe lên, môi mỏng mím chặt. Lôi Du bên cạnh tốt bụng giải thích:

“Anh Vân đương nhiên không muốn cô Tô thấy cơ thể tr*n tr**ng của gã khác.”

Ừ, được rồi, A Yến đúng là từng nói không được tùy tiện nhìn thân thể đàn ông.

Haizz, không ngờ gã xấu xí không chỉ đáng ghét, còn có sở thích kỳ quái.

“Sao cô ở đây?”

Ngón tay mát lạnh nắm gáy cô, chậm rãi kéo ra khỏi lồng ngực. Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên trên đầu, chất vấn Tô Ý vẫn còn muốn cọ vào lòng anh.

Như mèo con bị kìm điểm yếu, động tác muốn dán sát A Yến đẹp trai của Tô Ý khựng lại.

Ôi, cô quên mất từng hứa với A Yến sẽ ngoan ngoãn ở trong biệt thự, không chạy lung tung.

“Hả?”

Âm cuối nhếch lên, trầm thấp đầy nguy hiểm.

Tô Ý mặt không đổi sắc, giơ ngón tay chỉ chú Border Collie bên kia đang cong lưng cảnh giác, giọng thong thả chẳng chút thành ý:

“Do Tiểu Mục muốn ra ngoài dạo.”

“Em chỉ đi theo vài bước thôi…”

Ánh mắt Vân Yến cúi xuống im lặng, chẳng tin một chữ nào từ lời giải thích của cô.

Một tiếng “hừ” khẽ vang lên.

Tô Ý chớp mắt, đôi tay nhỏ lặng lẽ ôm eo Vân Yến: “Thôi mà, dù anh không tin cũng không được hung dữ với em!”

“Em ra ngoài nhổ một cây cỏ, có tinh hạch đấy.”

Nói rồi quay đầu nhìn chú chó trên đất: “Tiểu Mục, Tiểu Mục, đào rễ cỏ xong chưa?”

“Gâu gâu!”

Đừng giục, sắp xong rồi.

Nhận ra hơi thở quen thuộc, chú Border Collie thả lỏng, quay lại tiếp tục đào đất.

Vẻ nghiêm túc như thể gặp thứ còn thơm hơn cả thịt.

“Con chó này đào gì thế?”

Nghiêm Nhất Thanh tò mò thò đầu nhìn. Nhìn không rõ, anh bèn ngồi xổm cạnh chú chó, một kẻ ra sức đào, một kẻ ngồi xem kịch.

“Đệt, rễ cây cỏ này phát sáng!”

Như thấy vật hiếm lạ, Nghiêm Nhất Thanh reo lên khi chú chó đào được một đám rễ cây.

Giữa đất bụi và rễ cây, một đốm sáng xanh lấp lánh, như đom đóm đêm hè, rực rỡ.

“Này, đây là quà cho A Yến.”

“Hai viên tinh hạch hệ mộc này chắc chắn hợp với A Yến!”

Đúng vậy, hai viên.

Đến khi chú chó cắn đứt rễ, cô mới phát hiện. Cô cứ tưởng là chỉ có một cây bồ công anh, hóa ra là hai cây hợp lại.

Thật đúng là chẳng tốn sức mà tìm được, mua một tặng một.

Ban đầu chỉ định bổ sung kho báu nhỏ của mình, nhưng thôi, cho A Yến trước vậy!

Tô Ý nghĩ mình đối với A Yến tốt thật.

Vậy nên, A Yến phải nấu nhiều cơm cho cô hơn!

Ừ, muốn ăn đồ nướng rồi.

Vân Yến nhìn tinh hạch được gói lại, rồi đối diện ánh mắt long lanh của cô gái, đột nhiên cảm thấy lồng ngực hơi đầy.

Anh nghĩ, có lẽ anh đang vui.

Vui? Hình như lâu lắm rồi anh chưa cảm nhận được loại cảm xúc này.
 
Back
Top Bottom