Ngôn Tình Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
108,969
0
36
AP1GczOh8hkFn64qqaxsSxN5_Bcn5J1HtBgrFK5Zl4IOgYtNdGfd7rLvS0uuR5y4U21Mv6p3JcRpjQy6y_QmtOCNPMqStfq6Kaj2Nvpz6za6kScp4dhkRDFLHMlDzM9_vEhWw4lropbFfGIPw3z7hACU80fo=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Tác giả: Hác Đại Nga
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng, Mạt Thế, Sủng
Trạng thái:


Giới thiệu truyện:

Là tiểu thư “xuyên sách” thế hệ thứ hai nổi tiếng là yếu đuối và hay làm nũng ở Cục Quản Lý Xuyên Sách, Tô Ý vì lỡ hóng bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ đá một cước, bay thẳng vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành cô bạn gái kiêu căng ngạo mạn, bị vạn người ghét của nam chính phản diện.

Nếu đây không phải là một thế giới tận thế đầy rẫy những thứ quái dị xấu xí, thì việc tiếp quản khối tài sản kếch xù này cũng không phải là không thể. Tô Ý thầm nghĩ với vẻ đầy chán nản.

Vừa mới nhập cuộc đã bị thây ma dí sát mặt, Tô Ý vừa rơi nước mắt lã chã, vừa giơ chân đá bay con quái vật xấu xí đến mức làm người ta bật khóc ấy.

Vị tiểu thư yếu đuối này quyết định mang theo cậu bạn trai của mình bên người — không chỉ đẹp mắt mà còn tiện làm vệ sĩ.

Nghe nói nam chính vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, chỉ là tính khí không được tốt cho lắm?

Tô Ý nhớ lại lời dạy của mẹ — người từng đứng đầu bảng xếp hạng nữ phụ xuyên sách — lòng đầy tự tin.

Bạn trai mà không nghe lời á? Thì hôn một cái là ngoan ngay thôi!

Vậy mà… cô phát hiện bạn trai mình hình như có gì đó không đúng lắm.

Cậu ấy ôm chặt cô trong lòng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, dịu dàng dỗ dành:

“Bảo bối, hôn thêm một cái nào.”

Sau này, Tô Ý mới phát hiện… bạn trai mình thực sự rất không bình thường.

Cô chỉ muốn tích trữ nhiều vật tư hơn để nâng cao điều kiện sinh tồn trong tận thế, nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại dần trở nên kỳ lạ.

“Vân Yến! Đặt cái váy dây màu đen và bộ đồ ngủ thỏ hồng xuống ngay!!! Còn… còn cái thứ kia nữa, cũng bỏ xuống cho em!!!”​
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 1: Chương 1.1


Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ.

“Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!”

“Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?”

“Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!”

Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới th* t*c ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu.

Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp.

Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó.

Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những lời chướng tai.

Vậy mà bây giờ, cả hai thứ ấy đều xuất hiện.

Đại tiểu thư rõ là rất bực mình.

Dù chưa biết mình đã xuyên vào thế giới gì, nhưng Tô Ý đã thấy ngứa tay ngứa chân muốn đánh người rồi.

Âm thanh hỗn loạn phát ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh.

Cô nhấc gót đôi giày da trắng đính đá lấp lánh, khoác chiếc túi nhỏ cùng màu, quay người bước vào con hẻm ẩm ướt, tối tăm.

“Dừng tay hết cho tôi!”

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại nhưng mang theo sự bực bội rõ ràng, vang lên rành mạch trong con hẻm nhỏ chưa đầy ba mét.

Vừa dứt lời, mấy gã đang đánh đập người khác đột ngột khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô.

“Ồn ào cái gì! Ồn nữa là tôi vặn cổ từng đứa đấy!”

Tô Ý nhíu mày, nhìn đám người trước mặt lại càng thấy khó chịu hơn.

Sao trên đời lại có người xấu đều từ ngoại hình đến nhân cách như vậy chứ?

Xấu đã đành mà còn xấu đều, xấu đồng bộ!

Mái tóc nhuộm năm màu bảy sắc mà chẳng màu nào đều nhau là kiểu thảm họa gì vậy?

“Đại tiểu thư tới rồi!”

Gã đàn ông râu ria xồm xoàm đứng đầu đám người rõ ràng có chút bất ngờ.

Nhưng Tô Ý chẳng buồn để tâm, chỉ nhẹ nhàng tránh những vũng nước bẩn trên mặt đất, đôi giày da trắng mỗi bước đều phát ra tiếng “cộp cộp” nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng vang vọng trong con hẻm tĩnh lặng.

Dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt cô vô thức rơi vào bóng người co ro ở góc tường.

Đôi tay thon dài, trắng muốt buông lơi trên đầu gối, mái tóc mềm mại rũ xuống che một phần khuôn mặt với những đường nét hoàn mỹ, sâu lắng nhưng chìm trong bóng tối.

Cuối cùng Tô Ý cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 2: Chương 1.2


Cô biết mà, sao có thể ngay màn mở đầu đã toàn gặp người xấu được chứ?

Đây rồi! Một mỹ nam đang chờ cô đến cứu giúp!

Hứ, mấy màn “anh hùng cứu mỹ nhân” này, cô quen quá rồi.

Cô hất cằm, chuẩn bị cất lời:

“Mấy người to gan thật đấy, dám…”

— Dám giữa ban ngày ban mặt mà ức h**p người khác thế này…

Chưa kịp nói hết câu, gã đàn ông râu xồm bỗng lên tiếng, cắt ngang: “Đại tiểu thư, bọn tôi làm đúng theo lệnh của cô mà! Đã đánh thằng nhãi này một trận nhừ tử rồi! Giờ cô bảo sao? Đánh tiếp không?”

???

Câu nói đầy chính nghĩa của Tô Ý còn chưa kịp thốt ra hết thì nghẹn lại nơi cổ họng, lên chẳng được, xuống cũng không xong.

Gì cơ? Kẻ ác lại chính là mình à?!

Nhìn biểu cảm kỳ quặc của đại tiểu thư, Lưu Hạo bắt đầu thấy hoang mang. Hắn đoán chắc là mấy thằng đàn em ra tay còn quá nhẹ, nên mới khiến tiểu thư cao quý tức đến mức phải đích thân lội vào cái con hẻm bẩn thỉu này.

“Vân Yến, đừng có mà giả c.h.ế.t! Đại tiểu thư nhà chúng tao đích thân đến tận đây rồi, còn không mau lết qua mà cầu xin đi?!”

Dứt lời, Lưu Hạo lại đá mạnh một cú vào người đàn ông đang ngã quỵ dưới đất.

Vân Yến lờ mờ mở mắt, đầu óc hỗn loạn vì cơn sốt cao và những vết thương chồng chất.

Qua mái tóc mềm rũ xuống trán, đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn hé mở, liếc về phía cuối con hẻm. Nơi ánh sáng len lỏi vào đến ranh giới nhưng không chịu tiến thêm bước nào.

Còn ngay sát vùng sáng ấy, là một bóng dáng khiến người ta không thể rời mắt.

Cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng hồng, mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ buông trên vai, làn da trắng ngần, khuôn mặt tinh xảo như búp bê. Trông cô giống như một tinh linh xinh đẹp vừa rơi xuống nhân gian, hoàn mỹ đến mức không thật.

Nhưng giọng nói bật ra từ đôi môi mỏng khô khốc của hắn lại lạnh lẽo vô cùng: “Tô Ý… nhà họ Vân phá sản rồi, cô muốn hủy hôn chỉ cần mở miệng nói thẳng. Hà tất phải dùng thủ đoạn hèn hạ này?”

Giọng hắn rất yếu, nhưng sự lạnh nhạt và khinh thường lại vô cùng rõ ràng.

Tô Ý chớp mắt, quay sang nhìn gã râu xồm đang đứng cạnh.

“Vừa nãy anh bảo… hắn tên gì cơ?”

“Dạ, là… là Vân… Vân Yến… thưa đại tiểu thư…”

Lưu Hạo nuốt nước bọt, bắt đầu cảm thấy tiểu thư hôm nay hơi là lạ.

Từ từ hạ tay áo vốn đã xắn được nửa chừng xuống, Tô Ý lần đầu rơi vào im lặng.

Cô xác nhận rồi.

Cô thật sự đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết tận thế ngọt sủng mà mình vừa đọc xong không lâu: “Tận Thế: Đại Lão Cưng Chiều Tôi Như Mạng.”

Đây là câu chuyện về nữ chính Hứa Vãn Vãn, một bạch liên hoa yếu đuối nhưng mang dị năng chữa trị hiếm có và không gian trồng trọt. Nhờ đó, cô thu hút sự theo đuổi của vô số đại lão, cuối cùng ôm chặt đùi nam chính, cũng chính là đại lão mạnh nhất: Vân Yến — và trở thành người chiến thắng của đời mình.

Motif có cũ không? Rất cũ.

Nam nữ chính có đẹp đôi không? Đẹp đôi lắm.

Xuyên vào truyện thấy sao? Cảm ơn đã hỏi, nếu cô không xuyên trúng vai nữ phụ độc ác vừa ngạo mạn vừa ngốc nghếch, nếu đây không phải một thế giới tận thế đầy rẫy tang thi thì cái khối gia sản khổng lồ này cũng không đến mức tệ.

Xem tình hình, cô ấy hẳn là đã xuyên vào thời điểm đại tiểu thư nhà họ Tô, sau khi nhà họ Vân phá sản, tìm cách dùng biện pháp cưỡng ép để buộc nam chính chủ động hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Tô - Vân.

Chỉ mới nửa giờ trước, nguyên chủ đã thuê vài tên côn đồ đầu đường xó chợ, chặn nam chính trong một con hẻm cụt rồi đánh cho một trận…

Bây giờ, đã đánh xong rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 3: Chương 1.3


Mẹ ruột cô quả thật chọn thời điểm đá quá chuẩn xác.

Tô Ý ngước mắt, nhìn về phía Vân Yến — người đang bị thương đầy mình nhưng khí chất vẫn tỏa ra ngời ngời — và bất giác thở dài.

Có cách nào g.i.ế.t nam chính mà hợp lý không? Online chờ gấp.

Với tư cách là một nữ phụ xui xẻo không sống nổi qua ba ngày đầu tận thế, cô tuyệt đối không muốn tự dưng rước về một kẻ địch mạnh như thế này. Tốt nhất là diệt trừ mối nguy từ trong trứng nước.

“Anh Hạo, anh làm sao thế?!”

Thằng lùn đứng cạnh Lưu Hạo lo lắng vỗ lưng hắn, giọng đầy hoang mang.

Mới vừa rồi còn hùng hổ thế kia, sao tự dưng lại run rẩy đến mức tay chân co giật thế này?

“A!!!”

Tiếng thét kinh hoàng phá tan không khí im lặng trong con hẻm.

Tô Ý giật mình, cúi đầu nhìn chiếc váy trắng tinh khôi mới bị bắn lên vài vệt máu đỏ sẫm, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt.

Váy của cô bẩn rồi.

“Chuyện… chuyện gì thế này?! Hạo ca! Tiểu Lý!”

Gã tóc xanh Triệu Minh hoảng sợ lao tới kéo hai người ra, nhưng lại bất ngờ chứng kiến Lưu Hạo như phát điên, há miệng cắn phập vào vai thằng nhóc Tiểu Lý, xé toạc một mảng thịt lớn.

Máu nóng tuôn xối xả, văng tung tóe đầy mặt đất.

“Kh… khò…”

Âm thanh khàn khàn như dã thú vang lên.

Trong đôi mắt ướt long lanh của Tô Ý, phản chiếu lại là khuôn mặt xanh xám méo mó, bắt đầu thối rữa của Lưu Hạo.

Con mắt bên phải vì cú giật mạnh mà lồi hẳn ra ngoài, chỉ còn chút da dính lại, lủng lẳng đong đưa.

“Điên rồi! Hắn điên rồi! Hắn là quái vật ăn thịt người!”

Tên béo đứng cạnh hốt hoảng quăng gậy bỏ chạy thục mạng ra khỏi con hẻm, miệng la hét thất thanh.

Đây là… tang thi.

Nén cảm giác buồn nôn dâng trào, Tô Ý trong cơn hoảng loạn vung chân đá văng con quái vật lao tới mình.

Chỉ tiếc là nước mắt cũng không kìm nổi, lã chã rơi xuống.

Xấu… xấu đến mức không thể chấp nhận được!

Bụng của con zombie bị đá lõm vào một mảng, nhưng mãi vẫn không phục hồi.

Nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của nó. Giống như một con quỷ đói, nó lại lần nữa lao về phía Triệu Minh, chỉ còn cách trong gang tấc.

“A! Tránh ra, tránh ra!”

Tiếng hét thất thanh hòa với âm thanh máu thịt bị xé rách khiến Tô Ý nôn khan. Quả nhiên thực tế với tiểu thuyết có sự khác biệt quá lớn.

[Chúc mừng ký chủ! Hoàn thành nhiệm vụ “Check-in trong hẻm cụt”! Nhận được 1 viên “Cường hóa đan”! Thêm 1 lượt rút thưởng!]

[Mách nhỏ: Cứu nam chính sẽ được thưởng thêm 1 lượt rút thưởng đấy~]

Ha.

Tô Ý: Tôi đây mà cúi đầu trước chút lợi lộc rẻ mạt này à?

Hệ thống rác rưởi.

[Hệ thống? Ai vậy?]

[Chào ký chủ, hệ thống điểm danh 9981 xin phục vụ bạn!]

Tô Ý: [Hiểu rồi, hóa ra cái hệ thống ngồi xem bố mẹ tôi cãi nhau là cậu à. Cùng chung cảnh ngộ, lòng tôi được an ủi lắm.]

Nhưng muốn cô tay không đánh lũ zombie xấu xí kinh tởm kia thì tuyệt đối không thể nào!

[… Rút thưởng thêm, xác suất 100% nhận dị năng…]

[Dùng viên cường hóa cho tôi! Chỉ là zombie thôi mà, bổn tiểu thư một đấm một con!]

Hệ thống 9981: […]
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 4: Chương 2.1


Ba bóng người gầy gò loạng choạng đứng dậy từ trong bóng tối.

Tên tóc xanh lục bị rách toang bụng, một nửa nội tạng kéo lê trên mặt đất, vấy đầy bùn đất đen ngòm.

Mùi vị của thức ăn tươi mới khiến chúng phát cuồng, tất cả đều lao về phía người đàn ông đang suy yếu ở gần nhất.

“……”

Tô Ý cảm nhận sức mạnh tràn đầy trong cơ thể sau khi được cường hóa, cúi người nhặt cây gậy gỗ dưới chân lên, dứt khoát giáng một cú thật mạnh vào đầu gã râu xồm và tên tóc xanh. Sau đó lại vung tay quét ngang, gõ thêm một gậy vào tên còn lại.

“Phiền phức thật đấy!”

Gậy gỗ mang theo tiếng gió vù vù, “rầm rầm” hai tiếng, mấy con zombie đang nhào tới lập tức ngã rạp, cổ xanh tím bị gãy lìa ngay tại chỗ.

Chỉ tiếc là cây gậy cũng gãy theo.

Cơ thể mềm yếu này, sau khi cường hóa, sức mạnh cũng không tệ lắm.

[Chủ nhân cẩn thận! Vẫn còn một con nữa!]

Quả cầu sáng nhỏ xíu – hệ thống 9981 – nhảy lên nhảy xuống đầy lo lắng.

Tô Ý mím môi, con zombie “cơ hội” này vậy mà lại nhân lúc cô không để ý để lao tới tấn công.

Không kịp nghĩ nhiều, ngay khi zombie c*n v** c* người đàn ông, Tô Ý theo phản xạ vươn tay phải ra chặn…

“Á——”

Hàm răng sắc nhọn gần như xuyên thủng cả bàn tay, cơn đau nhói truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý nhăn lại.

Sơ suất rồi, đáng lẽ nên lấy nửa đoạn gậy gãy kia ra chắn mới đúng!

Tô Ý vội vàng vặn gãy cổ con zombie đang cắn mình, cố sức rút bàn tay đầm đìa m.á.u thịt từ miệng nó ra.

[Hệ thống, đây là tai nạn lao động đấy! Giải quyết đi!]

[Hu hu hu… Ta… Ta sẽ giúp chủ nhân cầm m.á.u và giải độc trước…]

Giọng nói non nớt của hệ thống 9981 run rẩy, tràn đầy hoang mang.

Điều này ngược lại khiến Tô Ý nghi ngờ không biết rốt cuộc là ai vừa bị zombie cắn.

[Khóc gì mà khóc, chủ nhân nhà ngươi vẫn chưa c.h.ế.t đâu!]

Vết thương xuyên qua lòng bàn tay nhanh chóng ngừng chảy máu, nhưng phần thịt bị lật ra vẫn khiến Tô Ý không nỡ nhìn thẳng.

Cái tay này… cô không cần nữa đâu…

[Chủ nhân, mau đưa nam chính về nhà đi! Cuộc bùng nổ tận thế sắp bắt đầu rồi!]

Tô Ý nhìn chiếc váy nhỏ đã bẩn hết của mình, lại liếc qua người đàn ông vẫn đang bất tỉnh, thở dài một hơi, lẩm bẩm:

“Thôi được rồi, nể mặt nhan sắc và dị năng của anh, tôi đành miễn cưỡng vác anh về nhà vậy.”

[Chủ nhân, chẳng phải người nói là “vác” sao?]

Hệ thống 9981 ngơ ngác nhìn tư thế bế công chúa chuẩn chỉnh kia, hoàn toàn không hiểu nổi.

[Chân dài thế này thì vác kiểu gì? Bế công chúa chẳng phải đẹp hơn sao?]

9981: [Đẹp… Đẹp á?]

[Nhắc nhẹ, hiệu quả của viên cường hóa còn mười phút nữa thôi.]

[……]

Đúng là hệ thống rác rưởi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 5: Chương 2.1


Ba bóng người gầy gò loạng choạng đứng dậy từ trong bóng tối.

Tên tóc xanh lục bị rách toang bụng, một nửa nội tạng kéo lê trên mặt đất, vấy đầy bùn đất đen ngòm.

Mùi vị của thức ăn tươi mới khiến chúng phát cuồng, tất cả đều lao về phía người đàn ông đang suy yếu ở gần nhất.

“……”

Tô Ý cảm nhận sức mạnh tràn đầy trong cơ thể sau khi được cường hóa, cúi người nhặt cây gậy gỗ dưới chân lên, dứt khoát giáng một cú thật mạnh vào đầu gã râu xồm và tên tóc xanh. Sau đó lại vung tay quét ngang, gõ thêm một gậy vào tên còn lại.

“Phiền phức thật đấy!”

Gậy gỗ mang theo tiếng gió vù vù, “rầm rầm” hai tiếng, mấy con zombie đang nhào tới lập tức ngã rạp, cổ xanh tím bị gãy lìa ngay tại chỗ.

Chỉ tiếc là cây gậy cũng gãy theo.

Cơ thể mềm yếu này, sau khi cường hóa, sức mạnh cũng không tệ lắm.

[Chủ nhân cẩn thận! Vẫn còn một con nữa!]

Quả cầu sáng nhỏ xíu – hệ thống 9981 – nhảy lên nhảy xuống đầy lo lắng.

Tô Ý mím môi, con zombie “cơ hội” này vậy mà lại nhân lúc cô không để ý để lao tới tấn công.

Không kịp nghĩ nhiều, ngay khi zombie c*n v** c* người đàn ông, Tô Ý theo phản xạ vươn tay phải ra chặn…

“Á——”

Hàm răng sắc nhọn gần như xuyên thủng cả bàn tay, cơn đau nhói truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý nhăn lại.

Sơ suất rồi, đáng lẽ nên lấy nửa đoạn gậy gãy kia ra chắn mới đúng!

Tô Ý vội vàng vặn gãy cổ con zombie đang cắn mình, cố sức rút bàn tay đầm đìa m.á.u thịt từ miệng nó ra.

[Hệ thống, đây là tai nạn lao động đấy! Giải quyết đi!]

[Hu hu hu… Ta… Ta sẽ giúp chủ nhân cầm m.á.u và giải độc trước…]

Giọng nói non nớt của hệ thống 9981 run rẩy, tràn đầy hoang mang.

Điều này ngược lại khiến Tô Ý nghi ngờ không biết rốt cuộc là ai vừa bị zombie cắn.

[Khóc gì mà khóc, chủ nhân nhà ngươi vẫn chưa c.h.ế.t đâu!]

Vết thương xuyên qua lòng bàn tay nhanh chóng ngừng chảy máu, nhưng phần thịt bị lật ra vẫn khiến Tô Ý không nỡ nhìn thẳng.

Cái tay này… cô không cần nữa đâu…

[Chủ nhân, mau đưa nam chính về nhà đi! Cuộc bùng nổ tận thế sắp bắt đầu rồi!]

Tô Ý nhìn chiếc váy nhỏ đã bẩn hết của mình, lại liếc qua người đàn ông vẫn đang bất tỉnh, thở dài một hơi, lẩm bẩm:

“Thôi được rồi, nể mặt nhan sắc và dị năng của anh, tôi đành miễn cưỡng vác anh về nhà vậy.”

[Chủ nhân, chẳng phải người nói là “vác” sao?]

Hệ thống 9981 ngơ ngác nhìn tư thế bế công chúa chuẩn chỉnh kia, hoàn toàn không hiểu nổi.

[Chân dài thế này thì vác kiểu gì? Bế công chúa chẳng phải đẹp hơn sao?]

9981: [Đẹp… Đẹp á?]

[Nhắc nhẹ, hiệu quả của viên cường hóa còn mười phút nữa thôi.]

[……]

Đúng là hệ thống rác rưởi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 6: Chương 2.2


Như thể đi lạc trong bóng tối rất lâu, ngay khi sắp hoàn toàn mất phương hướng, Vân Yến chợt ngửi thấy một mùi hương dịu ngọt thoang thoảng.

Linh hồn vốn chìm trong cơn mê man cũng được xoa dịu phần nào.

Ánh sáng gay gắt khiến đôi mắt khẽ nhíu lại, đôi đồng tử vốn tối tăm, c.h.ế.t lặng, nay thoáng được nhuộm một chút ánh sáng.

Phòng ngủ ấm áp thoang thoảng mùi hương dễ chịu, thư thái lạ thường.

“Đau… anh làm đau tôi rồi…”

Giọng nói mềm mại mang theo chút uất ức vang lên bên tai, động tác xoay người của Vân Yến lập tức khựng lại, toàn thân theo thói quen trở nên cảnh giác.

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm dần lấy lại tiêu cự, rơi vào hình bóng cô gái đang say ngủ bên cạnh.

Ánh mặt trời len qua rèm cửa tối màu, chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô gái.

Mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại xõa trên chiếc gối vàng nhạt, đôi môi anh đào khẽ chu lên, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu đến lạ.

Ánh mắt Vân Yến lướt qua bàn tay đặt bên tai cô, nơi ấy, vết thương khủng khiếp vẫn chưa được băng bó, tr*n tr** phơi bày trước mắt.

“Tại sao?”

Tại sao lại che chắn cho anh?

Khoảnh khắc trước khi bất tỉnh, anh vẫn nhớ như in bàn tay nhỏ bé ấy vươn ra mà không chút do dự, mềm mại nhưng cũng kiên định đến lạ.

“Cô… thật sự là Tô Ý sao?”

Giọng nói trầm thấp tan vào tiếng thở đều đều của cô gái, không ai nghe thấy.

Tô Ý chỉ cảm thấy có thứ gì đó như con ruồi phiền phức đang không ngừng chạm vào bàn tay bị thương của mình.

Nếu không phải tay phải không thể cử động, cô đã vung một cú đập c.h.ế.t con ruồi đáng ghét này rồi.

“Tránh ra! Đừng quấy rầy tôi ngủ!”

Cô gái nhỏ như con mèo con bị làm phiền giấc mộng, hờn dỗi vung bàn tay mềm mại, cố gắng xua đuổi tất cả những gì khiến mình khó chịu.

Nhìn ngón tay mình lần thứ hai bị gạt ra, ánh mắt của Vân Yến vẫn bình thản như cũ.

Có vẻ như đại tiểu thư chẳng có gì đáng ngại cả, chỉ là hơi… ngái ngủ thôi.

[Chủ nhân ơi! Mau dậy đi! Mặt trời mọc tới mông rồi, nam chính tỉnh rồi mà người còn chưa dậy sao?!]

!!!

Tiếng kèn kêu inh ỏi khiến Tô Ý lập tức bật dậy.

Hệ thống này rốt cuộc là loại gì vậy?!

Ai lại dùng tiếng kèn làm chuông báo thức bao giờ chứ?!

“Á——”

Vừa bật dậy quá nhanh, quên mất tay phải không thể chịu lực, Tô Ý liền ngã thẳng vào vòng tay lạnh lẽo trước mặt.

“Á, tay của tôi…”

Tô Ý vừa rồi dùng tay phải chống mạnh một cái, tâm trạng vô cùng tệ.

Vừa đau vừa ấm ức.

Tay thì đau, mà ấm ức là vì cô mệt thế này rồi vẫn chẳng được ngủ ngon!

“Mẹ ơi, con muốn về nhà… Ở đây có hệ thống rác rưởi đánh thức người ta bằng tiếng kèn…”

Hệ thống 9981 co rúm lại, lẩm bẩm: [Ta chỉ muốn nhắc chủ nhân là… ngoài cửa đang có bốn con x.á.c s.ố.n.g…]

Cơ thể mềm mại trong lòng khiến Vân Yến hơi khựng lại.

Định đẩy ra, nhưng khi thấy vết thương đỏ rực kia, động tác lại khựng lại.

Giọng nam trầm khàn vang lên: “Tô Ý.”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 7: Chương 2.3


Anh chưa bao giờ bận tâm đến mối hôn ước gia tộc này.

Tô Ý muốn cắt đứt quan hệ với anh, điều này anh có thể đoán được. Nhưng bây giờ, anh lại không thể hiểu nổi cô nữa.

Không hổ là nam chính, vòng eo săn chắc đầy sức mạnh, cơ bụng rắn rỏi hoàn hảo, cảm giác sờ vào thật sự quá đã!

“Tô! Ý!”

Trên trán Vân Yến bắt đầu nổi gân xanh, ánh mắt dần trầm xuống. Những ngón tay thon dài mang theo chút lạnh lẽo nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn trên bụng mình, dứt khoát gạt ra.

“Thôi được rồi, không cho sờ thì thôi! Sao dữ thế chứ!”

Tô Ý có chút mất hứng, đôi mắt tròn long lanh đầy ấm ức trừng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng.

“Tôi sẽ không cảm ơn cô. Nếu mục đích của cô là hủy hôn, tôi đồng ý. Từ nay về sau, tránh xa tôi ra.”

Sắc mặt người đàn ông vốn còn chút dao động lại trở nên thâm trầm, đôi môi mỏng gợi cảm thốt ra những lời lạnh lùng.

Dù lần này mọi chuyện có chút thay đổi, nhưng với hắn, tất cả chẳng hề ảnh hưởng.

Tô Ý: “?”

Người đàn ông mà cô vất vả ôm về, nói đi là đi luôn?

Nhìn người đàn ông cao ráo đứng dậy, dứt khoát mở cửa phòng chuẩn bị rời đi, Tô Ý khẽ hừ một tiếng rồi cũng bước theo.

[Ký chủ, mạt thế đã bùng nổ được bốn tiếng rồi, bên ngoài toàn là zombie đó!]

Thấy người đàn ông sắp mở cửa lớn, hệ thống trong đầu cô bắt đầu hoảng loạn chạy tán loạn.

Tô Ý lập tức tỉnh táo lại, trong lòng chợt lạnh đi một nhịp.

Suýt nữa quên mất, hôm qua cô gặp phải chỉ là một trường hợp cá biệt trước khi mạt thế thực sự bùng nổ.

Còn bây giờ, bên ngoài e rằng đã trở thành địa ngục trần gian rồi.

Chỉ cần nghĩ đến việc sau này khắp nơi toàn là mấy thứ xấu xí đó, Tô Ý liền thấy khó chịu cả người.

“Anh định đi đâu?”

Vạt áo đen bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy, lực không mạnh, nhưng lại khiến động tác mở cửa của Vân Yến khựng lại.

“Này, vị hôn phu mà tôi vất vả khiêng về không phải để sáng sớm đã chạy ra ngoài làm thức ăn cho bọn chúng đâu.”

Tô Ý phồng nhẹ má.

Gương mặt này đúng là đẹp thật, chỉ tiếc tính cách lại không được tốt lắm.

Khó khăn lắm mới ôm về được, chẳng lẽ không thể để cô ngắm thêm chút nữa sao?

Cô vốn luôn yêu thích những thứ đẹp mắt, huống hồ đây còn là do chính tay cô mang về.

“Bên ngoài bây giờ toàn là mấy thứ xấu xí như hôm qua, ra đó làm gì? Ngoan nào, chúng ta cứ ở trong nhà trước đã.”

Thời điểm ban đầu này là lúc hỗn loạn nhất, lại còn đầy rẫy những thứ gớm ghiếc đó.

Ở lại đây không tốt hơn sao?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 8: Chương 3.1


Vân Yến vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm nhiên.

“Tô Ý, mấy con quái vật bên ngoài tôi có thể giúp cô dọn sạch, nhưng… chúng ta tốt nhất đừng nên có quan hệ gì thì hơn.”

Lang thang trong bóng tối quá lâu, nay được làm lại từ đầu, hắn chỉ muốn kéo từng kẻ đã phản bội mình xuống địa ngục.

Một tiểu thư được nuông chiều từ bé như cô, thì liên quan gì đến hắn?

Lần này, dị năng thức tỉnh sớm hơn dự kiến. Chuyện hôm qua, hắn biết rõ.

Người là cô thuê. Nhưng người ra tay giải quyết cũng là cô.

Những chuyện trước tận thế, với người đã bước qua bóng tối sâu thẳm nhất như hắn, vốn chẳng đáng để nhắc tới.

Hắn không muốn dính dáng gì đến đại tiểu thư nhà họ Tô.

Nhưng nể tình bàn tay vươn ra ngày hôm qua, hắn có thể tiện tay giúp cô dọn sạch đám x.á.c s.ố.n.g bên ngoài.

“Vân Yến.”

Tô Ý hơi ngước cái đầu nhỏ lên, giọng điệu có phần bất mãn.

Thứ đẹp đẽ như vậy mà lại muốn chạy trốn sao?

Người đàn ông rũ mắt, hàng mi dày tựa cánh quạ phủ xuống, rõ ràng chẳng hề nhìn thẳng vào cô, nhưng không hiểu sao lại mang theo một luồng sát khí vô hình.

“Vân Yến, tôi đói rồi.”

Không nhận được câu trả lời, Tô Ý bĩu môi, lại siết chặt lấy vạt áo trong tay, giọng điệu có chút ấm ức.

“Bạn trai à, ăn cơm trước rồi hãy đánh quái chứ!”

Aizz… cô thật sự rất nhớ căn phòng đầy những con búp bê xinh đẹp của mình.

Nhưng giờ đây, thế giới mà cô phải đối mặt lại toàn là những thứ xấu xí.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một người đẹp như thế này, chẳng lẽ cũng không giữ nổi sao?

“Ục…”

[Ký chủ,bụng cô kêu kìa.]

[Câm mồm.]

Ánh mắt sâu thẳm của Vân Yến rơi xuống đỉnh đầu mềm mại của cô gái, nơi đôi tai trắng nõn thấp thoáng lộ ra giữa suối tóc dài, hơi ửng lên sắc hồng nhạt.

Giống hệt một con thỏ nhỏ đang lúng túng.

“Anh cười cái gì? Chưa từng thấy mỹ nữ đói bụng à?”

Hừ, đàn ông! Đừng tưởng cười kín đáo thì cô không nhìn ra nhé!

Từ hôm qua trở về, cô đã mệt đến rã rời rồi.

Đến giờ còn chưa ăn được miếng nào, bụng réo là chuyện hết sức bình thường!

Nhưng… cũng đâu cần ồn ào như vậy! Thể diện của cô để đâu chứ!

Tô Ý bực bội, hậm hực quay đầu đi, cố làm ra vẻ không thèm để ý.

Vân Yến lãnh đạm dời mắt.

Tô Ý… dường như không giống với người trong ký ức của hắn.

Rốt cuộc là ký ức của hắn trước tận thế có vấn đề, hay thực sự có gì đó không đúng?Hắn lặng lẽ thúc động dị năng, cảm nhận đám x.á.c s.ố.n.g bên ngoài cửa, rồi cúi đầu nhìn vạt áo trong tay cô vẫn chưa chịu buông. Sau đó, ánh mắt hắn lướt qua một vòng, tìm kiếm vị trí nhà bếp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 9: Chương 3.2


Thôi, chậm thêm một bữa cơm cũng chẳng sao.

“Cô muốn ăn gì?” Vén tay áo lên, Vân Yến sải bước về phía bếp. Nhưng vì phía sau còn một cô gái bám theo không rời, bước chân hắn bất giác chậm lại đôi chút.

Tô Ý tròn mắt, ngạc nhiên đến mức không tin nổi vào tai mình.

Cô không nghe nhầm đấy chứ?

Người đẹp này sắp nấu cơm cho cô ăn sao?!

Đôi mắt cô lập tức sáng rực, đúng là phúc lợi lớn trời ban! Không cần phiền não nghĩ xem nên ăn gì nữa rồi!

Mang đôi dép lông màu hồng, Tô Ý lạch bạch chạy đến trước tủ lạnh.

“Sườn, thăn heo, tôm hùm… lấy hết ra đi! Thiếu món nào cũng không nỡ với cái bụng đói của mình.”

May mà trước đó cô giúp việc đã để lại không ít nguyên liệu.

[Ký chủ, phải tiết kiệm chứ. Đồ ăn ở mạt thế rất quý báu.]

Hệ thống 9981 với giọng non nớt lại chất chứa tang thương: [Vị ký chủ này phá của quá trời ơi!!!]

Tô Ý thì chẳng mấy bận tâm, tay vẫn tiếp tục bận rộn sắp xếp nguyên liệu, không hề dừng lại.

Căn nhà này là do Tô phụ mua riêng để con gái có thể học đại học A một cách thoải mái hơn, tổng cộng có ba tầng.

Ngay bên cạnh khu chung cư chính là một trong những trung tâm thương mại lớn thuộc Tô thị.

[An tâm đi, lo gì vật tư chứ? Mai tôi dẫn người đẹp qua siêu thị kế bên quét sạch một lượt!]

Zombie xấu xí như vậy, cô mới không muốn tự mình ra tay đâu.

Đã đến đây rồi, cũng đành chịu thôi!

Cô — Tô Ý, nhất định sẽ trở thành vị đại tiểu thư sành điệu nhất giữa tận thế này!

Tô Ý đầy tự tin và chắc chắn.

9981 nhìn cô chủ đầy hoài nghi.

Vân Yến nhìn đống nguyên liệu chất đầy nửa quầy bếp, bất giác thấy đau đầu.

Vốn định chỉ làm hai món đơn giản, dù sao giữa tận thế, có thể nấu vài món cơ bản đã là rất tốt rồi.

Nhưng bây giờ…

“Bạn trai à, sườn thì kho tàu, thăn heo làm sốt chua ngọt, tôm hùm nấu cay Tứ Xuyên nhé…”

Tô Ý cười tít mắt, cái miệng nhỏ liến thoắng không ngừng.

Vân Yến: “…”



[9981, quay thưởng đi.]

Phân phó xong mọi thứ, Tô Ý đá văng đôi dép thỏ bông, thoải mái ngồi khoanh chân trên sofa, tâm trạng cực kỳ tốt. Hôm qua về đến nhà là cô ngủ luôn, còn chưa kịp dùng lượt quay thưởng nữa.

Giờ đã xuyên vào tận thế rồi, chẳng phải nên rút ra một dị năng ngầu lòi một chút sao?

Cô không đòi hỏi nhiều, miễn là đẹp và mạnh mẽ là được!

[Đang bốc thưởng…]

[Chúc mừng chủ nhân nhận được váy hồng bong bóng, có thể chống đỡ ba lần công kích bất kỳ!]

[Chúc mừng chủ nhân nhận được dị năng không gian, diện tích khởi đầu 100m²!]

Nụ cười trên môi Tô Ý dần cứng lại.

Hết… hết rồi sao?

Vậy còn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và lôi điện đâu?!

[Ký chủ, dị năng không gian là năng lực hiếm có nhất trong tận thế đấy! Nhất là không gian khởi đầu lớn như vậy, còn là ước mơ khó cầu nữa!]

Thôi được rồi, tạm chấp nhận vậy!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 10: Chương 3.3


Tô Ý đưa ngón tay thon dài gõ nhẹ cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Không biết cơ hội đoạt lấy không gian trồng trọt của nữ chính có cao không nhỉ?

Dù sao cô vẫn thích ăn thực phẩm tươi mới hơn.

[Chủ nhân, suy nghĩ này rất nguy hiểm đấy.]

9981 bất lực thở dài.

Chẳng phải cục cưng của nhân vật phản diện và nữ phụ là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu sao?

Tô Ý càng nghĩ càng thấy có khả năng thực hiện.

Thích quá đi mất!

Dù không bằng không gian tùy thân ở nhà cô, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.

Hệ thống 9981: [….]

[ Chủ nhân, nhiệm vụ của chúng ta là sống sót đến hồi kết, tôi cũng sẽ ngẫu nhiên tạo ra nhiệm vụ theo bối cảnh thế giới này. Hoàn thành sẽ nhận thêm nhiều vật phẩm sinh tồn.]

[Vậy nên… bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm kia đi được không?]

Phải biết rằng, tiểu thế giới luôn có sự ưu ái đặc biệt dành cho nam nữ chính.

Quả cầu sáng 9981 có chút ủ rũ, cảm thấy chủ nhân này hơi cứng đầu, không chắc lắm, đành chờ xem thế nào đã.

[Thôi được rồi, tôi nên tôn trọng ý kiến của cậu, dù sao tôi cũng là một ký chủ lương thiện, am hiểu lòng người mà.]

Tô Ý thảnh thơi lấy hộp sữa tươi vừa bỏ vào không gian ra, nhấp một ngụm nhỏ.

Haizz… cô cũng chỉ mới nghĩ ngợi chút thôi mà.

[Nếu nữ chính xinh đẹp, tôi sẽ không tranh giành nữa.]

Hệ thống: [?]

[Nếu mà xinh đẹp thật, vậy thì người lẫn không gian, tôi cướp hết !]

Tô Ý chống cằm, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt đầy khao khát. Từ trước đến nay, cô luôn rất khoan dung với những thứ đẹp đẽ.

Hệ thống: [!]

[Chủ nhân không phải đã nhận được ký ức của nguyên chủ sao? Phải biết rõ nữ chính trông thế nào rồi chứ…]

[Không bàn nữa!]

Tô Ý đung đưa đôi chân trắng trẻo, thích thú nhìn từng cái bóng đen lần lượt rơi xuống bên ngoài ban công, chậm rãi nhấp một ngụm sữa trong tay.

Ký ức của nguyên chủ là nguyên chủ, phán đoán của cô là của cô.

Tuy nhiên, cô lại thấy hơi kỳ lạ.

Trong ký ức của nguyên chủ, dường như chỉ có những mẩu chuyện và thông tin rời rạc, hoàn toàn không kèm theo bất kỳ cảm xúc nào — không giận dữ, không ghét bỏ, cũng chẳng có yêu thích.

Cứ như thể cô đã xuyên vào một khúc gỗ vậy.

Tình huống này hơi khác với những gì ba mẹ cô từng nói.

Chẳng lẽ vì cô không đi theo quy trình xuyên sách thông thường, mà là bị đá một phát rơi thẳng vào đây?

Thôi, nghĩ nhiều đau đầu lắm.

Bên ngoài, từng bóng đen vẫn đều đặn rơi xuống, thậm chí khoảng cách giữa chúng còn rất đều nhau.

Cho đến khi một bàn tay thối rữa, xám xịt đặt lên lan can bạc ngoài ban công — một con zombie hói, mặc váy ngủ ren, đang cố bò lên.Tô Ý nhìn chằm chằm vào cái đầu gần như trụi lủi, chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc của nó, cùng tấm thảm lông cừu trắng trên ban công giờ đã bị dịch mủ nhầy nhụa làm bẩn, lông mày cô không khỏi giật giật.

Hệ thống 9981 thì như đang hừng hực khí thế chuẩn bị ra trận.

[Chủ nhân, xông lên đi! Tôi cổ vũ hết mình! Biết đâu trong đầu nó lại có tinh hạch đấy!]

Gương mặt Tô Ý lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc. Khi con zombie lao tới định đập vỡ cửa kính, cô nhanh như chớp phóng thẳng vào bếp.

“Bạn trai đẹp trai ơi, có thứ xấu xí trèo lên ban công kìa!”

Còn không dùng người đẹp mình vừa mang về lúc này thì đợi khi nào?

Hệ thống: […]

Đây chỉ là một con zombie bình thường thôi mà…

Cùng lúc đó, người đàn ông vừa trượt từ tầng mười xuống ban công khẽ run lên.

Xấu xí?

Ai dám nói xấu về tiểu gia đây — một người phong lưu phóng khoáng, tuấn tú tiêu sái, đẹp như hoa nở giữa mùa xuân thế này?!

Đúng là mắt mù, không biết thưởng thức gì cả!

“Khẹc khẹc—”

Ngửi thấy hơi thở của con người, con zombie lập tức quay đầu, lao thẳng về phía người đàn ông đang đeo chiếc ba lô đen.

Người này bất đắc dĩ rút cây gậy bóng chày ra, chặn ngay cổ họng con zombie, ngăn nó lại.

Giọng nói vang lên trong trẻo, nhưng lại đầy vẻ tiếc nuối:

“Haizz… Tôi biết mình rất có sức hút. Nhưng cho dù biến thành zombie rồi mà cô vẫn si mê tôi thế này, cũng thật khó xử quá đi!”

“Yên tâm đi, tiểu gia đây sẽ nhanh chóng giúp cô thoát khỏi khổ đau này!”

Cây gậy vẽ một đường cong trên không, cái đầu vốn đã hói lại còn thối rữa của con zombie lăn lông lốc xuống khỏi ban công.

Lúc này, Vân Yến vừa đeo tạp dề, tay cầm cái xẻng nấu ăn, mặt mày chẳng chút cảm xúc, bị Tô Ý đẩy ra đứng chắn phía trước.

Còn Tô Ý thì co ro trốn phía sau, thò đầu ra nhìn, vẻ mặt đầy ngơ ngác.

Cái gã ngốc này là ai vậy?

Người đàn ông kia vuốt lại mái tóc đỏ rượu bóng mượt, nở nụ cười tự nhiên như quen thân lắm.

“Chào hai người đẹp! Tôi là Lâu Thượng — ở tầng trên, trên nữa, rồi lại trên nữa của hai người. Gọi tôi là Lâu thiếu gia cũng được!”

Vân Yến & Tô Ý & Hệ thống 9981: …
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 11: Chương 4.1


Lâu Thượng nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc đang đút đồ ăn trên bàn, cùng với cô gái ngoan ngoãn bên cạnh đang tận hưởng sự chăm sóc, trong lòng hối hận vô cùng.

Đôi mắt này của anh, còn cả cái miệng không biết kiêng dè này nữa chứ!

"Đại ca, tôi sai rồi. Anh là anh ruột của tôi!"

Toàn thân bị dây leo cuốn chặt, Lâu Thượng chỉ có thể dùng cái đầu còn lộ ra để xin sự khoan hồng của người đàn ông kia.

Không được thì... đút cho anh ta một miếng cũng được mà!

Nỗi đau nhìn thấy đồ ăn nhưng không ăn được, ai hiểu cho anh đây?

"Chị dâu nhỏ, tôi sai rồi. Tôi không nên thèm khát sắc đẹp của chị."

Lâu Thượng bây giờ chỉ có một cảm giác - hối hận, vô cùng hối hận!

Lần đầu tiên gặp được một cô công chúa xinh đẹp hợp gu thẩm mĩ của mình đến vậy, chỉ vô tình trêu chọc một chút, ai mà ngờ người đàn ông bên cạnh cô lại lợi hại như vậy chứ!

Lăn lộn trong đám phụ nữ quá lâu, quả nhiên ra ngoài vẫn phải trả giá...

Vân Yến nheo đôi mắt đào hoa, đáy mắt đen thẫm sâu không thấy đáy.

Ngón tay cầm đũa siết chặt đến hơi tái đi, động tác đút ăn vừa cứng nhắc vừa xa lạ.

Chẳng qua là vì Tô Ý bị thương ở tay phải thôi.

"Tô Ý, há miệng."

Giọng nói lạnh lùng lại lần nữa cắt ngang ánh nhìn của Tô Ý về phía Lâu Thượng.

Nhưng cô cũng không bận tâm, vừa ngoan ngoãn ăn miếng tôm dai mềm, vừa nhìn vừa nhìn người nào đó đang bị quấn chặt như bánh chưng.

Lâu - mặt đau khổ - Thượng: sao càng cầu xin thì càng bị trói chặt thế này?!

Hệ thống trong đầu cô do dự một lúc rồi lên tiếng: [Ký chủ, người không thể ăn trong bát nhìn trong nồi được đâu...]

Tựa như vừa hạ quyết tâm lớn lao, Tô Ý nuốt miếng tôm trong miệng, đột ngột đứng dậy.

Sau đó cô xoay người ngồi hẳn lên đùi người đàn ông đang chuẩn bị gắp thức ăn.

"Vân Yến, tôi muốn nhuộm tóc thành màu đỏ, giống như màu của anh ta!"

“Không đúng, phải là loại đẹp hơn hắn ta.”

Đôi mắt hạnh trong veo phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Tô Ý dùng đầu ngón tay chọc chọc vào cơ n.g.ự.c rắn chắc của người đàn ông.

Sau đó, cô nghịch ngợm quấn lấy một lọn tóc dài rủ xuống giữa xương quai xanh của hắn, rồi lại chỉ xuống Lâu Thượng đang nằm trên đất.

Nhưng còn chưa kịp nói tiếp, cả người cô đã bị một cánh tay vòng qua eo, nhẹ nhàng xoay lại, trong chớp mắt liền trở về chỗ cũ.

“Tùy cô."

Giọng nam lạnh nhạt, nghe như chẳng hề bận tâm cô nghĩ thế nào.

Giây tiếp theo, một miếng thịt nhỏ được đưa đến bên môi Tô Ý, động tác dửng dưng như thể chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 12: Chương 4.2


Hệ thống vô cùng kinh ngạc.

Màu đỏ rượu? Chắc chứ? Bây giờ chẳng phải đã ngoan ngoãn, đáng yêu lắm rồi sao?

Lâu Thượng, người đang giãy giụa trên mặt đất, bỗng khựng lại—tri kỷ đây rồi!

Không ngờ lại có người cùng gu thẩm mỹ với anh ta!

Tô Ý chống cằm, cũng chẳng bận tâm chuyện vừa bị đẩy ra. Chuyện màu tóc này cô đã do dự không ít thời gian rồi.

Dù màu hạt dẻ cũng rất đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy đỏrượu hợp với mình hơn.

Dù sao cô cũng thích màu tóc bẩm sinh của mình, như vậy mới có thể trở thành người nổi bật nhất chứ!

Mẹ cô còn từng cười bảo cô giống bố đến chín phần, ngay cả màu tóc cũng chói mắt y như nhau.

Hệ thống cảm thấy hơi đau lòng—ký chủ thực sự quyết tâm từ bỏ nốt vẻ ngoài ngoan ngoãn cuối cùng này sao?

“Vân Yến này, anh thấy màu rượu vang đỏ thế nào? Có đẹp không?”

Khóe môi cô gái cong lên, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo dường như đang mong chờ lời khen từ người đàn ông trước mặt.

Tô Ý luôn tự tin vào nhan sắc của mình, đặc biệt thích những ai công nhận màu tóc độc đáo này của cô.

“Ừm.”

Vân Yến cụp mắt xuống, ánh nhìn lướt qua mái tóc mềm mại của cô gái, thản nhiên đáp một tiếng.

Màu đỏ rượu? Có lẽ vậy. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn.

Bây giờ, Vân Yến chỉ muốn đợi Tô Ý ăn xong, rồi rời đi một mình.

“Thật sao? Anh đúng là có mắt nhìn!”

“Vậy ngày mai chúng ta sang trung tâm thương mại bên cạnh lấy ít thuốc nhuộm tóc đi!”

Tô Ý luôn rất quyết đoán, đã quyết định rồi thì lập tức hành động!

Ừm, người vừa có mắt thẩm mỹ lại còn đẹp trai, cô rất tán thưởng nha! Tâm trạng siêu vui vẻ luôn!

“Đại ca! Chị dâu! Dẫn tôi theo với! Đi trung tâm thương mại thì cho tôi theo một chân đi! Tôi đảm bảo có ích!”

Lâu Thượng, vẫn đang bị trói chặt, cảm thấy cơ hội thể hiện của mình đã đến!

Anh ta đã nhịn đói hai bữa rồi, nếu còn không kiếm được chút thức ăn, chắc đến đi vệ sinh cũng không nổi mất!

Không được! Vì sức khỏe, vì eo tốt thận khỏe, anh ta nhất định phải đi đúng giờ mỗi ngày!

“Tôi thực sự có ích mà! Tôi có năng lực đặc biệt!”

“Mọi người nhìn tôi đi!”

Tô Ý lập tức sa sầm mặt—tên này gào khóc thảm thiết quá, nghe nhức cả tai, khó nghe chết đi được!

Vân Yến cũng có chút mất kiên nhẫn.

Ồn ào như vậy, hay là… trực tiếp ném ra ngoài đi?

Chỉ có Lâu Thượng là hoàn toàn không nhận ra hai luồng ánh mắt không mấy thiện ý đang rơi xuống người mình, vẫn ra sức đề cử bản thân.

Lấy đồ thì lập nhóm đi chứ!

Nhìn thấy Vân Yến vẫn lạnh nhạt không phản ứng gì, Tô Ý bất ngờ ghé sát vào mặt hắn.

“Sao anh không đồng ý với tôi vậy? Tôi có thể chia chút nhu yếu phẩm trong trung tâm thương mại cho anh mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 13: Chương 4.3


Cô có thể chia đồ ăn đấy nhé! Một người hào phóng như cô không nhiều đâu!

“Tôi sẽ không giúp cô.”

Thấy cô gái dường như đã ăn xong, Vân Yến liền dứt khoát đặt bát đũa xuống.

Hắn sẽ không đưa cô ra ngoài. Ở lại đây an toàn hơn trong trung tâm thương mại rất nhiều.

Hắn đã nhẫn nhịn cô lắm rồi, cũng không có thời gian giúp cô làm mấy chuyện vô nghĩa.

Tận thế đến rồi, chỉ có một thiên kim tiểu thư được nuông chiều như cô mới có tâm trạng nghĩ đến chuyện nhuộm tóc.

Sự khắc nghiệt của hiện thực có lẽ sẽ dạy cho đại tiểu thư nhà họ Tô này hiểu thế nào là sinh tồn, nhưng chuyện đó không liên quan đến hắn.

Chuyện trong con hẻm đó, hắn làm đến mức này, cũng xem như không còn nợ nần gì nữa.

Tô Ý nhìn vào đôi mắt đen láy kia—hình như là bị từ chối phũ phàng rồi nhỉ?

“Anh thực sự không đi sao?”

Đến cả việc chia đồ cũng không động lòng à?

Sự im lặng không lời đáp khiến Tô Ý hừ nhẹ một tiếng đầy bất mãn, quay ngoắt đầu sang chỗ khác, để lại cả cái gáy đối diện với Vân Yến.

Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không giận nhé!

Vân Yến nhìn bóng lưng cô gái đang giận dỗi, đáy mắt khẽ dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh thâm trầm như cũ.

Tính cách sinh động thế này, thậm chí còn biết giận dỗi, thực sự không giống…

Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, hắn lập tức nhíu mày.

Sống lại một lần, tạp niệm trong đầu lại nhiều ra.

Tóm lại, hắn sẽ không giúp cô lấy thuốc nhuộm tóc, càng không đưa cô theo cùng.

Chỉ là giây tiếp theo, cô gái lại đột nhiên quay người lại, đôi má trắng nõn còn hơi phồng lên.

Biểu cảm sinh động trên gương mặt nhỏ nhắn ấy khiến Vân Yến thoáng ngẩn người.

Và chính trong khoảnh khắc lơ đãng đó, một cảm giác mềm mại đột ngột lướt qua cằm hắn.

Hương thơm thanh mát vương vấn, không tài nào xua đi được…

Dưới lòng bàn tay lạnh lẽo, đôi đũa đặt trên bàn đã gãy thành hai đoạn.

Trong khoảnh khắc sững sờ, kẻ đầu têu lại càng được nước lấn tới, nhẹ nhàng cắn thêm hai cái, một luồng tê dại ngọt ngào lan khắp toàn thân.

Tô Ý không muốn một mình đi đối mặt với lũ quái vật xấu xí kia. Cô bé nghĩ ngợi một chút, rồi bỗng nhớ đến kinh nghiệm của mẹ mình.

Bà Diệp thường kể về chuyện tình cảm giữa mình và ông Tô, tổng kết lại chỉ có một câu.

Bạn trai không nghe lời, hôn một cái là được.

Cô chưa từng thử, nhưng bây giờ Vân Yến hình như cũng coi như là bạn trai cô rồi nhỉ?

Vậy thì, nể mặt gương mặt đẹp trai này, hôn thử xem có chịu nghe lời không!

“Bạn trai ơi, ngày mai đi trung tâm thương mại nhé~”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 14: Chương 4.4


Giọng nói mềm mại, nũng nịu như mật ngọt, tựa như muốn dụ người ta sa vào vực sâu không đáy.

Tô Ý lại linh hoạt chui tọt vào lòng người đàn ông, thản nhiên ngồi xuống.

Nếu còn không chịu đồng ý, cô sẽ dùng biện pháp mạnh đấy!

“Tô Ý.”

Ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, Vân Yến dứt khoát kéo cô ra khỏi lòng mình một lần nữa.

Lồng ngực vốn bình tĩnh khẽ phập phồng, xen lẫn bực bội khó diễn tả.

Chỉ là khi đối diện với đôi mắt hạnh trong veo cùng bờ môi mềm mại phớt hồng kia, luồng dị năng tích tụ trong lòng bàn tay hắn lại âm thầm tan biến.

Hắn đã sơ suất. Không ngờ Tô Ý lại trở nên to gan như vậy.

“Tôi nghĩ mình nên nhắc lại một lần nữa, tôi không phải bạn trai em.”

“Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút, tránh xa tôi ra.”

Chậc, hôn không có tác dụng, chấm điểm thấp!

Tô Ý lập tức phủ định kinh nghiệm “đến từ người từng trải” của mẹ mình, ánh mắt đầy oán trách nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, rồi cứng miệng lẩm bẩm:

“Chồng chưa cưới với bạn trai chẳng phải cũng như nhau sao? Nếu anh muốn tôi gọi anh là chồng chưa cưới, cũng không phải không được.”

Vân Yến thoáng nghẹn lời.

Miệng lưỡi đại tiểu thư nhà họ Tô đúng là ngày càng sắc sảo hơn rồi.

Nếu không phải nể mặt cô bị thương và nể tình em trai cô, Tô Gia Dịch, có lẽ hắn thực sự nên ra tay g**t ch*t cô!

“Hừ, Tô Ý, tốt nhất chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Tôi nghĩ trước đây cô cũng suy nghĩ như vậy, đúng chứ?”

“Còn nữa, nếu muốn sống, thì ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng ra ngoài.”

Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, giọng nói trầm thấp vang lên, không chút cảm xúc, xa cách đến tận cùng.

Nếu cô nghe lời, hẳn sẽ đợi được viện trợ từ nhà họ Tô.

Cuối cùng có thể sống sót hay không, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Nhắc nhở cần nói cũng đã nói rồi, phần còn lại Tô Ý tự lo liệu đi!

Có vẻ thật sự chọc cho người ta giận rồi.

Tô Ý nhớ lại tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Vân Yến khi nãy, đáy mắt cô bình tĩnh vô cùng.

Ô hô, chơi lớn rồi nha!

Cô chỉ là thấy da dẻ Vân Yến trắng trẻo mịn màng, không kiềm chế được mà cắn thêm hai cái thôi mà.

Cô thừa nhận mình đúng là một kẻ nông cạn, thích tất cả những thứ tinh xảo đẹp mắt.

Nhưng mà, nghĩ lại thì, cảm giác cắn cái cằm này… hình như không giống với mấy con búp bê xinh đẹp ở nhà cô lắm nhỉ…

Hệ thống đang thấp thỏm lo âu: […]

Ký chủ, cô chơi kiểu này sớm muộn cũng hù c.h.ế.t tôi đấy, biết không?

Nó có lẽ là hệ thống đầu tiên trong lịch sử suýt bị ký chủ dọa c.h.ế.t đây!

Tô Ý so sánh một hồi, tâm trạng lại hơi tụt xuống.

Cô không lấy được thuốc nhuộm tóc nữa rồi, không thể nhuộm tóc thành màu đỏ được nữa.

[Đinh! Làm mới nhiệm vụ điểm danh!]

[Nhiệm vụ cập nhật: Điểm danh tại khu vực chỉ định trong trung tâm thương mại Nhất Gia; Hoàn thành nhiệm vụ: Nhận được ba lượt quay thưởng.]

Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ mới được làm mới theo bối cảnh đột ngột vang lên.

Hệ thống trong hình dạng quả cầu sáng bám chặt lấy bảng điều khiển, lo lắng đến mức muốn rụng tóc.

Nam chính đi rồi.

Ký chủ yếu ớt thế này, không có viên cường hóa thì làm sao ra ngoài đây!

[Ký chủ, vậy chúng ta còn làm nhiệm vụ không?]

Tô Ý xoa cằm, trầm tư suy nghĩ: [Để tôi nghĩ xem đã.]

Muốn đổi màu tóc, nhưng lại không muốn phải cực khổ đi giết tang thi.

Lỡ làm bẩn váy của mình thì cô chịu không nổi đâu.

“Ê này, mỹ nữ à, hay là thả tôi ra trước đi?”

Lâu Thượng – người nãy giờ im lặng ăn dưa trong góc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Trước đó vì e ngại khí thế đáng sợ của đại lão, hắn đành phải giả vờ ngoan ngoãn.

Nhưng giờ thật sự không diễn nổi nữa rồi.

Đại lão đi rồi, ít nhất trước khi đi cũng phải cởi trói cho hắn chứ!

Chẳng lẽ hắn phải chơi trò buộc bánh chưng mãi thế này à?!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 15: Chương 4.5


“Nếu cô muốn đến trung tâm thương mại, tôi cũng có thể đi cùng! Bản thiếu gia cũng là người có thực lực đấy!”

“Đừng buồn nữa, bạn trai không đưa cô đi, tôi đưa cô đi! Mau cởi trói cho tôi, để tôi trổ tài cho mà xem!”

Mặc dù không hiểu hai người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều đó không ngăn cản được tấm lòng thương hương tiếc ngọc của Lâu thiếu gia!

“Anh có năng lực gì không? Loại rất lợi hại ấy?”

Tô Ý nhìn vào thông báo nhỏ trên bảng điều khiển hệ thống, bỗng nhiên hứng thú dâng trào.

[Lần quay thưởng thứ ba có khả năng mở ra dị năng thứ hai đấy!]

Cô muốn chọn hệ pháp sư! Loại tấn công tầm xa ấy!

Chỉ là không biết tên này có thực sự lợi hại hay không. Dù sao trong cốt truyện hình như chẳng có ai tên Lâu Thượng cả. Nếu không, tạm thời thuê anh ta làm vệ sĩ vậy!

[Ký chủ thực sự để nam chính đi rồi sao?]

Quả cầu sáng nhỏ rất lo lắng. Sau này ký chủ nhà nó sẽ sống thế nào đây!

[À, tôi đã đặt một ký hiệu định vị lên người anh ta rồi! Đợi lúc nào rảnh thì đi bắt về sau.]

Bây giờ việc của cô quan trọng hơn.

Người đẹp như vậy, dụ dỗ không thành thì cướp luôn! Đây gọi là… ừm, “tiên lễ hậu binh”!

Cụm từ mà bố cô thích nhất, cô cũng biết dùng rồi nhé!

Hệ thống: […]

Không phải cướp nữ chính thì cướp nam chính, con gái của nam thần và nữ thần rốt cuộc là giống loài gì đây?!

Sao lại có thể chỉ nhìn mặt mà hành động vậy chứ?!

Sao có thể…

Có thể…

Lâu Thượng nhìn thấy đầu ngón tay trắng nõn của cô gái nhẹ nhàng chạm vào, không biết là dùng thủ pháp gì mà những sợi dây leo vốn quấn chặt trên người anh ta lại ngoan ngoãn trượt xuống.

Dưới ánh mắt tròn xoe, long lanh đầy mong đợi của Tô Ý, Lâu Thượng hơi ngượng ngùng đưa tay phải ra.

Tại nơi ánh mắt của ba người giao nhau, một bông hoa cúc trắng nhỏ đong đưa, chậm rãi nở rộ…

Tô Ý: “???”

Hoa cúc nhỏ thì đẹp đấy, nhưng cô đâu có định ngắm hoa?

“Em gái à, đừng coi thường nó nhé! Chỉ cần mang theo bông hoa này, dù có lăn lộn trong bầy thây ma cũng chẳng hề hấn gì.”

“Cho dù trong trung tâm thương mại Nhất Gia có bao nhiêu thây ma đại gia đây cũng ra vào như chốn không người.”

Chàng trai trẻ nói năng đầy ngạo nghễ, mái tóc ngắn sáng màu càng làm tăng thêm vẻ tự tin và nổi bật.

Đây là kết luận mà anh ta đã tự mình thử nghiệm và chứng thực!

Tô Ý chậm rãi gật đầu, rồi đưa tay chạm nhẹ vào bông hoa nhỏ.

“Vậy anh có thể đi cùng tôi tìm thuốc nhuộm màu đỏ rượu được không? Phải là của thương hiệu OL đấy.”

Lâu Thượng hơi do dự.

“Em gái à, em có nghĩ đến việc nhuộm thành màu xanh lá không?”

“Dựa vào kinh nghiệm của gia đây, bạn trai em không cho em hôn, lại còn bỏ em vào lúc này, rất có khả năng là đã thay lòng đổi dạ rồi.”

“Câm miệng.”

Tô Ý trực tiếp dán một lá bùa cấm ngôn lên miệng Lâu Thượng. Không biết nói chuyện thì tốt nhất là đừng nói!

Màu xanh lá? Loại xanh nào chứ?

Màu đỏ mới là biểu tượng của cô, cô thẳng thừng từ chối màu xanh!

Lâu Thượng đột nhiên kinh hãi khi cảm thấy miệng mình không thể mở ra, giống như bị thứ gì đó dính chặt lại vậy.

Xong rồi, xong thật rồi, không lẽ miệng mình bị hỏng rồi sao?!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 16: Chương 5.1


“Tôi tên là Tô Ý.”

Nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ trắng muốt vài giây, Tô Ý dường như đang suy tư điều gì đó.

Nhớ lại trong toàn bộ cốt truyện, loại dị năng này hình như khá hiếm.

Ừm, cô thích nhất là những thứ độc nhất vô nhị!

Vệ sĩ tạm thời này có vẻ không tệ.

“Vậy ngày mai đến trung tâm thương mại, trông cậy vào anh đấy. Tôi muốn dòng màu đỏ rượu nhé!”

Tô Ý rất thân thiện vỗ nhẹ vai Lâu Thượng, người vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất.

Cô quyết định không truy cứu chuyện hắn đề xuất thuốc nhuộm màu xanh nữa.

“Anh muốn ăn cùng tôi không?”

Đối với những người mình công nhận, Tô Ý luôn hào phóng. Vì vậy, trước khi khởi hành đến trung tâm thương mại vào ngày mai, cô không ngại chia sẻ một chút thức ăn.

“Ưm… ưm?”

Lâu Thượng nhìn nụ cười nhẹ nhàng làm lộ ra má lúm đồng tiền của cô công chúa nhỏ, trong lòng bỗng chốc choáng váng. Trời ạ, cô gái này cười lên thật đáng yêu. Lại còn mời hắn ăn nữa chứ!

Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng được bao lâu, Lâu Thượng chợt nhận ra mình không mở miệng được vì đã bị phong ấn từ trước. Đúng là sét đánh ngang tai, đau khổ không gì sánh bằng!

“Ưm… ưm…”

Nghe thấy mấy tiếng r*n r* ậm ừ, Tô Ý mới nhớ ra mình đã dán bùa câm miệng lên hắn. Nhìn biểu cảm như trời sập của Lâu Thượng, cô hơi áy náy, vội vàng gỡ bỏ bùa chú.

Không sao, không có gì to tát cả.

Mãi cho đến khi ngồi vào bàn ăn, đối diện với bàn đầy thức ăn vẫn chưa bị động đến bao nhiêu, Lâu Thượng mới run rẩy mở miệng ra được.Thật tốt, anh vẫn còn có thể nói chuyện, ăn uống, miệng vẫn hoạt động bình thường…

Suýt nữa thì tưởng hệ cơ bắp hoặc hệ thần kinh của mình gặp vấn đề, anh sắp trở thành người “câm” thật rồi…

Cuối cùng cũng được ăn một miếng sườn, Lâu Thượng mừng rơi nước mắt. Khi ánh mắt rơi xuống vết thương trên tay Tô Ý, anh ngẩn người.

“Ơ, em gái Tô Ý, tay em sao thế? Hay là em băng bó trước đi?”

Chẳng lẽ bị zombie cắn?

Nhưng nghĩ lại, người bị cắn thì thường biến dị rất nhanh, mà anh ở đây lâu vậy rồi cũng không thấy cô ấy có gì bất thường.

Ừm, chắc là… không sao đâu nhỉ?

“À, bị con quái vật xấu xí bên ngoài cắn một phát, nhưng hộp y tế ở phòng y tế trên lầu.”

Tô Ý chẳng mấy bận tâm, ngoài việc vết thương trông hơi xấu và đau khi dùng lực thì cũng không có gì nghiêm trọng.

Băng bó á?

Cô không biết làm đâu!

Thực ra vết thương đã được cầm máu và khử trùng rồi, thật sự không có vấn đề gì lớn.

Sau khi lục lại ký ức của nguyên chủ, cô mới phát hiện ra trên lầu còn có một phòng y tế gia đình khá lớn.

Hoặc có thể nói, đó là một phòng khám gia đình hoàn hảo tuyệt vời.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 17: Chương 5.2


Bao gồm các thuốc cơ bản như thuốc sát trùng, cầm máu, hạ sốt, kháng viêm, cồn, và một số dụng cụ y tế đơn giản khác.

Còn có hai nhân viên chuyên nghiệp sẵn sàng phục vụ mọi lúc.

Nhưng tiếc là, trong tận thế rồi, bây giờ có gọi cũng không ai đến được.

Lầu Thượng: “!!!”

Bị cắn… bị cắn sao?

Cô gái nhỏ ơi, sao em lại bình tĩnh như vậy mà nói ra sự thật vậy? Thật đáng sợ quá!

Một người bình thường đâu phải sẽ khóc lóc, đau buồn và tuyệt vọng sao?

Á, anh thà là không nghe thấy sự thật này còn hơn! Hãy bảo anh rằng vết thương của em chỉ là một vết thương bình thường thôi!

Dù cho hiện giờ không có biến đổi gì, nhưng không có nghĩa là không có nguy hiểm, sự an ủi trong lòng chỉ là một sự an ủi tâm lý mà thôi.

Dù anh đã hiểu tình trạng của Tô Ý có chút khác biệt với những người bị biến dị ngay lập tức.

Lầu Thượng cầm bát cơm lên, im lặng lùi lại một vài bước, cách xa cô gái.

Trong lòng thầm niệm: “Đừng biến, đừng biến…”

Dừng một lúc, rồi lại thay đổi thành: “Tiếc thật, tiếc thật…”

Cô gái nhỏ xinh đẹp, thật là tiếc quá.

“Anh đang lẩm bẩm gì thế?”

Tô Ý bất ngờ lại gần Lâu Thượng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang run rẩy ở khóe miệng.

[Ký chủ, anh ta nói cô rất xinh đẹp, nhưng tiếc là sẽ sớm biến thành xác sống.]

Hệ thống vươn ngực, tự tin trả lời câu hỏi của chủ nhân.

Nó nghe rất rõ ràng!

“Tô Ý, em gái Tô Ý à, vết thương của cô, thật sự khiến người ta sợ hãi đấy…”

Lâu Thượng lại lùi một bước nữa vì động tác của cô gái, trong lòng cảm thấy khổ sở.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không biến thành cái quái vật xấu xí đó đâu.”

Ngay khi nghe lời khen, Tô Ý vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt cong lại đầy hạnh phúc.

Sau đó, cô đưa tay kéo Lâu Thượng đang suýt ngã khỏi ghế quay trở lại.

“Vết thương từ hôm qua rồi, qua lâu vậy rồi, sẽ không biến đổi đâu!”

Cô gái dùng sức không mạnh lắm, nhưng Lâu Thượng vẫn không thể từ chối, bị kéo quay lại theo lực.

“Ồ… Ồ.”

Lâu Thượng hoa mắt, gật đầu, thì ra là hôm qua đã có rồi.

Hôm qua đã có rồi…

Hôm qua???

“Đúng vậy, hôm qua đã có x.á.c sống rồi!”

Tô Ý tốt bụng giải thích một chút, không ngờ lại khiến cho vệ sĩ mới của cô hoảng sợ.

Lâu Thượng sau khi kinh ngạc thì nhìn chằm chằm vào Tô Ý, có chút không thể tin nổi.

Em gái Tô Ý trông có vẻ yếu đuối, không ngờ lại kiên cường như vậy!Cùng lúc đó, không hiểu sao, anh lại thầm thở dài, cảm thấy người đàn ông bỏ rơi cô gái này thật sự không phải là người tốt.

“Đợi chút, ăn xong, anh sẽ giúp em lấy hộp y tế xuống.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 18: Chương 5.3


“Còn nữa, bên ngoài bây giờ không an toàn lắm, tốt nhất là em đừng ra ngoài.”

Cô gái trông yếu đuối xinh đẹp này, lại còn là người bị bỏ rơi, trước khi anh rời thành phố A, nếu có thể giúp gì thì giúp.

Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.

Người này khá có lý, làm cô hài lòng!

Tuy nhiên, cách dặn dò của Lâu Thượng lại khiến Tô Ý đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Nguyên chủ ra ngoài rồi sao?

Làm sao mà lại vô tình kết hợp với đội nữ chính, rồi cuối cùng lại bị đẩy vào đám xác sống vào ngày thứ ba?

Hừ, sao lại không có thêm một chút miêu tả về cảnh này nữa nhỉ? Cứ thế này làm cô phải nghĩ cách để gặp được nữ chính…

[Đợi chút, ký chủ thành thật khai báo đi, cô có phải mang theo phần mềm gian lận vào bản đồ không vậy!]

Một lúc sau hệ thống mới nhận ra một vấn đề, chủ nhân của nó có thể vẽ phù chú sao?!

[Ôi, ký chủ à! Mang phần mềm gian lận vào bản đồ sẽ bị nhốt vào phòng tối đấy…]

Hệ thống nhắc nhở một cách lo lắng, nó đã kiểm tra qua, phù chú loại này rất có khả năng bị coi là phần mềm gian lận trái phép.

Suy nghĩ bị gián đoạn, Tô Ý nhíu mày, buông đôi đũa trong tay trái xuống.

Tô Ý nhìn vào quả cầu ánh sáng nhỏ bé đang cuộn tròn và thút thít không ngừng trong đầu, không nhịn được mà vỗ một cái để trấn an cái hệ thống dễ thương không có não này.

[Yên tâm đi, chủ nhân của cậu chắc chắn sẽ không bị nhốt vào phòng tối đâu!]

[Đây đâu phải là phần mềm gian lận trái phép gì, chỉ là một chiêu thức điều khiển tinh thần của tôi thôi!

Do chính bà Lý dạy, siêu lợi hại đấy, muốn thử không?]

[… Biết rồi… Không cần đâu…]

Quả cầu ánh sáng ôm đầu, phía trên nó lóe lên một tia sáng đỏ, vừa đau đớn vừa vui sướng, chủ nhân của nó đã tiến bộ rồi.

Tự (trộm) mang (theo) kỹ (hệ) năng (thống).

Sao đột nhiên lại thấy dễ chịu vậy nhỉ?

Tô Ý v**t v* lương tâm không có nhiều lắm của mình, suy nghĩ một lúc.

Quả nhiên, có thù tất báo, hôm nay phải làm cho xong.

“Cốc cốc ——”

Âm thanh gõ cửa mơ hồ truyền đến từ bên ngoài, ngay sau đó lại là một loạt tiếng đập cửa có phần mạnh mẽ.

Tô Ý, người vừa ăn xong và đang nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại một chút, lại tiếp tục thay đổi tư thế và tựa vào chiếc gối mềm trên ghế sofa.

Có vẻ như không có ai trả lời, âm thanh từ bên ngoài lại càng trở nên dữ dội hơn.

Hiển nhiên, đó không phải là xác sống, mà là người sống.“Anh Châu, không có ai đáp lại, không lẽ A Ý gặp chuyện gì rồi?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 19: Chương 5.4


Cô bé nhỏ nhắn mặc chiếc váy trắng dài đến đầu gối, đôi mắt ngấn lệ nhìn người thanh niên cao lớn bên cạnh.

Chỉ là không rõ cô bé này đang lo sợ vì bị xác sống bên ngoài dọa hay là vì lo lắng cho người bạn trong nhà, ai mà biết được.

Dù sao đi nữa, trong hành lang của họ, vẫn còn vài xác sống bị c.h.ặ.t đầu…

“Vãn Vãn, cô tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn như Tô Ý, có gì đáng để em lo chứ? Theo anh thì, loại người như cô ta, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.”

“Chúng ta liều mạng lớn như vậy để đến tìm cô ấy, nếu cô ấy không c.h.ế.t thì phải cảm kích chúng ta rơi nước mắt mới đúng.”

Châu Kim Dữ có chút cáu kỉnh, nếu không phải Vãn Vãn nhất quyết đến xem Tô Ý, hắn ta tuyệt đối sẽ không bước chân vào tòa nhà này.

Cô gái có chiều cao còn không bằng vai anh, ánh mắt ngây thơ, khí chất thanh tao.

“Anh Châu, A Ý là bạn học của chúng ta, lẽ ra chúng ta phải giúp đỡ nhau mới phải. Hơn nữa, đây cũng là nơi tốt nhất để chúng ta trú ẩn mà!”

Nhận ra giọng điệu của mình có phần nặng nề, Châu Kim Dữ không kìm được mà vòng tay ôm nhẹ cô gái vào lòng.

Mỗi lần nhắc đến Tô Ý, hắn ta đều không thể kiểm soát được bản thân, suýt nữa quên mất mục đích của họ là gì.

Hắn và Tô Ý cũng chẳng có mối quan hệ gì thân thiết.

Ngược lại, Tô Ý là người kiêu ngạo, tính cách nóng nảy, chẳng ai có thể vừa mắt với cô.

Nhưng không thể làm gì, họ đúng lúc ở trong một khu chung cư cao cấp, lại còn ở hai tòa nhà liền kề.

Mà lúc nãy ở nhà, hắn ta không nhận ra sức mạnh của mình đã tăng lên, khi giải quyết con zombie bảo mẫu, hắn ta đã làm hỏng cửa sổ.

Và trong khu chung cư này, người duy nhất họ biết chính là Tô Ý.

Dù họ không phải không thể chọn những căn nhà trống, nhưng không có người ở cũng đồng nghĩa với việc không có thức ăn dự trữ.

Còn Tô Ý, mặc dù quan hệ không tốt, ít nhất ngoài mặt vẫn là bạn học chung lớp.

Hơn nữa, Tô Ý rất thích các nguyên liệu cao cấp, và họ cũng biết cô có một tầng riêng trong nhà để nấu ăn.

“Vãn Vãn, là anh có chút nóng vội, xin lỗi em.”

Vãn Vãn của hắn rất hiểu lòng người, hắn nhất định sẽ bảo vệ cô ấy trong thế giới tận thế đầy nguy hiểm này.

Hắn không muốn tiếp tục kìm nén cảm xúc của mình nữa…

Từ Vãn Vãn hơi đỏ mặt lắc đầu, nhưng cũng không từ chối hành động của chàng trai.

“Không sao đâu, em cũng đang lo lắng không biết A Ý một mình ở nhà có gặp phải chuyện gì không.”
 
Back
Top Bottom