Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,373
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO9pfaAYN-5L6nX4uslK5RIFI2eZZPRImdU-4XvEXeTb01I8NOaVG6i1VifmdpAh-BwedvUkbA7TXu2RPiaXX8bVI_zF0X2_W3ADvwqsWn93_6RP4h9d3hX8XQikGdWO4BFYNbyACy9mrbsCnR64bKB=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Tác giả: Thổ Đậu Tinh Nhân
Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta xuyên thành Tú bà của thanh lâu, một nữ phụ độc ác điên cuồng bắt nạt nữ chính sau khi nàng sa cơ thất thế.

Đương nhiên, những nhân vật nữ quan trọng trong truyện bị ta hãm hại không chỉ có một.

Nữ quan tương lai, tiểu thư mất trí nhớ của phủ Hầu, còn có công chúa muội muội thất lạc của bạo quân...

Trời đất ơi, ta có mười cái đầu cũng không đủ chém!

Hơn nữa, điều ta vạn lần không ngờ tới là, nữ chính nàng ta trọng sinh rồi...​
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 1



1

"Bạo Quân Đích Tâm Tiêm Sủng Vãng Na Đào" (Cưng Chiều Của Bạo Quân Chạy Đi Đâu) là một cuốn tiểu thuyết cổ đại mà ta đã đọc từ rất lâu rồi.

Nội dung truyện đại khái là thế này: giai đoạn đầu nữ chính gia cảnh sa sút, giai đoạn giữa nam chính hắc hóa cưỡng đoạt, giai đoạn sau nam chính truy thê hỏa táng tràng (theo đuổi vợ đến mức khổ sở).

Nữ chính Yến Tử là vạn người mê, nam nhân trong truyện ai cũng yêu nàng đến ch*t đi sống lại.

Còn nữ phụ độc ác mà ta xuyên vào chỉ có một câu kết cục qua loa: bị thuộc hạ của nam chính chặt đứt gân tay gân chân, chuốc thuốc rồi vứt vào ổ ăn mày ở miếu Thành Hoàng...

Để bảo toàn tính mạng, ngày đầu tiên xuyên qua, ta vội vàng dựa vào chút ký ức còn sót lại về cuốn tiểu thuyết này, viết xuống tên của những nhân vật quan trọng, rồi tức tốc đi tìm người trong lầu.

Không may là, theo danh sách ta chỉ tìm được một người.

Chính là nữ phụ thứ hai Sở Vận, người bị huynh tẩu vô lương tâm bán vào thanh lâu, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của nữ chính mà tham gia khoa cử trở thành nữ quan.

Thôi kệ, bây giờ tìm được một người là một người.2

Ta vội vàng gọi nàng đến trước mặt, suy nghĩ một hồi, hỏi một câu: "Biết chữ không?"

Tiểu cô nương có chút mờ mịt gật đầu.

Xem ra ta nhớ không lầm.

Trong truyện gốc có viết, phụ thân của nữ phụ thứ hai là một tú tài sa sút, từ nhỏ đã dạy con gái đọc sách biết chữ.

Sau đó, ta ném cho nàng một chồng "sách không đứng đắn".

"Một ngày học thuộc một cuốn, không học thuộc không được ăn cơm!"

Thật ra, ban đầu ta tưởng rằng đọc qua truyện gốc rồi thay đổi vận mệnh là chuyện đơn giản.

Không ngờ, một là ta không thể buông thả; hai là không thể để tình tiết chính bị lệch lạc; ba là không thể phá hỏng thiết lập nhân vật sau đây: tham tài keo kiệt, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, tính tình nóng nảy, thích nhổ vỏ hạt dưa bừa bãi...

Cho nên để không phá hỏng thiết lập nhân vật, ta đương nhiên chỉ có thể nói lời ác độc.

Lão bà tử dẫn nàng đến thấy vậy, ở một bên khẽ nhắc nhở: "Đại nương, nó còn nhỏ lắm, phải qua một hai năm nữa mới có thể treo bảng, những sách này bây giờ xem cũng vô dụng."

Ánh mắt tiểu cô nương nhìn những cuốn sách đó mang theo một tia khinh miệt, nhưng chỉ thoáng qua, không hề biểu lộ ra ngoài.

Nếu đã có thể làm nữ quan, xem ra là một người tính tình trầm ổn.

Ta bắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Đến lầu của chúng ta rồi thì không thể ăn không ngồi rồi, nó nếu đã biết chữ, đương nhiên phải tận dụng triệt để, đợi học xong rồi, thì để nó đi dạy những cô nương khác không biết chữ, lầu của chúng ta còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền."

Lão bà tử mắt sáng như vàng, vội vàng đồng tình nói: "Đại nương nói phải."

"Thôi được rồi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

Ta "phì" một tiếng nhổ vỏ hạt dưa trong miệng, chống khuỷu tay giả vờ ngủ, sau đó lén lén mở một mắt đánh giá bóng lưng bọn họ rời đi.

Rất tốt, bước đầu giải quyết xong người thứ nhất.

Sách ta đưa cho nàng đương nhiên không phải là sách khiêu dâm gì, đây chính là những cuốn sách chứa đầy tri thức và trí tuệ mà nàng thích nhất.

Chắc hẳn sau này khi nàng làm nữ quan nhất định sẽ cảm kích ân đức của ta lúc ban đầu, hì hì.

Ta bên này nghĩ thì hay lắm, chỉ là vạn lần không ngờ những cuốn sách này nàng ngay cả lật cũng không thèm lật, trực tiếp vứt vào một góc.

Thật ra còn có một chuyện vạn lần không ngờ tới, chính vì sự cố nhỏ hôm nay, mà gián tiếp dẫn đến một loạt biến cố trong vận mệnh của nữ phụ thứ hai.3

Ngày thứ ba xuyên qua, quan phủ có người đến, đưa nữ chính Yến Tử đến cho ta.

Ta nhớ nữ chính rơi vào thanh lâu, là vì phụ thân phạm tội bị tịch biên gia sản, sau đó không hiểu sao lại bị đưa đến lầu của ta, hơn nữa bề trên còn dặn dò rõ ràng không cho phép ai chuộc nàng đi.

Ta vốn đang suy nghĩ làm thế nào để xây dựng hình tượng tốt đẹp trong lòng nữ chính, đột nhiên, rất nhiều nha hoàn thân cận của các tiểu thư quyền quý lén lút mang tiền đến tìm ta.

Nữ chính vốn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, trước đây quá chói mắt, cướp đi sự chú ý của rất nhiều người, cho nên có không ít tiểu thư quyền quý ngấm ngầm đưa bạc cho ta, bảo ta "chăm sóc" nàng cho tốt.

Trong số đó, người đưa nhiều tiền nhất là Đại công chúa đương triều, nàng ta trách nữ chính cướp đi người trong lòng của mình, cũng chính là đệ nhất tài tử kinh thành Tạ Lâm Phong.

Đúng rồi, đại tài tử thấy nữ chính gặp nạn, cũng sai người đến lo liệu, thật là thâm tình.

Đại tài tử thâm tình như vậy, chỉ tiếc là nữ chính cuối cùng lại trở thành "sủng phi nơi đầu tim của bạo quân", chứ không phải tiểu yêu thương của hắn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 2



4

Dù sao thì, tiền đưa đến cửa ta đều nhận hết, ờ, dù gì thì "tham tài keo kiệt" cũng là phẩm chất tốt đẹp của tú bà ta đây.

Sau đó, ta sai người đổ hết cơm đưa cho nữ chính xuống đất, còn thu lại cả bát đũa.

Ý đồ này quá rõ ràng rồi.

Nữ chính bị sỉ nhục như vậy, đương nhiên không chịu ăn.

Đợi đến khi nàng đói không chịu nổi nữa mà ngất đi, ta mới tượng trưng tự tay nấu một bát cháo cho nàng, rồi an ủi nàng vài câu rằng đã sa cơ lỡ vận thì phải chấp nhận số phận.

Hành động này của ta một mặt không đắc tội với đám tiểu thư quyền quý kia, một mặt lại không đắc tội với Tạ đại tài tử nọ, thật đúng là trung dung chi đạo.

Nhìn thấy Yến Tử chịu ngoan ngoãn ăn cơm, ta vô cùng cảm động, không hiểu sao lại có cảm giác như một bà mẹ già nuôi con gái, ai mà ngờ được ta một kẻ chưa từng yêu đương lại trực tiếp không đau đớn mà có con.

Còn nữa, hành động trước đó của ta không phải là ngược đãi nữ chính đâu nhé, ta là vì tốt cho nàng.

Trong truyện gốc có viết, nữ chính lúc mới đến thanh lâu, vì trúng đ*c mà bị hành hạ một thời gian dài, hơn nữa tú bà keo kiệt kiên quyết không chịu mời đại phu cho nàng, cuối cùng vẫn là nữ chính tự mình gắng gượng qua khỏi.

Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là có người đã động tay động chân vào cơm nước.5

Ngày thứ năm xuyên qua, trong lầu có một vị khách không mời mà đến, nghe nói là bạn đồng hành của ta.

Trong truyện, Tú bà ta đây chỉ là một nữ phụ công cụ thúc đẩy tình tiết, cho nên những tình tiết không có trong truyện ta đương nhiên không biết.

Tú bà đồng hành mang theo một tiểu cô nương đến, nói là họ hàng xa gửi nuôi ở hoa lầu của nàng ta.

Nói là gửi nuôi, nhưng ai hiểu thì đều hiểu.

Tú bà đồng hành này nói sau khi nhận tiểu cô nương, vì nể tình nên không tiện ra tay, thế là định bán lại cho ta.

Tiểu cô nương trông mới chưa đầy mười tuổi, chớp chớp đôi mắt to nhưng thần sắc có chút lơ đãng, trông cũng có vẻ ngây ngô.

Ta vốn tưởng là nhân vật quan trọng nào đó trong truyện, nhưng nghĩ kỹ lại: nữ chính Yến Tử là một đại mỹ nhân thông minh xinh đẹp, nữ phụ thứ hai Sở Vận là một nữ quan ẩn nhẫn có hoài bão, tiểu tiểu thư mất trí nhớ của phủ Hầu là một tiểu thư được nuông chiều, còn vị công chúa ngang ngược hống hách, nuôi mười nam sủng kia thì càng không cần phải nói.

Xem ra, tiểu cô nương ăn mặc giản dị này, có lẽ chỉ là một nhân vật quần chúng bình thường trong truyện.

Thôi kệ, thay vì để nàng bị bán sang tay người khác hành hạ, ta vẫn nên đại phát từ bi mà nhận lấy vậy.

Thế nhưng, vạn lần không ngờ, tiểu cô nương này lại là một kẻ ốm yếu bệnh tật, ngay đêm đầu tiên đến lầu đã sốt cao.

Ta đột nhiên nhận ra mình hình như bị lừa rồi, cái gì mà nể tình họ hàng, rõ ràng là muốn đẩy đi một của nợ thì có.

Thiết lập nhân vật của ta là một Tú bà keo kiệt, sao có thể vì những cô nương này mà bỏ tiền mời đại phu, cho nên ta chỉ có thể sai hai tiểu tư mù đường vứt tiểu cô nương đi.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, không sai một ly, vứt ở cửa sau y quán.

Sau đó, ta mặc đồ dạ hành lén lút chuồn ra khỏi thanh lâu, đắp chiếc áo choàng có túi tiền lên người tiểu cô nương, rồi gõ cửa y quán.

Sợ lão đại phu già tai điếc không nghe thấy tiếng gõ cửa, ta còn ném quả pháo đã chuẩn bị sẵn vào trong, đùng đoàng…

Trong nhà truyền đến tiếng chửi bới giận dữ của lão đại phu.

Tuyệt vời, mỗi ngày làm một việc thiện.6

Ngày thứ bảy xuyên qua, trong lầu xảy ra một chuyện lớn.

Trước đó, tên công tử bột có ý với nữ chính đã lẻn vào thanh lâu, định giở trò đồi bại với nàng.

May mà Tạ Lâm Phong đại tài tử cũng tình cờ đến tìm nữ chính, mới khiến tên công tử bột kia không thành công.

Nghe tiểu nha hoàn đi ngang qua nói: "Sở tỷ tỷ hai tay hai chân đều bị dây thừng trói chặt trên giường, cổ áo cũng lỏng lẻo, nếu Lục công tử đến muộn một bước, e rằng..."

Truyện gốc hình như cũng có đoạn này, nhưng ta mơ hồ nhớ là lão bà chủ lầu đã nhận tiền của tên công tử bột rồi bỏ thu*c cho nữ chính, nhưng lần này ta hoàn toàn không làm đồng phạm, sao tình tiết này lại lặp lại?

Hơn nữa, người cứu giúp không phải là nam chính sao!

Trong truyện gốc, đây là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, hơn nữa còn là sự kiện mấu chốt để họ nảy sinh tình cảm với nhau.

Tuy nhiên, bây giờ ta hoàn toàn không có tâm trí để suy nghĩ sâu xa, tên công tử bột kia lại dám ở địa bàn của ta bắt nạt con gái cưng của ta, không thể nhịn được nữa!

Ta lén lút báo tin cho phụ mẫu tên công tử bột kia, sau này nghe nói tên đó ba tháng không xuống được giường.

Nguyên nhân hắn bị đánh tơi tả đương nhiên không phải là vì giở trò đồi bại với nữ chính không thành, mà là Hoàng đế hiện tại tuy đã tịch biên gia sản của nữ chính, nhưng thái độ đối với nàng rất mập mờ, nói không chừng có ý muốn nạp nàng làm phi tần.

Đúng rồi, ta mơ hồ nhớ, nữ chính sau này quả thực đã trở thành phi tần của Hoàng đế đó, nhưng sau đó lại trở thành Hoàng hậu của tân đế.

Trời ạ, giới quý tộc thật loạn...

Từ ngày suýt bị làm nhục đó, Yến Tử đột nhiên trở nên u uất, ăn không ngon ngủ không yên.

Đây không phải là di chứng sau sang chấn tâm lý chứ?

Ngày thứ hai con gái rượu không chịu ăn cơm, ta đau lòng muốn ch*t, linh cơ khẽ động, sai người cử Sở Vận đang làm tạp vụ trong bếp qua chăm sóc nàng.

Không ngờ, nữ phụ thứ hai vừa đến, nữ chính liền chịu ăn cơm.

Nghe tin này ta bỗng hoang mang, dù sao ký ức của ta vẫn còn dừng lại ở giai đoạn cuối tiểu thuyết khi nữ phụ thứ hai và nữ chính vì nam nhân mà trở mặt thành thù.

Còn nữa, tại sao Sở Vận lại ở trong bếp ư?

Chuyện này phải kể từ ngày đầu tiên nàng vứt chồng sách đó vào góc tường, ngày thứ hai không thuộc được chữ nào, sau đó lại bị lão ma ma dưới tay ta phát hiện nàng vứt sách...

Dám chống đối ta, bà chủ đứng đầu thanh lâu này, kết cục tự nhiên không thể nhẹ nhàng.

Tuy ta không muốn quá làm khó nàng, nhưng vì thiết lập nhân vật "bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh" cảnh báo, suy đi nghĩ lại liền ném nàng vào bếp làm tạp vụ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 3



7

Ngày thứ chín xuyên qua, trong lầu lại có người đến, nhưng là một nam nhân.

Ta thấy hắn khí phách phi phàm, mạnh dạn đoán hắn chính là bạo quân chưa nổi danh kia.

Chẳng lẽ ta nhớ nhầm, hôm nay mới là ngày nam nữ chính chính thức gặp nhau?

Dù thế nào đi nữa, đây chính là khoảnh khắc lịch sử nha!

Ta tươi cười niềm nở đón tiếp: "Công tử, ta thấy ngài có chút lạ mặt, chắc là lần đầu đến đây, các cô nương xinh đẹp ở chỗ chúng ta nhiều lắm... Ái chà!"

Lời còn chưa nói hết, một thanh bảo kiếm sáng loáng đã kề ngang cổ ta.

"Ta tìm người, một tiểu cô nương khoảng mười tuổi, mắt to, nhát gan, cao khoảng chừng này."

Hắn khoa tay múa chân trước ngực.

Ta đưa tay che miệng, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trời ơi, đó không phải là tiểu cô nương trông có vẻ không được thông minh cho lắm sao?

Khoan đã, người trước mặt là bạo quân tương lai, mà muội muội của bạo quân...

Ta đột nhiên nhớ ra một vài tình tiết, trong truyện gốc có viết một cách ẩn ý rằng nữ phụ thứ ba Dung Dung lúc nhỏ từng đi lạc mấy năm, sau khi nam chính đăng cơ mới được tìm về.

Hơn nữa, nữ phụ thứ ba sau khi được tìm về tính tình đại biến, sau khi trở thành công chúa, không chỉ nuôi nam sủng, mà còn thường xuyên dùng đủ loại thủ đoạn không thể nói ra để hành hạ người khác.

Nếu tiểu cô nương đó là Dung Dung đi lạc, mà lão bà chủ trong truyện gốc lại mua nàng từ tay người khác, điều này chẳng phải có nghĩa là, trong truyện gốc nàng đã trở thành cô nương trong thanh lâu, còn ở đó chịu đựng mấy năm đối xử phi nhân đạo.

Thực ra ta có chút thắc mắc, rốt cuộc là ai đã nghĩ ra hình phạt độc ác đến mức chặt đứt gân tay gân chân của lão bà chủ thanh lâu, rồi vứt vào ổ ăn mày.

Nam chính tự nhiên không có thời gian rảnh rỗi đó, nữ chính cũng sẽ không, nghĩ như vậy e rằng chính là nữ phụ thứ ba...

Toàn thân lạnh toát, ta đang định nói ra tên y quán đó, đột nhiên, không biết từ lúc nào Sở Vận đã chạy tới, nói với nam chính:

"Công tử, tỷ tỷ của ta có viết một tờ giấy cho ngài."

"Tỷ tỷ của ngươi là?"

"Tỷ tỷ của ta là Yến Tử, con gái của Yến đại nhân, công tử xem thư sẽ biết."

Nghe thấy cái tên này, ta phát hiện mắt hắn sáng lên, ánh mắt của quần chúng ăn dưa rất tinh tường, chẳng lẽ nam nữ chính sớm đã quen biết nhau rồi?

Hai người họ nói qua nói lại, ta, bà chủ này, cảm giác tồn tại thật thấp, hu hu, nhưng vì ta là người có thiết lập nhân vật bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, bây giờ chắc chắn không tiện nổi giận.

Ta không khỏi nghĩ, tờ giấy này của nữ chính đưa thật đúng lúc, thật sự là nắm thóp nữ phụ độc ác ta đây chết dí...8

Hắn nhận lấy tờ giấy, nhanh chóng xem qua, trong lúc đó đôi mày nhíu chặt lại giãn ra rồi lại nhíu lại, liếc nhìn tiểu cô nương đưa thư, rồi xoay người bay đi.

A, cái này, tình hình gì vậy, ta còn chưa nói tung tích của Dung Dung mà.

Còn nữa, hướng bay này sao lại không đúng, xem thư của nữ chính, theo lẽ thường không phải nên xông vào lầu cứu nàng ấy sao?

Ta không biết nội dung thư, theo phản xạ liền cho rằng đó là thư cầu cứu của nữ chính.

Dù sao thì những lá thư như vậy trong truyện gốc nữ chính đã viết không ít, phần lớn đều là hy vọng bạn bè cũ có thể chiếu cố gia đình nàng bị đày đi biên ải.

"Ôi, công tử, đi nhanh vậy làm gì, lần sau có rảnh lại đến nhé."

Ta tận tâm nói ra lời thoại của bà chủ, sau đó liếc xéo nữ phụ thứ hai một cái:

"Công tử người ta đến tìm muội muội, ngươi giúp Yến đại tiểu thư nổi bật làm gì, chẳng lẽ muốn hắn cứu cả hai ngươi ra khỏi chốn phong trần sao? Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất nên từ bỏ ý định đó đi, từ xưa nam nhân đa phần bạc bẽo, uổng công mà thôi."

Có lẽ ta quá có văn hóa, Sở Vận ánh mắt kỳ quái nhìn ta một cái.

Lời này của ta nghe như đang chế nhạo, thực ra lại có ý nghĩa sâu xa, tuy ta không thể để tình tiết chính bị lệch lạc, nhưng một lời khuyên nhỏ chắc không sao đâu nhỉ.

Trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, ta sợ thật sự không phải đang nuôi con gái chứ? Còn lo lắng cho nàng lớn lên bị tra nam lừa gạt.

Trong truyện gốc, nữ phụ thứ hai quả thực đã bị tra nam lừa gạt, hơn nữa còn vì người nam nhân này mà trở mặt thành thù với nữ chính.

Nói đơn giản là thế này, nữ phụ thứ hai thích tra nam, kết quả tra nam không hiểu sao lại thích nữ chính, sau đó vì nữ chính mà phụ bạc nữ phụ thứ hai, đến nỗi sau này nữ phụ thứ hai tình cảm không rõ ràng đã căm hận nữ chính.

Nhưng tra nam này cụ thể tên gì, ta quên mất rồi, tội lỗi tội lỗi...

Lúc này, Sở Vận mới mười hai tuổi cúi đầu ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Vâng, ma ma nói phải."

Nói đi nói lại, ta vẫn có chút tò mò nữ chính viết gì cho nam chính, thế là giả vờ nổi giận, e hèm nói:

"Các cô nương trong lầu của chúng ta không thể tùy tiện đưa thư cho người ngoài, tỷ tỷ tốt của ngươi này gan cũng thật lớn, dám trước mặt ta sai ngươi đưa thư, đây là không coi Tú bà ta ra gì sao?"

Ta giả vờ giơ tay lên, một cái tát sắp giáng xuống, Sở Vận nhắm mắt chịu trận.

Lúc này Yến Tử chạy tới, ôm chặt nữ phụ thứ hai chỉ cao đến cổ nàng vào lòng: "Ma ma! Người muốn đánh thì cứ đánh con đi, đều là do một mình con làm."

Tận mắt nhìn thấy nữ chính che chở nữ phụ thứ hai như vậy, trong lòng ta vẫn không nhịn được mà cảm khái vô cùng.

Lúc đó xem tiểu thuyết ta rất thích tình tỷ muội của họ, nếu họ có thể như vậy thì tốt biết mấy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 4



9

Dáng vẻ Yến Tử che chở Sở Vận, vừa quật cường lại vừa đáng thương, mũi ta cay xè, tình mẫu tử lập tức trào dâng như nước sông Hoàng Hà!

Nhưng hôm nay nếu không trừng phạt bọn họ, lại có vẻ như ta, bà chủ này, quá sai thiết lập rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta linh cơ khẽ động, đổi sang véo tai nữ chính, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tối nay không được ăn cơm, còn ngươi nữa Sở Vận, ngày mai cút về bếp làm tạp vụ cho ta, ngày tháng trôi qua quá thoải mái rồi phải không..."

Yến Tử ngẩn người, ta thấy trong mắt nàng dường như có chút xúc động, nhưng giây tiếp theo nàng vội vàng kéo nữ phụ thứ hai nói với ta: "Cảm ơn Tú bà."

Cảm ơn ta?

Ta có chút ngơ ngác, chẳng lẽ vừa rồi ta không đủ hung dữ sao.10

Nửa đêm, ta lo lắng các con gái đói bụng, trằn trọc không ngủ được, suy đi nghĩ lại liền giả vờ đói bụng, rồi gọi đích danh Yến Tử lấy chìa khóa xuống bếp nấu mì cho ta.

Lúc ta đưa chìa khóa cho Yến Tử, còn cố ý cảnh cáo nàng một phen:

"Nếu để ta phát hiện trộm ăn, ngày mai ta sẽ đánh ch*t ngươi và Sở Vận."

Nửa đêm canh ba làm phiền giấc ngủ của người khác, lại còn sai người đang đói bụng chạy việc, đến nơi lại là nhà bếp, đây có thể nói là ba tầng dày vò người.

Yến Tử phát hiện cửa bếp không mở được, lại quay lại tìm ta, ta mắng nàng một câu "đồ vô dụng", sau đó đành phải đích thân chạy xuống bếp một chuyến.

Thực ra, chìa khóa ta đưa cho nàng lúc đầu là sai, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, ta đương nhiên là cố ý rồi.

Ta mở cửa, rồi dùng vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc mà trừng mắt nhìn Yến Tử, sau đó chống nạnh đứng sừng sững như một pho tượng Phật ở cửa, giọng âm u hỏi:

"Biết cán mì không?"

Yến Tử lắc đầu.

Ta đương nhiên biết nàng không biết.

Nữ chính là ai, là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân.

Ta trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi lại mắng một câu "đồ vô dụng".

Yến Tử mặt mày rất bình tĩnh, ta nghĩ có lẽ mấy ngày nay bị ta mắng quen rồi, hoặc là nghĩ quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Ta, nữ phụ độc ác này, thật khó khăn nha...

Sau đó, ta miễn cưỡng đích thân xuống bếp, nấu cả một nồi mì lớn, lại rán ba quả trứng lòng đào thơm phức.

Ta múc cho mình một bát, trước mặt nữ chính đang đói bụng ăn no uống đủ, sau đó vừa xoa bụng tròn vo, vừa đau lòng nhìn nửa nồi mì còn lại:

"Sao ta lại cán nhiều mì thế này, thật lãng phí tiền."

Rồi ta lại chỉ vào Yến Tử nói: "Ăn hết chỗ mì còn lại đi, không được lãng phí, ngươi xem ngươi gầy thế kia, sau này làm sao giúp Tú bà ta kiếm tiền, còn con nhóc Sở Vận kia nữa, một hai đứa đều là đồ ăn hại."

Ta mắng cho sướng miệng, xoay người liền về phòng, ngủ một giấc ngon lành.11

Ngày thứ mười một xuyên qua, Dung Hoa lại đến cửa, nhưng lần này bên cạnh hắn còn có một tiểu cô nương nhút nhát.

Tiểu cô nương vừa nhìn thấy ta, liền rụt người trốn sau lưng ca ca, miệng lẩm bẩm: "Ta từng gặp nàng, chính là nàng mua ta, rồi lại sai người vứt ta đi..."

Dung Hoa rút bội kiếm bên hông, hắn rút ra một tấc, tim ta lại run lên một cái.

Trước mắt một đàn ngựa hoang phi nước đại, ta suýt nữa đã trực tiếp đưa tay bắt một con.

Tình tiết còn chưa qua nửa, ta không lẽ hôm nay đã phải kết thúc rồi sao.

"Công tử... có lời gì từ từ nói."

Ngay khi ta đang run rẩy, Yến Tử và Sở Vận chạy ra.

Tiểu tổ tông kia nhìn thấy Yến Tử, mắt sáng lên: "Ca ca, vị tỷ tỷ kia ta cũng từng gặp, là nàng dạy ta giả bệnh, hơn nữa sau khi ta bị vứt đi, nàng đưa ta đến y quán, còn tìm người chăm sóc ta."

Khoan đã, ta nghe mà ngơ ngác, đêm đó Yến Tử không phải vẫn còn bị nhốt sao?

Hơn nữa "giả bệnh" là tình huống gì?

Lúc này, ta bước đầu nhận ra nữ chính nàng không! Đúng! Rồi!

Ngoài dự liệu là, nghe muội muội nói vậy, ánh mắt Dung Hoa nhìn nữ chính không có vẻ cảm kích, ngược lại là nheo mắt đánh giá, một lúc lâu sau giọng điệu lạnh lùng hỏi một câu:

"Dám hỏi Yến tiểu thư làm thế nào quen biết gia muội?"

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén này, tim ta "thịch" một tiếng, một vài tình tiết truyện gốc đã chết đột nhiên tấn công ta.

Nam chính Dung Hoa là thế tử phiên vương, giai đoạn đầu tiểu thuyết trí dũng song toàn, được mọi người kỳ vọng lên ngôi tân đế, nhưng trong xương cốt hắn lại là một kẻ đa nghi b*nh h**n.

Mẹ của nam chính là con gái độc nhất của lão phiên vương, còn cha hắn là một tên nghèo khó được chiếu cố mà ở rể, sau này nhờ sự nâng đỡ của nhạc phụ mà từng bước thăng tiến.

Nam chính lúc nhỏ vô tình bắt gặp mẹ ruột tư thông với nam nhân khác, sau này vì ngây ngô mà nói lỡ miệng, cha ruột trong cơn tức giận đã chém ch*t nam nhân đó, từ đó mẹ ruột liền căm hận hắn, còn cha ruột thì nghi ngờ thân phận của hắn...

Đây cũng là nguồn cơn của tính đa nghi b*nh h**n của nam chính, từ nhỏ bị mẹ ruột ngược đãi, bị cha ruột không ưa, cuối cùng được lập làm thế tử cũng chỉ vì cha ruột không có con trai nào khác.

Những bất hạnh thời thơ ấu, khiến hắn từ nhỏ nội tâm nhạy cảm, khó mà dễ dàng tin tưởng một người.

Những điều này thể hiện ở giai đoạn giữa tiểu thuyết khi hắn nghi ngờ nữ chính có dan díu với nam nhân khác, lại vì nữ chính có ý định rời xa hắn mà cưỡng đoạt nàng, sau đó nữ chính bỏ trốn, tiểu thuyết bước vào giai đoạn "nàng chạy hắn đuổi bọn họ đều khó thoát" đầy quyến rũ, sau này nam chính bắt nữ chính về trừng phạt nặng nề, rồi sau đó chính là truy thê hỏa táng tràng...

Về phương diện triều chính, nam chính làm một vị vua hiền minh mười mấy năm, giai đoạn sau lại hồ đồ bắt đầu nghi ngờ trung thần, làm không ít chuyện sai trái, cho nên mới bị gọi là bạo quân.

Những chuyện sai trái hắn làm ở giai đoạn sau, bao gồm cả việc làm tổn thương bạn bè và người thân mà nữ chính quan tâm, nữ chính tuy trong lòng có oán hận nhưng cuối cùng vẫn chọn tha thứ cho hắn, còn nam chính cũng dưới sự khuyên can của nàng mà tỉnh ngộ.

Tóm lại, đừng nhìn nam nhân tuấn tú lịch lãm đứng trước mặt ta đây, thực ra hắn có bệnh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 5



12

Ta có chút tò mò nữ chính sẽ trả lời thế nào.

Chỉ nghe Yến Tử vô cùng bình tĩnh nói:

"Ta trước đây từng có duyên gặp mặt Dung tiểu thư ở hội đèn lồng, hôm đó tình cờ nhìn thấy ở hoa lầu, liền để ý cứu giúp nàng."

Lúc này, mũi kiếm của Dung Hoa đột nhiên chuyển hướng:

"Ngươi nói dối, Dung Dung vào kinh chưa đầy bảy ngày, mà Yến phủ sớm đã sa sút từ mười ngày trước rồi."

Yến Tử cười với hắn: "Thế tử quả thực thông tuệ, ngay cả Yến phủ ta khi nào sa sút cũng nhớ rõ ràng như vậy."

Dung Hoa nhất thời nghẹn lời, mặt hơi đỏ, nhưng sau đó dường như lại nhớ ra điều gì đó, siết chặt chuôi kiếm:

"Ngươi cứu gia muội ta tự nhiên sẽ cảm kích ngươi, nhưng ngươi hôm đó trong thư lại không đề cập, hành động này có trái với danh tiếng tốt đẹp trước đây của Yến tiểu thư không? Hơn nữa Yến tiểu thư trước đây chưa từng gặp gia muội, lại từ đâu biết được thân phận của nàng, hay ta nói rõ hơn một chút, gia muội ta đi lạc có liên quan đến ngươi không?"

Một loạt câu hỏi của nam chính, khiến ta kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Ta vẻ mặt ăn dưa nhìn nữ chính, nàng không phải thiết lập vạn người mê sao, tình tiết này không đúng rồi...

Chỉ thấy Yến Tử vẻ mặt thản nhiên nói:

"Ta thừa nhận, ta đã tính kế Dung tiểu thư, nếu ta muốn cầu xin thế tử dùng thế lực của phiên vương phủ giúp ta rời khỏi nơi này, ngài có bằng lòng không?"

Ta, bà chủ hoa lầu này, còn ở đây, hơn nữa tai cũng không điếc, nữ chính gan cũng lớn thật.

Sở Vận mặt có chút kinh ngạc, vội vàng kéo tay áo tỷ tỷ tốt của mình.

Không chỉ nàng, ngay cả Dung Dung đang trốn sau lưng Dung Hoa cũng không thể tin được mà nhìn qua.13

Dung Hoa bị chọc giận, cầm kiếm tiến lên một bước:

"Ngươi nữ nhân này quả thực lòng dạ rắn rết, lại vì bản thân mà tính kế một đứa trẻ, ngươi sao xứng với danh tiếng lẫy lừng trước đây, uổng công ta còn tìm người bảo vệ..."

Không hiểu sao, lời nói của nam chính đột nhiên im bặt, như hòn đá rơi xuống nước rồi chìm nghỉm.

Ta nhìn mũi kiếm sắc bén, tim đập thình thịch, theo phản xạ che chở Yến Tử như gà mẹ bảo vệ con:

"Vị công tử này, có lời gì từ từ nói, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài."

"Ta là nữ nhân tham lam tư lợi như vậy, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, công tử biết là được rồi."

Yến Tử lại nói thêm một câu, ta kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.

Cái quay đầu này, vừa vặn nhìn thấy nàng cười duyên với nam chính, nụ cười đó, quả thực đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng lời nói ra lại theo kiểu mỹ nhân rắn rết.

Dung Hoa tức giận bỏ đi.

Yến Tử cũng kéo Sở Vận xoay người bỏ đi.

Ta kinh ngạc, thậm chí quên cả việc tỏ ra là một Tú bà bị đám tiểu nha đầu dưới tay coi thường làm mất mặt.

Sao từng người một không theo kịch bản vậy, theo diễn biến này, tình tiết chính không lẽ lệch đến tận đảo xa rồi sao...

Nhưng nói thì nói vậy, thật lòng mà nói, ta đến giờ vẫn chưa hiểu rõ cái gọi là "tình tiết chính" này rốt cuộc là gì.14

Ngày thứ mười ba xuyên qua, ta suy nghĩ về cuộc đời, không đi tìm nữ chính gây chuyện, cũng không đi tìm nữ phụ thứ hai gây chuyện.

Ngày thứ mười lăm xuyên qua, lặp lại hành động trên.

Ngày thứ mười bảy xuyên qua, ta quyết định buông xuôi, thế giới này hủy diệt đi.

Ngày thứ mười chín xuyên qua, ta vì buông xuôi mà bị hệ thống trừng phạt, không chỉ đau đầu như bị đạn bắn, mà còn xui xẻo cả một ngày, uống nước suýt sặc chết, đi cầu thang suýt ngã lăn...

Ngày thứ hai mươi mốt xuyên qua, ta coi như hiểu rõ hình phạt của việc buông xuôi và phá hỏng thiết lập nhân vật là gì rồi.

Nhưng việc lệch khỏi tình tiết chính hiện tại vẫn chưa biết, xem ra chỉ càng đáng sợ hơn.

Đang lúc đau đầu muốn nứt ra, ta phân vân giữa việc làm cá muối, cá nướng, hay cá chép, thì nữ chính đột nhiên tìm đến cửa.

Nàng nói: "Tú bà, ta có thể giao dịch với người."

Ta trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có thể giao dịch gì với ta, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ không còn là tiểu thư ngày xưa nữa, ăn mặc thứ nào mà không phải tiền của ta."

Chỉ thấy nàng bá khí ném xuống một xấp ngân phiếu: "Tú bà, những thứ này đủ chưa?"

"...Đủ đủ."

Nếu ta nói một chữ "không", chính là không tôn trọng thiết lập nhân vật tham tài keo kiệt.

"Tú bà, yêu cầu của ta không nhiều, thứ nhất, ta muốn người mời một phu tử dạy Sở Vận đọc sách, nàng sau này nếu có thành tựu lớn, chắc hẳn cũng sẽ không quên công lao hôm nay của Tú bà."

Ta chớp mắt, nhìn ngân phiếu, gật đầu.

"Thứ hai, ta muốn người tìm trong lầu một cô nương tên Ngọc Lan, rồi mang con gái của nàng ta đến gặp ta."

Ta lại chớp mắt, nhìn... dày thật, gật đầu.

"Thứ ba, ta và Sở Vận đều sẽ không treo bảng, Tú bà nếu tin ta, ta có thể phát huy giá trị lớn hơn của hai chúng ta, kiếm nhiều tiền hơn cho Tú bà, hơn nữa bất kể sau này ta làm gì, Tú bà đều không được can thiệp."

Liếc nhìn xấp ngân phiếu đó, đầu ta gật như chó vẫy đuôi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 6



15

Ngày thứ hai mươi hai xuyên qua, ta đổi một công việc khác.

Dưới sự sai khiến của đồng tiền, ta từ nữ phụ độc ác Tú bà biến thành một tên tay sai chuyên làm việc vặt cho nữ chính...

Mời phu tử cho cô nương hoa lầu thật sự quá khó, thư sinh thanh cao nào chịu đến?

Tốn không ít công sức, dưới sự dụ dỗ bằng vàng bạc của ta, cuối cùng cũng có một tú tài nghèo bằng lòng.

Còn nữa, ta hiệu suất cực cao tìm được cô nương tên Ngọc Lan trong lầu.

Thật trùng hợp, nàng quả thực có một "con gái".

Có lẽ vì danh tiếng vang xa, vừa nhìn thấy ta, cô nương Ngọc Lan đó liền hoảng sợ, "phịch" một tiếng quỳ xuống, khai hết mọi chuyện.

"Tú bà, đứa trẻ này không phải của con, con chỉ thấy nó đáng thương, nên mang về."

"..."

Nàng thật sự quá ngốc, ngốc đến mức không đánh đã khai.

Ta cắn một hạt dưa, tiện tay nhổ xuống đất:

"Quy củ trong lầu, các cô nương không được tự ý nuôi trẻ con ăn không ngồi rồi, người ta mang đi, ngươi liệu mà làm."

Ngọc Lan không nói một lời, sợ hãi nhìn ta một cái, rồi lại nhìn "con gái" sau lưng.

Sau đó, nàng như lấy hết can đảm nói: "Đứa trẻ này không nhớ gì cả, nó chắc là... con nhà giàu đi lạc, Tú bà nếu giúp nó tìm được người nhà, nói không chừng sẽ được hậu tạ hậu hĩnh."

Con nhà giàu? Mất trí nhớ? Đi lạc?

Ta nghi ngờ liếc nhìn tiểu cô nương đang trốn sau lưng nàng, giữa trán có một nốt ruồi son.

Khoan đã, cái này cái này cái này...16

Ta đè nén sự kinh ngạc trong lòng, dẫn tiểu cô nương này đến gặp nữ chính.

Lúc này Yến Tử đang nhíu mày, viết viết vẽ vẽ trên một cuốn sổ dày cộp, còn Sở Vận thì ôm một cuốn sách, đọc rất chăm chú.

Thấy ta đến, Sở Vận lạnh lùng liếc ta một cái, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ của mình cung kính hành lễ với ta, khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

Ta quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, khẽ ho khan vài tiếng, nhưng niềm vui trong lòng không sao kìm nén được, chỉ vào tiểu cô nương kia ân cần nói:

"Tiểu Yên Tử à, người ta mang đến cho ngươi..."

Thái độ này quả thực có chút phá hỏng thiết lập nhân vật, dù sao nữ chính bây giờ vẫn còn sa cơ.

Đầu đột nhiên đau nhói một trận, ta lập tức nhận ra mình hình như nói sai rồi, vội vàng đổi giọng:

"Người ta mang đến rồi, những chuyện khác không thuộc quyền quản của ta."

Nói xong, ta đẩy tiểu cô nương một cái, có lẽ không kiểm soát được lực, tiểu cô nương loạng choạng một bước, bị ta đẩy ngã xuống đất.

Sở Vận lập tức đứng dậy, chạy tới đỡ tiểu cô nương kia dậy, sau đó trừng mắt nhìn ta, mặt như viết bốn chữ "bắt nạt quá đáng".

Ta có chút chột dạ, nhưng không để ý đến nàng, ngẩng cao đầu vênh váo rời đi.17

Ngày thứ hai mươi tư xuyên qua, ta nghe nói nữ chính sáng sớm đã cải trang lẻn ra khỏi thanh lâu.

Liên tiếp mấy ngày, nàng đều sớm đi tối về như vậy.

Một buổi sáng nọ, nàng mang theo tiểu cô nương có nốt ruồi son giữa trán kia ra khỏi cửa.

Ta vốn không muốn quản, nhưng không hiểu sao đầu lại bắt đầu đau dữ dội, suy đi nghĩ lại, có lẽ là vì ta quá buông thả?

Hôm đó, ta bất đắc dĩ ngồi rình ở cửa sau, thầm nghĩ nên dùng cách nào để vừa giải vây cho mình vừa không làm tổn thương nữ chính đây?

Thật sự không nghĩ ra, đầu càng đau hơn.

Mặt trời sắp lặn, Yến Tử cuối cùng cũng trở về.

"Đồ tiểu yêu tinh nhà ngươi, lại dám dẫn dụ cô nương trong lầu bỏ trốn."

Nhìn thấy mỹ nhân mặc nam trang mà vẫn thanh tú thoát tục kia, đầu đau muốn nứt ra, ta như nhìn thấy cứu tinh, xông lên định giả vờ cho nàng một cái tát tai, kết quả không kiểm soát được lực...

"Chát" một tiếng giòn tan.

Ta kinh hãi! Kết cục bi thảm bị chặt đứt gân tay gân chân, vứt vào ổ ăn mày hiện lên trong đầu.

Tuy bước đầu xác định là do nữ phụ thứ ba làm, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nữ chính ngầm đồng ý!

Yến Tử ôm nửa bên mặt, dường như bị đánh đến ngây người.

Ta tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng sau khi đánh nữ chính, cơn đau đầu lập tức giảm bớt...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 7



18

"Không được đánh tỷ tỷ của ta!"

Lúc này nữ phụ thứ hai đột nhiên xông tới như một con bê con, húc vào eo ta.

Ta hét lên một tiếng thảm thiết, trời ơi, bây giờ không chỉ đau đầu nữa, cái eo già này cũng sắp gãy rồi.

Theo tính tình nóng nảy của nguyên chủ, tiếp theo ta hẳn là cũng nên cho nữ phụ thứ hai vài cái tát tai.

Nhưng ta sao nỡ ra tay, nuôi lâu như vậy, tiểu nha đầu này mới lớn được chút thịt, nhìn xem nàng gầy thế kia, thật đáng thương...

Đột nhiên, Yến Tử ôm một chiếc hộp, chắn trước mặt Sở Vận.

Nửa bên mặt nàng sưng đỏ, giọng nói lại rất bình tĩnh: "

Tú bà, đứa con gái Ngọc Lan nhận nuôi vốn là tiểu tiểu thư của phủ Vĩnh An Hầu, đây là lễ tạ của phủ Hầu, Yến Tử xin dâng hết cho người."

Tiểu tiểu thư của phủ Vĩnh An Hầu...

Thực ra, hôm đó nhìn thấy nốt ruồi son kia, trong lòng ta đã có chút đoán ra.

Tiểu tiểu thư phủ Hầu này, Bùi Đào, và muội muội của bạo quân, Dung Dung, có hoàn cảnh khá giống nhau, đều là sau khi đi lạc thì lưu lạc đến thanh lâu.

Chỉ có điều một người tuy mất trí nhớ nhưng có mẹ nuôi che chở, người kia lại bỏ trốn không thành, ở thanh lâu chịu đựng bao nhiêu năm đối xử phi nhân đạo.

Nhưng, ta là người xuyên không nên biết, còn nữ chính, một người bản địa, làm sao lại biết được?

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, đột nhiên, ta kinh ngạc phát hiện đầu mình không còn đau nữa.

Ta liếc nhìn những món châu báu lộng lẫy kia, chớp chớp mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó, ví dụ như cái lỗi "không được phá hỏng thiết lập nhân vật" này.

Trong mắt lóe lên tia sáng, ta giả vờ nuốt nước bọt, một tay giật lấy chiếc hộp:

"Nếu đã như vậy, hôm nay tha cho các ngươi."

Nói xong, ta nghĩ đến những gì vừa hiểu ra, ám chỉ nói với nữ chính một câu:

"Cô nương trong lầu không thể tùy tiện ra ngoài."

Lúc nói câu này, ta còn cố ý giơ giơ chiếc hộp trong tay, nữ chính thông minh như vậy, chắc hẳn biết ta đang nói gì.

Quả nhiên, nàng hiểu.

Mỗi lần trước khi ra ngoài, nàng đều để Sở Vận, người đến nghe phu tử giảng bài, tiện đường mang đồ đến phòng ta.

Có thiết lập nhân vật tham tài áp chế những thứ khác, sự dung túng của ta đối với nữ chính cuối cùng cũng có lý do.

Như vậy sẽ không vi phạm thiết lập của thế giới xuyên không này.

Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng, tuyệt diệu!19

Cứ như vậy khoảng hơn nửa năm.

Nữ chính vẫn cải trang rồi mỗi ngày sớm đi tối về, tiền bạc hối lộ cho ta cũng ngày càng nhiều.

Còn nữ phụ thứ hai thì chăm chỉ nghe phu tử giảng bài, thỉnh thoảng lại chạy vào bếp, tài nấu nướng dường như cũng ngày càng tiến bộ.

Nhưng không sao, ít nhất nàng vẫn chăm chỉ đọc sách, cứ như vậy thì chắc chắn sẽ không lệch khỏi tình tiết trở thành nữ quan.

Tóm lại, bây giờ ta lo lắng nhất là nữ chính.

Ta đã lén theo dõi nàng một lần, trời ơi, nàng lại dám sau lưng ta mở rất nhiều cửa hàng và hiệu buôn ở kinh thành, Vân Gian Thương Hành nổi tiếng gần đây ở kinh thành chính là của nàng.

Ta coi như hiểu rồi, thảo nào nàng ra tay hào phóng như vậy...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tình tiết này trong truyện có không? Ký ức quá xa xôi, đầu óc không còn dùng được nữa rồi...20

Ngày thứ 210 xuyên qua, tức là tròn bảy tháng, trong cung có người đến.

Người đến không nhỏ, ờ, chính xác mà nói là người lớn nhất thiên hạ hiện tại.

Thôi được, ta nói thẳng, là đương kim Hoàng đế cải trang vi hành.

Hoàng thượng rất trẻ, trông cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, hình như còn nhỏ hơn nữ chính...

Đúng vậy, nhỏ hơn nữ chính, vì ta nghe thấy ngài ấy gọi nữ chính một cách thân mật là tỷ tỷ.

Yến Tử đối với ngài ấy có chút lạnh nhạt, hai người ở trong phòng nói chuyện hơn nửa ngày.

Cuối cùng, Hoàng đế mặt mày âm trầm bỏ đi.

Ta suy đi nghĩ lại, bây giờ hẳn là đã đến thời điểm trong truyện gốc Hoàng đế chuẩn bị nạp nữ chính vào cung làm phi tần rồi.

Quả nhiên, ngày hôm sau, một đạo thánh chỉ được đưa tới.

Nội dung là tha tội cho Yến Tử, con gái của thần Yến Thanh, phong nàng làm nữ quan.

A, cái này, ta kinh ngạc, không phải nên là phi tần sao?

Thực ra bây giờ ta có chút không hiểu nổi diễn biến tình tiết này nữa, hệ thống nói ta không được để tình tiết chính bị lệch, nhưng rốt cuộc cái gì là tình tiết chính, lại không có một định nghĩa rõ ràng.

Theo lý mà nói, sau khi ta xuyên qua, tình tiết bị lệch cũng không ít, muội muội của bạo quân bây giờ sớm đã được giải cứu, tiểu tiểu thư mất trí nhớ của phủ Hầu cũng được đưa về nhà, nữ chính và nam chính cũng đã gây thù chuốc oán...

Tuy mỗi lần lệch khỏi thiết lập nhân vật là đầu lại đau, mỗi lần buông thả là lại gặp xui xẻo, nhưng kỳ lạ là tình tiết bị lệch, lại không có cảm giác gì cả.

Nếu đã như vậy, ta cũng lười quản nữa, mặc kệ nó đi...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 8



21

Ngày hôm sau, Yến Tử rời khỏi thanh lâu, trước khi đi còn tặng ta một tráp lớn vàng bạc châu báu, dặn ta chăm sóc Sở Vận cho tốt.

Ngoài ra, sau khi nàng vô tình biết được tên của phu tử ta mời cho Sở Vận, liền bảo ta cho người đó nghỉ việc.

Cho phu tử nghỉ việc? Không hiểu, nhưng đã nhận tiền thì vẫn phải làm việc.

Sau khi nữ chính đi, thiếu mất một đứa con gái, ta đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên có chút nhàm chán vô vị, cho nên thường xuyên đến quan tâm Sở Vận.

Sở Vận không còn phu tử, có chút buồn bã không vui, ban đầu còn gây sự với ta một trận, nhưng sau khi biết đó là ý của Yến tỷ tỷ thì im lặng.

Sau đó không hiểu sao nàng ngay cả sách cũng không đọc nữa, ba ngày hai bữa không thấy bóng dáng.

Ta ban đầu không tìm được người, liền thử vận may đến nhà bếp, không ngờ, người quả thực ở đó.

Xào rau, lật chảo, đậu hũ khắc hoa...

Một loạt thao tác khiến ta ngây người.

Đây còn là mầm non nữ quan tương lai sao, đây rõ ràng là một nữ đầu bếp tài ba mà.

Sở Vận ban đầu đối với ta lạnh nhạt, sau này thời gian dài, bắt đầu bằng lòng cho ta nếm thử món ăn nàng nấu.

Thậm chí sau này còn bằng lòng nấu những món ta thích ăn, những chuyện này đều là chuyện về sau.

May mà tiền Yến Tử cho đủ nhiều, thiết lập nhân vật tham tài chiếm thế thượng phong, đủ để ta đối xử hòa nhã với nữ phụ thứ hai.22

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, trong khoảng thời gian đó, Dung Dung lén đến thanh lâu một lần, đích danh muốn gặp Yến Tử.

Nam chính là thế tử phiên vương, sau khi vào kinh báo cáo công việc xong, sớm đã cùng phụ thân rời đi.

Nhưng muội muội Dung Dung lại ở lại nhà ngoại tổ ở kinh thành, chính xác mà nói thì là một con tin không ở trong cung.

Ta thầm nghĩ tiểu hoàng đế đã bày ra trò con tin này, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ thực hiện chính sách “bỏ phiên vương”.

Dung Dung chỉ mang theo một hộ vệ đã lén chạy tới, ta vừa nhìn thấy tiểu tổ tông này, toàn thân đã nổi da gà.

Nàng dường như rất thù dai, vừa gặp mặt đã cho ta một đòn phủ đầu, vung chiếc roi ngựa nhỏ, quất ta một cái.

Đừng nhìn tiểu cô nương này giai đoạn đầu nhút nhát, nhưng bản chất vẫn là một đại tiểu thư ngang ngược.

Roi quất vào người bỏng rát, ta đau đến kêu oai oái.

Khi ta nói với nàng nữ chính không ở thanh lâu, tiểu tổ tông đó lại quất ta thêm một roi, chất vấn có phải ta đã bán tỷ tỷ đó đi không.

Ta oan quá, nữ chính được tha tội vào cung làm nữ quan không phải là chuyện ai cũng biết sao, tiểu tổ tông này thông tin lại hạn hẹp đến mức đổ lỗi cho ta, hu hu.

Nhưng nếu bây giờ nàng đánh ta vài roi có thể hả giận, ta cũng vui lòng, dù sao thì những thủ đoạn sau này thực sự không chịu nổi.23

Nghĩ đến tính cách thù dai của Dung Dung, việc nữ chính vào cung cũng tốt, nếu không nói không chừng vì chuyện lần trước mà bị trả thù.

Thực ra nói đi cũng phải nói lại, ta đến giờ vẫn không biết chuyện nữ phụ thứ ba đi lạc có phải do nữ chính ra tay không.

Tuy Yến Tử lúc đó đã thừa nhận, nhưng ta luôn cảm thấy nàng không giống người làm chuyện thiếu đạo đức như vậy...

Sau đó, ta thuật lại cho nàng một lượt chuyện nữ chính được tiểu hoàng đế phong làm nữ quan.

Dung Dung nghe xong, lúc này mới liếc nhìn ta một cái, như tự nói với mình mà khẽ thì thầm:

"Chúng ta đều trách lầm tỷ tỷ đó rồi, ca ca biết được rất hối hận, còn muốn chuộc thân cho tỷ ấy..."

Nàng lẩm bẩm hơi nhỏ, nên ta không nghe rõ.

Sau đó, Dung Dung ủ rũ rời đi.

Tiểu cô nương này gan cũng lớn thật, ta sợ nàng lại gặp chuyện không may, liền ra lệnh cho thị vệ được thanh lâu thuê với giá cao ngầm hộ tống.

Mãi đến khi thị vệ báo lại đã tận mắt thấy nàng vào nhà, ta mới yên tâm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 9



24

Thời gian thấm thoắt lại qua hai năm.

Sở Vận đã mười lăm tuổi, hai năm sớm tối bên nhau, thái độ của nàng đối với ta đã thay đổi rất nhiều, bây giờ còn dám dạy dỗ ta chuyện cắn hạt dưa mà nhổ vỏ lung tung.

Rồi nàng còn dọa ta nếu ta còn nhổ lung tung nữa, sẽ không rang hạt dưa và làm đồ ăn cho ta nữa.

Thôi được, vì miếng ăn ta đành chịu thua, hơn nữa thói quen này bản thân ta cũng không thích, thật mất vệ sinh.

Hai năm nay tay nghề nấu nướng của Sở Vận tiến bộ vượt bậc, ngay cả những món ăn vặt này cũng làm ngon hơn bên ngoài.

Hơn nữa dưới sự miêu tả "hình tượng" của ta, nàng với khả năng thông hiểu tuyệt đỉnh còn có thể làm ra một vài món có hương vị gần giống với "quê hương" của ta, ví dụ như: trà hoa quả, bánh ngọt, gà rán...

Còn về nữ chính, ban đầu là nữ quan, bây giờ... đã là phi tần của tiểu hoàng đế rồi.

Quanh đi quẩn lại, dường như vẫn quay về với tình tiết truyện gốc.

Hơn nữa nữ chính tuy đã có hiềm khích với nam chính, nhưng vẫn đi theo con đường ẩn danh mưu lược cho đại nghiệp của nam chính, truyền tin tức.

Còn tại sao ta biết ư?

Suỵt, đây là bí mật giữa ta và nữ chính, nói ra là mất đầu đó.25

Hiện tại, dòng thời gian đã đến lúc tiểu hoàng đế ban bố chính sách triệt phiên.

Quả nhiên, các phiên vương lớn đều phản đối.

Ban đầu tình hình vẫn có thể kiểm soát được, nhưng cho đến một ngày, tiểu hoàng đế triệu tập tất cả các con tin đang ở kinh thành vào cung.

Hơn nữa còn có một lời đồn, Dung Dung đã xúc phạm tiểu hoàng đế, bị gi*t rồi.

Tin này ngay cả ta cũng biết, huống chi là nam chính.

Sau đó, nam chính liên kết với các phiên vương khác, lấy danh nghĩa báo thù cho muội muội, dẫn đại quân tiến thẳng về phía bắc.

Trận chiến này ban đầu diễn ra rất khó khăn, dù sao tiểu hoàng đế tuy tuổi còn nhỏ, nhưng các vị đại thần cốt cán mà tiên hoàng để lại cho ngài không ít.

Sau này không biết tại sao, nam chính như có thần trợ, đại quân phiên vương do ngài chỉ huy thế như chẻ tre, nửa năm đã đánh thẳng đến kinh thành.26

Ngày đại quân phiên vương công phá hoàng thành, dân chúng vốn tưởng hoàng thành vững như tường đồng vách sắt hoàn toàn hoảng loạn, họ sợ bị liên lụy nên định bỏ trốn, nhưng Dung Hoa trị quân nghiêm minh, không cho quân lính xâm phạm dân chúng, hành động này rất được lòng dân.

Trong thanh lâu cũng lòng người hoang mang, ta sớm đã biết nam chính sẽ không làm hại dân chúng, nên sớm đã bảo mọi người không cần lo lắng.

Sau đó, nhân lúc đêm đen gió lớn, ta mặc đồ dạ hành lén lút chuồn ra ngoài.

Trước khi đi, Sở Vận có chút do dự níu lấy cánh tay ta, mắt rưng rưng gọi một tiếng: "Tú bà."

Ta xoa đầu nàng, nói một câu: "Đừng lo, Tú bà không sao đâu."

Tình hình hiện tại hỗn loạn, ta nếu chịu bỏ tiền ra lo lót, trà trộn vào nơi đó chắc không khó.

Còn ta đi đâu ư? Đây là một câu hỏi hay.

Đương nhiên là đi cứu con gái cưng của ta rồi.
 
Back
Top Bottom