Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 590: Chương 590



“Con lại còn tặng rượu cho người ta, hừ, chỉ cần bán rượu đó cho họ với giá thấp, người ta cũng đã coi như nhận ơn của con rồi.

Cái đám già không nên nết ấy còn dám không biết xấu hổ nhận rượu, còn cố tình lấy danh nghĩa bạn bè chí cốt với ba con để lấp l.i.ế.m chuyện nhận quà, nói là coi như con cháu trong nhà biếu.”

Thực ra, vụ tặng rượu này nếu có nghiêm khắc tra xét thì cũng không tính là nhận quà tạ lễ.

Tống Thời Hạ không dùng đặc quyền để lấy lợi cho mình, chỉ cảm thấy ngày lễ mà người ta hỗ trợ mình nhiệt tình, cho nên tặng bình rượu coi như cảm ơn.

Từ trên xuống dưới, ai cũng đều có phần, không phải tặng riêng ai.

Huống chi, đây chỉ là rượu thuốc nhà làm, không phải Mao Đài Phượng Tường đắt đỏ bán trên thị trường.

Tính ra cũng giống như dân chúng nhổ rau dưa trong vườn mang đến tặng cho vị lãnh đạo nếm thử mà thôi.

Chẳng qua Tống Thời Hạ không ngờ chuyện lại đến tai cha mẹ chồng, họ đều đã biết cô chuẩn bị mở công ty.

“Mẹ, ba mẹ biết chuyện này rồi, vậy con không cần thông báo nữa, ba mẹ thấy chuyện đó thế nào ạ?”

Hàn Dung nói:

“Ban đầu mẹ với ba con rất lo, sợ con bị người ta lừa, hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu công ty ma chuyên lừa đảo.

Ba mẹ sợ con không hiểu kinh doanh, bị người ta lừa đầu tư tiền, chừng nào lấy được hết vốn liếng của con rồi sẽ chạy trốn.”

“Nhưng lúc biết con hợp tác với Diêu Tuyết để mở công ty, ba mẹ lại sợ con thiếu tiền.

Cha Diêu Tuyết từng quyên cho bệnh viện bên mẹ cả một hệ thống máy móc, giá trị cũng phải mấy trăm nghìn đô la.

Người ta nhiều tiền, muốn lập công ty chắc chắn không phải dạng quy mô nhỏ, con hợp tác với người ta, không bỏ ra mấy chục nghìn thì lại lép vế. Làm ăn mà lép vế thì sau này sẽ thiệt.”

Tống Thời Hạ thấy ấm áp trong lòng, cha mẹ chồng luôn biết quan tâm cô từ những phương diện mà cô không lường trước được.

“Con nhiều tiền mà, trước cũng có một khoản bán nhân sâm đó, con lấy tiền ấy đầu tư cho anh trai con làm địa ốc, hiện giờ thu về gấp đôi, không thiếu tiền mở công ty.”

DTV

Hàn Dung nghe nói thế liền hớn hở:

“Nếu tính như thế, A Thanh lấy được con là trèo cao rồi, con dâu mẹ cũng là người có gia tài bạc vạn đấy.”

Tống Thời Hạ níu tay bà làm nũng:

“Trèo cao gì chứ, hồi trước con lấy anh ấy thì mới chỉ là một cô thôn nữ thôi, có thấy anh ấy chê con đâu? Lại còn giao hết tiền lương cho con giữ nữa.

Hiện giờ con kiếm ra tiền thì tiền đó cũng là tài sản chung của hai vợ chồng, anh ấy tin con, con cũng tin tưởng anh ấy.”

Hàn Dung cảm động lắm, có cô con dâu như thế, gia trạch sẽ ngày một thịnh vượng.

Bà có người bạn, con cái trong nhà cũng theo nghề kinh doanh.

Mà chuyện thứ nhất nó làm sau khi kiếm được tiền là ly hôn với vợ, cưới một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khác.

Người vợ trước và những đứa con từng chịu khổ cùng nó không hề được hưởng một chút phúc phần gì.

“Con yên tâm, hai đứa sau này mà cãi nhau, chắc chắn mẹ sẽ đứng về phía con, A Thanh nó ăn nói vụng về, con thì tính tình hiền hòa, không phải người ưa gây mâu thuẫn, nếu có chuyện, chắc chắn là do nó.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 591: Chương 591



Tống Thời Hạ bật cười:

“Mẹ, mẹ không nên thiên vị một bên như thế, ai sai thì người đó sửa, con có phải hạng không chịu được khi bị phê bình đâu.”

Hàn Dung ôm con dâu: “Số mẹ may quá, con trai mẹ cưới được cô con dâu tốt như vậy.”

Tống Thời Hạ chợt nhớ tới lời mẹ chồng mới nói, bèn hỏi lại một câu:

“Có phải dạo gần đây có người tới tìm ba mẹ nhờ giúp đỡ gì không?”

Hàn Dung nghiêm mặt:

“Ừ, chẳng thể hiểu được, lại còn nhờ Vu Phương tới nói giúp, mẹ chẳng hiểu con bé Vu Phương cứ thích ôm đồm loại chuyện này vào người làm gì?”

Tống Thời Hạ cười nói: “Con đoán người kia tên là Lý Mộng Tuyền có phải không ạ?”

DTV

Hàn Dung nghi hoặc: “Con cũng biết cô ta à?”

Biết được ngọn nguồn, Hàn Dung cười lớn:

“Mẹ không cho ba con giúp, sau đó qua tố cáo với bên hội phụ nữ phường bên đó, đàn ông sao có thể đánh vợ, việc này nhất định phải răn đe.”

Lý Mộng Tuyền chắc không thể ngờ mình nương các mối quan hệ nhờ đến tận nhà lãnh đạo để rồi cuối cùng, bí mật mình trăm phương nghìn kế giữ kín lại bị cả khu đều biết.

Nếu nghiêm khắc xử lí, chồng Lý Mộng Tuyền có thể bị kiện ra tòa.

Mà nếu không xử lí, từ nay Lý Mộng Tuyền đừng hòng mơ được yên một ngày với nhà chồng.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Tống Thời Hạ gặp Trần Kiều ở căn tin.

Thấy mặt mày Trần Kiều hớn hở, không khó nhận ra cuộc sống riêng trong thời gian này rất ổn.

Sau khi chuyện chồng Lý Mộng Tuyền vô sinh bị lan ra khắp nơi, cả khu phố đều biết Lý Mộng Tuyền gả nhầm một kẻ cặn bã.

Bản thân vô sinh, bất lực điên cuồng lại đổ hết lỗi lầm lên đầu vợ trước.

Không chỉ có thế, anh ta còn đánh đập hành hạ vợ mới thê thảm.

Con người bề ngoài trông có vẻ tuấn tú lịch lãm mà thực ra bên trong lại là một kẻ cầm thú.

Những hàng xóm trước kia còn hâm mộ và ghen tị Lý Mộng Tuyền tốt số, nay biết tin đều chẳng nỡ dậu đổ bìm leo, chỉ âm thầm cảm thán may mà mình không đ.â.m đầu vào đường chết.

Sau khi sự việc lan ra, cha mẹ chồng Lý Mộng Tuyền biết sự thật, bèn muốn tranh quyền nuôi con với Hoắc Khải.

Con đẻ của họ vô sinh, nhà họ coi như tuyệt hậu, nhưng Lý Mộng Tuyền lại có con ruột, chỉ cần không ly hôn thì con của Lý Mộng Tuyền cũng có thể coi là con cái nhà họ rồi.

Đây chính là kế sách kém cỏi nhất mà hai vợ chồng già nghĩ ra.

Nhưng nhà họ Hoắc cũng không phải hạng vừa.

Sức chiến đấu của bà Hoắc ở nông thôn có thể nói là số một, số hai, la lối chơi xấu, khóc lóc kêu than, chiêu gì cũng thạo, người thành phố làm sao có thể so được.

Cuối cùng, Lý Mộng Tuyền chỉ giành được quyền nuôi con gái.

Nhà bớt một kẻ vô ơn, Trần Kiều cảm thấy cuộc sống dễ chịu hẳn, ngày thường tan tầm thì mua hai đĩa thức ăn ở căn tin mang về, nấu một nồi cơm là xong.

Chủ nhật đi học rồi tiện thể bày quán bán hàng, chồng và con riêng tự lo cơm ngày ấy.

Trần Kiều còn tính mua chiếc máy giặt giải phóng đôi tay, bớt đi việc nhà thì mình cũng có thể ra ngoài kiếm thêm chút tiền.

Mỗi lần giở tiền riêng ra đếm, cô ta lại cảm thấy tương lai càng thêm sáng rọi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 592: Chương 592



Tống Thời Hạ và Trần Kiều ăn với nhau một bữa cơm rồi về ký túc nghỉ trưa, chiều nay cô có tiết học.

Các bạn cùng phòng đều mang cơm về đây ăn.

Trịnh Linh Linh mở cửa đi vào:

“Ủa, cậu ăn trưa chưa?”

Tống Thời Hạ ngồi dậy đáp:

“Tôi ăn rồi, đang định tranh thủ nghỉ trưa một lát, mọi người ăn đi.”

Các nữ sinh đều mua một phần cơm, đặt lên bàn ăn cùng nhau, trên bàn còn có một bình dưa muối.

Tống Thời Hạ đã từng trông thấy cách họ giải quyết bữa trưa nên không còn ngạc nhiên.

Học phí đại học rất cao, mặc dù các sinh viên xuất sắc đã được miễn học phí nhưng còn nhiều mục khác đều phải tốn tiền, ví dụ như phí ký túc, tiền cơm, tiền sách vở…

Gia đình bình thường muốn cung cấp nuôi dạy một sinh viên đều phải thắt lưng buộc bụng, trừ khi đăng kí vào trường sư phạm.

Cho nên, có rất nhiều gia đình biết rõ con cái mình có thể thi được vào trường tốt hơn, nhưng vì điều kiện kinh tế không cho phép, đành phải chọn sư phạm.

Khi các bạn cùng phòng ăn trưa, Tống Thời Hạ cũng ngồi dậy đọc sách.

Nếu cô tiếp tục nằm nghỉ, mọi người sẽ phải rón rén hạn chế hành động, như thế không tiện.

Hách Quế Hoa vừa ăn vừa nói:

“Giai Giai này, lớp cậu học cùng với ngành lịch sử luôn nhỉ? Nghe nói bên lớp đó có một nam sinh cực kì đẹp trai, đi xe máy đi học.”

“Ừ, đúng là có một người như thế, nghe nói nhà người ta quyên cho trường nhiều đồ lắm, cho nên được đặc chiêu, điểm thi đại học thấp lè tè, chẳng đủ điểm chuẩn.”

Mấy cô gái lộ vẻ khinh thường.

Quách Thiên Lan trào phúng:

“Tôi ghét nhất loại người này, học thì kém nhưng lại có thể dựa vào gia đình mà dễ dàng cướp đi một cơ hội của những người đang nỗ lực hết sức ngoài kia.

Đến cả điểm chuẩn cũng chẳng đủ chứng tỏ năng lực không ra gì, thật đúng là ung nhọt của xã hội.”

Trịnh Linh Linh nói theo:

“Đúng thế, không rõ gia đình đó làm gì mà nuôi dạy ra loại người như thế? Nhà đó có quan hệ rộng chứng tỏ bậc cha chú rất giỏi, sinh ra một thế hệ con cháu như thế chắc là mất mặt lắm.”

Mấy cô gái cười vang, Tống Thời Hạ chợt thấy câu chuyện nghe thật quen tai, như là đã nghe ở đâu rồi.

Đinh Giai Giai chống má, nói:

“Tôi thì cảm thấy giáo sư Tạ mà trẻ lại mười tuổi thì nhất định sẽ là một thanh niên đẹp trai phong độ ngời ngời.

Thầy ấy lên lớp giảng bài vừa hài hước lại vừa sâu sắc, lại còn không điểm danh, chậc, dạy hay như thế, có ai bỏ giờ của thầy đâu, đúng là không cần điểm danh thật.”

Hách Quế Hoa chỉ mới gặp giáo sư Tạ một lần, tò mò nói:

“Nhưng mà giáo sư Tạ nhìn có vẻ già dặn như là đã trải qua vất vả nhiều lắm ấy, chưa biết chừng thời tuổi trẻ đã gặp nhiều sóng gió.”

Đinh Giai Giai nói: “Ừ, nhưng đều đã qua rồi, hiện giờ giáo sư đang sống rất tốt.”

Mọi người lại chuyển đề tài, nói sang môn Toán cao cấp mà ai cũng sợ hãi.

Các cô nữ sinh ở đây đều mang nỗi sợ bản năng đối với môn toán.

Ngay cả Quách Thiên Lan học công nghệ thông tin và Sài Thiện Tĩnh học Toán ứng dụng cũng không ngoại lệ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 593: Chương 593



Hách Quế Hoa rùng mình một cái, nói:

“Học quân sự xong là chúng ta phải học Toán cao cấp rồi, nghe nói môn đó đặc biệt khó, tôi lo c.h.ế.t mất.”

Sài Thiện Tĩnh đẩy mắt kính: “Các chị khóa trên bảo rớt môn này là trải nghiệm tất yếu của chúng ta đấy.”

Thấy cô ấy bình tĩnh như thế, còn tưởng đã có chuẩn bị cơ, ai ngờ lại là đã chuẩn bị tinh thần rớt môn.

“Thiện Tĩnh, cậu thật là trâu bò, nói đến rớt môn mà vẫn có thể bình tĩnh như thế.”

Sài Thiện Tĩnh tươi cười xán lạn:

“Thầy dạy Toán cao cấp của chúng ta chính là giáo sư trẻ tuổi nhất của trường, thầy ấy siêu lắm, hôm khai giảng tôi đã trông thấy ảnh thầy treo ở bảng danh nhân bên khu giảng đường đấy.”

Tống Thời Hạ lập tức dựng tai lên nghe ngóng.

“Thầy nào cơ?”

“Giáo sư Quý đó, thấy bảo giỏi lắm, bên khu giảng đường, ảnh thầy được treo cạnh Anh-xtanh đấy.”

Tống Thời Hạ lập tức bật dậy.

“Lịch học Toán cao cấp của cậu như thế nào? Cho tôi xem với được không?”

Sao cô không biết giáo sư Quý nhà cô được treo hình cùng với Anh-xtanh nhỉ?

“Được chứ, chiều nay tôi sẽ xem thời khóa biểu, khi nào đến tiết Toán cao cấp đầu tiên sẽ rủ cậu đi, bên cậu cũng phải thi môn đó mà nhỉ.”

Tống Thời Hạ gật đầu lia lịa.

Mọi người thấy Tống Thời Hạ có phản ứng gấp gáp đáng yêu đến thế thì đều nhoẻn cười.

Đinh Giai Giai trêu chọc: “Sao thế, rung rinh rồi à?”

Quách Thiên Lan chống cằm suy tư: “Giáo sư Quý trông trẻ như vậy, không biết đã có gia đình chưa nhỉ?”

Sài Thiện Tĩnh do dự một lát mới nói:

“Tiểu Hạ à, cậu với giáo sư Quý chỉ sợ không có duyên phận rồi, tôi nghe các anh chị khóa trên nói là giáo sư Quý đã có hai con rất ngoan ngoãn đáng yêu, vợ của thầy ấy cũng rất xinh đẹp.”

Tống Thời Hạ bật cười.

“Không có mà, tôi chỉ muốn xem xem người được đặt ảnh cạnh Anh-xtanh thì lợi hại cỡ nào thôi, mọi người đừng nghĩ linh tinh, tôi cũng có gia đình rồi.”

Mọi người đều cho rằng cô đang nói giỡn, Tống Thời Hạ thấy thế cũng không giải thích thêm, lúc này mà có giải thích thì hẳn mọi người cũng không tin đâu.

Sài Thiện Tĩnh đến chỗ lớp trưởng xem thời khóa biểu, chạy về ký túc xá hớn hở la lên: “Tiết thứ hai chiều nay chính là Toán cao cấp, mọi người có ai đi không?”

Mấy cô gái liếc nhau một cái rồi vội vàng mở vở ra xem chiều nay mình có tiết học nào không.

Xem xong, cả bốn cô đều thở phào nhẹ nhõm:

“Hết tiết một bọn tôi sẽ qua phòng học bên cậu học Toán cao cấp.”

Sài Thiện Tĩnh đã hỏi thăm rõ ràng tiết toán đó học ở phòng nào, bởi vì tiết Toán cao cấp ấy là môn học chung, có đến sáu lớp cùng học nên có mang theo vài người bạn cũng sẽ không bị phát hiện.

Đinh Giai Giai kích động đến đỏ cả mặt: “Ôi thích thế, không biết giáo sư có thể sánh vai với Anh-xtanh trông thế nào nhỉ.”

“Trẻ là bao nhiêu tuổi nhỉ? Giáo sư mà 40 thì cũng tính là trẻ đi.”

Sài Thiện Tĩnh ngồi xuống ghế, nói:

“Anh khóa trên bảo là giáo sư Quý rất trẻ, nhiều người lần đầu thấy thầy ấy còn tưởng là bạn cùng lớp cơ.”

Quách Thiên Lan kêu lên: “Thế cơ á, vậy thì phải trẻ lắm nhỉ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 594: Chương 594



Tống Thời Hạ không biết nên nói gì, thực ra đâu có khoa trương đến thế.

Nếu tân sinh viên gặp anh ấy có lẽ sẽ cho rằng anh ấy là sinh viên khóa trên hoặc là giáo viên, trợ giảng gì đấy, tuy không nghĩ đó là giáo sư nhưng cũng không đến mức nhận nhầm đây là tân sinh viên.

Tống Thời Hạ bèn nhắc trước với các bạn:

“Tôi cảm thấy mọi người không nên quá chờ mong, không thì lúc trông thấy người thật lại thất vọng.”

Cô cũng nghe nói giáo sư Quý nhà cô những khi lên lớp là đặc biệt vô nhân tính, lúc thi cử càng không bao giờ nương tay cho bất cứ ai.

Cho nên đối với giáo sư Quý, phần lớn sinh viên có thể nói là vừa yêu lại vừa hận.

Trưa nay Tống Thời Hạ không về nhà, Quý Duy Thanh cùng hai đứa nhỏ ăn cơm xong, đưa hai nhóc tới trường tiểu học phụ thuộc.

Quý Nguyên kéo tay áo cha: “Ba ơi, chừng nào mẹ mới đến đón chúng con tan học?”

Quý Duy Thanh xoa đầu con, đáp:

“Dạo này mẹ con bận quá, đợi khi nào mẹ con xong kì quân sự thì sẽ có thời gian đi đón các con.”

DTV

Quý Dương và Quý Nguyên nhìn theo bóng cha đi khuất, ánh mắt đầy trông mong.

Hai nhóc đều không thích đi học, bởi vì đến trường là phải xa ba mẹ, chẳng vui gì cả.

“Anh, nếu mà chúng mình thông minh hơn thì tốt quá nhỉ, thông minh chút nữa là mình có thể vào đại học cùng mẹ được rồi.”

“Vậy chúng mình chịu khó học đi, ba bảo bên trường ba có khối thiên tài, mười tuổi có thể vào đại học, chúng mình cố lên, vài năm nữa là đủ tuổi rồi.”

Quý Nguyên phụng phịu:

“Thế vẫn lâu lắm, chỉ sợ mẹ tốt nghiệp đại học rồi chúng mình vẫn còn chưa mười tuổi nữa.”

Quý Dương cũng nhụt chí.

“Anh cũng không muốn đi học, bài trên lớp quá đơn giản, Nguyên Nguyên, em nghe có hiểu hết không?”

Quý Nguyên gật đầu thật mạnh:

“Bài lớp một chẳng khó chút nào, em chẳng biết làm gì trong giờ học luôn.”

Hai anh em ủ rũ vào lớp, mỗi ngày đều phải nghe những tri thức mà mình đã biết thật sự rất chán, chẳng bằng lên lớp ngồi với mẹ.

Tiết học đầu giờ chiều của Tống Thời Hạ đã kết thúc, cô vội vàng chạy đi tìm giảng đường Toán cao cấp theo chỉ dẫn của Sài Thiện Tĩnh.

Giảng đường bên cô cách khu giảng đường bên đó khá xa, chạy sang cũng phải mất chừng mười phút, cô cũng chưa từng sang bên này lần nào.

Xa thật đó, giáo sư Quý nhà cô khỏe mạnh dẻo dai như thế, hẳn cũng nhờ mỗi ngày đi bộ xa như vậy.

Hành lang tầng một khu giảng đường này có treo một loạt khung ảnh của những danh nhân, bên dưới có phần giới thiệu rõ ràng ngắn gọn.

Tống Thời Hạ nhanh chóng tìm được khung ảnh Anh-xtanh.

Quả nhiên, bên cạnh chính là ảnh Quý Duy Thanh cùng với phần tên họ và giới thiệu.

Ủa, nguyên một dãy dài những danh hiệu và công trạng này là của chồng cô thật ư?

Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng đi theo đoàn người vào phòng học chung.

Sài Thiện Tĩnh đã đến từ sớm, chiếm được dãy bàn đầu tiên, vị trí rất đẹp.

“Hạ Hạ, ngồi bên này.”

Phòng học là kiểu hội trường nhỏ, các dãy bàn xếp bậc thang, hàng trước cách bục giảng chừng 1 mét, ngẩng đầu là thấy giáo viên.

Vị trí chính giữa đang để trống, Tống Thời Hạ ôm ba lô chạy tới chỗ các bạn cùng phòng, ngồi xuống.

“Sao chọn bàn trên cùng thế?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 595: Chương 595



Đinh Giai Giai vội nói:

“Tiểu Tĩnh đến sớm nửa tiếng để lấy chỗ đấy, chỗ này quan sát rõ nhất, chúng ta có thể thấy rõ giáo sư trẻ nhất trường rồi.

Bọn tôi nhường vị trí đối diện bục giảng cho cậu luôn, như vậy đủ nghĩa khí chưa?”

Tống Thời Hạ nhìn quanh một lượt.

“Chỗ này quá bắt mắt, nhỡ trong giờ học gặp vấn đề gì thì sao?”

Đinh Giai Giai ấn vai cô ngồi yên:

“Cứ yên tâm đi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất mà. Chỗ chúng ta ngồi có thể nói là 100% sẽ không có vấn đề gì, giáo viên thường thích gọi học sinh ngồi sau hơn.”

Tống Thời Hạ thầm nghĩ, cái này thì chưa chắc nhé, vợ giáo sư ngồi chính giữa các cô ấy, các cô không bị gọi lên trả lời mới là có vấn đề.

Cô âm thầm xin lỗi các bạn cùng phòng, còn thầm hứa hẹn, bữa sau nhất định sẽ mời họ ăn cơm để bồi thường ‘thiệt hại tinh thần’.

Quý Duy Thanh bước vào phòng học đúng lúc chuông reo.

Chiều nay anh chỉ có hai tiết dạy ở đây, dạy xong là phải lên xe của trường sang viện khoa học luôn.

Lẽ ra học kỳ này anh không có tiết dạy, nhưng các thầy cô cảm thấy anh có kinh nghiệm dày dặn, cần chịu khó hướng dẫn sinh viên hơn, sang năm trường sẽ bố trí chỉ tiêu nghiên cứu sinh cho anh.

Cho nên năm nay tăng cường giờ dạy, để nếu gặp được sinh viên có năng lực thích hợp thì có thể quan sát thêm.

Quý Duy Thanh liếc nhìn quanh phòng học đánh giá.

Trong những giờ lên lớp của anh, chỉ cần sĩ số hơn 90% số lượng trong danh sách là anh sẽ không điểm danh.

Khi thu hồi ánh mắt, vô tình lướt qua dãy bàn nữ sinh đầu tiên, Quý Duy Thanh còn tưởng mình nhìn nhầm.

Vợ anh đang ngồi đó, tóc cột đuôi ngựa, tay chống má nhìn anh đầy vô tội.

Quý Duy Thanh không biết mặt trời hôm nay mọc từ hướng nào mà cô ấy lại chủ động tới nghe giờ dạy của anh.

Đè những suy nghĩ lan man xuống, anh mở sách, bắt đầu bài giảng hôm nay.

Vì đây là tiết Toán cao cấp đầu tiên, không sinh viên nào nhận ra tâm trạng giáo sư Quý hôm nay rất khác thường.

Nửa giờ đầu chỉ giảng nội dung tri thức mới, nửa giờ sau bắt đầu kiểm tra thu hoạch.

“Đề này ai làm được?”

Sinh viên các dãy bàn trước nhấp nhổm muốn thử giải toán, Tống Thời Hạ và mấy cô bạn cùng phòng lại vùi đầu thật thấp, sợ bị giáo sư Quý gọi lên.

Trịnh Linh Linh hạ giọng nói khẽ: “Giáo sư Quý trẻ thật đó, tôi thật sự không tin nổi thầy ấy đã là giáo sư.”

Đinh Giai Giai chia sẻ tin tức mình thu lượm được từ chị khóa trên:

“Giáo sư Quý là du học sinh từ nước ngoài về, tiến sĩ hai bằng đó. Các cậu không thấy bảng giới thiệu về giáo sư ngoài kia sao, dài cả dãy luôn.”

Hách Quế Hoa nắm chặt tay:

“Thấy rồi, nhưng giáo sư Quý lên lớp nhìn nghiêm túc thật, mặt lạnh te luôn, thấy mà sợ.”

Sài Thiện Tĩnh là sinh viên dãy bàn đầu duy nhất không gục mặt xuống, cô ấy cảm thấy mình có thể giải được bài này.

DTV

Thấy giáo sư Quý nhìn lướt qua mình rồi lại đảo qua các bạn cùng phòng, tim cô ấy bắt đầu gia tốc, Tiểu Hạ sẽ không đến mức xui xẻo vậy chứ?

Chị khóa trên đã nói giờ dạy của giáo sư Quý thì ai đi nghe cũng được mà.

Nếu trả lời đúng có khi còn được khen cơ, còn nếu sai thái quá, giáo sư sẽ lờ đi sự xuất hiện của người đó, các giờ dạy sau sẽ không bao giờ gọi người đó nữa đâu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 596: Chương 596



Mặc dù ai trong lớp cũng sợ bị gọi lên trả lời nhưng đã bước vào trường đại học danh giá hàng đầu này, ai mà chẳng muốn mình càng trở nên xuất sắc hơn nữa, nếu bị giáo viên bộ môn xem nhẹ thì sẽ khó chịu biết bao.

Sài Thiện Tĩnh nghĩ, chỉ cần nghiêm túc trả lời thì dù nói sai, hẳn thầy cũng sẽ không phê bình đâu, hi vọng Tiểu Hạ đừng có qua loa khi bị thầy ấy gọi.

Nhưng giáo sư Quý lại gọi trúng Đinh Giai Giai.

“Bạn sinh viên này, mời bạn trả lời câu hỏi trên bảng.”

Đinh Giai Giai luống cuống đứng lên, từ đầu tới giờ cô ấy đâu có nghe vào được gì, giờ phải làm sao đây?

Sài Thiện Tĩnh viết đáp án ra giấy, Hách Quế Hoa giật nhẹ gấu áo Đinh Giai Giai, cô ấy cúi đầu nhìn theo bản năng.

“Đáp án là 0 ạ.”

Mấy cô nữ sinh lo lắng ra mặt, Tống Thời Hạ nhìn về phía giáo sư Quý, trừng mắt với anh một cái.

Quý Duy Thanh cố nén cười, nhấc tay chặn miệng hắng giọng một cái.

“Đáp án đúng rồi, mời ngồi xuống.”

Mọi người đều thở phào một hơi, may mà giáo sư Quý không hỏi cặn kẽ cách giải.

Đinh Giai Giai âm thầm oán mình số con rệp, cả phòng học hơn 100 người mà sao cô ấy lại bị gọi, biết thế mình không ngồi bàn đầu.

Mọi người còn chưa bình tĩnh lại thì Sài Thiện Tĩnh đã bị gọi lên.

“Bạn sinh viên này, em lên trình bày phương pháp giải bài đó đi.”

Sài Thiện Tĩnh hiểu ngay, trò gian lận vừa rồi của mấy cô đã bị giáo sư Quý trông thấy cả, nhưng thầy không bóc mẽ họ ngay tại trận.

Ấn tượng về giáo sư trong lòng cô ấy đã khác hẳn trước, thầy ấy cũng đâu có ‘vô nhân tính’ như các anh chị khóa trên nói đâu nhỉ?

“Khá lắm, ý tưởng ổn thỏa, nhưng phương pháp còn hơi rườm rà, có thể loại bỏ một vài bước tính không cần thiết, chúng ta đang học môn Toán cao cấp, không phải toán của trung học.”

Sinh viên đồng thời cười vang, nhưng giáo sư Quý vẫn dưng dưng nhìn.

“Bài tập hôm nay, bạn nữ này không cần làm, đây là phần thưởng cho bạn ấy. Các em không cần hâm mộ.

Nếu có dũng khí trả lời câu hỏi trong giờ của tôi, chỉ cần ý tưởng có thể theo kịp tôi thì khi thi, tôi có thể cho các em một kim bài miễn tử.”

Cả phòng học ồ lên, kim bài miễn tử ý là không cần thi cũng qua môn ư?

Dãy bàn sau có người lớn gan đặt câu hỏi:

“Thưa thầy, một năm thầy sẽ phát bao nhiêu kim bài miễn tử ạ?”

DTV

Giáo sư Quý cho họ một đáp án khiến cả lớp nguội lòng:

“Trước mắt thì chưa có, hi vọng trong số các em sẽ xuất hiện người đầu tiên nhận được.”

Tống Thời Hạ không nhịn nổi phải bật cười, giáo sư Quý trên lớp và ở nhà thật như hai người khác nhau vậy, cô không nhận ra luôn đó.

Đây thật sự là chồng cô sao? Sao mà có cảm giác vừa quen lại vừa lạ như thế?

À không, hồi cô mới xuyên tới nơi này, Quý Duy Thanh cũng lạnh nhạt thiếu tình cảm như thế, sau mới dần đổi khác.

Tống Thời Hạ cười thành tiếng khiến các bạn cùng phòng sợ c.h.ế.t khiếp, các cô ấy sợ giáo sư sẽ để ý đến khu này.

Cũng may, giáo sư Quý hình như không nhận ra, hết giờ liền cầm giáo án đi luôn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 597: Chương 597



Rốt cuộc cũng cầm cự đến hết tiết, Đinh Giai Giai giơ tay thề:

“Tôi thề, đây là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng tôi theo mấy cậu đi học Toán cao cấp ở bên khoa này.”

Trịnh Linh Linh tán đồng: “Giáo sư Quý thật đáng sợ, may mà thầy ấy không dạy toán bên khoa mình.”

Sài Thiện Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu:

“Các cậu chưa rõ bản lĩnh của thầy ấy thôi, tôi cảm thấy giáo sư cũng không đến mức lạnh lùng xa cách như người ta đồn.

Có một giảng viên giỏi như thế dạy môn này ở lớp mình, tôi nghĩ mình nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.”

Mọi người hoảng sợ nhìn cô ấy.

Hách Quế Hoa lên tiếng, giọng điệu nặng nề:

“Tiểu Tĩnh à, đừng có bị giáo sư mê hoặc, thầy ấy thì trông hiền lành chỗ nào, đáng sợ c.h.ế.t đi được.”

Quách Thiên Lan im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng giải thích.

“Giáo sư Quý đã phát hiện các cậu gian lận, các cậu không thấy à? Bằng không sao thầy ấy lại đột nhiên gọi Tiểu Tĩnh?

Tôi đồng ý với nhận xét của Tiểu Tĩnh, giáo sư Quý là một người ngoài lạnh trong nóng.”

Mọi người nhìn về phía Tống Thời Hạ.

“Hạ Hạ, còn cậu thấy thế nào?”

Tống Thời Hạ lúc này thấy tiến cũng c.h.ế.t mà lùi cũng xong đời, cô không biết phải khen thế nào, nhưng cũng không thể chê chồng mình chứ?

“Tôi, tôi cảm thấy, không thể chỉ dựa vào ấn tượng trong lần gặp đầu tiên liền ấn định con người của ai đó.

Giáo sư Quý chỉ tương đối nghiêm túc trong lúc giảng dạy thôi, chưa biết chừng ở nhà lại rất yêu thương con cái.”

Sài Thiện Tĩnh tươi cười nói:

“Nghe nói vợ thầy ấy cực kì xinh đẹp, nếu mà thầy ấy lạnh nhạt thờ ơ thì ai thèm lấy cơ chứ?”

Đinh Giai Giai phản bác:

“Cậu không hiểu rồi, đàn ông chỉ cần có bản lĩnh thì sẽ không lo không cưới được vợ.

Dù người ta đối xử không thân thiện lắm với nữ giới thì vẫn sẽ có khối người xếp hàng gả cho người ta thôi.”

Quách Thiên Lan cau mày:

“Dưới quê tôi, chỉ có người nào biết thương vợ, trân trọng nữ giới thì mới cưới được vợ thôi, còn nếu không thì danh tiếng không đẹp, không lấy được vợ đâu.”

Hách Quế Hoa hâm mộ lắm:

“Tập tục quê cậu thích thật đó, ở nhà tôi thì khác, mẹ tôi với bà nội hầu hạ ba tôi và ông nội cả đời.

Họ thu xếp chuyện nhà ngăn nắp gọn gàng mà vẫn chẳng bao giờ được ngồi cùng bàn với đàn ông.

Hồi tôi còn nhỏ thì còn có thể ngồi trong lòng ông nội ăn chực mấy miếng, đến khi lớn thì đừng hòng.

Tôi thi đỗ đại học, nhà tôi mở tiệc mời họ hàng mà tôi cũng chỉ được ngồi trong bếp ăn cơm với các cô các dì thôi.”

Đinh Giai Giai thương cảm nói:

DTV

“Ài, quê ai mà chẳng có vài tập tục kì cục, như quê tôi này, tháng giêng không được cắt tóc, nói là cắt tóc tháng này nghe như rủa c.h.ế.t cậu ruột mình, chả hiểu.

Tôi mà rơi vào tình cảnh như nhà cậu, có khi tôi hất tung cái bàn, đừng ai ăn nữa, tôi mới là người thi đỗ, tiệc này cũng là tiệc mừng tôi lên đại học mà tôi còn không được vào bàn chính á?”

Hách Quế Hoa thở dài:

“Nói thì dễ, nhưng đồ ăn đều do mẹ tôi với bà tôi làm, đạp đổ đi chẳng phải lãng phí công sức của họ sao.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 598: Chương 598



Bầu không khí đang tốt đẹp bỗng rơi vào trầm mặc nặng nề, không ai nói thêm gì, mãi cho đến khi hai tên nhóc xa lạ chạy tới phá vỡ sự trầm mặc này.

Hai nhóc con nhào tới ôm chân Tống Thời Hạ gọi mẹ, mấy cô nữ sinh kinh ngạc trố mắt nhìn.

Trịnh Linh Linh vội vàng chạy tới gỡ hai nhóc ra:

“Ấy ấy hai bạn nhỏ, hai em nhầm người rồi, đây là bạn chị.”

Sài Thiện Tĩnh cũng hết sức ôn hòa nói:

“Các em lạc đường à?”

Quý Dương và Quý Nguyên nhìn mẹ, lại nhìn mấy chị gái lạ mặt, ngơ ngác một lúc.

Tống Thời Hạ bình tĩnh mỉm cười, lấy ra hai chiếc kẹo sữa đưa cho hai anh em.

“Tôi quen bọn nhỏ này, đây là con của giáo viên trường ta.”

Quý Dương vội vàng phụ họa.

“Vâng vâng, chị, chúng em định nhờ chị ấy đẫn đi tìm mẹ.”

Quý Nguyên hí hửng nói:

“Bọn em đi tìm mẹ, nhìn thấy chị ấy, chạy qua chào hỏi.”

DTV

Đinh Giai Giai thấy hai nhóc quá đáng yêu, bèn ngồi xổm xuống, nhéo má Quý Nguyên một cái.

“Bé con, các em đáng yêu quá, vừa rồi làm bọn chị giật cả mình.”

Hách Quế Hoa còn chưa lấy lại tinh thần.

“Hạ Hạ còn trẻ thế mà đột nhiên bị gọi là mẹ, tôi suýt thì bị hù chết.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Tôi chưa nói tôi hơn các cậu mấy tuổi à?”

Quách Thiên Lan quan sát Tống Thời Hạ một lát rồi nói: “Thế cậu hơn bọn tôi mấy tháng?”

Tống Thời Hạ chìa ba ngón tay.

“Lớn hơn 3 tuổi.”

Đinh Giai Giai rú lên: “Làm gì có chuyện đó! Cậu mà lớn hơn bọn tôi ba tuổi á, không tin.”

“Thật, chúng tôi còn đang nghĩ cậu hẳn là nhỏ tuổi nhất phòng ta, Linh Linh trông nhỏ thế thôi nhưng tuổi không nhỏ đâu.”

Tống Thời Hạ mới báo tuổi cho họ biết, nhưng khi biết tuổi các bạn, cô kinh ngạc nhận ra mình chỉ hơn họ có hai tuổi thôi.

Cô nghi hoặc:

“Sao các cậu lại gần bằng tuổi tôi thế nhỉ? Tôi tạm nghỉ học giữa chừng mấy năm rồi mới tham gia thi đại học mà.”

Sài Thiện Tĩnh thở dài:

“Con gái đi học nào dễ dàng gì, tôi phải học lại cấp hai một năm mới thi đỗ cấp ba, lên cấp ba lại học lại một năm.”

Các bạn cùng phòng hoặc là phải học lại, hoặc là vì nguyên nhân gia đình mà nghỉ học giữa chừng một thời gian.

Ban đầu Tống Thời Hạ còn cho rằng mình lớn tuổi hơn họ khá nhiều, ai dè chênh nhiều nhất cũng chỉ có hai tuổi thôi.

Đinh Giai Giai cẩn thận quan sát Tống Thời Hạ lần nữa, nói: “Không nhìn ra được cậu đã 24 đấy, bọn tôi còn cảm thấy mình 22 là hơi lớn rồi cơ.”

Hách Quế Hoa tò mò: “Tôi muốn biết cậu đã kết hôn chưa?”

Tống Thời Hạ thoải mái nói thật: “Tôi kết hôn hơn một năm rồi, đợi khi nào thích hợp sẽ mời các cậu qua nhà ăn cơm.”

Mọi người vội vàng từ chối, Tống Thời Hạ kết hôn rồi thì hẳn đang ở nhà chồng, dẫn bạn bè tới ăn cơm chỉ sợ sẽ khiến nhà chồng có ý kiến.

“Thật tình không nhìn ra đấy, Hạ Hạ thế mà lại là người đầu tiên của phòng ta lập gia đình, chúng ta còn chưa có cơ hội mừng cưới nữa.”

Tống Thời Hạ vội vàng từ chối:

“Thôi đừng, hồi tôi kết hôn cũng không mở tiệc mời khách, tôi không nhận tiền mừng, các cậu mà mừng bổ sung là tôi sẽ khó xử lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 599: Chương 599



Mọi người đều càng thương cảm cho Tống Thời Hạ, kết hôn mà lại không mở tiệc mừng, xem ra cô ấy ở nhà chồng cũng không thoải mái gì.

Đinh Giai Giai bắt đầu lo lắng thay cho bạn: “Thế cậu thi đỗ đại học, nhà chồng có ý kiến gì không?”

Tống Thời Hạ cười cười trấn an:

“Có ý kiến gì được? Mẹ chồng tôi còn mở tiệc mừng ở nhà hàng thủ đô để chúc mừng tôi với em chồng tôi đỗ đại học mà.”

Mấy cô nữ sinh lại càng thương cảm hơn.

Bạn Tống thật đáng thương, có khi tiệc mừng đỗ đại học đó, cậu ấy chỉ là nhân vật phụ đính kèm.

DTV

Mẹ chồng cậu ấy tổ chức tiệc mừng cho em chồng, kéo thêm cô ấy vào để thu hai suất tiền mừng thôi.

Thấy Tống Thời Hạ vẫn cười ngọt ngào, mọi người càng thấy khó chịu thay cô bạn ngây thơ này.

Sài Thiện Tĩnh an ủi: “Về sau nếu có gì không vui thì cứ về ký túc xá ở với bọn tôi.”

Tống Thời Hạ hơi kinh ngạc, sao cô cứ cảm thấy mấy người bạn cùng phòng này đang ‘thương xót’ thay cho mình nhỉ?

Cô giải thích không đủ tỉ mỉ kĩ càng hay sao?

Để tránh lại chọc đến ‘vết thương lòng’ của Tống Thời Hạ, Đinh Giai Giai vội chuyển đề tài: “Chúng ta nên đưa hai nhóc mập này về thôi, không thì mẹ hai nhóc lại lo.”

Quý Nguyên phồng má: “Chị mới là nhóc mập ấy.”

Quý Dương cũng rất không vui, mẹ nói hai bé thế này là cường tráng, không phải mập.

Tống Thời Hạ vội vàng dỗ con:

“Hai em không mập chút nào, thế này gọi là cường tráng, con trai càng cường tráng thì lớn lên mới cao được.”

Mấy cô bạn đều không thể nhìn nổi nữa, Tống Thời Hạ nói thế chẳng phải trợn mắt nói dối sao?

Hai tên nhóc này đã tròn vo như em bé trong tranh tết rồi còn bảo không mập.

Tống Thời Hạ khổ mà không biết phải nói sao, hai đứa nhỏ này mà áp vào tiêu chuẩn của 30 năm sau thì thật sự bình thường.

Chẳng qua hiện giờ trẻ con đa phần đều hơi gầy nên hai nhóc nhà mình trông mới mập chút, nhưng thật sự không phải mập mạp mà, cái này gọi là chắc nịch, cường tráng.

Cô cố gắng giải thích thêm:

“Trẻ em phải được cung cấp dinh dưỡng đủ để cao lớn đúng tầm, điều kiện nhà mấy nhóc này tương đối tốt, thịt trứng sữa bữa nào cũng đủ nên trông mới cao lớn hơn bạn cùng tuổi.”

Đinh Giai Giai cúi xuống trêu hai nhóc.

“Nhóc này, các em mấy tuổi rồi?”

Quý Nguyên từ chối giao lưu, dì này hư lắm, nói bé mập.

Tống Thời Hạ đưa mắt ra hiệu cho Quý Dương, bé con hầm hừ đáp lời dì hư kia.

“Em với em trai năm nay 5 tuổi, lên lớp 1 rồi.”

Trịnh Linh Linh không tin nổi: “Năm tuổi? Bọn em mới 5 tuổi mà đã cao thế này á?”

Tống Thời Hạ nói:

“Cho nên mới nói hình thể mấy đứa thật sự không phải mập mà, nhà người ta bồi bổ đủ dinh dưỡng, lại thích vận động, về sau bảo đảm cao đến 1m8.”

Mặc dù không biết hai nhóc này lớn lên sẽ cao chừng nào, nhưng dựa theo logic của tiểu thuyết thì chỉ cần không phải vai ác, các nhân vật nam đều sẽ 1m8 đổ lên.

Đinh Giai Giai cảm khái:

“Nếu có thể cao đến 1m8 thì thích thật. Nhưng gia đình người ta không giống gia đình mình, bữa nào cũng có thịt cá, điều kiện như thế phải là gia đình thế nào nhỉ?”
 
Back
Top Bottom