Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 570: Chương 570



“Vậy có khác gì một canh bạc liều. Cháu sinh một đứa thôi cũng được mà, tình huống nhà cháu đặc thù, có sinh thêm một đứa cũng không phạm luật.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Muốn sinh thêm thì cũng phải đợi cháu tốt nghiệp đại học mới tính tiếp được ạ.”

Đến lúc đó lại bị giục sinh con thì kiếm cớ mới sau.

Thấy khuyên không được, thím Phùng thở dài, lại nhìn sang Trần Kiều ngồi bên, mặt đầy u sầu, lòng bà càng nặng nề.

Khi khách ra về, Tống Thời Hạ sắp xếp lại mớ châu báu của mình rồi đẩy cửa phòng sách bước vào.

“Lần này ở nhà đào ra được một mớ đồ, anh ra xem có cái gì đáng giá không.”

“Đồ gì? Lại là nhân sâm à?”

Tống Thời Hạ đặt chiếc hộp châu báu lên bàn uống trà, vẫy tay gọi anh tới: “Anh qua đây xem thì biết.”

Quý Duy Thanh mỉm cười ôn hòa, đặt bút máy xuống rồi đứng lên, bước lại đó, vừa nhìn thấy những thứ trong hộp, anh gần như nín thở.

Anh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Tống Thời Hạ: “Đây?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:

“Đúng vậy, ba em nói vận may của bọn em quá lớn, chiếc hộp này có thể là đồ mà bọn cướp ngày xưa chôn giấu.

DTV

Nghe nói đời cụ nội em, ở thị trấn có một phú thương, có ngày nhà gặp hỏa hoạn, cả nhà không một ai may mắn sống sót.

Chiếc hộp châu báu này có lẽ chính là của cải bọn cướp lấy được từ nhà đó, tính chôn tạm ở thôn em chờ chuyện lắng xuống rồi mang ra chia chác.”

Nhà cô đã ngồi lại kiểm tra từng món đồ, tất cả đều là trang sức châu báu, không xác định được triều đại.

Xét về thẩm mỹ thì giống như là đồ thời Vãn Thanh Càn Long, lấy ra bán sẽ không gây ra dị nghị hoài nghi gì.

Quý Duy Thanh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, làm Tống Thời Hạ cũng thấy toàn thân mất tự nhiên.

“Người em có cái gì à?”

Anh chỉ nhoẻn miệng cười:

“Muốn xem xem vì sao mà vận may của em lớn thế, đi đến đâu cũng kiếm được bảo vật.”

Có một điều khiến người làm khoa học như anh cũng không thể không thừa nhận, vận hạnh của vợ anh thật sự rất huyền diệu.

Tống Thời Hạ lườm anh một cái:

“Nhân sâm lần trước là do em tinh mắt trông thấy, còn lần này Đông Đông phát hiện bất thường mới kéo em qua, kể cả khi không có em thì nó cũng có thể tìm được thôi.”

Chân tướng sự việc thế này, bản thân Tống Thời Hạ hiểu rõ, những thứ này có lẽ chính là phúc lợi mà vị hệ thống kia đã đền bù cho cô sau khi đem hết toàn bộ vườn trà của cô đi.

Quý Duy Thanh nhặt một món đồ lên, nhìn ngắm chốc lát lại bỏ xuống.

“Giáo sư Tạ nhà bên hẳn sẽ hiểu mấy thứ này hơn anh, anh không thuộc chuyên ngành văn vật cổ vật.”

Tống Thời Hạ lại không muốn nhờ giáo sư Tạ xem giùm lắm.

“Thôi bỏ đi, chúng ta cứ giữ lấy nhà mình dùng cũng được, tiền tài trong nhà không nên để lộ cho người ngoài thấy.

Anh thấy mình đưa đôi vòng tay phỉ thúy này cho mẹ có hợp không? Đánh thêm một đôi hoa tai cho mẹ nữa, chọn viên đá quý nào đẹp đẹp đi đánh vòng cổ cho Yên Nhiên với chị cả.”

Thời này, đeo trang sức nhiều dễ bị cướp bóc, ngọc lại không phải thứ bị để ý nhiều.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 571: Chương 571



Vùng duyên hải bên kia người ta thịnh hành sử dụng kẹp tóc và vòng cổ lưu ly.

Ngọc bích hạng xoàng, mọi người đều biết không phải đá quý.

Ngọc bích ít nhất cũng phải được sử dụng rộng rãi chừng 20 năm nữa.

Cho đến khi kim cương bị thương nhân dùng biện pháp marketing đẩy thành trào lưu mới thì lưu ly và ngọc mới thoái trào.

Tống Thời Hạ chọn cho Quý Yên Nhiên một viên đá quý xanh lục có ánh kim, chọn cho chị cả một viên ngọc bích, lại lấy ra một chuỗi lắc tay bằng san hô tính tặng cho cô Mạnh.

Tống Thời Hạ thấy Quý Duy Thanh nhìn mình như muốn nói gì đó, bèn tinh quái cười trêu:

“Sao thế, anh cũng muốn một cái à?”

Quý Duy Thanh thành thật lắc đầu:

“Mấy thứ này đắt giá đấy, em giữ lại dùng đi.”

Tống Thời Hạ vỗ chiếc hộp:

“Có giữ lại thì cũng chỉ có mình em ngắm được, chi bằng chia ra mỗi người một ít, mọi người đều cùng vui vẻ.

Những món đồ đắt nhất em đã nhờ bác Diêu bán giúp rồi, mấy thứ còn lại ở đây đều là những đồ dư lại, giá trị thấp hơn.”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh không am hiểu ngành đánh giá châu báu nhưng không có nghĩa là anh không biết nhận định hàng.

Phỉ thúy và đá quý dù là loại cấp thấp thì cũng phải có giá chừng mấy nghìn đồng.

Người phương Tây mới thích dùng kim cương khảm nhẫn cưới, chứ người Á Đông vẫn ưa ngọc và các loại đá quý hơn.

Tống Thời Hạ đóng nắp hộp nói: “Em đặt hộp này ở phòng sách của anh nhé, đây là nơi an toàn nhất trong nhà ta.”

Quý Duy Thanh đồng ý: “Em cứ chọn chỗ nào ưng đi.”

Tống Thời Hạ muốn đặt hộp châu báu lên chốc kệ sách, Quý Duy Thanh bèn bê ghế đến, trèo lên đặt hộp vào vị trí còn trống trên đó.

DTV

Tống Thời Hạ nói:

“Trừ mấy thứ trên bàn kia, những thứ còn lại ta cứ coi như không tồn tại đi, đợi khi nào chúng ta chuyển nhà hoặc ngày nào đó nhớ tới có khi lại thấy bất ngờ.”

Quý Duy Thanh kinh ngạc nhìn cô: “Em không lấy vài thứ cho bản thân sao?”

Tống Thời Hạ không có hứng thú với trang sức và châu báu, chỉ cần có vài món đủ trang trọng để sử dụng trong những trường hợp cần lễ nghi là được.

“Trong ngăn kéo của em có vài thứ đủ dùng rồi, mấy thứ trong hộp kia tính gộp giá trị cũng phải mấy chục nghìn, để đó lưu trữ, có khi sau này còn tăng giá nữa.”

Châu báu chắc chắn sẽ tăng giá, cô giữ lại không phải để tích lũy bán lấy tiền, coi như trữ của cũng được.

Đôi vòng tay phỉ thúy mà bác Diêu tặng cô có chất liệu cực tốt, có thể sử dụng trong bất cứ trường hợp trang trọng nào, không cần thiết đeo đủ thứ khác.

Đại học thường tổ chức báo danh trước khai giảng mấy ngày.

Quy trình với Tống Thời Hạ rất đơn giản, người khác phải chạy mấy nơi nộp phí lĩnh đồ, cô chỉ đến kí cái tên là xong.

Ban đầu, khi cô đăng kí ngành Dược học, hiệu trưởng Hồ đã tới tìm cô nhiều lần, đồng thời cũng có rất nhiều viện trưởng các chuyên ngành trọng điểm khác tới khuyên Quý Duy Thanh.

Bọn họ nói là điểm cô cao như thế, theo học một chuyên ngành râu ria thì lãng phí tài năng quá, khiến cho viện trưởng viện Dược học và các giáo sư bên đó tức muốn xì khói.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 572: Chương 572



Rơi vào đường cùng, Tống Thời Hạ đành phải nói bản thân có hứng thú với trung y.

Vì thế, mọi người không dám khuyên thêm, nhỡ để phòng tuyển sinh đại học trung y nghe thấy, tới đây cướp người thì thiệt nặng rồi.

Cô chỉ kiếm nhanh một cớ thế thôi, ai dè giáo sư Quý lại thực sự để tâm.

Không biết anh đã bàn với hiệu trưởng Hồ những gì, chỉ biết sau đó viện Y học của đại học Yến Kinh đã có hợp tác với đại học trung y dược bên cạnh.

Tống Thời Hạ có thể qua bên đó nghe giảng, tốt nghiệp cũng sẽ được phát bằng và chứng nhận học vị như học viên chính thức của trường y bên đó.

Tống Thời Hạ biết tin này là khi hiệu trưởng Hồ đưa hiệu trưởng đại học trung y dược bên cạnh tới chúc mừng cô.

Không thể nói gì được nữa, cô đành rưng rưng nước mắt nhận lời, thế này chẳng phải chính là học hai bằng đại học một lúc sao?

Vốn còn định chọn một chuyên ngành ít được chú ý để ‘học đại’ kiếm cái bằng dược sĩ thôi, ai ngờ lại thật sự thành học trung y.

Không biết bên đại học trung y dược cần học những gì, Tống Thời Hạ đi đăng kí mà lòng thấp thỏm.

Suốt cả quá trình đăng kí học, cô luôn bị hiệu trưởng bên đó đi kè kè bên cạnh ngó chừng từng chút.

Về nhà, Tống Thời Hạ hậm hực nhào vào lòng giáo sư Quý cắn anh một cái.

“Tại anh hết, nếu em mà thích trung y thật thì chắc chắn học xong đại học sẽ thi thạc sĩ bên đó, như vậy sẽ đỡ áp lực, nhưng giờ lại thành học hai bằng cùng lúc rồi, muốn hành cho em mệt c.h.ế.t sao.”

Quý Duy Thanh áy náy ra mặt.

Ban đầu anh chỉ nghĩ không muốn làm cô tiếc nuối điều gì, chỉ không ngờ ý tốt lại thành ra kết cục này.

“Xin lỗi, để anh đi giải thích rõ ràng với hiệu trưởng Hồ.”

Tống Thời Hạ vội túm áo anh kéo lại:

“Em chỉ than thở vậy thôi, nếu em không muốn học, sẽ chẳng ai ép em được đâu, chẳng qua em cảm thấy mọi người đang kì vọng quá nhiều vào em, làm em có áp lực quá.”

Rõ ràng ban đầu đã chọn phương thức an nhàn mà sống, nhưng cuối cùng lại bị đẩy vào phương thức sinh tồn ác liệt.

Giáo sư Quý nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

“Bài chuyên ngành thì anh không giúp được gì, nhưng có thể kèm thêm cho em môn toán cao cấp và ngoại ngữ.”

Tống Thời Hạ ngửa đầu nhìn anh: “Anh dạy được toán cao cấp hả?”

Giáo sư Quý nghiêm túc nói: “Anh dạy được.”

“Thôi, anh còn bận việc của anh, chưa biết chừng vào năm học anh còn bận hơn em nữa, viện khoa học mà vào guồng làm việc có khi nhân viên còn chẳng có thời gian ăn cơm.”

Nghĩ đến tương lai khai giảng, vợ chồng gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, giáo sư Quý lại rầu rĩ.

“Đợi khi nào phòng thí nghiệm của trường hoàn thiện, anh không cần sang viện khoa học thường xuyên nữa, chỉ cần có phòng thí nghiệm thì làm ở đâu cũng được.”

Tống Thời Hạ rúc vào lòng anh, tròng mắt đảo lia lịa.

Hàn Dung từ bên nhà ghé qua.

Thấy con trai và con dâu ôm ấp nhau trên sô pha nhưng không thấy khó chịu, mà chỉ cảm thấy các con thân thiết như thế thật tốt.

Tình cảm vợ chồng ấm áp keo sơn càng khiến bà yên lòng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 573: Chương 573



“Con dâu mẹ đi đăng kí nhập học mà về sớm vậy à?”

Tống Thời Hạ vội ngồi thẳng dậy.

Quý Duy Thanh bắt chuyện với mẹ một cách điềm nhiên như không có gì phải ngại, không hề để ý n.g.ự.c áo mình đã nhăn nhúm.

“Vâng, đã xong thủ tục cả hai trường rồi ạ, bên Yến Kinh chỉ cần kí tên là xong, bên trung y dược thì hiệu trưởng có dẫn cô ấy đi thăm thú quanh trường cho quen hoàn cảnh nên mới hơi mất thời gian hơn.”

Hàn Dung vui vẻ nói:

“Bên trung y dược toàn người quen của mẹ, Tiểu Tống à, nếu bài vở có vấn đề gì con cứ đi hỏi, bên đó toàn bác sĩ làm việc ở bệnh viện mẹ cả.”

Không thể ngờ thế giới lại nhỏ bé đến vậy!

Tống Thời Hạ thở dài, toàn người quen thôi sao, thế chẳng phải trốn học một bữa là bị phát hiện liền sao?

Có điều, rồi Tống Thời Hạ sẽ nhanh chóng nhận ra, cô còn quá ngây thơ rồi.

Vào học mới biết, bị thầy cô chú ý đặc biệt là một sự phiền não ‘ngọt ngào’ cỡ nào.

Cơ mặt Tống Thời Hạ giật nhẹ mấy hồi, gượng gạo kéo khóe miệng cười cười: “Vâng, nếu có gì không hiểu, con sẽ đi hỏi các thầy cô ạ.”

Hàn Dung tủm tỉm cười:

“Mai Yên Nhiên cũng đi đăng kí nhập học, con bé cứ khăng khăng muốn con đi cùng, không cho mẹ với cảnh vệ đưa đi, nói là không muốn trông quá nổi bật.

Tống Thời Hạ lập tức nhận lời: “Được ạ, mai con rảnh, bọn nhóc đến ngày kia mới nhập học cơ.”

Lại nhớ tới một chuyện, cô bảo:

“Mẹ, con tính mời một bảo mẫu, không thể để mẹ cơm nước cả ngày cho như thế được, mời bảo mẫu thì mẹ cũng đỡ vất vả hơn.”

Hàn Dung không phản đối, chỉ nói:

“Thuê bảo mẫu không dễ đâu, nếu con không tìm được thì bảo mẹ, mẹ sẽ nhờ người để ý tìm giúp.”

“Con sẽ bảo anh con xem hộ xem thế nào trước, trong nhà có hai đứa nhỏ, con với A Thanh một người đi học một người đi làm, mình mẹ không ôm đồm hết việc được đâu.”

Hàn Dung thấy lòng ấm áp.

Tuy bà cũng cảm thấy mình còn khỏe mạnh, nhưng mỗi ngày cơm nước xong cũng thấy đau lưng mỏi vai, tối đến vẫn phải bôi rượu thuốc cho đỡ khó chịu.

Nếu trong nhà thuê một bảo mẫu chia sẻ việc nhà, bà chỉ cần chuyên tâm chăm hai đứa nhỏ cho tốt, con cả ở trên trời cũng có thể yên tâm.

“Vậy được, cứ làm theo ý con đi, còn đây là nước ép mướp đắng mẹ đã thử làm ở nhà, có cho thêm đường rồi, uống cái này thanh nhiệt giải độc gan, con thử xem.”

DTV

Tống Thời Hạ nhìn bình nước xanh biếc mà rùng mình không dám uống.

Dồn hết can đảm, cô nếm một ngụm, nước ép mướp đắng còn đắng hơn cả số mệnh cô nữa.

“Con thấy sao?”

Đối mặt với ánh mắt trìu mến và tha thiết của mẹ chồng, cô ép mình nuốt xuống.

“Cũng được ạ, có hơi đắng một chút.”

Nói xong, cô đưa bình nước cho giáo sư Quý.

Quý Duy Thanh không hề nghi ngờ, uống luôn một hơi, lập tức mặt đã nhăn nhúm lại.

“Mẹ à, đắng thế, mẹ quên bỏ đường rồi.”

“Không đâu, mẹ bỏ nhiều lắm mà.”

Tống Thời Hạ nhìn xuống đáy bình, chậc, đường còn chưa tan nữa.

Sáng hôm sau, cô lái xe qua đón Quý Yên Nhiên đến trường đăng kí nhập học.

Sau xe chất đầy đồ dùng sinh hoạt và một chiếc chăn dày, đây mới đúng là tân sinh viên đi nhập học chứ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 574: Chương 574



Vừa lái xe, cô vừa trêu chọc: “Sao thế, lại cãi nhau với ba mẹ à?”

Quý Yên Nhiên rầu rĩ đáp:

“Chị, mấy ngày nay, Bốn Mắt cứ tới tận nhà tìm em, nói huyên thuyên cái khỉ gì không ai hiểu nổi, còn nói em với cậu ta môn đăng hộ đối, em chẳng thấy vui vẻ gì nữa, chỉ thấy phiền.”

Quý Yên Nhiên sinh ra và lớn lên ở khu nhà dành cho cán bộ cao cấp, tâm tư rất tinh tế, không khó để nhận ra tình cảm của Bốn Mắt dành cho mình không phải tinh khiết.

Chút vui vẻ khi được người khác tỏ tình lại bị khoác thêm lớp áo ‘gia cảnh’, ai còn vui nổi nữa.

DTV

“Em cảm thấy cậu ta mới chừng này tuổi đã có tính toán như người trưởng thành, bọn em mới 18, 19 thôi mà cậu ta đã tính đến chuyện sau khi kết hôn với em thì có thể làm quan to, còn nói có ba nâng đỡ, chắc chắn cậu ta sẽ lên cao được, hừ, không hiểu kiểu gì.”

Tống Thời Hạ cũng không ngờ một cậu học sinh đã có thể tính toán đến cả chuyện hôn nhân như thế, có thể thấy được đây là kết quả từ giáo dục gia đình lâu ngày.

Cũng may, Yên Nhiên không có tình cảm gì với cậu ta.

Nhịn không được, cô bèn đánh giá: “Thật đúng là hạng quỷ kế đa đoan.”

Quý Yên Nhiên gật đầu tán thành:

“Đúng vậy, quỷ kế đa đoan, trước giờ em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình gặp phải loại chuyện này.

Nhà mình còn anh em mà, dù ba em có thực sự muốn giúp đỡ ai lên làm quan thì đương nhiên sẽ phải dốc sức giúp anh em trước chứ.”

“Cái đó thì chưa chắc, anh em chỉ một lòng muốn nghiên cứu khoa học, ba chắc cũng biết, cho nên nếu ba có ý đó thì đúng là sẽ để ý đến đối tượng sau này của em.

Hẳn người ngoài cũng biết điều này, nếu không … Đại học là một dạng xã hội thu nhỏ, em phải hết sức chú ý đấy.”

Điều khiến Quý Yên Nhiên buồn bực nhất chính là đối phương trắng trợn tỏ ý coi trọng gia thế của cô ấy.

Nếu người ta nói thích cô ấy vì ngoại hình, có khi cô ấy còn không khó chịu đến thế.

Tống Thời Hạ bật cười, an ủi:

“Yên Nhiên nhà ta xinh đẹp thế này, không thiếu người thích đâu, về sau chỉ cần tinh mắt lên chút, tiếp xúc nhiều hơn để hiểu rõ đối phương là được.”

Quý Yên Nhiên nhún vai:

“Em bị Bốn Mắt cho một mẻ khiếp vía rồi, về sau em mà có bạn trai, chưa tới bước bàn chuyện cưới xin thì đừng hòng bước vào nhà mình, cũng đừng mơ biết được tình hình nhà mình thế nào.”

Tống Thời Hạ không khuyên nhủ thêm, chỉ nói:

“Tự em thấy thế nào hợp lý thì làm, có chuyện gì không quyết định được thì cứ hỏi anh chị, anh chị đánh giá người khác khá chuẩn.”

Lái xe vào trường, thấy cổng trường có một đội lính đang đứng, Tống Thời Hạ kinh ngạc hỏi: “Bọn em khai giảng xong là tham gia tập quân sự luôn à?”

Quý Yên Nhiên cũng nhớ ra: “Vâng, trường em tập quân sự vào tháng 9.”

Tống Thời Hạ dặn dò:

“Trời nắng lắm, em phải chú ý chống nắng chu đáo, cẩn thận lại cháy nắng đen thui như trước.”

Quý Yên Nhiên xua tay tùy tiện nói: “Không sao, chịu được khổ cực mới là đồng chí tốt của cách mạng.”

“Rồi rồi, em là đồng chí tốt, đen đi thì đừng có tới khóc than với chị là được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 575: Chương 575



Quý Yên Nhiên ôm tay chị dâu làm nũng:

“Em biết chị dâu em tốt nhất mà, nhất định chị sẽ không bỏ mặc em gái đáng yêu này đâu.”

Tống Thời Hạ hết cách trước cô em chồng, đành phải chọc chọc má cô bé, cảnh cáo: “Coi chị là vạn năng đấy à.”

Tới ký túc xá, Tống Thời Hạ quan sát một lượt, lo lắng hỏi: “Em ở nơi này liệu có quen được không?”

“Hồi cấp ba, ký túc trường em cũng như thế mà, thực ra ở cũng được, chỉ có điều, mùa đông phải dậy sớm lấy nước nóng, còn ngày thường thì ổn cả thôi.”

Ký túc xá của Quý Yên Nhiên là kiểu phòng 6 người, 3 giường tầng, giữa phòng có một chiếc bàn dài.

Trên bàn có kẻ đường ranh giới, chia làm sáu phần cho mỗi sinh viên sử dụng.

Tủ quần áo làm bằng gỗ, mỗi người chỉ có một chiếc tủ nhỏ, còn phải tự trang bị khóa.

Phòng ngủ có ban công và bồn rửa mặt, có cả phòng vệ sinh riêng, tính ra thì điều kiện cũng không tệ.

Tống Thời Hạ đi quanh phòng một vòng.

“Tin tốt là buổi sáng có thể rửa mặt ở phòng, không cần chen chúc ở nhà tắm với người ở cả một tầng.”

Quý Yên Nhiên gật đầu.

“Đúng vậy, có thể phơi quần áo ở ban công, như thế là còn tốt hơn cả ký túc xá trường cấp ba của em rồi.”

Các bạn cùng ký túc còn chưa tới, Tống Thời Hạ giúp Quý Yên Nhiên trải giường, sắp xếp đồ đạc xong mới đi mua đồ dùng sinh hoạt.

Tống Thời Hạ chọn khăn bông, xà phòng thơm, bàn chải, kem đánh răng, cốc đánh răng, chậu rửa mặt và những đồ dùng cần thiết khác.

Quý Yên Nhiên lại nói: “Mấy thứ này em đều mang đi rồi mà, mua thêm hai chiếc chậu là được chị ạ.”

Tống Thời Hạ cười cười nhìn cô em chồng: “Thế em đã tính xem cuối tuần về nhà thì dùng cái gì chưa?”

Quý Yên Nhiên giật mình hiểu ra: “Ừ nhỉ, em mang đi hết thì lúc về nhà lấy gì dùng.”

Vì thế, sau đó cô ấy bắt đầu lẽo đẽo đi theo chị dâu chọn mua đồ, còn liên tục ảo não oán trách bản thân nghỉ hè quá trớn, chơi nhiều đầu óc trì độn cả đi.

Thậm chí, cô ấy còn bắt đầu hoài nghi bản thân: “Chị ơi, em chắc không đến mức học kém quá bị trường cho thôi học chứ?”

Phía sau có tiếng ai đó bật cười.

Tống Thời Hạ và Quý Yên Nhiên quay đầu, sau lưng hai cô là một đội lính sắp hàng chỉnh tề, hai cô đang chắn đường người ta.

DTV

Cả hai vội vàng đứng dẹp qua một bên nhường đường.

Quý Yên Nhiên lén liếc nhìn người đàn ông mặc quân trang đi đầu.

Cao lớn hơn người ta thì cũng có gì ghê gớm đâu, tay cũng phải bó bột đó thôi, thật là thiếu lịch sự, còn nghe lén chuyện của người khác.

Người đàn ông kia tiếp tục dẫn đội ngũ tiến về phía trước mấy bước, sau đó hô khẩu lệnh cho đội dừng lại.

Cậu lính đứng thứ hai bị kêu bước ra.

Cậu chàng chạy tới trước mặt Quý Yên Nhiên, mặt đỏ hồng lên nhưng vẫn nghiêm trang nói: “Đồng chí, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không nên cười ra tiếng.”

Quý Yên Nhiên lập tức hiểu ra, mình vừa mới trách lầm người bệnh.

Cô ấy chột dạ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi: “Không sao, anh đi đi.”

Dọc đường đi, Quý Yên Nhiên dường như rất hổ thẹn, ánh mắt lơ đãng như thể đầu óc đang lang thang ở phương nào.

Cha mình là một quân nhân, quân nhân bị thương là vì nhiệm vụ, ấy thế mà vừa rồi mình lại cười nhạo người ta bị thương, thật là xấu xa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 576: Chương 576



Tới căn tin trường ăn cơm xong, Quý Yên Nhiên lơ đãng tiễn chị dâu ra về.

Tống Thời Hạ thấy cô em chồng cứ như đã mất hồn, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu ở không quen thì nhớ gọi về nhà, không cần nhẫn nhịn đâu, nhớ không?”

Quý Yên Nhiên lơ mơ gật đầu: “Vâng vâng, chị lái xe cẩn thận nhé.”

Tống Thời Hạ thở dài:

“Chị đã bỏ vào trong túi em một gói bò khô, đã chia thành nhiều gói nhỏ, nhớ đưa cho bạn cùng phòng mỗi người một ít, tạo dựng ấn tượng tốt với họ, phải nhớ, bọn em còn phải sống cùng phòng với nhau bốn năm đấy.”

“Cảm ơn chị, chị còn chu đáo hơn mẹ luôn đó.”

“Ba mẹ nhiều tuổi rồi, không có tinh lực mà quan tâm hết các mặt, nếu em có việc gì gấp thì cứ tìm anh chị là được.”

Người xưa thường nói ‘Chị dâu trưởng như mẹ’, trước kia Quý Yên Nhiên chưa từng được thể nghiệm sự quan tâm thế này từ chị dâu.

Anh hai cô ấy cưới một chị bên đoàn văn công quân khu, trông khá là yếu đuối mong manh.

Khi ấy mẹ còn lo chị dâu không dễ có con, cuối cùng, chị ấy sinh non, băng huyết quá nhiều, không qua khỏi.

Khi đó Quý Yên Nhiên còn nhỏ quá, mối quan hệ giữa chị dâu với em chồng khá xa lạ.

Hơn nữa, anh trai và chị dâu đều ở trong quân khu, cả năm chẳng mấy dịp về nhà, còn chẳng quen thuộc bằng Vu Phương nhà bên.

Chị dâu đi chưa được bao lâu, anh hai cũng hi sinh.

Quý Yên Nhiên mất đi người anh chiều chuộng mình từ nhỏ, chỉ còn lại một ông anh không thân thiết lắm mới từ nước ngoài trở về,

Quý Yên Nhiên còn nhớ, hồi đó Vu Phương cứ luôn rỉ tai cô ấy rằng chị dâu là người ngoài trong nhà mình, anh ba có chị dâu rồi sẽ không thương cô ấy nữa, vậy là cô ấy sẽ mất luôn cả anh ba.

Vì thế, trong lòng cô bé mới mười mấy tuổi vô cùng bài xích chuyện anh ba cưới người xa lạ, chỉ hi vọng Vu Phương có thể làm chị dâu của mình.

Cô ấy cảm thấy, mình với Vu Phương thân thiết như thế, nếu Vu Phương trở thành chị dâu, chắc chắn mình và anh ba sẽ không xa cách dần.

Nhưng càng tiếp xúc với chị dâu nhỏ, Quý Yên Nhiên càng phát hiện trước kia mình ấu trĩ làm sao.

Chị dâu là người tốt như vậy, Vu Phương làm sao có thể so được.

DTV

Cô ấy hoàn toàn không thể tìm được khuyết điểm gì của chị dâu, nếu nhất định phải nói có gì không tốt thì đó chính là chị dâu làm cơm ngon quá.

Mỗi lần cô ấy tới nhà anh chị ăn cơm đều sẽ không nhịn nổi, phải ăn đến hai bát lận.

Quý Yên Nhiên cảm động rưng rưng nước mắt:

“Chị, em cảm ơn chị, chị tốt với em quá, làm em muốn gọi chị là mẹ luôn đây này.”

Tống Thời Hạ tái mặt: “Cảm động là được rồi, không cần gọi chị là mẹ, chị lớn hơn em có mấy tuổi.”

Quý Yên Nhiên cười ngây ngô: “Chị dâu trưởng như mẹ mà, mẹ có biết cũng sẽ không mắng em đâu.”

Tống Thời Hạ vội vàng chạy khỏi ‘hiện trường’, bỏ lại Quý Yên Nhiên cô đơn về ký túc xá.

Hồi cấp ba cô ấy trọ ở trường, nhưng trường khá gần nhà, muốn về nhà lúc nào cũng được, còn có thể mang quần áo bẩn về giặt.

Trường đại học thực ra cũng không xa nhà lắm, nhưng Quý Yên Nhiên đã tuyên bố muốn tự lập tự cường khi lên đại học, quyết không dựa vào gia đình.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 577: Chương 577



Ngay cả học phí và sinh hoạt phí cũng lấy từ tiền lương làm thêm cho chị dâu hồi nghỉ hè, nên cô ấy không định về nhà thường xuyên như trước.

Có điều, chị dâu vừa mới về thôi, Quý Yên Nhiên đã bắt đầu nhớ nhà.

Đang ủ rũ gục đầu về phòng, Quý Yên Nhiên chợt va phải một bức tường, cơn đau nhói từ mũi khiến nước mắt cô ấy trào ra không thể kìm được.

Đau quá, gãy mũi rồi à?

DTV

“Đi không nhìn đường à?”

Vừa che mũi, Quý Yên Nhiên vừa ngẩng lên trừng to mắt với đầu sỏ gây tội, nhưng trong nháy mắt, vẻ hung hăng lại biến thành chột dạ.

Cô ấy vội vàng nói: “Xin lỗi, tại tôi không để ý.”

Chu Việt bị đ.â.m trúng, trong giây lát, mặt mũi anh ấy vặn vẹo hẳn đi.

Nữ đồng chí này giỏi thật đó, chọn ngay vết thương của mình mà tấn công.

Anh ấy cố nén cơn đau, hỏi: “Đồng chí này, phòng y tế trường đồng chí ở đâu nhỉ?”

Bấy giờ Quý Yên Nhiên mới lờ mờ nhận ra mình vừa đ.â.m trúng chỗ bó bột của người ta, chẳng trách mũi đau như thể sắp chảy m.á.u đến nơi.

Giây tiếp theo, người đàn ông kia chợt nhắc cô ấy đứng yên: “Cô chảy m.á.u mũi rồi, hơi ngửa lên, lấy giấy lau đi.”

Quý Yên Nhiên cuống lên: “Tôi tôi tôi không có giấy.”

Chu Việt đành phải thò tay vào túi, lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh biển đã được giặt nhiều lần đến bệch bạc cả màu: “Cô lấy cái này cầm m.á.u trước đi đã.”

Quý Yên Nhiên không xem đó là cái gì, vội vàng nhận lấy, chặn trước mũi mình.

“Còn còn chảy m.á.u không ạ?”

“Cô cứ chặn tạm như thế đã, giờ đến phòng y tế với tôi luôn để bác sĩ xem cho.”

Quý Yên Nhiên muốn gật đầu nhưng lại sợ m.á.u mũi chảy ra lần nữa, đành phải chớp chớp mắt với người kia.

“Vậy đến đến phòng y tế, anh biết phòng y tế ở đâu đâu không?”

Chu Việt thầm nghĩ, thì ra là một cô nhóc nói lắp, chẳng trách lại sợ trường đuổi học.

“Tôi không biết, hôm nay là ngày đầu tiên tới trường các cô.”

Quý Yên Nhiên giương mắt nhìn đối phương: “Nhưng tôi cũng không biết nha, hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi tới trường.”

Cuối cùng, hai người ‘ngày đầu tiên tới trường’ được một anh khóa trên nhiệt tình đưa tới phòng y tế.

Bác sĩ trông thấy hai người thì dở khóc dở cười: “Hai cô cậu, làm sao thế này?”

Quý Yên Nhiên bỏ khăn tay ra, mũi miệng dính đầy m.á.u tươi, trông đáng thương vô cùng.

“Em không cẩn thận đ.â.m phải cánh tay bó bột của đồng chí bộ đội này, bác sĩ, bác sĩ xem cho anh ấy trước đi ạ, liệu anh ấy có bị gãy tay không ạ?”

Trước khi ra về, chị dâu đã dặn rằng có việc gì cứ gọi cho chị ấy, vừa quay đi mình liền găp phiền toái liền, chẳng biết có còn đủ tiền trả thuốc men cho người ta không nữa.

Bác sĩ vui vẻ cười bảo:

“Không cần, cậu ta có phải làm bằng bùn đất đâu mà sợ đ.â.m một phát là vỡ, cái mũi của em vẫn quan trọng hơn.

Thạch cao cứng lắm, đ.â.m trúng có phải rất giống như đ.â.m vào tường gạch không nào?”

Quý Yên Nhiên hết sức tán đồng ý của bác sĩ, nhưng lại không dám biểu lộ ra mặt, bởi dẫu sao.

Ra nông nỗi này là do chính mình đi không nhìn đường mới đ.â.m phải người ta.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 578: Chương 578



“Trông em chảy nhiều m.á.u đấy, chậc chậc, nhìn cái khăn này dính đầy m.á.u luôn nè, đáng thương ghê.”

Quý Yên Nhiên lập tức lộ vẻ đáng thương thật sự: “Bác sĩ, em cầm m.á.u được thì hẳn sẽ không sao đúng không?”

“Không sao, mà nếu thực sự có vấn đề gì thì cứ đến bắt vạ đội trưởng Chu ấy, bảo cậu ta bỏ tiền cho em đi bệnh viện khám.”

Quý Yên Nhiên nào dám ăn vạ người ta: “Dạ thôi ạ, nếu có vấn đề gì, em tự đi khám cũng được ạ.”

Chu Việt thấy cô nhóc này có vẻ sợ sệt, lòng thoáng hoài nghi, mình đáng sợ đến thế sao?

Quý Yên Nhiên đã cầm được m.á.u mũi, chỉ rửa sạch vết m.á.u trên mặt là được, nhưng lại chưa chịu về ngay mà cứ nấn ná mãi ở phòng y tế.

Bác sĩ trực phòng y tế mới trêu: “Sao, em còn muốn gì nữa? Muốn xem thay thạch cao à?”

Quý Yên Nhiên chần chừ giây lát rồi gật đầu.

“Tại em đ.â.m phải anh ấy, nếu làm vết thương của anh ấy trở nặng thì có phải em cần bồi thường không ạ?”

“Em thích ở lại xem thì cứ xem, còn có phải bồi thường tiền hay không, tôi không quyết được, phải xem ý đội trưởng Chu thế nào.”

Chu Việt không nói gì, chỉ vươn tay lành lặn kia về phía Quý Yên Nhiên.

Quý Yên Nhiên nhanh nhẹn vươn tay, bắt tay anh ấy:

“Chào đồng chí, không cần khách sáo đâu ạ, việc này là tại hôm nay tôi không vui nên đi đứng không nhìn đường, đ.â.m nhầm phải anh mà.”

Chu Việt nhướng mày: “Khăn tay của tôi, xin trả lại.”

Quý Yên Nhiên đỏ bừng cả mặt, thì ra người ta muốn đòi lại chiếc khăn, cô ấy còn tưởng người ta muốn bắt tay mình cơ.

Lúc này Quý Yên Nhiên chỉ ước gì dưới chân có cái hố to, để mình nhảy vào trong đó.

“À tôi tôi tôi còn có việc bận, xin phép đi trước, nếu thực sự có vấn đề gì, anh cứ tới khoa tôi tìm tôi.

Tôi là Quý Yên Nhiên bên khoa Truyền thông, nếu không tìm thấy thì anh cứ việc tới hỏi hiệu trưởng cũng được.”

Quý Yên Nhiên lắp bắp nói linh tinh một hồi, càng nói càng cảm thấy mất mặt, vội vàng chạy khỏi phòng y tế.

Chờ cô ấy đi khỏi đó rồi, bác sĩ mới quấn lại băng cho Chu Việt.

“Vết thương này của cậu có gì phải kiểm tra? Ngoan ngoãn bó bột như thế cho tôi, tháo cái gì mà tháo, bảo cậu nghỉ phép thì cứ yên tâm ở đó chơi cho hết thời gian đi.”

Bác sĩ phòng y tế trước kia là quân y, có gặp Chu Việt đôi ba lần.

Chu Việt thì đang muốn mau chóng trở lại quân ngũ, sốt ruột hỏi: “Không thể khỏi sớm hơn chút được sao?”

“Không được, kì quân sự của sinh viên kéo dài đến bao giờ thì cậu phải ở lại trường này đến lúc ấy.

Cấp trên của cậu thương cậu nên mới cắt cử cậu vào nhiệm vụ này, cậu cũng nên thương cái thân thể của cậu một chút đi.”

Kì tập quân sự cho lứa tân sinh viên của đại học Yến Kinh sẽ bắt đầu sau kì nghỉ Quốc Khánh, khai giảng chỉ điền thông tin và làm bài kiểm tra đầu vào.

Lớp Tống Thời Hạ chỉ có hơn 20 người.

Ban đầu cô còn tưởng cả khoa sẽ có đến mấy lớp, ai dè toàn ngành chỉ có đúng một lớp này, trong đó đã có 5 người thuộc hệ điều dưỡng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 579: Chương 579



Cuối cùng Tống Thời Hạ cũng hiểu vì sao hiệu trưởng Hồ lại phải tới tận nhà để khuyên cô đổi chuyên ngành khác.

Ngành Dược học ở trường này quả thực rất không được chú ý.

Thí sinh vượt qua bao gian nan vất vả mới thi đỗ vào đại học Yến Kinh danh giá này, có ai muốn chọn chuyên ngành bị ‘ghẻ lạnh’ cỡ đó.

Trừ khi điểm quá thấp, không có lựa chọn khác.

Tuy những năm này không xét đến tỉ suất đáp ứng của ngành nghề, chỉ cần tốt nghiệp là nhà nước sẽ phân phối công việc cho sinh viên.

Nhưng đa số mọi người đều thích những ngành nghề như giáo viên, bác sĩ, luật sư, nghiên cứu viên, …

Có mấy ai chán đời đến mức đ.â.m đầu vào học dược học với trung y đâu.

Tống Thời Hạ cũng mới biết trường đại học Trung y dược bên kia chỉ có tổng công hơn 50 sinh viên.

Phần lớn đều là những thí sinh có người nhà theo nghề Trung y, những học sinh bình thường muốn theo đuổi ngành y đều sẽ chọn Tây y.

Cô không chọn ở lại ký túc xá, nhưng khi đến nhận giáo trình, trợ giảng có nhắc cô rằng bên ký túc xá nữ vẫn chừa lại một giường cho cô, nghỉ trưa có thể qua đó ngả lưng.

Ôm chồng sách nặng trĩu, Tống Thời Hạ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lí, bèn đi theo trợ giảng tới phòng mình.

Phòng ký túc trường này cũng tương tự như bên ký túc xá trường Quý Yên Nhiên, mấy chiếc giường hai tầng, chính giữa có chiếc bàn dài.

Tống Thời Hạ không cần dùng tủ đựng quần áo nên tính đặt sách vở ở đó.

“Tôi còn có việc bận, phải đi trước đây, các bạn cùng phòng của em đều là những sinh viên chuyên ngành khác, trường ta chia phòng ngủ theo điểm đầu vào.”

Tống Thời Hạ hết sức tò mò.

Nếu chia phòng theo điểm số thì cứ để thí sinh điểm thấp hơn đôn lên phòng này là được, cần gì phải giữ chỗ lại cho mình?

Trong phòng chỉ còn lại một giường dưới ở gần cửa ra vào, Tống Thời Hạ bỏ sách lên ván giường, đứng nhìn quanh, đệm thì còn phải về nhà mang tới.

Cô vốn không có ý định giữ một chân trong ký túc xá.

Nhà cô không xa, đi về cũng tiện, nhưng vừa rồi cô có tính thử khoảng cách từ khu giảng đường về nhà, nếu buổi chiều có tiết học thì thời gian nghỉ trưa không nhiều, về cũng không được nghỉ ngơi.

Nếu ở đây đã có sẵn giường thì buổi trưa tới ngả lưng cũng hay, còn có thể nghe ngóng chuyện vui trong trường từ các bạn cùng phòng nữa.

Ngoài cửa có mấy nữ sinh ôm sách đang vui vẻ nói cười, chợt có cô nghi hoặc hỏi: “Sao cửa phòng chúng mình lại mở thế kia?”

Chìa khóa phòng này trừ mấy cô thì chỉ có cô quản lý ký túc mới có thôi.

Đẩy cửa đi vào, các cô gái trông thấy một nữ sinh lạ mặt đang ngồi trên ván giường trống trong phòng.

Nữ sinh tóc ngắn đi đầu ngạc nhiên hỏi: “Chào bạn, bạn cũng là sinh viên phòng này à?”

Tống Thời Hạ mỉm cười chào hỏi bạn cùng phòng:

DTV

“Chào mọi người, tôi là Tống Thời Hạ, là bạn cùng phòng của các bạn, nhưng ngày thường chỉ nghỉ trưa ở đây thôi, buổi tối sẽ không ở lại.”

Nữ sinh tóc ngắn tò mò hỏi: “Vì sao thế?”

“Nhà tôi ở ngay trong trường, buổi trưa tranh thủ nghỉ ở đây vì không có nhiều thời gian, tối thì sẽ về nhà cho tiện.”
 
Back
Top Bottom