Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 140: Chương 140



Cô ấy lấy mấy bình trà trong túi ra, lần lượt mở ra xem, tìm đến khi thấy có táo đỏ mới cất những bình khác đi.

Cô ấy hỏi người trong bếp: “Sao chị dâu mang nhiều trà đến thế ạ?”

Hàn Dung cầm nước nóng ra: “Chị dâu con tự làm trà, mỗi loại có tác dụng khác nhau, con thử xem sao.”

Quý Yên Nhiên nhớ đến những mình nói trước đây thì không khỏi chột dạ.

Cô ấy thấy chị Vu Phương nhà bên rất buồn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với cô ấy thì đột nhiên nóng đầu lên, về nhà chất vấn anh trai mình.

Quý Yên Nhiên bỏ thêm ít táo đỏ và long nhãn vào cốc tráng men, sau đó chỉ cho một ít lá trà và hoa hồng vào.

Đổ thêm nước sôi, lá trà nở ra rất nhanh, táo đỏ hút nước dần to ra.

Quý Yên Nhiên ngủi hương táo đỏ thì thấy cơn đau dịu đi, nhưng cô ấy biết đây là tác dụng tâm lý mà thôi.

Quả nhiên chưa đến ba giây, bụng dưới lại truyền đến cơn co thắt đau đớn.

Cô ấy nghiến chặt răng, giống như có con rắn độc đang ngọ nguậy trong bụng.

Lúc thật sự không nhịn đau được nữa, cô ấy thổi trà, uống từng ngụm trà nóng.

Nước nóng có tác dụng xoa dịu, giảm đau nhưng chỉ được một lát thôi, cô ấy không dám dừng lại mà uống liên tục.

Uống hết nửa cốc trà nóng, Quý Yên Nhiên đã uống no nước, bụng dưới không còn đau đớn co thắt nữa, cô ấy thở dài một hơi.

Xem như cơn đau này đã hết.

Quý Duy Thanh cầm nước nóng lên, Tống Thời Hạ nhìn chằm chằm anh cười như không cười.

Anh kinh ngạc hỏi: “Trên mặt anh có gì sao?”

Sắc mặt Quý Duy Thanh không hề thay đổi, như thể đang nói về một người không liên quan gì, anh đưa cốc nước cho cô.

“Hàng xóm bên cạnh nhà, là bạn của chị cả.”

Tống Thời Hạ cầm chiếc cốc tráng men còn to hơn cả khuôn mặt mình để uống nước ấm.

Cô nhìn anh, không biết lại nghĩ ra ý tưởng xấu xa gì.

Quý Duy Thanh đánh thức ba đứa nhóc trên giường.

“Dậy ăn cơm thôi các con.”

Tống Thời Hạ để cốc nước xuống: “Sắp ăn cơm rồi sao? Sao anh không nói sớm, em không kịp vào bếp giúp đỡ gì hết.”

Cô nghĩ còn phải chờ thêm một lúc nữa mới ăn cơm.

Quý Duy Thanh chậm rãi nói: “Mẹ và chị cả đều nấu cơm ở trong bếp, em không chen vào được đâu.”

Tống Thời Hạ lại ngồi xuống.

Hàn Dung đang nấu cơm dưới tầng, con gái lớn thì nhóm lửa, hai mẹ con vừa nấu cơm vừa trò chuyện.

“Em trai con có thể cưới được Tiểu Tống về nhà đúng là may mắn mà, tính cách Tiểu Tống vừa dịu dàng lại tốt bụng, hai đứa bé cũng rất thích con bé.”

Quý Nhiễm vô cùng ngạc nhiên: “Dương Dương cũng đón nhận em ấy sao?”

DTV

Hàn Dung cười nói: “Thằng bé ngại gọi mẹ, nhưng ở sau lưng thì gọi ngọt còn hơn cả em trai.”

Quý Nhiễm càng cảm thấy quý Tống Thời Hạ hơn:

“Nói vậy thì Tiểu Tống đúng là không tệ, Dương Dương của chúng ta còn không thân thiết với Vu Phương bao giờ.

Theo lý mà nói, Vu Phương đã có một đứa con, lại là phụ nữ đã có gia đình thì sẽ biết cách chăm sóc trẻ con hơn, nhưng Dương Dương lại không hề thích cô ta.”

“Chứ còn gì nữa? Cho nên mới nói phải xem duyên phận. Dương Dương không thích Vu Phương vì lúc nào cô ta cũng cáu bẳn, còn từng thấy cô ta đánh con mình, thằng bé nhạy cảm, sợ em trai bị bắt nạt.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 141: Chương 141



Quý Nhiễm thở dài:

“Vu Phương cũng không dễ dàng gì, chắc là con cái không nghe lời nên cô ta mới nổi giận mà đánh con.

DTV

Dù sao cũng là con cái mình dứt ruột đẻ ra, chắc trong lòng cô ta cũng buồn lắm.”

“Con gái cô ta bằng tuổi Dương Dương, con nhỏ như vậy không thể dựa vào đánh mắng là có thể giải quyết được vấn đề.

Con không thấy lúc Dương Dương và Nguyên Nguyên vây quanh Tiểu Tống đâu, con bé chỉ hướng đông, hai đứa trẻ sẽ không đi hướng tây.”

“Mẹ nói vậy làm con thấy tò mò quá đấy, con muốn thấy cảnh em dâu chơi với hai đứa nhỏ ghê, hai vua lì nhà chúng con ngày nào không phá phách thì không chịu nổi.”

Nói đến đây, Hàn Dung không hài lòng lắm:

“Con với Trần Khang chiều quá nên con cái ngày càng nghịch ngợm, sao lại bắt nạt em họ nhà mình như thế chứ.”

Quý Nhiễm cười khổ nói:

“Sao bọn con quản lý được, mẹ chồng con xem bọn nó như cục vàng cục bạc.

Con còn muốn dùng cách xử lý học sinh để dạy bọn nó bỏ thói hư tật xấu đi, nhưng mẹ chồng con biết thì lại nổi giận với con.”

“May mà con sinh được hai đứa, nếu không thì khó mà sống yên ở nhà đó.”

Trong lòng Quý Nhiễm vô cùng buồn bã, chứ còn gì nữa.

Lúc trước chị ấy khăng khăng muốn kết hôn với Trần Khang.

Sau khi cưới mới biết tình yêu chỉ là nền tảng cơ bản nhất, hôn nhân mới là bắt đầu thử thách.

Hàn Dung thấy con gái buồn rầu thì an ủi: “Bây giờ con ra ở riêng rồi, mẹ chồng con nên hài lòng với hai trai một gái rồi chứ.”

Mẹ chồng chị ấy sẽ không hài lòng, ngày nào bà ấy cũng nhắc trong nhà nhiều con cái mới có phúc.

Cũng may Trần Khang đã cảnh cáo người trong nhà, kiên quyết ủng hộ chính sách kế hoạch hóa gia đình.

Đồng thời anh ấy cũng đe dọa sẽ triệt sản để cho mẹ chồng hết hy vọng.

Quý Nhiễm suy nghĩ một hồi:

“Mẹ, khi nào nghỉ hè con đưa hai đứa trẻ đến nhà mẹ nhé, mẹ hỏi em dâu xem có thể giúp con quản lý bọn nó không.

Con lo mẹ chồng chiều hư bọn nó, sau này phạm phải sai lầm không cứu vãn được thì khổ.”

“Được thôi, nếu Tiểu Tống bận không quản lý được thì mẹ sẽ đến nhà thằng ba giúp con bé nấu cơm.

Nếu con bé không giúp được thì để bọn trẻ ở lại chỗ mẹ đến hết nghỉ hè, cách xa mẹ chồng con ra.”

Quý Nhiễm biết ơn vô cùng.

“Nửa năm qua Trần Khang bận rộn lo liệu việc thăng chức, hiện giờ con lại dạy ba lớp, nếu hai đứa nó ngoan như Yến Tử thì cũng không đến mức làm con bận tâm như vậy.”

“Mẹ chồng này của con đúng là có mắt không tròng, bà ấy không thích con gái, nhưng Tuyết Yến nhà con lại là đứa giỏi giang nhất.”

Nhắc đến con gái, tâm trạng của Quý Nhiễm cũng tốt hơn.

“Tuyết Yến là đứa bé ngoan, cũng giống con nhất.”

Quý Yên Nhiên ngồi trên sô pha ôm bụng dưới.

Cô ấy đợi một lúc lâu cũng không thấy đợt đau thứ hai đến, xem ra uống nước ấm có tác dụng rồi.

Nếu không trị khỏi được đau bụng kinh thì không biết sang năm thi đại học, cô ấy có được mang nước nóng vào phòng thi không nữa.

Chu kỳ của cô ấy rất chuẩn, xui xẻo nhất là lại rơi trúng vào mấy ngày thi đại học, có đôi khi thi giữa kỳ hoặc cuối kỳ ở trường, đúng lúc đến tháng đều ảnh hưởng đến kết quả của cô ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 142: Chương 142



Trong mắt giáo viên, thành tích của cô ấy không ổn định.

Nhưng mấy năm qua chủ nhiệm lớp đều là thầy giáo, cô ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng chuyện này mà thôi.

Quý Yên Nhiên cảm thấy mình như được sống lại.

Cô ấy đi vào phòng bếp: “Mẹ có cần con giúp gì không?”

Hàn Dung rất xót con gái nhỏ: “Con cứ nghỉ ngơi đi, đã hết đau bụng chưa?”

“Con uống hơn nửa cốc nước ấm thì đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ cử động một chút cũng không sao.”

Quý Nhiễm nói: “Táo đỏ và long nhãn đều có tác dụng bổ khí huyết, chắc là cũng có chút tác dụng đấy.”

Quý Yên Nhiên: “Em cầm đôi đũa gắp hai quả táo đỏ và long nhãn ăn, trà thì ngòn ngọt, chắc là có tác dụng thật đấy.”

DTV

Hàn Dung sang sảng nói: “Nếu có tác dụng thì mẹ mua một xe táo đỏ và long nhãn để cho con ăn hàng ngày.”

Quý Nhiễm dở khóc dở cười: “Bồi bổ nhiều cũng không tốt đâu, đến tháng thì ăn một ít đồ bổ m.á.u là được rồi.”

“Không ăn ít được, con bé ăn canh gà cũng không có tác dụng, cả nhà mình đều khỏe mạnh, chỉ có em gái con ốm yếu nhiều bệnh như thế thôi.”

Quý Nhiễm nghĩ đến việc em gái là do mẹ sinh ra khi đã lớn tuổi nên không đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Quý Yên Nhiên đi lên tầng thì gặp ba nhóc con kia.

Cô ấy xoa đầu ba đứa: “Ba bé heo con dậy rồi à?”

Bọn cháu không phải heo!

Mấy đứa giận mà không dám nói gì.

Quý Yên Nhiên lừa bọn chúng đến phòng mình.

“Dương Dương, mẹ mới đối xử với các cháu có tốt không?’

Quý Duy Thanh bế con ra ngoài, Tống Thời Hạ còn tưởng anh muốn thay quần áo cho cậu bé, không ngờ anh lại giữ vai cô lại từ phía sau.

Tống Thời Hạ không biết anh định làm gì.

“Sao vậy?”

Quý Duy Thanh không hiểu sao bản thân lại thấy chột dạ: “Trước đây mẹ và chị cả muốn mai mối cho anh và Vu Phương, anh không đồng ý.”

Tống Thời Hạ ép anh từng bước ngồi xuống giường.

Ánh mắt của cô lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Có phải anh còn muốn nói hai người là thanh mai trúc mã, từ bé đã thân thiết không?”

“Anh không có qua lại gì với cô ta nên không tính.”

Cô ngồi lên đùi, đối mặt với anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

“Hết rồi à?”

Quý Duy Thanh sợ cô ngã xuống nên đặt tay lên hai bên eo cô: “Hết rồi.”

Tống Thời Hạ tin tưởng nhân phẩm của anh.

Người này đêm tân hôn còn ngây ngơ xấu hổ, không có người dẫn dắt thì không biết làm gì, ai mà yêu thầm anh thì không khác gì nháy mắt cho người mù xem.

Trùng hợp cô nghe được cuộc trò chuyện của anh với em gái nên đã trốn vào chỗ rẽ ở cầu thang để không làm hai anh em xấu hổ.

Cô đoán cô gái Vu Phương kia chắc đã phải lòng Quý Duy Thanh từ lâu rồi, hiện giờ đã ly hôn nên lại dấy lại ngọn lửa lòng với anh.

Có lẽ, nếu như không có cô thì Vu Phương kia chính là mẹ của hai cậu đứa bé rồi.

Nhưng chuyện tình cảm không ai có thể nói chắc chắn được.

Quý Duy Thanh tình nguyện đi xem mắt với một người xa lạ cũng không chấp nhận Vu Phương được người nhà lựa chọn, có thể thấy hai người thật sự không phù hợp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 143: Chương 143



Tống Thời Hạ khẽ cắn lên xương quai xanh anh, để lại một dấu hôn, anh mặc áo sơ mi nên che được.

Kết quả là cô thấy anh mở tủ quần áo ra, thay chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bằng một chiếc áo cổ tròn.

Vốn dĩ dấu hôn có thể được cổ áo sơ mi che lại nhưng bây giờ lại thấp thoáng lờ mờ.

Tống Thời Hạ ôm trán: “Có phải anh muốn hại em không hả?”

Bị mẹ chồng và chị cả thấy, chắc cô c.h.ế.t luôn tại chỗ mất.

DTV

Quý Duy Thanh không hiểu gì, chẳng lẽ cô làm như vậy không phải vì muốn công khai chủ quyền sao?

Chắc lần này anh đã hiểu đúng ý rồi nhỉ.

Tống Thời Hạ nhìn gương mặt vô tội của anh thì cảm thấy mình như đứa xấu xa tội ác tày trời.

Kệ đi, cô giả vờ không thấy là được, xem như anh bị muỗi đốt.

Tống Thời Hạ không vào bếp, nhưng món chính hôm nay bánh ú được cô mang đến.

Mặc dù bánh ú nhỏ nhưng rất ngon nên được Hàn Dung lấy ra bày lên bàn.

Quý Nhiễm trêu chọc: “Em dâu gói bánh ú khéo quá.”

Hàn Dung vớt cái bánh ú cuối cùng ra.

“Chứ sao nữa, bánh nhỏ như vậy ăn một miếng là hết rồi.”

Quý Nhiễm ăn thử một miếng bánh nhân trứng muối.

“Không đến mức đó đâu, một người một cái là đủ, hàng năm bánh ú mứt táo to đùng ăn được mấy cái đã ngán rồi.”

Hàn Dung lắc đầu:

“Đám thanh niên bọn con sống trong phúc mà không biết hưởng, ăn bánh ú mà cũng ngán.”

Quý Học Nhai và con rể chơi cờ vây còn chưa phân thắng bại, ngoài phòng khách đã gọi ra ăn cơm.

“Đi thôi, ăn cơm trước đã.”

Ông ấy nhớ bánh ú nhân thịt nên nhất định phải ăn.

Không cho ông ấy ăn thịt, nhưng bánh ú nhân thịt chắc là không sao.

Quý Học Nhai có bệnh, kết quả kiểm tra sức khỏe bảo ông ấy nên ít ăn đồ dầu mỡ và có muối, liên tục nửa tháng đồ ăn trong nhà cứ như cho thỏ ăn, không có tí chất béo nào.

Khi còn trẻ ông ấy đánh đổi tính mạng để bảo vệ quốc gia, không phải chỉ mong thái bình rồi được ăn thịt sao?

Trong phòng khách có để một cái cốc tráng mén không biết là của ai, ông ấy uống ừng ực một hơi hết sạch, chỉ còn lá trà đọng ở đáy.

Quý Học Nhai chép miệng: “Trà này ngon đấy, ai bỏ thêm đường vào đó? Sao lại ngọt vậy?”

Trần Khang tiện tay cầm một bình trà trên bàn lên.

“Có phải cái này không ạ?”

Quý Học Nhai nhìn nhãn hiệu đề bên ngoài rồi nói: “Trà hoa hồng táo đỏ long nhãn? Ôi, sao giống loại cho phụ nữ uống vậy.”

Quý Nhiễm mang đồ ăn ra: “Ba, ba uống nước của Yên Nhiên rồi, lát nữa em ấy sẽ khóc cho ba xem.”

“Uống nước của con bé thì sao, dù sao ba cũng là ba của nó mà!”

Trần Khang lấy bánh trà ra.

Quý Học Nhai vô tình liếc qua: “Đồ ngon đấy, mùi trà này giống trà Phổ Nhĩ!”

Quý Học Nhai chia đôi lọ trà với con rể, để trà hoa nhài phụ nữ uống sang một bên.

Ông ấy không nhịn được mà càu nhàu: “Làm trà nhài làm gì, lãng phí trà.”

Hàn Dung đi ngang qua cạnh chồng: “Anh hãy biết thỏa mãn đi, có đồ uống còn kén chọn nữa, đó là tấm lòng của Tiểu Tống đó.”

Quý Học Nhai không kiên nhẫn phất tay: “Ôi dào, anh biết rồi, em dọn cơm nhanh lên đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 144: Chương 144



Lúc Tống Thời Hạ xuống tầng, lần đầu tiên thấy những món đặc sản của thủ đô.

Gà Cung Bảo, thịt thái mỏng xào nước tương và mì trộn cùng với một số món ăn hàng ngày.

Hàn Dung lau tay: “Nếu bây giờ là mùa đông thì sẽ ăn thịt dê nướng trong nhà, đáng tiếc mùa này mà ăn thì sẽ nóng c.h.ế.t mất.”

Bà ấy cười nói: “Buổi tối đi ăn ở Toàn Tụ Đức, dẫn con đi ăn vịt quay chính gốc, gọi cả anh trai con đi cùng nữa.”

Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thay anh trai thì đã bị ấn ngồi xuống bàn ăn.

“Hai người đàn ông kia còn gật gù ở đấy làm gì, mau đến ăn cơm đi.”

Trạng thái của Quý Học Nhai và con rể rất kỳ lạ, giống như người say rượu vậy, có lẽ là say trà.

Tống Thời Hạ đẩy Quý Học Thanh: “Anh rót ít nước nóng cho ba và anh rể đi, trông họ như say trà rồi.”

Hàn Dung vừa bực mình vừa buồn cười: “Bình thường cứ khoác lác mình tửu lượng cao, kết quả là uống trà mà cũng say được!”

Quý Dương và Quý Nguyên tò mò nhìn, Quý Yên Nhiên chào hỏi với chị dâu xong thì nấp vào bên cạnh, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

Chị dâu xinh đẹp như thế, đột nhiên cô ấy hiểu tại sao anh trai không thích chị Vu Phương rồi.

Tính cách thoải mái rất quan trọng, chị Vu Phương không phóng khoáng, lại hay suy nghĩ lung tung.

Khó khăn lắm mới làm cho hai người say trà này tỉnh lại, cuối cùng mọi người cũng có thể ngồi xuống ăn cơm.

Hàn Dung gắp một miếng thịt cho cô:

“Con đừng ngại, đây là nhà con, muốn ăn gì thì cứ gắp đi, ăn cơm ở nhà không có nhiều quy tắc như vậy đâu.”

Tống Thời Hạ muốn ăn mì trộn tương, Quý Duy Thanh như hiểu cô nghĩ gì, chủ động gắp cho cô.

Đồ ăn kèm với mì trộn tương rất đầy đủ, đậu nành, rau cần tây, giá dỗ, dưa chuột thái sợi và cà rốt cắt nhỏ, vừa mới nấu xong còn nóng khiến người ta ngửi mà thèm thuồng.

Hàn Dung cũng lấy một bát cho mình: “Mẹ không nấu món chính, hôm nay chỉ có bánh ú và mì trộn tương thôi.”

Tống Thời Hạ đang định động đũa thì một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên ở cửa.

“Nhà thím đang ăn cơm ạ? Xem ra cháu đến không đúng lúc rồi.”

Tống Thời Hạ nhìn qua thì thấy người này mặc một chiếc áo sơ mi coton và quần dài bằng vải bông, vẻ ngoài ưa nhìn nhưng khuôn mặt lại có vẻ hơi khắc khổ.

Người này chắc hẳn là Vu Phương nhà bên cạnh rồi.

Quý Nhiễm vội vàng đứng dậy: “Cô ăn cơm chưa? Tôi lấy cho cô một đôi đũa nhé.”

Vu Phương đang cầm một cái bát trên tay, trong đó có vài chiếc bánh ú lớn.

DTV

“Không cần, tôi chỉ đến tặng bánh ú thôi.”

Nói xong, cô ta đặt cái bát tráng men trên tay xuống, đối diện với tầm mắt của Tống Thời Hạ một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Trước đây, vào mỗi dịp lễ tết thì hai nhà bọn họ sẽ thường tặng đồ ăn cho nhau, nên cũng không ai nghĩ nhiều về việc này.

Hàn Dung cầm lấy hai cái bánh ú, nói: “Đây là bánh ú nhân đậu và trứng muối mà Tiểu Tống làm đấy. Cầm về cho con gái cháu ăn thử đi.”

Bà đặc biệt bỏ qua bánh ú nhân thịt.

Lúc này Vu Phương mới giả vờ như chợt nhận ra còn có người khác ở đây: “Chắc đây là đồng chí Tiểu Tống rồi nhỉ, nhìn trẻ quá.”

Tống Thời Hạ lễ phép cười với cô ta, nói: “Xin chào chị.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 145: Chương 145



Cô thật không hiểu nổi suy nghĩ của Vu Phương.

Lúc nãy cô ta vừa chạm mắt với cô xong, vậy mà phải chờ có người nhắc nhở thì mới chịu chào cô một tiếng.

DTV

Nhưng Vu Phương chỉ là hàng xóm thôi, thế nên cô cũng không để ý đến cô ta nhiều nữa.

Quý Nhiễm nói đỡ cho:

“Em trai tôi vừa ít nói vừa cứng nhắc, cũng may Tiểu Tống trẻ tuổi hoạt bát mới có thể kéo được nó chịu mở lòng,”

Hàn Dung cũng hết lời khen ngợi con dâu.

Vu Phương nghe vậy thì thấy rất khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy Quý Nhiễm đang ngầm chê bai cô ta đã quá già.

Cô ta chuyển sự chú ý sang Quý Duy Thanh.

“A Thanh, gần đây anh bận lắm sao? Đã lâu rồi bọn tôi không thấy anh quay về.”

Quý Yên Nhiên bồn chồn, đứng ngồi không yên, lén nhìn chị dâu một cái.

Cái này không phải là cô ấy lén báo tin đâu, là do Vu Phương hỏi cô ấy rồi cố ý tới đó.

Quý Duy Thanh bóc vỏ bánh ú rồi bỏ vào bát Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ ăn không hết nên chia bánh ú ra làm hai phần đưa cho hai đứa trẻ, cô ăn mì trộn tương là được rồi.

“Ừ, trước khi kết hôn tôi đã đăng ký xin cơ quan cấp một căn hộ riêng, sau này sẽ không về đây ở nữa.”

Lúc trước Quý Duy Thanh thường xuyên về nhà vì mấy đứa nhỏ.

Kể từ khi kết hôn, ở nhà đã có người chăm sóc cho tụi nhỏ nên cũng mấy tháng rồi anh không về nhà.

Nụ cười trên mặt Vu Phương cứng đờ, cô ta trông cực kỳ bối rối.

Quý Duy Thanh từ nhỏ đã lạnh lùng ít nói với tất cả mọi người, suốt ngày chỉ cắm mặt vào sách vở.

Càng lớn thì anh lại càng đẹp trai, cũng là chàng trai tài năng nhất ở đây, cô ta khó tránh khỏi để ý đến anh nhiều hơn người khác.

Anh khác với tên th* t*c như Vu Quý Uyên, khiến cô ta lần đầu tiên hiểu được “hiền lành nho nhã” là như thế nào.

Thế nhưng cô ta rất tự ti, chỉ dám yêu thầm chứ không dám thổ lộ tình cảm của mình.

Vốn dĩ Vu Phương nghĩ rằng với sự thân thiết của hai nhà, cộng thêm anh không hề qua lại gì với những người phụ nữ xung quanh, chỉ cần đến tuổi kết hôn thì dì Hàn nhất định sẽ chọn cô ta.

Sau đó cô ta sẽ làm tan chảy trái tim anh bằng sự chân thành của mình.

Đáng tiếc sau khi Quý Duy Thanh tốt nghiệp đại học thì được quốc gia cử ra nước ngoài du học.

Cô ta thì nghe theo gia đình, kết hôn với người mà bản thân không yêu.

Vu Phương chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ phá vỡ nguyên tắc của mình vì người khác.

Anh chỉ mới kết hôn được vài tháng, vợ anh lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp do anh tự mình lựa chọn.

Anh lại còn chủ động bóc bánh ú cho cô vợ mới cưới, hai người vui vẻ cười đùa, trên cái bàn này, chỉ có hai người bọn họ là bắt mắt nhất.

Nó cũng khiến trái tim cô ta đau đớn.

Cô ta không thể tự lừa dối mình rằng Quý Duy Thanh không thích người vợ này, không một ai trong nhà họ Quý có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh.

Nếu không thì Vu Phương đã không xấu hổ đứng ở đây, nếu anh nghe lời ba mẹ mình thì có lẽ cô ta đã trở thành người ngồi cạnh anh từ lâu rồi rồi…
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 146: Chương 146



Vu Phương cầm bánh ú về nhà, nhìn thấy con gái mình lại đang cắn móng tay thì không kiềm chế được đánh con gái một cái.

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, sao con lại không chịu bỏ cái thói ấy hả?”

Đứa bé bị đánh choáng váng, nức nở muốn khóc.

“Khóc cái gì mà khóc? Con còn dám khóc nữa hả!”

Mẹ cô ta từ trong bếp đi ra khuyên bảo:

“Sao con lại đánh con bé vậy chứ? Con cứ quát tháo như vậy thì sao con bé hiểu được, con phải kiên nhẫn dạy dỗ nó chứ.”

Vu Phương ném bánh ú lên bàn rồi nói:

“Mẹ, con mệt rồi. Hay là mẹ trả con bé lại cho ba nó đi? Bây giờ con bé chỉ là vật cản đường con thôi.”

***

Tống Thời Hạ cúi đầu ăn mì, hai đứa nhỏ xung quanh cũng ngoan ngoãn học theo, cúi đầu hút mì sồn sột.

Hàn Dung liếc mắt ra hiệu với con gái lớn của mình:

Con xem, Tiểu Tống làm gì thì hai đứa nhỏ này cũng sẽ bắt chước theo. Ăn sạch củ cải cắt nhỏ với giá đỗ mà lúc trước bọn chúng ghét luôn rồi kìa.

Quý Nhiễm thấy vậy thì hâm mộ vô cùng.

Trước đây Quý Dương với Quý Nguyên thỉnh thoảng sẽ ở tạm trong nhà cô ấy, cứ nghĩ đến việc cho hai đứa nhỏ này ăn là cô ấy đã thấy đau đầu rồi.

Bọn chúng vừa bướng bỉnh vừa kén ăn, có đôi khi thà nhịn đói còn hơn là động vào mấy món ăn mà bọn nhóc không thích.

Kết quả, vừa có mẹ mới, không cần răn đe gì thì đã bỏ luôn cái thói kén ăn.

Quý Nhiễm bỗng cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, chỉ muốn đánh hai nhóc này một trận.

Tống Thời Hạ đột nhiên ngẩng đầu: “Mẹ, món thịt xé sốt Bắc Kinh mẹ làm ngon quá!”

Hai đôi mắt mơ hồ như có như không nhìn chằm chằm cô, cứ như muốn đ.â.m thủng vài lỗ trên người cô vậy.

Hàn Dung vui vẻ hớn hở chia sẻ bí quyết:

“Làm món này phải dùng thịt thăn là ngon nhất, thịt thăn thường sẽ mềm, cũng ngon hơn. Thành phần quan trọng thứ hai là tương phải ngon.

Cái này là công thức độc quyền mà mẹ mua được từ một người bạn cũ đó, vị ngọt mặn vừa phải, mùi hương cũng đậm đà. Mấy quán ăn bán không giống với hương vị chúng ta tự làm đâu.”

Tống Thời Hạ ăn ngon lành, trong lòng âm thầm ghi nhớ công thức.

Vốn dĩ cô chỉ muốn ăn vài đũa, nhưng món thịt sốt Bắc Kinh này thực sự quá ngon.

Quý Học Nhai cuối cùng cũng được ăn món bánh ú nhân thịt mà ông ấy luôn mong đợi, hài lòng nheo mắt lại.

“Ngon, thơm mà lại không ngấy. Mềm, dẻo, thơm.”

Chỉ phụ nữ mới thích bánh ú nhân ngọt thôi, đàn ông thì phải ăn thịt chứ.

Quý Học Nhai ăn một hơi hai cái bánh ú nhân thịt, no đến mức không thể ăn thêm cái gì khác.

“Để phần bánh ú lại cho tôi nhé. Ngày mai tôi sẽ ăn chúng thay bữa sáng.”

Hàn Dung cười nhạo ông ấy, làm như chưa từng ăn cái gì ngon vậy.

Tổng cộng chỉ có hai mươi cái bánh ú thịt, mỗi người một cái, còn lại đều bị ông ấy giành hết.

Quý Học Nhai nhao nhao như một đứa trẻ, nói cùng lắm thì buổi tối sẽ không ăn Toàn Tụ Đức nữa, nhưng phải để phần bánh ú lại cho ông ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 147: Chương 147



Tống Thời Hạ hòa giải: “Con cho mẹ biết cách làm bánh ú nhân thịt rồi. Ba muốn ăn lúc nào cũng được.”

Lúc này Quý Học Nhai mới hài lòng: “Trà với bánh do Tiểu Tống mang đến đều ngon cả, đáng khen lắm.”

Hàn Dung: “Thôi ông đi, ông còn tưởng mình là lãnh đạo đấy hả, Tiểu Tống là con dâu chứ không phải cấp dưới của ông đâu.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc, cô còn mang cả rượu tới.

Theo lý mà nói thì rượu thuốc phải tốt hơn trà chứ.

Hàn Dung nháy mắt với cô, dẫn cô ra vườn.

“Mẹ cất hết rượu thuốc con mang tới rồi, mắc công ba con biết lại lôi ra uống mỗi ngày.”

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Mẹ cứ yên tâm đi. Rượu thuốc đều được làm từ dược liệu quý giá thôi, một khi ba đã nếm qua thì nhất định sẽ không luyến tiếc không nỡ uống hết một lần đâu.”

Hàn Dung không tin vào khả năng tự chủ của chồng mình:

“Ba con không được uống rượu, nếu không thì sẽ ôm chai không chịu buông luôn cho mà xem. Chỉ vì không được uống rượu nên ông ấy mới thích trà đấy.”

Tống Thời Hạ bèn nói:

“Có một bình rượu táo đỏ cẩu kỷ rất thích hợp cho phụ nữ uống đấy ạ. Khi nào mẹ mất ngủ có thể uống thử một ly.

Nếu đau bụng kinh thì có thể dùng bông gòn thấm rượu thuốc rồi nhét vào trong lỗ tai, có tác dụng giảm đau phần nào đấy ạ.”

Hàn Dung lập tức mừng rỡ: “Rượu thuốc còn có tác dụng này sao?!”

Mẹ chồng cô phản ứng mạnh mẽ đến vậy, Tống Thời Hạ lập tức đoán ra, rất có thể em gái của Quý Duy Thanh bị đau bụng kinh.

“Có thể giảm đau, nhưng mà đau bụng kinh liên quan đến thể chất riêng của mỗi người nữa, vẫn cần phải điều dưỡng cơ thể thật tốt mới được.”

Uống trực tiếp sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng cô ấy còn quá nhỏ để uống rượu.

“Yên Nhiên đến tháng là lại đau. Mẹ cũng định đưa con bé đi khám Trung y để điều dưỡng lại.”

Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

“Không phải con có mang trà hoa hồng táo đỏ long nhãn tới sao? Cho con bé uống thử đi, chắc là có thể giảm đau đấy ạ.”

Cô không nói chắc nịch, chủ yếu là vì không biết Quý Yên Nhiên bị đau bụng kinh vì nguyên nhân gì, tạm thời cứ giảm đau để cô bé dễ chịu hơn vậy.

Hàn Dung hưng phấn đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.

Bà chỉ có thể cảm ơn ông trời đã cho con trai mình may mắn cưới được Tiểu Tống, cô con dâu này của bà thật là chu đáo mà.

“Con bé Yên Nhiên đó khi còn nhỏ được cưng chiều, muốn gì có nấy, suốt ngày ăn kem que. Bác sĩ Trung y đều nói là con bé bị cung hàn.”

Nếu nghiêm trọng thì sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sau này.

Nghĩ đến đây, Hàn Dung lại cảm thấy lo lắng, còn tự trách bản thân vì lúc nhỏ đã quá chiều chuộng con bé.

“Mẹ đừng lo lắng. Đây là triệu chứng do con bé ăn nhiều đồ lạnh thôi, có thể điều dưỡng từ từ mà.

Trong lúc tới tháng uống nhiều trà nóng sẽ bớt đau, nhưng cũng đừng uống trà bừa bãi. Loại trà mà con đưa là hồng trà, đừng uống trà bình thường.”

Quả nhiên giống hệt như những gì cô đoán.

Khi còn nhỏ ai cũng không biết trời cao đất dày, nghịch ngợm ương bướng chỉ là chuyện thường thôi mà?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 148: Chương 148



Bệnh cung hàn này khá dễ chữa trị, ngâm rượu thuốc táo đỏ cẩu kỷ trong một hai năm rồi uống thì sẽ có hiệu quả rõ rệt.

Trước mắt có thể bắt đầu bằng việc giảm cơn đau bụng kinh của cô ấy từ từ, nói không chừng uống trà hoa hồng xong sẽ có hiệu quả ngay thôi.

Quý Yên Nhiên ngồi xổm ở cửa âm thầm nghe, cảm xúc rối bời, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Vốn dĩ cô ấy muốn sang nhà bên cạnh tìm chị Vu Phương, an ủi trái tim đang tổn thương của chị ta.

Trước khi ra ngoài cô ấy còn cảm thấy bất bình thay cho Vu Phương, tình cảm cũng phải có thứ tự trước sau chứ.

Tại sao chị dâu của cô ấy lại không thể là chị gái nhà bên có quan hệ thân thiết với mình chứ?

Nghĩ đến chuyện hôm nay mình đỡ đau nhờ tách trà hoa hồng kia, cô ấy lại càng xấu hổ hơn.

Quý Yên Nhiên không ra ngoài nữa mà lại chạy đi tìm anh trai: “Anh ơi, chị dâu thích cái gì vậy ạ?”

Quý Duy Thanh đang ở bên cửa sổ đọc sách, không ngẩng đầu lên: “Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à.”

Quý Yên Nhiên đành phải kể lại chuyện mình nghe lén được ngoài vườn.

Cô ấy nằm trên bàn làm nũng với anh trai:

“Chậc, em biết nghe lén như thế không tốt, nhưng mà em chỉ tò mò thôi. Chị dâu xinh đẹp như vậy, em chỉ sợ là chị ấy là đỏng đảnh khó gần thôi mà.”

Quý Duy Thanh cau mày:

DTV

“Cô ấy không phải là người như vậy, kiến thức em học được ở trường đâu hết rồi? Chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi à.”

Quý Yên Nhiên thành thật thừa nhận sai lầm của mình.

“Em không nên xin lỗi anh, người em hiểu lầm không phải anh.”

Cô ấy nhỏ giọng nói thầm:

“Em biết mình sai rồi, em sẽ nhận lỗi với chị dâu mà. Là do em với chị Vu Phương đã hiểu lầm chị ấy.”

Quý Duy Thanh nhìn thấy em gái mình là lại nhức đầu: “Có liên quan gì với nhà bên kia chứ?”

Quý Yên Nhiên thản nhiên nói:

“Chị Vu Phương sợ em sẽ bị bắt nạt thôi. Bọn em đoán lung ta lung tung, không ngờ là chị dâu của em lại đẹp người đẹp nết như thế.”

“Quý Yên Nhiên, đầu óc này của em chẳng giống người nhà mình gì cả.”

Quý Yên Nhiên bị anh trai mắng thì cảm thấy vô cùng tủi thân.

“Em chỉ không thông minh bằng anh thôi mà. Anh đừng nên nặng lời với em như thế chứ!”

Quý Duy Thanh không hề thương tiếc gì với em gái mình.

“Ra ngoài đi, đừng làm phiền anh đọc sách.”

Quý Yên Nhiên thút thít, đi ra ngoài thì gặp được chị cả.

“Sao vậy? Lại bị anh trai của em mắng à?”

Quý Yên Nhiên ôm cánh tay chị gái mình, khóc lớn: “Anh trai mắng em không có đầu óc.”

Quý Nhiễm đã quen với việc cô ấy làm những chuyện ngốc nghếch: “Em lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa, nói cho chị biết đi, để chị cười hùa với nào.”

Quý Yên Nhiên thành thật kể lại chuyện trong thư phòng, trong lòng Quý Nhiễm cũng cảm thấy lòng mình rối bời.

“Thật không ngờ Vu Phương lại là loại người như vậy.”

Quý Yên Nhiên ngốc nghếch nói:

“Chị Vu Phương tốt lắm mà, đáng tiếc chị ấy với anh trai lại có duyên không phận. Chị ấy lo em bị chị dâu ức h.i.ế.p nên hay bày mưu tính kế cho em đó.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 149: Chương 149



Quý Nhiễm cạn lời, chẳng trách Quý Duy Thanh lại mắng con bé này ngốc.

“Người ta muốn làm chị dâu của em, tất nhiên sẽ nói xấu chị dâu hiện tại của em rồi.”

Quý Yên Nhiên bối rối:

“Hả? Chị Vu Phương còn chưa từ bỏ anh trai sao? Chị ấy nói mình đã từ bỏ anh ấy rồi mà.”

Quý Nhiễm chọc trán cô ấy:

“Sao em biết cô ta đã bỏ cuộc rồi hay chưa? Lúc trước cả nhà giấu, không nói cho em biết là vì Vu Phương không phải ứng cử viên duy nhất.

Cái này còn tùy thuộc vào quyết định của anh trai em nữa. Nào ngờ em lại biết cô ta sắp làm chị dâu của mình, ai đã nói với em thế hả?”

Quý Yên Nhiên sốc nặng.

DTV

Hóa ra chị Vu Phương xúi giục cô ấy phá hủy bầu không khí hòa thuận trong nhà là vì muốn trở thành chị dâu của cô ấy ư.

Cô ấy muốn giải thích thay cho Vu Phương, nhưng mọi thứ đều hợp lý vô cùng, rõ ràng là cô ấy đã bị Vu Phương lợi dụng.

“Chị ta đúng là vô liêm sỉ! Sao chị ta có thể lừa gạt trẻ con như em chứ!”

Quý Nhiễm vô tình chỉ ra sự thật:

“Vì em quá ngốc nghếch, trong nhà có chuyện gì em cũng đi nói ra ngoài. Người ta nói như vậy là tốt cho em thì em đã tin họ, chị dâu của em mới là người nhà của em đấy.”

Cuối cùng Quý Yên Nhiên cũng hiểu tại sao anh trai cô ấy lại chê cô ấy ngốc nghếch rồi.

“Không phải vì em quá tin tưởng chị ta hay sao? Chị ta là bạn bè của chị, còn là thanh mai trúc mã với anh trai...”

Quý Nhiễm nghe không nổi nữa:

“Ở đâu ra mà thanh mai trúc mã chứ? Vu Phương với anh trai em cách nhau tận ba tuổi, anh ba của em học vượt một lớp mới trở thành bạn cùng lớp của cô ta một năm.

Cái này mà cũng gọi là thanh mai trúc mã? Nếu xét ra thì anh hai của em mới là thanh mai trúc mã của cô ta.”

Quý Yên Nhiên kinh ngạc: “Chuyện này mà cô ta cũng lừa em sao!”

Mẹ chồng dẫn bọn trẻ đi dạo, Tống Thời Hạ trở về phòng ngủ khóa cửa lại.

“Em chuẩn bị đi tắm, chỗ bị ná b.ắ.n trúng hơi đau. Lát nữa anh bôi thuốc giúp em nhé.”

Sau khi em gái mình rời đi thì Quý Duy Thanh không đọc sách được nữa, anh không hiểu cách đối xử với mọi người, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngốc.

Chỉ là anh không thể nào hiểu tại sao Vu Phương lại nhắm vào gia đình anh thôi.

Anh không hề qua lại gì với Vu Phương, cũng không biết mình đã đắc tội cô ta khi nào.

Anh nhớ anh hai của anh thích trêu chọc Vu Phương, cô ta thì lúc nào cũng la lối ồn ào, chẳng lẽ vì chuyện này mà muốn trả thù anh ư?

Nếu không, anh nghĩ mãi cũng không hiểu nguyên nhân vì sao Vu Phương lại xúi giục Quý Yên Nhiên gây chuyện ở trong nhà nữa.

“Đau lắm à? Để anh đi lấy thuốc nhé.”

Tống Thời Hạ chỉ vào cái bàn: “Em có mang vào rồi, anh không cần đi lấy đâu.”

Cô nhìn vào gương, phát hiện trên lưng mình đã đỏ lựng lên.

Lúc đó cô cũng không cảm thấy đau nhiều, chỉ đau nhói lên rồi thôi.

Cô không hề hối hận khi tố cáo rồi tịch thu công cụ phạm tội của bọn nhóc.

Người trưởng thành bị b.ắ.n trúng một cái cũng đau chứ đừng nói đến hai đứa nhỏ, lực sát thương của ná cao su không phải dạng vừa đâu.
 
Back
Top Bottom