Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 130: Chương 130



Quý Duy Thanh vén tay áo lên, để lộ cánh tay thon gầy, động tác cầm muôi khá vụng về.

“Anh cắt nhỏ hai cọng hành, lấy hai miếng thịt hun khói ra thái miếng nhỏ.

Bốn người chúng ta thì cho năm quả trứng gà đi, đánh tan trứng đến khi mặt trên nổi bọt là được, dùng đũa đánh cho cơm tan ra, đừng để dính thành từng cục.”

“Cho ít dầu vào, để lửa nhỏ, sau khi nồi nóng lên thì anh đổ trứng vào, trứng chín nhanh nên phải khuấy nhanh vào, anh cho cơm vào được rồi đấy, mở to lửa lên rồi đảo đều.

Thấy chín rồi thì vặn lửa nhỏ lại, sau đó cho thịt và muối… Đảo mấy lần, cho hành vào, chuẩn bị tắt bếp cho ra đĩa được rồi.”

Quý Nguyên nhỏ giọng nói thầm: “Anh ơi, em không muốn ăn cơm.”

Quý Dương học theo giọng điệu của người lớn mà nói:

“Em không ăn cơm sẽ không cao được, các bạn nhỏ khác sẽ bắt nạt em đó.”

Quý Nguyên xị mặt ra: “Ba nấu cơm như nấu cháo ấy, không ngon.”

“Bà nội nói trẻ con không được kén ăn, người lớn đi làm kiếm tiền nuôi chúng ta, còn phải nấu cơm cho chúng ta, chúng ta đã hứa với bà nội sẽ làm đứa trẻ ngoan rồi mà.”

Quý Nguyên ấm ức lắm lắm, cậu bé muốn ăn cơm mẹ nấu cơ.

Không bao lâu sau, mùi thơm của trứng chiên tỏa ra từ phòng bếp.

Mắt Quý Nguyên sáng lên.

“Là cơm mẹ nấu!”

Quý Duy Thanh đi từ trong bếp ra, đúng lúc nghe được câu này.

Anh đập vỡ ảo tưởng của cậu bé: “Là cơm ba nấu đó.”

Ánh sáng trong mắt Quý Nguyên lập tức tắt ngúm.

Quý Duy Thanh không khỏi hoài nghi bản thân, cơm anh nấu tệ đến vậy sao?

Tống Thời Hạ lấy một đĩa dưa chua nhỏ ra cho cô và Quý Duy Thanh ăn, hai đứa trẻ không được ăn dưa chua.

Quý Nguyên mặt mày tái xanh ngồi xuống bàn ăn, cơm rang trứng được đặt lên bàn, cậu bé hít mũi ngửi thử một hơi.

Ba là đồ lừa đảo!

Đây là cơm mẹ nấu mà.

Từng hạt cơm rang vàng óng to tròn, mỗi hạt gạo đều hòa cùng trứng và thịt hun khói.

Chỉ dùng nguyên liệu đơn giản nhất, nhưng lại khiến người ta vô cùng thèm thuồng.

Quý Dương và Quý Nguyên đều dùng thìa ăn cơm rang, cậu bé múc đầy một thìa cơm rang trứng đút vào miệng.

Vừa ăn vừa lúng búng nói: “Ngon quá.”

Tống Thời Hạ dịu dàng cười: “Con ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn.”

DTV

Luyện được tay nghề rang cơm cho Quý Duy Thanh, sau này mỗi khi cô không muốn nấu cơm thì có thể dựa vào anh.

Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ thu dọn bát đũa, Quý Duy Thanh đứng lên giúp cô.

Tống Thời Hạ không để anh chạm vào bát đũa:

“Để em làm, bình thường em nấu cơm anh rửa bát, bây giờ anh nấu thì để em rửa, anh lau bàn là được rồi.”

Quý Duy Thanh vào bếp lấy khăn lau, tiện tay rửa luôn nồi niêu.

Tống Thời Hạ vào bếp thì thấy nồi đã được để về chỗ cũ, thớt và mặt bếp cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn khi ánh mắt nhìn người của cô chuẩn không cần chỉnh.

Giáo sư Quý có không gian tiến bộ rất lớn, người đàn ông này rất đúng ý cô.

Không sợ trai thẳng khô khan, chỉ sợ đàn ông không khó dạy thôi.

Còn một tuần nữa là đến tết Đoan Ngọ, lần đầu tiên Tống Thời Hạ đến nhà mẹ chồng ăn cơm.

Cô không biết nên chuẩn bị quà gì, chỉ có thể quấn lấy Quý Duy Thanh hỏi thăm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 131: Chương 131



Anh đang viết báo cáo công tác thì bị đánh lén từ phía sau.

Tống Thời Hạ ôm lấy anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh.

“Em không biết chuẩn bị cái gì, anh cũng không quan tâm đến người nhà của mình sao?’

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ: “Chúng ta cũng không phải khách, không cần mang quà đến đâu.”

Tống Thời Hạ muốn biết tội g.i.ế.c chồng phải ở tù bao nhiêu năm.

“Anh mau nghĩ đi mà~” Cô sắp bị bản thân làm buồn nôn c.h.ế.t rồi đây.

“Chị cả là giáo viên cấp 3, anh rể là lãnh đạo đơn vị, họ không thiếu gì cả, có thể tặng cho con nhà chị ấy mấy quyển sách ngoại khóa.

Em gái anh học cấp ba, việc học khá căng thẳng, không cần quan tâm con bé làm gì.”

Không có được thông tin nào hữu dụng từ chỗ anh, cô tức giận cắn anh một cái.

Trên mặt Quý Duy Thanh bị in hẳn một dấu răng, anh quên nói cho cô biết chiều nay anh phải đi họp.

Tống Hạ không biết phải làm sao, chỉ có thể gói vài loại bánh khác nhau.

DTV

Lá mà thím Phùng đưa cho cô được ngâm bằng nước linh tuyền một hồi, gạo nếp cũng vậy.

Phía bắc ăn bánh ú nhân mứt táo, ngoài bánh ú nhân mứt táo ra, cô dự định làm thêm cả bánh ú nhân thịt, trứng muối và bánh nhân đậu.

Gói bánh ú là một việc rất vất vả, Tống Thời Hạ cũng nhờ thím Phùng đến giúp đỡ.

Biết cô muốn làm bánh ú nhân thịt, vẻ mặt của thím Phùng trở nên cực kỳ vi diệu.

“Không thể lãng phí thịt như vậy được, ôi, bánh ú nhân thịt có mùi vị như nào thế chứ, gói ra có thể ăn được không?”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Đợi cháu làm xong sẽ cho thím nếm thử, bánh thịt không khó ăn đâu.”

Thím Phùng chỉ cảm thấy lãng phí thịt, cho dù ngon cũng không thể cho thịt vào bánh ú như thế được.

Mỗi loại bánh ú cô lại chia ra hai hộp, một hộp tặng cho nhà mẹ chồng, một hộp khác thì cho nhà chị cả.

Trước khi ra ngoài, Quý Duy Thanh đứng trước gương săm soi một hồi, dấu răng trên mặt cũng đã mờ đi, chỉ còn thấy dấu vết lờ mờ thôi.

Anh xuống lầu thì thấy cô và hàng xóm nhà bên cạnh đang gói bánh ú.

Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Thứ bảy mà anh còn đi đâu thế?”

Quý Duy Thanh bước chậm lại: “Anh có cuộc họp, chiều nay anh sẽ về ăn cơm.”

Tống Thời Hạ hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.

Ngày hôm sau, cô lại ngâm một chậu gạo nếp khác.

Thím Phùng nghĩ mãi vẫn không hiểu:

“Sao cháu lại gói bánh nữa thế? Một thau bánh ú to như vậy không đủ cho cả nhà mẹ chồng cháu ăn sao?”

Tống Thời Hạ làm không ngừng nghỉ: “Cháu làm cho nhà mẹ đẻ ạ, cháu về đây làm dâu rồi, nhưng lễ lạt cũng nên gửi ít quà về nhà chứ.”

Nhưng cô sợ bánh ú nhân thịt hỏng trên đường gửi về, không có bánh ú nhân thịt thì đổi thành gửi tiền về vậy.

Thím Phùng vỗ trán một cái: “Xem trí nhớ của thím này, công việc của anh cháu thế nào rồi?”

Tống Thời Hạ không ngẩng đầu lên mà nói: “Rất tốt ạ, công việc của anh ấy được bao ăn bao ở, sướng quá luôn còn gì.”

“Đúng rồi, anh trai cháu có đối tượng chưa? Cạnh nhà cháu thím có một cô gái, điều kiện gia đình khá giả, công việc ổn định, người ta muốn tìm người ở rể.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 132: Chương 132



Tống Thời Hạ lắc đầu, từ chối thay anh trai mình.

“Anh ấy không đến ở rể đâu ạ.”

“Sao vậy? Điều kiện tốt như thế, ba mẹ cô gái kia đều là công nhân, cô ấy cũng có công việc tốt, cháu không hỏi thử cậu ấy à?”

Tống Thời Hạ cười giải thích: “Mẹ cháu sẽ không đồng ý, nhà cháu nghèo nhưng không ở rể, đây là vấn đề thể diện của cả nhà mà.”

Thím Phùng nuối tiếc: “Vậy thì không được rồi, tiếc quá.”

Tống Thời Hạ không tiếp lời.

Anh trai cô có tiêu chuẩn cao, đến cả bạn gái cũ tuyệt vời như vậy mà anh ấy cũng không chịu ở rể nhà người ta.

Tống Thời Hạ cảm thấy chỉ đưa bánh ú thì hơi sơ sài nên xếp thêm ba chai rượu thuốc vào, mỗi chai đều có dung tích 500ml.

Cô đoán công việc của chị gái và anh rể sẽ khiến họ có áp lực cao, dễ gây rụng tóc, em gái thì có áp lực học tập lớn.

Còn rượu thuốc cho cả đống dược liệu quý hiếm thì cô chuẩn bị cho ba mẹ chồng, để thỉnh thoảng rảnh rỗi, hai ông bà có thể uống một ly ngăn ngừa loãng xương.

Nhân lúc Quý Duy Thành đi làm, Tống Thời Hạ ra ngoài mua mấy cân trà bình thường về, sau khi về thì đổi thành loại trà cô trồng trong không gian.

Cô muốn ủ ít trà nhài, vừa thể hiện thành ý mà cũng khiến giỏ quà trông tươm tất hơn.

Trà nhài thì cả nam lẫn nữ đều uống được, trà hoa hồng táo đỏ long nhãn có thể cải thiện và bồi bổ khí huyết.

Trà hoa hồng cẩu kỷ thì bổ thận, trà hoa nhài có tác dụng an thần, trà sen sơn tra có thể hạ huyết áp và mỡ máu.

Mỗi lọ trà, Tống Thời Hạ đều không để nhiều, mỗi lọ chỉ khoảng 200 gam mà thôi.

Cô lại mượn đồ dùng về để làm bánh trà.

Lần này cô sử dụng trà Phổ Nhĩ cao cấp đã bán được hơn trăm nghìn bình trong cửa hàng, bánh trà càng để lâu thì càng quý.

Cho ba chồng và anh rể mỗi người một ít bánh trà, những người am hiểu về trà thì chỉ cần nhìn màu sắc và ngửi hương trà thôi cũng biết là trà ngon.

Tống Thời Hạ nghĩ mình có thể chế biến trà thành bánh trà trong những lúc nhàn rỗi.

Như vậy, cho dù cô không làm việc, bánh trà này để mấy chục năm cũng có thể mua được cả một tòa nhà, giá tiền này không hề nói ngoa chút nào.

Nhưng đây là ý tưởng cô nổi hứng nghĩ tới thôi, tạm thời cô lười chẳng muốn vào kho hàng trong không gian để xem mấy kệ trà kia.

Nghĩ đến chuyện phải làm toàn bộ chỗ trà kia thành bánh trà, cô sợ mình sẽ mệt đến c.h.ế.t mất.

Chớp mắt một cái đã đến tết Đoan Ngọ, Tống Thời Hạ đã đưa bánh ú cho thím Phùng và hiệu trưởng Hồ ở cách vách từ trước.

Mỗi loại bánh ú cô lại lấy một cái mang đi biếu.

Sau khi thím Phùng ăn bánh ú nhân thịt thì nói là mặc dù rất thơm nhưng vẫn không ăn được vị này, bà thích ăn thịt hầm hơn.

Hiệu trưởng Hồ lại rất thích bánh ú nhân thịt, còn bảo bí thư Trương đến mua hai cái.

Bánh ú nhân thịt rất hợp khẩu vị của những người không thể ăn đồ mặn hay thịt mỡ nhưng lại muốn ăn thịt cho đỡ thèm như ông ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 133: Chương 133



Thím Phùng và bí thư Trương đều đưa cho cô bánh ú siêu to của nhà mình.

Nhất là thím Phùng, bánh ú của bà còn to hơn cả mặt cô, một cái bánh ú đủ cho cả nhà ăn.

Bí thư Trương làm bánh ú mứt táo nhỏ hơn thím Phùng một chút.

Tống Thời Hạ so sánh thử, cảm thấy bánh ú mình làm hơi nhỏ.

DTV

Cô chạy đến hỏi Quý Duy Thanh, anh nhíu mày, phát sầu với cái bánh ú siêu to trong bát.

Tống Thời Hạ với hai con hổ con ăn nửa cái bánh, phần còn lại do Quý Duy Thanh xử lý.

Tống Thời Hạ thấy anh còn chưa ăn miếng nào: “Có phải bánh ú em gói bé quá không?”

Quý Duy Thanh: “Em gói cỡ này là vừa rồi, cái bánh ú này khéo anh không ăn hết nổi.”

Tống Thời Hạ cầm lấy đôi đũa của anh, xẻ một nửa.

“Ăn không hết thì chia đôi ra, phần còn lại cho vào tủ lạnh, ăn không hết thì đừng có cố.”

Ăn nhiều gạo nếp sẽ khó tiêu, nếu Quý Duy Thanh ăn hết thì hôm nay chắc không ăn cơm nổi nữa.

Mãi đến sáng hôm sau, một nhà bốn người mới giải quyết xong chiếc bánh ú siêu to đó.

Quý Nguyên nói thầm không muốn ăn bánh ú nữa.

Quý Dương liên tục nhìn lén bánh ú nhỏ kia, cậu bé muốn ăn cái đó.

Tống Thời Hạ mặc một chiếc váy mới.

Váy kẻ sọc màu xanh lam cổ tròn do mẹ chồng khéo tay may cho cô, chiều dài vừa qua đầu gối, lộ ra bắp chân thon thả, mang một đôi giày vải màu trắng.

Cô xõa tóc, đeo băng đô giống màu váy, gương mặt xinh đẹp hồng hào nên không cần trang điểm.

Quý Duy Thanh và bọn trẻ đợi cô xuống lầu.

Quý Nguyên chạy đến trước mặt cô, ôm chân cô nói: “Mẹ cứ như cô tiên ấy.”

Đôi mắt Quý Dương nhìn cô cũng sáng lấp lánh.

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Ý các con là bình thường mẹ không đẹp sao?”

Quý Nguyên gật đầu: “Đẹp, nhưng hôm nay đẹp nhất.”

Anh trai nói “nhất” có nghĩa là đặc biệt tốt, hôm nay phải dùng thật nhiều từ “nhất” để nói về mẹ.

Quý Duy Thanh ôm lấy cậu bé.

“Con ôm mẹ như vậy làm mẹ không đi được.”

Quý Nguyên tựa đầu lên vai ba, trong mắt chỉ có người mẹ xinh đẹp của cậu bé.

Quý Dương chủ động nắm tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất nghiêm túc hệt như ông cụ non.

Tống Thời Hạ biết mà không nói thẳng ra, cậu bé này đáng yêu quá.

Một tay Quý Duy Thanh ôm con, tay kia cầm theo quà tặng gia đình.

Anh không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cô ở nhà có thể chuẩn bị nhiều đồ như vậy, tất cả đều là tấm lòng của cô đối với người nhà anh.

Khóa cổng lại, trên đường đi, Tống Thời Hạ gặp không ít người quen.

Mọi người đều cười trêu trông cô hôm nay như cô vợ nhỏ thẹn thùng, rồi thì váy cô mặc đẹp thế.

Tống Thời Hạ tự hào khoe đây là váy do mẹ chồng may cho mình.

Kỳ lạ là không ai nói đùa với Quý Duy Thanh.

Tài xế đã đợi bọn họ ở cổng trường học.

Tống Thời Hạ nắm tay Quý Dương:

“Anh có chắc là hôm nay bánh ú sẽ tới không? Em sợ vận chuyển chậm vài ngày thì bánh sẽ bị hỏng mất.”

Quý Duy Thanh nghe theo thầy, mua thêm ít đồ gửi về cho nhà cô, nhưng không biết có nên nói cho cô biết hay không.

“Có thể gọi điện thoại hỏi thử xem.”

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Thôi kệ đi, vậy làm phiền người ta quá, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì kiểu gì cũng đến được thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 134: Chương 134



Quý Duy Thanh châm chước một hồi rồi mới ngập ngừng nói.

“Ba mẹ có thích xem Tivi không?”

Tống Thời Hạ không hiểu ra sao.

“Ba mẹ em lớn tuổi rồi, làm gì nhàn rỗi thoải mái xem Tivi, với lại tiền điện ở nông thôn đắt hơn trong thành phố nhiều lắm.”

Quý Duy Thanh im lặng một lúc, có thể anh có lòng tốt nhưng lại tăng thêm gánh nặng cho nhà cô rồi.

Tống Thời Hạ đột nhiên hiểu ra.

“Anh hỏi em cái này để làm gì?”

Chắc không phải đột nhiên anh nổi hứng mà mua cho nhà cô một chiếc Tivi đấy chứ?

Quý Duy Thanh chột dạ cúi đầu.

Tống Thời Hạ cảm thấy không thể tin nổi:

DTV

“Anh thật sự mua Tivi cho nhà em sao? Một cái Tết Đoan Ngọ thôi mà, có cần long trọng như vậy không?”

Quý Duy Thanh xấu hổ nói:

“Kết hôn phải tặng tủ lạnh, Tivi, anh chỉ tặng em có mỗi máy giặt. Trong nhà có Tivi rồi nên anh mới mua cho nhà em một cái.”

Tống Thời Hà giật thót: “Đừng nói với em anh còn muốn mua tủ lạnh cho nhà em nữa nhé, là mẹ bảo anh vậy sao?”

“Là thầy anh, trước khi đi công tác thầy hỏi anh có tặng tủ lạnh, tivi với máy giặt không, thế là anh mới ghi nhớ chuyện tặng quà này.”

Tống Thời Hạ không biết nói gì cho phải, nhìn phản ứng của anh vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

“Trước khi tặng sao anh không hỏi ý kiến của em, có ai tiêu tiền như anh không?

Em còn không mang theo của hồi môn, lý nào em lại chê anh chuyện không có sính lễ chứ?”

Quý Duy Thanh giải thích: “Chuyện này không giống nhau.”

Tống Thời Hạ dừng lại:

“Không giống chỗ nào? Em không thích mắc nợ người khác, anh mua Tivi đắt như vậy cho nhà em, dù thế nào em cũng phải bù của hồi môn vào chứ.”

Quý Duy Thanh cảm thấy cô nói không đúng, nhưng không biết phải phản bác lại thế nào.

“Không cần bù đâu, người nhà của em cũng là người nhà của anh, anh không thấy mình làm thế là lãng phí tiền.”

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tống Thời Hạ cũng không nói gì được nữa.

Cô bất lực thở dài:

“Chuyện như Tivi này lần sau anh đừng làm nữa, em viết thư cho gia đình thông báo một tiếng.

Lần sau chuyện như vậy anh có thể bàn bạc với em trước được không? Chúng ta là vợ chồng, là người một nhà đấy, anh có hiểu không?

Hơn nữa em đã nói với anh từ lâu rồi, nhà em không cần tủ lạnh hay máy giặt, nông thôn không thích hợp dùng mấy thứ xa xỉ như vậy đâu, máy giặt cũng rất tốn điện mà.”

Nếu ba mẹ cô muốn, anh của cô đã mua cho họ từ lâu rồi.

Cô nhớ sau khi trong thôn có điện thì mọi người vẫn giữ thói quen dùng đèn dầu, bởi vì tiền điện quá đắt.

Những thôn khác còn có điện thoại bàn, nhưng đến cả cửa hàng bán đồ ăn vặt ở thôn cô cũng không có điện thoại bàn luôn.

Quý Duy Thanh thất vọng cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, anh đã làm chuyện ngu ngốc rồi.”

Tống Thời Hạ không trách anh.

Quý Duy Thanh có thể nghĩ đến việc tặng bù sính lễ cho nhà cô đã là tiến bộ rất lớn rồi, nhưng nếu cô hỏi tại sao anh phải bù sính lễ thì kỳ lắm.

Hai người kết hôn lâu như vậy rồi, của hồi môn và sinh lễ quan trọng như vậy sao?

Cô muốn máy giặt là để giặt quần áo cho tiện chứ không phải cần sính lễ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 135: Chương 135



“Tivi mua thì cũng mua rồi, xem như để ba mẹ em giải trí cũng được. Lần sau anh đừng mua đồ điện nữa, vừa đắt vừa tốn điện.

Cho dù anh mua cho bọn họ mấy bộ quần áo hoặc đồ đạc gì thì họ cũng sẽ vui vẻ, đồ đắt tiền quá bọn họ nhận cũng không yên lòng đâu.”

Quý Duy Thanh ghi nhớ chuyện này.

“Còn nữa, anh tặng quà cho nhà em, sao không mua đồ cho nhà mình.”

Quý Duy Thanh ngẩng đầu lên: “Nhà anh không thiếu gì cả, không cần mua làm gì.”

Tống Thời Hạ: “…”

“Đó là nhà anh mà! Em thật sự không hiểu nổi anh luôn, nếu sau này anh mua gì cho ba mẹ em thì cũng phải mua cho ba mẹ anh một phần, đã biết chưa?’

Quý Duy Thành cố gắng kháng nghị: “Không cần phân biệt rõ ràng như vậy đâu.”

Tống Thời Hạ: “Không phải em muốn phân chia rạch ròi với anh, anh cứ làm theo lời em nói là được.”

Quý Duy Thanh ngoan ngoãn nghe cô dạy dỗ, cảm thấy chẳng thà ngồi viết báo cáo còn đơn giản hơn.

Lần này tài xế không phải Tiểu Lý mà đổi thành một anh lính da đen, anh ta tự giới thiệu là cảnh vệ viên của ba Quý Duy Thanh.

DTV

Tống Thời Hạ muốn hỏi ba Quý Duy Thanh có cấp bậc thế nào.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì thôi đi vậy, dù sao cô cũng không ở chung với ba mẹ chồng.

Nhà họ Quý ở trong khu gia quyến quân khu, ngoài cổng có lính canh gác.

Không ngờ Quý Duy Thanh lại là con ông cháu cha, nhưng chợt nhớ thân phận của ba mẹ chồng đều không tầm thường nên cô cũng có thể đoán được phần nào.

Khu gia quyến trong tưởng tượng của Tống Thời Hạ nên giống trong phim truyền hình, là một tòa nhà lớn với rất nhiều gia đình ở chung.

Nhưng đây lại là từng căn nhà độc lập.

Ô tô chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Quý.

Tống Thời Hạ cách một lớp cửa sổ xe nhìn thấy mẹ chồng mặt mày đỏ bừng đứng chờ ở đó.

Hàn Dung chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn.

Hôm nay là ngày đầu tiên con dâu đến nhà, từ hai ngày trước bà đã kêu gọi mọi người tổng vệ sinh, cam đoan không dính một hạt bụi nào.

Khoảng sân nhỏ nhà họ Quý lớn hơn cả nhà của giáo sư đại học, căn nhà cũng vậy.

Quý Duy Thành ngồi cạnh ghế tài xế, anh xuống xe mở cửa ra, ôm lấy hai đứa trẻ ngồi cạnh Tống Thời Hạ xuống, lại chủ động nắm lấy tay cô.

Tống Thời Hạ nhíu mày nhìn anh: “Ở trước mặt ba mẹ mà anh lôi kéo như thế thì còn ra thể thống gì nữa.”

Quý Duy Thanh không nói gì, cũng không buông tay.

Tay kia anh cầm theo đồ, Quý Dương hơi buồn vì cả nhà không thể nắm tay nhau, chỉ có thể kéo tay em trai.

Hàn Dung không thể giấu nổi niềm vui sướng, bà đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn bọn trẻ.

“Cả nhà bốn người các con dính nhau thật, sao còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?”

Tống Thời Hạ còn chưa kịp nói thì Quý Duy Thanh đã nói trước.

“Là bánh ú Hạ Hạ tự tay gói đấy ạ, còn có trà nhài và bánh trà cô ấy tự làm nữa.”

Tống Thời Hạ nhân lúc anh không để ý mà rút tay ra, chủ động nắm tay mẹ chồng, hai mẹ con thân thiết vô cùng.

“Đều là mấy thứ linh tinh con làm, con vào cửa hàng bách hóa chọn hoa cả mắt, con đoán mẹ cũng không thiếu gì, nên tự làm cho có lòng ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 136: Chương 136



Hàn Dung cực kỳ hài lòng:

“Chỉ cần con nhớ ba mẹ, thường dắt bọn trẻ về thăm là được rồi, không cần mang theo quà cáp, mẹ và ba con cũng không thiếu gì.”

Quý Duy Thanh đúng lúc phá hỏng bầu không khí: “Đây đều là tấm lòng của cô ấy, chuẩn bị mất mấy ngày đấy.”

Hàn Dung trợn mắt nhìn anh:

“Mẹ không biết đây là tấm lòng của Tiểu Tống chắc! Con có bao giờ nghĩ đến việc tặng quà cho ba mẹ đâu?”

Tống Thời Hạ mỉm cười giải thích hộ anh:

“Mẹ ơi, lần này mẹ trách nhầm anh ấy rồi, anh ấy mua một thỏi son môi cho mẹ, còn chọn cà vạt cho ba đó.”

Hàn Dung khẽ vỗ tay cô: “Mẹ không biết đây là do con dạy nó à? Nó đâu hiểu mấy cái này.”

“Brừm.”

Ngoài cửa lại có một chiếc xe hơi nhỏ chạy vào, ô tô vừa dừng lại thì đã có hai cậu bé và một cô bé chạy ào xuống.

“Bà ngoại! Bọn cháu đến rồi ạ!”

Con nhà chị cả chạy xuống, là một cặp song sinh và một cô bé.

Vóc dáng của hai cậu bé rất cao lớn, thời buổi này, trẻ con mạnh khỏe chứng tỏ gia cảnh của nhà đó không tồi.

Quý Nguyên vô thức trốn ra sau lưng mẹ, trông cực kỳ căng thẳng.

Tống Thời Hạ không hiểu cậu bé sợ cái gì, cô hơi nghiêng người che chở cho Quý Nguyên.

“Quý Nguyên, em trốn thì anh vẫn nhìn thấy em đấy, đồ thỏ đế nhát gan.”

Quý Nhiễm bước từ trên xe xuống: “Trần Học Dân, con muốn ăn đòn phải không?”

Trần Học Dân rụt cổ lại, Trần Học Nhân thấy anh trai bị mắng thì cũng không dám trêu chọc Quý Nguyên.

“A Thanh, đây là em dâu sao?”Đôi mắt Quý Nhiễm tỏa sáng, cô gái này xinh đẹp quá!

Tống Thời Hạ lần lượt chào hỏi: “Em chào chị cả, anh rể.”

Trần Khang gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Anh rể khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người có khí chất nghiêm túc và bệ vệ.

Anh ấy thoạt nhìn không giống một lãnh đạo nhỏ bình thường mà giống như phiên bản trẻ tuổi của những chủ lớn quyền quý mà cô từng tiếp đón.

Quý Nhiễm đối xử với con cái nghiêm khắc như khi đi dạy học, nhưng đối mặt với người nhà thì lại ấm áp như gió xuân.

Chị ấy chủ động nắm tay Tống Thời Hạ trò chuyện rất nhiệt tình.

Trần Khang thì nói chuyện với Quý Duy Thanh.

Trần Học Dân lén làm mặt quỷ với Quý Nguyên, Quý Dương lập tức tố cáo.

“Bác ơi, Trần Học Dân dọa em trai cháu.”

Quý Nhiễm lập tức vỗ lên lưng con trai một cái:

“Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, không được Nguyên Nguyên, con muốn ăn đòn đúng không?”

Trần Học Dân sụt sịt nức nở: “Con đùa với em thôi, đâu có hù dọa em ấy đâu.”

“Con xem em trai trốn ra sau lưng mẹ của em ấy rồi kìa, như thế này mà là chơi với em à!”

Trần Học Dân muốn phản bác lại là do Quý Nguyên nhát gan, nhưng lại sợ ăn đòn.

Trần Học Nhân cảm thấy ấm ức thay cho anh trai.

Quý Nguyên và Quý Dương là đồ mách lẻo, lần nào cũng mách người lớn đến giúp, hại cậu bé với anh trai bị đánh.

Trần Tuyết Yến kéo tay áo cậu bé: “Anh ơi, đừng… đừng bắt nạt em trai.”

Trần Học Nhân đẩy cô bé ra: “Đồ nói lắp, đừng có phản bội bọn anh.”

Trần Tuyết Yến mếu máo muốn khóc, nhưng bị Trần Học Nhân kéo vào phòng, nếu mẹ thấy cậu bé bắt nạt em gái thì lại đánh cậu mất.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 137: Chương 137



Trần Tuyết Yến còn chưa chơi cùng với em trai đã bị anh trai nhốt vào thư phòng.

“Em ở trong này đọc sách đi, khi nào ăn cơm mới được xuống, biết chưa?”

Trần Tuyết Yến không muốn, Trần Học Nhân đã xoay người ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Cô bé thút thít lật những quyển sách mà mình đọc không hiểu.

Tống Thời Hạ phát hiện, cô đi đến đâu hai thằng nhóc cũng đều đi theo sau.

“Sao vậy? Sợ mẹ lạc đường à?”

Quý Nguyên hơi căng thẳng, Quý Dương chậm rãi nói: “Anh họ sẽ bắt nạt bọn con.”

Cậu bé nói xong thì quay đầu đi chỗ khác.

Cô quay lại xoa gương mặt nhỏ của Quý Dương.

“Các con muốn mẹ bảo vệ à?”

Ánh mắt của Quý Dương đầy vẻ khinh thường: “Con không sợ các anh, con sợ mẹ bị bắt nạt.”

Quý Nguyên cũng gật đầu theo: “Lần nào anh trai cũng gọi được bà nội và bác gái đến, anh họ xấu xa sẽ bị đánh đòn.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.

“Mẹ cảm ơn hai kỵ sĩ nhỏ đã bảo vệ mẹ nha.”

Cô vừa nói xong, sau lưng bỗng hơi nhói lên.

Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân rất nghịch ngợm, còn cầm theo ná cao su, b.ắ.n vào người khá đau.

Cô là người lớn nên không sao, nhưng chỉ sợ hai cậu bé kia không cẩn thận b.ắ.n ná trúng mắt của Quý Dương với Quý Nguyên, làm bọn nhỏ bị thương.

Tống Thời Hạ tìm đến Quý Duy Thanh tố cáo, nói chuyện hai anh em nhà họ Trần cầm theo ná cao su cho anh biết.

Quý Duy Thanh để sách xuống, trong lòng anh là Trần Tuyết Yến đang ngủ say, trên gương mặt cô bé vẫn còn vương nước mắt.

“Chuyện gì vậy?”

“Bị Trần Học Nhân nhốt vào thư phòng, anh đi nói chuyện với chị, em ôm con bé đi.”

Nghe nói cháu thường thân thiết với cậu, Trần Tuyết Yến cũng thích chơi với cậu, không hề sợ anh.

“Đặt lên giường đi, đừng đánh thức con bé.” Chắc cô bé khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi.

Quý Duy Thanh đặt cô bé lên giường, Tống Thời Hạ cẩn thận đắp chăn cho cô bé.

Trần Tuyết Yến là một cô bé trắng trẽo đáng yêu, gương mặt trái xoan tròn trịa dễ thương, nhưng cứ bị hai anh trai phá phách nghịch ngợm ở nhà bắt nạt.

Quý Duy Thanh rời khỏi đó không bao lâu thì cô nghe thấy bên dưới vang lên tiếng gào khóc.

Cô chỉ cảm thấy buồn cười, Trần Học Dân và Trần Học Nhân không bao giờ nhớ đòn, hiện giờ khóc rất to, nhưng sau đó vẫn dám tái phạm.

Quý Dương và Quý Nguyên hóng hớt xong thì trở về.

Vừa rồi ba rất oai, ba lấy đi ná cao su của anh họ, sau này anh họ sẽ không dám dùng ná cao su b.ắ.n bọn họ nữa.

Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên: “Suỵt, các con nói nhỏ thôi, chị gái đang ngủ.”

Hai cậu nhóc lập tức rón rén đi đến cạnh giường.

“Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ.”

Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn.

“Con ngủ một lúc đi, sáng nay sớm như vậy, chắc các con cũng mệt rồi.”

Tống Thời Hạ ôm hai cậu bé lên giường, hai cậu nhóc phối hợp đạp rơi giày xuống.

Trẻ con 8 tuổi không chung giường, nhưng hai đứa bé cộng lại mới 8 tuổi.

Tống Thời Hạ đắp chăn của Quý Duy Thanh cho hai cậu bé, Trần Tuyết Yến đang đắp chăn của cô.

DTV

Căn phòng này đã được mẹ chồng dọn dẹp, chăn gối đều sạch sẽ thơm mùi nước xả vải.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 138: Chương 138



Đây là phòng của Quý Duy Thanh, căn phòng trống trải, là phòng kiểu Trung Quốc đơn giản.

Tống Thời Hạ rất tò mò, nhưng không lục lọi khắp nơi.

Bọn nhỏ đã ngủ hết rồi Quý Duy Thanh mới trở về.

“Anh nói gì với chị ấy vậy?”

Quý Duy Thanh để hai cái ná cao su xuống: “Ăn ngay nói thật.”

Tống Thời Hạ cầm nó lên: “Lực b.ắ.n của ná cao su này rất mạnh.”

“Ừ, bọn nó nói thường xuyên dùng ná cao su bắt nạt Quý Nguyên.”

Cho dù là ná cao su trẻ con chơi thì b.ắ.n một cái cũng vẫn để lại vết trên người, thảo nào Quý Nguyên vừa nhìn thấy bọn nó thì lập tức trốn đi.

Tống Thời Hạ lập tức cảm thấy không vui: “Nguyên Nguyên bị bắt nạt nhiều lần như vậy mà bọn nó chỉ bị đánh một trận thôi sao?”

Thật không công bằng, Quý Nguyên mới bao nhiêu tuổi chứ, đứa trẻ nhỏ như vậy đã bị bắt nạt, hai anh em này thật đáng ghét.

“Bọn nó về nhà sẽ không được yên đâu.”

Trong đầu Tống Thời Hạ đầy ác ý: “Năm nay bọn nó bao nhiêu tuổi?”

Quý Duy Thanh: “Mới học tiểu học, sao vậy?”

“Em cảm thấy bọn nó nghịch ngợm như vậy, nếu không chăm chỉ học hành thì sau này chắc chắn không thể thi đỗ cấp ba, phải bắt đầu học thêm từ bây giờ, anh thấy thế nào?”

Quý Duy Thành thấy khó hiểu: “Chị gái còn không trông mong bọn nó thi đỗ cấp hai ấy chứ.”

Tống Thời Hạ: “?”

Cô ho hai tiếng:

“Không được, chỉ có trình độ tiểu học thì làm được gì! Thời đại thay đổi theo từng ngày, sao có thể dễ dàng buông xuôi việc học như vậy chứ?”

Hai đứa này không học thì sao báo thù cho nhóc con nhà cô được.

Quý Duy Thanh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng bọn nó thật sự không có thiên phú học tập.”

Tống Thời Hạ chân thành thuyết phục anh:

“Người chậm cần phải bắt đầu sớm, một năm không được thì học thêm năm nữa, kiểu gì cũng sẽ tiến bộ.”

Quý Duy Thanh không ôm bất cứ hy vọng gì.

Anh cảm thấy đứa trẻ học lớp năm mà không thuộc phép nhân thì không còn hy vọng nào nữa.

Toàn bộ nhà họ Quý và nhà họ Trần đều không trông đợi vào Trần Học Dân và Trần Học Nhân thi đỗ vào cấp hai.

Dựa vào mối quan hệ của gia đình, để hai đứa nó vào trường trung cấp học nghề gì đó, sau này làm công nhân kỹ thuật cũng không tệ.

Người duy nhất trong nhà có hy vọng thi đỗ cấp hai chính là Trần Tuyết Yến, cô bé mới học lớp ba mà lần nào thi cũng được 100 điểm.

Khi Tống Thời Hạ học cấp hai đã tham gia không ít cuộc thi, cô còn một ít ấn tượng với kiến thức cấp hai.

“Thế này đi, hay là nghỉ hè cho bọn nó đến chỗ chúng ta học thêm đi!”

Cô dạy kèm bọn nó, quản lý theo kiểu quân sự, nhất định phải báo thù rửa hận cho hai nhóc con nhà mình.

Quý Duy Thanh lại không quan tâm: “Nước đổ đầu vịt thôi.”

Anh sợ bản thân sẽ bị chọc cho tức chết.

Tống Thời Hạ nhón chân lên, ôm lấy cổ anh làm nũng: “Nhưng em ở nhà rảnh rỗi, em dạy cho bọn nó, dù gì em cũng có trình độ cấp hai mà.”

DTV

Anh còn tưởng là bảo anh dạy.

Quý Duy Thanh suy nghĩ rồi nói: “Anh đưa đề cho em.”

Tống Thời Hạ cầu còn không được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 139: Chương 139



Bắt nạt trẻ con như thế nào là tốt nhất?

Chính là hủy hết ngày nghỉ của bọn chúng, bắt bọn chúng đi học.

Lại ra bài tập cho chúng, để thể xác và tinh thần của bọn chúng đều bị tra tấn.

Hai anh em kia cùng bắt nạt Quý Nguyên, khiến cậu bé sinh ra phản xạ có điều kiện, thù này không báo thì cô không phải phụ nữ.

Quý Yên Nhiên uể oải mệt mỏi trở về từ bên ngoài, nhận ly nước nóng từ Quý Duy Thanh.

“Anh, anh về rồi ạ!”

Quan hệ giữa cô ấy với anh trai rất tốt, mặc dù anh trai cô ấy không thích nói nhiều, nhưng lại là người dễ nói chuyện nhất trong nhà.

Cô ấy nhìn ngó trái phải: “Chị dâu đâu rồi ạ?”

“Cô ấy ngủ trên tầng, anh đi đưa nước cho cô ấy, để anh dẫn em đi gặp cô ấy nhé?”

Quý Yên Nhiên nhìn lên tầng, muốn nói lại thôi:

“Anh, chị Vu Phương thích anh, trước đây chị ấy muốn lấy anh, anh có biết không?”

Vẻ mặt của Quý Duy Thanh vẫn không thay đổi: “Thì sao?”

“Em nghe mẹ nói hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, cứ bỏ lỡ nhau như vậy thì đáng tiếc lắm.”

Sắc mặt Quý Duy Thanh vô cùng hờ hững:

“Yên Nhiên, em có biết mình đang nói gì không? Anh nghĩ trường học sẽ dạy cho em cách phán đoán cơ bản, phải có chính kiến của riêng mình chứ.”

Quý Yên Nhiên lè lưỡi rồi nói:

“Em thấy hai người là thanh mai trúc mã nên tiếc giùm thôi, em còn nghĩ chị Vu Phương sẽ trở thành chị dâu của em ấy chứ.”

“Anh với cô ta chỉ là hàng xóm, quan hệ của cô ta với chị cả tốt, nhưng với anh thì không. Nếu như anh để em lấy Vương Cường, em có chịu không?’

Quý Yên Nhiên lập tức sợ hãi: “Chắc chắn là không rồi, em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi.”

“Với anh thì Vu Phương cũng vậy.”

Cuối cùng Quý Yên Nhiên cũng ý thức được sai lầm của mình.

“Anh, em xin lỗi.”

“Lo học hành đi, đừng nghĩ lung tung nữa, trẻ con đừng quan tâm tới chuyện người lớn.”

Đợi anh trai lên lầu, Quý Yên Nhiên xanh mặt, ôm bụng chạy vào bếp.

“Mẹ ơi, con lại đau bụng, nếu lúc thi tốt nghiệp cấp ba cũng đau bụng thì phải làm sao đây!”

Hàn Dung vừa bất lực vừa đau lòng:

“Con xem con kìa, khi còn bé không cho con nghịch nước con cứ chơi, ngày nào cũng ăn kem, hiện giờ đau bụng thì trách được ai chứ.”

Quý Yên Nhiên ôm cánh tay mẹ làm nũng:

“Mẹ thương con gái mẹ đi, con đau bụng sắp c.h.ế.t rồi đây. Cho dù uống tro hương cũng được, chỉ cần để năm sau con không đau bụng vào lúc thi đại học là được.”

“Cái con bé này, hiện giờ là thời đại nào rồi còn mê tín cổ hủ như vậy. Bệnh này của con khám nhiều bác sĩ như vậy cũng vô dụng.

Đợi nghỉ hè mẹ dẫn con đến chỗ khác xem có bác sĩ Trung y nào giỏi, có thể kê thuốc điều trị được không.”

Ánh mắt Quý Yên Nhiên tối sầm xuống, mỗi lần uống thuốc Đông y, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Quý Nhiễm rửa đồ ăn xong thì quay lại:

“Không phải em dâu mang trà hoa hồng táo đỏ long nhãn đến sao, hình như có thể bổ máu, em có thể pha một ly uống thử.”

DTV

Quý Yên Nhiên ôm bụng nằm co ro trên sô pha, dáng vẻ cực kỳ đáng thương: “Chỉ cần là nước nóng thì cái gì cũng được.”
 
Back
Top Bottom