Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 820



Kiều Nhị và Kiều Tam cũng nhận chức chính thức: Kiều Nhị và Kiều Tam một người phụ trách quân nhu tham mưu, một người là đốc phủ, lúc trước chuyện phân phối vận chuyển vật tư lương thảo, hậu cần lương thực đều là Chân Nguyệt chuẩn bị tốt. Còn chuyện phụ trách quản lý buôn bán, sản xuất nông nghiệp, củng cố phòng ngự cũng được Chân Nguyệt trực tiếp chỉ đạo, thật ra là nói hai người trợ giúp Chân Nguyệt, còn Kiều Nhị và Kiều Tam chủ yếu thực hiện theo sự chỉ thị của nàng. Hiện nay, dù đã có thêm nhân tài gia nhập, nhưng mọi người vẫn kiêm nhiệm nhiều việc. Thế nên Chân Nguyệt mới bận rộn như hiện tại.

Nhưng mà Chân Nguyệt đã tuyển được bảy, tám nữ công văn đắc lực. Nàng chỉ cần chỉ thị một lần, họ sẽ thay nàng theo dõi tiến độ công việc và báo cáo lại, nhờ vậy nàng đỡ phải tự mình đi xác nhận. Hiện tại, chỉ những việc quan trọng nhất như theo dõi xưởng vũ khí và chuẩn bị lương thực là nàng vẫn phải tự tay kiểm tra.

Kinh tế và nông nghiệp ở Trì Định đang dần hồi phục, các kế hoạch xây dựng thành lũy cũng đã bắt đầu. Con sông chảy qua thành phố thường gây ra lũ lụt, nên Chân Nguyệt cũng đã đề xuất với Kiều Triều về việc nạo vét và gia cố dòng chảy để tránh ngập úng sau này.

Kiều Triều: "Nàng cứ sắp xếp việc này là được."

Chân Nguyệt: "Tuy nhiên, việc cải tạo đòi hỏi lượng lớn nhân lực và tài vật, hiện tại chúng ta khó lòng gánh vác công trình lớn như vậy. Trước mắt chỉ có thể cho người đào thêm một số đoạn sông để cải thiện việc thoát nước. Ta cũng biết Trì Định mỗi năm mùa mưa đều bị ngập, có khi cả thành phố nước dâng đến mắt cá chân."

Kiều Triều suy nghĩ: "Vậy cho người mở rộng đường sông thêm một chút, ta sẽ cử quân đào thêm cả ngoài thành."

Chân Nguyệt gật đầu,"Cứ tạm làm như vậy. Ta vẫn lo một chuyện: đầu nguồn con sông nằm ở núi Tiên Nữ, giáp ranh giữa Trì Định và Nam An. Mà Nam An hiện tại thuộc quyền Nam Dương vương. Nếu hắn ta muốn chặn nước hoặc giữ lại nước ở đầu nguồn rồi xả xuống bất ngờ, thì Trì Định chắc chắn sẽ ..."

Đến lúc đó Trì Định sẽ ngập trong nước, vậy quá thảm! Tuy hiện tại bọn họ và Nam Dương vương đang hợp tác đối phó Trần Trung vương, nhưng nếu mọi chuyện phân chia rạch ròi rồi thì quan hệ hai bên có thể tan vỡ bất cứ lúc nào

Kiều Triều hiểu ý, vội nói: "Ta sẽ cử Hoàng Chính dẫn người trấn giữ dưới chân núi."

Chân Nguyệt dặn thêm: "Chỉ cần trấn giữ chân núi, ngẫu nhiên có người lên tuần tra. Nếu phát hiện ai có ý đồ phá hoại, cứ lập tức xử lý không khoan nhượng."

Kiều Triều quyết định ngay: "Ta sẽ đi ngay bây giờ."

"Ừm,"

Hơn nửa canh giờ sau Kiều Triều mới trở về, nhưng lúc này Chân Nguyệt đã ngủ say. Kiều Triều thay đồ, lên giường, hôn nhẹ lên trán nàng rồi ôm lấy nương tử mà an tâm chìm vào giấc ngủ. Từ khi nàng đến Trì Định, đêm nào hắn cũng cố gắng về nhà để nghỉ ngơi, giấc ngủ vì thế cũng ngon lành hơn nhiều, chẳng còn cảm giác nhớ nhung khắc khoải như trước kia, khi hắn ở tiền tuyến còn nàng ở lại phủ An Bình.

Nửa tháng sau đó, việc nạo vét lòng sông tại Trì Định vẫn đang được tiến hành đều đặn. Một số dân chạy nạn đến đây cũng được bố trí công việc, nhờ vậy họ có cái ăn và góp phần giúp đỡ việc xây dựng.

Một tháng sau, Kiều Triều đột ngột tuyên bố chiến dịch tiến công vào Chiêu Châu, đặt mục tiêu chiếm lĩnh Chiêu Châu chậm nhất là vào năm sau. A Sơ sẽ đi cùng phụ thân, mà Phạm Hứa Dương cùng Triệu Văn Bạch cũng tham gia chiến dịch này. Các tướng lĩnh khác được cắt cử trấn giữ các vùng yếu hiểm xung quanh, để đề phòng tình huống bị tấn công bất ngờ từ hai phía.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 821



Kiều Triều vẫn dè dặt với Nam Dương vương. Gần đây, hắn nhận được tin Nam Dương vương đã âm thầm gửi thông điệp cho Trấn Bắc vương. Dù chưa rõ nội dung, nhưng Kiều Triều nghi ngờ nếu cả hai âm mưu chia đôi lãnh địa của Trần Trung vương, rất có thể một ngày nào đó họ sẽ quay lại giáp công bờ cõi của mình. Hiện tại, lãnh thổ của Kiều Triều nằm giữa Trấn Bắc vương ở phía bắc và Nam Dương vương ở phía nam, nên nếu phải đối phó với cả hai, chiến cuộc sẽ vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, trong đầu hắn đã có một kế hoạch...

Lần này, khi Kiều Triều chuẩn bị rời đi, Chân Nguyệt đích thân sắp xếp đồ đạc cho phu quân. Bao năm nay, nàng không biết đã chuẩn bị hành lý cho Kiều Triều bao nhiêu lần. Ban đầu, nàng để hắn tự làm, nhưng rồi không hiểu sao lại cảm thấy muốn tự tay mình chuẩn bị. Có lẽ bởi lẽ nếu không may đây là lần gặp mặt cuối cùng, thì nàng muốn làm một việc gì đó cho hắn. Thế nhưng, Kiều Triều dường như vẫn chưa đến số, hết lần này đến lần khác trở về an toàn.

Chân Nguyệt đặt thêm một lá bùa bình an mới vào trong áo của phu quân, rồi trao hành lý cho hắn,"Bình an trở về a."

Kiều Triều nhận lấy đồ, ôm nàng một lần, rồi rời đi không ngoái đầu lại, sợ rằng chỉ cần quay đầu nhìn lại là không nỡ bước tiếp. Có lần, hắn đã từng nghĩ hay là để Chân Nguyệt cùng đi tiền tuyến, nàng hoàn toàn có đủ khả năng. Nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ lại: A Nguyệt vốn đã chịu nhiều vất vả, vì lẽ gì nàng phải gánh thêm hiểm nguy? Nếu một ngày hắn thất bại, thì nàng vẫn có cơ hội trốn thoát, còn nếu ở tiền tuyến, đường rút lui sẽ càng thêm khó khăn.

Cuối cùng, Kiều Triều vẫn quyết định chỉ đi mình một mình.

A Sơ cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành thân mà hắn và Mộ Khanh Thơ phải chia xa. Nữ tử trẻ tuổi lại còn thiếu kinh nghiệm, nên cứ nghe tin trượng phu ra trận là rưng rưng nước mắt. Cả đoạn đường, Mộ Khanh Thơ đi tiễn A Sơ đến tận cổng thành, rồi lặng lẽ trở về. Nhìn quanh mới biết chỉ có nàng ấy là đưa tiễn đến tận ngoài thành, trong khi mọi người trong Kiều gia chỉ tiễn đến cửa nhà.

Riêng bà bà của nàng, Chân Nguyệt thì không hề xuất hiện, vẫn ở lại hậu viện như thường. Mộ Khanh Thơ nghĩ rằng bà bà quả thật rất bình tĩnh, chắc hẳn người đã có niềm tin rằng công công sẽ trở về bình an.

A Trọng cũng mong được cùng A Sơ ra trận, nhưng vì chưa thành thân, Tiền thị đã kiên quyết ngăn cản. Ba tháng nữa là đến ngày thành thân của A Trọng, mà với Tiền thị, dù thế nào cũng phải để nhi tử lấy thê tử sinh hài tử rồi mới tính đến chuyện lên đường hành quân.

Tiền thị cũng sỡ hãi.

Tiền thị biết rằng bản thân mình không thể nào giống như đại tẩu mà nhìn mọi việc không lo lắng, nhẹ nhõm. Nàng ấy không bao giờ muốn nhi tử mình phải ra chiến trường. Nếu chẳng may có điều bất trắc, nhi tử nàng ấy còn chưa thành thân, chưa sinh hài tử, không để lại hậu duệ, vậy sau này biết phải làm sao?

Giờ đây, đại ca đã là Vương gia, dẫu sao nhị phòng bọn họ đi theo cũng có thể có phần hưởng lợi, cho nên nàng ấy càng nghĩ đến chuyện A Sơ tuy đã thành thân nhưng vẫn chưa có hài tử. Nếu chẳng may A Sơ không có, Tiền thị thực sự nghĩ đến việc để A Trọng của nhà mình nối dõi cho đại tẩu.

Dĩ nhiên, nàng ấy vẫn mong A Sơ bình an vô sự, chỉ là đề phòng lỡ có chuyện không may.

Sau khi Kiều Triều dẫn người đi, mọi việc dường như trở nên yên tĩnh hẳn. Hiện tại, công việc của Chân Nguyệt mỗi ngày cũng không nhiều, thỉnh thoảng chỉ là đến xem qua xưởng vũ khí. Những người dưới quyền nàng đã trở nên thành thục, không cần nàng phải đích thân theo dõi từng chút một.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 822



Trong nhà cũng có tức phụ giám sát công việc, nên đôi lúc nàng có thể nhàn nhã nằm nghỉ ngơi uống trà, ngày tháng trôi qua thật dễ chịu.

Nhưng khoảng thời gian yên bình này không kéo dài lâu. Một tháng sau, tức phụ nhà nàng đột nhiên nôn ói trong bữa ăn.

Kiều Trần thị vỗ tay phấn khởi,"Chắc chắn là có rồi!"

"A! Mau mau, kêu đại phu đến ngay!"

Mười lăm phút sau, đại phu đã tới phủ, bắt mạch xong liền báo: "Chúc mừng lão thái quân, lão thái gia, chúc mừng vương phi, chúc mừng thế tử phi, thế tử phi đã mang thai hơn một tháng rồi."

"Ai da! Tin vui! Đại hỷ sự! Có thưởng!" Kiều Trần thị vui mừng đến nỗi lau khóe mắt, bà luôn lo lắng đại tôn tử có thể sẽ tuyệt hậu, giờ đây tôn tức đã có tin vui.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mộ Khanh Thơ cũng rất vui mừng, dù trong phủ không ai thúc giục, nhưng đôi khi nàng ấy cũng lo lắng vì chưa có tin mừng.

Ban đầu, Chân Nguyệt cũng rất vui, nhưng rồi lại nghĩ đến công việc trong phủ ngoài phủ sắp tới, chẳng phải sẽ lại chất chồng lên sao?

Kiều Trần thị vẫn còn ở bên hỏi thăm tình hình sức khỏe của Mộ Khanh Thơ, gần đây thích ăn gì, trong khi đó Chân Nguyệt bỗng nói: "Tức phụ a, con nên sắp xếp lại công việc của mình một chút, việc nào trong phủ có thể xử lý trước thì xử lý, còn việc ngoài phủ thì cứ tạm gác lại."

Kiều Trần thị gật gù: "Đúng đúng, con không cần mệt nhọc nhiều, nếu không thì để thê tử lão đại tiếp nhận công việc trong phủ trở lại đi."

Mộ Khanh Thơ đáp: "Tổ mẫu, không sao đâu ạ, công việc trong phủ không nhiều, con vẫn ứng phó được. Nếu không có việc gì làm thì con lại sợ buồn chán."

Chân Nguyệt nói: "Nếu con không kham nổi thì để ta làm, dẫu sao cũng không cần con phải làm tất cả. Chỉ cần phân công cho từng người thôi, Khanh Thơ đã quản lý lâu như vậy rồi, không nên thay đổi người liên tục."

Kiều Trần thị: "Ừ, đúng vậy, nếu không thấy thoải mái thì nhất định phải báo."

"Đúng thế,"

Chân Nguyệt nói: "Ta sẽ báo tin này cho thông gia biết." Thời gian đầu khi mang thai nàng không rõ sự tình, bởi nàng xuyên qua khi hài nhi đã sáu tháng trong bụng, không biết sao mà hài tử vẫn an toàn, có lẽ là do cơ thể mẫu thân bảo vệ?

Kiều Trần thị nói: "Đúng rồi, nhanh chóng báo tin này cho bên Mộ gia." Kiều Trần thị vui mừng khôn xiết, kể từ khi Kiều Triều và A Sơ đi, trong nhà cuối cùng cũng có một tin vui.

Ở bên kia, Mộ phu nhân vẫn ngày đêm cầu Phật cho tế tử bình an vô sự, bỗng nhận được tin từ Vương phủ thông báo rằng thế tử phi đã mang thai!

Mộ phu nhân phấn khích đến mức không nói nên lời, nha hoàn bên cạnh nhanh chóng trấn an: "Phu nhân, xin người đừng kích động quá, cẩn thận sức khỏe."

"Đúng, đúng! Hít sâu nào!" Mộ phu nhân hít thở sâu để bình tĩnh lại, rồi gọi người chuẩn bị: "Người đâu, chuẩn bị cho ta lễ vật để sang Vương phủ!"

"Vâng ạ."

Khi Mộ phu nhân đến, Mộ Khanh Thơ đang nghỉ ngơi trong viện của mình. Vì nàng ấy đã nôn lúc ăn cơm trước đó, nhà bếp mang đến cho nàng ấy một bát hoành thánh. Ngửi thấy mùi thơm, Mộ Khanh Thơ cảm thấy đói bụng và từ từ ăn từng miếng.

Mộ phu nhân trước tiên đến chào hỏi Kiều Trần thị và Chân Nguyệt, sau đó mới đến viện của Mộ Khanh Thơ. Nghe nói mẫu thân đến, Mộ Khanh Thơ vội đứng dậy, nhưng Mộ phu nhân nhanh chóng bước tới,"Chậm thôi, ngồi xuống đi, để ta tự đến."

Mộ Khanh Thơ cười đáp,"Mẫu thân, nữ nhi đâu có yếu đuối đến vậy." Trước đây phu quân cũng khuyên nàng ấy chăm luyện tập để có sức khỏe tốt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 823



Mộ phu nhân nhẹ nhàng nhắc nhở,"Con bây giờ đâu phải chỉ có một mình nữa, phải chăm sóc bản thân tốt hơn. Thế tử hiện đang ở tiền tuyến, không biết khi nào mới có thể về... À không, nhất định sẽ về!"

"Bây giờ là được mấy tháng rồi?"

"Hơn một tháng rồi." Chắc là chuyện xảy ra vào đêm trước khi A Sơ rời đi.

Mộ phu nhân hỏi tiếp,"Bà bà và tổ mẫu con vui lắm phải không?"

"Vâng, hôm nay trong phủ ai cũng được thưởng, mọi người đều vui mừng lắm."

"Vậy thì tốt. Con giờ chủ yếu phải dưỡng thân, sinh hài tử không phải chuyện nhỏ. Trước đây con hay đi tuần tra giúp vương phi, giờ nên nói với vương phi để không cần làm nữa."

Mộ Khanh Thơ nuốt miếng hoành thánh cuối cùng, lau miệng rồi đáp,"Mẫu thân, bà bà vừa nói với con rằng con chỉ cần lo việc trong phủ, việc ngoài phủ không cần để ý. Nếu con quản không xuể, bà bà sẽ giúp."

Mộ phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt, việc trong phủ con quản lý được thì quản lý. Bây giờ con đang mang thai, cần phải cẩn thận hơn. May mà thế tử không có ở đây, chứ không thì hẳn sẽ có nhiều nữ tử muốn quyến rũ tế tử."

"Nương à, đừng nói vậy, phu quân con không phải người mê sắc đẹp."

"Hắn không mê sắc, nhưng lỡ có người tính kế thì sao? Tuy hiện tại hắn không ở đây, con không cần lo chuyện đó. Nhưng có điều phải chú ý, nếu ai biết hài tử trong bụng con là hài tử độc nhất của tế tử ta, có thể sẽ sinh lòng ganh ghét, làm điều gì đó không hay. Con phải cẩn thận."

Mộ Khanh Thơ trở nên nghiêm túc,"Nữ nhi hiểu rồi, nương, con sẽ chú ý."

"Tốt. Ta có mang đến nhiều thứ cho con, cả vài mảnh vải để may áo cho hài tử. À, biết là nam hay nữ chưa?"

Mộ Khanh Thơ lắc đầu,"Đại phu nói mạch còn hơi nông, cần thêm thời gian mới rõ được."

Mộ phu nhân chắp tay trước ngực,"Hy vọng là nam hài."

Mộ Khanh Thơ xoa bụng mình,"Nữ nhi cũng tốt, phu quân con thích nữ nhi."

Mộ phu nhân đáp,"Phu quân con thích nữ nhi cũng được, nhưng lần đầu tốt nhất nên là nhi tử. Nhi tử mới là người nối dõi."

Mộ Khanh Thơ cũng nghĩ vậy, nữ nhi có thể sinh sau.

Mộ phu nhân: "Không cần lo, nữ nhi cũng được, cứ sinh hài tử đầu tiên rồi sau sẽ sinh nam nhi."

"Con biết rồi."

Mộ phu nhân ngồi lại khá lâu rồi mới rời khỏi vương phủ. Khi về đến nhà thì Mộ đại nhân cũng vừa trở lại. Giờ đây, Mộ lão gia cũng được phong một chức quan, tuy không lớn nhưng là bước đầu. Nếu làm tốt, sau này có thể tiến xa hơn.

Biết nữ nhi mang thai, Mộ đại nhân vui mừng,"Nhớ nhắc nữ nhi chăm sóc bản thân thật tốt. Hiện tại quan trọng nhất là sinh hạ người thừa kế cho vương phủ."

"Chuyện đó không cần lão gia dặn, ta đã nói rồi."

"Vậy tốt. Sau này nàng nên thường xuyên qua thăm, nhưng đừng qua lại quá nhiều, kẻo người ta thấy phiền."

"Biết rồi, biết rồi. Hiện giờ ta chỉ lo cho tế tử, hy vọng nó bình an trở về."

"Nhất định sẽ về."

Vào tháng 5, năm Đại Chu thứ mười bốn, Kiều Định Vương đánh hạ được Chiêu Châu, đến đây lãnh địa của Trần Trung Vương chỉ còn lại Lạc Châu.

Tháng 6, Mộ Khanh Thơ sinh hạ tiểu nữ nhi. Tuy không phải là nhi tử, nhưng vì đây là đứa con đầu lòng của A Sơ nên mọi người đều vui mừng, hơn nữa A Sơ cũng từ chiến trường trở về.

"Vất vả cho muội!" A Sơ ôm lấy mặt thê tử âu yếm nói.

Mộ Khanh Thơ lập tức rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy phu quân,"Cuối cùng huynh cũng đã trở về."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 824



A Sơ lau khóe mắt nàng ấy,"Ừ, ta đã trở về. Đừng khóc, không tốt cho sức khỏe của muội đâu."

Mộ Khanh Thơ xúc động đến rơi nước mắt, vội vàng lau đi,"Ta chỉ là vui mừng thôi."

A Sơ nhìn nữ nhi đang ngủ say bên cạnh, thấy bé vừa giống mình lại giống thê tử liền cảm thấy trong lòng ấm áp không thôi.

"Đã đặt tên chưa?"

Mộ Khanh Thơ lắc đầu,"Chưa, chỉ có nhũ danh là Tiếu Tiếu vì nữ nhi rất thích cười. Còn tên chính thức thì không biết là huynh muốn đặt hay để phụ thân đặt?" Theo ý nương nàng ấy thì nên để công công đặt, như vậy sẽ được Vương gia xem trọng.

"Nương có nói gì không?"

Mộ Khanh Thơ trả lời: "Bà bà nói nếu chúng ta muốn tự đặt cũng được, để công công đặt cũng được, nếu không chắc chắn thì có thể xem qua thầy bói. Nhưng cuối cùng, bà bà bảo đợi huynh trở về rồi tính. Còn nhũ danh là do tự ta đặt, bà bà và tổ mẫu cũng không có ý kiến."

Dẫu vậy, mẫu thân nàng ấy vẫn nhắc nhở rằng lẽ ra nên để vương phi đặt, để tỏ lòng tôn trọng. Nhưng bà bà lại nói rằng bọn họ không học hành nhiều, chỉ biết vài chữ, không giống như nàng ấy thông thạo sách vở, nên nàng ấy đặt tên cũng không sao.

Dù biết bà bà khiêm tốn, nhưng Mộ Khanh Thơ hiểu bà bà thật lòng.

A Sơ cười nói: "Ngày xưa, cái tên của ta là do nương đặt, bởi vì trưởng thôn e là ta sẽ không gánh nổi tên này." Chuyện này là do tổ phụ tổ mẫu kể lại, nhưng giờ đây hắn biết mình hoàn toàn có thể gánh vác tên đó.

Mộ Khanh Thơ đương nhiên biết tên của phu quân là Kiều Quân Lân. Lần đầu biết đến, nàng ấy thấy tên ấy rất hay, và thấy rằng phu quân mình xứng đáng với cái tên đó. Chỉ là không ngờ tên ấy lại do bà bà đặt.

"Cả đại biểu tỷ, nhị biểu tỷ và đường tỷ, tên của họ cũng do nương đặt lại. Ban đầu các tỷ ấy chỉ có những tên như Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, nhưng vì A Đóa có tên hay, nương cảm thấy họ được đặt tên quá tùy tiện nên đã sửa lại."

Mộ Khanh Thơ từng gặp hai vị biểu tỷ và một đường tỷ đã gả đi, khi nàng ấy thành thân họ đều đến dự.

Ngoại trừ đại biểu tỷ theo nghề rượu, hai nhà còn lại thì phu quân họ đều làm việc ở xưởng vũ khí. Ban đầu một người làm nghề nguội, người kia làm nghề đóng quan tài, giờ đây đều chuyển sang làm vũ khí.

Không còn cách nào khác, vì Kiều gia quân lúc đầu thiếu người trầm trọng, nên họ phải cùng nhau làm việc tại xưởng vũ khí.

"Hay là để nương đặt tên cho Tiếu Tiếu?" Mộ Khanh Thơ đề nghị.

A Sơ nghĩ ngợi,"Gần đây nương có bận không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mộ Khanh Thơ đáp: "Có lẽ hơi bận, vì từ khi ta mang thai, nương lại tự mình tiếp quản công việc, nhưng bà bà cũng đã tìm thêm người hỗ trợ." Lần này không còn ai nhắc đến chuyện nạp thiếp, vì trước đó người nói lời ấy đã bị trừng trị thích đáng.

A Sơ đáp: "Có lẽ nương không quá hào hứng với việc này, ta sẽ viết thư nhờ phụ thân đặt tên."

"Cũng được."

Ở bên kia, Kiều Triều biết mình có một tiểu tôn nữ thì rất vui mừng, nhận được thư của nhi tử mong hắn đặt đại danh cho tiểu nha đầu. Phản ứng đầu tiên của hắn là tại sao không để A Nguyệt nhà hắn đặt? Trong nhà, các tên của đám hài tử đều do A Nguyệt đặt.

Nhưng khi đọc thư thấy A Sơ nói rằng Chân Nguyệt bận rộn, hắn không hỏi thêm mà lập tức tra cứu sách vở.

Vài ngày sau, Kiều Triều chọn được tên, nhờ người xem qua rồi viết thư báo về.

Tên là Kiều Nhiễm, nhũ danh là Điếu Điếu.

Kiều Triều gửi thư trước cho Chân Nguyệt để nàng xem có gì cần chỉnh sửa trước khi thông báo với Mộ Khanh Thơ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 825



Chân Nguyệt thấy tên rất hay, liền nhanh chóng báo cho tức phụ biết.

Mộ Khanh Thơ và A Sơ đọc tên "Kiều Nhiễm" đều thấy dễ nghe,"Kiều Nhiễm, Kiều Nhiễm, sau này Tiếu Tiếu sẽ là Kiều Nhiễm."

Tiếu Tiếu nghe vậy cũng cười, Mộ Khanh Thơ vui vẻ nói: "Tiếu Tiếu chắc chắn thích tên này."

A Sơ ở nhà không bao lâu rồi lại lên đường, Mộ Khanh Thơ dù luyến tiếc nhưng cũng không còn cách nào, vì công công đã hạ được Chiêu Châu, nhưng tình thế sắp tới có vẻ không tốt.

Lúc này, Kiều Triều đang cùng Nam Dương Vương bàn bạc về lãnh địa cuối cùng của Trần Trung Vương là Lạc Châu.

Kiều Triều không muốn vùng đất này, không phải là không muốn, mà là không muốn chiếm ngay bây giờ, vì nếu chiếm lấy thì Kiều gia sẽ bị kẹp giữa Trấn Bắc Vương và Nam Dương Vương. Hơn nữa, Lạc Châu giáp biển, có khả năng phải đối phó với cướp biển, nếu tác chiến trên ba mặt trận thì đối với quân bọn họ rất bất lợi.

Vì vậy, trước mắt Kiều Triều định nhường Lạc Châu cho Nam Dương Vương,"Lạc Châu cho ngươi, sau này chúng ta cùng đối phó Trấn Bắc Vương, thế nào?"

Nam Dương Vương dĩ nhiên muốn Lạc Châu, nhưng trước đó hắn đã bàn bạc với Trấn Bắc Vương rằng nếu chiếm được Lạc Châu, họ sẽ liên kết đối phó Kiều Triều.

"Ngươi xuất binh nhiều, Lạc Châu có thể nhường cho ngươi." Nam Dương Vương không muốn xuất binh nhiều.

Kiều Triều cũng không nhượng bộ,"Ta vừa muốn nghỉ ngơi, không có nhiều người để tấn công Trần Trung Vương, ngươi làm đi."

Hai bên từ chối qua lại, cuối cùng Kiều Triều viện lý do có hỉ sự trong nhà, tạm thời không muốn gây chiến, khiến Nam Dương Vương khó chịu, cuối cùng cuộc đàm phán đi đến thất bại, nên cả hai bên đều không ai muốn xuất binh đánh Lạc Châu.

Nam Dương Vương tức giận, nhưng Kiều Triều lại không vội vàng, hắn chọn hợp tác với Nam Dương Vương chẳng qua hắn ta chiếm cứ địa hình thuận lợi, dễ phòng thủ.

Điều Kiều Triều lo lắng hơn là Trấn Bắc Vương, một gia tộc lâu đời, mạnh cả về quân lực, tiền tài và nhân lực. Nếu phải đối đầu với Trấn Bắc Vương, Kiều Triều vẫn thấy bất an và muốn tích lũy thêm lực lượng, kéo dài thời gian.

Sau vài tháng giằng co, Kiều Triều vẫn không xuất binh, Nam Dương Vương cũng không có hành động gì, Trần Trung Vương bên kia cũng lo lắng, cho rằng mình sắp thất thế nhưng không ngờ cả Kiều Triều và Nam Dương Vương đều không tấn công.

Trần Trung Vương được kéo dài thời gian, đang tính cách tăng cường lực lượng. Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng Trấn Bắc Vương đột ngột tiến công, chỉ trong ba tháng, Lạc Châu thất thủ, Trần Trung Vương nhảy xuống biển mất tích.

Từ đây, toàn bộ đại lục chia thành ba thế lực! Lạc Châu nằm ở giao điểm của ba lực lượng.

Chân Nguyệt vẫn ở Trì Định, Kiều Triều ở Chiêu Châu. Không lâu sau, Nam Dương Vương cấu kết với Trấn Bắc Vương, hai bên hợp lực tấn công lãnh thổ của Kiều gia tại Chiêu Châu, Hàm Châu và Trì Định.

Kiều Triều và A Sơ giữ Chiêu Châu, còn Hồ Đại thì trấn giữ Trì Định. Vì chiến tranh đang đến gần, mọi người đều lo lắng, dân chúng Trì Định đồn đoán, mỗi ngày đều có người đến cửa vương phủ dò la tin tức.

Ở vương phủ, Chân Nguyệt sắp xếp cho Kiều Trần thị, Kiều Đại Sơn và Mộ Khanh Thơ mang theo hài tử về phủ An Bình. Phủ An Bình là căn cứ chính, phòng ngự kiên cố, để bọn họ ở hậu phương khiến Chân Nguyệt an tâm hơn, vì nếu chiến sự ở Trì Định xảy ra, nàng sẽ không thể chăm sóc họ được nữa.

Mộ Khanh Thơ muốn ở lại, nhưng vẫn bị khuyên nên rời đi vì nữ nhi còn nhỏ, không thể để tiểu nha đầu gặp nguy hiểm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 826



Mộ phu nhân cũng đi cùng nữ nhi, còn Mộ đại nhân thì ở lại. Ông nói,"Nàng hãy chăm sóc tốt nữ nhi, tôn nữ của ta, đợi khi nơi này bình yên ta sẽ viết thư cho các người."

Mộ phu nhân rất muốn khóc nhưng không dám khóc lớn,"Lão gia, ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe."

Mộ đại nhân nói,"Ta thì có chuyện gì đâu, ta đâu có ra chiến trường. Mau đi đi, rất nhiều người đã rời khỏi rồi. Còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt!"

"Vâng."

Không lâu sau khi Mộ Khanh Thơ và những người khác rời đi, ba vạn quân của Nam Dương Vương đã tập kết tại ngoại ô huyện Xuyên Trạch, cách thành mười dặm.

Chân Nguyệt khoác giáp, tay cầm cung tên, ngồi trong đại sảnh. Nàng hỏi,"Bên ta hiện có bao nhiêu quân?"

"Một vạn năm ngàn người."

"Trang bị vũ khí có đầy đủ không?"

"Phía trước đã cấp tốc sản xuất một đợt, một phần đã chuyển đến Chiêu Châu, tạm thời cũng đủ dùng."

"Hãy yêu cầu xưởng vũ khí tăng cường sản xuất, không được ngưng nghỉ. Bên Mạnh Bình thế nào rồi?"

"Vũ khí đã sẵn sàng, vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Kết quả thử nghiệm ra sao?"

"Vẫn còn một số khuyết điểm, nhưng có thể dùng được."

"Cho triển khai một đợt thử trên tường thành, nếu địch tiến tới huyện thành."

"Vâng."

Năm ngày sau, Hồ Đại dẫn hơn một vạn quân ra khỏi thành, chuẩn bị giao chiến với quân Nam Dương Vương ở ngoại ô.

Lúc này, Kiều Triều cũng dẫn ba vạn tinh binh đối đầu với sáu vạn quân Trấn Bắc Vương, và ở Vĩnh Khánh, Trấn Bắc Vương cũng có ba vạn quân đối chiến.

Ban đêm, khi đang ngủ, Chân Nguyệt mơ thấy Kiều Triều bị thương đầy máu, giật mình tỉnh dậy và không sao ngủ lại được.

Những ngày trước, tin tức liên tục truyền về. Hiện tại, tình hình ở Trì Định vẫn ổn, hai bên giằng co, dù quân số đối phương đông, nhưng bên nàng có rất nhiều bẫy và kế sách.

Những năm qua, Chân Nguyệt luôn nghiên cứu chế tạo vũ khí, kể cả pháo, và giờ đây đã có loại thuốc nổ, nhưng sản lượng còn hạn chế và phải sử dụng rất cẩn thận, tránh làm nổ vào chính quân mình.

Ngoài việc chế tạo vũ khí, còn có dược liệu. Khi ở phủ An Bình, Chân Nguyệt đã cho người trồng thảo dược để bào chế thuốc, sau khi đến Trì Định, nàng phát hiện một số nơi cũng rất thích hợp để trồng thuốc, nên đã bố trí thêm người.

Nhờ đó, nếu có trận chiến xuất hiện người bị thương thì không phải lo thiếu dược liệu. Dù tác dụng thuốc chưa thực sự tốt do thời gian ngắn, nhưng ít nhất cũng có hy vọng.

Chiến sự tại Trì Định kéo dài hơn một tháng, sau đó có tin Hồ Đại bị trọng thương, khiến quân đội mất phần nào nhuệ khí.

"Ai đang chỉ huy hiện tại?"

"Hàn tướng quân, Hàn Khang Tử."

"Còn ai khác không?" Người đưa tin lắc đầu, vì thực ra bên họ không ngờ Nam Dương Vương lại liên tục phái người vừa đến Chiêu Châu vừa đến Trì Định, định đánh chiếm cả hai nơi, giống như Trấn Bắc Vương.

Chân Nguyệt đứng lên, nói với Tiền thị,"Ta sẽ đi tiền tuyến, mọi việc ở đây giao cho muội!"

Tiền thị hơi lo lắng,"Đại tẩu, muội..."

"Muội làm được, nếu cần thì thương lượng với Tam đệ muội."

"Vâng, vâng ạ."

Chân Nguyệt liền lên ngựa cùng một số binh lính rời thành. Sau đó, mỗi ngày Tiền thị đều lên tường thành trông ra xa, khi có thương binh trở về, nàng ấy liền cho người sắp xếp ổn thỏa.

Khi đến doanh trại tiền tuyến, Chân Nguyệt thấy Hồ Đại nằm trên giường, một cánh tay đã mất, sắc mặt nhợt nhạt, trông rất đau đớn.

Hồ Đại theo Kiều Triều đã lâu, giờ cận kề cái chết, khiến Chân Nguyệt không khỏi xót xa."Hàn tướng quân đâu?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 827



Vừa nói dứt lời, Hàn Khang Tử bước vào,"Vương phi! Sao người lại tới đây?"

Chân Nguyệt đáp,"Tình hình hiện tại ra sao, nói cho ta nghe."

Là một lão nhân nên Hàn Khang Tử biết Chân Nguyệt rất giỏi, nên lão không do dự mà trình bày ngay.

Thì ra quân Nam Dương thường xuyên quấy nhiễu họ, đi tới đi lui, dường như chỉ để tiêu hao sức lực bọn họ. Thêm vào đó, quân Nam Dương đông người, có thể thay đổi liên tục.

Hồ Đại tức giận, dẫn quân truy kích mà không may rơi vào bẫy, nên mới ra nông nỗi này. May mà Hàn Khang Tử kịp cứu ông về.

"Quân địch có đến mỗi ngày không?"

"Đúng vậy, mỗi sáng, chiều và tối."

Chân Nguyệt suy nghĩ,"Nếu chúng đến, vậy phải để chúng đến mà không về. Chúng sẽ xuất hiện vào lúc nào?"

"Không có giờ cố định."

Chân Nguyệt nói: "Hãy chia quân thành hai nhóm, một nhóm đi trước..." Nàng nói nhỏ với Hàn Khang Tử.

Một lúc sau, Hàn Khang Tử đi ra ngoài.

Đêm hôm đó, vào giờ Tý, quân địch lại đến, vẫn tiếp tục khiêu khích bên ngoài doanh trại. Nhưng lần này, doanh trại tối om, không một tiếng động.

Quân địch thấy lạ, phái người đi điều tra, nhưng chờ mãi không thấy mật thám quay về.

Sau đó, quân địch cử một tiểu đội đến, dừng ở khoảng cách 100 mét, trông thấy doanh trại vẫn còn nguyên, liền báo lại: "Có vẻ doanh trại không có ai, có lẽ chúng đã rút lui."

"Rút lui? Đi đâu mà không có tin tức gì?"

"Thiên phu trưởng, các mật thám gửi đi đều không trở lại, nhưng doanh trại vẫn còn."

"Có lẽ là mưu kế!" Thiên phu trưởng trầm tư,"Phái một đội vào doanh trại tra xét."

"Rõ!"

Nhưng khi đội quân vừa rời khỏi, bỗng hàng loạt mũi tên từ mọi hướng lao tới!

"Có mai phục! Mau rút lui!"

Nhưng đã không kịp rồi, bọn họ bị bao vây!

Một nghìn quân địch tổn thất hơn một nửa, chỉ còn lại một số tàn binh quay về báo cáo. Tướng quân bên địch tức giận gầm lên,"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chúng ta bị lừa, rơi vào mai phục!"

"Làm sao chúng vẫn còn sức lực chiến đấu? Chẳng phải chúng ta đã phái mật thám đi điều tra sao? Sao vẫn bị mai phục?"

"Mật thám không trở lại, có lẽ đều bị giết!"

"Đồ ngu! Sao lại để bị phát hiện!"

Không ai biết rõ, vì bọn họ luôn nghĩ quân địch ở trong trại. Nhưng khi đêm xuống trại lại hoàn toàn yên tĩnh, quân lính đi điều tra mãi không trở lại, mới nhận ra đã mắc bẫy.

Trong hai tuần tiếp theo, quân địch liên tiếp bại trận, có tin đồn rằng trong doanh trại của quân Trì Định xuất hiện một nữ nhân.

"Một nữ nhân? Là Kiều Định Vương phi!" Tin tức của mật thám truyền về.

Tướng chỉ huy quân địch là Đổng Dương Vinh, đã từng nghe danh Kiều Định Vương phi, người nổi tiếng sau trận chiến ở Thương Châu. Có lời đồn rằng sức mạnh của Kiều Định Vương không chỉ ở tài mưu lược mà còn nhờ vị vương phi tài giỏi bên cạnh.

Biết tin là thật, Đổng Dương Vinh lập tức triệu tập thuộc hạ,"Ta nhớ chúng ta có gián điệp cài vào đó, truyền lệnh, bất kể phải làm gì, nhất định phải cướp lấy đầu của Kiều Định Vương phi!"

"Rõ!"

Nếu bắt được đầu của Kiều Định Vương phi, không những có thể đè bẹp khí thế của Kiều Định Vương mà còn khiến Kiều Định Vương khi nghe tin này bị thương nặng mà thổ huyết, thì càng tốt.

Tuy nhiên, bọn họ lại không biết rằng g.i.ế.c được Chân Nguyệt không hề dễ dàng. Gần đây liên tiếp đại thắng khiến toàn bộ quân sĩ sĩ khí đều rất cao, khi Chân Nguyệt đi trên đường, binh lính gặp nàng đều kính cẩn chào hỏi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 828



Chân Nguyệt còn đến thăm những binh sĩ bị thương, một người bị trọng thương còn cố gắng gượng dậy để hành lễ với nàng. Chân Nguyệt bảo hắn ta nằm xuống,"Dưỡng thương cho tốt, rồi bình an trở về nhà!"

"Dạ!"

Đêm hôm đó, khi Chân Nguyệt đang ngủ trong lều, bên ngoài có binh lính tuần tra và lính gác đứng canh. Nửa đêm, có hai lính đến thay ca, hai lính gác trước đó thì đi nghỉ.

Khi nhóm lính gác vừa đi khỏi, một người lính liền lấy ra bình rượu từ trong túi,"Này, Vương huynh đệ, đêm nay hơi buồn chán, chúng ta làm vài ly đi."

"Hả! Ngươi lấy rượu ở đâu ra? Giờ này mà uống liệu có ổn không?"

"Có gì mà không ổn, đây là rượu nhẹ thôi, không say đâu. Chỉ là thèm chút mùi vị, mà giờ có bao nhiêu người tuần tra, chắc không sao, chúng ta vẫn đang canh gác mà, làm vài ngụm sẽ không sao đâu."

"Được thôi." Vương huynh đệ cũng cảm thấy ngứa ngáy muốn thử.

Hai người lần lượt uống từng ngụm, ban đầu định uống vài ly nhưng rồi lại uống hết cả bình. Rượu tuy không mạnh nhưng cũng khiến người ta muốn đi vệ sinh. Vương huynh đệ đứng dậy,"Huynh đệ, ngươi canh chừng, ta đi tiểu chút rồi về ngay."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không thành vấn đề, đi đi."

Vương huynh đệ vừa đi khỏi, ánh mắt của người lính còn lại bỗng trở nên lạnh lùng. Khi đội tuần tra vừa đi qua, hắn ta lẻn vào lều, rút ra một con d.a.o găm sắc bén, ánh d.a.o lóe lên trong bóng tối, phản chiếu đôi mắt độc ác của kẻ sát thủ.

Hắn ta lặng lẽ tiến đến bên giường của Chân Nguyệt. Đột nhiên, Chân Nguyệt cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, nàng lập tức mở mắt, thấy kẻ kia đang lao d.a.o tới. Tim nàng như nhảy lên tận cổ họng, con d.a.o găm chạm vào cánh tay nàng.

Chân Nguyệt đau đớn rên lên, một chân đá mạnh kẻ đó văng ra. Khi hắn ta định tấn công lần nữa, nàng hét lớn: "Thích khách!" Vừa hô to vừa rút kiếm, tránh cú đ.â.m tiếp theo của thích khách, rồi phản công bằng một nhát kiếm.

Tiếng hô to của nàng lập tức thu hút sự chú ý bên ngoài. Kẻ sát thủ chưa kịp hành động lần thứ ba thì binh lính đã ập vào và nhanh chóng chế ngự hắn ta. Vừa định thẩm vấn thì hắn ta đã cắn thuốc độc giấu trong miệng. Không lâu sau, miệng hắn ta trào ra m.á.u đen và ngã xuống.

"Là tử sĩ! Đã tự sát bằng độc!"

Chân Nguyệt đã được người đỡ ngồi qua một bên, quân y cũng nhanh chóng được gọi đến. Lúc này Hàn Khang Tử tức giận đi vào,"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Lính gác đâu?"

Vương huynh đệ vừa trở về sau khi đi tiểu thấy cảnh tượng đó thì sợ ngây người, lại nhìn thấy người vừa uống rượu cùng mình đã chết, hắn ta lắp bắp,"Hắn, hắn..."

"Hắn gì! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu nhân đi tiểu, để hắn canh thay!"

Vương huynh đệ bị túm cổ áo,"Đây là thích khách!"

"A?!"

Sau khi điều tra kỹ liền phát hiện đây là một mật thám được cài vào doanh trại, mục tiêu lần này là ám sát Chân Nguyệt. Nếu nàng không tỉnh dậy kịp thời thì đã bị g.i.ế.c hại.

Vương huynh đệ buộc phải đi tiểu vì uống nhiều, cũng nằm trong kế hoạch của mật thám. Cuối cùng, hắn ta bị tra hỏi và phạt mười roi, ai bảo đang canh gác lại uống rượu!

Doanh trại không có y nữ, nên khi thấy vết thương chảy máu, Chân Nguyệt cũng không làm phiền họ,"Để thuốc trị thương đó, ta tự xử lý!" Có vẻ như việc huấn luyện y nữ cần được đẩy nhanh tiến độ.

Hàn Khang Tử nói: "Thần sẽ tìm một nữ nhân đến giúp Vương phi."

Chân Nguyệt: "Không cần, vài ngày nữa Hồ Đại sẽ được đưa về thành, ta sẽ về cùng. Ngày mai Trì Định sẽ gửi tới một đợt vũ khí và pháo, ngươi hãy tận dụng tốt."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 829



"Vương phi sẽ rời đi sao?"

Chân Nguyệt nhìn hắn,"Kế sách ta đã chỉ cho các ngươi rồi, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình lên trận?"

"Không, không cần!" Nếu để Vương phi ra trận, khi Vương gia về thì hắn không còn mặt mũi nào gặp Vương gia. Lần này Vương phi đến đã làm hắn có phần hổ thẹn.

"Được rồi, ta tin các ngươi!"

"Chúng thần nhất định sẽ không phụ lòng Vương phi!"

"Ừm, ra ngoài đi! Cẩn thận kiểm tra xem còn mật thám không."

"Rõ."

Chân Nguyệt tự băng bó vết thương, nếu nàng không nhanh tay thì mũi d.a.o ấy đã đ.â.m trúng tim nàng. Nàng nhất định phải sống để hưởng hạnh phúc.

Khi Chân Nguyệt bị thương, Kiều Triều bên kia không hề hay biết. Chính hắn cũng bị thương, vết thương ở lưng và cánh tay. Nhưng trước đây hắn từng chịu nhiều vết thương nặng hơn, nên lần này không thành vấn đề. Hắn thậm chí còn g.i.ế.c được một tướng của Trấn Bắc Vương, nên chấp nhận chịu đựng chút vết thương này cũng đáng.

"Vương gia, Vương phi đã ra tiền tuyến!" Vừa nhận được tin báo.

Kiều Triều kinh ngạc,"Sao lại thế?!"

"Hình như bên kia chiến sự bất lợi, Hồ tướng quân bị trọng thương nên Vương phi tự mình đến."

Kiều Triều nhíu mày,"Bên đó hiện tại ra sao?"

"Vẫn chưa rõ." Khoảng cách hai nơi khá xa nên tin tức truyền đến chậm.

A Sơ cũng bước vào,"Phụ thân! Con nghe nói nương đã đến luỹ làng sườn núi! Chuyện gì xảy ra vậy?" Luỹ làng sườn núi là nơi doanh trại của Chân Nguyệt đóng.

Kiều Triều trấn an con,"Hồ Đại bá con bị thương, nên nương con đến đó. Không sao đâu, nương con thông minh, chuyện chiến trường không làm khó được nàng."

Kiều Triều vừa an ủi con vừa tự trấn an chính mình. Thực ra, những kế sách mà Chân Nguyệt đề ra trên chiến trường rất xuất sắc, nàng còn phụ trách chỉ đạo xưởng vũ khí nghiên cứu các loại vũ khí mới. Dù Chân Nguyệt chỉ đưa ra ý tưởng, nhưng đó đều là những suy nghĩ vượt xa thời đại, đến hắn cũng không biết nàng nghĩ ra từ đâu.

Ngoài kia đồn đoán không sai, Vương phi không chỉ là thê tử của Kiều Định Vương, mà còn là hậu thuẫn kiên cường nhất của hắn.

Mấy ngày sau, tin tức từ luỹ làng sườn núi truyền về là tin thắng trận, quân địch bị thương nặng.

A Sơ rất vui mừng,"Chắc chắn là nhờ nương! Nương vừa đến là thắng ngay!"

Kiều Triều cũng tự hào,"Thấy chưa, nương con lợi hại thế nào. Ta đã nói nương con chắc chắn không thành vấn đề mà."

"Vâng!" A Sơ gật đầu thật mạnh.

Tuy nhiên, mấy ngày sau lại có tin Vương phi bị ám sát và bị thương. Vết thương không nặng, nhưng kẻ thủ ác là một mật thám đã cài vào đội ngũ để ám sát nàng, hắn ta đã bị xử ngay tại chỗ, doanh trại cũng được rà soát và phát hiện thêm một vài mật thám.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời điểm nhận được tin này thì Kiều Triều đang chỉnh quân, chuẩn bị cho một trận tử chiến với quân Trấn Bắc Vương bên kia.

Kiều Triều vô cùng tức giận, nhưng khi nghe tin Chân Nguyệt vẫn bình an thì lòng hắn cũng bớt lo lắng phần nào. Hắn nhìn sang A Sơ đang lo lắng, nói: "Hãy giữ vững tinh thần! Đánh thật tốt để trả thù cho nương con!"

A Sơ đáp: "Dạ!"

Lúc này, Chân Nguyệt đã trở về Trì Định. Y nữ được gọi tới phủ để băng bó cho nàng, sau khi xem xét vết thương của Chân Nguyệt, y nữ có chút lo lắng: "Vương phi, vết thương có khả năng sẽ để lại sẹo."

Tiền thị đứng bên cạnh lo lắng,"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Y nữ nói,"Để thuộc hạ đi hỏi thử xem có loại thuốc nào trị sẹo tốt không."

Chân Nguyệt thì không quá bận tâm. Nếu vết sẹo ở trên mặt thì nàng còn chú ý, nhưng vì ở trên cánh tay, trong thời đại này nàng luôn mặc áo dài tay, ngoài Kiều Triều ra không ai nhìn thấy, nên chỉ là một vết sẹo mà thôi."Không sao, miễn là vết thương không nhiễm trùng là được."
 
Back
Top Bottom