Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 130



Vậy là trong phòng, Kiều Tam trở thành thầy giáo dạy ba cháu gái nhỏ học chữ. Hôm nay, bọn họ vừa học xong một chữ mới. Những người khác trong nhà cũng nghe giảng, nghĩ rằng biết vài chữ cũng là điều tốt.

Bên ngoài trời lạnh căm căm, nhưng bên trong nhà ấm áp, tiếng đọc sách vang lên đều đều khiến mọi người cảm thấy yên bình.

Khi Tiểu A Sơ đã ngủ, Chân Nguyệt nhẹ nhàng bế con vào phòng và đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận. Sau đó, nàng đi ra vườn kiểm tra rau. Những luống rau xanh vẫn kiên cường đứng thẳng trong gió lạnh.

Nàng nghĩ trong vài ngày nữa cà chua sẽ bắt đầu chín. Khi đang chăm sóc đám rau, Kiều Triều bước tới hỏi: "Cần ta giúp gì không?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần. Qua vài ngày nữa chắc sẽ cần giúp, đến lúc đó nói sau."

Kiều Triều gật đầu: "Được."

Tối hôm đó, khi Chân Nguyệt và Kiều Triều đang ngủ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét lớn: "A! A! Có trộm!"

Tiếng la càng lúc càng gần: "Trộm! Bắt trộm!"

Cả hai lập tức mở mắt. Kiều Triều nhanh chóng xuống giường và thắp đèn, còn Chân Nguyệt cũng đứng dậy."Để ta ra ngoài xem," nàng nói.

Chân Nguyệt nhận ra tiếng hét là của Mã thị. Kiều Triều không quên những chuyện không hay mà gia đình Lâm đã làm trước đó, nên chỉ đứng ở cổng sân nhìn ra. Vừa kịp lúc, hắn thấy cha con Lâm gia đang cầm cuốc đuổi theo kẻ trộm.

Tên trộm chạy rất nhanh và biến mất trong bóng tối. Cha con Lâm gia cũng không đuổi kịp. Không rõ họ có thể bắt được tên trộm hay không.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng bước ra hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nhà ai bị trộm?"

Kiều Triều đáp: "Là Lâm gia."

Tiền thị từ trong phòng thò đầu ra: "Lâm gia à? Là nhà Mã thị? Vậy thì không cần lo. Tốt nhất là tên trộm lấy hết đồ của họ đi, hừ! Lâm gia quá đáng, đặc biệt là Mã thị!"

Kiều Triều vốn cũng không định ra giúp, nhưng trong thôn những người khác chắc hẳn sẽ đi hỗ trợ.

Quả đúng vậy, những người khác trong thôn đã chạy ra giúp. Trưởng thôn Kiều Phong cũng bị gọi dậy. Trời lạnh thế này mà phải ra ngoài, thật là cực khổ.

Cuối cùng, tên trộm chạy vào núi, không ai đuổi kịp. Cha con Lâm gia trở về nhà với vẻ mặt buồn bã. Trưởng thôn Kiều Phong cũng đến hỏi:

"Nhà các ngươi mất gì rồi? Có nhìn thấy mặt tên trộm không?"

Lâm Thạch lắc đầu: "Không, hắn che mặt bằng vải."

Mã thị hậm hực nói: "Nhà ta mất một ít lương thực. Có phải Lý Tam không? Trước kia hắn đã định trộm lương thực của Kiều gia rồi!"

Kiều Phong trầm ngâm một lát rồi sai người đi gọi Lý Tam đến.

Lý Tam lúc này đang say giấc nồng. Gần đây, hắn ta không cần phải chặt củi cho Kiều gia nữa nên có thể ngủ thỏa thích.

Lý Tam đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vang dội: "Lý Tam! Ra đây, Lý Tam!"

Lý bà tử nghe thấy liền vội mặc quần áo, ra mở cổng: "Có chuyện gì vậy?" Bà thắc mắc, nửa đêm nửa hôm ai lại đến tìm con bà như thế.

Những người bên ngoài thấy là bà Lý, không còn gõ cửa mạnh như trước: "Bà Lý, chúng tôi cần gặp Lý Tam. Hắn có ở nhà không?"

Lý bà tử đáp: "Nó đang ngủ trong phòng, để ta gọi nó dậy." Bà chống gậy đi vào nhà.

Chẳng bao lâu, Lý Tam bị gọi dậy, bực bội hỏi: "Chuyện gì thế? Gọi ta làm gì giữa đêm thế này?"

"Lý Tam, mau ra ngoài! Trưởng thôn gọi ngươi đến."

Nghe vậy, Lý Tam vội mặc quần áo rồi bước ra, nhưng vừa ra ngoài, cái lạnh ập đến khiến hắn run rẩy: "Làm sao vậy? Gọi ta có chuyện gì? Ta đang ngủ ngon lành mà".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 131



"Hãy đi nhanh, trưởng thôn đợi ngươi đấy." Nhưng họ không giải thích gì thêm, sợ bà Lý nghe thấy.

Trên đường đi, Lý Tam liên tục hỏi lý do nhưng không ai trả lời. Khi đến nhà Lâm gia, Mã thị vừa nhìn thấy hắn liền lao tới định đánh. Lý Tam hoảng hốt chạy nấp sau lưng trưởng thôn Kiều Phong: "Trưởng thôn, Mã thị định đánh ta!"

Mã thị chỉ vào Lý Tam, hét lớn: "Có phải ngươi trộm lương thực nhà ta không?"

Lý Tam nhíu mày: "Cái gì? Ai trộm đồ nhà ngươi? Lại muốn đổ oan à? Mã thị, ngươi chuyên đổ oan người khác, ai mà không biết điều đó chứ!"

Kiều Phong quát lớn: "Được rồi! Ta sẽ hỏi rõ tình hình. Mã thị, không được vội vàng buộc tội người ta như thế!"

Lý Tam hậm hực: "Đúng vậy! Ta chỉ mới trộm thử ở Kiều gia thôi, mà có trộm được gì đâu! Còn bị đánh một trận, sau đó phải đi đốn củi trả nợ."

Kiều Phong hỏi tiếp: "Đêm nay ngươi ở đâu?"

Lý Tam đáp: "Ta ở nhà ngủ, lạnh thế này ai lại ra ngoài chứ?" Một cơn gió lạnh thổi tới, khiến hắn co ro thêm vào áo.

Kiều Phong nghiêm mặt: "Có ai làm chứng không?"

Lý Tam lắc đầu: "Chỉ có nương ta, nhưng bà mù, không thấy gì cả."

Mã thị bức xúc: "Vậy là không có nhân chứng! Đêm nay chắc chắn hắn là kẻ đã trộm đồ nhà ta!"

Lý Tam lúc này hiểu ra chuyện: "Ai thèm trộm đồ nhà ngươi chứ? Nhà ngươi có gì đáng giá để ta trộm? Ta nói thật, nếu ta trộm, chỉ trộm ở Kiều gia thôi, còn nhà ngươi, thứ gì đáng để ta thèm chứ!"

Ở nhà Tiền thị, đang ghé qua vách tường nghe ngóng sự việc, liền lẩm bẩm: "Tên Lý Tam này thật tệ, hắn chỉ thèm trộm nhà ta thôi sao?"

Kiều Nhị nghe thấy, liền đáp: "Hắn thật sự nói thế à? Lần sau đại ca phải cho hắn một trận nữa."

Tiền thị gật đầu: "Mai ta sẽ nói với đại tẩu."

Mã thị nghe Lý Tam nói nhà mình thua kém nhà Kiều Đại Sơn thì tức giận, chỉ vào mặt hắn mắng: "Ngươi là thứ gì mà dám khinh thường nhà ta? Trưởng thôn, ngoài hắn ra, còn ai trộm đồ trong thôn nữa chứ? Hắn có tiền án, chắc chắn kẻ trộm tối qua là hắn!"

Kiều Phong nhìn sang Lâm Thạch và Lâm Thủy: "Hai người đã truy đuổi kẻ trộm, bóng dáng hắn có giống Lý Tam không?" Nói rồi, ông bảo Lý Tam quay lưng lại cho họ nhìn.

Lâm Thạch và Lâm Thủy ngập ngừng: "Hình như... có hơi giống."

Lý Tam quay phắt lại: "Các ngươi nói bậy! Tìm không ra kẻ trộm thì đổ hết lên đầu ta à? Chờ đã, kẻ trộm chắc chắn để lại dấu chân, chỉ cần so sánh là biết ngay có phải ta hay không."

Lý Tam đột nhiên tỏ ra thông minh. Kiều Phong thấy có lý, liền sai người mang đuốc kiểm tra dấu chân quanh nhà Lâm gia. Kẻ trộm đã vào phòng bếp lấy lương thực nên dấu chân từ bếp ra ngoài chắc vẫn còn. Tuy nhiên, vì nhiều người đã đến hiện trường, nên dấu chân bị xáo trộn, chỉ còn lại dấu ở gần cửa bếp.

Ngoài dấu chân của Lâm gia, còn lại hẳn là của kẻ trộm. Lý Tam so chân mình với dấu chân kia, phát hiện chân hắn to hơn hẳn: "Thấy chưa? Ta đã bảo không phải ta. Thời tiết lạnh thế này, ai lại ra ngoài giữa đêm chứ?"

Mã thị nhìn thấy vậy thì càng tức giận, trong lòng dâng trào cảm giác bất lực. Nàng ta vốn nghĩ Lý Tam là kẻ trộm, có thể bắt hắn bồi thường, nhưng giờ không phải hắn, vậy kẻ trộm là ai?

"Chẳng lẽ là kẻ đã g.i.ế.c gà nhà ta lần trước?" Mã thị nhớ lại vụ trộm gà từ lâu mà đến nay vẫn chưa tìm ra thủ phạm.

Kiều Phong nói: "Lần trước kẻ trộm không để lại dấu chân."

Mã thị cầu xin: "Thôn trưởng, ngài nhất định phải tìm ra kẻ trộm. Hôm nay trộm nhà ta, ngày mai có thể là nhà khác".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 132



Lý Tam bĩu môi: "Đừng có lần nào mất đồ cũng đổ cho ta. Ta chỉ trộm Kiều gia thôi, không trộm nhà khác. Hừ! Nếu không phải ta, thì ta về ngủ đây." Nói rồi hắn ngáp một cái, bực bội quay đi. Bị gọi dậy giữa đêm, lại còn bị nghi oan khiến hắn cảm thấy quá xui xẻo.

Kiều Phong thấy không phải Lý Tam nên cũng để hắn về. Trong lúc chưa tìm ra kẻ trộm, ông đành cảnh cáo mọi người: "Mọi người chú ý bảo vệ lương thực, đừng để bừa bãi. Nhớ khóa cửa cẩn thận, đóng chặt cửa sổ."

Không tìm được kẻ trộm, Lâm gia đành phải chịu cảnh bực bội. Mỗi lần nhà họ bị trộm là lại không tìm ra thủ phạm, thật sự quá buồn bực và vô vọng.

Sáng hôm sau, tin tức Lâm gia bị trộm lương thực nhanh chóng lan khắp thôn Đại Nam. Ban đầu, nhiều người nghi ngờ liệu có phải Lý Tam làm không, nhưng sau khi dấu chân được kiểm tra, phát hiện không khớp, nên mọi người không rõ kẻ trộm là ai.

Trưởng thôn lập tức thông báo cho cả thôn phải cẩn thận bảo vệ lương thực của mình.

"Đại tẩu, hôm qua Lý Tam còn nói rằng nếu có trộm, hắn chỉ trộm nhà chúng ta thôi," Tiền thị nói.

Chân Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Lần sau gặp hắn, để đại ca ngươi dạy cho hắn một bài học. Ta không tin hắn dám đến nhà mình trộm nữa. Nếu hắn đến thật, thì đúng là ngu ngốc."

Tiền thị cười: "Đúng vậy, phu quân cũng nói y như thế."

Tối hôm đó, lại có thêm một nhà bị trộm lương thực. Nhà này vừa khóc vừa than thở vì trưởng thôn mới nhắc nhở mọi người cẩn thận, vậy mà đêm đó nhà họ đã bị trộm mất lương thực.

"Đều tại đại ca không trông lương thực cẩn thận!" Nhị tức phụ của nhà đó trách móc.

Đại tức phụ không chịu thua, cãi lại: "Sao lại đổ lỗi cho trượng phu ta? Nhị đệ cũng có trông đâu!"

"Nhưng phòng bếp nằm ngay cạnh phòng của các ngươi cơ mà."

"Thế à? Ta còn tưởng các ngươi ngủ như heo, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy!"

"Các ngươi chẳng phải cũng vậy sao?"

Cuộc cãi vã nổ ra chỉ vì chuyện lương thực bị mất. Những người xung quanh chỉ đứng xem náo nhiệt, nhưng khi về đến nhà, ai nấy đều vội vàng thu xếp lương thực cẩn thận. Đã có hai nhà bị trộm, không ai muốn mình là người tiếp theo. Vào mùa đông mà không có lương thực thì chỉ có con đường c.h.ế.t đói.

Hôm đó, trời càng lúc càng lạnh. Sáng sớm khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện tuyết đã rơi, phủ một lớp mỏng trên mặt đất. Nóc nhà cũng trắng xóa vì tuyết, nhưng may mắn là trước đó họ đã sửa lại mái nhà, nếu không tuyết nặng có thể làm sập mái.

Kiều Đại Sơn đang dọn tuyết trong sân, vì chuồng heo đã trống sau khi g.i.ế.c heo, giờ chỉ còn hai con gà co ro trong góc. Kiều Trần thị phủ thêm cỏ khô cho chúng ấm áp hơn.

Tiền thị ở trong bếp bận rộn, trên mái nhà bếp treo đầy lạp xưởng và thịt khô. Kiều Nhị xuống hầm lấy cải trắng, sau đó đi lấy dưa chua. Hôm nay Tiền thị định làm bánh bột ngô, nấu cháo, rồi xào cải trắng với dưa chua và thịt khô.

Sau khi rửa mặt xong, Chân Nguyệt ra phòng sau kiểm tra rau củ. Rau dưa đã lớn rất tốt, nếu tuyết không rơi nhiều, thì nàng dự định nhờ Kiều Triều mang ra huyện thành bán.

Không lâu sau, giọng Tiền thị vang lên khắp sân: "Ăn sáng thôi!"

Chân Nguyệt rửa tay rồi vào bếp. Cả nhà ngồi quanh bàn ăn bánh bột ngô nóng hổi và cháo, cảm giác ấm áp hơn nhiều.

Sau bữa sáng, các nam nhân trong nhà ra sân dọn tuyết. Chân Nguyệt thì mang túi đậu nành và nước vào phòng, chuẩn bị thúc giục đậu mọc mầm.

Tiểu A Sơ được Kiều Trần thị chăm sóc. Gần đây, cậu bé rất thích tập lật người. Trong phòng, Kiều Trần thị đốt lò sưởi, để Tiểu A Sơ trên giường cho bé tập luyện.

Tiền thị ngồi cạnh sưởi ấm và thêu thùa, ba nữ hài thì ngồi trên bàn, luyện viết chữ bằng nước theo sự dạy dỗ của Kiều Tam.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 133



"Tỷ tỷ, chữ "Hoàng" kia muội không biết viết". Tiểu Thảo quay sang hỏi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nghĩ một chút, rồi dùng nước viết chữ "Hoàng" lên bàn,"Đây là chữ "Hoàng", muội thử viết đi. Tiểu Niên, muội cũng viết thử nhé."

"Được ạ," Tiểu Niên đáp.

Sau khi dọn tuyết xong, Kiều Triều đi vào phòng Kiều Trần thị, nhìn thấy nhi tử nhà mình nằm trên giường đang xoay người không ngừng. Nhưng không thấy Chân Nguyệt đâu.

"Chân thị đâu rồi?" Kiều Triều hỏi.

Tiền thị ngẩng lên trả lời,"Đại tẩu cầm một túi đậu nành về phòng rồi."

Kiều Triều đáp: "Được." Thật ra, hắn muốn tìm nàng để bàn bạc chút việc.

Khi trở về phòng, Kiều Triều muốn đẩy cửa vào nhưng phát hiện cửa bị khóa. Bên trong vang lên giọng Chân Nguyệt,"Ai đó? Có việc gì không?"

"Là ta," Kiều Triều đáp.

"Chờ chút," Chân Nguyệt nói.

Đợi một lúc, nàng mới ra mở cửa cho hắn. Vào phòng, Kiều Triều thấy góc phòng có một thùng nước được phủ bằng vải.

Thấy Kiều Triều nhìn về phía thùng nước, Chân Nguyệt giải thích,"Ta đang giục đậu mọc mầm."

Kiều Triều "À" một tiếng rồi nói tiếp,"Ta muốn bàn với nàng, nếu mai trời không có việc gì, thì ta tính đi lên huyện thành tìm việc làm. Cứ ở nhà mãi thế này mà không kiếm ra tiền, ta thấy không yên tâm."

Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào mới có thể sống những ngày yên ổn, dù rằng cuộc sống bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước.

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Đúng lúc, ta cũng đang định nói với huynh. Nếu mai tuyết không rơi, huynh mang đồ ăn lên huyện thành bán luôn đi."

"Đồ ăn?" Kiều Triều hơi ngạc nhiên, bởi gần đây hắn chưa hề chú ý tới mảnh đất trồng rau phía sau nhà.

Chân Nguyệt dẫn hắn tới cửa sổ, mở cửa ra để hắn nhìn mảnh vườn phía sau. Trên mảnh đất, những luống rau xanh mướt vẫn tươi tốt, bất chấp trời đông lạnh giá.

Kiều Triều sững sờ,"Sao... sao rau này không c.h.ế.t lạnh à?"

Chân Nguyệt không để tâm đến sự kinh ngạc của hắn,"Ta hôm nay ủ mọc được một thùng giá đỗ. Ngày mai huynh cũng mang lên huyện bán cùng với đống rau này. Giá cả thì cứ theo đúng như ta đã nói với huynh mà bán."

Nghe đến giá cả mà Chân Nguyệt đưa ra, Kiều Triều không khỏi ngạc nhiên,"Có thể bán được chứ? So với trước đây, giá này cao gấp bốn, năm lần."

Chân Nguyệt đáp bình thản,"Nếu không bán được thì cứ mang về nhà ăn. Vào đông, rau tươi là quý, giá cao cũng là chuyện bình thường."

Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi gật đầu,"Được."

Đến bữa cơm tối, Chân Nguyệt dặn mọi người sáng mai dậy sớm để thu hoạch rau ở vườn sau, để Kiều Triều đem rau đi bán ở huyện thành. Nàng quyết định không bán cho Tống phủ, bởi nàng nghĩ rằng vào mùa đông, các quán ăn trong huyện sẽ cần rau tươi nhiều hơn. Còn Tống phủ thì tự có thôn trang trồng trọt, mua rau của nhà họ Kiều chỉ là vì chất lượng tốt hơn một chút. Nhưng với giá cả cao như lần này, e rằng họ sẽ cho rằng nhà nàng quá tham lam.

Sáng hôm sau, Kiều Đại Sơn và những người khác ra vườn sau và đều ngỡ ngàng trước luống rau xanh tươi mơn mởn,"Tức phụ Lão đại trồng kiểu gì mà tuyết rơi như thế này mà rau vẫn tốt đến thế? Lại chẳng có cây nào bị đông cứng chết."

Kiều Trần thị hái một quả dưa leo, rửa sạch rồi cắn một miếng giòn rụm. "Răng rắc răng rắc" tiếng nhai vang lên trong không khí lành lạnh, bà bẻ một đoạn đưa cho Kiều Đại Sơn: "Ngon thật! Không biết sao nhưng rau do tức phụ lão đại trồng ăn ngon hơn hẳn."

Kiều Đại Sơn cũng ngạc nhiên: "Chắc là có thiên phú trồng trọt."

Kiều Trần thị gật đầu: "Chắc vậy, thôi làm việc đi."

Không lâu sau, Kiều Triều và Kiều Nhị cũng tới giúp. Sau một canh giờ, họ đã thu hoạch xong, chất đầy xe lừa. Khi tất cả đã được sắp xếp gọn gàng, Kiều Triều và Kiều Nhị lên đường tới huyện thành.

Con đường vào huyện trở nên khó khăn hơn sau trận tuyết đêm qua. Những đoạn đường lầy lội khiến bánh xe lún vào bùn, Kiều Triều và Kiều Nhị phải xuống xe, cùng nhau đẩy xe lừa ra khỏi bùn.

Sau khi vượt qua một đoạn khó khăn, đường đi có phần dễ chịu hơn, thì hai người lại ngồi lên xe. Sợ mất thời gian, Kiều Triều vỗ mạnh vào m.ô.n.g con lừa để nó chạy nhanh hơn.

Đi thêm một đoạn, họ lại gặp đoạn đường lầy lội hơn. Phía trước, có một chiếc xe ngựa cũng bị mắc kẹt trong bùn, hai người hầu đang cố sức đẩy xe, nhưng xe lún quá sâu khiến công việc trở nên vô cùng vất vả.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 134



Nhìn thấy Kiều Triều và Kiều Nhị, hai người hầu vội vàng chắp tay nói: "Hai vị đại ca, có thể giúp đỡ một chút không? Nếu hai người giúp chúng ta nâng xe lên, chắc chắn sẽ có chút đền ơn."

Kiều Nhị liền nhìn về phía Kiều Triều. Kiều Triều bước xuống khỏi xe lừa, đáp: "Có thể."

Kiều Nhị cũng nhanh chóng xuống theo. Kiều Triều lấy một tấm ván gỗ, kê dưới bánh xe ngựa. Cả bốn người bắt đầu hợp lực nâng xe lên. Kiều Triều sức mạnh lớn, khiến hai người hầu cảm giác như mình chẳng phải tốn bao nhiêu sức, mà chiếc xe đã được nâng lên.

Khi bánh xe được kê lên tấm ván, nhờ vào độ nghiêng, khiến chiếc xe ngựa nhanh chóng được đẩy ra khỏi bùn lầy.

"Đa tạ hai vị huynh đệ." Một người hầu từ trong túi móc ra 30 văn tiền đưa cho Kiều Triều.

Kiều Triều nhận lấy, đáp: "Không cần cảm tạ." Hắn liếc nhìn vào cửa sổ xe ngựa, có vẻ như có ai đó đang ngồi bên trong. Hình như người đó vừa thoáng nhìn họ, nhưng Kiều Triều cũng không để tâm nhiều.

Sau khi trở lại xe lừa, Kiều Triều vì lo ngại đường lầy lội có thể khiến xe lừa của họ cũng bị mắc kẹt, liền bảo Kiều Nhị đứng trước nắm dây lừa để điều chỉnh hướng đi, còn hắn thì đẩy xe từ phía sau.

Sau khi vượt qua đoạn đường khó khăn, họ tiếp tục lên đường, nhưng không ngờ rằng phía trước lại có một chiếc xe ngựa khác cũng mắc kẹt trong bùn.

Kiều Triều:...

Kiều Nhị cười nói: "Đại ca, lại có cơ hội kiếm tiền nữa rồi."

Hai người hầu của chiếc xe ngựa kia thấy Kiều Triều và Kiều Nhị tới, liền mừng rỡ. Không cần nói gì thêm, Kiều Triều và Kiều Nhị đã bước tới giúp.

Sau khi giúp đỡ xong, họ lại nhận được 30 văn tiền. Bỗng nhiên, từ trong xe ngựa có tiếng gọi người hầu, một người hầu đi tới và liếc nhìn chiếc xe lừa của Kiều Triều, nơi có vài cái sọt, nhìn bề ngoài trông như chở đầy rơm rạ.

"Không biết hai vị huynh đệ đang định đi đâu?" Người hầu hỏi.

Kiều Nhị đáp: "Chúng ta đang trên đường tới huyện thành, có chút việc cần làm."

"Phải không? Vừa hay, chủ nhân của chúng ta cũng đang trên đường tới huyện thành. Vậy có thể đồng hành cùng nhau." Người hầu nói, chủ yếu lo lắng rằng xe ngựa của họ lại có thể mắc kẹt lần nữa.

Kiều Nhị hơi ngạc nhiên, nói: "Nhưng chúng ta chỉ đi xe lừa, chậm lắm."

"Không sao, đường đi lầy lội, xe ngựa của chúng ta cũng chẳng nhanh được."

"Vậy thì được." Kiều Nhị đồng ý.

Thế là hai chiếc xe cùng song song trên đường. Trong lúc trò chuyện, người hầu hỏi thăm nơi ở của Kiều Triều và Kiều Nhị.

Kiều Nhị đáp: "Chúng ta là thôn dân ở thôn Đại Nam, trấn Lâm Phong, đến huyện thành để lo việc."

Nghe vậy, người hầu chỉ đáp một tiếng "Vậy à", rồi rời mắt.

Bỗng nhiên, rèm vải của xe ngựa bên kia được vén lên, một người bên trong nhìn thoáng qua xe lừa của họ. Ban đầu, người đó chỉ thấy toàn là cỏ dại, nhưng đột nhiên ánh mắt lại bị thu hút bởi một chút màu xanh lục giữa những thứ tưởng chừng không mấy đáng chú ý.

Màu xanh lục?

Người bên trong xe ngựa tập trung nhìn kỹ, hóa ra là do xe lừa xóc nảy, làm cho lớp rơm rạ che phủ di chuyển một chút, để lộ ra màu xanh lục phía dưới. Nếu không nhầm, thì đó là rau xanh?

Rau xanh vào mùa đông?

"Dừng xe lại!" Chu Diễn đột nhiên lên tiếng.

Người đánh xe và tôi tớ lập tức dừng xe ngựa,"Thiếu gia?"

Chu Diễn mở màn xe, nhìn về phía Kiều Triều và Kiều Nhị,"Trên xe lừa của các ngươi là gì? Rau xanh à?"

Kiều Triều và Kiều Nhị nhìn thấy người trước mặt mặc áo khoác lông quý phái, lớp lông trên áo tỏa sáng, rõ ràng là một quý nhân.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 135



Kiều Nhị không dám đối diện, nhưng Kiều Triều lại cảm thấy không có gì ngại ngùng. Kiều Nhị không trả lời mà nhìn về phía đại ca mình.

Chu Diễn cũng nhìn về phía Kiều Triều, đoán rằng trong hai người, đây là người đưa ra quyết định.

Kiều Triều đáp: "Là rau xanh."

Chu Diễn hỏi tiếp: "Ta có thể xem qua được không?" Nói rồi, hắn xuống xe ngựa, một người hầu lập tức đỡ hắn ta.

Kiều Triều đáp: "Có thể."

Sau đó, Kiều Triều tiến tới phía sau xe, nhấc lớp rơm rạ lên để lộ ra một sọt cải thìa, tươi xanh mơn mởn.

Chu Diễn đưa tay chạm vào cải thìa, không ngờ hôm nay lại gặp may. Hắn ta nhìn về phía Kiều Triều: "Nhà ngươi bán rau thế nào? Ta muốn mua hết."

Kiều Nhị ngây người ra không biết nói gì.

Kiều Triều không mấy ngạc nhiên,"Ngoài cải thìa còn có những thứ khác." Hắn mở tiếp những chiếc sọt khác, hai sọt cải thìa, một sọt dưa chuột, hơn phân nửa sọt cà chua, nửa sọt ớt cay, thậm chí còn có nửa thùng đậu giá.

Cà chua thì Chu Diễn đã từng thấy, nhưng không ngờ lại gặp ở nơi hẻo lánh này. Trước đây, hắn ta chỉ thấy chúng ở phủ thành, nghe nói ban đầu người ta tưởng cà chua có độc, không ai dám ăn. Sau đó, không biết vì sao, ở Thịnh Kinh có tin đồn rằng cà chua đỏ là có thể ăn được.

Nhưng tin đồn đó mới lan truyền chưa lâu, nhiều người vẫn còn dè chừng không dám thử. Không ngờ ở thôn quê lại có người trồng được, mà còn trông tươi tốt đến thế.

"Ngươi báo giá đi, ta sẽ mua hết."

Kiều Triều báo giá từng loại rau mà họ trồng: cải thìa tám văn một cân, dưa leo mười hai văn một cân, cà chua hai mươi lăm văn một cân, ớt cay mười tám văn một cân, đậu giá mười sáu văn một cân.

Một người hầu bên cạnh hít sâu,"Giá này quá cao! Các ngươi có phải đang chèn ép giá không?"

Kiều Triều bình tĩnh đáp: "Chèn ép hay không, thiếu gia tự biết. Bây giờ là mùa đông, không nhà ai có rau tươi như vậy. Chúng ta đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để trồng chúng."

Lúc đầu, chính Kiều Triều cũng không biết nhiều về giá rau, nhưng sau khi nghe Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn kể lại, hắn cũng hiểu rằng vào mùa đông, ngoài củ cải và cải trắng, thì hầu hết các nhà chỉ có rau khô, rau tươi rất hiếm và đắt đỏ. Nghe Chân Nguyệt định giá, ban đầu hắn cũng nghĩ là quá cao, nhưng sau khi suy xét, hắn thấy giá cả này cũng hợp lý.

Chu Diễn suy tư một chút rồi nói,"Có thể giảm giá chút không?"

Kiều Triều lắc đầu,"Không thể, giá này không phải ta quyết định."

Kiều Nhị nhanh miệng tiếp lời: "Là đại tẩu ta định giá, chỉ có thể bán thế này, nếu không thì về nhà sẽ bị mắng. Thậm chí ngay cả vào mùa hè, rau của chúng ta cũng đắt hơn nhà khác một chút."

Chu Diễn ngạc nhiên: "Bị một nữ nhân mắng?"

"Nhà các ngươi để nữ nhân quản lý sao?"

Kiều Nhị đầy tự hào vỗ ngực,"Đúng vậy! Đại tẩu ta rất giỏi, rau đều do nàng trồng, khác xa rau của người khác. Ngươi ăn thử sẽ biết."

Chu Diễn nghe vậy mới vỡ lẽ, hóa ra là một nông phụ trồng rau. Nhưng mà...

"Vậy các ngươi không sợ bán không được sao?"

Kiều Nhị đáp nhanh: "Đại tẩu ta nói, nếu không bán được thì mang về nhà ăn!"

Chu Diễn nghe vậy, cảm thấy họ không có gì lo lắng."Được rồi, ta mua hết. Nhưng các ngươi có thể đưa rau đến chỗ ta không?"

Kiều Triều hỏi,"Chỗ nào?"

Người hầu đáp: "Chúng ta là từ tửu lầu Chu gia ở huyện thành, công tử nhà ta là thiếu chủ ở đó."

Kiều Triều gật đầu,"Không thành vấn đề." Thực ra, ban đầu Chân Nguyệt cũng đã định bảo hắn bán rau cho các tửu lầu, không ngờ lại gặp được thiếu chủ của tửu lầu Chu gia.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 136



Cứ thế, họ cùng nhau đến tử lầu Chu gia ở huyện thành. Khi tới nơi, người hầu mang cân ra cân rau, tính toán tiền, tổng cộng ba lượng bạc. Chu Diễn còn cho mỗi người họ hai cái bánh màn thầu và mời họ uống nước nghỉ ngơi.

Chu Diễn nói: "Nếu vào mùa đông mà nhà các ngươi còn có rau tươi, cứ đưa đến đây bán, giá cả vẫn như hôm nay, thế nào?"

Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi đáp,"Được."

Sau khi rời khỏi tửu lầu Chu gia, Kiều Triều và Kiều Nhị không về ngay mà đi đến cửa hàng gạo để hỏi giá. Giá lương thực cũng tăng cao, nhưng họ vẫn mua thêm một ít.

Vì trời lạnh, trên đường không có nhiều người qua lại."Đại ca, về thôi chứ?" Kiều Nhị nhìn trời, lo rằng tuyết sẽ sớm rơi, làm cho đường đi càng khó khăn hơn.

Kiều Triều nhìn thoáng qua một tiệm sách bên cạnh,"Đệ ở lại đây trông xe một chút."

Sau đó, Kiều Triều chỉnh lại quần áo rồi bước vào tiệm sách. Kiều Nhị nghĩ chắc đại tẩu nhờ Kiều Triều mua gì đó nên không hỏi thêm.

Khi Kiều Triều bước vào, ông chủ tiệm sách nhìn thấy Kiều Triều mặc áo vải thô, liền đoán ngay đây không phải là người có tiền mua sách, chỉ là nông dân đến mua giúp ai đó mà thôi.

Chưởng quầy nhìn Kiều Triều, cất lời: "Vị khách quan này muốn mua loại thư nào?"

Kiều Triều liếc nhìn quanh quán, sau đó mắt dừng lại ở một bức tranh treo trên tường, mắt hắn sáng lên: "Chỗ này của ngài có thu tranh không?"

Chưởng quầy đáp: "Dĩ nhiên là có, nhưng không phải tranh nào cũng nhận đâu."

Kiều Triều chỉ vào bức tranh hoa điểu treo trên tường: "Bức tranh kia giá bao nhiêu?"

Chưởng quầy đáp: "Năm lượng bạc."

Kiều Triều ngẫm nghĩ. Nếu bán được năm lượng, hẳn chưởng quầy thu tranh cũng phải tầm ba lượng bạc.

"Ở đây có giấy bút không?" Kiều Triều hỏi.

Chưởng quầy nhanh chóng đáp: "Có chứ. Chúng tôi có giấy bạch ma, hoàng ma, và sa ma. Giá cả khá hợp lý, 300 văn một đao."

"Không có giấy Tuyên Thành sao?" Kiều Triều hỏi.

Chưởng quầy gật đầu: "Có, nhưng giá năm lượng bạc một thước, không phải ai cũng dùng được loại giấy này."

Kiều Triều nhẩm tính, hiện tại ngay cả một thước giấy Tuyên Thành hắn cũng không mua nổi.

"Vậy cho ta một đao giấy bạch ma và loại bút mực rẻ nhất có thể."

Chưởng quầy nhanh chóng lấy giấy và bút mực cho Kiều Triều. Tổng cộng, Kiều Triều chi hết một lượng bạc.

Trở về nhà, Kiều Nhị giao lương thực cho Kiều Trần thị, còn Kiều Triều thì cầm giấy bút vào phòng, đưa lại số bạc còn lại cho Chân Nguyệt, chỉ còn đúng một lượng hai."Ta mua giấy bút hết một lượng," hắn nói, lo lắng nhìn sắc mặt Chân Nguyệt, sợ rằng nàng sẽ nổi giận.

Chân Nguyệt nhận tiền, nhìn hắn một cái rồi chỉ đáp gọn: "Ừ."

Kiều Triều thoáng chần chừ, đánh giá thái độ của nàng, nhận ra nàng không nổi giận như hắn lo lắng."Ta mua cái này là có ích," hắn cố gắng giải thích thêm.

Chân Nguyệt chỉ hỏi lại: "Huynh không mệt à?"

"... Mệt, ta đi nghỉ đây," Kiều Triều đáp, lòng tự nhủ rằng hắn đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.

Nghĩ đến việc bản thân từng là một người đầy uy quyền, giờ lại phải cúi đầu lo sợ vì chuyện nhỏ nhặt thế này.

Kiều Triều thầm cười khổ.

Chân Nguyệt thì không bận tâm lắm đến chuyện đó. Thật ra, nếu Kiều Triều không mua giấy bút, thì nàng cũng sẽ bảo Kiều Triều lúc sau mua, nên việc hắn mua trước cũng không thành vấn đề.

Không ngờ, đến tối khi Chân Nguyệt đang ngâm chân, Kiều Triều đã mượn nghiên mực từ chỗ Kiều Tam, lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ. Tay hắn thành thạo cầm bút, di chuyển không ngừng trên mặt giấy.

Chân Nguyệt lúc đầu không chú ý, chỉ thấy Kiều Triều đang chăm chú làm việc. Ánh nến bập bùng bên cạnh càng làm không gian thêm tĩnh lặng. Khi nàng bưng chậu nước lên đi đổ, thoáng qua nhìn thấy bức tranh Kiều Triều đang vẽ, khiến nàng bất giác dừng lại.

Kiều Triều đang vẽ một ngọn núi, trong đó có hai người đang cõng đồ đi xuống núi.

Chân Nguyệt đứng lặng nhìn thật lâu. Kiều Triều cũng mải mê vẽ, không nhận ra rằng Chân Nguyệt đang quan sát mình từ phía sau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 137



Khi Chân Nguyệt phục hồi lại tinh thần, nàng mới nhớ ra phải đem nước đã lạnh đổ đi. Vào phòng, nàng thấy Kiều Triều vẫn đang ngồi vẽ, không quấy rầy mà chỉ nằm xuống giường nghỉ ngơi. Kiều Triều vẽ đến khuya mới nhận ra thời gian đã muộn.

Đêm nay, Kiều Trần thị đã đưa hài tử về phòng bà để chăm, nên trong phòng chỉ còn Kiều Triều và Chân Nguyệt. Thấy nàng đã ngủ, Kiều Triều dừng bút, xoa tay đã lạnh cóng rồi ra ngoài một lát.

Sau mười lăm phút, hắn quay lại, thổi tắt nến và lên giường nghỉ ngơi.

Trong suốt ba ngày liên tiếp, Kiều Triều đều chăm chỉ vẽ.

Mỗi lần thấy, Chân Nguyệt cũng không nói gì. Kiều Trần thị thấy lạ, liền hỏi: "Lão đại làm gì mà cả ngày ngồi trong phòng, không ra ngoài?"

Chân Nguyệt đang chơi với hài tử, nghe vậy liền đáp: "Có lẽ trước đây mệt mỏi quá, giờ nghỉ ngơi một chút."

Kiều Trần thị suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý, vì mỗi lần đều là Kiều Triều ra ngoài bán đồ, còn nếu không có Kiều Triều và Chân Nguyệt, bà cũng không biết gia đình sẽ xoay xở thế nào.

Tối hôm đó, khi Chân Nguyệt về phòng, nàng thấy Kiều Triều đã hoàn thành bức tranh. Nàng bước tới xem và nói: "Huynh có thể đề thêm chữ, viết một câu thơ gì đó."

Kiều Triều hơi bối rối: "À... Ta chỉ vẽ chơi thôi, ta không biết làm thơ."

Chân Nguyệt lặng nhìn hắn một lúc rồi bình thản đáp: "Ồ, vậy mà cũng bày đặt à?"

Kiều Triều ngập ngừng: "Ta khắc dấu vào thì sao?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Cũng được."

"Cha có biết làm không?" Kiều Triều hỏi.

Chân Nguyệt đáp: "Huynh có thể hỏi cha huynh vào ngày mai."

"Được." Kiều Triều đáp.

Sáng hôm sau, Kiều Triều hỏi Kiều Đại Sơn về việc làm con dấu. Kiều Đại Sơn nghe xong xua tay: "Cha con không biết làm con dấu đâu."

"Nhưng cha làm được xe đẩy cho A Sơ mà?" Kiều Triều ngạc nhiên.

Kiều Đại Sơn gãi đầu: "Cái đó thì khác, làm xe không cần phải điêu khắc tinh vi. Còn con dấu thì phải điêu khắc và cần khéo tay hơn nhiều."

"Vậy sao?" Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi quyết định tự làm.

Hắn tìm một khúc gỗ tốt, mượn dụng cụ của Kiều Đại Sơn rồi bắt đầu chế tác. Sau khi tạo hình thành khối lập phương, Kiều Triều định khắc chữ "Kiều" nhưng lại cảm thấy quá đơn giản.

Suy nghĩ mãi mà không ra ý tưởng, cuối cùng hắn quay lại hỏi Chân Nguyệt, linh cảm rằng nàng sẽ biết.

"Nàng nghĩ ta nên khắc gì lên dấu?" Kiều Triều hỏi.

Chân Nguyệt không ngờ hắn sẽ tự làm, hơn nữa còn khá thành thạo. Nàng suy nghĩ rồi gợi ý: "Những người đọc sách thường có chữ tự riêng của mình, huynh có thể lấy một chữ tự làm dấu, chẳng phải tốt hơn sao?"

Kiều Triều sửng sốt, nhớ lại tự của mình từ trước là "Xích Hoa."

Hắn nhanh chóng quay lại, viết hai chữ "Xích Hoa" lên khúc gỗ rồi bắt đầu khắc.

Sau một canh giờ, cuối cùng con dấu cũng hoàn thành, chỉ là trong nhà không có chu sa.

"Ngày mai ta sẽ ra ngoài mua chu sa," Kiều Triều nói.

"Ừ."

Sáng hôm sau, Kiều Triều đội tuyết đi mua chu sa, sau đó nhanh chóng trở về. Nhìn bức tranh mình vừa hoàn thành, hắn nhớ lại lời Chân Nguyệt về việc đề thơ, nhưng lúc này trong đầu hắn vẫn chưa nghĩ ra được câu thơ nào phù hợp.

Cuối cùng, Kiều Triều chỉ đóng con dấu "Xích Hoa" lên bức họa, rồi cuộn lại cẩn thận, chuẩn bị mang đi bán.

Tuyết rơi suốt hai ngày khiến Kiều Triều không thể ra ngoài. Khi tuyết ngừng, hắn liền mang bức tranh đến hiệu sách mà lần trước hắn đã ghé qua.

Chân Nguyệt nhìn theo bóng dáng Kiều Triều khuất dần ngoài cửa.

Tại hiệu sách, Kiều Triều mở tranh ra trước mặt chưởng quầy và hỏi: "Xin hỏi, bức tranh này có thể bán được bao nhiêu?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 138



Chưởng quầy mở tranh, ngắm kỹ hồi lâu, rồi tán thưởng: "Tuyệt! Rất tuyệt! Đây là chủ nhân ngươi vẽ sao?"

Kiều Triều ngập ngừng: "... Phải."

Chưởng quầy thấy trên dấu có khắc chữ "Xích Hoa," liền do dự: "Ta chưa nghe danh qua Xích Hoa công tử. Thế này nhé, ta chỉ có thể trả ngươi một lượng bạc."

Kiều Triều thu bức tranh lại, định ra về. Chưởng quầy vội vã giữ lại: "Khoan đã, công tử nhà ngươi không phải là họa sĩ nổi tiếng, nên ta chỉ có thể đưa mức giá ấy."

Kiều Triều nhìn bức tranh treo trên tường và hỏi: "Vậy sao bức kia có thể bán được năm lượng?"

Chưởng quầy đáp: "Đó là tranh của Lâm Tùng công tử, một họa sĩ nổi tiếng đã hợp tác với cửa hàng chúng ta từ lâu. Tranh của ông ấy có nhiều người mua."

Kiều Triều quay người định rời đi. Trong lòng Kiều Triều đầy sự thất vọng, vì hắn biết tranh của mình tốt hơn rất nhiều so với bức của Lâm Tùng. Trong kiếp trước, tranh và chữ của hắn đều vô cùng quý giá. Nhưng một tiếng nói bên trong đầu nhắc nhở hắn: "Ngươi bây giờ chỉ là một nông dân, không phải hoàng đế nữa."

Chưởng quầy vội vàng gọi với theo: "Chờ đã, ngươi ra giá đi."

Kiều Triều dứt khoát đáp: "Năm lượng."

Chưởng quầy chớp mắt suy nghĩ rồi đồng ý: "Được thôi, nhưng lần sau nếu có tranh mới, ngươi nhất định phải mang đến đây bán cho ta."

Kiều Triều gật đầu: "Không thành vấn đề."

Sau khi rời hiệu sách với năm lượng bạc, Kiều Triều mua thêm ít điểm tâm mang về nhà. Hôm nay, hắn không đi bằng xe lừa mà đi bộ, đón gió lạnh trên đường.

Khi Kiều Triều về đến nhà, Kiều Trần thị thấy hắn liền vội vàng kéo vào trong: "Lạnh thế này mà ngày nào cũng ra ngoài, có việc gì quan trọng vậy?"

Kiều Triều đưa điểm tâm cho Kiều Trần thị rồi hỏi: "Chân thị đâu?"

Kiều Trần thị đáp: "Nàng đang ở phía sau nhà, chăm sóc đất trồng rau."

"Vâng." Kiều Triều bước vào bếp, uống vài ngụm nước ấm để làm ấm người rồi mới đi ra phía sau nhà gặp Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt nghe thấy tiếng động, nhanh chóng thu hồi dị năng, quay lại liền thấy Kiều Triều: "Đã trở về rồi?"

Kiều Triều đưa cho nàng bốn lượng bạc. Chân Nguyệt nhìn số bạc trong tay hắn rồi hỏi: "Tranh bán được bốn lượng à?"

Kiều Triều đáp: "Năm lượng."

Chân Nguyệt nhận tiền, gật đầu: "Vất vả rồi." So với việc nàng trồng rau, thì việc bán tranh có vẻ hiệu quả hơn nhiều, dù nàng trồng nhiều rau nhưng cũng chưa kiếm được nhiều tiền như thế.

Tuy nhiên, đến tối thì Kiều Triều bỗng dưng sốt cao.

Cả ngày đi ngoài trời lạnh, mặc lại không đủ ấm, nên việc bị sốt cũng là điều dễ hiểu. Khi Chân Nguyệt đang ngủ, vô tình chạm vào Kiều Triều và phát hiện thân nhiệt của hắn quá cao, nàng lập tức nhận ra có điều không ổn. Sờ đến mặt Kiều Triều, đã thấy nóng ran.

Nàng bật dậy, đốt đèn, rồi đi ra gõ cửa phòng Kiều Trần thị: "Cha, Kiều Đại đang sốt cao, nhờ cha đi tìm đại phu."

Trong thời cổ đại, sốt không phải chuyện đùa.

Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đang ngủ ngon, bên cạnh họ là Tiểu A Sơ. Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng đang ngủ say ở góc phòng. Nghe tiếng gọi, Kiều Đại Sơn liền bật dậy, mở cửa: "Có chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt lo lắng: "Kiều Đại bị sốt cao!"

"Hỏng rồi!" Kiều Đại Sơn vội gọi Kiều Nhị: "Lão nhị, dậy mau!"

Nhà Kiều rơi vào tình trạng hoảng loạn. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị lập tức ra ngoài tìm đại phu, còn Chân Nguyệt quay lại phòng để dùng nước lạnh hạ sốt cho Kiều Triều.

Chân Nguyệt hỏi Kiều Trần thị: "Nhà mình còn rượu không?" Nàng nhớ là khi g.i.ế.c heo, nhà họ có chút rượu.

Kiều Trần thị ngẩn ra một lúc rồi đáp: "Có, có, ta sẽ đi lấy ngay."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 139



Khi rượu được mang tới, Chân Nguyệt bắt đầu dùng rượu lau người Kiều Triều để hạ nhiệt. Khi mọi việc gần hoàn tất, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng trở về.

"Đại phu không thể tới vì quá muộn, nhưng ông ấy đã kê thuốc," Kiều Nhị nói.

Chân Nguyệt bảo: "Đi sắc thuốc trước đi."

Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn nhanh chóng đi sắc thuốc. Tiền thị, Kiều Nhị và Kiều Tam đứng bên cạnh, sẵn sàng giúp nếu cần.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng khóc của Tiểu A Sơ. Tiền thị vội vàng nói: "Ta sẽ lo cho Tiểu A Sơ, đại tẩu cứ chăm sóc đại ca đi."

Nhưng mà Tiểu A Sơ đang đói, nên Chân Nguyệt phải dừng lại một chút để cho bé bú. Khi Kiều Trần thị sắc thuốc xong và đưa thuốc cho Kiều Triều uống, cả nhà tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa. Cuối cùng, nhiệt độ trên trán của Kiều Triều bắt đầu hạ xuống.

Tiểu A Sơ uống no rồi cũng dần dần ngủ, Kiều Trần thị bế bé đi. Chân Nguyệt bảo mọi người về nghỉ ngơi trước: "Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì ta sẽ gọi."

"Được."

Sau khi mọi người rời đi, Chân Nguyệt nằm trở lại giường. Một lát sau, Kiều Triều cảm thấy lạnh nên ôm chặt lấy nàng, thân thể hắn run nhẹ.

Chân Nguyệt liền chỉnh lại chăn, ôm chặt hắn và dùng tay xoa nhẹ để truyền nhiệt. Mãi sau, Kiều Triều mới dần ổn định lại. Chân Nguyệt cũng kiệt sức và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi Kiều Triều tỉnh dậy, nhận ra mình đang ôm chặt lấy Chân Nguyệt, hắn bối rối một lúc rồi nhanh chóng buông ra. Di chuyển một chút, hắn mới cảm thấy cơ thể mình vẫn còn rất mệt mỏi.

Chân Nguyệt lúc này cũng đã tỉnh, nàng đưa tay sờ lên trán Kiều Triều: "Không sao rồi."

Kiều Triều chợt nhớ lại đêm qua mình đã sốt, mơ hồ nhớ thấy Chân Nguyệt chăm sóc cho hắn.

Chân Nguyệt đứng dậy khỏi giường,"Huynh nghỉ ngơi đi, đêm qua huynh bị sốt cao."

Kiều Triều có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể chưa khỏe lại: "Cảm ơn." Hắn nằm lại giường, nghỉ ngơi.

Không lâu sau, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đến thăm: "Không sao là tốt rồi, đêm qua con làm nương sợ lắm!" Kiều Trần thị lo lắng nói."May mà Chân thị phát hiện kịp, dậy kêu chúng ta. Nàng còn dùng rượu lau người và chăm sóc con suốt cả đêm. Con phải đối tốt với thê tử của mình."

Vừa nói xong, Chân Nguyệt cũng trở lại với bát cháo thịt trong tay: "Ăn trước đi, lát nữa còn phải uống thuốc." Sau đó nàng quay sang nói với Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn: "Cha nương, trong bếp còn cháo thịt, hai người đi ăn trước. Ở đây để con lo."

"Được".

Kiều Triều cầm bát cháo: "Cảm ơn."

Chân Nguyệt đáp: "Huynh cho ta bốn lượng bạc, chăm sóc huynh là việc nên làm. Huynh ăn đi, ta đi ăn rồi sẽ quay lại."

Kiều Triều: "..."

Sau bữa sáng, Kiều Đại Sơn mời đại phu đến khám lại cho chắc chắn.

Đại phu xem qua và nói: "Không sao, chỉ cần uống hết thuốc này là khỏi. Nhớ giữ ấm, không uống nước lạnh, tránh thức ăn cay. Nếu có gì bất thường thì lại tìm ta."

"Vâng, cảm ơn đại phu."

Đến tối, Kiều Triều không còn sốt nữa. Ngày hôm sau tinh thần Kiều Triều đã khá hơn, tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt. Vừa hồi phục, hắn đã muốn tiếp tục vẽ tranh, nhưng Chân Nguyệt nhanh chóng giật bút khỏi tay hắn: "Huynh còn chưa khỏe hẳn, nghỉ ngơi đi. Chữa bệnh tốn rất nhiều tiền."

Kiều Triều cười khổ: "Ta đã khỏe rồi mà."

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Chờ huynh khỏi hẳn rồi hẵng tính. Vẽ tranh tốn sức lắm, lần trước huynh vẽ suốt ba ngày, lại còn đi mua chu sa, không đổ bệnh mới là lạ".
 
Back
Top Bottom