Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện

Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 110: Chương 110



Ngón tay bé nhỏ chạm nhẹ vào vết đỏ trên trán, đôi mắt lấp lánh của Úc Viên Viên không hề có chút lệ, thậm chí còn ánh lên vẻ vui vẻ kỳ lạ.

"Vừa nãy Viên Viên không cẩn thận đụng phải một ông lão, nhưng ông ấy không giận, ông đúng là một người tốt ạ."

Úc Cẩm Kiêu lặng lẽ nghe cô bé kể, trong lòng không nhịn được mà thầm cười khổ - lời khen của nhóc con này hình như lúc nào cũng chỉ xoay quanh từ "người tốt".

Giống như trong lòng cô bé, "người tốt" chính là cách đánh giá cao nhất dành cho người khác vậy.

"Đi thôi, mọi người ăn xong cả rồi, đang đợi con đấy." Úc Cẩm Kiêu vươn tay ra, để Viên Viên nắm lấy hai ngón tay mình.

Sau khi Úc Cẩm Kiêu đưa Úc Viên Viên đi, chưa được bao lâu, Úc Minh Hi cũng ăn xong. Cả ngày hôm nay cậu chưa đụng tới điện thoại, bây giờ mới có thời gian mở ra kiểm tra tin nhắn.

Nhưng còn chưa kịp mở khoá, một thông báo từ app tin tức đã nhảy ra ngay trước mắt.

Tin tức liên quan đến Úc Cẩm Kiêu.

Úc Minh Hi lập tức nhớ lại vẻ mặt nặng nề của ba tối qua.

Đã một thời gian dài rồi cậu không thấy bất kỳ tin đồn nào liên quan đến ba, càng đừng nói đến việc bất ngờ leo lên hot search và còn gây ra độ thảo luận khổng lồ như thế này.

Không hiểu sao, tim Úc Minh Hi như bị một cây kim châm nhẹ, nơi chóp mũi cũng cay cay.

Ba trước kia không như vậy.

Tất cả đều thay đổi kể từ sau khi em gái gặp chuyện.

Ba trở nên lạnh lùng, quyết đoán cực đoan, làm gì cũng dứt khoát đến mức tuyệt đối, chỉ để không bao giờ để lại bất kỳ hậu họa nào.

Lúc còn nhỏ, Úc Minh Hi không hiểu vì sao ba lại như vậy. Nhưng giờ lớn thêm một chút, cậu đã hiểu rồi.

Ba chỉ là không muốn lặp lại thảm kịch năm xưa.

Nhìn chằm chằm vào tiêu đề tin tức, Úc Minh Hi khẽ thở dài một tiếng, cố ý tránh né không đọc nội dung mà chỉ vội vàng trả lời những tin nhắn từ bạn bè và bạn học gửi đến.

Cho dù cả thế giới này không ai hiểu cho ba, thì với tư cách là con trai của ba, cậu mãi mãi sẽ đứng về phía ba mình.

"Viên Viên sạch sẽ đã quay về rồi đây!"

Cánh cửa phòng bao mở ra, quả bóng nhỏ tràn đầy sức sống vừa lao vào đã lập tức thổi bay bầu không khí nặng nề quanh Úc Minh Hi.

Cậu cất điện thoại đi, cảm thấy mình thực sự cần một chút năng lượng tích cực, liền vươn tay ôm lấy quả bóng nhỏ đang nhào tới - Úc Viên Viên.

Chỉ có ở bên Úc Viên Viên, cảm giác náo nhiệt vui vẻ ấy mới có thể kéo cậu ra khỏi bóng tối của ký ức đau buồn.

Ở bãi đỗ xe, Cao Châu đã đợi sẵn từ lâu.

Khi Úc Viên Viên bước ra khỏi phòng bao, cô bé còn không quên quay người vẫy tay tạm biệt với chị phục vụ, bàn tay nhỏ xíu vung vẩy tới tận khi cửa thang máy đóng lại mới thôi.

Úc Cẩm Kiêu đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vẫn không thể hiểu nổi - nhóc con này dường như luôn dễ dàng kết thân với những người lần đầu gặp mặt.

Năng lực này... sau này có khi hợp làm kinh doanh cũng nên?

"Úc tiên sinh, ảnh đã rửa xong rồi." Cao Châu vội vàng mang túi đựng ảnh phân theo từng người đưa tới, mỗi người đều có một phần, Úc Viên Viên tất nhiên cũng có.

Vừa cầm được tập ảnh, Úc Viên Viên đã không chờ nổi mà mở ra xem.

Vừa xem vừa cười khúc khích, tiếng cười lanh lảnh vang khắp xe.

Úc Cẩm Kiêu nhìn thấy tấm ảnh mình trông thật nghiêm túc và dữ dằn, lông mày không khỏi nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng liếc xéo sang Cao Châu đang lái xe, trong lòng nghi ngờ anh ta cố ý.

Nhưng mà...

Nhìn ba đứa trẻ đều cười vui vẻ như vậy, trong lòng Úc Cẩm Kiêu lần đầu tiên trào dâng một cảm giác thành tựu chưa từng có.

Cảm giác này, dù thành công trong công việc cũng không thể nào thay thế được.

"Dinh dong!"

Điện thoại trong xe vang lên tiếng thông báo từ ứng dụng tin tức.

Úc Minh Hi cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, lại là tin tức liên quan đến Úc Cẩm Kiêu.

Chỉ khác là, lần này tiêu đề không phải chửi bới, cũng không phải khiêu khích gây war... mà là... lời khen?

Úc Minh Húc tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, phát hiện thật sự không hoa mắt.

[Tổng hợp những việc tốt của Úc Cẩm Kiêu]
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 111: Chương 111



Úc Minh Hi ngồi ở ghế phụ lái, phía sau chính là Úc Cẩm Kiêu.

Sự tò mò mãnh liệt và cảm giác áp lực nặng nề như muốn đè sập cả bầu trời đang giằng co trong lòng cậu, cuối cùng...

Sự tò mò chiến thắng!

Úc Minh Hi không chắc ba mình có đọc được những tin tức này chưa, nhưng khả năng rất cao là đã biết rồi.

Làm lớn đến mức này, sao có thể không hay chứ?

Cậu giả vờ như đang nghịch điện thoại, lén lút lướt vào nội dung được đẩy lên trang đầu.

Có người đã rất có tâm tổng hợp toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, mọi chuyện bắt đầu từ đêm qua, khi chủ đề #Úc Cẩm Kiêu ra tay hại người giữa đêm dẫn tới mất tích# bất ngờ leo lên hot search.

Giữa đêm khuya, chủ đề này đã thu hút vô số "cú đêm" tham gia bình luận sôi nổi.

Có người cho rằng chắc chắn có người cố ý mua hot search để bôi nhọ Úc Cẩm Kiêu.

Có người lại cho rằng không có lửa làm sao có khói, nhất định có nội tình, có kẻ biết chuyện đã âm thầm tung tin.

Dù Úc Cẩm Kiêu bị coi là "ma vương" mà cả thành phố Giang Thành đều tránh xa, thì anh vẫn có không ít fan chỉ mê ngoại hình.

Dù sao chỉ cần đứng từ xa thưởng thức khuôn mặt ấy, không dính líu gì đến cuộc đời anh, thì đúng là vừa an toàn vừa hoàn hảo.

Trong giới giải trí hiện giờ, các tiểu sinh nổi tiếng dù kéo cả đám lại cũng không ai bì được với nửa phần nhan sắc của anh, càng đừng nói tới tài sản và khí chất bẩm sinh cao quý kia, đúng chuẩn người mang sức hút trời cho.

Có người yêu thích, tất nhiên cũng có người ghét cay ghét đắng.

Trên mạng, những người không cần lý do gì đã mắng chửi Úc Cẩm Kiêu về thủ đoạn và nhân cách cũng không ít, tiện thể còn mắng luôn những người thích vẻ ngoài của anh.

Mỗi lần có chủ đề liên quan đến Úc Cẩm Kiêu, phần bình luận lại rơi vào cảnh hai phe cãi nhau chí tử, náo nhiệt chẳng khác gì tu la trường dưới trần gian.

Cả hai phe đều có sức chiến đấu cực mạnh, mỗi lần đánh nhau đến long trời lở đất, phân thắng bại vô cùng khó khăn.

Úc Minh Hi trước khi mở chủ đề này cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ chứng kiến cảnh tượng tan hoang.

Nhưng mà...

Cậu lén liếc nhìn một cái, tình hình dường như không tệ như cậu tưởng?

Ngoài những người mê ngoại hình của Úc Cẩm Kiêu luôn kiên trì chiến đấu ở tiền tuyến, lần này Úc Minh Hi còn thấy rất nhiều "fan tự nhiên" đứng ra bênh vực.

[Mặc dù trước giờ tôi cũng chẳng ưa gì anh ấy, nhưng những bức ảnh đó là bằng chứng rõ ràng, anh ấy đúng là từng đến thăm các bé ở cô nhi viện, còn đều đặn chuyển tiền quyên góp, có hồ sơ kiểm chứng rõ ràng.]

[Chuyện bắt cóc buôn người kia, nghe cứ như phim ấy, có thật không vậy?]

[Là thật đấy, tôi có người quen làm trong nội bộ, xác nhận chắc chắn.]

[Ngay cả thông báo chính thức cũng có rồi, còn nghi ngờ cái gì nữa? Làm việc tốt cũng sai à?]

[Làm việc tốt mà còn cố tình để người ta chụp ảnh, buồn cười thật. Cố quá hóa lố.]

[Bạn bên trên à, ảnh đó là tình cờ do tình nguyện viên đi cô nhi viện hôm đó chụp được nhé. Bịa đặt cũng phải có giới hạn chứ!]

Úc Minh Hi xem mà ngây ra một lúc, nhưng nhanh chóng, những bức ảnh đính kèm bên dưới đã giải đáp hết nghi ngờ của cậu.

Có thể thấy ảnh là do chụp trộm, nhiều bức còn bị mờ nhoè, nhưng nhân vật trong hình không ai khác ngoài ba cậu - Úc Cẩm Kiêu.

Anh đứng sang một bên nhìn các bé nhận hoa quả, nhận bánh ngọt, vẻ mặt tuy có phần lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại ánh lên một nét dịu dàng rất đặc biệt.

Có đứa bé còn bám lấy ống quần anh, những thiên thần nhỏ ấy cười đến mức đôi mắt cong như trăng non.

Mặc dù là chụp lén, nhưng từng bức ảnh đều ấm áp, không có sự làm màu hay cố ý diễn, mọi khoảnh khắc đều toát lên sự chân thành và tự nhiên.

Rõ ràng Úc Cẩm Kiêu rất không quen với kiểu hoạt động này, lúc nào cũng khoanh tay đứng ở góc khuất, mọi việc chủ yếu do Cao Châu xử lý.

Dù cố gắng giảm bớt sự hiện diện, thì trong những bức ảnh đó, Úc Cẩm Kiêu vẫn nổi bật đến mức không thể rời mắt.

[Ôi trời, nhìn tấm này đi, đẹp trai muốn bay mất hồn luôn rồi á!]

[Tâm có mãnh hổ, mũi ngửi hồng hoa] (*ý chỉ người ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp)

[Dù có nói viện phúc lợi là làm màu đi chăng nữa, thì vụ bắt bọn buôn người cũng chẳng có gì để bôi đen đâu nhé]

Thỉnh thoảng trong bình luận cũng có vài anti cố ý dẫn dắt dư luận, nhưng ngay lập tức bị những "fan tự nhiên" phản bác đến mức không dám hé răng.

"Làm gì mà nhìn đăm đăm thế..."

Từ băng ghế sau, Úc Cẩm Kiêu liếc thấy Úc Minh Hi cứ dán mắt vào điện thoại ngẩn người, anh hơi nghiêng người ra trước một chút, liếc mắt đã thấy màn hình cậu đang xem.

Úc Minh Hi giật mình, vội vàng muốn cất điện thoại, nhưng đã muộn.

Bên trong xe lập tức rơi vào một khoảng lặng ăn ý.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 112: Chương 112



“Thấy rồi à?” Giọng của Úc Cẩm Kiêu từ ghế sau vang lên, trầm thấp và lành lạnh.

Dù đã quen với khí chất không dễ gần của ba, Úc Minh Hi vẫn bị dọa cho tim đập hụt một nhịp.

Trong xe không bật điều hòa, mà lại lạnh như có tuyết phủ.

Cậu kéo áo khoác lên sát cổ, trong lòng thầm than thở, nhỏ như vậy mà đã phải tính đường ứng phó với người lớn rồi...

Cuộc sống sao mà mệt quá trời.

“… Vâng, con thấy rồi ạ.” Úc Minh Hi đáp nhỏ xíu như muỗi kêu.

Úc Cẩm Kiêu cũng từng muốn nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nhưng anh hiểu rõ, càng giải thích càng dễ phản tác dụng. Vả lại, nếu điều này khiến con trai có cái nhìn tốt hơn về anh, thì cũng chẳng phải chuyện xấu.

Lần trước anh thấy cái lá cờ khen ngợi làm xấu hổ không thôi, vậy mà phản ứng của Minh Hi lại ngoài dự đoán, cậu cười tươi rói, còn nắm tay anh nói “ba giỏi quá”.

Ghế trước, Cao Châu chuyên tâm lái xe. Hai đứa nhỏ phía sau xem ảnh xong thì tựa vào nhau ngủ say.

Còn lại Úc Cẩm Kiêu và Úc Minh Hi im lặng, dùng bầu không khí để “nói chuyện”.

“Ba…” Úc Minh Hi ngẫm nghĩ một lát, rồi xoay người nhìn ra sau. Đèn đường bên ngoài lướt qua cửa kính làm khuôn mặt cậu khi sáng khi tối.

“Sao vậy?” Úc Cẩm Kiêu thấy con trai có vẻ muốn nói gì đó.

Úc Minh Hi nhìn thẳng anh, rồi nở nụ cười nhẹ nhõm: “Không có gì đâu ạ.”

Câu trả lời như chẳng có gì, mà cũng như đã nói hết mọi điều.

Trái tim Úc Cẩm Kiêu như bị bóp chặt, rồi lại nhẹ bẫng đi một cách kỳ lạ.

Anh không nhớ lần cuối mình có cảm giác nhẹ nhõm như bây giờ là khi nào nữa.

Trên đường về nhà, Úc Minh Hi ôm khư khư chiếc điện thoại. Trên mạng, thái độ của mọi người về ba cậu đã thay đổi rất nhiều.

Chủ đề #ÚcCẩmKiêuRaTayGiữaĐêmKhiếnNgườiKhácMấtTích# hoàn toàn không có bằng chứng, ngược lại, đề tài #ÚcCẩmKiêuNgườiTốt# thì đầy đủ ảnh chụp, hóa đơn quyên góp, và cả các nhân chứng như thầy cô ở cô nhi viện, các tình nguyện viên đứng ra xác nhận.

Đến 7 giờ tối, lại có một tin nóng mới, người từng bị nghi là bị Úc Cẩm Kiêu thủ tiêu, Tôn Thành, lại mở livestream.

Tin tức như b.o.m nổ giữa đám đông, người xem livestream lên đến hàng trăm triệu.

[Tôi bị Úc tiên sinh giết? Trời ơi đừng đùa nữa được không, anh ấy là người tốt đến mức nào cơ chứ! Mấy người coi phim kinh dị nhiều quá rồi!]

[Tôi có bị đe dọa gì đâu! Cả ngày hôm nay tôi ở bệnh viện chăm con gái, bác sĩ, y tá và bệnh nhân đều có thể làm chứng!]

[Con người rất phức tạp, nếu chỉ nghe vài câu đã vội kết luận, thì đúng là quá phiến diện.]

[Úc tiên sinh chắc chắn không như những gì mọi người nghĩ, muốn hiểu một người, phải dùng trái tim chứ không chỉ dùng mắt, càng không thể thông qua mạng xã hội mà tự cho là mình hiểu hết về ai đó.]

Livestream kéo dài gần một tiếng, Tôn Thành nói rất nhiều điều, có không ít lời khiến Úc Minh Hi xúc động.

Từng có lúc, cậu nghĩ ba mình đã thay đổi, không còn là ba ngày xưa nữa.

Nhưng đến tối nay, khi nhắm mắt lại, những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua hiện lên rõ ràng khiến cậu nhận ra...

Ba vẫn là ba.

Về đến nhà đúng tám giờ rưỡi, Úc Viên Viên sau một giấc ngủ trên xe đã tỉnh táo lại. Cô bé tắm rửa sạch sẽ rồi mặc bộ đồ ngủ lông thú một mảnh, rón rén đi tìm anh trai chơi.

Cửa phòng không khóa, cô bé khẽ đẩy một khe nhỏ, thấy anh trai đang ngồi trên thảm cạnh giường, bên cạnh là một cái hộp đang mở.

Cô bé nhoài người bò sát tới, định làm cú đánh úp bất ngờ, ai ngờ vừa ló đầu ra, liền thấy anh trai đang cầm một tấm ảnh.

Ảnh chụp có ba, có anh cả, có anh hai, có một đứa nhóc con… và… và có cả mẹ?

Sao lại có mặt mẹ trong bức ảnh này?
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 113: Chương 113



Úc Minh Hi cầm trong tay hai tấm ảnh, chăm chú nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không để ý đến tiếng động nhỏ phía sau.

Lần đầu nhìn thấy bức ảnh chụp chung ấy, Úc Viên Viên cũng vô cùng kinh ngạc, há hốc miệng, quên cả nói chuyện.

Trước kia ở Tiên cảnh, mẹ đôi khi sẽ biến lại thành hình người, nhưng phần lớn thời gian vẫn sống trong hình dạng mèo báo.

Mọi người đều quen sống với hình thái nguyên bản của mình hơn.

Úc Viên Viên dụi mắt không dám tin, người kia đúng là giống mẹ như đúc!

“Anh ơi? Đây là mẹ phải không ạ?” Cô bé nhỏ phía sau đột ngột lên tiếng.

Úc Minh Hi hoàn toàn không đề phòng, bị dọa cho giật mình, vai khẽ run lên. Cậu chậm rãi quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt long lanh ánh nước.

“Viên Viên…” Úc Minh Hi ngẩn ra một lúc, dùng tay áo lau đi ánh lệ nơi khóe mắt, rồi đứng dậy nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Cậu không giấu bức ảnh quan trọng ấy đi, mà vỗ nhẹ bên cạnh, ra hiệu cho cô bé lại ngồi cạnh mình.

Úc Viên Viên tò mò rúc vào cậu, cái đầu nhỏ thò ra từ bên cánh tay anh trai, thi thoảng ngó ảnh, rồi lại ngẩng lên nhìn mặt cậu.

“Em vẫn còn nhỏ, có vài chuyện có thể hơi khó hiểu…” Úc Minh Hi cầm bức ảnh, có phần lưỡng lự.

Liệu cậu có nên kể lại chuyện xưa này cho cô bé không?

Bây giờ không khí trong nhà đang yên ấm như thế, cậu rất sợ quyết định của mình sẽ là một sai lầm.

Úc Viên Viên nghe xong, lập tức ưỡn cái bụng nhỏ tự hào nói: “Em không nhỏ nữa đâu! Em đã 250 tuổi rồi cơ!”

“... ?” Úc Minh Hi có cảm giác con nhóc này đang mắng mình ngầm thì phải?

“Anh ơi, đây là mẹ đúng không? Đúng không? Đúng không?” Cô bé tò mò quá mức, cứ lặp đi lặp lại như máy hát lỗi: “Đúng không? Đúng không? Đúng không?”

Cái đầu nhỏ của Úc Viên Viên đầy ắp những câu hỏi lớn.

Thế giới trong cuốn sách này kỳ lạ ghê.

Ban đầu chỉ có ba đến thế giới này thôi, vậy mà giờ cả anh, cả mẹ, sao cũng giống hệt như ở Tiên cảnh.

Không chỉ giống về dáng vẻ khi biến thành người, đến cả tên cũng hoàn toàn giống nhau.

Thế giới này… giống như một phiên bản khác của Tiên cảnh vậy.

Có ba, có mẹ, có cả các anh trai.

Chỉ thiếu mỗi anh sư tử nhỏ thôi.

Úc Viên Viên vừa nghĩ vừa mơ màng, mắt cứ đảo quanh, khi thì hớn hở, lúc lại thở dài buồn bã.

Nhiều lúc, Úc Minh Hi cũng thấy cô nhóc như có rất nhiều tâm sự, nhưng nghĩ lại, trẻ con nhỏ xíu thế này, lấy đâu ra nhiều nỗi lo đến vậy chứ.

“… Ừ, là mẹ đó.” Úc Minh Hi khẽ đáp, ánh mắt ảm đạm, lặng lẽ nhìn tấm ảnh trong tay.

Úc Viên Viên vừa nghe liền phấn khích, rướn đầu lên nhìn kỹ hơn.

Oa, mẹ đẹp quá đi mất!

Tóc dài đen nhánh, dày mượt, chắc chắn sờ vào sẽ mềm như lông của mèo báo.

Trên người là chiếc váy ôm sát cùng màu đen tuyền, cổ trắng muốt mang một sợi dây chuyền đính viên hồng ngọc to bằng trứng chim bồ câu.

Trong ảnh, khóe môi mẹ hơi cong lên nụ cười nhạt, nhìn là biết kiểu phụ nữ không thuộc tuýp dịu dàng mà là loại “chị đại” cực ngầu.

Vóc dáng linh hoạt dẻo dai như một con mèo báo, eo thon nhỏ đến mức vừa một vòng tay, từng số đo đều hoàn hảo đến mức tỷ lệ vàng.

Khi đứng cạnh Úc Cẩm Kiêu, phong thái sắc bén vốn có của anh càng bị khơi gợi mãnh liệt, giống như hai món vũ khí lợi hại nhất thế gian ghép lại với nhau, khiến người ta ngưỡng mộ nhưng không ai dám mơ tưởng đến.

Ấy vậy mà từ hai người mạnh mẽ như thế lại sinh ra ba đứa trẻ hoàn toàn mang phong cách khác nhau.

Nếu cố tìm điểm giống, thì cũng chỉ có Úc Ánh Trạch là có đôi chút bóng dáng của họ.

Úc Minh Hi thì dịu dàng, trầm lặng, còn bé con được ôm trong ảnh, vì còn quá nhỏ nên nhìn không rõ gì, chỉ thấy đôi mắt đen láy tròn xoe, mang theo vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Sau khi ngắm kỹ mẹ trong ảnh, Úc Viên Viên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn...
 
Back
Top Bottom