Tiếng người ồn ào bên tai, Trì Thanh ngước nhìn nhìn khung cảnh trước mắt.
Một hội trường rộng lớn, người qua người lại tấp nập.
Cô đang ngồi trong một góc, tay cầm một ly rượu trái cây chưa uống cạn.
"Không phải mình đang đọc cái bộ truyện mất não kia trong phòng sao?
Nơi này là đâu?"
Dựa theo kinh nghiệm ngụp lặn trong app tiểu thuyết W màu cam nào đó của mình, Trì Thanh không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Cái kiểu mô típ thiếu điều bình luận 10000 chữ chê lên chê xuống bộ tiểu thuyết, rồi sau đó xuất hiện ở nơi xa lạ như thế này...Đừng nói là.Mặt mày cô không khỏi tái mét.[ Hệ thống dưỡng thành nam chính kích hoạt!
Xin chào ký chủ Trì Thanh— ]
Mình xuyên vào "Chí tôn Danh Sách" rồi.
[ Ủa, SAO LẠI LÀ NỮ THẾ NÀY!!! ]Tiếng hệ thống la thất thanh vang lên trong đầu, tiếp đó là tiếng loạt xoạt lật giấy nối tiếp.
Trì Thanh không cần đoán cũng biết nó đã trói nhầm người làm ký chủ, và cái đứa xui xẻo tiếp quản cái vận mệnh đó là mình.
LÀ MÌNH ĐÂY.
Ha, nghe tên thôi cũng biết cái hệ thống này kiểu gì cũng có mấy nhiệm vụ công lược nữ chính, mô típ trói nhầm ký chủ nữ như thế này khá giống mở màn mấy bộ tiểu thuyết bách hợp tràn lan trên thị trường.
Người bị "bắt nhầm" ban đầu sẽ tự tin kêu mình thẳng tắp như cái cột điện và không làm nhiệm vụ hẳn hoi, sau đó qua 7749 tình tiết chứng thực thẳng của cô ta là thẳng như mì ý, chạm tí nước là cong.
Cô ta bị vả mặt đôm đốp rồi độc giả haha cười chê dưới khu bình luận.
Chậc, vừa nghĩ đến đây thôi là đã thấy run cả người.
[ Ký chủ, xin lỗi vì sự nhầm lẫn tai hại này... ]Bên tai vang lên một tràng xin lỗi với giải thích tình huống của hệ thống, Trì Thanh mặt không cảm xúc đứng dậy, di chuyển ra khỏi hội trường, theo biển chỉ dẫn đi hướng nhà vệ sinh nữ.Nhưng e rằng cái mô típ này không thực hiện được rồi.
Bởi vì cô là thật sự không thích con gái.Hay chính xác hơn, cô không thích con người, bất kể giới tính nào cũng vậy.Trì Thanh thở dài, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy một người con gái xinh đẹp đang ngồi xổm trước nhà vệ sinh, làn da trắng hồng lộ ra bên ngoài bộ lễ phục đỏ ửng, trông giống như bị sốt cao hoặc... bỏ thuốc.Đến nỗi bị ai bỏ thuốc?
Là nữ phụ độc ác — cô chứ ai.Trì Thanh nhìn người con gái trước mắt, không khỏi hối hận về việc nhấn đọc bộ tiểu thuyết này vì thấy tên nữ phụ giống hệt mình.Tiền nhân nói quả không sai.
Phàm là cái gì tâm linh thì không nên chạm vào.
Cô chừa rồi, có thể cho cô về được không?
Từ đây xin hứa sẽ tu tâm tích đức, xóa hết app tiểu thuyết trên máy, mấy acc nạp một đống coin mua truyện vip cũng không chút chần chừ phong ấn hết luôn.[ Ký chủ!!
Người trước mặt là nữ chính, cô ấy đã bị nữ phụ ác độc bày mưu hãm hại, thân là nam chính, ngài cần phải trợ giúp cô ấy. ]Trì Thanh: ...Haha.
Trong vở kịch buồn này, hệ thống tính để cô diễn trọn cả hai vai chắc.Tiếng hệ thống thúc giục vang lên bên tai, khiến Trì Thanh không khỏi đau đầu.
Ngay sau đó, một bảng sáng xuất hiện trước mặt, khiến cô liếc mắt.[ Hệ thống dưỡng thành nam chínhKý chủ: Trì ThanhGiới tính: NữThể chất: 3 (Suy yếu)Tinh thần: 12Mị lực: 6 (???) ][ Nhiệm vụ: Hỗ trợ nữ chính Miêu tả: Nữ chính đã bị nữ phụ ghen ghét, bỏ thuốc cô nhân dịp lễ thành nhân do trường cấp ba tổ chức.
Thân là nam chính, hãy ngăn cảm âm mưu ác độc của nữ phụ.Khen thưởng: 100 points, Quà Tân Thủ. ]Trì Thanh thở dài, ngồi xổm xuống vỗ vai người con gái."
Vãn Vãn, cậu sao thế?
Cần tớ giúp không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Thư Vãn không khỏi thả lỏng cơ thể, nằm gọn trong lòng Trì Thanh."
Tiểu Thanh... tớ khó chịu."
Nàng lầm bầm, cơ thể nóng rát, hơi thở khẽ phả lên cổ áo Trì Thanh, khiến cô không khỏi lùi ra sau.
Trì Thanh chịu đựng sự khó chịu trong người, chật vật đỡ Lâm Thư Vãn dậy, dẫn cô vào trong nhà vệ sinh nữ.Nhà vệ sinh nữ yên tĩnh, không một bóng người.
Cũng phải, tầng lầu này đã bị trường học bao sạch, hiện giờ lại mới bắt đầu lễ thành nhân, mọi người còn ở trong hội trường vui vẻ, đâu ai rảnh chạy vào đây.
Trì Thanh cố hết sức đẩy Lâm Thư Vãn lại gần khu vực bồn rửa tay.
Tấm gương được rửa sạch sẽ phản chiếu bóng dáng mảnh mai của nàng.
Sau khi sắp xếp cho nữ chính tựa vào thành bồn, người quay ra hướng khác, Trì Thanh cuối cùng cũng có thể xả hơi, thở hổn hển.Với thể chất suy yếu của Trì Thanh, việc đỡ Lâm Thư Vãn đến được đây đã là dùng sức trâu sức hổ, cơ thể mệt mỏi, đành tạm nghỉ ngơi.
Một giọt mồ hôi chảy từ thái dương xuống, trượt qua lông mi, cuối cùng rơi tõm trên mắt kính, làm mờ đi tầm nhìn của cô.Trì Thanh khựng tay lại, tạm thời từ bỏ ý định tạt nước lạnh lên đầu Lâm Thư Vãn dập hỏa ngay bây giờ.
Cô tháo kính xuống, rồi chợt nhớ ra trong người không có giấy hay khăn tay để lau.
Nữ nhân tóc trắng khẽ nhấp môi mỏng, lông mi cùng màu cụp xuống như là đang suy tư gì đó.
Đôi mắt đen nhánh không chút cảm xúc, đối diện với chính mình trong gương.Nữ nhân trong gương, có một tấm như là thần linh dung mạo.Đẹp không giống nhân loại.
Khiến cho người khác không khỏi tin phục, cảm thấy nàng chính là thần linh tại thế."...Không được sao."
Trì Thanh lầm bầm, ngữ khí không tự giác hiện lên chút thất vọng.
Trong nguyên tác, Trì Thanh chỉ là một nữ phụ, đương nhiên không thể quá xinh đẹp, chỉ có thể coi là trên trung bình, tương đối dễ nhìn, lại còn bị cận nhẹ.
Trì Thanh đã từng nghĩ qua, mình sẽ xuyên vào thân thể của "Trì Thanh", nhưng e là không phải đơn giản như thế.
Bảng hệ thống thể hiện rõ thân thể suy yếu của mình, cùng với ba dấu hỏi chấm ở mị lực.
Nếu dấu hỏi chấm chưa đủ rõ ràng, thì nguyên chủ cũng là người khỏe mạnh, không đến nỗi dính debuff suy yếu.Trì Thanh sau đó đã nghĩ mình đã mang cả cơ thể xuyên qua lại đây.
Nhưng lại là không phải.Cô đưa ngón trỏ khẽ gạt đi đọng nước trên tấm kính, rồi đeo lại lên mặt mình.
Trong tấm gương, nữ nhân tóc trắng kia đã biến mất, nơi cô ấy từng đứng lại xuất hiện một thiếu nữ tầm tuổi đôi mươi, tóc đen đeo kính — cũng chính là "Trì Thanh" của nguyên tác "Chí tôn Danh Sách".Không đợi Trì Thanh thất vọng thêm một giây nào nữa, cơ thể nóng bỏng của Lâm Thư Vãn đã dựa sát lại đây, tựa trên vai cô.
Người rơi xuống nước, sẽ không tự giác bám lấy bất kể thứ gì có thể khiến họ rời khỏi nơi đó, dù là cọng rơm cọng cỏ.
Lâm Thư Vãn cũng thế, nhất là khi "Trì Thanh" còn là bạn thân của mình, thì tiềm thức lại càng an tâm hơn, không chút nể nang gì mà động tay động chân.
Trì Thanh cứng đờ, không dự đoán được nữ chính sẽ bị thuốc ảnh hưởng nặng như thế.
Cô có chút luống cuống đẩy Lâm Thư Vãn ra xa, nhưng vô dụng.
Với thể chất suy yếu chỉ có 3 của mình, giờ nằm gọn trong vòng tay nàng ta khác gì đưa thân vào miệng cọp.
"Tiểu Thanh, tớ thực sự rất khó chịu."
Lâm Thư Vãn lẩm bẩm, gần như là lặp lại câu nói vừa nãy.
Nhưng lần này, nàng thêm chút phó từ nhấn mạnh, bày tỏ với Trì Thanh tình trạng bết bát của mình.
Cơ thể nàng nóng quá, cái nóng khiến Lâm Thư Vãn muốn phát điên, chỉ mong tìm được thứ gì đó mát lạnh, áp vào để cho đỡ khó chịu.
Như là...Như là thân thể của Tiểu Thanh."
Vãn Vãn, bình tĩnh lại, tớ sẽ— " Chưa đợi Trì Thanh trấn an hết câu, Lâm Thư Vãn đã túm lấy cổ tay của cô, chính miệng chặn ngang những lời cô sắp nói ra.Hôn là điều rất thoải mái.
Đó là cách Trì Thanh luôn nhìn thấy người ta miêu tả nó trong các cuốn tiểu thuyết.
Nhưng nụ hôn đầu của cô lại chẳng thoải mái tí nào.
Lâm Thanh Vãn không có chút kinh nghiệm, lại đang bị bỏ thuốc, thần trí vốn chẳng rõ ràng.
Hôn đối với nàng ta, chính là môi áp môi, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi lung tung mà ở trong khoang miệng đấu đá.
Rất nhanh cả hai đã gần hết dưỡng khí.
Theo bản năng của cơ thể, Lâm Thanh Vãn thả lỏng bàn tay đang cầm chắc cổ tay của Trì Thanh ra, kết thúc nụ hôn đột ngột này.
Chưa đợi nàng ta làm gì thêm, dòng nước đã ập xuống, tạt thẳng lên gương mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Vãn.Nước lạnh thấu xương, áp sát bộ lễ phục vốn không qua kín mít.Rất nhanh, lý trí của Lâm Thanh Vãn đã trở lại một chút.Nàng ngẩn ngơ, nhìn thấy người bạn thân "Trì Thanh" của mình mặt không chút cảm xúc đứng đối diện, tay còn cầm vòi xịt đang rỉ nước.
Lông mi cô ấy khẽ run sau lớp kính, từ thính tai trở xuống đến cổ đã đỏ rực một mảnh, nhìn qua còn giống người bị bỏ thuốc hơn nàng.Lâm Thanh Vãn không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, chưa kịp nói gì đã bị chặn họng."
Đi ra ngoài."
Trì Thanh lạnh lùng nói.Nàng không phải mất trí nhớ, tự biết mình vừa làm gì, cũng có chút chột dạ, liền ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Thanh Vãn đứng trước cửa nhà vệ sinh, lưng hơi tựa tường, không dám nhìn xem bên trong Trì Thanh đang làm gì.Khi nàng đang đặt tay lên môi, dư vị về nụ hôn ban nãy thì tiếng cạch sau lưng vang lên.
Một bàn tay từ bên trong duỗi ra, trên tay đang cầm một chiếc khăn mới tinh và chiếc áo khoác quen thuộc."
Cầm lấy khăn lau và áo khoác, còn đứng đó là bị cảm đấy."
Âm thanh lạnh lùng từ trong vọng ra, không cần nói cũng biết là ai đưa nàng thứ này.
Lâm Thanh Vãn vừa cầm lấy, đôi tay kia đã rụt lại, và cửa lại lần nữa đóng chặt.—— Sao trước giờ không phát hiện, Trì Thanh lại đáng yêu như thế này nhỉ?