Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 140: Chương 140



Bận rộn xong xuôi, Tô Ý lại ra sân hái một giỏ rau mùi, rau bina và bắp cải trắng về.

Lại nhổ thêm hai củ cải trắng, định thái sợi chiên thành viên chả củ cải.

Còn các loại rau khác, đợi tối cô về sẽ mua thêm một ít nguyên liệu còn lại từ nhà ăn.

Tạ Tiểu Quân vừa làm việc vừa ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp, cả người càng thêm hăng hái.

Mấy người rất nhanh đã nhào xong đống than thành than tổ ong.

Cả sân đều được bày đầy, chỉ chừa lại một lối nhỏ để đi.

Tiếp đó, ai đi bộ đội thì đi bộ đội, ai đi học thì đi học.

Tô Ý chiên xong viên chả củ cải cũng sớm quay lại nhà ăn làm việc.

Tiếng ồn ào náo nhiệt trong sân nhỏ lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Đến chiều tối.

Người chạy về nhanh nhất đương nhiên là Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.

Hai đứa bé vừa vào cửa đã giúp Tô Ý rửa rau.

Tô Ý chuẩn bị xong những việc cần chuẩn bị ở nhà ăn, sau khi qua giờ cao điểm, liền chào hai đứa bé rồi về sớm.

Trước khi đi, còn mua thêm một ít thịt tươi, đậu phụ, váng đậu,...

từ nhà ăn.

Vừa ra khỏi cửa, bên ngoài lại nổi gió bắc.

Tô Ý siết chặt áo khoác trên người, nghĩ đến bữa lẩu cừu tối nay, lập tức cảm thấy cũng không còn lạnh nữa.

Vội vàng về đến nhà, liền bận rộn băm thịt.

Định gói thêm một ít bánh trứng luộc chung cho đỡ ngán, nếu không ba người đàn ông này chỉ ăn thịt chắc là không đủ no.

Lại cán thêm một ít mì sợi, lúc đó cho vào nồi luộc cũng coi như là một món chính.

Chuẩn bị xong rau, Chu Cận Xuyên và Tạ Tiểu Quân cũng vội vàng trở về.

“Chị Tô Ý, nồi lẩu xong chưa? Bên ngoài lạnh c.h.ế.t đi được!"

Tô Ý gọi vọng ra: "Sắp xong rồi, chỉ còn nhóm than thôi!"

Tô Ý Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã bước vào: "Để tôi làm cho."

Chờ nồi đồng được bày lên bàn, cửa phòng đóng lại.

Gió lạnh lập tức bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hơi ấm áp.

Ba người lớn hai đứa trẻ ngồi quanh bàn vuông, vây quanh nồi đồng bắt đầu nhúng lẩu.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đều là lần đầu tiên ăn lẩu.

Ăn đến toát mồ hôi hột mà vẫn không dừng lại được.

"Chú ơi, lẩu ở Bắc Kinh cũng ngon như vậy sao?"

Chu Cận Xuyên cong môi: "Chú thấy là không ngon bằng nhưng sau này đến Bắc Kinh chủ sẽ dẫn các cháu đi ăn thử là biết."

Hai đứa bé đều vui vẻ đồng ý.

Tạ Tiểu Quân cũng cười nói: "Đoàn trưởng, lần sau về Bắc Kinh cũng dẫn tôi đi mở mang tầm mắt với."

Chu Cận Xuyên cười gật đầu: "Ừ, sẽ có cơ hội."

Nói xong liếc mắt nhìn Tô Ý.

Chỉ thấy cô vẫn đang chuyên tâm ăn bánh trứng trong bát, không hề có ý định mở lời.

Than trong nồi nóng hổi, ăn đến mức chóp mũi cô rịn một lớp mồ hôi mỏng.

DTV

Chu Cận Xuyên dời mắt, gắp cho hai đứa bé mỗi đứa một cái bánh trứng: "Ăn chậm thôi."

Ăn đến cuối cùng, Tô Ý dùng muôi vớt hết thịt cừu chia cho mọi người.

Lại cho mì sợi vào nồi.

Tranh thủ lúc chờ mì chín, Tô Ý mới nhớ ra dặn dò hai đứa bé: "Bắt đầu từ ngày mai chị phải tập luyện cùng chị Tiểu Cần, sẽ về muộn một chút, trời lạnh, hai đứa đừng đợi chị ở dưới lầu, đợi chị rảnh sẽ đến tìm hai đứa."

Diệp Tiểu Vũ gật đầu: "Tập luyện gì ạ? Trước giờ chưa nghe nói bao giờ."

Tô Ý vội vàng kể chuyện buổi biểu diễn văn nghệ mừng năm mới cho hai đứa bé nghe.

Để mọi người đừng quá kỳ vọng, chỉ nói là lên diễn cho có lệ.

Hai đứa bé nghe xong vẫn rất hào hứng, nói đến lúc đó nhất định phải đi sớm để xí chỗ xem.

Tạ Tiểu Quân cũng hùa theo: "Đoàn trưởng, đến lúc đó anh vẫn nên đi tham gia đi, chúng ta cùng nhau cổ vũ cho chị Tô Ý."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Tôi nói không đi bao giờ?"

Tạ Tiểu Quân giật giật mí mắt, rõ ràng hôm nay anh nói không đi mà.

Sao mới chớp mắt một cái đã đổi giọng rồi? Hay là anh ta nghe nhầm?
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 141: Chương 141



Thấy anh nói năng thản nhiên như vậy, Tô Ý nhất thời không tìm được lý do gì để từ chối.

[Chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều rồi?]

[Chẳng lẽ anh ấy thật sự chỉ vì quan tâm hai đứa nhỏ nên...

Được rồi! Nói vậy cũng có lý!]

Tô Ý dừng một chút rồi mím môi nói: "Vậy Chu đoàn trưởng, chìa khóa anh dùng xong rồi chứ?"

DTV

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Tôi để trên bàn phòng khách rồi, vốn định bảo Tiểu Vũ ngày mai mang cho cô, lát nữa về thì nhớ lấy đi."

Tô Ý: Được rồi! Thật sự là cô đã nghĩ nhiều rồi!

Tô Ý vừa xoay người định đi, đột nhiên nghe thấy Chu Cận Xuyên phía sau lên tiếng: "Đúng rồi, ký túc xá của cô bịt kín mít, buổi tối trước khi ngủ nhất định phải tắt lò than đi, nếu không ngộ độc khí than thì không phải chuyện đùa đâu."

Tô Ý vội vàng gật đầu cảm ơn, cầm chìa khóa rồi chuồn mất.

Chờ cô đi rồi, Chu Cận Xuyên lúc này mới đặt cuốn sách binh pháp trong tay xuống lặng lẽ đứng dậy đi khóa cửa.

Từ khi trong ký túc xá có lò than, Tô Ý cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình được nâng cao đáng kể.

Không chỉ trong phòng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Mà lúc muốn uống nước nóng cũng không cần phải chạy ra phòng nước nóng ngoài kia nữa.

Ngoài đun nước nóng, Tô Ý còn mua thêm một cái nồi nhỏ, bình thường tan làm về sẽ ninh một ít chè ngọt, cháo bát bảo trong phòng.

Bản thân cô còn mua men rượu về tự làm một thau lớn rượu nếp than, nhân tiện chia cho chị Diêu và chị Trịnh một ít.

Rượu nếp than kết hợp với trứng gà luộc lòng đào đúng là tuyệt phối, mùa đông uống một bát không chỉ ấm bụng mà còn rất bổ khí huyết.

Có lúc Tô Ý không muốn làm bữa sáng cứ thế ăn một bát này là xong.

Ăn đồ ngọt nhiều, cuộc sống cũng theo đó mà trở nên ngọt ngào hơn, thoải mái đến mức cô cũng lười ra ngoài.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn hễ rảnh rỗi là lại thích chạy sang đây.

Chỉ có điều, hai đứa nhỏ lại không thích uống sữa bột mạch nha mà Chu Cận Xuyên mua cho lắm.

Ngược lại, hai đứa lại thích ăn những món Tô Ý nấu hơn.

Cuối cùng, phần lớn đều vào bụng cô hết.

Trời càng ngày càng lạnh, áo len của Tô Ý cũng đã đan xong.

Còn lại chỉ có khăn quàng cổ là đơn giản nhất.

Tô Ý định đan cho mình và hai đứa nhỏ mỗi người một chiếc màu đỏ, xem như là điểm thêm một chút sắc màu rực rỡ cho mùa đông Tây Bắc.

Diệp Tiểu Vũ thấy cô đan ba chiếc, hoàn toàn không có ý định đan thêm cho Chu Cận Xuyên một chiếc, bèn chủ động xin học đan.

Tô Ý khó hiểu: "Em học cái này làm gì?"

Diệp Tiểu Vũ làm vẻ mặt đáng thương: "Chúng em sắp có khăn quàng cổ mới rồi, chỉ còn mỗi chú Chu là không có, em thấy chú ấy thật đáng thương em muốn đan cho chủ ấy một chiếc."

Tô Ý thật không ngờ đến chuyện này: "Chu đoàn trưởng anh ấy có thắt khăn quàng cổ không?"

Mỗi lần gặp anh, cô đều thấy anh mặc rất ít, hình như không hề sợ lạnh.

Rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ anh quàng khăn choàng.

Nhưng đứa nhỏ hiếm khi "hiểu thuận" như vậy, Tô Ý rất ủng hộ, tìm kim đan và len cho cậu bé, còn kiên nhẫn dạy cậu bé cách đan.

Để tránh đan trùng màu, Tô Ý đặc biệt đưa cho Diệp Tiểu Vũ cuộn len màu xám còn sót lại lúc đan áo len của mình.

Dù sao áo len của cô mặc bên trong cũng không có cơ hội nhìn thấy, sẽ không ngại ngùng.

Diệp Tiểu Vũ cầm hai que đan, bắt đầu đan một cách đầy hứng khởi.

Nhưng mà dù Tô Ý có dạy thế nào, cậu bé đan không phải bị cong queo thì là bị cuộn chặt hết cả lại.

Thấy cậu bé tháo ra đan lại ba bốn lần, Tô Ý thật sự không nhịn được nữa.

"Thôi được rồi, Tiểu Vũ, em để đó đi, đợi chị đan xong cái này sẽ đan giúp em, đến lúc đó em cứ nói là em tặng, dù sao tâm ý là như nhau."

Diệp Tiểu Vũ cũng sớm không kiên trì nổi nữa.

Thấy Tô Ý đồng ý, vui vẻ tháo hết chỗ mình vừa đan ra.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 142: Chương 142



Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến ngày 30 Tết.

Bộ đội đã trang hoàng từ sớm, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng phấn khởi.

Buổi liên hoan văn nghệ mà mọi người mong đợi đã lâu cũng sắp bắt đầu.

Trời còn chưa tối, đã có không ít người ăn cơm xong rồi đến hội trường.

Tô Ý cũng dẫn hai đứa nhỏ, cùng chị Trịnh, chị Diêu và con của họ đi đến hội trường.

Đây là lần đầu tiên Tô Ý đến đây, quả nhiên còn hoành tráng hơn so với trong tưởng tượng.

Bây giờ còn sớm, hơn nữa tiết mục của Tô Ý lại là tiết mục thứ hai từ dưới lên, nên cũng không vội vàng lên sân khấu.

Vì vậy Tô Ý liền bình tĩnh ngồi xem các tiết mục khác cùng hai đứa nhỏ.

Gần đến giờ khai mạc, Chu Cận Xuyên và doanh trưởng Lục mới đến, vị trí của hai người ở ngay hàng ghế đầu tiên, vốn dĩ cách chỗ bọn họ một khoảng khá xa.

Ai ngờ đâu Diệp Noãn Noãn quá kích động trực tiếp đứng bật dậy gọi: "Chú Chu!"

Chu Cận Xuyên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy.

Tô Ý chỉ đành vội vàng bế Noãn Noãn xuống, cười gượng gạo với anh.

May mà chương trình nhanh chóng bắt đầu.

Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị thu hút bởi sân khấu.

Nhưng Tô Ý lại hơi sốt ruột, chương trình đã bắt đầu rồi mà sao Từ Tiểu Cần vẫn chưa đến? Cô nàng này sẽ không đến lúc lên sân khấu lại bỏ trốn đấy chứ?

Tô Ý đợi trái đợi phải mãi không thấy Từ Tiểu Cần đâu, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.

Lúc chiều tối chia tay, Từ Tiểu Cần nói là sẽ đến phòng tắm tắm rửa, thu dọn một chút rồi qua tìm cô.

Kết quả bây giờ buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Tô Ý vội vàng gửi hai đứa nhỏ cho chị Diêu và chị Trịnh.

Sau đó lặng lẽ lẻn ra khỏi hội trường, định đến ký túc xá tìm Từ Tiểu Cần.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay cô ấy.

Khuôn mặt trang điểm kỹ càng giờ đây đã lem luốc nước mắt.

Tô Ý vội vàng tiến lên hỏi: "Sao thế này?"

Từ Tiểu Cần lau nước mắt, đưa cây khèn bầu ra trước mặt Tô Ý: "Lúc ra khỏi cửa, em phát hiện khèn bầu bị hỏng, lưỡi gà bên trong bị gãy mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?"

"Vừa rồi em chạy ra thị trấn định mua cái mới, kết quả lại không có chỗ nào bán cả."

Tô Ý nghe vậy cũng giật thót tim, vội vàng kéo Từ Tiểu Cần đi về phía hậu trường: "Đừng khóc nữa, chúng ta đi tìm đoàn trưởng Đặng thương lượng xem, xem bọn họ có không đã."

Từ Tiểu Cần nghe vậy, vội vàng lau nước mắt, đi theo Tô Ý vòng qua phía bên hông hội trường đến hậu trường.

Đến hậu trường hai người tìm được đoàn trưởng Đặng của đoàn văn công, vội vàng trình bày ý định của mình.

“Đoàn trưởng Đặng, chỗ chúng ta có khèn bầu nào cho chúng tôi mượn tạm một cái không ạ?"

Đoàn trưởng Đặng còn chưa lên tiếng, một nữ đồng chỉ bên cạnh Bạch Nhược Lâm đã cười phá lên: "Cứ tưởng chỗ chúng tôi là cửa hàng tạp hóa chắc, thử linh tinh gì cũng có sao?"

"Khèn bầu thì không có đâu, có khi căn tin lại có đấy!"

Bạch Nhược Lâm khẽ nhếch môi: "Chị nói thế làm gì, ngày nào họ cũng quanh quẩn bên bếp núc, làm sao mà biết mấy thứ này."

Nói xong, Bạch Nhược Lâm còn tỏ vẻ tốt bụng đi tới khuyên nhủ: "Đồng chí Từ, chỗ chúng tôi thật sự không có khèn bầu, nhưng mà có đàn violin, phong cầm,...

hay là đồng chí đổi sang nhạc cụ khác nhé?"

Mặt Từ Tiểu Cần đỏ bừng vì tức giận, cô ấy chỉ biết thổi khèn bầu, đây rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho cô ấy mà!

Đoàn trưởng Đặng liếc nhìn Bạch Nhược Lâm và người bạn đồng hành với vẻ không vui: "Khèn bầu cũng là một loại nhạc khí lâu đời của đất nước chúng ta, các cô không nên cười cợt như vậy."

Nói xong bà ấy lại bất đắc dĩ nhìn Tô Ý và Từ Tiểu Cần: "Nhưng mà chỗ chúng tôi thật sự không có khèn bầu, hơn nữa sắp đến lượt hai cô lên sân khấu rồi.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 143: Chương 143



Từ Tiểu Cần nghe vậy, cuống đến mức òa khóc: "Tô Ý, đều tại em không tốt, không kiểm tra kỹ khèn bầu trước, bây giờ phải làm sao đây?"

"Những nhạc cụ khác em đều không biết chơi, em vô dụng quá lại còn kéo chân chị nữa, đoàn trưởng Đặng, hay là để người khác đệm nhạc giúp chúng tôi được không ạ?"

Bạch Nhược Lâm và những người khác nghe vậy đều đồng loạt từ chối: "Mọi người ở đây đều là đến tham gia biểu diễn, nếu đã giúp hai người thì thật không công bằng cho những người khác."

Đoàn trưởng Đặng cau mày liếc nhìn đám người kia, đột nhiên cảm thấy mất mặt thay cho họ.

Nhưng mà không ai chịu giúp đỡ, bà ấy cũng không tiện ép buộc, bèn đề nghị: "Hay là để đồng chí Tô lên hát chay một mình? Nếu không được thì thôi vậy, không cần lên sân khấu cũng được, lần sau vẫn còn cơ hội khác."

Tô Ý đưa mắt nhìn lướt qua các loại nhạc cụ ở hậu trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cây đàn guitar.

Có một khoảng thời gian cô từng rất mê guitar, đã tự học được một thời gian, có thể thử xem sao.

Hơn nữa, ngoại trừ Từ Tiểu Cần, cô cũng không tin tưởng những người khác.

Thà rằng tự mình thử một lần, còn hơn là đặt hy vọng vào người khác.

Mọi người nghe nói cô muốn mượn đàn guitar, đều ngẩn người ra.

"Cô biết đó là cái gì không mà vừa mở miệng đã muốn “mượn?"

Bạch Nhược Lâm cũng giả vờ tốt bụng nhắc nhở: “Đồng chí Tô, cây đàn guitar này là mới được mua từ Thượng Hải về đấy, rất quý giá, lỡ như làm hỏng thì phải bồi thường đấy."

Tô Ý không để ý đến những lời xì xào bàn tán của mọi người, nghiêm túc nhìn đoàn trưởng Đặng nói: "Đoàn trưởng Đặng, tôi sẽ cẩn thận sử dụng ạ."

Đoàn trưởng Đặng nhìn cô, chỉ thấy đáy mắt cô gái này tràn đầy tự tin và kiên định.

Khiến người khác không hiểu sao lại tin rằng cô biết chơi guitar.

Bà ấy bèn tự mình lấy đàn guitar đưa cho Tô Ý: "Đồng chí Tô, hy vọng cô sẽ phát huy thật tốt! Mong chờ màn trình diễn xuất sắc của cô!"

Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nhận lấy cây đàn guitar, Tô Ý vội vàng tìm một chỗ trống để làm quen với nó.

Từ Tiểu Cần đi theo phía sau, thấy cô cúi đầu gảy thử vài cái, rất nhanh đã có giai điệu du dương phát ra.

Cô ấy lập tức chuyển buồn thành vui: "Tô Ý, chị biết chơi guitar thật à?! Hay quá đi!"

Tô Ý mím môi cười: "Cũng tạm được, nhưng mà hơi bị run tay một chút, để tôi làm quen lại đã."

Từ Tiểu Cần vừa khóc vừa cười: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Thấy cô ấy lúc khóc lúc cười, Tô Ý vừa gảy nhẹ đàn guitar vừa cười khuyên nhủ: "Được rồi, lau nước mắt đi, lát nữa ngồi xem tôi biểu diễn cho đã."

"Đúng rồi, cô về dò hỏi kỹ một chút, hôm nay lúc cô đi tắm có ai động vào giường của cô không, tôi luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.”

Từ Tiểu Cần cũng gật đầu lia lịa: "Vừa rồi em có hỏi rồi, mọi người đều nói là không thấy ai cả, nhưng em cũng cảm thấy quá trùng hợp, ngày mai sẽ nghĩ cách dò la thêm."

Lúc Tô Ý đang tìm lại cảm giác với cây đàn, Chu Cận Xuyên cũng lặng lẽ gọi Tạ Tiểu Quân đến hỏi: "Cậu ra phía sau xem có chuyện gì."

Vừa rồi tận mắt anh nhìn thấy Tô Ý vội vàng dẫn người vào hậu trường, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy cô quay lại.

Tạ Tiểu Quân đi một lát liền quay lại, ghé vào tai anh nhỏ giọng thuật lại sự việc.

"Bây giờ chị Tô Ý mượn một cây đàn guitar, đang tập luyện ở hậu trường không biết có ổn không nữa?"

Chu Cận Xuyên trầm ngâm một lát: "Ngày mai cậu đi điều tra xem, vì sao nhạc cụ của Từ Tiểu Cần lại bị hỏng đúng lúc như vậy.”

Tạ Tiểu Quân vội vàng gật đầu đồng ý.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Tô Ý lên sân khấu.

Đoàn trưởng Đặng sợ cô hồi hộp, còn đặc biệt tự mình đến gọi cô: "Đồng chí Tô, cứ cố gắng hết sức mà hát, đừng tạo áp lực tâm lý cho bản thân.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 144: Chương 144



Lúc này Tô Ý đã điều chỉnh tâm trạng xong, hơn nữa cũng đã tìm lại được cảm giác chơi guitar ngày trước.

Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đoàn trưởng Đặng, yên tâm đi ạ!"

Nói xong, liền sải bước lên sân khấu.

Bạch Nhược Lâm và những người khác ở hậu trường chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đều hồi hộp lo lắng.

"Nhìn dáng vẻ này là biết chơi thật rồi sao?"

"Chắc là thế nhỉ? Vừa rồi tôi nghe lỏm được một chút, chơi cũng khá ổn đấy!"

Bạch Nhược Lâm cắn môi, thầm cười lạnh trong lòng.

Cho dù cô ta tình cờ biết chơi đàn thì đã sao?

Anh Tần đã nói rồi, giọng hát của cô ta rất tệ, một khi cất giọng hát sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Cứ chờ mà xem!

Tô Ý hít sâu một hơi, ôm đàn guitar, bình tĩnh bước đến giữa sân khấu, sau đó ngồi xuống ghế.

Điều chỉnh lại vị trí mic xong, ngón tay cô khẽ lướt trên dây đàn.

Trong khoảnh khắc gảy dây, giai điệu mượt mà như tơ lụa vang lên...

"Bến cảng quân khu đêm khuya vắng lặng..."

Tô Ý vừa cất giọng hát, cả hội trường lập tức im phăng phắc.

Mọi người nín thở lắng nghe, như thể đang hòa mình vào khung cảnh đêm khuya tĩnh mịch, bên tai là tiếng gió biển thổi nhẹ nhàng.

Một khúc hát kết thúc, mọi người mới hoàn hồn trở lại, vội vàng vỗ tay rầm rộ.

"Hay—"

Không biết là ai hô lên trước, những người vốn đang xem chương trình một cách nghiêm túc bỗng nhiên cùng nhau hò reo theo.

Cả hội trường như sôi trào hẳn lên.

"Hát thêm bài nữa! Hát thêm bài nữa!"

Tô Ý vốn đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng thấy tiếng hô hào bên dưới ngày càng lớn.

Đối mặt với sự nhiệt tình giữ lại của mọi người, Tô Ý ở trên sân khấu muốn đi cũng không được, ở lại cũng không được.

Đã lâu rồi cô không chơi guitar và hát, bản thân cô cũng cảm thấy có chút dang dở.

Cô hướng ánh mắt cầu cứu sang đoàn trưởng Đặng.

Đoàn trưởng Đặng vốn đứng ở hậu trường nghe Tô Ý hát, nhưng khi nghe rồi, bà ấy bất tri bất giác đi tới dưới sân khấu.

Nhìn thấy ánh mắt Tô Ý hướng về phía mình, bà ấy gật đầu với cô, ý bảo cô có thể tiếp tục hát một bài hát.

Bản thân bà ấy cũng chưa nghe đủ! Một bài quá ngắn!

DTV

Thấy bà ấy đồng ý, Tô Ý mỉm cười gật đầu, để lộ lúm đồng tiền quả lê hiếm thấy.

Ngọt đến nỗi một nhóm binh sĩ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy cũng phải reo hò.

"Hát một bài “Ngọt Ngào”!"

Một người mở đầu, tất cả mọi người đều xông lên biểu quyết đồng ý.

Lần này đoàn trưởng Đặng không dám đưa ra quyết định, phong cách của bài hát này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của quân đội!

Sau đó, bà ấy đưa mắt cầu cứu sang đám người đoàn trưởng Chu, và chính ủy Vương đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Chu Cận Xuyên ở dưới im lặng vẫn về ngón tay, trầm giọng nói: "Khó lắm mới có được một ngày tốt như vậy, ca hát gì cũng chỉ là thứ yếu, mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Mọi người nghe xong lời này, đều vui mừng.

Tô Ý lại gảy dây.

Lần này, giọng hát của cô không giống với vừa rồi, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và du dương, như thể cô mang theo tất cả nhu tình, nhẹ nhàng ngâm xưởng...

Lúc đầu khi Chu Cận Xuyên nghe thấy thì giật mình, sau đó giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim anh hết lần này đến lần khác.

Đôi mắt đen tối lại, hai tay không ngừng xoa xoa hai bên.

Đột nhiên anh hối hận, lẽ ra không nên để cô tiếp tục hát.

Lại một bài hát nữa kết thúc, Tô Ý đã cảm thấy đủ rồi nên đứng dậy rời khỏi sân khấu.

Ở hậu trường Bạch Nhược Lâm đang chờ lên sân khấu bỗng nhiên như bị đóng đinh, không thể bước đi.

Vừa rồi cô ta đứng phía sau nghe Tô Ý vừa đàn vừa hát.

Sau khi gia nhập đoàn văn nghệ được vài năm, cô ta cũng nhận được vô số tràng pháo tay.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến cảnh tượng cuồng nhiệt như hôm nay.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 145: Chương 145



Sự tự tin trên sân khấu và giọng hát mượt mà của Tô Ý khiến từng câu reo hò đều như một nhát d.a.o đ.â.m vào tim cô ta.

Vốn dĩ cô ta cố ý sắp xếp cô ở trước mình, là để đợi cô chạy trối c.h.ế.t rồi cô ta sẽ dang tay ra giúp đỡ.

Cô ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này.

Bạch Nhược Lâm tức muốn hộc máu, bàn tay cầm đàn violin nắm chặt đến mức trắng bệch.

Cuối cùng, đoàn trưởng Đặng đi tới và hỏi cô ta: "Sao cô còn không lên sân khấu? Phía dưới có người tưởng rằng đã kết thúc nên muốn đứng dậy rời đi."

Bạch Nhược Lâm nghe vậy, đột nhiên tỉnh lại, ôm cây đàn violin trên tay nhanh chóng bước lên sân khấu.

Cô ta từng được coi là trụ cột của đoàn văn nghệ, mỗi buổi biểu diễn đều có rất nhiều người đổ xô đến xem.

Vì thế khi mọi người thấy cô ta đi lên, những người định đi cũng ở lại.

Nhưng sau khi nghe một lúc thì cảm thấy nhàm chán tới nỗi nói không nên lời!

"Mỗi lần kéo tới kéo lui toàn là nhạc nước ngoài nghe không hiểu, ngay cả nghe cũng không hiểu, đúng là vô nghĩa!”

"Ai nói không phải? So sánh với vừa rồi, vẫn là nữ đồng chí kia vừa đàn vừa hát tràn đầy năng lượng! Cô ấy là người mới tham gia vào đoàn văn nghệ à?"

"Anh không biết cô ấy à? Cô ấy là cô gái ngồi cạnh cửa ở nhà ăn của chúng ta, nhà ăn có món bún thịt hầm! Nhưng nếu anh chưa từng gặp cô ấy cũng là chuyện bình thường.

Chúng ta đi mười lần, gặp cô ấy được một lần là đã không tệ rồi.”

DTV

Bạch Nhược Lâm ngay từ đầu đã không có tự tin, càng khó chịu hơn khi nghe thấy phía dưới đang thì thầm.

Cô ta không cẩn thận liền kéo sai.

Một âm thanh bén nhọn vang lên trong hội trường.

Trước sự cau mày của mọi người, Bạch Nhược Lâm không thể nhịn được nữa, ôm cây vĩ cầm trong tay vừa chạy vừa khóc.

Mọi người nghi ngờ nhìn nhau.

Thấy cô ta liều lĩnh như vậy, đoàn trưởng Đặng lập tức vào hậu trường sau khi sắp xếp người dẫn chương trình lên sân khấu cứu vãn tình hình.

Vừa bước vào đã thấy cô ta nằm trên bàn khóc một mình, những người khác vây quanh an ủi.

Đoàn trưởng Đặng tức giận: "Cô còn mặt mũi mà khóc? Biểu diễn bị gián đoạn giữa chừng, đây là tố chất của cô sao?"

Bạch Nhược Lâm tức giận vì chính mình lên tiếng: “Không phải là tôi muốn xuống, mà là vì họ quá đáng, họ bắt nạt tôi! Họ xếp tôi sau Tô Ý thì làm sao tôi có thể lên sân khấu được?"

Đoàn trưởng Đặng bất đắc dĩ thở dài: "Bắt nạt cô? Không phải là chính cô yêu cầu được xếp sau đồng chí Tô sao? Bây giờ cô lại muốn làm gì?"

"Trời cao còn có trời khác cao hơn, người giỏi chắc chắn có người giỏi hơn, gặp người giỏi hơn mình thì chẳng lẽ không lên sân khấu? Đây là loại tố chất tâm lý gì vậy?"

Bạch Nhược Lâm cứ khóc mãi cho đến khi nghe được phía trước đang bình chọn.

Lúc này cô ta đột nhiên ngẩng đầu nói: "Đoàn trưởng Đặng, tôi thừa nhận đồng chí Tô hát hay, nhưng cô ta chọn bài hát như vậy là không được.

Chúng ta đây là lục quân.

Cô ta hát cái gì mà hải quân, vừa rồi còn hát bài hát ——"

Bạch Nhược Lâm còn chưa nói xong đoàn trưởng Đặng đã lạnh lùng cắt ngang: "Bạch Nhược Lâm, đây chính là tầm nhìn và lòng dạ của cô đó sao?"

"Cô không giỏi bằng người khác nên bắt đầu bôi nhọ người khác.

Người như cô làm sao có thể nâng cao kỹ năng của mình được?"

Bạch Nhược Lâm nghe thấy có liên quan tới việc đề bạt, cô ta lập tức hoảng sợ.

Cô ta nhanh chóng nhận sai với đoàn trưởng Đặng "Tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ——"

"Đủ rồi, cô ở hậu trường suy nghĩ cho kĩ đi! Những người khác theo tôi đi cảm ơn hạ màn."

Buổi biểu diễn đã kết thúc.

Cuối cùng, Tô Ý đã giành được vị trí đầu tiên với ưu thế áp đảo.

Cô vui vẻ ôm chiếc thảm lông cừu chuẩn bị về nhà..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 146: Chương 146



Đoàn trưởng Đặng trực tiếp giữ người lại: "Đồng chí Tô, đồng chí có cân nhắc việc gia nhập đoàn văn nghệ của chúng tôi để phát triển không?"

Dù mới tiếp xúc nhưng đoàn trưởng Đặng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bà đã nhanh chóng xác định Tô Ý là một ứng viên có triển vọng.

Cô không chỉ có thể chơi đàn và hát hay mà ngoại hình cũng cực kỳ tốt, là loại hiếm gặp.

Nếu có thể ở lại, chắc chắn cô sẽ có tương lai tươi sáng.

Tô Ý đến đây để lấy thảm lông cừu, hoàn toàn không có ý định tham gia đoàn văn nghệ.

Hơn nữa, dự định của cô là sau khi hoàn toàn tự do sẽ ra ngoài kinh doanh và trải qua cuộc sống mỗi ngày đếm tiền.

Mặc dù đoàn văn nghệ bây giờ trông rất hấp dẫn nhưng nó cũng sẽ sớm phải đối mặt với những thay đổi lớn.

Hơn nữa cô cũng không thích ở chung với những cô gái nhìn người khác bằng lỗ mũi.

Cô vẫn là nên tiếp tục trở về làm việc tại căn tin của cô! Ít nhất là vui vẻ.

Nghĩ tới đây, Tô Ý liền từ chối không chút do dự.

Đoàn trưởng Đặng không ngờ mình sẽ bị từ chối nên sửng sốt trong giây lát.

Bà nắm lấy tay Tô Ý, hết lần này đến lần khác thuyết phục: "Hôm nay muộn rồi, tôi sẽ đợi cô từ từ suy nghĩ rồi trả lời.

Không cần vội."

Tô Ý quả thực rất nóng lòng muốn quay về, cũng không biết có phải hai đứa nhỏ đang chờ cô hay không.

Cô đành phải lẩm bẩm vài câu chiếu lệ rồi mới vác thảm lông cừu đi ra phía sau tìm người.

DTV

Khi xuống tầng dưới, hầu hết mọi người đã rời đi.

Chỉ còn lại Chu Cận Xuyên cùng hai đứa nhỏ ngồi đằng xa chờ cô.

Tô Ý vội vàng đi tới, cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Vũ và Noãn Noãn đều đã ngủ say.

Thấy người đã đến, Chu Cận Xuyên ôm lấy Diệp Tiểu Vũ, tay kia ôm Diệp Noãn Noãn: "Trở về thôi!"

Tô Ý nghe thấy Diệp Tiểu Vũ hừ hừ hai tiếng, cô vội vàng tiếp nhận Noãn Noãn: “Để tôi ôm con bé."

Chu Cận Xuyên thấy vậy cũng không từ chối mà chỉ nhặt thảm lông cừu lên cho cô.

Hai người lặng lẽ bước đi trong bóng đêm của đại viện, không ai nói lời nào.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ngủ rất say, mãi đến khi được đưa lên giường mới tỉnh lại.

Tô Ý đưa người về nha, xong việc liền chuẩn bị trở về ký túc xá.

Mới vừa đi tới cửa, Chu Cận Xuyên đã đuổi theo kịp: “Cũng đã muộn rồi, tôi đưa em về.”

Chu Cận Xuyên đóng cửa phòng ngủ lại, bước nhanh đi đến trước mặt Tô Ý: “Tôi đưa em về.”

Ngay khi Tô Ý định nói không cần thì cô thấy đã thấy anh cất bước ra ngoài.

Sau khi khóa cửa chính, hai người lần lượt đi về phía ký túc xá.

"Tuyết rơi rồi!"

Nhìn thấy mảng lớn bông tuyết bất ngờ rơi xuống, người lớn lên ở phía nam như Tô Ý hào hứng đưa tay ra đón.

Chu Cận Xuyên cũng đứng lại, quay đầu nhìn cô.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, những bông tuyết giống như tơ liễu lả tả bay xuống đậu trên tóc cô.

Chu Cận Xuyên từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, nơi đó thường có tuyết rơi vào mùa đông.

Cũng không có gì cảm thấy ngạc nhiên.

Ngược lại là cô, cô phấn khích như chưa từng thấy qua tuyết.

Tô Ý ngắm nhìn tuyết một lúc, chợt nhớ ra Chu Cận Xuyên vẫn đang ở phía trước đợi mình.

Sau đó cô vội vã tiến về phía trước.

Không ngờ mặt đất lại trơn trượt, không chú ý khiến bàn chân bị trượt.

Ngay khi Tô Ý cho rằng mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì giây tiếp theo, cánh tay của cô đột nhiên bị ai đó kéo chặt.

Tô Ý vội vàng đứng thẳng dậy: "Cám ơn anh!"

Chu Cận Xuyên khẽ nhếch môi: “Phải về rồi sao?”

Tô Ý vội vàng gật đầu: "Phải về rồi."

Nói xong cô bước từng bước nhỏ về phía cầu thang.

Đã quá giờ tắt đèn, đèn ở hành lang và cầu thang đều đã tắt.

Tô Ý đi được nửa đường trong bóng tối thì đột nhiên nghe thấy tiếng cạch và ánh lửa yếu ớt thắp sáng cầu thang.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 147: Chương 147



Tô Ý quay lại thì thấy Chu Cận Xuyên đang đi theo mình.

"Trời tối quá, tôi đưa em tới cửa."

Tô Ý đáp “Ồ” rồi dẫn đường.

Ngày thường đi qua hành lang chỉ cần vài bước, hôm nay lại dường như dài vô cùng.

Tô Ý đứng bất động trước cửa, nhìn Chu Cận Xuyên vẫn cầm bật lửa, trên tóc và vai có một tầng hơi ẩm.

Tô Ý đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, khách sáo nói: “Anh có muốn vào trong uống một ly nước nóng để sưởi ấm không?”

Chu Cận Xuyên dừng một chút, nói: "Không cần."

Buổi tối lúc Tô Ý ra ngoài không tắt lửa nên trong phòng rất ấm áp.

Vừa bước vào phòng, Tô Ý đã cởi chiếc áo khoác bông bị tuyết thấm đến ẩm ướt, chỉ để lại chiếc áo len màu xám.

Sau đó cô lại tìm một chiếc khăn khô khác đưa cho Chu Cận Xuyên: "Khăn sạch đó, anh mau lau đi."

Chu Cận Xuyên dùng dư quang nhìn thoáng qua chiếc áo len màu xám cô đang mặc, cảm thấy nó trông quen quen.

Nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ màu xám mà Tiểu Vũ tặng cho anh vào mấy ngày trước.

Anh nhất thời hiểu ra.

Anh bình tĩnh lấy khăn mặt lau đầu, ở nơi cô không thể nhìn thấy, anh nhếch khoé miệng.

Tô Ý còn chưa kịp ý thức được gì thì đã vội vàng rót hai ly nước từ trong bếp ra rồi đặt lên bàn: “Anh uống ngụm nước nóng trước đi.”

Chu Cận Xuyên ậm ừ ngồi xuống, sau đó chỉ vào hai bình sữa trắng trên bàn, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tô Ý thành thật trả lời: “Tôi nấu rượu gạo.”

"Không được uống rượu trong ký túc xá."

"Đây là rượu gạo, rượu gạo sao có thể coi là rượu chứ?"

Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng cười nói: "Được thôi."

Tô Ý nhướng mày, cảm thấy giọng điệu này có chút không tin.

Cô lập tức đứng dậy cầm lấy một cốc, rót nửa cốc đưa cho anh: "Thử đi, thật sự không thể coi là rượu được, nhiều nhất chỉ là đồ uống thôi."

Chu Cận Xuyên nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười: “Em muốn tôi lấy thân thử pháp để minh oan cho em không?”

Tô Ý cười khan: "Vậy thì anh đừng uống."

Đang định lấy lại chiếc cốc, Chu Cận Xuyên nhanh hơn một bước, đã cầm lên nếm thử.

"Ừm, cũng không tệ."

Tô Ý thấy anh đánh giá tốt, không khỏi cười nói: "Có muốn uống nóng không?"

"Không cần đâu, mát lạnh như vậy là được rồi."

Tô Ý thấy anh thích uống rượu, nhất thời có chút thèm.

Hơn nữa, buổi tối cô gấp gáp ra ngoài nên cũng không ăn được cơm.

Sau đó anh lại cầm ấm trà lên rót nửa cốc: “Thật sự rất ngon!”

Chu Cận Xuyên cười hỏi: “Cái này có tính là Vương bà bán dưa không?”

"Đây cũng là lần đầu tiên tôi uống trước đó vẫn chưa ủ xong.”

Vốn dĩ, Tô Ý dự định buổi tối lúc trở về sẽ lén lút uống hai ly.

Dù sao cũng là đêm giao thừa.

DTV

Vì lý do này mà cô còn đặc biệt hầm trước một nồi thịt kho.

Không ngờ đánh bậy đánh bạ cũng có thể mời được Chu Cận Xuyên tới đây, bây giờ hai người lại cùng nhau uống rượu như thế này, còn thú vị hơn uống một mình.

Hơn nữa, bên ngoài trời vẫn đang có tuyết rơi, hứng thú của Tô Ý lại càng tăng thêm vài phần.

“Ở đây tôi còn có thịt kho, anh có muốn ăn không?"

Chu Cận Xuyên nhìn chiếc nồi nhỏ trên bàn, gật đầu: “Cũng được.”

Kỳ thật vừa rồi anh đã ngửi thấy mùi, sẽ thật xấu hổ nếu anh hỏi là mùi gì.

Thấy anh không khách khí, Tô Ý nhanh chóng đặt chiếc nồi nhỏ lên bếp, một lúc sau lại bắt đầu hâm.

“Tiểu Vũ và Noãn Noãn sẽ không tỉnh lại chứ?”

“Em đã bao giờ nhìn thấy chúng thức dậy lúc nửa đêm chưa?”

“Ha ha, vậy cũng đúng."

Hai người câu được câu không trò chuyện, Tô Ý đặt nồi lên bàn.

"Nếm thử xem, trong này có nấm hương, trứng cút, chân vịt, đầu cánh và khoai tây lát."

Tô Ý vốn định hầm móng giò heo, nhưng sau đó không mua được nên thay thế bằng món này.

Nếu không thật sự sẽ có chút xấu hổ.

Có đồ nhắm rượu trong tay, hai người nhanh chóng uống cạn một chai rượu gạo..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 148: Chương 148



Tô Ý cảm thấy trong người có chút đau nhức, cô uống thêm một chút sẽ hết, nhưng cô xấu hổ không dám có ý ngăn cản.

Thế là cô hỏi: "Rượu gạo này uống nhiều có chút say.

Anh còn ổn không đó?”

Chu Cận Xuyên dùng ánh mắt đen láy liếc nhìn cô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là làm người khác khó chịu.”

Tô Ý nghe không rõ: "Anh nói cái gì?"

"Không có gì."

Ánh mắt họ chạm nhau, bầu không khí trong giây lát trở nên kỳ lạ.

Chu Cận Xuyên vân vê ngón tay, cưỡng ép chuyển chủ đề: “Nghe nói phó đội trưởng Tần và đồng chí Bạch hai ngày nữa sẽ tổ chức tiệc rượu, trước đó bọn họ có đến nhà ăn làm phiền em không?”

“Không tính là làm phiền, sau này giá cả không thương lượng được nên họ nhờ đầu bếp Vương xử lý."

"Vậy là tốt rồi.

Bọn họ kết hôn hình như em rất vui vẻ?"

Tô Ý sửng sốt một chút, sau đó cười hai tiếng.

"Có sao? Rõ ràng như vậy sao? Vẫn rất bình thường mà.”

[Tôi vui đến muốn đốt pháo ăn mừng.]

[Không chỉ tôi vui vẻ, anh cũng nên vui vẻ mới phải, dù sao cũng coi như giúp anh nửa đời sau thoát khỏi Bạch Nhược Lâm.]

[Chờ bọn họ kết hôn xong, tôi liền thành công lui thân, nói không chừng tôi còn có thể rời đi.]

Chu Cận Xuyên nghe được câu nói phía trước vẫn cúi đầu mỉm cười, cho đến khi nghe được câu sau, mới ngẩng đầu nhìn cô.

Rời khỏi? Cô ấy sẽ đi đâu chứ?

Chu Cận Xuyên còn chưa nghĩ ra cách hỏi thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Tô Ý, em có ở đó không?"

Tô Ý cùng Chu Cận Xuyên nhìn nhau, chẳng lẽ là Tần Vân Phong sao? Làm sao anh ta có thể đến đây được?

Tô Ý không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng cô sợ tiếng kêu của anh ta sẽ đánh thức những người xung quanh.

Sau đó cô nhẹ nhàng trả lời: "Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.

Nếu anh có việc gì thì ngày mai chúng ta sẽ nói."

Tần Vân Phong dường như không có ý định bỏ cuộc, lại nhỏ giọng gọi tên cô: "Hiện tại anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Tô Ý bối rối, nhưng cô vẫn đứng dậy, mở cửa hé một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện quan trọng gì vậy?"

“Anh có thể vào trong mới nói chuyện được không?”

"Không thể."

Tần Vân Phong ngơ ngác nhìn Tô Ý một lát: "Trước kia——"

"Đừng đề cập đến trước kia, nói thẳng vào việc chính đi.”

Trong lòng Tần Vân Phong nghẹn ngào, nói: "Ngày mai anh cùng Bạch Nhược Lâm đi đăng ký kết hôn.”

"Chỉ là chuyện này thôi á?"

Tần Vân Phong nói xong thì chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Tô Ý.

Không tìm được dấu vết của sự hoảng loạn nào cả.

Ngược lại là chính anh ta bối rối.

Hôm nay trong hội trường, anh ta trơ mắt nhìn Tô Ý ngồi trên sân khấu tỏa sáng.

Tận mắt chứng kiến những người anh em đó đã ngạc nhiên như thế nào khi nhìn thấy Tô Ý!

Cho đến lúc đó, anh ta chợt cảm thấy hối hận.

Một người rực rỡ như vậy, vốn là thuộc về anh ta.

Chẳng qua là nhất thời anh ta không nhận ra.

Sau màn biểu diễn, trong thâm tâm nhiều người đã thầm cười nhạo anh ta nhặt được hạt mè mà ném quả dưa hấu đi.

Vốn dĩ anh ta đã hẹn Bạch Nhược Lâm cùng nhau đón giao thừa, nhưng sau bữa tiệc, đột nhiên không muốn đi nữa nên đành kiếm cớ quay về ký túc xá.

Kết quả là càng nghĩ về chuyện đó càng làm anh ta thấy khó chịu.

Sau đó anh ta mới lấy hết can đảm đến gặp Tô Ý, muốn thành thật nói chuyện với cô.

Nếu cô không đồng ý, hôn ước này ngày mai anh ta cũng không muốn kết.

Nghĩ như vậy, Tần Vân Phong đem hết suy nghĩ của bản thân nói cho Tô Ý nghe.

Tô Ý nghe xong lời này thì sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên tức giận: "Tần Vân Phong có phải vừa rồi anh ngâm tuyết tới nỗi nước tràn vào đầu không? Không phải đồng ý ngày mai đi lĩnh chứng rồi sao?”

Lẽ ra là cô nên hùng hổ mắng anh ta.

Chỉ vì Tô Ý lo lắng bị người khác nghe thấy nên mới hạ giọng.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 149: Chương 149



Ngược lại vào tai Tần Vân Phong lại giống như cô đang giận dỗi.

"Chuyện trước đây là anh có lỗi với em, anh cũng hối hận lắm, Tô Ý, thật ra anh vẫn luôn nghĩ đến em.

Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"

Tô Ý thật sự không nghe được nữa, trực tiếp đóng cửa lại.

[Xong rồi, xong rồi, Tần Vân Phong anh ta điên rồi, chẳng lẽ cuộc hôn nhân này thật sự không thể kết sao?]

[Phải mất một thời gian dài hai người họ mới đến được với nhau.

Chẳng lẽ bây giờ phải quay lại điểm xuất phát sao?]

Tô Ý đột nhiên hoảng sợ chớp mắt một cái.

Cô vốn tưởng sau khi hai người họ kết hôn, nội dung chính của cuốn sách sẽ thay đổi, có lẽ cô có thể quay trở lại thế giới ban đầu.

Cho dù không thể quay lại, cô cũng sẽ không rơi vào kết cục đau khổ như trước.

Nếu ngày mai họ không kết hôn, việc đó có nghĩa là dù có cố gắng đến thế nào thì cũng không thể thay đổi hướng đi chính của cuốn sách.

Đó là lý do tại sao cô lại hoảng sợ.

Nào biết được, trong mắt của Tần Vân Phong, anh ta cho rằng Tô Ý đây là đang d.a.o động và buồn bã.

Anh ta trở nên kiên định mà ngồi xổm ở cửa ra vào, đủ loại lời nói yêu đương thông qua kẽ hở trên cửa truyền vào.

Tô Ý sợ là ném chuột vỡ bình, lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ bị người khác bàn tán nên không thể ngăn chặn được tình trạng này.

Chu Cận Xuyên vốn bị Tô Ý giấu ở sau của.

Khuôn mặt anh khi nghe được những lời này đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Anh trực tiếp mở cửa, trên mặt tuy tức giận nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như xưa: “Bên ngoài lạnh lắm, anh có muốn vào trong nói chuyện không?”

Tần Vân Phong đang ngồi xổm trên mặt đất đau khổ thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông truyền ra từ trong nhà.

Anh ngước lên, thấy là đoàn trưởng Chu.

Anh ta sợ đến mức lập tức ngồi phịch xuống đất.

"Chu, đoàn trưởng Chu, sao anh lại ở đây?"

Nói xong, anh ta không thể tin được liếc nhìn Tô Ý: "Hai người, hai người thực sự ở cùng một chỗ sao?”

Tô Ý trợn mắt: "Cũng không phải là chuyện của anh, anh không muốn vào trong sao ?"

Vốn là nơi anh ta từng tâm tâm niệm niệm, bỗng chốc lại trở thành ao sói, hang cọp.

Tần Vân Phong sao dám tiến vào chứ?

Nghĩ tới chuyện những lời kia đều bị Chu Cận Xuyên nghe thấy nên mới kêu anh ta đi vào, anh ta thầm kêu không ổn.

Anh ta nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy và bỏ chạy.

Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó quay đầu nhìn Tô Ý: “Đến lúc tôi phải đi rồi, đừng quên tắt bếp đó nhé.”

Tô Ý ậm ừ rồi đóng cửa lại mà không suy nghĩ nhiều.

Bên kia, Chu Cận Xuyên đi theo Tần Vân Phong xuống lầu, một đường đi đến chỗ tối tăm ở phía dưới.

Sau đó anh lớn tiếng hỏi: “Thời gian tốt như vậy, có lẽ phó đoàn trưởng Tần quay về cũng không ngủ được, chúng ta cùng nhau ra sân tập để luyện tập một chút nhé?”

Tần Vân Phong nhìn bầu trời: "Ngay lúc này sao?"

DTV

"Đi thôi!"

Đến sân tập, Chu Cận Xuyên cởi áo khoác ra, cử động thân thể.

Vừa rồi ở trong phòng uống rượu gạo, bây giờ cả người đều nóng nên không thấy lạnh một chút nào.

Một giờ sau.

Chu Cận Xuyên chậm rãi mặc áo khoác vào và kéo khóa lại.

"Phó đội trưởng Tần, anh không sao đó chứ? Ở đây tối quá nên tôi không nhìn rõ, vừa rồi có lẽ tôi đã đánh quá mạnh, hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé?"

Tần Vân Phong chật vật đứng dậy: "Không sao đâu."

"Anh có chắc không có chuyện gì không? Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc ngày mai đi lĩnh chứng của anh đó chứ?"

"Không, không có chuyện gì, tôi sẽ đi."

“Vậy tôi đợi uống rượu mừng của anh.”

“…”

Chu Cận Xuyên mặc áo khoác xong thì trực tiếp đi về nhà.

Khi đi ngang qua, anh không nhịn được mà đi vòng xuống tầng dưới nhà Tô Ý nhìn xem.

Thấy đèn trong phòng đã tắt, anh mới quay người trở lại sân..

.
 
Back
Top Bottom