Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 120: Chương 120



Trương Thiên Hoa suy nghĩ một chút, sau đó anh ta chợt nói: “Em nhớ rồi, lần trước em cũng đã hỏi qua, bọn họ nói là những cái nồi đất đó chỉ dùng vào thời điểm mùa xuân để chiêu đãi quân nhân thôi, cũng chỉ dùng có một lần, bình thường cũng chẳng dùng bao giờ, chứ nếu không thì chúng cũng đã không bị bỏ quên rồi dính đầy bụi nằm đó rồi.”

Tô Ý gật đầu một cái: “Vậy anh đi hỏi lại một chút xem liệu chúng ta có thể lấy mấy cái nồi đó về đây trước được không, chúng ta thử làm đồ ăn với chúng thử xem sao.”

Trương Thiên Hoa đáp ứng rồi đi ra ngoài: “Em sẽ đi hỏi thử chút xem, có nhiều như vậy cơ mà, chúng ta chỉ muốn lấy mấy cái thì hẳn là họ sẽ cho thôi.”

Căn bản là bởi vì những cái nồi đó để đấy cũng chẳng có ích gì, vậy nên kho hàng cũng thoải mái cho Trương Thiên Hoa cầm về mấy cái để dùng.

Tô Ý thấy lấy được rồi thì lập tức dẫn theo Từ Tiểu Cần cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu.

Từ Tiểu Cần nhìn giá đỗ, mộc nhĩ và khoai tây ở trong chậu thì nhịn không được mà buồn bực: “Không phải nấu đồ ăn bằng nồi đất sao ạ? Những thứ này không phải là nguyên liệu dùng để làm rau trộn sao?”

Tô Ý cười một tiếng: “Rửa sạch ít bắp cải rồi đi ngâm miến đi, một lát nữa làm xong rồi thì cô sẽ biết ngay thôi.”

Chờ đến khi đồ ăn bên trong nồi đất đã được nấu sôi lên, Tô Ý lại cho thêm một chút thịt còn thừa từ buổi trưa ra cho vào.

“Thiên Hoa, anh gọi đầu bếp Mã tới đây một chuyển đi, nói là chúng ta có chuyện cần thương lượng với ông ấy.”

Trương Thiên Hoa còn đang hăng say nhìn chằm chằm vào nồi đất, đột nhiên nghe thấy phải đi gọi đầu bếp Mã.

Sau đó anh ta lập tức hiểu rõ, toét miệng cười rồi chạy ra ngoài: “Được! Em đi mời ông ấy tới đây ngay.”

Đầu bếp Mã đang nghỉ ngơi thì đột nhiên bị Trương Thiên Hoa thúc giục đưa đi.

Ông ấy vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: “Có chuyện gì tốt vậy chứ? Lại còn thần thần bí bí như vậy nữa?”

Trương Thiên Hoa cười nói: “Có cái này ngon lắm, ông cứ tới đi là biết ngay thôi.”

Lúc đang nói chuyện với nhau thì hai người họ đã tới gian bếp nhỏ rồi.

“Ô, mùi gì mà thơm quá vậy?”

DTV

Tô Ý mới vừa làm xong dầu ớt, đang chuẩn bị múc ra từ trong nồi đất thì thấy đầu bếp Mã đi tới, lúc này cô mới vội vàng cười hỏi: “Đầu bếp Mã, ông ăn cay được không?”

Đầu bếp Mã vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng ông ấy vẫn trả lời đúng sự thật: “Chỉ cần không quá cay thì tôi ăn được.”

Tô Ý cười một tiếng: “Vậy thì hơi cay thôi.”

Vừa dứt lời, cô lại dùng cái kẹp nhấc nồi đất từ trên bếp đặt xuống.

“Đầu bếp Mã, chúng tôi đặc biệt mời ông tới đây để thử giúp chúng tôi mùi vị của món này thế nào, vị giác của ông tại nhà ăn chúng ta chính là lợi hại nhất rồi.”

Đầu bếp Mã được khen thì có chút ngượng ngùng, thế nhưng vừa nhìn đến thứ bên trong nồi đất thì lập tức đã bị hấp dẫn.

Chỉ thấy mặc dù cái nồi kia đã được nhấc xuống khỏi bếp, thế nhưng trông nó vẫn nóng hổi như thể vẫn đang sôi lục bục dưới bếp vậy.

Bên trong là đủ loại màu sắc đa dạng của thức ăn, bên trên còn có mấy quả ớt đỏ rực cùng màu xanh của tỏi.

Vừa nhìn đã khiến người ta phải thèm đến nhỏ dãi~

“Đây chính là món ăn mới mà mọi người nói sao?”

Tô Ý thấy phản ứng của đầu bếp Mã cũng không tệ lắm, thế nên cô lại vội vàng đưa cái thìa tới.

“Thời tiết đang lạnh dần rồi, rau trộn cũng sắp không bán nổi nữa, thế nên chúng tôi đã bàn bạc với nhau đổi món ăn thành món canh nấu trong nồi đất thế này, đầu bếp thử nếm xem mùi vị có được hay không.”

Đầu bếp Mã múc một thìa canh lên nếm thử: “Ồ, nước canh không tệ đâu, hầm từ giá đỗ đúng không?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 121: Chương 121



Nói xong, ông ấy lại nếm thử đồ ăn bên trong: “Món này không tệ đâu, ăn xong mấy thìa là đã thấy cả người ấm áp hơn hẳn rồi, ý tưởng này của mọi người cũng được đó, chỉ là mọi người cũng biết đấy, nguyên liệu nấu ăn vào mùa đông ít lắm, không phân được cho mọi người nhiều đâu.”

Tô Ý lại vội vàng cười nói: “Tùy ý đầu bếp Mã thôi, mấy thứ rau cải trong món này của chúng tôi đều là nguyên liệu phổ biến cả, tôi cũng đã cho thêm mấy món thịt vào trong đó nữa, ví dụ như thịt viên, cá chiên, hay thịt lợn chiên giòn, món nào cũng có mùi vị khác nhau hết.”

Đầu bếp Mã nghe xong thì lúc này mới vội vàng dùng đũa vớt lên nhìn thật kỹ, quả nhiên nhìn thấy bên trong nồi đất đều là những món ăn rất bình thường.

Thế nên ông ấy không nhịn được mà cười nói: “Món này vừa có rau lại vừa có thịt, vừa có thể làm canh lại vừa có thể làm thức ăn, chỉ cần có thêm màn thầu hay cơm thôi là sẽ cực kỳ hợp!”

Ba người Tô Ý thấy đầu bếp Mã khen không dứt miệng thì cũng yên tâm.

“Đầu bếp Mã, vậy ông xem xem sau này chúng tôi —"

“Được, sau này cứ làm món này đi, tôi đã mường tượng ra cảnh mọi người xếp hàng dài sau này rồi đấy, trước mắt mọi người còn thiếu cái gì nữa không?”

Tô Ý vội vàng nói: “Chỉ còn có chuyện nói với kho hàng về mấy cái nồi đất này nữa thôi!”

“Không thành vấn đề, để tôi đi nói cho!”

Có sự đồng ý từ đầu bếp Mã nên Tô Ý cũng rất nhanh đã đổi từ cửa sổ bán rau trộn sang cửa sổ bán canh

Sau hai ngày liên tiếp đổ mưa thì tiết trời đã càng lúc càng lạnh lẽo hơn.

Vậy nên cửa sổ vốn dĩ bán món rau trộn mát lạnh nay đã chuyển thành cửa sổ bán món canh hầm nóng hôi hổi, lại còn kèm theo mùi thơm bay ra thật xa.

Lần này không cần Tô Ý tìm người xếp hàng mà đã có mấy người trực tiếp tìm tới đây.

“Đồng chí, ở đây mọi người đang bán món gì vậy?”

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa nghe vậy thì nhiệt tình giới thiệu cho mọi người: “Đây là món canh của chúng tôi, bên trong còn có thêm chừng mười loại thức ăn khác nhau nữa, món ăn mặn cũng có thể chọn, mọi người muốn tới đây mua một phần ăn thử xem sao không?”

“Trông nó ngon quá, cho tôi một phần thịt viên đi, cho cay chút nhé.”

Sau khi tiết trời trở lạnh thì đồ ăn dù có mới nấu ra thì một lúc sau cũng sẽ dần dần nguội ngắt.

Thế nhưng canh lại không giống như vậy, nó sẽ luôn nóng hôi hổi.

Có những người trực tiếp đổ cơm vào ăn chung, cũng có những người ăn với màn thầu.

Đúng như đầu bếp Mã dự đoán, cửa sổ của ba người bọn họ rất nhanh đã có rất nhiều người xếp thành một hàng dài.

Mà khuyết điểm duy nhất chính là, có quá nhiều người xếp hàng, phải tới sớm một chút thì mới giành được.

Ba người họ ở phía sau bận rộn đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, còn đầu bếp Vương thì ở một bên siết chặt áo, tức giận đến mức trách móc: “Cái món canh đó thật sự ngon đến vậy sao? Tôi cũng không tin đâu.”

DTV

Nghi ngờ thì nghi ngờ, thế nhưng đầu bếp Vương vẫn bảo người len lén đi xếp hàng giúp mình lấy một phần về, bưng đến phía sau lặng lẽ ngồi ăn.

Mùi vị đó, quả thực rất ngon!

Kể từ khi Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong biết được chuyện Tô Ý bán thức ăn ở cửa sổ trong nhà ăn thì cũng không tới nơi này mua đồ ăn nữa.

Bất kể người khác có nói đến mức ba hoa thiên địa thì hai người bọn họ cũng không có động tĩnh gì.

Ngày đó, hai người họ hẹn nhau cùng đi tới nhà ăn ăn cơm.

Đi được một nửa thì trời lại đổ mưa, vừa ướt lại vừa lạnh.

Nhìn thấy mọi người đang xếp hàng mua canh nóng hổi thì bọn họ cũng không nhịn được mà động tâm.

“Anh Tần, hôm nay chúng ta cùng ăn canh ở đây nhé?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 122: Chương 122



Tần Vân Phong còn tưởng rằng bản thân mình nghe lầm: “Nhưng đó là cửa sổ của Tô Ý mà.”

Bạch Nhược Lâm mím môi một cái: “Anh xem hiện tại cô ta cũng đâu có ở đây đâu, mà kể cả có thì chúng ta cũng tuân theo đúng quy định đến mua thức ăn cơ mà, cô ta lại có thể không bán hay sao?”

Tần Vân Phong suy nghĩ một lát thì thấy cũng phải.

DTV

Hơn nữa anh ta cũng không hy vọng Bạch Nhược Lâm cứ luôn nhớ mãi không buông chuyện của Τô Ý.

Thế nên anh ta lại vội vàng tiến lên xếp hàng.

Thật ra thì từ lúc hai người họ mới tới đây thì Tô Ý đứng đằng sau bếp cũng đã trông thấy rồi.

Nhưng lúc này yêu cầu của cô đối với hai người bọn họ cũng chẳng cao, chỉ cần không gây chuyện là được!

Vì thế cô cũng giả vờ như không nhìn thấy hai người bọn họ.

Thật vất vả lại bận bịu mãi đến khi bọn họ xong việc ở nhà ăn, lúc này đột nhiên Tạ Tiểu Quân lại chạy tới.

“Chị Tô Ý, canh có còn không vậy? Tôi mới vừa từ bên ngoài về đã nghe nói chị đổi sang bán canh rồi sao? Có phải tôi tới trễ rồi không?”

Từ Tiểu Cần hé miệng cười một tiếng: “Trễ rồi, tất cả những gì được chuẩn bị đều đã bán sạch bách, buổi tối anh đến sớm hơn chút là được.”

Tô Ý thấy dáng vẻ đầy thất vọng của Tạ Tiểu Quân thì dừng một chút, sau đó cô nói: “Anh vào đây đợi một chút đi, bây giờ tôi làm cho anh một chén.”

Tạ Tiểu Quân nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ đi vòng qua đằng sau.

Thấy Tạ Tiểu Quân tới, lúc này Tô Ý mới phát hiện ra, đã thật lâu rồi cô không thấy Chu Cận Xuyên tới đây, như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Mới vừa rồi Tạ Tiểu Quân cũng nói anh ta mới trở về từ bên ngoài, chẳng lẽ hai ngày nay Chu Cận Xuyên đều không ở bên trong đại viện?

Nhưng cũng không thấy Tiểu Vũ và Noãn Noãn nói gì mà.

Nghĩ tới đây, Tô Ý lập tức thăm dò hỏi: “Đồng chí Tạ, anh và đoàn trưởng Chu lại đi ra ngoài sao?”

Tạ Tiểu Quân nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: “Không có, lần này chỉ có tôi và doanh trưởng Lục đi cùng nhau thôi, đoàn trưởng Chu không có đi!"

Tô Ý “Ờ” một tiếng, hóa ra quả thật anh ấy không có ra ngoài.

Chẳng qua là không xuất hiện cùng lúc với cô thôi.

Chỉ là suy nghĩ một chút thì cũng phải, hai người bọn họ một người là đoàn trưởng, một người là đầu bếp trong nhà ăn.

Nếu không phải có quan hệ với hai đứa bé thì nói không chừng cả đời này bọn họ không quen biết nhau cũng là chuyện có thể.

Lúc Tô Ý vẫn còn đang suy nghĩ thì canh cũng đã sôi.

Tô Ý thấy vậy thì vội vàng bưng canh đã nấu xong đặt lên trên bàn: “Anh mau nếm thử đi!”

Tạ Tiểu Quân “Ôi” một tiếng rồi cúi đầu xuống bận bịu ăn.

Mới vừa nếm thử một miếng mà anh ta đã khen không dứt miệng: “Đúng rồi, chị Tô Ý, canh này của chị có mang đi được không? Tôi muốn mang một phần đi cho đoàn trưởng Chu.”

Tô Ý sửng sốt một chút rồi chớp mắt: “Có thể chứ, đoàn trưởng Chu còn chưa ăn cơm sao?”

Tạ Tiểu Quân ừ một tiếng: “Mới vừa rồi tôi trở lại phòng làm việc, hỏi thì anh ấy bảo ăn rồi, chỉ là tôi khẳng định rằng anh ấy chỉ tùy tiện ăn chút bữa sáng ứng phó qua loa thôi, tôi thấy gần đây khẩu vị anh ấy cũng không tốt, có lẽ ăn cái này sẽ thích cũng không chừng.”

Tô Ý gật đầu một cái, sau đó cô lại yên lặng nấu thêm một nồi nữa.

Nấu xong lại cho thêm chút ớt, lại dùng túi buộc lại xong xuôi mới nói: “Lúc nào đi thì anh tiện lấy cơm luôn nhé!”

Tạ Tiểu Quân vội vàng cười đáp ứng, sau đó anh ta nhanh chóng xách canh mang về.

Chờ đến khi quay lại phòng làm việc.

Quả nhiên Chu Cận Xuyên vẫn còn đang cúi đầu làm việc.

“Đoàn trưởng Chu, tôi mới phát hiện ra nhà ăn có món mới đây, là canh đó, tôi có mua cho anh một phần để anh nếm thử đây.”

Chu Cận Xuyên cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Hiện tại tôi còn đang bận, cậu cứ để đó trước đi."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 123: Chương 123



“Đoàn trưởng Chu, đây là đồ nóng, để một lúc nó lạnh rồi thì ăn không ngon nữa đâu.”

“Cậu ăn đi cũng được, giờ tôi không đói bụng.”

Tạ Tiểu Quân xoa xoa cái bụng vừa mới ăn no xong: “Vậy được rồi, mặc dù tôi cũng vừa mới ăn no xong, nhưng đây chính là canh chị Tô Ý đặc biệt nấu nên nếu không ăn thì thật có lỗi quá!”

Vừa nói, Tạ Tiểu Quân vừa xách canh lên chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút!” Cuối cùng Chu Cận Xuyên cũng chịu ngẩng cái đầu từ dưới đống văn kiện lên: “Cậu mới nói là món gì cơ?”

“Chị Tô Ý làm canh đó!” Tạ Tiểu Quân toét miệng cười nói: “Đoàn trưởng Chu còn không biết sao, cửa sổ của chị Tô Ý đã được đổi sang thành cửa sổ bán canh rồi, mỗi ngày đều có cả một hàng dài đứng xếp hàng đó, hôm nay lúc tôi đến cũng vừa mới bán hết xong, may là chị Tô Ý nghe nói chúng ta không có gì ăn nên mới đặc biệt nấu cho chúng ta ăn đó chứ!”

Chu Cận Xuyên nghe vậy thì họ nhẹ một cái rồi đứng lên: “Tôi không có hỏi cậu nhiều như vậy.”

Vừa nói anh vừa đi tới bên cạnh cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống.

Tạ Tiểu Quân mím môi cười một tiếng: “Ồ, đoàn trưởng Chu có muốn nếm thử một chút không?”

Còn chưa đợi anh ta nói xong thì Chu Cận Xuyên đã tự mình động thủ mở hộp canh ra.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy món canh thế này, thế nhưng chẳng biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Tạ Tiểu Quân đứng bên cạnh còn kích động hơn cả anh: “Chị Tô Ý thật là thiên vị, mới vừa nãy nồi canh mà tôi ăn cũng đâu có phong phú như vậy đâu, thế mà của đoàn trưởng Chu lại có đến mấy món bên trong thế này!”

Nói xong, anh ta lại sợ anh cảm thấy giận nên lại vội vàng đứng lên đi trước: “Đoàn trưởng Chu, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây nhé!”

Chu Cận Xuyên nhìn lên đồng hồ: “Hiện tại anh có bận chuyện gì không?”

Tạ Tiểu Quân đáp: “Không có, vậy tôi ngồi lại thêm chút nữa nhé?”

Chu Cận Xuyên cũng không thẳng thắn trả lời mà chỉ trầm mặc cúi đầu ăn.

Một lát sau anh mới mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi cậu bảo người tới xếp hàng mua canh rất nhiều sao?”

“Đúng vậy, tôi thấy chị Tô Ý bận rộn đến mức đầu đổ đầy mồ hôi đó!”

“Cô ấy còn nói gì không?”

Tạ Tiểu Quân kinh ngạc giương mắt nhìn một chút, cảm giác hôm nay có chút khó nói chuyện hơn mọi khi thì phải?

Anh ta không theo kịp mạch suy nghĩ của đoàn trưởng Chu!

“Chị Tô Ý cũng không nói gì.

À, đúng rồi, chị ấy còn hỏi tôi có phải gần đây anh hay ra ngoài không, tôi trả lời là anh vẫn luôn ở bên trong đại viện.”

“Đoàn trưởng Chu, có phải anh cãi nhau với chị Tô Ý không đó? Tôi cứ có cảm giác hai người cử kỳ quái thế nào ấy.”

Chu Cận Xuyên nhếch môi một cái: “Không có.”

Tạ Tiểu Quân: Được rồi!

DTV

….

Ở phía bên kia, sau khi Tô Ý bận rộn xong xuôi thì chuẩn bị đi về.

Mới vừa đi ra bên ngoài thì cô đã nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đang ngồi xổm ở trước cửa, vừa dùng tay hứng nước mưa vừa cười ngây ngô.

Tô Ý thấy vậy thì vội vàng bước tới: “Sao các em lại tới đây thế?”

Diệp Tiểu Vũ chỉ chỉ vào cái dù trong tay, nói: “Trời mưa rồi, bọn em sợ chị Tô không mang theo dù."

Một dòng nước ấm từ từ chảy qua đáy lòng, Tô Ý cảm giác hốc mắt mình cũng dần nóng lên.

Ở đại viện quân nhân rộng lớn này mà cô cũng có hai đứa bé quan tâm đến mình, chuyện này khiến Tô Ý rất vui vẻ.

Cô nhanh chóng bảo Tiểu Vũ che dù lên, còn cô thì tự mình cầm theo một cây dù khác, tay còn lại bế theo Noãn Noãn vọt vào trong làn mưa.

“Chị Tô, mưa càng lúc càng lớn rồi, hay chị về nhà với bọn em trước đi?”

Tô Ý cũng lo lắng hai đứa bé sẽ bị cảm lạnh: “Được, chị đưa các em về trước, đổi sang bộ quần áo khác rồi uống một cốc nước ấm!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 124: Chương 124



Thật nhanh sau đó ba người bọn họ đã về đến sân ký túc xá.

Mặc dù có che dù nhưng vẫn không tránh được, thành ra dính không ít nước mưa lên người.

Tô Ý vội vàng dùng khăn lông lau bớt nước trên người hai đứa nhỏ, sau đó cô lại đun một chút nước đường đỏ cho hai đứa uống.

“Chị Tô, chị đừng chỉ lo cho bọn em mãi, chị cũng mau uống đi.”

“Đúng rồi, hôm nay chú Tạ từ bên ngoài trở về đã thuận tiện lấy mấy bức hình kia quay trở lại rồi, để em cầm tới cho.”

Tô Ý thấy Diệp Tiểu Vũ hưng phấn đi tới đi lui trong phòng, cô lại vội vàng khuyên cậu bé ngồi xuống uống hết cốc nước đường đỏ đã: “Để chị đi lấy cho, em để ở chỗ nào?”

“Em để ở trên bàn ở trong phòng chú Chu.”

Tô Ý đã đứng lên: “...”

Dù sao Chu Cận Xuyên cũng không có ở đây, mà cái bàn đó lại ở ngay cạnh cửa ra vào, cũng không quá xa.

Cô chỉ đi vào lấy thôi nên chắc chắn sẽ không lâu.

Hơn nữa của phòng ngủ của Chu Cận Xuyên hẳn là đang mở.

Nghĩ vậy nên Tô Ý cũng nhanh chân bước vào.

Quả nhiên vừa bước vào đã nhìn thấy trên bàn, ngay bên cạnh đầu giường có một phong thư chứa ảnh, cô vừa mới đưa tay cầm lên.

Một tấm hình từ bên trong phong thư rơi xuống dưới đất.

Tô Ý ngồi chồm hỗm xuống nhặt nó lên thì mới phát hiện ra đây chính là bức ảnh bốn người họ chụp chung với nhau.

Trong hình, Tiểu Vũ và Noãn Noãn cười híp mắt.

Chu Cận Xuyên ngồi thẳng tắp bên cạnh, trên mặt cũng hiếm khi lộ ra một nụ cười.

Đột nhiên nhìn thấy tấm hình này khiến Tô Ý khó tránh khỏi nhớ lại cảnh tượng bốn người họ chụp hình ngày hôm đó.

Chỉ cảm thấy chuyện đó như thể đã trôi qua được mấy tháng rồi vậy.

Cô nhặt tấm ảnh lên, đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mới vừa rồi mấy đứa không dính mưa đó chứ?”

Tô Ý sợ hết hồn, cô đưa tay kéo cửa che bản thân mình lại.

Bên ngoài trời đổ mưa lớn như vậy mà sao đột nhiên Chu Cận Xuyên lai quay lại thế chứ?

Trở về thì hai người họ có đụng mặt nhau thì cũng chẳng có vấn đề gì, mấu chốt chính là hiện tại cô lại đang ở trong phòng người ta.

Nếu đi ra ngoài rồi bị anh ấy nhìn thấy thì chẳng phải sẽ lúng túng c.h.ế.t luôn hay sao?

Đây chính là tình cảnh toàn hiện trường c.h.ế.t lặng đó mà, tại sao trên mặt đất lại chẳng có cái lỗ nào cơ chứ?

Chu Cận Xuyên lo lắng mưa lớn nên đã đặc biệt chạy từ phòng làm việc về xem hai đứa nhỏ.

Vừa bước vào nhà anh đã phát hiện ra có hai cây dù được dựng trước của, trên bàn phòng khách cũng bày ba cốc nước đường đỏ.

Sau đó anh lại nghe được một giọng nói quen thuộc mà đã lâu rồi anh chưa được nghe.

Chu Cận Xuyên dùng chân, đi tới phòng mình nhìn một cái.

Chỉ thấy cửa phòng mình khép hờ, hiện tại cô ấy đang ở trong phòng anh sao?

Diệp Tiểu Vũ láu lỉnh nhìn cánh cửa phòng ngủ một cái.

“Chú Chu, buổi trưa hôm nay chú Tạ mới mang ảnh về đây, chú có muốn nhanh nhanh vào xem không? Ở ngay trên bàn trong phòng chú đó ạ.”

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Chú biết rồi.”

Tô Ý: Thằng nhóc này!!

Máu huyết cũng vọt lên mặt, Tô Ý đang chuẩn bị chủ động mở cửa đi ra ngoài giải thích.

Đột nhiên điện thoại bên ngoài phòng khách reo lên.

DTV

Chỉ nghe thấy Chu Cận Xuyên đáp lại hai tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó anh lại dặn dò mấy đứa trẻ.

“Chú còn có việc, trở về thấy hai đứa không dầm mưa thì yên tâm rồi, hai đứa ngoan ngoãn ở nhà đợi chú, đừng có chạy lung tung đấy!”

Khuôn mặt Diệp Tiểu Vũ đầy vẻ thất vọng cực kỳ rõ ràng.

Cậu bé còn đang muốn nói thêm gì đó nhưng lúc này Chu Cận Xuyên cũng đã bước ra đến cửa.

Nghe thấy tiếng người đã rời đi rồi, lúc này Tô Ý mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô vội vàng cầm ảnh đi ra khỏi phòng: “Mới vừa rồi có người tới sao?”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 125: Chương 125



Diệp Noãn Noãn chỉ chỉ ngoài cửa: “Chú Chu tới, sau đó lại đi rồi ạ!”

Tô Ý nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Tiểu Vũ rồi cười một tiếng: “Hình ở chỗ này đây, hai đứa mau qua đây nhìn xem.”

Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, mà Tô Ý có trở về cũng không có chuyện gì phải làm.

Vì vậy cô ở lại cùng hai đứa bé chờ một lúc, lại giúp dọn dẹp một chút.

Cơn mưa này có lẽ tạm thời sẽ không tạnh, vậy nên trước khi ra về cô lại làm thức ăn cho hai đứa bé.

“Buổi tối hai đứa đừng tới nhà ăn nhé, chỉ cần hâm lại thức ăn trong nồi này là được rồi, cũng đừng chạy ra ngoài chơi, cẩn thận cảm lạnh đó, sáng mai còn phải đi học nữa.”

Hai đứa trẻ cũng thoải mái đáp ứng.

Lúc này Tô Ý mới bung dù lên đi tới nhà ăn.

Đại khái là bởi vì hôm nay trời đổ mưa, vậy nên nhà ăn cũng phát được ít cơm hơn mọi hôm, thời gian xong việc ra về cũng rất sớm.

Hiếm thấy có được cơ hội này nên Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa lại nài nỉ Tô Ý cùng nhau đi ăn mừng.

Tô Ý cũng nghĩ đến mấy ngày nay làm canh, mới bắt đầu còn chưa quá thuần thục nên hai người họ cũng rất mệt mỏi rồi.

Thế nên cô cũng đáp ứng: “Tôi đi nói với đầu bếp Mã một tiếng đã, chúng ta đi mua chút nguyên liệu còn lại ở nhà ăn rồi nấu đồ ăn đêm.”

Trương Thiên Hoa cũng vội vàng nói: “Vậy để em đi mua một ít nước ngọt cho.”

Từ Tiểu Cần: “Vậy em ở lại dọn dẹp với rửa rau nhé!”

DTV

Ba người họ chia nhau ra hành động.

Chờ đến khi Tô Ý quay về thì cô đã thấy bên cạnh Từ Tiểu Cần có thêm một người nữa, chính là anh trai cô ấy, Từ Bân.

Tô Ý kinh ngạc nhìn Từ Tiểu Cần, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đầy vẻ áy náy nhỏ giọng nói: “Thật sự không phải là em gọi tới đâu, anh ấy tự mình tới đây để đưa cho em ít đồ thôi.”

Tô Ý nhếch mép một cái: “Vậy đồng chí Từ cũng ở lại ăn chút đồ ăn đêm đi, đợi khi nào mưa tạnh rồi hãy về.”

Dù sao anh ta cũng là anh trai ruột của Từ Tiểu Cần.

Chờ đến khi bốn người bọn họ ăn xong đồ ăn đêm thì bên ngoài mưa cũng đã ngớt đi không ít.

Hiện tại Tô Ý cũng muốn về nhà: “Nhân lúc bây giờ mưa đang nhỏ thì chúng ta đi về sớm một chút đi.”

Từ Tiểu Cần cũng gật đầu một cái: “Bên ngoài trời tối đường lại trơn trượt, chị để anh trai em đưa chị về đi, anh trai em cũng ở dãy nhà trọ bên đó.”

Trên đường trở về.

Hai người Tô Ý và Từ Bân cách nhau một khoảng mà đi về.

Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn yên ổn không có chuyện gì mà cùng về với nhau.

Chẳng qua trước khi bước đến lầu khu tập thể, đột nhiên Từ Bân đuổi theo cô: “Đồng chí Tô, tôi có thể hỏi cô việc này được không?”

Tô Ý kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta một cái: “Đồng chí Từ, anh cứ nói đi.”

“Cô và đoàn trưởng Chu thật sự đang tìm hiểu nhau sao?”

“Không phải.”

“Vậy cô có đồng ý làm bạn gái tôi không?”

“Không muốn.”

“...”

Đối mặt với lời bày tỏ đột ngột của Từ Bân, Tô Ý vừa nghe đã cực kỳ bối rối, không hề suy nghĩ mà đã theo bản năng thốt ra lời cự tuyệt.

Chờ đến khi lời đã ra khỏi miệng rồi thì cô mới thấy mình nói chưa được uyển chuyển cho lắm.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, cứ trực tiếp nói thẳng ra như vậy cũng được.

Chỉ là chuyện này cũng khiến cô thật khó chịu, đàn ông thời đại này đều thẳng thắn trực tiếp như vậy sao? Hay là chỉ có những người đàn ông đi làm quân nhân mới thích như vậy thôi?

Lúc trước là Chu Cận Xuyên thì thôi đi.

Giờ lại đến lượt Từ Bân này, mà tổng cộng số lần gặp mặt giữa bọn họ mới chỉ được hai ba lần, nói với nhau còn chưa được ba câu.

Chẳng qua hôm nay đúng dịp ngồi ăn chung một bữa cơm thôi mà.

Làm sao tự nhiên lại xuất hiện cái suy nghĩ này vậy?
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 126: Chương 126



Đối diện với lời cự tuyệt của Tô Ý, đầu tiên Từ Bân sửng sốt một chút, ngay sau đó anh ta mới lúng túng gật đầu một cái: “Tôi biết rồi, vậy cô cứ đi lên nhà từ từ thôi kẻo ngã.”

Tô Ý nhếch mép một cái: “Đồng chí Từ, cảm ơn lòng yêu thích của anh với tôi, cũng chúc anh sớm ngày tìm được người thật tình đối với anh.”

Cuối cùng cô vẫn là không nhịn được mà nói ra những lời uyển chuyển một chút.

Nói xong, Tô Ý lập tức đi thẳng lên tầng.

Sau khi trở về nhà, mở đèn lên, vừa mới thay quần áo rồi rửa mặt xong thì đột nhiên cô lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lần này lại là ai đây?

Tô Ý không nghe thấy ai trả lời nên tim lại đập nhanh hơn: “Không nói là ai thì tôi sẽ không mở cửa đâu.”

Vừa mới dứt lời thì nghe được bên ngoài vang lên hai chữ: “Là tôi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này khiến thoáng chốc Tô Ý ngơ ngẩn.

Là Chu Cận Xuyên sao?

Một tiếng trước.

Chu Cận Xuyên vừa mới về đến nhà đã thấy Diệp Tiểu Vũ bưng thức ăn nóng hổi lên.

Chú, đây là cơm tối chị Tô làm, chú có muốn ăn chút gì không?”

Chu Cận Xuyên nhìn một chút, một đĩa cơm trắng đơn giản với nửa đĩa đậu hũ chiên, nửa đĩa thịt chua ngọt.

“Hai đứa đã ăn chưa?”

“Ăn rồi ạ, đây là đồ bọn cháu để phần cho chú.”

Buổi tối lúc bận rộn Chu Cận Xuyên chỉ tùy tiện ứng phó mà ăn qua loa mấy thìa cơm, lúc này quả thực có chút đói.

Thấy hai đứa bé đều đã ăn rồi nên anh cũng lập tức ngồi xuống.

Diệp Tiểu Vũ thấy anh chịu ăn cơm do Tô Ý làm thì rất vui vẻ mang ảnh đưa tới cho anh xem.

“Chú Chu, chú còn chưa kịp xem ảnh này.”

Vừa nói, cậu bé vừa đưa mấy tấm ảnh tới trước mặt Chu Cận Xuyên.

Chu Cận Xuyên nhìn lướt qua: “Cháu và Noãn Noãn trông đẹp lắm.”

DTV

Diệp Tiểu Vũ bĩu môi: “Chú Chu và chị Tô cũng đẹp lắm, buổi chiều nay chị Tô giúp chúng ta dọn dẹp nhà cửa xong lại nấu cơm cho chúng ta nữa đó, trước khi đi chị ấy cũng quên cầm mấy tấm ảnh đi nữa, lát nữa chú Chu ăn cơm xong mà rảnh rỗi có thể đi dạo bộ được thì chú có thể thuận tiện cầm mấy tấm ảnh này tới đưa cho chị Tô, được không ạ?

Chu Cận Xuyên liếc nhìn ra ngoài cửa.

Mặc dù mưa đã tạnh nhưng đã trễ thế này rồi còn muốn ra ngoài dạo bộ sao?

Thế nhưng anh vẫn gật đầu đáp ứng: “Được rồi, cháu và Noãn Noãn đi ngủ trước đi, lát nữa chú mang đi.”

Nghe thấy vậy thì Diệp Tiểu Vũ không nhịn được mà thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Hiện tại ngày nào tinh thần cậu bé cũng thật bất an mà.

Chu Cận Xuyên thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, cơm nước xong xuôi cũng chưa kịp dọn dẹp mà cứ thể trực tiếp cầm theo ảnh đi ra ngoài.

Chờ đến khi tới dưới tầng khu tập thể nhà Tô Ý anh lại phát hiện ra đèn không sáng.

Thường ngày vào tầm giờ này anh đi ngang qua, lúc nào ngẩng đầu lên vẫn luôn nhìn thấy đèn sáng mà.

Chẳng lẽ cô đã ngủ rồi?

Chu Cận Xuyên đứng dưới chờ đợi một lúc, từ đầu đến cuối vẫn không thấy đèn nhà cô sáng lên, thế nên lúc này anh mới nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Nào biết vừa mới xoay người thì đã nhìn thấy Tô Ý đi ra từ một con đường nhỏ, cách đó không xa còn có một người đàn ông đang đi theo.

Đoan chính nhìn theo bóng dáng cô đi lên tầng.

Chu Cận Xuyên híp mắt nhìn một cái rồi chớp mắt, dựa vào thị lực được huấn luyện trong bóng tối, anh vừa nhìn rõ đã ngay lập tức nhận ra người nọ chính là Từ Bản.

Làm sao hai người bọn họ lại quen biết rồi cùng nhau trở về thế này?

Suy nghĩ một lúc rồi chớp mắt một cái, Chu Cận Xuyên lập tức nhấc chân đi tới gần..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 127: Chương 127



Vốn dĩ Từ Bân còn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng Tô Ý, đột nhiên nhìn thấy đối diện có người đi tới, đang chuẩn bị rời đi thì anh ta lại nhìn thấy rõ người nọ là ai!

“Đoàn trưởng Chu, sao anh lại ở nơi này vậy?”

Chu Cận Xuyên trầm giọng nói: “Tôi đang về nhà, còn cậu sao trễ như vậy rồi mà vẫn còn ở đây?”

Từ Bân nghe vậy thì khẩn trương đứng nghiêm: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi cũng đi ngang qua, bây giờ lập tức trở về ạ.”

Chu Cận Xuyên mượn ánh đèn đường nhìn vẻ mặt anh ta một cái: “Hiện tại không phải là lúc huấn luyện, không cần phải xụ mặt nghiêm túc như vậy đâu.”

Từ Bân bị anh làm cho đầu óc mơ hồ, cũng không còn cách nào khác ngoài việc tay chân luống cuống cười một tiếng.

Chu Cận Xuyên nhìn gò má anh ta một chút, cũng không nhìn thấy có lúm đồng tiền nào.

Chẳng lẽ lần trước Tô Ý nói anh Bân là không phải nói anh ta?

Sự phát hiện này khiến Chu Cận Xuyên thở phào nhẹ nhõm đầy khó hiểu.

“Không còn sớm nữa, cậu mau mau trở về đi!”

Từ Bân lập tức đáp ứng, chỉ hận không thể lập tức biến mất tại chỗ.

Sau khi anh ta rời đi, Chu Cận Xuyên mới giương mắt nhìn lên tầng hai.

Thấy đèn vẫn còn sáng, anh do dự một lát rồi chớp mắt, vẫn nhấc chân đi lên.

Thật vất vả gõ cửa, cuối cùng lại đối diện trực tiếp với câu “Sao anh lại tới đây?”

Chu Cận Xuyên nhìn bốn phía một chút, thời tiết thế này cũng chẳng có ai lảng vảng ở ngoài kia.

Nghĩ vậy anh cũng yên tâm mà móc một tập phong thư từ trong túi ra: “Tiểu Vũ nói buổi chiều lúc cô trở về thì quên cầm theo ảnh, nó nhờ tôi tiện đường đi qua đưa cho cô.”

Tô Ý sực tỉnh, lại thấy anh cũng không có bộ dáng lập tức phải rời đi.

Lúc này cô mới vội vàng mở cửa: “Anh có muốn vào bên trong ngồi một lát không?”

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sau đó lập tức bước vào nhà.

Vốn dĩ lúc Tô Ý chỉ ở một mình thì cảm thấy căn phòng cũng khá rộng rãi.

Hiện tại anh vừa mới bước vào mà cô đã đột nhiên cảm nhận được không gian nhỏ đến mức không còn chỗ để lách người qua nữa.

“Đoàn trưởng Chu, anh ngồi xuống trước đi, tôi đi rót cho anh ly nước.”

Trong phòng chỉ có một cái ghế, sau khi Tô Ý bưng nước đến xong thì cũng chỉ có thể ngồi trên giường.

Trong phòng hiện tại cũng rơi vào trầm mặc.

Chu Cận Xuyên dẫn đầu mở miệng lên tiếng trước: “Mới vừa rồi lúc ở dưới tôi có nhìn thấy Từ Bân, anh ta đưa cô về sao?”

Tô Ý lúng túng gật đầu một cái.

Thế mà anh cũng ở đây, như vậy chẳng phải anh cũng đã nghe thấy lúc Từ Bân bày tỏ với cô rồi sao.

DTV

Chu Cận Xuyên: Còn có chuyện bày tỏ nữa?

Tô Ý cười khan hai tiếng, sau đó cô vội vàng giải thích: “Buổi tối nay anh ta tới phòng bếp nhà ăn tìm Từ Tiểu Cần, vậy nên cũng vì cùng đường nên tôi với anh ta mới cùng nhau đi về.”

Chu Cận Xuyên Ồ một tiếng: “Cô cảm thấy Từ Bân thế nào?”

Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái: “Hả, à, rất tốt.”

Câu hỏi này là sao vậy, anh ta thế nào thì liên quan gì đến cô.

Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng nhếch môi: “Tôi nghe Tiểu Vũ nói cô có qua nấu cơm rồi dọn dẹp lại nhà cửa giúp hai đứa nó, cảm ơn cô, hai ngày nay tôi có chút bận bịu.”

Tô Ý thấy đề tài câu chuyện rốt cuộc cũng bình thường thì mới vội vàng thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, mấy ngày nay tôi ở nhà ăn cũng khá bận, cũng không có cách nào để ý tới hai đứa nó quá nhiều.”

“Không có sao, hiện tại Tiểu Vũ cũng đã lớn rồi, cô không cần phải quá lo lắng đâu.”

"Ừ.”

Hai người họ lại tiếp tục yên lặng, Chu Cận Xuyên nắn vuốt ngón tay rồi tiếp tục tìm đề tài nói chuyện: “Lúc trước những lời nói bóng nói gió bên trong đại viện cũng đã lắng xuống rồi, thủ trưởng bên kia cũng không nói thêm gì nữa, cô cũng không cần lo lắng, sau này nên làm thế nào thì làm thế ấy.”

Tô Ý gật đầu một cái.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 128: Chương 128



Lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chuyện lần trước là tôi đã suy nghĩ không chu toàn, hy vọng chuyện đó không tạo ảnh hưởng gì quá lớn đối với cô.”

Tô Ý thấy anh đột nhiên thay đổi giọng điệu nói chuyện nên có chút không quen.

Thế nhưng điều này lại càng thể hiện chuyện lần trước xảy ra thực sự quá đột ngột.

Lúc ấy quả thực cô cũng có chút kinh hoảng, thế nhưng chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua thôi.

“Không sao, tôi cũng đã quên gần hết chuyện lúc đó rồi!”

Chu Cận Xuyên nghe cô nói như vậy, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.

Uống hết sạch nước cô rót cho trong một hơi rồi đứng dậy: “Không còn sớm nữa, tôi về đây, cô nghỉ ngơi sớm đi.”

Tô Ý cũng đứng lên tiễn anh, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Đoàn trưởng chu, tôi muốn hỏi anh một chuyện, hôn sự của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đã bắt đầu báo cáo lên cấp trên chưa?”

Chu Cận Xuyên trả lời đúng sự thật: “Vẫn chưa, cô rất gấp sao?”

Lần này đến lượt Tô Ý sững sờ: “Không phải, tôi muốn nói là sao hai người họ không nóng vội gì hết vậy!”

Chu Cận Xuyên cũng ý thức được phản ứng của bản thân không đúng.

Lại nói thêm nữa: “Ừm, cô hy vọng hai bọn họ kết hôn sớm hơn à?”

Tô Ý gượng cười hai tiếng: “Đúng vậy, bọn họ kết hôn sớm, cũng đỡ cho sau này đến tết tôi về nhà, người nhà đi làm loạn gây mất mặt.”

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Tôi biết rồi, lúc về tôi đi hỏi thử xem.”

Tô Ý chỉ coi lời nói của anh là tiện miệng nói ra.

Bây giờ đã là mùa thu rồi.

Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm hai người cứ không ấm không lạnh mà sống với nhau, chỉ sợ lỡ đâu xảy ra sai sót gì.

Đêm dài lắm mộng, xem ra cô phải tìm cơ hội để thêm lửa cho hai người họ mới được.

Tô Ý đang có ý định này, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

…..

Ngày đó, một mình Tần Vân Phong đến nhà ăn lấy thức ăn, Bạch Nhược Lâm không đến.

Lúc Tô Ý đưa nồi đất qua thì nói thầm một câu: “Lát nữa ăn xong thì đến đằng sau nhà ăn một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Vân Phong nghe xong thì sững sờ, lúc đầu còn tưởng là mình nghe nhầm.

Nhưng thấy Tô Ý nhìn anh ta thì vội vàng gật gật đầu.

Lúc bưng khay ăn rời đi, Tần Vân Phong đột nhiên thấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn, trong lòng cũng nổi lên tiếng trống vang trời.

Anh ta biết ngay mà, Tô Ý không thể nào quên đi anh ta nhanh như vậy được.

DTV

Đoàn trưởng Chu là chứng minh tốt nhất, nếu hai người họ thật sự có gì đó, Tô Ý sẽ không chuyển từ nhà anh ta đến ký túc xá.

Tần Vân Phong nhanh chóng ăn hết nồi đất, nóng đến mức đầu lưỡi tê hết cả.

Thấy anh ta rời đi đến đằng sau, Tô Ý cũng vội vàng nói một tiếng với Từ Tiểu Cần rồi qua đó.

Đến khi Tô Ý đi đến đằng sau, thấy không có ai khác ngoài Tần Vân Phong thì liền nhấc chân đi tới.

Cách xa Tần Vân Phong một đoạn thì đứng lại.

“Đồng chí Tần, em gọi anh đến, là muốn hỏi...”

Tô Ý mới nói mở đầu, Tần Vân Phong đã lập tức đi lên trước mấy bước.

“Lúc trước em luôn gọi anh là anh Vân Phong mà.”

Tô Ý “oẹ” một chút, cố gắng nén lại sự ghê tởm mà giải thích nói: “Đó là do lúc trước còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ gọi như thế thì không thích hợp!”

Khuôn mặt Tần Vân Phong hiện lên vẻ thất vọng: “Em nói đúng, đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi.”

Tô Ý không định ôn lại chuyện cũ với anh ta, trực tiếp mở miệng: “Em chỉ muốn hỏi, anh định bao giờ thì kết hôn với đồng chí Bạch?

Tần Vân Phong không tin được mà ngẩng đầu nhìn cô, hoàn toàn không thấy cô lộ ra vẻ mặt đau lòng mà anh ta mong đợi.

“Có phải em không hi vọng anh kết hôn với cô ấy không?”

Tô Ý cười gượng hai tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi, em đang nghĩ tết nguyên đán nói lâu thì cũng không lâu nữa, nếu hai người không kết hôn, đến lúc đó quay về thì định thu dọn tàn cuộc như thế nào?”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 129: Chương 129



“Anh cũng biết đó, người trong thôn đều biết chuyện của chúng ta, lần này cả hai chúng ta đều về, khó bảo đảm người nhà em sẽ không tìm đến tận cửa gây sự."

“Dưới quê có chuyện gì mà không làm ra được đâu chứ, nói không chừng đến lúc đó có thể sẽ đánh ngất anh rồi trực tiếp khiêng đến nhà em luôn đấy, nên em khuyên anh nên sớm quyết định.”

Tần Vân Phong nghe cô nói vậy, đầu tiên là không giấu được sự thất vọng.

Cho rằng cô không hi vọng anh ta kết hôn sớm như vậy, còn ôm một chút ảo tưởng đối với bản thân.

Không ngờ cô đến để giục hôn.

Mà sau khi nghĩ đến lời nhắc nhở của cô, cũng không phải là không có chút đạo lý nào.

Nông thôn hoàn toàn không phải là nơi chỉ nói lý.

Lỡ đâu đến lúc đó mọi người khăng khăng muốn hợp tác anh ta với Tô Ý thì phải làm sao?

Tần Vân Phong vừa nghĩ đến khả năng đó, lập tức trở nên do dự.

“Nếu bây giờ anh kết hôn với Bạch Nhược Lâm, em nỡ sao?”

Tô Ý thầm trợn trắng mắt trong lòng: “Anh sợ em không nỡ chia ra chút tiền này sao? Yên tâm, em đã chuẩn bị xong lâu rồi.”

Tần Vân Phong giả vờ nghe không hiểu: “Anh là muốn hỏi em, nỡ để anh kết hôn với cô ấy sao?”

Tô Ý hơi khó kiềm chế tính nóng nảy: “Em có gì mà không nỡ chứ, cứ dây dưa lằng nhằng như thế này, anh luyến tiếc người mà khó khăn lắm mới giành được? Luyến tiếc cho tiền đồ tốt đó sao? Anh tự mình suy nghĩ kĩ đi!”

Nói xong, Tô Ý liền quay đầu đi luôn.

Nào ngờ mới đi được hai bước, liền đụng phải Bạch Nhược Lâm ở phía trước.

Vừa nãy Bạch Nhược Lâm nghe được có người báo tin, lúc này mới vội vàng hoảng loạn chạy đi bắt người, vừa đến nơi thì thấy hai người cách xa đó đang nói chuyện.

Liền chạy nhanh qua đó.

Còn chưa đi đến, đã nhìn thấy Tô Ý sắp đi.

Bạch Nhược Lâm vội vàng chạy lên trước, kéo Tô Ý lại: “Tiện nhân! Cô tìm anh Tần làm cái gì! Sao cô vẫn cứ dây dưa với anh ấy không buông vậy!”

Tô Ý quay người rút cánh tay mình khỏi tay của cô ta: “Miệng cô ăn cứt rồi hay sao mà trong miệng toàn rác vậy? Con mắt nào của cô thấy tôi đang dây dưa với anh ta? Tôi chỉ là hỏi anh ta chút chuyện thôi! Dù sao chúng tôi cũng là cùng một thôn, lẽ nào nói đôi câu cũng không được chắc?”

Bạch Nhược Lâm bị mắng mà ngẩn người: “Cô tìm anh ấy thì có thể có gì để nói chứ?”

Tô Ý cong môi cười nhạt nói: “Hỏi anh ta chuyện kết hôn của hai người, anh ta nói bây giờ vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn đó.”

Bạch Nhược Lâm bán tín bán nghi trừng mắt nhìn cô một cái: “Bao giờ chúng tôi kết hôn thì liên quan gì đến cô?”

Tô Ý cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên liên quan đến tôi rồi, cô đừng quên chúng tôi ở quê có quan hệ gì, tết nguyên đán năm nay vừa về, sẽ không tránh được bị trưởng bối trong nhà sắp xếp thay chúng tôi.”

“Các người dám!”

Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai: “Không phải tôi muốn như thế, người nhà rất là bá đạo, tôi có một trăm cái miệng cũng không thể nói lại bọn họ.”

Bạch Nhược Lâm hơi ngây ra: “Vậy cô có ý gì?”

Tô Ý cười cười: “Tôi có thể có ý gì chứ? Chỉ là nghe theo người nhà mà thôi, dù sao hai người vẫn chưa đăng kí kết hôn...”

Bạch Nhược Lâm nghe vậy lập tức nóng nảy: “Ai nói chúng tôi chưa đăng kí, đơn xin kết hôn chúng tôi làm xong rồi, sắp đệ trình lên rồi, nếu lúc này cô dám có suy nghĩ lệch lạc nào, đừng trách tôi không khách khí.”

Tô Ý thừa cơ khích tướng một phen: “Đừng chỉ nói suông thế, cho dù có làm xong báo cáo kết hôn rồi cũng chưa chắc có thể được phê chuẩn, đợi các người đăng kí kết hôn xong hẵng nói tiếp!”

Nói xong, Tô Ý quay đầu rời đi.

Còn lại giao cho hai người họ “bàn bạc” đi!

Bạch Nhược Lâm không hiểu được ý của Tô Ý, chỉ biết chắc chắn cô đang nén ý định xấu xa gì đó..
 
Back
Top Bottom