Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 110: Chương 110



Thủy Lang vội vàng đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa, một chiếc xe bán tải màu xanh đậu ở đầu ngõ, Tống Khởi Ba đẩy một chiếc xe lăn mới tinh đi vào, theo sau là mấy người đàn ông mặc đồng phục nhà máy màu xanh đậm.

“Chị dâu, chiếc xe lăn mà cô vẽ dạo này đã gây náo động lớn trong nhà máy của chúng tôi!” Khuôn mặt của Tống Khởi Ba gần như sắp bật cười: “Xưởng trưởng và kỹ sư trưởng đã đặc biệt tập hợp một đội làm bộ phận cao su, sau khi nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng cũng đã hoàn thành, cô nhanh qua xem.”

Một chiếc xe lăn cao cấp chưa từng có trên thị trường đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Tống Khởi Ba đẩy chiếc xe lăn đến giữa phòng khách, nói với Thủy Lang và Chu Huỷ: “Chị cả, đây chính là thành phẩm mà chúng tôi đã nỗ lực hoàn thành dựa trên bản vẽ của chị dâu tôi, lõi đều được thay thế bằng cao su chống sốc, còn cả phần tựa lưng nữa, chị nhìn xem, có thể hạ thấp từng phần, cuối cùng đặt xuống để nằm thẳng một trăm tám mươi độ.”

Chu Huỷ nhìn chiếc xe lăn phẳng lì như một cái giường nhỏ với ánh mắt kinh ngạc: “Thủy Lãng, cái này, cái này, cái này cũng là do em thiết kế sao?”

Nhị Nha phấn khích chen vào, tự hào nói: “Là mợ nhỏ thiết kế đấy!”

Nói xong câu này, những người trong phòng càng thêm hứng thú với chiếc xe lăn này, ánh mắt nhìn Thủy Lang càng không thể tin nổi.

“Chị cả, ngoài việc nằm thẳng, bên dưới còn có một bình nước tiểu.” Tống Khởi Ba đã nhìn chiếc xe lăn này hơn trăm lần, nhắm mắt lại có thể chạm vào từng chi tiết, nhấc tấm đệm hình chữ U ở giữa lên .

“Nhìn xem! Ngồi cũng có thể đi vệ sinh, sau này chị không chỉ có thể luôn ở trong nhà mà còn đợi ở bên ngoài cũng không cần sợ. Chỉ cần tìm được nhà vệ sinh công cộng, chị có thể đi vệ sinh như người bình thường. Hơn nữa, bồn cầu này có khả năng khử mùi hơn bình thường, nắp của cái này rất kín, chỉ cần chị bọc đệm bên dưới rồi bọc lại bằng đệm ghế cao su thì mùi sẽ không thoát ra ngoài một chút nào. Xe lăn được thiết kế để giảm số, ngăn ngừa va đập, sẽ không xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn.”

“Thủy Lang, em…”

Chu Huỷ nhìn chiếc xe lăn, vừa chấn kinh vừa cảm động, hốc mắt lập tức ươn ướt.

Sau đó chỉ trong mấy giây, đột nhiên “Oa” Một tiếng khóc lên.

Mọi người trong phòng đều choáng váng trước phản ứng đột ngột của Chu Huỷ, nhìn cô ấy ngồi trên ghế, hơi ngẩng đầu lên, miệng há hốc, “Ô oa ô oa” Khóc, nước mắt chảy xuống quai hàm dưới gầy gò xuống đến cổ, vạt áo rất nhanh đã ướt đẫm.

“Ôi, Tiểu Hủy!” Mợ lấy khăn tay ra, đi tới giúp lau mặt cho cô ấy: “Nhìn xem, cháu khóc thật giống Tiểu Thần Quang. Lúc bố mẹ của cháu còn sống, chưa bao giờ thấy cháu khóc như thế này. Bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể khóc như thế này?”

Chu Huỷ khóc đến không dừng lại được, nghe đến bố mẹ, giống như là đ.â.m trúng điểm nước mắt, nước mắt càng không ngừng lại được.

Sau khi đến thành phố, quen biết Thủy Lang, Thủy Lang đối xử tốt với cô ấy, quan tâm tới cô ấy mọi thứ mới khiến cô ấy có cảm giác như được quay trở lại thời bố mẹ mình vẫn còn sống.

“Ôi, khóc đến thật làm cho người ta tan nát cõi lòng.” Uông Tú lấy khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mắt: “Chu Huỷ, cô đừng khóc nữa. Bây giờ cô nên cười nhiều hơn mới phải. Chu Quang Hách cưới được một cô gái tốt như vậy. Cô nhìn xem, có bao nhiêu may mắn đang chờ cô hưởng, trong ngõ bây giờ có bao nhiêu người ngưỡng mộ cô, cô đừng khóc nữa.”

Thủy Lang là người kém nhất trong khoản thuyết phục, khuyên bảo người khác, nên để ba bé gái đến an ủi mẹ mình, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nức nở, quay người lại thì thấy phó cục trưởng Hứa cũng đang cầm khăn tay che mặt khóc.

Thủy Lang: “...”

Còn vô cùng đồng cảm.

“Hu hu hu... đứa trẻ không có mẹ chỉ là cọng cỏ, tôi có thể rất đồng cảm.” Phó cục trưởng Hứa đau lòng kêu lên: “Cô bé, cô thật là một người tốt bụng!”

“Mẹ ông cũng mất rồi sao?” Thủy Lang có thể hiểu được vì sao ông ấy lại khóc như vậy, thở dài.

Phó cục trưởng Hứa xua tay nói: “Mẹ tôi còn sống.”

Thủy Lang: “...”

“Vậy tại sao ông lại cảm thấy đồng cảm?”

“Mẹ tôi bị liệt rất giường nhiều năm, hầu như lúc nào cũng không có ý thức.” Phó cục trưởng Hứa nhìn chiếc xe lăn trước mặt: “Tôi nhất định phải kiếm cho mẹ một chiếc xe lăn tốt như thế này. Cô bé, cô thật sự là quá thông minh, nhất định không thể cô đi chỗ khác được, nhất định phải đến làm việc ở cục quản lý bất động sản của chúng tôi!”

Thấy Thủy Lang tận tình giúp chị dâu chuẩn bị xe lăn, nhân phẩm như vậy khiến ông ấy quyết định không muốn những lợi ích trước mắt đó nữa!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 111: Chương 111



Đối với một người có năng lực, có tấm lòng nhân ái, có lương tâm như vậy, nếu có thể làm Ba Nhạc một lần, kiếm ra được con thiên lý mã này thì lợi ích sẽ lớn hơn rất nhiều!

Cái gì chiếc đồng hồ La Mã, cái gì phiếu TV, cái gì đồ nội thất nhập khẩu, cái gì t.h.u.ố.c lá rượu Mao Đài, tất cả tạm thời vứt bỏ hết.

Có được một cô bé có nhân phẩm như vậy, sau này ông ấy có thể thiếu những thứ đó sao?

Tuyệt đối không thể thiếu đâu!

Ngược lại, nếu như đổi thành một người như con gái của Ô Thiện Bình, tính cách hời hợt, nói đưa đồng hồ La Mã, lề mà lề mề, móc móc lục soát, người ta nói ba tuổi đã già, chính là áp dụng cho những người này, bây giờ đã như vậy rồi, sau này có có thể chân thành được không, sẽ không đâu!

Ông ấy quyết định đem vị trí này cho Thủy Lang!

“Cái gì?” Tống Khởi Ba vội vàng đứng tới trước mặt Thủy Lang: “Xe lăn thì có thể lấy, nhưng người thì không thể cướp đi!”

“Anh đang làm gì vậy?” Phó cục trưởng Hứa đã sớm nhìn ra, xưởng trưởng và kỹ sư trưởng đều đến đây, đây không phải muốn cướp người thì là làm gì, đây cũng là lý do khiến ông ấy hạ quyết tâm: “Xưởng đồ nội thất cướp người còn có lý, đơn vị làm xe lăn các người, sao lại cũng muốn cướp người với chúng tôi?”

“Cái gì mà đơn vị làm xe lăn? Chúng tôi là công ty vật tư y tế!” Xưởng trưởng không phục nói: “Đồng chí Thủy Lang biết rất rõ về vật tư y tế của chúng tôi, đã đưa ra những gợi ý để công ty chúng tôi có thể tạo ra bước đột phá lớn. Đơn vị chúng tôi đang thiếu nhân tài như vậy nên hôm nay chúng tôi long trọng tới đây mời cô ấy về làm việc ở đơn vị chúng tôi.”

Những người ở cửa trước cửa sau đến tham gia cuộc vui đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Bà Lư và Kim Xảo Chi ghé vào cửa sau vểnh tai, càng ngạc nhiên hơn, không thể ngậm miệng lại được.

Tại sao?

Bởi vì người xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế này là lãnh đạo lớn của con trai bà Lư, còn kỹ sư trưởng là trưởng phòng của con trai bà ấy, bình thường con trai bà ấy trước mặt hai người này đều cúi đầu khom lưng, không ngờ hôm nay hai vị quan lớn này lại đích thân giao xe lăn tới tận cửa, còn lần lượt cúi đầu khom lưng với cô gái nhà quê đến từ vùng hoang dã phương Bắc!

Điều này quả thực là phá vỡ nhận thức và tam quan của bọn họ!

“Vợ Chu Quang Hách quả nhiên không đơn giản, nhiều nhân vật lớn như vậy đến nhà mời cô ấy đi làm.”

“Tôi đã sớm nói rồi, cô bé này rất có năng lực, làm cán bộ ngõ là rất miễn cưỡng.”

“Người với người thực sự có số phận khác nhau. Trước kia chúng ta đã chờ đợi rất nhiều năm, trải qua rất nhiều kỳ thi, tận dụng mọi cơ hội có thể, mới được vào làm việc trong nhà máy. Bây giờ người ta lại được mấy đơn vị tốt tranh giành, ôi!”

“Mộ tổ tiên nhà họ Chu đang bốc khói xanh, có ai biết được chôn ở đâu không? Tôi cũng sẽ chuyển mộ tổ tiên của nhà tôi đến đó!”

Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười ríu rít của hàng xóm, c*̃ng làm cho trong phòng khách khí thế ngất trời.

Phó xưởng trưởng Thạch: “Cô bé này đã hợp tác với chúng tôi sớm nhất. Thiết kế nội thất của cô ấy rất tốt, chắc chắn là đi làm việc tại Nhà máy Nội thất số 1 của chúng tôi là tốt nhất!”

Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Đồ dùng trong nhà chỉ là chuyện quá bình thường, nên qua xưởng chúng tôi, tiếp tục nghiên cứu xe lăn cao cấp cùng kỹ sư trưởng của chúng tôi, vượt qua Châu Âu, Mỹ, Nhật Bản, giành vinh quang cho đất nước!”

Chu Huỷ: “Hu hu oa...”

Phó cục trưởng Hứa: “Ông thật giỏi tô vẽ mặt mũi mình. Một chiếc xe lăn mà nói giống như Thế vận hội Olympic, còn mang vinh quang cho đất nước. Cô bé này nên đến văn phòng quản lý bất động sản của chúng tôi để sửa sang nhà cửa, làm nhân dân được vẻ vang, làm đất nước được vẻ vang!”

Phó xưởng trưởng Thạch: “Cục quản lý bất động sản của các ông nói làm nhân dân được vẻ vang còn có lý, sao có thể nói làm đất nước được vẻ vang được? Nói như vậy, đến xưởng nội thất của chúng tôi, thiết kế nội thất xuất khẩu, các càng có thể mang lại vinh quan về cho đất nước, không cần phải mua nội thất nhập khẩu nữ!”

Chu Huỷ: “Hu hu hu...”

Phó cục trưởng Hứa: “Đến đơn vị chúng tôi, đến Cục quản lý Bất động sản là tốt nhất!”

Xưởng trưởng nhà máy Vật tư Y tế: “Đương nhiên vật tư y tế là tốt nhất! Thiết kế của chúng tôi đã lạc hậu, cần sự hỗ trợ của đồng chí Thủy Lang nhất. Hãy đến nhà máy Vật tư Y tế!”

Phó xưởng trưởng Thạch: “Chúng tôi càng lạc hậu hơn, đương nhiên là phải đến xưởng sản xuất đồ nội thất của chúng tôi, làm ra hàng hoá xuất khẩu, đuổi kịp Châu Âu và Mỹ, giành vinh quang cho nhân dân, giành vinh quang cho đất nước!”

Phó cục trưởng Hứa/Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Tại sao ông lại ăn cắp hết khẩu hiệu của chúng tôi dùng vậy?”



Trong phòng khách nhà Chu gia nước miếng tung bay,, mái nhà gần như tràn ngập nước bọt của mấy người này.

Uông Tú vốn là đang giúp nói chuyện chồng, trợn mắt há hốc mồm nhìn người chồng miệng lưỡi lưu loát, càng nói càng kích động, rốt cuộc không còn tìm được bóng dáng người chồng buồn bực một gậy đánh không ra một chữ nữa, khăn tay ẩm ướt trong tay giơ lên nửa chừng, hoàn toàn quên mất phản ứng.

Chu Huỷ khóc không kiềm được, không biết từ khi nào đã ngừng lại, ngơ ngác nhìn những người đàn ông cứng cổ kêu gào, cô ấy không còn quan tâm khuôn mặt đầy nước mắt của mình nữa.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 112: Chương 112



Người mợ ngược lại là có phản ứng lại, liều mạng nuốt nước bọt, thầm nghĩ, cũng may hôm đó bà ta chạy rất nhanh, không hoàn toàn đắc tội với cô bé Chu Quang Hách tìm về, nếu không, với một người lợi hại như vậy, sau này bọn họ sẽ không được dính một chút ánh sáng nào.

Bà Lư đã sớm sợ đến choáng váng, đang nghĩ cách làm thế nào lấy được phiếu hoành thánh, sáng sớm ngày mai bà ta sẽ là người đầu tiên đi chợ mua mì trắng tươi ngon nhất, mua nhân thịt lợn băm, buổi trưa gói hoành thánh, đưa tất cả cho cô bé ăn.

Không thể để cô bé mang thù, nếu không, cô chỉ tuỳ tiện nói vài lời trước mặt hai vị lãnh đạo lớn, cuộc sống của con trai bà ấy sẽ rất khó khăn.

Kim Xảo Chi càng cảm thấy người em dâu này thực sự có năng lực, không thể nghe lời mẹ mình, kiếm chuyện gây sự với em dâu được nữa!

“Các người đừng tranh cãi nữa.” Thủy Lang cuối cùng cũng xen vào một câu: “Nghe tôi nói.”

Ba người lập tức ngừng nói chuyện.

Ánh mắt của bọn họ đồng thời nhìn về phía Thủy Lang.

Sau đó lại cùng nhau nở ra nụ cười lấy lòng.

“Xe lăn.” Thủy Lang chỉ vào chiếc xe lăn, nhìn những người ở bên cạnh Tống Khởi Ba: “Nếu nói lợi hại, các các người lợi hại, chỉ dựa vào một bản vẽ, đã nghiên cứu làm ra được thành phẩm. Không cần tôi vào nhà máy làm việc, bởi vì tôi cũng không biết gì nhiều hơn.”

Xưởng trưởng kêu lên: “Làm sao có thể như thế được? Không thể nào. Cô đừng khiêm tốn như vậy.”

“Xưa nay tôi chưa bao giờ khiêm tốn về năng lực của mình. Tất nhiên, tôi rất biết ơn sự nhiệt tình của các người.” Thủy Lang nhìn phó xưởng trưởng Thạch và phó cục trưởng Hứa: “Hôm nay tôi được phó cục trưởng Hứa đánh giá cao, là bởi vì có phó xưởng trưởng Thạch đã cho tôi gỗ miễn phí, tôi mới có thể làm ra được. Trong lòng tôi thực sự rất giằng xé, các người cũng không cần tranh giành, cuối cùng đi nơi nào vẫn là do tôi quyết định, để tôi suy nghĩ lại, hai ngày nữa sẽ cho mọi người câu trả lời chắc chắn.”

Ba người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, vẫn không chịu nhượng bộ, muốn tiếp tục nói chuyện.

Thủy Lang nói thêm: “Cái gì cũng cần có thời gian. Các ông vẫn còn chưa xác định chi tiết về chức vụ và đãi ngộ mà?”

Phó xưởng trưởng Thạch và phó cục trưởng Hứa bị thuyết phục, xưởng trưởng vật tư y tế và kỹ sư trưởng vẫn không bỏ cuộc, nói thêm vài lời nữa, thấy Thủy Lang đã hạ quyết tâm, ông thở dài, cuối cùng từ bỏ ý định, ủ rũ rời đi.

“Tiền còn chưa thanh toán xong, còn bao nhiêu?”

“Cô không những không phải trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi sử dụng bản vẽ của cô, nhà máy đã quyết định sau này mỗi một chiếc xe lăn bán ra, sẽ trích cho cô một phần tiền thưởng.”

Thủy Lang rất ít khi ngạc nhiên, nhưng lúc này cô thực sự kinh ngạc từ tận đáy lòng: “Mỗi chiếc đều được trích thưởng sao?”

“Đúng vậy.” Tống Khởi Ba lắc đầu thở dài: “Là mười phần trăm. Nếu cô đến làm việc trong xưởng , tiền thưởng của cô sau này sẽ còn lớn hơn rất nhiều.”

Anh ấy cảm thấy người chị dâu này vẫn còn có ẩn giấu năng lực, nhưng đáng tiếc tham vọng của cô không đặt ở chỗ này.

“Chị dâu, nếu cô có thể cho tôi mười phần trăm trí óc của cô, tôi đã trở thành nhân viên chính thức từ lâu rồi.”

Thủy Lang vẫn đang ngạc nhiên trước sự tôn trọng dành cho các nhà thiết kế, sự tôn trọng đối với quyền sở hữu bản quyền ở thời đại này: “Nếu cậu có vấn đề gì, có thể tới hỏi tôi. Nếu tôi biết, đều sẽ cung cấp cho anh.”

Một chiếc xe lăn có giá khoảng hai trăm tệ, mười phần trăm chính là hai mươi tệ!

Cho dù có rất ít người mua xe lăn, một tháng chỉ có thể bán được một chiếc, nhưng hai mươi tệ không phải là số tiền nhỏ, bằng hơn nửa tháng lương của một công nhân bình thường, mà còn là khoản thu nhập liên tục không ngừng, chỉ cần vật tư y tế không đóng cửa, thì sẽ luôn cầm được tiền.

Sống lưng của Tống Khởi Ba lập tức thẳng tắp lên bởi hai tia sáng rực rỡ, chính là ánh mắt của hai người lãnh đạo: “Vấn là chị dâu tốt, chị dâu, không, từ nay về sau cô sẽ là chị ruột của tôi.”

Thủy Lang: “Tôi trẻ hơn anh mà.”

Tống Khởi Ba: “Vậy cô chính là em gái ruột của tôi!”

Thấy mọi người còn chưa muốn rời đi, Thủy Lang kiếm cớ nói: “Các người đừng đợi ở đây nữa, dù thế nào tôi cũng phải đợi cậu của bọn trẻ về. Tôi phải bàn bạc với anh ấy một chút.”

Lời này vừa nói ra, một nhóm người đã kết hôn tán thành từ tận đáy lòng, đồng ý rời đi.

Công việc dù sao cũng là chuyện lớn, đúng là hai vợ chồng phải cần bàn bạc với nhau.

...

“Phó đội trưởng Trâu, đã mấy ngày rồi, vẫn không có động tĩnh gì.”

“Cậu gấp cái gì? Phó đội trưởng Trâu là ai? Còn sợ anh ấy không làm được à?"

Trâu Khải thổi ra một vòng vòng khói thuốc, nhìn người công an trẻ dưới tay mình qua làn khói, vẻ mặt của viên cảnh sát trẻ lập tức thay đổi:”"Sao tôi có thể sợ phó đội trưởng Trâu không làm được? Tôi chỉ lo lắng vớ vẩn, sợ muộn, người khác sẽ giành công mất.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 113: Chương 113



“Ai?” Mã Hổ nhặt cái gạt tàn lên, hứng tàn thuốc mà Trâu Khải đã thổi bay:“Ngay cả sở trưởng cũng không tìm được, ngoài phó đội trưởng Trâu của chúng ta ra, còn ai có thể tìm được?”

Viên cảnh sát trẻ nhìn vào trong đồn rồi nói: “Không phải nói vị đội quyền trưởng mới tới rất có năng lực sao?”

“Bốp! Bốp! Bốp”

Viên công an trẻ bị Mã Hổ đánh rớt mũ, sau đầu bị đập thêm mấy cái.

“Ai bảo cậu nói bậy?” Mã Hổ thổi bàn tay đỏ bừng, nhìn sắc mặt không tốt của Trâu Khải: “Anh ta có thể so được với phó đội trưởng Trâu của chúng ta sao? Cậu đúng là mắt mù!”

“Đúng vậy, một người mới từ chỗ khác điều động về, ở Thượng Hải có thể quen biết ai? Làm sao có thể so được với Phó đội trưởng Trâu của chúng ta.”

“Bố mẹ của Phó đội trưởng Trâu là ai chứ? Bố mẹ của người kia là ai? Nói chuyện cũng không chịu động não.”

"Người kia đâu còn bố mẹ. Bọn họ đã qua đời rồi, anh ta là kẻ mồ côi.”

“Các người cứ yên tâm, sẽ có trước cuối tháng tư.” Trâu Khải dập điếu thuốc, cầm lấy cái mũ công an bên cạnh lên.

Mã Hổ vội vàng đi tới đỡ anh ta đứng dậy: “Chúng tôi không hề không yên tâm, vị quyền đội trưởng đó mỗi ngày đều giả vờ ra vẻ, không làm được bất cứ việc gì, lâu ngày sẽ bị đuổi đi, chỉ có anh mới xứng đáng với vị trí đội trưởng.”

“Đúng vậy, đội trưởng an ninh của chúng ta chắc chắn là họ Trâu!”

“Chúng ta đi thôi, đi vào họp. Để xem hôm nay đứa trẻ mồ côi giả bộ gì, làm ra trò cười gì.”

...

Buổi chiều có cuộc họp tổng một tuần, Chu Quang Hách lái xe tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc trước, lao thẳng đến đồn công an đường Phục Mậu, căng tin đã đóng cửa, anh vẫn còn để bụng không, nhưng cuộc họp đã bắt đầu nên anh vội vàng đi vào phòng họp.

Anh đi vào cửa trước khi sở trưởng và hai phó sở trưởng bước vào, vững vàng ngồi xuống không tính là muộn.

Lý Hoa nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Lưng ướt hết rồi, hình như còn chưa ăn cơm?”

Chu Quang Hách gật đầu rồi nhận lấy cuốn sổ trong tay đối phương, đây là anh đã đặc biệt nhờ đối phương mang theo trước khi rời đi.

“Tôi có bánh quy ở bên kia.” Lý Hoa nhìn sở trưởng một cái: “Có muốn tôi qua lấy ngay không?”

“Trong túi tôi còn có một cái bánh bao, sáng sớm không có thời gian ăn.” Chu Tường lấy ra, từ dưới gầm bàn đưa tới: “Có hơi cứng, cầm lấy ăn tạm, mặt anh tái đi rồi.”

Chu Quang Hách đẩy bàn tay đang đưa ra: “Bây giờ tôi không ăn, đang họp.”

“Đội trưởng Chu, sao tóc anh ướt thế?”

Sở trưởng Lam đột nhiên gọi tên Chu Quang Hà, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm thực sự: “Tôi thấy anh đạp xe ra ngoài vào buổi trưa, có phải lại nhận được tình hình gì không? Anh như vậy không được, dù công việc có quan trọng đến đâu thì anh vẫn phải ăn cơm.

Mọi người trong phòng họp đều nhìn Chu Quang Hách với vẻ mặt khác nhau.

Vẻ mặt Chu Quang Hách không hề thay đổi, không thể đoán được anh đang nghĩ gì: “Vâng, thưa sở trưởng.”

“Đừng chỉ nói vâng, phải làm theo” Sở trưởng Lam liếc nhìn các nhân viên cảnh sát ngồi hai bên bàn hội nghị, “Nhìn xem người ta, rồi nhìn lại các anh đi, cũng là trách tôi, không thể quản lý được việc sử dụng xe công trong sở vào mục đích riêng tràn lan, lọt vào mắt hệ thống cải cách bên trên, họa vô đơn chí, lại phải tăng cường nỗ lực trấn áp nghiêm khắc phần tử trữ hàng mua chịu hàng nhà nước, bán phá giá trao tay, phá hoại thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất, xe trong sở lại không được sử dụng, khiến bọn con buôn phiếu còn trang bị mạnh hơn lực lượng công an chúng ta, trong ngày một ngày hai, không có cách nào giải quyết vấn đề cấp bách hao tốn xăng xe, cũng không có cách nào bắt được người ở chợ ma và chợ đen. Đồn công an Phục Mậu của chúng ta đều bị mắc kẹt ở chỗ này, nếu cứ tiếp tục như vậy, trước khi có đợt luân chuyển lớn trong tháng tư, người khác là thay đổi đi lên, chỗ chúng ta biến động đi xuống đã là nhẹ, nếu nghiêm trọng còn phải bị xử phạt.”

Mã Hổ nhìn qua Trâu Khải: “Đội trưởng Chu bận rộn bên ngoài ngày đêm, thế mà lại không có tiến triển chút nào sao? Trước đó nghe nói đội trưởng Chu là người được cục trưởng bên trên xin năm năm mới mời về được mà.

"Đội trưởng Chu mới về có mấy ngày, hơn mười năm rồi chưa thấy rõ thành phố Thượng Hải, chỉ mới biết rõ các nhà máy trên đường phố thôi.” Lý Hoa trả lời: “Anh đã làm việc được năm năm rồi, anh mới đúng là không có chút tiến triển nào.”

“Tôi không bằng đội trưởng Chu không phải là chuyện rất bình thường à, nếu tôi có thể so với đội trưởng Chu, không phải tôi đã sớm trở thành đội trưởng rồi sao? Đâu còn chỗ để đội trưởng Chu có thể đột nhiên nhảy dù vào.” Mã Hổ mỉm cười nhìn về phía Chu Quang Hách: “Anh nói có đúng không, quyền đội trưởng?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 114: Chương 114



“Nhìn cậu xem, nhìn cậu xem.” Sở trưởng Lam nhìn Mã Hổ với ánh mắt chán ghét: “Cậu lại tự hào vì mình không có năng lực à? Năm năm không có một chút thành tích nào, không biết xấu hổ, còn coi đó là chuyện tất nhiên sao?”

Mã Hổ cười theo, bị sở trưởng chế nhạo một câu, sau đó rốt cuộc cũng không dám tiếp tục kiếm chuyện giễu cợt nữa.

“Buổi sáng hôm nay, đội trưởng Chu đã bắt được tên cầm đầu chợ đen ở chợ Hoa Điểu trong những năm gần đây.” Sở trưởng Lam liếc nhìn Chu Quang Hách đầy vẻ tán thưởng, sau đó lập tức đổi sắc mặt nhìn về phía những người khác: “Kết quả nửa đường bị một chiếc xe máy chặn lại, lại là bởi vì vấn đề xe, cấp trên đã yêu cầu chúng tôi tự bồi thường tổn thất, ngoại trừ đội trưởng Chu, hai mươi sau người trong sở, tháng tư này không ai có thể trốn thoát!”

Những ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc dừng lại trên người Chu Quang Hách chưa đầy ba giây, sắc mặt đã tái nhợt.

Tới tháng tư chỉ còn một tuần nữa, công việc gắn liền với hộ khẩu, khẩu phần lương thực, gia đình, nếu một người xảy ra chuyện thì cả gia đình sẽ bị biến động theo, lòng mỗi người đều thắt lại.

“Các người vẫn đang nằm mơ chờ đợi xảy ra chuyển biến phải không?” Sở trưởng Lam gõ mạnh tập tài liệu trong tay: “Các người có biết đây là gì không? Thông bao xử lỳ hai đồn công an ở Phổ Giang và Bằng Bắc, phạt nửa năm tiền lương, giáng chức, giảm lương, trong vòng ba năm không được đề bạt thăng chức, hai người phạm tội nghiêm trọng nhất trực tiếp bị khai trừ ra khỏi biên chế!!”

Trong phòng họp vang lên tiếng thở mạnh.

Vừa rồi chỉ là trái tim bị thắt lại, quả thực đúng như lời sở trưởng nói, tất cả mọi người vẫn đang ôm vận may chờ đợi một chuyển biến.

Bình thường cũng không phải bọn họ không cố gắng đi nhờ các mối quan hệ tìm phiếu xăng, nhưng loại phiếu này không phải là nhu yếu phẩm trong gia đình, không phải là tiền giấy cứ thắt lưng buộc bụng là có thể tiết kiệm được, chỉ những người có mối quan hệ rộng vững chắc mới có thể tiếp cận được.

Trước khi đi tìm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không tìm thì không biết, một khi tìm mới biết được là tuyệt vọng như thế nào.

Cho dù cầm phiếu ba cân thịt lợn cũng không thể đổi được phiếu một lít xăng.

Có người lén lút không thèm đếm xỉa, dốc hết sức đổi hết phiếu thịt lợn, phiếu vải, phiếu đường nhưng vẫn không có một chút tin tức gì, tới một nửa tờ phiếu cũng không nhìn thấy được.

“Phiếu xăng trên thị trường dường như đã biến mất trong không khí. Tôi có mấy người bạn lái xe tải, trên người cũng không thừa ra tấm phiếu xăng nào.”

“Chế độ bên trên lập tức đưa xuống, không phải chỉ có chúng ta bị trừng phạt, chắc chắn đã sớm bị người của chỗ khác vơ vét hết rồi.”

“Sở trưởng, muốn phạt cũng được, nửa năm lương tiền lương cũng được, quan trọng là phiếu, một tờ phiếu cũng không thể lấy được!”

“Tôi chạy đến nhà máy của người ta, ở đó nửa tháng, mồm mép cũng sắp mài hỏng, xưởng trưởng cũng không cho tôi mượn một ml xăng nào, tôi không thể đi lấy trộm được.”

“Sở trưởng, ông có nhiều quan hệ, không thể cứ như vậy nhìn chúng tôi bị trừng phạt, nhìn chúng tôi bị khai trừ được.”

Trong phòng họp liên tục vang lên những tiếng kêu khóc, đi ngang qua cửa không biết còn tưởng người ngồi bên trong là phạm nhân kêu oan xin tha mạng.

Mã Hổ nhìn mọi người đang than thở, lúc đầu là nhìn với thái độ chế giễu, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, trên thị trường vậy mà còn không mua được một tấm phiếu nào.

Lại nhìn sang phó đội trưởng Trâu cũng đang cau mày, bộ dáng cũng có vẻ không hoàn toàn chắc chắn, trong lòng lập tức lộp bộp, có một loại dự cảm không tốt.

Muốn nói ai là người sử dụng xe nhiều nhất trong sỏ anh ta cũng là số một số hai, anh ta thường lấy danh nghĩa công vụ giúp đỡ phó đội trưởng Trâu làm việc, nếu lần này phó đội trưởng Trâu không lấy được phiếu thì chắc chắn anh ta sẽ bị khai trừ!

Trước đây vì để thăng chức tăng lương, vì lo cơm ăn áo mặc cho gia đình, trả tiền thuốc men cho mẹ và vợ, anh ta mới cam chịu là chó dưới quyền phó đội trưởng Trâu, lỡ như bị khai trừ, chẳng phải tất cả công việc trước đây đều là uổng công vô ích sao”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 115: Chương 115



Mã Hổ đột nhiên trở nên lo lắng, đá vào người viên công an trẻ bên cạnh.

Viên cảnh sát trẻ Hồ Sấm lập tức kêu lên: “Sở trưởng, xin hãy cứu chúng tôi. Tôi còn chưa kịp vì nhân dân phục vụ, tôi còn muốn tiếp tục cống hiến cho trị an ở thành phố Thượng Hải!”

Sắc mặt Trâu Khải cực kỳ khó coi, vẫn không nói gì, lạnh lùng liếc nhìn Mã Hổ.

Sở trưởng Lam chán nản, trong lòng cũng rất lo lắng, những người này đều được chọn từng người một từ trong quân đội, trường công an và cấp dưới cũ của ông ấy khi bộ công an mới được khôi phục.

Trưcos đó năng lực không phải thấp, đã quen thuộc với khu Phục Mậu đến mức nhắm mắt cũng có thể biết gia đình nào sống ở đâu, ai làm việc ở nhà máy nào.

Nếu bọn họ thực sự bị xử phạt, bị khai trừ, đó thực sự là một tổn thất nghiêm trọng đối với Sở cảnh sát Phục Mậu của bọn họ.

“Thật sự rất khó lấy. Từ khi có lệnh từ trên xuống, tôi đã tìm tất cả các mối quan hệ của mình mới lấy được mười phiếu xăng một lít, hai phiếu xăng năm lít, sau đó không lấy được nữa. Trong sở tự bù đắp hao hụt, từ tháng mười năm ngoái đến nay, một chiếc xe ô tô và bốn chiếc xe máy, cần ít nhất phiếu xăng năm trăm lít mới đủ, từng ấy phiếu chỉ như hạt cát trong sa mạc.”

“Năm trăm lít! Còn nhiều hơn tôi tưởng tượng!”

“Nhiều tới bất bình thường! Lấy đâu ra nhiều phiếu xăng như vậy?”

“Ngay cả khi không có cải cách chế độ, trong nửa năm chỗ chúng ta cũng không thể phát hành nhiều phiếu xăng như vậy!”

“Tôi dùng vào mục đích riêng chẳng qua chỉ có vài lít. Ai sử dụng nhiều xăng như vậy phải tự chịu trách nhiệm. Đừng đổ lỗi hết lên đầu chúng ta!”

“Đúng vậy, tôi cũng vậy, tôi chỉ đưa rước người trong nhà mấy chuyến, đều ở trong khu vực này, cùng lắm là mười lít, năm trăm lít quá đáng sợ!”

Trong cơn tuyệt vọng, những người dùng ít không phục, việc liên quan đến cuộc sống của cả gia đình bọn họ, bọn họ đều vội vàng đem sổ sách tính toán rõ ràng, không muốn chịu tội thay cho những người đục nước béo cò.

Những lúc như thế này, trí nhớ của ai nấy đều tốt hơn so với người khác.

Tự mình lái xe làm việc gì, dùng đại khái bao nhiêu lít xăng, trong lòng đều tính ra hết.

“Vừa đến thời khắc mấu chốt, tập thể đã bắt đầu không lên tiếng.” Mã Hổ tự biết mình dùng nhiều nhất chột dạ, lại bắt đầu giễu cợt: “Xem ra chỉ có người lập được công trong sở mới có vinh dự được tập thể nói giúp.”

“Ích kỷ, tất cả đều là ích kỷ. Đến lúc này mới có thể thấy được ai là người ích kỷ.”

“Đến lúc có chuyện mới biết, bình thường thì ai cũng làm ra vẻ chính trực, khi đụng đến lợi ích của bản thân thì trở mặt nhanh hơn bất kỳ ai khác.”

“Các người thì trở mặt chậm sao?” Chu Tường không nhịn được tức giận: “Nếu không phải các người từ khi trong sở có xe ô tô, xe gắn máy, suốt ngày chạy xe trên đường phố thể hiện uy quyền, gây phẫn nộ trong dân chúng, bị người khác đi báo cáo, có thể ban xuống một quy định như vậy sao? Chúng tôi có thể nói ra mình dùng bao nhiêu xăng, các người thì tính được sao?”

“Anh...”

Đám người ngồi bên cạnh Mã Hổ tức giận, muốn nói lại, nhưng lại không có lý lẽ, không phải là bọn họ không tính toán được mà là bọn họ không dám tính toán, cho dù có tính toán được cũng không dám nói ra con số đáng sợ đó.

Thấy đám người Mã Hổ không nói nên lời, im phăng phắc, những người vốn đang kìm nén không kêu cả đều đứng dậy nói:

“Sở trưởng, chúng tôi dùng xe công cho mục đích cá nhân, nhưng không phải không có việc gì làm là lái xe ra ngoài đi dạo. Tôi dùng xe công vào mục đích cá nhân, là đúng lúc mẹ tôi bị ngất xỉu, tôi mới lái xe máy đưa người đi bệnh viện, bác sĩ nói may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, mới không bị trúng gió liệt nửa người, đã như vậy. phạt tôi thế nào tôi cũng cam tâm tình nguyện, nhưng nếu tính hết tất cả năm trăm lít xăng lên đầu tập thể, tôi phản đối!”

“Tôi cũng là đúng lúc vợ tôi sắp sinh, dùng xe chở cô ấy đến bệnh viện. Hai mẹ con đều bình an vô sự, phạt tôi thế nào tôi cũng chịu, nhưng tôi tuyệt đối không chịu tội thay người khác!”

“Ngày kết hôn, tôi có dùng xe máy đón dâu, để bố mẹ vợ có chút mặt mũi. Tôi cũng nhận phạt, tôi không thể coi tiền như rác đi giúp người khác được.”



Lần lượt từng người đứng lên phát biểu ý kiến, đám người Trâu Khải, Mã Hổ sắc mặt tái xanh dần theo từng người đứng lên.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 116: Chương 116



Mười mấy người đứng lên nói xong, sắc mặt đám người Mã Hổ đã xanh tới đen thui, tím tái.

Ngay cả người mặt dày nhất cũng muốn đào một cái hố dưới đất mà chui vào.

Trong số đó, người có sắc mặt khó coi nhất, người có lưng bị gai đ.â.m nhất, người giống như ngồi trên bàn chông chắc chắn chính là Trâu Khải.

Ngoài việc bị đồng nghiệp hết người này tới người khác chế giễu, anh ta còn bị cấp dưới nhìn chằm chằm, yêu cầu anh ta phải lên tiếng.

Trâu Khải cứ ngồi đó không chịu đứng lên, mặc dù mẹ vợ tương lai đã nhiều lần hứa hẹn cuối tháng tư sẽ có phiếu, nhưng anh ta cũng đã sớm nhìn ra có vấn đề, vừa rồi còn nghe sở trưởng và các đồng nghiệp nói rằng gần đây việc mua phiếu rất khó khăn, anh ta lại càng không chắc chắn.

Chuyện không chắc chắn lại nói ra ngoài, nếu sau này mẹ vợ không làm được, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm, nếu không sau này sẽ không có ai nghe theo sự lãnh đạo của anh ta nữa, mà đồn công an cũng không thể tiếp tục chờ được nữa.

Viên công an trẻ Hồ Sấm đột nhiên hét lên: “Các người gấp cái gì? Chúng tôi bảo các người gánh tội khi nào, muốn các người chịu trách nhiệm khi nào? Phó đội trưởng Trâu của chúng tôi đã sớm nói sẽ góp đủ phiếu giúp mọi người!”

Đôi mắt Trâu Khải ngay lập tức hướng về phía Hồ Sấm, ánh mắt hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Hồ Sấm ngay tại chỗ.

Viên công an trẻ tuổi lại giống như nhìn không hiểu, mỉm cười ngưỡng mộ nhìn Trâu Khải: “Phải không, phó đội trưởng Trâu?”

Phòng họp trở nên im lặng, tất cả đều nhìn Trâu Khải, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Trâu Khải siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, khi anh ta đang lâm với thế khó, viên cảnh sát trẻ đã bị đập một cái vào sau đầu.

Nhận ra là Mã Hổ, Trâu Khải hơi buông lỏng bàn tay, cảm thấy may mắn, suốt ngần ấy năm mình đã không phí công bồi dưỡng người cấp dưới này.

“Cậu lại nói nhảm rồi, không nhớ lâu được, lại bắt đầu nghi ngờ năng lực của phó đội trưởng Trâu, lời như vậy còn cần cậu phải nói ra sao? Trước đó phó đội trưởng Trâu đã khẳng định sẽ lấy được ít nhất một nửa số phiếu xăng trước cuối tháng tư rồi mà!”

Trâu Khải thở hắt, đôi mắt nhìn Mã Hổ gần như muốn rách ra.

Dưới khuôn mặt tươi cười lấy lòng của đối phương giả vờ không hiểu ý mình, dưới con mắt của mọi người lặng lẽ chờ đợi, trong hoàn cảnh khiến anh ta ngạt thở này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, hàm răng chảy ra tia máu, buộc phải mở miệng: “Chuyện này, vâng, chắc chắn rồi!”

“Cậu nhìn xem!” Mã Hổ kích động vỗ vỗ vai viên cảnh sát trẻ tuổi: “Lần sau còn dám nghi ngờ phó đội trưởng Trâu của chúng ta, tôi sẽ đập nát đầu cậu để cậu có thể nhớ thật lâu!”

“Phó đội trưởng Trâu của chúng ta luôn nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói của anh ấy tuyệt đối chắc chắn!”

“Đúng vậy, ai để các người gánh tội chứ? Tôi thấy là các người muốn tìm chúng tôi gánh tội thì có.”

“Còn muốn cãi nhau? Tranh cãi có ích gì?” Sở trưởng Lam vỗ bàn: “Các ngươi không cần phải sốt ruột chia rẽ, nếu chúng ta không gom đủ phiếu xăng, trước mắt chín mươi chín phần trăm cuộc họp này sẽ là cuộc họp tuần cuối cùng của nhân viên chính thức chúng ta. Cuộc họp hàng tuần cuối tháng ba vào tuần sau chính là thông báo tin xử phạt và khai trừ.”

Những người vừa rồi còn tràn đầy phẫn nộ, nghe những lời chắc chắn như vậy từ sở trưởng, lại trở nên chán nản.

Những người trẻ tuổi mới mặc đồng phục công an được mấy ngày đã có linh cảm rằng mình sẽ không bao giờ có thể mặc được nữa, đã bắt đầu yên lặng rơi nước mắt.

Những người lớn tuổi cũng không nỡ phải chia tay bộ đồng phục công an, gánh nặng gia đình, cảm thấy hối hận vì đã không suy nghĩ thấu đáo không đủ cảnh giác vào thời điểm đó, vành mắt c*̃ng bắt đầu đỏ hoe.

Bầu không khí lại rơi vào đau thương, thậm chí còn buồn hơn cả tiếng gào khóc trước đó, lần này là nỗi buồn xuất phát từ trái tim, biết rằng không còn hy vọng gì nữa.

Chu Quang Hách nhìn thấy Chu Tường khóc đến thương tâm, từ trong túi quần lấy ra một cái khăn tay, muốn để anh ta lau nước mắt, đột nhiên, một túi giấy sáp rơi xuống đất.

Vừa vặn rơi xuống chân Chu Tường.

Anh ta khóc gục đầu xuống dưới mặt bàn, nhặt túi giấy sáp lên đưa lại cho Chu Quảng Hách, rồi mới tiếp tục khóc, nhưng đột nhiên, toàn thân anh ta cứng đờ, từ khóe mắt vừa rồi dường như bắt được hai chữ mà bấy lâu nay anh ta nằm mơ cũng muốn được nhìn thấy, liền vội vàng quay đầu lại.

Với tốc độ đó, suýt chút nữa hất văng đầu ra khỏi cổ.

“Chu... đội trưởng Chu, vừa rồi là…”

Chu Quang Hách cũng nhìn thấy một nửa tờ phiếu lộ ra khỏi nếp gấp, là từ gói giấy sáp vừa rồi rơi ra, sau đó nhớ tới lời Thủy Lang nói, bảo anh tới đơn vị thì mờ ra xem

“Làm sao…” Lý Hoa bị giọng nói thất thanh của Chu Tường thu hút, quay đầu lại, khi nhìn thấy tờ phiếu trong tay Chu Quảng Hách, hô hấp của anh ấy đột nhiên ngừng lại, một giây sau, tiếng hít thở giống như hút hết cái lạnh không khí mùa đông vừa đi qua vang vọng khắp phòng họp.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 117: Chương 117



Bất kể là người đứng gần đó hay là cách khá xa, tất cả sự chú ý đều bị Lý Hoa thu hút.

Sau đó, hơi thở của mọi người ở bên hàng Chu Quang Hách rõ ràng đều ngừng lại một giây.

Sau đó, tiếng ghế rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh chói tai lập tức vang lên.

Tiếp theo, từng cái ghế không ngừng ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang “Đông đông đông.”

Hằng người ngày ngoài Chu Quang Hách vẫn còn đang ngồi, tất cả mọi người đều đứng dậy, xông tới bên cạnh anh, vây chặt lấy anh, nhưng lại cực kỳ ăn ý để lại một vòng trong xung quanh anh.

Giống như không dám làm phiền anh.

Càng giống như không dám tiến lên nhìn kỹ đồ vật trong tay anh.

Im lặng...

Những người ở hàng này không chỉ im lặng, thậm chí còn không dám hít thở, hơi thở của chính Chu Quang Hách cũng ngừng lại theo không biết bao lâu, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, không chớp mắt lấy một cái..

Những người ở hàng đối diện bối rối nhìn vòng tròn lớn lấy Chu Quang Hách làm trung tâm, không biết có phải bị ảnh hưởng hay không, cũng vô thức nín thở, quên cả việc hít thở.

“Chuyện gì vậy?”

Sở trưởng Lam đứng dậy với vẻ mặt khó hiểu, đi chưa được mấy bước đã đến bên ngoài vòng tròn, ông ấy muốn đẩy ra bước vào, nhưng lại phát hiện những người này thân thể cứng ngắc, chân dường như bị cố định trên mặt đất, liên tiếp lay ba người cũng không hề nhúc nhích tí nào..

Sở trưởng Lam lập tức nhấc chân lên, giẫm lên cái ghế duy nhất còn đứng vững trong đám ghế bị đổ xuống, rồi mới từ trên bàn họp leo đến trước mặt Chu Quảng Hách, vừa định thở một hơi, lại nhìn thấy tờ phiếu trong tay anh.

“Rầm.”

Một tiếng động rất lớn.

Sở trưởng Lam ngã xuống trên bàn họp dài, úp mặt xuống, không nhúc nhích.

Chỉ trong vài giây, sở trưởng Lam đã quay cổ run rẩy dữ dội nhìn về phía Chu Quang Hách rồi lại nhìn tờ phiếu kia lần nữa:

[Phiếu xăng 100 lít]

Quả nhiên không nhìn lầm!

Trong cổ họng sở trưởng Lam phát ra một giọng khàn khàn, run rẩy: “Cái này... cái này từ đâu ra... tấm phiếu cứu mạng tối thượng?”

Đám người Mã Hổ đối diện, cũng như hai người phó sở trưởng vẫn ngồi ở giữa, nhìn thấy phản ứng này của sở trưởng, cũng không nhịn được nữa, tất cả đều bò lên trên bàn.

Phát hiện mình đứng không nhìn rõ, lập tức ngồi xổm, nửa ngồi nửa quỳ, cúi đầu trước mặt Chu Quảng Hách.

Vừa nhìn thấy tấm phiếu, tiếng tất cả đồng loạt hít vào hơi lạnh không kém gì Lý Hoa lập tức vang lên, đôi mắt của mọi người đều trợn to như quả chuông, nhìn vào tấm vé xăng một trăm lít, lòng trắng của bọn họ trợn to đến mức đỏ ngầu, vẫn không tin, hoàn toàn không thể rời mắt chút nào, thậm chí không muốn chớp mắt lấy một cái.

Đột nhiên, một bàn tay to với các khớp rõ ràng bóp chặt túi giấy sáp, chỉ là một cái bóp nhẹ, giống như ấn nút thông gió cho mọi người.

Không nghe thấy tiếng thở ra, nhưng lại có tiếng hít vào rất rõ ràng, dường như có thể làm nổ tung toàn bộ phòng họp.

Chờ cho đến khi bàn tay to lớn mở giấy sáp ra.

Năm lít!

Mười lít!

Hai mươi lít!

Năm mươi lít! !

Một trăm lít! ! !

Phòng họp đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng một kim rơi xuống đất.

Sau một lúc.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Đông đông đông!!!”

Trên bàn hội nghị chật kín người, tiếng đầu gối và tiếng cằm va vào mặt bàn lần lượt vang lên, âm thanh vô thức phát ra tiếng kêu đau đớn vang lên bên tai không dứt.

“Trời ạ...”

Lý Hoa hét lên thành tiếng, nhưng âm thanh cuối không thể phục hồi lại được, màng nhĩ của mọi người sắp bị tiếng ồn xé toạc, nhưng không có một người nào cau mày, ngược lại bọn họ cảm thấy Lý Hoa đã hét thay cho mình, thậm chí còn cảm thấy tiếng hét dài chói tai như vậy vần không đủ để diễn tả sự rung động trong lòng bọn họ.

Còn lâu mới đủ! !

“A a a!!!”

Chu Tường ôm lấy cổ Chu Quang Hà, điên cuồng mạnh: “Đội trưởng Chu!!!”

Mười mấy người vây quanh Chu Quang Hách đã bị Lý Hoa và Chu Tường hoàn toàn đánh thức, lập tức hét lớn theo hai người, sắc mặt ai nấy đều hưng phấn như quả cà chua, ngay cả da đầu cũng cảm thấy tắc nghẽn, đỏ bừng, tóc dựng lên.

Sở trưởng Lam suýt chút nữa nhào vào trên tấm phiếu, hai tay điên cuồng nắm chặt lấy, giống như sợ tấm phiếu biết bay: “Tấm phiếu cứu mạng, đây chính là tấm phiếu cứu mạng chúng ta!”

Chu Quang Hách rút cánh tay đang siết chặt cổ mình ra, nghiêng đầu ho khan hai tiếng, trong mắt còn vẻ kinh ngạc chưa tiêu tan, nhìn tờ phiếu ép dưới n.g.ự.c sở trưởng Lam.

“Thần thông quảng đại!!!”

"”Phật sống tại thế!!!”

Bên tai nghe được những lời tán dương đầy kích động của các đồng nghiệp, Chu Quang Hách, người tuyệt đối vô thần, lúc này lại thực sự đang tự hỏi liệu mình có cưới một vị Phật sống thần thông quảng đại hay không.

Những người có mặt ở chỗ này, ngoại trừ Chu Quang Hách vẫn đang ngồi ở đây và Trâu Khải là người duy nhất ngồi ở phía đối diện, nhưng sắc mặt cũng bàng hoàng đến mất đi hình tượng giống như những người khác, còn có chút méo mó, tất cả đều phấn khích vui mừng phát ra từ nội tâm
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 118: Chương 118



Thực sự nhìn thấy hy vọng “sống sót” giữa lúc tuyệt vọng.

Nhưng rất nhanh, đám người Mã Hổ vui mừng đến mức không kiềm chế được, kích động đến không cách nào kiềm chế được trong nháy mắt không cười nổi nữa, chỉ nghe thấy bên tai không ngừng truyền đến:

“Số phiếu này vừa vặn bằng một nửa, thêm số phiếu mà phó đội trưởng Trâu đã hứa nữa là vừa đủ!”

“Đúng vậy, có thêm hai phiếu một trăm lít! Lần này chúng ta đều được cứu rồi, chúng ta đều được cứu rồi!”

Không, bọn họ còn chưa được cứu, đội trưởng Chu là niềm vui từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đưa phiếu ra, phiếu mà phó đội trưởng Trâu hứa tới cái bóng cũng không thấy đâu!

“Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc thất nghiệp, nhưng không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến như thế này. Đội trưởng Chu lại có nhiều phiếu xăng như vậy!”

“Đội trưởng Chu quả nhiên có bản lĩnh, lần này chúng ta không cần lo lắng đám người Mã Hổ cười nhạo nữa, không cần lo lắng bọn họ chờ xem chúng ta là trò đùa.”

Mã Hổ lập tức lên tiếng chế giễu: "Các người thật là không biết xấu hổ, đội trưởng Chu người ta mới đưa phiếu ra cho các người xem một chút, các người đều đã coi tất cả là của mình sao? Người ta nói sẽ dùng để bù đắp tổn thất cho các người khi nào?”

Không khí náo nhiệt bỗng nhiên cứng đờ.

Làm cho đầu óc đang mơ màng của mọi người tỉnh táo lại.

Mặc dù Mã Hổ thực sự không phải là người dễ mến, nhưng những gì anh ta nói vừa rồi là hoàn toàn chính xác.

Chu Tường xấu hổ đến mức suýt chút nữa vùi đầu vào trong đồng phục: “Đội trưởng Chu, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự là kích động quá mức.”

Lý Hoa xấu hổ gãi muốn rách da đầu: “Đội trưởng, tôi quá hưng phấn, xin đừng để ý."

“Đội trưởng Chu, thực sự xin lỗi. Vừa rồi tâm tình chúng tôi nhất thời kích động. Vừa nhìn thấy phiếu, con mắt chúng tôi đã mờ đi rồi, mất cả lý trí.”

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, đội trưởng Chu, chúng tôi tuyệt đối không có ý lợi dụng anh miễn phí, không, không phải, là…”

“Chúng tôi tuyệt đối không muốn lấy phiếu của anh, đương nhiên chúng tôi đều có lỗi.”

Một đám công an trong sở đều xấu hổ vì vừa rồi nhất thời vì được cứu mà mất kiểm soát, bọn họ đều vội vàng xin lỗi Chu Quang Hách, khuôn mặt đỏ bừng chưa hề nhạt đi.

Bọn họ cũng không ngờ mình có thể như vậy.

Nhưng vừa rồi thực sự nghĩ rằng mình sẽ mất việc.

Ở thời đại này, những người chọn làm công an không chỉ vì một vị trí biên chế chính thức, có công việc chính thức, hộ khẩu thành phố, nuôi sống gia đình mà còn vì bọn họ có tấm lòng chính trực.

Nhận phải đả kích, cho là mình sắp rời khỏi vị trí mà mình chưa kịp tỏa sáng, tâm trạng rơi xuống mức thấp nhất, lúc này đúng như lời sở trưởng, một “tấm vé cứu mạng tuyệt thế” bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Một phút kích động này, công việc mất đi lại tìm về được, lý tưởng cá nhân mất đi lại trở về, gia đình mất đi hy vọng cũng lấy lại được... lại ở trong một hoàn cảnh mà tất cả đồng nghiệp đều kích động mất kiểm soát làm ảnh hưởng, trong lòng đã sớm coi đội trưởng Chu thành người một nhà.

Dưới những cú sốc khác nhau, tất nhiên đầu óc không còn suy nghĩ được nữa, chỉ nhớ tới chuyện vui mừng, phấn chấn!

Trong lòng Chu Quang Hách biết rất rõ đồng nghiệp của mình là người như thế nào, có thể hiểu được cảm giác kích động đó.

Vừa rồi tâm trí của anh đều hướng về Thủy Lang ở nhà chứ không phải ở chỗ đồng nghiệp, cho nên lời nói của bọn họ hoàn toàn không đi vào lòng anh chút nào, anh lắc đầu: “Không sao đâu, tôi không để ý..”

“Đội trưởng Chu.” Sở trưởng Lam ôm lấy phiếu ngồi khoanh chân trên bàn họp, gần như nước mắt tuôn đầy mặt: “Anh sẽ không vô cớ lấy được những tấm phiếu này ra. Tôi thấy những tấm vé này là anh muốn giúp sở giải quyết vấn đề khó khăn mới mang tới, có phải không?”

Mọi người có mặt nghe lời nói này của sở trưởng, trái tim đều nhấc lên cao, ánh mắt dán chặt vào Chu Quảng Hà, nhìn anh đầy mong đợi.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 119: Chương 119



Chu Quang Hách không gật đầu cũng không lắc đầu, anh khẽ cau mày, vươn tay vào trong n.g.ự.c sở trưởng Lam, lấy từng tờ phiếu xăng ra, nhét lại vào túi giấy sáp, nhưng không gấp lại, chỉ là trải chúng ra, rồi nhìn chằm chằm vào chúng.

Cô bé đưa nó cho anh, bảo anh tới đơn vị mới được mở ra.

Trước đó, Lý Hoa và Chu Tường tới nhà ăn cơm, đã nói về những vấn đề do việc sử dụng xe công vào mục đích cá nhân gây ra.

Vào buổi tối, cô bé lại đặc biệt hỏi anh về chuyện trong sở, hỏi người trong sở như thế nào.

Rồi ngày hôm sau, cô lại đưa cho anh cái túi giấy sáp này.

Cái này rõ ràng đưa cho anh để anh giải quyết nhu cầu phiếu xăng cấp thiết trong sở .

Trong huyết mạch dâng rào dòng chảy mãnh liệt, hết đợt này đến đợt khác đập vào tim anh, yết hầu của Chu Quang Hách nhấp nhô, nuốt chửng vị chua trào lên trong cổ họng, cố gắng tập trung sự chú ý hết mức, nghĩ xem tại sao cô bé ở nhà lại có thể có nhiều phiếu xăng như vậy. .

Với mối quan hệ của sở trưởng, cũng chỉ lấy được phiếu xăng mười mấy lít, nhưng cô bé lại cho anh phiếu xăng khoảng chừng ba bốn trăm lít!

Tạm thời đừng nói đến những phiếu xăng này đã trực tiếp giúp mười mấy người trong sở giải quyết nguy cơ.

Chỉ những tấm phiếu này thôi cũng đã dùng bao nhiêu ân tình, lại phải tiêu hết bao nhiêu tiền mới có thể đổi được.

Cô bé lấy đâu ra ân tình, lấy đâu ra tiền bạc như vậy?

Hơn nữa, phải chăng nguồn gốc của tấm phiếu này đến từ...

“Đội trưởng Chu, anh có những tấm phiếu này chắc đã tốn không ân tình nhỉ.”

Trâu Khải đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt đã điều chỉnh lại, nhìn không khác gì những người khác, trên mặt mang theo vẻ tươi cười: “Đội trưởng Chu mười mấy năm không về Thượng Hải, lại có thể lấy được nhiều phiếu khó có được như vậy, xem ra đội trưởng Chu không chỉ năng lực mà phương diện quan hệ quen biết cũng không kém.”

Những người có mặt tỉnh táo lại đều có thể nghe được ý tứ trong lời nói của Trâu Khải.

Nhưng không có ai đứng về phía anh ta, thay vào đó muốn giúp Chu Quang Hách đáp trả.

Ngay cả đám người Mã Hổ, Hồ Sấm cũng không nói một lời.

Tác động những tờ phiếu trước mặt thực sự quá lớn, những tờ phiếu này không đơn giản chỉ là những tờ phiếu mà còn thể hiện mối quan hệ nền tảng to lớn phía sau.

Mấy người kia đi theo Trâu Khải chính là vì quan tâm đến những điều này.

Bọn họ dám cười nhạo Chu Quang Hách sau lưng để khiến Trâu Khải vui vẻ, cũng là vì thấy Chu Quang Hách mặc dù có năng lực nhưng lại tứ cố vô thân.

Nhưng vào lúc này, cho dù là vì nguy cơ của bản thân cần giải quyết ngay, hay vì xuất thân của Chu Quang Hách có thể hoàn toàn trái ngược với những gì bọn họ tưởng tượng, bọn họ cũng không dám há mồm hát đệm, để tránh thật đắc tội đắc tội với ai đó.

Nhìn thấy cấp dưới của mình đứng ở vị trí trung lập, trung lập lại có nghĩa là phản bội, Trâu Khải cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt sắp vỡ nát, tiếp tục mỉm cười chờ đợi câu trả lời của Chu Quảng Hà.

Một lúc lâu sau, trong phòng họp vang lên câu trả lời “Ừ” như có như không của Chu Quang Hà.

Một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng dễ dàng phá vỡ nụ cười cố nặn ra của Trâu Khải, anh ta nộ khí công tâm, trong cổ họng lập tức có mùi tanh.

Nhưng phòng họp lập tức nổ ra những lời tán dương khen ngợi, phụ họa lấy lòng không ngớt:

“Đội trưởng Chu là người gốc Thượng Hải của chúng ta. Mặc dù đã hơn mười năm không trở về, nhưng hầu như năm nào cũng đều có chiến công vinh quang truyền về, tự nhiên là không xa lạ gì.

“Đúng vậy, đội trưởng Chu là anh hùng chiến đấu, nơi nào có nhiều phương tiện nhất? Đương nhiên là quân đội. Cho dù người ta không tìm được người ở Thượng Hải, cũng còn nhiều đồng đội như vậy mà.”

“Đúng vậy, ở đây có phiếu xăng quân sự, đội trưởng Chu phòng ngừa chu đáo, tầm nhìn đại cục và tốc độ làm việc đều khiến chúng tôi phải xấu hổ.”

“Nếu không, đội trưởng Chu sao có thể trực tiếp trở thành quyền đội trưởng, còn có thể trong vòng vài ngày đều được mọi người công nhận.”
 
Back
Top Bottom