Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 100



Chu Cảnh Sâm không nói chuyện, chỉ đặt con vật nhỏ vào trong n.g.ự.c Diệp Gia, giao cho nàng: "Con vật nhỏ này, gia nương từ nay về sau nàng tự mình nuôi."

Bản thân Diệp Gia rất thích chó mèo, nhưng kiếp trước quá bận rộn với công việc và thường xuyên đi công tác mà không thể nuôi chúng. Xét cho cùng, mèo và chó là những thứ nhỏ bé như trẻ em, phải có trách nhiệm nuôi dạy chúng. Lúc này, cầm cái tai mềm mại của con vật nhỏ, không khỏi cảm thấy giấc mơ đã hoàn thành một nửa.

Dư thị nghe thấy động tĩnh cũng đi qua xem, nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đen thui cũng có chút thấy thích. Lúc trước khi Dư thị còn là Cảnh vương phi, nuôi một con mèo ba tư cả người trắng như tuyết. Đáng tiếc con mèo nhỏ kia từ lúc Cảnh vương phủ bị tịch thu đã không thấy tăm hơi. Lúc này bà ấy nhìn con vật nhỏ trong n.g.ự.c Diệp Gia thấy thích, đưa tay sờ hai cái suýt chút nữa bị cắn ngón tay, hỏi Diệp Gia đặt tên cho nó là gì.

Diệp Gia cực kì không giỏi đặt tên, Dư thị vừa hỏi như thế, trong đầu nàng toàn là đồ ăn: "Bánh trứng? Bánh nướng?”

Dư thị: "... Như vậy không phải quá tùy tiện sao?”

Hai người nhìn Chu Cảnh sâm, Chu Cảnh Sâm mỉm cười: "Được cả, gọi thuận miệng là được."

Ánh mắt của Diệp Gia đối diện với hắn, chẳng biết tại sao lại bị tia sáng ở đáy mắt hắn thu hút, ánh mắt chỉ lấp lóe trong chốc lát. Cau mày nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đặt cho con vật nhỏ này một cái tên có chút bình thường: "Điểm Điểm”"

Không thể không nói, cái tên này thật sự rất bắt tai, suýt thành một dôi với Be Be trong n.g.ự.c Nhuy Tả Nhi. Nhuy Tả Nhi ôm con dê tên là Be Be tới, vỗ bàn tay nhỏ khen thẩm nương đặt tên hay. Chu Cảnh Sâm dở khóc dở cười, nhưng cũng không phản đối: "Ngày bình thường trong nhà uống thừa sữa dê có thể cho nó chút. Con vật nhỏ này vẫn chưa cai sữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-100.html.]

Diệp Gia nói chẳng trách lại có mùi sữa thơm, ôm con vật nhỏ vào bếp múc sữa dê.

Chu Cảnh Sâm có lẽ vẫn còn chưa xong việc, đưa con vật nhỏ rồi lại đi ra ngoài. Cơm cũng không ăn, chỉ nói là buổi chiều về. Dư thị nhìn bóng lưng hắn đi xa, quay đầu liếc nhìn Diệp Gia đang ngồi xổm ở trong góc cho Điểm Điểm bú, thở dài. Bà ấy luôn cảm thấy, tâm tư của nhi tử đối với gia nương không có chán ghét giống như nói ngoài miệng, dù sao nếu thật sự ghét thì một câu cũng không muốn nói.

Ôi nhưng mà lớn rồi lại không nghe lời mẹ.

Giữa trưa cả nhà ăn một bữa đơn giản, buổi chiều lại bắt đầu bận rộn.

Bánh trứng gà rau hẹ này bán chạy hơn một tháng nay, kiếm lời được không ít tiền. Trên trấn không phải là không xuất hiện nhà khác bán bánh rau hẹ, ngoại trừ ông lão bán bánh củ cải làm bánh rau hẹ chiên. Nhà khác cho dù là theo phong trào hay là bắt chước theo cũng kém hơn nhiều. Không chỉ thua kém về hương vị, dùng nguyên liệu cũng không đủ. Dù sao không phải ai cũng có thể bỏ một khoản lớn được như Diệp Gia, chịu bỏ trứng gà và dùng bột mì.

Tiếc rẻ đồ còn muốn kiếm nhiều tiên, cả trấn chỉ có ngươi làm ăn khôn khéo, những người khác đều là đồ đần. Một tới hai đi, cuối cùng vẫn chỉ còn lại hai nhà là Diệp Gia và ông lão bán bánh rau hẹ chiên buôn bán được.

Sạp hàng của Trương gia cũng lục tục mở cửa, nhưng mà gặp chuyện liên tục, đã vài ngày không mở cửa.

Diệp Gia lười quan tâm đến chuyện nhà người khác, cả nhà Trương thị đừng lắc lư trước mặt nàng thì càng tốt. Nhưng mà nàng không phải người thích qua loa cho xong chuyện, mặc dù không thích kế hoạch chỉ tiết từng bước một, nhưng hầu như cũng sống yên ổn nghĩ đến ngày gian ngụy Việc buôn bán trong tay không thể dừng, nàng lại suy nghĩ con đường khác kiếm nhiều tiên. Thu nhập mỗi tháng mấy chục lượng không phải là mục tiêu của Diệp Gia, hơn nữa nàng không thể nào cứ vậy mà mở quán nhỏ cả một đời.

Con đường buôn bán tây bắc Diệp Gia vừa tới đã để mắt đến. Liên quan tới chuyện làm xà bông thơm, Diệp Gia không thể nào ngừng suy nghĩ về nó.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 101



Thứ nhất khi Diệp Gia đến cửa hàng son phấn đi một vòng về, khu vực nhỏ chỉ có một cửa hàng son phấn. Nơi đó ngoại trừ son phấn bột nước, thì không tìm thấy xà bông thơm hoặc các loại vật dụng rửa mặt. Mặc dù biết rõ sức mua của bách tính trấn Lý Bắc, nhưng lỗ hổng thị trường này quá lớn. Thực sự làm cho lòng người ta ngứa ngáy. Diệp Gia đã thấy được cơ hội buôn bán lớn như thế, bảo nàng không tính cách là không thể nào, thứ hai cũng vì chính lợi ích riêng của nàng. Không biết là do ảo giác của nàng hay như thế nào, nàng luôn cảm thấy gương mặt xinh đẹp này của mình mỗi ngày bị bão cát tây bắc thổi tới thường xuyên bị khói dầu ám lên mặt, cả người toàn là dầu mỡ.

Chuyện này nhất định không được! Cứ tiếp tục cẩu thả như thế chẳng phải nàng ba mươi tuổi sẽ già không ra hình thù gì sao? Nhớ lại thời cổ xưa, tuổi thọ ngắn và thời kỳ thanh xuân của phụ nữ không kéo dài lâu, Diệp Gia cảm thấy khó chịu. Nàng không muốn đối mặt với nếp nhăn trên khuôn mặt khi chỉ mới hai ba mươi tuổi. Nàng đã quyết tâm trở nên xinh đẹp cho đến khi nàng năm mươi tuổi.

Tôn Tử Mạc đã từng ghi chép lại một câu "Mười ngày mặt trắng như tuyết, hai mươi ngày như mỡ đông" trong "Thiên Kim Dực Phương”. Diệp Gia không biết câu nói này có cường điệu hay không, nhưng nói chung việc sử dụng xà bông thơm phương pháp xưa là có ích.

Một là có thể loại bỏ chất bẩn, hai là có thể chăm sóc da.

Suy nghĩ mãi, Diệp Gia thấy buổi chiều không có việc gì, nàng đi đến nhà đồ te ở thị trấn mua một miếng lớn lòng heo, hạt xào và quả bồ kết. Để có mùi thơm hơn và không gây khó chịu khi sử dụng, nàng còn đặc biệt làm một số bột hoa để tạo mùi hương.

Diệp Gia mang những thứ này về, ngồi cạnh giếng để xử lý. Dư thị còn tưởng rằng nàng lại đang nghĩ vê những món ăn kỳ lạ, cúi đâu nhìn. Dư thị thường không thích đi chơi, không thể nói chuyện với những người phụ nữ trong làng. Trong những ngày rảnh rỗi trước đây, bà ấy hoặc ở nhà giặt giũ, hoặc ngồi trong phòng thêu hoa để g.i.ế.c thời gian. Cuộc sống chỉ thực sự trở nên sôi động và vui vẻ sau khi cưới được nàng dâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-101.html.]

Bánh bột ngô chỉ tươi khi trộn nhân và gói vào buổi tối, không làm vào buổi chiều. Lúc này, bà ấy mang theo cái rổ ra ngoài, vừa may xiêm y cho cả nhà vừa nhìn Diệp Gia bận rộn.

"Gia nương đang suy nghĩ đồ ăn gì mới sao?" Hi vọng mỗi ngày chính là mở miệng, Dư thị nhìn thấy Diệp Gia mang theo nội tang heo vừa tanh vừa đỏ về, cũng sẽ không ghét giống như trước nữa.

Dù sao lòng heo cũng đã ăn rồi, đời này còn có thứ gì có thể đánh nát thể diện của bà ấy được nữa? Dư thị chỉ sợ Diệp Gia làm không ngon.

"Không phải." Diệp Gia không ngờ rằng sau khi ở lâu với Dư thị, mọi thứ đều trông giống như thức ăn ngon. Nàng đi vào trong nhà để thay đồ sang y phục làm việc, sau đó ra ngoài làm sạch m.á.u và bẩn trên lòng heo trước. Sau đó, nàng lọc ra toàn bộ mỡ và các mạch m.á.u phía trên: "Lam chút xà bông thơm dùng để rửa mặt. Khuôn mặt và cơ thể này của ta, tắm rửa hàng ngày vẫn ngửi thấy mùi hôi của dầu mỡ."

Lời nói này khiến Dư thị đang thêu hoa dừng lại, đôi mắt phủi đất lập tức sáng lên.

Dư thị cũng là nữ tử, sinh ra trong tháng chạp, tính tuổi tròn năm nay mới ba mươi sáu tuổi tròn mà thôi. Nữ tử thích cái đẹp, Dư thị cũng không ngoại lệ. Khi không ăn nổi cơm tất nhiên không nghĩ tới những điều này, bây giờ trong nhà cũng có thể ăn được thịt, bà ấy tất nhiên cũng thích sửa soạn cho mình: "Gia nương, con biết làm xà bông thơm sao?”

"Không tính là biết." Diệp Gia thật ra chỉ mới làm một lần, lại còn nhìn giáo trình làm, bây giờ làm lại chỉ là làm mò.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 102



Mặc dù Diệp Gia nói rất chắc chắn, nhưng Dư thị vẫn rất mong đợi. Nửa năm nay, Diệp Gia làm cái gì là được cái đó, Dư thị đều nhìn thấy được. Con dâu này vô cùng có uy tín trong lòng bà ấy.

Dư thị đưa cánh tay lên ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi. Cũng phải nói, Diệp Gia không nhắc tới thì bà ấy không cảm thấy gì, nhấc lên bà ấy cũng ngửi thấy mùi hôi của dầu trên người mình. Dù sao Diệp Gia cũng tắm rửa hàng ngày, thường xuyên tắm giặt. Bà ấy thì cẩu thả hơn nhiều, chỉ tắm một lần sau bốn năm năm ngày và chỉ gội đầu một lần sau mười ngày nửa tháng. Vì người ở đây không thường xuyên tắm và gội đầu, bà ấy luôn cho rằng mình không bẩn.

"Nương, giúp ta mài những hạt đậu và quả bồ kết này thành bột."

Đậu tắm hay còn gọi là đậu vụn là một sản phẩm vệ sinh cao cấp dành cho giới quý tộc ra đời vào thời kì ngụy tấn nam bắc triều. Có liên quan đến hương liệu. Đối với thứ này, quý tộc cổ đại khoa trương hơn chút, sẽ dùng rất nhiều hương liệu để xông, nhưng những gì được bán trên thị trường thông thường chỉ thêm một hoặc hai loại gia vị, hoa cúc diệp nhi, nh** h** quế xông bột đậu xanh Nếu sử dụng tốt, nó có thể loại bỏ mùi tanh trên tay sau khi ăn cua.

Diệp Gia mua loại đơn giản nhất, vì rẻ còn có mùi thơm, nàng còn mua hương phấn khác.

Dư thị cầm lấy, lấy một chiếc chày nhỏ và bắt đầu xay. Bây giờ bà ấy làm việc nhiều hơn nên đôi tay của bà ấy cũng khỏe hơn. Việc xay bột đậu có thể được thực hiện chỉ trong chốc lát.

Cách làm xà bông thơm khá đơn giản, đó là làm sạch tụy heo rồi dùng chày hoặc búa nghiền thành bột nhão. Trong quá trình nghiên, thêm một ít đường cát, sau đó trộn với natri cacbonat hoặc tro thực vật, nghiền càng mịn thì thành phẩm càng tốt.

Chất kiềm tinh khiết như natri cacbonat hiện không có trên thị trường, Diệp Gia biết phương trình hóa học để tạo ra natri cacbonat, nhưng nàng không dám làm nếu không có kinh nghiệm thực nghiệm, nàng chỉ có thể tạo ra tro thực vật, loại này có sẵn ở nông thôn. Sau khi đốt rơm xong, vào bếp lấy là được. Bên này Diệp Gia cố gắng hết sức để nghiền nát tuyến tụy lợn, Dư thị và Nhuy Tả Nhi nhìn thấy mê tít, ngôi xổm sang một bên hỏi có gì có thể giúp đỡ. Diệp Gia bảo bà ấy đi lấy chút tro than tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-102.html.]

Sau khi thêm tro thực vật và giã nát lần nữa, Diệp Gia thêm gia vị đã mua và các chất điều vị khác vào rồi trộn đều. Dư thị ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch. Không phải là sợ, chỉ là cái thứ nhầy nhụa đó trông thật kinh tởm.

"Tiếp theo làm gì?" Vì cái đẹp, Dư thị có thể chịu được: "Tiếp theo làm như thế nào?”

Diệp Gia đổ bột đậu nành vào và giã lại. Lần đầu tiên làm, Diệp Gia cũng không rõ giã đến mức nào mới được nên chỉ là đoán mò mà thôi. Làm xong nhìn thứ nát bét, nhịn không được chạy sang một bên nôn ọe.

Cũng đúng lúc, vừa lao tới cổng đã đụng phải Chu Cảnh Sâm đang mang người vào cổng. Trong lúc bất giác trời đã tối, Diệp Gia không ngờ buổi chiều lại trôi qua nhanh như vậy. Chu Cảnh Sâm thấy nàng như vậy tưởng là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ném đồ trong tay đi, đỡ vai bế người lên.

Ba thanh niên đi sau xách đồ vội vàng quay đầu sang một bên, sau đó Chu Cảnh Sâm nhẹ giọng hỏi: "Gia nương sao vậy?"

Ánh mắt Dư thị âm thầm nhìn chằm chằm ở sau lưng, con vật nhỏ b.ú sữa ngủ trong sân nghe thấy động tĩnh đứng lên, kêu ngao ngao. Diệp Gia cực kì xấu hổ, tự mình đảo cháo tự làm mình nôn oe.

Nàng vừa lau mặt, không biểu cảm: "Không có việc gì, tướng công về rồi sao?"

"Ừm." Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn nét mặt của nàng, không nhìn ra gì. Vừa ngước mặt lên lại đối diện với ánh mắt của mẫu thân. Ánh mắt hắn hơi lóe lên, thả lỏng tay đang đỡ vai Diệp Gia ra: “Co khách tới.

Quay đầu nhìn lại, có ba người trẻ tuổi đang nhìn trời đất với vẻ mặt lảng tránh.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 103



Chu Cảnh Sâm kề môi ho hai tiếng, sau đó nghiêm túc bình tĩnh lại. Nhấc một chân lên nhẹ nhàng kéo con vật mập mạp lao tới bên cạnh chân hắn điên cuồng cắn ống quần hắn, lắc chân đá con vật nhỏ không lớn bằng giày hắn ra xa một chút.

Con vật nhỏ lăn trên mặt đất một bòng, cái bụng quá lớn vì b.ú sữa, bốn chân lại quá ngắn, không lật lại được. Diệp Gia nhìn chó con vừa nhận buổi chiêu đang ngao ngao nằm trên mặt đất bốn cái chân ngắn đạp loạn ngược lên trời, cơ thể nhỏ bé vặn vẹo không đứng dậy được. Vội vàng đau lòng lật chó con lại: "Điểm Điểm, Điểm Điểm của ta..."

Chu Cảnh Sâm lập tức nhìn sang.

Diệp Gia nghiêm mặt lui sang một bên, giống như câu nói vừa rồi chỉ là hắn nghe nhầm. Nhưng mà khi mới ôm "chó con lên Diệp Gia phát hiện trên mặt đất có động vật hoang dã, gà rừng thỏ rừng. Thế là nàng nhặt lên, khuôn mặt tươi cười khách sáo lễ độ nói: "Tướng công đưa các vị vào trong ngồi trước đi. Ta đi chuẩn bị nước trà."

Nói xong, ôm chó con vào trong bếp.

Khi nấu nước trà, nhân tiện lại cho chó con vừa tỉnh ngủ ăn bát sữa.

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Dư thị đã thu dọn đồ đạc đứng lên, chậm rãi đi tới chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-103.html.]

Mấy người trò chuyện khách sáo, Chu Cảnh Sâm dẫn người đi vào trong phòng ngôi. Vốn dĩ phải về khi trời tối, bây giờ về sớm hơn thời gian dự đoán. Diệp Gia bên này cũng làm xà bông thơm gần xong, chỉ thiếu dùng tay nắn thành hình dạng nhất định, sau đó đem ra lỗ thông hơi và phơi khô tự nhiên.

Nhà của Chu gia không lớn, chỉ có ba gian phòng nhỏ thêm một phòng bếp. Có khách đến cũng chỉ có thể nói chuyện ở nhà chính, cũng không thể đến phòng vợ chồng ngồi. Bản thân Diệp Gia lúc chiêu nấu một nồi canh đậu xanh. Lấy một chiếc nồi treo từ từ đun trên lửa nhỏ, lúc này đậu xanh đã mềm ra bã. Sau khi trong nhà không còn nghèo nữa, Diệp Gia không hề bạc đãi miệng của người nhà, tất nhiên xa hoa bỏ đường.

Sau khi múc đầy mấy cái bát và mang vào phòng chính, Diệp Gia gọi Dư thị tới, nặn những xà phòng đã đảo nát này thành hình khối lập phương.

Dư thị ở một bên nắm vuốt nhíu chặt mày, không thể không nói, xúc cảm này thật tuyệt. Diệp Gia cũng kiên trì, hai người nặn thành mười lắm khối rất nhanh, nặn hết xong. Diệp Gia lấy mâm gỗ để từng khối một lên, mang đến bên cửa sổ trong phòng phơi nắng.

Làm xong đúng lúc rửa tay một cáu, cùng với Dư thị và Nhuy Tả Nhi mỗi người ăn một bát canh đậu xanh, Diệp Gia bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Buổi sáng Chu Cảnh Sâm cũng đã nói, khi Diệp Gia ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn. Lúc này Dư thị đã lấy nguyên liệu nấu ăn ra, ngồi xổm ở bên cạnh giếng hỏi Diệp Gia phải xử lý như thế nào. Diệp Gia cũng không mua nhiều, chỉ mua một ít thịt lợn ba chỉ có mỡ và thịt xen kẽ, khoảng hai cân. Nàng cũng mua một ít rau bắp cải trắng và rau hẹ, vì chưa hết mùa. Tháng Năm là thời điểm nhiều loại rau được bán trên thị trường, Diệp Gia cũng mua một ít rau mồng tơi và cần tây.

Bởi vì lần trước mọi người ăn cá, đều cảm thấy cá chẽm đỏ kho của Diệp Gia ngon nên lần này mua một con.

Việc g.i.ế.c cá, tất nhiên phải để cho Chu Cảnh Sâm làm. Diệp Gia đã nghĩ đến việc tự mình làm, dùng cái búa đập c.h.ế.t con cá. Nhưng khi cân nhắc đến cảnh tượng quá đẫm máu, nàng cảm thấy việc để cho Chu Cảnh Sâm chặt một nhát vẫn thực tế hơn.

Chu Cảnh Sâm bị kéo ra ngoài nhìn thấy con cá thì bật cười. Nhưng mà có khác đang đợi, hắn nhanh chóng g.i.ế.c con cá rồi thuận tay cạo sạch sẽ vảy cá, l*t s*ch sẽ lớp màng đen trong bụng cá, thuận tay giúp nhổ lông lột da con thỏ và gà rừng. Động tác kia thành thạo đến mức khó tin, cộng với nụ cười thản nhiên trên mặt hắn, người khác còn tưởng hắn đang làm chuyện gì đó lịch sự. Làm xong những việc này, hắn mới chậm rãi đến cạnh giếng rửa tay.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 104



Ngước mắt nhìn thấy Diệp Gia đang có vẻ mặt bí hiểm nhìn hắn, lập tức mỉm cười nói: "Sao vậy?"

Diệp Gia cười tửm tỉm nói: "Tướng công, tay cạo cá có tanh không?”

Chu Cảnh Sâm hơi có chút không hiểu, nhưng vẫn rất dễ nói chuyện: "Vẫn có."

"Không sao, không sao. Mặc dù vẫn chưa làm xong, nhưng hiệu quả chắc là không khác lắm." Diệp Gia bưng chậu xà bông thơm đã đảo trước đó tới.

Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn chậu dính đây cháo, ngước mắt nhìn về phía nàng.

Diệp Gia nắm lấy tay hắn, ấn ngón tay của hắn chà xát một vòng ở trên mép chậu. Trên ngón tay thon dài đều dính chất lỏng sền sệt, nhiếp chính vương bị bệnh thích sạch sẽ nhiều năm mấp máy môi: "..."

"Rửa tay thử xem." Diệp Gia mắt sáng lấp lánh, cố gắng kiềm chế hưng phấn duy trì vẻ đàng hoàng.

Chu Cảnh Sâm nửa tin nửa ngờ đi rửa ta, rửa hai lần.

Diệp Gia bỗng nhiên lại gân, nắm lấy tay của hắn ngửi một cái. Tay của Chu Cảnh Sâm bị người ta cầm lấy trong nháy mắt thân thể cứng ngắc lại. Hắn đứng không nhúc nhích. Đợi Diệp Gia xác nhận ba lần, nhìn thấy hào quang không hổ là ta hiện lên trên mặt của nàng. Lông mi hắn run rẩy kịch liệt, cười khẽ một tiếng. Tiếng nói cũng nhẹ hơn nhiều, còn nhẹ hơn gió buổi tối: "Sao vậy?"

"Hả?" Diệp Gia giơ tay của hắn đến chóp múi hắn, để tự hắn ngửi: "Chàng ngửi chàng ngửi! Thơm không!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-104.html.]

Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi hoa quế, thanh đạm.

"Hiệu quả sạch sẽ cũng không tệ lắm." Diệp Gia thấy hắn cạo cá mới có ý tưởng này, hiện tại biết hiệu quả rất thỏa mãn gật đầu nói: "Nếu như chế xà bông thơm thành công, nhà ta sẽ có thêm một con đường kiếm tiền mới!"

Ngón tay xuôi ở bên người Chu Cảnh Sâm cuộn tròn lại, nói khẽ: "... Các nàng buổi chiều bận rộn làm thứ này?”

"Đúng vậy." Lúc đầu Diệp Gia muốn dùng nước rửa thứ trong chậu gỗ, hiện tại biết có hiệu quả, chuẩn bị sau đó lấy ra giặt quần áo. Dù sao trước đó giặt đồ cũng phải dùng bồn ngâm, dùng hết tác dụng của nó: "Nhà chúng ta dù sao cũng không thể sống dựa vào việc bày quầy hàng."

Yết hầu Chu Cảnh Sâm nhấp nhô hai lần, trâm giọng "ừm" một tiếng.

Diệp Gia đã ôm chậu gỗ rời đi.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng một lát, Chu Cảnh Sâm lại ngửi đầu ngón tay, đúng là có mùi hoa quế. Hắn lâu khô nước rồi quay trở lại nhà chính, nói chuyện với mấy người. Mấy người này có hai người là người quen, một là Tôn Ngọc Sơn lần trước tới sửa nóc nhà, một người là thư sinh mặt dài đen. Lần trước đến không biết tên, lúc này Diệp Gia mới biết, hắn ta tên là Quách Hoài.

Không thể không nói cái tên này khiến Diệp Gia ngẩn người, trên thực tế, nàng không quá nhớ rõ cốt truyện nguyên tác. Chỉ nhớ rõ đại khái tuyến chính, trong sách có bao nhiêu người thì lại không rõ ràng. Tên Quách Hoài này nghe thế nào cũng có chút quen tai. Một người khác là tráng hán cao mét chín có huyết thống của nước khác.

Người này cao lớn, cao hơn Chu Cảnh Sâm nửa cái đầu. Lưng hùm vai gấu, khuôn mặt râu quai nón. Trên đầu quấn khăn rách, nhìn hình tượng có chút giống Lý Quỳ, Nhưng mà người ta không phải tên là Lý Quỳ, có cái tên khó nhớ là Trát Ba Đồ. Diệp Gia nhìn mấy người này thì biết bữa cơm này không thể làm thiếu, tráng hán giống Lý Quỳ kia chắc là một mình cũng có thể ăn một bữa ăn của cả nhà bọn họ.

Nghĩ thấy hai cân thịt vẫn còn ít, những đồ ăn này sợ là không đủ ăn. Dư thị lại cầm ít tiền đến chỗ đồ tễ trên trấn hoặc là quán thịt xem thử.

Diệp Gia bên này làm thịt kho tàu, dùng đậu hũ non còn nấu con cá. Thỏ hoang làm một món xào lăn, gà rừng thì thêm chút nấm ninh nhừ. Rau den làm món xào chay. Rau cân bỏ thêm chút thịt bằm xào một món. Sợ không đủ ăn, Diệp Gia lại lấy năm sáu trái trứng đến sân sau vắt một bó rau hẹ, xào một đĩa lớn trứng tráng rau hẹ. Nấu xong mấy món ăn, lại nấu một nồi cơm gạo lớn, hấp mười mấy cái bánh bao không nhân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 105



Dư thị quay ve tất nhiên không mua được gì, nhưng mà ôm một bọc bánh ngọt, còn cực kì hiểu chuyện ôm một vò rượu.

Đúng lúc đồ ăn bên này đã nấu xong, đồ ăn cũng khá. Diệp Gia để lại một phần trước, còn lại đều bưng lên bàn. Nông thôn có thói quen nữ tử không được lên bàn ăn, Diệp Gia đã quen không tuân thủ. Nhưng hôm nay có nhiều người tới, còn uống rượu, tụ tập với nhau không chừng chỉ có thể ăn chút canh thừa thịt nguội. Diệp Gia và Dư thị mang theo Nhuy Tả Nhi dứt khoát làm một mâm ở sân sau, cũng bắt đầu ăn.

Đang ăn cơm, Diệp Gia nói chuyện vừa rôi Chu Cảnh Sâm rửa tay.

Dư thị cũng vui mừng: “Thật sự được sao?"

"Ừm”" Vốn dĩ Diệp Gia chỉ thử một chút, không ngờ một lần đã thành công: "Nhưng nhà mình dùng và xem như hàng hóa cầm đi bán vẫn là hai việc khác nhau, trước tiên đợi bảy tám ngày xem thử xà bông thơm kia sau khi thành hình có bề ngoài như thế nào. Nếu bề ngoài không tệ, ta lên trên trấn bán lẻ thử một chút trước."

Dư thị nghe thấy thì nóng lòng, ánh mắt nhìn Diệp Gia cũng sắp phát sáng. Nhưng mà bà ấy vẫn duy trì vẻ bình thản, gật gật đầu: "Vẫn phải đợi xem."

Lúc đầu Dư thị đang chán nản vì chuyện nhi tử muốn đi, bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Con người là như vậy, trong đầu không nhớ đến tất nhiên sẽ do dự. Nếu có ý chí kiên cường và tỉnh thần vững vàng, sẽ có thể tự mình đứng lên.

"Nhưng mà gia nương, con nói xem nếu xà bông thơm này bán được thì định bán với giá bao nhiêu thì được?" Khi Dư thị vẫn còn là vương phi, công việc vặt trong nhà đều do con dâu trưởng đảm đương. Con dâu trưởng chính là mẹ ruột của Nhuy Tả Nhi, ba năm trước đã mất vì khó sinh. Lúc tuổi còn trẻ làm cô vợ trẻ, trong phủ lại có ma ma lợi hại giúp đỡ, bà ấy chỉ quan tâm cái chính, những thứ lặt vặt dùng rửa mặt giống như xà bông thơm này thì nhớ rất mơ hồ, nói kỹ còn không nói được gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-105.html.]

Diệp Gia thật ra cũng không phải quá rõ ràng, khi nàng đến cửa hàng son phấn không nhìn thấy xà bông thơm. Đậu tắm bình thường nhất trên thị trường là nửa lượng bạc một cân. Huống hồ vùng tây bắc này dùng xà phòng nhiêu, mua được xà bông thơm lại ít.

"Hôm nay ta làm những thứ này, tổng cộng bỏ ra hơn hai lượng bạc, cũng mới làm được mười lăm miếng." Diệp Gia trâm ngâm một lát: "Ban rộn đến trưa, mệt mỏi đau lưng, tính cả tiền nhân công... Tham khải giá cả bột nước song phấn trong cửa hàng son phấn, nếu muốn nhẫn tâm một chút, một lượng bạc một miếng xà bông thơm chắc là có thể bán được?"

Diệp Gia cũng không phải quá chắc chắn, ra giá này, sợ là trấn Lý Bắc không có nhiều người dùng được.

Suy nghĩ một hồi lại nói: "Thứ này vẫn không thể dựa vào dân chúng địa phương, phải nhờ đến thương đội. Nếu có thể được thương đội thu mua, những vật này mang đến tây vực bán, chúng ta có lẽ còn có thể kiếm một khoản."

Dư thị nhớ mang máng quý tộc thế gia dùng xà bông thơm, giá cả cũng không chỉ một hai, Nhưng quý tộc thế gia dùng đồ quý giá, dùng rất nhiêu hương liệu, tất nhiên khác biệt. Bọn họ bên này làm bình thường nhất, giá cả phải chăng nhất.

"Tính lại xem." Dư thị tim đập thình thịch, hít sâu một hơi đè nén sự căng thẳng.

Mẹ chồng nàng dâu hai người cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một lát còn phải đi gói bánh bột ngô. Sáng mai tiếp tục buôn bán, cũng không thể bởi vì xà bông thơm mà làm đứt rễ. Cả nhà bọn hắn bây giờ còn phải dựa vào tiền bán bánh để sống qua ngày.

Không biết Chu Cảnh Sâm nói chuyện gì với mấy người kia, đến khi kết thúc, gọi Diệp Gia Dư thị đến nói chuyện.

Thư sinh mặt đen Quách Hoài trong đó nói: "Từ nay về sau trong nhà đệ muội nếu có chuyện gì cứ đến tìm ta. Nếu có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ làm hết khả năng. Ngọc Sơn huynh đệ và Ba Trát Đồ huynh đệ đều sẽ nhập ngũ với Doãn An, sợ là không rảnh rỗi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 106



Diệp Gia tất nhiên cảm tạ liên tục, Quách Hoài uống rượu nên mặt đỏ bừng, liên tục xua tay tạm biệt mấy người.

Dư thị dọn dẹp sạch sẽ canh thừa thịt nguội trên bàn, thấy nhi tử ngồi bên cạnh trâm tư, không khỏi nhìn hắn nhiều vài lần. Thấy mí mắt hắn hơi khép, vẻ mặt nặng nề. Ngẩng đầu nhìn Diệp Gia một chút.

Diệp Gia không chú ý, xoay người đi ra ngoài phòng.

Diệp Gia đi ra ngoài phòng ôm chó con của nàng vào, cẩn thận làm ổ của nó ở bên cạnh giường của mình.

Dư thị thở dài, dọn dẹp đồ đạc xong thì đi làm bánh cho sáng mai cùng với Diệp Gia. Hai người bận rộn một ngày thật ra cũng hơi mệt chút, nhưng chuyện kiếm tiền dù có mệt mỏi vẫn phải làm, cánh tay Diệp Gia đau nhức vì phải đảo nội tạng heo cả b*** chiều. Suy nghĩ một lát, chạy vào nhà gọi nhân công miễn phí của nàng nhào bột thay nàng. Đợi đến khi đụng hắn mấy lân, người này mới ung dung ngẩng đầu, lúc này Diệp Gia mới phát hiện không đúng.

Chu Cảnh Sâm dường như uống hơi nhiều rượu, có chút say.

Diệp Gia chưa từ bỏ ý định, say rượu cũng phải làm việc cho nàng. Cho nên tiến đến trước mặt hắn hỏi: "Còn nhớ rõ tên của chàng là gì không?”

"Chu Cảnh Sâm, Doãn An”"

"Ừm”" vẫn biết mình là ai, Diệp Gia gật gật đầu: "Chàng là người phương nào? Bao nhiêu tuổi? Có giấu bạc không? Giấu bạc ở chỗ nào?"

Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, câu hỏi phía sau đã phơi bày chân tướng. Chu Cảnh Sâm thực sự nhịn không được, tròng mắt nhìn chăm chú nàng hồi lâu, trong đáy mắt tất cả đều là ý cười. Hắn võ trán đẩy người ra một chút cười nói: "Nói đi, bảo ta làm gì?"

Diệp Gia không he bất ngờ chút nào, sửa sang y phục chính nhân quân tử nói: "Nhào bột cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-106.html.]

Bầu trời đêm tối tăm và tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Hai ngọn đèn dầu được thắp ở bếp sau, ánh đèn nhấp nháy, không gian chật hẹp được chiếu sáng một cách rực rỡ.

Chu Cảnh Sâm đoán chừng có một chút say, gò má hắn hơi ửng hồng, ngày thường hắn vốn đã tuấn tú, một chút ửng hồng này cộng với vẻ mặt bớt lạnh lùng của hắn khiến lòng người ngứa ngáy. Diệp Gia trong lòng yên lặng chửi thâm một trăm câu mặt cẩu, sau đó tàn nhẫn sai hắn làm việc. Haha, cười c.h.ế.t mất, dáng dấp dễ nhìn thì để làm gì, nàng cũng xinh đẹp, chẳng phải cũng đi làm việc sao?

Bị Diệp Gia chỉ bảo nhào một thùng bột lớn, Chu Cảnh Sâm không nói một lời mà làm theo, ngoan ngoãn làm cho người khác cảm thấy yêu mến. Diệp Gia vừa nhìn vừa vừa lẩm bẩm trong lòng tửu lượng của hắn không tệ, say rượu sẽ không say khướt. Chu Cảnh Sâm làm xong việc liền ngồi xuống một bên, Diệp Gia liếc hắn một cái, bỏ hai mươi quả trứng vào trong bát đặt vào trong n.g.ự.c hắn.

Chu Cảnh Sâm ngước mắt không hiểu nhìn về phía nàng nhíu mày, Diệp Gia cười híp mắt nói: "Tướng công, cánh tay ta đau, chuyện này cũng giao cho chàng."

Chu Cảnh Sâm: "..." Phải làm như thế nào? Đương nhiên là làm việc.

Đánh trứng thật ra rất là nhanh, đánh tan lòng đỏ trứng là dùng được. Chu Cảnh Sâm đánh mấy lần là xong trả trứng lại. Trong lúc mọi người chờ mì chín, hắn ngồi ở một bên nhìn Diệp Gia đang nhiệt tình chiên trứng qua làn khói nghi ngút.

Mới vừa cơm nước xong thật ra thì không đói bụng, nhưng cái mùi trứng chiên quả thực quá thơm, làm người ta thèm ăn.

Nhụy Tả Nhi đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, đi loanh quanh phía sau m.ô.n.g Diệp Gia tha thiết mong đợi. Diệp Gia chiên trứng xong, chọn một chén nhỏ trộn thêm một chút muối cho cô bé ăn vặt.

Trong làn khói nghi ngút, lông mi Chu Cảnh Sâm chậm rãi chớp động, liếc thấy trên trán và chóp mũi của thiếu nữ lấm tấm mồ hôi. Hắn có lẽ là thật sự có một chút say, ánh mắt có chút không kiềm chế nổi liếc nhìn về đôi môi đỏ thắm của nữ tử.

Diệp Gia bận bịu như thế, căn bản không để ý đến ánh mắt như có như không của hắn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 107



Nàng không có nhiều thời gian, sáng mai phải dậy sớm, cho nên phải vội vàng làm xong việc rồi quay lại ngủ. Để làm nguội trứng càng sớm càng tốt, nàng lấy một chậu nước giếng rồi cho bát trứng vào nước giếng. Chờ trứng chiên nguội lạnh, lại xoay người đặt lên chậu nước rồi mang rau hẹ đã cắt bưng tới.

Khoảnh khắc quay lại, Chu Cảnh Sâm chớp mắt một cái, cực kì tự giác đứng lên bưng mì vắt đã chín.

Diệp Gia hài lòng cười một tiếng, sau đó tiếp tục làm việc.

Sau khi mọi việc đã xong, Dư thị đem nồi đi rửa ở sau bếp. Biết được lát nữa người nhà đều phải dùng nước, bà ấy thuận tay đun một nồi lớn nước nóng. Đặt nước vào hai bình treo bên cạnh bếp lò. Kéo một chiếc ghê dài tới, một nhà ba người ngồi chung một chỗ bắt đầu làm việc. Dư thị bây giờ cũng có thể gói một hai cái, một nhà ba người cùng nhau gói, chưa tới một canh giờ đã gói xong.

Làm khoảng ba trăm năm mươi cái, làm ít hơn chút so với bình thường.

Diệp Gia ngước mắt nhìn sắc trời, đã đêm khuya.

"Được rồi, hôm nay làm đến đây đi." Làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, Diệp Gia gân như buồn ngủ,"Nhanh rửa mặt rồi về ngủ. Nương, Nhuy Tả Nhi ngủ rồi, người đi rửa mặt trước đi. Con và tướng công sẽ ở đây dọn dẹp một chút."

Dư thị thật ra thì cũng mệt mỏi quá sức, bà ấy gật đầu một cái, ôm Nhuy Tả Nhi mà trở về tây phòng.

Diệp Gia bỏ nồi chảo vào một cái chậu lớn, đổ nước vào, vừa quay trở lại liền đụng phải một bức tường thịt. Ngẩng đầu lên, Chu Cảnh Sâm như một môn thần đứng ở cửa. Diệp Gia vốn muốn hắn nhường một chút, phát hiện ánh mắt của người này không đúng. Cặp mắt kia đang nhìn thẳng vào nàng, Diệp Gia cúi đầu nhìn một chút, trên người không dính gì. Giơ tay lên sờ Sờ gò má, thật giống như cũng không mò được gì.

"Chàng nhìn cái gì?" Diệp Gia bị nhìn chằm chằm đến hồi hộp.

Ai ngờ người này dường như không nghe được, chỉ nhìn chằm chằm như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-107.html.]

Thành thật mà nói, bị một người dáng dấp đẹp như vậy nhìn chằm chằm vào, là nữ tử nào cũng sẽ nóng mặt. Gương mặt Diệp Gia thiếu chút nữa bị thiêu cháy, hắn cuối cùng cũng dời đi tầm mắt. Sau đó trực tiếp vượt qua nàng ra khỏi phòng đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, còn vấp ngã một phát.

Diệp Gia sau đó mới biết ý thức được một chuyện, người này là thật sự say, làm việc nhiều như vậy mà vẫn chưa tỉnh rượu.

"Chậc" Gãi gãi mặt, Diệp Gia có chút xấu hổ, nàng lại thiếu chút nữa bị một tên say rượu quyến rũ. Suy nghĩ một chút, thật nhanh đem đồ đạc rửa sạch sẽ đặt lại, sau đó Diệp Gia ra phía sau bếp tắm rửa.

Khi quay lại phòng, trong phòng hoàn toàn đen nhánh.

Tây phòng bên kia ngược lại vẫn còn sáng đèn, đông phòng trừ ánh trăng cũng chỉ còn dư lại ánh mắt xanh biếc của con vật nhỏ bé. Diệp Gia đặt đèn dầu hỏa lên trên mặt bàn, không chút do dự đi lấy một bát sữa dê về cho Điểm Điểm đã tỉnh kêu ngao ngao ăn.

Ăn được một nửa thì nó ngã vào bát sữa.

Diệp Gia sau khi lau sạch lông cho nó sạch sẽ rồi đưa nó lại ở ngủ. sau đó nàng mới quay trở lại phòng, cởi giày ra ngồi ở mép dường dọc theo thượng, Diệp Gia mới hung hăng cho mình một cái tát, cuối cùng cũng phát hiện chỗ nào không đúng. Chu Cảnh Sâm người này không phải hẳn ngủ dưới đất sao? Thế nào nằm ở trên giường của nàng? Còn ngủ say như vậy?

Diệp Gia trợn to hai mắt, giơ tay lên đẩy cái người đưa lưng về phía mình. Người này ngủ tựa như heo chết, căn bản không có tỉnh lại ý.

Cái này là ý gì? Là để cho nàng buổi tối ngủ dưới đất sao?

Nàng không muốn!

Trên đất có hơi ẩm, ngủ dưới đất đối với nữ tử không tốt, nhất là đối với t* c*ng và buồng trứng của phụ nữ. Thứ này nếu thật sự hư sớm, chẳng phải nàng sẽ chưa già đã yếu sao. Đừng tưởng rằng uống rượu say liền có thể ngủ giường của nàng, nghĩ cũng đừng nghĩĩ
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 108



Diệp Gia tặc lưỡi một tiếng, cởi giày lên giường leo đến bên kia. Bắt lấy cánh tay người bên cạnh đẩy hai cái, không biết là quá nặng hay là tại sao, người nằm vẫn không nhúc nhích. Diệp Gia có chút nóng nảy, đây không phải giằng co với hắn sao, vừa kéo vừa đẩy: "Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Tướng công, chàng ngủ sai chỗ rồi! Chàng đang ngủ giường ta, mở mắt của chàng ra nhìn đi!"

Nhưng cái người uống say này nhíu mày, chắc là vì ôn ào nên nhức đầu, hắn bực bội lặng lẽ mở mắt, ánh mắt của hắn dán chặt vào Diệp Gia với khuôn mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì. Bỗng nhiên hắn đưa tay ôm lấy cổ Diệp Gia, sau đó, thân hình gầy gò của Diệp Giai như một cánh diều rơi vào trong n.g.ự.c hắn. Cánh tay của người này giống như kìm sắt để ở ngang hông nàng, khiến nàng động cũng không nhúc nhích được.

Diệp Gia: "II

Hơi thở mát lạnh bao quanh, trái tim của Diệp Gia gần như ngừng đập.

Khi nhận thức được thì tay chân nàng bắt đầu vùng vẫy, muốn tránh thoát, có câu nói đừng giành đồ với người say, say thì làm gì cũng được, hắn say đến mức có thể làm bất cứ điều gì. Diệp Gia thân hình nhỏ nhắn như rắn nước thiếu chút nữa bị hắn bóp gảy không nói, người này lại nổi nóng nàng đá đạp hắn. Mở mắt ra, cúi đầu, động tác nhanh đến mức không phản ứng kịp, một cái hôn nhẹ nhàng sát đến trên môi của nàng.

Chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng tim của Diệp Gia trong khoảnh khắc đó thiếu chút nữa muốn nổ tung.

Nàng đã tê ran, c.h.ế.t lặng nằm ở người này trong ngực. Ngoài cửa sổ gió cũng là hợp với tình thế, trực tiếp thổi tắt ngọn đè dầu trên bàn.

Khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, Diệp Gia tưởng rằng mình sẽ mở mắt cho đến tận trời sáng, nhưng hóa ra, nàng đã đánh giá thấp khả năng đi ngủ ngay lập tức của mình. Chỉ trong vòng ba nhịp, hô hấp của nàng đã bình ổn, trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời chậm rãi mở ra.

Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ trong ngực, hồi lâu, khẽ hu một tiếng. Đưa tay bực bội nhép mi tâm của mình.

Uống rượu hỏng việc, vậy mà hắn thật sự kéo gia nương vào trong ngực. Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã vươn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-108.html.]

Nghĩ đến xúc cảm môi kê môi vừa rồi, mùi thơm ngát mêm mại, Chu Cảnh Sâm yên lặng thả lỏng người trong n.g.ự.c ra. Rón rén xuống giường, đến bên cạnh ngăn tủ lấy chăn đệm ra.

Sờ soạn trải đệm xuống mặt đất, hoàn toàn thiếp đi.

Hôm sau, Chu Cảnh Sâm lại bị cảm giác hít thở không thông buồn bực tỉnh lại. hắn lập tức mở mắt đẩy con vật nhỏ đang ngôi trên mặt hắn ra, bên tai truyên đến tiếng ngao. Hắn nghiêm mặt ngồi dậy. Quay đầu nhìn sang, quả nhiên là chó con của Diệp Gia. Con vật nhỏ này tối hôm qua không biết làm sao lại bò lên trên mặt hắn, suýt chút nữa làm hắn ngạt chết.

Bực bội đánh con vật nhỏ một cái, giọng nữ khàn khàn đột ngột vang lên: "Tướng công, chàng muốn làm gì con của ta?"

Đâu ngón tay của Chu Cảnh Sâm cứng ngắc, ngước mắt đối diện với ánh mắt sáng rực.

“Ta làm sao?”

"Ngang." Đối với xưng hô thế này, Diệp Gia lại rất thành thật: "Cho con cũng là con."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Dừng một chút, chắc là thật sự không biết nên trả lời thế nào. Hắn thông minh lựa chọn đổi chủ đề: "Không phải nói nuôi Điểm Điểm ở trong sân sao?"

"Không được, Điểm Điểm còn nhỏ như thế, làm sao có thể nuôi ở ngoài được?" Diệp Gia gãi đầu một cái, ngáp một cái xuống giường. Bởi vì ngáp, sương mù m.ô.n.g lung trong mắt đều là nước mắt. Ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, thiếu nữ trên giường mặt đồ mỏng manh, tóc đen xõa tung trên vai, lộ ra dáng người tinh tế xinh đẹp: "Nếu như bị hu dọa thì phải làm sao? Nếu như bị mèo hoang tha mất thì phải làm sao?"... Nó là sói.

Đương nhiên, Chu Cảnh Sâm sẽ không nói lời này. Chắc là nói xong mấy nữ nhân trong nhà sẽ không dám nuôi. Chu Cảnh Sâm mấp máy môi, nuốt lời lại: "Vậy, có thể thả ở nhà chính là? Ổ của nó đặt ở trên đầu của ta..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 109



"Sao vậy? Nó tiểu lên đầu của chàng sao?" Trong sự tò mò khó nén cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Gia nhịn không được thành tiếng.

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm dở khóc dở cười. tính tình của gia nương cũng quá hỏng.

Thời gian buổi sáng eo hẹp, Diệp Gia cố ý trút giận Chu Cảnh Sâm vài câu vì tối hôm qua mượn rượu làm càn, chuyện này cứ qua như thế. Bây giờ nàng cũng đã quen có người trong phòng, mặc kệ Chu Cảnh Sâm trực tiếp thay y phục. Đi ra sân, ông Tôn đã đợi từ sớm. Dư thị chắc là tối hôm qua quá mệt mỏi, Diệp Gia để ông Tôn ngồi đợi một lát, mình nhanh chóng rửa mặt xong ra khiêng đồ.

Chu Cảnh Sâm cũng nhanh nhẹn, mang nồi và lò lên xe bò mới nhanh chóng đi rửa mặt.

Đợi hai người đến trấn, lại là một buổi buôn bán phát đạt. Sáng hôm nay lại khác, người Trương gia hôm qua không tới hôm nay lại tới. Bọn hắn đến khá sớm, lại còn không cần mặt mũi chiếm ven đường quầy tây thi thường bày quây hàng.

Mặc dù ven đường không giống với cổng vào chợ ngói, ven đường bảy thoải mái. Nhưng vị trí Diệp Gia thường bày quầy hàng mấy tháng nay chưa từng thay đổi, nói cách khác, rất nhiều khách quen đều biết quầy tây thi ở kia. Muốn ăn bánh trứng gà rau hẹ đều sẽ tới mua theo thói quen. Nhưng hôm nay bọn hắn chen tới phát hiện đổi quầy hàng, đúng lúc cũng là bánh trứng gà rau hẹ.

Mặc dù có vài khách quen phân biệt được nên không mua, quay đầu bước đi. Nhưng cũng không ít người bớt việc là mua ở ngay quây hàng của bọn hắn. Đúng lúc quầy hàng này bán bánh giá cả thấp. Còn nói bánh trứng gà rau hẹ mùi vị không khác gì, có khó ăn cũng sẽ không khó ăn đến đâu.

Diệp Gia nhìn người Trương gia đang lớn giọng mời khách ở xa xa, cười lạnh thành tiếng. Ngược lại Chu Cảnh Sâm liếc qua, dặn dò ông Tôn chạy xe bò tới một bên khác của hàng rào, vị trí kia hơi lệch. Nhưng cũng có người ra vào. Hắn bỏ đồ đạc xuống, nhanh chóng bật bếp lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-109.html.]

"Đừng tức giận với bọn hắn." Chu Cảnh Sâm rũ tâm mắt xuống, thấy không rõ sắc mặt nói: "Làm ăn trước đi."

Thay đổi vị trí bày quây bán hàng, dù sao cũng có chút ảnh hưởng đối với việc kinh doanh.

Nhiều khách quen đã quen đến quán tây thi không tìm thấy bọn họ ở đâu, tưởng sáng nay bọn họ không đến bày quây bán hàng. Nhưng mà đồ ăn ngon, nhân bánh ngon, đủ nguyên liệu, hàng thật giá thật, tốt hơn nhà khác thì vẫn dính. Hơn nữa, khuôn mặt của Chu Cảnh Sâm cũng khá bắt mắt, khi người đứng cạnh bếp lò, dù sao vẫn bắt mắt hơn những quây hàng khác.

Sáng sớm bán được ít chút, đợi đến khi hàng rào kéo lên, các quây hàng chiếm chỗ, quầy tây thi náo nhiệt thì vẫn là náo nhiệt nhất. Có câu nói vào trước là chủ, tới trước đến sau. Chu gia có quan hệ với hai vị canh cửa, vị trí ở chợ ngói vẫn chưa từng thay đổi

Không phải không có người học theo Chu gia gửi đồ ăn cho người gác cổng, mà mọi việc đều theo nguyên tắc ai đến trước được phục vụ trước, Chu gia chiếm trước thì chính là của Chu gia.

Có hơn ba trăm cái bánh, bởi vì lần này có Trương gia hoạt động, bọn họ phải đóng quầy hàng muộn hơn thường lệ rất nhiều.

Diệp Gia kìm nén cơn tức giận, lần đầu tiên buồn bực đến mức cả ngày không có lấy một nụ cười. Nàng tự nhận mình không ngang ngược, mình buôn bán ăn được thịt không cho người khác ăn canh, nhưng không thể tu hú chiếm tổ chim khách như thế này được. Sau đó người của Trương gia kia giống như nếm được miếng ngon thì lại càng không biết xấu hổ. Lợi dụng danh tiếng tốt do quán tây thi tạo ra mỗi ngày đều giành chiếm quầy hàng trước, thái độ này trông giống như là chuyện đương nhiên.

Làm ăn ba bốn ngày liên tục, Diệp Gia dứt khoát tìm người làm biển quảng cáo. Treo lên một cây gậy trúc, dựng ở trước gian hàng.

Chợ Ngói nhỏ thế này giống như trấn Lý Bắc, các tiểu thương bày quầy hàng đều chiếm diện tích khắp nơi, để hàng xuống rồi sau đó hoặc đứng hoặc ngồi gào to.
 
Back
Top Bottom