Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 680



Lúc này hai người đang đứng ở dưới đình viện, trên nên đã phủ đầy tuyết. Cho dù một lát sẽ có người tới dọn dẹp, nhưng vẫn dễ bị phủ đầy lại. Sợ nàng đi không vững sẽ bị trượt, Chu Cảnh Sâm cẩn thận dè dặt vịn người bước lên bậc thang: "Khúc gỗ du phiền phức có trái tim bằng đá này, trời càng ngày càng lạnh mà không chịu che chắn."

"Chàng đừng ngậm m.á.u phun người, ta là trọng tình trọng nghĩa nhất đó." Diệp Gia nghe thấy những lời này thì cảm thấy không vui, gì mà kêu nàng là có trái tim bằng đá chứ? Rõ ràng nàng rất ân cần mà: "Mọi chuyện ở đô hộ phủ An Tây đều giải quyết rôi? Đánh lui quân Lĩnh Nam rồi?"

"Ừ." Chu Cảnh Sâm không hề đến ý tới ngón tay trắng nõn bị dính thành màu đen, không giống với phong cách của một người thích sạch sẽ như hắn: "Liễu Nguyên thay ta trấn thủ Gia Dụ quan, trải qua nửa năm khói lửa chiến tranh, các binh sĩ cũng đều mệt mỏi hết rồi. Trước khi mùa đông giá rét kết thúc, tạm thời nghỉ ngơi tu dưỡng. Trừ tình huống đặc biệt, chắc là có thể tận mắt nhìn thấy con của chúng ta chào đời."

"Chắc là cuối năm, hoặc là hội đầu xuân sang năm..." Diệp Gia gật đầu, đang chuẩn bị nói. Lúc một chân bước lên bậc thang không cẩn thận đá vào mép bậc thang, chân đứng không chắc suýt chút trực tiếp quỳ xuống.

Nhờ có Chu Cảnh Sâm nhanh tay lẹ mắt đã đỡ người lại, một người ngay cả Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không thay đổi nét mặt vậy mà lại bị dọa chảy mồ hôi khắp người. Hắn ôm chặt lấy Diệp Gia, hai cánh tay giữ chặt cứng nhưng vẻ mặt đã thay đổi. Từ khi Diệp Gia mang thai cho tới nay chưa từng xảy ra tình huống nguy hiểm như vậy, kết quả Chu Cảnh Sâm vừa mới về lại được kinh hỷ. Nàng cũng bị dọa không nhẹ, l.i.ế.m bờ môi khô khan mới phát hiện vừa nấy cánh tay của bản thân ôm chặt cứng cổ của hắn.

Trong chớp mắt vẻ mặt của Chu Cảnh Sâm trở nên tái mét, chảy cả mồ hôi lạnh.

Diệp Gia có hơi ngại ngùng, trước giờ nàng đều đi đứng rất cẩn thận, cũng chưa từng để xảy ra tình huống ngón chân đạp trúng mép bậc thang. Lúc đó có hơi ngại ngùng, cũng có hơi sợ hãi. Ôm lấy cổ của Chu Cảnh Sâm liền thở một hơi: "Dọa c.h.ế.t ta rồi."

"Nàng dọa c.h.ế.t ta mới đúng." Chu Cảnh Sâm mới về đã nhận được một món quà lớn như vậy: "Thôi đi, để ta ôm nàng đi."

Nói xong, bất kể Diệp Gia thế nào, hắn cũng cúi xuống ôm người đi vào nhà.

Bây giờ ở trong nhà đã có thêm mấy người hầu hạ, trước đây Diệp Gia không thích dùng nô tì, nhưng tình thế bắt buộc cũng đã thay đổi được thói quen này. Người làm việc vặt trong nhà ngày càng nhiều, cơ thể của nàng ngày càng nặng nề, có rất nhiều việc nàng cũng lực bất tòng tâm. Không muốn mua nô bộc ở bên ngoài về, chỉ đành phải điều một số nô tì của Ngô gia và Dương gia tới phủ hau hạ.

Bây giờ nhà chính của nàng ngoại trừ Tiểu Lê và Hoàn Bội, còn có hai ma ma lớn tuổi hiểu nhân sự, hai nha hoàn vạm vỡ bưng trà rót nước. Để thuận lợi cho việc sinh nở, nàng còn đặc biệt sắp xếp trước bà mụ đỡ vào ở.

Ngoài Hoàn Bội và Tiểu Lê, những người khác đều là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cảnh Sâm. Bỗng nhiên nhìn thấy người, trong chốc lát ngạc nhiên đến mức cằm rơi xuống đất. Hiển nhiên dù như thế nào bọn họ cũng không ngờ được nam chủ tử chưa hề gặp mặt lại có dung mạo hơn người hiếm gặp như thế. Đặc biệt là hai nô tì trẻ tuổi lân đầu gặp mặt đã đỏ mặt tía tai.

Diệp Gia không nhịn được mà liếc Chu Cảnh Sâm, dùng tay dính tro đen bôi lên trên trán của hắn.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Nhà chính của Thẩm gia rải đầy địa long. Vào mùa đông đốt địa long này, có thể ấm áp như tháng hai mùa xuân. Sau khi vào phòng hơi nóng táp lên trên mặt, không cần phải mặc áo khoác quá dày. Lúc Diệp Gia mang thai mấy tháng cuối này thân nhiệt rất cao, nhìn ngoài có vẻ ăn mặc dày nhưng thật ra bên trong chỉ mặc hai cái áo mỏng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 681



Sau khi bước vào thì nóng lên, nàng đập vào cánh tay của Chu Cảnh Sâm, ám chỉ hắn hãy thả nàng xuống.

Trên nền phòng ngủ có trải thảm, sẽ không dễ bị ngã. Chu Cảnh Sâm thả người xuống, Tiểu Lê lập tức sai người bưng nước nóng tới.

Chu Cảnh Sâm cởi áo choàng ra, lâu lắm chưa về, bày trí trong phòng đều khác rồi.

Hắn chậm rãi nhìn quanh căn phòng, vẻ mặt từ mềm dẻo đã chuyển sang hiền lành. Nếu nói trước khi hắn rời đi trong phòng còn giữ một ít vật phẩm của hắn, bây giờ không còn gì hết. Sách trên giá cũng được thu dọn, đồ đạc đặt trên bàn cũng đổi thành sổ sách kế toán. Ngay cả chỗ mà hắn thường ngồi cũng trở thành chỗ của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm bất lực ôm trán, nương tử nhỏ này thật là vô tình khiến người ta đau xót mà.

"... Gia nương, nàng có để lại ngăn kéo trong nhà cho ta không?”

Lâu sau, Chu Cảnh Sâm mới hỏi.

Diệp Gia do người, khựng lại một lát, làm bộ chỉ trách hắn: "... Đừng nói đau xót như vậy, ta đâu có bá đạo như vậy được không.”

"Ồ" Chu Cảnh Sâm rửa mặt: "Mấy cái?"

Diệp Gia: "Ba cái."

Chu Cảnh Sâm dừng việc lau mặt lại, quay đầu qua, nghẹn ngào nhìn Diệp Gia.

"Thêm một cái tủ nữa."

Diệp Gia cũng không ngờ hắn lại trở vê sớm như vậy. Nàng còn cho rằng phải mất ít nhất một năm mới dẹp loạn được những tên loạn tử đô hộ phủ An Tây đó. Dù sao Chu Cảnh Sâm cũng tốn hai năm mới nắm được Bắc Đình, với tình hình có bộ phận cũ của Bắc Đình. Thông thường mà nó, đô hộ phủ An Tây lớn hơn nhiều so với Bắc Đình, Diệp Gia ước tính trong một năm là quá cao: "Chàng cũng không có gì nhiều, mấy cái thứ áo quần rách nát đó không cần cũng được..."

Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm càng sâu lắng, tiếng của Diệp Gia càng về sau nói càng nhỏ, cho tới khi trở nên: "Cùng lắm ta mua mới cho chàng."

"Ừ." Chu mỗ nhân thích ăn cơm mềm có lý không sợ gì: "Một nửa giường của ta là được."

Diệp Gia:

Chu Cảnh Sâm vội vàng quay về, không làm kinh động đến bất cứ ai liền đi vào viện tử. Dư thị nhận được tin tức cũng là chuyện rất lâu sau đó, nhưng bà ấy cũng không vội vàng tới làm phiền. Chỉ đợi đôi phu thê trẻ rảnh rỗi sẽ tự mình qua

Nghỉ ngơi một lát, Chu Cảnh Sâm thay một bộ y phục rồi đến chỗ Dư thị.

Dư thị đã mong chờ từ lâu, Diệp Gia chỉ nửa năm chưa gặp Chu Cảnh Sâm, còn Dư thị chí ít cũng bảy tám tháng chưa gặp người rồi. Một bóng người mảnh khảnh màu xanh nhạt phap phới chiếc áo choàng gió tuyết bước vào từ ngoài cửa, hơi lạnh buốt đọng lại thành sương ở trên lông mày của hắn. Vẻ bề ngoài phong trần trước đây của Chu Cảnh Sâm tại nơi hội tụ ánh sáng và bóng tối ngày càng trở nên lạnh lùng, Dư thị dường như sửng sốt khi nhìn thấy hắn.

Đợi người tiến lại gân, cuối cùng Dư thị mới tỉnh táo lại: "Về rồi sao?"

"Dạ." Chu Cảnh Sâm tiến lại gần, rồi giơ tay lên cởi áo choàng ra, quỳ xuống vái đầu ba cái với Dư thị. Lâu lắm không gặp, trong lòng hắn luôn có một cảm giác mắc nợ nương thân: "Gần đây sức khoẻ của nương có tốt không?"

"Nương rất khỏe, rất khỏe." Dư thị vội vàng tiến tới trước kêu người đỡ dậy.

Lâu rồi không gặp, bà ấy khó mà giấu được sự kích động trong lòng, rảo quanh Chu Cảnh Sâm mấy vòng quan sát kỹ lưỡng hắn. Thấy hắn khỏe mạnh, trên người không có vết thương nào thì trong lòng cảm thấy yên tâm. Bà ấy không hiểu rõ chuyện ở bên đô hộ phủ An Tây, nhưng trước giờ Dư thị sẽ không khoa tay múa chân với những chuyện mà chỉ biết nửa vời. Chỉ vỗ vào vai của hắn, kéo hắn tới ngồi bên cạnh rồi mới hỏi thăm tình hình bên ngoài của hắn.

Đánh trận ở bên ngoài, đương nhiên thế cục không dễ dàng chút nào. Bị thương bị mệt là chuyện khó tránh, Chu Cảnh Sâm tránh nói những chuyện nghiêm trọng mà chọn nói những chuyện nhẹ nhàng. An ủi tâm tư của Dư thị, một lát sau mới nói chuyện của Dư gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 682



Nhắc đến thì Chu Cảnh Sâm đã âm thầm làm chủ đưa người Dư gia đến Bắc Đình kể từ tháng ba tháng tư trước đó. Lúc đó suy nghĩ cho sự an toàn của bọn họ, nên đã không nói vị trí của Dư gia cho người khác biết. Một là người biết càng ít càng tốt, hai là tình hình của đô hộ phủ ở An Tây phức tạp, lúc đánh trận không thể sắp xếp được. Bây giờ thế cục của Tây Bắc tạm thời đã ổn định, nếu như Dư thị muốn gặp, đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ sắp xếp.

"Nương có muốn gặp mấy người ngoại tổ và cửu cửu không?”

Dư thị nghe vậy thì giật mình, mím môi, đột nhiên có cảm xúc dạt dào khó nói khi vê cố hương. Nói ra thì, Dư thị đã không gặp người Dư gia bốn năm năm rồi, Dư gia sẽ rơi vào bước đường này ít nhiều cũng có liên quan tới phủ Cảnh Vương. Tuy Dư thị chưa từng nhắc đến, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với người nhà nương. Khựng một lát, bà ấy mới hỏi: "Mấy người ngoại tổ của con có khoẻ không?"

"Đương nhiên đều tốt." Chu Cảnh Sâm mỉm cười: "Ngoại tổ lo lắng nương không thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, thường hỏi tình hình gần đây của nương."

Vừa dứt lời, mắt của Dư thị đột nhiên đỏ lên. Bất kể có lớn chừng nào, thì trước mặt cha nương đều là trẻ con. Dư thị chùi đôi mắt ẩm ướt, hít một hơi thật sâu, hỏi thăm cặn kẻ tình hình gần đây của người Dư gia.

Nghe Chu Cảnh Sâm kể suốt chặng đường lưu đày này, người Dư gia nhận được sự chăm sóc của rất nhiều người và không bị đại tội, nên bà ấy cảm thấy yên tâm rất nhiều. Từ khi bà ấy bị lưu đày cho tới nay ngoại trừ biết ơn sự trớ trêu của đời người ra, điều mà bà ấy bận tâm nhất chính là cha nương và huynh đệ chịu sự liên lụy của bà ấy. Đại gia tộc bốn trăm năm của Dư gia, bởi vì bà ấy mà bị lụn bại cả nhà. Đây mãi là nỗi đau không dám động chạm trong lòng của Dư thị. Bây giờ được biết cả nhà đều khỏe mạnh, ấm ức tích tụ trong lòng bà ấy tự nhiên bớt đi rất nhiều.

Dư gia không dám nói là gia đình đức độ nhưng cũng có thể coi là ân nhân của rất nhiều người đọc sách bần hàn. Mấy năm nay Dư gia đã làm những việc thiết thực cho người bần hàn trong thiên hạ, suốt chặng đường lưu đày này không chịu tội thực sự là tốt quá rồi.

"Bọn họ khoẻ là được rồi, bọn họ sống tốt là được rồi." Dư thị thì thâm nói: "Có cơ hội sẽ gặp lại, bây giờ không vội.

Chu Cảnh Sâm ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tư của Dư thị, lặng lẽ ngôi xuống với Dư thị đợi bà ấy tiêu hoá tâm trạng.

Lâu sau, Dư thị thở một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, cười nói: "Bây giờ nương không còn tham vọng nhiều nữa, chỉ mong sao con và Gia nương đều tốt hết. Gia nương là một đứa trọng tình trọng nghĩa, giỏi giang lại thông minh. Tuy xuất thân thôn dã, không quý giá như những nữ tử khuê các Yên Kinh, nhưng đây mới là điểm mà Gia nương mạnh hơn các nữ tử tâm thường khác. Gặp được Gia nương, nhà chúng ta cũng coi như trong cái rủi còn có cái may." Chu Cảnh Sâm không nói gì, chủ cười nhạt nghe Dư thị càu nhàu. Hai mẫu tử họ nói chuyện rất lâu, Bây giờ Dư thị không còn nhắc đến Cố Minh Hy nữa. Trước đây bà ấy luôn lo lắng con trai cố chấp, bây giờ nghĩ lại là bà ấy bị ma chướng rồi. Tính cách của con trai như vậy, sao có thể chần chừ không tiến tới chỉ vì một Cố Minh Hy?

"Bỏ đi, nương cũng không giữ con lại lâu. Con và Gia nương cũng lâu rồi không gặp, con hãy ở bên nó nhiều hơn." Dư thị vừa nói xong liền đứng dậy đuổi người.

Chu Cảnh Sâm cười một tiếng, liền gật đầu rời đi.

Dư thị nhìn bóng lưng đã đi xa của hắn, trong lòng rất vui mừng. Sau khi thành hôn với Gia nương, Doãn An cũng trở nên có khí chất hơn rất nhiêu. Mấy năm nay, tuy nói phủ Cảnh Vương gặp phải những đả kích thảm hại, cũng đang hồi phục dần dần.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 683



Dự kiến chắc Gia nương cũng sẽ sinh vào cuối năm hoặc đầu xuân, Dư thị không nghĩ gì khác, chỉ mong Gia nương và đứa bé có thể khoẻ mạnh.

Tuyết rơi suốt cả ngày không ngừng, khi Chu Cảnh Sâm quay trở ve phòng chính từ phòng của Dư thị lại có một lớp tuyết rơi trên vai anh.

Lần này trở về, hắn cố tình thay một bộ y phục màu xanh đặc biệt tu thân. Khoác một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng. Vốn là người cao gầy lại càng mảnh khảnh và mạnh mẽ hơn nhờ bộ y phục màu xanh tự nhiên phóng khoáng này. Ánh sáng phản chiếu trên tuyết trắng chiếu rọi vào hắn giống như một tượng ngọc sống động, nhất cử nhất động đều có thể đưa vào tranh.

Dường như phát giác được ánh mắt nhìn chằm chằm, Chu Cảnh Sâm liền quay mặt qua thì nhìn thấy Diệp Gia đang nhìn hắn, vô thức mỉm cười. Tim của Diệp Gia đập thình thịch, được rồi, sự mê sắc đẹp đã ngủ yên lâu nay của nàng lại trỗi dậy.

Lúc này trời vẫn chưa tối, nhưng thời tiết không được đẹp nên ở trong nhà. Thói quen uống sữa dê cũng được hình thành kể từ khi Diệp Gia xuyên đến thế giới này, đến bây giờ vẫn chưa bỏ được. Dư thị và Nhụy Tả Nhi thì không cần nói, sau đó cả ba mẫu tử Diệp tứ muội, ba ông cháu Tôn gia cũng hình thành thói quen uống sữa dê này. Hôm qua đàn dê của Chu gia nuôi cũng có thể tạo ra sữa rồi, muốn uống sữa dê cũng rất tiện.

Trong khoảng thời gian này đột nhiên trở nên nhàn hạ, đúng lúc Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội được Diệp Gia bày nấu đồ ăn ngon. Bọn họ đều ở nhà suy nghĩ món ăn mới.

Nói ra thì, bây giờ Chu gia không thiếu thức ăn mới lạ. Mấy chưởng quỹ trong tiệm biết Đông gia thích thức ăn tươi ngon, mỗi lần đem sổ sách kế toán tới đều đem theo không ít đồ ăn ngon. Diệp Gia tìm lại hàng tích trữ ở trong nhà, thì phát hiện có rất nhiều trà ngon của Viên Xuân Sinh đem về từ Giang Nam, đều là lá trà tự làm.

Uống đều là sữa dê, sữa dê tươi ngon. Sau khi rửa sạch lá trà thì nấu chung với sữa dê, cho thêm mật ong vào, sau khi nấu xong tuy là không ngon hơn trà sữa bò, nhưng cũng coi như cải thiện mùi vị. Khi Chu Cảnh Sâm bước vào thì ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trong không khí, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Gia tròn xoe đang bưng một cái bát lớn nheo mắt uống, vô thức bật cười.

Chắc là quá bận tâm, thai kỳ của nàng cũng không dịu êm cho lắm. Thể trạng vốn dĩ đã yết ớt, bây giờ còn phải vác cái bụng lớn như vậy, tay chân còn rất gầy yếu. Có lẽ không có trực giác làm mẫu thân, ngoại trừ nét mặt kém một chút, vẻ ngoài của nàng không có gì thay đổi.

"Uống gì vậy hả?”

Diệp Gia ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Trà sữa dê, chàng uống thử không?

"Ừ." Chu Cảnh Sâm là người không đặt nặng chuyện ăn uống, trước đây lúc ở nhà ăn cơm do Diệp Gia nấu thì ăn được nhiều hơn chút, bình thường ở bên ngoài ăn chỉ là để cho no cái bụng. Lúc đó nghe nói vậy cũng có hứng thú, bước tới và cúi đầu uống một ngụm ở trong bát trên tay của Diệp Gia.

Diệp Gia:

Chu Cảnh Sâm nhìn nàng với vẻ mặt vô tội: "... Nàng sao vậy? Ta không uống được sao?"

"Bệnh sạch sẽ của chàng là giả sao?"

Chu Cảnh Sâm: "..."... Cái đồ đầu gỗ không có lương tâm này cho tới lúc nào mới nói dễ nghe được đây? Đưa tay bịt cái miệng ăn nói xăng bậy của Diệp Gia, hắn cứ lấy cái bát trong tay của Diệp Gia và uống một hơi hết sạch của nàng.

Diệp Gia nhìn cái bát trống rỗng, bĩu môi: "Chàng không chê ta à."

Bất kể chê hay không chê, những lời nói ra từ miệng của nàng một câu hắn cũng không ưa nghe. Chu Cảnh Sâm cũng coi như hiểu rõ tính cách của Diệp Gia, cũng không để tâm tới mấy lời đó của nàng. Đặt cái bàn lên trên bàn rồi giơ tay xoa cái bụng của nàng.

Lần trước gặp nàng là lúc nàng mang thai bốn tháng, lúc đó còn chưa có bụng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 684



Bây giờ chớp mắt đã to như vậy rồi, Chu Cảnh Sâm vẫn muốn vừa về sẽ đích thân sờ. Cũng là may mắn, bình thường đứa bé rất lười động đậy, không biết có phải do biết được là phụ thân đã trở vê không, đá vào tay của Chu Cảnh Sâm. Đột nhiên thấy tay có gì đó là lạ, Chu Cảnh Sâm suýt nữa kích động đứng dậy. Trong chốc lát hai mắt sáng lên: "Nó động đậy rồi?"

"Ừ." Diệp Gia cũng đã quen rồi: "Đứa trẻ này rất lười, bình thường lười động đậy, chàng gặp may đó.

Chu Cảnh Sâm không nhịn được nở một nụ cười tươi như hoa.

Diệp Gia liếc nhìn hắn mấy lần, cũng không cố tình tạt gáo nước lạnh. Bây giờ cái thai cũng đã lớn rồi, thật ra việc đi lại rất khó khăn. Nhưng cũng thật là may mắn, đúng lúc đây là thời điểm lạnh nhất trong mùa đông nên cũng không cần phải ra ngoài. Nhưng nghĩ đến trình độ y học của thời cổ đại, bình thường Diệp Gia cũng phải đi nhiều vận động nhiều, để sau này không bị khó sinh.

Tay của Chu Cảnh Sâm để trên bụng của nàng rất lâu, bị thằng nhóc đá bốn năm lần mà miệng vẫn nhếch mép cười. Ánh mắt của Diệp Gia liếc nhìn hắn, vô tình ánh mắt lại rơi trúng đôi môi đỏ thẫm của hắn. Bất giác nàng từ từ vươn người lên xoay mặt qua đặt đôi môi của mình vào đôi môi của hắn.

Hơi thở ấm áp đến gần, lông mi của Chu Cảnh Sâm nháy nháy rung lên.

Mặc cho Diệp Gia l.i.ế.m môi của hắn, từ từ hé ra để cho đầu lưỡi của nàng tiến vào trêu chọc hắn. Tuy nói bọn họ thành thân đã hơn một năm rưỡi rồi, thật ra số ngày gần nhau rất ít. Vốn tưởng là Chu Cảnh Sâm đang ở độ tuổi huyết khi sung mãn, người yêu đang ở trong lòng, bị nàng thân mật như vậy đương nhiên sẽ lập tức có phản ứng. Nhưng vì nghĩ hiện tại thân thể Diệp Gia nặng nề, hắn có muốn làm gì thì cũng phải kiêm chế.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng khẽ cọ sát của quần áo, ngoài cửa sổ tuyết lớn khắp trời, thỉnh thoảng bị gió thổi vào trong phòng. Tiếng m*t nhẹ đan xen với hơi thở có chút nặng nề, Chu Cảnh Sâm bị người ta đè ngã xuống chiếc giường mềm, chiếc áo màu xanh và mái tóc đen mượt mà lướt xuống mặt đất.

Một tay của hắn cẩn thận vịn ở eo của Diệp Gia, chân dài chống ở dưới nên để hai người không bất ngờ ngã xuống. Hơi thở bị người khác cướp lấy, Chu Cảnh Sâm chỉ cảm thấy bản thân bị người này ép chết: "Gia nương, Gia nương nàng đừng gây sự nữa."

Gia nương cũng không phải gây sự, người của mình, nàng nếm thử mùi vị không được sao?

Hôn rất lâu, Chu Cảnh Sâm thực sự không chịu nổi nữa mới đột nhiên ra tay, nhẫn tâm đẩy nàng ra. Lúc này môi của hắn đã đỏ giống như tô son, trong mắt cũng có màu nước. Chu Cảnh Sâm từ từ vươn người đứng thẳng dậy, đôi mắt run rẩy nhìn nàng. Vốn dĩ Diệp Gia chính là bị quỷ ám cho nên lúc đó mới không thấy xấu hổ. Nghiêng đầu nhìn hắn, quang minh chính đại h*m m**n sắc đẹp. "Đại phu nói thế nào?" Hơi thở của Chu Cảnh Sâm có hơi nặng nề, mắt cũng rất sâu thắm.

Diệp Gia chớp chớp mắt: "Nói gì cơ."

"Mang thai tháng này rồi có chịu được không?" Chu Cảnh Sâm hỏi không hề có chút tránh né, nói thẳng và trực tiếp.

Diệp Gia: "Chàng nghĩ gì vậy? Ta chỉ là nếm thử mùi vị."

"Ồ?" Chu Cảnh Sâm cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, không biết từ lúc nào tay của nàng đã sờ trúng chỗ nào đó: "Thử như vậy sao?"

Diệp Gia: "..."

Hắn quan tâm nàng thử như thế nào sao? Dù sao là người của nàng, muốn thế nào mà chẳng được chứ? Trong lòng tức giận vô cùng, Diệp Gia trợn mắt nhìn hắn, trực tiếp đứng dậy khỏi giường. Đúng đúng tuyết càng ngày càng lớn, trời cũng dần tối. Diệp Gia mới bước xuống, một cái đầu nhỏ thò ra ở ngoài cửa. Trên các đầu nhỏ đó là một lọn tóc xoăn nhỏ, một đôi mắt chớp chớp màu xanh lục đang nhìn Diệp Gia uống nước.

Buổi chiêu Diệp Gia mới bắt cậu nhóc một lần, thằng nhóc này không sợ c.h.ế.t còn quay trở lại: "Tiểu Bát, sao con lại chạy tới đây nữa vậy?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 685



Hai bàn tay đen như quạ của Tiểu Bát nắm lấy khung cửa, hiếu kỳ nhìn chăm chăm quan sát Chu Cảnh Sâm rất lâu. Dường như có một chút hiếu kỳ lại có một chút sợ hãi, từ từ thò cái đầu ra từ sau khung cửa, thân hình nhỏ nhắn bụ bẫm trèo qua bậc cửa và leo vào trong. Giang cánh tay nhỏ nhắn ra chạy về hướng Diệp Gia và kêu lên: "Di mẫu, bồng con."

Thằng nhóc gan hai tuổi rồi, chỉ mới nói được một hai từ thôi.

Diệp Gia sao bồng nổi cậu nhóc được, nàng vừa định bước tới, đột nhiên Chu Cảnh Sâm đã đứng dậy khỏi giường. Đầu tóc buộc chặt có hơi lỏng lẻo, xõa xuống phần thái dương, không còn lộ ra vẻ lạnh lùng nữa. Hắn sải bước bước tới, nhấc bổng cậu nhóc bụ bẫm ở dưới đất lên. Đây là lần đầu tiên Tiểu Bát gặp Chu Cảnh Sâm, bị bồng lên như vậy nên có hơi ngơ ngác. Gương mặt nhỏ căng thẳng nhìn về phía Diệp Gia.

"Đây là di phụ của con." Diệp Gia đã uống xong một ly nước, cảm giác ngọn lửa tức giận kỳ lạ đó vẫn chưa được hạ hoả, vẫn vô cùng tức giận.

Tuy Tiểu Bát chưa nói được hoàn chỉnh, nhưng đầu óc nhỏ của nó rất thông minh nhanh nhạy. Cẩn thận de dặt liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, khẽ kêu lên một tiếng: "Di phụ."

Trước đây Chu Cảnh Sâm không thích con nít. Ở kiếp trước con của Cố Minh Nguyệt và Chu Diệp cũng coi như là từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh hắn, hắn cũng không hề động vào. Ở kiếp này chắc là do bản thân đã làm cha, nên đối với con của người khác cũng có mấy phần yêu mến: "Ừ”"

Tiếng đáp lại này, khiến cho đôi mắt của thằng bé lập tức sáng lên. Con nít đều thích những người có ngoại hình đẹp, Tiểu Bát hiếu kỳ ve Chu Cảnh Sâm đơn thuần chỉ là vì người này đẹp. Lúc này thấy thái độ của hắn dịu dàng, quay cơ thể nhỏ nhắn đẩy cậu nhóc mập như lợn này lên trên. Chu Cảnh Sâm bị lọn tóc xoăn của cậu nhóc làm cho buồn cười, quay qua nhìn thì phát hiện ở ngoài cửa còn có một cậu nhóc mái tóc đen thẳng nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, cậu nhóc có mái tóc đen thẳng chậm rãi leo qua bậc cửa, chạy đến bên Diệp Gia và ôm lấy bắp đùi của nàng.

"Đây là Tiểu Thất à?"

"Dạ." Diệp Gia đưa tay ra xoa đầu của thằng bé: "Tính cách của Tiểu Thất yên tĩnh hơn nhiều.’’

Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm nhìn qua nhìn lại mặt của hai đứa bé rất lâu, ngoại hình của hai đứa trẻ Tiểu Bát và Tiểu Thất này khôi ngô hiếm có. Đột nhiên bộc phát một câu: "Sau này con của chúng ta chắc chắn sẽ đẹp hơn cả Tiểu Thất và Tiểu Bát."

Diệp Gia: "Dua của bà Vương đều bị chàng bán sạch hết rồi."

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của Chu Cảnh Sâm hiện lên một nụ cười: "Cũng hết cách rồi, dù sao cha của đứa bé cũng dựa vào mặt để kiếm cơm ma nàng nói coi có phải không Gia nương?”

Diệp Gia:

Diệp Gia có hơi không đỡ nổi vẻ mặt đó, hai má tự nhiên cũng nóng đỏ lên.

Tiểu Thất và Tiểu Bát cũng không ở lại lâu ở trong phòng của Diệp Gia, một lát sau Diệp tứ muội cũng tới dắt chúng về.

Từ trận chiến Tây Bắc đã bắt đầu rơi tuyết, các tiệm ở trên phố trấn Đông Hương đều đóng cửa. Đương nhiên là tiệm Tây Thi cũng đóng cửa. Bây giờ Diệp tứ muội thích công việc buôn bán của mình, ngày ngày núp ở trong phòng mong chờ tuyết ngừng rơi, để nàng ấy có thể tiếp tục buôn bán. Nhưng hiển nhiên ông trời không chiều theo ý của nàng ấy, tuyết lớn rơi liên tục ba bốn ngày vẫn chưa ngừng. Mấy ngày này Diệp tứ muội ở nhà than ngắn thở dài, giống như là bị mất tài sản kếch xù vậy.

Đúng lúc cũng sắp tới giờ ăn bữa tối rồi, Diệp tứ muội đến đón con thuận tiện gọi Diệp Gia tới dùng cơm luôn.

Nàng ấy vừa mới bước vào thì nhìn thấy Chu Cảnh Sâm đang bồng đứa bé, bất giác rụt cổ xuống, cúi mặt xuống. Nói ra thì, Diệp Gia cũng nhớ lại trước đây Diệp ngũ muội cũng từng nói qua là rất sợ Chu Cảnh Sâm. Cảm thấy thực chất bên trong Chu Cảnh Sâm không phải người lương thiện.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 686



Bây giờ Diệp tứ muội cũng như vậy, ngay cả nhìn Chu Cảnh Sâm cũng không dám nhìn, làm cho Diệp Gia dở khóc dở cười.

Lúc này bước vào cũng không dám hỏi han tỷ phu một câu, vội vàng nói với Diệp Gia hai câu rồi kéo hai đứa nhỏ trở vê phòng: "Tỷ, bên phía Ngũ muội nấu cơm xong rồi, chắc là lát nữa có thể ăn cơm rồi. Tỷ và tỷ phu thu dọn đi rồi mau qua ăn cơm."

"Được," Mùa đông không ra khỏi nhà, trừ ăn ra thì chính là ngủ: "Thay bộ quần áo rồi qua đó."

"Chàng đã làm việc gì rồi sao?" Diệp Gia cũng rất hiếu kỳ, đợi người đi rồi, nàng không nhịn được liền hỏi: "Tại sao hai muội ấy đều sợ chàng như vậy?"

Sao Chu Cảnh Sâm biết được. Nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần Diệp Gia không sợ hắn là được.

Bữa tối ăn sớm, trời cũng nhanh tối. Cảm giác mới ngồi một lát, một bóng người đột nhiên chạy vào. Cũng là trùng hợp, bọn họ mới dùng xong bữa tối, người gác cổng bẩm báo bên ngoài có người tới.

Màn đêm đã bao trùm, dưới ánh sáng hạt tuyết có hơi phản quang.

Diệp Gia chau mày, trong lòng thầm nghĩ ngoài trời tuyết lớn như vậy còn có khách nhân nào đến nữa vậy. Nhưng nghĩ lại thì vẫn kêu người gác cửa cho mời người đó vào.

Người đến không phải người ngoài, sau khi rời đi đã lâu lắm rồi chưa trở lại chính là A Cửu.

A Cửu không biết từ đâu về, mà trên người mặc một bộ đồ da dày cộm. Ăn mặc giống như người Đột Quyết vậy.

Cũng không biết hắn ta bôn ba ở bên ngoài bao lâu, trên mặt trên miệng đều bị tê cóng. Trên đầu còn đội mũ lông dày cộm, vừa bước vào đã làm rớt một lớp tuyết ở trên nền. Lâu lắm rồi Diệp tứ muội không gặp A Cửa, sắp không nhận ra hắn ta luôn rồi. Vẫn là A Cửu giang rộng đôi tay kêu tên nàng ấy, nàng ấy mới thả đôi đũa xuống và lao qua đó.

Diệp tứ muội kích động tới mức giọng nói cũng run lên: “Tại sao tới bây giờ chàng mới quay về hả? Chàng, tại sao chàng..."

Diệp Gia cũng rất ngạc nhiên, chăm chú nhìn, sau lưng A Cửu còn có một thiếu niên cao gầy đi theo. Thiếu niên đó bất chợt nhìn qua không nhận ra được là ai, tướng mạo thanh tú giống như nữ tử. Đợi đến lúc người quỳ xuống hành lễ thì Diệp Gia mới nhận ra, vậy mà lại là Lâm Trạch Vũ.

"Cũng may kịp về trấn trước khi trời tối."

A Cửu cười ha ha, buông Diệp tứ muội ra, xoay người hai tay bồng hai cậu con trai bu bẫm lên. Thân mật một hồi, thả người xuống rồi quỳ một gối xuống nền, hành lễ với Chu Cảnh Sâm rồi nói: "Tỷ phu, năm trăm con ngựa đây, may không làm nhục mệnh. Đều là ngựa chiến loại tốt nhất ở phía Bắc Trường Thành, ngựa đã được đưa tới Tây Trường."

Diệp Gia giật mình, nhìn ve phía Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm mỉm cười với nàng, rồi kêu A Cửu đi tới thư phòng.

Lần này Chu Cảnh Sâm trở về không phải ăn không ngồi rồi. Binh lính ngày nào cũng phải thao luyện, những việc cần làm cũng như vậy không thể ít được. Tuy nói binh lính trấn thủ biên cương mạnh về chỉnh lý, nhưng so với bộ binh và ky binh thì còn kém xa. Ky binh không thể thiếu. Lúc này Diệp Gia mới nhớ ra Chu Cảnh Sâm chần chừ không chia Tây Trường ra để cho nàng nuôi trồng, hóa ra là sớm có ý định rồi. Tây Trường để nuôi ngựa, dường như cũng rất thích hợp.

Sự trở lại của A Cửu làm cho trong nhà có một trận rất là náo nhiệt.

Diệp Gia phát hiện tính cách của A Cửu trầm tĩnh hơn rất nhiều so với trước đây, không những như vậy, Lâm Trạch Vũ cũng lớn lên rất nhiêu. Trước đây thói quen dùng mánh khóe và tính cách nhu nhược đó đã bị A Cửu huấn luyện thay đổi rồi, tuy tướng mão vẫn thanh tú giống như một tiểu cô nương, tính cách đã thẳng lên rồi.

Vì chuyện nuôi ngựa này, Chu Cảnh Sâm đã chuyển hết mấy người ở Tây Trường này đến gần trấn Toái Diệp. Do Diệp Thanh Hà đích thân trông coi.

Diệp Thanh Hà tuy còn nhỏ tuổi nhưng làm việc rất quyết đoán, bây giờ vẫn chưa được thăng quan chức, nhưng đã có thế lực.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 687



Ở khu đóng quân trấn Toái Diệp rất có uy danh. Chu Cảnh Sâm điều người đi trông coi phạm nhân lưu đày, chuẩn bị luyện tập một thời gian, rồi mới đề cập đến làm việc.

Diệp Gia không có ý can thiệp vào dự định của hắn, Diệp Gia phát hiện sau khi Chu Cảnh Sâm quay về, nàng có hơi không kiềm chế được bản thân, cứ luôn muốn dính lấy người chiếm lợi.

Tuy nói Chu Cảnh Sâm cũng tùy cho người ta chiếm lợi, nhưng số lân nhiều cũng có hơi không kiêm chế được. Hơn nữa năm nay hắn không được chạm vào vợ của mình, vốn dĩ rất kìm nén. Kết quả Diệp Gia không biết tránh né hắn mà cứ luôn khiêu khích, có một lần hắn không kiêm chế được đã l*t s*ch sẽ người ta, trực tiếp vào rồi. Nhưng vì nghĩ tới con mà không dám làm mạnh, nên chỉ làm qua loa khiến cho đầu lưỡi của hắn ngột ngạt nổi lên hai vết phồng rộp.

Hết lần này đến lần khác, kìm nén lại, Chu Cảnh Sâm nhìn ánh mắt Diệp Gia có vẻ oán hận vô cùng.

Chu Cảnh Sâm nhìn nàng rất lâu, đưa tay chỉnh lại đàng hoàng áo quần xộc xệch của Diệp Gia, kiềm chế thắt dây lưng cho nàng. Đôi môi đỏ của Diệp Gia chu lên nhìn hắn với vẻ mặt vô tội, đương nhiên khí sắc tốt hơn rất nhiều so với ngày đầu gặp mặt đó. Bây giờ giữa hai người thì người có khí sắc kém ngược lại chính là Chu Cảnh Sâm. Trên đầu lưỡi của hắn nóng đến nổi phồng, đau đến mức uống trà cũng không dám uống quá nóng.

"Người đâu." Chu Cảnh Sâm nhéo ấn đường, hít một hơi thật sâu: "Mời đại phu đến."

Ngoài phòng lập tức xuất hiện một bóng người, là gương mặt xa lạ.

"Dạ.

Diệp Gia bĩu môi. Chỉ nhìn thấy thoáng qua hình dáng người đó ở ngoài cửa, người đã đi rồi.

Đại phu đến nhanh hơn dự liệu. Lần này trở vê Chu Cảnh Sâm đặc biệt đem theo quân y. Bình thường quân y sẽ không ra ngoài, nhưng người đã sớm được sắp xếp ở trong nhà Chu gia. Bị kêu gọi thì lập tức đeo một thùng thuốc lớn vội vàng chạy qua đó. Tuy người trong quân đội chưa từng gặp mặt Diệp Gia, nhưng đều biết điện hạ có một vị thê tử được ngưỡng mộ vô cùng. Trong thời gian điện hạ chiến đấu với quân Lĩnh Nam chủ tử nương nương đã vận chuyển rất nhiều lương thảo đến cho quân đội.

Vị quân y đó không dám nhìn thẳng vào mặt của Diệp Gia, cúi đầu rũ mắt bước tới kêu Diệp Gia đưa cổ tay ra.

Diệp Gia nghe theo đưa tay ra, hắn ta đặt hai ngón tay lên, chốc lát liên thu lại: "Tuy sức khỏe của chủ tử có hơi yếu, nhưng rất khỏe mạnh. Gần đây có hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe thôi."

Chu Cảnh Sâm gật đầu, khựng một lát rôi hỏi chuyện cá nhân: "Sức khỏe của nàng có thể được hành phòng không?”

Câu hỏi của hắn làm cho đại phu giật mình, Diệp Gia cũng ngốc luôn.

Lâu sau, trong phòng yên tĩnh không có tiếng động nào. Diệp Gia mới bắt đầu phản ứng liền đỏ mặt. Tên Chu Cảnh Sâm này thường ngày rất hay xấu hổ, bây giờ đánh trận xong rồi ngược lại da mặt dày hơn rất nhiều. Mấy lời này mà cũng nói ra được. Diệp Gia xấu hổ, trực tiếp nhào qua đưa tay ra bịt miệng của Chu Cảnh Thần lại: "Sao cái gì chàng cũng nói ra được vậy hả."

Chu Cảnh Sâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, liền cười: "Không hỏi không được, nàng sẽ bức c.h.ế.t ta mất."

Diệp Gia tức chết, nàng ép c.h.ế.t hắn hồi nào, chỉ là gân đây nàng có hơi h*m m**n, đây là hiện tượng sinh lý bình thường mà. Diệp Gia có kiến thức vê chuyện này, nữ tử trong thời kỳ mang thai sẽ chịu ảnh hưởng Estrongen, dục tính hơi mạnh. Cái tên Chu Cảnh Sâm này thật đúng là!

Quân y thực sự không ngờ được một Chu Cảnh Sâm trước giờ lạnh lùng như vậy lại có mặt đức hạnh này trước mặt phu nhân của mình, nên nhất thời ngơ ngác. Phải rất lâu sau mới tỉnh táo lại, cúi đầu không dám nhìn bậy. Lão đại phu cũng có hơi ngại ngùng, hắng giọng hai tiếng mới dám nhắc nhở rằng: "Đương nhiên là có thể, nhưng bụng của chủ tử nương nương đúng là có hơi lớn rồi, không chịu nổi giày vò. Điện hạ, vẫn nên kiêm chế mới tốt."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 688



Chu Cảnh Sâm gật đầu, lại hỏi thêm một vài chuyện khác rồi vội vàng đuổi người đi, quay đầu qua nói với Diệp Gia một cách vô tội: "Nàng thấy chưa, không thể làm."

Diệp Gia nghiêm mặt: "... Chàng mời đại phu tới chính là muốn nói với ta chuyện này sao?"

"Còn không phải sao?"

Diệp Gia liền xấu hổ quá hóa tức giận, lao tới bịt chặt cái miệng đang cười lớn của hắn. Lão đại phu đeo thùng thuốc lên và giống như đằng sau có ma rượt vậy, vội vàng rời khỏi nơi ở của hai người họ. Nhưng tiếng cười của Chu Cảnh Sâm của Chu Cảnh Sâm vẫn lọt xuyên qua lá cửa bay ra ngoài.

Trong đêm hôm đó, Diệp Gia cầm một cây kéo nhỏ, một mình tức giận chạy tới cái đèn.

Chu Cảnh Sâm biết bản thân cười như vậy có hơi quá đáng, thấy nàng không thèm đếm xỉa đến hắn. Bưng một ly trà bước tới trước mặt nàng, coi như không có chuyện gì liếc nhìn nàng, hắng giọng hỏi nàng: "Nàng đang làm gì vậy, sao ta nói chuyện với nàng nãy giờ nàng không thèm để ý tới ta."

Diệp Gia hừ một tiếng, đưa một tay của mình lên, giơ ra năm ngón: Cắt móng tay."

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn tay nàng, chỉ thấy toàn bộ móng tay của nàng đã bị cắt thành hình răng cưa. Hắn: "... Cắt thành thế này?"

"Ừ." Diệp Gia rút tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn cười một cách dịu dàng: "Cho chàng thử cái gì gọi là ra tay tàn bạo."

Chu Cảnh Sâm: "..." Đúng là ra tay quá độc ác.

Trước khi Diệp Gia cắt móng tay, nàng hoàn toàn không ngờ bước ngắt hết cành hoa* đầu tiên không ngắt được người nên ngắt, ngược lại chính mình gặp tai ương trước.

(*) Ngắt hết cành hoa: tiếng trung là 3%š*F‡#{£ (làshðöu cuï hua), nghĩa là dùng bàn tay độc ác phá hủy hết những thứ tốt đẹp.

Móng vuốt này giáng xuống, cào ra bốn vệt m.á.u mảnh trên cổ nàng. Cơn đau khiến mắt nàng lập tức ngập nước. Chu Cảnh Sâm bên cạnh sửng sốt, nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng đi qua xem.

Diệp Gia ôm cổ, lông mày co rút đau đớn.

Chu Cảnh Sâm thấy sắc mặt nàng không tốt lập tức cười không nổi. Hắn cau mày cúi xuống kiểm tra, vết thương không sâu lắm, cũng không chảy máu. Nhưng da Diệp Gia quá trắng, một mảng da bị móng tay cào trúng thật sự sưng đỏ lên. Hắn không rảnh lo trêu nữa, lập tức xoay người đến bàn trang điểm lấy lê hoa cao ra giúp Diệp Gia bôi. Lê hoa cao có tác dụng trị lở loét và vết thương nhỏ.

Hắn thở dài, ngón tay móc một ít bôi lên. Thuốc mỡ lạnh lẽo đắp lên vết thương, Diệp Gia được bôi mà nhe răng trợn mắt

"Ngươi xem, đả thương địch thủ bằng không, tự tổn hại một ngàn, còn dám qua loa cắt móng tay nữa không?" Nghe nàng xuýt xoa, Chu Cảnh Sâm chung quy vẫn đau lòng.

Vừa cau mày vừa bôi đều thuốc mỡ cho nàng, hắn không khỏi cằn nhăn: "Vừa rồi nếu móng vuốt này của nàng cào lên mặt, mặt mũi chắc chắn sẽ be bét cho coi. Đến lúc đó người đau vấn là nàng."

"... Ta cũng không ngờ cổ đột nhiên ngứa quá." Diệp Gia cũng cạn lời.

Từ sau khi mang thai nàng bất tri bất giác trở nên đãng trí. Muốn cắt móng tay cho Chu Cảnh Sâm xem, quay đầu đã dùng móng cào cổ mình, mạch não cứ bị rè rè: "Ai ngờ cắt nhọn dữ vậy...

Chu Cảnh Sâm cười, vốn còn muốn quở trách nàng vài câu, thấy dáng vẻ rầm rì than đau này của nàng thì ngậm miệng lại.

Mặt Diệp Gia đầy vẻ u oán.

Hắn không khỏi nhướng mày: "... Thế nào? Nhìn như vậy là muốn ta để nàng cào lại một cái đồng cam cộng khổ?"

Diệp Gia nghiêm túc suy tư một lát, gật đầu: "Cũng không phải không được."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Cào không được, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Diệp Gia cũng yên tĩnh.

Đêm đã khuya, trong phòng ngoài phòng chỉ còn lại tiếng gió tuyết gào thét. Diệp Gia buồn bã ngồi trên giường mềm, cúi đầu không nói lời nào. Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng, Diệp Gia trừng hắn một cái, Chu Cảnh Sâm lại đưa tay móc một đống thuốc mỡ bôi cho Diệp Gia. Trong lê hoa cao này có bỏ dược liệu mang tính hàn, khi bôi lên có cảm giác mát lạnh, cơn đau nhói chợt dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 689



Sau khi thoa thuốc mỡ, thấy nàng vẫn còn dáng vẻ uể oải ỉu xìu, Chu Cảnh Sâm đứng dậy đặt lọ lê hoa cao lại chỗ cũ, tiện tay mang theo cái kéo nhỏ trong ky hốt vê.

Diệp Giai nhướng mi nhưng không động đậy.

Một lúc sau Chu Cảnh Sâm quay lại. Hắn vén vạt áo lên ngồi ngay ngắn bên cạnh Diệp Gia.

Diệp Gia chớp chớp mắt, chỉ thấy người bên cạnh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay nàng. Tay hắn lớn hơn tay nàng nhiều, hoàn toàn có thể nắm trọn tay Diệp Gia. Diệp Gia mặc cho hắn nghịch ngón tay mình, sau đó hắn bỗng nhiên nhéo một đầu ngón tay của nàng.

Diệp Gia: "Hả?"

Chu Cảnh Sâm không để ý đến nàng, chỉ cúi đầu tỉ mỉ cắt tỉa móng trên tay nàng. Động tác này quá đột ngột và bất ngờ đến nỗi Diệp Gia cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn cắt tỉa từng móng tay lởm chởm của mình.

Diệp Gia: ”..."

Âm thanh cắt móng tay lạch cạch lạch cạch này không hiểu vì sao khiến Diệp Gia nháy mắt nhớ tới em mèo cưng đời sau, nàng cảm giác mình bây giờ chẳng khác gì em mèo không móng vuốt kia: "Này..."

Mí mắt Chu Cảnh Sâm không thèm ngước mắt lên, cắt xong một tay rồi nhếch miệng: "Tay kia.

Khựng lại một lát, Diệp Gia đưa tay còn lại lên.

Cái kéo ngày nay không được thiết kế chuyên dụng để cắt móng tay như đời sau, dùng loại kéo này trở tay cắt móng thật sự rất khó. Diệp Gia là người thuận tay phải truyền thống. Tay trái cắt rất được nhưng tay phải thì không. Để đơn giản hóa vấn đề, tay phải của nàng không phải dạng răng cưa mà được cắt thành hình tam giác nhọn.

Chu Cảnh Sâm vừa nhìn thấy cái móng tay, nhất thời cảm giác da đầu mình run lên: "... May tay gãi cổ không phải tay này. Bằng không da thịt trên cổ nàng cũng phải bị tróc một lớp."

Diệp Gia: "... Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai va đến nơi từng người bay."

"Dù nàng có nói như vậy ta cũng sẽ không để nàng gãi ta, nàng hết hy vọng đi." Chu Cảnh Sâm nghiêm mặt, chưa hết một nén nhang đã cắt sạch cho nàng. Chu Cảnh Sâm búng móng tay vụn trên áo bào, nhất cử nhất động chu đáo như một hộ lý* thực thụ.

(*) Hộ lý từ gốc là "‡*ˆT": theo mình biết thì những người này không phải là nhân viên của bệnh viện mà thường do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.

Diệp Gia: "..." Để xem ai già rồi đẩy ai ra ngoài phơi nắng còn chưa biết đâu....

Năm nay là một mùa đông lạnh lẽo hiếm có, thậm chí giữa thời tiết lạnh giá ở Tây Bắc cũng duoc xem la rat hiem thay.

Cuối tháng mười năm ngoái, hàng quán hai bên đường chưa đóng cửa, nắng vẫn chói chang. Năm nay khi trời trở lạnh, chợ sành đóng cửa hàng loạt. Trên phố hầu như không thấy ai mở cửa. Hầu hết người dân sống trong cảnh nghèo khó không còn cách nào khác để chống chọi với cái lạnh buốt giá nên chỉ có thể cuộn mình trong nhà, mấy nhà có con cái sức khỏe hơi yếu tí sợ là cũng không chịu nổi mùa đông này.

Việc không thể sống sót qua mùa đông được coi là hiện tượng phổ biến của người dân địa phương. Mặc dù thời đại này rất chú trọng đến việc sinh nhiều con, hầu hết các gia đình đều có bốn hoặc năm đứa, nhưng rất ít nhà nuôi hết được. Tình trạng này càng phổ biến hơn ở vùng Tây Bắc. Nhưng bây giờ Chu Cảnh Sâm đã tiếp quản nơi này, hắn đương nhiên phải quản lý nó. Ngoài việc mượn quân từ Tây Bắc ra, hắn đương nhiên còn cần chăm sóc sinh kế của người dân địa phương.

Ban đêm dù hắn có về muộn cũng luôn bận không ngơi nghỉ, vắt óc tìm cách cải thiện cuộc sống của bá tánh địa phương.

Ăn tối xong, Diệp Gia về phòng, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Bây giờ nàng không thể để mình quá mệt mỏi, buổi tối thường không cố thức khuya.

Chu Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn cạnh bàn sách đọc văn thư, ngọn đèn lồng trong góc tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Gió lạnh thổi qua song cửa sổ làm khung gỗ rung chuyển, phát ra âm thanh lạch cạch.
 
Back
Top Bottom