Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,154
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOIr_v4tg_qt8W5HXFRldz_sityqdVi6YOcKV1jm-0KgQcf1SR6gAvpmyIg3vNOozlsGb6VgzWDoBec0JK7Or3Xy8aVitrEfM-TpE8091KWm1s1E9Dq4jQsitwVuyzyao-NO0yqCJIG3QEgQ22l_wCI=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Tác giả: Vi An
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng, Xuyên Nhanh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thế tử gia Chu Cảnh Sâm của Cảnh Vương phủ kinh tài tuyệt diễm, là thiếu niên anh tài, có tướng minh quân. Được Hoàng đế đương triều đặc biệt khâm điểm là một trong những người được chọn cho vị trí đế vương Vấn Đỉnh, lại bởi vì phụ thân mưu phản, cả nhà đều bị lưu đày tới Tây Bắc.

Ba ngàn dặm lưu đày, ba nam bốn nữ của Cảnh Vương phủ người chết người tàn, khi đến Tây Bắc thì cũng chỉ còn lại một quả phụ và một cháu gái.

Vì để kéo dài hương khói, quả phụ dốc hết túi tiền để cưới cho hắn một nàng vợ.

Cũng chính là Diệp Gia của nhà họ Diệp ở thôn Thập Lý Tám, từng đọc sách cũng biết chữ, nhưng làm người thích bắt nạt kẻ yếu, ham ăn lười làm, thô tục nông cạn, cũng chỉ có một gương mặt có thể hù chết người.

Nếu Diệp Gia nhớ không lầm, ngày thứ ba sau khi Cảnh Vương phi chết, mụ la sát này cũng bị Chu Cảnh Sâm cho một tờ hưu thư(*) đuổi ra khỏi nhà. Vừa trở lại nhà mẹ đẻ được một ngày thì bị người cha tham tài của nàng ta bán vào nhà đất hạ đẳng, chưa tới một năm đã bị khách làng chơi đánh chết.

(*) Hưu thư: thư bỏ vợ/ chồng.

Diệp Gia: “…” Được rồi, cứ lăn lộn trước đã.

Sinh viên đứng đầu khoa của ngành kỹ thuật kỹ thuật, đầu tiên là phải chỉnh sửa lại nóc nhà dột nát đã.

Đời trước Chu Cảnh Sâm giết hết kẻ thù, tàn sát sạch sẽ hoàng thất, mối thù lớn cũng đã báo, lại cô đơn cả một đời, cô độc một mình.

Vào năm ba mươi tám tuổi thì dầu hết đèn tắt, bệnh chết ở trên long sàn.

Khi tỉnh lại mở mắt ra lại trở về năm mười chín tuổi, mẫu thân vẫn còn khỏe mạnh, cháu gái cũng chưa yêu. Nữ nhân nông thôn chỉ vì trọn chữ hiếu mà cưới vào cửa đời trước cũng đang cầm một cây gậy đứng ở cửa như hổ rình mồi.

Thế tử gia: “…”

Ét o ét, đây là truyện ngọt, HE, hài nha bà conn.​
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 1



Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn.

Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm.

Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh.

Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa.

Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông.

Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì.

Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?"

Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..."

Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra.

Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi tràn ngập mùi mốc gay mũi.

Gió bắc gào thét, thổi đến mức vách ngăn trên cửa sổ bị rách lắc lư.

Trong lúc hôn mê vẫn luôn nghe thấy tiếng râm rầm, có lẽ là tiếng tấm ngăn này đập vào song cửa sổ.

Xà nhà ở trên đầu là gỗ thô, đầu gỗ đơn sơ đặt ngang ở trước mắt.

Ở phía trên còn treo hai chiếc rổ rách nát, trong rổ bỏ hai hai con d.a.o vàng, gió thổi qua nghe tiếng kẽo kẹt.

Diệp Gia chống người ngôi dậy, lại thấy một người phụ nữ gầy trơ xương xốc rèm cửa đi vào.

Nữ nhân kia lưng gù, mặc áo bông được may thủ công, trên chỗ cánh tay và đầu gối đều đầy miếng chắp vá, áo quần bị giặt đến bạc trắng. Búi một đầu tóc không biết từ thời đại nào rồi, kiểu dáng trông rất cũ. Bước đi cũng rất chậm, trong tay bưng một cái chén, hình như trong chén là cháo loãng. Nhìn thấy nàng tỉnh dậy lập tức vui mừng bất ngờ nói: "Gia Nương, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!"

Âm giọng kỳ quái, có chút hương vị văn nghệ, Diệp Gia nhăn mày lại.

Nữ nhân kia không nhìn thấy, vẫn còn buông chén bể trong tay nhanh chóng tới gần, cẩn thận ngồi xuống bên mép giường, vươn tay sờ cái trán của nàng, thở dài: "Cũng đã hạ nhiệt rồi. Ba ngày, nương còn cho rằng con không chịu đựng nổi chứ, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."

Nói xong, vươn tay sửa lại góc chăn cho nàng. Trên mu bàn tay của người phụ nữ đều là sưng đỏ tới nứt da, ngón tay cũng sưng giống như c* cải.

"Đừng âu sầu vì chuyện tiền bạc, nương lên trấn trên tìm việc làm, ngay mai sẽ phát tiền công, đến lúc đó thì nhà chúng ta cũng không sợ có ai chịu không nổi..." Tiếng nói của bà rất nhẹ, cứ lải nhải.

Mí mắt của Diệp Gia hơi chuyển động, liếc vê phía tay của bà, lại quét tâm mắt nhìn bốn phía.

Nơi này không phải là khách sạn vùng thôn núi do nàng tổ chức xây dựng, mà một căn nhà đất cũ kỹ không biết ở thời đại nào. Tường dựng bằng đất bùn, gió thổi qua, không ngừng rớt bụi bặm xuống. Ở phía trước là một cái bàn bốn góc, trên bàn đặt một chiếc đèn dầu đen xì xì, không có đốt lên. Góc tường là một chiếc tủ gỗ, dưới người là một chiếc giường gỗ đơn giản, lót rơm lên.

Bản thân Diệp Gia có xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, mặc dù đã từng đi qua rất nhiều nơi, loại phòng đất này nàng cũng đã từng nhìn thấy trong phim phóng sự.... Trong lòng cảm thấy có dự cảm không tốt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 2



Người phụ nữ thấy vẻ mặt của nàng không tốt, trắng bệch đi, cho rằng nàng có chỗ nào không thoải mái, vội vàng nhẹ giọng gọi nàng: "Gia Nương?”

Thấy Diệp Gia không nói lời nào, người phụ nữ lập tức cảm thấy có chút hoảng hốt. Sờ trán của nàng mấy lần, đều bình thường. Nhìn sắc mặt của nàng, mặc dù bệnh nhiều ngày đã gầy đi một chút, nhưng sắc mặt đã khá hơn hôm qua rất nhiều.

Bà ấy còn muốn hỏi lại, ngoài phòng vang lên tiếng ho khan nhỏ bé yếu ớt của trẻ con. Một đứa bé nhút nhát sợ sệt ghé vào bên cạnh cửa, một tay cầm lấy rèm cửa gọi một tiếng: "Tổ mẫu."

Người phụ nữ quay đầu lại ôm ấu nhi vào, thấy áo quần trên người ấu nhi lộn xộn, ngay lập tức cởi ra mặt lại cho ấu nhi.

Diệp Gia không phát ra một tiếng nào mà nhìn, trong lòng đã là sợ hãi như sóng xô vào bờ, cuốn lên ngàn tầng sóng. Au nhỉ ngoan ngoãn mặc cho người phụ nữ mặc quân áo cho mình, quay đầu lại nhìn vê phía Diệp Gia. Ước chừng khoảng ba tuổi, rất là gây yếu. Một cái đầu to ở trên cổ, giống như một cây gậy quẹt lửa. Au nhi thấy tâm mắt của Diệp Gia rơi xuống trên người mình, lập tức đưa cây kẹo mạch nha bị nắm tới vỡ nát trong tay mình qua: "Thím, cái này cho thím ăn."

Diệp Gia giật giật cái chân cứng đờ, cảm giác như kim đ.â.m rậm rạp bò tới. Nàng cúi đầu lật ngón tay, mười ngón tay thon dài, trên mu bàn tay bóng loáng không có vết sẹo của bút dao. Đây không phải là tay của nàng.

Trong đầu ầm vang một tiếng, trong đầu chợt xuất hiện rất nhiều ký ức xa lạ.

Nàng, Diệp Gia, một sinh viên ngành khoa học kỹ thuật, một người theo thuyết vô thần kiên định với khoa học. Xuyên vào một quyển sách.

Nàng lại véo đùi một chút, đau đớn bén nhọn xông lên tận đầu. Há miệng th* d*c, phát hiện ra giọng nói cũng thay đổi. Không thể tin được chuyện vi diệu như xuyên qua này lại xảy ra trên người mình thì cũng đành phải thừa nhận, nàng xuyên qua rồi. Chỉ là không ngủ xuyên suốt ba đêm để đẩy nhanh tiến độ, không đột tử, không tự sát vì yêu, không có tai nạn xe cộ hay rớt giếng, chỉ nhắm mắt một cái đã tới đây rồi.

Thân thể này cũng tên là Diệp Gia, là nữ nhi thứ ba của một gia đình trong một thôn nghèo ở Tây Bắc.

Trong nhà còn có hai người ca ca, một đệ, hai muội muội. Hai ca ca lớn đã thành thân, tẩu tẩu trước sau đều vào cửa, mặc dù nghèo, nhưng bụng lại rất biết cạnh tranh. Đại tẩu sinh liên tiếp cho Diệp gia bốn nam hài nhi một nữ hài nhi. Nhị tẩu cũng sinh liên tiếp nam hài nh, hai nữ hài nhi. Cả gia đình lớn gân hai mươi miệng ăn. Mặc dù trong nhà có vài mẫu đất cằn, cùng hơn mười con dê.

Nhưng muốn nuôi sống nhiều miệng ăn như vậy, ngày tháng trôi qua cũng quá khó khăn. Ba tháng trước, một thương đội Ba Tư từ phía Tây tới, tới trấn trên thu mua da lông.

Tiểu đệ đệ Diệp Thanh Hà gan lớn, muốn nhân cơ hội kiếm một số tiên lớn. Cam cung tên lên chạy vào núi, ai ngờ lại không may mắn tới như vậy, đánh không lại thú hoang, vô ý ngã từ trên núi xuống, ngã tới nửa c.h.ế.t nửa sống. Bây giờ chỉ có thể nằm ở trong nhà, có hơi vào không có hơi ra. Người xưa thường nói, dựa vào đứa lớn còn yêu thương đứa út, trái tim của cha mẹ Diệp gia cũng muốn nát luôn rồi.

Cả nhà già trẻ lớn bé đều đi khắp nơi chạy tiên, thế nhưng nơi thâm sơn cùng cốc ăn bữa nay lo bữa mai này, nhà ai có bạc mà cho mượn chứ? Huống chi van nam* Diệp gia là nằm liệt, chính là cái động không đáy, có đập bao nhiêu tiền vào cũng không có tác dụng.

Vẫn nam: con trai út.

Đồng Sinh Diệp gia có thể nhìn con trai của mình c.h.ế.t sao? Tất nhiên là không thể.

Diệp Đồng Sinh bèn nảy ra suy tính với ba đứa nữ nhi của mình. Thời trẻ khi tình hình Diệp gia còn tốt, cũng không thiếu tiên. Đồng Sinh ngẫu nhiên uống rượu vào, còn dạy cho nữ nhi đọc sách biết chữ. Sau này sinh con ra nhiêu, càng sinh càng nghèo, lúc này mới khiến cho cuộc sóng trở nên như thế này. Bây giờ cân phải cứu mạng con trai út, trong nhà không còn tiền, con gái ba có vẻ ngoài đẹp lại biết chữ phải đứng ra.

Diệp Đồng Sinh làm chủ, tiền lễ hỏi ba mươi lượng bạc đã đưa nguyên chủ cho hộ ngoại lai ở thôn Vương Gia- Chu gia để làm con dâu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 3



Chu gia này là đời sau của một phạm nhân nổi tiếng. Là loại trọng tội, sau này ba đời cũng không thể xoay người kia. Trong nhà không có đất cũng chẳng có tiền, còn nuôi một đứa bé. Những nhà gần đó cũng chẳng có ai chấp nhận nhi nữ qua.

Nguyên chủ là một hoa khôi ở thôn Thập Lý Tám, người cầu thân nhiều tới mức có thể đạp vỡ bậc cửa Diệp gia. Vốn dĩ nàng ấy còn có lòng muốn trèo cao, sớm đã nhìn trúng con trai thứ hai của đại Tiêu cục ở trấn trên. Đang khi chờ lão nhị Trình gia tới rước về, để hắn ta tới Diệp gia cầu hôn. Ai mà ngờ vận mệnh lại ra ngã rẽ, nàng ấy lại gả tới Chu gia.

Nhưng mạng của tiểu đệ đệ thì không thể mặc kệ được, phụ mẫu khóc lóc cầu xin nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ có thể gả.

Mặc dù gả tới Chu gia, nhưng trong mắt nàng ấy lại thấy khinh thường Chu gia, lại càng xem thường lang quân chưa từng gặp mặt. Khi ở Chu gia luôn gian dối lừa lọc để lười nhác, thường xuyên lấy ít đồ đem về cho nhà mẹ đẻ.

Mặc dù Chu gia nghèo, nhưng Dư thị là một bà mẹ chồng phúc hậu. Nguyên chủ giả vờ gian dối bà ấy cũng chưa từng nặng lời. Ngày tháng trôi qua lâu, là người đều biết liêm sỉ. Nguyên chủ cũng chậm rãi chấp nhận. Nghĩ nếu đã gả chồng rồi, vậy thu tâm lại thôi. Nhưng lại rất không khóe, lúc này lão nhị Trình gia lại đi vận chuyển về. Vừa nghe thấy nàng ấy đã ga chồng, ngay lập tức chạy tới tìm nàng ấy muốn lời giải thích.

Hai người hẹn nhau gặp mặt ở bờ sông phía sau thôn Diệp gia, khi đang nói chuyện thì bị người khác bắt gặp.

Lại rất trùng hợp, người kia cũng đã sớm luôn dõi theo lão nhị Trình gia.

Cái này cũng chẳng có gì lạ, Trình gia có quyền thế, Trình Phong từ khi mười ba, mười bốn tuổi đã đi theo cha và anh vận chuyển. Vào Nam ra Bắc kiến thức rộng rĩa, năm nay mới mười chín, lớn lên đẹp trai lại còn có bản lĩnh lớn. Trong thôn ở trấn trên có nữ nhân nào chẳng nhớ thương? Người kia nghĩ ngày kia khi Diệp Gia còn là cô nương xinh đẹp, nàng ta không thể so được, bây giờ đã gả chồng thành chiếc giày rách, dựa vào cái gì còn quấn lấy Trình Phong chứ?

Lập tức nổi lên ghen ghét, thừa dịp Trình Phong rời đi thì tìm nguyên chủ muốn một lời giải thích. Nguyên chủ cũng chẳng phải người tốt tính, chuyện giữa nàng và Trình Phong thì có liên quan gì tới người khác chứ? Lập tức chế nhạo người kia một phen.

Hai người xô qua đẩy lại, đầu nguyên chủ bị đập vào tảng đá, theo bờ ruộng lăn thẳng xuống sống, khi được đưa lên thì đã tắt thở.

Lúc này mới đổi hồn, biến thành Diệp Gia.

Diệp Gia:

Mà người chồng mà nguyên chủ chướng mắt, họ Chu, tên là Cảnh Sâm, tự là Duẫn An. Là nhân vật phản diện trong cuốn sách [Hoàng Hậu Ở Trên] mà Diệp Gia xuyên vào này, Cảnh Vương thế tử tiền nhiệm, Nhiếp Chính Vương của hai mươi năm sao. Tuổi trẻ đã thành tài, kinh tài tuyệt diễm, vì cha mưu phản mới lưu lạc tới nỗi cả nhà đều lưu đày. Sau đó lòng dạ cũng thay đổi lớn, tâm tư quỷ quyệt. Chờ tới khi mẹ và cháu gái đều c.h.ế.t thì hắn mới rời khỏi đây. Sau đó nữa mới gặp nước hóa rồng.

Mười ba năm kết thúc cục diện thiên hạ chia làm ba nước, hoàn thành thống nhất. Nam đánh man di, Bắc chống hung nô. Tàn sát mấy trăm người ngồi không ăn bám, thay đổi triều đại. Đến tận đây thì có thù báo thù, có oán báo oán.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 4



Nếu không phải một chén rượu độc của nữ chính, có lẽ hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t hết tất cả người trong quyển sách này rồi.

Chỉ với phong cách làm việc sau này của Chu Cảnh Sâm mà nói, hắn cũng được xem là khoan dung với nguyên chủ. Dù sao thì hành động của nguyên chủ cũng rất đáng giận. Hắn cũng chưa từng tra tấn nguyên chủ, sau khi mẫu thân c.h.ế.t thì cũng chỉ vứt lại một bức hưu thư. Về phân nguyên chủ thì ngày hôm sau sau khi bị vứt bỏ, về nhà mẹ đẻ lại bị cha bán cho nhà đất hạ đẳng, chưa tới nửa năm đã bị khách làng chơi đánh c.h.ế.t thì lại là một chuyện khác.

So sánh như vậy, thì Chu gia còn phúc hậu hơn Diệp gia nhiều.

Diệp Gia xoa trán, đụng phải miệng vết thương khiến nàng giật mình một cái. Trên trán nàng còn có m.á.u bầm vẫn chưa tan, miệng vết thương bị rách ra vẫn còn đang rỉ máu, chạm vào một cái là đau muốn chết.

"Gia Nương, Gia Nương, con làm sao vậy hả?" Dư thị thấy nàng rất lâu chẳng hề nói lời nào, giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng: "Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Trên trán đau quá sao?"

Dư thị liếc mắt nhìn cục u lớn trên trán nàng, đứng dậy đi lấy một bình rượu thuốc: "Nương xoa thuốc cho con."

Một giọt nước lạnh lẽo giọt xuống gáy, lạnh lao tới mức nàng giật mình một cái. Một giọt rồi lại một giọt nước mưa rơi xuống trên đầu trên cổ nàng, ngẩng đầu nhìn, căn nhà rách nát này còn dột nữa. Củ đậu xanh sún răng kia chẳng biết từ khi nào, ghé sát mép giường ngơ ngẩn mà nhìn nàng chằm chằm. Sắc mặt Diệp Gia trắng bệch, quán trình làm tan m.á.u bầm trên trán, thật sự đau tới nỗi toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Diệp Gia thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại nằm xuống.... Thôi, vẫn là lăn lộn ở Chu gia đi.

Cách cửa sổ gió lay trúc, mở cửa ra tuyết đầy núi. Nghe thì có vẻ như đẹp vô cùng nhưng thật ra chính là trời đông giá rét, không có dấu chân người.

Tây bắc hoang vắng, vắng vẻ đến mức độ nào? Một thôn xóm lớn cũng chỉ có khoảng trăm hộ dân. Với số lượng gia đình như vậy, chỉ có một số ít nhà gạch ngói. Mặc dù nhiều đất nhưng đa phần không thích hợp để trồng trọt. Thôn dân nuôi khá nhiều súc vật.

Bây giờ đã là tháng hai mà vẫn còn lạnh giống như trời đông giá rét. Núi ở phía sau thôn trơ trụi đến mức vẫn có thể nhìn thấy tuyết chưa tan.

Chu gia là một ngôi nhà bằng gạch có ba phòng. Thật ra thì, ngôi nhà này ở thôn Vương gia cũng không tính là tôi tàn. Diệp Gia đi từ đầu thôn tới cuối thôn, phát hiện trong thôn còn có rất nhiều gia đình nghèo hơn. Hoàn cảnh của Chu gia này xem như khá giả, mái ngói đen, có sân, sát tường có đào giếng. Vào thời đại này, phần lớn người không có giếng đều đến con sông đầu thôn để gánh nước uống.

Nhưng nghĩ lại thì Chu gia không có ai gánh được nước nên đào giếng cũng là chuyện đương nhiên. Bên cạnh giếng có một cái thùng gỗ, buộc dây thừng. Còn có một quả hồ lô treo bên cạnh. Từ cửa chính đến cửa sân có rải đá. Mái nhà phủ một lớp cỏ, bị gió thổi nên che không kín.

Chẳng trách bên ngoài trời mưa lớn là bên trong lại có mưa nhỏ rơi xuống, đợi trời tạnh, nàng sẽ sửa lại cái mái nhà này.

Diệp Gia lại nằm trên giường ba bốn ngày, cuối cùng không nằm nổi nữa. Lúc này đứng ở trong sân nhìn chằm chằm mái nhà, đúng lúc đằng sau có hai cô nương dắt tay nhau đi qua. Nhìn thấy Diệp Gia đã dậy thì hơi kinh ngạc, đứng lại gọi một tiếng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 5



Diệp Gia quay đầu lại, cô nương kia khẽ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó che miệng cười nói.

"Ồ, đây không phải là Gia nương sao? Khỏe rồi hả?" Cô nương kia có khuôn mặt hình quả lê trên hẹp dưới rộng, đôi mắt nhỏ kéo thành một đường, trợn trắng liếc tới trông vô cùng cay nghiệt: "Tại sao hôm nay không đi lên trấn. Ta nghe nói hôm kia Trình Phong ca đã trở về rồi. Có chuyện gì vậy? Không đến tìm ngươi sao?"

Diệp Gia suy nghĩ hồi lâu không nhớ ra được người đang nói chuyện là ai, nên đứng đấy không nói lời nào.

"Sao không nói gì vậy? Ngày xưa miệng lưỡi sắc bén, làm sao hôm nay lại giống như bị câm..."

Một cô nương mặt vuông ở bên cạnh nàng ta lập tức cắt ngang lời nàng ta, hai người lén lén lút lút. Không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia: "Ta đã nói nàng ta da dày thịt béo không c.h.ế.t được. Ngươi còn muốn đến xem, đứng nhìn thôi không phải tốt hơn sao."

"Sợ cái gì! Đó là vì ngươi không cẩn thận lỡ tay, cũng không phải cố ý. Tại vì nàng ta không đứng vững còn trách được ai?" Lời nói đáng kinh ngạc này khiến Diệp Gia nhíu mày, nhìn thẳng vào cô nương mặt vuông kia. Chợt nhớ ra người kia là ai.

Trương Xuân Phân, muội tử của đại tẩu tử của nàng được gửi nuôi ở Diệp gia. Cũng chính là người đã đẩy nguyên chủ xuống sông ngày hôm đó.

Trương Xuân Phân thấy ánh mắt của Diệp Gia quét tới, rụt đầu lại, lập tức muốn bỏ đi. Cô nương bên cạnh nàng ta lại không bỏ qua. Ngày xưa nguyên chủ dựa vào dáng vẻ xinh đẹp được ưa thích, xem thường các nàng rất nhiều. Nàng ta có cơ hội tất nhiên phải đáp trả lại: "Hơn nữa ngươi xem nàng ta cũng chỉ mặc y phục gì đây? Ngày xưa Trình Phong ca có thể bỏ mặc nàng ta khổ sở như vậy sao? Nhất định là trở nên xấu xí, Trình Phong ca không cần nàng ta nữa!”

Lẩm bẩm, ánh mắt cô nương nói chuyện vô tình hoặc cố ý liếc nhìn y phục của Trương Xuân Phân, giấu không được sự ghen ghét.

Trương Xuân Phân mới khoảng mười sáu mười bảy, mặc áo tơ lựa màu vàng nhạt, cổ áo ống tay áo được thêu lông thỏ. Mới tinh, phía dưới phối với váy đỏ. Trên tai đeo khuyên tai bạc, bước đi là đung đưa. Nếu không phải vì khuôn mặt đen thì lại trông sáng sủa không giống như nông dân. Nhưng mà y phục mặc trên người hơi ngắn, nhìn không vừa vặn. Dù vậy, ăn mặc như vậy cũng đủ để làm người khác giật mình.

Thấy ánh mắt của Diệp Gia cũng nhìn tới, nàng ta nghiêng ngời tránh đi. Một tay vén lọn tóc ra sau tai, lôi kéo nói: "Rốt cuộc ngươi có đi không? Không di thì ta đi trước, vẫn có chuyện phải làm đấy!"

Cô nương kia vẫn còn muốn nói tiếp, Trương Xuân Phân quay đầu bước đi. Cô nương kia hết cách, chỉ có thể kìm nén đi theo.

Diệp Gia đưa mắt nhìn hai người rời đi, đôi mắt từ từ nheo lại. Dư thị bây giờ không biết đã đi đâu, tiểu hài nhi ở cửa nhà ngồi trên ngựa gỗ ngoan ngoãn ăn cơm. Diệp Gia lại liếc mắt nhìn chén của tiểu hài nhi. Trong chén không biết đựng thứ gì đen sì, ngửi mùi cũng cảm thấy đăng.

Một trận gió lạnh thổi tới, Diệp Gia nắm thật chặt quân áo trên người, chà chà đôi chân lạnh cóng bước vào nhà.

Cúi đầu nhìn bản thân, một chiếc quần bông dệt thủ công giặt đến phai màu, ở cánh tay áo còn có miếng vá. Lớp ruột bông đã trở nên cứng, mặc vào vừa nặng vừa không giữ ấm. Diệp Gia hà hơi, không có giày để thay, chỉ có thể giậm chân lần nữa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 6



Diệp Gia lục lọi tất cả căn phòng này một lần. Ngoại trừ phòng Chu Cảnh Sâm nằm, có thể nói là đào sâu ba thước. Đừng nói là đồng bạc, ngay cả một xu cũng không có.

Ba gian phòng nhỏ không lớn, chỉ cần nhìn một chút là thấy hết toàn bộ. Vạc lương thực đặt ở phòng bếp, bị khóa chặt. Nàng mới đi mở nắp, không hề ngạc nhiên chút nào, đáy vạc chỉ còn thừa lại một lớp hạt cao lương.

Không có tiên, không có thức ăn, không có đất, không có dê, ở thôn nghèo tây bắc, một quả phụ, một tiểu hài nhi cộng với một nam nhân phục dịch. Đây gọi là gì? Mục tiêu xóa đói giảm nghèo sao? Yên lặng thở ra một hơi, sau một hồi lâu bình tĩnh tâm lý mới nuốt xuống những lời th* t*c muốn nói ra khỏi miệng.

Than thở nửa ngày, Diệp Gia quay người trở lại phòng ngủ. Cuối cùng móc chiếc hộp gỗ nhỏ ra từ trong hốc tường.

Đây là hộp trang sức mà nguyên chủ cất giấu, đồ bên trong lúc đầu Diệp Gia không muốn động đến. Cũng không phải là không nỡ, dù sao người cũng sắp c.h.ế.t đói rồi, ai còn đeo đồ trang sức? Mà là nguồn gốc của những thứ này bất chính, là Trình Phong cho. Theo lý thì nên trả lại, nhưng lúc này không đoái hoài tới điều gì khác. Mở ra, bên trong có hai đôi khuyên tai bạc to bằng móng tay, một chiếc vòng tay bạc dày như chiếc đũa cộng với một chiếc trâm bạc câm chắc tay.

Cầm lấy trâm bạc cắn một cái, cũng không biết có phải là bạc nguyên chất hay không. Nếu như đều là làm bằng bạc nguyên chất, chắc là sẽ có chút giá trị. Vàng bạc ở bất kì triều đại nào cũng là ngoại tệ mạnh, Diệp Gia đang suy nghĩ đợi lát nữa lên trấn đi câm đồ. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Dư thị khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-6.html.]

Cất đồ vào trong ngực, Diệp Gia vội vàng vén rèm đi qua.

Nhắc mới nhớ, phòng cách vách có một người đang nằm, đúng là quên mất Chu Cảnh Sâm mấy ngày trước cũng được khiêng về người đầy máu. Không biết ở Tây trấn xảy ra chuyện gì, khi khiêng về chỉ có hít vào mà không có thở ra. Hai người là vợ chồng, theo lý mà nói Chu Cảnh Sâm không nên nằm ở trong phòng của Dư thị. Nhưng nguyên chủ ghét bỏ trên người hắn toàn là máu, y phục bẩn thỉu. Chặn cửa lại, không để cho người ta mang vào phòng.

Dư thị tính tình yếu đuối, lại ăn nói vụng vê. Nguyên chủ thì hung ác, nàng ấy không thể làm gì được, nói còn nói không thắng. Chỉ có thể lau nước mắt khiêng nhi tử vào phòng mình. Bởi vì đại phu đã dặn dò không thể động đậy, đến lúc này, Chu Cảnh Sâm đang nằm ở phòng phía tây. Nhi tử mười chín, mẹ con ngủ chung một phòng cũng không tốt lắm. Dư thị hết cách, nên mang theo tiểu tôn nữ nằm trên đất ở phòng chính.

Diệp Gia:

Không thể không nói, nhớ tới chuyện này, nàng bắt đầu bái phục tấm lòng của Chu Cảnh Sâm. Nếu như người khác dám đối xử với chất nữ và mẹ của nàng như vậy, nàng không chơi c.h.ế.t người đó là không được. Nhưng nghĩ lại, ở thời cổ đại, việc bị chồng vứt bỏ đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với nữ tử. Cho dù có phải là nữ tử sai hay không, chỉ cần bị chồng vứt bỏ, thì sẽ bị người ta châm chọc suốt cả đời.

Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ nguyên chủ ở trong mắt Chu Cảnh Sâm chính là tôm tép nhãi nhép nhảy nhót tưng bừng. Không lọt vào mắt, tất nhiên không để trong lòng. Ngày bình thường để mặc nàng nhảy, kiếm được chút tiền lại không bị thương và nguy hiểm, để mẫu thân vui và thể hiện lòng hiếu thảo.

Thôi, nếu thật sự là như vậy thì dễ xử lý.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 7



Phòng phía tây không có cửa, cũng là một cái rèm chắn gió, Diệp Gia vén rèm lên, một mùi m.á.u tươi biến chất tràn ngập trong không khí. Mùi thảo dược thoang thoảng trộn lẫn với tro bụi và mùi ẩm mốc ngày mưa, cực kì khó ngửi.

Trong phòng tối thui, vừa mới tiến vào cũng nhìn không thấy người. Dư thị sức khỏe ốm yếu còng lưng, khóc cũng không có tiếng. Bên tay phải có một chậu gỗ, đang vắt vải ướt. Diệp Gia phát hiện, người cổ đại có bệnh gì là sẽ khóa cổng khóa cửa sổ lại, thói quen thật không tốt, trong phòng khó chịu giống như nuôi sâu độc. Trong phòng đủ loại mùi tạp nham trộn lẫn lại với nhau, người sống cũng bị xông c.h.ế.t hai lần.

Người nằm trên giường. Tia sáng quá mờ cũng không thấy rõ mặt mũi, mơ hồ nhìn thấy vóc người rất dài, nằm không nhúc nhích, bộ n.g.ự.c của người kia nâng lên hạ xuống, hô hấp khó khăn, giống như hít thở không thông.

Diệp Gia lập tức xoay người đi đến bên cửa sổ, kéo tấm ván gỗ xuống.

Ánh sáng chiếu vào trong phòng, theo đó gió lạnh và mùi mưa ùa vào trong phòng, Dư thị giật mình nhảy dựng lên. Bà ấy lảo đảo xông tới quên cả khóc: "Gia nương, ngươi đang làm gì vậy! Mau chặn cửa sổ lại, trời đang rất lạnh Doãn An vẫn còn đang phát sốt, không thể gặp gió"

Diệp Gia không quan tâm, đặt tấm ván gỗ sang một bên, để mặc gió thổi vào nhà.

Chuyện khác Dư thị đều có thể theo ý nàng, liên quan đến tính mạng của nhi tử thì không thể nào mềm yếu được. Lúc này thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, bà ấy chỉ vào mũi Diệp Gia, muốn mắng cũng không biết mắng. Đôi môi run rẩy, tức giận đến mức rớt nước mắt.

Diệp Gia tự nhủ trong lòng, phụ nhân này không khỏi quá mềm yếu.

Quay đầu nhìn vê phía giường. Người trên giường giấu nửa gương mặt ở trong bóng tối, chỉ nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo và cái cổ thon dài. Làn da lộ ở bên ngoài bởi vì nhiệt độ cao bị sốt rất đỏ. Không khí trong lành ùa vào trong phòng, thời gian dân trôi qua n.g.ự.c phập phồng mới thong thả lại chút, Diệp Gia chỉ vào người trên giường nói: "Vừa rồi bức bối đến mức hắn thở không ra hơi. Bây giờ tiếng hít thở đã ổn định rồi."

Dư thị nghi ngờ không thôi, thấy nhi tử dường như đúng là đã ổn định lại, biểu cảm lập tức có chút lúng túng.

Diệp Gia cũng không thèm để ý: "Mở cửa sổ ra cho thông gió, lát nữa lạnh rồi lại chặn lại."

Dư thị không nói gì, cúi đầu vén chăn cho người trên giường.

Diệp Gia nhìn dáng vẻ này của bà ấy bực bội nhéo nhéo lông mày. Lúc đầu nàng không muốn quan tâm, nhưng thấy c.h.ế.t không cứu thì đúng là không làm được: "Bà ở nhà chăm sóc, trông coi tiểu hài tử. Ta lên trấn mời đại phu."

Nói xong, không để ý tới việc Dư thị ngẩng đầu trong phút chốc, Diệp Gia đi ra cửa cầm dù rời khỏi phòng.

Dư thị nghe nàng nói như thế không chỉ không cảm thấy lòng tốt, ngược lại trong lòng còn nghi ngờ nàng lại kiếm cớ đi tìm lão nhị của Trình gia. Dư thị không nói không có nghĩa là không biết, con dâu có người trên trấn. Ngày bình thường giả câm giả điếc không nói ra, một là không dám trêu chọc người địa phương, hai cũng là vì mong đợi Diệp Gia hồi tâm chuyển ý, thấy nàng không biết cách chăm sóc chừng mực nên im lặng.

Lúc này không nói, chỉ là bây giờ nói đợi bà ấy đuổi theo ra phòng, Diệp Gia đã đi ra viện tử rất xa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 8



Thôn Vương gia cách trấn hai ba dặm đường, không mưa có lẽ phải đi một khắc đồng hồ. Có mưa đường không dễ đi, nên tốn thêm thời gian một chén trà.

Vùng đất nghèo nàn, tiểu trấn tây bắc như thế này cũng không thấy phồn hoa. Nhà trên trấn cũng chỉ tốt hơn chút so với trong thôn, nhà gạch ngói. Nhưng vẫn còn kém ra công trình kiến trúc trên TV ở thời đại sau này. Trên đường không có quá nhiêu cửa hàng, trời mưa có rất nhiều cửa hàng đóng cửa. Diệp Gia tốn chút công sức mới tìm được chỗ, câm cố mọi thứ lấy được từ trong hốc tường.

Đôi khuyên tai bạc kia là bạc nguyên chất, nhưng vòng tay và trâm bạc đã trộn chút tạp chất. Chung quy lại cam được ba lượng hai đồng bạc. Diệp Gia không đoán được giá cả hàng hóa ở địa phương, cũng không biết có đúng giá hay không. Chỉ cầm bạc trước rồi đi mời đại phu.

Thị trấn này tên là Bắc Lý trấn, là huyện thành nhỏ tiếp theo của Bắc Đình Đô Hộ phủ, cũng là cứ điểm quân sự. Cách Ly Phòng huyện hơn mười dặm, thị trấn phía tây xa nhất Đại Yên. Nơi này không chỉ nghèo, còn cực kì dễ bị nước khác quấy rối. Vào mùa đông lạnh giá, thường xuyên có bộ tộc thảo nguyên xuôi nam đánh cướp. Diệp Gia vừa đi vừa nhìn, trên đường không có nhiều cửa hàng khác, cửa hàng d.a.o kéo và lò rèn lại có đến mấy cửa hàng.

Đi cả một đường, cuối cùng tìm được y quán duy nhất trên trấn.

Y quán không đóng cửa, ở cổng có một tiểu đồng đang giả thuốc. Một lão đầu có mái tóc hoa ram đang đảo dược liệu, nhìn thấy người tiến đến mới bỏ đồ xuống di tới.

Diệp Gia lời ít ý nhiều nói tình hình, lão đại phu không nói hai lời, cõng hòm thuốc lên rồi đi cùng.

Chuyện chữa bệnh cứu người Diệp Gia cũng không dám trì hoãn, cho dù nơi này có phải là một quyển sách hay không. Đến muộn thì sẽ mất một mạng người. Nghĩ thấy đại phu lớn tuổi đi đứng không tiện, nàng cắn răng một cái đi thuê xe lừa.

Có xe cũng nhanh, hai người không đến một khắc đồng hồ đã đến thôn.

Diệp Gia dẫn lão đại phu nhanh chóng vào nhà, Dư thị thấy nàng thật sự mời đại phu về, nỗi lòng lo lắng mới buông xuống. Sợ cản đường, vội vàng bế đứa trẻ đi tránh ra mời lão đại phu nhanh vào nhà.

Lão đại phu đầu tiên là bắt mạch, rồi kiểm tra ngoại thương. Hồi lâu mới quay đầu trách mắng: "Kéo dài tới ngày hôm nay, các ngươi muốn để cho hắn c.h.ế.t sao!"

Mặt Dư thị lập tức trắng bệch, tay chân như nhũn ra không đứng vững. Lão đại phu thì vừa châm cứu vừa đau lòng nhức óc: "Bị sốt như vậy, không bỏng cháy đầu thì thân thể cũng bị cạn kiệt sức lực. Chậm thêm mấy ngày nữa, các ngươi cũng không cần dùng tiền mời đại phu. Chiếu rơm quấn lại, khiêng ra là được. Bây giờ như thế này, coi như cứu lại được, từ nay ve sau sợ cũng sẽ c.h.ế.t sớm." Dư thị gao khóc, Diệp Gia liếc mắt nhìn người trên giường, không nói một lời.

Lão đại phu bận rộn một lúc lâu rồi đứng lên, băng bó vết thương mới lại. Quay đầu nhìn gia đình cô nhi quả mẫu này, không khỏi thở dài: "Đã hạ sốt, nhưng chiều sẽ tái phát lại. Trong nhà có rượu mạnh không? Chuẩn bị một chút, đợi đến khi hắn sốt cao thì lau người cho hắn. Nhớ cho dù có như thế nào cũng không được để ngột ngạt nữa, những triệu chứng của người này đều là do những vết thương trên cơ thể không được chăm sóc đúng cách nên gây ra vấn đề sức khỏe."

Đại phu nói một hồi dọa cho Dư thị mặt mũi trắng bệch.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 9



Miệng bà ấy run rẩy, hơn nửa ngày cũng không dám nói lời nào. Vừa rồi trong lòng còn trách con dâu làm càn, lúc này mất mặt nhìn về phía Diệp Gia. Từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp thành đàn với nô bộc, bà ấy làm sao hiểu được những điêu này? Một khi gặp nạn mới cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.

"Thôi." Thấy bà ấy sắp rơi nước mắt, lão đại phu không nói nhiều nữa, bảo bà ấy đi tìm rượu tới.

Dư thị lập tức ngỡ ngàng: "Rượu? Cần rượu làm gì?"

Lão đại phu đang muốn nói gì đó, quay đầu thấy Diệp Gia bưng một bát rượu mạnh vội vàng trở về từ bên ngoài.

Diệp Gia vẫn biết những kiến thức thông thường về việc giảm sốt trong gia đình bằng phương pháp vật lý. Vừa rồi nghe đại phu nói người đang sốt cao, nàng lập tức ra ngoài mượn rượu.

Ở chỗ tây bắc này, nhà nào cũng sẽ chuẩn bị chút rượu mạnh. Bởi vì vào dông giá rét, uống một ngụm rượu mạnh, hơi nóng từ bụng có thể sưởi ấm toàn thân. Cho dù là đàn ông hay là phụ nữ đều thích uống, cũng chỉ có Chu gia từ ngoài đến không quen uống rượu mạnh nên trong nhà không có. Nhưng mà Diệp Gia có danh tiếng không tốt trong thôn. Đi mấy nhà mới mượn được một bát, vội vàng bưng về nhà.

Lão đại phu ngửi mùi, tán thưởng nhìn Diệp Gia. Không quan tâm Dư thị, bảo nàng nhanh bưng rượu tới. Lúc này có lẽ cũng hiểu được gia đình này ai dùng được, ông ấy dứt khoát nói hết những lời muốn nhắn nhủ lại cho Diệp Gia.

Vừa nói vừa sai Diệp Gia cởi y phục của người trên giường: "Nếu như buổi chiều hắn sốt cao, ngươi lấy vải nhúng vào rượu rồi lau dưới nách, chân, cổ, tứ chi của hắn. Lau nhiều vài lần, có thể sẽ hạ sốt."

Diệp Gia gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Lão đại phu lại đi đến bên cạnh bàn viết phương thuốc cho nàng: "Cũng coi như là trong cái rủi có cái may, tướng công của ngươi mặc dù bị thương nặng, nhưng chân gay đã được nối lại kịp thời hoàn hảo. Cứ chăm sóc như thế, tương lai cũng không cân lo bị què."

Diệp Gia bị bốn chữ tướng công của ngươi" làm cho hơi lúng túng, mím môi một cái, cảm ơn đại phu. Dư thị bên cạnh thở phào nhẹ nhõm. Cả gia đình vội vàng cảm ơn lão đại phu, lão đại phu lại để lại một bình thuốc trị vết thương ngoài rồi sửa soạn lên đường về phủ.

Tiền xem bệnh cộng với tiền bốc thuốc, tổng cộng là một lượng rưỡi.

Tính tiền, Dư thị xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, tất nhiên không có tiên để trả. Đứng ở một bên úp úp mở mở một lúc lâu. Là Diệp Gia trả số tiền này. Không nói đến việc nàng trả tiền một cách thoải mái khiến Dư thị cực kì kinh ngạc, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm nàng. Diệp Gia đưa lão đại phu ra ngoài, nhân tiện đi lên trấn bốc thuốc. Xe lừa gọi tới vẫn chưa đi, bây giờ đúng lúc tiễn lão đại phu.

Lên thị trấn, Diệp Gia đưa lão đại phu về y quán trước, còn mình thì quay lại tây nhai.

Đợi Dư thị được phát tiền lương là không được, vậy kho lương thực trống không kia sẽ khiến Diệp Gia không ngủ yên vào ban đêm. Nàng một lúc mua năm mươi cân bột mì, năm mươi cân ngô. Củi gạo dầu muối các loại mua thêm một chút, nghĩ lại, đến một gia đình bắt bốn con gà con. Diệp Gia nghĩ thâm, gia súc cỡ lớn như dê bò nàng không nuôi nổi, nuôi bốn con gà con đẻ trứng làm lời vẫn được.
 
Back
Top Bottom