Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 20



Trong văn phòng

Hà Vĩnh Hoa nghiêm túc đẩy kính, “Em thật sự đang theo đuổi lớp trưởng Tiêu sao?” Đầu tiên hỏi Lý Tuyết Y đang đứng bất an.

Lý Tuyết Y đỏ mặt, “Cô giáo Hà, không phải đâu ạ, mọi chuyện không như Như Nhiên nói đâu ạ.” Cô đụng vào Triệu Như Nhiên.

Triệu Như Nhiên lập tức hiểu ý, “Đúng đúng, làm em đã hiểu lầm, sao cậu không nói rõ với tôi?”

Lý Tuyết Y thật sự muốn che mặt, chỉ cần nói nửa câu thôi, Hà Vĩnh Hoa hừ một tiếng, “Nói rõ ràng đi, chuyện gì xảy ra?”

Lý Tuyết Y bắt đầu giải thích, “Thật ra chuyện là như vậy, hôm đó em thấy bạn học Tiêu không ăn sáng, nên môi lần đến trường em đều mang bánh bao và sữa đậu nành cho cậu ấy.”

“Có thể hành động của em hơi đột ngột, nên Như Nhiên mới nghĩ em đang theo đuổi bạn học Tiêu.” Lý Tuyết Y nói một cách nhẹ nhàng.

Triệu Như Nhiên gật đầu thật mạnh, nhưng Hà Vĩnh Hoa không quá tin, “Thật sao?”

“Vô cùng thật ạ, cô giáo Hà, không chỉ bữa sáng đâu, buổi trưa Tuyết Y còn giúp Tiêu Dĩ Hàn lấy cơm… Chị đẩy em làm gì vậy? Làm việc tốt sao lại không nói?” Triệu Như Nhiên lẩm bẩm.

Lý Tuyết Y đỏ mặt, “Trước đây em đã có chút quá đáng với bạn học Tiêu, ngoài việc xin lỗi, đây là cách duy nhất em có thể bù đắp.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành.

Hà Vĩnh Hoa tin rằng lời Lý Tuyết Y nói phát xuất từ đáy lòng, thở dài, “Nếu em thật sự có thể làm cho Tiêu Dĩ Hàn ăn những món em đưa, tiền đồ ăn mỗi ngày cô sẽ hoàn tiền cho em.”

Triệu Như Nhiên và Lý Tuyết Y rõ ràng ngạc nhiên, Lý Tuyết Y vội vàng lắc đầu, “Cô giáo, tiền mẹ em cho em đã đủ rồi, tiền tiêu vặt em đang lo không có chỗ tiêu, không cần cô giáo phải lo đâu ạ.”

Cuối cùng, dù nói thế nào, Hà Vĩnh Hoa vẫn kiên quyết muốn hoàn tiền cho Lý Tuyết Y về tiền cơm của Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý, nhưng cô sẽ không đi tìm cô giáo để hoàn tiền, chỉ cảm thấy không cần thiết.

Quay lại lớp, các bạn học trong lớp đều thì thầm về Lý Tuyết Y, dường như đang nói rằng Lý Tuyết Y đã thay lòng đổi dạ, lại đi thích lớp trưởng!

“À chuyện kia… những gì Như Nhiên vừa nói chỉ là đùa thôi, cậu đừng để tâm.” Lý Tuyết Y lo lắng bất an nhỏ nhẹ giải thích với Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn ngẩng lên lạnh lùng nhìn cô một cái, không đáp lại.

Lý Tuyết Y chỉ còn cách quay về chỗ ngồi, Khưu Hạo nhìn Lý Tuyết Y không rời mắt, càng nhìn càng thấy đẹp, thậm chí còn đẹp đến mức khiến cậu ta mất tập trung.

“Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?” Đôi mắt như nước mùa thu chuyển sang cậu ta, Lý Tuyết Y không hiểu cậu đta ang làm gì mà cứ nhìn cô không rời.

“Cậu hãy để tôi kéo dài tuổi thọ một chút nhé.” Khưu Hạo cười nói.

Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, “Thật tiếc là tôi không có khả năng đó.”

“Không, cậu có, nhìn những điều đẹp đẽ có thể sống lâu hơn một chút.” Khưu Hạo cười nói.

Lý Tuyết Y: “…”

“Được rồi, cậu thích nhìn thì cứ nhìn.” Lý Tuyết Y bất đắc dĩ.

Đến trưa, Lý Tuyết Y đã mang cơm trưa của mình và Tiêu Dĩ Hàn về.

“Đây, hộp cơm của cậu.” Lý Tuyết Y ngồi ở chỗ bàn của Tiêu Dĩ Hàn, chuẩn bị đối diện ăn cùng cậu.

Vừa nhìn lên, đôi mắt như hàn băng của Tiêu Dĩ Hàn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tự nhiên lại dọa người.

Lý Tuyết Y sợ hãi lùi lại, hốc mắt đỏ như thỏ con, “Tôi muốn ăn cùng cậu~”

Giọng nói mềm mại, Tiêu Dĩ Hàn vẫn không có phản ứng gì, Lý Tuyết Y quyết định không quan tâm cậu, dù đáng sợ thì cứ đáng sợ đi, dù sao thì cô chỉ cần bám lấy cậu là được.

Cô ăn từng miếng cơm nóng hổi, mở hộp cơm cho Tiêu Dĩ Hàn, còn đưa cho cậu bình giữ nhiệt.

“Nước này buổi sáng tôi đã mang từ trong nhà đến cho cậu, có cho thêm kỉ tử, tốt cho gan và mắt.” Lý Tuyết Y khuyên cậu uống nước trước khi ăn, không biết có thể cứu được cậu khỏi căn bệnh dạ dày nghiêm trọng sau này hay không.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 21



Tiêu Dĩ Hàn cầm bình giữ nhiệt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lý Tuyết Y, uống hết nửa bình nước, Lý Tuyết Y thấy cậu muốn uống hết, vội vàng giành lấy bình giữ nhiệt từ tay cậu.

“Sao cậu lại uống hết một lần như vậy? Chiều còn có tiết học, khát thì uống sau.” Lý Tuyết Y lẩm bẩm vặn nắp bình lại.

Bỏ qua ánh nhìn của Tiêu Dĩ Hàn, “Ăn nhanh đi, nếu không nguội mất thì không tốt cho dạ dày.” Lý Tuyết Y thúc giục cậu ăn.

Tiêu Dĩ Hàn mạnh tay cầm đũa trong tay cô, bắt đầu ăn từng miếng, nhưng ánh mắt không có chút cảm xúc nào, dường như vẫn nghĩ rằng Lý Tuyết Y đang chơi trò gì đó.

“Ăn xong rồi, cậu có thể đừng đến làm phiền tôi nữa không.” Giọng nói lạnh lùng mang theo sự lạnh lẽo vô tận, như thể cực kỳ ghét bỏ Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y bĩu môi, “Vậy tôi ăn của tôi, cậu làm bài của cậu, cũng không làm cản trở gì đến cậu.”

Tiêu Dĩ Hàn có lẽ thật sự lười biếng không muốn nói chuyện với cô, coi cô như không khí.

Lý Tuyết Y mang hộp cơm đi rửa, sau đó cũng không rời khỏi bàn của Tiêu Dĩ Hàn, chỉ ngồi ở một bên bàn của cậu mà nhìn cậu.

Thật tiếc là Tiêu Dĩ Hàn dường như công lực cao thâm, hoàn toàn coi Lý Tuyết Y như không khí.

Lý Tuyết Y chỉ muốn bám lấy cậu, nhìn cậu làm bài tập, không hổ danh là lớp trưởng, đứng đầu toàn trường, chữ viết và tốc độ quả thật là thiên tài!

Cô mỉm cười nhìn cậu, nếu sau này cậu không g.i.ế.c cô, vậy thật tốt biết bao.

Cuối cùng khi cậu viết xong, Lý Tuyết Y mới lên tiếng, nhẹ nhàng nói, “Bạn học Tiêu, tóc mái của cậu dài rồi, tôi cắt cho cậu nhé?”

Một câu nói hơi táo bạo, Tiêu Dĩ Hàn dường như chắc chắn cô lại muốn làm gì đó với mình, vẻ mặt lạnh lùng hơn.

Lý Tuyết Y nhìn tóc mái của cậu, không thể chịu nổi, không chỉ che tầm nhìn mà còn không tốt cho mắt, mặc dù như vậy có chút phong thái của vương tử u sầu, nhưng với vẻ đẹp này của cậu, chắc chắn đầu trọc cũng sẽ đẹp nhỉ.

Tiêu Dĩ Hàn ngả ra sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, hai người cứ như vậy nhìn nhau, ngay khi Lý Tuyết Y định rút lui, âm thanh ở cửa làm Lý Tuyết Y hoảng sợ.

“Các cậu? Các cậu đang làm gì?!” Trang Tình ở cửa kêu lên, trên mặt đầy sự kinh ngạc.

Lãnh Khiếu Vũ thọc tay vào túi quần, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, Lý Tuyết Y ngẩn người rồi ngồi lại chỗ.

“Không làm gì cả.” Lý Tuyết Y suy nghĩ một chút, quả thật không làm gì cả.

“Nói dối! Tôi thấy rõ ràng cậu đang quấy rối Tiêu Dĩ Hàn.” Trang Tình vừa tức vừa đỏ mặt, sao Lý Tuyết Y lại có thể làm ra loại chuyện này!

Lý Tuyết Y sửng sốt, cô đã nói không có rồi, “Có hay không thì thế nào? Liên quan gì đến cậu?” Dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của cô và Tiêu Dĩ Hàn.

Còn Tiêu Dĩ Hàn thì thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhanh chóng làm bài tập, như thể những đáp án đã khắc sâu trong đầu cậu, không cần suy nghĩ,

Trang Tình cắn môi, “Yêu sớm trong trường là điều không được phép.” Cô ta nhìn Tiêu Dĩ Hàn, không lẽ cậu cũng đồng ý sao?

“Đó cũng là chuyện giữa tôi và Dĩ Hàn, cậu không có quyền xen vào.” Lý Tuyết Y dù giọng nói mềm mại, nhưng phản bác thì không hề yếu thế.

Dĩ Hàn? Thân thiết như vậy sao? Trong lòng Trang Tình rất khó chịu, nhưng Tiêu Dĩ Hàn cũng không phản bác.

“Cậu nói chuyện cho tử tế! Ai cho phép cậu nói chuyện với Tiểu Tình như vậy?” Lãnh Khiếu Vũ đá mạnh vào cửa một cái, “Rầm” một tiếng cuối cùng cũng khiến Tiêu Dĩ Hàn đang chìm đắm trong bài tập ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người giao nhau, ngọn lửa vô hình bùng cháy.

Lý Tuyết Y cảm thấy bực bội, cô đã nhịn cậu ta nhiều lần, lại vì nguyên chủ mà cô nhẫn nhịn, nhưng cô đã xin lỗi rồi, cố gắng né tránh bọn họ, giờ thì tốt, tự dưng đến tìm cô gây sự.

“Tôi cứ nói chuyện với cậu ấy như vậy! Thế nào? Cậu nghĩ cậu là ai? Trước đây tôi đã nhượng bộ cậu, giờ người tôi thích là bạn học Tiêu, cậu dựa vào thứ gì mà bắt nạt tôi, quát mắng tôi!”

Lý Tuyết Y tức giận đứng dậy cãi nhau với cậu ta, nhịn cậu ta cái gì chứ! Chết thì chết, ai sợ ai!

Tuy nhiên, giọng nói dịu dàng nũng nịu của cô khi cãi nhau lại khiến người khác không thể tức giận, một gương mặt xinh x ửng đỏ, như một con thỏ nhỏ bị chọc giận.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 22



Lãnh Khiếu Vũ giật mình ngẩn người, trong một khoảnh khắc bật cười, “Còn gọi thêm vài câu nữa không? Tôi sẽ xé miệng cậu ra.” Giọng điệu lười biếng mang theo chút vui vẻ.

Lý Tuyết Y tức giận, “Nếu cậu dám chạm vào tôi một lần nữa, tôi sẽ…”

“Sẽ báo với giáo viên? Hay là báo với cha mẹ cậu?” Lãnh Khiếu Vũ chế nhạo.

Lý Tuyết Y thật sự muốn lấy cái bàn đập lên người cậu ta, quá tức giận! Cô lúc này muốn có sư tử hống, làm cho lỗ tai của cậu ta chấn động.

“Đủ rồi! Ra ngoài đi.” Tiêu Dĩ Hàn với vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng đuổi người.

Lãnh Khiếu Vũ khinh thường cười, “Cớ gì? Bây giờ không phải là giờ học.”

Trang Tình cũng có chút bị tổn thương, cậu vậy mà lại đuổi mình ra ngoài…

“Chỉ vì tôi là lớp trưởng.” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dĩ Hàn dường như khiến Lý Tuyết Y bình tĩnh lại.

Lý Tuyết Y ngẩng cao đầu, “Còn là người đứng đầu toàn trường nữa!” Còn cậu ta chỉ là học sinh cá biệt!

Lãnh Khiếu Vũ nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt không có ý tốt, “Cậu có tư cách gì, cậu đứng thứ hai từ dưới đếm lên còn tự hào?” Chiếc cổ bóng loáng trắng nõn… có phải đang dụ dỗ mình cắn một miếng không? Thật sự là không có lúc nào không dụ dỗ mình mà.

Lý Tuyết Y nghĩ đến điểm số, đúng là khá ngại, “Tôi tự hào vì bạn học Tiêu.”

Cô tiến lại gần Tiêu Dĩ Hàn một bước, nhưng Tiêu Dĩ Hàn nhíu mày cảnh báo cô đừng lại gần.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn thấy mà bật cười, “Cậu ta còn ghét cậu hơn cả tôi kìa.” Có vẻ như trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, kéo Trang Tình vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Dĩ Hàn rời khỏi cửa lớp.

Bọn họ vừa đi, Lý Tuyết Y hai má phồng lên, cực kỳ giống cá nóc, “Bây giờ cậu vẫn ghét tôi đến vậy sao?” Chẳng lẽ vẫn đang nghĩ đến chuyện sau này sẽ “xử” cô sao? Đừng mà!

Lý Tuyết Y tức tối ngồi xuống, cậu không phải ghét cô bám theo cậu sao? Cô chính là muốn bám!

Cô ghé xuống nhìn Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn vẫn không lên tiếng đuổi cô đi.

Chiều hôm đó khi tan học, Lý Tuyết Y vẫn theo sau cậu, bất chấp ánh mắt của mọi người, cô cứ kéo kéo góc áo của Tiêu Dĩ Hàn.

“Buông ra!” Tiêu Dĩ Hàn với ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không chịu, “Tôi không buông! Trừ khi cậu cùng tôi đi ăn, nếu không, tôi sẽ công khai tỏ tình với cậu.” Xem cậu có thể làm gì?

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, bàn tay dài trắng trẻo nắm lấy tay Lý Tuyết Y, mạnh mẽ kéo tay cô ra, rồi bước nhanh rời đi.

Lý Tuyết Y không thể chống lại sức mạnh của cậu, chỉ có thể đứng nhìn cậu rời đi, đá hai cái vào hòn đá trước chân, tâm trạng buồn bực, không biết hôm nay trong lòng cậu có đánh giá thêm điểm cho cô hay không?

Cố gắng hết sức, ít nhất vẫn còn hy vọng, Lý Tuyết Y tự an ủi mình, tâm trạng đã ấm áp trở lại.

Một quả bóng bay tới Lý Tuyết Y, với giác quan thứ sáu Lý Tuyết Y kịp thời tránh được, quả bóng đập vào tường rồi lăn đến chân Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y khẽ nhíu mày, nhìn về phía sân bóng không xa, một nhóm nam sinh đang cười nhìn về phía lý Tuyết Y, cô nhận ra đó là nụ cười chế nhạo, vì cô thấy Lãnh Khiếu Vũ.

Người này chắc chắn cố tình, Lý Tuyết Y tức giận, nếu không phải cô tránh kịp, quả bóng của Lãnh Khiếu Vũ chắc chắn đã đập vào đầu của cô.

Cô bước nhanh tới, Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh nhìn cô đến gần, không vội vàng mà cầm chai nước khoáng trong tay Trang Tình uống một hơi, cả sân trường ồ lên, Trang Tình cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Lãnh Khiếu Vũ mỉm cười xoa đầu cô ta, càng khiến đám đông thêm phấn khích.

Đột nhiên một quả bóng đập vào bên má Lãnh Khiếu Vũ, cậu ta trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đưa tay bắt quả bóng trong tay.

Xung quanh lập tức yên tĩnh, Tu La Tràng đã đến! Hai cô gái tranh giành một chàng trai! Ah ah ah ah!!
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 23



Trang Tình mặt lạnh nhìn về phía quả bóng đã ném, Tiêu Cát nhíu mày, Lý Dịch cũng lau mồ hôi đi tới xem náo nhiệt.

Lý Tuyết Y bước chậm tới, cô đi đến trước mặt Lãnh Khiếu Vũ với vẻ mặt không chút thay đổi, mọi người có lẽ không ngờ Lý Tuyết Y lại xinh đẹp như vậy, không hề phòng bị, vẻ đẹp của cô đã đánh mạnh vào bọn họ.

Lãnh Khiếu Vũ lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y luôn nghĩ rằng mình đã rất kiên nhẫn, nhưng loại người như Lãnh Khiếu Vũ thật sự không thể xử lý lạnh.

“Bạn học Lãnh, tôi một lần nữa muốn làm rõ, Lý Tuyết Y tôi không thích cậu! Vì vậy cậu không cần phải tìm cách gây sự chú ý trước mặt tôi nữa.” Lý Tuyết Y thẳng thắn tuyên bố, cô không có kiên nhẫn để chịu đựng cậu ta thêm nữa.

Lãnh Khiếu Vũ lạnh mặt, “Vậy cậu thật sự là thay lòng đổi dạ quá nhanh rồi.” Giọng điệu lạnh lùng chế nhạo Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không bị cậu ta châm chọc mà tức giận, “Tất nhiên, cậu cũng nên nhìn xem đối phương là ai, bạn họ Tiêu bỏ xa cậu mấy con phố luôn đấy!”

Cậu ta chỉ biết lêu lổng, tán gái, làm sao có thể so với Tiêu Dĩ Hàn chăm chỉ học hành, nhưng Tiêu Dĩ Hàn sau khi biến chất thì thật kh*ng b* đáng sợ, chỉ nghĩ đến đã khiến cô run rẩy.

Lãnh Khiếu Vũ đã quen được người khác tâng bốc, tức giận bước về phía Lý Tuyết Y, Trang Tình bị lời nói của Lý Tuyết Y làm cho giật mình, Lãnh Khiếu Vũ tính tình rất nóng nảy, có lẽ sẽ làm ra hành động bốc đồng.

Sau khi Lý Tuyết Y bị cậu ta tổn thương hai lần, trước khi nói ra câu này, Lý Tuyết Y đã nghĩ kỹ cách ứng phó.

“Cô giáo Hà! Ở đây! Tôi ở đây!” Lý Tuyết Y đột nhiên hét về một hướng nào đó.

Lãnh Khiếu Vũ nhận ra mình bị lừa, khi chuẩn bị tìm Lý Tuyết Y tính sổ, Lý Tuyết Y đã gần chạy ra khỏi cổng trường, quay lại thấy Lãnh Khiếu Vũ đang lạnh lùng gắt gao nhìn mình

Cô mỉm cười đắc ý, đưa tay làm mặt xấu với cậu ta, rồi chạy ra khỏi cổng trường.

Nụ cười ấy như một nữ sinh xinh xắn nghịch ngợm, Lãnh Khiếu Vũ ngẩn người, cho đến khi Tiêu Cát đẩy cậu ta, cậu ta mới lấy lại tinh thần.

Nhìn về cổng trường vắng vẻ không bóng người, Lãnh Khiếu Vũ dùng đầu lưỡi chạm vào má, trong mắt lóe lên một tia tối tăm.

“Không đánh nữa.” Thật mất hứng.

Lý Tuyết Y thì không cần phải nói, trong lòng cô thật sự thoải mái, không khí cũng trở nên trong lành, cuối cùng cũng đã khiến Lãnh Khiếu Vũ khó chịu, vừa rồi biểu cảm trên mặt cậu ta muốn khó coi thế nào thì liền khó coi thế ấy, khiến cô vui vẻ vô cùng.

Để tránh cậu ta trả thù, gặp cậu ta vẫn là nên đúng lúc tránh đi cho thỏa đáng, sợ cậu ta sẽ làm tổn thương mình.

Ngày hôm sau, Lý Tuyết Y vẫn đi học như thường lệ, mang theo bánh bao nóng hổi và sữa đậu nành, bước vào trường.

Lúc này trường học không đông người lắm, sau khi cô đã nói ra lời hôm qua, cũng sợ rằng Lãnh Khiếu Vũ sẽ gây rắc rối cho mình.

Mỗi khi đi một đoạn đường, cô đều phải cẩn thận nhìn xung quanh, đặc biệt là khi đã gặp Lãnh Khiếu Vũ hai lần, khi thấy không có ai, cô mới nhanh nhảu chạy đi, cho đến khi vào lớp, Lý Tuyết Y mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ đây chính là vui vẻ một lúc rồi sau đó thành thảm họa, nhưng nếu không phát tiết được cơn tức này, trong lòng cô sẽ rất khó chịu.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 24



Khi vào lớp, có lẽ hôm nay không đến sớm như hôm qua, nên trong lớp đã có vài bạn học lẻ tẻ đang ngồi.

Vừa bước vào lớp, Lý Tuyết Y ngay lập tức thu hút ánh nhìn của vài bạn học, chủ yếu là vì Lý Tuyết Y không trang điểm mà vẫn xinh đẹp, nhìn vào khiến người ta không thể rời mắt.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói mềm mại vang lên bên bàn của Tiêu Dĩ Hàn.

Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn dưới ánh mặt trời sáng sớm tựa như được phủ một tầng ánh sáng.

Lý Tuyết Y đặt sữa đậu nành và bánh bao lên bàn cậu, lấy bánh bao ra đưa tới bên môi mỏng của cậu, Tiêu Dĩ Hàn ngẩng mắt lạnh lẽo nhìn Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y mỉm cười với cậu, “Ăn sáng trước đã, rồi hãy làm bài ôn tập.” Hôm qua vừa mới thi toán, không biết cô thi được bao nhiêu điểm?

Tiêu Dĩ Hàn dường như hiểu được độ khó chơi của cô, bàn tay thon dài trắng trẻo tiếp nhận bánh bao, há to miệng mà ăn.

Lý Tuyết Y vui vẻ cười, vừa ăn vừa nhìn cậu, Tiêu Dĩ Hàn không vì sự chú ý của Lý Tuyết Y mà cảm thấy ngại ngùng, thậm chí vẫn coi cô như không khí.

Có lẽ cậu chỉ chấp nhận bữa sáng và bữa trưa của cô để không phải bị cô quấy rầy, tìm chút yên tĩnh cho lỗ tai.

Các bạn trong lớp: “….” Như thể sáng sớm đã bị phát một đống thức ăn cho chó.

Rất nhanh đã ăn xong, không nhìn thêm một cái nào về Lý Tuyết Y, tiếp tục làm bài ôn tập.

Lý Tuyết Y nhìn mà không khỏi thở dài, chậc chậc, thiên tài mà còn chăm chỉ như vậy, cô học kém thế này thì phải cố gắng gấp đôi mới được, phải học hành chăm chỉ!

Thôi, trước hết hãy cùng Tiêu Dĩ Hàn bồi dưỡng “tình cảm”, không thể học tập tốt rồi lại bị Tiêu Dĩ Hàn đẩy xuống tòa nhà cao tầng, mọi thứ sẽ kết thúc.

Lý Tuyết Y thỉnh thoảng nói vài câu với Tiêu Dĩ Hàn, mặc dù thực ra chỉ là Lý Tuyết Y tự nói một mình, nhưng Tiêu Dĩ Hàn không đuổi cô đi cũng không để ý đến cô.

Thấy cô chiếm chỗ của mình để quấy rối Tiêu Dĩ Hàn, vừa định nói với giáo viên thì Lý Tuyết Y rất có ánh mắt mà đứng dậy.

“Cậu ngồi đi cậu ngồi đi.” Sau khi Lý Tuyết Y đứng dậy, cũng quay về chỗ ngồi của mình.

Kết quả là khi gần đến giờ học, bạn cùng bàn của Tiêu Dĩ Hàn là một nữ sinh, đã thì thầm với Lê Ly, người vừa bị Lý Tuyết Y chiếm chỗ một lúc.

Khi Hà Vĩnh Hoa vừa đến, bạn cùng bàn của Tiêu Dĩ Hàn là Trần Ninh ở trước mặt mọi người lập tức giơ tay lên báo cáo.

“Cô giáo Hà, Lý Tuyết Y lại đang quấy rối lớp trưởng Tiêu Dĩ Hàn.” Trần Ninh không thể chờ đợi mà giơ tay báo cáo.

Cả lớp học đều nhìn về phía Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, hận không thể giấu mặt xuống dưới bàn.

Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình lo lắng c.h.ế.t đi, Trần Ninh sao lại như vậy? Tiêu Dĩ Hàn còn chưa nói gì, Trần Ninh lại báo cáo cái gì?

Hà Vĩnh Hoa chỉnh lại kính, với vẻ mặt nghiêm túc, “Lý Tuyết Y!” Giọng điệu tốt hơn một chút so với trước.

Lý Tuyết Y đứng dậy trước ánh mắt của mọi người, “Cô giáo, em sai rồi.” Ngoan ngoãn nhận lỗi có thể ít bị mắng hơn.

Hà Vĩnh Hoa thấy cô có thái độ tốt, nhưng nghĩ đến bài kiểm tra, trong lòng bà ấy bùng lên một cơn giận không tên!

“Sai rồi? Em sai ở đâu? Nói cho tôi biết xem.” Hà Vĩnh Hoa tiến lên, Trần Ninh và Lê Ly nhìn nhau, đều thấy sự đắc ý trong mắt nhau.

Lý Tuyết Y nhìn Tiêu Dĩ Hàn đang quay lưng về phía cô, “Em không nên làm phiền lớp trưởng Tiêu khi cậu ấy đang làm bài ôn tập.” Giọng nói nghe thật mềm mại và đáng thương.

Hà Vĩnh Hoa nhất thời không quen với sự thay đổi của cô, lòng mềm đi một chút, nhưng điểm số này thực sự khiến bà ấy tức điên!

“Em nói xem, một bài kiểm tra mà chỉ đạt hai điểm? Tôi muốn hỏi em, với nhiều câu hỏi trắc nghiệm như vậy, em đã làm thế nào để thành công tránh được đáp án đúng?” Hà Vĩnh Hoa gần như sắp phát điên.

Điểm số thấp nhất trong lịch sử đã bị cô phá vỡ, Hà Vĩnh Hoa suýt nữa thì tức đến mức bật cười.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 25



Các bạn trong lớp cười ầm lên, thậm chí có người còn cười đến nỗi ôm bụng, Tiêu Dĩ Hàn hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y đang xấu hổ.

Triệu Như Nhiên đau khổ che mặt, hai điểm…chị Y! Cô ấy thật sự không biết phải nói gì để biện hộ cho cô!

Chu Hiểu Đình trực tiếp ấn huyệt nhân trung, trách mình không phụ đạo tốt cho chị Y, nhắm mắt làm bài cũng không thể đạt điểm này.

Lý Tuyết Y thật sự muốn tìm một cái hố để chui vào, cô không biết mình lại chỉ đạt hai điểm??

Cô thực sự rất nghiêm túc làm bài, nhưng cô đã quá lâu không chạm vào sách vở, nên dù có làm nghiêm túc, cô cũng không hiểu nhiều, mà đó vẫn là môn học yếu của cô, khoa học tự nhiên.

Cô oan ức cho nguyên chủ, nguyên chủ giỏi hơn cô nhiều, Lý Tuyết Y bị nói đến mức suýt khóc, mặt đỏ bừng, tay không tự chủ được mà bấu chặt vào bàn học.

Khi Hà Vĩnh Hoa định nói gì đó, một giọng nói trong trẻo vang lên…

“Cô giáo Hà, Lý Tuyết Y không làm phiền em học, cậu ấy chỉ muốn xem em giải bài tập mà thôi.” Tiêu Dĩ Hàn đứng dậy nói về “sự thật”.

Cả lớp lập tức im lặng, Trần Ninh và Lê Ly nhìn nhau không thể tin nổi, sao cậu lại nói tốt cho Lý Tuyết Y? Rõ ràng Lý Tuyết Y đang quấy rối cậu mà!

Hà Vĩnh Hoa cũng ngẩn người, đây là lần đầu tiên bà ấy thấy Tiêu Dĩ Hàn chủ động nói giúp cho bạn học.

Lý Tuyết Y ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Dĩ Hàn, nhưng Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng thu ánh mắt lại, không nhìn cô.

Cậu tiếp tục nói, “Về điểm số của Lý Tuyết Y, với tư cách là lớp trưởng, em sẽ cố gắng giúp cậu ấy.”

Lý Tuyết Y suýt khóc vì cảm động, đây đâu phải là nam chính biến chất? Đây thật sự là thiên sứ, thiên sứ đó!!

Hà Vĩnh Hoa càng ngạc nhiên hơn, “Được rồi… vậy thì cứ như vậy đi, nếu kỳ thi cuối kỳ em không nâng điểm thành tích lên ít nhất bảy mươi, tám mươi điểm, em hãy chờ tôi nói với mẹ em.”

Hà Vĩnh Hoa bị nụ cười của cô làm cho bất ngờ, đứa trẻ này thật sự xinh đẹp, tiếc là điểm số… ôi… thở dài không ngừng.

“Được rồi, đều ngồi xuống đi, bắt đầu vào học.” Hà Vĩnh Hoa bảo cả hai ngồi xuống.

Lý Tuyết Y ngọt ngào cười về phía bóng lưng của Tiêu Dĩ Hàn, ôi chao, nam chính sẽ giúp cô phụ đạo làm bài tập, vừa rồi còn giúp cô, không được, trưa nay phải cho cậu thêm một cái đùi gà!

Lê Ly siết chặt lòng bàn tay, không có tâm trạng nghe giảng, tại sao Tiêu Dĩ Hàn lại giúp Lý Tuyết Y? Trước đây Lý Tuyết Y đã từng bắt nạt Tiêu Dĩ Hàn, có phải vì Lý Tuyết Y đã trở nên xinh đẹp hơn không?

Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình châm chọc Lý Tuyết Y, khen cô có thủ đoạn tốt, lớp trưởng Tiêu tự nguyện mở lời giúp cô, bao nhiêu người xếp hàng muốn Tiêu Dĩ Hàn phụ đạo, cậu vẫn chưa bao giờ d.a.o động.

Không ai biết lý do tại sao, nhưng cậu chính là người đặc biệt quái gở lạnh lùng, cô độc như vậy.

Lý Tuyết Y cũng không biết tại sao, liệu điều này có nghĩa là trong tương lai Tiêu Dĩ Hàn sẽ không g.i.ế.c cô nữa không?

“Nhưng em nói chị này, chị thật sự chỉ đạt hai điểm thôi hả?” Triệu Như Nhiên nhìn bài kiểm tra của cô, đúng như Hà Vĩnh Hoa nói, rất thành công trong việc tránh được đáp án đúng.

Lý Tuyết Y không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật, tâm trạng không tốt mà gục đầu xuống bàn, cô phải tự kiểm điểm, thực sự rất ngu ngốc, aiz…

Khi ăn trưa, Lý Tuyết Y vội vàng chạy vào căn tin, sợ rằng đùi gà bị người khác giành mất, vài ngày trước cô đến muộn đều bị lấy hết.

Hôm nay để cảm ơn Tiêu Dĩ Hàn, cô nhất định phải lấy được đùi gà, còn nhờ Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình giúp cô xếp hàng.

Trong lớp học

Trong lớp chỉ còn lại Tiêu Dĩ Hàn và Lê Ly, Lê Ly đã dọn xong cặp sách, có vẻ như không ăn trưa ở trường.

“Tại sao cậu lại giúp cậu ta?” Lê Ly mở miệng chất vấn.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng ngẩng đầu, “Liên quan gì đến cậu.” Giọng nói lạnh lẽo như sông băng nghìn năm.

Lê Ly không thể tin nổi, cậu không quan tâm đến mối quan hệ gần bàn lâu như vậy, mà lại nói ra những lời tuyệt tình thế này.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 26



“Cậu… cậu biết rõ tôi…” Lê Ly thích cậu, tức đến mặt đỏ bừng.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng thu ánh mắt lại, không thèm để ý đến cô ta nữa.

Lê Ly tức đến mức mắt đỏ hoe, “Có phải vì cậu ta trở nên xinh đẹp hơn không? Phải không? Vậy nên cậu thích cậu ta? Cậu quên cậu ta đã từng bắt nạt cậu như thế nào sao?”

Trong những lời nói đầy phẫn nộ đều là chỉ trích Lý Tuyết Y, nhưng Tiêu Dĩ Hàn dường như không nghe thấy.

Lê Ly xem sự im lặng của cậu là sự đồng ý, “Thi được hai điểm, xinh đẹp cũng không thể che giấu nội tâm xấu xa của cậu ta đâu!”

Cô ta tức giận cực độ, trước đây đã giúp cậu thế nào thì cậu vẫn không chịu chấp nhận, tại sao Lý Tuyết Y giúp cậu thì cậu lại chấp nhận và còn bảo vệ cô.

Tiêu Dĩ Hàn không phản bác lại lời cô ta, “Nói đủ chưa?” Gương mặt ngọc âm trầm đến cực điểm.

Lê Ly bị ánh mắt của cậu làm cho sợ hãi, lùi lại một bước, tức giận tan biến hết.

Lý Tuyết Y đã đứng ở cửa nghe một lúc, cô ta thích Tiêu Dĩ Hàn thì thích, tại sao cứ phải đạp lên cô?

“Lê Ly, xin hỏi tôi đã đắc tội gì với cậu mà cậu ở sau lưng lại mắng tôi như vậy?” Lý Tuyết Y cầm hộp cơm, mặt không biểu cảm tiến đến gần Lê Ly.

Lê Ly có chút hoảng hốt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng phục hồi lại vẻ mặt ngạo mạn, “Chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật sao?”

Lê Ly không chút sợ hãi, “Cậu thật giống như Lãnh Khiếu Vũ nói, ngoài việc mách lẻo ra thì không còn cách nào khác.” Cười lạnh nói.

“Không còn cách nào, ai bảo tôi có lý, mách lẻo lại có tác dụng?” Lý Tuyết Y đặt hộp cơm lên bàn của Tiêu Dĩ Hàn.

Lê Ly nghe giọng nói mềm mại của cô, lời phản bác không hề thiếu.

“Đi mách giáo viên? Đi mách hiệu trưởng cũng không có tác dụng đâu.” Lê Ly khoanh tay, khinh bỉ nhìn Lý Tuyết Y, bà của cô ta và hiệu trưởng có quan hệ rất tốt.

Lý Tuyết Y không hề hoảng sợ, “Tôi không phải muốn cậu bị đuổi học, chỉ muốn cậu xin lỗi tôi, không liên quan gì đến hiệu trưởng, chỉ cần tôi có lý, ba cậu có là hiệu trưởng cũng vô dụng.”

Nở một nụ cười nhạt, vẻ xinh đẹp như thể chỉ tồn tại trong mơ, nụ cười này khiến Lê Ly ngẩn người.

Khi hồi phục lại tinh thần, cô ta cảm thấy xấu hổ vì sự ngẩn ngơ của mình, “Cậu muốn mách lẻo thì cứ mách lẻo.” Nói xong, Lê Ly tức giận đùng đùng rời khỏi lớp học.

Lý Tuyết Y nhún vai, không quan tâm ngồi xuống, đẩy hộp cơm về phía Tiêu Dĩ Hàn, “Tôi vừa mới giành cho cậu được một cái đùi gà, mau ăn đi.”

Mở bình giữ nhiệt ra để cậu uống nước trước, cậu phải uống nhiều nước, sau này mới không bị bệnh dạ dày.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô chăm chú, nhưng Lý Tuyết Y lại cúi đầu ăn cơm, không còn như trước đây quấn quýt lấy cậu, cô không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng không được tốt.

Cả hai im lặng ăn hết cơm, Lý Tuyết Y mang hộp cơm đi rửa, đi trên hành lang thở dài một tiếng, vừa rồi Lê Ly nói cô có một nội tâm xấu xa.

Tiêu Dĩ Hàn không phản bác, xem ra cậu vẫn rất ghét cô, có lẽ trong giờ học cậu giúp đỡ chỉ là để trả lại ân tình vì cô đã đãi cậu ăn cơm mà thôi.

Tâm trạng nói không buồn là giả, dù sao cô cũng tưởng rằng ít nhất cậu không ghét mình, thôi, cứ đi từng bước một vậy.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 27



Rửa xong hộp cơm, vừa rửa sạch tay cầm hộp cơm quay lại thì nhìn thấy người mà cô rất không muốn gặp… Lãnh Khiếu Vũ.

Lãnh Khiếu Vũ lúc này không có ai bên cạnh, dựa người vào tường, hơi nghiêng mặt nhìn Lý Tuyết Y, sắc mặt rất khó coi.

Lý Tuyết Y căng thẳng người, cố gắng tự thôi miên mình không thấy, cô không thấy gì cả, ngay khi cô định rời khỏi phòng nước, một cánh tay chắn ngang đường đi của cô.

Cô bị vách tường chặn lại, Lãnh Khiếu Vũ khóa cô trong cánh tay gập của cậu ta, hormone xâm lấn tràn ngập trong hơi thở của Lý Tuyết Y.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Lý Tuyết Y ôm hộp cơm, sợ hãi mở to mắt.

Giọng nói mềm mại và đôi mắt như nước mùa thu của cô, đôi môi anh đào hơi hé mở, khiến người ta muốn hung hăng yêu thương một phen.

Lãnh Khiếu Vũ vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt tối lại, “Hôm qua cậu dám đùa giỡn tôi?”

Lý Tuyết Y dựa sát vào tường, “Chuyện này vốn dĩ là lỗi của cậu, là cậu ném bóng vào tôi trước.”

“Loại như tôi không bằng Tiêu Dĩ Hàn sao?” Lãnh Khiếu Vũ hoàn toàn không để ý đến lời Lý Tuyết Y, mặt cậu ta lại tiến gần hơn.

Hơi thở nóng phả vào khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Y, khiến không khí trở nên mờ ám hơn.

Trái tim của Lý Tuyết Y đập liên hồi, nam phụ thật sự đáng sợ, hu hu hu… nếu biết trước cô đã không trêu cậu ta, hỏa táng tràng nơi này thật quá kh*ng b*.

“Cậu nghe tôi nói, tôi… Lời tôi nói lúc ấy thật ra là do tức giận nói ra.” Tất cả đều là sự thật, Lý Tuyết Y thầm bổ sung.

Nhân lúc miệng lưỡi nhanh nhẹn, quả nhiên có sự trả thù sau đó, khi nói ra thì thấy thoải mái, bây giờ lại thấy sợ hãi.

Lý Tuyết Y muốn cúi xuống chạy trốn, nhưng bị cậu ta giữ chặt cánh tay.

“Cái đó, thực sự là lời tức giận, trong lòng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cậu.” Lý Tuyết Y mở to mắt nói dối, nữ tử hán co được giãn được, nhún nhường một chút thì cứ nhún nhường đi.

Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh, rõ ràng không tin những gì cô nói bây giờ, “Cậu thật sự ngưỡng mộ như vậy sao?” Buông tay cô ra, nâng cằm cô lên để xem xét.

Lý Tuyết Y không dám nhìn thẳng vào cậu ta, sao mà phòng nước này vẫn chưa có ai vào vậy? Sợ hãi dán sát vào tường.

“Thật sự rất đẹp, nếu không làm bạn gái của tôi ba ngày…” Lãnh Khiếu Vũ ghé sát vào tai Lý Tuyết Y.

“Để thực hiện ước mơ mà cậu luôn mong muốn.” Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Lý Tuyết Y, khiến cô run rẩy.

Lý Tuyết Y cố gắng bình tĩnh lại, “Tôi có thể xem xét không?” Giả vờ ngại ngùng cúi đầu, thực tế thì đầu óc cô đang rối bời.

Lãnh Khiếu Vũ lại nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào cậu ta, “Cậu nghĩ sao?”

“Rửa hộp cơm mà lâu như vậy.” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Lý Tuyết Y.

Tiêu Dĩ Hàn đứng ở bên hành lang, gương mặt lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y đang bị khóa trong vòng tay của Lãnh Khiếu Vũ.

Lý Tuyết Y lập tức cảm thấy như thần tiên trên trời rơi xuống, trong mắt cô, Tiêu Dĩ Hàn lúc này như có hào quang sáng chói, lợi dụng lúc Lãnh Khiếu Vũ phân tâm, cô mạnh mẽ đẩy cậu ta ra.

Vội vàng chạy đến bên Tiêu Dĩ Hàn, khí thế lập tức khác hẳn, “Tôi vừa nói chỉ là để lừa cậu, ai muốn ngưỡng mộ cậu? Mơ đi nhé!”

Có người chống lưng, Lý Tuyết Y trở nên mạnh mẽ hơn, lại hét về phía Lãnh Khiếu Vũ, thật sự tức c.h.ế.t cô mà.

Tiêu Dĩ Hàn liếc nhìn Lý Tuyết Y một cái, chân dài sải bước về phía lớp học, Lý Tuyết Y cũng vội vàng theo sau, sau khi làm mặt xấu với Lãnh Khiếu Vũ, cô theo sau Tiêu Dĩ Hàn trở về lớp.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn theo bóng lưng của cô biến mất, tay đột nhiên mạnh mẽ lau môi, một chân đá vào tường, “X!”
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 28



Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y không nghi ngờ gì là rất ngạc nhiên, nhưng cô cũng khá cảm ơn cậu vì vừa rồi đã giải cứu cô.

Theo sau Tiêu Dĩ Hàn trở lại lớp, cậu dường như không hề để ý đến việc đã giúp Lý Tuyết Y, ngồi ở bàn và nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Tuyết Y tiến lên, ban đầu định ngồi ở ghế của Lê Ly, nhưng do dự một chút, cô đã chuyển ghế của mình đến ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn.

“Vừa rồi cảm ơn cậu rất nhiều.” Lý Tuyết Y chân thành cảm ơn cậu.

Tiêu Dĩ Hàn như không nghe thấy, mí mắt cũng không động đậy, Lý Tuyết Y cũng không để tâm đến sự lạnh lùng của cậu.

“Nhưng cậu làm thế nào biết tôi bị Lãnh Khiếu Vũ chặn lại?” Lý Tuyết Y tò mò hỏi.

Tiêu Dĩ Hàn hơi nâng đôi mắt như ngọc lưu ly, chỉ nhìn cô một cái, nhưng không đáp lại.

Lý Tuyết Y biết cậu muốn nghỉ ngơi, “Được rồi, vậy cậu nghỉ đi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.” Cô lại chuyển ghế về bàn của mình, cũng nghỉ ngơi một chút, vừa mới gục đầu xuống bàn.

“Đến đây.” Tiêu Dĩ Hàn đột nhiên lạnh lùng nói.

Lý Tuyết Y: “?” Ngơ ngác ngồi thẳng dậy nhìn cậu.

Tiêu Dĩ Hàn không hề nhúc nhích, Lý Tuyết Y nghi ngờ cậu đang nhắm mắt nói chuyện với cô.

“Lấy bài kiểm tra ra.” Giọng nói lạnh lùng khiến người khác phải giật mình.

Lý Tuyết Y dần quen với sự lạnh lùng của cậu, sau khi lấy bài kiểm tra ra, cậu có phải muốn bổ túc cho cô hay không?

“Cậu thật sự muốn dạy tôi hả?” Lý Tuyết Y chỉ vào bản thân mình.

“Nhanh lên.” Tiêu Dĩ Hàn lại thúc giục bằng giọng lạnh lùng, Lý Tuyết Y gật đầu thật mạnh, lại chuyển ghế lại bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn.

Ngồi xong, bài kiểm tra được đưa đến trước bàn Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y cười hì hì hai tiếng, “Vậy thì, làm phiền cậu rồi.”

Tiêu Dĩ Hàn nhìn qua bài kiểm tra của cô vài lần, có lẽ không nhịn được, ngẩng lên nhìn Lý Tuyết Y bằng ánh mắt như nhìn người ngốc.

Lý Tuyết Y xấu hổ mặt đỏ bừng, “Tôi đã rất nghiêm túc làm bài…” Cô thực sự rất vụng về trong việc học, phải cố gắng gấp nhiều lần so với người khác.

“Không liên quan đến việc cậu có nghiêm túc hay không.”

Lý Tuyết Y rất cảm động, Tiêu Dĩ Hàn lại an ủi cô, xem ra cậu cũng rất ấm áp, đang vui mừng vì tương lai của tôi có hy vọng thì…

“Đầu óc không được.” Tiêu Dĩ Hàn dường như rất nghiêm túc nói với Lý Tuyết Y sự thật tàn khốc này.

Lý Tuyết Y: “….” Cảm động vô ích, còn bị công kích cá nhân.

Không biết từ lúc nào, Lý Tuyết Y đã hoàn thành việc xem lại bài kiểm tra, “Lớp trưởng Tiêu, cậu thật xứng đáng là lớp trưởng, thật lợi hại. Tôi nói cậu sao đầu óc lại thông minh như vậy? Còn đẹp như tiên, trong toàn trường cậu là người đẹp nhất.”

Lý Tuyết Y mềm mại ngọt ngào thốt ra những lời khen, chỉ mong rằng nếu sau này cậu không g.i.ế.c cô thì tốt biết bao.

Tiêu Dĩ Hàn chỉ liếc nhìn Lý Tuyết Y một cái, hoàn toàn không phản hồi.

Lý Tuyết Y vui vẻ cầm bài kiểm tra suy nghĩ một mình, cô dường như tìm ra một cách giải đề mới, cả buổi chiều làm bài tập rất hăng say.

Chờ khi cô hoàn thành bài tập cuối cùng, duỗi người một cái, mới nhận ra đã hết giờ học, các bạn trong lớp vẫn còn ở lại, chỉ có vài người đã rời đi, chỗ ngồi của Tiêu Dĩ Hàn cũng trống rỗng.

Lý Tuyết Y hơi thất vọng, ban đầu còn muốn quấn lấy cậu một chút để tăng cường tình bạn giữa hai người, rồi tìm lý do mời cậu ăn tối, xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.

Đeo ba lô ra ngoài hành lang, các bạn học trong hành lang đều nhìn xuống dưới lầu và khe khẽ thì thầm.

Lý Tuyết Y nghi hoặc thò đầu ra nhìn, Tiêu Dĩ Hàn?? Đối diện cậu có vài bạn nam, có một người cô có chút ấn tượng, hình như là một trong những người của Lãnh Khiếu Vũ.

Du Trần Trung chặn Tiêu Dĩ Hàn lại, ánh mắt khinh thường đánh giá cậu từ trên xuống dưới, Tiêu Dĩ Hàn thì chỉ sắc mặt lạnh nhạt.

“Nghe nói Lý Tuyết Y theo đuổi cậu?” Du Trần Trung chế nhạo hỏi.

Ánh mắt Tiêu Dĩ Hàn như hàn băng gắt gao nhìn Du Trần Trung, Du Trần Trung bất ngờ bị ánh mắt của cậu làm cho lạnh toát, không khỏi lùi lại nửa bước.

Sau đó cảm thấy rất mất mặt, “Lý Tuyết Y trước đây là đứa con gái xấu xí mà ngay cả anh Vũ cũng không muốn nhìn thêm một cái, loại nữ sinh như cậu ta không ai cần.”

Mấy bạn học nữ ở trên lầu mê mẩn Tiêu Dĩ Hàn hoàn toàn không dám xuống ngăn cản, có người đã chạy đi gọi giáo viên, còn những người khác chỉ biết đứng nhìn Tiêu Dĩ Hàn bị làm khó dễ.

“Nữ sinh không ai cần đi theo đuổi cậu, sao cậu lại cảm thấy xấu hổ như vậy?” Du Trần Trung cười nhạo vài tiếng, các bạn nam đứng sau cũng bắt chước cười nhạo Tiêu Dĩ Hàn.

“Tránh ra.” Tiêu Dĩ Hàn chỉ lạnh lùng nói.

Du Trần Trung cười nhạo một tiếng, muốn đẩy cậu một cái, “Tránh… Nước!!” Nước từ trên trời rơi xuống ngay lập tức làm ướt đầu cậu ta, vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc.

Những nam sinh phía sau cũng bị ướt nhiều, đều ngẩng đầu nhìn lên lầu.

“Lý Tuyết Y!!” Du Trần Trung nhìn lên lầu thấy Lý Tuyết Y đang giơ cao cốc nước, không khỏi rống giận.

Tiêu Dĩ Hàn rõ ràng có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết Y ở trên lầu.

“Cảm giác như gà ướt ra sao? Tôi còn muốn nói với các cậu, Lý Tuyết Y tôi muốn ăn thịt thiên nga rõ ràng là Tiêu Dĩ Hàn!”

Lý Tuyết Y thong thả bỏ cốc nước vào ba lô, hướng về phía Du Trần Trung ở dưới lầu cười tươi.

Các bạn học đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng, cô thật sự quá đẹp, Du Trần Trung cũng không phải bị vẻ xinh xắn cực kỳ của Lý Tuyết Y làm cho mờ mắt, chỉ là lúc này cậu ta phẫn nộ càng sâu hơn.

“Dù tôi không ai cần, cũng sẽ không để mắt đến loại người như các cậu, tôi thấy các cậu vẫn nên lo cho bản thân mình đi, lớp trưởng Tiêu thành tích tốt như vậy, sao có thể so với những người chỉ biết lêu lổng không học hành như các cậu.”
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 29



Lý Tuyết Y ở trên lầu trực tiếp chỉ trích Du Trần Trung, Du Trần Trung tức giận đến mức không chịu nổi, “Cậu đừng ỷ vào việc mình xinh đẹp, tôi không dám động vào cậu!” Giọng điệu rất ác liệt.

Lý Tuyết Y lập tức ôm lấy mình, giả vờ sợ hãi kêu lên, “Ôi! Tôi sợ quá! Thật sự rất sợ đấy! Trời ạ! Ai đến cứu tôi với!”

Du Trần Trung bị cô chọc giận đến mức không chịu nổi, “Cậu xuống đây! Xem tôi có dạy dỗ cậu hay không!” Giận dữ dùng tay lau nước trên mặt một phen.

Lý Tuyết Y nhìn về một hướng nào đó, cười kỳ quái với cậu ta, nhanh chóng chạy xuống lầu, trong ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Dĩ Hàn và Du Trần Trung, cô ngã ngồi xuống đất.

“Bạn học! Cậu đừng đánh tôi nữa, làm ơn đừng đánh tôi nữa! Hu hu hu, sau này tôi sẽ không dám giúp bạn học nữa, hu hu hu…” Âm thanh mềm mại của Lý Tuyết Y lớn tiếng khóc lóc.

Du Trần Trung ngơ ngác, “Cậu… cậu làm gì vậy?”

Tiêu Dĩ Hàn dường như đã hiểu được ý đồ của cô, nhìn về một hướng, quả nhiên, Hà Vĩnh Hoa ở không xa vừa lúc nhìn thấy cảnh này, nghe thấy Lý Tuyết Y cầu xin…

Hà Vĩnh Hoa tức giận bước nhanh đến, véo lấy tai Du Trần Trung, “Em lại bắt nạt bạn học! Ngay cả bạn nữ cũng bắt nạt! Em đến trường không phải để học mà là để gây rối sao!”

Du Trần Trung liều mạng kêu oan, “Cô giáo Hà, nhẹ tay… xin cô nghe em giải thích, không phải như cậu ta nói đâu, em bị oan mà! Không tin cô có thể hỏi mấy cậu ấy.”

Vội vàng chỉ vào mấy bạn nam bên cạnh, các bạn nam đều bị màn kịch của Lý Tuyết Y làm cho ngơ ngác.

“Cô giáo Hà, bọn em có thể làm chứng, anh Du thực sự không đánh Lý Tuyết Y.”

“Đúng vậy, cô giáo.”

Hà Vĩnh Hoa ngẩn người, vô thức nhìn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y đã đứng dậy, ôm cánh tay, vẻ mặt muốn khóc rất đáng thương.

“Cô giáo Hà, bạn học Du có gia thế lớn, cậu ấy thực sự không vì em giúp lớp trưởng mà… bắt nạt em.” Lý Tuyết Y tỏ vẻ uất ức, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hà Vĩnh Hoa.

Hà Vĩnh Hoa vừa nghe đã hiểu chuyện gì xảy ra, “Em còn dám nói dối? Lý Tuyết Y giúp lớp trưởng, làm việc tốt như vậy mà em không vừa lòng nên bắt nạt em ấy? Tất cả các em đi văn phòng giáo vụ! Tôi sẽ tự mình nói chuyện với phụ huynh của các em!”

Các bạn nam và Du Trần Trung đều ôm đầu kêu la đau khổ, xong rồi! Tối nay lại phải ăn măng xào thịt!

Các bạn nữ trên lầu thấy vậy cũng nhanh chóng phụ họa theo Lý Tuyết Y, “Cô giáo Hà, sự thật là như vậy, Du Trần Trung không chỉ bắt nạt Lý Tuyết Y, còn bắt nạt cả bạn học Tiêu.”

“Đúng vậy, may mà có Lý Tuyết Y ngăn cản đấy ạ.” Bọn họ sớm đã không thể chịu nổi việc Du Trần Trung bắt nạt nam thần Tiêu, giờ thì đã có cơ hội.

Hà Vĩnh Hoa nghe thấy những lời này, tức giận đến mức đầu óc muốn nổ tung, “Tất cả các em lại đây! Hôm nay tôi nhất định phải nói cho phụ huynh các em biết rõ về hành vi của các em ở trường!” Thật tức c.h.ế.t mà!

Du Trần Trung bị Hà Vĩnh Hoa cưỡng chế kéo đi, “Lý Tuyết Y! Cậu dám ăn vạ với tôi! Cậu chờ đó… á.. cô ơi… nhẹ tay một chút.”

“Chờ cái gì? Em muốn người khác chờ em làm gì?” Giọng nói tức giận của Hà Vĩnh Hoa dần đi xa.

Lý Tuyết Y thấy Hà Vĩnh Hoa đi rồi, tâm trạng phấn chấn vỗ vỗ bụi trên người, chào các bạn học ở trên lầu.

“Cảm ơn nhé.” Lý Tuyết Y ngẩng đầu cười với bọn họ.

Các bạn nữ đều giơ ngón tay cái hướng về Lý Tuyết Y, Du Trần Trung đáng bị như vậy.

“Ôi! Sao cậu lại đi nhanh vậy? Đợi tôi với…” Lý Tuyết Y đuổi theo phía sau Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, “Anh hùng cứu mỹ nhân?”

Lý Tuyết Y ngẩng cao khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt trong trẻo như nước, không ngừng nói “Khen tôi, nhanh lên khen tôi.”

“Đúng rồi, cậu là mỹ nhân, tôi là nữ anh hùng, sao? Có bị tôi làm cảm động đến mức muốn hiến thân không… ôi! Cậu đừng đi nữa, tôi đang đùa thôi, sao lại giận vậy?”

Lý Tuyết Y năn nỉ mãi mới giữ được Tiêu Dĩ Hàn lại ăn tối ở một quán KFC, “Cánh gà cay này thật ngon.”

Tiêu Dĩ Hàn không thích nói chuyện, im lặng ăn hamburger nghe Lý Tuyết Y lảm nhảm một mình.

“À đúng rồi, sau này cậu muốn làm gì?” Lý Tuyết Y tò mò hỏi cậu, có lẽ trong một hai năm tới cậu sẽ được công nhận lại vào gia đình giàu có, cậu của bây giờ sẽ muốn làm gì trong tương lai?

“Bác sĩ.” Tiêu Dĩ Hàn không chút do dự.

Lý Tuyết Y ngẩn người, mẹ cậu bị bệnh, cậu chắc chắn muốn tự mình chữa khỏi bệnh cho mẹ.

“Ước mơ cao cả quá, tôi so với cậu thì quá kém cỏi.” Giọng nói mềm mại của Lý Tuyết Y có chút ngại ngùng.

Tiêu Dĩ Hàn nâng mắt lên, Lý Tuyết Y chú ý đến ánh nhìn của cậu, mơ mộng với khuôn mặt xinh đẹp, “Ước mơ của tôi chỉ là làm một kẻ lười biếng.”

Tiêu Dĩ Hàn: “….”

“Cậu có biểu cảm gì vậy? Ước mơ của tôi chính là ước mơ thật sự của nhiều người trong tương lai, nghề nghiệp vĩ đại của cậu tôi không phải không muốn, nhưng tôi không có khả năng, không có cái đầu thông minh như các cậu.” Lý Tuyết Y biện luận đầy lý lẽ hùng hồn.

Vì vậy, dưới ánh mắt chăm chú lành lạnh của Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y đành phải đầu hàng, “Tôi thay đổi, được chưa? Ừm? Ngoài kẻ lười biếng ra, còn là nhà khoa học và cảnh sát.”

Lý Tuyết Y thực sự rất muốn trở thành cảnh sát, chỉ có điều khả năng của cô có hạn, với giọng nói như vậy và vẻ ngoài yếu đuối, đã định sẵn cô không thể làm được.

Cô sợ nói ra, sẽ bị người khác cười vì không tự lượng sức mình.

Lý Tuyết Y nói không ngừng trước mặt Tiêu Dĩ Hàn, nhưng Tiêu Dĩ Hàn hoàn toàn không đáp lại cô, ăn xong thì mỗi người về một ngả.

Thực ra lúc này Tiêu Dĩ Hàn cũng không tệ lắm, không có thái độ quá đáng với cô, ngược lại, cậu vẫn chưa tính toán gì với cô mặc dù nguyên chủ đã từng bắt nạt cậu.

Tất nhiên, ngoài gương mặt lạnh như băng của cậu, không biết cậu có giấu giếm sự thù hận trong lòng hay không, Lý Tuyết Y nằm trên giường, thôi thì, cho dù có thì cô cũng không thể nhận ra.

Ngày hôm sau, khi cô đến trường, sau khi ăn sáng với Tiêu Dĩ Hàn, cậu bắt đầu giải thích bài tập cho cô.

Các bạn trong lớp đều nhìn hai người họ rất gần nhau với ánh mắt "trừng to như cái chuông đồng".

Thậm chí có một số bạn gái còn kích động mà bóp méo sách vở! Đây là nam thần xuất sắc của bọn họ đấy!

Lý Tuyết Y suy nghĩ về những gì Tiêu Dĩ Hàn vừa giải thích, muốn nói vài câu với cậu, nhưng cậu như thể đang nói những lời vàng ngọc, không chịu nói thêm một chữ nào.

Cô bĩu môi chán nản quay lại chỗ ngồi, Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình đã nhìn cô với vẻ mặt tươi cười, thấy cô trở lại chỗ ngồi liền chạy đến trước mặt cô.

“Nghe nói hôm qua chị đã phẫn nộ vì hồng nhan?” Triệu Như Nhiên đầy vẻ tò mò.

Chu Hiểu Đình nhẹ nhàng đ.ấ.m vào Lý Tuyết Y, “Nói bằng giọng mềm mại nhất, nhưng lại nói những lời mạnh mẽ nhất, không hổ danh là chị Y của chúng ta.”

Triệu Như Nhiên ném cho Lý Tuyết Y một ánh mắt quyến rũ, “Bảo đao chưa cũ, vẫn còn được đấy.”
 
Back
Top Bottom