Siêu Nhiên Xuyên sách có gì vui

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
357659038-256-k842253.jpg

Xuyên Sách Có Gì Vui
Tác giả: user20242202
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sau khi xuyên sách 12 năm
Ta bị giam cầm bởi thiếu niên do chính tay mình nuôi dưỡng.

Chỉ bởi vì máu của ta có thể cứu ngời tỏng lòng hắn.

Sau khi bị giam trong thâm cung nửa năm
Ta nói với hắn "Ta sắp chết rồi"
Hắn nói "Kẻ ác như người có rút cạn máu ngươi cũng không chết được, sao mới nhốt có mấy ngày mà ngươi lại chết được?"

Ta mỉm cười, nhưng mà, đây thực sự là lần cuối cùng.​
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 1


Đây là năm thứ mười hai ta đến thế giới này, cũng là tháng thứ sáu ta bị người mình yêu giam cầm.Sáu tháng trước, mọi người đều coi ta như một vị thần.

Nói rằng, ta là một vị thần được cử xuống để cứu lấy tiều Chu.

Nhưng bây giờ, tất cả họ đều gọi ta là yêu nữ.Ba trăm lẻ sáu ngọn đèn ban đêm của Hoàng cung chiếu vào Trích Tinh điện tự như ngày nắng ấm áp.

Nó gần như rực rỡ hơn những chiếc đèn sợi đốt hiện đại.Ta đưa tay ra, thị nữ Phất Liễu của ta, một tay cầm bát ngọc bích tráng men, tay kia cầm một con dao.

Cô ấy nhìn vào cánh tay đầy sẹo của ta, khuôn mặt đầy bối rối và đau lòng."

Bệ hạ, tay của phu nhân..."

Cô ấy muốn thay ta cầu xin, nhưng được nửa chừng cô ấy vội im bặt trước cái nhìn lạnh lùng của người đàn ông đang đứng trước mặt ta.Ta thẫn thờ nhìn vào tay mình với hơn mười vết sẹo cả mới và cũ, một trong số đó vừa mới đóng vảy.Người đàn ông trước mặt ta, người đã từng rất lo lắng khi ta bị thương, lại lạnh lùng nói:"Đưa dao đây."

Hắn ta lấy con dao từ tay tì nữ và cắt xuống vết thương mới lành của ta một cách nhanh chóng và quyết đoán, không chút do dự.Từng giọt từng giọt máu chảy vào chén ngọc.Ngay cả khi ta đã phải trải quy điều này mỗi tuần trong nửa năm qua nhưng dường như cơn đau không hề giảm đi chút nào.Ta nhìn vào người đàn ông lạnh lùng kia, run giọng nói: "Huyền Vũ Triết, đau."

Chưa kịp nói xong, ánh mắt Huyền Vũ Triết lóe lên một tia ghê tởm.Hắn ta cắt đứt lời ta: "Đau?

Ôn Di Hồn người là một yêu nữ không thể chất, tại sao lại sợ đau?"

"Yêu nữ?"

Cơn đau đột ngột từ trái tim khiến ta suýt nữa ngạt thở, ta giật giật khóe miệng: "Thì ra ngươi nghĩ như vậy sao?"

"Mười hai năm rồi, nhưng khuôn mặt này lại không thay đổi chút nào, nếu không phải ngươi là yêu nữ thì ai là yêu nữ?"

Huyền Vũ Triết đột nhiên nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng mặt lên.

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, có chút sững sờ.Mười hai năm, thì ra ta đã sống ở thế giối này nhiều năm đến thế rồi.

Mà Huyền Vũ Triết, từ chàng trai 14 tuổi khi lần đầu tiên gặp ta đến bây giờ đã trở thành một vị hoàng đế lạnh lùng và tàn nhẫn.Ta tên Ôn Di Hồn, người của thế kỷ 21.

Mười hau năm trước, bởi vì một vụ tai nạn, ta xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại nổi tiếng có tên là "Giang Sơn Mỹ Nhân".Huyền Vũ Triết là người đầu tiên ta gặp sau khi xuyên sách, nhưng hắn không phải nam chính, mà là kẻ phản diện lớn nhất của cuốn sách này.Trong sách, Huyền Vũ Triết là một hoàng tử bị ghét bỏ, bởi vì muốn tranh giành nữ chính Hạ Mộng Du với nam chính, hắn đã âm mưu làm phản muốn lật đỏ hoàng huynh của mình để xưng đế.

Cuối cùng vạn tiễn xuyên tâm, không còn xương cốt.Lần đầu gặp, hắn ta là một thiếu niên xinh đẹp nhưng lạnh lùng và khép kín với đôi mắt đen nhánh đầy sự đề phòng với mọi người.Có thể là do thiếu niên còn quá trẻ, cũng có thể là do sự bất lực tỏng đôi mắt ấy, ta đã giúp hắn.Giúp hắn từ mộ hoàng tử bị bỏ rơi trở thành hoàng đế cao cao tại thượng.Ta nghĩ mình có thể thay đổi hắn.Ta nghĩ mình đã cứu hắn.Nhưng thực tế lại cho ta một cú tát đau đớn.Tám năm trước, thiếu niên 28 tuổi Huyền Vũ Triết đã nắm tay ta mà hứa rằng: "Di Hồi, khi ta trở thành hoàng đế, ta sẽ phong nằng làm hoàng hậu, xây cung điện nguy nga nhất cho nàng, lại tìm cho nàng 108 cung nhân tận tâm chăm sóc nàng."

Khi đó bị ta trêu trọc, Huyền Vũ Triết tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Nàng không tin ta?"

Ta tin.Để rồi 8 năm sau, ta bị hắn giam cầm trong Trích Tinh điện, trở thành kho máu di động cho người trong tim hắn.Có lẽ bởi vì việc xuyên không có chút kì diệu, ta luôn duy trì dáng vẻ năm 18 tuổi của mình và máu của ta có tác dụng chữa bệnh, giải độc một cách thần kì.Bát ngọc đầy máu.Huyền Vũ Triết kinh tởm hất tay ta ra, cánh tay ta buông thõng vô lực.

Thị vệ phía sau vội vàng đưa khăn tay cho hắn, hắn lau rồi vất xuống đất.Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay không mà ta thấy cả người lạnh toát.

Ta nhìn hắn ta, giọng khàn khàn nói: "Ngươi định giam cầm ta thế này mãi sao."

Huyền Vũ Triết im lặng một lúc, nhưng khi mở miệng lại nói những lời nói tàn nhẫn vô cùng "Chỉ khi người ở đây, Mộng Du mới có thể không phải lo lắng mà sống vui vẻ, hạnh phúc."

Nói rồi, Huyền Vũ Triết xoay người bỏ đi.Không phải lo lắng?Ta ngã quỵ xuống đất, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy ta.Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Huyền Vũ Triết đã lên kế hoạch để ta trở thành ngân hàng máu sống cho Hạ Mộng Du đến cuối đời!Phất Liễu cẩn thận quỳ xuống bên cạnh ta, giọng đầy đau khổ nói: "Nương nương, để nô tì bắng bó lại cho người."

Ta khổ sở nở một nụ cười hỏi: "Phất Liễu, ngươi cũng cho ta là yêu nữ phải không?"

Phất liễu nước mắt lưng tròng lắc đầu: "Nương nương, người luôn là thần nữ trong mắt nô tì."

Thần nữ?

Một thần nữ nhưng muốn chết lại không thể chết?Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, một cái chết lại khó khăn với mình đến vậy.Nửa năm qua, ta đã tự tử không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mỗi khi mở mắt ra, dù cho vết thương có như thế nào, ta vẫn sống.Đây có lẽ là một món quà mà việc xuyên không đem đến cho ta nhưng bây giờ, nó trở thành xiềng xích giam cầm ta.Ta vẫy tay để cô ấy rời đi.Ta đang rất buồn, nhưng ta khóc không được.

Không một giọt nước mắt nào ra khỏi mắt ta được cả.Ta thấy lòng mình ngày càng cằn cỗi, tê tái.Cho đến bây giờ, ta vẫn không biết mình đến thế giới này thế nào.

Nếu trên đời này thực sự có thần tiên, ta xin dâng hiến linh hồn mình để được giải thoát.Đột nhiên, một âm thanh điện tử xuất hiện trong đầu ta: "Phát hiện kẻ xâm nhập bất hợp pháp, Ôn Di Hồn đã cứu phản diện Huyền Vũ Triết khiến nam nữ chính chia cắt, cốt truyện lệch lạc.

Cốt truyện thế giới đang được sửa chữa!"

"Đếm ngược ngày chết của Ôn Di Hồn: 7 ngày"Kẻ xâm nhạc bất hợp pháp?Đếm ngược ngày chết???
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 2


Bị Huyền Vũ Triết giam cầm quá lâu, đầu óc ta có chút mê muội, thậm chí ta còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

Nhưng một bảng điều khiển mờ mờ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta.'Đếm ngược ngày chết: 6 ngày 23 giờ 59 phút 59 giây'Những con số vẫn đang tích tắc.Ta mở to mắt, một lúc sau, ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lòng dâng lên một cảm giác ngây ngất khó tả.

Cuối cùng thì ta cũng có thể rời khỏi thế giới này rồi phải không?Ta cười với một giọng trầm trầm bị bóp nghẹt, tiếng cười dần trở nên đáng sợ trong cung điện trống rỗng này.Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó khi ta đối mặt với cái chết, lại không phải là sợ hãi mà là sự chờ đợi.Đã rất lâu kể từ khi bị giam cầm, ta chưa có được giấc ngủ nào an tâm như vậy.

Ta đã mở về lần đầu gặp Huyền Vũ Triết.Ta vừa vượt qua và xuất hiện ở một ngọn núi kỳ lạ.

Sau khi đi loanh quanh hai ngày, ta đã gặp một chàng thiếu niên đang hấp hối với những vết sẹo.

Hắn nhìn ta với cách ăn mặc lạ lùng: "Thần nữ?

Yêu nữ?"

Ta đã rất ngạc nhiên những cũng thích thú: "Ta sẽ cứu ngươi, ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây được không?"

Hắn trầm mặc một hồi lâu mới thốt ra một chữ: "Được"Giờ phút này, với tư cách là người ngoài cuộc trong giấc mộng này, ta mới có thể nhìn thấy rõ ràng sự đề phòng và tính toán trong mắt hắn.Sang ngày thứ 2, cửa cung bị phá tung.Ta giật mình tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng.Phản ứng đầu tiên của ta là tìm bộ đếm ngược kỳ lạ trong đầu.'Đếm ngược ngày chết: 6 ngày 13 giờ 15 phút 34 giây'Ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn... may mắn đó không phải chỉ là giấc mơ của ta.Ngay lúc này, Huyền Vũ Triết đi vào, bình tĩnh nhìn ta nói: "Thời gian đến rồi."

Nhìn Ngự Lâm quân áo giáp phía sau, ta bất giác cười khổ.Nó vậy mà lại là cuộc diễu hành đường phố mỗi tháng một lần!Nghĩ đến ký ức đau thương đó, máu tỏng người ta như đông lại.Ta nhìn hắn với một chút cầu xin: "Huyền Vũ Triết, hãy tha cho ta lần này đi được không?"

Ta chưa nói hết câu hắn đã thờ ơ xua tay.Ngay lập tức, Ngự Lâm quân bước tới, kéo ta ra khỏi giường và thô bạo ném ta vào chiếc lồng sắt đặc biệt ở lối vào của điện, giống như ném một con gia súc.Phố Chu Tước đã được bao quanh bởi những người dân từ lâu.Ngay khi ta xuất hiện, rất nhiều lá rau và đá rơi vào lồng sắt."

Đánh đuổi yêu nữ""Mau ném đi, đánh trúng yêu nữ sẽ được thưởng""Nếu lúc đó ngươi không gây ra dịch bệnh thì mẹ ta đã không chết"Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tỏng lòng.

Ta lướt qua khuôn mặt của từng người.Khuôn mặt họ phẫn uất nhưng đôi mắt họ tràn ngập niềm vui, như thể họ muốn nghiền nát ta thành tro bụi.Mọi người dường như đã quên năm đó họ quỳ xuống trước mặt ta như thế nào, khóc lóc, cho rằng ta là thần nữ và cầu xin ta cứu họ.Trước khi ta đến, nước Chu có hạn hán nghiêm trọng đã kéo dài tỏng ba năm, vô số xác chết bị chôn vùi, thậm chí còn gây ra bệnh dịch.

Chính ta đã dùng kiến thức y học hiện đại để cứu chữa cho tất cả.Sau đó, ta thậm chí còn dạy họ đào kênh để dẫn nước và tưới tiêu để những cánh đồng thêm màu mỡ.Ta không nghĩ mình là "thần nữ" mà họ gọi, nhưng ta đã làm rất nhiều điều cho con người trên thế giới này, vậy tại sao họ lại có thể đột nhiên đối xử với ta như vậy?Ta yếu ớt ngẩng đầu nhìn tòa tháp cách đó không xa.

Có một người mong chờ những điều này từ lâu đang lặng lẽ quan sát tất cả.Ta biết, đó là Huyền Vũ Triết.Hắn đang chiêm ngưỡng kiệt tác mà hắn đã tạo ra.

Nửa năm trước, Huyền Vũ Triết lên ngôi và cầu hôn ta.

Nhưng ngay trước hôn lễ của chúng ta, có tin đồn từ đâu đó lan truyền rằng hạn hán nghiêm trọng và dịch bệnh là do ta gây ra.Sau đó, ta bị gọi là yêu nữ, nhưng Huyền Vũ Triết không nghe lời giải thích của ta, và ngay lập tức giam cầm ta trong Trích Tinh điện.

Ta chưa bao giờ hiểu tại sao Huyền Vũ Triết lại tàn nhẫn như vậy cho đến khi Hạ Mộng Du chuyển đến Vị Ương cung ba ngày sau đó.Một hòn đá sắc nhọn đập vào trán ta, máu chảy xuống làm mắt ta nhòe đi.

Ta có mùi hôi thối khắp người.

Vùng da lộ ra cũng bị bao phủ bởi những vết thương nhỏ.Đau lòng.

Nhưng không thể nói với ai.Bởi vì ta là kẻ dị giáo duy nhất trên thế giới này.Và người đẩy ta đến bước đường này chính là người đàn ông mà ta tin tưởng, yêu thương nhất và từng ước có thể trao cả cuộc đời mình cho hắn Huyền Vũ Triết, ta đoán hắn không biết ta có bao nhiêu đau đớn.Nếu có thể, ta ước mình có thể cắt trái tim mình ra để nó ngừng đập.Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, ta được đưa trở lại Trích Tinh điện.

Huyền Vũ Triết bước tới, đích thân mở lồng và giúp ta đang cuộn tròn trong góc ra khỏi lồng.Hắn không ghét nó, chỉ cẩn thận lau sạch những thứ bẩn thỉu có mùi hôi thối trên mặt ta.

Rồi hắn nhìn ta chằm chằm với nụ cười nửa miệng: "Nhìn đi, ai cũng nhận ra ngươi là yêu nữ."

"Ta không phải yêu nữ."

Ta ngắt lời hắn.Bình thường, ta sẽ không nói lời nào vào lúc này, nhưng bây giờ, nỗi đau tỏng lòng ta cuối cùng cũng tìm được lối thoát.Ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng đột ngột của hắn và mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm.

"Huyền Vũ Triết, ta sắp chết rồi."
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 3


Đôi mắt đen nhánh của Huyền Vũ Triết ánh lên sự tức giận.

Sau đó hắn mỉm cười châm chọc.

"Năm đó ngươi còn không thể chết kho kiếm đâm vào tim, hiện tại nói như vậy không cảm thấy buồn cười sao?"

Hắn đang nói về những gì xảy ra một năm trước, khi cuộc chiến tranh giành ngôi vị đang ở giai đoạn khốc liệt nhất.

Khi đó, hầu như đêm nào cũng có sát thủ lẻn vào Đông vương phủ.Xung quanh Huyền Vũ Triết có rất nhiều cao thủ, bản thân hắn cũng rất xuất sắc về kiếm thuật.

Từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng đêm hôm đó, người động thủ lại là một nữ nhân như băng tuyết.Huyền Vũ Triết bất đọng đối mặt với thanh kiếm trên tay cô ấy, ta lao vào vòng tay của hắn mà không kịp suy nghĩ, mũi kiếm đâm vào ngực ta.Một âm thanh đến nghẹt thở vang lên, ta rơi vào vòng tay của Huyền Vũ Triết.Hắn ôm lấy ta, vẻ mặt hốt hoảng, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người kia, thấp giọng nói: "Mộng Du."

Lúc đó ta đau đến mất cả lý trí, nhưng thời khắc này cái tên ấy lại vang lên bên tai ta rõ ràng như vậy, giống như thanh kiếm sắc bén đêm đó, lại đâm xuyên qua trái tim ta.Cố nén chóp mũi đau nhức, ta nhìn thẳng hắn hỏi: "Vậy liệu ngươi có nhớ rõ, thanh kiếm đâm ta kia là ai?

Và vì ai?"

Huyền Vũ Triết trong mắt hiện lên một tia cảm xúc ta xem không hiểu, sau đó sắc mặt hắn lạnh xuống, giễu cợt nói.

"Không phải ngươi nói sẽ vì ta mà làm tất cả sao?

Bây giờ chỉ là ngươi đang thực hiện lời huế của mình mà thôi."

Những lời này như một tia sét đánh vào ta, cùng cơn đau dữ dội đến mức gần như khiến ta run lên.Khi nói những lời đó, ta thực sự rất chân thành, lúc đó làm sao ta có thể nghĩ rằng Huyền Vũ Triết sẽ dùng nó như một vũ khí để bây giờ làm tổn thương ta.Lẽ ra khi Hạ Mông Du đâm thanh kiếm đó vào người hắn, ta nên để hắn chết đi thì bây giờ đã không phải ở trong tình huống nực cười này.Ta run run: "Ta hối hận rồi."

Sắc mặt Huyền Vũ Triết trong nháy mắt tối sầm lại.

"Đáng tiếc, đã quá muôn rồi."

Huyền Vũ Triết nói xong liền xoay người rời đi.

Không thấy hắn đâu, Phất Liễu chạy tới đỡ ta dậy, giọng nói như khóc: "Nương nương, nô tì đưa người đi tắm rửa sạch sẽ."

Ta dựa vào Phất Liễu, và để cho nàng tùy ý di chuyển.

Thấy nàng tránh vết thương cẩn thận lau người cho ta, trong lòng ta khẽ run: "Phất Liễu, sau khi ta chết, ngươi cũng sẽ được tự do, không cần bị nhốt ở chỗ này."

"Nương nương, người đừng nói như vậy, người..."

Nói rồi nàng ấy nghẹn ngào nhìn còn buồn hơn cả ta.

Nghĩ về tình trạng của mình bây giờ, ta cảm thấy rằng cuộc sống này còn tệ hơn cả cái chết.

Sau khi Phất Liễu thoa thuốc cho ta, nàng nhẹ nhàng đỡ ta trở lại giường.Vừa nằm xuống, cửa Trích Tinh điện lại bị đẩy ra.Với một suy nghĩ tỏng lòng, ta quay lại và nhìn ra cửa.Khi ta nhìn thấy người phụ nữa mặc đồ đỏ với vẻ mặt lạnh như băng, ta sững sờ rồi thở pháp nhẹ nhõm.

"Ngươi đến rồi."

Hạ Mộng Du nhìn ta với ánh mắt mỉa mai.

"Ôn Di Hồn, ta đã sớm nói với ngươi rằng Huyền Vũ Triết là một kẻ điên không có trái tim, nhưng ngươi lại cứ như một đứa ngốc, cứ muốn giúp hắn ta."

Ta đã rất ngạc nhiên bởi những gì cô ấy nói.

Một cách thẳng thắn, trực tiếp mà không lòng vòng.Trong tiểu thuyết, Huyền Vũ Triết đã yêu Hạ Mộng Du một cách vô vọng trong ngay ngày đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.Còn hiện tại, để có được nàng ta, hắn thậm chí đã lừa dối ta mười hai năm, và bây giờ tâm nguyện của hắn đã được thực hiện.Nhưng sau khi nghe những lời của ta, má của Hạ Mộng Du run lên, một tia căm ghét cực độ hiện lên trên mặt nàng ta: "Tình yêu?

Bắt Cố Kỳ uy hiếp ta là tình yêu của hắn sao?

Như vậy tình yêu của hắn thật đáng ghê tởm!"

Ta thẫn thờ nhìn cô ấy, một niềm có lỗ khó tả dâng lên trong lòng ta.Đúng vậy, nếu không phải sự xuất hiện của ta thay đổi vận mệnh của Huyền Vũ Triết, nàng đã cùng thanh niên Cố Kỳ của mình cùng nhau sống chết, cùng nhau già đi.Thấy ta không nói gì, Hạ Mộng Du ho khan vài tiếng, tức giận nói: "Tự nhìn lại bản thân đi, ngươi đã giúp Huyền Vũ Triết nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này, ngươi không hận sao?"

Ta nhìn những vết thương lốm đốm và gớm ghiếc trên cơ thể mình.Tất cả đều do Huyền Vũ Triết gây ra cho ta.Ta có hận không?Đương nhiên ta hận.

Hận hắn bạc tình, hận hắn hại ta, hận hắn khinh thường ta, hận hắn lợi dụng tấm chân tình của ta trong khi rõ ràng hắn không hề yêu ta...Nhưng cho dù ta có hận hắn đến đâu, ta có thể làm gì được hắn bây giờ?

Ta lắc đầu lặng lẽ và cay đắng.

May mắn thay, ta sẽ được giải thoát sớm thôi.Hạ Mộng Du ánh mắt biến đổi, nỗi hận tựa như bùng phát.

"Ngươi cũng đáng chết như hắn!"

Nhìn bóng lưng cô ấy tực giận bỏ đi, ta chỉ có thể nói: "Xin lỗi."

Cả ta và Huyền Vũ Triết đều là tội nhân không thể tha thứ.Nửa đêm, ta đang dần chìm vào cơn mê.

Đột nhiên, một lực khổng lồ túm lấy cổ ta và nhấc bổng ta khỏi giường!Ta hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt của Huyền Vũ Triết đỏ như máu, hắn rất tức giận: "Đồ quái vật, ngươi đã dùng thứ thuật pháp ghê tởm gì để hại Mộng Du?"
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 4


Ta không thể hiểu ý của hắn là gì, bởi vì lúc này ta nghĩ mình sắp chết ngạt!

Bên cạnh, Phất Liễu bén nhọn kêu lên: "Bề hạ, người sắp làm nương nương ngạt thở rồi."

Nghe vậy, Huyền Vũ Triết dừng lại, sau đó kéo ta xuống giường và ném ta xuống đất!

Ta nằm xuống nền đất lạnh, không khí trong lành cuối cùng cũng tràn vào mũi.Ta ho dữ dội, gần như ho ra cả tim phổi.Một lúc sau, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt trào ra vì ho và đau đớn.

Vừa rồi, hắn thật sự muốn giết ta!

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Đôi mắt của Huyền Vũ Triết tối tăm và thâm thúy.Hắn không trả lời ta, mà lạnh lùng nói với thị vệ: "Đưa nàng ta đến Vị Ương cung."

Nửa đêm, Vị Ương cung vẫn sáng đèn.Sau khi bị ném đến trước giường của Hạ Mộng Du, ta mới phát hiện ra Hạ Mông Du đang nằm trên giường,, sắc mặt tái nhợt và đôi môi thâm tím.

Nàng trúng độc?Nhưng chẳng phải buổi chiều đến Trích Tinh điện nàng ta vẫn ổn hay sao?Ta cau mày thật chặt, bối rối nhưng cũng nghi ngờ.Còn chưa kịp hỏi, Huyền Vũ Triết liền nhìn về phía thái y bên cạnh đang quỳ rạp xuống đất: "Nếu không có thuốc chưa, vậy liền thay máu đi!"

Hắn chỉ vào ta: "Dùng máu của nàng ta, bất kể giá nào cũng phải cứu được Mộng Du."

Ta tròn mắt ngạc nhiên, chưa kịp nói lời nào thì bất ngờ có người đè ta xuống, kẹp chặt tay chân.

Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào động mạch của ta, máu đỏ tươi trào ra."

A"Ta rên rỉ đau đớn.Huyền Vũ Triết híp mắt phượng, lạnh lùng xua tay: "Bịt miệng nàng ta lại, đừng quấy rầy Mộng Du."

Ta đột nhiên mất hết sức lực để vùng vẫy.Lời nói của hắn còn sắc hơn cả con dao ấy, đâm mạnh vào tim ta, để nó rỉ máu.Tay chân đau nhức dồn lên đỉnh tim.

Một cái gì đó dường như đã sụp đổ hoàn toàn.Ta chợt thôi giãy giụa, nhưng nước mắt không ngừng rơi.Ta chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang rút cạn khỏi mình.

Mí mắt ta nặng trĩu, lần này... ta sắp chết thật sao?

Nghĩ đến đây, ta nở một nụ cười nhẹ nhõm.Một giây trước khi ta mất đi ý thức, ta dường như nghe thấy giọng nói hơi hoảng hốt và tức giận của Huyền Vũ Triết."

Khốn nạn, nàng ta làm sao vậy?

Nếu như nàng ta chết, các người đều cùng bồi táng đi."

Ta gục đầu xuống, ý thức của ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Khi ta tỉnh dậy lần nữa, đập vào mắt ta là tấm màn quen thuộc của Trích Tinh điện.Ta thất vọng nhắm mắt lại, may mắn thay, bộ đếm ngược trong đầu ta vẫn còn đó.Giọng nói lạnh lùng và giễu cợt của Huyền Vũ Triết đột nhiên vang lên bên cạnh ta."

Tỉnh rồi?"

Ta nhắm mắt lại không muốn thấy hắn.

Hắn nói: "Đúng là yêu vật, cho dù rút hết máu ngươi cũng không chết."

Im lặng hồi lâu, ta khẽ thở dài: "Huyền Vũ Triết, ta tự hỏi, ta chưa bao giờ làm gì có lỗi với ngươi, ngươi tại sao lại... rất hận ta?"

Hắn nắm lấy hàm ta và buộc ta phải mở mắt ra."

Ta làm sao có thể hận ngươi?"

"Ta chưa bao giờ biết ơn sự hiện diện của ngươi đến vậy.

Không có ngươi, ta vẫn là một đứa hèn mọn sống trong lãnh cung, ai ai cũng có thể dẫm đạp."

Giọng điệu và ánh mắt của hắn bình tĩnh.

Nhưng khi ta nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như thần đó, một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng dâng lên, sau đó hóa thành nỗi buồn nôn vô hạn và nhanh chóng lan rộng.Ta chưa bao giờ rõ ràng như vậy, hắn đã không còn là chàng thiếu niên của ta mà là Huyền Vũ Triết điên cuồng, tăm tối và bệnh hoạn trong sách.Hoặc có lẽ hắn luôn là như thế này.Huyền Vũ Triết nhìn ta, cau mày và đột nhiên hạ giọng.

"Đừng nhìn ta như vậy!"

Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thấy bất lực ngay cả khi nói.Nhưng điều ta không ngờ là giây tiếp theo, Huyền Vũ Triết đã nằm xuống cạnh ta và ôm ta vào lòng.Ta mở mắt ra, khuôn mặt hắn đã ở rất gần.

Trong lòng không hiểu nối, ta thở dài, vươn tay muốn đẩy hắn ra.Chúng ta đã có những khoảnh khắc thân mật và dịu dàng như vậy, trước khi hắn lên ngôi, sau kho hắn nói "Đời này, ta chỉ muốn cưới Ôn Di Hồn làm thê tử"Nhưng sự cự tuyệt của ta đối với hắn chẳng khác gì trò trẻ con, vòng tay hắn càng lúc càng mạnh mẽ, như muốn bóp ta thành từng mảnh.Ta quay người lại để bản thân không thấy hắn ta.

Lúc này ta chỉ cảm thấy mình thật đáng thương và buồn cười.

Không nói được lời nào, ta nghiến răng nghiến lợi nước mắt từng giọt cứ rơi xuống.Ta nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ được và thức cả đêm, nhưng ta lại thiếp đi từ lúc nào.Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, Huyền Vũ Triết đã rời đi không một tiếng động.Ta yếu ớt đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và ngồi xuống.

Mặt trời đang lên, nắng chói chang và trời trong veo và gió nhè nhẹ.Tuy nhiên, Trích Tinh điện yên tĩnh và hoang vắng đến mức khiến người ta hoảng sợ, ngay cả tiếng ve sầu kêu vo ve cũng không có.Ngay cả cung nữ cũng chỉ có Phất Liễu.Ta hỏi Phất Liễu: "Những người khác đâu?"

Nhưng Phất Liễu lại đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt bi thương: "Nương nương, bọn họ đều đã bị điều đi, năm ngày nữa bệ hạ sẽ cử hành nghi lễ phong hậu cho người ở Vị Ương cung kia."

Ta sửng sốt hồi lâu mới nói: "Năm ngày sau, thật là một ngày tốt lành."

Bộ đếm ngược trong não hiển thị:'Đếm ngược đến cái chết: 4 ngày 19 giờ 55 phút 20 giây'Lễ phong hậu của hắn, là đám tang của ta.
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 5


Khi thời gian đếm ngược ngày càng ngắn, ta ngày càng yếu đi.Phất Liễu tỉ mỉ nấu cháo cho ta, nhưng ta chỉ húp được một ngụm là không thể ăn thêm được gì.Vốn tưởng rằng mình sẽ yên lặng trải qua những ngày cuối cùng trong Trích Tinh điện này, nhưng ta không ngờ khi màn đêm buông xuống, Huyền vũ Triết lại đến.Hắn hân hoan ăn tối cùng với ta.

"Di Hồi, bao lâu rồi chúng ta không ăn tối cùng nhau?

Hôm nay ăn món lẩu yêu thích của nàng đi."

Hắn luôn như vậy, ngày đầu tiên dày vò ta tàn nhẫn, ngày hôm sau lại như không có gì.

Hoặc có thể, hắn không hề để tâm đến tất cả những điều này.Ta im lặng quan sát Huyền Vũ Triết ra lệnh cho ai đó đốt lò đồng và dọn bàn đầy ắp.Đây là cách ăn ta dạy hắn.Đáng tiếc thời xưa không có gia vị phong phú, chỉ có thể nấu lẩu trong.Nhìn nồi lẩu nghi ngút khói, ta chợt nhớ nồi lẩu chua cay quê mình.Sau khi ta chết, ta sẽ trở lại thế giới ban đầu của mình hay biến mất hoàn toàn?Mười hai năm rồi, đã... không thể quay lại?Ta như một linh hồn lang thang vất vưởng, vô cùng cô độc.

Chỉ có thể tiếp tục tiến lên, không còn đường lui.Nghĩ đến đây, lòng ta như bị dội nước sôi, đau đến suýt ngạt thở.Huyền Vũ Triết gắp một đũa thịt vào rong bát ta, cười thúc giục: "Ăn đi!"

Ta hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, có hắn bên cạnh, ta uống hai ngụm nước lẩu nhưng không cảm nhận được mùi vị gì.Ta lại nôn ra mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.Thấy vậy, Huyền Vũ Triết đích thân rót một tách trà và đưa vào miệng ta.Sau khi uống một ngụm trà nóng, ta càng nôn nhiều hơn.

Huyền Vũ Triết lập tức lạnh lùng nói: "Truyền thái y!"

Toàn thân ta run lên, ta yếu ớt ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng lại đụng phải một đôi mắt sâu hoắm.Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta vẫn còn một số sự hiểu ngầm đối với hắn.

Ta áp chế sự cay đắng trong mắt, cười giễu cợt: "Yên tâm đi, thuốc này chưa bao giờ hỏng."

Hạ Mộng Du không muốn ngủ với hắn, vì vậy Huyền Vũ Triết không ép buộc cô ấy.Nhưng Huyền Vũ Triết là một người đàn ông bình thường, luôn có nhu cầu.Trong vô số đêm tủi nhục, ta trở thành chỗ cho hắn trút giận.Sau khi trút giận, hắn ta ăn mặc tươm tất rời đi.Mà ta còn chưa kịp mặc quần áo, liền phải uống canh tránh thai do tì nữ mang đến.Ta không vui, đầy đau lòng hỏi tại sao, mà Huyền Vũ Triết chỉ bình tĩnh nhìn ta, nhẹ nhàng nói: "Đứa trẻ do yêu nữ sinh ra, liệu có phải là một yêu nữ khác hay không?"

Chỉ một câu nói thôi cũng khiến trái tim ta đau nhói, mọi hy vọng đều bị dập tắt một cách tàn nhẫn.Sau đó, không cần một ai thúc giục ta tự uống thuốc một cách nhanh chóng.Huyền Vũ Triết nhìn ta và khen ngợi: "Thật ngoan!"

Ta cười chế nhạo."

Đúng vậy, mẹ là yêu vật, cha là kẻ điên.

Nếu một đứa trẻ được những kẻ như vậy sinh ra, cũng thật đáng thương cho nó."

Huyền Vũ Triết đã bình tĩnh lại, khuôn mặt hắn đột nhiên chìm xuống.

"Kẻ điên."

Hắn kéo ta vào lòng, kẹp lấy cằm ta và nhìn vào mắt ta.Một lúc sau, hắn cười: "Nàng nói đúng, ta đã phát điên từ lâu rồi."

Ta quay đầu không nhìn hắn.Hắn cắn vào cổ ta, hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt, đau vô cùng.Ta vô thức giơ tay ra đẩy, nhưng Huyền vũ Triết đã nắm lấy nó.Hắn nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, tay siết mạnh và tiếng quần áo bị xé toạc.'Đếm ngược đến cái chết: 3 ngày 20 giờ 18 phút 23 giây'có người từ Vị Ương cung đến nói, Hạ Mộng Du muốn gặp ta.Ta do dự một lúc, nhưng vẫn đi.Hạ Mộng Du sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, nhìn thấy ta, trên khuông mặt lạnh như trăng của nàng hiện lên một nụ cười.

"Trước đây ta quá hẹp hòi, oán hận người khác.

Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu ta bất chấp nghi hoặc."

Vẻ ngoài thuần khiết này hoàn toàn khác với cô có đôi mắt đen tối và hận thù ngày đó.Nữ chính đúng là nữ chính, dù thế nào thì bản chất cô ấy cũng vẫn là người tốt bụng.Đối với Hạ Mộng Du và Cố Kỳ, ta luôn cảm thấy có lỗi.Ta không nhịn được hỏi: "Ngày đó xảy ra chuyện gì?"

"Ngày đó, ta trở lại..."

Hạ Mộng Du vừa mở miệng, cô ấy lại ho dữ dội.Ta giật mình, bước tới để kiểm tra tình hình của cô ấy.Khi ta đến gần, cô ấy giật lấy chiếc trâm trên đầu ta và đâm nó vào bụng cô ấy.Ta nhìn chiếc áo choàng của Mộng Du ngay lập tự bị nhuộm đỏ bởi máu, và ta sững sờ một lúc.Nàng thấp giọng cười quỷ dị: "Ôn Di Hồi, chỉ có ngươi chết rồi, Huyền Vũ Triết mới chết."

Ta vô cùng kinh ngạc: "Lần trước ngươi tự đầu độc mình sao?"

Hạ Mộng Du không trả lời, rút chiếc trâm cài ra, nắm chặt tay ta, giọng buồn bã nói:"Tỷ tỷ, muội biết tỉ giận muội, nhưng muội không muốn cùng tỷ tranh giành ngôi vị hoàng hậu này."

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Huyền Vũ Triết đứng ở trong bóng tối, hai gò má nửa sáng nửa tối.Ngay cả từ khoảng cách xa này, ta vẫn có thể cảm nhận được sát ý phát ra từ hắn.
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 6


Ta buông thõng hai tay, chiếc trâm cài nhuốm máu rơi xuống đất cùng với một âm thanh chói tai.Ta thậm chí không còn đủ sức để tự vệ, ta chán nản lùi lại hai bước.Ta nhìn Hạ Mộng Du, không biết vì sao, ta thấy một nụ cười nhạt trên khuôn mặt của nàng ta.Giờ khắc này, trong lòng ta chỉ có một câu: Huyền Vũ Triết, ngươi làm cho mọi người trong cung phát điên hết rồi.Trong khoảnh khắc tiếp theo, một lực đạo khổng lồ ập đến.Ta bị đánh bay bởi lòng bàn tay của huyền Vũ Triết, ngã mạnh xuống đất và nôn ra một ngụm máu.Phất Liễu ngoài cửa hốt hoảng chạy tới, muốn đỡ ta dậy.Thanh âm cực kì nham hiểm của Huyền Vũ Triết truyền đến."

Không kẻ nào được phép giúp nàng ta!"

Ta quỳ trước vị Ương cung, nhìn ngự y đến rồi đi.Không biết qua bao lâu, Huyền Vũ Triết bước ra cửa cung.Hắn bước đến chỗ ta cười khẩy.

"Có phải bởi vì ngươi cho rằng mình không thể chết, cho nên mới như vậy, cứ vô sỉ mà khiêu chiến điểm mấu chốt của ta sao?"

Tim ta quặn thắt đau đớn, ta mở miệng, rồi lại im bặt.Hắn không tin ta chút nào, giải thích điều đó sẽ chỉ khiến ta giống như một tên hề hèn hạ, xấu xa và ghen tị.Tháy ta không nói lời nào, Huyền Vũ Triết ánh mắt tối sầm lại, ánh mắt chậm rãi dời về phía sau ta.Hắn chậm rãi nói: "Ngươi không chết được, nàng thì sao?"

Ta nhất thời kinh hãi, quay đầu về phía sau.

Là Phất Liễu.

Huyền Vũ Triết mỉm cười."

Nếu nàng không chăm sóc tốt cho ngươi và để ngươi phạm phải sai lầm ghê tởm như vậy, thì nàng ta sẽ thay ngươi nhận phạt!"

Trái tim ta, toàn thân run lên, ta nhìn hắn với vẻ không thể tin được."

Không, Huyền Vũ Triết, đừng..."

Huyền Vũ Triết thần sắc lãnh đạm cùng tàn nhãn: "Đến đi, một gậy đánh chết."

Thị vệ phía sau hắn bước tới và định kéo Phất Liễu lên.

Phất Liễu vẻ mặt khiếp sợ, nước mắt lưng tròng, nhưng lại hướng về phía ta nặng nề dập đầu: "Thần nữ, ta không thể hầu hạ người được nữa, người hãy tự bảo trọng!"

"Phất Liễu!"

"Đừng chạm vào nàng!"

Ta muốn lao ra, nhưng bị Huyền vũ Triết giữ lại ép quỳ xuống đất. tiếng hét chói tai của Phất Liễu vang lên bên ngoài, khiến tim ta như bị dao đâm vào tim, cả người run bần bật."

Huyền Vũ Triết, làm ơn, làm ơn hãy tha cho nàng ấy."

Ta nắm lấy quần áo của Huyền Vũ Triết và cầu xin một cách tuyệt vọng."

Ta có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn!

Xin hãy tha cho nàng ấy."

Huyền Vũ Triết vẫn bất động.Bên ngoài, tiếng Phất Liễu càng lúc càng nhỏ rồi im bặt.Ngoài cửa truyền đến than hâm khàn khàn của thị vệ: "Bệ hạ, người đã chết."

Ta đột nhiên mất hết khí lực, buông quần áo Huyền Vũ Triết xuống, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng: "Chết rồi..."

Huyền Vũ Triết với đôi mắt lạnh lùng đến gần ta: "Ngươi có thấy không?

Nàng ta chết vì ngươi rồi."

Ta ngước mắt lên nhìn hắn, lúc này, ta cảm thấy tim mình như bị dao khoét ra, lồng ngực trống rỗng.

Lại cũng giống như khi bị nhấn xuống nước, lồng ngực bị nước từ mọi hướng tràn vào làm nghẹt thở, phổi đau đến mức không thể thở được.Đột nhiên, một cỗ tanh ngọt từ trong cổ họng phun ra, máu đỏ sẫm phun khắp mặt đất.

Tầm nhìn của ta tối sầm lại, ta bất tỉnh...Ta được Huyền Vũ Triết đưa trở lại Trích tinh điện.Sau khi tỉnh lại, ta theo bản năng kêu lên một tiếng: "Phất Liễu"Giọng nói bình tĩnh của Huyền Vũ Triết vang lên bên cạnh.

"Phất Liễu của ngươi đã chết rồi, có cần ta cho người đêm thi thể nàng tới cho ngươi không?"

Ta chỉ cảm thấy tay và chân lạnh toát.

Một lúc lâu sau, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn khàn khàn."

Được, mang tới đây cho ta xem."

Hắn ta hơi nhướng mày, nhìn ta chằm chằm một lúc, khóe miệng nhếch lên đầu ác ý.

"Đã muộn rồi, người ta đã sai ném xuống hố chôn tập thể rồi!"

Ta siết chặt hai tay, trong lòng trào dâng một nỗi tuyệt vọng, mỗi lời hắn nói như một tảng đá to đè nặng vào tim, khiến ta đau chết đi được.Một lát sau, ta buồn bã cười nói: "Huyền Vũ Triết, năm đó ta thật hối hận vì đã cứu ngươi!"
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 7


"Ta không cần ai cứu!"

Huyền Vũ Triết híp mắt phượng, đột nhiên vươn tay bất lấy cằm của ta, cẩn thận từng li từng tí nhìn một chút.Cái nhìn đó, như đang nhìn vào thứ gì đó thật bẩn thỉu."

Ngươi biết không?

Ta ghét nhất bộ dạng tự cao tự đại của ngươi.

Ngươi chỉ là một kẻ muốn chết mà không thể chết, còn cho rằng mình là đấng cứu thế nào đó?

Hoang đường!"

Đau lòng đến cùng cực, chắc là tê tái.Kể từ khi ta gặp hắn, ta đã thành lập một thương đội để giúp hắn gây dựng sự nghiệp, ta sử dũng các phương pháp hiện đại để huấn luyện binh lính của hắn.Cũng chính ta đã cải thiện sinh kế của người dân để thu phục nhân tâm cho hắn...Ta đã mất mười hai năm để đối xử chân thành với hắn.Hóa ra đó lại chỉ là tự cho mình đúng.Ta chợt nhận ra rằng giọng điện tử kia cũng dọi ta là kẻ xâm phạm.Hóa ra sự tồn tại của ta gay từ đầu đã là một sai lầm.Quá khứ như một sợi tơ mảnh, quấn chặt trái tim ta thành một mớ hỗn độn, đẫm máu.Thấy ta không nói chuyện, Huyền Vũ Triết lại nói: "Tiêu Vô Huyền đã từ biên cảnh trở về, ta sẽ để hắn tới gặp ngươi."

Tiêu Vô Huyền?Cái tên này khiến ta như được vớt từ lòng biển sâu lên bờ, lòng ta như Biển Chết dậy sóng.Ta trầm mặc, lại hỏi: "Tần Nhiễm đâu?"

Trong mười hai năm qua, ngoài Huyền Vũ Triết, ta còn có hai người bạn thân.Lần đầu tiên gặp mặt, một người là hậu duệ của phủ tướng quân đã sa cơ, còn người kia chỉ là một đứa con gái hèn mọn của nhà họ Tần.Bây giờ Tiêu Vô Huyền đã được Huyền Vũ Triết bổ nhiệm làm Tướng quân, Tần Nhiễm cũng đã trở thành chủ của chuỗi thương hội ở thủ đô với sự giúp đỡ của ta.Còn ta lại đang mắc kẹt trong Trích Tinh điện, ta không có tin tức gì về hai người này.Khi Huyền Vũ Triết nghe thấy cái tên này, một nụ cười không rõ ý nghĩa xuất hiện trên khuôn mặt hắn.

"

Sau này ngươi sẽ biết."

Ta vô thức nắm chặt tay dưới chăn.Không hiểu sao, lòng ta có chút bất an.Một ngày sau.'Đếm ngược ngày chết: 1 ngày 4 giờ 30 phút 44 giây.'Nhìn người đàn ông đẹp trai trong bộ quân phục, trái tim lạnh giá của ta có chút ấm áp."

Tiêu Vô Huyền, đã lâu không gặp."tiêu Vô Huyền nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.Trầm tư một hồi, hắn cau mày hỏi: "Nghe nói ngươi vì ngôi vị hoàng hậu mà đâm Hạ Mộng Du?"

Ta không ngờ câu nói đầu tiên của hắn lại như thế này.Máu của ta trong nháy mắt lạnh đi, nụ cười nơi khóe miệng đông cứng lại: "Ngay cả ngươi cũng không tin ta?"

Tiêu Vô Huyền lắc đầu, thở dài nói: "Di Hồi, ngươi không thích hợp với vị trí đó.

Hạ Mộng Du thích hợp làm hoàng hậu hơn.

Sau lưng nàng là Hạ gia, là gia tộc lớn nhất tiền triều, đệ tử vô số, chỉ khi nàng trở thành hoàng hậu, bệ hạ nới có thể có chỗ dựa ổn định, củng cố thế lực."

Ta sững người tại chỗ, không biết lúc này mình tin tưởng nhiều hơn, hay choáng váng và hoang mang nhiều hơn...Tim ta thắt lại, ta khàn giọng hỏi hắn: "Ngươi đã biết Huyền Vũ Triết muốn nhốt ta ở đây sao?"

Tiêu Vô Huyền không nói gì, tựa hồ ngầm đồng ý.Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình ta là đồ ngốc.Nước mắt giàn giụa trên mặt không thể khống chế: Ta vẫn luôn... coi ngươi, ngươi cùng Tần Nhiễm là bằng hữu tốt nhất, chúng ta từng cùng nhau thề ước, để biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn."

Những cảm xúc phức tạp tuôn ra từ đôi mắt của Tiêu Vô Huyền mà ta không thể hiểu được."

Ngươi thấu hiểu nhân tâm, thành lập thương hội, trong đầu có bao nhiêu ý tưởng kì diệu, ngươi đã trở thành thần nữ được mọi người kính ngưỡng.Nhưng ngươi, lại cũng là một kẻ mồ côi không rõ nguồn gốc, sao có thể mang danh thần nữ?

Ngươi không thể trách bệ hạ, muốn trách ngươi cũng chỉ có thể trách chính mình không có xuất thân hiển hách, bất lực trong thế giới hỗn loạn này!"

Thật lâu sau, ta cười thành tiếng.Ta hỏi hắn: "Ngươi nói ta nên tự trách mình xuất thân không cao, ngươi đã quên trước kia chính mình cũng chỉ là con cháu của một phủ tướng quân sa cơ sao?"

Tiêu Vô Huyền sắc mặt lập tức trở nên khó coi.Nỗi căm hận và đau đớn điên cuồng thấm vào mọi ngóc ngách trong trái tim ta, nhưng nỗi oán hận này được chia sẻ giữa mỗi người và dường như nó không đủ mạnh.Ta thảng thốt: "Ta ngu quá nên mới bị các ngươi lừa."

Tiêu vô Huyền im lặng.Sự im lặng từng tượng trưng cho sự ổn định này giờ chỉ khiến ta cảm thấy hắn thật đạo đức giả.Ta định buông hắn ta ra, nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến đồng tử ta co rút lại.Hắn nói: "Ta tới giúp ngươi xuất cung."
 
Xuyên Sách Có Gì Vui
Chương 8


"Hãy chấm dứt mối quan hệ hoang đường giữa ngươi và chúng ta.

Sẽ tốt hơn cho cả ngươi và bệ hạ nếu ngươi rời khỏi đây."

Những lời đó như một nhát dao đâm vào tim ta.Sau một hồi im lặng, ta đồng ý.Tiêu Vô Huyền ném cho ta một bộ quần áo người hầu.Ta trà trộn vào xe ngựa của hắn và thực sự rời khỏi cung điện.Trên phố đông người, ta liếc nhìn hắn: "Để ta xuống đây."

"Ngươi không cần ta đưa ngươi ra khỏi thành sao?"

Trong mắt hắn hiện lên một chút phòng bị cùng cảnh giác.Ta cố nén nỗi buồn không kìm được mà châm chọc anh ta: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể gây rắc rối được sao?"

Tiêu Vô Huyền bị ta chặn lại nghèn ngào, kêu mộ tiếng: "Dừng xe."

Ta đã bị nhốt trong Trích Tinh điện trong nửa năm qua, ngoại trừ cuộc diễu hành hàng tháng, ta không thể gặp được nhiều người như vậy.Ta hòa vào đám đông, nhìn những người bình thường đến và đi.Mọi người đều mỉm cười hạnh phúc.Khung cảnh này làm ta nhớ lại lần đầu tiên ta đến đây.Vào thời điểm đó, khi thiên tai nặng nề nhất, người gầy trơ xương, nhà cửa tan nát.Tất cả những gì ta thấy trên khuôn mặt họ là sự tuyệt vọng và đau khổ.

Ta đã dùng tất cả kiến thức của mình để giúp đỡ họ, chỉ để giúp họ giải thoát khỏi khó khăn.Bây giờ, đất nước đã thịnh vượng hơn gấp trăm lần so với trước đây.Ta nghe một cặp vợ chồng đi ngang qua ta giáo dục con cái họ: "Chúng ta được như ngày hôm nay là nhờ hoàng đế.Đúng vậy, thật cảm tạ hoàng đế đã bắt con yêu nữ đó.Lần sau khi nàng ta diễu hành tên đường phố, chúng ta hãy mang theo con cái của mình để đánh bại yêu nữ đó.Con chúng ta nhất định sẽ thông minh hơn và có một cuộc sống lâu dài, không còn những tai họa trong năm tới nữa."

Ta đột nhiên thở dốc, cơ thể ta bị thứ gì đó nghẹn lại và ta không thể thở được.Một cơn ho dữ dội và máu đỏ tươi chảy ra từ các ngón tay của ta.Ta chóng mặt dựa vào bức tường đá bên đường, phải một lúc sau ta mới hoàn hồn.Đột nhiên ta cảm thấy như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào ta từ phía sau, nhưng khi ta quay đầu lại, ta không thấy ai cả.Ta suy nghĩ một lúc rồi cười khẩy.Tiêu Vô Huyền rất tin tưởng ta sao?Tất nhiên không, bọn họ cử người theo dõi ta.Ta đã hứa với hắn xuất cung, nhưng ta chỉ muốn đến chỗ hố chôn tập thể để gặp Phất Liễu lần cuối rồi đưa xác nàng rời đi.Rốt cuộc, đó cũng là người cuối cùng trên thế giới này đối xử tối với ta.Nhưng trước đó, ta phải chuẩn bị một chiếc quan tài tốt cho cô ấy.Ta đi quanh con phố này, và cuối cùng, ta thấy nơi mình đang cần tìm.Nhưng đứng ở cửa, ánh mắt dán chặt vào bốn chữ to trên bảng hiệu - Thương hội Tần gia."

Tần gia?"

Làm thế nào mà Thương hội Ôn gia mà ta tạo ra có thể trở thành của Tần gia?Một tia suy nghĩ lóe lên trong tâm trí ta, ta hoàn toàn sáng suốt.Ta đột nhiên nghĩ đến nụ cười mơ hồ của Huyền Vũ Triết khi ta hỏi về Tần Nhiễm.Suy nghĩ cuối cùng cũng tan thành mấy khói.Ta run rẩy khắp người, và cuối cùng không thể kiềm chế mình cười thành tiếng giữa con phố đông đúc này.Cười nói vui vẻ, nhưng lạ biến thành tiếng nức nở không thể ngăn cản.Người từng bước bên ta nay đã rời đi.Có lẽ họ nghĩ ta bị điên.Nhưng ta không quan tâm đến ánh mắt của họ, ta chỉ cảm thấy mình đang sống như một trò đùa.Trong mười hai năm, tất cả những nỗ lực của ta đều vô ích.Những người quan trọng nhất trong cuộc đời ta hơn bao giờ hết.Người yêu của ta Huyền Vũ Triết đã lừa dối ta và làm ta tổn thương sâu sắc.Tiêu Vô Huyền coi ta như một trở ngại cồng kềnh và loại bỏ ta như một sợi dây giày.Tần Nhiễm thậm chí còn lặng lẽ phản bội ta và trực tiếp đổi tài sản ta tạo ra thành tên của nàng ta...Mười hai năm này hóa thành một mũi dao sắc bén, đâm thấu tâm can!Vết máu trên da và nỗi đau trong tim khiến ta chỉ muốn chết với thế giới này ngay lập tức.Ta đã luôn nghĩ rằng mình có lẽ không phải người xấu.Làm thế nào để kết thúc với tất cả những kẻ phản bội này?Mọi người bắt đầu chỉ trỏ xung quanh ta.Tại sao người này lại phát điên ở đây, không phải là muốn làm gián đoạn công việc kinh doanh của bà chủ Tần chứ?"

Ta có nên thông báo cho bà chủ Tần không?Kể từ khi bà chủ Tần tiếp quản thương hội, việc kinh doanh ngày càng lớn hơn và nàng ấy giỏi hơn rất nhiều so với mụ yêu nữ đó."

"Đúng rồi, yêu nữ trước kia bán cho chúng ta mấy thứ kỳ quái, ai biết nàng có muốn hại chúng ta hay không?"

Một bóng người xuất hiện cách đó không xa, tràn đầy sức sống.Là Tần Nhiễm tới.Ta tiến lên một bước nhưng lại dừng lại, cuối cùng ngay cả bước lên chất vấn cũng không dám, xoay người lảo đảo ra khỏi thành.Không biết từ lúc nào, trời bắt đầu đổ mưa.Trong hố chôn tập thể.Mùi hôi thối đặc trưng của người chết ập đến, khiến người ta muốn nôn ói bốc lên.Ta đi qua đó, thấy cái xác chưa phân hủy, nên ta đến và mở nó ra.Lúc này, ta thực sự cảm thấy rằng người chết không đáng sợ chút nào so với người sống.Một cái, hai cái, ba cái,...Ta không thể tìm thấy Phất Liễu.

Ta không biết mình đã tìm cô ấy bao lâu rồi..Mưa ngày càng nặng hạt.Cuối cùng ta kiệt sức ngã xuống đất.Cứ như thế này đi.Ta nằm trong cơn mưa nặng hạt, thân thờ nhìn đồng hồ đếm ngược trong đầu!'Đếm ngược cái chết: 0 ngày 20 giờ 10 phú 22 giây.'Chỉ cần chết ở đây!

Nơi chôn cất ta đã chọn cho mình.Ta co ro trong một ngôi mộ tập thể đầu đất và chất đống người chết.Những giọt mưa tí tách đạp vào mặt khiến ta không thể mở mắt ra, chỉ cảm thấy cuộc sống đang vụt qua.Những bước chân dừng lại bên cạnh ta, và một bàn tay chạm vào má ta.Ta không biết liệu đây có phải ảo giác hay không.Khi giọng nói của Huyền Vũ Triết vang lên, nó vẫn lạnh lùng và mỉa mai như vậy.Trên miệng hắn nở một nụ cười nhẹ.

"Ôn Di Hồn, ngươi nói ngươi hối hận vì đã cứu ta?

Còn họ thì sao?"
 
Back
Top Bottom