Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 260



Người vừa đến là một thiếu nữ xinh đẹp, diện mạo tươi tắn. Tuổi tác xấp xỉ Hồ Uyển, đường nét trên khuôn mặt có vài phần tương đồng, nhưng trên vẻ đẹp ấy lại tràn đầy sự tùy ý, ánh mắt nhìn Hồ Uyển cũng đầy châm biếm.

Hồ Uyển siết chặt tay, trừng mắt nhìn cô ta: “Buồn cười à, vậy ngươi cứ cười nhiều vào. Nếu không, đến năm 3 rồi lại giống như ta ở năm nhất, tốt nghiệp không được, lúc đó ngươi sẽ chẳng cười nổi đâu.”

“Đó là ngươi thôi.” Thiếu nữ xinh đẹp khinh miệt liếc cô một cái: “Ta với ngươi không giống. Tất cả thầy cô đều nói ta có hy vọng tốt nghiệp học đường trong vòng mười năm. Chỉ cần ta cố gắng một chút là được.”

“Nói cách khác, còn mười năm nữa là ta có thể ra khỏi nơi này.”

“Đến lúc đó ta về, sẽ đuổi cái tiện nhân mẹ ngươi ra khỏi nhà, bắt bà ta đi rửa bát thuê.”

“Hồ Ngọc!”

Đôi mắt Hồ Uyển đỏ hoe, cô gần như không kìm được: “Sao ngươi có thể nói như vậy? Mẹ ta không có lỗi với ngươi ở điểm nào.”

Hồ Ngọc cười lạnh: “Bà ta phá hủy hôn nhân của cha mẹ ta, hại mẹ ta lên cơn trầm cảm mà nhảy lầu. Ta sẽ vĩnh viễn không tha cho bà ta. Ngươi biết động lực để ta phấn đấu là gì không? Đó chính là trở về báo thù, xé xác mẹ ngươi, và cả cái thằng đàn ông tiện nhân kia thành trăm mảnh.”

Nghe vậy, mắt Hồ Uyển ửng đỏ, tay siết chặt, không nói được lời nào.

Còn Hồ Ngọc cũng không có ý định nghe cô nói. Cô ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Khương Dư Linh một cái: “Mới đến à? Đừng để cô ta lừa. Cô ta là con gái của tiểu tam đấy.”

Khương Dư Linh không lên tiếng.

Hồ Ngọc cười nhạt một tiếng, dẫn theo đám bạn nghênh ngang rời đi. Cô ta vừa đi, những thiếu niên thiếu nữ đi cùng Hồ Uyển liền bắt đầu an ủi cô: “Uyển Uyển, ngươi đừng quá lo lắng. Chỉ là các thầy cô dự đoán cô ta có thể tốt nghiệp trong mười năm thôi. Chưa chắc cô ta thật sự làm được trong mười năm đâu.”

“Đúng vậy. Hơn nữa cô ta nói đuổi dì ra khỏi nhà, cô ta làm được thật sao? Ngươi chẳng nói cha ngươi rất yêu mẹ ngươi à? Ông ấy yêu mẹ ngươi như thế, chắc chắn sẽ không nghe lời Hồ Ngọc đâu.”

Đúng vậy. Chính vì họ yêu nhau, nên cô mới cảm thấy mình đầy tội lỗi.

Hồ Uyển cúi đầu lau nước mắt nơi khóe mi: “Không sao.”

Cô không phải trẻ con, biết tiểu tam đáng x‌ấu xí đến mức nào. Cho dù cô có thể dùng lý do cha mẹ cô yêu nhau thật lòng để che lấp cho mình, nhưng mãi mãi không thể xóa nhòa quá khứ không vẻ vang của mẹ cô.

Giữa các cô có khoảng cách của một mạng người.

Hồ Uyển không còn tâm trạng nào. Cô nhờ những người khác đưa Khương Dư Linh đi nhà ăn, rồi quay lưng rời đi không ngoảnh lại.

“Mẹ Hồ Uyển tuy là tiểu tam, nhưng điều đó không liên quan gì đến Hồ Uyển. Ngươi tuyệt đối đừng khinh thường cô ấy.”

“Hồ Uyển đã nhường nhịn Hồ Ngọc ở khắp nơi rồi, nhưng Hồ Ngọc vẫn không chịu buông tha, cứ ỷ mình thiên phú tốt là bắt nạt Hồ Uyển.”

“Đúng thế. Thật ra nói đến cùng, ta thấy trong chuyện tình cảm, người không được yêu mới là tiểu tam… Ai da nha, ngươi làm gì mà véo tai ta?”

“Ngươi nói linh tinh cái gì thế? Những lời kiểu đó là do tiểu tam tìm cớ thôi. Mẹ Hồ Uyển sai là sai, chúng ta không thể dùng lời lẽ vô sỉ như vậy để tẩy trắng tội lỗi của bà ấy. Còn Uyển Uyển, cô ấy thật sự vô tội. Cô ấy từng nói, nếu có thể lựa chọn, cô ấy thà chưa bao giờ đến thế giới này.”

Khương Dư Linh không có hứng thú với những mâu thuẫn gia đình giữa chị em Hồ Uyển và Hồ Ngọc. Cho dù Hồ Ngọc có lý, và Hồ Uyển cũng thật sự nên áy náy, khó xử.

Nhưng chuyện đó không liên quan đến cô. Cô không có ý định kết giao thân sâu với bất kỳ ai trong số họ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay cô có thể tốt nghiệp năm nhất. Nếu cần thiết, cô còn muốn nhảy lớp nữa cơ.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 261



Đồ ăn ở nhà ăn học đường có hương vị không khác biệt nhiều so với bên ngoài. Đều là ngon hạng nhất. Khương Dư Linh ăn rất nhiều, thậm chí còn đóng gói hai phần mang đi.

Khương Dư Linh không biết tối nay mình ở đâu, liền đi tìm thầy Phùng Mặc nhờ sắp xếp chỗ ở. Thầy Phùng Mặc liền đưa cô đi tìm thầy phụ trách sinh hoạt, thầy ấy tên Lưu Liễu, sắp xếp cho cô một phòng bốn người.

Tuy nhiên, vì học sinh mới chưa nhập học, nên phòng bốn người đó tạm thời chỉ có mình cô.

Thầy Lưu Liễu có gò má cao, trông không dễ gần, nhưng lại dễ nói chuyện một cách bất ngờ. Không chỉ sắp xếp cho Khương Dư Linh một phòng bốn người chưa có ai, mà còn dẫn cô đi nhận đồ dùng vệ sinh cá nhân và đồ dùng trên giường. Cuối cùng còn đưa cô về ký túc xá.

“Có gì cần cứ đến tìm ta nhé.”

Lúc ra về, ông nói với Khương Dư Linh như vậy. Thái độ tốt đến mức khiến Khương Dư Linh nghi ngờ Lăng Tiêu và họ có đi cửa sau không.

Ký túc xá trường rất lớn, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng biệt. Thay vì gọi là ký túc xá, gọi là căn hộ chung cư có lẽ đúng hơn. Khương Dư Linh chọn một phòng gần cửa sổ, dọn dẹp qua loa bên trong, liền bắt đầu ôn lại nội dung đã học hôm nay.

Thật ra thầy cô cũng không nói gì nhiều, nhưng đối với Khương Dư Linh chưa từng học vẽ bùa một cách hệ thống thì đã đủ dùng. Cô lấy ra lá bùa và bút vẽ bùa Lăng Tiêu đưa, bắt đầu thử dùng tinh thần lực để giao tiếp với thiên địa chi lực, truyền khí vào trong bút vẽ bùa.

Bước này cô đã thử làm trong giờ thực hành rồi. Có lẽ vì tinh thần lực mạnh mẽ, cô giao tiếp với thiên địa chi lực rất thuận lợi.

Vẫn là bùa Bình An.

Bút vẽ bùa hạ xuống.

Rồng bay rắn lượn, liền mạch trôi chảy. Nhưng vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, cô lại cố ý vẽ sai.

Đến Liên Minh Thiên Sư, cần phải cẩn thận từng bước. Mặc dù lúc này cô không cảm nhận được có người đang nhìn mình, nhưng vạn nhất thì sao?

“Hỏng rồi.”

Khương Dư Linh nhíu mày, xoa xoa gò má thanh tú, tiếp tục vẽ ra một tấm khác.

Tấm thứ hai cũng hỏng.

Tiếp theo là tấm thứ ba, thứ tư, liên tiếp vẽ năm sáu bảy tám tấm. Khương Dư Linh cuối cùng cũng có được một tấm bùa Bình An thành phẩm, hơn nữa phẩm chất không thấp.

Khoảnh khắc hoàn thành, lá bùa tỏa ra ánh hào quang màu tím lóa mắt.

Lại là cực phẩm.

Khương Dư Linh sững sờ. Tuy biết cách vẽ này rất bất thường, nhưng Khương Dư Linh tuyệt đối không ngờ, cô lại đơn giản như vậy đã vẽ ra được bùa Bình An cực phẩm, trong khi cô vẫn còn hơi giấu nghề.

Điều này quả thực quá sức tưởng tượng.

Vậy thì, nếu cô dùng cách vẽ này cho mỗi loại lá bùa, liệu có thể đạt hiệu quả làm ít công to không?

Khương Dư Linh đã nóng lòng muốn lấy Bách Khoa Toàn Thư Phù Triện của mình ra thử ngay. Nhưng hai chữ "cẩn thận" vẫn dẹp bỏ sự ngứa ngáy trong lòng. Cô hít sâu một hơi, sau khi hết kích động, liền tiếp tục bình tĩnh vẽ bùa Bình An.

Như thể, hoàn toàn không biết phẩm chất bùa Bình An của mình cao đến mức nào.

Ngày hôm sau, cô liền nộp tấm bùa Bình An mình đã vẽ cho thầy Phùng Mặc. Chỉ nộp một tấm, số còn lại cô giữ lại.

“Này, đây là ngươi vẽ?”

Tay thầy Phùng Mặc cầm tấm bùa Bình An run run. Ông không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Khương Dư Linh: “Đây thật sự là ngươi vẽ?”

“Vâng ạ.” Khương Dư Linh gật gật đầu, vẻ mặt chẳng hiểu gì: “Hôm qua sau khi ăn cơm về, ta liền ở trong phòng ngủ luyện tập bùa Bình An. Sau đó thì vẽ ra được vài tấm lá bùa như thế này ạ.”

Nói rồi, cô ngượng ngùng cười: “Không biết có thành công không ạ.”

Trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 262



Thiên tài!

Bạn học nữ mới đến Giang Tinh Ca là một thiên tài!

Thậm chí có thể nói là thiên tài trong số các thiên tài!

“Cô ấy lần đầu tiên vẽ bùa đã vẽ ra bùa Bình An cực phẩm, các ngươi có biết điều này nghĩa là gì không?!”

Thầy Phùng Mặc trên bục giảng hết lời khen ngợi: “Điều này chứng tỏ bạn học Giang Tinh Ca năm nay rất có khả năng tốt nghiệp năm nhất.”

“Không! Không phải có khả năng! Là chắc chắn có thể tốt nghiệp năm nhất!”

Không ngờ một học kỳ sắp kết thúc lại có một bảo bối như vậy đến với lớp ông. Mới nhập học một ngày đã vẽ ra bùa Bình An cực phẩm, đây là người đầu tiên kể từ khi học đường Liên Minh Thiên Sư được thành lập. Ngay cả thiên tài Lăng Tiêu năm xưa, được toàn Liên Minh Thiên Sư coi trọng, cũng phải đến ngày thứ ba mới vẽ ra lá bùa, và tấm lá bùa đó còn không phải là cực phẩm đã đủ làm chấn động Liên Minh Thiên Sư rồi.

Nói cách khác, trong tay ông đang có một thiên tài hiếm có còn lợi hại hơn cả Lăng Tiêu!

Điều này làm sao có thể khiến thầy Phùng Mặc không kích động được?

Thầy Phùng Mặc trên bục giảng mặt mày hồng hào, nói đến nước bọt bay tứ tung. Các bạn học phía dưới cũng chấn kinh rồi. Ai cũng không ngờ Khương Dư Linh, mới nhập học hôm qua, hôm nay đã vẽ ra bùa Bình An có phẩm chất tốt đến thế. Với tiến độ này của cô, quả thật, cô chắc chắn có thể tốt nghiệp năm nhất thuận lợi trong năm nay.

Thậm chí có thể nói việc tốt nghiệp học đường trong vòng mười năm cũng không thành vấn đề.

Hồ Uyển cùng nhóm bạn hôm qua đưa Khương Dư Linh đi nhà ăn, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì. Vừa như mơ vừa chua xót, tóm lại là ngũ vị tạp trần. Dường như người ban đầu họ chỉ cần với tay là chạm tới, giờ lập tức trở nên xa vời không thể chạm tới.

Mà có cảm giác này làm sao chỉ có nhóm Hồ Uyển? Các bạn học khác trong lớp 25 nhìn Khương Dư Linh ánh mắt cũng vô thức mang theo sự ngưỡng mộ và kính sợ.

Họ biết, có lẽ họ sẽ tận mắt chứng kiến sự ra đời của một nhân vật lớn. Và hai tháng này, cũng là cơ hội duy nhất trong đời họ có thể tiếp xúc với cô.

“Ngươi có cần linh thủy mặc không?”

Mực vẽ cũng có loại khác nhau.

Mực tốt có thể nâng cao phẩm chất lá bùa.

“Còn có chu sa đỏ đậm nữa.”

Thầy Phùng Mặc không giảng lâu trên bục. Sau khi chia sẻ niềm vui với học sinh, ông liền đi tìm đồng nghiệp để chia sẻ.

Trước khi đi, ông không quên ném cho Khương Dư Linh một quyển tâm đắc vẽ bùa, là do chính ông ghi lại.

Và ông vừa đi, đa số bạn học trong lớp đều vây lại.

Sau cả đêm điều chỉnh, trạng thái của Hồ Uyển hôm nay đã trở lại như lúc chưa gặp Hồ Ngọc hôm qua.

Chỉ là trong mắt cô thêm vài phần nóng bỏng.

Cô đang cố ý lấy lòng Khương Dư Linh.

“Không cần cảm ơn.”

Trước khi đến đây, Lăng Tiêu đã chuẩn bị cho cô vài thứ này rồi.

Huống chi thân thế của Hồ Uyển quá phức tạp, bất kể người cô thế nào.

“Vậy được rồi.”

Đáy mắt Hồ Uyển hiện lên một tia mất mát. Cô mím môi, rồi lại hé miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Quay trở lại chỗ ngồi.

Hồ Uyển có địa vị rất cao trong lớp. Cô vừa đi, những người khác cũng lần lượt rời theo. Có người thật sự muốn ở lại làm quen với Khương Dư Linh, nhưng Khương Dư Linh đã bắt đầu xem tâm đắc vẽ bùa mà thầy Phùng Mặc để lại, rõ ràng là đang trong trạng thái không muốn bận tâm đến ai, nên không còn ai ở lại nữa.

Khương Dư Linh liền yên tâm đọc sách.

Tuy nhiên sự yên tâm của cô vẫn là quá sớm. Nhờ thầy Phùng Mặc thích khoe khoang, vừa đến giờ tan học, lập tức có học sinh từ các lớp khác đến lớp 25. Họ cũng muốn xem thiên tài trăm năm khó gặp này trông như thế nào khi trưởng thành.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 263



Cửa lớp rất ồn ào. Rất nhiều người hò hét bảo Khương Dư Linh ra ngoài cho họ xem. Khương Dư Linh đương nhiên không để ý, nhưng cũng không chịu nổi nhiều người quá. Vì cô không ra ngoài, lại có mấy người nói cô kiêu ngạo, nguyền rủa cô sớm nở tối tàn như phù dung.

Và lúc này, Hồ Uyển liền dẫn theo một nhóm bạn gái tiến lên.

Các cô đứng chặn ở cửa, kịch liệt đối đáp với những người đó.

“Cô ấy mới đến một ngày đã có thể vẽ ra bùa Bình An cực phẩm, các ngươi làm được không?”

“Nếu thế này mà còn có thể phù dung sớm nở tối tàn, vậy chẳng phải các ngươi hoàn toàn không có hy vọng lên lớp sao?”

“Vậy thì các ngươi phải ở lại học đường cả đời rồi.”

“Thật sự hơi thảm đấy nhỉ!”

Miệng nhóm Hồ Uyển thật sự rất lợi hại, nói đến mức khiến đám đông kia liên tục lùi lại. Nhưng những kẻ dám nói lời đó cũng không phải dạng vừa, liền lấy thân phận của Hồ Uyển ra làm vũ khí, nói mẹ cô là tiểu tam, cô ta cũng chẳng thua kém gì.

“Đúng là đồ chó l**m!”

“Ha ha ha ha ha!”

Một đám người cười lớn rời đi. Hồ Uyển mím môi không nói lời nào nhìn đối phương đi khuất.

Liên tiếp mấy ngày, Hồ Uyển đều đứng ra “khẩu chiến quần hùng” thay Khương Dư Linh. Tuy nhiên cô cũng không tìm Khương Dư Linh để đòi công, như thể tất cả những điều này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Và mấy ngày này, thiên phú của Khương Dư Linh cũng ngày càng làm mọi người kinh ngạc. Cô không chỉ mỗi ngày đều có thể vẽ ra một loại lá bùa mới, mà mỗi tấm đều là phẩm chất cực phẩm.

Thầy Phùng Mặc cười đến không thấy mắt đâu, càng dốc hết mọi tài nguyên của mình cho Khương Dư Linh.

Dù sao, danh tiếng của một người thầy đào tạo thiên tài quả thực rất hấp dẫn. Hấp dẫn hơn nữa là thiên tài sẽ nhớ ơn thầy mình.

Trong một bầu không khí ồn ào và sôi động, thứ sáu đến, Khương Dư Linh cũng dưới ánh mắt đầy lưu luyến của thầy Phùng Mặc trở về Cự Nhân Phong.

Mấy ngày này, mọi hoạt động của Khương Dư Linh trong học đường, Tôn Lăng đều đã nắm rõ. Khương Dư Linh cũng vươn lên trở thành đồ đệ quan trọng trong lòng Tôn Lăng. Địa vị chỉ sau Lăng Tiêu. Sau khi Khương Dư Linh trở về, ông ta liền tặng cho cô một đống lớn thứ tốt, bảo cô cố gắng tốt nghiệp học đường trong vòng 6 năm.

Khương Dư Linh cứ ậm ừ cho qua chuyện.

Tằng Cẩn Trúc và Thư Nghiên đương nhiên cũng nhận ra sự coi trọng của Tôn Lăng đối với Khương Dư Linh. Trong lòng họ phẫn nộ và không cam tâm biết bao. Nhưng dù căm ghét Khương Dư Linh đến mức nào, lúc này họ cũng không dám ra tay nữa.

Nếu không, họ sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ Liên Minh Thiên Sư.

Còn gì đau khổ hơn khi nhìn người mình chán ghét và căm hận ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn?

Đây bất quá chỉ là sự bắt đầu mà thôi.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày ở Cự Nhân Phong, Khương Dư Linh lại lần nữa vào học đường.

Cô hoàn toàn không che giấu mình, nỗ lực tỏa sáng rực rỡ.

Tháng chín, Khương Dư Linh đã vẽ xong toàn bộ quyển Phù Triện Lục.

Tháng mười.

Liên Minh Thiên Sư bắt đầu Trắc Linh.

Khương Dư Linh, người đã học xong hết những gì có thể học ở năm nhất, cũng chính thức xin thầy giáo cho nhảy lớp.

“Nhảy lớp à?”

Thầy Phùng Mặc ngây người. Ông còn đang chờ Khương Dư Linh mang vinh dự về cho ông đây. Cô ấy nhảy lớp như vậy, thì vinh dự của ông làm sao đây?

Nhưng mà…

Nhìn ánh mắt kiên định của Khương Dư Linh, thầy Phùng Mặc vẫn đồng ý. Dù sao ông muốn nhận được thiện cảm của Khương Dư Linh, chứ không phải muốn kết thù với cô.

“Được rồi. Chỉ cần vượt qua kỳ khảo hạch, ngươi có thể lên năm 2.”

Thầy Phùng Mặc thở dài, liền chuẩn bị dẫn Khương Dư Linh đi đến chỗ khảo hạch.

“Thầy Phùng Mặc, ta muốn nhảy thẳng lên năm 4 được không ạ?”Nhưng Khương Dư Linh lại không thỏa mãn với năm 2.

Mày mắt cô cong cong, trông phúc hậu và vô hại.

Thầy Phùng Mặc: "……"

Hơi không thể tin được tai mình: “Ngươi, ngươi nói gì cơ?”

“Ta nói ta muốn nhảy thẳng lên năm 4 ạ.”

Khương Dư Linh lặp lại một lần nữa. Trên thực tế, nếu không phải lớp 5 và lớp 6 không cho phép nhảy lớp, thì cô chắc chắn sẽ nhảy thẳng lên lớp 6 rồi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 264



“Cô ấy nhảy lên năm 4 ư? Trời ạ, ta cảm giác mình sắp chứng kiến một kỳ tích xảy ra rồi.”

“Cô ấy mới nhập học có hai tháng thôi mà. Ta sắp nhập học được mười năm rồi, vẫn còn chưa tốt nghiệp năm 2 nữa. Người với người đúng là không thể so sánh được.”

“Ông trời ơi, xin hãy mở mắt nhìn con đi, con là tín đồ thành kính nhất của Người đây.”

“Ta không hiểu tại sao các ngươi lại kích động như vậy. Lẽ nào cô ta nói muốn nhảy lên năm 4 thì chắc chắn sẽ nhảy lên được thật sao? Có khi chỉ là gây chú ý thôi.”

Trong hai tháng qua, Khương Dư Linh luôn là nhân vật nổi bật trong học đường. Truyền thuyết về cô vẫn là đề tài được mọi người say sưa bàn tán, và cả con người cô trong những câu chuyện đó cũng trở nên mạnh mẽ và thần bí hơn. Mọi hành động của cô đều bị mọi người chú ý.

Vì thế, cô vừa đặt chân ra khỏi phòng thầy Phùng Mặc với ý định nhảy lên năm 4, tin tức này liền lan truyền đi.

Toàn bộ học đường gần như nổ tung. Vô số người bàn tán xôn xao về chuyện này. Đa số mọi người không tin Khương Dư Linh có thể nhảy lên năm 4 trong thời gian ngắn như vậy. Thiên phú vẽ bùa của cô đúng là rất mạnh, nhưng để trở thành học sinh năm 4, không chỉ đơn giản là biết vẽ bùa giỏi là đủ.

“Cô ta chỉ là đang gây chú ý thôi.”

Nhan Tinh Nhu, học sinh năm 4, nói như vậy. Giọng điệu khinh miệt không hề che giấu.

Cô là học sinh được thầy cô coi trọng nhất trước khi Khương Dư Linh xuất hiện. Cô hoàn toàn đáp ứng việc thăng cấp mỗi năm. Hiện giờ cô mới mười bốn tuổi, đã là học sinh năm 4.

Đúng là một thiên chi kiêu nữ. Sự kiêu ngạo có lẽ không thể tránh khỏi. Cô thích chú ý đến những người cùng loại với mình, và rất tò mò về Khương Dư Linh, người đột nhiên nổi lên trong gần hai tháng qua. Tuy nhiên, khi nghe người ta nói Khương Dư Linh lại muốn nhảy lên năm 4 trong thời gian ngắn như vậy, sự gấp gáp trong lòng cô lập tức tan biến hơn nửa. Cô cười nhạt: “Chỉ là trò hề mua vui thôi. Ta thừa nhận thiên phú của cô ta đúng là rất tốt, nhưng cô ta quá câu nệ tiểu tiết.”

Vệ Lâu gật đầu: “Tinh Nhu nói không sai. Quá câu nệ tiểu tiết, học được bao lâu đâu, đã muốn một bước lên trời rồi.”

Bạn của thiên tài đương nhiên cũng là thiên tài. Vệ Lâu cũng là học sinh năm 4, hắn chỉ lớn hơn Nhan Tinh Nhu hai tuổi.

Lư Lê, 16 tuổi, mỉm cười: “Người ngoài đều nói có thể chứng kiến sự ra đời của một thiên tài đấy.”

“Ta xem, chúng ta có khi sẽ chứng kiến một thiên tài vì hư vinh mà ngã xuống đấy.” Vu Quý, 18 tuổi, nhướng mày: “Ban đầu ta cứ tưởng cô ta sẽ là đối thủ của ta lúc tốt nghiệp.”

“Các người nói nhiều thế, chẳng lẽ không sợ cô ta thật sự nhảy lên năm 4 sao?” Tả Mạn Mạn, 16 tuổi, nói vậy. Nhưng lời cô vừa dứt, lại thấy mấy người bạn thân đồng loạt bật cười, như thể vừa nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười.

Đợi cười xong, Vệ Lâu mới nói: “Tả Mạn Mạn, ngươi đang đùa với ta đấy à? Điều kiện để thăng từ năm 3 lên năm 4 là gì, ngươi không quên đấy chứ?”

Vu Quý nói với vẻ không có ý tốt: “Nếu ngươi quên rồi, ta có thể nhắc lại cho ngươi nhớ.”

Tả Mạn Mạn hít sâu một hơi, theo bản năng xoa tay trái của mình.

Sao có thể quên được chứ?

Điều kiện để thăng lên năm 4.

……

“Ngươi xác định chứ? Muốn nhảy lên năm 4, ngươi cần phải đến khu Chôn Cốt bắt một con lệ quỷ.”

“Khu Chôn Cốt không chỉ có mỗi một con quỷ, mà cấp độ của những con quỷ đó cũng không chỉ dừng lại ở lệ quỷ. Muốn bắt được một con lệ quỷ trong đó, quả thực là khó như lên trời.”

“Ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ.”

Khương Dư Linh không màng sự phản đối của thầy Phùng Mặc, vẫn muốn nhảy lên năm 4. Thầy Phùng Mặc bất đắc dĩ chỉ có thể đưa cô đi khảo hạch trước.

Năm nhất nhảy năm 2 là đơn giản nhất, chỉ cần vẽ được ba loại lá bùa thuộc tính khác nhau là đủ.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 265



Năm 2 nhảy lên năm 3, vẽ được hai mươi loại lá bùa và giải được một bài thi.

Những bài này Khương Dư Linh đều hoàn thành xuất sắc.

Tiếp theo, chính là khảo hạch thăng từ năm 3 lên năm 4.

Dù thầy Phùng Mặc trước đó đã nói với Khương Dư Linh về điều kiện cần thiết để thăng lên năm 4, nhưng lúc này vẫn không nhịn được nhắc lại.

Khương Dư Linh mím chặt môi, gật đầu: “Thầy Phùng Mặc, ta biết ạ.”

“Dù sao sớm muộn cũng phải vượt qua cửa này. Vượt qua muộn không bằng vượt qua sớm.”

“Haizz, con bé này… Sao ngươi cứ vội vàng thế? Bây giờ đi làm với sau này làm có giống nhau đâu? Năm 3, thầy sẽ dạy phương pháp bắt quỷ cơ bản, còn có thể học ngự kiếm phi hành. Còn ngươi bây giờ, cái gì cũng chưa học đâu!”

Cái gì cũng chưa học sao?

Không hẳn.

Khương Dư Linh để cho việc mình thăng lên năm 4 thêm chính đáng, mỗi lần ra ngoài cô đều hỏi Lăng Tiêu rất nhiều vấn đề. Gần đây cô còn nhờ Lăng Tiêu đưa đi bắt vài con lệ quỷ.

Vì thế Khương Dư Linh vẫn kiên quyết. Thầy Phùng Mặc thấy nói không lay chuyển được cô, cũng đành bỏ cuộc, chỉ thở dài thật dài: “Vậy ngươi vạn sự cẩn thận nhé. Có chuyện gì thì kịp thời bóp nát ngọc bài ra ngoài.”

“Đây, đây là ngọc bài.”

Thầy Phùng Mặc đưa cho cô một khối ngọc bài, tận tình khuyên nhủ: “Vạn sự không được cậy mạnh. Tiền đồ của ngươi đang rất sáng lạn đấy!”

“Ta biết rồi ạ.”

Khương Dư Linh gật đầu thật mạnh.

Khu Chôn Cốt nằm trong cấm địa sau núi. Có tường rào chuyên dụng bao quanh, trên tường rào mọc đầy rêu phong, trông rất hoang vắng.

Chưa đến gần đã cảm nhận một luồng âm phong ập tới. Ba vị đạo sư, lấy thầy Phùng Mặc làm đầu, dẫn Khương Dư Linh đến cấm địa. Trên đường đi, hai vị thầy giáo còn lại không quên nói thầy Phùng Mặc hồ đồ. Dám thật sự đưa Khương Dư Linh đi làm chuyện điên rồ này.

Thầy Phùng Mặc có thể nói gì đây?

Cũng chỉ biết cười khổ.

Càng đi sâu vào, càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Rất nhanh, đã đến lối vào cấm địa.

Thầy Phùng Mặc lấy thẻ căn cước quẹt một cái lên tường rào ở lối vào cấm địa. Lập tức, mặt tường ban đầu bị rêu phong bao phủ từ từ nứt ra một khe hở. Khe nứt vừa mở, một luồng âm phong từ trong thổi ra.

Thầy Phùng Mặc lùi lại hai bước, nhìn về phía Khương Dư Linh: “Đi thôi. Bọn ta sẽ đợi ngươi ở đây.”

Khương Dư Linh hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra. Sau đó, cô dứt khoát bước vào bên trong khe nứt.

Phía sau là tiếng thở dài của hai vị thầy giáo: “Ai, hồ đồ thật!”

“Ngươi đúng là quá hồ đồ!”

……

“Con bé đang làm gì vậy?”

Rất nhanh, Tôn Lăng liền nhận được tin Khương Dư Linh vào cấm địa qua tin truyền âm từ bạn bè trong học đường. Ông ta quả thực kinh ngạc, sau khi hoàn hồn thì vừa tức vừa giận, tìm thẳng Lăng Tiêu, hỏi hắn cả ngày rốt cuộc đang dạy Khương Dư Linh những gì.

“Sư muội con mới học được bao lâu đã đòi nhảy lên năm 4. Nó điên rồi sao?”

“Sư phụ, nói vậy tiểu sư muội hẳn là có suy nghĩ của mình.”

Về chuyện này, Lăng Tiêu cũng có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến hành động của Khương Dư Linh trong thời gian qua, hắn lại cảm thấy không quá ngạc nhiên.

“Tiểu sư muội nhìn tuy nhu nhược, nhưng lại rất có chính kiến của mình.” Lăng Tiêu nói như vậy: “Cô ấy đã không dưới một lần nói với con, cô ấy muốn làm rạng danh Cự Nhân Phong.”

“Ngu xuẩn!” Tôn Lăng tức đến đỏ cả mặt: “Làm rạng danh là tranh đấu kiểu này sao? Mấy ngày nay con bé đã đủ nổi bật rồi.”

“Đó là cấm địa. Có bao nhiêu quỷ trong đó. Nếu không có ngọc bài, ta còn không dám đảm bảo toàn mạng rút lui. Sư muội con ư? Một mình đi vào, không chừng sẽ c.h.ế.t ở trong đó.”

“Sư phụ, người lo lắng quá rồi hóa loạn. Tiểu sư muội cũng có ngọc bài mà.”

Lời này không sai.

Nhưng lỡ như thì sao?

Lỡ như không kịp thì sao đây?

“Nếu không kịp thì tốt quá rồi. Cô ta có thể c.h.ế.t ở trong đó. Cái tiện nhân đó, không chỉ cướp đi đại sư huynh, giờ ngay cả ánh mắt sư phụ cũng hoàn toàn hướng về phía cô ta. Cô ta đáng chết.”

“Cô ta c.h.ế.t rồi thì tốt quá. Chết rồi mọi thứ có thể trở lại như cũ.”

“Thật sự quá tốt.”

Ngoài cửa, là Tằng Cẩn Trúc và Thư Nghiên đến tìm Lăng Tiêu.

Sau khi nghe được tin tức này, họ mừng rỡ như điên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 266



Sự ồn ào hỗn loạn bên ngoài, Khương Dư Linh không hề hay biết.

Sau khi tiến vào cấm địa, cô rất nhanh gặp được một con quỷ.

Cấp độ rất thấp, chẳng có chút tính thách thức nào. Chỉ cần một lá bùa Trừ Tà là đủ sức đánh đuổi nó.

Tuy nhiên, Khương Dư Linh không hề lơi lỏng cảnh giác. Nơi đây dường như là một không gian khác. Sắc trời ảm đạm, cỏ cây um tùm, từng trận âm phong. Trên những cành cây hòe lá sum suê, thỉnh thoảng lại thấy vải trắng bay lượn. Ngẫu nhiên, cũng có thể nhìn thấy một khuôn mặt đột nhiên hiện lên từ trên cây.

Có tiếng sột soạt, như có người đang nói bên tai, nhưng lại không sao nghe rõ.

Đường đi cũng không dễ dàng. Cỏ cây trên mặt đất cao ngang nửa người. Khương Dư Linh bước đi trong đó, không hề cảm giác chân chạm đất thật. Cứ như thể lòng bàn chân cô không dẫm lên bùn đất, mà là dẫm lên t.h.i t.h.ể ai đó.

Không đúng!

Khương Dư Linh tâm niệm vừa động, bùa Trừ Tà từ tay rơi xuống. Chỉ nghe xuy một tiếng, một luồng khói nhẹ từ dưới lòng bàn chân cô xông lên. Khương Dư Linh vội vàng lùi lại hai bước, lại lần nữa sử dụng bùa Trừ Tà, chặn luồng khói nhẹ ở bên ngoài.

Luồng khói nhẹ hóa thành một thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi. Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, trông thanh tú, ngũ quan cũng rất đoan chính. Có thể thấy là một thiếu nữ có nhan sắc không tệ. Nhưng lúc này, cô ta nhìn Khương Dư Linh với ánh mắt vô cùng oán độc, sắc mặt trông có vẻ dữ tợn: “Thiên Sư đáng chết, dám đến quấy rầy ta nghỉ ngơi. Hôm nay ta phải g.i.ế.c ngươi, mới giải được mối hận trong lòng ta.”

Cô ta nói rồi, thẳng tắp lao về phía Khương Dư Linh. Tóc cô ta trong nháy mắt bùng dài ra, hóa thành hàng ngàn hàng vạn cây kim đ.â.m về phía Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh liên tục lùi về sau, bùa Trừ Tà xếp thành hàng trước mắt cô ta, mỗi tấm đều tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.

Bùa Trừ Tà và tóc va chạm. Một tiếng động lớn vang lên, thiếu nữ kêu thảm một tiếng, trốn vào bụi cỏ biến mất.

Chưa đợi Khương Dư Linh thở phào nhẹ nhõm, cô lại cảm giác có một bàn tay, từ từ bò lên chân mình. Khương Dư Linh cúi đầu, lại không thấy gì, và cái cảm giác đó cũng biến mất ngay lập tức.

Quả nhiên không hổ là khu Chôn Cốt. Thật sự rất hiểm ác.

Khương Dư Linh hít sâu một hơi, lại bước thêm hai bước về phía trước. Nhưng cô vừa đi, liền cảm giác có một bàn tay đặt lên vai mình. Bàn tay trên vai lạnh buốt thấu xương, lạnh lẽo vô cùng, như muốn đóng băng cả người cô.

Bên tai truyền đến giọng nói u uẩn của một người phụ nữ: “Ngươi muốn đưa ta rời khỏi nơi này sao?”

Hơi thở cũng lạnh lẽo vô cùng.

Khương Dư Linh nhanh chóng quay đầu lại.

Gió thổi qua.

Phía sau không có một bóng người.

Chỉ có bức tường kia, dường như càng lúc càng xa cô hơn. Rõ ràng cô mới bước vào có vài phút.

Khương Dư Linh mím chặt môi, lại lần nữa lấy ra bùa Trừ Tà, vây kín mình trên dưới trái phải, rồi tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng cô vừa bước một bước, một giọng nói lại lần nữa vang lên bên tai.

“Ngươi muốn đưa ta rời khỏi nơi này sao?”

“Ngươi muốn đưa ta rời khỏi nơi này sao?”

“Ngươi muốn đưa ta rời khỏi nơi này sao?”

Gần như trong nháy mắt, khắp mặt cỏ liền xuất hiện hơn một nghìn nữ quỷ mặc áo trắng. Mỗi người đều có diện mạo khác nhau, lơ lửng trên không, thân hình gầy gò, như thể người trong tranh vậy. Môi các cô mấp máy: “Ngươi muốn đưa ta rời khỏi nơi này sao?”

Hơn một nghìn người đồng thanh.

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ bùa Trừ Tà trước mặt Khương Dư Linh đều tan biến, hóa thành khói bụi. Khương Dư Linh trong lòng hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi, mấy chục tấm bùa Trừ Tà lại lần nữa vây quanh người cô.

Thấy vậy, trong mắt đám nữ quỷ hiện lên một tia oán độc, lại lần nữa đồng thanh: “Ngươi muốn đưa chúng ta rời khỏi nơi này sao?”

“Ngươi muốn đưa chúng ta rời khỏi nơi này sao?”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 267



Lần này thêm một chữ.

Mấy chục tấm bùa Trừ Tà chỉ cố gắng kéo dài thêm hai ba giây.

Khương Dư Linh phản ứng nhanh chóng. Ngay khoảnh khắc mấy chục tấm bùa Trừ Tà đó hóa thành khói bụi, trước mặt cô lại xuất hiện thêm mấy chục tấm nữa. Cô không tin, đám quỷ quái rách nát này dùng bùa Trừ Tà lại không tốn năng lượng. Họ không thể cứ như vậy mãi được.

Quả nhiên, sau khi lặp lại như vậy vài lần, hơn một nghìn con nữ quỷ biến mất khỏi tầm mắt Khương Dư Linh. Thần kinh căng thẳng của Khương Dư Linh lúc này mới thả lỏng. Gió thổi qua, cô mới nhận ra người mình ướt đẫm mồ hôi.

Hơi lạnh.

Nhưng giờ phút này Khương Dư Linh không kịp bận tâm nhiều đến vậy. Sau khi đám nữ quỷ biến mất, cô liền sải bước đi về phía trước. Cảm giác dưới chân như những khối thi thể. Thỉnh thoảng cô còn cảm giác có bàn tay bò lên mắt cá chân mình, nhưng chỉ cần cô đi nhanh hơn, bàn tay đó lại buông ra rất nhanh.

Thế nên, cỏ cây nơi đây sở dĩ um tùm như vậy, rất có thể là được nuôi dưỡng bằng m.á.u thịt.

Cô phải nhanh chóng ra khỏi nơi này.

Khương Dư Linh đẩy nhanh bước chân, tinh thần lực luôn căng như dây đàn, giữ chặt bùa Trừ Tà quanh người cô. Thần kinh căng thẳng từng hồi, may sao mãi đến khi bước ra khỏi khu vực cỏ, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.

Cô cuối cùng không nhịn được khẽ thở ra một hơi.

Nhưng rất nhanh, hơi thở này lại nghẹn lại.

Bởi vì ngay khoảnh khắc bước ra khỏi khu vực cỏ, những cây hòe ban đầu lá sum suê, giờ biến thành những cây khô. Trên mỗi cây khô đều treo ít nhất một khối thi thể, có t.h.i t.h.ể nam, có t.h.i t.h.ể nữ, có t.h.i t.h.ể lè lưỡi, có t.h.i t.h.ể lồi mắt.

Chúng lủng lẳng giữa không trung, lắc lư qua lại, dày đặc, chen chúc.

Hơi đáng sợ.

Khương Dư Linh chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này. Dù trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi hít hà một hơi.

“Chị ơi, chị sợ sao?”

Đúng lúc Khương Dư Linh đang tự mình xây dựng tâm lý trong lòng, đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói của một bé gái.

Lại là quỷ.

Khương Dư Linh quay đầu lại.

Liền thấy một bé gái mặc váy hồng dài ôm con thỏ nhồi bông. Lúc này, bé đang mở to đôi mắt nhìn cô. Đáy mắt bé ẩn chứa sự tò mò, đáng ngạc nhiên là không có chút ác ý nào.

Tuổi tác khoảng 11-12 tuổi.

Nhỏ như vậy đã c.h.ế.t rồi sao?

Hơi đáng thương.

Khương Dư Linh hỏi ngược lại: “Chị sợ hãi thì sao? Em có thể đưa chị đi qua đây không?”

“Chị vào đây cũng để bắt quỷ sao? Nhưng tại sao chị không bắt đại một con ở phía trước là được rồi, tại sao lại phải đi đến đây?”

“Vậy đây là địa bàn của em sao?”

“Cũng không hẳn.” Bé gái lắc đầu: “Nhưng nếu chị muốn bắt họ, em chắc chắn sẽ can thiệp đấy.”

“Hơn nữa, chị nên quay về đi. Cứ bắt đại một con trong bụi cỏ là được rồi, không cần phải đi tiếp về phía trước đâu.”

Khương Dư Linh tò mò: “Tại sao bắt ở trong bụi cỏ được, mà ở đây lại không được?”

“Trong bụi cỏ đâu phải quỷ của khu Chôn Cốt chúng ta đâu.” Bé gái nói một cách hiển nhiên: “Họ đều là những người đến bắt quỷ trong những năm gần đây, chỉ là bắt quỷ không thành, ngược lại chính mình lại trở thành quỷ.”

Bé gái nói, rồi mắt cong cong nở nụ cười: “Đây có lẽ chính là cái mà bên ngoài các chị gọi là gieo nhân nào gặp quả ấy chăng.”

Nhiều quỷ như vậy, vậy mà tất cả đều là người của học đường sao?

Một luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng. Khương Dư Linh không nhịn được lấy ra khối ngọc bài thầy Phùng Mặc đưa.

Vậy ra, dù có ngọc bài, vẫn có nhiều người táng thân nơi này sao?

Hay là, việc cấp ngọc bài cũng là tùy cơ ứng biến?

Có lẽ thấy sắc mặt Khương Dư Linh khó coi, bé gái lại tiếp lời: “Nhưng chị không giống họ, vì chị rất lợi hại.”

Trong giọng nói thế mà lại mang theo vài phần khen ngợi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 268



Tuy nhiên, Khương Dư Linh lại chẳng vui vẻ gì. Trước khi đến đây, cô chưa từng nghĩ, những con quỷ ở khu Chôn Cốt này, lại có một phần là các Thiên Sư của Liên Minh Thiên Sư.

Kết hợp với những thông tin cô biết được mấy ngày qua, hành động của Liên Minh Thiên Sư quả thực khiến người ta căm phẫn.

Những người có thể thuận lợi tốt nghiệp từ nơi này sẽ trở thành những Đại Thiên Sư được mọi người kính ngưỡng. Những người không thể tốt nghiệp, nếu không ở lại đây cả đời cho đến khi c.h.ế.t già, thì sẽ táng thân nơi khu Chôn Cốt, trở thành quỷ phó cho những Thiên Sư có thiên phú tốt.

Ngay trong học đường đã phải đối diện với sự thật tàn khốc, khó trách những Thiên Sư ngoài kia ai nấy đều mắt cao hơn đỉnh, lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn và thô bạo.

Chỉ có thể nói, Liên Minh Thiên Sư từ trên xuống dưới đã mục nát, không ai có đủ sức mạnh để thay đổi, đành để mọi thứ trôi theo dòng.

Khương Dư Linh nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của bé gái trước mắt: “Vậy còn em? Em lại là ai?”

Nhìn bé không giống một lệ quỷ bình thường.

Bé gái nhún mũi: “Chị hỏi em à?”

“Em cũng không biết. Tóm lại là từ khi có ý thức, em đã ở đây rồi.”

“Họ gộp lại, chắc cũng không lợi hại bằng một mình em đâu. Dù sao hình như họ còn cần em bảo vệ nữa.”

Bé gái nghiêng đầu: “Cũng không phải vậy. Chỉ là em tự do hơn họ. Em có thể đi bất kỳ đâu trong khu Chôn Cốt. Tuy nhiên, phía trước có một kẻ rất hung dữ. Hắn cứ thấy em là chạy đến đánh. Em không phải đối thủ của hắn.”

Tự do.

Nói cách khác, những con quỷ trên cây kia đều không tự do.

Khương Dư Linh suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Em có muốn cùng chị rời khỏi nơi này không? Ra thế giới bên ngoài xem thử, đi đến một nơi tự do hơn?”

Ánh mắt bé gái lập tức trở nên hung ác: “Đi đến một nơi tự do hơn? Chị nói, chị muốn ký khế ước với em, bắt em làm quỷ phó của chị sao? Chị tìm c.h.ế.t à!”

Sắc mặt bé gái trong nháy mắt dữ tợn hẳn lên. Giây tiếp theo…

“Không phải bắt em làm quỷ phó của chị. Chỉ là muốn em theo chị rời đi thôi. Chị không có sở thích thu quỷ phó, càng không có ý định thu quỷ phó.”

Khương Dư Linh nói nhẹ như không. Ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Bàn tay của bé gái dừng lại ngay trước mặt cô.

……

Khương Dư Linh bình yên vô sự bước ra từ khu Chôn Cốt! Lại còn hoàn thành nhiệm vụ thầy giáo giao —— mang theo một con quỷ ra ngoài. Tuy con quỷ này hơi nhỏ, nhưng để mang một con quỷ từ khu Chôn Cốt ra ngoài, dù lớn hay nhỏ, đều khó như lên trời. Ngay cả những người ở năm 3 rất nhiều năm cũng chưa chắc làm được, thậm chí còn có thể mất mạng.

Nhưng cô đã làm được.

Cô mới nhập học có hai tháng thôi mà.

Thầy Phùng Mặc hoàn toàn chấn kinh. Dù trước đó ông đã đánh giá rất cao Khương Dư Linh, nhưng cũng chỉ nghĩ cô sẽ bình an vô sự từ trong đó ra mà thôi.

“Chúc mừng ngươi. Bây giờ ngươi đã là học sinh năm 4 rồi.”

Thầy Ổ Nông mặt mày hớn hở nhìn Khương Dư Linh, đưa tay về phía cô: “Với thiên phú của ngươi, ngươi muốn vào bất kỳ lớp nào cũng được.”

“Ngay cả lớp 1, nơi tập trung những thiên tài nhất.”

“À, ta quên tự giới thiệu. Ta tên Ổ Nông, là giáo viên chủ nhiệm lớp 1 năm 4.”

Thầy Ổ Nông nặn ra một nụ cười mà ông cho là hiền lành vô cùng: “Chỉ cần ngươi vào lớp 1, ngươi sẽ nhận được tài nguyên tốt nhất, và sẽ cùng cạnh tranh với các thiên tài khác trên cùng một sân chơi. Ta tin ngươi nhất định rất thích bầu không khí đó, đúng không?”

Lời này vừa nói ra, chưa đợi Khương Dư Linh trả lời, đã có thêm vài thầy giáo khác bước tới.

“Ổ Nông, lớp 1 của ông đúng là tốt, nhưng ông không thấy học sinh lớp 1 của ông ai nấy đều quá kiêu ngạo sao?”

“Bầu không khí lớp 1 không tốt chút nào. Chia bè kết phái quá nhiều. Tinh Ca dễ bị bắt nạt đấy.”

“Ta thấy lớp 2 của chúng ta tốt hơn nhiều.”

“Lớp 3 là tốt nhất. Ta sẽ dồn tất cả tài nguyên cho mình Tinh Ca.”

Mấy thầy giáo năm 4, lại bắt đầu tranh giành Khương Dư Linh.

……
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 269



“Lớp 3 của các ông có tài nguyên gì chứ? Nói về tài nguyên, ai có thể so được với lớp 1 của chúng ta?”

“Lớp 1 của các ông đúng là không tệ, nhưng nhiều thiên tài như vậy, ông không lo được đâu. Ngay cả lo được, thì với đám học sinh lớp ông… Chậc, cẩn thận bắt nạt bạn học Giang Tinh Ca đấy. Vì thế lớp 2 của chúng ta tốt hơn. Dù tài nguyên không bằng lớp 1 của các ông, nhưng ta dám đảm bảo sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng bạn học Giang Tinh Ca.”

Năm 4 có tổng cộng mười lớp. Giờ phút này, một nửa số thầy giáo đã tập trung ở đây. Thầy Ổ Nông lớp 1, thầy Triệu Kiệt lớp 2, thầy Đỗ Mẫn lớp 3, thầy Đặng Vũ lớp 7, thầy Tô Khởi lớp 10.

Năm người này tuy không được coi là đức cao vọng trọng, nhưng cũng là những nhân vật đại lão trong học viện. Ngày thường ai nấy đều kiêu ngạo, ai nhìn ai cũng không vừa mắt. Giờ phút này vì tranh giành Khương Dư Linh mà đỏ mặt tía tai, cãi nhau, vạch trần điểm yếu của nhau.

Người vừa nói là thầy Triệu Kiệt, thầy giáo lớp 2. Thầy Ổ Nông liền cười lạnh: “Lớp 2 của ông tốt à? Học sinh lớp 2 của ông ai nấy đều tàn nhẫn độc ác đấy. Lần trước làm một nhiệm vụ cấp thấp thôi mà đã c.h.ế.t ba người rồi. Ông dám nói lớp các ông không có kẻ hạ độc thủ sao?”

Thầy Triệu Kiệt mặt tối sầm: “Đó chỉ là một tai nạn.”

Thầy Đỗ Mẫn cười tủm tỉm: “Đúng vậy, đó chỉ là một tai nạn.”

Sắc mặt thầy Triệu Kiệt lúc này mới đẹp hơn một chút, nhưng chưa kịp vui mừng thì thầy Đỗ Mẫn lại thêm vào một câu: “Chỉ là tai nạn ở lớp các ông đặc biệt nhiều thôi.”

Thầy Triệu Kiệt giận tím mặt: “Ông nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà lớp chúng ta nhiều tai nạn?”

Ông tức giận nói: “Vậy lớp các ông thì sao? Tuần trước còn vì tranh địa bàn mà đán‌h c‌hết người của năm 3 đấy, suýt nữa thì g.i.ế.c người thật rồi.”

Thầy Đỗ Mẫn nhướng mày: “Đó không phải là không c.h.ế.t sao? Học sinh lớp chúng ta, ai nấy đều biết hai chữ đúng mực viết thế nào.”

“Lớp các ông phức tạp quá.” Thầy Đặng Vũ, thầy giáo lớp 7, giả vờ lắc đầu nói: “Vẫn là lớp chúng ta tốt. Không có cạnh tranh ác ý, mọi người quan hệ đều rất tốt, có chuyện gì đều giúp đỡ lẫn nhau…”

“Xì.” Thầy Đỗ Mẫn che miệng cười, đối diện với ánh mắt tức giận của thầy Đặng Vũ, ông gật đầu nói: “Học sinh lớp các ông thật sự đoàn kết đấy. Lần nào bị đán‌h cũng cùng nhau chịu trận.”

“Đúng là làm được có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đấy nhỉ.”

Thầy Ổ Nông và thầy Triệu Kiệt liền cười theo.

Thầy Đặng Vũ cắn răng, mặt đỏ bừng.

Thầy Tô Khởi kéo khóe miệng, không cười nổi.

Bởi vì người ở lớp ông cũng từng cùng nhau bị đán‌h, nói ra đều cảm thấy xấu hổ.

Thầy Tô Khởi dứt khoát không nói gì. Thầy Đặng Vũ hít sâu một hơi, nhìn về phía Khương Dư Linh, đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào: “Tóm lại, nếu ngươi đến lớp chúng ta, ta cũng sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, tuyệt đối giúp ngươi năm sau thuận lợi tốt nghiệp năm 4.”

“Cô bé chỉ bằng sức mình đã nhảy lên năm 4. Ông nghĩ không có sự bồi dưỡng của ông, con bé không thể tốt nghiệp năm 4 sao?” Thầy Đỗ Mẫn liếc nhìn thầy Đặng Vũ một cái, rồi nói với Khương Dư Linh: “Thiên phú của ngươi tốt như vậy, ta nghĩ ngươi rất có khả năng năm nay đã tốt nghiệp năm 4 rồi. Trước đó, ta sẽ dùng hết toàn lực bồi dưỡng ngươi.”

“Dồn hết tài nguyên lớp 3 cho ngươi.”

“Lá bùa dùng không hết, mực vẽ dùng không cạn, bao gồm cả một cây bút vẽ bùa cấp Huyền nữa.”

Khương Dư Linh hỏi lại: “Bút vẽ bùa cấp Huyền?”

“Ngươi mới đến học viện không lâu, chưa biết bảo vật có phân cấp bậc.” Thầy Ổ Nông liền giải thích: “Thiên Địa Huyền Hoàng, từ cao xuống thấp. Thầy Đỗ Mẫn chỉ có thể cho ngươi một cây bút vẽ bùa cấp Huyền, nhưng nếu ngươi có thể đến lớp 1 của chúng ta, ta có thể cho ngươi một cây bút vẽ bùa cấp Địa.”

“Ngoài ra, những thứ như lá bùa, mực vẽ mà ông ấy nói, ngươi tùy ý dùng.”

“Không chỉ có thế, ngươi bây giờ trực tiếp nhảy từ năm nhất lên năm 4, còn chưa có kiếm bản mệnh của mình đúng không? Ta còn sẽ cho ngươi một thanh kiếm bản mệnh cấp Huyền.”
 
Back
Top Bottom