Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 250



Tuy nhiên, những tâm pháp trong Tàng Thư Các này không tốt như Khương Dư Linh tưởng tượng. Dù sao đây cũng chỉ là một tiểu thế giới mới linh khí sống lại không lâu, tâm pháp công pháp chưa được sàng lọc và đúc kết theo thời gian, có rất nhiều loại không có lợi cho việc tu hành.

Và khi đang chọn tâm pháp tu luyện, hệ thống cũng nói cho Khương Dư Linh biết linh căn của cô là hỗn độn linh căn Ngũ Linh căn từ thời thượng cổ, độ tinh khiết linh căn cao đến một trăm phần trăm. Chỉ cần chọn đúng tâm pháp, tốc độ tu hành có thể tiến triển thần tốc. Tuy nhiên, ở đây lại không có tâm pháp tu luyện nào phù hợp với linh căn của cô.

Khương Dư Linh không nén được sự thất vọng. Cô vô cùng buồn bực, vốn tưởng rằng đến đây có thể nhận được đồ miễn phí, nhưng bây giờ xem ra…

Cũng không coi như là hoàn toàn tay không, dù sao cô vẫn có thể học vẽ bùa ở đây.

Đã không tìm thấy tâm pháp tu luyện phù hợp, nhưng Khương Dư Linh cũng không thể về tay không. Tuân theo tâm lý nhạn qua nhổ lông, cô chọn đại một bộ tâm pháp thượng đẳng, gọi là Đoạn Tuyệt Tình Quyết.

Đây là chỉ thị của hệ thống.

Cô không dùng được, nhưng lại có thể đổi lấy điểm tích lũy từ hệ thống. Bộ Đoạn Tuyệt Tình Quyết này có thể đổi được mười vạn điểm tích lũy.

Không chỉ tâm pháp, mà cả một số công pháp, lá bùa chưa được hệ thống thu nhận, thậm chí là thiên tài địa bảo có niên đại lâu đời, cùng với quỷ quái lợi hại, hệ thống cũng có thể thu hồi. Có thêm cách kiếm điểm tích lũy ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ, việc cô gom đủ điểm để mua tâm pháp tu luyện chuyên biệt cho hỗn độn linh căn trong hệ thống thương thành cũng không còn là chuyện quá khó.

Tâm trạng Khương Dư Linh nháy mắt trở nên vô cùng vui vẻ. Cô quyết định chờ thêm một thời gian sẽ đổi Đoạn Tuyệt Tình Quyết với hệ thống, sau đó ở Liên Minh Thiên Sư vặt lông dê, lại bắt vài con quỷ quái lợi hại. Tổng cộng cô có thể ở thế giới này 50 năm, đủ để trả hết nợ hệ thống, lại kiếm thêm một khoản điểm tích lũy kha khá.

Có được lợi ích thiết thực và đáng kể, Khương Dư Linh vui ra mặt, nụ cười không hề tắt cho đến khi rời khỏi Tàng Thư Các. Lăng Tiêu thấy cô như vậy, còn tưởng rằng cô vui vì có thể tu luyện.

Dễ dàng thỏa mãn, càng khiến hắn cảm thấy cô ngoan ngoãn đáng yêu.

“Sau này, đây chính là nơi ở của muội.”

Lăng Tiêu không hỏi Khương Dư Linh đã tìm được tâm pháp gì trong Tàng Thư Các. Tàng Thư Các có hàng ngàn bộ tâm pháp, mỗi người lại phù hợp với những tâm pháp khác nhau, có tốt có xấu, hoàn toàn phụ thuộc vào cơ duyên cá nhân, không cần thiết phải hỏi làm gì.

Hắn nói với Khương Dư Linh: “Muội phải nỗ lực tu luyện, nhanh chóng dẫn linh nhập thể. Chắc muội cũng biết Liên Minh Thiên Sư mỗi năm tháng mười Trắc Linh, tháng mười hai năm nhất nhập học lớp vẽ phù. Nói cách khác, nếu muội không thể dẫn linh nhập thể trước tháng mười hai, vậy muội sẽ phải học cùng một đám nhóc con mười tuổi ở cùng một lớp.”

Người lớn như vậy lại đi học cùng đám nhóc mười tuổi, nói ra cũng làm mất mặt người của Cự Nhân Phong.

“Ta ở ngay cạnh muội. Có gì không hiểu, muội có thể đến hỏi ta.”

Mặc dù Lăng Tiêu trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại rất kiên nhẫn, đúng là có dáng dấp của một sư huynh tốt.

Khương Dư Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Muội biết rồi, sư huynh.”

Cô ngừng một chút, rồi chớp chớp mắt nói: “Sư huynh, huynh có thể cho muội một ít sách về chế phù không? Muội muốn xem trước, để đến lúc vào học đường không bị bỡ ngỡ.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 251



Lăng Tiêu nhìn cô một cái, không đồng ý, chỉ bảo cô nhanh chóng nỗ lực tu luyện: “Dẫn linh nhập thể xong thì đến tìm ta, ta sẽ tự mình chỉ dạy muội vẽ bùa.”

Nói xong câu đó, Lăng Tiêu liền đi.

Hắn từ chối nằm trong dự đoán của Khương Dư Linh. Dù sao hiện tại Tôn Lăng vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ về cô. Vì thế khi ở Tàng Thư Các, cô cũng cố ý đợi đủ sáu tiếng đồng hồ mới cầm lấy quyển Đoạn Tuyệt Tình Quyết kia.

Khương Dư Linh bước vào chỗ ở của mình.

Đó là một căn nhà trúc rất đơn sơ, sạch sẽ, tràn ngập hương tre thoang thoảng. Khương Dư Linh tùy ý tìm một phòng, liền mở quyển Đoạn Tuyệt Tình Quyết ra, trong lòng thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, người của Liên Minh Thiên Sư có nhìn ra tôi tu luyện tâm quyết gì không?”

[Không thể.]

Hệ thống rất nhanh trả lời: [Nhưng có người đang giám sát ký chủ. Ký chủ dẫn linh nhập thể cần chậm một chút.]

Khương Dư Linh hiểu ý. Trước khi đến đây cô cũng đã tìm hiểu trên mạng. Thông thường một người bình thường sẽ dẫn linh nhập thể trong vòng hai tháng. Mục đích ban đầu của cô khi đến đây là để thể hiện bản thân thật tốt.

Vậy thì cứ kiểm soát thời gian trong khoảng nửa tháng đi.

Cô làm bộ làm tịch cầm lấy Đoạn Tuyệt Tình Quyết. Bên trong không chỉ có khẩu quyết tu luyện, mà còn có cả phần hướng dẫn vận hành kinh mạch rất chi tiết. Nếu có thể hiểu rõ phần vận hành kinh mạch này, cũng là có lợi ích.

Vì thế Khương Dư Linh không vội vã ngồi thiền, mà từ từ xem phần vận hành kinh mạch trong Đoạn Tuyệt Tình Quyết. Đợi thời gian gần đủ, cô liền cầm sách đi tìm Lăng Tiêu.

Lý do tìm hắn rất đơn giản, không phải vì có chỗ nào không hiểu, mà là cô đói bụng, muốn ăn cơm.

Nhưng tìm được Lăng Tiêu lại không thể nói thẳng là mình đói bụng mới đến. Làm vậy trông cô thật chẳng có chí tiến thủ chút nào. Vì thế, Khương Dư Linh trước tiên hỏi một loạt câu hỏi liên quan đến cách vận hành kinh mạch, sau đó mới ôm bụng nói mình đói.

“Vậy thì đi ăn cơm.”

“Ta đưa muội đi.”

Lăng Tiêu duỗi tay ra, một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay hắn. Đúng lúc hắn chuẩn bị bảo Khương Dư Linh nhảy lên kiếm trước, cửa sân lớn đột nhiên bị đẩy ra.

“Sư huynh, chúng ta đi ăn cơm cùng đi.”

Là Thư Nghiên.

Cách đó không lâu cô ta mới bị Lăng Tiêu răn dạy một trận, mới có bao lâu mà cô ta đã như không có chuyện gì xảy ra đến tìm Lăng Tiêu rồi. Đây cũng là một ưu điểm lớn của cô ta —— mặt dày, không để bụng thù vặt.

Đương nhiên, đây là đối với người cô ta thích và có thực lực mạnh mẽ mà nói.

Khi nhìn thấy Khương Dư Linh cũng ở trong sân, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, buột miệng nói: “Tiện nhân, sao ngươi lại…”

“Tiểu sư muội, sao muội lại ở đây?”

Thư Nghiên rõ ràng đã được dạy bảo, rất nhanh liền sửa lại cách xưng hô. Sắc mặt Lăng Tiêu lúc này mới đẹp hơn một chút: “Tiểu sư muội đi ăn cơm cùng chúng ta.”

Tằng Cẩn Trúc cũng đi theo sau Thư Nghiên. Hắn xem cũng không thèm nhìn Khương Dư Linh lấy một cái, thái độ khinh thường ra mặt. Còn việc Lăng Tiêu muốn đưa Khương Dư Linh ngự kiếm đi ăn cơm, hắn cũng không có ý kiến gì.

Hắn không có ý kiến, nhưng Thư Nghiên, người ái mộ Lăng Tiêu, lại có ý kiến lớn.

Cô ta trước tiên lườm Khương Dư Linh một cái đầy oán hận, sau đó liền chạy đến bên cạnh Lăng Tiêu nũng nịu: “Đại sư huynh, huynh muốn chở tiểu sư muội đi nhà ăn cùng sao? Như vậy bị người khác thấy ảnh hưởng không tốt đâu. Hay là muội đưa tiểu sư muội đi nhé.”

Lăng Tiêu nhíu mày nhìn cô: “Có gì không tốt?”

“Trai đơn gái chiếc cùng đi trên một thanh kiếm, đương nhiên là không tốt rồi. Huynh ở Liên Minh Thiên Sư có rất nhiều người ái mộ. Tiểu sư muội cô mới vào Liên Minh Thiên Sư của chúng ta đã thân thiết như vậy với huynh, thì cô ấy chắc chắn sẽ bị người ta xa lánh.”

Nghe có vẻ hợp lý nhỉ?

Lời này nghe qua dường như rất có lý.

Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, liền không ngăn cản, chỉ hơi cảnh cáo Thư Nghiên: “Vậy muội đưa muội ấy đi thì cẩn thận một chút, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào.”

Hắn ít nhiều cũng biết tính nết của Thư Nghiên.

Thư Nghiên nắm chặt tay, đảm bảo: “Đương nhiên, sư huynh huynh cứ yên tâm vạn phần.”

Cô ta liếc nhìn Khương Dư Linh một cái, ánh mắt đầy ác ý không hề che giấu: “Muội đã biết sai rồi, nhất định sẽ vì sai lầm của mình mà chuộc tội.”

“Và nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu, sư, muội!”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 252



Ác ý của Thư Nghiên gần như tràn ra ngoài, vừa nhìn đã biết cô ta chẳng có ý tốt gì.

Và quả nhiên,

Cái gọi là chăm sóc Khương Dư Linh thật tốt của Thư Nghiên, đó là trong quá trình bay đến nhà ăn, cô ta cố ý nghiêng ngả trái phải để hất Khương Dư Linh xuống.

Cô ta cũng không hề sợ Lăng Tiêu sẽ trách mắng mình. Dù sao Khương Dư Linh mới nhập môn, cho dù cô thật sự bị ngã chết, Lăng Tiêu cũng không thể nổi giận quá mức với cô ta.

Đã c.h.ế.t thì đã chết, chẳng có ai đứng ra đòi công bằng cho cô.

Thư Nghiên tính toán rất kỹ, đáng tiếc Khương Dư Linh đã sớm đoán được ý định của cô. Suốt đường đi, Khương Dư Linh ôm chặt lấy cô ta, còn Lăng Tiêu thì theo sát phía sau hai người, không nhanh không chậm. Thư Nghiên cũng không dám làm quá đáng, chỉ có thể thầm nhủ lòng sẽ tính sổ sau.

Có lẽ là đến giờ ăn cơm, trên bầu trời đâu đâu cũng có Thiên Sư ngự kiếm bay, cảnh tượng hối hả chen chúc nhau trông cũng khá hùng vĩ.

Còn có vài Thiên Sư đang bay đột nhiên dừng lại, đánh giá Khương Dư Linh đang đứng phía sau Thư Nghiên.

Không có ai đến chào hỏi ba người Lăng Tiêu, xem ra quan hệ xã hội của họ trong Liên Minh Thiên Sư không được tốt lắm.

Bốn người một trước một sau, rất nhanh liền đến nhà ăn Liên Minh Thiên Sư.

Nhà ăn Liên Minh Thiên Sư bên ngoài to lớn đẹp đẽ, bên trong cũng lộng lẫy xa hoa, có không dưới trăm loại đồ ăn. Xem ra các Thiên Sư ở đây sống khá thoải mái, chẳng phải chịu thiệt thòi gì.

Khương Dư Linh gọi một phần bít tết bò, một phần gan ngỗng, và một phần mì gạch cua.

Món nào cũng rất ngon, ngon đến mức Khương Dư Linh chỉ muốn đóng gói đầu bếp ở đây mang về thế giới của mình.

Cô ăn ngon lành, trông rất hợp với thân phận cô gái nghèo khó của cô. Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn cô rất dịu dàng: “Không đủ thì có thể lấy thêm.”

“Đủ rồi đủ rồi ạ.”

Má Khương Dư Linh phồng lên, đôi mắt cũng tròn xoe, trông rất đáng yêu. Nuốt miếng đồ ăn trong miệng xong, cô mím môi cười ngượng ngùng: “Chỉ là muội chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy. Sư huynh, có thể gia nhập Liên Minh Thiên Sư thật sự là quá tốt. Không, phải nói là có thể quen biết huynh thật sự là quá tốt rồi.”

Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt không dễ phát hiện.

Không khí giữa hai người vô cùng hài hòa.

Nhưng rất nhanh, sự hài hòa này bị phá vỡ, bởi vì Thư Nghiên lại đến. Lần này cô ta lại thay đổi thái độ, lại gần xin lỗi Khương Dư Linh, nói cô ta vừa rồi phanh gấp quá đột ngột, không nghĩ đến việc cô ở phía sau có sợ hay không, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, bảo cô ngàn vạn lần đừng giận cô ta.

Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không bực bội với một kẻ đã bị mình hạ gục. Tuy nhiên chưa đợi cô nói lời tha thứ, Tằng Cẩn Trúc đã chen vào hát bài ca mặt trắng cho Thư Nghiên: “Muội là sư tỷ của cô ta, đó là hiểu lầm cô ta thì sao? Bây giờ sao lại hạ mình đến xin lỗi? Cô ta cũng xứng sao?”

Thư Nghiên liền nhanh chóng nói: “Ai nha, nhị sư huynh, tiểu sư muội dù sao cũng mới đến Liên Minh Thiên Sư, chúng ta đương nhiên phải chăm sóc cô ấy nhiều một chút.”

Hai người kẻ xướng người họa, phảng phất mọi chuyện vừa xảy ra đều là lỗi của Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 253



Vai Khương Dư Linh hơi co lại. Cô nói theo lời Tằng Cẩn Trúc: “Sư, sư tỷ, nhị sư huynh nói đúng. Tỷ không cần đến xin lỗi muội. Muội… Muội mới là sư muội.”

Vừa nói, cô nhanh chóng cúi đầu.

Bộ dạng có vẻ hơi sợ hãi.

Mặt Thư Nghiên tối sầm lại. Lông mày Tằng Cẩn Trúc nháy mắt nhăn tít: “Ngươi làm cái dáng vẻ này là sao? Chẳng lẽ chúng ta bắt nạt ngươi à?”

“Không, không có.” Khương Dư Linh lén nhìn Tằng Cẩn Trúc một cái, lắc đầu: “Muội không nghĩ như vậy.”

Đuôi mắt phiếm hồng, trông càng thêm tủi thân.

Tằng Cẩn Trúc hơi bực mình: “Ngươi không nghĩ như vậy, nhưng lại biểu hiện như vậy…”

“Đủ rồi.”

Lăng Tiêu không thể nghe nổi nữa. Ánh mắt hắn lạnh lùng quét về phía Tằng Cẩn Trúc: “Các ngươi không đói sao? Đến đây nói mấy chuyện vớ vẩn làm gì? Không đói thì tối nay khỏi ăn.”

Đây là biểu hiện khi Lăng Tiêu tức giận.

Hô hấp của Tằng Cẩn Trúc nghẹn lại, lúc này mới nhận ra mình vừa rồi đã lỡ lời. Hắn lạnh lùng nhìn Khương Dư Linh một cái rồi xoay người đi. Thư Nghiên lại lần nữa bị việc Lăng Tiêu bênh vực Khương Dư Linh làm tổn thương. Cô ta mắt đỏ hoe chất vấn Lăng Tiêu: “Đại sư huynh, huynh thật là quá đáng. Huynh không chỉ vì tiện nhân này mà mắng muội, còn vì tiện nhân này mà mắng cả nhị sư huynh. Chẳng lẽ vị trí của hai chúng ta trong lòng huynh còn không bằng một mình cô ta sao?!”

Cô nói xong liền quay người bỏ đi, bộ dạng tủi thân đến tột cùng. Lăng Tiêu nhìn bóng lưng hai người biến mất trong dòng người, mày nhăn lại, tâm trạng quả thật đã bị lời nói của Thư Nghiên làm cho xao động.

Giây tiếp theo ——

“Đại sư huynh, đều là lỗi của muội.”

“Nếu không phải muội, nhị sư huynh và sư tỷ sẽ không cãi nhau với huynh.”

Nước mắt Khương Dư Linh nháy mắt rơi xuống, long lanh như sao đêm, đẹp đẽ mà yếu ớt.

“Có phải, ngay từ đầu muội không nên cùng huynh vào Liên Minh Thiên Sư không…”

Lăng Tiêu lập tức hoàn hồn: “Chuyện này không liên quan đến muội.”

Hắn lạnh mặt: “Là bọn họ sai.”

Là bọn họ hết lần này đến lần khác đến gây sự với Giang Tinh Ca. Giang Tinh Ca chẳng nói gì, lẽ nào hắn làm sư huynh lại không thể đứng ra bênh vực cô sao?

Huống chi trong nhà ăn đông người như vậy, hai người họ sợ người khác biết Cự Nhân Phong nội bộ lục đục sao?

Hơn nữa,

Cô dù sao cũng là do hắn đưa đến Liên Minh Thiên Sư.

Cho dù có đán‌h c‌hó, cũng phải nhìn mặt chủ chứ.

Nghĩ đến đây, mày mắt Lăng Tiêu liền phủ lên một tầng băng tuyết.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 254



Cuộc đối đầu lần này, có thể nói Khương Dư Linh đã thắng lớn. Nhờ phản ứng nhanh nhạy, ngay cả câu nói cuối cùng của Thư Nghiên cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Ngược lại, nó còn khiến Lăng Tiêu thêm phần bất mãn với cả hai người, và hắn đã không chờ họ mà đưa thẳng cô về Cự Nhân Phong.

Khương Dư Linh thừa thắng xông lên, đề nghị Lăng Tiêu mỗi ngày chờ cô cùng đi ăn cơm. Lý do đưa ra rất khéo léo: cô ở Cự Nhân Phong xa lạ, nhị sư huynh và tam sư tỷ lại không mấy ưa cô. Lăng Tiêu nghe thấy cũng cảm thấy đúng, liền đồng ý, thậm chí còn nói cứ đến giờ cơm là sẽ đến tìm cô.

Điều này quả thực đã vượt mục tiêu đề ra. Khương Dư Linh tâm tình cực tốt. Về đến nhà trúc, cô liền tiếp tục nghiên cứu cách vận hành kinh mạch. Lăng Tiêu nói là làm, đến giờ cơm liền đến đón cô cùng đi nhà ăn.

Hắn không hề chờ Tằng Cẩn Trúc và Thư Nghiên. Hai người nhìn căn nhà tối om của Lăng Tiêu, trong lòng phẫn nộ khôn tả. Đến lúc này, họ mới nhận ra vị trí của Khương Dư Linh trong lòng Lăng Tiêu không thấp kém như họ tưởng. Lần gặp lại Khương Dư Linh sau đó, thái độ của họ đối với cô cũng không còn gay gắt như trước.

Lăng Tiêu rất hài lòng. Thái độ của hắn đối với hai người họ cũng dịu bớt đi một chút.

Mọi thứ dường như đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng chỉ Khương Dư Linh biết, dù là Tằng Cẩn Trúc hay Thư Nghiên, họ đều nóng lòng muốn lấy mạng cô. Chỉ là hiện tại, họ kiêng dè Lăng Tiêu nên không dám hành động mà thôi.

Nếu hiện tại không dám,

Vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ dám nữa.

Khương Dư Linh cũng không sợ làm mình nổi bật. Vào ngày thứ mười, cô đã hoàn thành việc dẫn linh nhập thể.

Gần như trong khoảnh khắc, toàn bộ Liên Minh Thiên Sư đều xôn xao.

“Nghe nói chưa? Cái tiểu sư muội mới đến Cự Nhân Phong đã dẫn linh nhập thể rồi đấy.”

“Cô ấy mới vào Cự Nhân Phong có mười ngày thôi mà? Sao nhanh thế đã dẫn linh nhập thể rồi à?

“Đúng đấy, ta phải mất hai tháng mới dẫn linh nhập thể. Mấy hôm nay sư phụ nhìn ta mắt không ra mắt mũi không ra mũi!”

“Sư phụ của ta còn ghen tỵ c.h.ế.t với Tôn trưởng lão. Ông ấy nói Tôn trưởng lão gặp may, tùy tiện nhặt được một thiên tài hiếm có.”

“Ngay cả sư huynh Lăng Tiêu năm xưa, cũng phải nửa tháng mới dẫn linh nhập thể mà.”

“Thiên phú của Giang Tinh Ca ấy, vậy mà còn hơn cả sư huynh Lăng Tiêu nữa.”

……

“Tốt tốt tốt, thật sự quá tốt!”

Việc Khương Dư Linh dẫn linh nhập thể trong mười ngày đã gây chấn động lớn trong Liên Minh Thiên Sư, đồng thời cũng giúp Tôn Lăng lấy lại thể diện đã mất vì ba người đồ đệ trước đó. Thái độ của ông ta đối với Khương Dư Linh lập tức thay đổi.

Sự đề phòng trong mắt giảm đi đáng kể. Thậm chí ông ta còn chủ động đưa cho Khương Dư Linh một quyển Phù Triện Lục, bảo cô nghiên cứu thật kỹ.

Tôn Lăng còn cho gọi cả ba người Lăng Tiêu đến, dặn dò họ sau này phải kèm cặp Khương Dư Linh thật tốt, không được giấu nghề.

“Hiện tại tiểu sư muội của các con vừa mới dẫn linh nhập thể, còn chưa biết ngự kiếm phi hành. Mấy ngày tới, việc đưa con béđến học đường nhờ các con giúp đỡ.”

“Các con là sư huynh sư muội cùng môn, vinh nhục có nhau. Mong các con ghi nhớ lời này, biết chưa?”

Bề ngoài Tôn Lăng chưa từng quan tâm đến Khương Dư Linh, nhưng sau lưng, mọi nhất cử nhất động của cô, ông ta đều nắm rõ. Đương nhiên ông ta cũng biết chuyện Tằng Cẩn Trúc và Thư Nghiên làm khó cô. Trước đây ông ta có thể mặc kệ, nhưng hiện tại không thể tiếp tục làm ngơ.

Dù sao, chỉ cần Khương Dư Linh không phải người phe đối địch cài vào, thì ông ta có thể có được một đồ đệ thiên tài. Đây là việc đáng tự hào đến mức nào chứ?

Thế là ông ta tiện thể răn đe luôn Tằng Cẩn Trúc và Thư Nghiên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 255



Sắc mặt của hai người đều không tốt chút nào. Trước đó, họ chưa từng nghĩ thiên phú của Khương Dư Linh lại tốt đến mức này.

“Chúng con đã biết.”

Thư Nghiên và Tằng Cẩn Trúc đồng thanh đáp.

Dù nội tâm đang dậy sóng đến đâu, họ cũng không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt Tôn Lăng.

Lăng Tiêu thì lại rất vui vẻ. Dù sao Khương Dư Linh là do hắn dẫn vào, lại là sư muội của hắn. Cô có thiên phú tốt, mặt hắn đương nhiên cũng có thêm ánh hào quang.

Vì thế hắn dặn dò Khương Dư Linh: “Ta vẫn giữ lời nói cũ, có gì không hiểu cứ đến hỏi ta.”

Nói rồi, hắn lấy từ túi không gian ra một khối ngọc bội. Là ngọc Điền, không một chút tạp chất, nhìn rất ôn nhuận.

“Đây là khối ngọc bội ta tình cờ có được. Đường trưởng lão sau đã khắc lên đó một lá bùa không gian.”

Nói cách khác, khối ngọc bội này là một không gian trữ vật.

“Cảm ơn sư huynh.”

Mắt Khương Dư Linh cong cong, vui vẻ không thôi.

Khối ngọc bội này Thư Nghiên vẫn luôn muốn nhưng Lăng Tiêu chưa từng cho. Lúc này hắn lại dễ dàng tặng cho Khương Dư Linh. Thư Nghiên ghen tức đến đỏ cả mắt, nhưng sự nhẫn nhịn mấy ngày qua vẫn có tác dụng.

Cô ta cố nhịn, rồi lại cố nhịn, cuối cùng cũng nén xuống được. Gượng gạo nặn ra một nụ cười, lấy từ trong không gian ra một cuốn sổ: “Ngươi mới nhập môn, ta cũng không có gì tốt tặng ngươi. Đây là tâm đắc vẽ bùa của ta từ trước đến nay, ngươi cầm lấy mà xem đi.”

Một cuốn sổ đầy tâm đắc vẽ bùa, cũng không coi là qua loa.

“Cảm ơn sư tỷ.”

Lăng Tiêu và Thư Nghiên đều tặng quà, Tằng Cẩn Trúc đương nhiên cũng phải có quà. Hắn lục tìm trong không gian, cuối cùng tìm được một đoạn gỗ bị sét đánh đưa cho Khương Dư Linh: “Đây là gỗ đã bị sét đánh qua, có khả năng khắc chế tà vật rất mạnh. Tặng ngươi.”

Lần làm nổi bật này quả thực rất đáng giá.

Khương Dư Linh càng vui hơn. Trong khoảnh khắc, trong đại điện tràn ngập không khí hòa thuận vui vẻ, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, như thể những khúc mắc và sự ác ý trước đó chưa từng xảy ra.

……

Ra khỏi đại điện của Tôn Lăng trời đã tối. Lăng Tiêu trước tiên bảo Tằng Cẩn Trúc và Thư Nghiên về, sau đó đưa Khương Dư Linh về căn nhà trúc nhỏ của cô. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống người hắn, thân hình hắn thon dài, có vài phần m.ô.n.g lung như người trong trăng: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngày mai ta đến đón muội.”

Mày mắt hắn đều nhu hòa.

Khương Dư Linh mím môi cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sư huynh.”

Nghỉ ngơi thì chắc chắn là không thể nghỉ ngơi rồi. Phù Triện Lục đã có trong tay, làm sao cô có thể không xem những lá bùa được ghi lại trong đó chứ?

Khương Dư Linh đầy hứng thú mở sách ra, rất nhanh đã đắm chìm vào đó.

Phù Triện Lục tổng cộng có 58 loại lá bùa. Giống như bùa bình an, bùa Trừ Tà, bùa Hàng Yêu, bùa Ngự Hỏa, v.v. có rất nhiều lá bùa trùng lặp với Bách Khoa Toàn Thư Phù Triện của cô, nhưng cũng có rất nhiều lá bùa mà cô chưa từng thấy trong hệ thống hay Bách Khoa Toàn Thư Phù Triện.

Ví dụ như bùa Trừ Tà, bùa Hàng Yêu và bùa Ngự Hỏa.

Hơn nữa, lá bùa trong Phù Triện Lục chỉ phân cao thấp, không phân cấp bậc. Chỉ cần cô muốn, cô có thể vẽ bất kỳ loại lá bùa nào trong đó.

Một điều rất thú vị là kỹ xảo vẽ bùa được nhắc đến trên đó. Vận dụng linh lực của bản thân để giao tiếp với linh lực thiên địa, sau đó truyền linh lực vào bút vẽ bùa. Chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, ngay cả khi linh lực bản thân không đủ, vẫn có thể vẽ ra lá bùa mong muốn.

Khương Dư Linh thật sự quá tò mò về kỹ xảo vẽ bùa được nói trong sách. Cô nóng lòng muốn thử ngay, nhưng cô cảm giác được Tôn Lăng vẫn chưa ngừng giám sát mình. Vì thế, sau khi đọc xong toàn bộ quyển sách, cô liền lên giường đi ngủ.

Nghỉ ngơi lấy sức.

Cô là một thiên tài.

Nhanh lên nào.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 256



Sau khi dẫn linh nhập thể là vào học đường vẽ bùa.

Học đường vẽ bùa nằm ở vị trí trung tâm của toàn bộ Liên Minh Thiên Sư, cách nhà ăn không xa, nhưng lại lớn gấp trăm lần nhà ăn, và còn lộng lẫy hơn nhiều, trông như một tòa lâu đài cổ từ thế kỷ trước, mái nhọn vươn thẳng lên trời.

Hoa cỏ cây xanh có ở khắp nơi, nhưng không có muỗi, chỉ có bướm và chim chóc bay lượn sinh sống, không khí thơm ngát.

Học đường là nơi quan trọng, cần có thẻ căn cước đặc biệt mới có thể vào được. Lăng Tiêu trước tiên đưa Khương Dư Linh đi làm thẻ căn cước, sau đó mới ngự kiếm phi hành đưa cô đến hướng học đường vẽ bùa. Hắn cũng dặn dò cô: “Vào học đường rồi phải nỗ lực học vẽ bùa, cố gắng tốt nghiệp sớm.”

“Giống như trường học bên ngoài, học đường cũng nghỉ hai ngày một tuần. Nhưng muội không cần lo lắng thiếu thứ gì, trong học đường có đủ cả, hơn nữa trong tháng đầu tiên nhập học, mọi thứ trong học đường đều miễn phí.”

“Sau một tháng, việc ăn, mặc, ở, đi lại trong học đường đều yêu cầu trả phí, không phải tiền tệ thông thường bên ngoài, mà là điểm tích lũy.”

“Và điểm tích lũy, là kiếm được bằng cách hoàn thành nhiệm vụ.”

Tuy phần lớn người trong Liên Minh Thiên Sư đều cao ngạo, không ai bì nổi, thậm chí còn ký khế ước quỷ quái để sử dụng cho mình, nhưng không thể phủ nhận rằng nơi này thực sự có nội lực, rất coi trọng sự phát triển lâu dài của Liên Minh Thiên Sư. Nghe Lăng Tiêu nói xong, Khương Dư Linh đã nóng lòng muốn vào học đường.

Quãng đường vốn không xa, lại còn ngự kiếm phi hành.

Rất nhanh đã đến học đường.

Khi chưa dùng thẻ căn cước, học đường chỉ là một bức tường. Sau khi dùng thẻ, mây mù trước mắt tan đi, một tòa lâu đài cổ lộng lẫy và hùng vĩ hiện ra. Trên bầu trời còn có rất nhiều học sinh mặc đồng phục đang ngự kiếm phi hành. Mắt Khương Dư Linh lập tức sáng lên, Lăng Tiêu cũng nhận ra sự phấn khích của cô, nói: “Đi thôi, lúc nghỉ ta sẽ đến đây đón muội.”

“Cảm ơn đại sư huynh, huynh thật tốt.”

……

Vừa bước chân vào, một mùi hương rất dễ chịu liền xộc thẳng vào mũi, mang lại cảm giác sảng khoái tinh thần. Quan trọng nhất là, sau khi vào đây, cái cảm giác bị theo dõi nãy giờ bỗng biến mất hoàn toàn. Chưa kịp vui mừng, một thiếu nữ đang đạp trên phi kiếm liền thẳng tắp lao về phía cô.

“Tránh ra!”

“Tránh ra mau!”

Khoảng cách không xa, Khương Dư Linh có thể thấy rõ vẻ mặt hoảng hốt của đối phương. Cô theo bản năng nghiêng người sang một bên, thiếu nữ liền bổ nhào xuống đất.

Mặt mày lấm lem tro bụi.

“Đau quá đi.”

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu dính đầy bụi bẩn, trông đầy đau khổ, lại khó chịu nhìn về phía Khương Dư Linh: “Ngươi đột nhiên đứng ở đây làm gì vậy? Nếu không phải tại ngươi, ta đã không ngã thảm thế này.”

Lời cô vừa dứt, Khương Dư Linh còn chưa kịp nói gì, hai thiếu niên đã vội vã chạy tới chỗ cô: “Song Song, muội không sao chứ?”

“Ta nói này, ngươi đi đường kiểu gì đấy, không có mắt à? Không thấy người ta đang ngự kiếm sao? Cứ nhất định phải lao vào người khác.”

Hai thiếu niên đều khoảng 15-16 tuổi. Một người đỡ thiếu nữ đang ngồi dưới đất dậy, một người chỉ trích Khương Dư Linh. Ánh nắng chiếu vào người họ, tràn đầy sức sống, dường như không có chút u ám nào.

Khương Dư Linh mím môi, xin lỗi: “Ngại quá, ta mới vào học đường vẽ bùa hôm nay. Ta cũng không biết tại sao ta vừa vào lại xuất hiện ngay trước mặt các ngươi.”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 257



Mỗi tuần nghỉ hai ngày. Trừ hai ngày đó ra, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện động trời, học sinh ở đây cũng không được phép ra ngoài. Khương Dư Linh hôm qua mới dẫn linh nhập thể, lại không phải ngày nghỉ, nên các học sinh đương nhiên không biết hôm nay học đường sẽ có người mới.

Vì thế, ba người họ đều có chút tò mò.

“Mới vào học đường? Sao có thể?”

Thiếu nữ được đỡ dậy phủi bụi cỏ trên người, nhíu mày: “Hàng năm không phải tháng 10 mới tuyển sinh mới sao?”

“Cô ấy trông cũng không giống nhóc con mới mười tuổi nhỉ.”

“Chắc là đi cửa sau vào rồi.”

Hai thiếu niên nói, đột nhiên mắt sáng lên: “À, ta biết rồi! Khương Dư Linh là do ngươi bắt được đúng không? Mấy hôm trước không phải có thông báo, ai bắt được Khương Dư Linh thì sẽ được một lần Trắc Linh sao? Hay ngươi chính là người may mắn đó?”

“Khương Dư Linh bị bắt được à, thật sự tốt quá!” Mày mắt thiếu nữ lập tức giãn ra. Cô túm lấy tay Khương Dư Linh, đánh giá từ trên xuống dưới: “Không phải nói Khương Dư Linh lợi hại lắm sao? Ngươi bắt được cô ta thế nào vậy, có thể kể cho chúng ta nghe không?”

Bản thân Khương Dư Linh: "……"

Lắc đầu: “Ta không có bắt được cô ấy.”

Khương Dư Linh kể lại kinh nghiệm mình vào Liên Minh Thiên Sư thế nào. Cô không nói quá phức tạp, nhưng cũng đủ để ba thiếu niên thiếu nữ từ mười tuổi đã không rời Liên Minh Thiên Sư phải kêu lên kinh ngạc liên tục. Trong lúc trò chuyện, Khương Dư Linh cũng biết tên của họ.

Thiếu nữ tên là Dư Song Song.

Hai thiếu niên một người tên là Thôi Thần Sinh, một người tên là Biên Hoài.

Ba người đều là học sinh năm 3 lớp nhất, đã ở Liên Minh Thiên Sư 6 năm. Hôm nay là lần đầu tiên Dư Song Song thử ngự kiếm phi hành. Những lần trước bay khá tốt, nhưng vừa thấy Khương Dư Linh thì lại gặp sự cố.

Dư Song Song nói đó là do cô hơi hoảng loạn trong lòng, chứ không phải kỹ thuật không tốt.

Ba người đều ở độ tuổi hồn nhiên vô tư. Có thể thấy, họ đối với mọi thứ trên đời đều ôm ấp những hy vọng tốt đẹp. Nhắc đến việc hàng yêu bắt quỷ thì tràn đầy mong chờ. Đối với Khương Dư Linh cũng không có chút ác ý nào.

Thậm chí còn chủ động đề nghị đưa Khương Dư Linh cùng đi làm thủ tục nhập học, nói là để chăm sóc tân sinh.

Khương Dư Linh cũng không từ chối, dù sao nơi này thật sự rất rộng lớn, và cô cũng thật sự không tìm được đường.

Dư Song Song là một cô bé lớn lên rất đáng yêu, tính cách cũng rất dễ mến. Dọc đường đi đều có người chào hỏi cô. Tuy nhiên đối với hai người đi cùng cô là Thôi Thần Sinh và Biên Hoài thì không thân thiện như vậy, liếc mắt trắng là chuyện thường. Có lúc quá đáng hơn, còn xông lên đ.ấ.m họ mấy cái.

Và mỗi lần như thế, hai người họ lại nằm vật ra đất giả chết, ăn vạ, nói chung là không chịu dậy. Trừ khi đối phương cũng lăn lộn trên đất cùng.

Không khí thật sự không tồi.

Thấy bộ dạng của họ, Khương Dư Linh rất khó tưởng tượng, Liên Minh Thiên Sư lại là nơi ẩn chứa ác ý bên trong như trong cốt truyện. Ngay cả khi thỉnh thoảng có gặp phải vài con chuột phá hoại, thì cũng không đến mức biến thành như trong cốt truyện.

Có chỗ nào bị cô bỏ sót sao?

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Khương Dư Linh. Mãi cho đến khi đến văn phòng nhập học, cô vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, liền dứt khoát vứt vấn đề này ra sau đầu.

Cô ấyđưa cô đến cửa, nói cho cô biết bên trong là nơi làm thủ tục nhập học. Cô còn nghĩa khí vỗ vai Khương Dư Linh, ra dáng chị cả nói: “Hy vọng ngươi sớm ngày lên năm 3, như vậy chúng ta có thể học cùng nhau.”

Thôi Thần Sinh thò đầu ra: “Chỉ cô ấy thôi à? Cái kiểu đổi trường giữa chừng này, mười năm nữa có lên được năm 3 không còn là vấn đề đấy.”

Biên Hoài bĩu môi: “Đúng vậy, nói không chừng cả đời này cũng khó mà tốt nghiệp ——”

Bốp.

Dư Song Song đ.ấ.m vào đầu Biên Hoài một cái, giả vờ hung dữ nhe răng: “Có biết nói chuyện không hả?”

Nói xong, cô lại cười với Khương Dư Linh: “Ta lát nữa còn phải đi ngự kiếm phi hành, nên không đi cùng ngươi nữa nhé.”

“Có chuyện gì ngươi cứ đến năm 3 lớp nhất tìm ta.”

“Hì hì, gặp chuyện bất bình cứ báo tên Dư Song Song của ta là được!”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 258



Khương Dư Linh không để lời Dư Song Song vào tai, nhưng lại ghi nhớ lời Thôi Thần Sinh và Biên Hoài nói về việc mười năm lên năm 3 còn là vấn đề, và cả đời khó tốt nghiệp.

Trong lòng cô liền có một suy đoán đáng sợ.

Khó tốt nghiệp, chẳng lẽ là cả đời, thậm chí c.h.ế.t già cũng phải ở lại đây sao?

Khương Dư Linh cảm thấy điều này rất có khả năng.

Bởi vì chỉ có như vậy, mới giải thích được tại sao những người Liên Minh Thiên Sư đi lại bên ngoài lại cao ngạo khó gần đến thế. Những người luôn ở trong học đường, dù có khát vọng lớn đến đâu cũng sẽ bị bào mòn trong sự chờ đợi ngày qua ngày. Làm việc tự nhiên cũng bất chấp thủ đoạn.

Người phụ trách làm thủ tục nhập học là một ông lão nhỏ thó. Sau khi xem thẻ căn cước của Khương Dư Linh, ông ghi tên cô vào danh sách, cuối cùng còn hỏi xin một giọt m.á.u của cô.

Đối với người tu đạo, m.á.u thật sự quá quan trọng. Khương Dư Linh đương nhiên không thể đưa m.á.u thật cho ông ta. Vì thế cô nhanh chóng cầu cứu hệ thống. Hệ thống liền trừ của cô một trăm điểm tích lũy, sau đó đưa cho cô một giọt m.á.u có thể giả mạo.

Đồ của hệ thống xuất ra đều là hàng xịn. Ông lão nhỏ thó không chút nghi ngờ, cẩn thận cất giọt m.á.u đi, sau đó đưa Khương Dư Linh đến khu năm nhất.

……

Khu năm nhất nằm ở tầng dưới cùng của tòa lâu đài cổ. Tổng cộng có 25 lớp, cấp độ từ cao đến thấp. Khương Dư Linh là người mới đến, đương nhiên được xếp vào lớp 25.

Lớp 25 phần lớn là những đứa nhóc con, tuổi lớn nhất cũng không quá 17. Trong mắt vẫn còn nét ngây thơ, bối rối chưa hề mất đi. Tuy nhiên, những học sinh lớn tuổi hơn thì ngoài vẻ bối rối, còn có cả sự lo âu, khẩn trương. Toàn thân đều toát ra một cảm giác căng thẳng.

Thật ra không chỉ cô, trên đường đi, rất nhiều học sinh năm nhất đều có cảm giác căng thẳng này. Điều này càng khiến Khương Dư Linh thêm khẳng định suy đoán của mình.

“Từ hôm nay trở đi, cô ấy là học sinh của lớp các ngươi.”

“Tên Giang Tinh Ca, thiên phú cực tốt, mười ngày đã dẫn linh nhập thể.”

Thầy giáo của lớp 25 tên là Phùng Mặc, có khuôn mặt luôn tươi cười bẩm sinh, trông rất hiền lành.

“Chào ngươi, Giang Tinh Ca. Chào mừng ngươi đến với lớp 25. Từ nay về sau, ngươi là một thành viên của lớp 25.”

Phùng Mặc cười tươi đón Khương Dư Linh vào phòng học.

Ông lão nhỏ thó đặt tay ra sau lưng, run rẩy đi rồi.

Khương Dư Linh bước vào phòng học, lúc này mới phát hiện bên trong có một thế giới khác. Lúc ở ngoài, phòng học trông không lớn, nhưng đi vào rồi, phòng học như biến thành một nơi khác, đủ chứa hơn một nghìn người, nhưng chỉ có hơn trăm học sinh ngồi lưa thưa bên trong.

“Tự giới thiệu một chút đi.”

Phùng Mặc bảo Khương Dư Linh đứng lên bục giảng.

Khương Dư Linh ngượng ngùng mím môi cười: “Chào mọi người, ta tên là Giang Tinh Ca. Sau này ta sẽ cùng mọi người học tập. Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Trước đây học đường chưa từng có chuyện học sinh chuyển đến giữa chừng. Các bạn học phía dưới đầy vẻ tò mò, không hiểu sao Khương Dư Linh lại nhập học vào thời điểm này, hơn nữa tuổi lại lớn như vậy. Nhưng rất nhanh có người nghĩ đến lệnh truy nã của Liên Minh Thiên Sư, đại khái đoán Khương Dư Linh hẳn là đã đạt được yêu cầu trên lệnh truy nã. Vì thế, ai cũng rất tò mò về cô.

Nhưng dù sao cũng đang trong giờ học, dù có tò mò đến mấy, họ cũng chỉ có thể kìm lòng lại.

Ngoan ngoãn nghe giảng.

Phùng Mặc bảo Khương Dư Linh tìm chỗ ngồi xuống, liền cầm sách bắt đầu giảng bài: “Được rồi, tiếp theo chúng ta tiếp tục nào.”

“Bài học trước chúng ta đang nói về làm thế nào để nâng cao tỉ lệ thành công khi vẽ lá bùa…”
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 259



“Tinh thần lực rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải học cách giao tiếp với thiên địa chi lực…”

“Dùng linh lực trong cơ thể bản thân để tiếp xúc với linh lực giữa trời và đất…”

“Thưa thầy.” Rất nhanh có người giơ tay đặt câu hỏi, được cho phép liền nói tiếp: “Nhưng ta cảm giác được giữa trời đất có rất nhiều loại linh lực khác nhau, mà trong cơ thể ta chỉ có một loại linh lực thuộc tính. Ta muốn tiếp xúc với linh lực thuộc tính khác hoàn toàn không làm được. Linh lực thuộc tính khác đều rất bài xích ta, ta phải làm sao ạ?”

“Vậy thì cố gắng hơn nữa.” Phùng Mặc liền nói: “Một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì trăm lần, trăm lần không được thì nghìn lần. Có câu nói thế nào nhỉ?”

“Có công mài sắt có ngày nên kim.”

“Câu nói này chính là dành cho trường hợp của các ngươi đấy.”

……

“Với tình hình của chúng ta, năm nay chắc chắn không thể tốt nghiệp năm nhất rồi.”

“Ta thật không hiểu nhà trường làm gì. Tại sao muốn tốt nghiệp năm nhất lại phải vẽ ra ba loại lá bùa thuộc tính khác nhau? Trong cơ thể tai rõ ràng chỉ có một loại thuộc tính thôi, linh lực thuộc tính khác hoàn toàn không chịu gần ta mà.”

“Các thầy cô chẳng nói rồi sao? Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ phát triển toàn diện.”

“Chẳng phải nói 96 ngành nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên sao? Tại sao đến lượt chúng ta lại không được?”

“Ta muốn về nhà quá, nhớ cha mẹ quá. Biết thế này, lúc trước ta đã không tham gia Trắc Linh Liên Minh Thiên Sư rồi.”

Một tiết học rất nhanh kết thúc. Vừa tan học, các bạn học lập tức thảo luận sôi nổi về nội dung bài học vừa rồi. Những học sinh lớn tuổi hơn thì vẻ mặt như c.h.ế.t lặng. Khương Dư Linh đứng một bên lắng nghe, đang định qua hỏi thăm tình hình thì có người đã chủ động đến tìm cô.

“Có phải ngươi đã bắt được Khương Dư Linh, được hứa hẹn một lần Trắc Linh đúng không?”

“Không phải nói Khương Dư Linh lợi hại lắm sao? Bạn bắt được cô ta bằng cách nào?”

Là bảy tám thiếu niên thiếu nữ, mặc đồng phục giống nhau, trông tràn đầy sức sống trẻ trung. Thiếu nữ vừa nói hối hận tham gia Trắc Linh Liên Minh Thiên Sư cũng có ở đó, nhìn Khương Dư Linh với ánh mắt đầy đồng cảm.

“Ta không có bắt được cô, chỉ là…”

Khương Dư Linh lại kể lại câu chuyện mình đã bịa ra để lừa Dư Song Song và hai người kia. Cô nhận được một tràng cảm thán tán thưởng, tuy nhiên…

“Ai, ngươi vào Liên Minh Thiên Sư, cũng không biết là may hay bất hạnh nữa.”

Thiếu nữ thở dài: “Nếu ngươi thiên phú cực tốt, đó là may mắn. Nếu thiên phú bình thường, đó là cực kỳ bất hạnh.”

Cô ấy khẳng định suy nghĩ của Khương Dư Linh.

“Dù sao, nếu không thể tốt nghiệp, sẽ phải ở lại Liên Minh Thiên Sư cả đời.”

Cái gì lý tưởng, cái gì khát vọng, tất cả đều là vô nghĩa. Mỗi tuần có hai ngày nghỉ ngơi. Không thể gặp người nhà, không thể ra ngoài vui chơi, giống như một nhà tù ảo mộng, vĩnh viễn bị giam cầm trong đó.

……

Năm nhất mỗi ngày có sáu tiết học, ba tiết lý thuyết, ba tiết thực hành. Hôm nay, những người khác phải vẽ bùa Hỏa phù, Thủy phù, và Thiên Lôi phù.

Còn Khương Dư Linh, vì là ngày đầu tiên đến, chỉ cần vẽ bùa Bình An, loại lá bùa cơ bản nhất.

Dù sao là ngày đầu tiên đến, lại mới dẫn linh nhập thể, Khương Dư Linh không thể hiện quá nổi bật, cố ý vẽ bùa hỏng hết.

Một tấm cũng không thành công.

Những người khác không hề ngạc nhiên chút nào, dù sao thất bại là chuyện thường tình. Người thành công luôn chỉ là số ít.

Sau khi ba tiết thực hành kết thúc là đến giờ ăn cơm. Thiếu nữ hôm nay nói hối hận vào học đường tên là Hồ Uyển. Cô cũng là học sinh lớn tuổi nhất lớp 25, có lẽ vì tuổi lớn hơn nên có thêm phần trách nhiệm. Tan học xong, cô chủ động đề nghị đưa Khương Dư Linh cùng đi ăn cơm.

“Tuy điểm không thể tốt nghiệp này quả thật rất giày vò tâm trạng con người, nhưng đồ ăn nhà ăn, ăn rất ngon đấy.”

Hồ Uyển có quan hệ rất tốt, theo sau cô có một đám đông người. Cô đi bên cạnh Khương Dư Linh, dường như sợ Khương Dư Linh lo lắng, cô an ủi: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng. Thật ra không phải là không có khả năng tốt nghiệp. Như thầy giáo nói đấy, chỉ cần chăm chỉ một chút là được.”

“Cần cù bù thông minh mà.”

Lời này vừa nói ra, Khương Dư Linh còn chưa kịp nói gì, đột nhiên, bên cạnh cô vang lên một tiếng cười nhạo.

“Cần cù bù thông minh? Hồ Uyển, ngươi không thấy, lời ngươi nói thật nực cười sao?”

Thân hình Hồ Uyển lập tức cứng đờ.
 
Back
Top Bottom