CHƯƠNG 0526: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 8EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tư Căng bị ép mạnh lui rồi hai bước, tóc đen như mực tản ra, che kín sẹo đáng sợ nơi ngực kia.Nhưng sói con mới vừa nhớ lại các loại trước đó, tâm tình không ổn định.Ôm cậu giống như rơm rạ cứu mạng, càng muốn từ trên người cậu tìm kiếm chút an ủi.Vì vậy, Bắc Đường Lâm Uyên nhẹ nhàng vén vài cọng tóc ướt kia lên.Hôn vết sẹo dữ tợn kia.Đây là Vương gia vì nhà Bắc Đường bọn họ bị thương.Vương gia nói không đau, y đau.Tư Căng hơi hơi ngửa đầu, để hô hấp có thể trót lọt một ítCùng lúc cười mắng ra tiếng: "Ngươi cầm tinh con chó hả?"
"Vương gia, thuộc hạ nguyện ý lấy thân báo đáp, nhưng thuộc hạ bây giờ thật là khó chịu."
Bắc Đường Lâm Uyên vừa hôn, vừa tự mình nói.Hình như hoàn toàn quên rồi bản thân mình mấy canh giờ trước, còn đang trách cứ Tư Căng là tên trăng hoa háo sắc.Y mỗi chữ mỗi câu giải thích: "Hiểu lầm Vương gia lâu như thế, thuộc hạ khó chịu."
"Vương gia nhìn đẹp mắt như thế không biết bắt đầu làm từ đâu, thuộc hạ càng khó chịu."
Không biết, bắt đầu, làm, từ đâu?Đây là ý tứ gì?Ánh mắt Tư Căng đổi đổi, hơi hơi chuyển, thì hiểu rõ Bắc Đường Lâm Uyên muốn bày tỏ cái gì.Cảm tình thằng nhóc này không rõ hai người đàn ông nên làm sao...Đây không phải là cơ hội tốt trời ban sao?Quay đầu lại tự mình phối chút thuốc giảm sưng tiêu độc, không phải liền có thể...Đang nghĩ ngợi, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.Động tác của Bắc Đường Lâm Uyên dừng lại,Con mắt hoa đào xinh đẹp của Vương gia lưu chuyển, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Bắc Đường Lâm Uyên ra, hỏi: "Việc gì?"
Thanh âm của Ninh Quyết truyền đến: "Vương gia, Nam Cung thừa tướng tới trong phủ rồi, bây giờ đang ngồi ở chính sảnh, muốn tìm ngài đòi con gái."
"Biết rồi, để cho ông ta chờ, người nào đều không được dâng trà."
"Dạ."
Ninh Quyết lĩnh mệnh đi xuống, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần nghi hoặc.Vương gia trước đây chính là vẫn luôn thuận theo Vương phi, kính nhạc phụ.Hôm nay không chỉ phạt Vương phi, còn muốn để cho thừa tướng chờ.Quả nhiên là tính tình thay đổi lớn a.Chẳng qua, thay đổi cũng tốt.
Ninh Quyết nghĩ: Đám người kia thì ỷ vào Vương gia tốt bụng, cả ngày bắt nạt ngài ấy, rõ ràng là bản thân Nam Cung Liễu Nhi phạm sai lầm, vẫn còn muốn Vương gia đội một đầu xanh biếc tươi đẹp quỳ gối trong tuyết cầu tình, thật sự CMN không phải là thứ tốt!Lần này, ngược lại phải để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của Vương gia!Tư Căng đứng dậy, được Bắc Đường Lâm Uyên đỡ đổi quần áo, từng bước một đi ra cửa.Tìm đến Ninh Quyết, bên tai dặn dò vài câu cái gì.Ninh Quyết nghe vậy, sắc mặt vô cùng mừng rỡ.Khen một câu "Vương gia sáng suốt", liền bước nhanh rời đi.Lại không chú ý tới ánh mắt ghen tuông mười phần của Bắc Đường Lâm Uyên phía sau....Trong chính sảnh.Lúc Tư Căng đến, thừa tướng Nam Cung Mật đã mang mấy ám vệ, nghênh ngang ngồi xuống trên chủ vị chính sảnh.Lúc thấy Tư Căng, ánh mắt lúc này đổi đổi.Thấy phía sau Tư Căng, Bắc Đường Lâm Uyên trang phục ám vệ Tứ vương phủ, tâm trạng vui hơn.Xế chiều hôm nay, nghe nói Bắc Đường Lâm Uyên ám sát thất bại, ông ta còn lo lắng một lúc lâu.Hiện tại xem ra, đứa nhỏ nhà Bắc Đường thực sự sáng suốt, biết đổi nghề làm ám vệ của Ninh Tư Căng, lại tùy thời ra tay.Vậy thì thật là tốt.Mấy ám vệ ông ta mang đến, cũng là Bắc Đường Lâm Uyên huấn luyện ra.Hôm nay người của ông ta, coi như là hoàn toàn vây quanh chính sảnh này rồi.Chỉ cần Ninh Tư Căng dám nói một chữ "Không" với yêu cầu của ông ta, ông ta thì lập tức để cho Bắc Đường Lâm Uyên ra tay.Cắt đứt một cái chân khác của Ninh Tư Căng, để cho hắn hoàn toàn không đứng nổi.Nhìn hắn đến lúc đó, còn dám mặc kệ Liễu Nhi của ông ta hay không!Nam Cung Mật nghĩ như thế, tâm trạng sinh ra vài phần lo lắng, mặt đen lại mở miệng: "Tứ điện hạ thực sự là càng ngày càng không hiểu quy củ, nhạc phụ đường xa mà đến, ngay cả ly trà cũng không cho rót."
"Là bản vương sơ sót."
Tư Căng cười nhạt khoát tay áo, dặn dò Ninh Quyết mang trà lên.Thấy cậu thuận theo trước sau như một, Nam Cung Mật càng thêm đắc ý.Cầm lấy trà nhìn cũng không nhìn uống vào, mới từ từ phát hiện, trà này mang chút mùi máu tươi.Lại nhìn kỹ, này chỗ nào là trà, rõ ràng là máu!Ninh Tư Căng thực sự là gan mập rồi, dám trêu cợt ông ta như thế!Nam Cung Mật tức giận dâng lên, phun máu tươi trong miệng ra, bị mùi tanh kia xông đến liên tục ho khan.Thiếu chút nữa sặc.Sau khi phản ứng kịp, lập tức "Rầm" một tiếng đập chén trà trên mặt đất, trợn mắt nhìn về phía Tư Căng.Thế nhưng, một câu nói còn không có mắng ra miệng, thì thấy Tư Căng có chút tiếc hận thở dài: "Đáng tiếc rồi, thật vất vả lấy con gái ngài Nam Cung Liễu Nhi một chén máu, dùng tới hiếu kính ngài, làm sao còn đập?"
Nam Cung Mật nghe vậy, cả người chấn động.Sắc mặt mới vừa bị ho khan nghẹn đỏ thoáng chốc trắng bệch.Nhưng còn không có trở lại bình thường thần, lại nghe Tư Căng dặn dò nói: "Ninh Quyết, lại đi lấy một chén máu, bản vương muốn hiếu kính nhạc phụ đại nhân."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---