Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNPPx7IDYgCUbpBF0k0T_5OO1H7GMHGNhVY-EaPGLZx0iUk-1YEpLhHEkTzJTObpu1IhwTRwD7nkr937kphH7tJAmEc8ul3wwc2uw5PGo7ZJz2J43y1QKdoa898GbZ-0SsLMAuY3DThx7I10HIg8tyn=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Tác giả: Lương Phong Hữu Tín
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vừa xuyên không đến, ta đã phát hiện ra Đại Minh sắp diệt vong.

Nhưng thân phận của ta lại là tiểu cữu tử của Hoàng Đế Sùng Trinh - Chu Do Kiểm.

Là ngoại thích, muốn chạy trốn cũng không được.

Ta không nhịn được mà âm thầm than thở trong lòng:

[Haiz, khoảng cách Sùng Trinh thắt cổ trên núi Môi còn 300 ngày...]

Ai ngờ đâu, những lời này lại bị Hoàng Đế tỷ phu của ta nghe thấy!​
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 1


01

Năm Sùng Trinh thứ 16, nhà Minh.

Người ăn thịt người, cây cỏ trơ trụi, giặc cướp nổi lên khắp nơi.

Nam Bắc đều gặp đại hạn, xác người lớn và trẻ con bị bỏ rơi tràn ngập sông ngòi, chắn cả đường đi.

Thế lực của Lý Tự Thành lớn mạnh, Mãn Thanh rình rập như hổ đói.

Bọn văn võ bá quan thì mỗi người mỗi dạ.

Ta xuyên không đến đúng vào năm mất mùa, loạn lạc.

Là tiểu cữu tử của Sùng Trinh, ta tạm thời vẫn được tận hưởng cuộc sống xa hoa, ăn ngon mặc đẹp, sống những ngày tháng thanh nhàn.

Liên tiếp nhiều ngày liền, ta đều chìm đắm trong chốn ăn chơi, rượu chè bê tha, sống chết mặc bay.

Mãn Thanh, Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung gì đó, ta đều vứt hết ra sau đầu.

Thân phận hiện tại của ta chỉ là một tên ngoại thích ăn chơi trác táng.

Nếu ta ngu ngốc chạy đến nói với Sùng Trinh rằng: "Tỷ phu à, ngài không đánh lại Lý Tự Thành đâu, Đại Minh sắp diệt vong rồi, ngài cũng sắp phải thắt cổ tự tử. Nhưng ngài yên tâm, Lý Tự Thành cũng chẳng làm Hoàng Đế được mấy ngày, rồi sẽ bị Mãn Thanh đánh bại. Sau này đất đai Trung Nguyên của chúng ta sẽ thuộc về người ta, người Hán chúng ta đều phải làm nô lệ cho họ ——"

"Ấy chà, bất ngờ không, ngạc nhiên không?" Với tính cách cố chấp của Sùng Trinh, đầu ta có còn giữ được trên cổ không?

Cách thời khắc tiếng chuông báo hiệu sự diệt vong của vương triều nhà Hán cuối cùng này chỉ còn chưa đầy một năm.

Ta không có đầu óc của Gia Cát Khổng Minh, cũng chẳng phải Hoắc Khứ Bệnh tái thế.

Đại Minh này, ta cứu không nổi.

Cho đến sáng hôm đó, cuộc sống an nhàn mơ mơ màng màng của ta bị người phụ thân già tham tiền như mạng cắt ngang.

Lão đầu tử đột nhiên lôi ta dậy khỏi giường êm nệm ấm, bắt ta lăn vào triều.

Nghe nói hôm nay triều đình có biến, sai ta đi dò la tin tức — ông ấy không dám đi, sợ tỷ phu lại bắt ông ấy quyên góp quân lương.

Trong lòng ta khinh bỉ, bây giờ keo kiệt từng đồng, đến lúc Lý Tự Thành đánh tới, một cắc ông ấy cũng đừng hòng giữ lại được, chi bằng để tên phá gia chi tử ta đây tiêu cho sướng.

Ta ngáp ngắn ngáp dài vào cung, cúi đầu chen vào cuối hàng ngũ bá quan, cố gắng ẩn mình.

Ta cả đêm không ngủ ngon giấc, nghe các đại thần tâu lên tâu xuống khiến ta buồn ngủ đến díu mắt, đứng còn không vững, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất lạy Sùng Trinh một cái.

Các đại thần lần lượt trình bày, ta chỉ nghe loáng thoáng nội dung, hình như có nghe thấy "Lý Tự Thành" "quân lương" "không đủ" gì đó.

Bọn triều thần này, phần lớn vẫn cho rằng Lý Tự Thành chỉ là một lũ giặc cỏ cỏn con.

Lại còn nói rằng kẻ này nổi loạn không phải một hai lần, lần nào cũng bị dễ dàng đánh tan và dập tắt, chẳng cần phải coi trọng.

Ta nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm thở dài.

Đang nghĩ thà nghe những lời ngu ngốc này, chi bằng đợi tan triều ra quán ăn nhỏ ở cổng Kinh thành làm bát hoành thánh rau thịt, rồi về ngủ bù thì một tiếng quát đầy khí lực làm ta giật nảy mình.

"Không cần phải bàn nữa! Truyền chỉ, lệnh cho Tôn Truyện Đình nhanh chóng xuất quân từ Đồng Quan tiêu diệt giặc giã, nếu còn dám trì hoãn, trẫm — nhất định không tha!"

Thấy Hoàng Đế nổi giận, quần thần ào ào quỳ xuống.

Ta cũng vội vàng quỳ theo, trong lòng lạnh toát.

Lần xuất chinh này của Tôn Truyện Đình, kết quả ra sao, lịch sử đã cho ta câu trả lời.

[Tên tỷ phu này của ta, tính khí vẫn quá nóng vội. Xuất quan gấp gáp như vậy, lương thảo không đủ, lại không có tinh binh... Đây chẳng phải rõ ràng là đi chịu trận hay sao.

Trụ cột cuối cùng của Đại Minh cũng sắp đổ rồi!]

Ta thầm than thở trong lòng, bỗng cảm thấy hơi chột dạ, như thể có gai nhọn đâm vào lưng, ánh mắt lập tức liếc nhìn lên trên.

Trời ơi, Sùng Trinh đang nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đó như muốn phóng dao ra vậy!

Cái nhìn sắc bén đó của hắn ta làm ta giật bắn mình, vội vàng tập trung tinh thần, cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.

[Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ Cẩm Y Vệ đã báo cáo chuyện ta ăn chơi trác táng lên cho hắn ta rồi?

Không thể nào, bây giờ Cẩm Y Vệ dưới sự lãnh đạo của tên chỉ huy bất tài Lạc Dưỡng Tính kia, chẳng khác gì đồ trang trí.]

Một lát sau, chỉ nghe thấy giọng Sùng Trinh truyền đến: "Chu Giám, những gì trẫm vừa hạ lệnh, ngươi có ý kiến gì chăng?"

"Thần không có ý kiến."
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 2


Ta chỉ là một tên ngoại thích, nếu không phải lão đầu tử nhà ta đến chỗ Hoàng Hậu tỷ tỷ năn nỉ ỉ ôi xin cho một chức quan nhàn rỗi, thì đến cả tư cách vào triều ta cũng không có.

Ta dám có ý kiến gì sao?

Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Sùng Trinh hừ lạnh một tiếng: "Nếu không còn việc gì nữa, thì bãi triều!"

Vương Thừa Ân hô to "bãi triều".

Ta lau mồ hôi lạnh, loạng choạng bước ra khỏi đại điện thì nghe thấy các đồng liêu bên cạnh trò chuyện:

"Tuổi tác của Tôn Truyện Đình đã cao, lại thêm dịch bệnh hoành hành, lương thảo không đủ, lúc này thúc giục ông ấy xuất binh, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao!"

Ồ, xem ra cũng có người sáng suốt.

Một vị đồng liêu khác nghe vậy, vội vàng bảo ông ta im miệng: "Lời này không thể nói lung tung! Tai vách mạch rừng, đừng để kẻ xấu nghe được! Chúng ta chỉ cần tuân theo thánh thượng... chuyện khác đừng quản."

Phải đấy, đừng quản.

Đợi đến khi Lý Tự Thành đánh vào Kinh thành, các ngươi đầu hàng cũng vẫn làm quan như thường.

Nhưng ta là ngoại thích, chạy không thoát...

Trong lịch sử, kết cục của lão phụ thân keo kiệt của ta chẳng tốt đẹp gì.

Ông ấy không xong, thì ta làm sao sống yên ổn được?

Vài tháng sau.

Ta phụng mệnh của mẫu thân vào cung thăm tỷ tỷ, Chu Hoàng hậu.

Sùng Trinh cũng ở bên cạnh.

Bỗng nghe tin cấp báo truyền đến, Tôn Truyện Đình đại bại tại Nhữ Châu, dẫn theo tàn quân bại tướng rút về phòng thủ ở Đồng Quan.

Nghe được tin này, trong lòng ta vẫn giật mình.

[Quả nhiên vẫn là thua!]

Cùng lúc đó ta lại nghe thấy một tiếng "choang", quay đầu nhìn sang thì thấy Sùng Trinh đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch, chén trà trong tay đã rơi xuống đất vỡ tan.

"Mau triệu tập quần thần nghị sự!"

Sùng Trinh để lại một câu nói rồi vội vã bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa hắn ta lại nói thêm một câu:

"Chu Giám, ngươi theo ta đến nghe!"

Thôi được rồi, ngài là Hoàng Đế, ngài nói là được.

Ta đành phải từ biệt tỷ tỷ rồi vội vàng đuổi theo.

02

Là người dự thính, ta ngoan ngoãn đứng ở góc phòng, im thin thít như chim cút.

Trận chiến này, nguyên nhân thất bại có rất nhiều.

Nhưng cuối cùng, cũng chẳng có gì ngoài việc thế lực của Lý Tự Thành đã hình thành, còn chúng ta thì lại quá yếu.

[Binh còn chưa luyện xong, Tôn Đốc sư đã bị tỷ phu ép phải xuất chinh vội vàng, cộng thêm mưa to, đường vận chuyển lương thực bị cướp, đám tướng lĩnh mạnh mẽ kia lại không chịu phục tùng điều động — Thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có, đánh cái gì chứ! Không thua mới lạ!]

Ta đang mắng thầm trong bụng thì bỗng cảm thấy xung quanh như lạnh đi, nhất là vùng cổ, lạnh toát.

Lạ thật, bây giờ còn chưa đến mùa đông mà...

Theo nội dung quân báo được đọc lên, trong điện rơi vào im lặng.

"Mưa to liên miên, đường sá lầy lội, giặc giã phái Lưu Tông Mẫn dẫn quân tập kích, đường vận chuyển lương thực của quân ta bị cắt đứt. Tôn Đốc sư bất đắc dĩ phải quay về ứng cứu, lệnh cho Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc ở lại trấn giữ quân doanh. Nhưng Trần Vĩnh Phúc không thể khống chế được thuộc hạ, quân lính đều đi theo. Giặc giã thừa cơ tấn công...

"Trận này, tổn thất bốn vạn tinh binh!"

Sau đó, các đại thần lại bắt đầu cãi nhau.

Có người đề nghị trị tội Tôn Đốc sư.

Có người đề nghị nghị hòa với Lý Tự Thành.

Chỉ là không nghe thấy ai nói nên chi viện cho Tôn Đốc sư như thế nào.

[Hừ, đến lúc này rồi mà còn không nghĩ cách bảo vệ chút binh lực cuối cùng của Đại Minh, hết thuốc chữa rồi!

Đại Minh sắp xong đời! Cuộc sống ăn chơi của ta ơi...]

Ta ngước mắt nhìn Sùng Trinh, thật muốn nói với hắn ta rằng, đừng có tin lũ quan này, bọn họ đều đang chờ để đầu hàng cho Lý Tự Thành đấy!

Nhưng lại thấy Sùng Trinh đột nhiên lườm ta một cái, sau đó quay sang các triều thần, kiên quyết nói: "Truyền chỉ! Tước bỏ chức Đốc sư và Binh bộ Thượng thư của Tôn Truyện Đình! Lệnh cho ông ta mang tội gom góp tàn binh, giữ vững cửa ải, tùy cơ ứng biến mà đánh dẹp, lập công chuộc tội!"

Suýt chút nữa thì ta đã bật thốt một câu "quái quỷ gì thế này".

[Bây giờ Tôn Truyện Đình đã cạn kiệt lương thực! Tiếp tục đánh nữa, chỉ có một con đường chết!]

"Lý Tự Thành... hừ, chỉ là bệnh ngoài da, lũ ô hợp, chỉ cần Tôn Truyện Đình chỉnh đốn quân đội rồi tái chiến, trận này... nhất định thắng."
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 3


Hai từ cuối cùng được thốt ra chẳng còn chút sức lực nào.

[Tỷ phu à, trong lòng ngươi cũng chẳng chắc chắn lắm phải không.]

Sùng Trinh nhắm mắt lại, u uất nói: "Tất cả lui ra đi!"

Ta quyết định về nhà thu dọn đồ đạc.

Phải chạy thôi!

Không chạy thì chờ chết à!

Không có gì bất ngờ xảy ra, thì lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Ta hoàn toàn không thể chạy trốn được nữa.

Từng nhóm quân báo như tuyết bay về Kinh thành, không biết vì sao, mỗi lần tỷ phu hời của ta đều triệu ta vào cung để nghe, nghe xong tin tức lại cau mày nhìn ta.

Trong quân báo đều không phải tin tốt lành gì, có lẽ hắn ta chỉ muốn tìm một người không liên quan đến cuộc đấu tranh trong triều đình để bầu bạn.

Hắn ta cũng không nói chuyện nhiều với ta, chỉ thỉnh thoảng hỏi ý kiến của ta.

Vì muốn bảo toàn cái đầu, ta chỉ có thể cười trừ làm bộ như cái gì cũng không biết.

Nhưng ta thường không nhịn được mà âm thầm thở dài, oán thán trong lòng.

Rõ ràng biết Tôn Đốc sư sẽ chết, nhưng ta lại không có bản lĩnh cứu ông ấy nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy.

Phụ thân ta thì lại mừng rỡ khôn xiết, cũng không mắng ta là đứa phá gia chi tử nữa, cách gọi ta cũng đổi thành "Kỳ lân ngô nhi".

Hoàng Hậu tỷ tỷ nhìn ta cũng có vẻ được an ủi hơn nhiều, thường cảm thán nói rằng đệ đệ là ta đây đã trưởng thành rồi, có bản lĩnh rồi, giỏi hơn cả phụ thân chúng ta.

Ngay cả mấy đứa cháu cũng gần gũi và quý mến ta nhiều hơn.

Nhân chi sơ tính bản thiện, như vậy, ta lại không nỡ nhìn họ chết.

Tháng Mười sắp trôi qua, quân báo cuối cùng cũng truyền đến.

Đồng Quan thất thủ!

Tôn Truyện Đình tử trận, thi thể không còn!

Ta nhìn về phía Đồng Quan, thầm nhủ trong lòng:

[Tôn Truyện Đình chết, Đại Minh diệt vong!

Tỷ phu tốt của ta ơi, tháng Ba năm sau, sợi dây thừng trên núi Môi kia, cuối cùng ngươi vẫn không thoát khỏi!]

Sùng Trinh nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Hắn ta ngây người nhìn ta một lúc, rồi đột nhiên nói: "Tôn Truyện Đình, thật sự đã chết rồi sao? ... Liệu có phải ông ta đã đầu hàng giặc?"

Nghe xem đây có phải là lời người nói không?

Trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa, không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy!

"Tôn Truyện Đình là người như thế nào, thiên hạ đều biết, đều tin tưởng, tại sao chỉ có mình ngài không biết, không tin!

Chỉ vì cái lòng nghi ngờ nực cười đó, ngài giam lỏng một trung thần suốt ba năm, khiến lòng ông ấy nguội lạnh, khiến cả thiên hạ thất vọng! Nếu Tôn Đốc sư muốn đầu hàng, lẽ ra ông ấy đã làm vậy từ lúc ngài ép ông ấy xuất chinh rồi, hà tất phải đợi đến ngày hôm nay!

Nhưng ông ấy chính là một kẻ ngốc!"

Ta không kìm được nước mắt.

"Ông ấy vẫn vì ngài, vì Đại Minh của ngài mà chiến đấu đến chết không lùi bước! Bây giờ đến cả xương cốt cũng không còn!

Bệ hạ của ta! Ngài tự hỏi lòng mình xem, Tôn Đốc sư có chỗ nào phụ lòng Đại Minh không?

Ngài, như vậy mà cũng gọi là minh quân sao?"

Có lẽ là bị sự bộc phát đột ngột của ta làm cho kinh ngạc, Sùng Trinh ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn, trên mặt lộ vẻ xấu hổ và tức giận: "Ngươi thật to gan! Láo xược!"

"Thần đã thất lễ, xin bệ hạ thứ tội." Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống nhận lỗi.

[Đại Minh không phải diệt vong bởi tay bá quan, Đại Minh diệt vong bởi tay ngươi, Sùng Trinh!

Chờ ngươi chết đi, bách tính và Hán gia chúng ta sẽ bị dị tộc tàn sát hơn một nửa! Phần còn lại, cũng chỉ là những kẻ thoi thóp sống, mang theo cái đuôi chuột, để làm nô tài cho người ta!]

"Cút! Ngươi cút ra ngoài cho trẫm!" Sùng Trinh cầm lấy chén trà bên cạnh ném về phía ta.

Tuy bị nước trà bắn tung tóe, nhưng ta lại thở phào nhẹ nhõm, thôi được rồi, không chém đầu ta là được.

"Thần cáo lui."

Đứng trước cửa đại điện, ta nhìn về phía xa xăm.

[Dù biết trước tương lai thì đã sao? Tỷ phu cũng chẳng tin ta. Ta vẫn nên thu dọn đồ đạc tìm cách chạy trốn thôi... Haiz, nhất định phải đưa tỷ tỷ và các cháu đi cùng, không thể để họ chết theo tên hôn quân này được.]

"Còn không cút!"

Tiếng gầm thét của Sùng Trinh lại vọng ra.

"Ấy, cút ngay đây!" Ta ôm đầu chạy biến.

Lạ thật, tên này chẳng lẽ có mắt nhìn xuyên thấu à?

Về đến nhà, ta bày hương nến và đồ cúng, hướng về Đồng Quan rưới ba chén rượu xuống đất.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 4


"Tôn Đốc sư, xin hãy yên nghỉ!

Đại Minh này..."

Ta âm thầm thề nguyện.

Đến tận đêm khuya, lão đầu tử vội vã lôi ta dậy: "Hoàng thượng triệu ngươi vào cung gấp!"

Chết tiệt, đến ngủ cũng không cho ngủ, tên tỷ phu này bị bệnh rồi!

Chế độ 996 (*) cũng không đến mức không cho người ta ngủ chứ!

(*) Chế độ 996: đi làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối 6 ngày trong một tuần

Cửa cung chưa mở, ta bị người ta dùng ròng rọc kéo lên trên tường thành, thật là bực bội.

Tiểu thái giám dẫn ta đến một thiền điện, rồi lui ra xa.

Trong điện, dưới ánh đèn mờ ảo, ta nhìn thấy Sùng Trinh với mái tóc rối bù.

Nghe thấy tiếng động, hắn ta ngẩng đầu lên, đáy mắt là một màu đỏ ngầu.

"Chu Giám, trẫm có thể tin ngươi không?"

03

"Hả?" Ta hơi hoảng.

[Thường thì nói câu này xong, kiểu gì cũng bị diệt khẩu, ta không muốn chết đâu!]

Sùng Trinh bực bội trừng mắt nhìn ta: "Tiểu tử thối, đi theo trẫm!" Hắn ta nói xong rồi đứng dậy đi về phía tấm bình phong sau ngai vàng.

Do dự một chút, ta nhanh chóng đi theo.

Phía sau tấm bình phong quả là một thế giới khác.

Sùng Trinh bước đi phía trước, che khuất một phần tầm nhìn của ta. Ta tò mò nghiêng đầu nhìn vào bên trong, bất ngờ phát hiện trên chiếc bàn lớn làm bằng gỗ đàn hương có một tấm bản đồ Đại Minh – là một sa bàn phiên bản 3D!

Tuy có hơi khác so với hình ảnh trong ký ức của ta, nhưng, đây đúng là đất nước của ta, là nhà của ta.

Đứng trước bàn, Sùng Trinh ngây người nhìn chằm chằm vào sa bàn hồi lâu rồi nói: "Chu Giám, tình hình thiên hạ hiện nay ra sao, ngươi còn rõ hơn trẫm, Đại Minh bây giờ giặc trong giặc ngoài... nguy rồi!"

Ta theo bản năng gật đầu, rồi vội vàng lắc đầu, nói: "Hoàng thượng, ngài lo lắng quá rồi."

[Lửa cháy đến mông rồi mới biết đau, muộn rồi!]

"Trẫm... thật sự sai rồi sao? Thế nhưng trẫm vì Đại Minh mà thức khuya dậy sớm, dốc hết sức lực. Đại Minh ngoài Thái Tổ, Thành Tổ ra, có mấy vị vua nào siêng năng hơn trẫm?"

Ta im lặng không nói.

[Siêng năng thì có tác dụng gì, người ta khen ngươi thánh minh, đội cho ngươi cái mũ cao là ngươi thật sự trở thành minh quân rồi sao?

Tôn Thừa Tông, Lô Tượng Thăng, Tôn Truyện Đình... ngay cả Viên Sùng Hoán vừa được khen vừa bị chê, nhưng những người có thể đánh giặc này, kẻ nào chẳng phải chết vì ngươi?

Tại vị mười bảy năm, riêng chức thủ phụ ngươi đã thay đổi mười bảy lần! Không biết nhìn người thì cũng thôi đi, tỷ phu của ta ơi, ngươi làm thế này thì lòng tin của văn quan còn sót lại được bao nhiêu?

Tiền bạc của Đại Minh nằm trong tay ai, ngươi không hề hay biết, chỉ biết trưng thu lương thực từ bách tính nghèo khổ! Lý Thế Dân đã nói với ngươi từ lâu rồi, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền! Sách vở đều đọc vào bụng chó hết rồi à?

Lòng trung thần, lòng dân, một cái ngươi cũng không giữ được! Giá như ngươi bớt lăn qua lăn lại, lười biếng một chút thì Đại Minh cũng không đến nỗi diệt vong nhanh như vậy!]

Ta đang mắng chửi hăng say trong lòng thì bỗng nghe thấy bên tai một tiếng sấm nổ:

"A —!"

Ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Sùng Trinh nắm chặt tay kêu răng rắc, cả người run lên bần bật, trên mặt toàn là nước mắt.

"Gì vậy? Bệ hạ, ngài làm sao vậy?" Ta vội vàng đỡ Sùng Trinh ngồi xuống, lấy khăn tay trong ngực ra lau mặt cho hắn ta.

Lau được một lúc, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Ôi, lấy nhầm rồi, đây là khăn tay Như Yên cô nương tặng ta mà, trên đó còn thêu một bức tranh xuân cung của người Oa (*) rất tinh xảo nữa chứ.

(*) Người Oa: cách gọi người Nhật Bản ở thời cổ đại.

Tiếc thật.

Sùng Trinh rõ ràng cũng liếc thấy hình vẽ trên khăn tay, mặt già của hắn ta đỏ bừng, ném trả lại cho ta: "Ngông cuồng, cất ngay đi!"

[Hứ, đồ không biết nhìn hàng. Cái này là hàng ngoại nhập, đồ biển đấy! Một cái khăn tay thêu này cũng phải trăm lượng bạc! Biết làm vận tải biển kiếm được bao nhiêu tiền không, hơ, nhiều đến mức dọa chết tên nghèo nhà ngươi!]

Có lẽ vì có đoạn nhạc đệm này mà Sùng Trinh không còn kích động như vừa rồi nữa, hắn ta điều chỉnh lại hơi thở, nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, trong mắt thậm chí còn bắt đầu lấp lánh.

Ta nổi cả da gà: "Bệ hạ nhìn ta làm gì?"

[Bị ta nhìn thấy bộ dạng yếu đuối, hắn ta sẽ không muốn giết người diệt khẩu đấy chứ. Không đâu, dù sao cũng là người một nhà mà...]
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 5


"Đại Minh có ngày hôm nay, đều là lỗi của trẫm!" Sùng Trinh đột nhiên lên tiếng.

Nói xong, hắn ta còn thở dài một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng.

Ta trợn tròn mắt.

[Lạ thật, Sùng Trinh cứng đầu vậy mà lại nhận lỗi!]

Chưa kịp để ta phản ứng, Sùng Trinh lại cúi đầu thở dài: "Tuy trẫm biết mình sai, nhưng lại không biết làm cách nào để cứu Đại Minh, cứu bách tính của trẫm."

[Ồ, cũng không phải là hoàn toàn không có cách...]

Sùng Trinh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn!

"Bệ hạ, ngài lại nhìn ta làm gì?" Hù dọa ai vậy?

"Chu Giám, ngươi có kế sách cứu nước nào không?"

Sùng Trinh không hề ngu ngốc, có lẽ đã cảm nhận được Đại Minh đang rơi vào thời khắc sinh tử tồn vong.

Nhưng hắn ta lại cầu cứu một tên ăn chơi trác táng đội mũ công tử bột như ta, chẳng lẽ là kiểu "chó cùng rứt giậu"?

Ta hơi do dự một chút, rồi lắc đầu nói không có, ta là một tên công tử bột chỉ biết phá hoại thì biết cái quái gì.

Sùng Trinh cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy tiến lại gần, gần như mặt đối mặt với ta, nói từng chữ một:

"Tiểu tử ngươi đừng có giả vờ nữa! Ngươi tưởng trẫm không biết bí mật của ngươi sao!"

Chân ta hơi mềm nhũn: "Bệ hạ nói gì vậy?"

[Ta, ta bị bại lộ rồi sao?]

04

Sùng Trinh hừ một tiếng, chắp tay ra sau lưng, ánh mắt khó hiểu, nửa cười nửa không.

"Chu Giám, ngươi rõ ràng có tài năng kinh thiên động địa, lại cứ cố tình giả vờ làm một tên ăn chơi trác táng. Mấy ngày nay, trẫm đã nhìn thấu ngươi rồi!"

Ta thở dài một hơi: "Bệ hạ, ngài nhìn lầm rồi, ta không phải, ta không có!"

[Ồ, hóa ra là bị lộ kiểu này, hù chết bố rồi.]

"Bớt nói nhảm!" Sùng Trinh trợn mắt nhìn ta, nói với vẻ bực bội: “Trẫm biết, chắc chắn là do tổ chế ngoại thích không được tham gia chính sự, mới khiến ngươi phải che giấu tài năng như vậy. Nhưng bây giờ Đại Minh đang ngàn cân treo sợi tóc, sao trẫm có thể còn câu nệ mấy cái quy củ cổ hủ đó nữa? Năm xưa, Thái tử Ý Văn của Thái Tổ, chẳng phải cũng cưới nữ nhi của Khai Bình vương Thường Ngộ Xuân sao? Ngươi đừng có giả vờ nữa! Không vì trẫm, thì ngươi cũng nên vì tỷ tỷ và các ngoại sinh của ngươi mà suy nghĩ!"

Ánh mắt Sùng Trinh nhìn ta đầy chân thành và tha thiết.

Còn dám so sánh với Thái Tổ nữa chứ.

Người ta khởi nghiệp bằng một cái bát, ngươi kết thúc bằng một sợi dây thừng.

Người ta đẳng cấp nào, ngươi đẳng cấp nào.

Đây là đang cố tình đụng chạm à?

Nhưng lời đã nói đến nước này rồi, ta bèn gật đầu nói: "Thôi được rồi, đã như vậy, thần không giả vờ nữa, thần lật bài, thần chính là Khổng Minh tái thế!"

Chỉ cần có một tia hy vọng kéo Đại Minh ra khỏi vực sâu, ta cũng sẵn sàng thử.

Lui một vạn bước mà nói, nếu Lý Tự Thành có thể đánh bại được Mãn Thanh, ta sẽ lập tức đưa gia đình chạy trốn ra nước ngoài.

Ai chiếm thiên hạ cũng được, nhưng riêng người Hồ thì không được!

Đây là mong muốn của ta với tư cách là con dân người Hán, cũng là mong muốn của những linh hồn trung nghĩa đã chiến đấu đến chết vì Đại Minh.

"Nhưng thưa bệ hạ, Khổng Minh có thể phát huy tài năng, là vì có Lưu Bị sẵn sàng tin tưởng ông ấy hết lòng — ngay cả tên Lưu A Đấu kia, cũng chưa bao giờ nghi ngờ nghĩa phụ."

[Còn ngươi, ngươi đa nghi như vậy, ngươi có bằng lòng tin ta không?]

Rất nhanh, ta đã nhận được câu trả lời.

Sùng Trinh nghiêm mặt, hai bàn tay dày rộng nắm chặt lấy tay ta, giọng nói trầm thấp: "Chu Do Kiểm ta xin thề với các vị liệt tổ liệt tông của hoàng tộc Đại Minh, sẽ vĩnh viễn không nghi ngờ Chu Giám nhà ngươi Ngươi có bằng lòng giúp ta, cứu vãn vận mệnh đất nước này không?"

Hắn ta dùng chữ "ta", không phải chữ "trẫm".

Ta bỏ đi vẻ mặt đùa cợt thường ngày, thở ra một hơi: "Đó là điều thần mong muốn, không dám từ chối."

[Đã như vậy! Cược thôi! Ông đây cược lớn!]

Đứng trước sa bàn Đại Minh, ta hắng giọng: "Bệ hạ, thần nói chuyện thẳng thắn, nếu có gì mạo phạm, ngài sẽ không trở mặt, chém đầu thần chứ?"

"Cứ nói đừng ngại!"

Ta vẫn không tin, dù sao thì tên tỷ phu này cũng thường xuyên làm chuyện trở mặt không nhận người.

Vừa rồi đầu óc nóng lên nói muốn giúp hắn ta, bây giờ máu nóng nguội dần nên trong lòng bỗng thấy hơi hoảng.

Ta lập tức xin hắn ta viết một đạo thánh chỉ để làm bảo đảm.

Sùng Trinh trừng mắt nhìn ta thở hổn hển, cuối cùng vẫn nghe theo lời ta, viết thánh chỉ, đóng ngọc tỷ.

"Kim bài miễn tử" đã có trong tay, ta nói chuyện không còn kiêng dè nữa.

Phân tích rõ ràng thực lực hiện tại của Lý Tự Thành, Mãn Thanh, Trương Hiến Trung.

Tên tỷ phu này của ta ngồi trong thành, hoàn toàn không biết gì về tình hình thiên hạ, quá ngây thơ rồi.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 6


Về việc bắt sống và thả lỏng quân nổi loạn, rồi lại tha thứ và nuông chiều chúng đã khiến Đại Minh tiêu hao hết nội lực.

Càng nghe, sắc mặt Sùng Trinh càng trở nên u ám, lông mày càng nhíu chặt: "Bách tính thiên hạ đều muốn phản trẫm, trẫm làm Hoàng Đế đúng là thất bại!"

Ta lắc đầu, nói rằng tuy ngài có lỗi, nhưng cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ngài.

Thiên tai liên miên không phải lỗi của ngài, đất đai bị cường hào chiếm giữ cũng không phải chỉ mình ngài gánh vác.

Bách tính đói khổ sẽ nổi dậy, lịch sử các triều đại từ xưa đến nay đều như vậy.

"Nếu không phải trẫm là hôn quân thất đức, thì sao trời cao lại liên tục giáng xuống tai họa?" Sùng Trinh chán nản nói.

"Đừng đừng đừng, chúng ta không đến mức đó."

Ta vội vàng tiêm cho hắn ta một mũi thuốc bổ, phổ cập cho hắn ta biết "Thời kỳ tiểu băng hà" là gì, sợ rằng sẽ khiến hắn ta suy sụp mà tự tử sớm.

Lại nói rằng thời kỳ tiểu băng hà sắp kết thúc rồi, chúng ta cố gắng vượt qua là được.

Đợi thiên hạ thái bình, chúng ta đánh bọn cường hào, trị bọn tông thất, chia ruộng đất, mở cửa biển, trấn áp bè phái, rồi phổ biến khoai lang, khoai tây. Mười tám năm sau, ngài lại là một hảo hán, à nhầm, là một minh quân!

Cuối cùng ta an ủi rằng, Đại Minh vốn dĩ đã có vấn đề từ gốc rễ, chỉ là các vị vua đời trước cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, đến đời ngài thì cái nồi đó mới nổ tung thôi — nói chung là hơi xui xẻo một chút.

Nghe ta an ủi, Sùng Trinh cũng không vui vẻ hơn là bao, nhìn như sắp lên cơn đau tim đến nơi.

Ta vội vàng chuyển chủ đề, nói chúng ta vẫn nên bàn về cách vượt qua khó khăn trước mắt thì hơn.

05

Ta cầm lấy lá cờ nhỏ màu đỏ, c*m v** một chỗ trên sa bàn: "Kế sách hiện giờ, muốn sống sót chỉ có thể dời đô đến Nam Kinh!"

"Dời về Ứng Thiên?" Sùng Trinh trừng mắt, sau đó lặng lẽ di chuyển lá cờ nhỏ xuống dưới một chút: "Ứng Thiên ở đây này."

Khụ, cái đó không quan trọng.

Ta lau mồ hôi trên trán (dù chẳng có giọt nào), nói rằng bây giờ Đại Minh không còn binh lính nào có thể sử dụng được nữa, Lý Tự Thành sẽ sớm đánh vào phía bắc Kinh thành, không dời đô chính là chết! Chỉ có dời về phía nam để bảo toàn tính mạng, sau này mới có cơ hội phản công trở lại.

"Nhưng bá quan sẽ không đồng ý." Sùng Trinh nhìn chằm chằm vào lá cờ nhỏ màu đỏ, có vẻ do dự.

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Bá quan quả thực sẽ không đồng ý, nhưng chuyện liên quan đến sống chết, tại sao bệ hạ cứ phải đợi họ đồng ý?"

[Cũng không phải lần đầu tiên không nghe lời can gián của bá quan, lần này tại sao lại phải nghe?

Bá quan không đi, là vì cho dù Lý Tự Thành có được thiên hạ, cũng cần họ giúp đỡ trị vì đất nước, vẫn có thể được hưởng vinh hoa phú quý.

Nhưng ngươi không đi, thì chỉ có chết.]

"Thôi được! Vậy thì dời đô!" Sùng Trinh thở dài một tiếng rồi đột nhiên đổi ý.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị đã tràn đầy sự kiên định.

[Con lừa cứng đầu này vậy mà lại nghe lời người khác?]

Ta hơi ngạc nhiên sau đó thử thăm dò nói, rời khỏi Bắc Kinh không phải chuyện dễ dàng.

Sùng Trinh siết chặt nắm đấm một cách khó hiểu, bực bội nói: "Có gì mà không dễ? Trẫm là thiên tử, trẫm ở đâu, nơi đó chính là Hoàng Đô."

Ta cười khẩy, bẻ ngón tay tính cho hắn ta nghe, nếu muốn lách qua bá quan và cưỡng chế dời đô, nghĩa là chỉ có thể dựa vào chính mình— chuyển nhà còn cần tiền chuyển nhà, trong quốc khố có tiền không? Trong nội nô còn tiền không?

Cả gia đình lớn như vậy, còn định một mình đi đến Nam Kinh à?

Cần phải có binh mã hộ tống chứ.

Tụ tập một đội quân có thể dùng được chẳng phải cũng tốn tiền sao?

Ta liệt kê ra một loạt rồi tính toán sơ qua.

Sùng Trinh ủ rũ mặt mày: "Dời đến phía Nam tốn kém vậy sao?"

Ta gật đầu, muốn an toàn thì phải chịu chi tiền.

[Không trả lương, ai thèm liều mạng vì ngươi?]

Sắc mặt Sùng Trinh lại thêm sa sầm: "Trẫm làm Hoàng Đế đúng là thất bại."

Lại nữa rồi.

Chuyện cả nước đều biết, thì không cần phải nhắc đi nhắc lại nữa.

Ta gật đầu.

[Bọn văn võ bá quan đều đang chờ đầu hàng kìa, làm quan cho ai mà chẳng được.

Các võ tướng cũng sẽ không nghe theo thánh chỉ Cần vương mà đến cứu viện. À, Định Tây bá Đường Thông thì sẽ đến, nhưng ông ta cũng đầu hàng rất nhanh.

Không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, trừ khi ngươi có bản lĩnh như phụ than ta, dựa vào keo kiệt mà tích góp được mấy triệu lượng bạc riêng.]

Sắc mặt Sùng Trinh đột nhiên từ sáng chuyển sang âm u: "Không có tiền, quả thực là khó khăn... Hay là tịch thu nhà của ngươi, xung làm quân tư đi!"

Ta gật đầu, tịch thu nhà là một ý kiến hay.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 7


Hả?

Không đúng!

Tịch thu nhà ta?

Ta lập tức ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta với vẻ van nài: "Bệ hạ! Không, tỷ phu! Sao có thể tịch thu nhà ta chứ? Thánh chỉ miễn tội của ta còn nóng hổi đây này! Ngài không thể nói mà không giữ lời như vậy được!"

Sùng Trinh vỗ vai ta, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ gian xảo, như trút được cơn giận: "Trẫm chỉ nói không chém đầu, chứ có nói không tịch thu nhà đâu. Người một nhà không nói hai lời, tiền của ngươi, chẳng phải cũng là tiền của trẫm sao! Cứ coi như trẫm mượn của ngươi, đợi sau này... trẫm sẽ hậu tạ."

Câu này nghe không giống như Sùng Trinh nói ra được, sao lại giống giọng điệu của ta thế nhỉ.

Ta khóc lóc thảm thiết cố gắng vãn hồi, nói phụ thân ta nghèo đến mức ngày nào cũng ăn bánh bột ngô, trong nhà lấy đâu ra tiền chứ!

[Trong Kinh thành này, nhà nào nhà nấy đều giàu có hơn, bị Lý Tự Thành vơ vét được những bảy mươi triệu lượng bạc, có bản lĩnh thì đi tịch thu nhà bọn họ đi!

Haiz, không được không được, bây giờ tịch thu nhà bọn họ thì sợ là bá quan sẽ lập tức phản bội! Muốn tịch thu cũng phải đợi sắp chạy rồi mới tịch thu!]

Mắt Sùng Trinh lúc sáng lúc tối, suy nghĩ một hồi, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên người ta: "Nếu nhà ngươi không có tiền, thì ngươi lấy đâu ra tiền mua khăn tay thêu xuân cung người Oa trăm lượng một cái? "

Ta trừng lớn mắt.

[Đậu má, người cùng chí hướng? Tỷ phu, hóa ra ngươi cũng là người không đứng đắn!]

Sùng Trinh nghiến răng nghiến lợi: "Nhà này của ngươi, trẫm tịch thu rồi!"

Cho dù ta có chối bay chối biến thế nào thì nhà ta vẫn bị tịch thu.

Sùng Trinh không tin tưởng người ngoài nên đã đích thân đến.

Cũng không thấy ngại mất mặt mũi.

Hứ!

Từng rương vàng bạc châu báu được khuân ra khiến lòng ta đau như cắt.

Còn lão phụ thân keo kiệt của ta, Chu Khuê thì đã ngã ngồi bệt ra đất, nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng mắng: "Trời ơi là trời! Nữ tế cướp tiền của lão trượng! ... Là tên nào bị sét đánh mà nói nhà ta có tiền hả?"

Vừa dứt lời, trên trời lập tức nổ một tiếng sét giữa trời quang, nhìn phương hướng thì có vẻ như muốn đánh vào ta.

Ta đã làm gì nên tội chứ!

Ta cũng ngã ngồi ra đất, lăn đến bên cạnh phụ thân ta, ôm lấy chân ông ây mà khóc lóc theo: "Đúng vậy, là tên khốn nào nói với Hoàng thượng là nhà chúng ta có tiền hả? Sau này con làm sao ăn chơi trác táng được nữa! Hu hu hu!"

"Trác táng cái con khỉ! Sau này ngươi cùng lão tử gặm bánh bột ngô! Còn dám đến mấy chỗ trăng hoa nữa, ta sẽ đánh gãy ba cái chân của ngươi!" Cha ta gầm lên, còn dùng nắm đấm đấm vào ngực ta.

Là tỷ phu, Sùng Trinh cũng không can ngăn, chỉ nhìn những rương vàng bạc kia mà cười toe toét đến không còn nhìn thấy mắt.

"Đa tạ nhạc phụ đại nhân đã rộng lượng giúp đỡ!"

Sùng Trinh chở đầy vàng bạc, cười tủm tỉm hồi cung.

Trong nhà trống trơn, như bị châu chấu càn quét.

Cha ta khóc càng dữ dội hơn.

Ta bị đánh càng thảm hơn.

[Sùng Trinh! Ngươi, tên mặt dày mày dạn, học hư rồi!]

Không lâu sau, Vương Thừa Ân đến tuyên chỉ.

Ta được phong làm Cẩm Y Vệ chỉ huy Đồng tri, một bước trở thành nhân vật số hai của Cẩm Y Vệ —

Còn nhân vật số một, lãnh đạo trực tiếp của ta là Lạc Dưỡng Tính, không biết vì sao mà đã bị thất sủng, bây giờ chỉ là bù nhìn.

Nói cách khác, hiện giờ cơ quan tình báo tiếng tăm lừng lẫy của Đại Minh này, ta là người nắm quyền.

Nhưng ba triệu lượng bạc, đổi lấy một cái mũ ô sa Tam phẩm của Đại Minh đang trên đà suy vong, thì cũng gần như là gia nhập quân đội của triều đại sắp diệt vong...

Lỗ rồi!

06

Đúng như dự đoán, chuyện dời đô đến phía Nam vừa mới được hé lộ một chút trong buổi chầu, phần lớn các quan viên đã đồng loạt phản đối, chỉ thiếu nước đập đầu vào cột để tỏ rõ chí khí.

Cũng có người đồng ý, nhưng không nhiều.

Chỉ vào đống tấu chương chất cao như núi trên bàn, Sùng Trinh mỉa mai nói: "Nhìn xem, toàn là phản đối dời đô."

Ta nhún vai: "Bệ hạ liệu sự như thần."

Bây giờ ta đang trong trạng thái tiêu cực, chây ì.

Không có tiền, không có động lực.

Mới vừa rồi còn thề non hẹn biển với ta, à nhầm, thề với trời đất, nói gì mà quân thần đồng lòng, vậy mà sau lưng lại vét sạch gia sản của ta, không chừa lại một đồng!
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 8


Bây giờ phụ thân ta như bị ma nhập vậy, vì muốn tích cóp lại ba triệu lượng bạc đó mà đã đuổi hết tôi tớ nha hoàn, cả nhà ngày ba bữa ăn cháo kê.

Nhà Bá tước, sống còn không bằng người dân nghèo đi đổ bô đêm.

Nếu không phải bây giờ ta được đặc cách tự do ra vào cấm cung, ngày nào cũng đến chỗ Hoàng Hậu tỷ tỷ ăn chực, thì một ngày có thể gầy đi ba cân.

Bây giờ ta đã đến mức phải tranh bánh ngọt với nha đầu Trường Bình rồi!

[Tài ghê, hắn ta không chừa cho ta một đồng nào! Làm vua mà keo kiệt bạc bẽo như vậy, thì làm sao khiến người ta cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi?]

Sùng Trinh ho khan một tiếng, mặt hơi đỏ: "Bá quan phản đối đến vậy, cho dù trẫm quyết định dời đô thì e rằng cũng khó mà mang theo bọn họ được."

Ta đáp lại bằng một tiếng "ừ" nhạt nhẽo.

[Vẫn còn nghĩ đến chuyện mang theo bá quan, ngây thơ! Lý Tự Thành vây hãm Kinh thành, ba ngày đã phá được thành, ngươi cho là vì sao? Chính là do đám bá quan mà ngươi muốn mang đi đó và thái giám mở cửa cho đấy!

Mang theo làm gì nữa! Đến Nam Kinh lập một đội ngũ mới biết nghe lời chẳng phải tốt hơn sao!

Ừm, trung thần thì cũng có, nhưng khó mà phân biệt được, để ta suy nghĩ kỹ đã... À mà thôi, ông đây phải giả vờ tinh thần sa sút cơ mà!]

Sùng Trinh cau mày suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu, bước xuống khỏi long ỷ đến bên cạnh ta, vỗ vai ta, nói: "Quyết định lần này của trẫm cũng là bất đắc dĩ, như ngươi đã nói, lòng người trong triều bất ổn, dù có tài sản nhưng chưa đến phút cuối cùng, tạm thời trẫm không động đến được."

[Hóa ra chỉ có người nhà như ta là dễ bắt nạt.]

Sùng Trinh lại ho khan một tiếng: "Bây giờ ngươi đã là Cẩm Y Vệ Đồng tri, ngươi hãy tận tâm giúp trẫm huấn luyện một đội quân tinh nhuệ. Trẫm sẽ hạ chỉ cho phép ngươi tùy cơ ứng biến, quân phí cần thiết, cứ lấy từ nội nô mà dùng... Sau này, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi!"

[Dùng tiền của ta, huấn luyện binh lính cho ngươi, cái bàn tính này gõ nghe kêu thật đấy — Ngươi đừng làm Hoàng Đế nữa, đi buôn bán cũng là một tay lão luyện đó!]

Ta không tỏ ý kiến gì, chỉ nói dạo này đói đến mức đầu óc choáng váng, không có sức mà luyện tập...

Chưa nói hết câu thì đã bị Sùng Trinh cắt ngang: "Đợi đến khi thời cơ chín muồi, trẫm sẽ..." Hắn ta hạ giọng: “Tịch thu tài sản của bọn bá quan quý tộc bất lương, số tài sản tịch thu được, cho phép ngươi lấy một phần làm phần thưởng!"

Nghe đến đây ta không còn buồn ngủ nữa!

"Lời này là thật sao?"

"Thiên tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

Một phần, ít nhất cũng bảy triệu lượng!

Ta lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ vỗ ngực đảm bảo: "Bệ hạ cứ yên tâm, thần nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng, tuyển chọn ra những binh sĩ tinh nhuệ cho Đại Minh!"

[Phải như vậy chứ, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ.

Sắp mất nước rồi, còn quan tâm gì đến sĩ diện nữa, cứ phải tịch thu thật mạnh tay vào!

Tỷ phu, cách làm Hoàng Đế của ngươi, cuối cùng cũng có chút xíu dáng vẻ rồi đấy!]

Mặt Sùng Trinh giật giật, hít sâu vài hơi rồi phẩy tay bảo ta cút mau đi.

Ồ, thay đổi sắc mặt nhanh thật đấy.

Tính toán thời gian, chỉ còn hơn trăm ngày nữa là Lý Tự Thành đánh tới.

Thời gian gấp rút rồi.

Thánh chỉ ban xuống, ta cầm lông gà làm "lệnh tiễn" đi đến Kinh Doanh tuyển người.

Lạc Dưỡng Tính còn muốn cản trở ta, chạy đến nói rằng từ trước đến nay Cẩm Y Vệ đều tuyển chọn từ các gia tộc thế tập, không phải ai cũng có thể vào được.

Ta thẳng tay cho ông ta một cái bạt tai, rồi bảo ông ta cút xéo cho lão tử.

Đến lúc Lý Tự Thành đánh đến, ông ta chính là kẻ đầu hàng nhanh nhất.

Sau này, nghe nói ông ta còn định mang cái dấu tay đó vào cung để kiện cáo, nhưng đến cửa cung cũng không vào được.

Chỉ nhận được một câu do tiểu thái giám truyền lại: "Ý của Chu Giám, chính là ý của trẫm."

Còn muốn đi mách lẻo ta nữa chứ, được, sau này tịch thu nhà, ta sẽ lấy ngươi ra làm gương trước!

Lúc tuyển người ở Kinh Doanh, ban đầu đám binh lính đều không tình nguyện.

Nhưng chúng ta có tiền, có quyền!

Sai mấy trăm người gõ trống khua chiêng thông báo: Lương bổng thực phát tăng gấp đôi!

Người đến đăng ký ngay lập tức đông nghịt như cá diếc vượt sông!
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 9


Hơn nữa một khi được chọn, ít nhất cũng là Cẩm Y Vệ Hắc y Đề kỵ (*)!

(*) Hắc y Đề kỵ: Là lực lượng tinh nhuệ, nòng cốt của Cẩm Y Vệ. Họ mặc trang phục màu đen, cưỡi ngựa, võ nghệ cao cường, thường đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng, khó khăn.

Tuy bây giờ Cẩm Y Vệ không còn như lúc trước, nhưng cũng không phải người thường nào cũng có thể vào được.

Ta lựa chọn kỹ càng hết lần này đến lần khác, mấy ngày trôi qua, mới chọn ra được vài nghìn thanh niên trai tráng có gia thế trong sạch.

Haiz, Kinh đô của một nước, vậy mà chỉ chọn ra được từng này người có thể sử dụng, võ bị thối nát đến mức này, làm sao mà không mất nước!

Ta dẫn theo đám tân Đề kỵ này diễu hành khắp đường phố rồi trực tiếp dẫn người đến trước cửa phủ Bá tước Gia Định — nhà ta.

Một đám người đen nghịt, chặn kín cả hai con đường lớn.

"Còn có để cho người ta sống không hả! Bây giờ lão già ta là kẻ trắng tay rồi! Còn muốn tịch thu nhà nữa, thì cứ việc bước qua xác ta mà đi!" Phụ thân ta khóc lóc chạy ra, một chân còn không mang giày.

Ồ, lão đầu tử hiểu lầm rồi.

Ta vội vàng tiến lên an ủi, nói đây là người của nhi tử, nhi tử chỉ mượn tạm chỗ này trong nhà để luyện binh thôi.

Nghe vậy, lão đầu tử đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức bắt đầu đánh ta: "Tên phá gia chi tử này, luyện binh sao không đến quân doanh! Nhà chúng ta nghèo đến mức phải ăn cháo loãng, lấy đâu ra tiền nuôi nổi mấy nghìn cái miệng ăn!"

Ta che mặt, kéo lão đầu tử đến góc tường, thì thầm vào tai ông ấy một hồi lâu.

Nghe nói quân doanh quá xa, ta dậy không nổi, nên mới phải luyện binh ở nhà, lão đầu tử trợn mắt giơ tay lên, nhìn như muốn cho ta vài cái bạt tai.

Đợi đến khi nghe nói chi phí luyện binh này bệ hạ sẽ chi trả, để ở nhà chúng ta mới có lợi lộc, lão đầu tử liền hạ tay xuống ngay lập tức.

Lại nghe nói, nếu luyện binh tốt thì số tài sản trước đây bị tịch thu của chúng ta, bệ hạ sẽ trả lại hết, khóe miệng lão đầu tử đã kéo đến tận mang tai.

"Quả không hổ danh là Kỳ lân ngô nhi của Chu gia chúng ta, phụ thân sẽ dẫn người đến ở nhà cũ, binh lính này con cứ luyện tập cho tốt!"

Lão đầu tử vội vàng chuyển nhà đi.

Mấy chục hộ gia đình xung quanh, ta dẫn binh lính bao vây trước, thánh chỉ "khuyên nhủ" theo sau, cũng đều bất mãn mà chuyển đi.

Lấy phủ Bá tước làm trung tâm, đập bỏ tường ngăn cách giữa các nhà, một bãi tập siêu lớn lập tức được hình thành.

Ngày hôm sau, hơn mười hộ gia đình đó đã liên kết lại dâng tấu chương kiện ta.

Có thể ở gần nhà ta, thì nhà nào mà chẳng có quan chức?

Sùng Trinh không để ý đến, chỉ hứa hẹn một thời gian nữa sẽ trả lại nhà cửa, đến lúc đó sẽ bồi thường thêm.

Ha, ta vui mừng khôn xiết.

Tên Sùng Trinh này vậy mà đã học được cách viết ngân phiếu khống rồi.

Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

07

Trong giáo trường của phủ Bá tước, ta tập hợp binh lính lại, giơ ba ngón tay về phía họ rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Ba tháng tới, ta muốn các ngươi dốc hết sức lực! Luyện tập liều mạng cho lão tử!"

Binh lính phản ứng nhạt nhòa.

"Ba tháng sau, bản quan sẽ chọn ra trăm người trong số các ngươi, phong làm Tiểu kỳ Thất phẩm!

"Ngoài ra còn ba mươi người, phong làm Tổng kỳ chính Thất phẩm!"

Binh lính xôn xao!

"Thêm mười người nữa, phong làm Thí bách hộ Lục phẩm! Năm người phong làm Bách hộ chính Lục phẩm!"

Binh lính ồ lên!

"Ba người đứng đầu, phong một người làm Thiên hộ chính Ngũ phẩm, hai người làm Phó thiên hộ Ngũ phẩm!"

Lời còn chưa dứt, binh lính đã sôi sục.

Lấy ra một đạo thánh chỉ màu vàng, ta giơ cao ra hiệu, gào lên: "Thánh chỉ phong chức ta đã xin được từ bệ hạ rồi! Có thể làm quan cao lộc hậu, cho thê tử cùng con cái hưởng đặc quyền hay không, là phải xem các ngươi có chịu liều mạng vì bản quan, vì bệ hạ hay không!"

Thưởng lớn ắt có dũng sĩ.

Hơn nữa, thứ ta cho, là một chiếc thang lên trời!

"Nguyện liều chết vì Đồng tri đại nhân!"

"Nguyện liều chết vì bệ hạ!"

Tiếng hô hào của mấy nghìn người này vang vọng tận mây xanh.

Không ai là không muốn phấn đấu để có một tương lai tươi sáng.
 
Back
Top Bottom