Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 180: Chương 180



Khâu Hào nhìn mâm cơm đầy ắp thức ăn, gắp một đĩa rau luộc trả lại, "Tôi muốn Loan Tử, Hồng Khám có thể đổi lấy."

Thập Tứ Bang có địa bàn ở Hồng Khám, Long Tam hiểu rõ điều này, lửa giận bùng lên, giọng nói cũng không thể kiềm chế: "Cá thịt đổi lấy gấu của tôi ư? Thập Tứ Bang các anh làm ăn kiểu gì vậy?"

"Chúng tôi sẵn sàng đàm phán và đã đưa ra thành ý đầy đủ." Phi Ngư Ca khoanh tay đứng cạnh, mỉa mai: "Địa bàn chỉ có từng ấy thôi, Hồng Khám còn lớn hơn gấp đôi, anh còn chê sao? Hay là chúng ta giải tán thôi?"

Long Tam nghiến răng nghiến lợi, ném đĩa sashimi xuống đất, hất tung bàn ăn, thức ăn vương vãi khắp sàn nhà, bừa bộn không thể tả.

Long Tam cười lạnh: "Đồ đại lục khốn nạn! Bọn mày lên thuyền chính là không còn đường lui!"

"Hôm nay tao nói thẳng, hai bờ Vịnh Đồng La này tao muốn lấy, nếu không Thập Tứ Bang các mày đừng hòng tồn tại!"

Thập Tứ Bang cũng không phải tay vừa mà chịu bắt nạt.

Phi Ngư Ca tát một cái đẩy Long Tam ra, "Có gan thì xông lên đây thử xem!"

Hai bên như ngọn lửa bùng cháy, lao vào nhau, ghế bay, chai bia vỡ tan. Bên ngoài còn có không ít người ăn mặc như thủy thủ bí mật leo lên thuyền, cầm rìu nhìn thấy người Thập Tứ Bang là chém, trong chớp mắt, hỗn loạn tột độ, khiến chủ quán và vợ ông ta sợ hãi nhảy xuống biển bơi vào bờ.

"Phi Ngư Ca!" Khâu Hào không hề hoảng loạn, nhéo bùa bình an bên người. Khi người Phủ Đầu Bang cầm rìu xông tới, Khâu Hào đè lại lưỡi rìu, đá văng người ra, đoạt lấy rìu và c.h.é.m ngay vào người bên cạnh.

Phi Ngư Ca đ.ấ.m một người ngã lăn ra đất, nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Chỉ trong vòng hai phút, đông đảo người Thập Tứ Bang đã từ bến tàu lên thuyền, tiếng gào thét vang dội cả bầu trời.

Long Tam mặt mày dữ tợn, nghiến răng: "Tao tưởng người giang hồ đều trọng danh dự, Thập Tứ Bang các mày thế mà lật lọng!"

Khâu Hào cười lạnh: "Kẻ phản bội trước là mày!"

Nhận được tin tức đàm phán, hắn đã dặn Phi Ngư Ca theo dõi bến tàu để xem Long Tam có cho người phục kích hay không. Kết quả là không tìm thấy ai bên ngoài, ai ngờ rằng kẻ phục kích lại ẩn mình dưới nước!

Đá văng tên đàn em phe kia, Khâu Hào chuẩn bị đi tìm Long Tam thì bất ngờ bị ai đó khóa chặt cổ từ phía sau.

Là tên đàn em rót rượu lúc nãy, hai mắt đỏ bừng, siết chặt cổ Khâu Hào, căm thù nói: "Khâu Hào! Thập Tứ Bang muốn mạng anh trai của tao! Hôm nay tao sẽ g.i.ế.c mày để báo thù cho hắn!"

Long Tam nắm lấy cơ hội liền vung rìu nhắm vào hai chân Khâu Hào. Phi Ngư Ca nhìn chằm chằm vào Khâu Hào sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn ta muốn tiến lên nhưng đã quá muộn.

Ngay khi rìu sắp giáng xuống.

Bỗng nhiên một chiếc ghế bay tới từ đâu, đập trúng người Khâu Hào, rìu giáng xuống chiếc ghế, bổ đôi nó theo tiếng vỡ vụn. Chỉ còn lại một nửa chiếc ghế gãy nát còn sót lại trên người Khâu Hào.

Long Tam cười lạnh: "Hôm nay mày không c.h.ế.t cũng phải tàn phế!"

Nói xong, Long Tam lại vung rìu tàn nhẫn. Khâu Hào cắn răng chịu đựng, tưởng rằng nửa chiếc ghế còn lại cũng sẽ bị bổ đôi, nhưng nó lại cứng rắn chịu đựng được nhát rìu, tấm gỗ không hề hấn gì.

"Chuyện quái quỷ gì vậy!" Long Tam không bổ được chiếc ghế, kinh hãi trợn tròn mắt. Theo dự đoán của gã ta, chiếc ghế sẽ vỡ vụn, kéo theo cả hai chân của Khâu Hào bị chặt đứt.

Không thể nào được.

Rõ ràng lúc nãy nó vẫn có thể bổ đôi!

Phi Ngư Ca lao đến kéo tên đàn em ra, Khâu Hào thoát khỏi vòng vây, đứng dậy đá Long Tam xuống biển.

Phi Ngư Ca vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Anh Khâu, anh không sao chứ?"

Gió biển mang theo mùi tanh nhàn nhạt thổi qua, Khâu Hào sờ túi tìm bùa bình an, nhưng không thấy.

Khâu Hào thở phào nhẹ nhõm, hắn toát mồ hôi lạnh khắp người, "Không sao."

Lúc nãy nếu không có chiếc ghế này, hai chân của hắn đã sớm bị chặt đứt, tiếp theo sẽ là hai tay.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 181: Chương 181



Chẳng phải đây chính là lời tiên tri của đại sư sao?

"Phi Ngư Ca, chúng ta đi tìm Sở đại sư."

---

Tằng Phương Tâm sáng nay đã thức dậy sớm và ngồi chờ ở phố Miếu, cô ta cầm chén cà ri cá viên, thỉnh thoảng nhìn về phía quầy nước đường xa xa.

Vẫn còn sớm nên quán nước không có bóng người.

Tằng Phương Tâm quyết định tranh thủ thời gian để hỏi thăm thông tin. Cô ta trò chuyện với người bán cá viên xiên que trứng cá.

"Chú quán, nghe nói ở phố Miếu có một thầy bói rất linh nghiệm? Có đúng là vậy không ạ?"

Người bán cá viên đang chiên cá viên, nghe đến việc tìm thầy bói, liền chỉ thẳng vị trí quầy nước đường, "Có chứ, không phải là quầy nước đường sao?"

"Về độ chính xác thì tôi cũng không rõ lắm. Bình thường bận rộn nên cũng không có thời gian đi xem. Nhưng có rất nhiều khách hàng đến tìm cô ấy, còn được lên báo nữa. Việc này thu hút khách hàng đến phố Miếu, tôi nghĩ có lẽ cũng đámg tin cậy.”

Lời nói của người bán cá viên chưa dứt, chủ quán trái cây đã chen vào nói. Ông ta cũng là đồng nghiệp với A Sơn, bán trái cây ở khu phố Miếu, thường xuyên tranh giành khách hàng. A Sơn thường xuyên có mối quan hệ tốt với Sở Nguyệt Nịnh, vì vậy ông ta tự nhiên cũng không ưa Sở Nguyệt Nịnh.

"Đều là lừa đảo. Lên báo thì sao chứ?" Chủ quán trái cây mỉa mai, "Mời hai người đến PR, bỏ tiền lên báo, ai cũng có thể làm được chuyện này!"

Tằng Phương Tâm hoàn toàn đồng ý với lời nói của người bán trái cây, cô ta đã nghi ngờ Lý Tuệ Văn từ lâu, cho rằng cô ấy lợi dụng việc xem bói để thăng chức. Một thầy bói giả vờ thần bí và một phóng viên tham vọng, họ hợp tác với nhau để tạo ra "Thần toán phố Miếu".

"Chú nói có lý, đồng nghiệp của tôi cũng làm chuyên mục "Thần toán phố Miếu" và vừa được thăng chức phó biên tập." Tằng Phương Tâm nói về việc thăng chức của đồng nghiệp, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Vốn dĩ vị trí này thuộc về cô ta, chủ biên cũng đã đề cập với cô ta vài lần. Ai ngờ rằng Lý Tuệ Văn lại chen ngang, khiến cô ta mất đi cơ hội thăng tiến.

"Đúng vậy! Tôi nói rồi mà! Sự thật chỉ có số ít người biết!" Người bán trái cây chế giễu, cho rằng mình đã nhìn thấu trò lừa đảo của Sở Nguyệt Nịnh.

"Chú, nếu chú biết rõ sự thật, sao không làm một bài phỏng vấn để vạch trần sự thật? Giữ gìn tính chân thực cho tin tức Hương Giang, đánh tan những tin đồn thất thiệt vô căn cứ." Tằng Phương Tâm cố gắng che giấu ý định của mình, giả vờ như bị lời nói của người bán trái cây thức tỉnh, vội vàng lôi kéo ông ta.

Nghe thấy bài phỏng vấn có thể lên báo, người bán trái cây lập tức phấn khích, bắt đầu than vãn về quầy nước đường bên cạnh, oán giận vì quầy nước đường thu hút nhiều khách đến phố Miếu nhưng lại không mấy người mua trái cây của ông ta, thậm chí còn làm hỏng trái cây khiến ông ta lỗ vốn.

Tằng Phương Tâm nhìn những trái cây rõ ràng đã cũ nhưng được dán giá mới trên quầy hàng, mỉm cười cho qua.

"Thật quá đáng." Cô nói.

Người bán trái cây thấy có người đồng ý với mình, càng thêm hăng hái, liên tục kể xấu quầy nước đường. Tằng Phương Tâm kiên nhẫn nghe cho đến khi người bán trái cây nói đến chuyện chính.

"Giờ thì quầy nước đường đó đã đắc tội Sơn Miêu, xem ra ở phố Miếu cũng không trụ được lâu."

DTV

Tằng Phương Tâm cuối cùng cũng nghe được trọng điểm, vội vàng hỏi kỹ về chuyện Sơn Miêu. Khi biết quầy nước đường từ chối đóng phí bảo kê và Sơn Miêu tuyên bố sẽ trả thù trong hai ngày, tim cô ta đập thình thịch.

Người bán trái cây thấy cô ta quan tâm đến chuyện này, lại nói thêm hai câu: "Dù sao Sơn Miêu chiều nay sẽ dẫn người đến gây rối. Phóng viên à, tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời khỏi phố Miếu. Nơi đây sắp có biến động lớn rồi!"

Tằng Phương Tâm giả vờ đồng ý, nhưng trong lòng lại nở nụ cười.

Thật là may mắn!
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 182: Chương 182



Rời khỏi phố Miếu ư? Sao có thể!

Sở Nguyệt Nịnh mỗi ngày xem bói cho người khác, dự đoán vận mệnh của họ. Nếu cô thực sự có bản lĩnh, tại sao bản thân lại không thể tránh khỏi kiếp nạn Sơn Miêu?

Cô ta nhất định phải nắm bắt tin tức này và vạch trần bộ mặt thật của "Thần toán phố Miếu"!

DTV

---

Mặt trời lên cao.

Tằng Phương Tâm cầm máy quay, cuối cùng cũng đợi được người mình muốn quay. Cô gái đẩy xe hàng xuất hiện ở cuối hẻm, mặc áo thun đơn giản, xinh đẹp tuyệt trần. Vừa xuất hiện, cô đã thu hút sự chú ý của không ít người trên phố Miếu.

Bỗng dưng nảy ra ý tưởng, cô ta tìm một nơi vắng vẻ để trốn và hướng camera lên quầy nước đường.

Sở Nguyệt Nịnh vừa đến đã nhận ra có ánh mắt dõi theo mình. Cô nhìn về phía con hẻm, thấy màn hình camera phía sau đó dời mắt đi.

Tạm thời không có ảnh hưởng gì, cô cũng lười quan tâm.

Quầy nước đường ồn ào náo nhiệt, xa xa có thể thấy Lâm Gia Hoa đang cãi nhau với ai đó, cô vội vã bước đến.

Khi đến quầy, cuộc chiến đã kết thúc.

"Sao lại thế này?" Sở Nguyệt Nịnh đặt xe hàng vào trước quầy, nhìn Lâm Gia Hoa đang chuẩn bị nướng bánh.

Lâm Gia Hoa tháo găng tay, đẩy đẩy kính trên mũi nói: "Có người ngốc nghếch, nói muốn thuê chỗ của tôi, còn phải đưa thêm tiền cho quản lý, đương nhiên là không thể đồng ý rồi!"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang bên phải, thấy còn có quầy hàng trống ở quầy chủ, cảm thấy kỳ quái.

"Phố Miếu còn nhiều quầy hàng trống, tại sao vô duyên vô cớ lại muốn thuê chỗ của anh?"

Lâm Gia Hoa hiểu rõ lý do, "Đương nhiên là vì cô rồi."

"Mỗi ngày có rất nhiều người đến tìm cô bói toán, hàng xóm láng giềng đều thích tụ tập ở đây. Nhìn khắp phố Miếu, chỉ có quầy nước đường của cô là đông đúc nhất, người khác sao có thể không ghen tị?"

Phố Miếu vốn là con đường du lịch, người địa phương ít đi dạo, tuy lượng người đông nhưng cũng có hạn.

Từ khi Sở Nguyệt Nịnh đăng báo, ngày càng có nhiều người đến tìm cô bói toán, cũng kéo theo sự phát triển của phố Miếu.

Lâm Gia Hoa cười ý vị.

"Họ muốn cho tôi một vạn tệ để "nhường chỗ", nhưng đáng tiếc, họ đã xem thường tình bạn của chúng ta."

Chỉ một vạn tệ, lại muốn hắn bỏ bạn? Hơn nữa, phẩm hạnh của đối phương không tốt, để người như vậy ở bên cạnh Nịnh Nịnh, mọi người đều không yên tâm.

"Tình bạn?" Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc, "Cho tôi được không? Quầy hàng sẽ được dời đi ngay."

Một vạn tệ!

Là một vạn tệ a!

Có thể trả tiền thuê nhà hai tháng.

Lâm Gia Hoa bật cười: "Nếu cô đi, đừng nói là tôi, ngay cả quầy hàng khác cũng sẽ phản đối."

Nói xong, hai người đều chú ý đến quầy hàng vắng tanh.

Vào thời điểm này ngày xưa, quầy nước đường đã đông đúc người xếp hàng.

Hôm nay, lại lạnh lẽo không một bóng người.

"Kỳ quái." Sở Nguyệt Nịnh nhìn quanh quất, cũng không thấy ai đến, "Chẳng lẽ có thầy bói giỏi hơn tôi xuất hiện?"

Nếu không, không thể giải thích được hiện tượng vắng vẻ này.

"Nịnh Nịnh à." Lâm Gia Hoa lộ vẻ lo lắng, "Có chuyện tôi chưa nói với cô."

"Chuyện gì?" Sở Nguyệt Nịnh dọn bàn gỗ nhỏ ra, Lâm Gia Hoa thấy vậy liền bắt tay vào làm, do dự mãi mới nói:

"Lý do không có khách là vì Sơn Miêu."

"Sơn Miêu?" Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Hắn ta lại đến đây quấy rối?"

"Không phải." Lâm Gia Hoa nói, "Anh Đức nói, Sơn Miêu dọa sẽ tìm cô gây rối. Ai dám đến quầy hàng của cô xem bói thì sẽ bị hắn ta trả thù."

Trương Kiến Đức, với mối quan hệ rộng trong cả hai phe đen và trắng đã nắm bắt được tin tức và nhắc Lâm Gia Hoa để hắn nhắc nhở Sở Nguyệt Nịnh cẩn thận.

Lâm Gia Hoa lo lắng: "Xã hội đen tàn bạo, ai cũng muốn tránh xa. Khách hàng đều sợ hãi, còn ai dám đến đây nữa?"

Tuy nhiên, Sở Nguyệt Nịnh lại không hề lo lắng. Sau khi dọn dẹp xong chiếc bàn gỗ nhỏ, cô cúi xuống mở một chiếc túi nhựa màu đỏ và lấy ra thanh kiếm gỗ đào treo lên kệ thủy tinh.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 183: Chương 183



Lâm Gia Hoa sốt ruột: "Nịnh Nịnh, sao cô không lo lắng gì cả thế?"

"Có gì mà lo?" Sở Nguyệt Nịnh giữ bình tĩnh, nhìn Lâm Gia Hoa đang làm quá vấn đề và giải thích: "Yên tâm đi, nếu có khách đến thì tôi sẽ xem bói, còn nếu không có thì tôi sẽ nghỉ ngơi."

Dù sao cô cũng đã ổn định tinh thần. Hơn nữa, với số tiền Kiều gia đã cho trước đây, cô không cần phải lo lắng về tài chính trong một thời gian tới.

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên tiếng cười nhạo châm chọc.

"Theo tôi, có lẽ ai đó đã phát hiện ra mánh khóe lừa đảo của chị nên khách hàng đã bỏ đi hết rồi."

Phương Giai Giai cùng với một cô gái mặc trang phục Armani cao cấp màu trắng mờ xuất hiện trên phố Miếu.

Cô ta xách theo một đống túi mua hàng xa xỉ, nhìn lướt qua cửa hàng với vẻ khinh miệt: "Nơi đây thật nhỏ bé và tồi tệ, không biết sao lại có người muốn đến đây uống đường."

Cô gái bên cạnh tò mò hỏi: "Giai Giai, đây là bạn của cậu à? Thanh kiếm gỗ đào kia trông rất dễ thương, chắc hẳn nước ở đây cũng ngon nhỉ?"

Cô gái này tên là Hứa Từ Lộ, là viên ngọc quý trên tay của tập đoàn Hứa Thị, chuyên về bất động sản và ngành giải trí. Phương Giai Giai được cha mình sắp xếp, cố ý tiếp cận Hứa Từ Lộ, muốn kết giao với Hứa Thị và nhờ Hứa Thị giúp đỡ nhà họ Phương.

Sợ Hứa tiểu thư muốn mua nước nên Phương Giai Giai vội vàng phủ nhận: "Đừng uống nhé, nếu không muốn bị tiêu chảy và phải vào viện. Nếu tớ được tặng nước đường của cô ta cũng không dám uống."

Lâm Gia Hoa từng nghe qua chuyện nhà họ Sở, bèn tỏ ra khinh bỉ: "Nịnh Nịnh, cô ta là con gái riêng của lão già lăng nhăng của em à?"

"Con gái riêng" - cụm từ này khiến Phương Giai Giai tức giận.

"Con gái riêng cái gì chứ? Tôi là người nhà Phương gia chính thức!"

"Đúng vậy, cô là người nhà Phương gia." Sở Nguyệt Nịnh cười khẽ, "Nhưng Phương Kinh Quốc lại là con rể của nhà họ Sở. Ông ta đã sinh ra cô trong thời gian hôn nhân với mẹ tôi. Vậy xin hỏi, cô không phải là con gái riêng? Thì ai mới là con gái riêng?"

Sau một hồi đôi co, Phương Giai Giai đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, mất hết thể diện.

"Con gái riêng?" Hứa Từ Lộ cảm thấy khó tin, nhìn sang Phương Giai Giai và hỏi: "Có thật vậy không?"

Ở Hương Giang, nhiều quý tộc có tam thê tứ thiếp, nhưng cha của Hứa Từ Lộ lại là một ngoại lệ. Ông rất chung thủy, không lăng nhăng bên ngoài, và vô cùng yêu thương vợ con.

Hứa Từ Lộ tuy tính tình kiêu căng nhưng tam quan lại được giáo dục tốt, quan niệm tình yêu cũng rất độc đáo. Dần dần, cô cũng có cái nhìn khác hơn với con gái riêng và tiểu tam.

Phương Giai Giai lại tiếp tục giảo biện: "Bố tớ vốn không yêu dì, ông ấy và mẹ tớ mới là chân ái. Hai người đã trải qua nhiều gian khổ mới có thể đến được với nhau."

Hứa Từ Lộ nhíu mày: "Nếu chú Phương không yêu vợ cả, vậy tại sao ông ấy phải làm con rể?"

Phương Giai Giai vô cùng xấu hổ. Ban đầu, cô ta chỉ muốn hạ nhục Sở Nguyệt Nịnh, nhưng không ngờ lại bị phản đòn. Não bộ của cô ta nhanh chóng hoạt động và tìm ra một cái cớ.

"Lúc đó bố tớ còn ở đại lục, hôn nhân ở đại lục hầu hết do cha mẹ sắp xếp, họ không hỏi ý kiến con cái. Khi bố tôi kết hôn với dì, ông ấy thậm chí còn chưa gặp dì hai lần, vậy làm sao ông ấy có thể thích dì được?"

Phương Giai Giai cố gắng khiến câu chuyện nghe có vẻ hợp lý, đây hoàn toàn là một câu chuyện c**ng b*c.

Hứa Từ Lộ suy tư một lúc, nhìn thấy Phương Giai Giai đang xách giúp cô nhiều túi hàng xa xỉ, nên không hỏi thêm gì nữa.

"Dì?" Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, "Mẹ tôi và Phương Kinh Quốc vẫn chưa ly hôn. Mẹ tôi không hề biết chuyện gì. Bà ấy chỉ có một người chồng duy nhất ở Hương Giang nên càng không thể gọi là dì."

Ở Hương Giang, được gọi là dì thường đồng nghĩa với việc chấp nhận việc chồng có tam thê tứ thiếp.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 184: Chương 184



Phương Giai Giai tức giận đến mức muốn nôn ra máu, nhưng vẫn phải duy trì phong thái của một tiểu thư: "Mặc kệ chị nói thế nào, bố đã nói, dù thế nào chúng ta cũng là người một nhà. Ngay cả khi chị không nhận chúng ta, mẹ tôi cũng là người có giấy kết hôn với bố, chị vẫn nên tôn trọng họ chút đi."

Phương Giai Giai biết rằng Hứa tiểu thư rất quan tâm đến những gia đình có ba thê bốn thiếp, vì vậy cô ta cố gắng hết sức để vãn hồi hình tượng

Hãy nhìn đi, Sở Nguyệt Nịnh là kẻ đại nghịch bất đạo, bất hiếu không chịu về nhà.

Hơn nữa, bố mẹ cô ta là người có giấy kết hôn hợp lệ! Những chuyện trước kia chỉ nên coi như đã ly hôn.

Sở Nguyệt Nịnh trợn trắng mắt: "Vậy thì cảm ơn sự quan tâm của nhà họ Phương, phiền toái trả tiền cho tôi sớm đi."

Hứa Từ Lộ ngạc nhiên: "Nhà họ Phương cũng nợ tiền sao?"

Phương Giai Giai nhỏ giọng giải thích: "Là hiểu lầm."

Sau đó, Phương Giai Giai nhìn Sở Nguyệt Nịnh, giả vờ từ bi, giơ tay gỡ sợi tóc rủ xuống tai: "Đúng rồi, anh trai tôi đã trở lại từ Anh vào hai ngày trước, hai người vẫn chưa gặp nhau, đến lúc đó cùng nhau đi ăn tiệc nhé."

Sau khi đ.â.m sau lưng Sở Nguyệt Nịnh, Phương Giai Giai nở nụ cười.

Theo quan điểm của cô ta, với tính cách trước đây của Sở Nguyệt Nịnh, chắc chắn sẽ cãi nhau tay đôi với cô ta, sau đó mắng chửi tất cả mọi người trong nhà họ Phương.

Cô chắc chắn sẽ không đến buổi tiệc.

Ai ngờ, Sở Nguyệt Nịnh lại nhàn nhạt nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ đến."

Nụ cười của Phương Giai Giai tắt lịm: "Chị muốn đến?"

Sở Nguyệt Nịnh nhếch môi cười mà không nói gì.

Đã có gan mời cô đến, vậy thì nhất định phải gặp cho ra lẽ.

Lâm Gia Hoa cầm một xô nước lạnh lao tới, Hứa Từ Lộ hét chói tai lùi lại, sắc mặt tái nhợt. Lâm Gia Hoa không hắt nước vào Phương Giai Giai mà lại hắt sang Hứa Từ Lộ bên cạnh, vội vàng ngượng ngùng xin lỗi.

Hắn đẩy đẩy kính trên mũi, cười trừ: "Xin lỗi, nhưng cô có thể nhường chỗ một chút được không?"

Nói xong, Lâm Gia Hoa vẫy tay ra hiệu.

Hứa Từ Lộ mặt lạnh, dẫm lên giày cao gót cộp cộp đi về phía quầy bán bánh sữa, nhưng không hề chửi bới.

Lâm Gia Hoa lại nhấc xô nước nhắm vào Phương Giai Giai.

Hắn cố ý lấy nước cơm heo ở tiệm cơm café nên vừa dơ vừa thối. Giày cao gót của Phương Giai Giai lập tức bị dính đầy nước bẩn.

"A ——" Phương Giai Giai kêu lên thất thanh.

Lâm Gia Hoa ném xô nước xuống, đối mặt với sự tức giận của Phương Giai Giai, hắn tỏ ra vô tội: "Tôi đã nói trước rồi, bảo cô dịch chỗ, cô không nghe thì không nên trách tôi."

Phương Giai Giai tức giận dậm chân, nhưng cũng không thể làm gì với Lâm Gia Hoa.

Sở Nguyệt Nịnh thầm giơ ngón cái với Lâm Gia Hoa, Lâm Gia Hoa cũng nháy mắt đáp lại.

"Đi thong thả, không tiễn. Yên tâm, bữa tiệc của nhà họ Phương tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Phương Giai Giai tức giận đứng sang một bên sửa sang lại quần áo.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm đến hai người họ, tiếp tục thu dọn quán cà phê, vẫn muốn giữ cho quán sạch sẽ và gọn gàng.

Lâm Gia Hoa lại bê hai xô nước sạch, lau chùi sàn nhà cho sạch sẽ.

Không lâu sau.

Một cô gái trẻ đến quán cà phê, tuổi tác khoảng mới trưởng thành, mặc chiếc áo sơ mi hai dây thô kệch màu xanh lơ, ống quần bị sờn rách, lộ ra đôi chân gầy nhưng thon thả.

Cô đứng trước quầy, nhìn vào bảng bìa cứng đoán mệnh.

Sau một lúc lâu, cô nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, nở nụ cười mệt mỏi: "Em chỉ có 50 tệ, chị có thể xem bói cho em không?"

Nói xong, cô gái từ chiếc túi vải rách nát lấy ra một tờ 50 đô la Hồng Kông, hai tay nâng niu đưa lên quầy nước đường.

Phương Giai Giai vẫn chưa đi, nhìn cô gái chỉ đưa 50 tệ, "Cậu xem đi, cô ta lòng tham quá mức. Bình thường xem bói phải 200 tệ một quẻ, 50 tệ chắc chắn sẽ không xem."

Hứa Từ Lộ đi đến xem cô gái ở quầy nước đường, đôi mày đẹp nhíu lại, có vẻ hơi ngạc nhiên.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 185: Chương 185



Sở Nguyệt Nịnh không vội vàng nhận tiền, "Thiên thương ao hãm, tượng trưng cho việc sắp hao hụt tiền bạc, tiêu hết tiền chỉ để xem bói, liệu có đáng không?"

*Thiên thương ao hãm: là một thuật ngữ trong tử vi, ám chỉ vận hạn xui xẻo về tài chính.

"50 tệ là toàn bộ tài sản của em?"

Phương Giai Giai hừ nhẹ một tiếng: "Ngay cả ăn xin ven đường cũng kiếm được nhiều hơn như vậy, lừa đảo à?"

Hứa Từ Lộ cuối cùng cũng không kiên nhẫn, nếu như trước đây, cô đã sớm rời khỏi nơi này. Bên ngoài, mọi lời nói và cử chỉ của cô đều đại diện cho Hứa gia, lỡ như bị báo chí truyền thông phát hiện thì không biết sẽ ra sao, cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

"Hương Giang kỳ thực không giống như vẻ ngoài phồn hoa, rất nhiều người khổ cực đều ẩn náu trong bùn lầy thối nát của thành phố này."

"50 đô la có thể không đủ cho cậu ăn một bữa tối Tây, nhưng lại có thể giúp người nghèo ăn no vài bữa cơm."

Phương Giai Giai liên tục nói, cho rằng Sở Nguyệt Nịnh chỉ là một kẻ lừa đảo, dựa vào mấy quyển sách để giả vờ thần bí lừa người.

Hứa Từ Lộ lại cảm thấy Sở Nguyệt Nịnh khác với những kẻ lừa đảo khác, cô hoàn toàn có thể thu 50 đô la để xem bói, sau đó nói khoác lác gì đó rồi đuổi cô gái này đi.

Nhưng Sở Nguyệt Nịnh không làm vậy. Đã khuyên nhủ cô ấy.

---

Quán ngoài quầy nước đường.

Cô gái quả nhiên cảm thấy kinh ngạc, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi: "Chị..."

Cô lúng túng nhéo nhéo chiếc túi vải rách rưới trống rỗng, gật đầu: "50 đô la Hồng Kông đúng là toàn bộ tài sản của tôi."

Cô gái nhìn vào bảng bìa cứng ghi "200 tệ một quẻ", càng thêm khó khăn, tưởng rằng Sở Nguyệt Nịnh ám chỉ cô thiếu tiền, bèn khẽ vuốt tay sau lưng: "Em..."

"Vì sao em lại muốn xem bói?" Sở Nguyệt Nịnh đưa tay ấn xuống tay cô gái đang cầm tiền, "Hôm nay sinh ý không tốt, em đến xem bói là giúp đỡ chị. Chị sẵn sàng miễn phí cho em, mời vào ngồi."

Lâm Gia Hoa giúp cô kéo ghế ra.

Lộ Thanh ngồi xuống, bồn chồn chống tay lên ghế, lại nhìn sang ánh mắt ấm áp của cô gái đối diện, thở dài một hơi.

Thật ra, cô cũng không rõ vì sao mình muốn xem bói.

50 đô la Hồng Kông là tiền ăn hai ngày tiếp theo của cô, tùy tiện lấy ra như vậy quả thật là mạo hiểm.

Nhưng...

Cô thực sự quá muốn tìm cho mình một con đường sống.

Hứa Từ Lộ cảm thấy ngạc nhiên: "Cô ấy thực sự chỉ có 50 đô la Hồng Kông?"

Phương Giai Giai cũng như bị sét đánh, thật sự không thể tin được!

Thế nhưng có người trên dưới chỉ có 50 đô la?

Nhưng, rất nhanh, Phương Giai Giai đã phản ứng lại: "Từ Lộ, đây có thể là âm mưu. Nếu không hợp tác diễn xuất, cô ta không thể nào tiếp đơn hàng này?"

Hứa Từ Lộ không nói gì, quyết định xem tiếp, âm mưu có hay không sẽ sớm lộ ra.

Trong quầy nước đường.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh xem tướng mạo của Lộ Thanh, nói: "Có thể cho chị biết bát tự của em không?"

Lộ Thanh báo bát tự, Sở Nguyệt Nịnh lại cẩn thận xem xét tướng mạo của Lộ Thanh.

"Mặt trắng và khô, không có độ bóng, kết hợp với bát tự để xem, kim mệnh lại nhiều hỏa. Thời thơ ấu gia cảnh nghèo khó, tình hình kinh tế hẳn là luôn không tốt."

Lộ Thanh kinh ngạc, không ngờ Sở Nguyệt Nịnh vừa nói đã tính ra tình hình gia đình cô, gật đầu:

"Đúng là tình hình gia đình không tốt."

"Cung vị trí mẹ đầy đặn, mối quan hệ của em với mẹ rất tốt, nhưng mối quan hệ với cha không tốt. Khi em 7 tuổi, cha em từng muốn bán em cho bọn buôn người, nhưng mẹ em đã lén lút ôm em trở về."

"Khi em 10 tuổi, gia đình có thêm một đứa bé trai, đó là con trai của chú em. Cha em mắng em là kẻ ăn bám, cũng để lại tất cả đồ ngon cho em trai họ, nói rằng mẹ em là con gà mái không đẻ trứng, chỉ có em họ em mới là hương khói của gia đình."

Lộ Thanh cười khổ: "Chị, chị thật sự rất lợi hại, tất cả đều đoán trúng. Cha em trọng nam khinh nữ, muốn để lại đồ tốt cho em họ, không muốn để lại cho em. Mối quan hệ của em với ông ấy quả thật không tốt."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 186: Chương 186



Hứa Từ Lộ không thể hiểu nổi.Tại sao một người cha lại đối tốt với người khác mà không muốn đối tốt với con gái ruột của mình?

Nhà họ Hứa cũng chỉ có một người con gái, cha Hứa luôn đối xử với cô tốt hơn anh em họ.

Hứa Từ Lộ cảm thấy cha của Lộ Thanh nhất định là có bệnh tâm thần.

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính: "Khi em 14 tuổi, cha em không cho em đi học nữa, muốn gả em cho một người đàn ông góa vợ ở thôn bên cạnh làm vợ kế."

Hứa Từ Lộ thấy Lộ Thanh gật đầu, cuối cùng không nhịn được: "Đây là cha ruột ư? Mười bốn tuổi còn chưa thành niên mà đã phải gả cho người khác làm vợ lẽ, quả thật vô nhân tính! Bố không ra gì!"

Phương Giai Giai lại cảm thấy không có gì: "Nhưng nhà họ rất nghèo, gả đi có thể đổi lấy tiền sính lễ cho gia đình sinh hoạt, có gì không đúng?"

DTV

"Đương nhiên là không đúng." Hứa Từ Lộ không vui, "Nghèo thì ăn ít chút không được sao? Vì một bữa cơm mà bán con gái sao?"

Đúng vậy.

Gả con gái mười bốn tuổi cho người đàn ông goá vợ già làm vợ lẽ, chính là bán.

"May thay, mẹ em tỉnh táo, nên đã mang theo em bỏ trốn." Sở Nguyệt Nịnh nói, "Hai mẹ con em trốn đông trốn tây, cha em mới rốt cuộc lại cưới vợ mới, bỏ cuộc tìm kiếm hai mẹ con em."

Lộ Thanh như lại nhìn lại những ngày tháng chạy trốn thơ ấu. Hai mẹ con họ không thể trốn ở nhà người thân, vì cả hai bên họ đều sẽ nói cho cha cô biết.

Họ cho rằng nhà ai cũng có lúc cãi vã?

Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường lại hòa.

Giận qua thì cũng nên hòa giải.

Nhưng không ai quan tâm đến tâm trạng của hai mẹ con họ.

"Sau đó, hai mẹ con em nhập cư trái phép sang Hương Giang, suýt mất mạng. Mẹ em suýt qua đời, may mắn sau đó lại gặp được người đàn ông tốt, lấy chồng hợp pháp và có giấy tờ tùy thân."

"Lần này, có thể nói là khổ tận cam lai. Cha kế đối xử rất tốt với mẹ em, không ghét bỏ mẹ em vì lao động nhà nông vất vả mà hỏng thân mình. Đáng tiếc, mẹ em không chống chọi được với cái lạnh của mùa đông."

Lộ Thanh gật đầu: "Sau khi mẹ qua đời, em đã dọn khỏi nhà cha kế. Cha kế còn trẻ, ông ấy sẽ không nhớ mãi mẹ em, sớm muộn gì cũng sẽ có người phụ nữ khác bước vào nhà ông ấy."

Lộ Thanh nói rất thật lòng.

"Tuy nhiên, vào những ngày lễ Tết, em vẫn sẽ đến thăm cha kế. Không vì gì khác, chỉ vì những năm mẹ em ở bên ông ấy là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ. Không có vô số việc nhà nông, không có bà mẹ chồng khó tính quở trách, khi đó mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường được yêu thương."

Sở Nguyệt Nịnh tán thành: "Em có lòng tự trọng rất mạnh mẽ, nên không hề tiếp nhận sự giúp đỡ của cha kế, sau khi tốt nghiệp trung học, em liền đi ra ngoài tìm việc."

"Vì quá muốn có cuộc sống tốt đẹp, em muốn làm hai công việc mỗi ngày. Thức khuya dậy sớm, ban đầu em tràn đầy nhiệt huyết, sau đó lại trở nên thất vọng. Em nhận ra rằng ở Hương Giang, nỗ lực dường như cũng vô ích."

Lộ Thanh đang ở giai đoạn mê mang, cô vô lực gật đầu.

"Kiếm được tiền đều đóng tiền thuê nhà, không cần nói đến quần áo, mỗi ngày ăn bao nhiêu cũng phải tính toán kỹ lưỡng, nhiều nhất chỉ đủ đến tháng sau lại phải đi làm."

"Cảm thấy vận may rất kém, công việc cũng không hài lòng. Chị, chị tính đều đúng, em muốn hỏi một chút về sau em phải làm gì? Hương Giang có thực sự không dung nạp những người như em không?"

Lộ Thanh cảm thấy rất mệt mỏi, con đường phía trước mịt mờ, cô không nhìn thấy đường và không biết nên đi đâu.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tay Lộ Thanh, hỏi: "Em đang cầm gì vậy?"

Lộ Thanh mở ra một tấm áp phích, bìa ghi rõ "Tuyển sinh Hoa hậu Hong Kong 1994 của TVB".

Cô sửng sốt, giải thích: "Vừa tan tầm trên đường, một cơn gió thổi đến tay em."

Lúc nhận được tờ giấy đó, Lộ Thanh lại suy nghĩ, liệu đây có phải là sự sắp xếp của ông trời, chỉ cho cô một hướng đi không?
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 187: Chương 187



Càng nhìn rõ poster tuyển chọn, cô càng dở khóc dở cười.

Thôi đi, dáng vẻ này của cô còn có thể thử sao?

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Em có tinh vận, nhưng vận thế lại không tốt. Ngoại trừ giới giải trí, thì em làm bất cứ ngành nào cũng không thành công."

Lộ Thanh không dám tin tưởng, đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên, cố gắng kiềm nén nụ cười: "Thật sự sao?"

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Thật sự. Theo lời phán, em sẽ đỏ suốt 60 năm trên con đường nghệ thuật. Chỉ cần tham gia, em sẽ là quán quân của cuộc thi Hoa hậu Hong Kong này."

60 năm đỏ!

Vừa dứt lời, đám đông vây xem xung quanh đồng loạt hít một hơi thán phục.

Lộ Thanh choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gì xung quanh.

Sao có thể?

Cô chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, nhan sắc bình thường, không có tài năng gì nổi bật.

Phương Giai Giai, người cũng đã đăng ký tham gia Hoa hậu Hong Kong, chế giễu: "60 năm đỏ là khái niệm gì? Chẳng phải là từ trẻ đến già, đỏ đến 80 tuổi sao?"

"Ngay cả Mai Diễm Phương cũng không dám nói lớn như vậy!"

Phương Giai Giai đánh giá Lộ Thanh từ trên xuống dưới, nhận thấy da cô sạm đen và gầy gò, càng thêm châm biếm.

"Chưa kể đa số thí sinh Hoa hậu đều xuất thân từ gia đình giàu có và có trình độ học vấn cao. Một cô gái nhà quê lôi thôi như vậy mà cũng muốn tham gia Hoa hậu? Lau chùi nhà vệ sinh cũng còn kém xa."

"Nhà quê" là cách gọi miệt thị phụ nữ từ đại lục.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Phương Giai Giai, nhàn nhạt nói: "Miệng mồm chê bai người khác là nhà quê, đừng quên bản thân mình. Phương Kinh Quốc là người đại lục, cô là con gái riêng của ông ta, chẳng phải cũng là "nhà quê" chính hiệu sao?"

Phương Giai Giai phản bác: "Tôi không phải nhà quê! Tôi sinh ra và lớn lên ở Hương Giang, tôi là người Hương Giang!"

"Ồ, nhà quê Hương Giang à." Sở Nguyệt Nịnh tiếp lời.

Phương Giai Giai im bặt.

Kết thúc xem bói, Lộ Thanh cảm kích đứng dậy cúi đầu chào Sở Nguyệt Nịnh: "Cảm ơn đại sư đã chỉ đường dẫn lối."

Ban đầu, cô đã định quay về đại lục.

Nhưng lời nói của Sở Nguyệt Nịnh đã khơi dậy ý chí chiến đấu trong cô một lần nữa.

DTV

Hương Giang tuy khó khăn, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức.

Sở Nguyệt Nịnh trả lại 50 đô la cho Lộ Thanh, Lộ Thanh ngạc nhiên muốn trả lại.

"50 đô la này, đợi sau này em quay lại trả cho chị. Nhớ kỹ, em còn nợ chị một quẻ tiền." Sở Nguyệt Nịnh rút tay về.

Lộ Thanh cầm 50 đô la trong tay, nước mắt rưng rưng, gật đầu mạnh mẽ.

Ai nói Hương Giang không có tình người, rõ ràng là vẫn còn người tốt.

Không ai để ý, trong con hẻm tối, một camera đã chụp lại cảnh này.

Hứa Từ Lộ vuốt phẳng chiếc váy Armani sang trọng, xoay người bước đi.

"Từ Lộ." Phương Giai Giai gọi to, vội vàng đuổi theo, "Chờ tớ với!"

Hai cô gái bước lên chiếc Maserati. Phương Giai Giai đầy ngưỡng mộ, v**t v* da thật của ghế ngồi. Đây là chiếc xe riêng của Hứa Từ Lộ, trị giá hàng chục triệu đô la.

Nhà họ Phương tuy giàu có, nhưng cũng không thể mua nổi một siêu xe như vậy.

Nhớ đến lời hứa của Sở Nguyệt Nịnh về việc tham gia bữa tiệc gia đình, Phương Giai Giai âm thầm nghiến răng, trong lòng đã toan tính làm thế nào để khiến cô xấu mặt.

Hứa Từ Lộ dựa vào cửa sổ, không phản ứng với Phương Giai Giai. Cô bảo tài xế lái đến dưới lầu công ty TVB, muốn xem Lộ Thanh có đến hay không, hoặc có dám đến hay không.

Lộ Thanh thực sự không phải là một nữ thần tượng tiêu biểu, Hoa hậu Hong Kong lại là cuộc thi sắc đẹp dành cho các cô gái địa phương.

Bên trong có những tiểu thư xinh đẹp, có học thức cao và gia thế tốt. Khác biệt một trời một vực, họ như mây trên trời, còn Lộ Thanh chỉ là bùn đất ven đường có thể bị giẫm đạp.

Nhưng liệu bùn đất có thể thay đổi vận mệnh sau lời phán của thầy bói?

Đợi một hồi lâu, Hứa Từ Lộ vẫn không thấy ai, liền định rời đi thì...
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 188: Chương 188



Một bóng gầy gò cầm poster xuất hiện ở dưới chân tòa nhà, cô mặc một bộ váy hoa lỗi thời, rộng thùng thình, vạt váy che khuất mắt cá chân, trên chân vẫn mang đôi giày cao gót cũ nát.

Thẳng đến khi bóng người đó bước vào tòa nhà TVB.

Hứa Từ Lộ mới nở nụ cười hài lòng, "Chú Quyền."

Tài xế đáp: "Vâng, thưa tiểu thư."

"Gọi điện thoại báo cho ban lãnh đạo TVB, không cần cố tình làm khó Lộ tiểu thư."

Hứa Từ Lộ đã tìm được trò vui mới, cô muốn xem Lộ Thanh được đối xử công bằng thì có thể đi đến cuối cùng hay không.

Hoặc là không đúng như lời phán của Sở Nguyệt Nịnh, Lộ Thanh có thể "đỏ" suốt 60 năm.

Tài xế đồng ý: "Vâng."

Phương Giai Giai cắn chặt môi.

Rõ ràng cô ta cũng tham gia Hoa hậu Hong Kong tại sao lại không được đối xử như vậy? Ghen tị trong lòng bùng lên dữ dội, móng tay bấu vào chiếc túi xa xỉ.

Rõ ràng cô ta cũng là tiểu thư nhà giàu.

Hứa Từ Lộ dựa vào đâu mà giúp đỡ một cô gái quê, mà không muốn giúp đỡ cô ta?

Đầu Phố Miếu.

Lâm Gia Hoa vẫn đứng nhìn cho đến khi bóng người cuối cùng biến mất, "Lộ Thanh thực sự có cơ hội trở thành Hoa hậu mới sao?"

Hắn dọn dẹp lại chiếc ghế ngồi.

Sau khi lượng người đến xem bói giảm xuống, doanh thu của quán cũng bị ảnh hưởng lớn. Dù sao cũng rảnh rỗi, chẳng bằng ngồi lại tâm sự với nhau.

Sở Nguyệt Nịnh lấy một bộ trà cụ từ xe ra, đặt lên bàn gỗ, "Theo quỹ đạo cuộc đời ban đầu của Lộ Thanh, cho dù không có tôi chỉ điểm, cô ấy cũng sẽ xuất hiện trong chương trình tuyển chọn."

Tuy nhiên, con đường phía trước của Lộ Thanh sẽ đầy rẫy chông gai.

Cô ấy chỉ có thể xem như được đẩy một chút, nhưng đích đến cuối cùng vẫn là do chính cô ấy tự vượt qua.

Vẫn có người thì thầm to nhỏ:

"Tôi e rằng danh tiếng thần toán Phố Miếu sẽ bị ảnh hưởng."

"Cô gái nhà quê kia trông thiếu dinh dưỡng, sao có thể trở thành Hoa hậu Hong Kong? Càng đừng nói đến việc đoạt quán quân."

"Đúng vậy, từ trước đến nay các Hoa hậu Hong Kong đều xinh đẹp và có học thức cao, Lộ Thanh sẽ rất khó để nổi bật."

Sở Nguyệt Nịnh pha trà, không hề bị những lời này ảnh hưởng.

Lộ Thanh có nền tảng không tệ, chỉ vì phải lao động vất vả nên da bị đen đi một chút. Nếu trang điểm kỹ, cô ấy sẽ lộ ra vẻ đẹp thực sự.

Sở Nguyệt Nịnh cũng đã xem qua những hoa đán nổi tiếng của TVB trong vài năm gần đây, Lộ Thanh hoàn toàn không hề thua kém họ.

Kinh doanh bói toán ế ẩm, thậm chí cả nước đường cũng không bán được. Một số khách hàng không hiểu chuyện muốn mua nước đường cũng bị bạn bè kéo đi.

Cọp dữ cũng không dám bắt nạt rắn độc, huống chi đây lại là hàng xóm láng giềng. Họ thực sự sợ Sơn Miêu gây phiền toái.

Trước khi đi, người hàng xóm còn kéo theo những người khác xin lỗi và nở nụ cười với Sở Nguyệt Nịnh.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh đáp lại nụ cười.

Thực ra cô không ngại gì cả.

Thật bất ngờ, viên cảnh sát Đồng Mậu lại đến Phố Miếu tuần tra nhiều lần trong hai tuần qua. Khi bốn cảnh sát mặc quân phục đi ngang qua quầy nước đường, họ đều nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt tò mò.

Hóa ra, sau khi trở về đồn cảnh sát, Đồng Mậu như một cái loa nhỏa nói về thân phận của Sở Nguyệt Nịnh.

Mọi người đều vô cùng tò mò.

Vào lần tuần tra thứ ba của cảnh sát, rốt cuộc cũng có một cảnh sát không nhịn được mà đi về phía quầy nước đường.

Vu Phi Dương rút dùi cui ra đặt trước mặt bàn, lại móc ra hai tờ tiền 100 đô la Hong Kong đặt lên dùi cui.

Sở Nguyệt Nịnh rót thêm nước trà cho vị khách này, lại lấy ra một ly trà mới rót nước, tranh thủ liếc mắt nhìn. Cô phát hiện vị cảnh sát mặc quân phục lục quân này đầu đầy âm khí đen tối, ấn đường cũng có âm khí xâm nhập.

Cô có chút ngạc nhiên.

Lâu nay người ta vẫn nói cảnh sát một thân chính khí, nhất không sợ tà ám quấy rầy.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 189: Chương 189



Tại sao vị cảnh sát Vu này lại có vẻ như bị tà khí ám ảnh?

Vu Phi Dương hỏi: "Vụ án A Trân mất tích ở chợ nông sản Cửu Long là do cô bói toán ra không?"

Sở Nguyệt Nịnh mời khách uống trà, "Đúng vậy, không biết sếp có gì chỉ giáo?"

"Chỉ giáo cũng không dám." Vu Phi Dương nhấp một ngụm trà. Vụ án A Trân mất tích anh cũng có tham gia giải cứu, sau khi biết được, họ có thể xác định chính xác vị trí, vẫn là nhờ một vị thầy bói.

"Chỉ đơn giản là muốn thỉnh cầu đại sư giúp bói một quẻ."

Vu Phi Dương chỉ muốn xem thử quầy nước đường bói toán này có thực sự linh nghiệm như lời đồn hay không.

Lần đầu tiên mọi người thấy cảnh sát xem bói toán. Hơn nữa, thân phận cảnh sát quân trang cũng không sợ bị Sơn Miêu trả thù.

Chẳng mấy chốc, quán đã chật kín người.

"Cảnh sát bói toán, thật là hiếm có - mới mẻ chưa từng thấy."

"Người ăn cơm nhà nước mà cũng tin bói toán sao?"

"Không biết vị cảnh sát này muốn bói gì?"

"Hậu vận, chắc chắn là muốn hỏi về chuyện thăng chức."

Sở Nguyệt Nịnh không vội, cầm chén trà xoay hai vòng, "Sếp muốn xem về gì?"

DTV

Vu Phi Dương vốn dĩ đến bói toán vì tò mò, khi anh ngồi xuống, bị hỏi muốn bói gì, cũng ngớ ra.

Anh thực sự không biết mình muốn xem gì.

Vu Phi Dương không nói gì.

Sở Nguyệt Nịnh liền nói thay cho anh: "Gia đình anh hạnh phúc, công việc cũng tốt. Là một sĩ quan cảnh sát, tuy cấp bậc không cao nhưng lương tháng cũng được hơn vạn."

"Bố mẹ anh khỏe mạnh, em gái anh cũng ngoan ngoãn, nghe lời."

Những người hàng xóm đã quen với cách xem bói của Sở Nguyệt Nịnh, trong đó khách hàng nào không có những câu chuyện chua xót đầy biến động?

Cuối cùng cũng đến vị cảnh sát này.

Kết quả, cuộc đời anh lại thuận buồm xuôi gió?

Cuối cùng cũng có cơ hội được đến gần quầy bói toán để xem bát quái, nhưng mà... Giống như chẳng có gì để xem cả.

Vu Phi Dương cũng ngớ ra, quay sang Đồng Mậu đang ngồi ăn dưa bên cạnh: "Hay là... đổi người khác xem?"

"Không sao. Nếu anh không nghĩ ra muốn xem gì, hãy để tôi xem cho anh." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.

"Vậy thì xem nhân duyên của anh đi."

Vu Phi Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được thôi."

"Anh năm nay 28 tuổi, vẫn chưa có bạn gái."

Vừa dứt lời, những người hàng xóm liền xôn xao bàn tán, càng có người còn ồn ào hơn.

"28 tuổi mà chưa có bạn gái, không phải bất lực thì cũng là gay."

"Đúng vậy, cuộc đời nào có thuận buồm xuôi gió, không phải ở đây có vấn đề thì ở chỗ khác có vấn đề."

"Sở đại sư, hay là xem thử cảnh sát Vu có bao nhiêu người bạn trai đi."

Mặt Vu Phi Dương đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Các vị láng giềng, tôi không phải gay, đừng hiểu lầm."

Bản thân anh đã gặp khó khăn trong việc tìm bạn gái, nếu những người này còn đồn thổi lung tung, e rằng không chỉ 28 tuổi mà đến 88 tuổi cũng chẳng có nhà nào dám gả con gái cho anh.

"Đúng vậy, cảnh sát Vu không phải gay." Sở Nguyệt Nịnh tốt bụng giải thích, "Lý do anh ấy không yêu đương là có nguyên nhân khác."

Giải thích xong, Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục xem bói.

"Theo lẽ thường, anh cao 1m85, bộ dáng anh tuấn. Chưa nói đến tính cách, chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đủ khiến không ít cô gái thích."

Vu Phi Dương bị nhắc đến chuyện nhân duyên, tâm trạng vốn đang tốt đẹp cũng chìm vào một cơn sóng nhỏ. Anh thở dài một cách sâu sắc.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân không hề tệ, nếu thực sự có cô gái nào thích, tôi cũng không đến mức độc thân đến giờ. Tôi chẳng biết mình đã làm sai điều gì. 28 tuổi rồi còn phải chịu cảnh goá bụa như thế này ư.”

Đồng Mậu nhỏ giọng cùng đồng nghiệp trêu ghẹo, “Cho nên anh Phi Dương hủy đi tay s.ú.n.g nhanh như chớp vậy, đều là thành quả của 28 năm độc thân luyện thành à?”

Đồng nghiệp tỏ ra tiếc nuối: "Khó trách mỗi lần chơi hủy súng, Phi Dương đều phải tham gia, hại tôi thua vài nghìn cho hắn."
 
Back
Top Bottom