Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 220: Chương 220



"Không đâu, có thể hầu hạ chị Đan Đan là phúc khí của em. Chị Đan Đan là hoa đán trẻ tuổi nhất, hy vọng em có thể học hỏi nhiều từ chị Đan Đan, sau này cũng có thể sớm lên làm hoa đán chính." Tiểu Điệp cười rạng rỡ.

Hoa đán chính là nữ chính số một trong đoàn hát.

Cạnh tranh rất gay gắt, rất nhiều người muốn vượt qua Quách Phượng Đan. Lúc 16 tuổi, cô đã dùng danh hiệu này lên sân khấu biểu diễn, ngay ngày đầu tiên đã nhận được tràng vỗ tay không ngớt và sau đó nổi tiếng khắp nơi.

"Làm hoa đán chính? Giảm béo rất khổ sở, không sợ sao?" Quách Phượng Đan cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mặt, trang phục vẫn chưa kịp thay, ống tay áo khẽ lay động, cô cười khanh khách và nhẹ nhàng véo má Tiểu Điệp.

"Không sợ." Tiểu Điệp kéo hai tay áo bông, chống nạnh, ưỡn n.g.ự.c nhỏ: "Ai khổ cực nhất mới là người cao quý nhất!"

"Đúng vậy, nghe nói công ty điện ảnh có ý muốn mời chị đi đóng phim, có thật không ạ?"

DTV

Đôi mắt nhỏ của Tiểu Điệp tràn đầy tò mò.

Đó chính là công ty điện ảnh đó, những ngôi sao được dán poster trên đường phố đều là đi đóng phim, hóa ra hoa đán chính cũng có thể đi ư?

"Có, nhưng chị vẫn chưa nghĩ kỹ." Quách Phượng Đan nhìn xung quanh, ngồi xổm xuống ngang tầm với Tiểu Điệp, bàn tay nhỏ bé như hoa lan nhẹ nhàng chạm vào má nhỏ, thì thầm: "Mẹ chị nói ra ngoài đi diễn sẽ bị nhiều người chú ý hơn, nên mẹ chị không đồng ý."

"Dù sao chị cũng phải cầu xin mãi mới được hát tuồng."

"Khó khăn vậy à." Tiểu Điệp ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nâng lên khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn buồn rầu: "Cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ lần này thì không biết bao giờ mới có lần sau đâu."

Thấy Tiểu Điệp buồn bã, Quách Phượng Đan nhẹ nhàng cười kéo Tiểu Điệp đứng dậy: "Không sao, chị Đan Đan sẽ nghĩ cách."

"Tuyệt quá!" Tiểu Điệp vui vẻ vỗ tay.

Tuy nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn chưa đưa ra quyết định.

Quách Phượng Đan thích hát tuồng, hát còn chưa được thỏa mãn, sao lại muốn đi đóng phim điện ảnh? Mặc dù công ty điện ảnh nói rằng họ có thể cho phép cô vừa hát tuồng vừa đóng phim.

Nhưng...

Liệu có thực sự được không?

Cô do dự, sợ ném đi cái này lại không có cái kia.

Tiếng giày nặng nề giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng lạo xạo.

Ngay sau đó.

Một khẩu s.ú.n.g vén rèm vải.

Quách Phượng Đan hoảng sợ ôm lấy Tiểu Điệp, sau đó quân phiệt mang theo một đội quân hung hãn tiến vào.

Người đứng đầu là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hắn thu hồi khẩu súng, nhìn Quách Phượng Đan và nở nụ cười: "Cô chính là Quách cô nương phải không?"

Bầu gánh vội vàng tiến lên giới thiệu: "Đan Đan, vị này chính là Tôn đại soái, ngài vừa nghe xong vở tuồng "Tím thoa nhớ" ở dưới đài, vì vô cùng thưởng thức cô nên đã cố ý mang theo lễ vật đến tặng cô đó."

Vừa dứt lời, một binh lính đã bưng một chiếc rương chứa đầy châu báu đi ra.

"Mong rằng Quách cô nương vui lòng nhận cho." Tôn đại soái cười như không cười.

"Tôn đại soái quá khách sáo, Phượng Đan không dám nhận." Quách Phượng Đan nào có thể không hiểu ý đồ của Tôn đại soái, cô nhìn vào rương châu báu mà không hề vui sướng, trái lại tràn ngập sợ hãi.

Vị Tôn đại soái này được đồn đại là một quân phiệt hung hãn ở phương Bắc, g.i.ế.c người không ghê tay, và có tới 12 bà vợ.

Không biết vì sao hắn lại muốn tặng quà cho cô.

Bị từ chối, Tôn đại soái lập tức lạnh mặt.

"Quách cô nương thật là kiêu ngạo."

Bầu gánh sốt ruột, cúi người ra hiệu với Quách Phượng Đan: "Không, Đan Đan nhất định sẽ nhận. Đan Đan?"

Bầu gánh đã từng nói, quân phiệt tàn bạo, chọc giận họ sẽ dẫn đến thảm họa.

Vì nhà hát, Quách Phượng Đan đành phải nhận lấy.

Từ đó về sau.

Tôn đại soái đến ngày càng nhiều, quà cáp cũng ngày càng nặng.

Cuối cùng có một ngày.

Tôn đại soái mang theo sính lễ và nói: "Phượng Đan, từ mai trở đi emkhông được lên sân khấu hát tuồng nữa."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 221: Chương 221



"Tại sao?" Quách Phượng Đan vừa trang điểm vừa hỏi: "Tại sao tôi không thể lên sân khấu hát nữa?"

"Em sắp trở thành di thái thái thứ mười ba của Tôn gia." Tôn đại soái cau mày: "Tôi là đại soái, di thái thái sao có thể xuất đầu lộ diện, mua vui cho người khác được?"

Quách Phượng Đan hoảng sợ, bút lông rơi lả tả trên sân khấu, quần áo vương vãi trên mặt đất, vội vàng đứng dậy.

"Tôn đại soái có phải hiểu lầm rồi không? Tôi khi nào đồng ý làm di thái thái thứ mười ba của ngài?"

Tôn đại soái v**t v* khẩu s.ú.n.g bên hông, nhìn xuống dưới, cười lạnh lùng: "Tóm lại, ngày thành thân đã chọn xong, em muốn cũng phải muốn."

Nói xong, Quách Phượng Đan đã bị binh lính thô lỗ lôi ra khỏi cửa lớn.

Vu Phi Dương thấy Quách Phượng Đan bị bắt nạt, vội vàng xông lên định ngăn cản.

Nhưng lính của quân phiệt trong chớp mắt đã tan biến.

Anh kinh ngạc buông tay: "Tại sao lại thế?"

"Đó là do những gì đã xảy ra trong quá khứ, anh không thể ngăn cản được." Sở Nguyệt Nịnh nói.

Vu Phi Dương nghĩ đến việc Quách Phượng Đan bị Tôn đại soái bắt nạt, anh suy sụp ngồi xuống đất ủ rũ chán nản: "Vậy Đan Đan phải làm sao? Chẳng lẽ cô ấy phải chịu đựng... Tên khốn đại soái kia hành hạ sao?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, cô lấy ra những lá bùa đã chuẩn bị trước đó, trước tiên nhìn Chu Phong Húc đang do dự.

Chu Phong Húc liếc mắt nhìn: "Sao vậy?"

"À, ban đầu tôi không chuẩn bị cho anh." Sở Nguyệt Nịnh tách bốn lá bùa ra, đưa cho Chu Phong Húc và hỏi: "Anh có mang theo s.ú.n.g không?"

Ai mà ngờ được nhiệm vụ phong thủy này lại có thể gặp được người quen cũ?

Chu Phong Húc gật đầu: "Mang theo."

"Khi cần thiết, có thể dùng để phòng thủ." Sở Nguyệt Nịnh nói.

"Được rồi." Chu Phong Húc cất bùa đi.

Ánh sáng dần hạ xuống.

Góc áo của Quách Phượng Đan theo rèm vải buông dần dần biến mất.

Không lâu sau.

Không gian tối tăm lại sáng lên, nhưng khung cảnh đã không còn ở nhà hát sân khấu.

Mà biến thành một dinh thự.

Quách Phượng Đan ngây ngốc ngồi ở mép giường, cô mặc áo choàng đen thêu hoa, mái tóc dài rối tung xõa xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt úp vào cánh tay.

Từ khi Tôn đại soái nói muốn cưới cô làm di thái thái thứ mười ba, cô đã bị giam trong phòng một tuần.

Người hầu gái gõ cửa bên ngoài.

"Tiểu thư, Tôn đại soái đến, phu nhân bảo cô ra đại sảnh."

Quách Phượng Đan siết chặt hai tay, quay đầu lại: "Tôi không đi, tôi phải đi hát tuồng."

DTV

Người hầu gái cũng cảm thấy khó xử: "Nhưng... phu nhân nói sẽ không bao giờ cho phép tiểu thư đi hát tuồng nữa, hãy ở nhà ngoan ngoãn chờ gả chồng."

"Gả cho ai? Gả cho Tôn đại soái à?" Quách Phượng Đan đột ngột ngẩng đầu, vung tay hất tung mái tóc: "Hắn già đến mức có thể làm cha tôi."

"Nhưng... Tôn đại soái có quyền lực, và đối với tiểu thư cũng tốt..." Người hầu gái nhớ đến Tôn đại soái hung hãn với bộ râu quai nón, không khỏi rùng mình, cô ta chỉ có thể cố gắng an ủi tiểu thư.

"Tốt lắm." Quách Phượng Đan cười khổ, "Tốt đến mức cưới mười hai bà thiếp, tốt đến đáng sợ, tốt đến mức tôi không dám tưởng tượng."

Chiếc đồng hồ treo tường kiểu Tây vang lên.

Quách Phượng Đan buông tay, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay người gõ cửa van xin: "Thải Liễu, Kim ngũ gia trước đây đã dặn dò, họ muốn xem tôi diễn, khoảng nửa tháng nữa. Cô cũng biết, nếu tôi không diễn đủ vở, mọi người trong đoàn hát sẽ gặp rắc rối. Cô có thể cho tôi ra ngoài được không?"

Kim ngũ gia là danh bá chủ của Hương Giang, nếu cô không đi, đoàn hát chắc chắn sẽ bị sụp đổ. Cô không đành lòng để những người bạn đồng nghiệp của mình phải chịu khổ.

Trước có sói, sau có hổ.

Quách Phượng Đan cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Tôi hứa với cô, sau khi diễn xong vở sẽ trở về ngay."

Thải Liễu vốn không đồng ý, nhưng không chịu được sự van xin tha thiết của Quách Phượng Đan, chỉ có thể nói: "Tiểu thư, Tôn đại soái đang ở đại sảnh chờ cô, hay là gặp hắn trước đã?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 222: Chương 222



Quách Phượng Đan cũng nghĩ vậy, vội vàng đi ra sảnh ngoài gặp Tôn đại soái.

Trong phòng khách, Tôn đại soái ngồi ở vị trí chủ nhân, đôi mắt sắc sảo không ngừng liếc nhìn Quách Phượng Đan: "Phượng Đan, sau khi em về nhà chồng, không được đi hát tuồng nữa. Con hát vốn dĩ thấp kém, sinh ra là để mua vui cho người khác. Em hiểu chưa?"

Quách Phượng Đan lạnh mặt không nói lời nào.

Quách Tường vội vàng đứng dậy hòa giải: "Đại soái nói đúng, vốn dĩ chúng tôi cũng không đồng ý cho con gái đi hát tuồng, sau khi du học về muốn làm gì mà chả được chứ?"

"Con gái tôi rất cứng đầu, bảo đi làm việc khác thì không chịu, cứ nhất quyết phải đi học hát tuồng."

"Công việc hạ cửu lưu đó lại bị con gái tôi nói thành yêu thích, cái gì... ước mơ gì gì mộng tưởng ấy. Ôi."

Hạ cửu lưu: những nghề bị coi là thấp kém trong xã hội trước, bao gồm: đồ tể, đầu bếp, hoa đán, gái m** d*m, thợ rèn, thợ mộc, thợ da…

Quách Tường thở dài thườn thượt. Sau khi Hương Giang mở cửa khẩu, ông ta trở thành thương nhân kiếm tiền bằng cách xuất khẩu hàng hóa. Nhìn thấy mọi người xung quanh đều cho con gái đi du học, nên ông ta cũng bắt chước theo.

Ông ta chỉ có duy nhất một người con gái là Quách Phượng Đan, trong lòng tất nhiên cũng luyến tiếc, ngày đêm mong ngóng con gái học thành tài trở về.

Nhưng con gái lại không chịu học đàn dương cầm, lại muốn học hát tuồng Quảng Đông.

Cuối cùng còn chọc giận Tôn đại soái, một ôn thần lớn hung hãn.

Bá tánh bình dân, làm sao có thể đấu lại quân phiệt tàn ác như sói?

"Ồ? Phượng Đan còn học cả đàn dương cầm à?" Tôn đại soái tỏ ra thích thú, đôi mắt sắc sảo càng nhìn chằm chằm Quách Phượng Đan không rời.

Quách Tường ra hiệu bằng mắt, bảo vợ đưa con gái về phòng, quay lại cười hòa giải: "Là đi Anh quốc, vốn dĩ nghĩ có thể mở rộng tầm nhìn, ai ngờ..."

Nhà họ Quách rất lớn.

Từ sảnh chính đến hậu viện cách một vườn hoa.

Quách phu nhân đích thân đưa con gái về phòng, nhìn thấy con gái xinh đẹp như hoa như ngọc mà cũng thở dài: "Phượng Đan, mẹ biết con uất ức không muốn gả cho Tôn đại soái, nhưng đành vậy vì đại soái quyền cao chức trọng."

Bà nắm lấy tay Quách Phượng Đan.

Cha mẹ Quách không hy vọng Quách Phượng Đan xuất đầu lộ diện hát tuồng, càng không muốn con gái bị Tôn đại soái nhìn trúng.

Vị quân phiệt hung ác này ở phương Bắc nổi tiếng là hung ác như sói. Trong phủ đã có mười hai phòng thiếp, Quách Phượng Đan gả qua làm người nhỏ nhất, làm sao có thể hạnh phúc?

DTV

"Cha con cũng nghĩ cách rồi, hai ngày nay, hai bên giao tranh đã có không ít người bị liên lụy, hy vọng Tôn đại soái có thể quên con đi."

"Con hãy hứa với mẹ, sau này không được nhắc lại chuyện hát tuồng nữa. Con du học về có thể kiếm nhiều được nhiều công việc tốt hơn, sau khi chuyện Tôn đại soái qua đi, chúng ta sẽ tìm cho con một người chồng tốt."

"Mẹ... nhưng con thực sự thích hát tuồng." Quách Phượng Đan nắm lấy tay mẹ cầu xin, "Nước ngoài không phải cái gì cũng tốt, họ là giặc cướp cướp bóc nhiều báu vật của Trung Quốc như vậy, họ rõ ràng mê luyến văn hóa Trung Quốc nhưng lại chế giễu chúng ta lạc hậu."

"Mẹ, hí khúc cũng cần được truyền thừa. Con không muốn nhìn thấy âm nhạc kịch của phương Tây thống trị thế giới, mà nhạc dân gian Trung Quốc lại cô đơn lẻ loi."

Quách Phượng Đan rơi nước mắt lã chã.

Quách phu nhân không thể nhìn con gái duy nhất khóc, nhẫn tâm đẩy tay Quách Phượng Đan ra, quay mặt đi: "Thế đạo như vậy, một người phụ nữ như con xuất đầu lộ diện sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, vậy nên dứt khoát hãy từ bỏ ý định đi."

"Chẳng lẽ phụ nữ không thể có ước mơ sao?" Quách Phượng Đan không cam tâm.

Rõ ràng cả hai mẹ con đều là phụ nữ, thế đạo đã áp đặt nhiều gông xiềng lên họ, chẳng lẽ phụ nữ lại muốn trói buộc lẫn nhau ư?

"Ước mơ chỉ dành cho nam nhi đại trượng phu. Chúng ta là phụ nữ, nên ở nhà giúp chồng dạy con, phụng dưỡng cha mẹ chồng. Nghe lời mẹ, con ngoan ngoãn ở nhà. Chờ khi mọi chuyện qua đi rồi mẹ sẽ tìm cho con một người chồng tốt."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 223: Chương 223



Quách phu nhân cảm thấy lời nói của mình quá nhẫn tâm, lại giải thích: "Bây giờ con không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, nhưng sau này con sẽ hiểu."

"Thải Liễu! Khóa cửa lại!"

Thải Liễu cầm chìa khóa, mím môi: "Tiểu thư, tha thứ cho em."

Nói xong, người hầu gái đẩy Quách Phượng Đan vào phòng và nhanh chóng khóa cửa lại.

Quách phu nhân đầy mặt u sầu, thở dài.

Thế đạo hiện tại, khao khát ước mơ của phụ nữ đều là đại nghịch bất đạo.

Mặt khác, phụ nữ đều ở nhà giúp chồng dạy con, Quách Phượng Đan lại đi hát tuồng theo đuổi ước mơ, không cùng chung dòng chảy với mọi người, tất nhiên trở thành dị biệt.

Hát tuồng của cô đã bị các tiểu thư thượng lưu khinh thường, cô sẽ bị bài xích.

Quách phu nhân chỉ có một người con gái, chỉ mong con gái có cuộc sống sung sướng, sao bà có thể để con gái chịu khổ.

"Đan Đan, mẹ thực sự là vì tốt cho con."

Quách phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, dặn dò Thải Liễu: "Dù thế nào cũng đừng để tiểu thư trốn ra ngoài, cũng đừng để nó buồn, các người rảnh rỗi thì trò chuyện nhiều hơn với tiểu thư nhé? Hiểu chưa?"

Thải Liễu gật đầu: "Vâng."

Quách phu nhân mới lo lắng sốt ruột bước đi,

Bà muốn đi tìm Quách Tường để bàn bạc cách đối phó với Tôn đại soái.

Nửa canh giờ sau.

DTV

Thải Liễu cẩn thận nhìn ra cửa, thấy phu nhân đã đi rồi mới lén mở khóa, vẫy tay: "Tiểu thư, đi nhanh."

Quách Phượng Đan cúi đầu đi ra, kéo tà áo choàng màu xám đất đi lặng lẽ về phía thính phòng để xem, xác định an toàn mới rón rén ra ngoài.

Sau khi mọi người ra ngoài, Thải Liễu cũng nhẹ nhàng bước vào phòng, khóa cửa và đưa chìa khóa cho Quách Phượng Đan: "Tiểu thư, nhớ về sớm nhé."

"Được rồi." Quách Phượng Đan khóa cửa, biểu tình lo lắng: "Tôi diễn xong sẽ về ngay, Thải Liễu, vất vả cho cô ở đây thay tôi."

Bình thường đi hát tuồng, Thải Liễu đều đi theo bên cạnh, ngồi dưới khán đài xem kịch, cũng là Thải Liễu vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt nhất.

Nhưng giờ đây lại muốn Thải Liễu chịu khổ thay mình.

Quách Phượng Đan cảm thấy áy náy.

Thải Liễu che miệng cười: "Thải Liễu không sao, tiểu thư đi nhanh đi, nếu trễ nữa Kim ngũ gia sẽ nổi giận."

"Được rồi, tôi đi ứng phó đây." Quách Phượng Đan khoác áo choàng, kéo mũ trùm đầu che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt, lặng lẽ ra khỏi nhà.

Khi Quách Phượng Đan trở về, sao mai đã lấp lánh trên bầu trời đêm, sau đó cùng Thải Liễu đổi trang phục và lại đi ra ngoài vào ngày hôm sau. Cứ thế lén lút rời nhà nhiều lần mà không ai phát hiện.

Cho đến khi -

Quách phu nhân đến thông báo với Quách Phượng Đan rằng Tôn đại soái đã một thời gian không đến tìm, bà cho rằng hắn ta đã quên nên muốn tìm chồng cho Phượng Đan gấp để tránh đem dài lắm mộng.

Quách Phượng Đan thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ai sẽ là người chồng tương lai của mình. Sau một đêm diễn hát bên ngoài, Phượng Đan trở về và choáng váng khi nhìn thấy trong nhà chìm trong cảnh binh lính vây quanh, họng s.ú.n.g chĩa vào cha mẹ cô.

Tôn đại soái ung dung ngồi trong hoa viên, thấy Phượng Đan trở về liền vỗ tay cười lớn: "Quách tiểu thư quả là một nữ nhi hào kiệt, dù có khóa chặt cũng vẫn muốn ra ngoài hát xướng."

Thải Liễu tứ chi bị trói, miệng bị nhét giẻ lau, quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi. Nhìn thấy tiểu thư trở về, Thải Liễu liên tục lắc đầu ra hiệu cho Phượng Đan đừng lo lắng cho mình.

Quách Tường run rẩy cả người, bị nòng s.ú.n.g chĩa vào đầu, ông van xin Tôn đại soái: "Tôn đại soái... Tôn đại soái tuấn tú lịch lãm, Đan Đan xin được gả cho ngài..."

"Trước hết tôi xin cảm ơn cha vợ đã khen ngợi."

Súng đặt trên mặt đất. Tôn đại soái cười nham nhở, hắn ta lau nòng súng, thấy Quách Phượng Đan không nói gì, liền lên tiếng:

"Có lẽ Quách tiểu thư vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ?"

Cây s.ú.n.g xoay tròn.

Tôn đại soái nhắm chuẩn, bóp cò súng. Tiếng s.ú.n.g vang lên, Thải Liễu ngã gục xuống đất. Viên đạn xuyên qua tai Thải Liễu, găm vào trán, không kịp kêu một tiếng, Thải Liễu đã lìa đời. Máu tươi nhuộm đỏ hoa viên, tưới lên cây mộc phù dung càng thêm rực rỡ.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 224: Chương 224



Thải Liễu c.h.ế.t mà không nhắm mắt, hai mắt mở to.

Quách Phượng Đan ôm đầu gào khóc thảm thiết.

Mỗi đêm, vì giữ bí mật cho Quách Phượng Đan, Thải Liễu đều bị nhốt trong phòng, không được ra ngoài.

Mỗi đêm, vì giữ bí mật cho Quách Phượng Đan, Thải Liễu mệt mỏi liền ngủ thiếp đi trên nền đất lạnh lẽo, chỉ vì không được phép ngủ trên giường.

Toàn tâm toàn ý vì Quách Phượng Đan mà lại c.h.ế.t thảm ngay trước mắt cô.

Cô sai rồi...

Cô không nên đi hát, cô nên gả cho Tôn đại soái.

Như vậy, Thải Liễu sẽ không phải chết.

Mấy chục cây s.ú.n.g nhọn chĩa về phía nhà họ Quách, Tôn đại soái "giết gà dọa khỉ", vuốt râu cười nói:

"Quách tiểu thư hãy suy nghĩ kỹ. Tôi không biết tiếp theo ai sẽ chết, có thể là cha vợ tốt bụng này, hoặc cũng có thể là người nhà họ Quách khác."

Thấy Thải Liễu đã chết, đám gia phó quỳ rạp xuống đất cầu xin tiểu thư tha mạng.

Quách Phượng Đan cả người lạnh toát, run rẩy nhắm mắt.

"Tôi gả."

Cô còn có thể làm gì khác?

Cô không thể hát nữa sao?

Bốn ngày sau, Quách Phượng Đan được kiệu hoa đưa ra khỏi nhà.

Quách phu nhân khóc nức nở, đ.ấ.m n.g.ự.c kêu la:

"Con gái của mẹ! Con gái của mẹ à!"

Cỗ kiệu lắc lư, Quách Phượng Đan vén khăn voan đỏ. Cô không ngoảnh đầu nhìn lại mẹ mình, chỉ từ từ lấy dây thừng từ trong áo cưới ra, bình tĩnh buộc vào nóc kiệu.

Dây thừng vòng qua xà ngang, bàn tay mảnh mai nhẹ nhàng kéo dây, thắt nút.

Mọi việc đã xong.

Cô từ từ...

... Thòng dây thừng lên cổ.

...

Quách Phượng Đan đã chết.

Bên trong cỗ kiệu chật hẹp, Quách Phượng Đan có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, có thể đứng dậy bất cứ lúc nào để tránh cái chết, nhưng cô đã chọn kết liễu cuộc đời rực rỡ của mình.

Tôn đại soái dùng vũ lực cưỡng ép cưới Quách Phượng Đan, nhưng cô đã không thể thoát khỏi vận mệnh, không thể lựa chọn con đường của mình, nên chỉ có thể dùng cái c.h.ế.t để phản kháng.

Cô tưởng rằng chỉ cần c.h.ế.t đi, Tôn đại soái sẽ không còn làm khó dễ cho nhà họ Quách. Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn.

Tôn đại soái ném t.h.i t.h.ể Quách Phượng Đan vào Quách gia, khiến cha mẹ cô không thể chấp nhận và liên tục chất vấn hắn ta tại sao lại làm vậy. Quách Tường thậm chí còn liều mạng với Tôn đại soái để bảo vệ con gái.

Sau đó...

Quách gia vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết. Tôn đại soái dẫn quân tàn sát toàn bộ Quách gia. Cuối cùng, hắn ta đốt cháy toàn bộ Quách gia, thiêu rụi cả t.h.i t.h.ể của họ.

Ánh lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi củi gỗ, phát ra tiếng nổ đùng đoàng.

Cha mẹ Quách c.h.ế.t không nhắm mắt, trừng trối nhìn lên bầu trời.

Tôn đại soái ném t.h.i t.h.ể Quách Phượng Đan vào đám lửa, gào thét: "Nghĩ rằng c.h.ế.t đi là có thể thoát khỏi tôi sao? Đừng hòng mơ tưởng!"

Mọi chuyện đã kết thúc.

Vu Phi Dương tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của Quách Phượng Đan, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.

Anh hận vì sự bất lực của bản thân.

Anh chỉ có thể nhìn người mình yêu quý, đau đớn từ từ trút hơi thở cuối cùng trước mắt mình.

Lúc đó, Vu Phi Dương hối hận vì sao lại sinh ra ở thời đại này. Nếu anh và Quách Phượng Đan sống cùng thời đại, liệu có thể cứu được cô không?

Bóng tối bao trùm không gian, cây trúc mọc lên từ lòng đất, thân cây đọng lại những giọt nước.

"Sở đại sư, chúng ta phải làm gì để giúp Đan Đan đây?"

Sở Nguyệt Nịnh mơ hồ nghe thấy tiếng Vu Phi Dương nức nở hỏi ý kiến, nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy bóng tối của những cây trúc, không thấy bóng dáng hai người.

Bùn đất trở nên mềm nhũn, hai bên con đường nhỏ trong rừng trúc vang lên tiếng sột soạt, những cây trúc từ từ di chuyển về phía trung tâm.

Sở Nguyệt Nịnh mở to mắt, vung thanh kiếm gỗ đào lạnh lẽo quát lớn: "Lăn ra!"

Lá trúc bị kiếm c.h.é.m rụng xuống nhưng lại rung rẩy bay trở về.

Những cây trúc này muốn vây hãm họ lại.

Cuối con đường, vợ chồng nhà họ Quách đứng với vẻ mặt vô cảm, phía trước là vô số vong hồn nhà họ Quách, tất cả đều cụt tay hoặc đứt tay, cháy đen thui. Họ cùng giơ cánh tay cụt chỉ về một hướng.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 225: Chương 225



Nha hoàn Thải Liễu cúi gập người, run rẩy nói: "Cầu... Đại... Đại sư, cứu cứu tiểu thư với."

"Tiểu thư... tiểu thư sau khi c.h.ế.t bị đã bị quỷ hồn Tôn đại soái c**ng b*c, muốn... muốn tiểu thư lừa Vu thiếu gia. Kẻ ác vẫn luôn là Tôn đại soái. Hắn ta muốn mượn thân xác Vu thiếu gia để hồn mình được sống lại."

Sự thật đã được sáng tỏ.

Lúc Vu Phi Dương đứng trước mộ nói chuyện đã bị con quỷ ác Tôn đại soái theo dõi. Hắn ta sai Quách Phượng Đan lừa người đến đây, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t linh hồn của anh, sau đó Tôn đại soái sẽ mượn thân xác Vu Phi Dương để sống lại.

Thải Liễu tiếp tục kể: "Ngày đó, Tôn đại soái vốn dĩ muốn sát hại Vu thiếu gia. Tiểu thư... Tiểu thư không đồng ý, cô ấy liều mạng... liều mạng hồn phi phách tán, ngăn cản Tôn đại soái, đã bị tra tấn đến tan biến."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn theo hướng mà vong hồn nhà họ Quách chỉ vào.

Phía trước hố đen như miệng quái vật, sát khí nồng nặc ập đến.

Cô thu hồi ánh mắt, hỏi: "Vậy Tôn đại soái cũng đã c.h.ế.t rồi sao?"

"Tôn... đại soái sau đó không lâu cũng c.h.ế.t vì ám sát." Thải Liễu cứng đờ giải thích, "Hắn ta độc ác... giết... g.i.ế.c rất nhiều người, nên... sau khi c.h.ế.t đã trở thành ác quỷ, c**ng b*c... c**ng b*c tiểu thư ở lại bên cạnh hắn ta."

"Cũng cưỡng bách... nhà họ Quách làm việc cho hắn."

Hơn một trăm năm qua, nhà họ Quách không phải là không gặp được đạo sĩ, mỗi khi cầu cứu đạo sĩ, bọn họ đều nhìn thấy sự lợi hại của Tôn đại soái mà sợ hãi bỏ chạy.

Vong hồn nhà họ Quách đã bị giam cầm ở đây từ lâu.

Cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi này, không giống với các đạo sĩ già dặn khác, cô không giống những đạo sĩ khác mang theo đầy đủ pháp khí, chỉ có một thanh kiếm gỗ đào đơn sơ và một la bàn. Tuy nhiên, chúng nó vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của Sở Nguyệt Nịnh. Chỉ cần đến gần, chỉ cần một ánh mắt, cũng khiến vong hồn sợ hãi run rẩy.

Chúng nó nhìn Sở Nguyệt Nịnh với hy vọng, mong muốn được thoát khỏi nơi đây và được đầu thai.

Bị nhiều vong hồn nhìn chằm chằm như vậy.

Sở Nguyệt Nịnh xoay kiếm, quét đi sát khí, "Hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Khi xong việc, tôi sẽ đưa các ngươi đi đầu thai."

Vong hồn nhà họ Quách gượng gạo nở nụ cười, cúi đầu nhìn theo Sở Nguyệt Nịnh bước vào lãnh địa của Tôn đại soái.

Vừa bước vào, Sở Nguyệt Nịnh đã cảm nhận được sát khí ngút trời đè nặng xuống.

Nghĩ đến Chu cảnh sát cũng mất tích một cách bí ẩn, lòng cô dâng lên dự cảm bất tường.

Tôn đại soái vốn dĩ muốn cướp vật chứa.

Chu Phong Húc mang theo công đức to lớn trong người, nếu bị quỷ nhập vào, những công đức đó cũng có thể giúp hắn ta tu hành.

Lúc này.

Cô không lo lắng cho Vu Phi Dương.

Mà cô lo lắng cho Chu Phong Húc.

Rốt cuộc phần ăn, KFC và phần ăn xa hoa, ai ngốc cũng biết chọn.

Chu Phong Húc tỉnh dậy đã bị trói trong rừng trúc.

Đầu đau như búa bổ, hai mắt nặng trĩu như sắp không mở ra được. Hắn giãy giụa thoát khỏi bóng tối, nhưng lọt vào tầm mắt là một khu rừng trúc rộng lớn, giữa đó có một ngôi mộ lớn. Ngôi mộ đã lâu không được tu sửa, rách nát tả tơi, lờ mờ có thể nhìn thấy chữ khắc trên bia mộ.

Hắn nhớ rằng sau khi lạc đường, hắn đã đi vào khu rừng trúc này, sau đó hít phải khí độc và ngất đi.

Lại tỉnh lại.

Hắn đã đến nơi này.

Đánh giá tình hình xung quanh.

Chu Phong Húc dựa vào cây trúc, từ từ cởi dây thừng, theo động tác chiếc nút thắt dần dần nới lỏng. Hắn đứng vững, tiếp tục động tác, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước.

Sương mù dần tan, trên mộ dường như có một bóng người, từ từ, bóng người đó bước ra khỏi sương mù.

Khuôn mặt dần hiện rõ.

Là Tôn đại soái.

Tôn đại soái mặc trang phục quân đội đắc ý nhất lúc sinh thời, hắn ta vuốt râu cá trê, sắc mặt trắng bệch môi hồng như máu: "Rốt cuộc tôi cũng tìm được vật chứa hoàn hảo."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 226: Chương 226



Bóng người Quách Phượng Đan sắp tan biến, bị Tôn đại soái dùng pháp lực vây quanh mộ, cố gắng ngẩng đầu nhìn người bị trói, phát hiện không phải Vu Phi Dương, lại lần nữa gục đầu xuống.

"Phượng Đan, cô nhìn xem." Tôn đại soái ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vật chứa được chọn, "Tôi lập tức liền có thể một lần nữa thống trị Hương Giang này rồi."

"Cô sẽ phải hồn phi phách tán, chỉ một người đàn ông mà thôi liền khiến cô phải trả giá nhiều như vậy." Hắn ta cất lời với giọng điệu ghen tị, không cam lòng.

Một trăm năm nay, hắn ta cũng không thể khiến Quách Phượng Đan yêu thương mình, lại ở một trăm năm sau đem lòng trao cho Vu Phi Dương, một gã ngốc nghếch chẳng có gì cả.

Quách Phượng Đan cất lời nhàn nhạt, "Cho dùhồn phi phách tán, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giúp anh hại người."

"Bùm!" Một tiếng vang chấn động.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Quách Phượng Đan hiện ra vệt m.á.u do năm ngón tay để lại.

"Hừ." Tôn đại soái cười lạnh đầy tức giận, "Tiện nhân! Vậy cô liền hồn phi phách tán đi! Chờ tôi trọng sinh, muốn có phụ nữ nào mà chẳng được!"

Tôn đại soái nhìn chằm chằm Chu Phong Húc, ánh mắt dần dần trở nên tham lam thèm thuồng.

Trong mắt hắn ta.

Cả người Chu Phong Húc đều là vầng hào quang khí vận màu vàng kim và cả hào quang công đức.

Chờ hắn ta nuốt chửng linh hồn Chu Phong Húc, lại dùng số công đức đó để tu luyện thật tốt, hoặc là còn có thể tìm ra một con đường mới! Đến lúc đó, hắn ta sẽ một lần nữa bước l*n đ*nh cao quyền lực!

"Ha ha ha ha ha!" Tôn đại soái điên cuồng cười vang.

Bỗng nhiên, một âm thanh thanh lãnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của con quỷ dữ.

"Tu luyện?"

Tôn đại soái kinh ngạc quay lại nhìn.

Chu Phong Húc đã cởi bỏ dây thừng, nắm lấy cổ tay bị trói đau nhức từ lâu, ánh mắt lạnh băng, "Vậy thì hãy để xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!"

Khi hắn phát hiện mình đi lạc, thì đã sớm nhét viên đạn được lá bùa bọc vào trong người. Tay cầm s.ú.n.g nhắm thẳng vào trán Tôn đại soái.

"Súng?" Tôn đại soái đắc ý không thôi, "Loại đồ vật này sớm đã vô dụng."

Hắn ta đã chết.

Viên đạn sao có thể còn có thể làm tổn thương hắn ta?

Vừa dứt lời.

"Bùm!" Một tiếng vang, viên đạn b.ắ.n trúng giữa trán Tôn đại soái.

"A a a!" Tôn đại soái còn chưa đắc ý xong liền bắt đầu kêu gào thảm thiết, trán hắn ta bị vỡ toang, bốc lên khói nóng hôi hổi, khuôn mặt trong nháy mắt như bị phỏng rát bởi nhiệt độ cao, từng lớp da bong tróc rụng xuống.

"Đau! Đau! Đau!"

Chỉ cần một lá bùa đã khiến Tôn đại soái đau đến thấu tim gan.

Linh hồn hắn ta như bị xé nát.

"Sao có thể, sao có thể có bùa lợi hại như vậy?"

Nhiều năm như vậy, những đạo sĩ đó căn bản không hề gây tổn thương cho hắn ta chút nào.

Lá bùa này sao lại lợi hại như vậy?

Tôn đại soái đau đớn lao lên muốn tóm lấy Chu Phong Húc, muốn nuốt chửng linh hồn hắn, vẻ mặt dữ tợn: "Tao muốn nuốt chửng linh hồn màyi!"

"Chu sir!"

Từ phía sau rừng trúc, một cơn gió mạnh thổi tới.

Một vầng hào quang vàng kim lóe sáng bay vút tới, la bàn mở đường hoạt động dứt khoát, cắt đứt không ít lá trúc.

Cơn gió cuồng gào.

Tóc đẹp của cô gái bị gió thổi bay, khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh.

Chỉ trong chớp mắt, lá bùa vàng từ trong túi bay ra bao lấy Chu Phong Húc.

Lệ quỷ muốn bắt Chu Phong Húc bị lá bùa đẩy lùi, chỉ cần chạm nhẹ vào bùa cũng khiến lệ quỷ đau đớn kêu gào không ngừng.

Sở Nguyệt Nịnh hô lên: "Chu cảnh sát mau ngồi xổm xuống!"

Chu Phong Húc phản ứng nhanh chóng, Sở Nguyệt Nịnh nắm lấy thanh kiếm gỗ đào treo không, nhảy lên, một chân dẫm lên vai Chu Phong Húc, bay lên không trung, hai tay cầm lấy kiếm gỗ đào đ.â.m thẳng vào đỉnh thiên linh cái của Tôn đại soái.

"A..."

Sau khi kiếm gỗ đào đ.â.m vào, Tôn đại soái kêu thảm thiết hơn, sắc mặt như vỡ ra, toả ra ánh sáng hồng, hai mắt đỏ ngầu trừng lớn không thể tin nổi.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 227: Chương 227



Kiếm gỗ đào đ.â.m vào đỉnh đầu, như thả một mũi khoan điện không ngừng xoay tròn nghiền nát hồn phách.

Tôn đại soái đau đớn vặn vẹo.

Hắn ta tưởng rằng năm đó bị ám sát mà c.h.ế.t cũng đã đủ đau rồi.

Không ngờ, người sau khi chết, còn có thể đau đớn đến mức muốn chết.

Hắn ta cảm nhận được nỗi đau của từng người nhà họ Quách bị sát hại năm xưa.

Thải Liễu bị viên đạn b.ắ.n xuyên qua trán.

Cha mẹ Quách bị cắt đầu.

Hơn hai mươi người nhà họ Quách bị thiêu sống.

Từng người lần lượt hiện ra trước mắt.

"A a a a!"

Tôn đại soái thà cầu xin được thống khoái, hồn phi phách tán cũng tốt hơn là phải chịu đựng sự thống khổ hiện tại, hắn ta run rẩy nhìn về phía Quách Phượng Đan, vươn tay ra.

"Phượng Đan..."

"Giúp tôi kết thúc..."

Hồn phách Quách Phượng Đan đã gần như trong suốt, cô ngồi xổm xuống nhìn Tôn đại soái giãy giụa với đôi mắt lạnh lẽo.

"Anh không xứng gọi tên tôi."

"Quách tiểu thư, Quách cô nương..." Tôn đại soái ngã trên mặt đất thảm thiết cầu xin, hồn phách cánh tay phải trực tiếp vỡ vụn, chẳng phải chính là cái tay đã đánh cô một cái sao?

Quách Phượng Đan lặng lẽ nhìn, nghiêm túc ghi nhớ hình ảnh Tôn đại soái đang hấp hối trong đáy lòng.

Dần dần, quỷ hồn ngày càng nhiều

Vong hồn nhà họ Quách vây quanh đây cùng nhau thưởng thức.

Khuôn mặt cứng đờ của họ trên nở nụ cười gượng gạo hả hê.

Tôn đại soái thảm thiết gào khóc, tiếng khóc vang vọng khắp trời đất, cuối cùng hoàn toàn hóa thành tro than đen, bị gió thổi bay tan biến trong trời đất.

Nỗi đau hắn ta gây ra cho nhà họ Quách, cuối cùng cũng quay lại với chính hắn ta.

Tôn đại soái hồn bay phách tán, không còn gì sót lại.

Giá như có thể quay ngược thời gian, hắn ta nhất định sẽ không làm nhiều việc ác như vậy.

Chu Phong Húc đứng dậy vỗ vỗ vai phủi bụi bẩn, "Cảm ơn."

Cô mỉm cười.

"Không cần khách sáo. Nhưng mà, Chu cảnh sát hình như lại nợ tôi một mạng."

Chu Phong Húc định lên tiếng, một giọng nói vang lên.

Hai người nhìn sang.

"Sở đại sư!"

Vu Phi Dương cuối cùng cũng thoát ra khỏi mê cung, gặp lại hai người, anh vội vàng chạy đến, "Rốt cuộc cũng gặp được rồi, cô không biết đâu, vừa rồi rừng trúc như biến thành mê cung, tôi đi suốt nửa ngày mà vẫn quanh quẩn tại chỗ."

"Bị quỷ che mắt." Sở Nguyệt Nịnh quét mắt nhìn khu rừng trúc đã trở lại bình thường, "Khác với Quỷ Vực trước đây, mục đích là để anh đi vòng quanh tại chỗ."

Nói đến Quỷ Vực.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Quách Phượng Đan sắp không thể duy trì hình thể.

Rừng trúc Quỷ Vực, kỳ thật là Quách Phượng Đan dùng để bảo vệ Vu Phi Dương.

DTV

Quỷ Vực mặc dù tạm thời giam giữ ba người, nhưng cũng có thể bảo vệ ba người không bị Tôn đại soái tìm thấy, đáng tiếc sau đó Quách Phượng Đan bị thương nặng, tự nhiên cũng không còn cách nào duy trì Quỷ Vực.

Vu Phi Dương nhanh chóng nhìn thấy vong hồn nhà họ Quách, anh nhớ lại sự việc kinh hoàng ngày đó, lại vẫy tay xua đi, "Bác trai, bác gái cháu cũng vì Đan Đan mới tiến vào, oan có đầu nợ có chủ..."

Quách phu nhân gượng gạo nở nụ cười, "Không cần sợ, chúng ta không hại con."

"Đúng vậy, chúng ta không hại con." Quách Tường cũng gượng gạo nở nụ cười, thầm nghĩ trong lòng, "Tuấn tú lịch sự, nếu có thể, chúng ta cũng hy vọng con có thể làm con rể nhà họ Quách."

Nghe được hai chữ "con rể".

Tâm trạng Vu Phi Dương thả lỏng không ít, lại khắp nơi tìm kiếm: "Đan Đan đâu?"

"Ở bên kia." Sở Nguyệt Nịnh vỗ vai Vu Phi Dương, ý bảo anh nhìn sang bên trái.

Dưới màn mưa phùn lất phất trong rừng trúc, Quách Phượng Đan đứng giữa trời mưa, cô vẫn mặc bộ sườn xám hồng nhạt đó, chống dù giấy, nhưng thân hình đã gần như trong suốt.

"Đan Đan."

Vu Phi Dương chạy đến, ôm Quách Phượng Đan vào lòng.

"Phi Dương." Quách Phượng Đan buông dù giấy, v**t v* khuôn mặt anh, mãi đến khi sắp hồn phi phách tán, cô mớicó thể nở nụ cười.

"Có muốn nghe em hát tuồng không?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 228: Chương 228



"Muốn chứ, anh muốn." Vu Phi Dương kìm nén nước mắt, cùng cô nhìn nhau cười.

Anh biết hát tuồng là ước mơ của Đan Đan.

Anh cũng biết Đan Đan rất muốn tự mình hát một vở tuồng cho anh nghe.

Hai người đều biết thời gian bên nhau không còn nhiều.

Quách Phượng Đan xoay người, vung tay áo, ném ra chiếc khăn voan giả hoa đán đã lên người, bắt đầu điệu bộ đi khi diễn tuồng.

"Hồn ly thế tục, đăng Bồng Lai, nhảy ra khỏi khổ hải. Song Song hóa bướm cùng nhau múa, tựa như trên d.a.o đài..."

Giọng hát du dương vang vọng trong rừng trúc.

Thân hình cô càng ngày càng trong suốt, nhìn Vu Phi Dương mỉm cười xinh đẹp.

Quách Phượng Đan hóa thành những điểm sáng lấp lánh, tan biến vào trời đất.

Vu Phi Dương ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn tay mình.

Chỉ vừa rồi.

Anh như thể đã bắt được một tia sáng lấp lánh.

Sở Nguyệt Nịnh đã siêu độ cho tất cả vong hồn nhà họ Quách, trong rừng trúc đã không còn lệ quỷ. Do đó, Sở Nguyệt Nịnh cũng không lo lắng cho sự an toàn của Vu Phi Dương, mà cùng Chu Phong Húc rời khỏi rừng trúc.

Vừa ra khỏi rừng trúc đã nghe thấy tiếng Thi Bác Nhân hạ cửa sổ xe, vẻ mặt vội vàng.

"Anh Húc, làm gì vậy hả? Mới vừa tìm khắp rừng trúc cũng không thấy anh đâu."

Chu Phong Húc nói: "Không có gì."

Hắn nói xong đi đến chỗ Sở Nguyệt Nịnh.

Cô gái như thể còn đắm chìm trong những gì vừa xảy ra, ôm cây kiếm gỗ đào một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Dù sao những chuyện xảy ra trong rừng trúc cũng không ai tin.

"Thần bí quá, không biết các người làm gì." Thi Bác Nhân nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, lại nhìn Sở Nguyệt Nịnh gãi đầu, "Vừa rồi rõ ràng Anh Húc đi vào rừng trúc một mình, sao ra lại thành hai người?"

Sở Nguyệt Nịnh mở cửa xe, lên xe, "Tôi, tôi từ bên kia vào rừng trúc! Vừa vặn cũng đụng phải Chu Sa Triển tra án, không phải là cùng nhau lạc đường."

"À. Vậy thì hai người quả là tâm linh tương thông, tra án đặc biệt đều có thể gặp phải."

Chu Phong Húc cũng ngồi ở ghế sau, Cam Nhất Tổ đáng thương, ngồi ở một góc nhỏ bên cửa sổ xe. Để lại khoảng cách hơn mười mấy cm với Sở Nguyệt Nịnh.

Dọc đường đi, Thi Bác Nhân đều ở đó chọc ghẹo, sau đó lại hỏi có tìm ra manh mối hữu ích nào không.

Chu Phong Húc lắc đầu, vừa vào đã đụng phải chuyện quỷ dị, dấu chân hiện trường nghi phạm cũng đã bị bọn họ phá hủy từ lâu.

"Bên ngoài rừng trúc có khu nhà nhỏ, dựa theo dấu chân, hung thủ hẳn là ở trong khu nhà nhỏ đó, ngày mai tìm người đi khu nhà nhỏ kiểm tra thông tin."

Sở Nguyệt Nịnh thầm đánh giá Chu Phong Húc, người thường xuyên gặp phải những chuyện quỷ dị như vậy mà tâm thái đã sớm trở nên bình thản, lại bị người ta suýt nuốt hồn phách làm vật chứa, vẫn có thể bình tĩnh phân tích vụ án.

Chu Phong Húc cảm nhận được cô đang nhìn mình, chuyển mắt nhìn qua, suy nghĩ một chút vẫn là đưa ra nghi vấn.

"Quách Phượng Đan đã hồn phi phách tán hay là đi đầu thai?"

Sở Nguyệt Nịnh nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là đầu thai."

"Thực sự là đi đầu thai sao?" Chu Phong Húc kinh ngạc.

DTV

"Vô nghĩa, bằng không sẽ đi đâu?" Sở Nguyệt Nịnh than nhẹ.

"Quách Phượng Đan kiếp sau sẽ đầu thai vào đâu?" Hắn lại hỏi.

"Sẽ đầu thai vào một gia đình khai sáng, cuộc sống sẽ vô cùng hạnh phúc." Sở Nguyệt Nịnh nói xong.

"Tuy nhiên." Sở Nguyệt Nịnh nghi hoặc, lại véo chỉ tính toán: "Một đời này cô ấy không có nhân duyên, chỉ có tuyến sự nghiệp tốt, Vu Phi Dương cũng vậy."

Nguyên bản còn có thể nhìn thấy tuyến nhân duyên, nhưng lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại khoảng trống vô tận.

Nói cách khác, Vu Phi Dương kiếp này sẽ không còn có người yêu, sẽ sống một mình suốt đời này.

Tuy nhiên.

Hai người có duyên phận chưa hết, Vu Phi Dương sống xong kiếp này sẽ đợi Đan Đan ở địa phủ, kiếp sau còn sẽ nối lại tiền duyên.

Lúc đó họ sẽ trạc tuổi nhau, gặp lại sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, Vu Phi Dương sẽ trở thành phúc tinh cho sự nghiệp của Quách Phượng Đan, hai người cầm sắt hòa hợp, là một cuộc hôn nhân viên mãn đến già.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 229: Chương 229



Thi Bác Nhân nhìn vào gương chiếu hậu, phun tào: "Kỳ quặc, không biết các người đang nói gì. Hằng ngày anh Húc đâu ra nhiều lời như vậy?"

DTV

Chu Phong Húc nhàn nhạt: "Chuyên tâm lái xe đi."

"À." Thi Bác Nhân thu hồi ánh mắt lén lút, có chút ủy khuất lải nhải, "Hỏi nhiều hai câu liền phiền, ai, tính tình đại thiếu gia thật đấy."

Chu Phong Húc nói: "Anh có thể im lặng."

Bên tai truyền đến tiếng hừ giận dỗi của Thi Bác Nhân.

Sở Nguyệt Nịnh ôm kiếm gỗ đào dựa vào cửa sổ, nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Hơi hơi mỉm cười.

Kiếp sau, hy vọng cô ấy có thể đưa tuồng Quảng Đông đi xa hơn nữa.

----

Thời gian cuối tuần

Sáng sớm, Sở Nguyệt Nịnh đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Tối hôm qua khi cô về nhà đã muộn, nên cô chỉ kịp tắm rửa sơ sài bằng vòi hoa sen ở nhà vệ sinh chung cư. Do khu vệ sinh ở cuối hành lang và cách âm không tốt, mỗi khi ai đó tắm rửa, vòi hoa sen sẽ ồn ào ầm ĩ trong cả nửa ngày. Để tránh đánh thức Sở Di, cô đành tắm vội vã.

Khi cô lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm, rèm cửa đã được kéo ra, ánh nắng vàng kim rực rỡ chiếu vào căn phòng, rọi lên vỉa hè bên ngoài. Sở Di đang bò trên sàn nhà, kéo một chiếc túi keo màu sắc rực rỡ, nhặt từng chai nước khoáng rơi đầy đất và nhét vào túi.

"Cuối tuần rồi mà sao em không nghỉ ngơi nhiều hơn?" Sở Nguyệt Nịnh xoa tóc vừa đi tìm máy sấy tóc.

"Chị gái." Sở Di ngẩng đầu lên, nhìn thấy người chị gái yêu quý của mình, đôi mắt sáng bừng lên. Cô bé buông chai nước khoáng, đứng dậy và kéo tay Sở Nguyệt Nịnh, dẩu môi nói: "Dạo này chị bận rộn làm gì vậy? Em hiếm khi được gặp chị."

Sở Di thường thức dậy lúc 6h30 sáng để đi học. Khi thấy chị gái mình vẫn đang say giấc trong phòng ngủ, cô bé không dám làm phiền. Một người đi sớm về sớm, một người đi muộn về muộn, hai người cùng sống dưới một mái nhà nhưng hầu như không có thời gian gặp nhau.

Sở Di càng dẩu môi càng giống một chú vịt con đáng yêu.

Sở Nguyệt Nịnh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của em gái: "Hôm nay không phải đã nhìn thấy sao?"

Cô lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo, c*m v** ổ điện và bật nút. Máy sấy bắt đầu hoạt động, thổi ra những luồng gió ấm áp.

Sở Di không quấy rầy chị gái, cô bé lại ngồi xổm xuống thu dọn chai nước khoáng. Chợt nhớ đến một sự kiện, cô ngẩng đầu lên và nói: "Cô giáo bảo sẽ dẫn cả lớp đi dã ngoại BBQ ngoài thành phố, chúng em sẽ ở đó một ngày."

Sở Nguyệt Nịnh hơi lo lắng.

An ninh ở Hương Giang vào ban đêm không tốt lắm, có rất nhiều xã hội đen đi xe máy nhỏ rong ruổi khắp các con phố.

"Không thể về nhà ngủ sao?"

"Cô giáo không ép buộc." Sở Di cau mày suy nghĩ một chút: "Em muốn kết bạn với các bạn cùng lớp, dù sao em cũng là học sinh "chuyển lớp". Ai, trong lớp trừ hai bạn thân ra, em không có bạn nào dễ nói chuyện."

Cô bé còn nhiều tâm tư chưa nói ra hết.

Là tổ trưởng mới của nhóm, cô bé gặp nhiều khó khăn trong việc giao tiếp với các bạn cùng lớp, và họ không mấy hợp tác.

Vừa hay có hoạt động dã ngoại ngoài thành phố, cô muốn mượn cơ hội để cải thiện mối quan hệ và giúp ích cho công việc học tập.

Sở Di buồn bã, bờ vai nhỏ bé của cô được truyền một luồng hơi ấm đầy sức mạnh.

Sở Nguyệt Nịnh vỗ vai em gái: "Nếu em muốn làm gì, cứ mạnh dạn làm. Nhưng nhớ phải chú ý an toàn."

"Chị tốt quá!" Sở Di lao đến ôm chầm lấy chị gái.

Sở Nguyệt Nịnh an ủi em gái, sau đó vào phòng ngủ lấy ra một ngàn tệ và đưa cho Sở Di. Sở Di vội vàng xua tay:

"Không cần tiền."

"Không cần?" Sở Nguyệt Nịnh ngạc nhiên: "Dã ngoại ngoài thành phố của trường học phải trả tiền mà."

"Em b*n n**c khoáng có tiền!" Sở Di móc ra một ngàn tẹ từ túi, vẻ mặt rất đắc ý: "Không cần chị lo lắng, em đã tiết kiệm được kha khá rồi."
 
Back
Top Bottom