Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 210: Chương 210



"Mặc dù tuổi đã cao, ông vẫn muốn tìm lại anh trai thất lạc."

Cố Hiền Xương thấy đúng là bị đoán trúng, buông gậy xuống: "Đúng vậy, không tìm được anh trai là chấp niệm cả đời của tôi, tôi nhất định phải tìm về anh ấy."

Nói đến đây, tâm trạng Cố Hiền Xương bỗng chùng xuống, thở dài thườn thượt, đôi mắt già ngân ngấn nước.

Mất đi người anh trai tốt, khiến ông đêm nào cũng gặp ác mộng và mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân.

"Nếu năm ấy, ông chịu mềm mỏng hơn, anh trai ông cũng không đến mức mất tích nhiều năm như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh thở dài.

"Tôi hỏi ông, ngày anh trai ông mới đi lạc, ông cùng các em gái đi tìm người có phải gặp một đứa trẻ ăn xin quỳ trên mặt đất, nó hỏi ông muốn nửa cái màn thầu để cứu mẹ già phải không?"

Cố Hiền Xương sững sờ tại chỗ, ký ức về mấy chục năm trước không rõ ràng lắm, nhưng sau một hồi suy nghĩ, ông ta mới nhớ ra chuyện này.

"Năm đó đúng là có chuyện như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh không bàn luận việc ông ta làm đúng hay sai, người không biết quả thực sẽ hối tiếc.

"Anh trai ông năm ấy là bị bắt cóc, ông ấy muốn ra ngoài kiếm thức ăn cho các em gái của ông, ông ấy bị trói mang đi. Cậu bé kia nhìn thấy tất cả, nó hỏi ông muốn đổi nửa cái màn thầu, ông không cho, nó cũng ôm hận trong lòng và không nói cho ông biết."

"Thật ra, nếu nó nói cho ông biết, ông đi theo tuyến đường tìm kiếm thì chỉ trong hai mươi phút là có thể tìm được người, nhưng ông đã bỏ lỡ."

"Không thể nào..." Cố Hiền Xương không thể chấp nhận được chuyện này.

"Đúng vậy.”

"Sau đó là ở Quảng Đông, lúc này ông đã lập gia đình và lập nghiệp, một lần đi công tác, ông nhìn thấy có người đánh đập ăn xin ven đường, có người bên cạnh cầu ông giúp đỡ ông ấy, ông biết rằng những người ăn xin đều có người điều khiển đằng sau, ông không muốn tìm phiền toái, vì vậy ông đã bỏ đi."

"Chẳng lẽ..." Cố Hiền Xương trừng mắt nhìn.

“Không sai.”

Sở Nguyệt Nịnh đã xác nhận suy đoán của ông.

"Người ăn xin bị đánh đập kia chính là anh trai ông."

Cố Hiền Xương ôm ngực, suýt ngạt thở, ông tabuông tay nhẹ nhàng, ném gậy xuống đất, cả người run rẩy.

Thật lâu sau.

Cố Hiền Xương như quả bóng cao su xì hơi, tuổi già vẫn thẳng tắp cúi người xuống: "Đại sư, tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi tìm lại anh trai với."

Cả hai anh em ông đều đã 70 tuổi, nếu không tìm lại được sẽ không còn cơ hội.

Sở Nguyệt Nịnh cũng không làm khó ông ta, báo vị trí rồi nhẹ nhàng nói: "Mạng ông ấy sắp hết, hy vọng ông có thể đuổi kịp."

"Cảm ơn."

Cố Hiền Xương không quan tâm đến nửa câu sau, ông ta lại ngồi không yên, vội vàng đứng dậy, bảo vệ giúp ông nhặt gậy trên mặt đất, ông ta đỡ gậy chân run run, nhưng vẫn lê chân về phía xe.

Nhóm hàng xóm thổn thức không thôi, một số không thể nào hiểu được cách làm của ông lão, một số lại ủng hộ ông.

"Hy vọng ông lão còn có thể đến kịp."

DTV

"Thật ra nếu ông chịu làm việc thiện, nửa cái màn thầu có thể tìm được anh trai."

"Hoặc là sau này, ông có thể giúp đỡ người ăn xin, cũng có thể tìm được anh trai."

"Tôi không đồng ý, vào những năm đói kém nếu, ông lão năm ấy kéo theo năm người, nếu không nhẫn tâm thì làm sao có thể nuôi sống nổi các em gái?"

"Đúng vậy, không ai từng trải qua những năm đói kém thì đừng nói lời cay đắng."

Vị khách thứ hai đến xem bói là một cô gái trẻ.

Cô gái trang điểm thời thượng, tóc đuôi ngựa buộc hai bên, đeo tai nghe, mặc áo khoác len màu xanh nhạt, quần jean cắt gấu, đi đôi giày đế cao gót nhọn.

Cô tò mò nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống và hỏi: "Đại sư, nghe nói cô đoán mệnh rất giỏi, có phải là thật không?"

Sở Nguyệt Nịnh chắp tay lại, mỉm cười: "Có lẽ vậy."

"Tôi thích những người cụ thể." Sài Tư Tuyết nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ, kéo ghế lại gần bàn.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 211: Chương 211



"Đại sư ơi, tôi muốn hỏi xem khi nào tôi mới gặp được chân mệnh thiên tử?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn bát tự của Sài Tư Tuyết, tính toán: "Tuổi thơ của bạn khá vất vả, cha mẹ bạn đã ly hôn khi bạn còn nhỏ, và bạn được ông bà nuôi nấng từ nhỏ."

"Theo cung huynh đệ, bạn có thể có một anh trai."

"Ồ." Sài Tư Tuyết chống tay lên mặt, ánh mắt ngưỡng mộ: "Đại sư thật sự rất giỏi. Tôi chưa nói gì mà đã tính được tình hình gia đình tôi rồi."

"Chuyện đó rất đơn giản." Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính tiếp.

"Về chuyện tình cảm của bạn..."

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu, ngừng bấm tay và hỏi: "Bạn muốn hỏi gì nữa?"

"Tôi muốn hỏi về chân mệnh thiên tử." Sài Tư Tuyết cười ngọt ngào.

Sở Nguyệt Nịnh lại cảm thấy kỳ lạ: "Bạn không phải đã có bạn trai rồi sao?"

Sài Tư Tuyết ngạc nhiên, rồi nhận ra, cô có chút ngượng ngùng: "Nhưng tôi cảm thấy bạn trai hiện tại không thể xem là chân mệnh thiên tử của tôi."

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Chơi với lửa thì dễ bị bỏng."

Một số người hóng hớt xem bói thì thầm: "Ý cô ấy là gì? Có bạn trai rồi mà còn đi xem bói chân mệnh thiên tử?"

"Chẳng phải là "cưỡi lừa tìm ngựa" sao?"

"Không sao cả, trai chưa vợ gái chưa chồng, ai cũng có quyền tìm người tốt hơn."

"Tìm thì tìm, bắt cá hai tay đều gặp qua, nói một cái tìm một cái tính cái gì."

Sài Tư Tuyết biết đại sư đã tính ra, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ dần: "Tôi... chỉ là quá sợ cô đơn, nên mới muốn tìm người bầu bạn."

Cuối cùng -

Sở Nguyệt Nịnh thở dài.

"Vậy năm người sẽ ấm áp hơn sao?"

Mọi người: !!!!!

Năm người!!!!

"Ôi, em gái này, tận năm con trai? Bạch tuộc đều ôm không nổi a!"

"Chết tiệt, người khác nuôi cá nhiều nhất hai con thôi."

"Cùng lúc nuôi năm con cá thật là vất vả. Tôi không đồng ý, tôi còn trẻ không sợ vất vả, để tôi giúp em gánh vác!"

Có sư nãi lớn tiếng hỏi: "Tận 5 người bạn trai, Sài tiểu thư thường chia thời gian cho họ như thế nào?"

"Đúng vậy, Sài tiểu thư chia sẻ kinh nghiệm với chúng tôi với nào!"

Sài Tư Tuyết mặt đỏ bừng, lí nhí giải thích: "Kỳ thật, tôi chỉ muốn xác định ai là chân mệnh thiên tử, nói chuyện nhiều hơn một chút cũng dễ dàng phân biệt hơn."

"Thứ hai đến cuối tuần chia thời gian hợp lý, năm người... Kỳ thật cũng không khó."

"Tuy nhiên, tôi chỉ đơn giản là tận hưởng sự quan tâm của họ, chứ không có ý định tiến xa hơn."

Sư nãi bừng tỉnh: "À, hóa ra là câu nhân gia."

Láng giềng xung quanh cũng có không ít lời bình luận, dần dần, âm lượng của những lời bình luận ngày càng lớn.

Sài Tư Tuyết xấu hổ cúi đầu.

Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt một cái đã nhìn thấu tướng mạo của Sài Tư Tuyết.

Rõ ràng Sài Tư Tuyết là do thiếu thốn tình thương từ nhỏ nên mới tạo thành tâm lý bù đắp tình cảm bằng cách này.

Tuy nhiên.

Bát tự của Sài Tư Tuyết phạm dâm tà, đa tình lại dễ tự hại bản thân, Sài Tư Tuyết cũng sẽ vì không xử lý tốt mối quan hệ tình cảm tay năm này mà gặp họa.

"Sài tiểu thư, bạn có biết rằng năm người bạn trai đó thực ra đều quen biết nhau hay không?"

"Quen biết nhau?" Sài Tư Tuyết ngớ ngẩn, "Không thể nào, họ đều không học chung trường mà."

"Nhìn từ mối quan hệ nhân duyên của bạn, họ thực ra là họ hàng với nhau. A và B, C và D đều là anh em ruột, còn F cũng có quan hệ họ hàng."

Sài Tư Tuyết choáng váng, há hốc miệng, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: "Nhưng họ chưa bao giờ nói về mối quan hệ này..."

"Đương nhiên họ không thể nói, bởi vì họ đã sớm phát hiện ra bạn đang lừa dối họ."

"Sau khi họ phát hiện ra sự thật, họ đã quyết định cùng chơi một ván lớn với bạn. Năm người đánh cược xem ai có thể bắt được bạn thật lòng, cuối cùng lại bỏ rơi bạn."

Sở Nguyệt Nịnh chỉ vào ấn đường của Sài Tư Tuyết: "Ấn đường của bạn đã dính đầy hắc khí, chứng tỏ rằng vận rủi sắp đến."

"Sau khi bị ném bỏ, danh tiếng của bạn ở trường sẽ trở nên rất tồi tệ, dẫn đến việc bạn phải nghỉ học. Sau đó, bạn sẽ nghĩ cách trả thù năm người họ."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 212: Chương 212



Sài Tư Tuyết trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Vậy trong số họ có người là chân mệnh thiên tử của tôi không?"

"Không có." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Chân mệnh thiên tử của bạn không nằm trong số năm người đó. Tuy nhiên, người ấy thực ra đã luôn chờ đợi bạn ở bên cạnh. Bất kể bạn gây ra sai lầm lớn đến đâu, người ấy cũng sẵn sàng giúp bạn sửa chữa và chấp nhận những khuyết điểm của bạn."

"Bạn hẳn là biết mình đang nói đến ai."

Sài Tư Tuyết bừng tỉnh rồi lại có chút hoang mang. Sở Nguyệt Nịnh không nói thêm gì nữa, nghĩ rằng Sài Tư Tuyết đã biết chân mệnh thiên tử của mình là ai.

Cuối cùng, Sài Tư Tuyết đứng dậy, vác balô lên vai, thanh toán tiền xem bói và nói: "Cảm ơn đại sư, tôi đã biết phải xử lý như thế nào."

"Sau khi trở về, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với năm người họ."

"Tốt." Sở Nguyệt Nịnh nhìn lại Sài Tư Tuyết, tướng mạo của cô đã thay đổi. Mặc dù bát tự của cô vẫn như cũ, nhưng sau này cô có thể bảo vệ trái tim mình, không bị cám dỗ bởi thế giới bên ngoài, và ảnh hưởng của việc phạm dâm tà trong bát tự sẽ không còn lớn nữa.

DTV

Tính xong hai quẻ, Sở Nguyệt Nịnh chuẩn bị dọn dẹp thì nhìn thấy người đầu tiên trong hàng đang vẫy tay. Nheo mắt nhìn kỹ, cô nhận ra đó là Lý Tuệ Văn.

"Sở đại sư."

Lý Tuệ Văn đi đến cùng một người phụ nữ toát lên khí chất quý phái, nụ cười nở rộ trên môi. "Tôi xếp hàng cả nửa ngày rồi, có thể phiền đại sư thêm một quẻ cho tôi không?"

Người phụ nữ mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt với cổ áo choàng vai, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai lấp lánh. Làn da của bà được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng giữa trán lại có một nếp nhăn sâu thể hiện sự mệt mỏi.

Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại những gì Lý Tuệ Văn đã nói trước đây.

"Đây là nữ doanh nhân từ Thâm Quyến mà cô nhắc đến à?"

"Đúng vậy." Lý Tuệ Văn nhỏ giọng trả lời. "Tôi ấy có việc ở Thâm Quyến nên về đó một thời gian.

"Được thôi. Mời hai vị ngồi xuống."

Lý Tuệ Văn và người phụ nữ ngồi xuống.

Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại chuyện hai ngày trước và hỏi: "Hai ngày trước, có một nữ phóng viên đến phố Miếu điều tra, cô có biết không?"

"Phóng viên?" Lý Tuệ Văn cảm thấy kỳ lạ. "Phải chăng là của tạp chí Đại Hỉ?"

"Có thể, trông cô ta có vẻ khá ‘thân thiết’ với cô."

Lý Tuệ Văn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hình ảnh Tằng Phương Tâm hiện lên trong đầu, cô bừng tỉnh đại ngộ: "Chắc chắn là cô ta rồi! Gần đây cô ta luôn tỏ ra khó chịu với tôi, làm gì cũng cố tỏ ra thanh tao, hóa ra là muốn phá hoại tôi."

Sau khi Lý Tuệ Văn được thăng chức phó tổng biên tập, Tằng Phương Tâm đã không ngừng cản trở công việc của cô.

May mắn thay, Lý Tuệ Văn đều nhịn nhịn.

Nghĩ đến việc Tằng Phương Tâm ghen tị vì cô được thăng chức phó tổng biên tập.

"Cũng may là tổng biên tập đã nhìn thấu bản chất của Tằng Phương Tâm. Bằng không, cũng không biết tôi còn phải chịu đựng bao lâu nữa."

"Đúng rồi." Lý Tuệ Văn nhớ đến một mục đích khác, vội vàng cúi người về phía trước: "Sở đại sư, cô có quan tâm đến giới giải trí không?"

"Giới giải trí?" Sở Nguyệt Nịnh nghi ngờ, "Cô nói sao?"

"Đài truyền hình đang muốn lập một chương trình về phong thủy và mời một số thầy phong thủy lên tham gia." Lý Tuệ Văn háo hức nói. "Hay là cô cân nhắc tham gia? Chương trình truyền hình có sức lan tỏa rộng rãi hơn báo chí, có thể giúp cô nâng cao danh tiếng."

Lý Tuệ Văn đã có thể hình dung ra sự chấn động mà Sở Nguyệt Nịnh sẽ tạo ra khi lên chương trình.

Với tài năng của mình, Sở Nguyệt Nịnh sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả những ngôi sao nổi tiếng. Sẽ là một sự lãng phí nếu cô không tham gia.

Càng nghĩ, Lý Tuệ Văn càng phấn khích.

"Đi thôi, chỉ cần cô gật đầu, tôi sẽ ngay lập tức sắp xếp mọi thứ."

Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm lắm đến việc nổi tiếng, nhưng cô lại rất thích kiếm tiền.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 213: Chương 213



Hơn nữa, sau này cô còn muốn bán bùa trừ tà và đồ trang trí phong thủy, mà vị trí của cửa hàng hiện tại không đủ lớn. Mục tiêu tiếp theo của cô là mở một cửa hàng phong thủy lớn hơn.

Mặt tiền, trang trí và nhập hàng đều cần tiền.

"Có thể, cô cứ liên lạc với tôi."

Lý Tuệ Văn nghe thấy Sở Nguyệt Nịnh đồng ý tham gia, thậm chí còn phấn khích hơn cả bản thân: "Tôi sẽ về nhà và sắp xếp ngay lập tức."

"Cảm ơn cô." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười và nhìn về phía người phụ nữ vẫn ngồi im lặng không nói gì.

Trần Như Vân toát lên khí chất phi thường, nếp nhăn giữa hai lông mày cho thấy tâm sự chất chứa đã lâu, cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi hai người nói chuyện xong.

"Làm phiền cho tôi biết bát tự sinh của bà."

Trần Như Vân liên tục gật đầu, nhỏ nhẹ báo ra bát tự.

Trần Như Vân là người Trung Quốc, vì vậy bà nói tiếng phổ thông. Vì lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không hiểu nên bà quay sang Lý Tuệ Văn: "Lý tiểu thư, có thể phiền cô hỗ trợ phiên dịch không?"

Không đợi Lý Tuệ Văn trả lời, Sở Nguyệt Nịnh liền cười: "Tôi là người Tương Tây, tiếng phổ thông là quốc ngữ, có thể nghe hiểu không cần phiên dịch."

"Thì ra là đồng hương." Trần Như Vân mỉm cười.

"Vậy thì bắt đầu xem thôi." Sở Nguyệt Nịnh nói xong, lại đánh giá tướng mạo của Trần Như Vân, đưa hai ngón tay chạm vào đầu mũi.

"Mũi bà có đường ngang và đuôi lông mày tán rộng, điều này cho thấy chuyện tình cảm không thuận lợi, có lẽ bà đã ly hôn."

"Đúng vậy." Nói đến chuyện hôn nhân, khóe miệng Trần Như Vân nở nụ cười chua xót. "Tôi và chồng cũ đã ly hôn hơn hai mươi năm."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục: "Sau khi ly hôn, bà tập trung vào sự nghiệp và chưa có bạn trai nào. Không phải là không có cơ hội gặp gỡ, mà là bà không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới."

"Đúng vậy, tôi đã trải qua một lần hôn nhân, thật sự không có niềm tin để bước vào một cuộc hôn nhân khác. Hơn nữa, tình yêu đối với tôi hiện tại không còn ý nghĩa gì nữa."

Trần Như Vân đã gặp gỡ đủ loại người theo đuổi trong hơn hai mươi năm. Sau sự việc đó xảy ra, bà đã không còn tin tưởng vào tình yêu.

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Sự nghiệp của bà rất thành công, nhưng tướng mạo lại cho thấy bà đang bị khốn đốn về mặt tinh thần."

"Đại sư thật là thần cơ diệu toán." Trần Như Vân gật đầu.

"Có một bí mật tôi đã chôn giấu trong lòng hơn hai mươi năm."

Lúc đó, Lâm Gia Hoa vừa vặn bận rộn xong, thấy Sở Nguyệt Nịnh còn khách nên vội vàng mở bình giữ ấm rót hai chén trà trong tách sứ.

Đem trà đến, Lâm Gia Hoa đặt một chén trước mặt Trần Như Vân.

Trần Như Vân bưng chén trà ấm lên, mỉm cười với Lâm Gia Hoa: "Cảm ơn cậu."

"Không cần khách sáo." Lâm Gia Hoa nhìn Trần Như Vân dịu dàng, cảm thấy một cảm giác khó tả, như thể đang nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc. Tâm trạng nóng nảy ban đầu của hắn cũng dần dịu lại.

DTV

Trần Như Vân uống xong trà, mới tiếp tục nói: "20 năm trước, tôi đã từng sinh một bé trai. Nhưng không ngờ, tôi ngủ quá say nên không phát hiện bé đang nằm dưới chăn."

"Đứa bé cứ như vậy liền ra đi."

"Chuyện này là nguyên nhân dẫn đến việc tôi và chồng cũ ly hôn, cũng là điều day dứt cả đời tôi."

"Tôi thật sự không thể tha thứ cho bản thân." Đến nay Trần Như Vân vẫn hối hận, mỗi khi đêm khuya mộng hồi, bà lại như nghe thấy tiếng khóc của con.

"Là một người mẹ, sao lại có thể ngủ say đến vậy? Nếu có thể kịp thời tỉnh táo, con trai tôi sẽ không gặp chuyện."

Trần Như Vân bị cảm giác tội lỗi này tra tấn suốt 20 năm.

Bà gánh vác mọi lỗi lầm lên vai mình.

Lý Tuệ Văn cảm thấy kinh ngạc: "Chị mới sinh xong chắc chắn rất mệt, lẽ nào lúc đó không có y tá trông nom sao? Còn nữa, chồng cũ và bố mẹ chồng của chị đâu?"

"Lúc đó đã khuya, y tá đã đi tuần phòng, tôi không trách họ." Trần Như Vân nói đến chồng cũ, cười khổ, "Chồng cũ nằm ở giường phụ bên cạnh ngủ, bố mẹ chồng cũng đã về nhà."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 214: Chương 214



"Đứa bé không phải chỉ có mình chị." Lý Tuệ Văn thở dài, "Chuyện xảy ra như vậy, trách nhiệm cũng không hoàn toàn nằm ở chị. Tại sao phải gánh vác gánh nặng nặng nề như vậy?"

Mắt Trần Như Vân rưng rưng, cúi đầu: "Nhiều năm như vậy, rất nhiều người đã an ủi tôi như vậy, khuyên tôi nên buông bỏ. Nhưng thật sự không thể nào buông bỏ được."

"Tôi đã mang nó đến thế giới này, nhưng lại không cho nó nhìn thấy thế giới này nhiều hơn. Mọi người đều trốn tránh trách nhiệm, cha nó đẩy, ông bà nội nó đẩy. Nếu tôi cũng đẩy, vậy thật sự không còn cảm thấy có nó nữa."

Đó là một mạng sống sống sờ sờ.

Mới sinh vài ngày, Trần Như Vân luôn ôm con, nhìn con nhắm mắt ngủ, thi thoảng lại cử động thân mình bé nhỏ.

Nếu bà không gánh vác trách nhiệm, thì làm sao có thể đối mặt với một sinh mệnh nhỏ bé như vậy?

Lâm Gia Hoa trầm mặc.

Hắn đẩy đẩy kính trên sống mũi, nhớ lại những gì đã xảy ra trong nhà họ Lâm trong những năm qua, và lại nghĩ đến mẹ đẻ của mình, liệu bà có phải chịu đựng khổ sở như người phụ nữ trước mắt hay không?

Rốt cuộc, mẹ nuôi cũng đã đổi một đứa con đã c.h.ế.t cho mẹ đẻ.

Liệu mẹ đẻ cũng bị tra tấn như vậy suốt 20 năm qua không?

"Đại sư, Lý phóng viên nói rằng cô xem bói rất chuẩn." Trần Như Vân hỏi, "Nhiều năm nay, tôi đã đặt bài vị con trai mình vào chùa miếu, để nó có thể cùng Phật Tổ hưởng hương hoa."

"Tôi chưa từng thấy người tin đạo nào thành kính như vậy, thắp hương bái Phật hơn hai mươi năm, tôi đều thành tâm thành ý. Bây giờ, tôi chỉ muốn biết liệu nó có thể đầu thai một lần nữa hay không?"

Sở Nguyệt Nịnh nâng chén trà lên, chớp mắt: "Trần phu nhân, tại sao nhất định phải để con trai bà đầu thai?"

Trần Như Vân cười khổ: "Tôi đã hỏi qua người khác, nó mới sinh ra đã đi, cả đời không có cơ hội làm điều ác, tôi lại để nó được Phật Tổ ban phước, nhất định sẽ đầu thai làm người."

"Nhưng..." Sở Nguyệt Nịnh hắng giọng nói, "Con trai bà vẫn còn trên đời."

"Cái gì!" Trần Như Vân kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế, "Con trai tôi còn chưa chết?"

"Đúng vậy."

Sở Nguyệt Nịnh từ từ kể lại một câu chuyện, câu chuyện kể về cách nhà họ Lâm năm xưa đánh tráo đứa con đã c.h.ế.t thành đứa con sống.

Nói xong.

Trần Như Vân im lặng hồi lâu, bà bị sự áy náy đày đọa 20 năm, đã trải qua ly hôn rồi còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt của bố mẹ chồng.

Người phụ nữ nhà họ Lâm kia, chỉ vì không muốn bị bố mẹ chồng mắng, không muốn bị chồng đánh, nên đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà?

Trần Như Vân bình tĩnh lại sau một lúc lâu.

Sở Nguyệt Nịnh cũng lặng lẽ chờ đợi, cho đến khi Trần Như Vân ngẩng đầu, đôi mắt vốn dĩ hờ hững giờ đây lại lóe lên tia hy vọng, rực rỡ trở lại.

"Nếu như lời đại sư nói là đúng, nếu con trai tôi bị đánh tráo và vẫn còn sống, vậy nó hiện giờ ở đâu?"

Trần Như Vân kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Nguyệt Nịnh.

Bà không còn rối rắm với những khổ sở mà mình đã phải chịu đựng trong 20 năm qua.

Bà chỉ nghĩ, ngay lập tức, ngay lập tức, tìm lại con trai mình.

DTV

"Nó ở đâu? Xin đại sư hãy nói cho tôi biết!"

Sở Nguyệt Nịnh vỗ vỗ tay Trần Như Vân, quay đầu nhìn Lâm Gia Hoa, người lúc nãy còn há hốc miệng khi nghe câu chuyện về nhà họ Lâm, giờ đây cũng đã ngây người.

"A Hoa."

"Vị này chính là mẹ ruột của anh."

"Mẹ ruột?"

Lâm Gia Hoa từng bước một tiến đến trước mặt Trần Như Vân. Nỗi khao khát được yêu thương từ mẹ mà hắn đã ấp ủ suốt 20 năm trào dâng trong lòng. Run rẩy, hắn đưa tay ra.

Cuốn cao ống tay áo, lộ ra cánh tay với những vết sẹo đã đóng vảy. Ngại rằng những vết sẹo này quá xấu xí và sẽ khiến Trần Như Vân sợ hãi, nên hắn vội vàng kéo ống tay áo xuống.

Trần Như Vân ngăn lại động tác của hắn, nhìn những vết sẹo trên cánh tay hắn, nước mắt không ngừng chảy. Vươn tay ra, v**t v* mái tóc của hắn.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 215: Chương 215



"Con trai, là con sao?"

Nước mắt lăn dài trên những vết sẹo, Lâm Gia Hoa như bị bỏng rát mà rụt rè lại một chút.

Trần Như Vân ôm lấy cánh tay hắn, khóc nức nở: "Con đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở thế này?"

Không có người mẹ nào có thể chấp nhận con mình mang trên người những vết thương như vậy.

Huống chi Lâm Gia Hoa lại bị đánh tráo suốt 20 năm.

Lâm Gia Hoa không biết phải làm gì, hắn nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh cầu cứu.

Sở Nguyệt Nịnh thấy Trần Như Vân quá kích động, liền đứng dậy vỗ vai bà: "Thật ra, tôi đã sớm tính ra A Hoa trong thời gian này có thể trở về với người thân, vừa nhìn thấy bà tôi đã nhận ra bà và A Hoa có mối quan hệ huyết thống."

"Tuy nhiên, về mặt pháp luật, để chứng minh mối quan hệ của hai người, vẫn cần phải đi xét nghiệm ADN."

Vào những năm 90, kỹ thuật xét nghiệm ADN ở Hương Giang đã khá phát triển.

Một tờ kết quả giám định khoa học có thể hoàn toàn khiến hai mẹ con này yên tâm.

Trần Như Vân khi nhìn thấy mặt Lâm Gia Hoa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trên khuôn mặt hắn, cảm giác kết nối huyết thống khiến bà xiết c.h.ặ.t t.a.y hắn.

"Con trai ngoan, chúng ta đi xét nghiệm ADN trước, sau đó sẽ khởi tố lại nhà họ Lâm."

Lý Tuệ Văn cũng kéo Sở Nguyệt Nịnh cùng đến bệnh viện.

Đây là một bệnh viện tư thục, Trần Như Vân quen biết với viện trưởng bệnh viện nên chỉ mất một buổi trưa để có kết quả.

Khi Trần Như Vân nhận được kết quả, cảm giác áy náy suốt 20 năm của bà cuối cùng cũng được giải phóng, bà cầm tờ kết quả ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

Lâm Gia Hoa quỳ xuống bên cạnh mẹ, nghẹn ngào: "Mẹ ơi, con đã về rồi."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn từ xa.

Lý Tuệ Văn cũng rưng rưng nước mắt: "Thật tốt quá, Trần tổng cuối cùng cũng được đền đáp."

"Nịnh Nịnh, xem như tôi vô tình làm được việc tốt."

Lý Tuệ Văn làm phóng viên paparazzi, nên luôn bị các ngôi sao mắng chửi là kẻ xấu, phá hủy sự nghiệp và gia đình của nhiều người.

"Tất nhiên rồi."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Lý Tuệ Văn vì khóc mà đôi mắt đỏ hoe, cô mỉm cười: "Đừng quên việc cứu nữ sinh kia? Cô đã làm rất nhiều việc tốt rồi."

Hai người không muốn quấy rầy hai mẹ con, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Sau khi chia tay Lý Tuệ Văn, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên đón taxi về phố Miếu, giúp dọn dẹp quán bánh sữa, rồi dắt xe đẩy đến nhà ăn Trương Ký để gửi.

Cuối cùng, cô dọn dẹp quầy nước đường, cưỡi xe không về hướng chung cư mà quay lại đồn cảnh sát Cửu Long.

Cửa đồn cảnh sát rất náo nhiệt.

Cảnh sát đã đưa về vài tên đánh nhau.

Tiếng chửi thề vang trời, giữa ban ngày, mấy gã đàn ông tr*n tr** cánh tay xô đẩy nhau, có kẻ còn ấn người khác xuống đất đánh.

"Kháng giam, con mẹ mày! Mày lại đụng vào bạn gái tao, tin hay không tao đánh c.h.ế.t mày!"

"Bạn gái mày còn chưa nói là không thích, mày lại đánh tao?"

"Mày nói tiếp một câu thử xem!"

"Nói thì nói, lần sau tao còn dám sờ eo nó!"

Hai gã đàn ông trên mặt đất ôm nhau vật lộn, người đá một chân, kẻ đá một chân.

Trong đám có cảnh sát cầm dùi cui, mỗi người quất một dùi cui.

Hai gã đàn ông mới ngoan ngoãn buông nhau ra.

Đồng Mậu phụ trách thẩm vấn hai người, khuyên giải: "Đều đến đồn cảnh sát rồi mà còn dám lộn xộn? Mỗi người thiếu một câu, để khỏi ai chịu khổ."

Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe đến dưới gốc cây đại thụ trước đồn cảnh sát, cô nhìn qua liền thấy Vu Phi Dương cũng ở trong đám đông phía sau, nhưng lại ủ rũ cụp đuôi, không có chút tinh thần nào.

Thi Bác Nhân vừa vặn đẩy cửa sổ ra, liếc mắt liền nhìn thấy người dưới gốc cây, quay đầu lại: "Nịnh Nịnh hình như ở dưới lầu nhỉ?"

Cam Nhất Tổ buông tài liệu, nhào vào bên cửa sổ, ngồi dậy: "Đúng vậy."

Chu Phong Húc mới vừa phân tích xong vụ án, thấy Thi Bác Nhân ồn ào liền đậy nắp bút dạ quang lại, vừa mới đi đến bên cửa sổ, Thi Bác Nhân đã giơ tay lên chào hỏi một cách hân hoan.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 216: Chương 216



" Nịnh Nịnh!"

Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy có người gọi, liền ngẩng đầu nhìn về phía bên hông.

Nhìn thấy ba người quen thuộc.

Cô cũng giơ tay lên mỉm cười và vẫy tay chào lại.

Biến cố xảy ra vào lúc này.

Một người đàn ông thoát khỏi tay Đồng Mậu và bỏ chạy, Sở Nguyệt Nịnh phản ứng nhanh chóng, thấy người đàn ông chạy như bay đến, liền vươn một chân ra.

"Bùm!" một tiếng.

Bụi bay mù mịt.

Người đàn ông ngã xuống đất r*n r* thảm thiết.

Sở Nguyệt Nịnh vỗ vỗ bụi bặm, ho nhẹ hai tiếng, sau đó lặng lẽ lùi lại hai bước.

Trên lầu, những người chứng kiến đều kinh ngạc đến ngây người.

"Hóa ra Nịnh Nịnh cũng có chút võ công? Đúng là nữ trung hào kiệt hàng thật giá thật."

"Cú đá vừa rồi nếu không có khả năng quan sát tuyệt vời thì không thể làm được."

"Nhìn thế là đủ rồi." Thi Bác Nhân khoa trương biểu cảm, thấy Sở Nguyệt Nịnh và đám người Vu Phi Dương trò chuyện rôm rả, anh ta vỗ vai Cam Nhất Tổ.

"Này, Nịnh Nịnh quen biết bọn họ à?"

"Vu Phi Dương thường xuyên đi tuần tra, quen biết là chuyện bình thường." Cam Nhất Tổ lại thấy bình thường.

La Thất Trung bưng ly cà phê, vuốt râu cúi xuống nhìn, thấy sau khi cô gái xuất hiện, có không ít ánh mắt nhìn cô với nụ cười, "Cô gái này có vẻ khá nổi tiếng."

"Hóa ra nhân viên CID không chú ý phá án mà chỉ chú ý chuyện thị phi nhỉ?"

Chu Phong Húc thu hồi tầm mắt, nhìn ba người chen chúc bên cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đe dọa.

Thi Bác Nhân rùng mình, xoa xoa hai tay: "Nói đùa thôi mà, lạnh quá."

"Làm việc." Chu Phong Húc nói xong, lại vô tình liếc mắt xuống dưới lầu, Sở Nguyệt Nịnh đã nói chuyện xong với Đồng Mậu, hắn không giống như Thi Bác Nhân lên tiếng quấy rầy, mà chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt trở lại làm việc.

Vừa mới quay người, điện thoại bàn trong văn phòng reo lên.

Cam Nhất Tổ nhấc máy, cúp máy xong sắc mặt trở nên ngưng trọng.

"Lãng Trừng Loan phát hiện t.h.i t.h.ể nam giới."

---

Trước cửa đồn cảnh sát, lá rụng đầy đất, gió thu thổi qua cuốn những chiếc lá vàng bay lả lơi.

Sở Nguyệt Nịnh ngồi trên xe đẩy trước cửa đồn, thấy người ra khỏi đồn liền nhảy xuống xe.

Vu Phi Dương đã đổi sang trang phục thường phục, chủ động hỏi: "Sở đại sư, chúng ta có nên đi tìm Đan Đan ngay không?"

Lúc ấy Đan Đan hẳn là bị thương, nếu không sẽ không kêu lên thảm thiết như vậy.

Suốt cả ngày, anh luôn canh cánh trong lòng, lo lắng vong hồn Đan Đan bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai.

"Vị trí ở đâu?" Sở Nguyệt Nịnh hơi suy tư, nghiêng đầu hỏi: "Có xa không?"

Cô đang suy nghĩ xem đi bằng cách nào, nếu không xa thì đi xe đẩy, còn xa thì đi taxi.

"Vị trí ở Lãng Trừng Loan, bên kia có một vịnh cảnh đẹp, bình thường có khá nhiều du khách đến đây." Vu Phi Dương vừa giải thích xong.

Tiếng phanh xe dồn dập vang lên từ phía hiên nhà, Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại liền thấy Thi Bác Nhân từ lầu cong lao xuống, nhe răng trợn mắt, tóc bị gió thổi dựng ngược lên như nhím.

Cùng đi với anh ta còn có Cam Nhất Tổ và La Thất Trung.

Chu Phong Húc vươn tay dài ra mặc áo gió, mấy người nhanh chóng lên xe cảnh sát. Chu Phong Húc bật đèn cảnh báo trên nóc xe, vỗ vỗ vào nóc xe, Thi Bác Nhân nhận được mệnh lệnh, đạp ga hết cỡ.

Xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, để lại trên mặt đất một vệt đen do lốp xe in hằn.

"CID đến hiện trường."

Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt và nhìn Vu Phi Dương, anh thở dài: "Lại có người c.h.ế.t ở đây rồi."

---

Lãng Trừng Loan.

Vịnh biển có bờ cát trắng mịn, phủ kín những hòn đá. Một t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất, được phủ một lớp vải trắng. Vịnh biển được bao quanh bởi một vành đai bảo vệ rộng vài trăm mét.

Bên ngoài vành đai bảo vệ là một khu rừng trúc rậm rạp.

Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào khu rừng trúc, sau đó thu hồi tầm mắt và đi đến vành đai bảo vệ.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 217: Chương 217



Tổ D đi theo sau hắn.

Chu Phong Húc lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát và đưa cho người phụ trách hiện trường xem.

Người phụ trách hiện trường chào hỏi Chu Phong Húc: "Chu Sir."

Chu Phong Húc nhìn xung quanh: "Tình hình hiện trường như thế nào?"

Người phụ trách ghi chép hiện trường cất bút và vẫy tay gọi hai du khách: "Hai vị này là những người đầu tiên phát hiện ra thi thể."

Hai du khách sợ hãi đến tái nhợt mặt mày, hoảng loạn nói tiếng Đài Loan: "Cảnh sát, thật sự quá đáng sợ. Chúng tôi xuống nước bơi khoảng hơn mười phút. Lúc đầu, chúng tôi tưởng nó là một món đồ chơi của trẻ em, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đó là thi thể."

Thi Bác Nhân ở phía sau hỏi: "Nói tiếng phổ thông đi, "tố cái" là gì? Ý của cậu là gì?"

Nói xong, Thi Bác Nhân lại dùng tiếng phổ thông đơn giản: "Hoàn toàn nghe không hiểu."

Chu Phong Húc im lặng lắng nghe, sau đó dùng tiếng phổ thông lưu loát hỏi tiếp: "Hai vị bơi hơn mười phút, đại khái là bơi đến vị trí nào?"

Một trong hai du khách liền chỉ về phía trước: "Ngay chỗ đó."

"Tốt, tôi hiểu rồi." Chu Phong Húc đi đến chỗ người phụ trách hiện trường, nói bằng tiếng Quảng Đông trôi chảy: "Làm phiền anh dẫn họ đi nghỉ ngơi một chút, sau này còn phải ghi lời khai, xác định không có sai sót gì sẽ thả họ đi."

"Yes sir." Người phụ trách hiện trường dẫn hai du khách đến khu vực nghỉ ngơi gần vành đai bảo vệ.

Để tránh cho du khách tiếp xúc quá gần t.h.i t.h.ể và dẫn đến ám ảnh tâm lý, nên Chu Phong Húc đi đến bên thi thể, ngồi xổm xuống, từ trong áo gió lấy ra chiếc khăn tay che mũi và vén lớp vải bố trắng lên.

Thi thể nam giới mặc áo khoác đỏ sẫm, quần đã bị nước biển bào mòn chỉ còn lại quần đùi, toàn bộ t.h.i t.h.ể sưng vù phình to, màu từ áo khoác đỏ sẫm gần t.h.i t.h.ể không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Thi Bác Nhân tiến đến gần và nhìn vào thi thể.

"Chu Sir." Tống Hằng dẫn theo chiếc vali bước vào, đi theo sau ông ta là các trợ lý pháp y và nhân viên giám định khoa học.

Chu Phong Húc đứng dậy, gật đầu: "Tống pháp y, tiếp theo giao cho ông."

"Yên tâm." Tống Hằng mở vali lấy ra găng tay, sau đó nhìn thoáng qua trợ lý: "Bắt đầu làm việc."

Một giờ sau.

Thi thể và các vật chứng đã được thu thập xong.

DTV

Tống Hằng cũng đã hoàn tất việc kiểm tra sơ bộ thi thể, sau khi vệ sinh sạch sẽ, ông ta đi đến chào hỏi Thi Bác Nhân và những người khác: "Thi thể đã bị thối rữa và sưng vù, thời gian tử vong có lẽ hơn ba ngày, trên lưng có vết thương dao, cần phải mang về đồn cảnh sát để khám nghiệm tử thi."

"Được rồi." Chu Phong Húc quay sang D tổ: "Tìm kiếm xung quanh xem có gì mới phát hiện không."

Nhận được mệnh lệnh, tổ D lập tức đeo găng tay và bắt đầu khảo sát hiện trường, tìm kiếm những manh mối khả nghi.

Trời bắt đầu tối.

Mọi người chuẩn bị kết thúc công việc, Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ đã lên xe, La Thất Trung cũng mở cửa sổ xe và nói với Chu Phong Húc: "Anh Húc, mau về đồn thôi."

"Đến liền."

Chu Phong Húc cởi găng tay trắng, vô tình liếc xuống mặt đất dưới ánh trăng nhàn nhạt, phát hiện một chuỗi dấu chân không đứt quãng kéo dài đến bờ cát.

Hắn đi theo dấu chân và nhìn lại.

Phát hiện phía trước bờ cát có một khu rừng trúc lớn.

Dấu chân có vẻ như kéo dài từ trong rừng trúc ra ngoài.

Chu Phong Húc nhét găng tay trắng vào túi áo gió, dặn mọi người đợi một chút: "Tôi đi qua đó xem xét một chút."

"Có cần giúp gì không?" Thi Bác Nhân hỏi.

"Không cần."

Chu Phong Húc bước đi, giày của hắn chìm vào cát mịn, cẩn thận tránh những dấu chân liên tiếp, đi vào rừng trúc.

Vừa bước vào rừng trúc, xung quanh bỗng tối sầm lại, Chu Phong Húc muốn quay lại nhưng không kịp, quay người lại thì phát hiện rừng trúc đã biến mất, thay vào đó là một con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại.

Từng tảng lớn cây trúc mọc chìm dưới mặt đất, vô số chiếc ghế đột ngột mọc lên từ mặt đất, Chu Phong Húc lùi lại hai bước và ngẩng đầu lên, nhìn thấy một sân khấu lớn trước mặt.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 218: Chương 218



Trên sân khấu tối đen, một nữ hoa đán mặc trang phục trắng điểm hồng đang đứng ở giữa sân khấu, vung tay áo trắng muốt, ánh mắt nhướng cao và mỉm cười.

Dưới khán đài, dòng người chen chúc xô đẩy, tất cả đều đang xem cô biểu diễn.

Không gian yên tĩnh như bị nhấn nút tạm dừng.

Nữ hoa đán vung tay áo, tiếng hát du dương vang lên từ bóng tối trên sân khấu.

"Nửa che mặt, sương giáng sa, đào hồng phai, sông hà đỏ thắm, người nhặt thoa sẽ bạc mệnh, thoa biếm giới Lạc Dương..."

Bên ngoài rừng trúc im ắng như tờ.

Trời đã hoàn toàn tối đen.

Cách đó không xa có một quán tư nhân ven biển, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng mặt cỏ, những chú chó lông vàng liên tục sủa về phía rừng trúc.

Sở Nguyệt Nịnh cầm la bàn và kiếm gỗ đào, đi theo Vu Phi Dương đến đây.

"Mỗi lần tôi hẹn hò với Đan Đan đều ở đây." Vu Phi Dương chỉ vào phía trước rừng trúc.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào rừng trúc, một luồng khí đen nhàn nhạt bao trùm, như có một cái lồng vô hình giam giữ nơi đây. Khí đen đều đặn phân bố trong rừng trúc mà không lan ra xung quanh.

Nói cách khác, ngoài khu rừng trúc này ra, nó không gây hại cho những người khác.

"Có ý tứ."

Có vẻ như bên trong đã biết cô đến.

Vừa bước vào rừng trúc.

Tiếng chó sủa, tiếng sóng biển đều biến mất, không gian yên tĩnh đến mức không nghe được bất kỳ tiếng động nào, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập đầy lo lắng của Vu Phi Dương.

Như bước ra khỏi hang động, bóng tối dần dần có ánh sáng.

Tiếng hát Kịch Quảng Đông vang lên.

"Lạc nhứ tơ bông nhục quân thanh nhã, bạch tú tài trả ta thoa tới..."

Trên sân khấu đèn đuốc sáng trưng, nữ hoa đán vung tay áo, dung nhan không rõ.

Dưới khán đài chật kín người xem, có người già, có thanh niên, thậm chí có cả trẻ em đang cầm bút vẽ, tất cả đều mặc áo dài, sắc mặt tái nhợt, không chút biểu cảm.

Vu Phi Dương sợ hãi đến trắng bệch, lùi lại sau Sở Nguyệt Nịnh: "Sở đại sư, sân khấu này là sao vậy?"

"Xem trước đã." Sở Nguyệt Nịnh nhìn khắp nơi.

Có một người đàn ông cao gầy ngồi ở hàng cuối cùng, mặc áo khoác, trang điểm khác biệt với những người mặc áo dài khác, có thể nhìn thấy rõ.

Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy bóng dáng quen thuộc, có chút kinh ngạc: "Chu cảnh sát?"

Chu Phong Húc rõ ràng không nghe thấy, biểu tình lạnh lùng, mắt nhìn về phía trước, tiếng hát du dương vang lên từng câu từng chữ, ngón tay thon dài rõ khớp xương theo nhịp điệu, thong thả gõ đùi.

Sở Nguyệt Nịnh: ...

Khí chất thanh tao của hắn, lượng lớn tà khí tụ tập xung quanh như không thể đến gần, chỉ có trên đỉnh đầu có một lớp sương đen nhàn nhạt.

Vì Chu Phong Húc là cảnh sát CID, vì người bị hại minh oan giải tội tích lũy nhiều công đức cộng thêm một thân chính khí, cho nên tà khí không thể tiếp cận được.

Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt kiếm gỗ đào, vung lên trên đầu hắn, c.h.é.m vào tà khí, sau khi tà khí tan đi, cô nhanh chóng kéo người đàn ông lại.

Chu Phong Húc bỗng nhiên tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn thấy bên cạnh có một khuôn mặt nhỏ, cô gái buông kiếm gỗ đào cười cười: "Chào, Chu cảnh sát."

Vu Phi Dương cũng chào hỏi: "Chu Sir."

Hai người tuy không cùng bộ phận, nhưng đều làm việc ở đồn cảnh sát Cửu Long, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Đặc biệt tổ D phá án hiệu suất cao nên đương nhiên anh đã nghe qua đại danh Chu Phong Húc.

Vu Phi Dương nhìn nam nữ già trẻ, hạ giọng: "Có biết chuyện gì xảy ra không?"

Chu Phong Húc nhìn về phía trước sân khấu, con ngươi lại đảo qua nơi khác, bốn phía tối đen không có lối ra.

"Không rõ lắm. Nhưng khi tôi vào đây vẫn là khu rừng trúc."

Từ khi được bùa vàng bảo vệ mạng sống, giá trị quan của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Có sự chuẩn bị tâm lý nên việc tiếp nhận tình huống trước mắt cũng tương đối dễ dàng hơn.

Bốn phía bắt đầu nổi lên sương trắng mỏng manh.

Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 219: Chương 219



Chu Phong Húc nghiêng người đứng trước, chống đỡ hai người phía sau. Hắn ngoái đầu nhìn lại, trước tiên nhìn về phía Vu Phi Dương, sau đó nhìn thanh kiếm gỗ đào trong tay cô gái.

"Tôi muốn qua xem thử, hai người cứ đứng sau này."

Tiếng hát đã ngừng, trên sân khấu chỉ còn lại những người xem vô hình.

Ba người đi về phía sân khấu, Vu Phi Dương nhìn trái ngó phải. Khi đi ngang qua một chiếc ghế dựa, một đứa trẻ bỗng nhiên ngã xuống, nheo mắt cười với Vu Phi Dương.

Vu Phi Dương sợ hãi.

Sở Nguyệt Nịnh xoay kiếm gỗ đào trong tay phải.

Đứa trẻ nhìn thấy kiếm gỗ đào, sợ hãi rụt đầu ôm bảng vẽ chạy đi.

"Không sao, đều là hồn phách cô hồn."

Sở Nguyệt Nịnh thu hồi kiếm gỗ đào. Sau một thời gian dài không được đưa tin về âm phủ, những cô hồn này sẽ dần dần quên đi ký ức, xui xẻo còn có thể đánh mất ba hồn bảy phách.

Đứa trẻ vừa rồi, rõ ràng đã mất đi một hồn.

Vu Phi Dương đã chuẩn bị tâm lý trước khi vào rừng trúc, nhưng anh chỉ không sợ Đan Đan, còn những cô hồn ma quỷ khác vẫn khiến anh sợ hãi.

Anh đi sát bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, không dám nhìn xung quanh.

"Đại sư, trong rừng trúc rốt cuộc là chuyện gì? Những lần trước tôi đến tìm Đan Đan chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn luồng khí đen u ám trên bầu trời, giải thích: "Người c.h.ế.t thảm thường bị trói buộc ở nơi họ c.h.ế.t mà trở thành vong linh. Loại vong linh này đa số đều là oán niệm không tan, theo thời gian sẽ trở thành ác linh."

"Cái khu vực này chính là do oán niệm của Đan Đan dệt thành mạng."

Vu Phi Dương bắt được trọng điểm: "Nói cách khác, Đan Đan hiện tại cũng ở bên trong?"

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn luồng oán khí dày đặc, nhíu mày.

Nếu lời Vu Phi Dương là thật, Đan Đan không hề muốn hại người, vậy tại sao lại tạo ra Quỷ Vực này?

Oán khí nếu không tan biến.

Quỷ Vực sẽ không thể thoát ra.

Ba người bước lên sân khấu.

Chu Phong Húc vén màn sân khấu, hậu trường lập tức sáng đèn. Các nhân viên hậu đài của vở kịch đang bận rộn, đeo tóc giả, thay trang phục, không gian nhỏ bé chật kín tiếng nói cười vui vẻ.

Hoàn toàn khác với bầu không khí ngột ngạt bên ngoài.

Nếu không phải mọi chuyện xảy ra quá kỳ quặc.

Vu Phi Dương đều sẽ cho rằng đây là hiện thực.

Anh nhìn xung quanh, tâm trạng vội vàng: "Đan Đan đâu? Đan Đan ở đâu?"

Bỗng nhiên, có người trên sân khấu giơ tấm màn hướng về phía họ hô to: "Đan Đan, lại có người muốn đưa hoa cho cô kìa."

Mọi người theo tiếng nhìn lại.

Cách đó không xa có một nữ hoa đán đang ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, người trợ lý đang tháo bỏ tóc giả nặng nề. Cô tchậm rãi lau mặt bằng khăn trang điểm, nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra trong không khí, không phải Đan Đan thì là ai?

Chu Phong Húc nhìn vở tuồng một hồi lâu, có chút ký ức, ngoái đầu lại hỏi: "Đây là người vừa rồi bên ngoài hát tuồng kia à?"

"Có lẽ vậy." Sở Nguyệt Nịnh lúc nãy không nhìn kỹ lắm.

Nhưng Vu Phi Dương lại lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

"Hóa ra Đan Đan lúc sinh thời là hoa đán. Hát hay thật."

Hoàn toàn không nhắc đến việc vừa rồi suýt bị dọa mất mật.

DTV

Vu Phi Dương vội vàng muốn nhìn xem Đan Đan có chuyện gì hay không bèn chạy tới. Quách Phượng Đan trang điểm xong đứng dậy đi ra ngoài, hai người va vào nhau, Quách Phượng Đan hóa thành sương mù rồi dần dần ngưng tụ lại.

"Đừng gọi, vô dụng thôi." Sở Nguyệt Nịnh gọi lại, nhìn lướt qua xung quanh: "Đây chỉ là ảo cảnh, trước tiên hãy xem đã."

Màn sân khấu lại được kéo lên.

Một cô bé mũm mĩm mặc áo bông bưng thau nước đi vào, cô bé tết tóc sừng dê, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vui vẻ cười: "Chị Đan Đan, mau rửa mặt thôi."

"Được thôi, vất vả cho Tiểu Điệp rồi." Quách Phượng Đan cũng nở nụ cười, nhận lấy thau nước đặt trên bàn, múc một ít nước vỗ lên mặt trang điểm đậm rồi rửa sạch hoàn toàn.
 
Back
Top Bottom