- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 626,891
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Xung Hỷ
Chương 10 : Ăn Hiếp ?
Chương 10 : Ăn Hiếp ?
Tia nắng ấm đầu tiên ghé lại nơi cửa sổ.Em nằm trên giường , thức dậy sau cơn đau nhức từ thân dưới truyền lên.Mắt em mở dần , trước mắt còn mơ màng.Đầu em nhức ong ong , rồi em đưa tay lên định dụi mắt nhưng chợt khựng lại.Cái vòng vàng hôm qua được chính tay em vứt bỏ giờ lại đang nằm trên cổ tay em.Hai cổ tay trắng nõn hằn lên hai vòng đỏ do dây tạo nên.Em nhìn hai tay mình , phải mất một lúc lâu em mới định thần lại được.Bỗng eo em được siết lại , lực kia kéo em đi.Em nhăn nhó vì đau , đầu lúc này cũng nhớ được cảnh tượng tối đêm qua.Ai đời 25 tuổi đầu để một thằng nhóc nhỏ hơn mình 4 tuổi lừa thì không nói , đằng này còn để cho nó ăn sạch từ ngoài vào trong.Mặt em lặp tức đỏ gây lên."
Chết tiệt !
Cậu buông tôi ra !
"Hắn chẳng biết vẫn còn ngủ hay đã tỉnh nữa nhưng hắn không trả lời , tay đang ôm eo em vẫn rất chặt.Em đưa tay gỡ tay hắn ra , càng gỡ thì tay hắn càng siết chặt khiến phần eo em đã đau giờ còn đau hơn nữa."
Này !
Cậu thức rồi thì bỏ tôi ra đi chứ ?
Cậu cả !?
"Mặc em vùng vẫy tay hắn vẫn siết chặt.Bỗng mặt hắn áp sát vào gáy em , phả hơi nóng vào sau gáy khiến em co rúm người lại."
Hôm qua em còn gọi chồng đó còn gì ?
Sao sáng nay lật mặt nhanh thế ?
Con trai nhà thầy đồ cũng hai mặt đó chớ "Em cau mày , càng vùng khỏi hắn mạnh hơn nữa nhưng sức lực của em chẳng bằng hắn.Càng vùng vẫy em lại càng ức , lòng tự trọng cũng dần được đẩy lên cao.Hắn nhỏ hơn em tận 4 tuổi , 4 tuổi lận đấy ?Rồi sống mũi em chợt bùng lên cay cay."
Hư..Hức..
"Em nấc lên nhẹ chẳng vùng vẫy nữa."
Cậu..Hức...Hức...Quá đáng !
"Thấy em khóc hắn cũng không giỡn nữa , tay thả lỏng kéo em lại mà vỗ về."
Tôi có mần chi đâu mà quá đáng với lại không quá đáng ?
"Em nấc nghẹn lên , tên trước mặt em có biết ngại là gì không đấy ?Hơn 20 năm nay chẳng ai dám làm vậy với em đâu đa !Không phải vì cha em , em cũng đâu có chịu gả cho hắn.Giờ mới vỡ lẽ , thì ra em là thóc còn hắn là gà.Em lúc đầu cứ nghĩ mình sống với một người khờ thì cũng như một đứa con nít , nghĩ là sống vậy tới cuối đời cũng an nhàn rồi ai mà có dè hắn lại như thế này đâu cơ chứ ?Em nấc lên liên tục trong lòng hắn."
Huh..Hức..
"Hắn nhẹ giọng dỗ dành , tay vuốt vuốt lưng cho em nhuận khí.Nhưng em càng ngày khóc càng to hơn.Phận nam nhi đây không lấy vợ , hạ mình gả cho hắn là đã quá lắm rồi mà giờ hắn còn dám bắt nạt em nữa.Em cắn môi."
Cậu !
Cậu bỏ tôi ra ngay !
"Đúng là em khóc thì tim hắn nhói lòng hắn đau , hắn xót thế nhưng hắn chẳng thể nào bỏ em ra được đâu.Hắn lắc đầu."
Bỏ ra đặng cho em đi mất tiêu hả ?
"Em tức giận khua chân múa tay liên tục , chân đạp giường mạnh đến nổi ở ngoài đi ngang qua thôi cũng nghe.Mấy cái tiếng rầm rầm cứ phát ra mãi.Rồi bỗng có tiếng gõ cửa.Cốc , cốc , cốc."
Chuyện chi vậy con ?
Thằng Thắng nó làm cái gì hả ?
"Em như chớp được thời cơ thế nhưng vừa mở miệng ra đã bị hắn bịt lại.Em trừng mắt nhìn hắn.Hắn thì rất thản nhiên mà trả lời."
Không có chi đâu má , chuyện riêng của vợ chồng con thôi "Bà nghe giọng điệu của hắn cũng hiểu chuyện này bại lộ rồi.Rồi bên ngoài chẳng còn tiếng gì nữa.Tiếng guốc mộc cũng đi xa dần xa dần.Đợi hắn xác định bên ngoài không còn ai hắn mới mở tay ra.Em tức , lại phát khóc thêm một lần nữa.Hắn đỡ em ngồi dậy , phần dưới của em đau không gì tả nổi càng khiến em khóc dữ dội hơn lúc nãy nữa.Em đập tay lên ngực hắn."
Hức..Cậu...Cậu ăn hiếp tôi...Hức..
"Hắn đột nhiên bật cười , lộ ra cái răng khểnh đáng ghét đó."
Ăn hiếp hay ăn hiếp ?
"Em nghe câu hắn nói càng uất nghẹn hơn.Hai tay em chóng lên đẩy hắn ra thế nhưng phần hông của em cứ động mạnh lại đau nhức nhối làm em cũng phải khựng lại đôi chút."
Cậu !
Cậu..Hức..Vô liêm sĩ nó vừa vừa thôi chứ !
"Hắn đưa tay lên lau nước mắt cho em , em nấc nhẹ lên trong hai hàng nước mắt.Mắt em khóc từ đêm qua đến bây giờ , một bên sụp mí còn một bên sưng húp cả lên."
Em đừng khóc , tôi không nói nữa , không nói nữa mà "Em liếc mắt lên nhìn hắn , vẻ mặt trông uất ức thấy rõ."
Cậu câm luôn đi !
"Em đưa tay gạt tay hắn trên má mình ra , xoay người sang một bên cuối cùng cũng thoát được khỏi vòng tay hắn.Nhưng rồi em khựng lại khi nhìn chính mình trong gương.Nơi đâu cũng là vết đỏ thẫm.Môi em sưng tấy hình như nó rách luôn rồi.Em cau mày nhìn mình , sao mà nó tàn tạ dữ vậy không biết.Càng nhìn càng thấy tàn.Còn người đằng sau em nhìn cái vẻ mặt ngơ ra đó của em cũng không nhịn được mà bật cười khẽ.Em mím môi , xoay lại chọt thẳng hai ngón tay của mình vào lỗ mũi hắn làm hắn tắt luôn nụ cười mà ôm cái mũi đau điếng."
Cậu dậy mà cười nữa đi !?
"*Hai vợ chồng nhà nì chắc bình yên nhất rồi

