Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Xung Hỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xung Hỷ
Chương 10 : Ăn Hiếp ?


Tia nắng ấm đầu tiên ghé lại nơi cửa sổ.Em nằm trên giường , thức dậy sau cơn đau nhức từ thân dưới truyền lên.Mắt em mở dần , trước mắt còn mơ màng.Đầu em nhức ong ong , rồi em đưa tay lên định dụi mắt nhưng chợt khựng lại.Cái vòng vàng hôm qua được chính tay em vứt bỏ giờ lại đang nằm trên cổ tay em.Hai cổ tay trắng nõn hằn lên hai vòng đỏ do dây tạo nên.Em nhìn hai tay mình , phải mất một lúc lâu em mới định thần lại được.Bỗng eo em được siết lại , lực kia kéo em đi.Em nhăn nhó vì đau , đầu lúc này cũng nhớ được cảnh tượng tối đêm qua.Ai đời 25 tuổi đầu để một thằng nhóc nhỏ hơn mình 4 tuổi lừa thì không nói , đằng này còn để cho nó ăn sạch từ ngoài vào trong.Mặt em lặp tức đỏ gây lên."

Chết tiệt !

Cậu buông tôi ra !

"Hắn chẳng biết vẫn còn ngủ hay đã tỉnh nữa nhưng hắn không trả lời , tay đang ôm eo em vẫn rất chặt.Em đưa tay gỡ tay hắn ra , càng gỡ thì tay hắn càng siết chặt khiến phần eo em đã đau giờ còn đau hơn nữa."

Này !

Cậu thức rồi thì bỏ tôi ra đi chứ ?

Cậu cả !?

"Mặc em vùng vẫy tay hắn vẫn siết chặt.Bỗng mặt hắn áp sát vào gáy em , phả hơi nóng vào sau gáy khiến em co rúm người lại."

Hôm qua em còn gọi chồng đó còn gì ?

Sao sáng nay lật mặt nhanh thế ?

Con trai nhà thầy đồ cũng hai mặt đó chớ "Em cau mày , càng vùng khỏi hắn mạnh hơn nữa nhưng sức lực của em chẳng bằng hắn.Càng vùng vẫy em lại càng ức , lòng tự trọng cũng dần được đẩy lên cao.Hắn nhỏ hơn em tận 4 tuổi , 4 tuổi lận đấy ?Rồi sống mũi em chợt bùng lên cay cay."

Hư..Hức..

"Em nấc lên nhẹ chẳng vùng vẫy nữa."

Cậu..Hức...Hức...Quá đáng !

"Thấy em khóc hắn cũng không giỡn nữa , tay thả lỏng kéo em lại mà vỗ về."

Tôi có mần chi đâu mà quá đáng với lại không quá đáng ?

"Em nấc nghẹn lên , tên trước mặt em có biết ngại là gì không đấy ?Hơn 20 năm nay chẳng ai dám làm vậy với em đâu đa !Không phải vì cha em , em cũng đâu có chịu gả cho hắn.Giờ mới vỡ lẽ , thì ra em là thóc còn hắn là gà.Em lúc đầu cứ nghĩ mình sống với một người khờ thì cũng như một đứa con nít , nghĩ là sống vậy tới cuối đời cũng an nhàn rồi ai mà có dè hắn lại như thế này đâu cơ chứ ?Em nấc lên liên tục trong lòng hắn."

Huh..Hức..

"Hắn nhẹ giọng dỗ dành , tay vuốt vuốt lưng cho em nhuận khí.Nhưng em càng ngày khóc càng to hơn.Phận nam nhi đây không lấy vợ , hạ mình gả cho hắn là đã quá lắm rồi mà giờ hắn còn dám bắt nạt em nữa.Em cắn môi."

Cậu !

Cậu bỏ tôi ra ngay !

"Đúng là em khóc thì tim hắn nhói lòng hắn đau , hắn xót thế nhưng hắn chẳng thể nào bỏ em ra được đâu.Hắn lắc đầu."

Bỏ ra đặng cho em đi mất tiêu hả ?

"Em tức giận khua chân múa tay liên tục , chân đạp giường mạnh đến nổi ở ngoài đi ngang qua thôi cũng nghe.Mấy cái tiếng rầm rầm cứ phát ra mãi.Rồi bỗng có tiếng gõ cửa.Cốc , cốc , cốc."

Chuyện chi vậy con ?

Thằng Thắng nó làm cái gì hả ?

"Em như chớp được thời cơ thế nhưng vừa mở miệng ra đã bị hắn bịt lại.Em trừng mắt nhìn hắn.Hắn thì rất thản nhiên mà trả lời."

Không có chi đâu má , chuyện riêng của vợ chồng con thôi "Bà nghe giọng điệu của hắn cũng hiểu chuyện này bại lộ rồi.Rồi bên ngoài chẳng còn tiếng gì nữa.Tiếng guốc mộc cũng đi xa dần xa dần.Đợi hắn xác định bên ngoài không còn ai hắn mới mở tay ra.Em tức , lại phát khóc thêm một lần nữa.Hắn đỡ em ngồi dậy , phần dưới của em đau không gì tả nổi càng khiến em khóc dữ dội hơn lúc nãy nữa.Em đập tay lên ngực hắn."

Hức..Cậu...Cậu ăn hiếp tôi...Hức..

"Hắn đột nhiên bật cười , lộ ra cái răng khểnh đáng ghét đó."

Ăn hiếp hay ăn hiếp ?

"Em nghe câu hắn nói càng uất nghẹn hơn.Hai tay em chóng lên đẩy hắn ra thế nhưng phần hông của em cứ động mạnh lại đau nhức nhối làm em cũng phải khựng lại đôi chút."

Cậu !

Cậu..Hức..Vô liêm sĩ nó vừa vừa thôi chứ !

"Hắn đưa tay lên lau nước mắt cho em , em nấc nhẹ lên trong hai hàng nước mắt.Mắt em khóc từ đêm qua đến bây giờ , một bên sụp mí còn một bên sưng húp cả lên."

Em đừng khóc , tôi không nói nữa , không nói nữa mà "Em liếc mắt lên nhìn hắn , vẻ mặt trông uất ức thấy rõ."

Cậu câm luôn đi !

"Em đưa tay gạt tay hắn trên má mình ra , xoay người sang một bên cuối cùng cũng thoát được khỏi vòng tay hắn.Nhưng rồi em khựng lại khi nhìn chính mình trong gương.Nơi đâu cũng là vết đỏ thẫm.Môi em sưng tấy hình như nó rách luôn rồi.Em cau mày nhìn mình , sao mà nó tàn tạ dữ vậy không biết.Càng nhìn càng thấy tàn.Còn người đằng sau em nhìn cái vẻ mặt ngơ ra đó của em cũng không nhịn được mà bật cười khẽ.Em mím môi , xoay lại chọt thẳng hai ngón tay của mình vào lỗ mũi hắn làm hắn tắt luôn nụ cười mà ôm cái mũi đau điếng."

Cậu dậy mà cười nữa đi !?

"*Hai vợ chồng nhà nì chắc bình yên nhất rồi 😇🤗
 
Xung Hỷ
Chương 11 : Chồng Ghen !


Trưa hè , gió thổi mát hiu hiu.Tiếng guốc mộc vang lên trong khuôn nhà vắng vẻ."

Em đi đâu đó ?

"Thiếu Minh dừng chân lại , quay đầu nhìn hắn."

Tôi về thăm cha tôi "Nói rồi em định quay đi thế nhưng lại bị hắn gọi lại."

Cho tôi đi với , trưa nắng quá chừng kìa "" Không được !

"Mặt hắn liền xụ xuống."

Sao lại không được ?

"Em tặt lưỡi , chân không kìm được mà dậm mạnh xuống đất một cái làm hắn giật mình.Tay em siết chặt."

Tôi nói không được là không được rồi mà !

""..."

Hiên nhà cũ , vách lá đơn sơ.Những chiếc bàn gỗ nhỏ được xếp thành hàng ngay ngắn.Gỗ bám đầy rêu xanh , có cái nó mục hết trơn rồi nhưng chẳng dám bỏ."

Thiếu Minh !

"Giọng nói quen thuộc vang lên.Là anh Giang."

Anh Giang hả ?

Sao giờ này mà anh còn ở lại đây chi vậy ?

"Nụ cười của anh vẫn hiền dịu như ngày nào.Anh bước về phía Thiếu Minh."

Anh phụ thầy dọn dẹp , định nghỉ chút rồi mới về "Em gật đầu đáp lại."

Vậy cha em đâu rồi ?

"Anh ngồi xuống thềm rồi mới trả lời."

Thầy nghỉ trưa rồi "Em thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh bên.Thềm này cũng cũ lắm rồi , gạch dính đầy rong.Có cái nức có cái lành còn có cái nó tróc ra mất tiêu."

Em không có nhà mà có anh hay qua lại vậy em cũng yên tâm "Gió thổi nhẹ qua máy tóc em , mồ hôi lúc nãy cũng vơi bớt.Anh Giang trầm ngâm nhìn em một hồi lâu , anh nhìn chiếc áo trên người em rồi nhìn lại quần áo của mình.Anh nghĩ gì thì cũng chỉ một mình anh biết thôi.Gốc đa trước nhà , gió thổi làm lá cây va vào nhau nghe xào xạc."

Mà sao...Nay em về đây vậy ?

"Em nhìn anh chợt cười."

Em về thăm cha em chớ sao ?

Em đâu có bị nhốt đâu ?

"Nghe em nói anh cũng bật cười bởi em có bị nhốt lại đâu mà tự dưng anh hỏi câu đó.Rồi chợt anh nhìn em một hồi."

Thiếu Minh "Tiếng gọi đó khác với tiếng gọi thường ngày lắm.Nó nhẹ nhàng , nhẹ đến mức có thể bay theo gió."

Hả ?

"Anh gọi nhưng rồi anh chẳng nói gì.Anh im lặng rất lâu."

Ờm...Nếu giờ mình thích người ta mà..

"Rồi anh lại im lặng tiếp."

Mà sao ?

"Anh nhìn thẳng vào em."

Mà..Người ta giống em thì sao ?

"" Hả ?

"Em đơ người."

Anh nói cái gì vậy ?

"Anh Giang gãi đầu , giọng ấp úng nói."

Ừ..Thì kiểu như có ch-chồng hả..

"" Cái gì !?

"Em nghe câu đó xong tự dưng nhảy dựng lên , mắt mở to nhìn anh."

Anh..Anh thích..Người có chồng...Hả..?

"Anh vỗ trán , lắc đầu lia lịa."

Không..Không phải...Kiểu như...Người ta cũng xung hỷ giống em đó "Em thở dài rồi ngồi xuống kế bên anh tiếp.Em lắc đầu."

Vậy thì cũng coi là có chồng rồi , anh thích kiểu đó có ngày mang tiếng chết luôn á "Anh im lặng rồi một hồi lấy gì đó trong túi ra đưa cho em.Là một vòng chuỗi.Anh đặt nó vào tay em."

Ch-Cho em á "Em cầm lấy coi rồi chợt quay sang anh hỏi."

Đừng có nói anh định tặng người ta cái này mà hỏng được rồi đẩy qua cho em á nghen ?

"Vẻ mặt anh trầm tư , như muốn nói lên điều gì đó.Hai tay anh đan chặt vào nhau.Giọng anh hơi run lên nhẹ."

Không , anh thích em "Không gian lúc này lại chợt im lặng.Thiếu Minh ngây người nắm chặt sợi chuỗi trong tay.Anh Giang chẳng nói gì thêm sau câu nói đó nữa , chỉ nhìn em cứ như đang chờ xem em phản ứng như thế nào thôi.Nhưng trên gương mặt em ngoài sự bất ngờ ra thì chẳng còn gì nữa."

Em- "" Vũ Thiếu Minh !

"Lời nói vừa đến đầu lưỡi đã nuốt ngược vào trong.Em giật mình , đứng phắt dậy.Là..Cậu cả !"

Cậu..Cậu cả-A !

"Cậu không nói gì chỉ nắm chặt tay em mà kéo đi."

Về nhà !

Không thăm nôm gì nữa hết !

"Em xoay đầu lại nhìn anh Giang , anh đứng đó tay đưa ra giữ không trung như muốn nắm lấy tay kéo em lại nhưng chẳng dám.Em cau mày , tay đau nhói."

Đau !

Đau !

Cậu bỏ tay ra !

"Hắn không trả lời chỉ một mực kéo tay em đi.Hắn đi rất nhanh chân em chẳng theo kịp , xém ngã mấy lần.Đến nhà , hắn kéo em vào thẳng phòng trước bao ánh mắt.Rầm !"

A !

Cậu bị điên hả ?

"Mắt hắn long lên sồng sộc.Đẩy em lên bàn."

Sao ?

Tôi tới phá đám chuyện tốt của em với thằng đó chăng ?

"Tay hắn bấu mạnh vào vai em.Xoẹt.Áo em bị xé rách tươm.Đồ đạt trên bàn đều bị gạt xuống hết.Tiếng đồ đạt rớt xuống phát ra loảng xoảng."

Cậu nói gì vậy !?

Buông ra !

"Mặt hắn sầm lại , tay em vẫn còn nắm chặt sợi chuỗi kia từ lúc nãy đến tận bây giờ.Bộp !Hắn giật phăng sợi chuỗi rồi ném xuống đất.Tay giữ chặt người em trên bàn.Hắn đè lên người em."

Ưm !

Bỏ ra !

"Hắn mặc kệ lời em nói , chui rút vào trong hõm cổ mà hôn.Quần áo em vào tay hắn chẳng khác gì nước.Từng mảnh quần áo được ném xuống đất.Em bị cưỡng chế nằm im trên bàn."

Cậu-A !!!

"Em điếng người nắm chặt tay hắn.Hắn ép buộc mà tiến vào , không nới lỏng không thông báo.Em đau , người run rẩy chẳng còn dãy giụa gì được nữa."

Hah..Đau..Hức..Đau quá !

"Phập.Thứ kia càng tiến vào thì người em ngày càng run lên nhiều hơn.Tay em vòng qua cổ ôm chặt lấy hắn.Giọng em nấc lên."

Đau..Hức..Tôi đau "Hắn nhấc bỗng em lên , thứ kia lại càng khiến em nhói lên.Hắn đặt em xuống giường , tiếp tục công việc.Hắn quấn lấy môi em.Hai tay chơi đùa hai thứ nho nhỏ trước ngực.Bên dưới ngày càng tiến sâu hơn nữa.Người em run bần bật.Bên dưới thật sự rất đau.Rồi từng nhịp đẩy đà ngày càng nhanh hơn khiến em co rúm người lại."

Hah..Hức..Hức...Không được...Đau..Hức..Tôi đau..Cậu có nghe không ?

"Hắn không trả lời em , hắn chỉ hành động.Đau đến nổi trán đổ đầy mồ hôi nhưng hắn chẳng thèm quan tâm lời nói của em.Da thịt của em ửng đỏ lên trong càng đẹp mắt.Hông hắn thúc không ngừng.Em nhắm tịt mắt , nước mắt rơi lả chả.Tai hắn miết nhẹ lên môi dưới của em."

Em gọi tên tôi đi "Em mở mắt ra , giọng run rẩy.Tay em nắm chặt tay hắn.Môi mấp máy khẽ gọi."

Đ..Đắc Thắng..Hức !

"Môi hắn cong lên nửa vòng.Tiến gần áp sát môi em."

Tôi là chồng em đúng không ?

"Trong cơn mơ màng , em vô thức gạt đầu.Hắn lại cười tiếp."

Biết ai đang ở bên trong em không ?

Thiếu Minh ?

"Đầu óc em chẳng nghĩ được gì nữa.Tay em bấu chặt lấy người hắn.Mơ mơ màng màng thế nào mà miệng lại gọi."

Ch..Chồng "" Ngoan "Vừa dứt câu em lại ngất đi trong hàng nước mắt.*Rồi , sì tóp 🎬
 
Xung Hỷ
Chương 12 : Giận !


Mặt em thoáng chốc nhăn nhó rồi chợt mở mắt dậy.Trời bên ngoài đã chuyển sang tối.Em ngồi bật dậy , hông liền nhói lên đau nhức."

A "Em kêu khẽ , lại cái cảm giác đau nhức khó quên đó.Nhưng lần này còn đau hơn gấp nhiều lần.Em vừa đặt chân xuống giường cánh cửa kia cũng vừa mở.Gương mặt khiến em ghét cay ghét đắng ấy lại xuất hiện trước mặt em thêm một lần nữa."

Mình !

"Em cau mày , mặt hắn vẫn tươi tắn như lúc trước.Hắn đặt thau nước xuống bàn , mặt hớn ha hớn hở đi về phía em.Thiếu Minh bất giác lùi lại."

Đồ của tôi đâu ?

"Hắn cười."

Đồ của em hả ?

Tôi đem đi giặt hết rồi "" Vậy giờ tôi biết lấy gì mặc đây ?

"Bỗng khoé môi hắn cong lên.Mắt hắn nhìn cơ thể em chằm chằm khiến em bất giác kéo lấy mền mà che thân lại.Hắn lại tiến gần lại giường hơn nữa."

Ở chung với tôi thì em cần mặc làm gì ?

Che mần chi tôi cũng thấy hết ráo rồi mà "Em xấu hổ , phút chốc mặc đỏ phừng."

Cậu ăn nói cho đàng hoàng , đừng có gọi em tôi nói rồi mà , tôi lớn tuổi hơn cậu đấy !

"Mặt hắn vẫn dững dưng như không biết ngại." không em thì mình "Em lấy mền quấn chặt thân lại , bước xuống giường nhìn quanh một lượt.Mặc kệ hắn đứng đó.Em kiếm một hồi lại nhìn hắn."

Cái vòng chuỗi của tôi cậu để ở đâu rồi ?

"Hắn đảo mắt đi chỗ khác , miệng đáp chẳng chần chừ."

Quăng bỏ rồi "Em giận đỏ mặt , dậm chân xuống nền gạch tàu."

Cậu !

Ai cho cậu quăng đồ của tôi hả ?

Cậu có biết phép tắc không vậy hả ?

"Nghe em quát mặt hắn liền trở nên khó coi.Nhưng rồi hắn thấy em giận dữ cũng tự biết mình là người sai mà chẳng nói gì thêm nữa."

Quăng ở đâu ?

"" Ngoài vườn "Nghe đến đâu lửa giận em càng bùng thêm đến đó.Em siết chặt tay , mắt nhìn hắn như muốn toé ra tia lửa.Lần đầu tiên hắn thấy em giận đến như vậy."

Cậu còn đứng ở đó nhỡn nhơ như vậy đó hả ?

Từ đây tới sớm mơi , cậu kiếm không ra trả lại cho tôi thì cậu đừng có hòng nhìn mặt tôi nữa !

"Nói rồi em hậm hực bỏ lên giường nằm quấn mền kín mít chẳng thèm để mắt tới hắn nữa.Em nằm quay lưng vào trong , lòng ngực em phập phồng vì giận.Hắn nhìn em giận chợt thấy áy náy.Đáng lẽ hắn quăng đi tại hắn không thích người khác tặng đồ cho em thôi.Nhưng giờ em giận vậy thì đâu còn cách nào khác nữa đâu.Đêm đó ngoài vườn bóng dáng cậu cả lượn lờ ở ngoài đó cả đêm.Trưa quăng đại nên cậu đâu có thèm nhìn giờ đêm hôm khuya khoắc phải mò từng bụi cây , nhánh cỏ tìm cho bằng được."

Quăng chi giờ đi ra ngoài này chơi với muỗi nữa không biết !

"" Hồi trưa quăng hướng nào dị trời "Sương đêm lạnh , phủ đầy vai thế nhưng hắn chẳng bận tâm.Điều hắn bận tâm nhất trong lúc này chính là việc bị em giận.Yêu vào nó khổ thế đấy.Ai mượn làm đâu giờ để cho người ta giận , người ta dỗi.Xong giờ tự hành bản thân mình vậy đó đa."..."

Sáng sớm.Cửa phòng được mở ra.Cạch.Bóng dáng to lớn đi rón rén lại gần em.Hắn nhẹ nhàng đặt cái vòng chuỗi được mình tìm kiếm cả đêm vào tay em.Thân hình to lớn ấy cũng nằm lên giường.Người hắn lạnh toát do sương đêm.Ôm em ấm lên thì hẳn , làm hắn vừa ôm được một lúc đã chiềm vào trong giấc ngủ."

Ư..Ưm "Em cảm thấy khó thở.Mở mắt ra thì thấy hắn đang ôm mình cứng ngắt không buông.Em khó chịu vừa đưa tay lên định đẩy hắn ra thì...Bộp.Chiếc vòng chuỗi kia từ trên tay em rớt thẳng xuống giường.Em xoay người lại nhìn.Hắn thật sự đã tự mình tìm ra.Dường như hắn đã sợ em giận thật.Cầm chiếc vòng kia lên mà em khẽ bật cười.Trong đêm qua , lúc đó nóng giận em chỉ nói ra vậy thôi.Ai mà có dè là hắn thật sự đi tìm cả đêm đặng để em không giận đâu chớ."

Mình "Em giật mình , chẳng biết hắn đã dậy từ bao giờ.Hắn nhìn em cười cũng cười theo."

Cậu cười cái gì ?

"Vòng tay hắn kéo em lại vào lòng."

Mình..Mình đừng có giận tôi có được không mình ?

"Em ngây người ra.Mặt hắn bây giờ thật sự rất gần với em."

Tôi..

"Hắn ôm em cứng ngắt , đầu dụi vào cổ em."

Mình đừng giận "Em đẩy đầu hắn ra."

Được rồi..Tôi...Tôi không có giận cậu đâu mà , tránh ra "Hắn lắc đầu."

Không chịu !

"Em cau mày."

Cậu không chịu cái gì mà không chịu hả ?

"Hắn ôm em lại chặt hơn lúc nãy khiến em càng khó chịu.Giọng hắn lí nhí.Nghe vừa tủi thân vừa có chút van nài."

Mình , tôi muốn ôm "" Hồi tối tới giờ tôi ở ngoài vườn không à , lạnh lắm mình có biết không ?

"Càng nói hắn càng dụi vào người em."

Tôi..Biết rồi "Giọng hắn vẫn lí nhí như cũ."

Biết rồi thì cho tôi ôm đi "Giọng điệu hắn nũng nịu với em.Tới bước này thì coi như hắn thắng em một bàn vậy.Em cũng chẳng nói gì thêm nữa.Để cho hắn ôm mình."

Mà..Tôi cảm ơn cậu nghen "Nghe lời em nói cảm ơn tai hắn chợt đỏ ửng như quả cà chua.Hắn gật gật đầu rồi lại dụi vào lòng em."

Mình..Mình đừng có giận tôi là được rồi "*E hèm , thấy nhà ni bình thường nhất rầu😔🎬
 
Xung Hỷ
Chương 13 : Cậu Cả Xù Lông.


Cách bữa đón thêm tầm vài ba hôm thì anh Giang lại ghé sang nhà một lần nữa.Lần này anh vẫn như xưa , vẫn cười vẫn nói coi như chưa hề có chuyện đợt trước.Anh Giang lớn lên cùng em , em coi cũng như anh em trong nhà nên cũng chẳng để ý hay nhớ đến lời nói hôm đó.Lần này anh không còn đứng ngoài cổng nữa mà được Thiếu Minh mời thẳng vào nhà ngồi chơi.Nhưng mà em đâu có biết lại có một con mèo to xác xù lông lên hết rồi.Cậu vừa bước ra khỏi cửa thấy anh Giang ngồi đó thì nụ cười chợt tắt hẳn.Mắt cậu liếc ngang lia dọc , không có chỗ nào là cậu không nhìn hết.Anh Giang bị nhìn chăm chăm cũng ngượng chẳng biết làm sao , chỉ biết đưa mắt ra cầu cứu em ngồi đối diện."

Cậu nhìn cái gì đấy ?

"Hắn bị em hỏi tới liền thu ánh mắt đó lại , bước từng bước lại ngồi kế em."

Có nhìn cái chi đâu mà "Nhìn anh Giang cậu cả lại nhớ đến cái bữa hôm đó nhưng mà xui một cái là em đang ngồi kế bên , muốn làm gì thì cũng chẳng làm được.Hắn nhìn anh Giang rồi cười một cái , không cười thì thôi chớ cười lên một cái là lại khiến cái bầu không khí ở đây xuống thêm một bật.Em chẳng quan tâm hắn , cứ trò chuyện với anh Giang làm cậu cả hôm nay được một phen tức xì khói.Thế nhưng cậu chẳng chịu đi chỗ khác , cứ ngồi khư khư bên cạnh em.Em nói em cười , hễ mà em cười một cái là mặt hắn lại sầm đi vài phần.Vợ đẹp thế này ai mà không sợ mất chớ ?

Đúng không ?Cậu cả nhà ta cũng thế đấy.Lông muốn dựng ngược hết lên rồi kìa kìa.Thiếu Minh thì chẳng màng mấy , em có làm chi sai đâu mà sợ.Cây ngay thì không sợ chết đứng thế nhưng con mèo đang xù lông kia thì lại đang muốn ăn thịt người kìa.Anh Giang nói chuyện với em , lâu lâu lại lia mắt qua nhìn hắn một cái.Mắt hắn đỏ ngầu , mặt không nhăn cũng không cười càng khiến người ta phải căng thẳng hơn.Em chẳng hỏi gì nhiều chỉ hỏi chuyện nhà , đa phần là về sức khỏe và bệnh tình của cha em.Nói chuyện hơn 1 tiếng thì con mèo kia cũng xù lông hết hơn 1 tiếng.Tiếng cửa vừa đóng lại là hắn chẳng chần chừ gì nữa.Thân xác to lớn nhào vào lòng em mà nũng nịu không ngừng."

Ưm..Cậu buông tôi ra chút coi , mần chi mà ôm chặt dữ vậy ?

Cậu có định cho tôi thở không đấy ?

"Hắn ôm em khư khư.Chẳng chịu nghe lời em , rồi giọng hắn nũng nịu mà cất lên."

Mình..Sao mình nói chuyện với nó hoài vậy ?

"Thiếu Minh bất lực , đẩy được hắn ra một chút rồi mới trả lời."

Tôi hỏi chuyện nhà tôi , bao lâu tôi mới hỏi chớ có hỏi hoài đâu mà cậu nói hoài ?

"Hắn ôm em cứ kêu lên mấy tiếng , cứ như đứa con nít đang tị nạnh.Hắn cao hơn em , thân hình cũng lớn hơn em nên thành ra ôm càng chặt là em càng cảm thấy khó chịu.Mà hắn thì cứ mè nheo miết chẳng chịu buông em ra.Lúc thì hắn rất đáng sợ , lúc thì hắn lại nũng nịu như đứa con nít khiến em phải xoay như xoay chong chóng."

Mình , mình của tui chớ bộ ?

Tự dưng mình cười với nó mần chi ?

"Thiếu Minh thở dài , chẳng thể nào cảm thấy bất lực hơn.Hắn giờ đúng là một đứa con nít đang tị nạnh đó đa."

Nói chuyện mà không cười thì chẳng lẽ tôi khóc hả cậu cả ?

"Hắn lại càng được nước mè nheo hơn lúc nãy.Hắn lắc lắc đầu khiến đầu hắn vô tình tiếp xúc với ngực em làm em cứng cả người."

Mình đừng có cười với nó nữa mà...Có được hong ?

"Em gật gật đầu đại cho hắn im mà ai dè hắn càng tiến tới hơn nữa.Tay đu chơi lung tung trên da thịt em , khiến em khó chịu đến mức cong người không ngừng còn hắn thì trông khoái chí lắm đa."

A..Cậu bỏ ra coi..Nhột mà , nhột quá à !

Không thích mà !

"Hắn bỏ ngoài tai trăm lời kêu ca của em.Tay chọt lét không ngừng cứ coi như đây là cách riêng biệt của hắn để trả thù em vậy bởi ngoài cách này hắn cũng dầu còn cách nào khác đâu mà."

A !

Ai cho cậu cắn !

"Hai người lớn lăn qua lộn lại trên giường.Em bị hắn chọc cho cười đến đau cả bụng.Hắn càng chọc em thì lại càng vui nên thành ra người ta đi cách đó tầm mười mấy bước cũng nghe được cả tiền cười đùa của hai người.Bà và ông cũng không ngoài lệ.Bà phe phảy quạt rồi nhìn ông."

Haiz , vợ chồng son mà "Trong căn phòng đó.Hắn chọc em cười mệt đến lả người.Em nằm một bên thở hổn hển.Nhưng rồi hắn lại ngồi bật dậy , đầu mũi hắn cạ cạ lên đầu mũi em.Giờ em chẳng còn mắc cười nữa mà thay vào đó là thấy...Ngại."

Ghê quá !

Cậu đi ra coi !

"Hắn cười đáp."

Mặt mình đỏ hết trơn rồi kìa "Em bị phát hiện thì mặt càng đỏ hơn lúc nãy."

À..Kệ , kệ tôi đi , cậu nhỏ mà sao cậu hỗn quá chừng !

"
______________________________________*Cập nhật tình hình cho các mom là con Sóc này bị dị ứng nên các chương truyện trong mấy ngày nay có thể sẽ ra trễ hơn thường ngày hoặc sẽ có 1 ngày off mà Sóc cũng không biết là ngày nào nữa , đôi khi các chương mới sẽ ngắn hơn so với các chương truyện trước đây.*Ố kề , tóm lại là Sóc đã được +1 mũi chích và +6 liều thuốc nên Sóc cũng sẽ sớm hồi phục thôi , nhưng trong tuần này có khi Sóc sẽ không ra chương mới nho 🐿️*Thông cảm cho Sóc nho , bái baii 🙆🏻‍♀️
 
Xung Hỷ
Chương 14 : Cậu Cả Sợ Vợ.


" Hỗn gì ?

"Hắn hỏi rồi lại nhìn em.Thiếu Minh cười nhẹ nhàng , từ tốn nhắc lại cho hắn nghe rõ từng chữ một."

Bộ cậu cả gọi tôi là em miết nên quên hả đa ?

Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy , đừng có hỗn với tôi !

""..."

Sáng hôm sau , trời còn chưa tỏ hẳn thì phòng cậu cả đã bắt đầu có tiếng động."

Cậu ngồi dậy nhanh lên !

"Hắn còn say ngủ bị kêu dậy mặt mày liền nhăn nhó.Nhưng mà nghe người gọi là em nên dù khó chịu đến đâu hắn vẫn ngồi dậy."

Ưm , từ từ...Mình gọi mần chi ?

Trời còn chưa sáng nữa mà ?

"Thiếu Minh kéo mạnh cái mền ra khỏi tay hắn , giọng em đanh thép."

Cậu phải học cho tôi !

"Hắn khựng lại sau câu nói đó của em.Học ?

Học cái gì lúc này nữa ?Hắn dụi mắt rồi lại hỏi ngược lại em."

Học cái gì ?

"Em cau mày."

Học được cái gì thì học , cậu thức dậy liền cho tôi !

"Đắc Thắng khó chịu nhưng chẳng làm được gì khác.Hắn nhăn nhó bước ra khỏi phòng.Lần đầu tiên cậu cả nhà này chịu thức sớm."..."

Hắn ngồi trên bàn , em đứng cạnh bên nhìn chẳng khác gì một người thầy."

Sao tự dưng mình bắt tôi học mần chi ?

"Em tặt lưỡi nhìn hắn vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài."

Chớ cậu rảnh quá , suốt ngày lông bông , không học thì còn mần chi nữa đây ?

"Hắn nghe em nói thì cũng chẳng cãi được.Được nuông chiều từ nhỏ cho nên việc học hành của hắn cũng không tốt lắm.Đó giờ cũng chẳng ai ép hắn học nên thành ra chữ nghĩa cũng không nhiều lắm...Hôm đó cả nhà được phen xôn xao , lần đầu người ta thấy một cậu cả chịu ngồi ngay ngắn học một cách nghiêm túc.Lần đầu người ta mới được thấy một cậu cả nghe lời."

Cậu ngồi thẳng lên !

"Hắn bị em quát liền giật mình ngồi thẳng dậy.Mặt mày méo xệt nhưng vẫn nghe lời em nói."..."

" Ưmm..

"Xế chiều em mới tha cho hắn , nhìn cái điệu này là cũng mệt mỏi lắm rồi đó đa.Hắn vươn vai , buông viết nằm luôn tại chỗ đó."

Ngồi dậy "Vừa hạ lưng xuống được một chút thì giọng nói của em lại vang lên.Hắn nhăn mặt nhưng vẫn ngồi dậy.Nhìn cậu cả nay sao mà tả tơi , tơi tả quá chừng."

Cậu đi tắm rửa thay đồ đi rồi ra ăn cơm "Hắn gãi gãi đầu , thế là cậu cả lại phải nghe lời vợ."..."

Trong phòng.Cơm nước được đem lên để sẵn trên bàn.Cả ngày chẳng được ăn uống gì giờ hắn ăn chẳng khác gì hổ đói.Em ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn."

Cậu ăn từ từ thôi , ai dành ăn với cậu đâu ?

"Hắn ngậm cả một họng cơm , hình tượng cậu cả thường ngày nay bay biến đâu mất tiêu hết trơn."

Mình...Mình đừng có bắt tôi học nữa mà "Em đảo mắt nhưng chẳng trả lời.Thấy em không trả lời hắn lại tiếp tục."

Không học cũng có sao đâu mà "Nghe hắn nói vậy em liền cau mày."

Tiền cậu xài không có phải là tự sinh sôi nảy nở đâu "Em chỉ cần nói một câu cũng đủ khiến hắn im bật.Nhưng rồi hắn chợt buông đũa."

Ê ê , cậu lo ăn cơm đi chớ đi qua đây mần chi đó ?

"Hắn chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà lại ôm em chặt cứng.Sáng giờ hắn chẳng được ôm em cứ hồi đó học suốt.Coi bộ là nhớ mùi rồi đó đa."

Buông ra !

"Hắn lắc đầu.Lời em nói thì hắn không cãi được , nhưng hắn chẳng còn cách nào khác nữa.Hắn dụi vào lòng em mà lại bắt đầu mè nheo."

Ưmmm !

Sáng giờ mình có cho tôi ôm mình đâu ?

"Em đẩy đầu hắn ra nhưng mà bất thành.Chẳng hiểu sao cứ những lúc này thì hắn lại mạnh bất thường đó chớ.Thôi thì em cũng đành bất lực.Hắn thích ôm em nhất , hằng ngày ở nhà chẳng có gì làm nên lúc nào cũng bám theo em miết.Cũng vì vậy nên thành ra em mới bắt hắn học đó chớ.Nhưng mà coi bộ cách này cũng không có hiệu quả cho lắm , bởi thời gian dù nhiều hay ít thì hắn vẫn bám em không buông thôi."

Tránh ra !

Nực quá trời à !

"Hắn cười nhưng vẫn không chịu buông."

Nè !

Tôi nói cậu có nghe không hả ?

"Môi hắn nhếch lên , hắn ngóc lên nhìn em."

Nghe nhưng...Không muốn buông ra đó "Em chẳng biết phải nói làm sao nữa.Em để hắn ôm mình nhưng rồi tay hắn chợt chẳng chịu yên nữa.Tay hắn dời xuống phía dưới làm em giật mình vội đẩy hắn ra."

Cậu !

Buông ra , không cho ôm nữa !

Cậu buông ra ngay !

"Hắn không nói nhưng tay hắn rất nhanh.Nhanh đến cỡ nào á ?Nhanh đến nổi chưa kịp để em làm gì thì...Quần áo đã rơi xuống đất."..."

" A !

Buông ra !

"Mặt hắn nhỡn nhơ nhìn em.Tay hắn tháo quần cởi áo em riết nên thành ra quen rồi.Cái gì hắn có thể chậm chớ cái ngày hắn nhanh lắm đa."

Ưm !

"Đèn dầu trong phòng được hắn thổi tắt.Đèn tắt ngúm , mọi thứ xung quanh trở nên tối càng khiến em hoảng hơn lúc nãy.Tay em quờ quạng chẳng đâu vào đâu.Trước mắt càng không thấy gì chỉ toàn một màu đen tuyền.Tay hắn thì lại được nước mà làm tới.*🎬
______________________________________*E hèm , dù có là cậu cả thì cũng phải sợ vợ thôi😪*Nhưng mà cũng mê vợ lắm chớ bộ à😇*Chúng ta có 1 cậu cả nghiện vợ😪
 
Xung Hỷ
Chương 15 : Tôi Thương Cậu.


Đêm tối.Tay hắn nhanh thoăn thoắt lướt nhẹ trên làn da mềm mịn của em.Tầm nhìn bị hạn chế càng khiến cơ thể em trở nên nhạy cảm hơn lúc bình thường.Hắn trêu đùa cơ thể em khiến em tức đến độ cơ thể bắt đầu nóng lên dần."

Ưm !

Cậu...Buông ra "Hắn chẳng mảy may quan tâm , thấy vậy em chẳng thèm nói nữa.Hành động của em rất dứt khoát , cắn mạnh lên tay hắn."

A !

"Hắn đau , tay mới dừng lại hành động đó.Nhưng em chẳng thể nào chạy được.Thiếu Minh vừa ngồi bật dậy thì đã bị hắn kéo lại ôm chặt vào lòng.Hắn chẳng cho em lấy một cơ hội chạy thoát.Người em nhỏ hơn hắn , nằm gọn trong bờ ngựa rắn chắc kia."

Buông ra !

"" Không !

Nằm yên đi , tôi không làm gì mình nữa đâu mà "Giọng hắn ấm , phả vào tai em.Em cũng chẳng tin lời nói ấy cho lắm nhưng cuối cùng thì em vẫn không vùng vẫy nữa.Nhưng hắn không làm gì nữa thật , hắn chỉ ôm em.Ôm rất chặt khiến em chẳng thể nào ngủ được."

Cậu , tôi khó thở quá !

"Hắn dụi dụi vào sau gáy em thay cho câu trả lời.Trên người em chẳng còn mảnh vải nào cả còn hắn thì vẫn i nguyên như cũ , chẳng sức mẻ miếng nào cả.Rồi đột nhiên hơi thở của hắn phả vào gáy anh , giọng nói trầm ấm lại vang lên."

Mình...Mình có thương tôi không đa ?

"Em bị câu hỏi bất chợt của hắn làm cho hơi khựng lại."

Cậu nói cái gì vậy ?

"Tay hắn khẽ siết lấy eo em , giọng nói có chút trầm hơn lúc nãy."

Tôi...Mình có thật sự là không nghe không ?

"Hắn lại hỏi , câu hỏi lần này lại khiến em có chút hơi bất ngờ.Hình như hắn giận em rồi thì phải.Em ngập ngừng chẳng nói được gì."

Tôi...

"Rồi đột nhiên hắn xoay người em lại , hắn càng áp sát thì mặt em càng gần với hắn.Cảm giác áp bức hắn mang lại thật sự làm em rất khó thở.Phòng tối om , khe hở từ cửa sổ cho phép một chút ánh sáng từ mặt trăng kia rọi vào.Mắt hắn hơi ánh lên nhẹ.Hắn nhìn chằm chằm em , môi mấp mấy rồi lại hỏi lại câu hỏi đó."

Mình có thương tôi không ?

"" Tôi...

"Em ngập ngừng.Quả thật , dù em đã ở bên cạnh hắn khá lâu nhưng em vẫn chưa hiểu rõ được lòng mình đang như thế nào.Hắn nhìn em , ánh mắt rất mong đợi.Câu hỏi này lần trước hắn đã hỏi em một lần rồi , nhưng giờ hắn hỏi lại lần thứ hai thì thái độ em vẫn như vậy.Lòng hắn có chút hụt hẫng nhẹ.Rồi hắn không nhìn em nữa , chỉ tạm gục xuống ngực em.Hắn nằm trên ngực em , cảm nhận được mỗi lần em thở là ngực sẽ phập phồng.Lắng nghe từng tiếng tim đập ở nơi ngực trái của em.Trong vô thức em đã đưa tay ôm lấy đầu của hắn.Cả hai chìm vào trong một khoảng lặng khá dài.Rồi em dường như đã cảm nhận được nơi ngực trái của mình có thứ gì đó đang chảy lên.Là mồ hôi của em hay là...Nước mắt của hắn ?Em khựng lại , hơi thở chợt trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.Đôi môi nhỏ mấp mấy một hồi rồi cũng phát ra thành tiếng."

Vậy cậu có thương tôi không ?

"Người nằm trên ngực em chợt ngóc dậy.Phòng dù tối nhưng em vẫn có thể thấy được sự lấp lánh những giọt nước còn vươn kia.Hắn nhìn em rồi chợt nở một nụ cười."

Tôi thương em "Hắn chẳng chần chừ , hắn đáp thẳng câu hỏi ấy của em.Giọng hắn uất nghẹn như đang cố kìm nén một thứ gì đó."

Vũ Thiếu Minh , em có thương tôi...Được chút nào không ?

"Đến lượt hắn hỏi.Em lại im lặng.Khoảng lặng ấy thật đáng sợ.Hắn lại nhìn em bằng ánh mắt mong chờ.Em không vội đáp , chỉ là em mạnh dạng hơn.Tay nhỏ em đưa lên lau những giọt lệ kia , rồi em giữ lấy hắn.Môi kia cứ thế mà tiến dần đến.Lần này chẳng có sự thúc ép nào diễn ra cả , chỉ có em và hắn thôi."

Tôi...Cũng thương cậu "Nhịp tim chợt trở nên mạnh mẽ hơn.Vòng tay hắn rắn chắc giữ chặt em nơi đáy lòng.Kể từ giây phút em hôn hắn thì em đã biết , em vô tình đã rung động với người này mất rồi.Hai cơ thể lại dần trở nên nóng rang.Họ quấn lấy nhau , trao đổi từng hơi thở.Da thịt hoà lẫn vào nhau.Trút bỏ từng lớp vải vướng víu.Tay đan tay , môi kề môi.Đêm nay là đêm tân hôn của tôi với người.Họ trao đi tất cả và nhận lại từ đối phương.Trong đêm tối từng âm thanh cứ thế vang lên."

Ah..Hức..Ch-Chậm thôi..

"Môi hắn cuồng nhiệt , chẳng buông tha cho đôi môi nhỏ của em.Em ngửa cổ.Hõm cổ trắng ngần như đang mời gọi một con mãnh thú.Hương hoa hải đường đặc trưng trên cơ thể em như đang dần mê hoặc lấy hắn.Hương thơm bao phủ khắp tấm lưng trần của hắn.Giường gỗ kêu kót két.Mền gối được xáo trộn."

Hức..Hah...Chậm...Đau "Hắn cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của em , hơi nóng phả vào càng khiến cơ thể em trở nên nhạy cảm hơn."

Ai chậm ?

"Em vòng chân giữ lấy eo hắn.Giọng run lên từng nhịp."

Cậu..Chậm "Hắn nhếch môi , động tác bên dưới ngày càng nhanh hơn.Hắn từ tốn nói sát bên tai em."

Sai rồi "Cơn khoái cảm dồn dập khiến em chới với.Mơ màng.Thiếu Minh nức nở , em ôm lấy hắn người run bần bật."

Ch..Chồng..Hức...Chồng "Khoé môi hắn lại nhếch nhẹ thêm một chút nữa.Hắn càng tiến sâu thì người em càng run rẩy.Cảm giác như cơ thể đang tách ra làm đôi vậy."

Gọi tên chồng của em đi "Thiếu Minh chìm đắm trong hàng ngàn cơn khoái lạc dồn dập.Đầu óc em trắng xoá , cơ thể dần chẳng còn nghe theo em nữa.Môi em mấp mấy."

Đ..Đắc...Đắc Thắng...

"Tiếng em gọi khẽ càng khiến hắn trở nên điên đảo."

Vũ Thiếu Minh "Sau tiếng gọi của hắn , em dường như đã ngất lịm.Hắn hôn nhẹ lên trán em như một sự đánh dấu chủ quyền.______________________________________*Nhớ hai ảnh lắm rồi phớ hôn ?
 
Xung Hỷ
Chương 16 : Năm Ấy.


Nắng ấm.Nơi đó có hai dáng hình , người nhỏ nằm gọn trong lòng người lớn.Tay vòng qua eo , giữ chặt người như sợ người sẽ đi mất.Gió hôm nay lớn , kéo nhau lùa vào phòng qua ô cửa sổ nhỏ.Dùng cách nhẹ nhàng nhất để đánh thức người kia dậy."

Ưm..

"Thiếu Minh phải nhăn nhó một hồi mới mở mắt được.Căn phòng nhỏ vẫn còn vươn vấn mùi vị của đêm qua.Hương hoa hải đường vẫn phản phất.Dịu ngọt dỗ người kia ngủ say sưa.Dấu vết đêm qua vẫn còn in đậm , sặc đầy mùi đánh dấu chủ quyền.Đánh dấu một cách mạnh mẽ.Em ngóc đầu dậy nhìn xung quanh.Rồi chợt nhớ đến mình đêm qua mà mặt nóng rang.Có lẽ đêm qua cảm xúc của em đã được chạm đến mức cao nhất.Người kia vẫn còn say giấc.Thiếu Minh nhẹ nhàng nhích ra khỏi vòng tay ấm áp.Em ngồi dậy nhìn căn phòng chìm trong mớ hỗn độn.Quần áo rơi đầy đất.Mùng mền chẳng đâu vào đâu."

Mình định đi đâu vậy ?

"Chân Thiếu Minh vừa đặt xuống đất đã chợt khựng lại.Một bàn tay lớn nắm lấy cánh tay em , dường như là đang nũng nịu."

Cậu..Thức từ lúc nào đấy ?

"Hắn dụi mắt rồi lại nhích lại nơi em.Vòng tay qua eo , cằm đặt lên vai mà tựa."

Mình đi đâu ?

"Em đưa tay vò vò lấy tóc hắn."

Sáng rồi thì thức thôi chớ đi đâu giấc này mà cậu hỏi ?

"Hắn nhoẻn miệng cười , dường như lời nói tối qua của em đã khơi lại một phần trẻ con trong hắn.Giọng hắn thì thầm bên tai em nói nhỏ."

Mình..Mình có thương tui hong vậy đa ?

"Em đẩy nhẹ đầu hắn ra.Lại là câu hỏi tối hôm qua nữa."

Không thương cậu thì tôi thương ai ?

Hay tôi thương anh Giang ?

"Nghe em nói vậy trong lòng hắn bất giác cảm thấy nguy hiểm.Tay hắn đang ôm eo em cũng siết khẽ lại."

Mình nói cái chi đó ?

"Em nhíu mày."

Tôi nói là cậu đi học !

""..."

Tá da.Hôm nay là ngày thứ 2 cả phủ phải xôn xao.Cậu cả cứng đầu khó bảo , khó dạy , khó chiều ấy vậy mà lại nghe lời mợ cả răm rắp !Xem ra dù có là cành vàng lá ngọc , khó tánh thế nào thì cũng phải có người trị thôi.Sau một đêm kịch liệt hôm qua , người tươi như hoa người thì muốn sụm nụ."

Cậu ngồi thẳng lên xem nào ?

Dựa dựa cái gì đấy ?

"Cậu cả chẳng phải sợ vợ đâu , mà tại cậu tôn trọng vợ thôi nhá !Thiếu Minh sáng phải ôm cái eo đau nhức , mình mảy đỏ choe đỏ choét.Hôm nay hắn dường như đã nghiêm túc hơn hôm qua , chẳng để em phải nhắc nhiều nữa.Rồi trong phút chốc em chợt ngẩng ngơ.Dưới nắng sớm từng đường nét hiện rõ lên trước mắt em.Mũi hắn cao , tôn lên nét mặt gốc cạnh.Mãi ngắm hắn nên em cũng quên mất là mình phải giảng bài.Đắc Thắng dường như cảm nhận được ánh mắt đó của em , hắn xoay qua cười nhẹ.Cây răng khểnh lại hiện lên làm em có chút ngẩng ngơ ra."

Mình...Mình ơi ?

Mình !

"Tiếng gọi lớn làm em hoàn hồn."

H-Hả ?

Cậu...Cậu kêu tôi mần chi mà lớn vậy ?

"Hắn đặt bút."

Mình nhìn cái chi vậy ?

"Nghe hắn hỏi em có chút ngập ngừng.Em mím nhẹ môi rồi nhìn thẳng vào hắn."

Cậu...Sao cậu lại thương tôi ?

"Nói ra được câu đó lòng em nhẹ hẳn.Bởi câu hỏi này đã được em ém nhẹm từ đêm qua cho đến tận bây giờ rồi.Hắn cười khẽ.Tay đưa vào áo lấy ra thứ gì đó."

Mình thấy có quen không ?

"Em có chút khựng lại , nhìn vật hắn đưa ra trước mặt mình.Miếng ngọc này...Mắt em mở to nhìn hắn , dường như vừa biết được một chuyện gì đó rất sốc."

Cậu...Cậu là..Nhóc bờm xờm đó ?

"Tay hắn thu ngọc lại , nhích lại gần em thêm đôi chút.Đầu hắn gật nhẹ."

Thế anh trai có còn nhớ bờm xờm không đây ?

"Em chẳng biết trong lòng mình giờ đang như thế nào.Nhóc nhỏ có đầu tóc bờm xờm năm ấy vậy mà lại là...Cậu cả nhà họ Huỳnh ?Giờ còn lại là chồng của em.Nhóc nhỏ của em.Bờm xờm của em.Cậu cả của em.Và...Chồng của em."

Cậu...Bờm xờm ?

Sao...Sao giờ cậu mới chịu nói ?

"Hắn nghiêng đầu nhìn em.Ánh mắt pha chút sự lém lỉnh lẫn trêu chọc."

Bờm xờm cứ tưởng anh trai quên mất bờm xờm rồi ?

"Em cau mày liễu.Nhìn hắn một hồi rất lâu.Bờm xờm...Cái nét mặt này sao đó giờ em không nhìn ra nhỉ ?Sao không nhìn ra ánh mắt của bờm xờm và kể cả cái răng khểnh đó của bờm xờm.Sao em chẳng chịu để ý gì cả nhỉ ?"

Tôi...Cậu nghĩ tôi quên sao ?

"Nét mặt lém lỉnh này chẳng thể nào bỏ đâu được.Đích thị đây chính là bờm xờm của em rồi chớ đâu !"

Nhớ ?

Nhớ mà đến khi tôi nói mình mới biết sao ?

"Em im lặng.Quả thật em chẳng nhận ra được bờm xờm nho nhỏ ấy."

Tôi không quên chỉ là...Nhìn cậu khác quá thôi "Hắn cười , răng khểnh càng lộ thì nhìn càng quen mắt."

Bờm xờm thực hiện được lời hứa với anh trai rồi đó nghen "" Lời hứa ?

"Ánh mắt hắn hiện lên chút sự đắc ý."

Bờm xờm bảo là...Lớn lên bờm xờm sẽ cưới anh trai đấy !

"Chà...Đúng thật là *Đắc Thắng* mà !!!*Ngay từ đầu cái tên của cậu đã nói lên tất cả^^______________________________________Hù !

Tớ là Sóc đây !!!Hì hì , dạo này Sóc cũng hơi chán , với lại Sóc cũng muốn kết bạn thêm nữa nên Xinh Yêu nào có nhu cầu kết bạn thêm thì cứ add Sóc nho ♡Hmmmm...Sóc cũng tính tạo một group nhỏ bên mess để trò chuyện hoặc thông báo cho dễ nữa á...Có ai muốn vô với Sóc hong ạ ?
 
Xung Hỷ
Chương 17 : Xin Lỗi.


Em đẩy mặt hắn ra xa , nhìn mặt ngượng thấy rõ.Ai mà ngờ thằng nhóc hồi đó chỉ đứng tới eo mình mà giờ lại...Cao lớn đến thế này ?Bờm xờm của Thiếu Minh lớn lắm luôn rồi.Thiếu Minh nhíu mày , tay đặt thước xuống."

Vậy...Từ đầu đến giờ tất cả mọi thứ đều là cậu lừa tôi !?

"Em chất vấn làm hắn cũng chẳng biết nói gì bởi việc hắn lừa em...Là thật mà."

Sao cậu không trả lời ?

Nói đúng quá rồi hả ?

"Em càng nói hắn càng nhột , chẳng biết nói như thế nào nữa."

Tôi...

"Chát !"

A !

"Cây thước gỗ hạ cánh an toàn trên người của cậu cả cao quý.Hơn 20 năm nay chẳng ai dám đánh cậu cả thế đâu nhá."

Tôi như nào ?

Làm sao ?

"Lửa giận em bốc lên nghi ngút , chẳng thể nào ngờ em lại bị một đứa nhóc trêu đùa đến mức này rồi lại còn lỡ...Thương nó."

Hay cậu xem tôi là trò đùa của cậu ?

Cậu trêu đùa tôi từ đầu đến giờ ?

"Người em khẽ run lên , cây thước trên tay bị siết chặt."

Kh-Không có mà "Mặt em tối sầm , chẳng thể nào nhìn ra là đang buồn hay đang tức giận.Em giận không ?Có chứ , em giận , giận bản thân em chẳng thể nào tự kìm nén cảm xúc , giận em tự đi vào bẫy , giận bản thân lại đem lòng thương một kẻ trêu đùa mình.Buồn ?

Đúng , em buồn đấy.Buồn hắn vì đã luôn luôn giả dối với em , buồn vì em chẳng biết lời hắn nói thương em liệu có phải là thật hay không."

Cậu đừng có chạm vào tôi nữa !

"Tay em giật mạnh ra khỏi tay hắn , em giận hắn nhưng em vừa giận bản thân hơn.Cứ cảm giác như tình cảm này của em bị hắn trêu đùa trong suốt mấy tháng qua."

Minh...

"" Cậu đừng gọi tôi !

"Em quăng thước , mắt nhìn thẳng vào hắn khiến hắn cũng phải ngây người.Mắt em ầng ậc nước , em uất ức..."

Cậu...Trêu đùa tôi như vậy đã đủ chưa ?

Đủ chưa cậu cả ?

"Hai hàng nước mắt em chảy dài , em chẳng biết em có thể tin một người lừa em từ lần này đến lần khác nữa không.Em mặc kệ lời còn chưa kịp nói của hắn , theo hai hàng nước mắt em chạy thẳng vào phòng."..."

Cạch.Rầm !Cửa khoá trong.Em chẳng biết nên làm gì nữa , chỉ còn cách này mới khiến em có thể bình tĩnh lại.Tình cảm này liệu có là sự thật ?Nhưng em quên mất một điều...Em đang ở nhà hắn mà ?Lạch cạch.Mắt em ướt nhoè , hướng ra ngoài cửa.Bộp !"

Cậu cút ra ngoài !

"Hắn chẳng nói gì , chỉ chầm chậm cuối xuống nhặt chiếc gối vừa bị em ném đi.Hắn càng tiến lại gần , em càng muốn né tránh."

Cậu- "" Tôi xin lỗi "Lời xin lỗi ấy buông ra khiến em phải đơ mất vài giây.Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang run lên kia của em.Chiếc vòng vàng vẫn sáng chói."

Tôi..Tôi chẳng muốn lừa dối em...Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác cả...Tôi lừa em tất cả mọi thứ nhưng..Tôi thương em là thật "Em hít mũi , mũi nhỏ đã hơi đo đỏ lên.Nhưng em chẳng trả lời hắn , môi em mím chặt thế nhưng tay kia của em chẳng rút về.Lần đầu tiên cậu cả hạ mình xin lỗi một ai đó..."

Tôi thương em...Thật mà..

"Em đưa tay lau mũi."

Em gì ?

Tôi lớn hơn cậu tận 4 tuổi đấy "Hắn cười , đưa tay em lên áp vào má mình."

Em thương anh "Nhìn mặt hắn đang nằm gọn trong bàn tay mình lòng em lại có chút lây động.Tim lại đập nhanh hơn.Như bây giờ dù cách xa 10 bước chân vẫn có thể nghe tiếng tim em đập."

Nhưng..Làm sao mà tôi tin cậu được ?

Cậu chỉ toàn lừa tôi thôi "Rõ ràng là em đang trách móc thế nhưng nghe thế nào cũng ra là đang làm nũng với hắn.Hắn lại như thế , lại kéo em vào lòng.Lần này em chẳng muốn né tránh nữa , em thả mình theo mọi hành động của hắn.Có lẽ cơn lửa giận đó đã nguôi được phần nào rồi.Lòng hắn ấm , tay hắn chắc.Em nằm bên trong rất thoải mái.Không phải là do em mau hết giận mà là do miệng hắn quá ngọt thôi."

Xin lỗi , nếu anh không tin em thì...Em trả lại tự do cho anh nhé ?

"Thiếu Minh rút vào lòng hắn như một thói quen thường ngày.Giọng em lí nhí đáp."

Không thích , cậu tính ăn xong rồi chạy à ?

Còn trách nhiệm với tôi thì cậu bỏ xó...Hay cậu lừa được ai khác nữa rồi ?

"Thiếu Minh chẳng còn là Thiếu Minh lúc trước nữa.Em biết yêu , biết thương , và còn biết tự biên tự diễn nữa cơ."

Lừa ai ?

Cả đời Đắc Thắng này chỉ mới lừa một mình anh thôi "Hơi thở hắn đều , ngực phập phồng theo từng nhịp thở.Cảm giác bây giờ thật là vô cùng thư giãn.Thiếu Minh cũng sắp quên bén đi chuyện hắn lừa mình rồi đó đa."

Thôi , ai mà thèm tin lời cậu nói "Giọng em bây giờ là đang...Nũng nịu thấy rõ đấy.Hắn xoa xoa tay em , môi hôn nhẹ lên tóc còn vươn vấn mùi hoa hải đường.Mùi hương khiến hắn mê muội quên mất lối về."

Không hôn nữa !

"" Ưm "Vẻ giận lẫy của Thiếu Minh càng khiến hắn đắm chìm."

Em thương anh thiệt mà..Anh không tin em hả ?

"Thiếu Minh chẳng trả lời , em nằm áp mặt lên ngực hắn.Lắng nghe từng nhịp tim đang đập loạn vì mình."

Tin ?

Cậu...Cho tôi cả đời này của cậu đi...Vậy thì tôi sẽ tin "Ngón tay em xoay tròn trên bờ ngực rắn chắc , một lần nữa lại lôi cuốn hắn vào một sự mê hoặc khó cưỡng."

Anh muốn thế nào thì cứ làm thế ấy , chỉ cần anh muốn...Đắc Thắng này đều có thể cho anh , dù là thứ gì chỉ cần anh muốn em sẽ đem về cho anh , nhé ?

"Em cười."

Nhất ngôn cửu đỉnh "Chụt.______________________________________*Hị hị , miệng cậu cả dẻo gớm chưa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back