Tâm Linh Xóm Trọ Người Giấy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
319292678-256-k419034.jpg

Xóm Trọ Người Giấy
Tác giả: long2411
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Ma Quỷ Dân Gian Ký Tags: nhavanbolaoxomtronguoigiay​
 
Xóm Trọ Người Giấy
Chương 1


Truyện Ma: Xóm Trọ Người Giấy TG: Nhà Văn Bố LáoTập 1 (Art : Ma Quỷ Dân Gian Ký) Tôi là sinh viên của một trường Kỹ Thuật nằm ở ngoại thành.

Sau khi cố gắng vớt vát chút kiến thức cuối cùng của học kỳ 2 năm nhất.

Tôi bị trượt tới 5 môn, và đương nhiên là tôi nợ.

Mà nợ thì phải trả, nợ tiền có thể kiếm tiền mà trả, chứ nợ môn như tôi thì phải trả bằng rất nhiều tiền.

Nhiều sức lực, và nhiều đêm cày cuốc bù lại tháng ngày ăn chơi lêu lổng.

Tôi ở với một thằng bạn tên Tuấn, thằng Tuấn học khác lớp tôi.

Nhưng run rủi thế nào mà hai thằng lại ở cùng nhau, bọn tôi lúc đầu ở trọ trong nhà một bà thầy cúng.

Bà thầy cúng này già rồi, một bên mắt bị chột.

Nhìn bà ấy chẳng khác nào một con ma già mà ở quê tôi vẫn doạ trẻ con, con ngươi bên mắt hỏng chỉ nhìn thấy một lớp màng đục màu trắng xám.

Bà thầy cúng này nhiều người đến xem lắm, lúc thì mấy chị con gái đến cắt duyên âm, lúc thấy bà mẹ dắt con đến xem hậu vận.

Có lúc có cả một gia đình đi xe ô tô đến xem hướng nhà, xem động mộ, xem trùng tang, xem giờ giao hoan để đẻ con trai.

Nói chúng là xem tất, không cái gì là bà ấy xem không được.

Ban đầu đến trọ, chúng tôi nhìn bà lão còn hơi sợ, chứ lâu dần tôi thấy bà ấy cũng hiền từ.

Nói chuyện rất nhỏ nhẹ, và đám sinh viên ở đây toàn mấy đứa gia đình hoàn cảnh.

Phòng khá rẻ có 600 nghìn một tháng, điện nước giá theo nhà dân.

Chỉ phải cái tối đến có đi đâu về khuya mà gặp bà từ trong cái nhà ngói tối om đi ra, tôi đều bị giật mình.

Tính tôi nhát, nên hay giật mình và thấy ma lắm.

Bà cụ thầy cúng có một cái nhà con nằm sát phòng tôi, chuyên để vàng mã.

Mỗi khi rảnh là lại mang tre và giấy bồi, hồ dán ra để làm hàng.

Bà cụ khá khéo tay làm ra con ngựa, con voi, mũ mão cờ quạt bằng giấy, tôi có hôm không đi học trưa ngồi ở cửa xem bà cụ làm.

Thấy bà cụ làm một con hình nhân đàn ông, mặc áo the đen, đội khăn xếp.

Hai má dán giấy hồng, môi đỏ, hai con mặt vẽ to, nhưng nhìn thật vô hồn.

Tự nhiên tôi thấy sợ cái con hình nhân bằng giấy ấy.

Nó có cái gì lạ lắm.

Phòng tôi bên phải là nhà vàng mã, bên trái là phòng của một gia đình mới chuyển đến,chồng làm nghề lái xe ôm, vợ thì ở nhà trông con.

Thằng nhỏ được đâu đó 3 tuổi, nó hay khóc nhè lúc nửa đêm lắm, từ hôm nó đến đây ngày nào cũng thấy nó khóc.Có một hôm thằng Tuấn về quê, tôi thì ở lại phòng trọ.

Lúc đấy cũng khuya rồi.

Tôi đang nằm nghĩ ngợi về chỗ học phí tăng vọt vì phải gánh mấy môn nợ.

Thì thằng bé bên kia khóc, nó khóc ré lên như có người ghẹo.

Bên ngoài thì cả xóm đã im ắng lắm rồi.

Chỉ có phòng tôi cạnh phòng đứa trẻ con nên mới nghe tiếng khóc ỉ ôi thôi.

Đang bực mình trong người sẵn, lại nghe tiếng trẻ con khóc mấy ngày nay.

Tôi định bụng chạy sang gõ cửa góp ý, thì nghe có tiếng người.

Là tiếng bà già thầy cúng: này hai vợ chồng, con cứ khóc đêm thế lâu chưa !?? dạ từ ngày mẹ cháu mất ở dưới quê cách đây 3 tháng, thì thằng bé cứ khóc suốt.thế thì đúng rồi, cô bảo khẽ nhé.

Liệu mà thu xếp đi chứ mẹ hai đứa mày đi theo thằng bé đấy.

Bà ấy làm sao mà chết cô không rõ nhưng tao thấy bà ấy đi tập tễnh như người què.

Mà nhìn xanh xao lắm, vẫn cứ đứng ngoài cổng gọi cháu đấy. cô ơi sao cô biết, mẹ cháu bị cái thằng say rượu nó đâm phải xong bị gãy chân.

Nhà cháu tưởng chỉ đi bó bột thôi, không biết thế nào mà mẹ cháu hôn mê.

Xong được 3 tuần thì mẹ cháu mất. thế đúng rồi mẹ mày hợp tuổi với thằng cu con này đấy.

Xem ý là muốn bắt cháu đi, cứ ghẹo cho cháu khóc.

Tôi ghé tai qua cửa, nghe cuộc nói thấm của hai vợ chồng anh xe ôm, và bà thầy cúng.

Tôi nghĩ, hay là thế thật, chứ không đâu bà thầy cúng lại nói chuẩn như thế.

Tôi hé đầu ra cửa sổ, nhìn ra ngoài hai người đó vẫn nói chuyện với nhau.

Tôi đảo mắt ra phía cổng chính, cha mẹ ơi.

Tưởng tượng có một bà cụ người gầy, hai chân lủng lẳng như bị gãy, tóc rối như rơm.

Bà ấy ngồi ở trên cái cột cổng, nhe hàm răng đen xì vẫy vẫy đứa bé con.

Nghĩ thôi tôi đã chết khiếp, chui tọt vào trong, nhưng tiếng động bên cạnh căn phòng để vàng mã sột soạt.

Rồi tiếng một đàn chuột cắn nhau chít chít, tôi phi ngay lên giường đắp chăn.

Răng đánh vào nhau lập cập, rồi bà cụ bên ngoài ho lên mấy cái.

Tiếng dép loẹt quẹt đi về hướng cái nhà ngói, chẳng hiểu vì tiết kiệm hay sao mà nhà bà cụ lúc nào cũng tối om.

Chỉ có điện của cái bóng quả nhót đo đỏ thắp trên cái bàn thờ của bà là sáng.

Cái thứ ánh sáng đỏ ấy ở trong một cái nhà tối như bưng, có cho tiền tôi cũng chẳng dám vào ấy ngủ.

Hôm sau tôi thấy hai vợ chồng nhà chị kia chuẩn bị một mâm cúng để ngoài cửa, có xôi oản, chè cháo, gạo nếp, rượu, hoa quả.Bà thầy cúng mang ra hai bộ quần áo giấy, với một nắm tiền vàng.

Trải cái chiếu ở trước cửa, bà ấy gieo vào đĩa hai đồng xu, mà người ta gọi là xin đài.Gieo ba bốn lần đều không được, thế là bà thầy cúng cầm gạo nếp ra cổng hắt.

Rồi lại cúng một hồi, xong đâu đấy bà bảo hai vợ chồng anh xe ôm là về nhà ngay.

Sắp đồ đạc chở đứa bé con về, nếu về đến đầu làng gặp một ông đánh dậm hỏi thăm thì đứa trẻ con được an toàn, còn nếu gặp một bà đi bán bánh đa là gia đình phải cẩn thận.

Thế là anh chị ấy kéo nhau về.

Rồi từ ngày đấy không thấy quay lại nữa.

Đồ đạc gần như dọn về hết chỉ còn cái phòng không.

Có hôm tôi hỏi bà cụ xem nhà anh xe ôm chuyển đi rồi à, thì bà cụ chỉ nói là: chế.t cả nhà rồi, chắc là lúc về gặp phải bà bán bánh đa nên mới thế.Tôi cũng chẳng hiểu ra làm sao nhưng tôi đoán, là ở tuổi của người đánh dậm là quý nhân phù trợ.

Việc dữ hoá lành, còn tuổi của cái bà bán bánh đa là xung khắc.

Đấy là cái điềm mà bà thầy cúng chắc cũng đoán ra rồi, nhưng chỉ để thuận theo số phận thôi.
 
Xóm Trọ Người Giấy
Chương 2


Truyện Ma: Xóm Trọ Người Giấy TG: Nhà Văn Bố LáoTập: 2(Art : Ma Quỷ Dân Gian Ký) Có một hôm như thế này, phòng tôi đối diện phòng của con bé Hương nó là sinh viên năm 1 kém tuổi tôi.

Con bé này khá xinh, ở cùng một bà chị hơn tôi 5 tuổi đang đi làm tiếp thị.

Bà này có thói quen về muộn, hôm ấy bà thầy cúng được một nhà nào đón bằng ôtô đi đâu thì tôi không biết, tối bà ấy chưa về.

Cái nhà khoá ngoài tối om như cái nhà ma, cô chị của em Hương đi làm về toàn lúc 10h30 đến 11h khuya thôi.

Hôm đấy vẫn như thường lệ, tôi nghe tiếng xe máy, rồi tiếng mở cổng rồi nghe tiếng dắt xe vào trong.

Tôi đoán là bà ấy đi làm về, xóm trọ hôm ấy chỉ có phòng tôi và phòng em Hương vì 3 phòng kia về quê hết rồi.

Đang vểnh tai nghe thì thấy tiếng đổ xe cái huỵch, rồi bà chị bên ngoài hét toáng lên.

Ma ma Hương ơi, cứu chị !!!

Bọn tôi mở cửa chạy ra, thấy bà chị bị cái xe đổ đè lên chân.

Thằng Tuấn chạy lại nâng xe, tôi thì đỡ bà chị dậy.

Em Hương cũng chạy ra dìu bà chị vào bậc cửa ngồi, tôi mới hỏi: Chị sao đấy !??

Bà chị mặt tái xanh như đít nhái, mồm lắp bắp mãi không nói được thành câu.

Nghe âm thanh trong cổ vẫn run run bàng hoàng lắm.

Chị ấy ngồi trên ghế, bật cái đèn học màu vàng lên đóng cửa lại.

Tôi với Tuấn cũng ngồi hóng nghe chị kể, chị ấy bảo.

Lúc đang dắt xe vào gần cửa phòng.

Chị thấy có một người đi từ trong cái nhà vàng mã đi ra ngoài sân.

Lúc đầu chị tưởng bà thầy cúng chủ nhà, sau thấy dáng cao mà đi kì lắp.

Khệnh khạng như mấy ông già chống ba tong ấy, dần dần cái bóng người này trắng trắng.

Rồi mờ dần, nhưng nhìn dáng với quần áo như một ông quan ăn mặc theo lối các cụ ngày xưa ấy.

Chị ấy thấy ông đó sợ quá đổ cả xe xuống dưới đất, lúc ngã xuống rồi.

Đang bị xe đè lên chân không dậy được, thì cái ông đó chạy như bay đến trước mặt, ngồi xổm xuống nhe răng cười hềnh hệch.

Thế là chị ấy kêu cứu ầm cả lên, Chẳng biết bà chị ấy có thấy ma thật không, hay hoảng quá nom gà hoá cuốc.

Nhưng nghe xong tôi cũng ghê ghê, kéo thằng Tuấn về phòng hai thằng sợ.

Nằm buồn đái mà không đứa nào dám ra ngoài đi vệ sinh, sau cùng tôi buồn quá tôi bảo nó. mày có buồn đái không Thì ông tướng mặt nhăn như đít khỉ, chắc cũng buồn lắm rồi gật gật đầu.

Thế là hai thằng dắt nhau đi đái ở ngoài nhà vệ sinh của xóm trọ.

Lối đi phải đi qua cái nhà của bà thầy cúng, mới sang được lối nhà vệ sinh và phòng tắm.

Lúc chuẩn bị đến nơi thì ở trong phòng vệ sinh cho con gái thò ra hai cái đầu đàn bà.

Tôi với thằng Tuấn chỉ tí nữa thì đái ra quần.

Nhưng đấy là hai chị em nhà cái Hương, hoá ra hai bà này cũng sợ, không dám đi một mình nên mới phải rủ nhau đi như thế.

Bọn tôi chỉ cười trừ rồi giải quyết cho nhanh.Đêm đấy tôi nằm ngủ mê, như có người thập thò ở ngoài cửa.

Trong giấc mơ tôi, tôi vẫn thấy tôi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa thì cái cửa đang khép bỗng mở ra.

Rồi một cái đầu thò vào nhìn tôi, tôi nhận ra cái người thò đầu vào ấy không phải là ai cả, mà nó là con hình nhânbằng giấy mà tôi thấy lúc trước.

Vẫn cái má hồng đôi mắt vô hồn, bộ quần áo được vẽ trên giấy bồi, nhưng lần này nó biết cười, một con người giấy biết cười.

Tôi bật dậy mồ hôi vã ra nhìn ra cửa thì cửa vẫn còn đóng.Thế là tôi thức đến sáng không ngủ được nữa.

Sáng dậy thấy tôi hai mắt thâm quầng thằng Tuấn bảo:mày sợ ma quá đếch ngủ được hả !??

đâu tao thức học bài đấy chứ, học, học gì cái ngữ mày.

Mày thì chỉ có sang học với cái Hương kia kìa thì mày học Đúng thế tôi thì chỉ có sang học với Hương thì mày ra tôi còn học, lại nói đến phòng em Hương.

Chẳng biết bà chị sợ quá hay sao, mang luôn ông người yêu sang ngủ cùng cho đỡ sợ.

Ông anh này cao gầy, mắt đeo kính nhìn khá tri thức, ông này sang ngủ bị bà chị trải cho cái chiếu nằm dưới nền nhà, mắc màn vào mấy cái đinh xung quanh tường.Còn hai chị em cái Hương ngủ ở trên giường, lúc đấy là hôm đầu tiên anh trai kia ngủ ở đấy.

Chẳng biết có duy tâm hay sợ ma không mà ông này để nguyên con dao phay ở dưới gối ngủ cho chắc cốp.

Bình thường không sao nay có ông anh trai này ở đây thì có chuyện Tôi chưa ngủ vì đang làm đồ án cho môn tôi đang học, tôi với thằng Tuấn hai đứa nghe bên kia có tiếng kêu gào, xong cộng cả tiếng khóc lóc nữa.

Tôi với thằng Tuấn chạy sang gõ cửa, phải một lúc sau Hương mới chạy ra mở.

Tôi với tay bật điện lên thì cảnh tượng trước mắt làm tôi cũng hơi rợn, ông anh kia đứng ở trong màn.

Tay cầm con dao phay, mặt tái đi, mồ hôi mồ kê ướt đẫm cả khuôn mặt.

Tôi chưa hiểu cái gì, nhưng ông anh kia vứt cái dao xuống đất rồi chui ra, bà chị kia ngồi trên giường vẫn đang khóc rưng rức.

Còn Hương thì trên mặt vẫn còn chút bàng hoàng.

Một lúc sau chị của Hương mới ngồi giải thích cho bọn tôi hiểu, không có chuyện cãi nhau hay gì cả chỉ là thế này.

Anh người yêu của chị ấy nằm ngủ dưới đất, lúc đó đang ngủ ngon lành thì thấy có người phụ nữ đi lại ở trong phòng, đang rót nước uống.

Sau thấy người đó đi lại chỗ anh nằm, rồi chui đầu vào trong màn.

Ban đầu anh tưởng người chui vào là bà chị kia, định chui vào ngủ chung.

Nhưng sau thấy không phải, bà chị này người không gầy nhom như thế, và tóc tai cũng không dài đến vậy.

Chỉ sau mấy phút, lúc người này chui đầu vào trong là anh thấy nguyên cái mặt đàn bà, có mỗi cái mồm còn mắt mũi thì thì không có.

Anh mới rút cái dao ra vừa khua khua vừa chém vào không khí vừa la hét, làm bà chị với Hương tỉnh giấc.

Thử tượng tượng có người đàn ông đang cầm dao vừa hét vừa chém như điên ở trong đêm thì ai mà không sợ thế là thành ra.

Hai chị em hét ầm cả lên, ông kia nghe có người hét lại càng hoảng càng chém.

Thực chất là ông đó chỉ định chém con ma thôi chứ !!!
 
Xóm Trọ Người Giấy
Chương 3


Truyện Ma: Xóm Trọ Người Giấy TG: Nhà Văn Bố LáoTập: 3(Art : Ma Quỷ Dân Gian Ký) Để mà nói về mấy con ma trong đất nhà bà cụ thầy cúng, thì thật là cả ngày không hết truyện.

Có một buổi bà thầy cúng có nhà, tôi mới đem truyện chị của Hương gặp con ma chống ba tong đi trong sân nói cho bà cụ nghe.

Tôi hỏi: sao bà làm thầy cúng mà trong đất nhà bà lại có lắm ma thế thì ma trong đất nhà mình thì chẳng ở trong nhà mình, mà tao là thầy cúng chứ có phải là thầy phủ thuỷ bắt ma trừ quỷ đâu.

Chỉ xem sao giai hạn, xem đất cát hướng nhà... thôi chứ bắt ma thì tao không biết.

Thi thoảng tao cũng cảm nhận với nhìn được thấy nhưng không nhiều. thế con ma chống ba tong ấy là ai đấy bà. !??

à chắc là hồn ông cụ nhà tao đấy, ông cụ vẫn hay có thói chống ba tong.

Mà hay mặc quần áo the nữa, nên chắc chỉ có ông ấy thôi.

Mà ông ấy không phải ma dữ đâu hay đi lại trong sân rồi chẳng may yếu vía gặp thì bị doạ.

Thế con người đàn bà chui vào màn của cái anh người yêu chị kia thì là ai hả bà !??

Tao cũng không rõ, đất nhà tao ngày xưa là thuộc một phần góc của cái bãi tha ma, nên giờ có những người tao không biết hết đươc.

Ma mới ma cũ đủ cả.

Có cả ma chế.t trận cũng nên. thế bà không bắt được chúng no ư, như thế này thì có ai dám ở !?

Đã bảo tao chỉ biết cúng với xem bói thôi, chứ trừ ma diệt quỷ thì ở đâu chứ tao không biết.

Rồi cũng đến một hôm tôi gặp ma, đó là một hôm sáng trăng.

Lúc ấy tôi đã ngủ rồi, thì bên ngoài nghe có tiếng vó ngựa.

Thực là có tiếng vó ngựa đi ở bên ngoài, tôi cũng chẳng biết có ai lại dắt ngựa vào đây.

Tôi mới he hé cửa nhìn ra ngoài, tôi thấy có một người đang ngồi trên ngựa đi trong sân.

Quái lạ có ai đi ngựa vào đây được, nhưng tôi thấy lạ lắm.

Người cưỡi ngựa kia ngồi im trên lưng ngựa, con ngựa thì cứ đi vòng quanh sân.

Tôi mở cửa ra hỏi: bác là ai mà đi ngựa vào trong này thế, đêm rồi !??Người ngồi trên ngựa ấy nhìn ra phía tôi, tôi mới nhận ra chẳng có người nào cả.

Chỉ có một con người giấy, một con ngựa giấy, đang đi lại trong sân thôi.

Rồi thằng hình nhân bằng giấy bất ngờ nhảy xuống sân, nó chạy lại phía tôi.

Đứng trước mặt tôi, nó lắc lư người như người ta đã khoái trí cười một cái gì đó.

Tôi nghe văng vẳng có tiếng cười, nhưng con người giấy thì không hề mở miệng.

Rồi nó túm lấy tay tôi, tôi hoảng quá đạp vào nó một cái.

Cả thân của nó bật ra đất, chỉ còn mỗi cái tay bằng tre vẫn nắm lấy bàn tay tôi.

Con ngựa hí lên một cái, nó lao thẳng về phía tôi, tôi chạy vào trong phòng đóng cửa lại.

Thấy tiếng đập cửa bền ngoài: trả tay lại cho tôi, trả tay lại cho tôi Hoá ra tôi cầm cả cái tay bằng giấy vào trong nhà, tôi lén mở cửa sổ ném cái tay ra ngoài, chỉ nghe con người giấy cười the thé.

Tiếng cười không giống đàn ông chẳng ra đàn bà, cũng chẳng giống trẻ con chẳng như người lớn.

Rồi tôi ngồi bệt xuống đất, thở không ra hơi.

Trời đất người giấy ở trong kho vàng mã, và con ngựa bằng giấy biết đi.

Nếu tôi kể điều này ra chắc bạn bè tôi chửi tôi là đồ điên mất.

Tôi cũng điên đến nơi rồi, có khi phải đi khám.

Nhỡ đâu tôi bị hoang tưởng thì sao, trong đầu tôi lúc đó nghĩ vậy.

Sáng hôm sau tôi qua đập cửa nhà bà thầy cúng, muốn hỏi xem bà ấy có biết mấy con người giấy ở trong kho biết đi hay không thì không thấy bà lão trả lời.

Hay bà lão đi đâu rồi, tôi đập đập cửa mãi mà không thấy bà ấy đâu.

Đang định bỏ đi thì bà thầy cũng đứng ở phía sau là tôi lên tiếng, tôi giật mình đánh thót.

Tôi hỏi: ôi bà làm cháu hết hồn,sao thế cháu mày lại thấy ma thấy quỷ gì hả ? dạ cháu thấy... hôm qua cháu thấy cái thằng người hình nhân bằng giấy của bà với con ngựa.

Chui từ nhà kho ra đi lại trong sân Bà cụ tự nhiên không nói, bà bảo tôi:mày ngủ mơ rồi, xưa nay tao làm nghề này bán hàng mã từ ngày còn con gái.

Đâu ra con người giấy biết đi đứng, biết cười.

Có chăng là ma quỷ ở đâu chứ ở đây là không có đâu.Tôi quả quyết là lúc đó tôi hãy còn tỉnh táo, nhưng bà cụ vẫn gạt đi.

Tôi không biết giải thế nào đành im lặng, tôi bàn với thằng Tuấn chuyển chỗ trọ.

Ở đây rẻ thì có rẻ mà nhiều truyện ma quái quá.

Thằng Tuấn không đồng ý vì nó chưa từng gặp ma bao giờ, có thể nó cứng vía hơn tôi.

Nghe kể lại thì chưa biết thật giả ra sao nên nó không chịu đi, với lại tìm đâu chỗ rẻ mà thoải mái, chủ trọ dễ tính như bà thầy cúng này.

Với lại chúng tôi mới ở đây được hai tháng nếu lại chuyển đi thì rách việc lắm, em Hương còn chưa sợ mình con trai thì sợ gì.

Tôi nghe nó kích đểu thế thì cũng xuôi, chẳng nhẽ đàn ông con trai lại bỏ đi thì đúng là kém cỏi.

Tôi ở lại, nhưng rồi có một hôm chính thằng Tuấn cũng gặp ma.

Thằng Tuấn hôm ấy đi tắm muộn, nên tầm 10h mới xách chậu ra ngoài nhà tắm.

Nó kể với tôi lúc đó nó xả nước ra chậu, thì nghe bên ngoài cửa có tiếng múc nước ở giếng.

Chỗ nhà tắm của xóm trọ tôi có một cái giếng cổ khá to, rêu xanh mọc hai bên thành.

Thành giếng được làm bằng đá xanh kiểu ngày xưa, tôi đoán cái giếng cũng lâu đời rồi.

Vì trên giếng có mấy dòng chữ nho.

Thằng Tuấn thấy có người múc nước, nó gọi với ra ngoài bảo: bác nào mà đi tắm muộn thế, tắm muộn mà tắm nước giếng lạnh cảm chế.t Sau câu hỏi của nó không có ai trả lời, nhưng có ai hất một gầu nước lạnh đổ ụp qua cánh cửa gỗ, nước xối vào thẳng mặt thằng Tuấn.

Bị trêu kiểu quá đáng nó mở định chay ra xem ai, thì thấy ở thành giếng bị rơi một đôi giày bằng giấy.

Nó cầm đôi giày lên nhìn quanh không có người, nó băn khoăn không biết cái đứa trêu nó có phải tôi hay không.

Đang nghĩ ngợi thì nó đưa mắt xuống dưới giếng, nó giật mình đánh thót.

Vì bóng hình của nó phản chiêu bên dưới mặt nước không chỉ có mình nó, mà bên cạnh còn là một con hình nhân bằng giấy nữa.

Nhưng lúc nó quay ra thì không hề có, cái giày bằng giấy nó vừa cầm ở tay nhìn lại đã không còn thấy đâu nữa, thằng Tuấn túm vội bộ quần áo chạy thẳng vào trong phòng.

Hôm ấy tôi thấy nó thắp điện học cả đêm không dám ngủ, rồi nó nằm kể cho tôi truyện nó thấy ma.

Ma người giấy...
 
Xóm Trọ Người Giấy
Chương 4


Truyện Ma: Xóm Trọ Người Giấy TG: Nhà Văn Bố LáoTập: 4(Art : Ma Quỷ Dân Gian Ký) Thế là tất thảy hai thằng tôi đều đã thấy con ma người giấy ấy, vậy là chúng tôi không hề hoang tưởng.

Tôi bắt đầu đâm ra ngờ vực bà cụ thầy cúng.

Tôi đi dình xem bà ấy làm gì trong căn nhà tối ôm ấy, tôi biết dình mò người khác là sai, nhưng bà cụ có cái thái độ lạ lắm, khi tôi nhắc đến truyện mấy con người giấy ở trong kho biết đi.

Các truyện ma thường thần thánh hoá quá nhiều các pháp sư các thầy bùa lên mây đánh nhau chí choé.

Nhưng bà cụ này tôi thấy bà ấy chỉ cảm nhận được sự hiển hiện của vật thể tâm linh thôi, hoặc các điềm báo, và các bài cúng, xem vận số đều học ở trong sách được truyện lại.

Chứ không có phép bắt yêu như tôi vẫn hay nghe.

Về cơ bản bà ấy là một người rất bình thường, theo tôi thấy ở thời điểm ấy là vậy Có một hôm bà cụ đi ra ngoài, hình như cửa chỉ có khép hờ, không khoá.

Tôi nhìn thấy bà ấy đi ra, rồi chờ cho bà ấy đi hẳn tôi mới lẻn vào trong.

Bên trong kê một cái giường nhỏ, trong nhà khá mát mẻ.

Có khi hơi lạnh lạnh, trên bàn thờ có nhiều hoa quả bánh kẹo, vòng hương trầm to treo ở bên trên.

Bên dưới để một bát nhang chi chít những chân nhang, tạo thành một khối to.

Cảm tưởng chỉ một cơn gió nhẹ thổi vào thì cả đám chân nhang này sẽ rụng xuống bay khắp nhà.

Tôi chú ý đến một cái tượng, hình đứa bé con đang phơi bụng ra đứng ở giữa bàn thờ.

Bên trên là ảnh thờ của mấy người già, và một cậu thiếu niên, hình đen trắng có hơi nhoè.

Tôi thấy ánh mắt của nhưng tấm hình trên bàn thờ, như đang nhìn theo tôi dò xét.

Rồi tôi ngước lên hai cái cột kèo trên mái ngói, tôi giật mình ngã luôn xuống.

Không phải cái gì cả, chỉ là hình hai con thuồng luồng bằng giấy được quấn quanh hai cái cột để trang trí thôi.

Cái nhà còn một cái buồng nữa, bên trong tối om, lối vào được che bởi một cái màn gió.

Nên tôi không thấy gì ở trong cả, đang chăm chú quan sát, thì tôi thấy bên ngoài có tiếng bà cụ.

Đi cùng một người đàn bà khác, tôi cuống lên không dám chạy ra ngoài vì bà già đã đi đến sân.

Nếu tôi chạy ra, tình ngay lý gian bà ấy bảo tôi vào ăn cắp thì chế.t tôi.

Mà bà ấy sắp vào đến bên trong nhà rồi, tôi không biết chạy đi đâu.

Liền chui ngay vào trong buồng, vừa mới hất cái tấm màn gió lên.

Thì tôi suýt hét lên, bên trong có rất nhiều người đang đứng xếp hàng nhưng một đội quân ở bên trong.

Tại tôi nên tôi nom không rõ, lúc lại gần sờ thử mới biết toàn bộ làm bằng giấy cả.

Hoá ra là hình nhân chứ không phải người thật.

Sao có thể sống khi có mấy thứ quái trong nhà này nhỉ, tôi nghĩ vậy.

Tôi thấy ở góc tường có một đống toàn chiếu cói, tôi nhẹ nhàng chui vào trong góc, lấy mấy tấm chiếu che lại, sao cho kín người.

Cùng lúc bà già ở ngoài đi vào, bà khách đi cùng kia ngồi xem bói ở bên ngoài, chứ không vào bên trong.

Một lúc sau bà khách ấy về còn bà cụ thì từ từ đi vào trong buồng, tay cụ cầm một con dao.

Thôi chế.t hay bà cụ phát hiện ra tôi rồi cũng nên, định lấy dao để làm gì tôi chăng.

Tôi định đạp đồng chiếu ra để chạy nhưng nghĩ thế nào tôi lại không dám.

Nhỡ lúc tôi chạy mấy con người giấy này biết cửa động, nó túm được thì coi như xong đời tôi.

Nên tôi đành im thít, đến thở cũng cố gắng nhẹ nhàng.

Bà cụ đi vào đi đến gần chỗ đống chiếu.

Tôi đinh ninh là bà cụ biết tôi ở trong rồi, nhưng không.

Bà ấy bê một con người giấy trong số ấy ra, đặt dưới nền đất, rồi mang màu vẽ ra.

Kinh dị hơn là bà ta cắt một lúc mười đầu ngón tay, nhỏ vào bát màu vẽ.

Sau khuấy đều chúng lại với nhau.

Sau cùng cắm ba cây nhang vào cái bàn thờ nhỏ đặt dưới đất, bà ấy khấn lâm nhâm trong miệng đại ý là. con là Tạ Thi Miên, xịtt....Rồi bà mỗi câu khấn bà ấy xịttt.... một tiếng như ông bà mình vẫn hay khấn các cụ ngày giỗ ấy, tôi chui trong đống chiếu ấy nghe chẳng rõ.

Rồi lấy màu vẽ trộn máu, vẽ mặt cho con hình nhân đang ở dưới đất.

Tôi nín thở xem cái trò quái này tiếp diễn ra sao, thì bên ngoài có tiếng người gọi.

Bác chủ ơi, sao bên ngoài lại mất nước rồi, Bà thầy cúng đặt con người giấy xuống đất, rồi đi ra ngoài.

Căn phòng lại bị tấm màn gió che đi tối om, tôi chiu ra ngoài định bụng nhân lúc bà già chưa để ý lẻn ra thì bất ngờ.

Con người giấy dưới đất, ngồi bật dậy túm lấy chân tôi, mấy con còn lại đang đứng yên cũng xúm lại bóp cổ tôi.

Đúng ra mấy vật vô chi, đan bằng tre lạt này chỉ hất một cái là bay hết, nhưng sao chúng có sức mạnh như một thể xác bằng thịt.

Nó nhấn tôi xuống đất.

Tôi quờ quạng túm được lấy bát màu vẽ hất một cái tứ tung lên bọn nó, cái con nằm dưới đất, vẫn nắm chặt chân tôi.

Tôi giật mãi mới bật được ra nhưng chân tôi bị xước chảy má.u, tôi bỏ chạy ra ngoài.

Bà cụ đã đi đâu không thấy, xóm trọ lúc ấy không có người.

Tôi lẻn luôn chạy ra chợ, tôi sợ phải ở trong xóm một mình.

Và cũng cố làm như bản thân không có ở chỗ trọ, để nếu bà cụ có về nhìn thấy mớ hỗn độn ấy sẽ biết có người đột nhập vào nhà.

Tôi lân la ở chợ 1 tiếng đồng hồ, sau đó thì vào quán internet chơi game thêm một lúc nữa.

Căn giờ xóm trọ đã đông người đi làm đi học về, đặc biệt là thằng Tuấn lúc ấy cũng đi làm thêm về rồi.

Tôi giả bộ xách một ít rau thịt về nhà, vừa về đến cổng thì tôi đã bắt gặp ngay bà lão ở đó.

Tôi giả vờ chào, mặt vẫn tươi tỉnh rồi bước vào như không không có truyện gì.

Tôi đoán là bà ấy không nghi tôi, nhưng có vẻ bà ấy chăm chú nhìn vào chân tôi lắm.

Tôi mới nhớ ra chân tôi bị con người giấy kia làm cho chảy máu.

Rồi hôm ấy, lúc tôi đang học bà cụ gõ cửa phòng gọi tôi ra ngoài.

Tôi hoang mang lắm, trong lòng đã có ý sợ, sợ bà cụ biết tôi chui vào nhà bà ấy.

Chắc bà ấy sẽ mắng tôi là đồ ăn cắp hoặc làm um lên chửi tôi một trận cũng nên.

Thế thì mang tiếng lắm, nhưng tránh mặt sao được tôi đành ra ngoài mở cửa.

Nhưng trái với điều tôi lo sợ, bà cụ vẫn nhẹ nhàng bảo tôi: hôm nay mày chui vào nhà bà đúng không!?
 
Xóm Trọ Người Giấy
Chương 5


Truyện Ma: Xóm Trọ Người Giấy TG: Nhà Văn Bố LáoTập: 5(Art : Ma Quỷ Dân Gian Ký) Tôi ấp úng :cháu... cháu chỉ muốn xem con người giấy, chứ cháu không có ý định ăn cắp, ăn trộm gì cả.

Tại cháu kể mà bà không tin Bà biết rồi, nhưng mày chui vào ấy giờ con người giấy nó làm mày bị thương, nó bị dính máu của mày.

Nó sẽ đeo bám mày đó mày biết không, nó là con trai tao đấy.

Con trai tao chết trẻ tao thì có một mình nên tao vẫn thường gọi hồn nó về cho nhập vào người giấy.

Để nó được cảm giác đi lại như người sống trên trân gian, hôm nay tao đang làm lễ thì có việc bận.

Bọn người giấy đứng xếp hàng kia là bọn âm bình đóLúc tao quay lại thấy cái con người giấy dưới đất đã biến đâu mất.

Cho hồn nhập vào người giấy, nhất định không được để máu của người khác dính vào.

Loại tre này được trồng ở mảnh đất có nhiều mồ mả, hoặc nơi xảy ra chiến tranh người chết nhiều, nên loại tre này làm ra người giấy rất có linh tính.

Dùng để luyện âm binh, nhưng không cẩn thận rất dễ khiến con người giấy trở thành ma quỷ.

Vùng ngoại ô chúng tôi ở và học, chẳng khác nào một làng như ở quê tôi.

Không nhộn nhịp như thành phố, nên con ma người giấy trốn khỏi nhà bà thầy cúng.

Thì nó có thể đi trốn ở khắp nơi, hoặc hại người cũng nên.

Tôi bảo bà thầy cúng có cách gì bắt nó lại không, hay tìm thấy nó không.

Bà cụ bảo tôi một câu làm tôi lạnh gáy: không, không cần tìm.

Nó sẽ tìm cháu đấy, giờ bà cho mày một bát màu vẽ, mày len lén vẽ hết ở các cửa của phòng trọ.

Nhưng phải chích má.u ở mười đầu ngón chân hoà vào đây. làm thế đau lắm bà, nhưng để làm gì thì để nó không biết mày ở phòng nào, vì phòng nào cũng có máu của mày để lại.

Nhưng tốt nhất tối nay mày đừng ở phòng, hai đứa sang phòng ai mà ngủ.

Đừng cố chạy trốn, không thể chạy được đâu, mày càng đi xa bà càng khó bắt được nóTối đó tôi đã lén sang phòng Hương xin ngủ nhờ, thằng Tuấn bảo tôi rằng: khôn như mày, quê tao nó cho ngậm riềng hết rồi Thế mà Hương và bà chị kia bị thu hút bởi câu truyện người giấy của tôi.

Dù nó khá huyền hồ khó tin, nhưng được cả sự khẳng định của thằng Tuấn nên hai chị em Hương tin sái cổ.

Mà không tin không được vì bọn tôi có bốc phét đi xin ngủ nhờ đâu.

Hôm đó 12h đêm ngoài trời đã tắt điện, đêm nay sương xuống nhiều.

Ngoài sân như có lớp khói mờ bay là tà trong gió, tôi nghe có tiếng bước chân đi trên mái ngói của dãy nhà trọ.

Tiếng lắc rắc của ngói nứt vỡ trên mái nhà, cả bốn bọn tôi nín thở, ở trong phòng mà cũng không dám phát ra tiếng động.

Rồi một tiếng bịch nghe như có ai nhảy từ trên mái xuống, tôi đánh liều kề sát mặt vào cái khi hở ở cửa sổ nhìn ra sân.

Quả thật một con người giấy, mặc bộ quần áo giấy màu trắng, chỉ là là con người giấy ấy đầu nó đã mọc ra một bộ tóc.

Một con người giấy có thể mọc ra được tóc, thì nó còn mọc ra chân tay mồm miệng và hơn thế nữa.

Nhỡ đâu nó có thể biến thành một con người thì ai biết được, con người giấy ở ngoài sân,từ từ đi những bước thô cứng.

Nó áp một bên mặt vào cánh cửa của từng phòng, nhìn như người ta đang áp tai vào nghe trộm cái gì đó.

Rồi nó lấy tay gõ cửa, gõ ba lần.

Tôi nhìn thấy hết từng cửa chỉ hành động của nó, tôi chăm chú theo dõi xem nó định làm cái quái gì.

Thì nó đến cửa từng phòng của dãy trọ bên trái, nghe rồi lại gõ.

Rồi tôi thấy nó đứng trước cửa phòng tôi, nghe rồi cũng gõ.

Nhưng lần này nó đứng trước cửa phòng tôi lâu hơn, rồi cái cửa phòng tôi từ từ mở.

Tôi thấy nó đi vào trong, hú hồn.

Nếu mà hôm nay tôi ở trong phòng thì không biết sẽ ra sao.

Rồi tôi thấy nó đi ra rồi một thoáng, đã không thấy nó đâu.

Tôi thở phào một cái mạnh, tự nhủ là lần thoát nạn.

Con người giấy ấy bỏ đi rồi.

Tôi lại kề mặt qua khe hở của cái cửa sổ xem lại một lần nữa cho chắc ăn, nhưng tôi hét lên.

Vì ở khe cửa đó mắt tôi nhìn thấy một khuôn mặt, một nửa là người, một nửa bằng giấy nó ở ngay phía sau cánh cửa, nó cũng đang ghé mặt nhìn vào tôi.....Tôi bật ngửa ngã ra sau, ba người kia thấy tôi hét lớn thì chạy lại đỡ lấy tôi.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng người nói vọng vào trong:tao biết mày ở đây mà, trò chơi trốn tìm các mày thua rồi nhé !!!!
 
Xóm Trọ Người Giấy
Chương 6


Truyện Ma: Xóm Trọ Người Giấy TG: Nhà Văn Bố LáoTập: 6 ( Hết) (Art : Ma Quỷ Dân Gian Ký) Cánh cửa bật tung làm chốt cửa vỡ tan, con người giấy kia đứng ở bên ngoài trước sự chứng kiến của 4 người bọn tôi.

Nó từ từ bước vào bên trong, nửa khuôn mặt người này hình như tôi đã gặp nó ở đâu rồi, nhìn quen lắm.

Hình như đó là khuôn mặt của cậu thiếu niên trong bức ảnh thờ trong nhà bà thầy cúng, hoá ra đó là con trai của bà ấy.

Con người giấy từ từ bước vào trong căn phòng, hai chị em Hương đã ôm chầm lấy nhau dúm vào một góc tường, tôi vẫn còn ngồi dưới đất.

Thằng Tuấn lúc này miệng á khẩu, không nói nên lời.

Thằng người giấy không quan tâm tới những người khác, nó chỉ quay ra nhìn tôi rồi tiến lại phía tôi.

Tôi bò dưới đất, lồm cồm tính cách chạy nhưng, không còn đường nữa.

Đang trong lúc không còn đường thoát, thằng Tuấn cầm cái ghế đập vào đầu con người giấy ấy Nhưng cái ghế gỗ vỡ tan, và đối phương vẫn chẳng bị làm sao.

Nó gạt tay lẳng một cái thằng Tuấn bị hất bay ra ngoài bậc cửa phòng, nó nhanh chân chạy về phía phòng bà cụ thầy cúng nhờ trợ giúp.

Vừa chạy đến cửa, đã thấy bà thầy cúng cầm một cái roi dâu đi ra ngoài.

Bà hình như đoán được sự tình, nên không cần thằng Tuấn kịp nói, bà cụ đã chạy thoăn thoắt đi đến cửa phòng Hương.

Vung tay một cái, quất cái nhánh dâu vào vai con người giấy, nó rú lên bật một phát thủng luôn mái ngói phòng Hương.

Chui ra ngoài, tôi lúc này hoảng loạn quá không biết phải làm sao.

Cũng may bà thầy cúng và thằng Tuấn vào giải cứu cho tôi.

Tôi chỉ lạ là, con người giấy lúc ấy chỉ chạm hai tay vào vai tôi một cái.

Hai mắt nó nhìn thẳng vào mắt tôi loé lên một thứ ánh sáng xanh, hình như nó không hề có ý định làm hại tôi.

Tôi lúc ấy đã bình tâm lại rồi, bà thầy cúng nói rằng: nó sợ rồi, đến hết ngày 25 này nó bắt buộc phải trở về âm phủ, chứ không thể ở trong xác người giấy được Bà thầy cúng ngồi vào cái bàn kể cho chúng tôi nghe về nghiệp làm vàng mã của nhà bà.

Bà thầy cúng tên là Miên, gia đình bà từ thời các cụ là một gia đình có tiếng về nghiệp làm vàng mã, vàng mã ở thời ông bà nội của bà Miên còn trẻ đã có tiếng rồi.

Lại thêm ông nội là thầy cúng giỏi ở trong làng, bà nội khéo tay nên làm ra các con vật hay hình người rất tài tình, tinh xảo.

Có một lần ông nội bà Miên đến cúng cho nhà một ông Quan huyện, vì cũng có chút tiếng tăm nên các nhà giàu quyền thế.

Thường mời ông đến để cúng tạ đất, hay xem hướng nhà, có khi là người thân mất vào giờ nặng phải mang hình nhân đến cúng và đốt thế mạng nữa.

Lần này thì khác, ông quan huyện có một đứa con trai nhỏ nó được đâu đó 8 9 tuổi.

Chẳng biết con ở trông cậu ấm ra làm sao, để thằng bé ngã xuống cái bể chứa nước mưa của ông huyện chế.t đuối không ai biết.

Đến khi quan huyện về, thì cả nhà đã loạn lên không thấy cậu con đâu.

Vì quan huyện hiếm muộn, phải đi cầu hết đền này phủ nọ, chùa chiền cúng bái mới được một đứa con trai.

Nên ông yêu thương nó lắm, về nhà thấy cả nhà nhốn nháo đi tìm.

Ông quan huyện vừa lo vừa giận, lôi con ở ra sân lấy gậy gỗ đánh không thường tiếng.

Vì giận quá ông quan huyện phang cái gậy vào giữa trán con nhỏ người ở.

Nó v.ỡ ó.c nằm giãy lên mấy cái rồi má.u từ đầu trào ra ngoài lênh láng khắp sân, hai mắt con nhỏ người hầu vẫn trợn lên trắng dã.

Ông huyện lúc ấy chưa hả cơn tức giận, liền quát tháo người nhà phải tìm cho bằng được cậu con quý tử.

Nhưng không thấy, vì chẳng ai ngờ được rằng một đứa bé 8,9 lại chui vào trong bể chứa nước mưa.

5 ngày rồi không tìm được con trai, một mặt ông huyện buồn thảm.

Một mặt hối hận vì ra tay quá ác độc, sau khi biết con bé người ở bị vợ ông sai đi chợ.

Hôm ấy, thằng nhỏ con của người làm vườn nhà ông huyện xách hai thùng nước ra bể để lấy nước về nấu cơm.

Vì nhà ông huyện vốn ưa sạch sẽ, nên vẫn có một bể chứa nước riêng.

Hứng nước mưa chảy từ một cái máng con con vào trong bể, ông rất quý cái bể nước ấy.

Vì cái dịch tả, lị ở một xứ như An Nam là dễ lắm.

Ông cũng học theo lối sống của tây, cũng thích đi oto ăn uống vệ sinh.

Nhưng ông cũng vẫn giữ được cái hách dịch, vơ vét, tàn bạo như một thoi quen của các ông quan lớn xưa nay.

Vậy thì có thể thấy ông quan này mới chỉ học theo tây một nửa.Thằng nhỏ lấy nước ngoài bề, nhưng từ trong vòi chảy ra một thứ nước gì vàng vàng đen đen, lại có váng màu mỡ.

Có một mùi gì khó ngửi lắm, thằng nhỏ rón rén đến bên bể nước mưa.

Nó đoán chắc có con chuột con mèo nào chui vào trong không ra được, nên chế.t ở đó cũng nên.

Nó phải nhanh chóng phi tang ngay, nếu không đang lúc tức giận buồn khổ, ông huyện lại lôi nó ra phang cho một gậy như con ở hôm trước thì xong đời.

Nó trèo lên nắp bể mở cái nắp đậy ra, một mùi hôi khó thả theo luồng lưu thông không khí sộc ra ngoài Thằng nhỏ chun mũi lại, nhưng cố thò đầu vào trong xem xét.

Nhưng bên trong chỉ có một làn nước đen ngòm, nó cố gắng cúi đầu xuống với tay khua khua mặt nước tìm kiếm cái con vật bị chế.t bên trong.

Nhưng giữa lúc nó đã tập trung tìm kiếm, một cái x.ác bỗng nổi lên.

Khuôn mặt chương to, hai mắt lồi ra.

Ổ bụng như chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ n.ổ tung, bắn hế.t phèo phổi ra bên ngoài.

Thằng béo hoảng quá kếu lên mặt nó và mặt của cái xá.c chỉ cách nhau chưa đến gang tay.

Nghe tiếng thét, bố nó là ông làm vườn chạy đến, kéo theo rất nhiều người ở cũng chạy lại.

Họ kéo thằng nhỏ chui ra rồi cả đám chúi vào trong bể nước xem, rồi ái nấy mặt tái mét.

Họ bỏ chạy lên nhà trên, tất tả quỳ xuống dưới đất kêu như ri bẩm quan, cậu nhà.... cậu nhà !!!!cái gì cậu ở đâu, làm sao.

Nói đi ! dạ cậu nhà, chết đuối ở trong bể nước mưa rồi ạ Ông quan chỉ nghe đến đây thì ngã ngửa ra đất, ôm đầu kêu khóc.

Lũ đầy tớ phải dìu ông dậy đỡ vào nhà, ông huyện vì quá yêu thương đứa con trai.

Nên mua về một tấm áo quan lớn làm bằng gỗ quý, và muốn để tang con 2 ngày mới được chôn, dù con ông đã chế.t được 5 ngày rồi.Hôm đó là ngày để táng thứ 2, ông nội của bà Miên được mời đến để cúng cầu siêu và làm lễ tế hình nhân bằng giấy để xuống dưới âm, cậu ấm có người hầu hạ.

Ông đặt 3 hình nhân, ở trước cửa, đốt ba nén nhang.

Một nén cắm ở đầu quan tài, hai nén còn lại cắm dưới chân hai con người giấy.

Vì sao có 3 người giấy mà chỉ có hai nén được cắm dưới chân, vì một lẽ lúc chế.t cậu con cả có hình thù xấu xí quá.

Nên ông huyện muốn đốt người giấy để giúp con mình có một thân xác dễ coi hơn.

Để khi xuống âm phủ đỡ tủi, nên mới có truyện 3 hình nhân, 1 ông chủ và hai con hầu.

Đang làm lễ thì bông đâu còn người giấy dùng để thay thế thân xác cho cậu ấm kia.

Nó cử động, rồi nó nhảy lên nóc quan tài, làm cả đám ma trở nên nhốn nháo vì một con người giấy biết đi.

Ông thầy cúng biết hồn cậu ấm đã ốp vào con người giấy rồi, nó nhăm nhăm nhìn về phía đứa con trai người làm vườn lao đến.

Ông thầy cùng nhanh lấy roi tết từ cành dâu, quất một cái, con người giấy ngã ra đất.

Ông nhanh nhẹn cắm một cái kim màu vàng vào giữa trán con người giấy.

Rồi lấy dầu đèn hất vào người con người giấy ấy, nó giãy giũa.

Nghe như trong không khí có tiếng người khóc.

Một lúc sau con người giấy thành một đống tro đen ngòm, ông quan huyện không hiểu cớ sự ra làm sao.

Chỉ thấy ông thầy cúng hốt dám tro từ con người giấy ấy cho vào cái lọ, rồi ông quay ra bảo: thưa cụ lớn, đó chỉ là một người thức hoán đổi bình thường thôi.

Nay đã xong rồi con xin chào cụ lớn con về, thầy ở lại cho nhà tôi gửi thầy chút lộc thánhkhông nhà cháu phải về ngay ạ, bẩm cụ lớn tha lỗi cho ạ thôi thế không dám giữ, bếp đâu tiễn thầy về cho taoRồi khỏi đám tang ông nội bà Miên lúc này mới hoàn hồn.

Vốn dĩ là xong rồi nhưng chế.t trẻ khoẻ ma lại chết đuối nên hồn cậu ấm con ông quan huyện, nhập vào con người giấy định lao đến hãm hại thằng con ông chủ làm vườn.

May sao ông đã kịp ghim luôn hồn vía nó vào cái con người giấy ấy rồi đốt thành tro.

Vậy là cậu ấm bị tiêu tan hồn vía, không được đi đầu thai.

Còn ông thì phạm vào tội nặng của nghê thầy cúng, không sớm thì muộn con cháu ông sẽ bị quả báo.

Nhưng ông không dám nói thật cho quan huyện biết, chỉ dám nói dối rằng mọi việc đã xong, kì thực là hồn vía của đứa con trai đã bị đốt thành tro bụi rồi.Bà Miên kể đến đây thì ngẫm nghĩ, rồi bà bảo.con trai tao phải chịu cái quả báo mà ông cụ gây ra, khi nó 17 tuổi.

Một lần nó đi đò cùng lũ bạn, chẳng hiểu bị khích bác thế nào mà đò chưa sang hết sông, nó liền nhảy xuống dưới.

Định bụng bơi vào bờ, nhưng chỉ thấy nó nhảy xuống, lũ bạn không còn thấy nó nổi lên nữa.

Phải đúng 5 ngày sau mới tìm được thấy xác !

Cho nên tao đau buồn quá vẫn gọi nó lên nhập vào người giấy để tao cảm nhận được nó còn sống ở trên đời.

Tôi nghe xong thấy thương cảm quá, định bụng bước ra ngoài.

Thì đầu óc tôi quay cuồng trao đảo, tôi ngã lăn ra đất không còn biết đất trời ra sao nữa.

Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình ở trong một căn phòng tối.

Xung quanh mù mịt một màu đen đặc, một lúc sau cảnh vật xung quanh rõ hơn tôi thấy cái phòng này sao quen quá, chân tay tôi thì không sao mà cử động được.

Rồi một người đi vào, là bà Miên.

Theo sau là một người khác.

Ánh sáng ở bên ngoài hắt vào, để tôi trông rõ mặt người đi sau, tôi sửng sốt muốn kêu lên, muốn cử động nhưng không sao làm được, tôi chỉ có thể đứng nhìn.

Vì người theo phía sau bà Miên không ai khác, đó chính là tôi, nói đúng hơn là cơ thể của tôi.

Còn tôi lúc này nhìn xuống đôi bàn tay mình, đó là một đôi bàn tay người giấy.

Hồn tôi đã bị hoán đổi, giờ đây tôi là một con người giấy vô chi, còn thân thể tôi thì là của đứa con trai bà Miên.

Họ ôm lấy nhau, khóc lóc một hồi rồi bà Miên bước đến chỗ tôi, tôi thấy mình bị bê ra ngoài sân.

Thằng Tuấn, em Hương đều đứng xem bà ta dõng dạc nói: giờ tao sẽ đốt con người giấy này, thế là bạn mày sẽ an toànTôi muốn gào lên cho bọn họ biết tôi mới thực sự là Nam nhưng muộn quá rồi, bà ta châm lửa vào tay tôi. toàn thân tôi như bị thiêu đốt, thằng Tuấn hô lên Bà ơi con người giấy này biết khóc ! ( giải thích, con người giấy bị hồn con ông quan Huyện nhập vào.

Cũng muốn nhảy về chỗ của thằng bé con người làm vườn để đổi xác.

Lần này nhân vật Nam cũng bị con người giấy là con trai bà Miên hoán đổi thân xác, biến Nam thành người giấy.

Đây có thể là âm mưu của bà Miên.

Và các bạn đang đọc truyện được viết bởi một con người giấy ! )
 
Back
Top Bottom