Tâm Linh XÓM TRỌ BỊ MA ÁM

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
198365484-256-k640448.jpg

Xóm Trọ Bị Ma Ám
Tác giả: Thienyet1199
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là một câu chuyện tâm linh có thật mà tớ được nghe kể lại, tớ viết thành truyện cho các cậu đọc, tớ chỉ thay tên nhân vật, giấu địa chỉ và tăng độ kinh dị lên một chút thôi ạ.

Rất mong được mọi người ủng hộ Tags: linhtruyen​
 
Xóm Trọ Bị Ma Ám
Thuê trọ


( Phần 1)

Nga là sinh viên ở quê lên thành phố học đại học, cô mang dáng vẻ của một đứa chân ướt chân ráo bước vào đời.

Nga tự cho mình là một cô gái mạnh mẽ, gan lì, chẳng biết sợ thứ gì trên đời, cô cũng không tin trên đời này có những thế lực vô hình nào đó.

Nhưng mà cái gì không tin thì nó lại hay xuất hiện, nó làm cho người ta phải tin.

Nga lên thành phố thuê một căn trọ cũ, cả xóm trọ có bốn phòng nhưng ba phòng đầu đã được thuê chỉ còn phòng cuối.

Vì thấy giá rẻ nên Nga cũng muốn thuê, nhà Nga cũng khá khó khăn.

Xóm trọ nằm trên một con đường vắng, ở giữa con đường có một lò thiêu và vài ba chỗ bán hòm, bán lăng mà khu trọ của Nga lại nằm ở cuối đường.

Nhưng Nga không sợ, vì thấy rẻ nên cô cứ thuê, bước vào căn phòng đó Nga thấy nó u ám lạ thường, căn phòng dăng đầy mạng nhện, dường và bàn đầy bụi bẩn giống như lâu lắm rồi không có người ở.

Nga bắt đầu cùng chủ nhà dọn dẹp được một lúc thì Nga cũng thấy nó trắng tinh sạch sẽ, căn phòng chỉ đầy bụi bẩn chứ không cũ kỹ lắm, nó không rộng nhưng mình Nga ở thì thoải mái, Nga cũng không quan tâm lắm vì cô định đi làm thêm chắc cũng ít khi ở phòng.

Nga đến thuê căn phòng đó thì mấy người bên cạnh cũng xì xào bàn tán, ai cũng khá ngạc nhiên, họ nhìn Nga với ánh mắt kinh ngạc lúc thì lắc đầu như kiểu muốn nói Nga giống như người không biết gì...

- " Cuối cùng cũng có người thuê căn phòng đó..."

- " Chắc ham rẻ thôi, nhìn con bé đó có vẻ nghèo..."

- " Cũng chỉ được ít hôm thôi, lại chuyển đi ngay ấy mà...

Tao nghĩ không ai ở nổi cái phòng đó đâu."

- " Biết đâu con bé này nó ở bình thường thì sao?

Nhìn nó vậy chắc cũng không yếu bóng vía đâu..."

- " Mà thôi, kệ đi, nó ở đó bọn mình càng đỡ sợ."

Nga đứng trước cửa nghe hết câu chuyện nhưng cô cũng không để ý cho lắm, cô không muốn hiểu mấy chị đó đang nói chuyện gì, cô tặc lưỡi đi ký hợp đồng thuê trọ, cô thấy ở đây toàn con gái có vẻ rất sạch sẽ thoáng mát và thoải mái.

Cả xóm trọ có bảy người lại không chung cổng chủ, khiến cô cảm thấy thoải mái, cô nghĩ mình đã thuê đúng chỗ rồi...

Đêm hôm đầu tiên Nga ngủ ở đó thì khá khó ngủ, Nga cảm giác như có ai đó đang đứng ở đầu giường nhìn mình, thỉnh thoảng cô có cảm giác cái giường của mình đang di chuyển...

Nhưng rồi cô cũng tự nhủ chắc lạ nhà và đi xe lâu mệt nên vậy thôi, cô cũng không quan tâm lắm.

Sáng hôm đầu tiên đi học ở trường đại học Nga lại gặp lại Hà- một bạn lớp bên hồi cấp 3, học cùng lớp đại học với Nga, bình thường Nga cũng không thân với bạn đó lắm nhưng gặp được đồng hương ở lớp đại học là rất hiếm nên Nga và Hà nói chuyện một hồi...

- " À Nga mày trọ ở đâu?"

- " Tao trọ ở đường T phường XYZ cách trường hơn 1km..."

- " Gì?

Tao nghe nói đường đó vắng lắm, mà hình như có mấy cái lò thiêu đúng không?"

- " Ừ, nhưng mà sao..."

Nga ngơ ngác hỏi lại..

- " Mày ở đó mày không thấy sợ à, mà mày ở ngõ mấy" Hà kinh ngạc nhìn Nga- " Sợ gì có ai ăn thịt đi đâu.

Tao ở ngõ 12, nó nằm ở cuối con đường luôn..."

Nga thảm nhiên đáp- " Mày gan thật đấy trường mình hôm nào cũng học ca 3 mày về khuya đi qua lò thiêu mày không sợ à, hơn nữa mày lại ở cuối đường luôn, hết đường còn là một cánh đồng vắng nữa..."

- " Sợ gì?

Mày đang nó chuyện gì, tao không hiểu..."

- " Ma ấy!

Mày không sợ ma à, tao nghe mấy anh chị nói...."

- " Mày mê tín quá, trên đời làm gì có ma... hơn nữa tao ở đấy vừa thoải mái nữa..."

Hà đang nói gì đó thì bị Nga ngắt lời, cô vốn chẳng sợ thứ gì trên đời, cô cũng chẳng tin những lời người ta nói, Nga vốn không tin trên đời này có ma.

Cô cho rằng chết là hết...

- " Tùy mày vậy, mày không muốn nghe thì thôi nhưng đến lúc gặp thật thì đừng trách tao là không nói trước..."

Hà giận dữ nhìn Nga- " Thôi bà, học đi, không sao đâu mà sợ..."

Nga cũng nói cho bạn yên tâm, Nga cho rằng Hà lúc nào cũng mê tín, có lẽ do Hà nghe kể lung tung nên mới vậy.

Tối hôm đó Nga học xong thì lững thững bước về nhà, con đường đó tối om nhưng Nga vừa đi vừa hát.

Bây giờ là tháng 7 âm theo như người ta nói là tháng cô hồn không nên về khuya nhưng Nga học xong thì lên thư viện học một lúc mới rồi mới về.

Mới hơn 9 giờ tối nhưng cả đường đã không còn một bóng người.

Cô đi đến cửa lò thiêu thì một cơn gió lạnh ùa vào người Nga khiến cô tê dại, hai tay cô lạnh hết cả đi... #còn
#còn
 
Xóm Trọ Bị Ma Ám
Gặp chuyện ly kỳ ở xóm trọ


(2)Nga cứ một mình bước đi trên con đường vắng, hôm nay cô cảm thấy cả con đường vắng đến lạ, cả đường tối đen như mực chỉ thỉnh thoảng mới có một cái bóng đèn, cô đang đi thì gặp một ông cụ đang mò mẫn đi giữa đường, tính cô hay quan tâm người khác nên cô lại hỏi thăm...

- " Cụ ơi, cụ đi đâu thế ạ"- " À, cụ về nhà, nhà cụ cũng gần đây thôi..."

- " Nhà cụ ngõ mấy ạ, con ở cuối làng nếu tiện đường thì con đưa cụ về..."

Nga hỏi thăm, cô sợ tối cụ đi một mình nên ngỏ ý muốn đưa cụ về- " Cụ ở ngõ 10, đường tối quá, mắt cụ cũng chẳng nhìn rõ nữa..."

- " Cũng gần nhà con, để con đưa cụ về"Nói rồi Nga nắm tay ông cụ, trên đường đi cô và ông cụ nói chuyện vài ông, có cụ đi cùng Nga cũng đỡ sợ hơn...

- " À cụ tên gì năm nay cụ bao nhiêu tuổi rồi ạ."

- " Cụ tên Tô, cụ cũng sắp chín mươi rồi..."

Nga hỏi được tên ông cụ rồi dẫn cụ về đến cửa, đến cửa thì trời mưa, cụ nói với Nga:- " Con đứng đây đợi cụ, cụ cho con mượn cái dù, không về lại ướt hết"Nga đứng ở mái tôn đợi tầm 5 phút thì ông cụ cũng bước ra, trên tay cầm cái dù đưa cho Nga, nhưng căn nhà cụ vẫn tối om, không bật đèn, cũng không có một chút ánh sáng nào hết.

- " Con cảm ơn cụ, sáng mai con sẽ cầm sang trả cụ ạ" Nga hơi thắc mắc nhưng cũng cảm ơn cụ rồi về.

Trên đường đi từng cơn gió lạnh ùa vào người Nga, cô cảm giác đường về nhà hôm nay rất xa, cô cảm thấy nó xa hơn bình thường, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều nữa.Về đến nhà cô tắt điện đi ngủ, học cả ngày cũng khiến Nga mệt rã rời.

Cô vừa nằm xuống giường thì một cơn gió lạnh ùa vào người Nga khiến cô lạnh tê người, nhìn ra cửa sổ thì cửa vẫn đóng.

Cô vội kéo chăn lên đắp, nhưng cái lạnh vẫn thấm vào người cô.

Nhưng cô cho rằng đó chỉ là bình thường nên cô trùm chăn lại ngủ.

Vừa nhắm mắt thì cô đã bị bóng đè, lúc đó cô thấy một người đứng ở đầu giường mình cười khanh khách, cô hoảng sợ nhưng không thể nào thoát ra được.

Lần bóng đè đó Nga cứ tưởng như nó kéo dài cả thế kỷ nhưng xem đồng hồ thì từ lúc cô lên giường đến giờ mới được 4 phút.

Nga lại nằm xuống mơ màng nhắm mắt lại, lần thứ hai cô lại bị bóng đè, lần này cô thấy có người dắt cô đi, Nga nghĩ có người đang dắt hồn mình nhưng cô không thể nào dậy được cho đến khi chuông điện thoại vang lên, thì cô mới thoát khỏi lần bóng đè đó.

Cứ thế 5 lần liên tiếp cô cứ ngủ thì bị bóng đè, cô không mê tín, cô nghĩ cho mình mệt quá mà thôi.

Nga nhớ đến lời mẹ nói lấy dao gối đầu giường, từ đó Nga ngủ ngon nhưng vẫn cảm giác giống hôm trước như có người đứng ở đầu giường nhìn mình.

Sáng hôm sau, Nga mệt mỏi thức dậy vì đêm qua cô ngủ không ngon cứ ngủ được một lúc lại thức dậy.

Cô mở cửa ra nhìn thấy chiếc dù hôm qua ở ngoài cửa, cô định bụng cầm luôn đi học rồi đi ngang qua trả cho ông cụ...

Nhưng lúc đi học ngang qua thì không thấy ai cả, cửa nhà cụ vẫn khóa, Nga tặc lưỡi cầm đi học rồi lúc về trả cho cụ.

Trưa hôm đó Nga lại về qua căn nhà cụ Tô ở nhưng cửa vẫn đóng, cô thấy chị hàng xóm bên cạnh thì lại hỏi:- " Chị, chị có biết cụ Tô đi đâu không ạ, em định trả cái ô cho cụ mà sáng giờ đi qua đều đóng cửa..."

Nghe cô hỏi thì mặt chị hàng xóm trắng bệch, có vẻ rất bất ngờ trước câu hỏi của cô...

- " Em nói gì vậy...

ông Tô... mất hơn 1 năm nay rồi mà...

"Nga hơi bối rối nhưng rồi cũng mỉm cười, Nga nghĩ chị hàng xóm chỉ đùa với mình thôi: " Tối qua em đang gặp cụ mà, em dắt cụ về nhà, trời mưa cụ còn cho em mượn cái dù.."

Nga nói rồi đưa cái dù ra, nhìn thấy nó người chị hàng xóm có vẻ run run nhìn Nga với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi...

- " Ông Tô mất rồi mà, căn nhà này bỏ hoang không có ai ở cả, cái dù đó hay dựng trước cửa, hồi còn sống ông hay dùng...

Có phải em lấy nó không, chứ ông Tô chết rồi làm sao mà đưa cho em được..."

Nga lạnh cả người khi nghe chị hàng xóm nói, hôm qua tối nên Nga cũng không để ý là có mở cửa hay không, nhưng rõ ràng hôm qua cũng không bật điện, lẽ nào giống như chị hàng xóm nói.

Không, không thể nào, không thể có chuyện như thế được...

- " Căn nhà này lúc nào cũng khóa cửa, ban đêm thì tối như mực.

Hôm nào chị cũng thấy cái dù dựng trước cửa, bảo sao hôm nay không thấy nữa...

Thôi em cũng đừng nghĩ nhiều, lỡ lấy thì mang vào đó dựng khẻo rước họa vào thân."

Chị hàng xóm nói rồi bước vào nhà, Nga chết đứng khi nghe những lời đó, những chuyện sảy ra tối qua với cô là thật hay giả, cô cũng không thể biết nữa..."#còn
 
Xóm Trọ Bị Ma Ám
Cái nhẫn định mệnh


XÓM TRỌ BỊ MA ÁM(3)

Chị hàng xóm nói rồi bước vào nhà, Nga chết đứng khi nghe những lời đó, chuyện sảy ra tối qua là thật hay giả, cô cũng không biết nữa...

Mọi chuyện xảy ra bất ngờ khiến Nga không thể lường trước được, lẽ nào giống như người ta nói có một thế lực vô hình nào đó trên thế giới này.

Nga cầm cái dù lại dựng trước cửa để rồi bước về nhà, cô bắt đầu bình tĩnh lại, cô xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cô tin mọi thứ chỉ là một sự trùng hợp chứ không giống như chị hàng xóm kia nói.

Tối hôm đó Nga lại đi lên thư viện học, tính Nga khá siêng năng, chăm chỉ cô không muốn lãng phí thời gian.

Cô đi học cùng Hà, hai người học mà không để ý thời gian, đến khi Hà nhìn đồng hồ thì đã hơn 9 giờ tối.

- " Ê mày về tôi, tao sợ về muộn chủ trọ sẽ khóa cửa."

- " Vội gì mày, ở đây học với tao, lát rồi về..."

- " Trời, mày biết mấy giờ rồi không, gần 10 giờ rồi đấy, đêm khuya tao về một mình tao sợ lắm, mày không sợ sao?"

- " Sợ gì?

Mày đi xe cơ mà, không ai bắt cóc đâu mà sợ..."

- " Tao sợ thứ khác, mẹ tao bảo tháng cô hồn không được về khuya.

Mà mày không sợ sao...

đoạn đường nhà mày... nghe nói chẳng ai dám đi đâu về khuya cả."

Hà sợ hãi nhìn Nga, Hà cũng không phải mê tín nhưng với cô cái gì cũng phải cẩn thận sẽ tốt hơn.

- "Có gì đâu mà sợ?

Nếu mày sợ thì cứ về trước đi, lát tao về..."

- " Ừ, tao về đây, lát về nhớ cẩn thận đấy."

Hà nói rồi xách cặp về trước, Nga cũng không quan tâm nữa mà cắm đầu xuống quyển sách, cô học đến hơn 10 giờ khi thư viện đóng cửa thì cũng về.

Dưới sân trường chỉ còn lác đác vài sinh viên đang đi về, Nga vội vàng đi thật nhanh để về còn tắm rửa giặt đồ nữa.

Bước một mình trên con đường vắng gió lạnh ùa vào người cô, đây mới chỉ chớm thu nhưng sao lại lạnh thế này, Nga lấy chiếc áo gió trong ba lô ra mặt rồi lững thững đi về.

Trên đường về giống như Hà nói, không một bóng người, vẫn giống như tối hôm trước thỉnh thoảng trên con đường đó mới có một chút ánh sáng.

Nga lại nhìn thấy bóng một người trước mặt, cô đi thật nhanh lại phía trước, cô nhận ra đó chính là cụ Tô, cụ đang về nhà giống tối hôm qua.

Nga nghĩ đến những gì chị hàng xóm nói, cô cho rằng chị hàng xóm chỉ đùa mình, người chết làm sao mà đi lại, nói chuyện bình thường được, với lại làm gì có những thứ giống như người ta nói.

- " Cụ đi đâu mà về muộn thế ạ" Nga bước đến hỏi cụ- " À cụ sang nhà con gái, hôm nào cũng ngày đi rồi tối lại về"Nhìn mặt cụ rồi nghe cụ nói Nga cũng yên tâm hơn, Nga tin rằng cụ còn sống.

- " À cái dù cụ cho con mượn sáng nay con đến nhưng không thấy ai ở nhà nên con đang dựng trước cửa trong..."

Nghe những lời đó cụ cũng không có biểu cảm gì, Nga thấy vậy liền nắm tay cụ và nói- " Để con dắt cụ"Nga thoáng giật mình khi chạm vào tay cụ, nó rất lạnh trong khi hôm qua thì vẫn bình thường.

- " Tay cụ lạnh quá, hay là cụ bỏ tay vào bao áo con cho đỡ lạnh" Nga lấy tay cụ bỏ vào túi áo mình rồi đỡ cụ- " Cảm ơn, con tốt bụng quá"Nga dẫn cụ về nhà rồi đứng ở đó một lúc, cô bấm điện thoại soi thì không thấy ai hết, cánh cửa vẫn không mở, không có ai bật điện, cái dù vẫn dựng ở cửa nhưng không thấy cụ đâu.

Nga thoáng giật mình nhưng rồi cũng tự an ủi bản thân rồi bước vội về phòng trọ.

Cô về đến nhà thì chưa đến 11 giờ nhưng điện ngoài sân đã tắt, mọi người trong xóm trọ đã tắt điện đi ngủ, Nga mở cửa phòng, bật đèn, lấy quần áo rồi bước vào nhà tắm.

Vừa đi đến cửa cô đã nghe tiếng nước chảy "róc rách" bên trong, cánh cửa vẫn đóng.

Nga vẫn không hiểu có ai tắm giờ này nhưng mọi người trong dãy trọ của cô đã ngủ hết.

Theo phép lịch sự Nga vẫn gọi xem có ai trong đó không nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng nước chảy, Nga do dự một lúc rồi đẩy cửa bước vào.

Trong nhà tắm không có một ai cả nhưng nước vẫn chảy...

" Quái lạ, ai tắm xong mà không tắt nước thế này..."

Nga nghĩ thầm rồi cũng không quan tâm nữa cởi quần áo ra tắm, cô cởi áo khoác ngoài ra.

" Keeng" Nga thấy thứ gì đó rơi ra từ áo mình, cô tìm xung quanh thì thấy một cái nhẫn bạc, cô cúi xuống nhặt lên.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên cô nhìn vào cái gương nhà tắm thì thấy một cô gái tóc dài, tóc che lấy khuôn mặt, mặc váy trắng, đang đứng trước mặt cô.

Nga sợ hãi, nổi hết da gà rồi quay mặt lại hét to.

- " Ai đấy!

" Khi cô quay mặt lại thì không thấy ai hết, cô tự nhủ bản thân chắc là mình hoa mắt thôi chứ làm gì có ai.

Nga từ từ đưa cái nhẫn khi nãy lên trước mặt mình, cái nhẫn bạc nhưng rất cũ kỹ, có vài vết xước nhỏ trên đó...

Mọi câu hỏi lại đặt ra trong đầu Nhi, rốt cuộc cái nhẫn này ở đâu ra?

Sao nó lại ở trong túi áo cô, chủ nhân của nó là ai.

Nga suy nghĩ một lúc rồi cô nhớ đến cụ Tô, lúc đấy cậu có bỏ tay vào túi áo mình, chắc là của cụ để quên...

Nga vừa tắm lại vừa suy nghĩ về cái nhẫn đó, tắm xong thì cô cũng có câu trả lời, cái nhẫn đó chắc chắn là của cụ Tô, hình như hôm qua cô còn chạm phải nó.

Nga cất cái nhẫn vào trong cặp, giặt đồ rồi đi ngủ, Nga tự nhủ mai sẽ dậy sớm hơn để gặp cụ mà trả.

Đêm đó Nga vẫn gối chiếc dao ở đầu giường, cô ngủ ngon nhưng vẫn có cảm giác ai đứng ở đầu giường nhìn mình.

Sáng sớm cô dậy ăn vội bát mì rồi đi học, cô định đi qua trả cái nhẫn cho cụ Tô, cô đoán chắc giờ này cụ chưa sang nhà con đâu.

Nhưng khi Nga đến thì cánh cửa vẫn khóa, Nga thấy chị hàng xóm đang bán xôi thì lại hỏi.

- " Chị có thấy cụ Tô đâu không ạ, sao cụ ấy sang nhà con sớm vậy ạ."

Chị hàng xóm lại nhìn Nga với ánh mắt kinh ngạc, càng ngạc nhiên hơn khi cô là cô gái hôm qua cũng hỏi cụ Tô, còn lấy cái dù nữa...

- " Chị đã nói ông Tô mất cách đây hơn một năm rồi mà?

Em bị làm sao mà lúc nào cũng hỏi thế?

"- " Chị lừa em hay sao?

Tối qua em còn gặp cụ ấy, cụ ấy còn để quên cái nhẫn này trong túi áo em..."

Nga nói rồi dơ cái nhẫn ra.

Chị hàng xóm nhìn cái nhẫn mà tái cả mặt, chiếc nhẫn trên tay chị rơi xuống, miệng lắp bắp:- " Chiếc... chiếc nhẫn này... em lấy ở đâu ra...

Cái nhẫn này lúc còn sống cụ hay đeo mà quý nó lắm...

Đến lúc mất... nghe nói... còn đeo nó đi hỏa táng... làm... làm sao mà em có nó?"#còn
 
Back
Top Bottom