Hôm nay tâm trạng của Sangwon đặc biệt tốt.
Sau bữa sáng, anh sẽ được ra ngoài dạo.
Nhưng đi bằng cách nào đây?
Đôi chân anh vẫn chưa thể bước đi.
Thật ra vẫn có thể, nhưng nguy cơ vết thương rách ra là rất lớn.Yunseo mang tới một bộ y phục chỉnh tề.
Bình thường anh toàn mặc đồ ngủ — tuy thoải mái nhưng hở hang quá mức, thậm chí có vài bộ mát mẻ đến độ chính anh cũng thấy ngượng.
Yunseo đang định giúp anh thay đồ thì chiếc vòng trên cổ tay bỗng động đậy.
Phần đầu rắn há miệng cắn vào bộ y phục, trong thoáng chốc quần áo biến mất rồi xuất hiện ngay trên người Sangwon.Anh ngơ ngác nhìn nó, trong lòng dấy lên một tia phẫn nộ: Vậy là ngươi làm được, sao không nói sớm?
Thời gian qua ta khổ sở đến thế mà ngươi còn im lặng.Con rắn chỉ liếc anh một cái, rồi lại nằm im, hóa về dáng vẻ vòng tay vô tri.
Sangwon cảm thấy mình bị bỡn cợt.
Anh hậm hực quay mặt đi, chẳng buồn chấp nó nữa.
Giờ anh chỉ muốn ra ngoài tắm nắng.
Nhưng ra ngoài bằng cách nào?
Không lẽ để Yunseo bế đi?
Nghĩ đến cảnh bị ai khác trông thấy, anh thà ở mãi trong phòng còn hơn.Đang trằn trọc, một vòng tròn ma pháp hiện lên bao phủ thân thể anh.
Trong chớp mắt, khung cảnh xung quanh đổi khác: Sangwon đang ngồi giữa đình viện trong hoa viên.
Thì ra chiếc vòng có thể sử dụng dịch chuyển.
Đột nhiên, anh không còn giận nó nữa.Một người hầu xa lạ tiến tới, dọn trà bánh cho anh.
Sangwon không mấy để tâm, chỉ lặng lẽ thưởng thức bánh, uống trà, ngắm nhìn ngự hoa viên lộng lẫy.
Lạ thật, ngoài anh và người hầu, chẳng thấy bóng dáng ai khác.Nói là đi dạo, nhưng thực chất anh chỉ ngồi đây nhìn hoa lá.
Quả thực vô vị.
Chợt nảy ra ý nghĩ, Sangwon điều khiển chiếc vòng ngắt một nhành cẩm tú cầu, kéo về phía mình.
Anh ngắt từng cánh, rải quanh, giống như trò trẻ con từng chơi thuở bé.
Không ngờ hôm nay lại có ngày anh làm lại việc ngây ngô đó.
Chẳng mấy chốc đóa hoa lớn chỉ còn những cánh rơi vương vãi dưới chân.
Anh lại chuyển mục tiêu khác, chẳng hề để ý sắc mặt người hầu ngày một tái đi.Sangwon vui vẻ nâng tách trà, nhưng bị ngăn lại.
“Thưa, trong tách có hoa rơi vào.
Xin cho phép tôi đổi.”
Anh gật đầu, để người kia rót trà mới.
Uống xong, Sangwon thoáng thấy choáng váng, nhưng rất nhanh ổn định lại.
Anh không bận tâm, tiếp tục nghịch ngợm.
Lần này ánh mắt nhắm đến bụi hoa hồng rực rỡ.Anh tỉ mỉ chọn bông đẹp nhất.
Ý niệm vừa truyền đi thì—ĐÙNG!Bụi hoa hồng nổ tung, đất đá bắn tung tóe, phá hủy cả một góc hoa viên.
Sangwon sững sờ.
Đây… là do anh ư?
Rõ ràng chỉ định hái một bông hoa thôi mà.Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện phía sau.
Là Kangmin — cận vệ hoàng đế.
“Cậu Sangwon, nên về phòng thôi.”
Sangwon gật đầu, định dùng vòng ma pháp để quay về, nhưng Kangmin ngăn lại.
“Để tôi đưa cậu về.”
Nói rồi hắn dịch chuyển, đưa anh thẳng về phòng.
Sangwon có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng hiểu ra, cận vệ của hoàng đế thì không nên bị cấm chế ma pháp.Yunseo vội chạy tới hỏi, sao Sangwon lại về sớm như vậy, nhưng anh không đáp, chỉ tự thay đồ rồi leo lên giường nằm.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Rõ ràng không phải lỗi của anh… chắc vậy.
Một ngày ra ngoài hiếm hoi, rốt cuộc kết thúc chóng vánh, chưa đầy ba tiếng.Nằm trên giường suy nghĩ, anh mới nhận ra giường đã được đổi.
Chiếc giường này lớn gấp mấy lần, thậm chí bằng cả phòng ngủ trước kia của anh.
Bệ hạ cần cái lớn thế này để làm gì?
Lần trước rõ ràng không thấy chật cơ mà…Không lâu sau khi Sangwon về phòng, hoàng đế tới.
“Em không sao chứ?”
Sangwon lắc đầu.
“Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Anh từ tốn kể lại:
“Em chỉ thấy chán nên ngắt hoa.
Ban đầu không sao, nhưng lần thứ hai thì đột nhiên nổ tung.
Em cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.”
Hoàng đế trầm mặc, lời anh khớp với báo cáo từ người hầu.
Đội cận vệ cho rằng đó là do ma pháp bạo kích.
Có hai khả năng: hoặc chiếc vòng có vấn đề, hoặc Sangwon nói dối.
Ngài biết anh từng đập phá đồ đạc, nhưng chưa từng trách phạt.
Với ngài, nếu chuyện đó làm anh thoải mái, cả căn phòng này cũng có thể đập đi rồi thay mới.
Ngay cả nếu thật sự anh lỡ gây nổ hoa viên, ngài cũng bỏ qua.
Nhưng giờ, ngài cần biết rõ nguyên nhân.Thấy Sangwon bồn chồn, hoàng đế đưa tay xoa đầu anh, dịu giọng:
“Không sao.
Dù là lỗi của em, ta cũng sẽ không trách phạt.”
Sau một hồi trấn an, ngài nâng tay anh, tháo vòng ra.
“Có thể do vòng này.
Ta sẽ xem lại, vài hôm nữa trả em.”
Sangwon gật đầu.
Thật tình, anh vẫn muốn giữ nó, nhưng lỡ một ngày nào đó căn phòng nổ tung thì chẳng may mắn như hôm nay đâu.Hoàng đế rời đi, mang theo vòng ma pháp.
Lúc ấy, Sangwon mới nhận ra: từ đầu tới cuối, anh không hề hoảng loạn.
Nếu là trước kia, anh hẳn sẽ thấp thỏm lo bị nghi ngờ, bị trừng phạt.
Nhưng nay, anh chỉ thấy tò mò.
Chẳng lẽ mình đang ỷ lại vào sự dung túng của ngài?
Ý nghĩ ấy thật nguy hiểm.
Sangwon tự nhủ, từ nay phải biết điều hơn.…Trong thư phòng, hoàng đế ngồi nhìn con rắn nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo.
Nó chỉ biết lắc đầu, phủ nhận.
“Ý ngươi là Sangwon đã ra lệnh?”
Con rắn lập tức gật mạnh.
Hoàng đế đau đầu: kiểm tra mãi không phát hiện bất thường, mà Sangwon cũng không hề tỏ dấu hiệu nói dối.
Một đứa thì phủ nhận, một đứa thì đổ lỗi.
Không thể đánh, không thể tra, chỉ khiến ngài cảm thấy như bị tổ tông đòi nợ.Đây không phải vòng tay ma pháp tầm thường, mà là ma linh do chính ngài nuôi dưỡng.
Ma linh có linh tính, sở hữu gần như toàn bộ ma pháp của chủ nhân, nhưng yếu hơn.
Nuôi ma linh cực khó, chỉ cần sơ suất, linh tính sẽ tan biến.Nhưng mà có một điều chắc chắn: ma linh không thể nói dối chủ nhân.
Nghĩa là, chỉ còn khả năng Sangwon đã nói dối — vì uất ức trong lòng mà gây họa, rồi sợ bị phạt nên chối bỏ.
Dù không muốn, nhưng hoàng đế hy vọng đó là sự thật.
Bởi nếu cả hai bên đều không nói dối… thì e rằng tinh thần Sangwon thật sự đang có vấn đề.